1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 38: GIANG HỒ
      Edit: Ladybjrd

      Khoảng chính ngọ đúng là thời gian thích hợp để ngủ.



      Kỳ An lại phải ngồi ghế đá, cau mày nghe Mạc Nhược huyên thuyên ngừng, “Mạc đại ca, chuyện của ngươi thú vị gì cả. Cái gì bảy đại trang bát đại môn, ta nghe cả nửa ngày vẫn hiểu!” Ô! Nàng thực muốn ngủ



      Mạc Nhược cúi sát mặt nàng, gần đến mức Kỳ An có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông mặt .



      “Ngươi làm gì vậy?” Kỳ An lui ra sau, vẻ mặt kia khiến nàng có dự cảm tốt.



      Mạc Nhược đạt được mục đích, rung đùi đắc ý, ngồi thẳng người lại, “Hóa ra nha đầu nhà ta chỉ cần có Sam Vương gia là đủ rồi, những thứ khác cần biết a!”



      Kỳ An trừng mắt liếc cái, “Ta có sao?”



      ràng là có!” Mạc Nhược hùng hồn , “Nếu tại sao những thú trong giang hồ mà ta kể, ngay cả hoàng hậu nương nương còn thấy mới mẻ, mà tiểu Thất ngươi lại nghe thành bài hát ru con!”



      “Ngươi là cái gì thú …?” Vốn định rằng cái này xem phim truyền hình còn hay hơn, bất chợt nhớ tới mấy chữ mới , cái gì “giang hồ, giang hồ?”



      Mạc Nhược gật gật đầu, “Đúng vậy, đại hội võ lâm sắp bắt đầu, ta muốn giảng cho ngươi chút chuyện xưa, đến lúc đó xem náo nhiệt cũng thấy thú vị a!”



      Kỳ An mở to hai mắt nhìn. Nàng tại ở cổ đại, cổ đại a! Cao thủ bay tới bay lui, các đại hiệp hy sinh vì đại nghĩa, mỗi sơn cốc lại có cao nhân lánh thế , chôn dấu tuyệt thế võ công hay tuyệt thế linh dược, mỗi đoạn cừu hận đều trở thành truyền kiếp. Đây, đây là giang hồ!



      “Giang hồ a!” Kỳ An suy ngẫm phán đoán hồi mới cảm thán phục hồi tinh thần.



      Ôm lấy bàn tay Mạc Nhược, hai mắt Kỳ An sáng rỡ, “Mạc đại ca, ngươi muốn tham gia đại hội võ lâm?”



      tại sao nàng đột nhiên tỉnh táo tinh thần như vậy, Mạc Nhược ngạc nhiên gật gật đầu “Ừ!”



      “Vậy là ngươi biết rất các nhân vật trong chốn giang hồ?”



      “Đó là đương nhiên!” Mỉm cười, lộ vẻ tự tin.



      Được, tốt lắm, Kỳ An lâu động lòng hiếu kỳ, “Vậy có cái gì là binh khí phổ, mỹ nhân bảng, hoặc là kỳ tài trăm năm khó gặp xuất trong môn phái nổi danh giang hồ, hoặc là ai lưng đeo thâm cừu huyết hải, chịu nhục rất nhiều, cuối cùng tu luyện thành công tuyệt thế thần công, đại danh vang chấn?”



      Mạc Nhược há to miệng, “Tiểu Thất?”



      Kỳ An chậc lưỡi, “A, nhiều vấn đề quá nên nhất thời Mạc đại ca giảng xong sao?” Rồi nàng đột nhiên cười, “Bằng , Mạc đại ca hãy chút xem tại có vị thiếu niên hùng nào tuấn mỹ hơn người, hiệp can nghĩa đảm, võ nghệ cao cường hay .” Nàng có thể tham khảo chút, chừng còn có thể thuận tiện tuyển được người.



      Ca ca nàng rời , nhưng Mạc đại ca vẫn còn cả cuộc đời dài phía trước.



      Ánh mắt Mạc Nhược liếc sang Kỳ An, lông mày nhướng cao, có chút hứng thú, “ ra cũng có, nghe đồn trang chủ Minh Châu sơn trang là Trác Niệm Thu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nghĩa bạc vân thiên, lại thanh tao nho nhã, có phong độ của đại tướng; hay thiếu chủ Tụ Bảo ngân trang, trầm mặc thiển ngôn nhưng võ công cao cường, làm việc quyết đoán; còn có…” Dừng lại chút rồi tiếp tục, “Còn có Hoa công tử của Đào Hoa ổ, cũng là võ công cái thế, nhưng chưa bao giờ ra khỏi Đào Hoa cốc, bởi có dung nhanh khuynh thế, huynh sợ mang tới những phiền toái cần thiết nên mới để sống tại thâm sơn.”



      Kỳ An đau xót, hơi hơi thất thần.



      Trước mắt lại lên màn lửa đỏ, sâu trong đào hoa, huyền y nam tử xoay người lại, ràng vui mừng, “Kỳ An!”



      Mạc Nhược tựa như thấy, cười , “Tiểu Thất thích loại nào, Mạc đại ca cướp về cho ngươi?”



      Kỳ An phục hồi tinh thần lại, dùng sức lắc đầu, nhìn Mạc Nhược, “Ta sao? So ra ta thích loại thanh tao nho nhã, nhưng Mạc đại ca như vậy…” hẳn là ưa thích vị trầm mặc thiển ngôn .



      Đáng tiếc là nửa câu sau nàng có cơ hội ra.



      Ngay khi nàng mới được vài chữ “Mạc đại ca như vậy”, Mạc Nhược liền vươn bàn tay nắm khuôn mặt nàng, sau đó cười nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, đẩy khuôn mặt nàng hướng về phía.



      Bên kia, là Hiên Viên Sam sắc mặt tốt lắm, là Khinh Ngũ với cái miệng há to ước chừng đút vừa quả trứng, cùng với Trường Khanh cúi đầu tựa như dưới đất có vàng vậy.



      Kỳ An cứng ngắc quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn Mạc Nhược, nhất định là cố ý.



      Mạc Nhược cũng cho nàng ánh mắt ta-chính-là-cố-ý, ngươi-có-thể-làm-gì-được-ta?



      Kỳ An day day trán, nàng vẫn là quá non so với cấp bậc hồ ly như Mạc Nhược!



      Mạc Nhược vỗ vỗ vai nàng, cười đắc ý, “Tiểu Thất, Mạc đại ca còn có việc trước.” Kéo lại quần áo, Mạc Nhược tao nhã bước chân rời . Lúc đến bên người Hiên Viên Sam còn rất lễ phép gật đầu.



      Kỳ An gì, ghé vào bàn. Cảm giác có người chậm rãi tới gần, sau đó ngồi vào vị trí Mạc Nhược lúc trước, hương tùng trúc đạm đạm theo gió đưa tới, cảm giác ấm áp khiến người an tâm.



      Nàng cũng ngẩng đầu, chỉ an tĩnh nhắm mắt.



      Người đối diện cũng có động tĩnh gì.



      Cứ như vậy, cơ hồ ngủ.



      Nhưng chỉ là cơ hồ. Bởi vì nàng nghe thấy tiếng ho khan của đối phương.





      Ngẩng đầu lên, nhìn thấy , “Đưa tay lại đây.”



      Hiên Viên Sam liếc nhìn nàng cái, chậm rãi đặt tay lên bàn đá.



      Ngón tay nhàng đáp xuống, Kỳ An khẽ nhíu mày “ phải ngươi nằm giường nghỉ ngơi sao? Sao lại ra ngoài?” Cứ như vậy khi nào mới có thể khỏe lại được.



      Xem mạch xong, tay vừa muốn rút về bị cầm lấy.



      Kỳ An ngẩn ra, theo phản xạ định vùng ra, lúc nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Sam dừng lại.



      Kỳ An nhìn tay mình, mười ngón tay trắng như ngọc, nằm trong bàn tay to của lại thêm vài phần mảnh mai.



      Lâu sau mới buông ra, cúi đầu nhìn tay mình, mặt có vài phần ảm đạm.



      “Ngươi làm sao vậy?”



      ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ta chưa bao giờ mong mình có thể chuyện như người bình thường như bây giờ.”



      Đón ánh mắt Kỳ An, nhàng nở nụ cười, ràng là cười mà lại làm cho người ta cảm thấy như muốn khóc.



      “Lúc ngươi vất vả, có thể nhắm mắt nằm trong lòng nghỉ ngơi. Ngươi muốn nghe kể chuyện trong triều hay giang hồ, ta cũng có thể chậm rãi kể cho ngươi, cho đến khi ngươi ngủ.”



      “Nhưng, ngay cả việc này ta cũng làm được, , vô dụng.”



      Kỳ An nhìn sâu vào mắt , “Ngươi có biết, ta cần cái đó.”



      “Nhưng, ta thấy.” Ngón tay hơi run run, “Mỗi lần ngươi nhắm mắt lại, ta đều cảm thấy thể đến gần được thế giới của ngươi, cách ngươi xa, bất luận ta có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.”



      Có lẽ quá kích động, lại ho khan.



      Kỳ An vội vàng bước đến bên người , nhàng vỗ lưng , có chút đồng ý ngươi nghỉ ngơi, lại nghe lời, giờ mới khó chịu!”



      Hiên Viên Sam che miệng, hồi lâu sau mới bình ổn lại, cúi thấp đầu, gì.



      Khinh Ngũ rốt cục nhịn được, chen vào, “Tống nương, tối qua ràng ngươi hôm nay tới cùng Vương gia ăn điểm tâm. Kết quả là chính ngọ vẫn chưa thấy, Vương gia sao mà nằm nghỉ được?”



      Hiên Viên Sam liếc cái.



      Khinh Ngũ đỏ bừng mặt, vẫn tiếp tục , “ đến đừng có . Vương gia đợi ngươi từ sáng sớm cũng cho người gọi. Vương gia lo lắng nên lúc này mới…” nhưng đến đây gặp ánh mắt Hiên Viên Sam, oán hận ngậm miệng lùi sang bên.



      Hiên Viên Sam nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, “Ta nằm cũng lâu rồi, chỉ là muốn lại vận động chút. Ngươi việc gì tốt rồi.”



      Kỳ An nhìn thấy , trong lòng tựa hồ có cái gì đè nặng.



      Tối qua lúc nàng rời , Khinh Ngũ thuận miệng hỏi câu, “Ngày mai khi nào Tống nương đến?”



      Nàng cũng nghĩ nhiều lắm, nghĩ lúc mặt trời mới mọc, thoải mái hơn, vì thế thuận miệng đáp, “Sáng sớm , vừa vặn lúc các ngươi điểm tâm a!”



      Kết quả là sáng nay Mạc Nhược chạy tới, chuyện đông chuyện tây luôn miệng. Nàng nghĩ dù sao cũng có việc gì, buổi tối sang vương phủ nhìn xem là được.



      Nàng chỉ câu, liền đặt trong lòng. Nàng xuất , liền bắt đầu lo lắng.



      Mà nàng, cũng nghĩ nếu nàng tới thế nào, cũng nghĩ tới việc cho người báo tiếng. Nàng, đúng là quá vô tâm.



      Kỳ An trong lòng rúng động, nàng trước kia, phải như thế.



      Nàng rất đúng giờ, cũng rất coi trọng chữ tín, chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn, chỉ cần nàng ra được nhất định làm được. Vì gia thế, nàng sợ người khác mắng nàng có gia giáo vậy nên càng thêm cẩn thận, sợ tia nhược điểm bị người khác đàm tiếu.



      Nhưng vì sao với Hiên Viên Sam, nàng lại trở nên tùy hứng?



      Nàng sợ nhất là làm phiền người khác, bởi vì món nợ khó trả nhất thế gian là món nợ nhân tình. Nhưng, Hiên Viên Sam thay nàng chăm sóc Lãng nhi, nàng cảm thấy có chỗ nào ổn, thậm chí, lo lắng việc liên quan tới hoàng thất có thể gây ra nhiều phiền toái.



      Hiên Viên Sam bất chấp nguy hiểm, lẻn vào Đào Hoa cốc cứu nàng. Nàng biết nguy hiểm, lại vì Chiến Liệt mà giận mấy ngày. lo lắng tức giận, phẩy tay áo bỏ hay khổ sở đau lòng.



      Nàng cả nửa ngày chuyện, thần sắc quái dị.



      Hiên Viên Sam quýnh lên, đứng dậy, vội vàng xua tay, “Ta sao, ta đói bụng.”



      Kỳ An nhìn , thở ra hơi dài, quang mang trong mắt chậm rãi lưu động, nàng tiến lên từng bước, nắm chặt tay .



      Hiên Viên Sam đờ người, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nắm tay !



      Kỳ An mỉm cười, “Ta bất quá, ỷ vào ngươi ta!”



      Đúng vậy, ỷ vào việc nàng, cho nên giúp nàng, cứu nàng, nàng cảm kích lại coi là gánh nặng; ỷ vào nàng, nàng nhiều lần cự tuyệt mà chưa bao giờ sợ Vương gia thẹn quá thành giận; ỷ vào nàng, nàng mới hỏi nguyên do nổi giận với . Nàng đối với người khác cẩn thận bao nhiêu trước mặt lại tùy hứng bấy nhiêu.



      Đúng vậy, ỷ vào nàng. Trong lòng bỗng nhiên ràng, hóa ra, nàng sớm tin tưởng rằng nàng.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 39: TIÊU LỤC
      Edit: Ladybjrd

      Thương thế của Hiên Viên Sam dần ổn định, chỉ cần bồi dưỡng thời gian ngắn nữa.



      Kỳ An lại kiềm chế được, muốn về kinh thành.



      Nghe Tiêu Lục tới kinh thành, Kỳ An nhìn ra được, Trường Lan tuy thần sắc lãnh đạm nhưng lại đứng ngồi yên.



      Quan trọng hơn là, nàng nhớ Lãng nhi.



      Mạc Nhược hỏi, “Kỳ An, ngươi xem đại hội võ lâm sao?”



      Nàng đương nhiên muốn . xem vô số cảnh tượng phim, cũng biết đây chính là nơi phát sinh nhiều chuyện, nhưng tình cảnh trước mắt hiển nhiên thích hợp để nàng nơi phức tạp như vậy. Nàng muốn bởi vì nàng nhất thời tò mò mà làm cho bao nhiêu người quan tâm nàng phải lo lắng.



      Hơn nữa, nàng biết phải làm thế nào khi đối mặt với Chiến Liệt. Vạn nhất nhận ra nàng, vạn nhất hỏi vì sao ở cùng



      Những vấn đề này, nàng trả lời được.



      Nàng dùng cách kia để rời khỏi , đến giờ nhớ lại bóng dáng chút do dự nhảy vào biển lửa của , vẫn hết đau lòng. Bộ dạng Chiến Liệt chờ mong nhìn thấy nàng, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng nàng của , nàng lại chọn cách rời khỏi như vậy.



      Nàng dám đối mặt với ánh mắt , cho dù ánh mắt đó là nàng giao cho.



      tới kinh thành!



      biết Lãng nhi béo hay là gầy? Kỳ An hơi hơi cười.



      Còn có, người kia có là Tiêu Lục ? Ánh mắt lóe sáng đó, ca ca nàng cho dù đầy người vết máu vẫn tươi cười bảo vệ nàng.



      Nhưng nàng có trí nhớ của Tiêu Thất, gặp phải Tiêu Lục mất trí nhớ kia, như thế nào?



      Nàng còn chưa kịp tưởng tượng, ngày đó tới rồi.



      Hôm đó, nàng còn chưa rời giường nghe tiếng ồn ào ngoài cửa.



      Vội vội vàng vàng chuẩn bị, mở cửa ra thấy trước sân toàn người là người, Tiêu Vinh tới từng bước, thanh bình tĩnh nhưng vẫn giấu được vẻ kích động, “Tiểu thư, trưa nay Lục thiếu gia tới.”



      Kỳ An cả kinh, theo bản năng liền nhìn về phía Trường Lan.



      Trường Lan ngơ ngác đứng ở cửa, tay vịn vách tường, tựa hồ như nhìn cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng thấy.



      “Tiêu Vinh, sao?”



      Tiêu Vinh chần chừ hồi lâu mới đáp, “ là được người cứu, là do Linh Chiêu công chúa đường hồi hương thăm người thân phát . Mà Linh Chiêu công chúa là bào muội của nhị hoàng tử, giờ, ở thời điểm nhạy cảm này chúng ta đều có chút hoài nghi.”



      Dừng chút, tiếp tục , “Nhưng Tiêu Lịch gặp qua, biên thư tướng mạo hình dung giống nhau như đúc, hề có dấu vết dịch dung. Tiểu thư, chúng ta nghĩ, cho dù muốn giả cũng thể hoàn toàn giống nhau như vậy, cũng có thể là lão tướng quân trời linh thiêng, bảo vệ Lục công tử.”



      Nhìn lên tiểu Thất, gương mặt ngăm đen có điểm hưng phấn, “ như vậy, tiểu thư bị khi dễ, Lục công tử nhất định thay tiểu thư đòi lại công bằng, mà phải giống như chúng ta ngày đó chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu thư bị oan, lại biết phải làm gì mới khiến cho tiểu thư hạnh phúc.”



      Trong mắt lộ vẻ áy náy, Tiêu Vinh xoa xoa tay, đau lòng nhìn nàng. Trường Khanh và Tiêu Phú mấy người cũng vây lại, hốc mắt ai cũng đỏ hồng.



      Kỳ An hấp hấp cái mũi, chỉ cảm thấy hôm nay ánh mặt trời phá lệ chói mắt.



      Tiêu Thất a, ngươi , hạnh phúc!



      Nàng chớp chớp mắt, “Kỳ , sinh làm Tiêu Thất, là chiếu cố lớn nhất của ông trời, bởi vì có các ngươi mới làm cho nhân sinh của Tiêu Thất thỏa mãn, tiêu sái được như thế. Tiêu gia quân, đoàn quân tinh nhuệ tình thâm nghĩa trọng, làm người ta được kiêu ngạo.”



      Nhìn thấy ánh mắt mọi người, tâm trở nên ấm áp.



      Nếu như ông trời làm cho nàng khổ sở nhiều như vậy chỉ vì để nàng lĩnh hội chút hạnh phúc khi làm Tiêu Thất nàng nghĩ, rất là xứng đáng.



      Bởi vì có bọn họ, cho nên lúc trước nàng quyết ý rời , dù mất che chở của Lạc gia, nàng cũng biết nàng tuyệt đơn. Chính vì có thêm những người này cho nên mới cảm thấy an tâm, có thể tùy tâm sở dục tùy hứng.



      Nàng thở dài hơi, “Nhưng vì các ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, ta mới càng lo lắng.”



      Tiêu Vinh và Tiêu Phú nhìn nhau. Tiêu Vinh mỉm cười, “Tiểu thư, lão tướng quân năm đó cũng , bắt đầu từ ngày Tiêu gia quân trở thành quân đội, vận mệnh của chúng ta là vì cả vương triều. Cho dù là , hay là ai, nếu như có tư cách lãnh đạo, chúng ta tự nhiên nghe theo, còn nếu hành vi lệch lạc, chúng ta nhất quyết thể theo. Nếu Tiêu gia quân vì người mà làm mất lòng tin của thiên hạ, Tiêu gia quân còn là Tiêu gia quân nữa.”



      rất rất chậm, nhưng từng câu từng chữ thốt ra như phun châu nhả ngọc.



      Làn gió sớm lặng yên thổi tới, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.



      Trường Khanh đột nhiên bước về phía trước, thân hình thon dài phủ bóng lên nàng, “Tiểu thư, phơi nắng lâu rồi, quay về phòng rồi hãy .”



      Kỳ An ngẩng đầu nhìn . Gương mặt thanh tú thấy thần sắc dưới ánh mặt trời.



      Nàng lẩm bẩm , “Trường Khanh, ta…”



      đôi tay tự nhiên giữ ống tay áo nàng, dắt vào bóng râm, Trường Khanh ánh mắt trong trẻo, cước bộ vững vàng, “Tiểu thư, ngươi chỉ cần làm mình vui vẻ là được, những việc khác cứ giao cho ta và mấy vị thúc thúc.”



      Tới dưới mái hiên, tầm mắt đảo về phía Trường Lan, “Tỷ tỷ ở bên trong.”



      Kỳ An nhìn , ánh mắt chợt lóe lên, “Trường Khanh dường như đột nhiên trưởng thành rồi!”



      Thần sắc lạnh nhạt của Trường Khanh rốt cục cũng nổi lên biến hóa, hơi hơi đỏ lên. hơi cúi đầu, “Trường Khanh vốn lớn hơn tiểu thư.”



      Kỳ An rốt cục nhịn được, cười ra tiếng, “Trường Khanh như vậy đáng !”



      Sắc mặt kia càng thêm hồng, mấy người Tiêu Vinh nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, mặt lộ ý cười sủng nịnh.



      Hiên Viên Sam tới. chỉ kêu Khinh Ngũ đến đưa phong thư.



      hỏi, bảo vệ Lãng nhi, còn nàng, có thể vì bảo vệ lòng ?



      Kỳ An đưa tay đặt lên ngực trái, chỉ cảm thấy nơi đó đập vang dội.



      Trước ánh mắt chờ mong của Khinh Ngũ, nàng nhếch miệng, cầm lấy bút lông. Trường Khanh kinh dị mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn chuyện thể tưởng tượng.



      Có trời biết, ngay cả việc dạy Lãng nhi viết cũng là công lao của Trường Khanh , muốn nàng chấp bút quả là khó như lên trời.



      Nàng còn , trong chiến loạn tay phải cầm thương, chấp bút tiện. thực tế, là do nàng ngay cả viết bằng bút máy còn đẹp, làm sao có thể hy vọng viết ra chữ đẹp bằng bút lông?



      Nhưng, nàng vẫn kiên trì viết,



      “Định phụ, tương tư ý!”



      Gấp lại đưa cho Khinh Ngũ, Khinh Ngũ liền nổi giận, “ nương, ngươi viết vậy thôi sao?” nhìn lầm chứ? Nàng chỉ viết có vài chữ! Vương gia nhà bọn họ viết viết lại, tới tới lui lui từ sáng sớm mới được phong thư gửi tới đây, nàng cứ như vậy, được vài chữ xong rồi? Dựa vào cái gì mà Vương gia nhà bọn họ lại phải oan uổng như vậy, trái lo phải nghĩ rồi nhận lại lá thư tùy tùy tiện tiện thế này?



      được, viết lại!” Khinh Ngũ đỏ bừng mặt lên.



      Kỳ An hồ nghi, “Ta viết tốt lắm rồi!”



      “Ta mặc kệ, ít như vậy sao được?”



      Kỳ An dở khóc dở cười, vài chữ kia hao tổn của nàng bao tâm lực, mà ý tứ của nàng được biểu đạt đầy đủ trong đó rồi!



      “Cho dù viết lại, ta cũng chỉ viết như vậy thôi.”



      Thấy nàng hề động tâm, Khinh Ngũ liền cầm tờ giấy kia xé toạc ra, “Giờ ngươi có thể viết lại rồi chứ?”



      Kỳ An biến sắc, “Khinh Ngũ?”



      Khinh Ngũ dường như sắp khóc, “Vương gia ta cũng phải viết vài lần, ngươi làm sao có thể lần viết tốt? Mặc kệ thế nào, ngươi mau viết lại, ngươi mau viết lại! Cho dù là y như cũ, cũng phải viết lại lần!”



      Kỳ An mím miệng nhìn , hồi lâu mới cúi đầu xuống, viết lại những chữ kia.



      Lần này Khinh Ngũ mới miễn cưỡng cầm , vừa vừa nghĩ, trở về với chủ tử rằng Kỳ An nương cũng phải viết viết lại mãi mới xong.



      Ngoảnh mặt ngó xung quanh, trương ra khuôn mặt tươi cười, Khinh Ngũ cầm phong thư chạy về hướng vương phủ.



      Sau giờ ngọ, Trường Lan vẫn đứng ở cửa, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người nhưng nàng dường như cảm thấy.



      Mãi tới khi tiếng vó ngựa vang lên, Kỳ An thấy Trường Lan thân mình mềm nhũn, sắp té ngã.



      Nàng còn chưa kịp kêu lên, thấy nhân ảnh chợt lóe lên, người từ đâu bay tới, đỡ lấy Trường Lan.



      Nam tử kia mặc lam bào, đai lưng bạc, ánh mắt trong suốt, tươi cười ấm áp.



      Trường Lan ngẩng đầu nhìn , lệ quang lóng lánh, đôi môi kịch liệt run rẩy, nửa ngày ra lời.



      Nam tử cười, đỡ nàng đứng dậy, mở miệng, “ nương, cẩn thận.”



      Thân mình Trường Lan chấn động, sắc mặt tái nhợt nhìn .



      Nam tử cũng buông tay ra, xoay người ra ngoài cửa. chiếc xe ngựa hoa lệ vừa vặn dừng lại, màn xen vén lên, lộ ra đôi bàn tay trắng trẻo nõn nà.



      Nam tử cẩn thận cầm, môi nở nụ cười, “Linh Chiêu, xuống xe.”



      Linh Chiêu công chúa bước xuống xe. Quần áo trang sức càng tô điểm thêm cho dung nhan như hoa kia thêm rực rỡ.



      Nam tử giúp đỡ nàng vào cửa, nhìn chớp mắt.



      Kỳ An đứng ở trong phòng, mà Trường Khanh đứng ở phía sau nàng.



      Nàng đương nhiên thấy được gương mặt trắng bệch của Trường Lan, cũng thấy được nàng đứng tựa cửa, hơi thở yếu ớt. Nhưng, Kỳ An động.



      Trong tình , trừ chính mình ra, ai có thể giúp ngươi đứng lên.



      Kỳ An nhìn người về phía mình. tới trước mặt nàng, Linh Chiêu cười, “Tiểu Thất muội muội vẫn thanh lệ động lòng người như trước đây.”



      Nam tử lúc này mới nhìn kỹ nàng, tươi cười sáng ngời, “Hóa ra ngươi chính là tiểu Thất!” Buông Linh Chiêu ra, đột nhiên tới gần nàng, chăm chú nhìn, “Tiểu Thất, còn nhớ Lục ca ?”



      Nhớ , nàng đương nhiên nhớ .



      Nhớ cặp mắt trong suốt của . Nhớ , “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra.”



      Nhớ than thở, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?”



      Cũng nhớ vẻ chờ mong của , “Tiểu Thất, gọi tiếng tiểu ca , được ?”



      Ấn tượng sâu sắc nhất, là sau khi nàng kêu tiếng tiểu ca, môi mãi đọng lại nụ cười.



      Nhưng, nhưng nàng nhớ , gọi chính mình là “tiểu ca”, trước khi ra cũng muốn nghe nàng gọi “tiểu ca”!



      “Lục ca!” Nàng cúi đầu kêu tiếng.



      “Ừ! Tiểu Thất!” đáp.



      giọt lệ rơi, Kỳ An nhắm mắt. Tiêu Thất, đây là nước mắt của ngươi đúng ?



      Vì sao trong gió tanh mưa máu vẫn có thể làm cho ngươi an tâm ôm ấp, giờ khắc này lại làm cho người ta cảm thấy muốn khóc?
      Miki Quỳnh thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 40: TRÍ NHỚ
      Edit: Ladybjrd

      “Ngươi đúng là sao?”



      Kỳ An hỏi, nếu như đúng là , vì sao lại quên là tiểu ca của Tiêu Thất, là Lục công tử của Trường Lan?



      Tiêu Lục nhìn nàng, trong mắt đong đầy vẻ có lỗi “Thực xin lỗi, tiểu Thất.”



      An tĩnh nhìn , là muốn nhìn sâu vào trong linh hồn . Tiêu Lục cũng nhìn nàng chớp mắt, mặt luôn là nụ cười ôn hòa.



      “Ta xem mạch ngươi lúc đó, đó, xác thực là ngọn đèn cạn dầu.” Nàng tuy dám y thuật của mình có sai sót, nhưng là sinh tử mạch ràng như vậy, nàng sao có thể phán đoán sai lầm?



      Tiêu Lục khẽ lắc đầu, “Ta cũng biết, lúc tỉnh lại chỉ biết được người cứu.”



      Linh Chiêu xen vào , “ đến cũng là tiểu Lục mạng lớn, nếu phải bản cung nhìn thấy, cũng biết còn tại thế.”



      Tiêu Lục quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời.



      Kỳ An hít hơi, nhìn về phía Tiêu Vinh, “Năm đó Lạc Hoài Lễ an táng cho mọi người sao? Bằng sao lại biết có Lục ca trong đó?”



      Đám người Tiêu Vinh nhất tề quỳ xuống, nghiêm mặt , “Lão tướng quân có lệnh, nếu có ngày chết trận sa trường muốn được an táng cùng chỗ với chúng tướng sĩ.”



      Trường Khanh cũng chậm rãi quỳ xuống, “Lão tướng quân , lục ấm đất đỏ, chúng quân chôn thân ở đó, cớ sao Tiêu gia phụ tử lại khác? Sau khi Lạc tướng quân tới bao lâu Tiêu Phú thúc thúc cũng tới. Thúc thúc là người hiểu nhất tâm ý của lão tướng quân nên đem lão tướng quân và mấy vị công tử an táng chung chỗ với các chí sĩ chết trận. Mấy hôm đó trời mưa to, người chết quá nhiều nên lúc an chôn cũng thể xác nhận hết thân phận từng người.”



      Kỳ An nhắm mắt lại, trong lòng rối như tơ vò.



      Tiêu Dục, Tiêu Dục, được tận mắt nhìn thấy người như vậy, thực là chuyện đáng tiếc rất lớn.



      Linh Chiêu bỗng nhiên chen vào , “Tiểu Thất, ý của phụ vương là thiên hạ rộng lớn, có gì là thể xảy ra, dung mạo giống nhau cũng có khả năng. Tiểu Lục mất trí nhớ, muốn kiểm chứng liệu đây có phải là Tiêu Lục , chỉ còn cách lấy máu nhận người. Nhưng tới kinh thành đường xa hiểm trở, bởi vậy mới để Linh Chiêu đưa người đến đây.”



      Lấy máu nhận người?



      Theo góc độ y học đại, cũng có cơ sở khoa học nào cho việc này. Ví dụ như máu nhóm A và nhóm máu B cũng dễ dàng dung hợp.



      Lấy đó làm căn cứ phán đoán, chẳng phải buồn cười sao?



      Nhưng Kỳ An cũng cự tuyệt, bởi vì có cách nào tốt hơn.



      Huống chi, Trường Lan đứng phía xa nhìn lại, ánh mắt run nhè kia làm nàng thể .



      Rất nhanh, chiếc bát trắng được đem tới.



      Đầu ngón tay hơi hơi đau, hai giọt máu rơi xuống, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chúng chậm rãi chạm nhau, sau đó, chậm rãi, dung nhập…



      Trường Lan thất tha thất thểu chạy tới, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lục, nàng cầm lấy tay , sau đó sờ lên phía cổ tay khoảng bằng hai đốt ngón tay, dùng sức bấm.



      “A!” Tiêu Lục biến sắc.



      Trường Lan lại quan tâm, chỉ nắm tay , nước mắt như mưa, “Lục công tử, đúng là Lục công tử.” Tay Tiêu Lục từng bị gãy khi đánh nhau với nàng, vì muốn nàng bị trách phạt nên chịu đau tìm đại phu ở ngoài chữa trị.



      Bởi vậy, ngoại trừ hai người bọn họ, ai biết được chuyện này.



      Hóa ra đúng là , chết, rốt cục bỏ nàng mà .



      “Lục công tử!” Nàng thào gọi, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ nhìn thấy gương mặt phong thần tuấn lãng của .



      Tiêu Lục hơi sửng sốt, cũng bất động thanh sắc rút tay lại, “Ngươi là…?”



      Trường Lan nhìn hai tay trống , trong lòng buồn khổ, ngẩng đầu nhìn , “Lục công tử, ta là Trường Lan.”



      “Trường Lan?” Tiêu Lục suy nghĩ lát, cười , “Ta hiểu rồi, là người bên người tiểu Thất.” Rồi hơi gật đầu, “Đa tạ các ngươi chăm sóc tiểu Thất!”



      Lời này vừa ra, cả tràng im lặng.



      Trường Lan lui về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu xuống.



      Kỳ An xem mạch cho Tiêu Lục, đích là bệnh nặng mới khỏi, kinh mạch đều từng bị hao tổn, thể hư khí nhược.



      “Võ công của Lục ca?”



      Ánh mắt Tiêu Lục trở nên ảm đạm, lắc lắc đầu.



      như vậy, quá khứ thực thể kiểm chứng.



      “Trí nhớ của tiểu Lục sao? Có thể nhớ lại hay ?” Linh Chiêu hỏi.



      Kỳ An đứng dậy, nhìn Tiêu Lục, , “Lục ca, ta kiểm tra lại cho ngươi, những người khác có thể về trước được ?”



      Câu cuối cùng này là với Linh Chiêu công chúa. Nàng nghe xong lời này, ý cười thay đổi, đoan trang gật đầu.



      Vào buồng trong, Tiêu Lục bị Kỳ An nhìn từ xuống dưới, trong lòng bắt đầu sợ hãi.



      Kỳ An cười dịu dàng, “Cởi quần áo, nằm lên giường .”



      Cởi? Tiêu Lục có chút ngạc nhiên, lập tức nghe lời cởi áo ngoài, vừa muốn tới phía giường bị Kỳ An ngăn lại, “Cởi hết quần áo!”



      “Tiểu Thất?” Tiêu Lục nghe thấy thế khỏi giật mình.



      Kỳ An chớp mắt , “ là ca ca, cón có gì khách khí sao?”



      Tiêu Lục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa tay tới đai lưng.



      Phong thần như ngọc, ngay cả việc cởi quần áo cũng làm cho người ta thấy tao nhã như bức họa. Làm như thấy được sắc mặt cứng ngắc của , Kỳ An nhìn chậm rãi cởi quần áo.



      Tay đặt lên quần trong, Tiêu Lục nhăn nhó nhìn Kỳ An.



      Kỳ An cười, “Cái đó cần, Lục ca, ngươi nằm lên giường !”



      Tiêu Lục thầm thở phào nhõm, nằm lên giường.



      Kỳ An đứng trước giường, nhìn lên tấm lưng kia, khắp nơi chằng chịt vết thương, nhìn bề mặt có thể thấy lâu ngày, nhưng giờ nhìn vẫn thấy sợ hãi.



      Kỳ An tiến lại gần, ngón tay chạm vào lưng . Kiểm tra các vết thương lần, Kỳ An ngơ ngác ngồi bên giường, tựa hồ có chút giật mình.



      “Tiểu Thất?” Tiêu Lục đỏ mặt, quay đầu gọi nàng.



      Kỳ An gì, lúc trước, khi nàng đến đây, Tiêu Lục lấy thân che chở cho nàng, nàng còn nhớ vị trí bị thương người .



      Nếu như vừa rồi có chút hoài nghi tại thêm tin tưởng, vết thương kia ở cùng vị trí so với trí nhớ của nàng.



      Có lẽ đây đúng là Tiêu Lục, có lẽ, chỉ là mất trí nhớ.



      Nhưng còn quá khứ, liệu Tiêu Lục có còn là Tiêu Lục ? Vẫn còn là tiểu ca của nàng, là Lục công tử của Trường Lan hay ?



      Lại tới Khinh Ngũ, cầm theo lá thư về phủ, vẫn lo sợ bất an.



      Trong đầu càng thêm thống hận Kỳ An, Vương gia nhà , bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ cầu còn được, ngay cả được tiến cử tới, Vương gia cũng thèm liếc mắt nhìn lấy cái. Giờ động tâm với Tống Kỳ An, lại tựa như trong mắt chỉ có mình nàng ta. Thế mà Tống Kỳ An kia biết cảm ơn lại còn viết phong thư chỉ có vài chữ như vậy.



      Ôi! Vương gia mà thấy thương tâm cỡ nào a!



      Vì thế, cẩn thận bẩm báo lại việc ở bên kia, tay đưa vào ngực, lại nửa ngày thể rút ra.



      Hiên Viên Sam cũng động, chỉ nhìn mây trôi nơi chân trời.



      lâu sau mới thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, tỏ vẻ biết.



      Khinh Ngũ vài bước, lại quay đầu nhìn , chỉ cảm thấy hình ảnh Vương gia cúi đầu ngồi bên cạnh bàn làm cho người ta lòng đau ê ẩm.



      Cắn cắn môi, chầm chậm bước trở lại, từ trong lòng lấy ra lá thư, “Vương gia, còn có cái này, là Tống nương gửi cho ngài!” Có ít còn hơn là có gì, dù sao cũng muốn thấy bộ dáng kia của Vương gia.



      Nhãn tình sáng lên, Hiên Viên Sam nhanh tay nhận lấy.



      Chỉ nhìn thoáng qua, liền bất động, thần sắc mặt tựa kinh tựa nghi, biến ảo bất định.



      Khinh Ngũ thầm dậm chân. chỉ biết, vài chữ như vậy chắc chắn làm Vương gia thương tâm. Khinh Ngũ quýnh lên, “Vương gia, kỳ Tống nương, nàng cũng là viết viết lại mới được bức thư này…”



      Hiên Viên Sam tựa hồ nghe thấy gì, chưa đợi xong đứng vụt lên, xẹt qua như cơn gió.



      “Vương gia!”



      Tiếng gió gào thét bên tai, Hiên Viên Sam lên xuống mấy lần ra khỏi vương phủ.



      Mấy tên thị vệ phía sau dùng hết khí lực, toát hết mồ hôi vẫn đuổi kịp.



      Trong đầu chỉ có ý niệm, đó là đến gặp nàng, giờ phút này muốn đến gặp ngay nàng.



      Lòng tràn đầy vui sướng thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, Hiên Viên Sam chăm chú bắt tay làm chỉ mới bình ổn lại được nỗi lòng gào thét.



      Giờ phút này, trước mắt Hiên Viên Sam tràn đầy màu sắc, ánh sáng trong con ngươi như chiếu rọi lòng người.



      Tâm tình kích động, dừng lại trước cửa viện của nàng.



      cúi đầu, trong tay là lá thư của nàng,



      “Định phụ, tương tư ý!”



      Nàng định phụ, tương tư ý!



      Nụ cười mặt bỗng trở nên sáng ngời, gần như ánh sáng ngọc. sải chân, tiêu sái bước , kiên định, quay đầu lại.



      Nàng phụ tấm lòng , cũng quyết phụ phó thác của nàng.



      Lãng nhi của nàng, cũng là Lãng nhi của .
      Miki Quỳnh thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 41: QUÁ KHỨ
      Edit: Ladybjrd

      Ngoài sân, Kỳ An nhìn Linh Chiêu công chúa ung dung xinh đẹp, tao nhã rời , mà cũng đạm đạm cười, khẽ gật đầu với mọi người rồi cũng cùng lên xe ngựa.



      Kỳ An chỉ an tĩnh đứng nhìn.



      Tiểu ca tươi cười thanh thoát kia, sau khi rời chiến trường có bộ dáng ôn hòa lễ độ như vậy sao?



      , phải Lục công tử.” Trường Khanh đứng phía sau nàng, cúi đầu câu.



      Từ lúc Tiêu Lục bỏ tay nàng ra, Trường Lan vẫn trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.



      Nàng vẫn tùy thị bên Kỳ An, thần sắc lạnh nhạt, chú ý nụ cười xinh đẹp của Linh Chiêu công chúa lẫn cái cười mỉm dịu dạng của , tựa hồ nàng chỉ là Trường Lan của tiểu Thất.



      Nằm giường, Kỳ An nhìn Trường Lan sắp xếp gọn gàng mọi thứ, dém chăn cho nàng, thổi tắt nến, sau đó nhanh chậm ra cửa.



      “Trường Lan!” Nàng nhàng gọi tiếng. Trường Lan hơi khựng chút, nhưng quay người lại.



      lâu sau mới nghe tiếng Trường Lan vang lên,



      “Chỉ cần Lục công tử còn sống, vậy là đủ rồi.”



      Đúng vậy, chỉ cần còn sống, dù có ở bên nàng hay cũng đâu quan hệ? Khi trước, cũng chỉ cần được thấy tươi cười rạng rỡ, là ơn lớn của ông trời cho nàng rồi, còn hy vọng gì xa vời nữa?



      Trường Lan chậm rãi ra ngoài, tiếng bước chân kia như nện từng nhát vào lòng người. Kỳ An nằm im, lại cách nào buồn ngủ.



      Khoác áo vào, Kỳ An ra cửa phòng, “Trường Khanh!”



      Cơ hồ là lập tức, thân ảnh Trường Khanh cũng xuất .



      theo giúp ta chút!”



      Hai người gì, trước sau ra cửa viện.



      Kỳ An bước mạch, tựa hồ biết mệt mỏi. Trường Khanh có chút lo lắng, nhưng nhìn biểu tình của nàng, cuối cùng muốn lại thôi.



      “Nếu như vĩnh viễn được đáp lại, vẫn muốn hay sao?” Kỳ An thào tự .



      Bi thương khi lên tới cực hạn, thành im lặng tuyệt đối.



      an tĩnh của Trường Lan trong mắt nàng chính là nỗi đau thể đụng chạm.



      Trường Khanh giật mình, lại bỗng nhiên nở nụ cười nhu hòa như ánh trăng.



      Nhìn tiểu thư vẫn đứng thất thần phía trước, biết nghĩ đến cái gì mà tiếp tục cất bước về phía trước. Trường Khanh nhanh hơn để đuổi kịp nàng.



      Chỉ là nụ cười môi càng thêm ràng.



      Hóa ra tiểu thư lo lắng cho tỷ tỷ! Trường Khanh nghĩ, trong lòng cảm thấy ấm áp.



      Đây chính là tiểu thư của bọn họ, là tiểu thư mà bọn họ thề lấy mạng sống để bảo vệ.



      Trăng trong như nước, Kỳ An rốt cục cảm thấy mệt mỏi, phất tay, “Quên , trở về !”



      Tình cũng giống như thời gian, lúc nó muốn qua, dù có nắm chặt thế nào cũng là vô dụng.



      Lúc sắp về tới tiểu viện, Trường Khanh bỗng nhiên căng thẳng, bước dài cái đem nàng hộ ở sau lưng.



      “Sao vậy?” Kỳ An nhô đầu ra hỏi.



      Trường Khanh lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía cửa, Kỳ An cũng nhìn theo, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng thấy.



      Hồi lâu, Trường Khanh mới ra hai chữ: “Công tử?”



      Công tử? Công tử nào? Kỳ An hồ nghi nhìn.



      Người chờ ở cửa, hóa ra là Tiêu Lục.



      Kỳ An chớp mắt, vòng lên phía trước Trường Khanh, “Lục ca, sao ngươi lại tới đây?”



      Tiêu Lục thân áo lam, dưới ánh trăng trông phiêu nhiên thực.



      Quang hoa lưu động trong mắt, Tiêu Lục nhìn Trường Khanh ấn chuôi kiếm, lại chuyển sang nhìn tiểu Thất, “Bọn họ đều , ngươi là muội muội ta thương nhất, như vậy ngươi có thể tìm lại trí nhớ cho ta ?”



      Sắc mặt Tiêu Lục hoang mang, chỉ chỉ về trái tim mình, “Nơi này trống trơn, cái gì cũng có, ta thực sợ hãi.”



      “Nhưng,” ngửa đầu, cười thở dài, “Bọn họ ngươi là muội muội của ta, trong người cùng chảy huyết mạch với ta.”



      tiến lên từng bước, nhàng ôm lấy nàng, “Muội muội của ta, tốt! Như vậy, phải cảm thấy thế giới chỉ có mình ta, như vậy thấy thế giới này xa lạ.”



      Kỳ An động đậy, mặc ôm.



      ôm, ấm áp.



      mất trí nhớ a!



      Ý nghĩ kia vọng lên trong đầu, chừng đúng là Tiêu Lục. Tiêu Lục mất trí nhớ, bọn họ sao lại quá nghiêm khắc với ?



      Tiêu Thất mất trí nhớ, có ai trách cứ, chỉ ôn nhu an ủi, bảo vệ nàng.



      Vậy giờ Tiêu Lục nhất định là bất an sợ hãi khi mình đối mặt với thế giới hoàn toàn xa lạ.



      Lại nhớ tới nam tử đó, tươi cười như ánh mặt trời, tay múa trường đao, vẫn còn , “Tiểu Thất đừng sợ, tiểu ca mang ngươi lao ra ngoài.”



      Tâm thắt lại, nàng vươn tay đặt lên thắt lưng , “Lục ca, đừng sợ, tất cả mọi người đều ở bên cạnh ngươi.”



      Vào phòng, rót cho ly trà, nàng hỏi, “Lục ca, sao lại tới tìm ta giờ này? Có chuyện gì sao lúc sáng?”



      Tiêu Lục uống ngụm trà, ngước mắt nhìn Trường Khanh tựa vào cánh cửa, gì.



      Kỳ An nhìn Trường Khanh, lại nhìn Tiêu Lục, rốt cục , “Trường Khanh, ngươi ra ngoài trước !”



      Trường Khanh lại chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Lục cái, thân hình động đậy, “Tiểu thư ở đâu, Trường Khanh ở đó!” Lần trước vì nhất thời vô ý mà để tiểu thư mất tích, tuyệt đối thể tái phạm.



      Nhìn bộ dáng đó của Trường Khanh, Kỳ An quay đầu với Tiêu Lục, “Lục ca, ngươi cần lo lắng, Trường Khanh phải người ngoài.”



      Tiêu Lục chỉ im lặng nhìn xuống bàn.



      Kỳ An nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thở dài, “Trường Khanh là người ta có thể phó thác cả tính mạng, Lục ca cần cố kỵ.”



      Tiêu Lục bóp bóp ngón tay chút, cuối cùng ngẩng đầu lên.



      Kỳ An cười với , bỗng khắc thân thể hơi run rẩy giật mình.



      “Lục ca!”



      Tiêu Lục nhìn nữ tử thanh lệ dưới ánh nến, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại.



      Có vài người, chỉ cần liếc nhìn cái cũng đủ làm người ta gỡ bỏ mọi phòng bị.



      “Linh Mẫn Chiêu tìm được ta ta là Tiêu Lục. Tất cả những gì ta biết đều là nàng ta cho ta biết, ngay cả tiểu Thất, cũng là nàng cho ta nghe. Nhưng, đối với nàng, ta lại cảm thấy khẩn trương.”



      đột nhiên cầm lấy tay Kỳ An.



      Kỳ An sửng sốt, tay ẩm ướt, tựa hồ, khẩn trương.



      “Nhưng, Lục ca, ta thấy Linh Chiêu công chúa đối với ngươi tồi.” Thoạt nhìn bọn họ, ràng chính là bộ dáng tình chàng ý thiếp.



      Tiêu Lục căng thẳng nắm tay nàng, lâu sau mới mở miệng , “Linh Chiêu đoan trang hào phóng, đối với ta cũng rất tốt. Nhưng ta vẫn cảm thấy chân thực. Những thứ trước mắt ràng gần trong gang tấc, rồi lại giống như chỉ cần trong nháy mắt biến mất.” Hắng giọng, hỏi, “Tiểu Thất, ngươi là muội muội của ta, đúng ?”



      Trước ánh mắt chờ mong của , Kỳ An gật gật đầu.



      “Nhưng, tiểu Thất, ngươi cũng mến ta, đúng ?” Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy được, lúc nàng cười với , lại có cảm giác xa cách.



      “Chẳng lẽ mất trí nhớ ta còn là ca ca của tiểu Thất hay sao? ràng thế giới này, chúng ta đều là thân nhân duy nhất của nhau.” Tiêu Lục có chút kích động, cũng muốn, cũng muốn có cảm tình của Tiêu Thất và những người bên nàng, muốn cái cảm giác chỉ cần liếc mắt thấy được nụ cười ấm áp.



      biết, nụ cười đó, phải là nụ cười ôn hòa có lễ mặt , cũng phải là nụ cười đoan trang đẹp đẽ quý giá của Linh Chiêu.



      ràng mới là người thân nhất của nàng.



      Lòng bàn tay vừa động, Kỳ An lật tay đặt lên mạch đập cổ tay .



      “Lục ca, trí nhớ còn cũng quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, là có thể tạo ra trí nhớ mới.”



      Chỉ sợ, chỉ sợ người còn là ngươi, cho dù có trí nhớ mới, cũng trở lại được như trước.



      Dừng chút, lại , “Trước tiên hãy để Trường Khanh đưa ngươi nghỉ ngơi. Ngươi xem, trong mắt ngươi đỏ tơ máu rồi.”



      Lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời, ngẩng đầu, lại gặp đôi mắt vui sướng.



      “Hóa ra, đây là cảm giác có muội muội!” Khóe miệng cong cong, Tiêu Lục đứng dậy, “Ta về trước. Linh Chiêu cũng biết ta đến đây. Tiểu Thất, ngày mai ngươi có thể với Linh Chiêu, muốn ta đến ở cùng với ngươi?”



      xong liền nắm chặt nắm tay, an tĩnh chờ nàng trả lời.



      Kỳ An nhìn , mắt trầm như nước, “Được, Lục ca!”



      lâu sau khi rời , Kỳ An mới , “Trường Khanh, ngươi xem, là tiểu ca ca hay ?”



      Trong bóng tối truyền đến thanh của Trường Khanh, “Diện mạo thực rất giống nhau, nhưng tính tình cử chỉ, nhãn tình lại hoàn toàn khác. Lục công tử hào sảng đại khí, cho dù là cười, cũng nhiệt liệt như gió, chỉ ở trước mắt tiểu thư mới có thể lộ ra ôn hòa dịu dàng.”



      Kỳ An đột nhiên thở dài hơi.



      Nếu như nàng là tiểu Thất tốt rồi. Có phải chỉ cần nụ cười là có thể nhận ra ?



      Nếu như thực có cái gọi là trực giác gì đó, nàng có thể , theo trực giác, nàng cũng hề ghét .

      —————



      Mà ở bên kia, dù Khinh Ngũ thúc giục nhiều lần, Hiên Viên Sam vẫn chịu ngủ.



      và Mạc Nhược ngồi, sắc mặt ngày càng trầm trọng.



      Mạc Nhược day day trán, “Hôm nay ta cũng gặp qua, người kia đích xác là giống Tiêu Lục như đúc. Huống chi, cũng lấy máu nhận người, quả có vấn đề gì.”



      Hiên Viên Sam cau mày, viết vài chữ, đưa cho Mạc Nhược.



      “Chuyện này rất quỷ dị, tuyệt thể đơn giản như thế được.”



      Mạc Nhược gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lại tìm ra chút sơ hở. Càng khó hơn chính là lại thân với Linh Chiêu công chúa.”



      Hiên Viên Sam lại viết lên giấy, “Mặc kệ thế nào, ta bảo vệ nàng.”



      Mạc Nhược liếc cái, hừ tiếng. Đó là đương nhiên. chỉ có , mà cả thái tử cũng để nàng bị thương. Bằng , lúc trước cần gì phải giúp nàng rời .



      Thở dài hơi, “Ta sợ, nếu thực ngày đó đến, nàng chịu khổ.”



      Nếu như Tiêu Lục đúng là Tiêu Lục, lại đứng cùng bên với Hiên Viên Cực. Nếu như thực ngày như vậy, tiểu Thất đứng ở đâu?



      bên, là ca ca máu mủ tình thâm, bên là bằng hữu nàng chân tâm tương đãi.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 42: VỀ NHÀ
      Edit: Ladybjrd

      “Ngươi , ngươi muốn tiểu Lục trở về sống với ngươi?” Linh Chiêu nhanh chậm xong, cũng chớp mắt nhìn Kỳ An.



      Kỳ An ảm đạm cười, “Lục ca mất trí nhớ, nếu muốn tìm lại trí nhớ, có lẽ nên ở cùng chỗ với chúng ta, như vậy tốt hơn.”



      Linh Chiêu cũng nở nụ cười, nhìn về phía Tiêu Lục, “Tiểu Lục, ngươi cũng nguyện ý chứ?”



      Tiêu Lục nhìn nàng, lại nhìn tiểu Thất, trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.



      Linh Chiêu ánh mắt chợt lóe lên, tựa như thể tin quay đầu lại đánh giá Kỳ An.



      May mắn đó là nữ nhân, bằng ánh mắt kia đúng là có thể thiêu cháy người ta. Kỳ An ho tiếng.



      Rốt cục cũng thu hồi tầm mắt, Linh Chiêu đến trước mặt Tiêu Lục, bình tĩnh nhìn , “Tiểu Lục, Linh Chiêu làm gì khiến ngươi vui sao?” Ánh mắt sâu kín, tựa hồ sắp rơi lệ.



      Lúc đầu, Tiêu Lục cũng luống cuống tay chân, sau bình tĩnh trở lại, , “Linh Chiêu đối với ta rất tốt, nhưng ta thủy chung vẫn cảm thấy mọi thứ chân thực.” Ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa, lại kiên định hữu lực, “Ta muốn tìm lại trí nhớ, sau đó mới xứng đáng ở cạnh ngươi.”



      Linh Chiêu nhìn , nhàng cất tiếng, “Được!”



      Kỳ An im lặng, may mà lúc nãy đồng ý cho Trường Lan cùng đến.



      Sau khi hai người khỏi, Linh Chiêu vẫn đứng trong sảnh, nửa ngày .



      “Công chúa?” Bên cạnh có người xoay người hành lễ.



      Linh Chiêu đột nhiên cười ra tiếng, “Quả nhiên hổ là Tiêu gia tiểu Thất.”



      “Công chúa?”



      Linh Chiêu thu lại nụ cười, du du thở dài, “Quả nhiên hổ là Tiêu gia tiểu Thất.”



      Rèm cửa vén lên, người ra.



      “Lúc ở với Tiêu Thất, biết là cái dạng gì, đáng để chờ mong a!”



      Linh Chiêu cũng , “Đúng vậy, ta cũng thực chờ mong.”



      Người kia cười cười, “ thể buông tha dũng giả thắng, Tiêu Thất, lòng mềm yếu”



      Linh Chiêu tươi cười, lâu sau mới , “Nhưng cũng chừng, có thể hóa giải trăm luyện cương.”



      Người kia lơ đễnh bẻ ngón tay, “Làm sao có thể hóa giải trăm luyện cương, ngay cả cái, nàng ta cũng thể hóa giải.”



      Chuyện sau này, ai biết được! Linh Chiêu cúi đầu, tranh cãi.





      Cùng lúc đó, chén trà trog tay Hiên Viên Sam trượt , đổ đầy nước trà xuống đất.



      “Vương gia?”



      Khinh Ngũ liên bước lên phía trước vài bước.



      Hiên Viên Sam ngẩng đầu, mắt lộ vẻ nghi hoặc.



      Khinh Ngũ hiểu ý Hiên Viên Sam, gật đầu, “Dạ, là Tống nương đưa người kia về tiểu viện.”



      Loạn rồi, là loạn rồi. Hiên Viên Sam nhịn được đứng dậy, bước .



      Khinh Ngũ hoa mắt, đưa tay dụi dụi mãi. Vương gia đại nhân à, ngài cũng cần phải sốt ruột như vậy chứ!



      Hiên Viên Sam đột nhiên khoát tay, “Mạc Nhược cũng ngăn cản?”



      Khinh Ngũ gật đầu, “Sáng nay Tống nương tới biệt uyển, có lẽ Mạc đại nhân còn chưa biết.”



      Suy nghĩ lát, Hiên Viên Sam vẫn thấy có gì đó thích hợp, “Gọi Dạ đến!”



      lâu sau, hắc y nam tử đến, lặng yên tiếng động.



      Khinh Ngũ nhìn thần sắc Hiên Viên Sam, hỏi, “Dạ, tối qua xảy ra chuyện gì?”



      Dạ liền tường thuật lại lượt chuyện phát sinh tối hôm trước, xong hồi vẫn nghe thấy chỉ thị gì, ngẩng đầu kêu tiếng, “Vương gia?”



      Thần sắc Hiên Viên Sam lạnh nhạt, thể nhìn ra được cảm xúc gì.



      Dạ có chút bất an, lo sợ nhìn về phía Khinh Ngũ, “Vương gia trách ta ngăn cản người kia hay sao?”



      Khinh Ngũ nhìn về phía Hiên Viên Sam, vẫn tỏ thái độ gì, đành tự mình trả lời, “ phải, Vương gia sai ngươi thầm canh giữ bên người Tống nương, ngươi làm rất tốt. Trừ phi gặp chuyện có thể gây nguy hiểm đến tính mạng Tống nương, bằng , được để người khác biết đến tồn tại của ngươi.”



      Dạ gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hiên Viên Sam, chần chừ , “Nhưng mà Khinh Ngũ, mấy người Phượng Định bảo vệ Lãng nhi thiếu gia tại kinh thành, Dạ và Ám lại bên cạnh Tống nương, vậy bên người Vương gia còn lại bao người, việc này…” hết câu, trong lời lộ vẻ lo lắng.



      Khinh Ngũ cắn cắn môi, dùng sức dậm chân cái, “Đó là lệnh của Vương gia, ngươi cứ làm theo là được rồi.”



      Nghe những lời này của Khinh Ngũ, Hiên Viên Sam chợt hồi thần, vỗ vỗ vai Dạ rồi nhìn về phía Khinh Ngũ.



      Khinh Ngũ miễn cưỡng , “Vương gia , ngài đem tính mạng giao cho ngươi.”



      Dạ nhanh chóng cúi người, “Dạ tất phụ vương gia.”



      Hiên Viên Sam ngồi xuống như mong đợi của Khinh Ngũ mà hít sâu hơi, ra ngoài.



      “Vương gia, người đâu?” Khinh Ngũ vội vàng theo sau.



      “Ô! Vương gia, ngươi chân dài như vậy, Khinh Ngũ theo kịp!” Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng kinh hô của Khinh Ngũ.



      Hiên Viên Sam quả nhiên là dài chân, cho nên lúc Kỳ An vừa bước vào cửa nhìn thấy đứng quay lưng về phía nàng.



      Vẫn là thân nguyệt sắc trang phục, lạnh lùng đứng đó, cả gian cũng như lịch tao nhã hẳn lên.



      “Tiểu thư!” Trường Lan nhìn thấy bọn họ nhãn tình sáng lên.



      Sau đó, tầm mắt lướt qua Kỳ An, lên hai bước rồi dừng lại.



      Khinh Ngũ tiến lên, thi lễ , “Vương gia ta nghe Tiêu Lục công tử tới đây, cho nên cố ý đến bái phỏng.”



      Kỳ An cúi đầu, cười thầm.



      Hiên Viên Sam hiển nhiên thấy động tác của nàng, cũng nhịn được mỉm cười.



      Tiêu Lục ra, hồ nghi nhìn , lại nhìn sang Kỳ An, “Tiểu Thất?”



      Kỳ An kéo tay tới, “ cần sợ, đây là Vương gia Hiên Viên Sam.”



      Tiêu Lục nhìn cánh tay được nàng cầm, cảm giác lo lắng liền tan biến.



      Hiên Viên Sam cũng nhìn cảnh hai người nắm tay, mâu quang lạnh lùng, vẻ tươi cười giảm vài phần.



      Trong phòng khách, Khinh Ngũ thay Hiên Viên Sam lên tiếng, cùng Tiêu Lục tán gẫu chuyện vài năm trở lại đây, rất vui vẻ.



      Trường Lan bưng nước trà châm cho hai người, khóe miệng hiển vui sướng.



      Kỳ An đứng ngoài cửa, nghiêng đầu hỏi, “Trường Khanh, ta có làm sai ?”



      Trường Khanh cử động, “Tiểu thư sai.”



      Khóe miệng Kỳ An khẽ động, con người có loại cảm giác sùng bái mù quáng là thói quen tốt.



      Nàng ngẩng đầu nhìn mảnh sân , “Như vậy chúng ta cứ thử xem, tìm lại trí nhớ cho tìm lại Lục ca của chúng ta. Nếu như có thể tìm về là tốt nhất, còn nếu như thất bại, ít nhất cũng từng cố gắng, cũng tiếc nuối.”



      “Được!” Quả nhiên là nghe được thanh theo dự kiến.



      Kỳ An buồn cười nhìn , “Trường Khanh, ngươi có thể đừng lần nào cũng “được”, thỉnh thoảng phải thay đổi mới thấy mới lạ chứ.”



      Trường Khanh nhìn nàng, “Được!” rồi lại vội vàng sửa lại, “Trường Khanh biết rồi.”



      “Xì!” Kỳ An nhịn được, cười thành tiếng.



      Nghe thấy tiếng cười truyền đến, hai người trong phòng ngừng chuyện, nhất tề nhìn ra ngoài cửa.



      Dưới ánh sáng, nàng cười tươi, làn gió thổi bay tóc nàng, vờn lên khuôn mặt.



      Hai mắt Hiên Viên Sam thể rời khỏi nàng, ngón tay run lên.



      Khinh Ngũ hiểu ý tiến lên, “Lục công tử, biết trong trí nhớ của ngài còn có chút gì về tiểu Thất tiểu thư ?”



      mặt Tiêu Lục hiển ý cười, “Ta nhớ, nhưng ta cảm thấy , chỉ cần nhìn thấy nàng trong lòng rất ấm áp thoải mái. Ta nghĩ, có lẽ muội muội này vẫn ở sâu trong trí nhớ của ta!”



      Hiên Viên Sam mở mắt, đột nhiên đứng dậy, hướng lại Khinh Ngũ.



      Khinh Ngũ vội vàng hướng Tiêu Lục, chắp tay , “Thấy Lục công tử bình an trở về, Vương gia cũng an tâm. Chúng ta với tiểu Thất tiểu thư tiếng rồi cũng hồi phủ thôi.”



      Tiêu Lục gật đầu: “Tạm biệt vương gia!”



      Tiếng bước chân vang lên, Kỳ An quay đầu lại, đúng lúc Hiên Viên Sam tới, đứng lại trước mặt nàng, mỉm cười, “Tiểu Thất, ta về!”



      Kỳ An gật đầu, trả lời, “Ta tiễn ngươi!”



      Hiên Viên Sam cười, “Được!”



      Hai người sóng bước ra cửa. Lúc ra khỏi tầm mắt Tiêu Lục, Hiên Viên Sam mới dừng lại, hỏi, “Ngươi xác định là mất trí nhớ?”



      “Mặc kệ có phải là Tiêu Lục thực hay , điều duy nhất có thể khẳng định chính là mất trí nhớ.”



      “Là bởi vì ngươi xem mạch cho ?”



      “Quan trọng hơn là, ánh mắt quá thanh khiết.”



      Hiên Viên Sam đột nhiên thở dài hơi, “Kỳ An, ánh mắt ngươi cũng thực thanh khiết, cho nên nhìn ai cũng thấy tốt đẹp!”



      Ngừng chút, cười, “Có lẽ cũng vì điều này, ngươi mới là ngươi! Nhưng Kỳ An, ngươi có thể đồng ý với ta, giúp tìm lại trí nhớ cũng được, trị liệu cho cũng được, nhưng đừng quá thân cận với , đừng ở mình với , đừng cười tươi với , đừng nắm tay .”



      Kỳ An ngây ra nhìn.



      Hiên Viên Sam hít sâu hơi, “Cho dù là Tiêu Lục, mất trí nhớ rồi cũng thể hoàn toàn coi ngươi là muội muội.”



      Kỳ An bỗng nhiên cảm thấy có chút tự nhiên, người kiêu ngạo như mà lại bất an vì nàng như vậy.



      Nàng kiễng chân lên, hôn nhanh lên má , rồi để ý đến biểu tình cứng đờ của , nàng thoải mái nở nụ cười.



      “Ta, , nếu là , chỉ cần đối phương thay đổi, nụ hôn đó của ta, đó là cả đời.”
      Miki Quỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :