Chương 30: kiếp sai lầm ai gở hộ? "Kiểu tóc với y phục này là như thế nào?" Ta dù tức giận nhưng vẫn gắng nhịn xuống, ta tin nữ nhân này dám to gan muốn đấu với ta. Ta cứ nghĩ sau khi nghe giọng điệu truy hỏi của ta, nàng ta phải sợ hãi giải thích với ta, nhưng ta lại ngờ nàng có phản ứng hoàn toàn khác so với những gì ta nghĩ. Nàng cười đáp lại: "Thiếp thấy mặc như vậy rất hợp, chẳng lẽ Vương gia thấy thế?" "Hợp sao?" Ta giận đến mức bật cười lên, bây giờ ta mới điều, nữ nhân này chính là thích đấu khẩu với ta, hơn nữa còn muốn đối đầu với ta trực diện! Nàng những nhận sai còn phụ họa gật đầu theo: "Đúng thế, rất hợp." Ta hít hơi sâu, cảm xúc phập phồng khó chịu mặt. "Tôn Ngọc Nhi! Ngươi đừng quá quắt!" Ta gọi cả tên lẫn họ của nàng, nếu là người bình thường khi nhìn thấy biết Nam Cung Hàn ta rất tức giận! Nhưng nữ nhân này chút cũng hề ý thức được! "Vương gia cớ sao lại tức giận?" Nàng bước tới gần, vẫn là bộ dạng vô tội nhìn ta: "Vương gia thích mặc y phục màu đen, thiếp muốn được Vương gia để ý nên cũng mặc giống giống thế, chẳng lẽ được?" "..." Muốn ta để ý tới? Nàng nghĩ là đồ ngốc sao! Muốn ta chú ý tới cũng có rất nhiều cách, sao phải chọn cách đem bản thân ăn mặc thành cái dạng này chứ? Ta thấy là nàng muốn chọc tức ta đúng hơn! Cho nên ta tuyệt đối càng thể bỏ qua cho kẻ dám khiêu khích ta thế này! "Có nữ nhân nào mà lại ăn mặc như ngươi để gây chú ý cho phu quân của mình chứ? Tôn Ngọc Nhi, ngươi tốt nhất đừng chọc tức ta!" Cười lạnh tiếng, ta đáp lại từng câu. Ánh mắt sắc bén nhìn người con trước mắt, ta muốn biết nữ nhân này trả lời ra sao? Nàng sợ hãi, vẫn bình tĩnh cười : "Thế phải bây giờ Vương gia chú ý tới thiếp đấy sao?" "..." Những nha hoàn đứng trong đại sảnh nghe thế đều ngây người ra, sau đó đều a tiếng, vẻ mặt thông suốt hiểu ra. ra Vương phi muốn Vương gia chú tới tới mình nên mới ăn mặc thành cái dạng kì lạ này! Đây là chiêu thức thu thập trái tim của Vương gia nhà bọn họ! Mặc dù cái cách này được bình thường cho lắm, nhưng mà công hiệu cũng rất tốt! Nhìn , phải Vương gia nhìn chằm chằm vào Vương phi đấy thôi. Dù thái độ của Vương gia được tốt lắm, nhưng mà đây cũng coi như là bước tiến triển rất tốt! "... Thế còn kiểu tóc này là sao?" Ta bắt đầu lĩnh giáo được công phu miệng lưỡi của nữ nhân này rồi! Hừ. Nhưng ta tin thể làm nàng ta câm nín được. "Kiểu tóc góa phụ này là vì người mà búi lên." mà mặt đỏ, mắt chớp, thái độ rất thành khẩn thà. "... Bổn vương chưa chết!" tiếng gầm lên, lớn tới mức làm những nha hoàn xung quanh phải che lỗ tai lại. "Ta vẫn còn sống, vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Ngươi búi kiểu góa phụ này là muốn trù ẻo ta chết sớm!" Ngay cả xưng hô bổn vương cũng quên , có thể thấy vị Vương gia nào đó bị kích thích rất lớn. "Vương gia phải nghe thiếp giải thích trước chứ." Tôn Ngọc Nhi cũng sợ hãi, cũng quan tâm liệu đối phương có chịu đồng ý để nàng giải thích hay , giành lời trước: "Vương gia là chiến sĩ chiến đấu oai phong chiến trường, những lúc mà ngài ra trận, sinh mạng lúc nào cũng có thể bị uy hiếp, bất cứ lúc nào cũng rời trần thế. Ta là Vương phi của chàng, cả đời phải thủ tiết vì chàng, mà việc đó là đương nhiên, nhưng như thế chưa thể thể hết được tâm ý của thiếp, nên thiếp quyết định cả đời búi tóc kiểu góa phụ, vì Vương gia bằng lòng thủ táng cho ngài cả đời." "..." Tại sao càng nghe ta càng cảm thấy mấy câu này vẫn là ám chỉ ta vẫn phải chết. Trọng điểm nữa là nữ nhân này muốn búi kiểu tóc này cả đời, đây là muốn trù ẻo mau xuống hoàng tuyền siêu thoát! Chết tiệt! ràng nữ nhân này ám chỉ rất ràng, nhưng lại thể chỉ ra điểm sai trong lời của nàng ta. Lúc này ta chợt ngộ ra điều. Mỗi câu nàng ta ra đều muốn chọc tức ta, nhưng lại khéo léo để người khác bắt ra được điểm sai trong lời nàng ta . Ta chợt bình tĩnh lại, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhân trước mặt, vừa lúc Tôn Ngọc Nhi cũng ngẩng lên nhìn , bốn mắt nhìn nhau... thâm ý nhìn đối phương. ... Thời gian ở chung với nữ nhân này chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả : Thảm hại! Cực kì thảm hại! Vô cùng thảm hại! Nữ nhân này tính tình chỉ ngang bướng còn có những hành động giống người bình thường. Hí vụ như là: Tùy tiện trèo cây, nữa đêm bắt cầu thang trèo lên mái nhà, vừa hát vừa la, người biết còn tưởng trong phủ của ta có nuôi sói! Hơn nữa nữ nhân chết tiệt này còn nhận con heo làm con nuôi! Là con heo nữa đấy! Nghĩ đến ta có đứa con nuôi mà còn là con heo nái mập ú, tâm trạng cực kì tồi tệ. Hại ta mỗi lần ăn thịt heo bị nữ nhân kia ngồi kế bên cằn nhằn: "Vương gia, sao ngài có thể ăn đồng loại của con trai ngài chứ? Như thế bị đày xuống muốn chín tầng địa ngục ấy!" "..." Đôi đũa cầm trong tay rớt xuống đất... Khoảng thời gian sống chung với nữ nhân kia, đối với ta mà chẳng khác dẫn binh đánh trận, mỗi ngày phải chịu áp lực hề ! Nhưng ta phải là người dễ dàng chịu thua như thế, ta còn rất nhiều cách để trừng trị nữ nhân này! Đầu tiên ta dẫn nàng vào cung, để nàng tiếp xúc rất nhiều nữ nhân trong cung, từng người như bọn họ đều là những kẻ điêu luyện thành tinh trong cung. Tôn Ngọc Nhi ở cùng với bọn họ chẳng khác nào con gà lạc vào bầy sói! Dù nữ nhân này có thông minh giỏi ăn bao nhiêu, nhưng đối mặt với những nữ nhân có tâm kế xảo trá thế kia, nàng cũng chỉ là kẻ bất lực phải chịu thua. Nhất là những người ta để nàng tiếp xúc, đa số đều nhất là những người thuộc phe chống đối ta! Địa vị của ta quá lớn, những nữ nhân đó đương nhiên dám ra tay với ta, nhưng Tôn Ngọc Nhi lại khác, nàng dù là Vương phi của ta, nhưng thực lực , nhà mẹ đẻ lại phải thuộc quyền quý trong triều. Nên nếu những nữ nhân kia muốn thầm giở trò với nàng là việc rất dễ dàng! Huống chi ta cũng muốn để nàng học ít bài học, để sau này còn dám chống đối với ta nữa. Còn lý do nữa là ta muốn nàng trở nên mạnh mẽ có thủ đoạn hơn, nàng dù lanh lợi gan dạ, nhưng lại thiếu thủ đoạn bảo vệ bản thân, bởi vì biết cánh tính kế nên nàng mới dễ dàng bị người Tôn gia gài bẫy... Mà ta lại muốn giữ người vô dụng bên cạnh, ta muốn lợi dụng nàng, nhưng cũng muốn con cờ của mình chỉ biết trưng bày, mà còn muốn nó phải biết cách nuốt chửng những quân cờ khác, bởi chỉ có như thế quân cờ như nàng mới bị người khác giết chết... Theo từng thời gian trôi qua, nàng tự mình lĩnh giáo ra từng việc bị tính kế, cũng tự mình phải đứng dậy để đối phó. biết từ lúc nào nàng cũng trở nên trưởng thành hơn. Chỉ là ta ngờ dù nàng bị hãm hại ra sao, nàng vẫn quật cường chịu đến cầu xin ta giúp đỡ. Ta tức giận, rất giận! Ta cho phép những người kia bắt nạt nàng, nhưng phải là kiểu bắt nạt nguy hiểm đến tính mạng! Lúc nhìn toàn thân nàng toàn là máu, vết thương chồng chất với nhau, trong lòng ta chợt lạnh . Ta còn nhớ ánh mắt của nàng khi ấy nhìn ta. Lạnh lùng cùng vẻ trào phúng xem thường. Ta biết nàng nghĩ rằng tất cả là do ta an bài sắp xếp, khi ấy ta rất muốn , ta bao giờ có ý định để nàng bị thương. Ta chỉ muốn nàng trở nên thủ đoạn hơn, muốn nàng... tất cả những lời muốn hoàn toàn nghẹn cứng trong cổ họng, ta biết dù gì nàng cũng tin ta... Ta từng thử giả vờ đối xử dịu dàng với nàng, lúc ấy nàng ra vẻ rất vui vẻ, cũng rất phối hợp với ta. Ta còn nghĩ nàng ấy có phải hay thích ta? Trong lòng có chút vui sướng, nhưng những lúc ta nhìn lại, bắt gặp đôi mắt lạnh nhạt của nàng, dù cảm xúc trong mắt nàng khi ấy biến mất rất nhanh, nhưng ta vẫn thấy . ra là ta tự mình suy nghĩ quá nhiều... Ba năm rồi còn gì... ra ta và nàng thành thân sống chung với nhau cũng gần ba năm rồi, biết từ lúc nào cả hai rất ăn ý trong từng hành động, ta chỉ cần cái nhìn thâm ý, nàng hiểu ta muốn làm gì, còn ta cũng chỉ cần liếc lần về phía nàng, cũng biết nàng nghĩ gì. Đến ngày ta hỏi nàng câu: "Tôn Ngọc Nhi, điều nàng mong muốn nhất là gì?" Tôn Ngọc Nhi ngẩn người, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, ta thấy được nụ cười yếu ớt của nàng. "Ta ra điều mình mong muốn, ngài giúp ta thực sao?" Nàng trả lời câu hỏi của ta, mà ngược lại đặt cho câu hỏi khác. Lúc này ta mới hiểu , phải nàng muốn trả lời mà là nàng biết chắc rằng dù nàng có ra, ta cũng thể giúp nàng thực ... cảm xúc mang tên bất lực dâng lên trong lòng, ra ba năm qua chưa đủ để nàng hoàn toàn tin ta, chưa đủ... nếu thế cứ tiếp tục chờ thêm nhiều năm nữa, ta tin chắc rằng ngày nào đó nàng cho ta biết. Ta hỏi nàng thêm bất cứ điều gì khác, chỉ đứng đó nhìn nàng lúc rồi rời khỏi. Qua ngày hôm sau nàng vẫn hoạt bát như trước, vẫn nở nụ cười tươi tắn với ta, vẫn hoạt bát vây quanh ta gọi Nam Cung Hàn. biết từ lúc nào ta có thói quen nghe nàng gọi tên của ta, trước đây mỗi lần nghe ta đều tức giận, lớn tiếng ngăn cấm cho nàng gọi. Nhưng nàng vẫn kiên quyết nghe, bướng bỉnh cách cố chấp. "Ta thích gọi ngài như thế!" Cứ thế mà trong ba năm qua nàng vẫn luôn giữ thói quen kêu thẳng tên của ta, còn ta biết từ lúc nào cũng tự tạo ra thói quen cho mình, đó là hàng ngày muốn nghe thấy nàng kêu tên của ta. Cuộc sống của ta và nàng trôi qua rất yên ắng, tựa như những đôi phu thê khác, yên bình mà nương tựa lẫn nhau. Ba năm chưa đủ kéo khoảng cách của ta và nàng lại nhưng lại tạo ra ăn ý của cả hai. Nàng nàng biết đọc chữ, cũng biết viết chữ. Ta chính tay mỗi ngày dạy nàng đọc chữ, dạy nàng cầm bút, chỉ nàng cách viết từng nét chữ. Thời gian của ta đa phần dành cho việc vào triều, còn nửa thời gian còn lại đều dành cho nàng. phải dạy nàng viết chữ cũng là ngồi nhìn nàng vẽ tranh, nếu là nàng mài mực cho ta viết sổ sách. Cứ thế ta dần tạo ra thói quen đó là những lúc ta rảnh rỗi đều ở bên cạnh nàng. thói quen khi hình lập lên rất khó mà bỏ được... Vào mỗi buổi sáng lúc ta thức dậy, luôn có tách trà lạnh đặt bàn, cứ khi ta cầm lên uống, mùi vị ngọt ngào của trà thấm vào tận đầu lưỡi, khiến ta mê mẩn cách nào có thể dứt ra được. Mùi vị trà phải là thứ đặc biệt gì, điều làm ta vui vẻ khi uống tách trà này phải chăng là vì người pha trà? Cảm giác quá mơ hồ, dù bao nhiêu lần uống trà để bản thân mình tỉnh táo, ta vẫn thể nào bình tĩnh để tìm ra thứ tình cảm kì lạ ấy trong lòng. ... "Nam Cung Hàn, ngài hứa với ta ba chuyện có được ?" Đó là lần đầu tiên nàng cầu muốn ta làm điều gì đó, dù ta để lộ ra cảm xúc gì mặt, nhưng nàng có lẽ biết rằng ta vui tới mức nào, ta rất vui. cảm giác vui sướng ta chưa từng cảm nhận được, ngờ rằng chỉ đơn giản câu của nàng lại làm ta vui đến thế. Lúc ta gật đầu đồng ý, trong lòng có chút hồi hộp, biết nàng muốn ta làm gì? Ta bắt đầu nhịn được mà suy đoán, nàng thích Tôn gia, phải chăng là nàng muốn ta giúp nàng đối phó với bọn họ, thế ta phải dùng thủ đoạn ra sao với bọn người kia đây? Diệt cả gia tộc hay là tiêu diệt cả dòng họ? Hay là nàng muốn ta giúp nàng trả thù mấy người trong cung kia, nếu đúng thế ngày mai ta phải bắt đầu từ ai trước đây? Ta bắt đầu suy đoán lung tung, ngay cả kế hoạch trả thù từng người kia ta cũng vạch ra sẵn, chỉ cần đợi câu của nàng mà thôi. Lúc ta còn mãi mê suy nghĩ lại nghe thấy giọng của nàng. "Nam Cung Hàn, ta thích ngài nạp nữ nhân khác làm thiếp." "Được. Ta nạp bất cứ nữ nhân làm thiếp nào vào phủ." "Ngài ta, nhưng cũng được nữ nhân khác." "Được. Ta bất cứ ai." "Cả đời này của ngài chỉ có thể có Vương phi duy nhất là ta." "Được. Nàng là Vương phi duy nhất của ta, có nữ nhân thứ hai ngồi ngồi vào vị trí của nàng." "Ngài là nam nhân duy nhất của ta, ta cũng phải là nữ nhân duy nhất của ngài." "Được. Nàng là nữ nhân duy nhất của ta." "Ta cần biết ngài muốn đẩy ta vào cuộc tranh đấu như thế nào, nhưng ngài được để tay ta dính đầy máu tanh." "Được. Ta hứa." "Nam Cung Hàn, sau khi ngài lên làm Hoàng Đế đừng giết người nữa có được ?" "Được. Ta hứa với nàng, cả đời này giết bất cứ ai nữa." Mỗi câu nàng hỏi, hay mỗi câu nàng , ta đều gật đầu đồng ý. Ngay cả suy nghĩ lại ta cũng chưa từng có, hoàn toàn đồng ý vô kiều kiện với nàng. Ngay cả chính ta cũng hiểu bản thân mình làm gì nhưng chắc chắn điều rằng, những lời ta hứa với nàng vào ngày hôm nay, ta hối hận... ... "Vương gia, ngài quên mục đích của mình rồi sao?" câu của thị vệ thân cận khiến ta bừng tỉnh trong cảm giác mơ hồ. Đúng thế, ta còn tham vọng vẫn chưa thực , sao ta có thể quên? Ba năm qua Tôn Ngọc Nhi làm ta chìm đắm vào trong thứ tình cảm kì lạ khiến ta thể nào thoát ra, chẳng lẽ ta phải cả đời mơ hồ như thế? , tuyệt đối thể... Ta hít hơi sâu, cố gắng tìm lại uy nghiêm bình tĩnh của trước đây. "Bổn vương chưa từng quên." " giờ Vương phi rất thân cận với người của Bằng gia, Vương gia có lợi dụng điểm này để lần bắt chọn lấy Bằng thái sư." Quan hệ của nàng và người Bằng gia ra sao, ta là người hiểu nhất. Nếu nàng và Tôn gia như nước với lửa, tràn ngập thù hận với nhau, đối với Bằng gia, họ chính là người nhà của nàng. Ta phải làm hại người nhà của nàng sao? Liệu nàng khi biết được liệu có hận ta hay ?
Chương 31: Kiếp trước: kiếp sai lầm ai gỡ hộ? (2) Ta từng nghĩ bản thân mình luôn nắm mọi thứ trong lồng bàn tay của mình, nhưng đến khi đối mặt với mọi chuyện ta mới hiểu , con người bình thường thể tùy ý thay đổi số phận của mình, dù bất kể đó là ai chăng nữa cũng thể làm chủ định mệnh của mình. Đến bây giờ khi ta nhận ra có lẽ quá trễ, muốn thay đổi lại bất lực, muốn lần nữa bù đắp sai lầm cũng còn cơ hội, nếu như có thể quay ngược lại dòng thời gian để trở về thời điểm đó ta lựa chọn quyết định sai lầm ấy... lựa chọn lầm lỡ làm ta phải ân hận suốt đời. ... Cả đời của Nam Cung Hàn ta đời kiêu ngạo, chưa từng vì ai mà đau lòng, cũng vì bất cứ người nào mà rơi lệ... Tôn Ngọc Nhi... người con duy nhất chiếm chọn trái tim của ta, cũng là người duy nhất làm ta phải thừa nhận rằng bản thân thua... thua dưới tay của nàng... ... Năm thứ bốn mươi của Đại Tần quốc, Bằng thái sư dâng tấu chương lên cho Hoàng Đế, với nội dung cáo buộc tội Hàn Lăng Vương bởi những tội chứng như sau. thầm chiêu hai ngàn vệ binh sĩ ở Tế Châu về Kinh Thành, tự ý triệu bốn vạn binh sĩ ở biên cương điều về Nam Châu. Vận chuyển ba ngàn kho lương thảo ở Bắc Châu đến Đại Đô, đóng quân trại ở Tế Hàn gần biên cương gây nên hiểu lầm với Đại Chu, làm hai nước giờ xích mích ở ngoài biên ải. Trong tấu chương của Bằng thái sư còn viết , Hàn Lăng Vương ỷ vào thân phận của mình mà dụng hình với bốn vị tướng quân trong triều, làm hai người chết, ba người bị tàn phế nằm trong ngục. những thế Hàn Lăng Vương còn tự ý đem bình quyền sử dụng gây bất lợi cho các Vương gia, như là việc Thái tử bị chết bất kì tử chiến trường là do có người lén ám sát, theo như điều tra là thị vệ thân cận của Nam Cung Hàn gây ra, chỉ có Thái tử mà ngay cả mười bảy vị Vương gia khác cũng tránh khỏi việc bị thương, mà tất cả chuyện đều do Hàn Lăng Vương chủ mưu! Bằng thái sư chỉ vạch tội Nam Cung Hàn tấu chương mà còn trực tiếp đưa ra bằng chứng, dâng lên nhân chứng đều có đầy đủ. Trong vòng ngày tất cả những thứ cáo buộc này đều chèn ép Hàn Lăng Vương đến mức đứng dậy biện hộ nổi. Hoàng đế sau khi xem xong vô cùng tức giận, nhanh chóng ra lệnh thu hồi lại binh quyền cùng chức vụ chủ soái của Nam Cung Hàn ở biên cương, tiếp đến thanh tẩy lượt những thân tín trong triều thuộc phe của Nam Cung Hàn, những quan viên có quan hệ qua lại với Nam Cung Hàn đều bị trở thành mục tiêu bị đối phó trong triều, trong đó có người của Tôn gia là bị nhắm trúng nhiều nhất, những bị Hoàng đế cách chức mà còn liên lụy đến cả dòng họ. Tôn phi trong cung bị thánh chỉ hạ lệnh nhốt vào lãnh cung, nữ nhi của Tôn Sử Bình đều lần lượt bị người khác dèm kha, những thiên kim của Tôn gia đều thê thảm tới mức ai gả được ra ngoài. Chưa đến hai tháng Tôn gia ở kinh thành xuống dốc thành thường dân còn thế lực như trước đây. Người duy nhất bình an ở Tôn gia ai khác ngoài Hàn Lăng vương phi, ngoại trừ việc bị cấm túc trong phủ hề bị trách phạt, coi như tránh thoát được đại nạn lớn, nhưng từ đó trong cung khi có yến tiệc còn gửi thiệp mời đến hai phu thê Hàn Lăng Vương tham dự nữa. Ta bước vào phòng, nhìn nàng ngồi đối diện cửa sổ nhìn chăm chú vào bên ngoài, ta lại bất giác thở dài, biết từ lúc nào nàng có thói quen ngồi chỗ rồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ như thế. Ta nhớ trước đây nàng hoạt bát thích lòng vòng trong phủ, nàng thích nhất là đến phòng của ta, rồi tò mò sờ mó đồ vật khắp nơi, nếu nàng thấy thích thứ gì tự ý đem về phòng của mình, bất kể là ta có đồng ý hay . Có lần ta cho phép nàng đem nàng kịch liệt cãi lại ta, kết quả khi cãi nhau là ta thắng nhưng đến cuối cùng nàng vẫn giành phần thắng về phía mình. Nguyên nhân là vì nữa đêm khi ta ngủ nàng lén mò vào phòng, đến sáng sớm hôm sau khi ta thức dậy thấy mấy món đồ vật đáng giá trong phòng đều biến mất. Ta đương nhiên là ai lấy nhưng lại lười vạch trần, cũng biết nguyên nhân là vì sao ta lại tức giận, có thể là vì mỗi lần nhìn thấy nàng khi lấy được nhiều đồ vật quý giá từ chỗ của ta nàng luôn nở nụ cười rất vui vẻ, lúc ta nhìn thấy lại thấy lòng mình ấm áp đến kì lạ, phải chăng là lý do này... nên ta mới thể đành lòng dập tắt nụ cười ấy của nàng, cứ thế mà ba năm qua việc này gần như trở thành thói quen... “Hôm nay nàng muốn làm gì?” biết từ lúc nào ta cứ thích hỏi câu ấy với nàng, muốn biết ngày hôm nay nàng làm gì. “Ta định lát nữa uống trà nghe tiên sinh kể chuyện.” Tiên sinh kể chuyện mà nàng chính là người chuyên kể những câu chuyện hay ở những tửu lầu lớn trong kinh thành. Trước đây có lần nàng muốn ra ngoài du ngoạn nhưng ta cho phép, thế là nàng với ta là chỉ cần kiếm người tới để mỗi ngày kể chuyện cho nàng nghe nàng đòi ra ngoài nữa, thế là ta kiếm tên được người khác gọi là tiên sinh kể chuyện rồi bắt ông ta đem về đây. Nhưng cứ nghĩ đến hơn phân nữa thời gian của nàng là dành cho việc nghe tên tiên sinh kia là ta cảm thấy rất thoải mái. Chỉ vừa nghe đến việc này là ta lại vui: “Suốt ngày nghe ông lão kể mấy câu chuyện nhảm nhí ấy có gì vui chứ? Thà nàng tới thư phòng cùng ta đọc sách còn thú vị hơn nhiều.” Nàng quay đầu lại nhìn ta, trả lời: “Nhưng ta muốn nghe những câu chuyện do ông ấy kể, rất là hay.” Ta ràng muốn mở miệng châm chọc nàng, thế nhưng lời ra khỏi miệng lại hoàn toàn khác: "Dù sao hôm nay ta cũng rảnh, để ta cùng nàng nghe tiên sinh kể chuyện." Ta có chút ngượng ngùng quay mặt , lúc vô ý liếc nhìn, ta thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía ta, bất giác ta lại cảm thấy chột dạ: " ra ta chỉ là muốn nghe thử, xem rốt cục tên tiên sinh đó kể chuyện có hay như nàng , chứ ta có hứng thú con nít như nàng." Ta biết liệu nàng có tin hay , nhưng ta thấy được trong ánh mắt của nàng lên ý cười. biết tại sao ta lại thấy mất tự nhiên trước mặt nàng, đây phải là lần đầu tiên, có rất nhiều lần trước đây khi ta cố ý muốn thân cận với nàng lúc chuyện ta có biểu ngượng nghịu giống thế này, có đôi khi ta còn cảm thấy bản thân rất kì lạ, mỗi lần đối diện với nàng ta luôn trong trạng thái thấp thỏm lo lắng, dù qua nhiều năm nhưng cảm giác này vẫn hề thay đổi. Nàng từ ghế đứng dậy, về hướng ta đứng. " phải ngài muốn cùng ta nghe tiên sinh kể chuyện sao? Bây giờ ta muốn qua đó để gặp ông ấy, ngài có muốn cùng ?" Giọng của nàng luôn nhàng hoạt bát như thế, dù là ở đâu, mỗi khi đứng trước mặt ta, nàng luôn dùng giọng điệu ngọt ngào ấy để chuyện với ta. Ta còn suy nghĩ nhanh chóng gật đầu: "Đương nhiên là ta với nàng, dù sao nguyên ngày hôm nay ta cũng bận chuyện gì." Lúc ta với nàng tới chỗ của vị tiên sinh kia đúng lúc ông ta cũng từ vừa mới trong phòng ra, lúc nhìn thấy ta, phản ứng của ông ta khá là kinh ngạc. Ta nhíu mày, trầm tư suy nghĩ. lúc sau ta và nàng ngồi xuống, còn vị tiên sinh kia cầm quyển sách, nhàng kể chuyện. Những câu chuyện ông ta kể, đều là xoay quanh về chủ đề chuyện lạ ở nhân gian, nào là có cặp phu thê thích làm việc thiện khắp nơi thế nhưng lại sinh được con, sau đó vô tình đường gặp đứa bé đáng thương, họ liền nổi lên lòng thương xót, rồi quyết định nhận nuôi đứa bé. Chuyện tiếp đến chính theo kiểu vớ vẩn như đứa con nhận nuôi ấy sau khi trưởng thành trở thành vị quan có tương lai rộng mở, còn rất là hiếu thảo với cha mẹ, trở thành kẻ được nhiều người tôn kính. Từ ngữ trong câu chuyện đều rất văn thơ, nếu đối với những người đọc sách có lẽ đây là câu chuyện hay cảm động đầy nhân văn triết lý, đáng tiếc lại thích hợp với loại người như ta. Ta nghe lúc thấy nhức đầu khó chịu, ta quay lại nhìn nàng, thấy nàng chống tay lên má, vẻ mặt say mê lắng nghe. Ta càng nhìn lại càng hiểu, nàng phải là loại tiểu thư khuê các thích đọc những loại truyện ướt át kiểu thế này, vậy tại sao nàng lại biểu ra vẻ thích thú thế kia chứ? Bên tai nghe mấy lời thơ văn của vị tiên sinh kia, ta bắt đầu kiên nhẫn được nên liền hỏi: "Chuyện này có chỗ nào hay mà nhìn nàng khi nghe trông có vẻ say mê đến thế?" Nàng quay mặt lại nhìn ta, ngạc nhiên : "Ngài thấy chuyện này nghe rất hay sao? Có vài chỗ rất thú vị đấy." Thú vị ư? Ta chỉ thấy vô cùng nhàm chán đúng hơn, có điểm nào thú vị như nàng chứ. Ta nhìn sang vị tiên sinh kia, thấy ông trông khá là vui vẻ khi nghe thấy lời nàng vừa rồi, ông ta còn vuốt chòm râu bạc của mình, híp mắt lại cười, tiếp tục hăng say kể tiếp. Ta đăm ra tò mò nên tiếp tục hỏi nàng: "Chỗ nào thú vị, nàng kể ta nghe thử." "Chính là đoạn kể đến khi hai cặp phu thê già ấy nhận nuôi đứa trẻ đó, khúc ấy rất là buồn cười." Vị tiên sinh kia nhíu mày, khó hiểu hỏi câu: "Lão phu thỉnh giáo vương phi, rốt cuộc là đoạn kể ấy có điểm nào buồn cười?" Ngay cả ta cũng tò mò muốn nghe câu trả lời của nàng. " cặp phu thê rất giàu có, lại có tấm lòng lương thiện thích giúp đỡ người khác, nhưng cả hai đều có tuổi trung niên mà vẫn chưa con, đây chính là điểm đáng cười nhất. Ta thấy buồn cười, nếu họ muốn có đứa con tại sao vị phu nhân đó nạp thêm thiếp cho vị lão gia ấy?" Mỗi câu nàng đều khiến ta có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, quả như lời nàng , câu chuyện này vô lý đến mức rất là buồn cười. Vị tiên sinh nghe thế, lắc đầu cười ha hả vài tiếng: "Bởi vì tình cảm phu thê của họ vô cùng tốt, làm sao có thể để người thứ ba chen vào?" "Nếu tình cảm họ tốt cớ gì phải nhận con nuôi? Vị lão gia đó luôn miệng dù cả đời có con cũng chẳng sao, chỉ cần hai phu thê sống nương tựa vào nhau là đủ hạnh phúc rồi. Lời ngon tiếng ngọt ấy ai mà chẳng được, thay vì chỉ biết ba hoa chích choè mây câu nịnh nọt ấy, thế tại sao ông ta lại hành động chứng minh lời của mình. Khi vừa nhìn thấy đứa trẻ xa lạ nằm đường, người đầu tiên trong hai người họ lên tiếng muốn nhận đứa bé ấy lại là vị lão gia ấy, thế phải ông ta rất là hai mặt sao?" "Lúc trước có con cũng chẳng sao, thế mà vừa quay đầu trông thấy đứa con bé trai là ngay lập tức muốn đem về nuôi. Nếu ông ta nổi lòng thương hại đối với đứa bé ấy chỉ cần bỏ ít tiền ra kiếm cặp vợ chồng nông thôn thà chất phác rồi gửi gắm đứa bé cho họ nuôi nấng là được, sau đó mỗi năm gửi chút bạc chu cấp cho đứa bé, thế phải tốt hơn sao?" "Trong câu chuyện này diễn tả vị lão gia ấy là người thông minh, ngay từ khi còn trẻ là người có đầu óc kinh doanh nhạy bén, chưa đến ba mươi là thương nhân có danh tiếng ở Kinh Thành, nếu thế càng vô lý hơn. người thông minh đáng lý ra nên biết khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận từng chút , vậy mà ông ta còn chưa điều tra lai lịch của đứa bé mà tùy tiện muốn đem về nuôi, thế phải ngu ngốc là gì?" "Ông ta có bao giờ nghĩ tới có khả năng cha mẹ của đứa trẻ ấy cũng tìm con của mình, có khi đứa trẻ bị người khác bắt cóc, rồi bị thất lạc với người thân chẳng hạn... rồi còn nhiều nguyên nhân khác nữa, mà ông ta cũng chưa từng suy nghĩ qua những vấn đề này đem con người khác về nhà rồi. Ta thấy ông ta chỉ ngu ngốc còn ăn hai lòng, tính tình ích kỷ chỉ biết nghĩ đến lòng tham của mình, hoàn toàn mặc kệ cảm nghĩ cha mẹ của đứa bé, mà còn người vợ kia của ông ta lại càng ngu đần, chút quyết đoán cũng có, suốt ngày chỉ biết câu: "Phu quân đúng, lời của chàng hay, tất cả đều cứ làm theo ý chàng." Ngoài những câu như thế chẳng biết được câu nào khác, cứ như là khúc gỗ mặc người khác muốn khiêng đâu cũng được vậy." "Ta hiếu kỳ, với bản tính như thế lúc còn trẻ sao ông ta có thể giữ được cơ nghiệp của mình chứ? Có khả năng là ông ta quá may mắn, ít khi gặp mấy người lừa gạt, hoặc là những kẻ lừa đảo kia quá ngu ngốc, còn ngu hơn so với ông ta nên thể làm được việc xấu gì lớn. " "Này..." Vị tiên sinh kia há mồm, như muốn gì đó nhưng mãi lúc cũng thể được câu nào hoàn chỉnh. Vẻ mặt ông ta bây giờ thay đổi qua rất nhiều trạng thái, kinh ngạc, hốt hoảng, rồi chuyển sang vẻ trầm tư, cuối cùng là vẻ mặt trở nên ngây dại. chỉ riêng ông ta có biểu kì lạ như thế, ngay cả ta cũng rơi vào trạng thái còn chưa hết kinh ngạc. Nàng ngồi ở đây nghe kể chuyện còn chưa đến canh giờ vậy mà phân tích ra nhiều vấn đề như thế, từng câu nàng ra đều chứa thâm ý, hơn hết chính là tất cả những điều nàng đều vô cùng hợp lý. thể thừa nhận khi nghe nàng kể ra, ta cảm thấy câu chuyện này đúng là rất thú vị, mà điểm thú vị chính là những chỗ vô lý của câu chuyện. Hèn gì trông nàng lại biểu ra vẻ thích thú đến thế, nếu ta cũng có những suy nghĩ giống nàng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện này. ra có những lúc trông nàng rất khù khờ ngốc nghếch, nhưng cũng có những lúc ta lại cảm thấy nàng có những suy nghĩ thông minh hơn những người khác. đúng hơn ta cảm thấy nàng giả ngốc... "Nhưng vị lão gia đó cũng nạp thiếp mà, nhìn từ góc độ khác ông ta cũng thẳng là người xấu." Vị lão tiên sinh vẫn còn cố chấp muốn bào chữa vài câu. Ta nghe thế vui nhíu mày, còn nàng lại bình thản đáp: "Đúng là ông ta nạp thiếp , nhưng cũng chưa chắc là vì người vợ của mình, biết đâu là vì danh tiếng của bản thân? Mọi người đều biết ông ta là vị lão gia giàu có lại thích làm việc thiện, mà những người như thế tuyệt đối ít ở bên ngoài, với những điều đó vẫn chưa đủ để ông ta trở thành vị được nhiều người tôn kính, thế tại sao ông ta lại được nhiều người kính trọng chứ? Chính là vì ông ta chung thủy với vợ mình, mà những người thủy chung như thế vô cùng hiếm có. Dù trong nhà có tiền cũng nạp thêm thiếp thất nào cả, thử hỏi người như thế sao được người dân nể phục chứ? Chỉ cần việc này thôi cũng hơn những việc phát gạo phát bạc miễn phí này nọ của ông ta rồi." "Nghe vương phi thế, lão phu cũng rất tò mò, kính xin vương phi chỉ giáo." Thái độ của ông ta xem ra rất thành khẩn, có thể ông ta cũng bắt đầu thay đổi cách suy nghĩ bên vực vị lão gia tốt bụng trong lời của mình vừa rồi. "Giàu có thích làm việc thiện dễ nghe là giúp đỡ dân làng, mà khó nghe chính là đánh bóng tên tuổi của mình, mục đích là đề cao bản thân mình trong mắt người dân. Người lòng thích làm việc thiện họ khoa trương tới mức đâu cũng rêu rao là già mình phát gạo phát bạc miễn phí, còn vị lão gia này sao? Kêu người thông báo khắp nơi, ngay cả quan huyện vùng còn biết đến để tới chỗ ông ta giúp đỡ. Thế rốt cục ông ta muốn làm từ thiện hay là muốn để quan huyện nghe thấy, sau đó có ấn tượng tốt với ông ta, rồi cứ thế ông ta có thể kết thân với quan huyện, phải là có chỗ dựa vững chắc cho ông ta sau này rồi phải sao?" "Còn nữa, ông ta hơn bốn mươi mà vẫn có con, nếu như nạp thiếp đương nhiên thể chọn những ba mươi hoặc bốn mươi già như vợ của ông ta rồi, muốn chọn cũng phải chọn những xinh đẹp mười tám mười chín để dễ sinh con hơn. Nhưng tình thế lại cho phép ông ta làm như thế, nguyên nhân chính là ông già năm mươi lại cưới hơn mình đến tận hai mươi mấy tuổi, phải trở thành trò cười cho mọi người bàn tán ư?" "Nếu người hôm nay nạp thiếp là vị ngang ngược xấu tính dù đối phương là lão già bảy mươi tám mươi tuổi muốn cưới tiểu thiếp mười sáu mười bảy tuổi cũng phải việc gì lạ, dù bị bàn tán cũng chẳng ai để việc này trong lòng. Nhưng ông ta lại giống như thế, trong mắt mọi người ông ta chính là người lương thiện, còn là người chồng chung thủy với vợ mình, nếu như ông ta dám nạp thiếp, tất cả danh tiếng mà ông ta cố gắng xây dựng bấy lâu nay đều thành vô ích, đối với ông ta mà đây là việc gây bất lợi cho mình, đương nhiên là làm rồi." "Tiên sinh đừng quên ông ta là thương nhân, mà những người kinh doanh như ông muốn có chỗ đứng vững vàng ở Kinh Thành phồn hoa phức tạp này phải có danh tiếng tốt để thu hút nhiều người, hơn nữa còn phải có số lượng khách lớn cố định quen thuộc mua hàng của ông ta, để ông ta có thể tăng cao lợi nhuận cao cho nghiệp của mình, mà để có những điều đó trước hết ông ta phải giao hiệp tạo ra mối quan hệ thân thiết với người dân. Đối với thương nhân mà còn điều gì quan trọng hơn so với lợi ích kinh doanh của mình chứ? "Còn việc nạp thiếp cũng có vài lý do khiến ông ta chần chừ làm, đó là lỡ như ông ta nạp thiếp lại phát vấn đề thể sinh con phải phát sinh người vợ của mình, mà là vì ông ta có vấn đề, đến lúc đó dù ông ta có nạp cả trăm vị thị thiếp về nhà cũng chẳng thể giúp ông ta sinh con, thế phải mọi chuyện trở nên vô ích với ông ta sao? Cho nên nhận con nuôi là quyết định sáng suốt nhất, vừa có con trai còn được mang danh hiệu người tốt bụng người, đối với ông ta mà chính là vẹn cả đôi đường." Từng câu từng chữ đều phân tích rất ràng, quan trọng là những gì nàng đều có căn cứ rất thực tế, muốn người khác tin cũng khó. Đến lúc này vị tiên sinh kia lòng khán phục: "Lão phu đúng là già rồi nên kiến thức hiểu biết chẳng còn tinh thông như trước, làm vương phi chê cười rồi." " ra những gì ta vừa rồi chỉ là suy đoán cho vui thôi, mong tiên sinh cho là ." Nàng chống má, nháy mắt cái với vị tiên sinh. Ta thấy thế cũng nhịn được mà bật cười thành tiếng. Vương phi của ta đúng là rất thú vị! So với câu chuyện vừa rồi còn thú vị hơn gấp ngàn lần! ... Qua ngày hôm sau lúc ta còn ngồi trong thư phòng đọc sách, nàng vào. Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong tay của nàng cầm tách trà lạnh. Mỗi khi nàng đem trà tới cho ta đều là trà pha chút đường ngọt rồi bỏ thêm chút đá bào , theo thói quen mấy năm nay ta luôn uống trà do nàng pha, dù rất nhiều lần muốn bỏ thói quen này, nhưng mỗi lần thử ta đều thất bại, dần dần ta cũng từ bỏ việc thay đổi, dù sao cả đời này nàng cũng ở bên cạnh ta, ngày nào cũng được uống trà do nàng pha, thế ta cần gì phải thay đổi. "Uống trà xong rồi hãy đọc sách tiếp." Nàng đặt tách trà bàn, rồi quay sang giật cuốn sách ta cầm trong tay. Ta quen với hành động này của nàng, cho nên cũng gì, cầm lấy tách trà lên từ từ uống. Nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, chăm chú giúp ta mài mực đen. Những lúc như thế này nàng rất ít chuyện, mà ta cũng biết những gì, cho nên bầu khí tại vô cùng yên tĩnh. Lúc ta định đặt tách trà xuống, chợt nghe nàng : "Hôm nay có lễ hội hoa rất náo nhiệt, ta muốn ra ngoài xem thử, ngài thấy thế nào?" Động tác cầm tách trà của ta chợt khựng lại, sau đó mới nhìn nàng, ta thấy ánh mắt mong đợi cùng với vẻ mặt chờ mong của nàng, bất giác lời muốn từ chối của ta lại cách nào có thể ra được. Do dự lát, ta tình nguyện gật đầu đồng ý với nàng. ta thích để nàng ra ngoài, bất kể là nơi nào ta cũng đều thích. Mấy năm trước ta còn để nàng vào trong cung, nhưng gần đây ta lại muốn để nàng tiếp xúc với những người ngoài khác nữa cho nên ngay cả việc tham dự yến tiệc này nọ ta cũng để nàng tham gia. Nhưng hôm nay lại thấy nàng mong đợi như thế nhìn ta, hiểu sao ta lại đành lòng từ chối cầu của nàng. "Nàng có thể , nhưng thể quá lâu." Ta đương nhiên để nàng mình ra ngoài, ta nghĩ lát nữa thu xếp ít thị vệ cùng nàng, như thế ta yên tâm hơn. Chỉ là ta ngờ tới, chỉ là bản thân nhất thời mền lòng để nàng ra ngoài chuyến thiếu chút nữa ta đánh mất nàng. "Vương gia, vương phi muốn bỏ trốn!" Ta đứng đối diện trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài sân. Trước đây ta luôn thấy nàng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ giống thế này, ta biết bên ngoài có gì thú vị mà nàng lại thường xuyên ngắm nhìn như thế, có thể bây giờ ta hiểu rồi. Nàng phải ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mà là muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài kia. chính xác hơn chính là muốn được thoát khỏi đây tới những nơi mà nàng thích, đây mới là mục đích của nàng! Nàng muốn thoát khỏi ta!