Chương 25: Án mạng (2) "Phụ thân ở đây vậy còn nhị thúc?" vui vẻ chuyện với con , lại nghe thấy cái tên Tôn Sử Bình, sắc mặt liền vui nhăn lại: " yên lành nhắc đến vị nhị thúc kia của con làm gì?" Cầm khăn tay che miệng lại, Tôn Bảo Cầm khẽ nhếch môi cười: " có gì, thấy bá ấy nên con mới hỏi vậy thôi." Tôn Tử Lang xưa nay thích vị đệ đệ kia của , mỗi lần nhắc đến cũng làm ra vẻ khó chịu. Cái bản tính kiêu ngạo này của hai cha con đúng là di truyền. "Là Bảo Cầm vô ý, phụ thân đừng giận." Dù là thế, nhưng trong mắt Tôn Bảo Cầm cũng có bao nhiêu cảm xúc khi nhắc đến Tôn Sử Bình. Tôn Ngọc Nhi vừa quan sát hai người kia, cũng tranh thủ nhìn thử xung quanh. Khi Tôn Tử Lang tới đây có mang theo thị vệ hay nô bộc để hầu cận. Nhắc đến mới nhớ... hình như khi nàng gặp Tôn Sử Bình, lúc ấy ông ta cũng dắt theo thị vệ nào bên cạnh khác. Nàng cúi thấp đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ những tình huống nghi hoặc bỏ quên. chỉ có mình Tôn Sử Bình, mà tất cả những người khác đều mình tới đại sảnh. Hay là họ cho thị vệ hoặc tỳ nữ nào đó lui ra? Nhưng nàng nhớ khi cùng Nam Cung Hàn ra khỏi đại sảnh, thấy bất cứ ai cả... nên khả năng này hoàn toàn bị loại trừ. Làm gì có thị vệ nào mà bỏ chủ nhân của mình mà canh giữ chỗ khác chứ? Hơn nữa cũng có người nào lại tùy tiện đem người bảo vệ mình đuổi ra xa, an toàn của chính mình chẳng lẽ quan tâm? Nơi này có quá nhiều người, đa số đều là những quan thần trong triều, tính thêm vài vị Vương gia cũng đủ làm người khác kinh sợ rồi. Mà tới những nơi như thế tuyệt đối thế có người bảo vệ! Cho tới khi nàng suy xét kĩ vấn đề, bên tai vừa nghe thấy lời Tôn Bảo Cầm. "Vòng thi trình luật qua lâu rồi, chúng ta có thể về được chưa thưa phụ thân?" " vội, cứ ở đây thêm chút nữa ." "Nhưng con cảm thấy rất mệt, muốn nhanh chóng trở về phủ để nghỉ ngơi." Vuốt bên trán, vẻ mặt Tôn Bảo Cầm trông có vẻ mệt mỏi. Tôn Tử Lang nhíu mày trầm mặc lúc, tựa như đưa ra quyết định khó khăn. Đây cũng quá kì lạ rồi... Tôn Ngọc Nhi híp mắt lại, thầm nghĩ: Với trình độ thương con của Tôn Tử Lang, sao có thể để Tôn Bảo Cầm mệt mỏi ở bên ngoài được chứ. Dù sao vòng thi trình luật gì đó cũng thi rồi mà! Thế ông ta còn lo ngại cái gì? "Phụ thân!" Nhìn phản ứng chần chừ của Tôn Tử Lang so với thường ngày hoàn toàn khác. Tôn Bảo Cầm thấy hơi lạ, bèn thêm: " lẽ con thể về trước được sao? Con thấy trong người được khỏe." " phải là được, chỉ là." Tôn Tử Lang trông có vẻ còn muốn gì thêm, nhưng lúc nhìn thần thái mệt mỏi của con , vẫn là đành lòng. "Thế này , con tạm thời nghỉ ngơi ở tòa viện trong trang mà ta thuê. Đợi chừng nào ta giải quyết số việc xong cùng con về phủ." Đến cuối cùng ông ta vẫn để Tôn Bảo Cầm về phủ, dù trong lòng nhất thời thất vọng, Tôn Ngọc Nhi vẫn cố gắng để lộ ra quá nhiều cảm xúc. Nàng giương mắt lên, vẻ mặt Tôn Bảo Cầm vẫn mỉm cười chuyện như thường, cũng biết tỷ ấy nghĩ gì. Tôn Tử Lang được vài câu với Tôn Bảo Cầm, đột ngột nhìn lên sắc trời, bộ dáng lời nào chỉ im lặng. Tôn Bảo Cầm thấy thế vội hành lễ: "Bảo Cầm cũng làm phiền phụ thân nữa, con xin phép trở về phòng." "Được. Chút nữa ta tới thăm con." Hai cha con bọn họ mỗi lần chuyện cũng đều lựa những lời khách sáo để , mỗi câu ra đều cẩn thận như chơi bàn cờ. Chỉ cần sơ ý thốt ra chữ đúng, chỉ thua trong ván cờ, mà còn thua rất nhiều thứ. Đây chính là tình cha con ở cổ đại sao? Tôn Ngọc Nhi thích coi cảnh cha con kính nhau như khách, vừa giả tạo khiến người khác xem thường, còn thực tế tới mức như muốn rằng, người nhà xem nhau cũng như người lạ mà thôi. Tôn Bảo Cầm xoay người lại, lơ đễnh liếc sang Tôn Ngọc Nhi bên cạnh cúi thấp người, nàng lời nào bước . Tôn Ngọc Nhi giờ đóng giả làm nô tỳ, chủ tử , phận nô tỳ dĩ nhiên cũng phải nối gót theo sau. Từ lúc đứng nhìn Tôn Tử Lang, ông ta chưa từng liếc mắt để ý tới nàng, có thể ông ta có hứng thú hỏi việc của nha hoàn sao lại che mặt. Cũng có thể là do ông ta nghĩ nhất thiết phải hỏi, bởi vì ông ta tin tưởng Tôn Bảo Cầm, tin chắc rằng con ông ấy làm điều gì sai sau lưng. Chỉ có điều ông ta ngờ rằng... Đây là lần đầu tiên Tôn Ngọc Nhi thấy bản thân nàng là thứ phiền toái, hại Tôn Bảo Cầm phải trái ý giấu giếm phụ thân của mình, giờ còn phải mạo hiểm đưa nàng ra khỏi đây... vài suy nghĩ cứ trong đầu nàng, nhưng những cảm giác bất lực ấy khiến nàng thanh tĩnh lại ít. Cảm thấy có lỗi thế nào? Với tình hình tại có thể làm được gì chứ. Nàng thể xông ra mình là Tôn Ngọc Nhi được, những hại chính mình, mà còn hại Tôn Bảo Cầm. Nàng ngu ngốc hồ đồ đến mức đó, tự rước lấy phiền toái cho bản thân. Còn về phân ơn nghĩa của Tôn Bảo Cầm, nếu có cơ hội nàng nhất định đền đáp. được vài đoạn, khi xung quanh còn ai nữa, Tôn Bảo Cầm mới quay sang : "Tính kĩ như thế mà vẫn thành công. Ta ngờ phụ thân lại nhất quyết muốn ở lại Tiêu gia trang, cũng biết ông ấy muốn ở lại đến chừng nào." "Chắc là đại bá có chuyện cần giải quyết, nếu như giờ kiên quyết rời , làm người khác nghi ngờ." Đây dù sai cũng chỉ là mấy lời an ủi, so về lo lắng bây giờ nàng kém Tôn Bảo Cầm. "Phụ thân đòi ở lại, chỉ sợ trong trang có tiết mục gì đó đặc sắc, mới khiến ông ấy muốn về." Nhìn nụ cười khó hiểu môi Tôn Bảo Cầm, Tôn Ngọc Nhi dù khó hiểu nhưng cũng hỏi. "Bây giờ chúng ta về phòng trước, đợi khi ra khỏi đây muội được an toàn." Lời trấn an của Tôn Bảo Cầm bây giờ là liều thuốc an thần tốt nhất cho nàng. Ngoài ra nàng cũng chẳng biết làm gì bây giờ cả. Lúc cả hai về lại hậu viện, trong lòng Tôn Ngọc Nhi khỏi rầu rĩ, vốn khi nãy còn mang theo tâm trạng hưng phấn ra, mà giờ lại ủ rũ trở về. Đúng là phải thứ gì cũng có thể tính toán theo ý mình được. "Tiểu thư! Tiểu thư!" thanh kêu la vang lên, Tôn Ngọc Nhi và Tôn Bảo Cầm chỉ vừa đặt chân vào trong sân nghe thấy tiếng động lớn. Từ trong phòng lao ra bóng người, nhanh nhẹn chạy về phía này. Tôn Ngọc Nhi nhất thời ngăn cản kịp, khi nhìn bóng dáng ấy ra là A Tranh. Tôn Bảo Cầm bất ngờ bị níu chân, ngay cả phản ứng cũng quên mất, đến khi nhìn gương mặt khóc bù loa của A Tranh, sắc mặt liền khó coi. "Ngươi khóc cái gì! Im ngay cho ta!" "Tiểu thư..." A Tranh vội lảo đảo đứng dậy, hoảng hốt năng lộn xộn: "Ở đây có quỷ, có quý đó tiểu thư!" Tôn Bảo Cầm khó hiểu nhíu mày, ngay cả Tôn Ngọc Nhi cũng đầy nghi vấn nhìn A Tranh. Tức giận quát: " năng hàm hồ! Giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma quỷ. Ngươi lung tung gì thế!" Tôn Bảo Cầm nghe mấy lời đầu đuôi của A Tranh, tâm trạng vốn khó chịu giờ lại bộc phát ra. " Sắc mặt A Tranh trở nên tái nhợt: "Nô tỳ có lung tung, ở đây có quỷ! Khi nãy trong phòng, nô tỳ thiếu chút nữa là bị quỷ giết mất!" "Người cái gì?" Tôn Bảo Cầm ngờ vực nhìn A Tranh, nhìn vẻ mặt này của nàng ta giống như là dối. "Ngươi mau kể mọi chuyện lại cho ta." Tôn Ngọc Nhi đứng bên, lắng nghe hết từ đầu. sợ hãi của A Tranh giống như là giả, chỉ là có quỷ sao? Lúc hai người kia chú ý tới, nàng di chuyển bước chân, đứng gần trước cửa, mắt khẽ đảo có chút tò mò nhìn vào bên trong. A Tranh là gặp quỷ trong phòng, nàng ngước cao đầu lên. Bên trong có người nào, mọi thứ vẫn rất bình thường. Nàng buồn bực xoay người lại, bước về chỗ cũ đứng chung với Tôn Bảo Cầm. A Tranh này phải là bị mộng du nên sinh ra ảo giác chứ! "Những gì nô tỳ đều là ! Tiểu thư, người phải tin nô tỳ!" Thái độ van tin thành khẩn của A Tranh nhìn rất lòng, Tôn Bảo Cầm lúc này tin hơn phân nửa, nghĩ lại A Tranh cũng chẳng có lý do gì mà bịa chuyện gạt nàng, việc này chẳng có lợi ích gì với nàng ta cả. "Cứ coi như là ngươi , nhưng đời này làm gì có quỷ ma, theo ta thấy chắc là ai đó xông vô phòng muốn gây bất lợi cho ngươi. Vì quá kinh hoàng, nên ngươi mới nghĩ là có quỷ xuất ." Phán đoán này của Tôn Bảo Cầm nếu suy xét kĩ thấy hòan toàn hợp lý, Tôn Ngọc Nhi cũng rất tán thành: "Biêu tỷ đúng, chắc ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi." "Nhưng, nhưng mà, ràng... nô tỳ thấy..." Lời Tôn Bảo Cầm nghe rất có lý, thế nhưng A Tranh vẫn khó tin, chính mắt nàng nhìn thấy con quỷ kia kia mà! Chỉ là su đó nàng ngất , nên biết con quỷ kia đâu, nhưng cảm giác đau đớn ở cổ vẫn còn nguyên, điều này chính minh nàng phải là nàng nằm mơ mà sinh ra ảo giác. "Chuyện này chút nữa bàn sao, dám có người lén xông vào chỗ ta nghỉ ngơi, gan của kẻ đó cũng quá lớn! Ta tuyệt đối bỏ qua." Tôn Bảo Cầm xưa nay ghét nhất là những kẻ mạo phạm nơi của nàng, dù là nha hoàn bên cạnh cũng được phép cho những kẻ kia đụng vào. A Tranh mấp mé môi, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tôn Bảo Cầm: "Đa tạ tiểu thư làm chủ cho nô tỳ!" Gương mặt thanh tú A Tranh còn vướng chút nước mắt vừa rồi, xinh đẹp yếu ớt, đúng là đả động đến lòng thương xót của người khác. "Đúng rồi, thế A Tranh tỷ có nhớ hình dáng của kẻ đó ?" A Tranh gật đầu, hướng về phía Tôn Ngọc Nhi trả lời: "Nô tỳ nhìn , chỉ thoáng thấy được kẻ đó là gả nam nhân, khi ấy ở trong phòng hơi tối nên nô tỳ cũng nhìn thấy được mặt ta, nhưng trông giống người bình thường, nhất là vẻ u ám của , rất là đáng sợ!" " nhìn mặt mũi ư?" Tôn Ngọc Nhi tháo khăn che mặt xuống, vẫn còn số việc đúng lắm. "Tỷ ta muốn giết tỷ, vậy sao lại tha tỷ rồi bỏ ? Nô tài ở Tiêu gia trang cũng phải chỉ là trưng bày cho đẹp mắt! cả gan chạy tới đây, lại nửa chừng bỏ . Đây cũng quá kì lạ rồi." Tôn Bảo Cầm nhanh chóng suy xét lại, đúng là như lời Tôn Ngọc Nhi , quả có rất nhiều điểm đáng nghi! Tiêu gia trang là nơi như thế nào, người bình thường có thể tùy tiện xông vô ư? Huống hồ chẳng có kẻ xấu nào làm việc xấu nửa chừng rồi bỏ ! "Cái này... cái này..." Vẻ ấp a ấp úng của A Tranh càng làm Tôn Bảo Cầm nghi ngờ thêm. Tôn Bảo Cầm nàng ghét nhất là những kẻ dối mình, nhất là người thân cận. "A Tranh, những điều ngươi mới đều là chứ?" Vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Tôn Bảo Cầm làm A Tranh càng thêm hoảng loạn, chính nàng cũng biết bộ dạng này của bản thân vào trong mắt Tôn Bảo Cầm lại càng tăng thêm nghi ngờ. " phải ngươi mới ba qua rất nhiều lời ư? Sao giờ lại im lặng thế!" Cái nhìn sắc lạnh chiếu thẳng vào A Tranh, Tôn Bảo Cầm phát , nàng có đôi khi quá tin tưởng mấy nha hoàn này, dung túng cho bọn họ muốn làm gì làm, ngay cả nàng cũng dám trêu chọc. " phải, phải như thế!" Phản ứng A Tranh quá kích động, ngay cả cách chuyện cũng lớn tiếng hơn. vô ý này của nàng lại làm Tôn Bảo Cầm càng thêm tức giận. " hay, từ lúc nào nô tỳ như ngươi khi chuyện với ta cũng thèm xưng hô nô tỳ thế? Hay ngươi cảm thấy xưng nô tỳ là rất oan ức cho ngươi?" "Nô tỳ có ý đó, nô tỳ dám dối gạt tiểu thư, người nhất định phải tin nô tỳ!" A Tranh quỳ gối xuống đất, ngừng dập đầu. Tôn Bảo càng nhìn càng vừa mắt: "Mau ra sau sân quỳ cho ta, lần này ta tha cho ngươi lần, nếu còn tái phạm ta thẳng tay đuổi ngươi !" "Dạ!" Lúc này A Tranh mới yên tâm đứng lên: "A Tranh biết sai rồi, sau này dám làm tiểu thư giận nữa." Vừa nghĩ tới tiểu thư tin những gì nàng , A Tranh khỏi khó chịu: "Nhưng mà những lời nô tỳ vừa rồi hoàn toàn là ! Nô tỳ có thể ở đây thề với trời đất." Như muốn khẳng định lời của mình, A Tranh giơ tay hướng lên trời thề thốt. Tôn Ngọc Nhi có chút hứng thú xem động tác của A Tranh, khóe môi hơi nhếch lên. Lơ đãng liếc Tôn Ngọc Nhi cái, hai hàng lông mày thanh tú của Tôn Bảo Cầm nhíu lại. A Tranh để ý tới ánh mắt thâm ý của Tôn Bảo Cầm khi nhìn Tôn Ngọc Nhi, nàng ta chỉ thấy Tôn Bảo Cầm nhíu mày, nghĩ rằng là bản thân chọc chủ tử vui, liền hốt hoảng quỳ gối, thanh bụp của đầu gối va chạm đất vang lên. Tôn Ngọc Nhi lắc đầu ngán ngẩm, đập mạnh như thế, nàng thấy đau hay cho A Tranh tỷ... Vẻ mặt A Tranh có thể là giờ rất thống khổ, mới khi nãy do quá khẩn trương nên cẩn thận, dùng sức quỳ cái mạnh, nên giờ hai đầu gối đều sưng to lên, đau đến mức hai mắt nàng đều chảy nước mắt. Tôn Bảo Cầm nghĩ tới việc khác, còn hơi đâu mà để ý tới tỳ nữ A Tranh kia. Giờ lại nhìn gương mặt trắng bệch của nàng ta, cảm thấy đúng là quá phiền phức. Bực mình phất tay áo cái, lạnh nhạt nhướn mày: "Ngươi nghe hiểu lời ta sao? Còn mau !" Dù là nàng ta dối hay , nhưng điều có chung điểm là mang đến xui xẻo! Nếu như là giữ bên cạnh phải mang điềm lành ư? Cũng chẳng biết bên ngoài nàng ta gây thù với ai, mới bị tập kích ở Tiêu gia trang! Lỡ như ngày nào đó việc này tái lập lại người gặp nguy hiểm chỉ có mình A Tranh, mà còn có nàng! Tôn Bảo Cầm đối với việc này bắt đầu tính lại, A Tranh hề biết bản thân những bị Tôn Bảo Cầm nghi ngờ, mà còn mất tín nhiệm của chủ nhân. Bây giờ nàng ta vẫn trừng mắt Tôn Ngọc Nhi, trong mắt mang đầy oán hận, nếu phải là tại nha đầu này mấy lời ly gián kia, nàng bị tiểu thư trách mắng như thế! Nên mọi oán giận ấm ức nàng ta đều đổ lỗi cho Tôn Ngọc Nhi. Có thể cái nhìn của A Tranh quá oán hận, Tôn Ngọc Nhi rất nhanh liền cảm nhận được, lúc nàng quay lại nhìn, A Tranh hốt hoảng xoay người lại mất. Nhìn bóng lưng A Tranh xa, mặc dù vừa rồi khi nàng quay đầu lại nhìn A Tranh mất, nhưng ánh mắt kia của nàng ta, nàng vẫn kịp nhìn thấy. Xem ra A Tranh rất vui! Tôn Ngọc Nhi ngoảnh mặt lại nhìn Tôn Bảo Cầm, khóe môi nhếch lên. Hiệu quả vừa rồi cũng tệ! Nàng biết Tôn Bảo Cầm tin tưởng A Tranh đến mức độ nào, nhưng nàng lại tin. Đối với Tôn Hiểu Thanh cũng thế, mà cả Tôn Bảo Cầm... Đối với biểu muội có quan hệ họ hàng rắc rối như Tôn Hiểu Thanh, là thương hại, có chút đồng cảm, nhưng có tin tưởng thân thiết. Còn đối với Tôn Bảo Cầm là biết ơn, cảm kích, mặc dù quan hệ hai người vẫn chưa được miêu tả chính xác là như thế nào, nhưng so với thân thiết với Tôn Hiểu Thanh, nàng cảm thấy gần gũi với Tôn Bảo Cầm nhiều hơn. Đó chính là an toàn yên bình, thứ cảm giác rất khó tìm ra được ở người của Tôn gia, nên nàng mới giao an toàn của bản thân cho Tôn Bảo Cầm. Đây có phải gọi là tin tưởng hay nàng , nhưng nàng vẫn muốn thử lần. "Biểu tỷ, chắc A Tranh phải cố ý, tỷ đừng tức giận nữa." Nàng dù muốn giúp A Tranh, nhưng nghĩ lại lý do khiến Tôn Bảo Cầm trách phạt A Tranh là vì nàng, nếu vài ba câu vào, chỉ sợ với bản tính đa nghi của vị biểu tỷ này, nhất định nghi ngờ sang nàng. Việc mất mặt này lại để Tôn Ngọc Nhi thấy, Tôn Bảo Cầm thấy chính mình bị bẽ mặt, nhất thời xấu hổ: " khiến muội chê cười rồi." Tôn Ngọc Nhi cũng muốn đến chuyện này nữa, nàng khéo léo đổi đề tài: "Đúng rồi biểu tỷ, bây giờ chúng ta phải đợi đến khi nào nữa? Muội chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Trong giọng điệu mang theo vài phần làm nũng, bộ dạng ngây thơ vô cùng, Tôn Bảo Cầm buồn cười lắc đầu: "Đừng nóng vội, muội gắng đợi chút nữa ." Sau góc cây lớn, thân hình màu đen như ở đằng sau thân cây. Ánh mắt Nam Cung Hàn nhìn vào vóc người bé của Tôn Ngọc Nhi, nở nụ sủng nịnh. Nàng vẫn luôn tinh quái như thế... thẳng tắp đứng ở đó, trong mắt đều là hình bóng của nàng... Trước mắt lên những chuyện xưa... ... Kiếp trước. "Nhất bái thiên địa!" "Nhị bái cao đường!" "Phu thê giao bái!" Tiếng gõ trống vang lớn trước cửa phủ, bên trong đại sảnh, đôi tân lang tân nương vừa thực những quy lễ xong. Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên, khách khứa đến tham dự đều vui mừng hướng về phía vị tân lang, cung kính chúc: "Hàn Lăng vương, chúc mừng ngài cưới được hiền thê!" Sắc mặt Nam Cung Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có khoé môi là hơi nhếch lên, đối với những lời chúc nịnh nọt của những người xung quanh, có lệ đáp lại vài câu: "Ý tốt của mọi người, bổn vương xin nhận. Hôm nay là ngày đại hỷ của bổn vương, mọi người cứ việc tự nhiên tham gia tiệc, cần câu nệ quy cũ." Nếu đích thân Hàn Lăng vương thế, họ cũng cần phải thêm gì nhiều, liền cùng nhau bắt đầu vào tiệc. Nam Cung Hàn lặng lẽ đưa mắt nhìn sang tân nương bên cạnh, đuôi lông mày chợt nhíu lại, giọng ra lệnh: "Lý ma ma, ngươi dẫn Vương phi về phòng ." Lý ma ma phụ trách việc quản lý trong phủ cung kinh tuân mệnh: "Nô tỳ biết." Đưa tay cẩn thận nắm lấy tay áo tân nương, Lý ma ma dịu dàng mở miệng: "Vương phi. làm xong các lễ quy rồi, để nô tỳ dẫn người về phòng nghỉ ngơi." Vị tân nương áo đỏ hơi nghiên đầu, vì che khăn đỏ nên nhìn thấy được biểu cảm của nàng. Lý ma ma cũng gì thêm, ra hiệu cho hai nha hoàn bên cạnh, cùng lúc kề hai bên tân nương, về hướng tân phòng. Nam Cung Hàn nhìn bóng dáng của Vương phi của biến mất trước cửa, khoé môi nhếch lên, cười lạnh tiếng. Tân phòng ở Nguyệt Di Các. "Vương phi, người hãy ở đây đợi Vương gia, chút nữa thực vài lễ nghi nữa là xong." Lý ma ma trước khi còn quên căn dặn kĩ cho vị Vương phi mới đón vào cửa này. Bà còn như chưa được yên tâm, lên tiếng vài câu với mấy nha hoàn trong phủ. "Các ngươi nhớ phải hầu hạ Vương phi cho kĩ, được làm việc sơ xuất có hiểu chưa!" "Vâng!" Lý ma ma nhíu mày, trong lòng vẫn thấy yên tâm, còn định nhắc nhở cho mấy nha hoàn thêm nữa, cửa phòng chợt bị đẩy ra, vị Hàn Lăng vương từ từ bước vào, hỷ phục đỏ rực rỡ dù nhìn rất đẹp mắt, đáng tiếc, mặc người của kẻ toàn thân đều đầy sát khí, trông nhìn như thế nào cũng đều phù hợp. "Vương gia!" Lý ma ma hơi giật mình cúi thấp người, vị tân nương ngồi ghế cũng cựa quậy, rất nhanh liền ngồi yên lại. Nam Cung Hàn từ lúc bước vào phòng, cái nhìn chưa từng đặt ở người tân nương, chỉ lơ đãng nhìn vào hư , đến khi nhìn lại Lý ma ma, bèn phất tay áo: "Ra ngoài hết ." "Nhưng còn chưa làm xong bước đầu thắt dây long phụng." Lý ma ma khẩn trương . Ở Đại Tần quốc có vài quy cũ khi thành hôn là đôi tân lang tân nương trước khi động phòng phải cầm dây đỏ cột vào tay đối phương, đây là chuyện có người thành hôn nào mà làm. " cần." Đối với mấy thứ tục lễ này Nan Cung Hàn chán ghét có hứng thú: "Bổn vương là các ngươi mau ra ngoài!" Lý ma ma hoảng sợ dám thêm tiếng nào nữa, vội vàng kéo mấy nha hoàn còn ngây người ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, Nam Cung Hàn bước đến trước mặt tân nương, vươn tay gỡ khăn trùm đầu ra. Khi lớp khăn đỏ được mở ra, gương mặt trắng nõn được tô phấn dày dần dần ra, đôi lông mày được vẽ đậm như càng cây khô, so với mực đen chẳng khác gì là mấy, kế tiếp chính là đôi môi phủ lớp tô sơn đỏ chót, nhìn tổng thể cả giương mặt, đánh giá chính là khủng khiếp! Mấy ngón tay của Nam Cung Hàn run rẩy, khoé môi co quắp thốt ra được lời nào, sắc mặt rơi vào trạng thái cứng ngắc. biết Tôn gia chú trọng vào đứa con này, nhưng cũng phải xem thể diện của chứ! Trang điểm thành cái dạng này đây là muốn doạ ư! "Vương gia!" thanh nũng nịu vang lên, bước chân Nam Cung Hàn hơi lảo đảo, lúc ngước mắt lên nhìn, thấy tân nương của đứng bật dậy từ ghế, mà tại sao lại chịu xuống, đơn giản là vì thân hình của vị tân nương còn hơn cái ghế, hai cái chân đạp tới đất được, chỉ biết quơ quơ, vươn hai tay hướng về phía : "Ngài mau bế ta xuống!" "..." ...
Chương 26: Án mạng (3) Nam Cung Hàn hít hơi sâu, chần chừ lúc vẫn đành vươn tay ra, ôm lấy thân hình bé của nàng đặt xuống đất. "Vương gia tốt!" Tân nương tử e thẹn nhìn Nam Cung Hàn, đôi mắt chớp chớp, nhàng đưa tình. "..." Nam Cung Hàn giật mình thu tay về, cả người lùi lại phía sau, quan sát kĩ Tôn Ngọc Nhi, nhìn từ đầu đến chân, nhìn đến khi hai cặp lông mày bản thân nhíu lại. Tôn Ngọc Nhi lảo đảo bước tới, gương mặt đỏ hồng rực rỡ lên lúm đồng tiền, đôi môi đỏ chót nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng bóc. "Vương gia, để ta hầu hạ người thay đồ." là làm ngay, Tôn Ngọc Nhi bước tới gần, đợi đối phương trả lời giơ hai tay ra, nắm lấy thắt lưng rồi kéo. "..." Khóe mắt Nam Cung Hàn hơi giật giật, cuối xuống nhìn tiểu nha đầu còn chưa cao tới lưng , vậy mà đòi giúp thay áo. Nam Cung Hàn hìn cánh tay nhắn nắm lấy y phục của , chét ghét hất tay đối phương ra. " cần, bổn vương tự làm." Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị đẩy ra, cả người thụt lùi về phía sau, nàng ngơ ngác nhìn Nam Cung Hàn. Hai mắt đỏ hoe, rằng tiếng nào oa tiếng khóc lớn. "Oa..." "... Nín ." Mỗ vương gia mất kiên nhẫn gằng giọng. "Oa!" Tiếng khóc càng lớn hơn. "Im !" Oa!" Tiếng khóc những ngừng lại, còn tăng thêm lượng . "Mau im miệng lại!" Rầm tiếng, vị Vương gia nào đó đập tay lên bàn, tức giận quát lớn. "Oa!" "Chết tiệt! Ngươi còn khóc nữa ta bóp cổ ngươi!" Nam Cung Hàn giơ chân lên, đạp cái ghế bên cạnh, hai mắt trợn trừng lên, hung hăng gầm lên tiếng! Sức chịu đựng của đến giới hạn rồi, nếu còn chịu nữa, phải Nam Cung Hàn. Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng nín thin, dù hai mắt vẫn ướt nhèm, nhưng vẫn gắng để nước mắt rơi ra. Nàng hít hà vài cái, liếc nhìn Nam Cung Hàn, sau đó vòng qua , đẩy cửa lớn ra, Nam Cung Hàn nghi hoặc nhìn hành động của nàng, khó hiểu nhăn mặt lại. Tôn Ngọc Nhi thò đầu ra ngoài, nhìn xung quanh lúc, sau đó ngước lên, gào lớn: "Vương gia muốn giết người! Có án mạng, mau tới cứu người! Vương phi tương lai của các người sắp bị giết chết rồi!" "..." Tiếng gào sau khi truyền , rất nhanh có hiệu lực. Từ phía ngoài cửa viện xông ra mấy người mặc y phục nha hoàn. Trong đó người dẫn đầu là vị Lý ma ma. Bà ta chạy tới trước cửa phòng, ngay cả nhìn Tôn Ngọc Nhi cũng có, bà quỳ xuống, dập đầu liên tiếp: ", Vương gia, lão nô xin ngài đừng làm chuyện hồ đồ, ngài nghĩ tới cho mình cũng phải nghĩ tới cho tấm lòng của Vu phi nương nương, vì nương nương xin ngài hãy bình tĩnh lại!" Nam Cung Hàn: "..." Tôn Ngọc Nhi: "..." Xem thái độ của bà Lý ma ma này, xem ra vị Hàn Lăng vương này phải là lần đầu lên cơn đòi bóp cổ người khác! Tôn Ngọc Nhi thầm lắc đầu, vị ma ma này dập đầu liên tục như thế, cái trán cũng sưng lên rồi! Nàng lại quay sang nhìn Nam Cung Hàn, vẫn bất động đứng ở đó, đối với việc Lý ma ma quỳ ở đó, lên tiếng cũng tỏ ra thái độ, đây là ý muốn mặc kệ sao? Nàng chớp chớp mắt, mơ màng : "Sao các người lại cùng nhau kéo tới đông thế này? Có chuyện gì sao? Nhưng dù là chuyện gì cũng nên quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi chứ!" Lý ma ma giật giật lông mày, hai mắt mở to, ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin nhìn Tôn Ngọc Nhi. Cả đám người quỳ phía sau cũng đầy vẻ mặt khó hiểu nhìn Tôn Ngọc Nhi. ràng là Vương phi la lên kêu cứu mạng mà? Sao giờ lại làm ra vẻ vô tội biết gì thế kia? Nam Cung Hàn nắm chặt tay, bờ môi mím chặt, cả gương mặt trầm lạnh lẽo u. "Nhưng mà vừa rồi Vương phi la lên, là Vương gia...muốn muốn." Lý ma ma khàn giọng mở miệng, ánh mắt của bà lén nhìn Nam Cung Hàn, thấy toàn thân tỏ ra sát khí đáng sợ, câu cuối cùng muốn ra cũng vì quá sợ hãi mà thành lời được. Tôn Ngọc Nhi lúc này mới a tiếng, cười : "Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Nàng nhìn đám người nhìn mình chằm chằm, lại như lơ đãng liếc sang Nam Cung Hàn, khóe môi của nàng nhếch lên, nụ cười tươi tắn mang vẻ hiền lành: "Là như thế này, ra đây là cách ta bày tỏ tình cảm của mình với Vương gia, là hành động chứng minh tình nồng cháy ngọt ngào của mình!" "..." Cảm đám người ngơ ngác nhìn nhau, dám tin nhìn Tôn Ngọc Nhi. Cái hành động Vương phi la lên Vương gia muốn giết người là vì Vương phi muốn chứng minh tình cảm của mình với Vương gia ư? Lại còn là tình nồng cháy? Có cách biểu tình cảm như thế này sao? Đầu óc bọn họ đều choáng hết rồi! Nam Cung Hàn híp hai mắt lại, bất ngờ cười thành tiếng: "Ha ha... Đúng thế, Vương phi là bày tỏ tình cảm với bổn vương." dịu dàng nhìn Tôn Ngọc Nhi, cưng chiều : "Vương phi của bổn vương đáng , còn cố ý chuẩn bị màn bày tỏ này với bổn vương, khiến bổn vương kinh hỷ!" Tôn Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Nam Cung Hàn, thấy vui vẻ cười ra tiếng, chút tức giận cũng có. ta đây là giả vờ? Hay tức giận? Lý ma ma ngơ ngác nhìn Nam Cung Hàn rồi lại nhìn sang Tôn Ngọc Nhi, rất muốn biết lời của hai người có bao nhiêu là . Nam Cung Hàn thu vẻ nghi ngờ của Lý ma ma vào trong mắt, cười như cười nhìn Tôn Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, bổn vương muốn xem lại món quà nàng mới chuẩn bị khi nãy." Tôn Ngọc Nhi giật mình, nghĩ tới lại kêu tên nàng bằng giọng điệu dịu dàng như thế... nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại. Nàng cười đáp lại , sau đó trước mắt bao nhiêu người, nàng thét lên tiếng, gào khóc: "Vương gia! Ngài đừng bóp cổ ta, sao này ta dán nữa." khóc là khóc ngay, giỏi diễn! Nam Cung Hàn cười lạnh, thầm siết chặt nắm đấm lại. Tôn Ngọc Nhi quỳ xuống đất, ôm lấy chân Nam Cung Hàn, nước mắt chảy ngừng. Thân ảnh bé của nàng trong đêm, run rẩy liên tục, miệng nức nở khóc, hình ảnh này bất cứ ai nhìn cũng phải thấy thương cảm. Lý ma ma co quắp khóe miệng, đối với tình cảnh này câu thốt ra được lời nào. Đây rốt cục là chuyện gì? Nữa đêm tân hôn mà cả hai người này định bày trò gì đây! Dù muốn làm gì cũng nên lấy tim của lão đây mà dọa cho rớt ra ngoài chứ! Những người quỳ đằng kia cũng nhất thời sửng sốt, chỉ cảm thấy có chung ý nghĩ. Vị Vương phi này rất bình thường, mà Vương gia của bọn họ lại càng bình thường hơn! Nam Cung Hàn tiếng động, xách cổ áo Tôn Ngọc Nhi lên, tựa như xách con gà lên, dọa mọi người kinh hãi phen. Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị nâng lên, hai chân liên tiếp cựa quậy, hoảng loạn kêu lên: "Buông ra!" Dù dùng hành động thô lỗ với Tôn Ngọc Nhi, nhưng giọng điệu của lại hết sức tình tứ: " tối rồi, để bổn vương tiếp tục cùng Vương phi bàn luận về võ học." Dứt lời, liền quay người, dùng chân đá cánh cửa mở cái, khiến cánh cửa đóng lại tiếng. Lý ma ma há hốc mồm, lời muốn cứ như bị nghẹn ở họng, thốt ra được chữ nào. Bà lảo đảo đứng dậy, tay vịn ở cửa, dán tai mà nghe trộm. Vương gia vừa là muốn cùng Vương phi bàn luận về võ học, đây phải là muốn cùng Vương phi động tay động chân gì chứ! Bà càng nghĩ càng thấy sợ, trong lòng dâng lên nổi bất an kì lạ.
Chương 27: Kiếp trước I Nam Cung Hàn thô lỗ đem Tôn Ngọc Nhi quăng lên giường, chút thương xót cũng hề có. "Ngươi muốn làm bổn vương mất mặt?" nhếch môi, lạnh lùng cười tiếng, ánh mắt khinh thường liếc Tôn Ngọc Nhi nằm giường. Tôn Ngọc Nhi bò dậy, đối với ánh mắt khinh bỉ của đối phương nàng xem như thấy. "Ta là Vương phi ngài cưới hỏi đàng hoàng về, Vương gia dù thích ta cũng nên dùng thái độ đó chuyện với ta chứ?" Nàng cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn im lặng nhìn nàng, như nghĩ tới điều gì, hai mắt thâm y đầy ý cười: "Ý nàng là muốn bổn vương nên tôn trọng vị Vương phi như nàng?" bước tới gần giường, Tôn Ngọc Nhi thấy thế liền lùi lại trong góc giường, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn . Nam Cung Hàn lạnh nhạt cúi xuống nhìn gương mặt nhắn của Tôn Ngọc Nhi, trầm thấp cười: "Nữ nhân còn trinh tiết đáng được trượng phu tôn trọng, nhưng nàng còn trinh tiết sao?" Từng câu từng chữ đều rất chậm rãi, nhất là câu cuối cùng, nhấn mạnh đầy vẻ thâm ý. Cả người Tôn Ngọc Nhi cứng đờ, hai mắt ngây dại nhìn Nam Cung Hàn. Từ trong mắt của nàng có oán hận đè nén, tức giận cam lòng. Tất cả cảm xúc của nàng, Nam Cung Hàn đều thấy , nhướn mày, bật ra tiếng cười lớn. Tôn Ngọc Nhi dùng hai tay bịt lỗ tai lại, toàn thân nàng ngừng run rẩy, nụ cười của như là lời châm chọc dành cho nàng, tất cả như lên án sỉ nhục nàng, là xem thường nàng! Nàng nhắm mắt lại, cố đè nén cảm xúc muốn khóc vào trong lòng. Đến khi tiếng cười dừng lại, Tôn Ngọc Nhi mới buông hai tay ra, nàng ngước mắt lên, ngây ngô cười: "Vương gia gì ta hiểu, trí nhớ của ta tốt, có chuyện quên mất rồi. Vương gia vì vậy mà trách ta chứ?" Nam Cung Hàn nhìn nàng giả vờ chơi trò đãng trí, cũng tức giận. Nếu như nàng muốn chơi chơi với nàng. " ra Vương phi quên mất rồi sao?" như cố tình ra vẻ bất ngờ, cả người tiến tới gần Tôn Ngọc Nhi, thấy nàng vội lẩn tránh sang bên, mỉa mai cười lạnh: "Vào cái ngày ở Tiêu gia trang, chắc Vương phi vẫn còn nhớ chứ?" Tôn Ngọc Nhi cắn chặt môi, trước mắt của nàng trở nên mơ hồ, những gì tựa như cơn ác mộng ngày đêm tra tấn nàng, phải rất khó khăn nàng mới có thể nghĩ tới nó nữa, phải rất khó khăn nàng mới xem như chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng hôm nay, câu của lại đem tất cả cố gắng của nàng biến thành uổng phí. Nàng khóc, cũng tức giận, chỉ ngồi im lặng giống như khúc gỗ, thái độ này của nàng làm Nam Cung Hàn có chút bất ngờ ngoài ý muốn. nghĩ bất cứ nữ nhân nào khi bị người khác đem việc này mà ra, dù là ai cũng xấu hổ tới mức muốn tự sát, nhưng biểu này của nàng... Lúc này Tôn Ngọc Nhi từ từ ngẩng đầu lên, nàng bình thản nở nụ cười: "Vương gia biết hết rồi sao? Là ai cho ngài biết? Có phải là Tôn Sử Bình hay ?" Giọng của nàng rất thản nhiên, kích động cũng chứa phẫn nộ, tất cả chỉ có bình tĩnh. Nam Cung Hàn chợt ngây người trong chốc lát, vốn dĩ có thể trả lời, có ai cho biết cả, bởi vì chính chứng kiến hết mọi thứ. Nhưng hiểu sao lại muốn ra. Bình ổn lại cảm xúc của chính mình, Nam Cung Hàn mới bình tĩnh lại. Nếu như ra, Tôn Ngọc Nhi nhất định hận tại sao lúc đó lại chịu cứu nàng. Nếu để Tôn Ngọc Nhi đối với có thù oán sâu nặng, nhất định làm ảnh hưởng đến kế hoạch của . Mà tuyệt đối để chuyện đó xảy ra. Suy nghĩ cặn kẽ hồi, mới trả lời: "Là bổn vương kêu người điều tra, đối với vị Vương phi mà bổn vương phải cưới, tất nhiên bổn vương phải điều tra kĩ càng. Chỉ là ngờ, lại phát ra chuyện kinh tởm như thế." Tôn Ngọc Nhi thở dài, sớm biết như thế nàng cần gì phải bày trò. Nếu như biết, nàng cũng cần phải gì nhiề, dù gì bây giờ nàng còn gì phải giấu giếm nữa rồi. "Nếu như Vương gia biết ta còn trong sạch khi gả cho ngài, Vương gia cần gì phải lấy ta?" Nàng nghĩ nam nhân có thể chấp nhận việc này, nhất là vị Vương gia cao quý như lại càng thể... nếu như biết hết, lại càng có khả năng chấp nhận lấy nàng, trừ khi có nguyên nhân khác. Nam Cung Hàn nâng cằm nàng lên, khóe mắt liếc nhìn hai bên má được tô đỏ chót của nàng, muốn biết giấu phía sau lốp phấn này, rốt cuộc là diện mạo chân như thế nào? Là Tôn Thanh Vũ xinh đẹp cao quý? Hay là như những nữ nhân khác của Tôn gia? Lòng dạ thâm sâu, tham vọng muốn trèo cao, hay là còn hơn thế nữa? Tôn Ngọc Nhi biết nghĩ gì, nhưng nàng vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Vương gia còn chưa trả lời câu hỏi của ta." Nam Cung Hàn vội trả lời, ngược lại đặt câu hỏi: "Nếu như ngươi biết chính mình rất dơ bẩn, hề xứng đáng với bổn vương, tại sao còn muốn gả cho bổn vương, ngươi hy vọng là muốn qa mặt hoàng thất, tham vọng muốn ngồi lên vị trí Vương phi này?" Tôn Ngọc Nhi liếc bàn tay nắm lấy cằm nàng, vui hất tay ra. Nam Cung Hàn nhíu mày, vẻ mặt lên vẻ u, còn chưa lên tiếng nàng trả lời. Chỉ ngắn gọn có bảy chữ: "Bởi vì ta muốn tiếp tục sống." Nam Cung Hàn chợt cứng đờ nhúc nhích, nàng muốn tiếp tục sống... ánh mắt của nàng bây giờ tràn đầy vẻ quật cường, lộ ra chút yếu đuối. Chỉ là dù nàng có cố gắng tỏ ra kiên cường như thế nào, vẫn thể thay đổi. Bị người khác cưỡng bức đó là việc cách nào có thể chối cãi. Nam Cung Hàn dù đối với câu trả lời của Tôn Ngọc Nhi thấy hài lòng, nhưng vẫn trả lời lại: "Bổn vương lấy người đơn giản là vì ta cần vị Vương phi danh nghĩa." Còn tại sao lại là nàng, , nhưng Tôn Ngọc Nhi cũng cần muốn biết nữa. Bởi vì cả hai người bọn họ đều giống như, cũng chỉ vì lợi ích của đối phương mà thôi. Tôn Ngọc Nhi siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy vẻ oán hận với Tôn Sử Bình. Ông ta là nguyên nhân của nổi bất hạnh hôm nay của nàng! Cái ngày ở Tiêu gia trang ấy, ông ta đánh đập nàng đến mức phải nằm bất động giường. Đêm hôm ấy, nàng mình nằm trong phòng, thể cử động thể nhúc nhích, lại ngờ được, tất cả chỉ là do ông ta sắp đặt. Đêm hôm đó là nổi kinh hoàng luôn bám chặt lấy nàng, giờ phút nào nàng nhớ đến nhục nhã của ngày hôm ấy. Tất cả bọn họ vậy mà dám đối với nàng... Tôn Ngọc Nhi cắn môi, nước mắt sắp rơi ra bị nàng cưỡng ép nuốt vào trong, nàng tuyệt đối trước mắt nam nhân này khóc. Nàng mất thứ quý giá nhất của mình, thể ngay cả lòng tự trọng cũng mất được!
Chương 28: Kiếp trước: kiểu tóc dẫn đến phong ba Đêm tân phòng được bày trí lộng lẫy xa hoa, vậy mà Tôn Ngọc Nhi cứ thấy lạnh lẽo như ở trong căn nhà hoang vậy, ánh sáng, người nào bên cạnh, cũng thể bước ra khỏi nơi này. Nàng cảm thấy bản thân như bị nhốt lại trong căn phòng giam, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Nàng ngồi ngẩn người chiếc giường may hình long phụng đỏ rực, hai mắt vô hồn nhìn về hướng. Ánh nến đỏ bàn bắt đầu tan, trong căn phòng rộng lớn, chỉ có duy nhất cây nến đỏ là thắp lên được ánh sáng trong phòng. Tôn Ngọc Nhi nhớ vừa rồi, khi Nam Cung Hàn rời khỏi đây, muốn nàng ở im trong phòng, cho phép rời khỏi. Nàng hiểu đây là mệnh lệnh của , Nam Cung Hàn chính là muốn từ hôm nay kiểm soát nàng. Nàng có thể phản kháng sao? Tôn Ngọc Nhi chua xót cười tiếng, nếu như có thể phản kháng, nàng cần gả cho . Bởi vì thể phản kháng, nên nàng chỉ có thể lấy . Tất cả cũng chỉ vì nàng muốn tiếp tục sống... Vì sống, nàng chỉ có thể nhịn, nàng nhất định phải nhịn. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ từ tràn ra. ... "Vương phi, người thức chưa?" Mới sáng sớm Lý ma ma cùng với nha hoàn trong phủ đến Nguyệt Di Các, bà đứng trước cửa gõ vài cái. Nô tỳ Xuân Hoa đến bên cạnh Lý ma ma, với bà: "Hay là Vương phi còn chưa dậy? Lỡ như Vương phi còn ngủ mà chúng ta tới làm phiền, Vương phi có khi nào giận hay ?" Lý ma ma nghiêm túc trả lời: "Hôm nay là ngày đầu tiên Vương phi chính thức nhận lấy công việc quản lý vương phủ, dĩ nhiên phải thức dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ cho tốt, như thế mới được Vương gia xem trọng, đối với Vương phi mà đây là việc có lợi! Chúng ta là giúp Vương phi, dù làm phiền ngài ấy cũng là có lòng tốt. Ta tin Vương phi hiểu lý lẽ trách chúng ta." Xuân Hoa thở dài cũng gì thêm nữa. Lý ma ma muốn gõ cửa tiếp, bên trong vang lên tiếng trả lời: "Các người vào ." Lý ma ma cùng với đám nha hoàn bước vào, ánh mắt bọn họ đều nhìn thẳng về phía trước, dám nhìn ngó lung tung trong phòng. Nha hoàn trong vương phủ được huấn luyện rất nghiêm khắc, dù là độ tuổi nào cũng đều mang vẻ mặt cẩn thận chu đáo khi làm việc. Tôn Ngọc Nhi ngồi giường, nàng thức dậy từ rất sớm, nhưng lại lười biếng chịu ngồi dậy, nếu như phải có người tới gõ cửa để gọi nàng, có khi bây giờ nàng vẫn nằm ngây người ở giường. "Vương phi, người mau rửa mặt rồi thay y phục. Buổi sáng của ngài chuẩn bị sẵn ở chính phòng rồi." Lý ma ma đem chậu nước ấm đặt ghế tròn, rồi lấy khăn ấm ngâm trong nước, từng động tác đều lưu loát nhanh nhẹn, khi bà vắt khô khăn xong, liền đem khăn dâng lên cho Tôn Ngọc Nhi. Nhìn tấm khăn trắng được Lý ma ma xếp gọn thành hình vuông ngăn nắp, Tôn Ngọc Nhi cầm lấy, lau mặt của mình. Sau đó có nha hoàn đem nước súc miệng tới cho nàng, rồi cầm ít cành liễu chà răng. Tiếp đến là được hầu hạ tắm trong bồn nước ấm, từng cánh hoa hồng thơm ngát được thả trong nước. Lý ma ma cầm rổ chứa đầy hoa hồng, bà bước đến, hỏi: "Vương phi thấy những cành hoa này thế nào? Ngài có muốn thêm những cành hoa khác hay ?" Tôn Ngọc Nhi lắc đầu: " cần, như vậy đủ rồi." Ngâm trong nước ấm lúc, Tôn Ngọc Nhi liền đứng dậy thay y phục. Bởi vì có thói quen để người khác hầu hạ, nên nàng tự mình mặc đồ, ngay cả việc chải tóc cũng tự mình làm. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, phía sau là hai nha hoàn do Lý ma ma sắp xếp tới để hầu hạ nàng. Tôn Ngọc Nhi nhìn bản thân trong gương đồng, phản chiếu là hình ảnh mơ hồ của . Gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn, chỉ là đôi mắt lại quá u buồn, khiến cả gương mặt trở nên có sức sống. "Vương phi, thời gian cũng còn sớm, hay để nô tỳ búi tóc cho ngài?" nha hoàn đứng ở phía sau lưng Tôn Ngọc Nhi, thấy nàng vẫn ngồi im chỗ, mái tóc đen dài được xõa dài ra, nhưng vẫn búi lên. Thân là nha hoàn hầu hạ cho Vương phi, nàng nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở. Tôn Ngọc Nhi nhìn mái tóc của mình, nghĩ tóc của nàng khi búi lên có hình dạng thế nào? Nàng vân vê đuôi tóc, trong đầu lại nhớ đến Nam Cung Hàn. Hôm qua những sỉ nhục còn đem việc kia ra mà châm chọc nàng. Nàng càng nghĩ càng thấy giận, dù nàng còn trong sạch sao? Cũng chưa đến lượt xem thường nàng. Nàng đảo mắt mấy lần, gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lại chút vẻ tinh quái. "Ta muốn búi kiểu Đồng Vân Kê." Sắc mặt hai hoàn chợt trắng bệch, đều dám tin nhìn Tôn Ngọc Nhi. Vương phi muốn búi kiểu tóc Đồng Vân Kê? Ở Đại Tần quốc, kiểu búi tóc Đồng Vân Kê chỉ có những phu nhân mất phu quân mới có thể búi, vì để thủ tiết cũng như tôn thơ bài vị của phu quân, dù là người nghèo hay các vị phu nhân quyền quý, chỉ cần phu quân trong nhà mất, bọn họ đều phải búi kiểu tóc Đồng Vân Kê này. Nhưng mà Vương gia còn sống, Vương phi sao lại muốn búi tóc kiểu Đồng Vân Kê? Chẳng lẽ Vương phi muốn Vương gia chết sớm sao? Tôn Ngọc Nhi thấy bọn nha hoàn chần chừ chịu búi tóc cho nàng, sắc mặt liền vui: "Các ngươi muốn búi tóc cho ta?" cái liếc mắt của nàng mang theo vẻ bất mãn, hai nha hoàn sợ tới mức toàn thân đều run lên, cả hai vội vàng quỳ xuống đất, đều thấp thỏm cầu xin: "Bọn nô tỳ dám làm trái ý của Vương phi, nhưng kiểu búi tóc Đồng Vân Kê này, bọn nô tỳ dám búi!" Nếu như bọn họ búi kiểu tóc này cho Vương phi, đây chẳng khác nào phạm vào trọng tội, nếu như Vương gia tức giận, dù có phạt Vương phi nhưng cũng lấy mạng tân nương mới rước vào cửa, nhưng bọn họ lại khác, thân là nha hoàn hầu hạ Vương phi, nếu Vương phi làm cái gì đúng, bọn họ cũng tuyệt đối tránh thoát vạ lây, có khi còn phải làm vật hy sinh nhận tội hay chủ tử. Bọn họ sao dám lấy mạng của bản thân ra mà đùa chứ! Tôn Ngọc Nhi nghĩ tới hai người này lại phản ứng kịch liệt như thế, nàng nghĩ là bọn họ sợ nàng, mà điều họ sợ là vì dám đắc tội với Nam Cung Hàn. Họ sợ vì nàng mà mất mạng, nên thà chống lại lời của nàng cũng muốn làm theo. Lúc này Tôn Ngọc Nhi mới ý thức được việc, tất cả những người ở đây, họ đều là người của Nam Cung Hàn. Dù bây giờ nàng là Vương phi của , danh nghĩa là người quản lí hết mọi việc trong vương phủ, là chủ nhân của tất cả tùy tùng trong phủ, nhưng ra người chân chính nắm quyền kiểm soát bọn họ lại là Nam Cung Hàn! Mà nàng chỉ là Vương phi danh nghĩa, chút thực quyền cũng có. Trong lúc này nàng lại nhớ đến những lời hôm qua. chỉ đơn giản cần vị Vương phi danh nghĩa thôi ư? Nàng cầm lấy lược nhàng chải tóc, mà hai hoàn kia vẫn quỳ đất. Nàng liếc bọn họ, lạnh nhạt : "Các ngươi đứng lên ." Hai nha hoàn lo lắng quan sát sắc mặt Vương phi, thấy nàng có tức giận mới dám đứng lên. Lần này bọn họ cẩn thận hơn, chỉ đứng bên cạnh, dám lộn xộn mở miệng muốn hầu hạ gì đó nữa. Tôn Ngọc Nhi cầm vài cây trâm, rồi tùy tiện cắm vài chỗ đỉnh búi tóc. Hai nha hoàn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tôn Ngọc Nhi, thấy tóc của nàng được búi cao thành hình tròn đơn giản, lúc này họ mới thở phào nhõm. Cũng may Vương phi tiếp tục đòi búi kiểu Đồng Vân Kê nữa, bọn họ cũng nhờ vậy mà thoát nạn. Chỉ là họ còn chưa vui mừng được bao lâu, hành động tiếp theo của Vương phi lại làm bọn họ giật mình. Phần tóc mái ngang trán của Tôn Ngọc Nhi lúc này được vén cao lên cài bằng cây trâm , cũng vì thế mà để lộ cái trán trơn bóng. Điều làm hai nha hoàn sợ chính là cái này. Kiểu búi tóc Đồng Vân Kê có đặc biệt riêng là búi ở đỉnh đầu, mà búi ở phần tóc mái, chỉ cần đem tóc mái vén lên, búi thành vòng rồi dùng trâm cài cố định lại là xong phần búi tóc Đồng Vân Kê. Nữ tử ở Đại Tần ngay từ lúc còn nuôi dài tóc mái, nguyên nhân chỉ vì để làm đẹp mà còn là vì nếu sau này phu quân mất, với thân phận là thê tử, phần tóc mái này búi thành kiểu Đồng Vân Kê. Bọn họ vậy mà nghĩ Vương phi thế mà muốn quyết tâm búi kiểu tóc này! Cả hai đều nóng nẩy muốn nhanh chóng tới ngăn cản, Tôn Ngọc Nhi bởi vì nhìn từ trong gương đồng nên có thấy được hết hành động của họ. Nàng hơi rũ mắt xuống, bình thản đặt cây lược lên bàn, đợi đến khi bọn họ muốn mở miệng, nàng liền cắt ngang: "Các ngươi búi cho ta, để ta tự búi." Bọn nha hoàn còn muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng vừa nhìn đến kiên quyết mặt Tôn Ngọc Nhi, liền do dự dám tiến đến gần. Vương phi ngày đầu mới vào cửa vương phủ mà náo loạn thế này, bọn họ có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này có bao nhiêu là gian nan! Tôn Ngọc Nhi thấy còn ai ngăn nàng nữa yên tâm, nàng vẫn tiếp tục công việc trang điểm. Nàng muốn trực tiếp đấu thắng Nam Cung Hàn là khả năng, nàng hiểu thực lực cũng như tình thế tại của bản thân. Nhưng nếu muốn có con đường sống ở vương phủ này, nàng thể liều lĩnh phen. Nàng biết bản thân đem lại được lợi ích gì cho Nam Cung Hàn, mà có thể khiến giữ nàng bên cạnh. Nhưng bây giờ nàng biết chuyện, đó là quân cờ như nàng đối với Nam Cung Hàn rất có giá trị. Mà nàng muốn làm quân cờ cho người khác công, nàng cũng cần lợi ích cho mình.
Chương 29: Kiếp trước: kiểu tóc dẫn đến phong ba (2) "Vương phi, sắp tới giờ đến đại sảnh thỉnh an Vương gia rồi." Lý ma ma từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hơi nhìn thoáng qua hai nha hoàn trong phòng. Vẻ mặt bà ta mơ hồ nhận ra điều gì đó ổn, liền quay sang nhìn Tôn Ngọc Nhi. "Vương phi, tóc của ngài..." Lý ma ma giơ ngón tay lên, miệng muốn gì nhưng mãi vẫn thốt ra được lời nào. "Thấy thế nào? Ta búi tóc có đẹp ?" Tôn Ngọc Nhi xem như thấy vẻ khiếp sợ mặt Lý ma ma, nàng còn khoe mái tóc mới vừa được búi của mình với bà ta. "Vương phi, việc này ổn, làm sao ngài có thể..." Lý ma ma luôn bình tĩnh trước mọi chuyện khó khăn, nhưng lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ hãi như thế. Vương phi đây là muốn trực tiếp đối nghịch với Vương gia sao? Tôn Ngọc Nhi đứng dậy, người nàng bây giờ mặc xiêm y trắng tinh, làn váy kéo dài đất, lúc nàng bước làn váy cũng lay động theo. "Mau chuẩn bị y phục cho ta." Lý ma ma còn muốn khuyên nhủ lại bị Tôn Ngọc Nhi ngắt lời: "Ta muốn thay y phục." Lần thứ hai nàng nhắc lại, trong giọng tràn ngập vẻ bất mãn. Lý ma ma có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử trong cung, nhìn mặt mà đoán ý tứ đối phương là thói quen của bà, nên bà ta cũng hiểu bây giờ thể ép buộc vị Vương phi này. "Vương phi, để lão nô thay y phục cho người." Tôn Ngọc Nhi liếc Lý ma ma, gật đầu xem như đồng ý. Đúng lúc này nha hoàn bưng cái khay bước vào phòng, khay là bộ y phục màu đỏ rực. Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn nhíu mày lại: "Tại sao lại là màu đỏ?" Lý ma ma nghi hoặc nhìn Tôn Ngọc Nhi: "Màu đỏ tượng trưng cho địa vị chính thất cao quý, nên Vương phi phải mặc để thỉnh an Vương gia, đây vốn là việc hợp lý, sao người lại hỏi thế?" "Ta thích màu đỏ." Tôn Ngọc Nhi lạnh nhạt : "Ta muốn màu y phục màu đen." Mặc đồ màu gì đối với nàng vốn quan trọng, nhưng hôm nay nàng muốn ngoại lệ... "Sao cơ?" Lý ma ma lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa té ngã. Những nha hoàn đứng trong phòng cũng đồng thời giật mình, kinh ngạc nhìn Tôn Ngọc Nhi. Mặc đồ đen là điều cấm kị của tân nương mới bước vào cừa nhà chồng, chỉ là việc làm nhà chồng mất mặt, mà còn là trù ẻo phu quân của mình, chỉ cần là những người muốn sống, tuyệt đối ai dám mặc đồ đen để thỉnh an phu quân của mình. Huống chi đây lại là con dâu trong hoàng thất? Lý ma ma quỳ xuống, bưng khay dâng đến trước mặt Tôn Ngọc Nhi: "Vương phi, xin ngài hãy để lão nô thay y phục cho ngài." Bà ta đây là trực tiếp muốn bác bỏ mệnh lệnh của nàng, Tôn Ngọc Nhi nhếch khóe miệng lên, hỏi câu khiến Lý ma ma ngẩn người: "Vương gia thích màu gì?" Lý ma ma sửng sốt, khó hiểu nhìn Tôn Ngọc Nhi. Sao trong lúc này Vương phi lại hỏi Vương gia thích màu gì? Dù trong lòng cảm thấy thắc mắc nhưng bà ta vẫn trả lời: "Lão nô biết màu của Vương gia là màu gì, mong Vương phi thứ lỗi cho lão nô thể trả lời." phải bà ta muốn trả lời, mà là biết phải trả lời như thế nào... Ngay từ khi còn Hàn Lăng vương có tâm tư rất kín đáo, đôí với việc cá nhân của bản thân, ngài ấy luôn rất bảo mật, từ thói quen đến việc sinh hoạt, tất cả đều tự mình làm lấy, để bất cứ ai tiếp xúc qua thân cận với ngài ấy. Cho nên dù bà ta là ma ma trong phủ cũng thể nào biết sở thích của Nam Cung Hàn... chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng biết... Nghe vậy Tôn Ngọc Nhi cũng trầm tư suy nghĩ những lời Lý ma ma , theo nàng quan sát bà ta giống như dối, vậy những gì bà ta có thể là , nhưng cũng có thể là cho có lệ, nên nàng lựa chọn tin... Thà tin còn hơn là tin tưởng quá mức, bởi vì chỉ có tin người mới có thể bảo vệ được chính mình, còn nếu quá tin tưởng người, ngày nào đó chính tin tưởng ấy hại lại chính thân, đây là bài học nàng tự mình trải nghiệm qua... Nàng giương mắt lên nhìn Lý ma ma, vẻ mặt bà ta giờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đối đáp, chút cũng hề để lộ ra vẻ yếu thế, đúng là rất có khí thế của lão ma ma trải qua nhiều việc đời. Bà ta dù vẫn còn quỳ dưới đất, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, hề có tức giận nhưng mà tràn đầy uy nghiêm. Nàng chớp chớp mắt, đối với khí thế sợ chết này của bà ta, trong lòng cũng có vài phần thưởng thức. Nàng cảm thấy trò chuyện như thế chắc cũng đủ rồi, nếu như làm quá mức tốt lắm. "Đỡ Lý ma ma đứng dậy." câu của nàng vừa mới vang lên, hai nha hoàn đứng đằng sau lưng vội vàng bước đến đỡ Lý ma ma đứng lên. Lý ma ma cũng cự tuyệt, bà ta nghĩ nếu Vương phi cho bà ta đứng dậy, chắc thông suốt lời bà ta , chỉ có điều suy nghĩ của bà ta quá là đơn giản, bởi khi bà ta chỉ vừa mới đứng lên, Tôn Ngọc Nhi hề khách khí tiếp: "Ta là muốn mặc y phục màu đen, sao các ngươi còn chưa lấy." lời này của nàng hoàn toàn dập tắt mong đợi của Lý ma ma, khiến bà ta kinh sợ hề , lần này bà ta có thể xác định vị Vương phi này phải kiếm cớ gây với nha hoàn trong phủ, mà người muốn trực tiếp gây chuyện với Vương gia! "Vương phi, được, tuyệt đối được." Lý ma ma ngừng được, bỗng chốc hơi thở của bà ta chợp kịch liệt dồn dập, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai mắt to lại trợn trừng lên. Bộ dạng đáng sợ này của bà ta dọa những nha hoàn bên cạnh sợ đến hết hồn. Tất cả đều đồng thời quỳ xuống, dập đầu cùng lúc ngay cả lời ra khỏi miệng cũng lặp lại y chang nhau. Tôn Ngọc Nhi nhìn bộ dạng chật vật của Lý ma ma nằm dài đất, nàng đoán chắc tuổi tác của bà ta quá cao, nên chịu được việc bị đả kích nên mới như thế. Trong lòng nàng dù thương hại, nhưng giờ phút này nàng muốn tỏ ra yếu thế. "Đưa Lý ma ma về phòng , sau đó tìm đại phu đến khám cho bà ấy." Hai nha hoàn theo Lý ma ma vốn lo lắng sợ hãi, bọn họ muốn đưa Lý ma ma để thoát khỏi tình trạng bị Vương phi tra tấn thế này, nhưng bọn họ dám tự mình quyết định. Trải qua việc vừa rồi, bọn họ sâu sắc hiểu vị Vương phi này chính là người đáng sợ ra sao, hai ba lần luôn tìm cách gây khó dễ cho nha hoàn gì, nhưng càng đáng sợ hơn là người mà Vương phi nhắm vào lại là Vương gia! Vương gia là người như thế nào chứ! Chỉ có hai chữ để hình dung, đó là "Tàn bạo", người so với Vương phi còn đáng sợ gấp trăm lần. Bọn họ dù sợ hãi Vương phi, nhưng càng e sợ Vương gia hơn! Nếu lần này bọn họ để Vương phi dùng bộ dạng này ra thỉnh an Vương gia, chắc chắn Vương gia rất tức giận, khi ngài ấy giận lên những nha hoàn bé như bọn họ đây phải dùng mạng để chuộc tội, ai bảo bọn họ hầu hạ Vương phi nhưng lại ngăn cản ý đồ điên rồ của Vương phi chứ! Nên bọn họ chính là như kẻ tiếp tay thay cho Vương phi, nên dù Vương phi có bị Vương gia trách tội hay những nha hoàn hậu bên cạnh Vương phi cũng tránh được tội vạ lây. Tôn Ngọc Nhi nhìn từng vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, khóe môi nhếch lên... ... Tại đại sảnh của Vương phủ, Nam Cung Hàn ngồi yên vị ghế. Hai mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt như thư giãn cũng có thể là chờ ai đó. Lúc này chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân về phía đại sảnh. Nam Cung Hàn chợt mở mắt ra, đôi mắt hổ phách trầm nhìn về phía cửa lớn. ... Ta đối với vị việc thành thân vốn có xem trọng, bởi vì những việc như lấy vợ sinh con nối dõi, những việc ấy có cùng được mà có cũng chẳng sao. Ta cũng chưa từng để tâm đến. Nhưng bản thân ta thích bị người khác áp đặt vào những thứ mà mình thích. Nếu như lấy người mà ta hứng thú thà rằng ta tự mình lựa chọn người để lấy về. Dù gì vị trí Vương phi này chỉ là con bù nhìn để trang trí, ta cũng muốn vì vật để trang trí mà tốn quá nhiều để tâm. Nên ta quyết định lựa chọn người mà bản thân có thể nắm giữ trong lồng bàn tay hoàn toàn tự mình điểu khiển lấy. Khi ta quyết định chọn Tôn Ngọc Nhi, bản thân ta chưa từng hối hận. Bởi vì ấn tượng đầu tiên khi ta gặp này chính là người nhu nhược, khi bị tỷ muội chung nhà ức hiếp, mà nàng chỉ biết cúi đầu chịu đựng, biết phản kháng cũng biết cách bảo vệ bản thân, người như thế rất dễ dàng bị người khác bắt lấy nhược điểm. Ta luôn nghĩ kế hoạch tỉ mỉ mà mình sắp xếp tiến triển theo đúng như trình tự dự định sẵn, nhưng ngờ vào đêm tân hôn ấy. Ta nhìn thấy người hoàn toàn khác với Tôn Ngọc Nhi mà ta biết. Bướng bỉnh ngang tàng, còn có gan lớn dám khiêu khích ta! Đây chính là kẻ nhu nhược dễ dàng bị bắt nạt trước đây sao? Thế những gì trước đây ta thấy được chỉ là giả? Tất cả phải chăng đều là ngụy trang? Ta suy nghĩ việc này suốt cả đêm, cuối cùng đưa ra kết luận. Nữ nhân này rất biết cách giả vờ! Nhưng vào buổi sáng hôm nay, khi nhìn Vương phi mới rước vào cửa tới thỉnh an, ta còn kết luận thêm điều nữa. Nữ nhân này rất thích bị ăn đòn! Búi tóc kiểu góa phụ, toàn thân chỉ mặc y phục màu đen, còn gương mặt bôi toàn phấn trắng. Dù nhìn theo góc độ nào cũng chỉ thấy hết sức quái dị! Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tức giận đến mất khống chế như thế, có cảm giác phát điên chỉ muốn lao tới đánh bay nữ nhân này! Chết tiệt! Rốt cuộc ta cưới loại người nào vào cửa thế này!