Chương 15: Thức ăn bay ?" "Sao ngài lại ở đây?" Tôn Ngọc Nhi dám tin nhìn Nam Cung Hàn, tự nhiên lại xuất ở đây phải là tìm nàng đó chứ! "Ta tìm nàng khắp nơi..." Nam Cung Hàn cúi người xuống, nhìn nàng lượt từ xuống dưới. Tầm mắt dừng lại y phục dính bùn của nàng, lông mày chợt nhíu lại: "Y phục của nàng sao lại bẩn như vậy?" chỉ y phục mà còn tóc tai, khuôn mặt của nàng cũng bẩn kém, rốt cuộc nàng làm gì mà khiến bộ dạng trở nên như thế này! Tôn Ngọc Nhi ôm chặt lấy bọc đồ ăn lùi lại về phía sau, cảnh giác nhìn Nam Cung Hàn. " có..." hiểu tại sao đối với người này nàng luôn cảm thấy có cảm giác rất khó chịu... chính là muốn ở quá gần với . Thấy được xa cách trong mắt nàng, Biểu tình mặt Nam Cung Hàn vài nét ưu thương nhàn nhạt. "Nàng lại đây." Nhìn Nam Cung Hàn ngoắc tay kêu nàng, Tôn Ngọc Nhi lại càng hốt hoảng lùi lại xa hơn. Nàng mới muốn đến gần . để nàng tiếp tục lùi lại càng xa, Nam Cung Hàn nhanh tay, đứng dậy tới bắt lấy thân hình bé của nàng ôm vào trong lòng. "Để xem nàng còn trốn được hay ?" Đến khi Tôn Ngọc Nhi bừng tỉnh ngộ ra nàng rơi vào trong lòng ấm áp của đối phương. điệu trầm thấp vang bên tai, nàng mím chặt môi, ấm ức vui, : "Ngài mau thả ta ra." " thả!" cực kì ngang ngược trả lời, cũng quan tâm nàng có chịu hay , siết chặt vòng tay khi ôm nàng lại. Hùng hồ tuyên bố. "Ta bao giờ buông nàng ra nữa! Nàng cũng được rời xa ta!" "..." Tôn Ngọc Nhi gần như là có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh tập trung về phía bọn họ. Hơn nữa là còn chăm chú mà lắng nghe nữa a! Nàng dù muốn trốn cũng rất khó. Bởi vì có kẻ ngang ngược chịu buông tha nàng. Đưa mắt nhìn Nam Cung Hàn vẫn còn vui vẻ híp mắt lại cười nhìn nàng, Tôn Ngọc Nhi chỉ lặng lẽ quay mặt hướng khác, lời cũng thốt ra. Nam Cung Hàn lau vết bẩn mặt nàng, Tôn Ngọc Nhi được tự nhiên muốn né , nhưng bàn tay rộng của như có thể bao trọn lấy gương mặt của nàng, sức lực của dù lớn nhưng cũng đủ khiến nàng thể tránh được hành động của . Động tác lau mặt nàng rất , tới mức như là sờ thứ gì đó rất trân quý mà dám dùng sức quá mạnh. Nam Cung Hàn vừa tập trung lau từng vết dơ má nàng, ngón tay thô rát của duy chuyển tới đâu nơi đó đều lạnh, làm Tôn Ngọc Nhi run cả người. Nam Cung Hàn trong lúc lơ đãng nhìn cái bọc nàng ôm trong ngực, bèn nhướn mày, hỏi: "Đó là gì?" Đẩy bàn tay sờ tới sờ lui mặt nàng ra, Tôn Ngọc Nhi nhanh siết chặt bọc đồ ăn ôm trong ngực, như sợ thức ăn của nàng bị người ta cướp mất mà muốn bảo vệ. "Đây là thức ăn..." Lời nàng ra rất , Nam Cung Hàn cũng phải mất lúc mới nghe . "Thức ăn?" Hàng lông mày nhíu lại, đột ngột quay mặt nhìn mọi người xung quanh, tay họ đều cầm cái bọc y chang của Tôn Ngọc Nhi. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của họ giống như là dân thường chịu khổ? "Thức ăn này từ đâu nàng có?" Tôn Ngọc Nhi bất ngờ bị hỏi, mắt cứ đảo qua đảo lại, thái độ ràng là muốn trả lời, nhưng Nam Cung Hàn cứ dùng đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm túc ấy nhìn chằm vào nàng, nàng gần như là chịu được, đành lên tiếng: "Là do Bằng Phủ mở kho phát lương thực cho dân nghèo. Ta tới để..." Câu cuối cùng nàng cách nào ra, chỉ biết im lặng ôm chặt bọc thức ăn. biết có phải là nàng nhìn lầm hay , nhưng nàng thấy vẻ lạnh lẽo lên mặt của Nam Cung Hàn. Hay là vui? Nhưng tại sao lại vui chứ? Chuyện của nàng liên quan gì tới ! Nàng rất muốn hỏi , nhưng khi cứ đối diện trực tiếp với Nam Cung Hàn, nàng lại thể ra những gì mình nghĩ trong lòng. Bất ngờ giật lấy bọc đồ ăn từ trong tay của Tôn Ngọc Nhi, Nam Cung Hàn thản nhiên mở ra nhìn thứ bên trong. Khi nhìn xong lần nữa sắc mặt lại lạnh lẽo thêm vài phần. "Sao ngài lại lấy thức ăn của ta chứ? Mau trả lại đây!" Thấy bọc đồ ăn của mình phải vất vả lắm mới có được lại bị lấy mất, Tôn Ngọc Nhi bắt đầu phản ứng giãy giụa. "Thức ăn này khó khăn lắm ta mới có được đấy!" Nàng phải đứng chờ rất lâu mới có thể nhận được a! "Bọn họ phát cái này cho nàng ăn sao?" Bên trong chỉ có hai cái bánh bao, mấy trái táo , ngoài ra cũng chỉ có ít cơm trắng cuộn trong cái chén. Đây mà thức ăn sao? Thịt với cá đều có, ngay cả miếng rau cũng , vậy mà lại đòi phát lương thực cứu trợ ư! chút bổ dưỡng cũng hề có! Ngọc Nhi của làm sao mà ăn? "Những thứ này hề có dinh dưỡng cho nàng, nên ăn." Sau khi xong, cầm lấy bọc đồ ăn dùng sức cái ném xa. "..." Bọc đồ ăn theo sức ném của bay theo đường vòng cong đẹp mắt rồi biến mất bầu trời trong xanh... cũng biết nó bay về đâu. Tôn Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn lên trời, miệng há to, mắt trợn tròn, mãi lúc nàng mới giật mình tỉnh ra. Thức ăn của nàng... biến mất tiêu rồi... Những người ở đây đều cùng biểu tình là há hốc mồn nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ít lâu sau gần cửa Bằng phủ vang lên tiếng kêu gào hét đầy thê thảm. "Thức ăn của ta!" ... "Ngài mau trả lại thức ăn cho ta! Thức ăn của ta a!"
Chương 16: Nữ tử kì quái. "Nàng đừng lo. Ta mua lại thức ăn ngon khác cho nàng mà, đem so với mấy món này còn ngon hơn!" Vừa thấy nàng khóc, Nam Cung Hàn luống cuống tay chân dỗ dành ngớt. phải là cố ý đem quăng bọc thức ăn của nàng đâu, nhưng những món đó tốt cho sức khỏe của nàng. làm sao có thể để cho nàng ăn những món đó được chứ. "Nàng đừng khóc!" giọng an ủi bên tai, nếu bây giờ có thể làm nàng khóc nữa, cho dù kêu làm gì cũng cố gắng mà làm cho nàng vui a... "Mấy món đó ta phải xếp hàng rất lâu mới có được... sao ngài có đem vất là vất được chứ!" Nàng nhìn đói rất lâu rồi, nếu có gì vào bụng nàng chết mất. "Món ăn khác? Là món nào chứ!" Đôi mắt to tròn rơi đầy những giọt nước mắt má. Đôi môi mím chặt vừa khóc vừa , phá lệ làm người khác đau lòng thôi. Lau lấy nước mắt của nàng, Nam Cung Hàn chỉ cảm thấy lòng quặn thắt đến đau đớn, nếu biết nàng khóc như vậy, tuỳ tiện cầm lấy bọc thức ăn đó mà ném . Để bây giờ nhìn nàng khóc thương tâm như thế này, làm tâm cũng đau. " có thức ăn mới mà. Bây giờ ta dẫn nàng ăn món ngon." Khẳng định gật đầu, ôm lấy thân hình bé của nàng rồi xoay người chuẩn bị khỏi, từ sau lưng chợt truyền lấy tiếng : "Hàn Lăng vương xin dừng bước." Bằng Nguyệt Dao nhàng tới, Nam Cung Hàn nghe thấy lời nàng bèn xoay người lại, đối diện nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng trầm của người trước mắt. Bằng Nguyệt Dao chỉ cười : "Hôm nay Vương gia tới Bằng phủ, tại sao vào để Nguyệt Dao tiếp đón?" Hàng lông mày nhíu lại, Nam Cung Hàn chỉ lạnh lùng phun ra câu: " hứng thú!" Tôn Ngọc Nhi được bế trong lòng, còn mãi nhìn chằm vào Bằng Nguyệt Dao, lại nghe thấy lời này, bất giác bĩu môi xem thường. Có mỹ nhân xinh đẹp như vậy để chuyện, mà còn kiêu ngạo năng khách sáo với người ta, đúng là vị Vương gia xem ai ra gì. Đối với lạnh nhạt của Nam Cung Hàn, Bằng Nguyệt Dao lại tỏ vẻ thản nhiên vẫn cười như thường, dung nhan xinh đẹp cũng vì vậy càng tỏ sáng khiến người nhìn gần như bị mê hoặc. "Nếu Vương gia hứng thú tới Bằng phủ, vậy tại sao ngài lại tới đây?" "Bổn vương muốn đâu là quyền của ta, chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi." Nắm đấm nắm chặt lại, vẻ mặt Nam Cung Hàn gần như mất kiên nhẫn, nếu như phải có Ngọc Nhi ở đây, nhất định đá bay nữ nhân này ! "Nguyệt Dao có ý đó. Vương gia chớ tức giận, chỉ là Nguyệt Dao cảm thấy tò mò mà nên mới hỏi." Lặng lẽ cúi thấp đầu, ánh mắt Bằng Nguyệt Dao vào nét đáng thương, ngay cả khi chuyện cũng có vài phần ấm ức. Tôn Ngọc Nhi thấy thái độ của Nam Cung Hàn có hơi quá đáng, định lên tiếng an ủi chợt Bằng Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, trong mắt là tia sáng kì dị loé ra liên tục. "Hay là Vương gia vào phủ để Nguyệt Dao tạ lỗi." "..." Rốt cuộc là nữ nhân này có hiểu tiếng người hay vậy! Nam Cung Hàn cảm nhận được lồng ngực của mình chứa lấy con tức giận muốn đánh người. Chết tiệt! Khẽ nguyền rủa tiếng trong lòng. Hai mắt trừng lớn đầy uy hiếp, gằn giọng: "Bổn vương lần nữa. Ta muốn vào Bằng phủ!" "Nếu vậy chúng ta chỗ khác được ?" Giống như hề nghe thấy giọng điệu uy hiếp đáng sợ của người nổi giận kia. Bằng Nguyệt Dao vẫn rất vô tư, : "Như là tới Hoa Vạn lâu rất nổi tiếng ở kinh thành, hay là đến Tiêu Mục quán . Nơi đó phong cảnh rất đẹp á! Nếu chúng ta cũng có thể đến Mãn Thanh gia trang. Nơi đó cũng rất đẹp, mặc dù hơi xa tí, cũng chỉ có hai ngày mà thôi." "..." "..." Sau gáy Nam Cung Hàn chảy vài hột mồ hôi to đùng, cơn tức ở ngực như biến mất thấy, thay vào là bất đắc dĩ trong lòng. Nữ nhân này bất kể là kiếp trước hay kiếp này, quả đều hề thay đổi... vẫn quái dị như thế! Còn Tôn Ngọc Nhi chỉ biết ngạc nhiên nhìn thiên kim tiểu thư Bằng Nguyệt Dao, nhìn nàng ta biết mệt là gì, hơn nữa còn càng hăng say. Cũng may vị Bằng tiểu thư này khi chuyện lớn tiếng, mới bị người khác nghe được, nếu dám nghĩ tới hình tượng bồ tát hiền lương lúc nãy bị mất như thế nào! Nàng chưa từng nhìn thấy nào mà gặp nam nhân năng kiểu này, đây là lần đầu tiên! Có thể mỗ tiểu thư vẫn chưa thấy đủ, miệng vẫn còn bất tuyệt liên miên: "Nếu như Vương gia chê Nguyệt Dao bằng lòng cùng người tới Tô Châu để ngắm hoa, hay là tới Nam Châu để xem lễ hội pháo hoa. Chúng ta cũng có thể đến Bằng gia tranh ở ngoại ô. Nơi đó tuyệt đối có người làm phiền chúng ta..." "Đủ rồi!" Quát lên tiếng lớn, Nam Cung Hàn nhanh ôm lấy Tôn Ngọc Nhi, xoay người chạy nhanh khỏi. "Vương gia! Ngài đâu vậy? Nguyệt Dao còn chưa xong mà!" mới ngu ngốc mà đứng lại, ở gần với nữ nhân đó sớm muộn gì cũng tức chết. Có trời mới biết, khắc tinh của Nam Cung Hàn chính là nữ tữ Bằng Nguyệt Dao này! Mỗi lần mà gặp là chỉ hận thể đường vòng. "Vương gia! Tối này ở lễ hội Tiêu Hoa đình, Nguyệt Dao đợi ngài ở cầu Lương Duyên, gặp về." "..." Nam Cung Hàn nổi đầy gân xanh trán, đôi chân nhanh chóng tất cả sức lực chạy lao nhanh, như là phía sau có bão tố rượt đến. Bằng Nguyệt Dao nhìn bóng hình càng lúc xa, nàng nhanh thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt biểu vẻ tủi thân u buồn. " đáng tiếc, thể vẽ được tranh rồi!" Nàng tự lẫm bẫm trong miệng lúc, bất ngờ truyền đến giọng quen thuộc: "Tiểu thư! Hồi nãy người vừa gì với Hàn Lăng Vương vậy?" biết từ khi nào a hoàn A Yên xuất sau lưng Bằng Nguyệt Dao. Nang khẽ cất tiếng hỏi: "Tiểu thư vui sao?" "A Yên!" Bằng Nguyệt Dao xoay lưng lại, bĩu môi vui: "Tiểu thụ của ta mất rồi!" "..." A Yên ngửa mặt lên trời, xem như mình hề nghe thấy gì. là nàng hề nghe thấy gì hết, tuyệt đối là nghe thấy! ... Tiểu kịch trường: A yên: "Tiểu thư! Tại sao người lại luôn gọi Hàn Lăng Vương là tiểu thụ a?" Bằng Nguyệt Dao: "Ngươi thấy ngài ấy rất khỏe mạnh cường tráng sao!" A Yên: "..." Chuyện này liên quan gì đến việc Hàn Lăng vương cường tráng nhỉ? Bằng Nguyệt Dao cười đen tối: "Bởi vì quá cường tráng oai vũ, nên nếu bị tiểu công đè xuống dưới làm tiểu thụ phải rất kích thích ư?" A Yên: "..." biết Hàn Lăng vương khi biết chuyện này có phản ứng ra sao? dám nghĩ tới... "Vậy ai là tiểu công?" "Rầm!" Mỗ nữ đập bàn: "Đương nhiên là tên khốn kiếp mặt trắng thích lừa gạt kia rồi!" A Yên: "..." Nàng nhớ nhầm người đó là phu quân của tiểu thư người a!
Chương 17: Xuất phát. "Ngài có thể chạy chậm được vậy!" Sắc mặt Tôn Ngọc Nhi tái xanh, đôi môi nàng run rẩy hết la rồi lại thét, nhìn cảnh tượng bản thân như lao như con lốc, dù là ai cũng khó mà bình tĩnh nổi. Từ lúc ra khỏi Bằng phủ tới bây giờ, bản thân Nam Cung Hàn chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải trốn xa nữ nhân Bằng Nguyệt Dao kia, chỉ có điều dùng tốc độ kinh hoàng như gió lốc để chạy chính là đúng! Đôi tay nàng run lên liên tục rồi duy chuyển giật lấy tay áo Nam Cung Hàn. Thấp giọng, : "Ngài đừng có chạy nhanh quá! tốt đâu!" mà còn chạy như vậy xảy ra chuyện đấy! Có vẻ lo tập trung chạy nên Nam Cung Hàn hoàn toàn có phản ứng gì, vẫn cứ lao nhanh, nên dù Tôn Ngọc Nhi gì cũng có tác dụng làm dừng lại, ngược lại tốc độ của càng nhanh gấp bội. Nhìn bây giờ chẳng khác nào người chạy nạn! Từ xa mọi người đường chỉ thoáng nhìn qua được cái bóng màu đen vút qua nhanh, nhanh đến mức chẳng khác nào ngọn gió lướt qua. Cái này phải gọi là chạy mà là khinh công mới đúng! biết bao lâu, đến khi Tôn Ngọc Nhi thấy sắp chịu nổi cuối cùng Nam Cung Hàn cũng dừng lại. Khi Nam Cung Hàn dừng lại, Tôn Ngọc Nhi nhảy xuống từ trong lòng . Nam Cung Hàn thấy nàng muốn chạy bèn giữ chặt kéo lại: "Nàng muốn đâu?" "Buông ra!" Cố gắng gỡ lấy cánh tay rắn chắc ôm lấy mình, Tôn Ngọc Nhi vừa ngắt vừa nhéo, nhưng đáng tiếc dù nàng nhéo như thế nào, Nam Cung Hàn vẫn kêu đau, vẫn ung dung cười với nàng: "Ngoan. Đừng chạy lung tung. Ta dẫn nàng ăn ngon." Nàng quăng cho cái liếc mắt khinh bỉ: "Ngài xem ta là con nít sao? Ta mới có ngốc mà bị ngài gạt." Xoa đầu Tôn Ngọc Nhi vài cái, Nam Cung Hàn bỗng nghiêm mặt: "Nàng chính là con nít. Nàng biết nàng còn chưa đến mười lăm, phải là con nít sao!" "..." Tôn Ngọc Nhi bị Nam Cung Hàn đến mặt đỏ cả lên. Nàng biết tuổi của nàng rất , nhưng bị thẳng ra vậy rất khó chịu. "Ta tuổi liên quan gì tới ngài? Ta muốn về nhà!" "Về nhà?" Như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, Nam Cung Hàn ngửa mặt lên trời cười như điên. Tôn Ngọc Nhi khi nhìn thấy cũng bị dọa cho sợ trận. "Ngài cười gì chứ?" Nàng chỉ muốn về nhà thôi, có gì cười đâu! Hơn nữa khi cười nhìn rất đáng sợ! Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng. Tiếng cười của Nam Cung Hàn chợt dừng lại, biết nàng vui, muốn chọc giận nàng. Nam Cung Hàn cố nín cười, nhìn thẳng vào mắt nàng, : "Nhà của nàng bây giờ có thể về sao?" câu của Nam Cung Hàn lại làm gương mặt Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng xụ lại. Sao nàng quên mất bây giờ Tôn gia còn là nhà của nàng nữa. Ấm ức ngẩng đầu lên, Tôn Ngọc Nhi phục: "Nhưng dù sao cũng liên quan tới ngài." "Sao lại liên quan? chất..." Nam Cung Hàn còn chưa hết câu, Tôn Ngọc Nhi như nhìn thấy gì hai mắt đều phát sáng. Sau đó, nàng vòng qua Nam Cung Hàn, tới chỗ tử y nam nhân đứng cách đó xa. "Vương gia!" Nam Cung Ly Thiên ngay từ đầu nhìn thấy Nam Cung Hàn đứng ở đó, còn chưa kịp bước tới gặp Tôn Ngọc Nhi hưng phấn chạy tới gọi tên . "Chào tiểu muội muội." Nam Cung Thiên Ly nhàng nở nụ cười như gió xuân với Tôn Ngọc Nhi. Nam Cung Hàn vừa nhìn thấy chỉ chau mày tới chỗ hai người họ, nhưng lại gì. "Tiểu nữ thỉnh an Vương gia." Lễ phép cúi chào theo phép lịch , thái độ này của nàng với thái độ khi chuyện khi nãy với Nam Cung Hàn đúng là rất khác xa. "Ở đây có ai, cần phải khách sáo." Dung mạo ấm áp hoà nhã như tiên của Nam Cung Ly Thiên rất dể làm người khác cảm thấy rất thân thiện. Tôn Ngọc Nhi cũng ngoại lệ. Nàng gần như là chớp mắt nhìn Nam Cung Ly Thiên. Nam Cung Hàn thấy vậy, bất giác nhăn mặt lại. tới gần bế Tôn Ngọc Nhi lên. Sau đó, kề mặt sát vào mặt nàng rồi nhe răng cười. "..." "..." Tôn Ngọc Nhi nhìn hàm răng trắng như tuyết của Nam Cung Hàn, vừa nhìn thấy rất trướng mắt. Gì đây. muốn khoe có hàm răng trắng với nàng à? Dù răng nàng đẹp bằng răng , nhưng cũng cần phải khoe đâu. Nam Cung Ly Thiên im lặng ngoảnh mặt về hướng khác. sờ mũi của mình, lên tiếng nhắc nhở ai đó: "Hoàng huynh sắp trễ rồi, có phải chúng ta nên hay ?" Được Nam Cung Thiên Ly nhắc, Nam Cung Hàn chợt nhớ bản thân đúng là còn có chuyện phải làm. bèn Tôn Ngọc Nhi xuống đất, lúc nhìn thấy đôi giày nàng mang, Nam Cung Hàn cúi người xuống, lấy hai đôi giày của Tôn Ngọc Nhi bỏ vào trong vạt áo. Lấy xong còn mĩm cười giải thích: "Như vậy nàng thể trốn được nữa." "..." Tôn Ngọc Nhi cúi thấp đầu nhìn đôi chân trần của mình, vẻ mặt nàng cam tâm: "Trả giày lại cho ta." Nam Cung Hàn quả quyết lắc đầu: " được. Bây giờ nó là của ta." "..." lấy đôi giày rách của nàng làm gì chứ! cũng đâu có mang vừa mà lấy. Như thấy Tôn Ngọc Nhi chưa hoàn toàn bỏ ý định lấy lại đôi giày, Nam Cung Hàn vẫn cố giữ lại đôi giày trả lại: "Ta nhớ ra là ta có nuôi con chó. Ta định cho nó mang." "..." "..." Cái chân con chó của ngài có lớn tới mức này hay sao! Tôn Ngọc Nhi rất muốn lớn tiếng mà mắng người, nhưng nàng lại cố kìm lại. Dù sao cũng chỉ là có đôi giày cũ. Nàng cũng cần phải vì nó mà tranh chấp với . Nam Cung Ly Thiên đứng bên xem, thấy tình hình giải quyết ổn thỏa, cũng lên tiếng: "Xe ngựa cũng chuẩn bị xong, chúng ta mau thôi." "Được. thôi." Bế lấy Tôn Ngọc Nhi lên rồi theo bước tới chiếc xe ngựa đậu gần đó. Nam Cung Hàn chui vào trong xe, sau khi đặt Tôn Ngọc Nhi xuống tấm da hổ, đến phiên Nam Cung Ly Thiên chui vào. Nhìn Nam Cung Hàn rồi nhìn sang Nam Cung Ly Thiên. Tôn Ngọc Nhi chau mày khó hiểu: "Chúng ta đâu vậy?" Nam Cung Hàn sửa lại vạt áo cho nàng, vội trả lời: " phải nàng đói bụng sao? Ta dẫn nàng ăn." " ăn?" Tôn Ngọc Nhi mím môi khó tin: "Ngài tốt vậy sao?" Mỗ vương gia bị nghi ngờ nhân cách, tự ái mà vỗ ngực: "Đương nhiên là ta tốt rồi! Nơi ta dẫn nàng có rất nhiều đồ ăn." Tôn Ngọc Nhi vừa nghe nơi có nhiều đồ ăn hai mắt phát sáng: "Rốt cuộc là quán ăn ngon nào?" "Chính là Tiêu Hoa đình!" "..." Tại sao nàng lại có linh cảm xấu thế nhỉ...
Chương 18: Gặp người quen. Xe ngựa khởi hành từ kinh thành lớn đến ra tận ngoại ô phía nam. Trong khi đó ở trong xe ngựa lại là bầu khí ầm trầm đầy im lặng. Tôn Ngọc Nhi ngồi trong lòng Nam Cung Hàn, được ôm chặt, thể nhúc nhích. Sắc mặt nàng sa sầm vui: "Ta muốn ngồi chỗ khác." Cũng đâu phải là có chỗ trống? cần gì cứ ôm siết lấy nàng như vậy! Nam Cung Hàn quả quyết lắc đầu: " muốn!" Nam Cung Ly Thiên ngồi bên, thản nhiên cầm quyển sách tay xem lúc, rồi ánh mắt ôn nhu liếc sang Nam Cung Hàn, lại cười dịu dàng: "Chỗ ngồi trong xe ngựa còn trống. Hoàng huynh cứ để muội ấy chọn chỗ ngồi của mình ." "Đúng! Ta muốn ngồi chỗ đó." Tôn Ngọc Nhi đối với lời Nam Cung Ly Thiên cực kì ủng hộ gật đầu. Nam Cung Hàn nhìn nàng chỉ chỗ ngồi kế Nam Cung Ly Thiên, lời nào xích lại gần Nam Cung Ly Thiên rồi đặt Tôn Ngọc Nhi xuống kế bên cạnh . "..." phải đến cuối cùng nàng vẫn phải ngồi chung với sao? Nam Cung Hàn chỉ nhếch môi cười xem như thấy vẻ bất mãn của Tôn Ngọc Nhi. Dù đâu vẫn muốn nàng ở bên cạnh ! Nam Cung Ly Thiên chỉ biết lắc đầu. Xem ra Nam Cung Hàn rất xem trong tiểu nha đầu này, nếu cũng giữ bên cạnh như vậy... Lại nhớ đến lúc sáng vì muốn tìm nha đầu kia, Nam Cung Hàn gần như tìm khắp kinh thành. đúng bên cạnh cũng phải kinh sợ, chỉ là có điều nghĩ ra. Nam Cung Hàn lam sao mà biết được tiểu nha đầu kia ở Bằng phủ? Trong khi Nam Cung Ly Thiên còn thắc mắc số chuyện biết từ khi nào xe ngựa dừng lại. Tiếng gã đánh xe vang lên: "Vương gia! tới nơi rồi." Tiếng vừa dứt, Nam Cung Hàn nhanh chóng ôm lấy Tôn Ngọc Nhi bước xuống xe ngựa, kế tiếp Nam Cung Ly Thiên cũng bước xuống. Tôn Ngọc Nhi nhìn nơi hoang vu bóng người cũng có, mày hơi nhíu lại, dám tin đây là Tiêu Hoa đình lừng danh ư? Nàng quan sát xung quanh lúc, có chút thận trọng hỏi: "Đây là Tiêu Hoa đình?" Nam Cung Hàn khẳng định gật đầu: "Đúng vậy!" Dù biết gạt nàng nhưng Tôn Ngọc Nhi cũng khó mà tin được. Nàng luôn nghĩ Tiêu Hoa đình phải là nơi xa hoa đầy náo nhiệt, chứ phải là nơi hẻo lánh như thế này. Ở đây ngoại trừ cây với đá ra chẳng còn gì khác, ngay cả căn nhà cũng có. Kia Nam Cung Ly Thiên đầu chợt xoay lưng lại, mở miệng giải thích: " ra nơi này chỉ là Tiêu Hoa quán thôi, đây là nơi để mọi người tới để đăng ký. Còn Tiêu Hoa đình nằm ở kinh thành." A... ra là vậy á! Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng hiểu ra, nghĩ tới chuyện gì nàng nghi hoặc nhíu mày: "Chỉ cần đăng ký là tham gia được lễ hội Tiêu Hoa đình sao?" Nam Cung Ly Thiên nghĩ Nam Cung Hàn trả lời, những đợi mãi vẫn thấy lên tiếng. Nam Cung Ly Thiên chỉ có thể tự mình với Tôn Ngọc Nhi. " phải đăng ký xong mới tham gia... mà là thi tuyển để tham gia." Nam Cung Hàn nhìn Nam Cung Ly Thiên, nhưng lại gì, càng làm Nam Cung Ly Thiên khó hiểu trầm tư. Tôn Ngọc Nhi nghĩ nghĩ: "Vậy là phải thi tuyển?" Nàng nghĩ mãi lúc mới thấy có gì đó ổn: "Ặc... nhưng chuyện này liên quan gì đến việc ngài dẫn ta ăn?" Nam Cung Hàn có chút lúng túng quay mặt hướng khác: " vào trong đó nàng được ăn no..." Tôn Ngọc Nhi khó chịu giãy giụa trong lòng , ý định ràng là muốn thả nàng xuống. Nam Cung Hàn vẫn cứ bế chặt nàng vào lòng, gì cũng buông ra. Tôn Ngọc Nhi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hàn với vẻ vui: " Ta muốn tự ." "!" "..." Được rồi! Nàng muốn ở đây đo co với . "Ta bây giờ rất đói bụng, có thể ăn được chưa?" Nam Cung Hàn nghe nàng đói bụng khẩn trương sờ lấy bụng nàng: "Đói sao? Vậy nàng có thấy đau bụng ?" Tôn Ngọc Nhi nhìn bàn tay sờ lung tung bụng nàng, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của , biết nêm cảm ơn hay nên mắng đây. Đẩy tay ra, nàng thoải mái cau mày: "Ngài đừng có tự ý sờ người khác vậy chứ." Tự ý? Nam Cung Hàn sững người nhìn Tôn Ngọc Nhi, lời nàng làm có cảm giác hai người rất xa lạ... Trước đây khi đụng vào nàng, nàng hề bài xích như vậy... mím chặt môi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng: "Ta chỉ lo cho nàng thôi!" "..." đừng dùng vẻ mặt như nàng bắt nạt có được ? Nam Cung Ly Thiên nhìn màn này, biết phải dùng thái độ nào để đối diện. biết có phải là nhìn nhầm hay ... nhưng thấy được vui vẻ của Nam Cung Hàn? Vui vẻ cách chân , giống như chỉ cần bên cạnh tiểu nha đầu này bao giờ tắt nụ cười kia... Đây rốt cuộc là vì sao? Nam Cung Hàn bế lấy Tôn Ngọc Nhi, đến bên cạnh Nam Cung Ly Thiên: "Bây giờ chúng ta thôi." Nam Cung Ly Thiên thôi suy nghĩ, mỉm cười lại: "Được." Dù bất kể là vì sao, Nam Cung Hàn vui vẻ như vậy... cũng phải là chuyện xấu. Cả ba người vào trong khu rừng rậm gần đó, rất nhanh còn thấy bóng dáng. Tôn Ngọc Nhi quan sát dịch quán lớn trước mắt, biết phải diễn tả thế nào. Đây chỉ là quán trọ nằm trong rừng, kiến trúc cũng lớn, nhìn còn có vẻ khá cũ kĩ. Bên ngoài còn thấy bóng người, dù nhìn như thế nào vẫn thấy hề giống trong tưởng tượng của nàng. Nàng ngước nhìn cái bảng hiệu to đùng được ghi chữ mạ vàng lấp lánh "Tiêu Hoa quán." Cái này hoàn toàn bất đồng với vẻ mục nát nơi đây, chữ viết bảng hiệu ràng là mạ vàng mà khắc ra! Cánh cửa đóng chặt lại được ai đó mở ra, bên trong ra là ông lão tuổi tác cao. Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn thấy diện mạo của người này giật mình thét lên: "Sao lại là ông?" Người này... Nam Cung Hàn nhìn ông lão đứng đối diện, sắc mặt nhanh chóng u ám, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy hàn khí làm người nhìn phải sợ hãi. Nam Cung Ly Thiên quay sang nhìn vẻ hoảng sợ của Tôn Ngọc Nhi, khỏi khó hiểu: "Có gì ổn sao?" Tôn Ngọc Nhi vội chôn đầu vào trong lồng ngực Nam Cung Hàn, toàn thân nàng đều run rẩy thôi: "Ông ta là... ông chủ quán trọ tối hôm qua mà." Nam Cung Hàn vỗ đầu nàng, vội vàng trấn an: " sao đâu, có chuyện gì đâu." Ngoài miệng an ủi, nhưng ánh mắt khi nhìn người đối diện lại lạnh như băng. Ông lão nhìn ba người trước cửa, bèn tiến tới cười chào hỏi: "Xin chào các vị! Chắc các vị tới để đăng ký Tiêu Hoa đình?" Cách chuyện của ông ta như hề nhận ra Nam Cung Hàn cùng Tôn Ngọc Nhi, thái độ hoàn toàn xa lạ. Nam Cung Ly Thiên định mở miệng Tôn Ngọc Nhi kích động thét to: "! Ta muốn về nhà, muốn ở đây nữa!" Lo lắng ôm lấy nàng, Nam Cung Hàn tức giận trừng mắt với kẻ còn đứng ngơ ra kia: "Còn mau tránh ra!" Dứt lời, như phát điên đá ông lão kia ra, khiến ông ta mất thăng bằng ngã thê thảm mặt đất. Nam Cung Hàn ngay cả cái liếc mắt cũng cho ông ta, nhanh bước vào trong. Nam Cung Ly Thiên sững sờ đầy kinh ngạc nhìn ông lão té ngã đất, bèn cúi người xuống đỡ lấy ông ta. "Ông sao chứ?" Ông lão chống tay ngồi dậy, rồi lắc đầu: "Lão sao, đa tạ ngài." xong ông ta xoay người lại vào trong quán. Nam Cung Ly Thiên nhìn tấm lưng gầy yếu của ông lão, có chút nghi ngờ, cú đá khi nãy của Nam Cung Hàn tuyệt đối là , người bình thường bị đánh trúng nếu bị gãy xương cũng phải đau đớn kêu la. Nhưng ông lão kia chút cũng chưa từng rên đau, cũng tỏ ra thái độ gì, hờ hững giống như cái xác... Quan trọng là... đây là lần đầu tiên gặp ông ta...
Chương 19: được đặt trong tim. Khi ôm lấy Tôn Ngọc Nhi bước vào trong, Nam Cung Hàn chợt ngẩn người nhìn gian trống trước mắt. Chỗ này vẫn khác gì so với kiếp trước của ... Nơi đây bốn bức tường đều là xây bằng gỗ tre, chỉ có mái nhà là được xây với mái gạch cẩm thạch. Mặc dù nhìn có vẻ rộng lớn sạch , nhưng chất lại chẳng khác nào căn nhà hoang. Bởi vì nơi đây ngay cả tiếng ồn cũng có. Im lặng tới mức làm người khác thấy sợ hãi... Tôn Ngọc Nhi như cảm nhận được u ở nơi này, vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn khắp nơi, nàng nắm lấy tay áo Nam Cung Hàn mà giật giật: "Sao ở trong đây có người?" " phải là có, mà là chưa thấy." Nam Cung Hàn vài bước rồi dừng lại thêm: "Chút nữa nàng nhìn thấy thôi." Tôn Ngọc Nhi mím chặt môi, nghĩ gì nàng chợt lên tiếng: "Ông lão khi nãy ràng là ông chủ quán trọ tối hôm qua..." nhắc tới thôi vừa nhắc tới chuyện tối qua, sắc mặt Nam Cung Hàn nhanh chóng tối sầm lại. làm sao quên được bản thân mất mặt như thế nào chứ! Vị vương gia nào đó cực kì tự nhiên thay đổi sắc mặt như bình thường. Mặt đỏ cách gạt người. "Nàng ông ta là chủ quán trọ tối qua? Ta cũng nhớ lắm, biết có phải hay ?" Tôn Ngọc Nhi mở to mắt trừng lên nhìn Nam Cung Hàn: "Sao ngài lại nhớ được chứ? Chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi mà!" Gương mặt nhắn tức thời tức giận mà đỏ bừng, vào trong mắt Nam Cung Hàn lại có bao nhiêu là đáng . Nên lại giở thói cũ, nhịn được mà bóp má của nàng. Vẻ mặt còn rất hưởng thụ... Tôn Ngọc Nhi nhìn bàn tay giở trò má của nàng, rất thoải mái quay mặt . "Trí nhớ của ngài đúng là rất kém!" "Đúng! Trí nhớ của ta xưa nay đều rất kém." Nghe thoải mái thừa nhận như vậy, nàng chỉ biết im lặng gì. Nam Cung Hàn cứ chăm chú nhìn nàng hồi, đến khi Nam Cung Ly Thiên bước vào, cũng nhận ra. Cho tới khi có giọng vang lên sau lưng mới làm giật mình quay người lại. "Hoàng huynh!" Nam Cung Ly Thiên bước tới bên cạnh Nam Cung Hàn, theo sau còn có ông lão khi nãy. Toàn thân ông ta dính đầy bùn đất, có thể là do khi nãy khi bị Nam Cung Hàn đá xuống đất nên mới dơ bẩn như vậy. Vừa nhìn ông ta về phía này, Tôn Ngọc Nhi sợ hãi trốn trong ngực Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn nhíu chân mày, gì chỉ liếc ông lão cái, rồi xoay người ôm Tôn Ngọc Nhi quay về hướng khác. Nam Cung Ly Thiên quan sát thái độ của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi nàng bị Nam Cung Hàn ôm quay lưng về phía . mới thôi nhìn nữa. "Thời gian cũng còn sớm, chúng ta mau ghi danh thôi." Nam Cung Ly Thiên bất chợt lên tiếng. Nam Cung Hàn liếc ông lão cái, cái liếc ý đầy cảnh cáo. Nhưng ông ta chỉ thản nhiên đáp lại bằng hờ hững. "Ta dẫn đường." xong ông ta liền dẫn đầu về phía trước, phía sau là Nam Cung Hàn cùng với Nam Cung Ly Thiên theo. Ông lão qua khu vườn phía sau của khu viện, ở đó có cửa sau cách với bên ngoài. Ông lão qua cửa sau, sau đó lại tiếp tục vào trong khi rừng rậm gần đó... Có vẻ ông ta rất quen thuộc với đường lối ở đây, nên khi dẫn đường ông ta rất nhanh, giống như là khi ông ta dựa vào cảm giác chứ phải là nhìn đường mà . Ngay cả Tôn Ngọc Nhi được Nam Cung Hàn bế cũng cảm thấy bước chân của ông ra rất nhanh hơn bình thường. Mặc dù ông ta rất nhanh nhưng Nam Cung Hàn với Nam Cung Ly Thiên cũng phải là người có sức yếu đuổi theo kịp. Tốc độ duy chuyển bước chân của cả hai cũng hề chậm nhưng cũng quá nhanh. Hoàn toàn bán sát phía sau ông lão rời. biết bao lâu, đến khi vượt qua cả khu rừng xong trước mắt xuất toà phủ uy nga lộng lẫy ơn phía trước. Tôn Ngọc Nhi há hốc mồn, dám tin những gì nàng thấy. toà phủ lớn được xây sau khu rừng? Nàng chưa hết kích động cứ giãy giụa trong lòng Nam Cung Hàn, nhất quyết đòi xuống dưới đất. Nam Cung Hàn cũng biết nàng thích bị người khác bế suốt như vậy, nên cũng thả nàng xuống đất. sau khi thả nàng xuống, để nàng tự , nhưng vẫn quên nắm lấy bàn tay mền mại bé của nàng, để tránh nàng lại lạc. Nam Cung Ly Thiên còn kinh ngạc vì việc Nam Cung Hàn trở nên dịu dàng như vậy, chỉ liếc nhìn qua lúc rồi rời mắt , sản dưới mi mắt vẫn là vẻ tĩnh lặng như thường, tia cảm xúc mà tiếp tục quan sát toà phủ hữu trước mắt. Đây cũng phải là lần đầu tiên tới nơi này, nên việc phía sau khu rừng có toà phủ lớn cũng hề thấy gì kì lạ. Dù sao cuộc thi của Tiêu Hoa Đình cũng phải là cuộc thi tầm thường, nên nơi để ghi danh được che giấu rất kĩ càng, nếu như có người dẫn đường khó mà có thể tìm ra được. Nam Cung Ly Thiên cụp mắt lại, cặp lông mi dài đen khẽ run lên, dưới tay áo, ngón tay từ từ cử động... từ trong móng tay thon dài chút lớp bột trắng... "A! Chúng ta mau thôi!" Tôn Ngọc Nhi hưng phấn tới mức cứ đòi chạy về phía trước nhưng bàn tay cứ bị Nam Cung Hàn giữ lấy, khiến nàng muốn thôi cũng khó. Nàng lau mồ hôi trán, có chút bực bội dậm chân. Nam Cung Hàn cúi người xuống, dùng tay áo nhàng lau mồ hôi cái trán trơn bóng của nàng. Ánh mắt chút tia dao động dịu dàng... chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhắn trắng nõn của nàng vì bị nắng chiếu mà mồ hôi ra càng lúc càng nhiều. cau mày, hài lòng kéo nàng tới sát gần, để tránh nàng bị nắng chiếu. "Thời tiết có vẻ rất nóng." Nam Cung Ly Thiên lấy từ trong tay áo ra cây quạt vải, tới đưa cho Nam Cung Hàn. "Chúng ta phải đợi thêm chút nữa mới có thể vào ghi danh." Nam Cung Hàn nhận lấy cây quạt, lúc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ly Thiên, sắc mặt nhanh vẻ rối rắm. Lại nghe thấy lời Nam Cung Ly Thiên . chỉ im lặng gật đầu. Thái độ ràng mất tự nhiên rất nhiều. giống khi đối diện với Tôn Ngọc Nhi, khi đó chuyện rất thoải mái, hoàn toàn có vẻ ngượng ngùng như thế này. Tôn Ngọc Nhi nhìn đăm đăm vào Nam Cung Hàn, nghĩ tới cái gì mà hai chân mày lại hơi nhíu lại. Nàng nắm chặt tay áo của Nam Cung Hàn, miệng mở ra như chuẩn bị điều gì gì vô tình bắt gặp đôi mắt đục ngầu có khoé mắt nhăn nheo trông già nua, lại có chút u ám... trong khi đó tròng mắt đen cứ nhìn thẳng vào nàng. Tôn Ngọc Nhi bị dọa làm cho rùng mình, thân thể theo bản năng dựa sát sau lưng Nam Cung Hàn. Ông lão đứng sau lưng Nam Cung Hàn vẫn cứ dõi theo hành động của Tôn Ngọc Nhi, cho tới khi ông ta nhìn thấy cái nhìn dò xét của Nam Cung Ly Thiên ông ta mới cúi thấp dầu xuống như trốn tránh... Mắt Tôn Ngọc Nhi chớp chớp liên tục, cố che giấu sợ hãi trong lòng, nhưng Nam Cung Hàn rất nhanh cảm nhận được ngón tay nàng khi bấu chặt vào vải áo của rất run... im lặng gì, tranh thủ khi còn chưa tới giờ để ghi danh, liền nắm lấy tay Tôn Ngọc nhi, kéo nàng tới chỗ đá lớn gần đó ngồi xuống. "Nàng gắng đợi chút." Nam Cung Hàn đau lòng sờ lấy tóc nàng, biết nàng giờ nhất định là rất đói, cũng rất sợ hãi, nhưng giờ thể đem nàng tới Tiêu Hoa Đình... Để thay đổi quá khứ khủng khiếp của nàng ở kiếp trước... thể làm như vậy... Những gì mà Nam Cung Hàn nghĩ hề ai hay biết... Việc chờ đợi gần mất hết hai canh giờ, Tôn Ngọc Nhi mặc dù rất khó chịu nhưng cũng dám lên tiếng. Nam Cung Hàn vẫn im lặng ngồi chỗ, ngoại trừ chăm sóc cho nàng đỡ mệt ra trong có vẻ rất ung dung. Nam Cung Ly Thiên vốn cũng bình thản ngồi vách đá chợt đứng dậy. mỉm cười, tay chỉ phía trước: "Có người tới đón chúng ta rồi." Quả nhiên Nam Cung Hàn cùng lúc với người ở đây quay đầu lại. Từ xa có mấy người tới. Tôn Ngọc Nhi nhìn thấy diện mạo của bọn họ nhưng lại loáng thoáng thấy được y phục màu đỏ chót người họ mặc. Nàng nhíu mày, nghĩ nghĩ, trong đầu toàn câu hỏi: "Bọn họ tới để rước chúng ta ư? Nam Cung Hàn bế nàng lên, chắc nịch gật đầu: "Đúng vậy, vì đây là quy tắc của Tiêu gia trang." Bước chân Nam Cung Ly Thiên vốn nghe câu của Nam Cung Hàn chợt dừng lại. hơi nâng mi, ngước nhìn vẻ mặt Nam Cung Hàn, khoé môi hơi run nhưng lại ra bất cứ câu nào. Vẻ điềm tĩnh trong mắt thoáng xẹt qua tia kinh ngạc được che lấp. Theo như biết đây là lần đầu tiên Nam Cung Hàn tham gia ghi danh Tiêu Hoa Đình... nếu vậy sao trông lại rất hiểu ... Những quy tắc hay nội quy của Tiêu gia trang tuyệt đối truyền ra bên ngoài, dù Nam Cung Hàn có thế lực mạnh để phái điều tra nữa cũng thể nắm tình hình như vậy... lần nữa Nam Cung Ly Thiên khi nhìn Nam Cung Hàn là mảnh mơ hồ . Lần này khi Nam Cung Hàn từ biên cương trở về thay đổi đến kì lạ... Dịu dàng... chăm sóc... quan tâm... còn có vẻ ngượng ngùng khi nhìn ? Khụ... khụ... Nhớ tới biểu của Nam Cung Hàn khi nhìn ... Nam Cung Ly Thiên có chút áp lực trong lòng. vẫn quen vẻ tàn bạo lạnh lùng trước đây của Nam Cung Hàn hơn. Có thể là do khi Nam Cung Ly Thiên khi suy nghĩ quá mức chăm chú, nên ánh mắt khi nhìn Nam Cung Hàn cũng mang theo vẻ nghi hoặc như muốn xuyên thấu qua. Khiến Nam Cung Hàn nhanh chóng phát . đúng lúc quay đầu lại vô tình cùng với hai mắt Nam Cung Ly Thiên đối diện nhìn nhau. Chỉ vừa chạm qua bằng ánh mắt cũng làm Nam Cung Hàn sửng sốt vài giây. Rất nhanh hai lỗ tai hai bên của đỏ ửng, ánh mắt cứ liếc trái liếc phải chứ dám nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Ly Thiên. "..." Hai hàng lông mày Nam Cung Ly Thiên mất kìm chế mà giật giật vài cái, đằng sau gáy biết chảy bao nhiêu mồ hôi. Lần này càng chắc chắn việc mình suy nghĩ. Hai người họ làm cái gì Tôn Ngọc Nhi nhìn hồi mà chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ biết vị Vương gia kia nhìn rất có cốt khí tiên nhân mà nàng nhìn mà có mê mẫn! Nếu như phải bị người quái dị kia suốt ngày cứ đem nàng chói chặt tha, nàng muốn cùng vị Vương gia kia tâm tìm hiểu! Hai mắt nàng phát sáng mỗi khi nhìn Nam Cung Ly Thiên, biết vị vương gia Nam Cung Ly Thiên kia có biết , nhưng vị Vương gia Nam Cung Hàn làm sao mà nhân ra. hết nhìn Nam Cung Ly Thiên rồi nhìn Tôn Ngọc Nhi được bế trong lòng, sắc mặt rối rắm đến khó hiểu, biết suy nghĩ tới điều gì tự nhiên vào tai nàng. "Nàng thể thích Nam Cung Ly Thiên!" "..." Nàng thích ai liên quan gì tới ? Nàng mặc dù đối với vị Vương gia kia là mới chỉ gặp hai lần, cũng rất có hảo cảm khi tiếp xúc, nhưng cũng phát triển nhanh tới mức là thích người ta! Nhưng khi nghe Nam Cung Hàn tự dưng như là nàng rất ái mộ huynh đệ của , còn ý nghĩa câu như là. Ngươi nhìn ngươi , chút cũng xứng với đệ đệ của ta! nên tiếp tục mơ tưởng! Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt Nam Cung Hàn, bĩu môi đặt câu hỏi: "Tại sao? Ngài ấy chưa thành hôn, tại sao ta thể thích ngài ấy?" "Bởi vì..." Nam Cung Hàn như muốn gì lại dừng lại. Tôn Ngọc Nhi nhanh bắt lấy nữa lời của . "Bởi vì thế nào? Sao ngài trả lời." Là vì..." nhíu chân mày, trả lời ngắn gọn: "Là vì đệ ấy có người trong lòng rồi." "Có người trong lòng?" Nàng khỏi thất vọng trong lòng, nghĩ tới người có khí chất thần tiên thế kia mà lại có đối tượng rồi. Nàng mặc dù khó chịu gì mấy, nhưng đối với vị nương được Nam Cung Ly Thiên để ý cũng rất tò mò. biết là đặc biệt thế nào mới được người như Nam Cung Ly Thiên thích? Nam Cung Hàn còn tưởng nàng hỏi gì nữa, còn thở phào nhõm bất ngờ Tôn Ngọc Nhi cho câu hỏi mà khó có thể trả lời. " ấy là ai vậy?" "Cái này..." Ánh mắt Nam Cung Hàn phức tạp nhìn Tôn Ngọc Nhi, bây giờ thể là biết, nhưng nếu càng được... Danh tính của đó có quan hệ rất lớn với cùng với nàng... Cực kì có ảnh hưởng lớn đến với . Còn liên quan đến hạnh phúc nữa đời sau của ! Người đó quyết định mạng sống của ! Người này cùng Ngọc Nhi... đều là người đặt trong tim. Cũng là người nợ rất nhiều...