1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Sống lại ngày sau làm đại thần -Noãn Mặc Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 13: Nhạc Đệm

      Edit: LenNiNi

      Beta: cũng cố sau #


      Chờ hai người mua xong máy vi tính, sau đó ăn xong cơm tối rồi trở lại trường học, Tố Y mới phát , mình lại quên hỏi Lâm Tử Mặc chỗ đậu xe ở nơi nào.

      thể làm gì khác hơn là lại gọi điện thoại cho Lâm Tử Mặc, hỏi vị trí của chỗ đậu xe mới đem xe lái về phía bãi đậu xe.

      Linh: trong bản cover =, = Tố Y- Làm Y, Lâm Tử Mặc- rừng mực...edit mà có bản góc có lẽ tui tự đốt nến cho bản thân mất...
      Hoàng Thải Vi cũng chuyện, chẳng qua là mặt đầy cười đễu nhìn Tố Y!

      Tố Y sau khi đậu xe xong liếc về phía Hoàng Thải Vi cái "Đừng cười nữa, phải mẫu người thích cảu tôi! thôi, nhanh về còn nghỉ ngơi. Hôm nay rất mệt mỏi rồi!"

      Hai người về ký túc xá phát Lữ Bình cũng chưa có trở lại. Hai người cũng để ý, rửa mặt xong liền lên giường ngủ.

      Nhưng mà buổi sáng là thứ hai, Tố Y chuẩn bị tập thể dục lúc sáng sớm, phát giường Lữ Bình vẫn như cũ. Tố Y sững sốt chút: Tối qua Lữ Bình trở lại! chẳng lẽ xảy ra chuyện? Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Lữ Bình nhưng là từ trước cho tới bây giờ đầu có qua đêm mà về a!

      Chờ đến sau khi Tố Y tập thể dục buổi sáng xong trở lại, phát Hoàng Thải Vi mặt đầy nghiêm túc ngồi ở trước bàn đọc sách.

      "Tố Y, có phải tối hôm qua Lữ Bình có trở về a?" Hoàng Thải Vi thấy Tố Y từ cửa vào, vội vàng hỏi.

      "Hình như đúng vậy, tôi buổi sáng lúc thức dậy, cũng thấy ta. Hơn nữa, giường cũng có dáng vẻ giống như có người ngủ qua!"

      " , ta phải là xảy ra chuyện gì chứ ? Nếu thế nào tối hôm qua về ở đâu!" Hoàng Thải Vi cau mày.

      lúc hai người chuyện, Lữ Bình đẩy cửa túc xá ra vào.

      "Lữ Bình, tại sao tối hôm qua trở về a? có xảy ra việc gì chứ ?"

      Hoàng Thải Vi thấy Lữ Bình trở lại, suy nghĩ chút hay là mở miệng hỏi.

      "Tôi có sao. Ngày hôm qua có người bạn đồng hương tổ chức sinh nhật, chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Sau đó về trễ, tôi lại sợ quấy rầy các nghỉ ngơi, ngủ lại ký tức xá của bạn ấy đêm."

      Lữ Bình bò lên giường nằm xuống trả lời.

      Trực giác của Tố Y cho biết Lữ Bình dối! Bởi vì thời điểm Lữ Bình nằm lên giường, Tố Y thấy đùi ta có dấu vết bầm tím, hơn nữa sắc mặt ta cũng được khá lắm. [linh: +//+ ô mai à?]
      Đồng hương*? Dự sinh nhật? Tố Y đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua phải là sinh nhật Trần Chí Lâm sau? Chẳng lẽ tối hôm qua Lữ Bình ở cùng chỗ với Trần Chí Lâm? Còn ở lại qua đêm về!

      *người cùng quê

      Tố Y trong nháy mắt liền biết chuyện gì xảy ra.

      Đời này, mình giống như nguyên chủ, để cho Lữ Bình có cơ hội vài ba câu liền trở thành bạn tốt, còn cho ta biết hết về bản thân. Cho nên, bây giờ mình để ý tới Lữ Bình, ta cũng còn xem mình là mục tiêu, để cho Trần Chí Lâm tới gần mình.

      có mình làm lá chắn (bóng đèn), hai người Trần Chí Lâm cùng Lữ Bình có thể thuận lý thành chương (thuận theo tự nhiên) ở cùng chỗ!

      Tố Y nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, cũng để ý đến Lữ Bình nữa. Dẫu sao, đứng ở độ cao bất đồng (trình độ giống nhau), đối mặt với đối thủ bất đồng (khác nhau). Bây giờ Tố Y lòng là coi Trần Chí Lâm cùng Lữ Bình ra gì.

      Tố Y ngồi ở trước bàn đọc sách, suy nghĩ lúc mình tranh gải nên hát bài gì mới tốt. Dẫu sao tất cả bài hát điều có nhạc đệm, đến lúc đó chỉ có thể hát những bài hát phù hợp với guitar vừa đàn vừa hát để thi đấu.

      Nghĩ tới đây, Tố Y lại bắt đầu rầu rỉ. Chung kết khi phải hát 3 bài hát, phải tự hát 3 bài ballad (cao dao, đân ca?)?Nhưng hát khác nhau, mình đâu tìm nhạc đệm a? Hơn nữa, tìm người khác làm nhạc đệm cho bài hát, mình lại yên tâm, chỉ sợ đến lúc đó bài hát bị người dùng rồi, mình ngay cả mọt chút lí lẻ để cũng có.

      "Thải vi, ngươi có biết người bạn nào bết đàn dương cầm ?" Tố Y nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thải Vi hỏi.

      "Có, bất quá học cùng trường với chúng ta, thế nào? có chuyện gì sao?" Hoàng Thải Vi gặm bánh mì, trong miệng hàm hồ hỏi.

      [Linh: thế cơ mà=.= Thải Vi: có ý kiến? linh: /_\...]

      "Nga, Vậy coi như. Là đến lúc thi trận chung kết. Tôi cũng thể hoàn toàn vừa dàn guita vừa hát hết chứ? lại có chỗ chế tạo nhạc đệm, liền muốn đến lúc đó tìm người cùng đệm nhạc cho bản thân thôi!"

      Tố Y thất vọng nằm bàn thở dài.

      "Ngươi đúng là người trong cuộc mơ hồ a!" Hoàng Thải Vi tới gõ cái lên bàn đọc sách của Tố Y "Người buổi sáng kia, cái người bán thiết bị cho ngươi đó! nhất định có thể giúp ngươi làm nhạc đệm này a!"

      "Đúng vậy! Ta làm sao liền quên mất rồi!" Tố Y vỗ bàn cái, đứng lên."Vậy ta gọi điện thoại." xong liền cầm điện thoại di động hướng phía ngoài chạy .

      ra Tố Y gọi điện thaọi cho Lâm Tử Mặc, dẫu sao, người bán thiết bị thu cũng là bạn của , vậy hẳn là cũng biết người có thể chế tạo nhạc đệm cho ca khúc. Hơn nữa, người tên Lâm Tử Mặc này cũng đáng giá tính nhiệm.

      " alo, Lâm học trưởng, xin chào!" Điện thoại vừa đổ chuông nhịp Lâm Tử Mặc bắt máy.

      "Trình học muội, có chuyện gì ?" Lâm Tử Mặc buông ly nước xuống.

      "Lâm học trưởng, tôi chính là muốn hỏi chút, có biết người chế tạo nhạc đệm ạ? Tôi có mấy bài hát, muốn đem nó sản xuất ra, chỉ chế tạo nhạc đệm mang hưởng là được rồi. Tôi biết người nào làm về phương diện này, cho nên..." thanh Tố Y có chút thấp xuống "Đúng rồi, tôi có thể tự viết ca khúc, quá phiền toái." Nhìn tài nghệ nhạc ở thế giới này, Tố Y cũng thể nào yên tâm để cho người ta biên ca khúc hộ a.
      http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif bổ sung nè~

      "Có, chú công ty giải trí, có thể tìm hỗ trợ. Em ngày hôm qua mới gặp mặt ông ấy đấy." Lâm Tử Mặc suy nghĩ chút mới trả lời "Bất quá, ông ấy phải biết lời bài hát mới có thể cho người tạo nhạc đệm được, phỏng đoán có chút phiền toái ."

      "Chính là người hôm qua đến cùng sao? Tôi hẳn có đắc tội qua ông chú ấy , có phiền toái gì chứ ?" Tố Y có chút kỳ quái hỏi

      "Gần đây công ty chú ấy thiếu người nghiêm trọng, khắp nơi đào góc tường( kiếm người của công tỳ khác , kiểu như đào góc tường vợ người ta ấy ^^). Ngày hôm qua còn hỏi tôi em có hay hường vào vòng giải trí đó. Bất quá, ông ấy biết em còn viết lời ca khúc (soạn nhạc), phỏng đoán rất phiền toái. Ống ấy tìm người môi giới, sau đó mỗi ngày đổi theo em đòi ký hợp đồng với em." Lâm Tử Mặc xoa xoa chân mày, thở dài cái .

      ". . ." doạ người như vậy chứ?

      Tố Y trong lúc nhất thời cũng biết nên cái gì cho phải!

      ra , đối với vào showbiz ở thế giới này, Tố Y ngược lại bài xích lắm. Chỉ mình thành lập studio vào showbiz và kí hợp đồng với người thâm nhập showbiz là hai chuyện khác nhau.Hơn nữa, với thế giới showbiz (dịch ra = vòng giải trí)vẫn hiểu, muốn lẫn lao vào.

      Tố Y cho là muốn chờ Studio được thành lập sau khi hợp tác với hãng đĩa thu , tự tạo, sử dụng nền tảng của Công ty giải trí để quảng bá và bán đĩa.Và phải là người trực tiếp ký hợp đồng làm nghệ sĩ của Công ty.Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tố Y muốn cải tạo phòng thu hàng đầu.

      "Trình học muội là muốn chế tạo mấy bài hát chứ ?" Lâm Tử Mặc nhìn Tố Y lời nào, thể làm gì khác hơn là hỏi tiếp.

      "3 bài , thời điểm thi đấu dùng." Tố Y có chút do dự.

      "3 ngày thời gian đủ ?Tôi nhiều nhất chỉ có thể giữ chân ông ấy 3 ngày! "

      "Đủ rồi, thuận lợi hai ngày là có thể hoàn thành. Bất quá, tìm công ty người chế tạo nhạc đệm của chú ấy, có thể lừa gạt đích qua chú ấy sao?"

      Tố Y chút đứng thẳng người, khẩn trương hỏi

      " cần lừa gạt ông ấy, đến lúc đó ông ấy chỉ biết là tôi muốn chế tạo nhạc đệm cho đám bạn bè, biết là chế tạo cho ai. Hơn nữa, đến lúc đó ông ấy chắc còn tâm tình chú ý chuyện này."

      Lâm Tử Mặc hơi nhếch môi, biểu tâm tình tâm trạng tốt tính toán người khác.

      "Em bây giờ chuẩn bị trước hai ngày , tôi liên lạc tốt gọi điện thoại cho em."

      " Được, cám ơn Lâm học trưởng. Ngươi lại giúp tôi chuyện rất rối! Trơ về tôi mời ăn cơm."

      Tố Y cảm thấy thời khắc này Lâm Tử Mặc nhất định chính là thiên sứ ! (thiệt hông?)

      " Được. Tôi nhất định khách khí. Trình học muội!"

      Nghe ra, bên đầu điện thoại kia tâm tình nhất định rất tốt. Trong thanh mặt tung tăng, cách điện thoại di động cũng tràn ra.

      Chương 14: .:Tức Ngươi Chơi!:.


      Edit: LenNiNi


      Tâm tình Tố Y giờ khắc này sát định rất tốt, ngay cả khi Lâm Tử Mặc gọi mình là Trình học muội cũng hề khó chịu trong lòng. Hai con mắt cười híp lại, giống như mèo trộm được thịt.

      "Lâm học trưởng, vậy chờ liên lạc xong liền gọi điện thoại cho tôi nha. Tôi trước hết quấy rầy nữa, 88!" [tác giả để vậy có lẻ là bye bye sao? tại 8 tiếng trung đọc là ba đồng bye á http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif ]
      Tố Y cúp điện thoại, tung tăng vào trong ký túc xá.

      Lâm Tử Mặc nhìn điện thoại bị cúp máy, bỗng nhiên liền bật cười: đúng là càng ngày càng khách khí. Trước kia thời điểm muốn cúp điện thoại, luôn là đâu ra đấy tiếng 'Lâm sư huynh, gặp lại!' bây giờ lại dí dỏm 88. thể chối, loại cảm giác này cũng tệ lắm! [lại 88 =;=]

      Lâm Tử Mặc bình phục chút ưu tư, tìm được số điện thoại cảu Lâm Hướng Văn liền gọi"Chú, ta có người bạn muốn chế tạo mấy bài nhạc đệm ca khúc,Dùng thiết bị của công ty với Vương Giám đốc.Ồ, đúng rồi, ngày kia sử dụng cho bạn, tôi rồi, là làm miễn phí. "

      "!Khi nào tôi từng làm gì đó miễn phí.Tôi là người làm ăn.Người làm ăn. có hiểu ?Là làm gì cũng phải kiếm tiền kinh doanh. Hơn nữa còn dám muốn Vương tổng giam!!!! biết tôi phút cho ra bao nhiêu tiền lương ?...." Chung Hướng Văn chợt đứng dậy, nhìn vào điện thoại gầm với hầm hừ.

      "Tôi vẫn nghĩ, trưa mai muốn về thăm ông nội!" Lâm Tử Mặc đợi Lâm Hướng Văn gào xong lại tiếp.

      "Ngươi biết. . . Ta. . . Ngươi. . . Ngươi lại cho ta tới bộ này! Ngươi cá thằng nhóc con, ngươi lại tới uy hiếp ta!" Lâm Hướng Văn mặt đầy bi phẫn.

      "Ngươi có thể cùng ba ngươi tố cáo, ta khi dễ ngươi!" Lâm Tử Mặc bình tĩnh lại bổ cho Lâm Hướng Văn đao.

      Lâm Hướng Văn suýt nữa hộc máu! vất vả mới đè xuống ưu tư "Ta biết! Ta để cho Vương tổng giam ngày mốt ở công ty chờ ngươi!" Qua sau mấy giây lại lắp bắp hỏi: "Tử Mặc a! Vậy ngươi trưa mai?" có hay về nhà, câu sau ông dám .

      "Nga, ta nhớ ra rồi, ta trưa mai còn có việc, có thể thời gian trở về nhìn ông nội được." Lâm Tử Mặc nhếch môi .

      "Nga, vậy tốt, vậy tốt! bạn bè ngươi muốn chế tạo ca khúc gì a?" Lâm Vướng Văn thở dài nhõm.

      " cần chú quan tâm, chẳng qua ấy muốn làm ba bản nhạc đệm, lời bài hát tự ấy viết!"

      Lúc này Lâm Tử Mặc ngược lại có nữa cố ý chọc tức Lâm Hướng Văn nữa, chẳng qua là nên giấu giếm hay là chút đều .

      "Vậy ngươi làm gì nếu phải là Vương tổng giam được a! Tùy tiện tìm người chế tạo nhạc đệm là được rồi. Đây phải là dùng đúng chỗ à!" Lâm Hướng Văn lịch dò hỏi.

      " có gì, muốn Vương tổng giam chỉ là muốn tức ngươi chơi!"
      Lâm Tử Mặc cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ Lâm Hướng Văn đầy mặt bực tức ra sau [quá ác ^^]

      "Ngươi! Tính, ta là trưởng bối cùng ngươi so đo. Ngày mốt mang bạn ngươi trực tiếp công ty tìm lão Viên , mấy ngày nay chỉ có là rãnh rỗi thôi."

      Lâm Hướng Văn biết mình chiếm được tiện nghi gì ở chỗ tên nhóc Lâm Tử Mặc này, buông tha phản kháng. :))

      " Được, vậy ta liền cúp máy trước. Còn có việc phải làm!"

      Lâm Hướng Văn nhìn điện thoại tắt ngúm, thiếu chút nữa trào máu! Ngươi có chuyện bận rộn? Ngươi có chuyện bận rộn mà nảy giờ còn thời gian gọi điện thoại chọc tức ta chơi? Ngươi có chuyện bận rộn mà còn bởi vì chuyện , dùng lời chọc tức ta như vậy??

      Quá vô sỉ! Khi dễ ta, còn giựt giây ta tìm lão gia tử cáo trạng, ngươi chẳng lẽ biết ta tố cáo, chịu khổ chỉ có thể là mình sao! [*chết cười* ức hiếp sứng đáng mà ~]

      Lâm Tử Mặc lại goi điện thoại cho Tố Y, suy nghĩ chút vẫn là gọi nữa. Chẳng qua là gửi cho Tố Y tin nhắn, báo cho Tố Y biết chuyện làm xong, chờ sáng ngày mốt mang chế tạo nhạc đệm.

      Lúc Tố Y nhìn thấy tin nhắn ngắn, ở thư viện chiến đấu với khuông nhạc. Phải nắm chặc thời gian đem 3 bài hát của biên khúc viết ra được. Đến thời điểm làm nhạc đệm, mình ngay cả lời bài hát đều chuẩn bị xong, thế nào cũng bị chê cười.

      Mà Lâm Tử Mặc ở buổi tối ngày thứ hai trở về nhà cũ chuyến. Cùng ông nội về phương thức liên lạc,sau đó cả đêm quay trở về trường học.

      Đúng như dự đoán, ở đường nhận được đoạt mệnh liên hoàn CALL của Lâm Hướng Văn.

      "Lâm Tử Mặc, ngươi, cái tên lường gạt này! Ngươi phải đáp ứng ta hôm nay trở về nhà cũ sao? Lão gia tử kia làm sao biết địa chỉ gọi điện thoại cho ta?" Điện thoại vừa mới nghe, Lâm Hướng Văn liền thở hổn hển lên án.

      "Ta lừa gạt ngươi a, ta buổi trưa quả chưa có trở về . Hứa với ngươi ta làm được." Lâm Tử Mặc ở trong xe nghe điện thoại, bình tĩnh trả lời.

      ". . ."

      Lâm Hướng Văn ngay cả mắng đều mắng ra ngoài! :))

      "Ta chỉ đáp ứng ngươi buổi trưa trở về nhà, nhưng tối về nhà cũng tính là lừa gạt ngươi !"

      "Coi là ngươi thông minh!" Lâm Hướng Văn tắt điện thoại , phiền não gãi đầu cái phát.

      Tiểu tử thúi biết cùng lão gia tử cái gì, lão gia tử cầm điện thoại lên chính là ngừng giáo huấn, chờ ta trở về bị lão gia tử dạy dỗ 3 ngày, cũng đừng nghĩ có thể ra cửa.

      Lâm Tử Mặc mở máy phát nhạc, bên trong xe vang bản nhạc dương cầm nhàng như lưu thuỷ. Nhếch miệng, ngón tay gõ theo từng nhịp tay láy, cũng cho thấy tâm tình giờ khắc này rất tốt.

      Buổi sáng tới 8 giờ, Tố Y liền nhận được điện thoại cảu Lâm Tử Mặc goi đến. Hướng về phía gương tùy ý vén ít tóc ra sau tai, luống cuống tay chân đem khung nhạc nhét vào trong balo . tay túi xách, tay nắm lên cái áo khoác liền hướng cửa trường học nhanh chóng xuất phát.

      Xa xa liền thấy xe Lâm Tử Mặc đậu ở cửa trường học. Tố Y chạy tới kéo cửa xe ra liền ngồi vào chỗ ghế phụ lái.

      "Làm sao lại gấp gáp như vậy! Ăn sáng rồi sao?" Lâm Tử Mặc nhìn Tố Y thở hổn hển quan tâm hỏi.

      "Ăn rồi! Tôi đây phải là sợ Lâm học trưởng chờ lâu sao! Hơn nữa công ty giải trí, tôi còn mong đợi, muốn vội vàng xem chút! Lâm học trưởng ăn sáng chưa?"

      "Tôi cũng ăn rồi. Vậy chúng ta bây giờ liền trực tiếp thôi!" Lâm Tử Mặc dừng lại chút mới hỏi tiếp: "Em mới vừa đối với công ty giải trí mong đợi, là thuần túy đối với cái đó nghề tò mò, hay là muốn vào showbiz chứ ?"

      " tò mò, chính là muốn xem! Nếu tôi muốn vào showbiz trả lời , trở thành lập phòng làm việc của mình, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải làm người khác công ty ký hợp đồng nghệ sĩ!"

      http://***************.com/images/smilies/icon_leuleu.gifđủ nhá!

      Lâm Tử Mặc kinh ngạc nhìn Tố Y cái," em có biết mình ở ngoài, thành lập studio có bao nhiêu khó khăn sao? Trước em có hay cho ra tác phẩm, liền tác phẩm sau này có rồi, truyền thông tuyên truyền cùng đường giây tiêu thụ giải quyết như thế nào?"

      "Cái này hả, đến lúc đó tìm công ty giải trí hợp tác. lợi dụng con đường tuyền truyền của họ để tiêu thụ sản phẩm!chỉ cần tác phẩm tốt, lo tìm được đối tượng hợp tác!" Tố Y nâng lên khuôn mặt nhắn, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh .

      Lâm Tử Mặc cười tiếng, cũng gì nữa.

      "Lâm học trưởng, ngươi chú bên kia có chi phí làm nhạc đệm là bao nhiêu ? Vậy đến lúc đó tôi trả bao nhiêu tiền mới đúng a?" Tố Y nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Mặc.

      "Miễn phí!" Lâm Tử Mặc bất giác nhếch môi "Tôi cùng chú ấy là tôi phải dùng dụng cụ."

      "Vậy tôi nên đưa bao nhiêu tiền vậy? giúp tôi nhiều như vậy, tôi thể chiếm tiện nghi mãi được!" Tố Y hỏi tiếp.

      " có bao nhiêu tiền, nếu em áy náy, vậy cứ mời bừa thịnh soạn là được!" Lâm Tử Mặc cười .

      " Được, vậy cơm trưa cùng cơm tối mấy ngày nay của tôi điều chi trả hết! Muốn ăn gì cứ việc gọi."

      Tố Y sau khi suy nghĩ chút, nhìn đến nơi, ai! Nợ nhân tình là khó khăn a!

      "Đến!" Xe ngừng lại trước toà cao ốc 12 tầng.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 15.: Thu :.

      Edit: LenNiNi


      Vừa xuống xe, trước mắt liền nhìn thấy bốn chữ to 'giải trí Mộ Lâm'. Xem ra kích thước công ty của chú Lâm Tử Mặc cũng a!

      "Toàn bộ toà nhà trước mắt điều là công ty của chú à?" Tố Y quay đầu khen ngợi hỏi.

      "Đúng vậy, phía dưới tầng sáu là khu làm việc, phía là ký túc xá của thực tập sinh! Được rồi, chúng ta cùng vào thôi!"

      Vừa vào cửa là đại sảnh nối liền phòng khách lộng lẫy của giải trí Mộ Lâm, phía trước là quầy tiếp tân, phía sau là khu biễu diễn, nơi trưng bày các danh hiệu mà nghệ sĩ công ty đạt được.

      "Nghệ sĩ công ty chú nhiều a, còn cầm được nhiều phần thưởng như vậy! Tố Y thởi dài .

      "Tử mặc! Cháu tới vào lúc nào a? Như vậy tới cũng lên tìm chú ?"

      người đàn ông dáng người tròn trịa hướng về phía Lâm Tử Mặc tới.

      "Chào chú Viên! Cháu là vừa mới tới, chuẩn bị lên tìm chú đây!" Lâm Tử Mặc cười cười hướng về phía người đó, nghênh đón.

      Tố Y cũng nhanh trí theo phía sau Lâm Tử Mặc.

      "Đây chính là người bạn mà cháu nhắc đến ! Hoan nghênh hoan nghênh!" Chú Viên nhìn Tố Y, hỏi Lâm Tử Mặc.

      "Chào chú Viên! Hôm nay phải làm phiền chú rồi." Tố Y hợp lòng hướng đối phương cuối người chào.

      " phiền toái, là bạn của tiểu Mặc, chúng ta liền là người nhà (?)! Người nhà cần câu nệ như vậy! thôi, bên kia đều chuẩn bị xong, chú mang hai người các ngươi qua xem!" chú Viên vừa vừa dẫn 2 người về phía thang máy.

      Trước quầy tiếp tân, có hai cùng thầm."Tiểu Linh, hai người mới đến công ty kia là hai nghệ sĩ mới muốn ký hợp đồng với công ty sao? Nam soái khí, nữ rạng ngời. Dáng dấp nhìn là tốt a! Tương lai nhất định có thể nổi tiếng." mắt loé tinh quang, với còn lại.

      "Người nam kia là cháu của ông chủ, người nữ tôi biết. Bất quá, nếu hai người cùng nhau, hẳn phải là nghệ sĩ mới đâu, bất quá bé kia quả dáng dấp rất xinh đẹp." Tiểu Linh hướng về phía máy vi tính, cũng ngẩng đầu lên .

      "Nga, cháu của ông chủ a, là soái khí a! So với những minh tinh kia còn đẹp mắt hơn." si mê .

      "Ngươi lo làm việc cho tốt ! Đừng mãi mơ tưởng những thứ có được. Thế giới của những người đó cùng chúng ta là bất đồng". Tiểu linh lại tiếp tục làm việc với mày tính ngẩn đầu cảnh cáo nàn bên cạnh.

      Chú Viên dẫn theo Tố Y và Lâm Tử Mặc cùng lên lầu, Lâm Tử Mặc liền tìm lý do phải nghỉ ngơi liền rời khỏi phòng.

      " , tiểu Mặc muốn tự mình soạn nhạc phải ?" Chú Viên nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

      "Vâng! Đúng vậy, chú Viên, tên tôi là Trình Tố Y, chú có thể trực tiếp gọi tên tôi là được, đây là bài hát!"

      Tố Y từ trong túi xách lấy ra mấy khuông nhạc soạn sẵn đưa cho chú Viên.

      "ừ! 《 tôi đợi lời cảm ơn của những bông hoa* 》, 《 những bông hoa ngày ấy **》, 《 người bạn ngồi cùng bàn*** 》 đây là viết?" Viên chú xem xong mấy bài hát và lời nhạc được biên soạn, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tố Y.

      *我等到花儿也谢了 - 国语版 - mình tìm được kugou.com

      **范玮琪 - 那些花儿

      ***老狼 - 同桌的你

      # nếu mấy bạn muốn nghe có thể vào kugou.com đánh tên bài hát tìm ^^ mình chỉ tìm được ba bài và ca sĩ hát, có thể có ca sĩ khác, nên mấy bạn vào gg tìm hiểu nha! mình chỉ dùng baidu!
      "Là do tôi viết. Chú Viên có thể hay cho tôi thêm ý kiến ở phương diện biên soạn? Đây là ca khúc mà tôi nghĩ mình biên soạn tốt nhất!"Tố Y thành khẩn nhìn đối phương.

      "Hai bài phía sau rất hoàn mỹ! Chính là bài đầu tiên, tôi cảm thấy có thể để cho cả bài hát giống như sống biển hoà vào nhau tạo cảm súc, từng tầng từng tầng từ từ hoà vào nhau, cuối cùng là lần bạo phát, như vậy cả bài hát liền dẫn lối cảm súc.

      Mà tôi nhìn ca khúc soạn cho bài hát này, ban đầu liền vô cùng thẳng thừng đem cảm súc bộc lộ ra ngoài! Cho đến cuối cùng mới bình thản mang cảm súc trở lại, bất luận tiếp cận.

      soạn lời ca khúc như vậy, cả bài hát từ đầu tới đuôi đều là điểm bùng nổ, phải vô cùng mang tâm trạng háo hức để trải nghiệm, bài hát như vậy đối với ca sĩ diễn hát tiêu chuẩn là cầu rất cao!"

      Chú Viên vẫn vô cùng chuyên nghiệp. Chỉ liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ca khúc《tôi đợi lời cảm ơn của những bông hoa 》. Chú Viên ngừng hai giây lại tiếp tục : " ra bài nhạc biên soạn này, soạn tương đối hợp khi hát dưới sân trường, tôi là phương thức biên soạn ca khúc của rất thích hợp để thu vào đĩa nhạc."

      "Chú Viên là tinh mắt! Tôi chính là dùng để hát dưới sân trường! ra biên soạn ca khúc này, tôi ban đầu chính là như chú là tầng tầng hoà vào cảm giác của bài hát. Chẳng qua là sau đó cảm thấy lời hát hát ngya tại chỗ, bởi vì nguyên nhân bên ngoài, loại tình cảm tế nhị này khổng chế bỏ di quá khó khăn. Cho nên mới đổi thành tại ở nơi này soạn nhạc! Lợi dụng nhịp trống hùng dũng đặc chất, cùng nhịp điệu đường cong tương phản, có thể để cho ca sĩ hào hứng mang cảm súc bộc phát ra. Ta cảm thấy bài hát này như vậy là bài hát thích hợp trình diễn nhất dưới sân trường."

      Tố Y cẩn thận cùng chú Viên vừa ý tưởng của mình. Chú Viên có thể liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ca khúc, đối phương ở phương diện nhạc thành tựu thấp, đối với tiền bối như vậy, Tố Y luôn luôn rất tôn kính.

      "Ngươi soạn mấy bài hát này tốt vô cùng! Có nghĩ tới hay sản xuất ra mắt a? Nếu là ra đĩa hát lời, tôi bảo đảm bán đặt biệt nhiều a! mấy bài hát viết trở thành kệt tác*! Như thế nào, cân nhắc chút a!"

      *tác phẩm kiệt xuất, ưu tú.

      Chú viên nhìn Tố Y nóng bỏng. Tựa như chỉ cần Tố Y đáp ứng tiếng, có thể lập tức đem Tố Y đào tạo thành minh tinh ngay vậy.

      "Chú Viên, tôi còn , trước mắt còn có có ý nghĩ này! Chờ khi tôi muốn làm ca sĩ, nhất định chuyện này với chú. Đến lúc đó còn phải mời chú giúp tôi quảng bà quản lý đó!"

      Tố Y uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của chú Viên.

      " Được ! Đến lúc đó nhất định phải tìm tôi a! Tôi bây giờ tìm người giúp chế tạo nhạc đệm , nếu là thuận lợi, ngày mai có thể hoàn thành rồi!."

      Chú Viên nhìn Tố Y cự tuyệt, cũng nắt ép thêm nữa!

      " Được, cám ơn chú Viên!" Tố Y cười [ ra là chân chó= nịnh nọt, nhưng thấy hoàn cảnh lạ quá nên đổi từ ==lll]

      Tố Y theo chú Viên bận rộn suốt hai ngày, mới đem 3 bài nhạc đệm chế tác xong!

      Chờ đến khi Tố Y lấy được đĩa nhạc đệm, khỏi đứng đó vui sướng cười híp mắt! Mà Lâm Tử Mặc chuẩn bị vào cửa, bất ngờ kịp phòng bị, bị nụ cười chói mắt ấy của Tố Y làm hoa mắt!

      "Trình học muội! Tôi bàn giao xong, mấy bài hát em viết truyền ra ngoài!" Lâm Tử Mặc ổn định chút tâm tư mới vào, "Chú Viên để cho tôi hỏi em, có thể hay đem ời mấy bài hát hát ra thử. Chú ấy muốn nghe chút mấy bài hát thành phẩm! Dĩ nhiên, ghi ghi xong để cho em mang về."

      " Được a ! Bây giờ sao? Vừa vặn tôi cũng muốn thử chút hiệu quả của đĩ nhạc đệm!" Tố Y kịnh ngạc .

      " Ừ, thôi! Tôi mang em thu giọng hát." Lâm Tử Mặc xong xoay người ra ngoài, Tố Y vội vàng đường theo lên.

      Ghi bài hát, Tố Y chỉ dùng hai tiếng liền đem 3 bài hát thu xong, hiệu quả tốt ngoài dự đoán của mọi người! Mà Tố Y cũng mang thân mồ hôi nhiệt quyết ra ngoài, lâu cũng có niềm vui tràn trề như vậy để ca hát, quá ngiền!

      Đúng lúc chờ Tố Y vừa ra khỏi phòng thu , chú Viên cùng Lâm Tử Mặc, còn có hai người nhân viên làm việc cũng vỗ tay.

      "Tố Y a! bản thu này có thể hay lưu lại phần cho tôi a? Tôi bảo đảm truyền ra ngoài!" Chú Viên đến gần Tố Y, lặng lẽ .

      "Dĩ nhiên có thể!"

      Tố Y hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

      Chờ Tố Y cùng Lâm Tử Mặc ròi khỏi giải trí Mộ Lâm, hơn tám giờ tối!

      " trễ thế này a! Lâm học trưởng, hai ngày nay làm phiền ! Vì chuyện của tôi mà phỉa chạy tới chạy lui." Tố Y áy náy nhìn Lâm Tử Mặc.

      " phiền đâu, em phải cũng mời tôi ăn bữa thịnh soạn bù đắp sao? Lên xe , chúng ta về trước!" xong Lâm Tử Mặc mở của xe thay tố Y.

      "Cái này ngươi giữ !" Lâm Tử Mặc đợi sau khi Tố Y lên xe liền đưa cho đĩa nhạc.

      "Đây là cái gì a?" Tố Y tò mò nhìn đĩa nhạc tay.

      "Nhạc đệm của em, tôi nhờ nhân viên làm riêng bản. Em thu xong, vạn nhất lúc tranh giải đĩa nhạc đệm trước xảy ra vấn đề, có thể dùng phòng hờ, vẫn là có dự bị tốt hơn!" Lâm Tử Mặc chạy xe, lại tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng giữ lại phần đĩa ghi của em, ngại chứ ?"

      Lâm Tử Mặc xong, nghiêng đầu nhìn Tố Y.

      " ngại, Lâm học trưởng!"

      Tố Y mặt tươi cười, ra trong lòng phun tào: Tôi để ý, còn có thể trả lại cho tôi sao?

      " ra em cũng có thể gọi tên tôi! tôi cũng ngại."

      Chương16.: Cảnh cáo:.

      Edit: LenNiNi

      " Được, biết. Học trưởng Lâm Tử Mặc!" Tố Y liếc trắng mắt, ở ghế ngồi thở dài nhỗm hơi.

      Lâm Tử Mặc gì, chẳng qua là quay đầu nhìn Tố Y. Khoé môi hơi cong biểu lộ tâm trạng rất tốt của .

      "Tôi mang em ăn tối, sau khi ăn tối xong hẳn quay về ký túc xá!"

      Thấy Tố Y có vẻ hơi mệt chút, Lâm Tử Mặc cũng trêu tức nữa. Chỉ muốn vội muốn ăn uống đầy đủ còn về ký túc xá nghĩ ngơi.

      Chờ đến lúc Tố Y trở lại ký túc xá, là hai tiếng sau. Tố Y mệt mỏi ngay cả khí lực dư thừa chuyện với Thải Vi cũng có, chỉ vội vả vọt vào tắm cái liền lên giường nghỉ ngơi. [Linh:+///+ gì mệt mỏi ghê zạ? tui hiểu lầm a @~@ Tố Y: *liết* lăn dùm cho tui ngủ *đá* linh:-(╥ω╥`) ]

      Ngày thứ hai, Tố Y đem đĩa nhạc đệm Lâm Tử Mặc đưa riêng cho mình ra xem, nhét vào trong tủ tầng sâu nhất, mới đem tủ khóa. Lâm Tử Mặc sai, vẫn là có dự bị tốt hơn!

      Vạn nhất đến lúc mình biễu diễn đĩa nhạc đệm có sảy ra vấn đề gì, còn có cái dự bị có thể dùng. Dẫu sao, trong ký túc xá luôn có rất rối là Lữ Bình nha!

      Cho nên, vẫn là đề phòng chút mới tốt!

      "Tố Y, Cuộc so đấu vòng loại bắt đầu hai ngày rồi! tham khảo nhìn chút sao?" Thải Vi đắp mặt nạ lanh quanh trước giường Tố Y.

      "Tối hôm nay xem chút , biết tổng cộng lại có bao nhiêu người ghi danh sao?" Tố Y hỏi.

      "Nghe mấy trăm người, đoán chừng cuộc so tài vòng loại nhiều nhất 10 ngày. Xem ra cạnh tranh còn rất kịch liệt a."

      "Cũng biết thời điểm trận chung kết diễn ra lại có bao nhiêu người tham gia. Mỗi hệ (bang) có hai số người trận chung kết (?), hơn nữa người thông qua trận sơ tuyển (vòng loại). Tôi phỏng đoán (dự tính), trận chung kết lúc đó cũng ph." Làm y ngồi ở ghế phân tích .

      " phải mỗi hệ đều có hai người tham gia vào sao. Tôi nghe ngóng, có hệ căn bản cũng có người ghi danh dự thi, có hệ cũng chỉ có người ghi danh. Chỉ có số ít hệ, người ghi danh tương đối nhiều!" Hoàng Thải Vi trở lại trước bàn đọc sách của mình ngồi xuống .

      "Như vậy tốt rồi, vậy tôi an tâm! Nếu là mỗi hệ đều có hai người tham gia ghi danh vào, hơn nữa người thông qua cuộc so tài vòng loại, đoán chừng vượt qua có bảy tám chục người."

      " phải hai ngày nay chế tạo đĩa nhạc đệm sao? làm xong hết chưa?" Hoàng Thải Vi lại hỏi

      " làm xong, hơn nữa còn ghi lại, muốn nghe sao?"

      Tố Y cầm đĩa ghi quơ quơ trước mắt Hoàng Thải Vi. Lúc này Lữ Bình cũng có ở ký túc xá, cho nên Tố Y liền trực tiếp lấy ra đãi ghi tốt.

      "Phải nghe! Tôi mở máy vi tính!"

      Khi thanh của Tố Y từ trong máy vi tính truyền tới, Hoàng Thải Vi trong nháy mắt liền trợn to hai mắt, nhúc nhích nhìn Tố Y chằm chằm!

      "Tố Y, nên tới Yến Kinh! Quá đáng tiếc! nếu là , tôi nhất định cho là đây là ca sĩ chuyên nghiệp hát đó! nghe qua hay!" Hoàng Thải Vi thất thần với Tố Y.

      Tố Y chẳng qua là cười tiếng, tỏ ý nàng tiếp tục nghe.

      'Phanh' cửa bị đẩy ra, Lữ Bình vào. Tố Y chẳng qua là liếc ta cái lại tiếp tục xem máy tính. [+.+ mụ này tự tìm đường chết đây~]

      "Tố Y, đây là hát sao? là dễ nghe." Lữ Bình hỏi.

      Bởi vì vừa vặn phát bài< người bạn ngồi cùng bàn > này, cho nên Lữu Bình nghe , chút liền biết.

      "Đúng vậy! Ngày hôm qua mới vừa thu xong." Tố Y trả lời câu.

      "Vậy thời điểm tranh tài hát bài này sao? Nhưng là đây phải là nhạc đệm a!" Lữ Bình lại tiếp

      "Có đĩa nhạc đệm riêng, cái này là thu hoàn chỉnh của tôi."

      Tố Y cũng có cố ý lừa gạt nàng. Bây giờ chỉ cần Lữ Bình làm động tác phá hoại gì, Tố Y cũng cố ý nhằm vào nàng.

      Hoàng Thải Vi sau khi chờ 《 Người bạn ngồi cùng bàn 》kết thúc, liền tắt máy vi tính đem điã nhạc trả lại cho Tố Y rồi : " là biết lãng phí a, đĩa nhạc chỉ chèn ca khúc!"

      "Được rồi! Tôi thừa nhận tôi là phá của!"

      Tố Y sững sốt chút, ngay sau đó liền kịp phản ứng, Hoàng Thải Vi đúng là thông minh.

      Tố Y mặc dù có muốn cố ý gạt người, nhưng cũng muốn trước thời hạn thi đấu đem ca khúc mình muốn hát lộ trước mặt Lữ Bình [mỗi lần đọc tên bà này ta cứ hay làm thành Lữ Bố ^^] ! Hiếm có khi Hoàng Thải VI thay mình cân nhắc đến mấy chuyện này, hơn nữa tỉnh bơ thay Tố Y lừa bịp Lữ Bình [hay Lữ Bình đồng lừa bịp ta? tên bà này buồn cười qua ^^].

      "Tố Y! nhà ở đâu a?"

      Đại khái là nhìn thái độ của Tố Y cũng tệ, Lữ Bình trực tiếp hỏi lên.

      "Hàng thành! Thế nào?"

      Tố Y cười tiếng . Thiệt là làm khó ta, lâu như vậy ở cùng ký túc xá mới hỏi thăm lai lịch của .

      "Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến còn biết là người nơi nào thôi! Tôi tổng nghe người ta lên có thiên đường(?), dưới có tô hàng(?). Nơi đó của các ngươi nhất định rất đẹp !" Lữ Bình cười híp mắt hỏi tiếp.



      "Có đẹp hay , từ đến lớn gặp nhiều rồi, cảm thấy nơi nào đẹp." Tố Y thản nhiên

      "Tố Y, tết trung thu có muốn hay về nhà?" Hoàng Thải Vi dời chú ý của mọi người.

      " trở về, cũng nghỉ được mấy ngày."



      Tố Y tâm tình trong nháy mắt liền sa sút tốt, lại phải đến tết trung thu a!

      Tố Y nhớ tới nguyên chủ, cũng nhớ tới kiếp trước của mình. Đến mỗi năm tết trung thu, thời điểm người khác hoà hợp đoàn viên bên gia đình, mình vĩnh viễn là lẻ loi người [ôm giống em, hai chị em mình ăn trung thu nak ^^]! Mặc dù nhiều năm như vậy thành thói quen, nhưng là nhắc tới cũng phải là chuyện vui vẻ gì.


      "Nếu trung thu đến về nhà tôi chơi . Nhà tôi gần, tôi lo người ở đường về nhà đơn đó, còn nghĩ có muốn hay trở về đây." Thải Vi mặc dù biết vì sao tâm tình Tố Y tốt, nhưng là thấy Tố Y ưu tư vui, liền cố ý dời đề tài kia.

      Lữ Bình cố ý bỏ qua sắc mặt khó coi của Tố Y, truy hỏi Tố Y.

      "Cha mẹ tôi đoạn thời gian trước xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, cho nên tôi cần về nhà, bởi vì trở về cũng là người tự mình qua tết trung thu!" Tố Y nhìn Lữ Bình, dằn từng chữ qua kẻ răng ra.

      Tố Y nghĩ tới, Lữ Bình người này lại đối với mình quan sát tỉ mỉ như vậy, ngay cả mình có cùng nhà liên hệ cũng để ý đến.



      "Tố Y, từ khi tựu trường đến bây giờ, tôi cũng thấy cùng người nhà liên lạc qua điện thoại hay gặp mặt, bây giờ tết trung thu cũng trở về nhà, có phải hay gia đình của có vấn đề gì a?"


      Nếu là thời điểm bình thường, Tố Y còn có tâm tình trêu chọc Lữ Bình chút, nhưng bây giờ khong có tâm trạng nên trêu chọc đều lười đến.

      "Đủ rồi!" Hoàng Thải Vi đứng lên, "Lữ Bình đây là có ý gì a! Cả ngày lẫn đêm quan sát Tố Y muốn làm gì? Tố Y làm chuyện gì có quan hệ đến sao?"

      "Tôi! Tôi có muốn làm gì hết! Tôi chính là muốn quan tâm Tố Y chút, tôi có ý tứ gì khác."

      Lữ Bình đứng lên, mắt đỏ như sắp khóc, bộ dạng bị người khi dễ muốn khóc lại dám khóc.

      "Thải Vi, thôi ! Những chuyện này tôi vốn là cũng có tận lực gạt người khác, cũng phải là chuyện mất mặt gì. sau, Lữ Bình cũng là muốn quan tâm chút thôi. Muốn biết tôi ở hàng thành còn có người thân hay , còn có nhà sao? Còn muốn biết cha mẹ tôi cho tôi để lại bao nhiêu di sản!" hành chết @~@ [linh: Tố Y*vỗ vai* chị cho em biết chi có phải là ác ma tìm ? Tố Y: muhahoahoa xem thử ? linh: *run lập cập* ..110! way, có bệnh nhân trốn viện cầu trợ giúp!!!.]



      Tố Y đứng lên, mặt đầy châm chọc nhìn về phía Lữ Bình.

      "Nếu muốn biết, vậy tôi liền cho nha?. Cha mẹ tôi ở hàng thành để lại cho ta ngôi nhà mặt tiền 200, ngay tại bên Tây Hồ, giá thị trường khoản chừng 200 vạn.

      Còn để lại chi phí đủ tôi học hết bốn năm đại học, hẳn bây giờ hài lòng rồi ? Nhưng là, tôi cảnh cáo Lữ Bình! Đây là lần đầu tiên tôi cảnh cáo , cũng là cảnh cáo lần cuối! Chớ chọc tới tôi, chớ muốn gạt tôi! nếu là dám dùng tới suy nghĩ nào đó, tôi để cho hối hận khi tới Yến Kinh!"

      Tố Y đe dọa nhìn Lữ Bình, tiếu lại gần ta, trực tiếp trước mặt Lữ Bình, nhìn Lữ Bình lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, mồ hôi ước cả lưng áo, lạnh cả người!

      "Tôi, tôi cần lừa gạt , tôi chỉ là muốn cùng làm bạn. Tôi có. . ." Lữ Bình tựa vào bàn sách, chỉ cảm thấy đứng cũng vững.

      "Tốt nhất có như !"

      Tố Y xoay người trở lại mình trước giường, đưa tay đem túi xách xuống. Đối với Hoàng Thải Vi : "Tôi đến thư viện, ?"

      "Cùng nhau . Đợi hồi chúng ta liền ăn ở bên ngoài cơm, sau đó buổi tối xem vòng loại. Đúng rồi, nhớ đem nhạc đệm mang theo bên người." Hoàng Thải Vi bên thu thập bàn đọc sách, bên đối với Tố Y .

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 17.: Rút thăm:.


      edit: LenNiNi

      Chờ hai người Tố Y và Thải Vi ra cửa, Lữ Bình mới nặng nề đặt mông ngồi xuống ghế!

      Quá đáng sợ, mới rồi thiếu chút nữa bị khí thế của Trình Tố Y ép tới thở được.

      Người phụ nữ này có cái gì tốt mà đáng kiêu ngạo! Bất quá là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi, có thể có nhiều tiền chăng nữa cũng phải chỉ là đứa nhi (trẻ mồ côi cha mẹ ) sao! ngày nào đó, ta đem ngươi giẫm ở dưới bàn chân, trọn đời thể trở mình! Lữ Bình hung hãn đập quyền vang dội bàn sách. [mại này vừa ngu vừa tưởng bở rồi bệnh ATSM giai đoạn giữa là sao trời? hết thuốc cứu nhể?]

      "Tố Y, bạn chớ để lời của ta ở trong lòng! Nếu trung thu này bạn cùng về nhà với tôi , mẹ tôi khẳng định thích bạn!" [linh: e hèm: tham khảo giữa sưng hô mấy đứa này nhá ^^ tôi- hay tôi bạn được hơn nè?]

      Hoàng Thải Vi thận trọng nhìn Tố Y.

      "Tôi có sao! Chẳng qua là trung thu này tôi được a, biệt thự bên kia tiến hành sửa chữa, tôi phải thường xuyên qua nhìn chút đâu." Tố Y cười .

      "Hai ngày nữa ba tới đón tôi, tôi tận lực thuyết phục ông ấy mua khu biệt thự bên kia. Đến lúc đó hai chúng ta chính hàng xóm chung khu nha, như thế nào, có vui vẻ hay ?"

      "Vui chứ, tôi rất vui vẻ là khác."

      Tố Y nhìn Thải Vi cố chấp nghĩ biện pháp giúp mình vui vẻ, bật cười. Mặc dù co nàng có thiên phú khôi hài, nhưng Tố Y có thể cảm nhận được lo lắng của ấy đối với mình.


      "Đến lúc đó ba bạn tới, bạn nhớ phải với tôi tiếng a, dầu gì ta bây giờ cũng có xe có nhà. Chúng ta phải nơi nào, chúng ta tự mình lái xe nhiều mặt liền tốt hơn a."

      " Được, đến lúc đó bạn đưa tôi ra sân bay đón người vậy!"

      Thải Vi nhìn Tố Y có chuyện gì, cũng thở phào nhõm.

      Hai người buổi tối đến nới tổ chức vòng loại xem người khác tranh tài, sân khấu tranh tài là ở sân thể dục dựng lên, nhìn đặc biệt đơn sơ. Hơn nữa nhìn hồi, thấy là nơi tốt để biễu diễn ca hát.

      "Thải Vi, những người tài giỏi để thi đấu đều ở đây à? hơn nữa thi đấu tài nghệ cũng ở tại đây sao?".

      Sắc mặt Tố Y có chút khó coi, những người này đều hơi tầm thường hoá, lên đài phải khi dễ người sao? Kiếp trước dầu gì cũng là ca sĩ cấp Thiên Hậu [chả hiểu /_\ hẳn giống ảnh hậu hả ta?], đối thủ lại là như có tài nghệ phổ thông như thế này, cũng khó trách sắc mặc của Tố Y khó coi.



      "Cũng hoàn toàn hết, ngày hôm qua tôi nhìn thấy, có mấy người hát cũng tệ lắm. Hơn nữa chân chính hát tốt, đều là trực tiếp bắt được số báo danh (danh ngạch) trận chung kết. Cuộc tranh tài vòng loại như thế này, bất quá là góp nhân số cho trận chung kết thôi." Hoàng Thải Vi suy nghĩ chút lại tiếp "Hơn nữa địa điểm thi đấu chính thức là ở đại lễ đường của trường học, phải ở nơi này! Trận chung kết muốn chính thức bất đầu rất nhiều người tham gia, dẫu sao cũng muốn mời các nhà chuyên nghiệp trong ngành tham gia. Hơn nữa, lấy danh tiếng trường học của chúng ta, mấy người đó ít nhất cũng cấp cho giám kháo chút mặt mũi ."

      "Vậy tốt, nếu là đến lúc đó đều là tài nghệ phổ thông như mấy bạn này, vậy tôi cũng quá khi dễ người!" Tố Y sắc mặt coi trọng rất nhiều.

      " thôi, xem như vậy đủ rồi,trở về thôi." Tố Y kéo Hoàng Thải Vi ra khỏi đam người 'chen lấn'."Ở lại nữa, tôi sợ ngày mai trước sau phân biệt được bạn là ai!"

      "Có ý gì?" Hoàng Thải Vi ngơ ngác ra mặt.

      "Chính là ngực bị đam đông xô lấn trước sau đều phân biệt được làm sao nhận ra bạn là ai!" Tố Y cười đễu http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      "..." Thải Vi http://***************.com/images/smilies/icon_neutral.gif

      ấy là con à! http://***************.com/images/smilies/icon_confused.gif


      "Tố Y, lời như thế này ở trước mặt tôi bạn đùa được, sau này ở trước mặt người khác ngàn vạn lần chớ như vậy nhá. Bạn thế nhưng là hoa khôi của ngành a! Phải chú ý hình tượng, biết ! ! !" Hoàng Thải Vi xoa mi tâm bất đắc dĩ với Tố Y.

      "Yên tâm! tôi đối với ngực người khác có còn nguyên vẹn hay có hứng thú để ý tới đâu!" Tố Y cười hì hì . [QAQ tôi quỳ chị *phất phất đèn* quá chói cần đèn nền!!!]

      Chương 17.: Rút thăm:.


      edit: LenNiNi

      Chờ hai người Tố Y và Thải Vi ra cửa, Lữ Bình mới nặng nề đặt mông ngồi xuống ghế!

      Quá đáng sợ, mới rồi thiếu chút nữa bị khí thế của Trình Tố Y ép tới thở được.

      Người phụ nữ này có cái gì tốt mà đáng kiêu ngạo! Bất quá là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi, có thể có nhiều tiền chăng nữa cũng phải chỉ là đứa nhi (trẻ mồ côi cha mẹ ) sao! ngày nào đó, ta đem ngươi giẫm ở dưới bàn chân, trọn đời thể trở mình! Lữ Bình hung hãn đập quyền vang dội bàn sách. [mại này vừa ngu vừa tưởng bở rồi bệnh ATSM giai đoạn giữa là sao trời? hết thuốc cứu nhể?]

      "Tố Y, bạn chớ để lời của ta ở trong lòng! Nếu trung thu này bạn cùng về nhà với tôi , mẹ tôi khẳng định thích bạn!" [linh: e hèm: tham khảo giữa sưng hô mấy đứa này nhá ^^ tôi- hay tôi bạn được hơn nè?]

      Hoàng Thải Vi thận trọng nhìn Tố Y.

      "Tôi có sao! Chẳng qua là trung thu này tôi được a, biệt thự bên kia tiến hành sửa chữa, tôi phải thường xuyên qua nhìn chút đâu." Tố Y cười .

      "Hai ngày nữa ba tới đón tôi, tôi tận lực thuyết phục ông ấy mua khu biệt thự bên kia. Đến lúc đó hai chúng ta chính hàng xóm chung khu nha, như thế nào, có vui vẻ hay ?"

      "Vui chứ, tôi rất vui vẻ là khác."

      Tố Y nhìn Thải Vi cố chấp nghĩ biện pháp giúp mình vui vẻ, bật cười. Mặc dù co nàng có thiên phú khôi hài, nhưng Tố Y có thể cảm nhận được lo lắng của ấy đối với mình.


      "Đến lúc đó ba bạn tới, bạn nhớ phải với tôi tiếng a, dầu gì ta bây giờ cũng có xe có nhà. Chúng ta phải nơi nào, chúng ta tự mình lái xe nhiều mặt liền tốt hơn a."

      " Được, đến lúc đó bạn đưa tôi ra sân bay đón người vậy!"

      Thải Vi nhìn Tố Y có chuyện gì, cũng thở phào nhõm.

      Hai người buổi tối đến nới tổ chức vòng loại xem người khác tranh tài, sân khấu tranh tài là ở sân thể dục dựng lên, nhìn đặc biệt đơn sơ. Hơn nữa nhìn hồi, thấy là nơi tốt để biễu diễn ca hát.

      "Thải Vi, những người tài giỏi để thi đấu đều ở đây à? hơn nữa thi đấu tài nghệ cũng ở tại đây sao?".

      Sắc mặt Tố Y có chút khó coi, những người này đều hơi tầm thường hoá, lên đài phải khi dễ người sao? Kiếp trước dầu gì cũng là ca sĩ cấp Thiên Hậu [chả hiểu /_\ hẳn giống ảnh hậu hả ta?], đối thủ lại là như có tài nghệ phổ thông như thế này, cũng khó trách sắc mặc của Tố Y khó coi.



      "Cũng hoàn toàn hết, ngày hôm qua tôi nhìn thấy, có mấy người hát cũng tệ lắm. Hơn nữa chân chính hát tốt, đều là trực tiếp bắt được số báo danh (danh ngạch) trận chung kết. Cuộc tranh tài vòng loại như thế này, bất quá là góp nhân số cho trận chung kết thôi." Hoàng Thải Vi suy nghĩ chút lại tiếp "Hơn nữa địa điểm thi đấu chính thức là ở đại lễ đường của trường học, phải ở nơi này! Trận chung kết muốn chính thức bất đầu rất nhiều người tham gia, dẫu sao cũng muốn mời các nhà chuyên nghiệp trong ngành tham gia. Hơn nữa, lấy danh tiếng trường học của chúng ta, mấy người đó ít nhất cũng cấp cho giám kháo chút mặt mũi ."

      "Vậy tốt, nếu là đến lúc đó đều là tài nghệ phổ thông như mấy bạn này, vậy tôi cũng quá khi dễ người!" Tố Y sắc mặt coi trọng rất nhiều.

      " thôi, xem như vậy đủ rồi,trở về thôi." Tố Y kéo Hoàng Thải Vi ra khỏi đam người 'chen lấn'."Ở lại nữa, tôi sợ ngày mai trước sau phân biệt được bạn là ai!"

      "Có ý gì?" Hoàng Thải Vi ngơ ngác ra mặt.

      "Chính là ngực bị đam đông xô lấn trước sau đều phân biệt được làm sao nhận ra bạn là ai!" Tố Y cười đễu http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      "..." Thải Vi http://***************.com/images/smilies/icon_neutral.gif

      ấy là con à! http://***************.com/images/smilies/icon_confused.gif


      "Tố Y, lời như thế này ở trước mặt tôi bạn đùa được, sau này ở trước mặt người khác ngàn vạn lần chớ như vậy nhá. Bạn thế nhưng là hoa khôi của ngành a! Phải chú ý hình tượng, biết ! ! !" Hoàng Thải Vi xoa mi tâm bất đắc dĩ với Tố Y.

      "Yên tâm! tôi đối với ngực người khác có còn nguyên vẹn hay có hứng thú để ý tới đâu!" Tố Y cười hì hì . [QAQ tôi quỳ chị *phất phất đèn* quá chói cần đèn nền!!!]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :