1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Sống lại ngày sau làm đại thần -Noãn Mặc Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 7: Gạt bỏ

      Edit: huyềnn songg

      Beta: Linhnaly1910

      Đến buổi trưa, Tố Y chọn chọn lại đến cuối cùng cũng vẫn mặc bộ áo lót màu trắng và cái quần đùi ngắn. Nhìn về phía gương cái, chỉ thấy ở trong gương là xinh xắn, tóc uốn sóng ngang vai, đôi mắt lấp lánh như vì sao. Gườn mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo, đôi mắt to linh động, đôi chân dài thon thả làm người khác phải chú ý tới.

      Tố Y hài lòng gật đầu cái, tuổi trẻ chính là tốt như vậy nha. Lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng, kéo rương hành lý to đến ban* tân văn học sinh mới để báo danh.

      *ban ở đây giống khối học chuyên ngành ^^


      Dọc theo đường , cự tuyệt rất nhiều vị học trưởng muốn vì mà dẫn đường! chuyện cười, nhắm mắt lại cũng có thể cần bọn họ dẫn đường làm gì. Đừng tưởng là biết là bọn họ muốn bắt chuyện làm quen với . Tao năm* ,những các ngươi làm điều còn non nớt lắm. Tố Y bĩu môi, trong lòng thầm đem bọn họ mắng tới cẩu huyết lâm đầu*.

      *nguyên văn:骚年 qt ra tao niên, theo eit là tên của ai đó còn beta mình nghĩ là câu chửi khéo http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif nghĩa nên mình giữ nguyên nha

      * mắng đến thể ngốc đầu lên?

      Sau khi ghi báo danh xong, Tố Y tới khu kí túc xá. Ba người kia chắc cũng tới rồi. được, vậy để cho tới xem cái Lữ bình kia còn có thái độ gì.
      Đến phòng 205, Tố Y lười biếng gõ cửa cái. Từ bên trong cửa mở ra kẽ hở, mở cửa được gọi là Chu Thư Linh. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, là người tương đối bát quái (nhiều chuyện hay bà tám), chuyện gì cũng giấu trong bụng được.

      “Xem ra mình là người cuối cùng đến đây. Chào mọi người, mình là Trình Tố Y.” Tố Y trực tiếp dùng rương hành lí để mở cửa phòng, sau đó chậm rãi .

      “Mình tên là Chu Thư Linh, chào bạn.” Chu Thư Linh trực tiếp nhìn chằm chằm Tố Y, ánh mắt ta tỏa sáng lấp lánh.

      “Hoàng Thải Vi.” Người sửa soạn đồ giường đúng là Hoàng Thải Vi, ấy ngẩng đầu lên ra tên của mình.

      “Chào bạn, mình tên là Lữ Bình. Ba chúng ta là người đến đầu tiên, vừa mới đem phòng trọ quét dọn xong. Bạn tới đúng lúc, giường của bạn mình quét dọn sơ qua, có thể trực tiếp sử dụng. Tố Y, bạn có đáng dấp là xinh đẹp a! .”

      Lữ Bình lập tức đứng lên. Nhìn Tố Y, trong mắt che giấu được hâm mộ và ghen tị.

      Hoàng Thải Vi ngẩng đầu lên nhìn Lữ Bình chút, Chu Thư Linh cũng híp mắt lại cái.

      A.Cái người Bạch Liên Hoa này lại giành công của . câu trực tiếp cho là ta (Lữ Bình) quét dọn, ý là hai người chúng tôi giúp quét dọn gì hay sao?

      Tố Y đứng nơi đó, nghiêng đầu bĩu môi nhìn về phía Lữ Bình, : “Mình biết là mình đẹp, bạn cần phải ra như vậy đâu. Thỉnh thoảng bạn dối còn có thể được tha thứa. Ừ. Bạn là người ở đâu? Giọng còn mang theo giọng địa phương vậy. Sau này chúng ta có thể trở thành nhà báo chuyên nghiệp, chuyện mang theo giọng địa phương như thế rất tốt, sau này bạn nhớ luyện tập chút .” xong Tố Y liền qua người của Lữ Bình về phía giường của mình.

      “Xì.” Chu Thư Linh cười ra tiếng.“ xin lỗi, mình phải là cố ý. Chẳng qua là Tố Y chuyện rất buồn cười, ha ha! cần phải lời thành như vậy, ha ha. xin lỗi, Lữ Bình, tớ phải cười cậu, ha ha ha.” Chu Thư Linh xoa bụng .

      Chân tay Lữ Bình luống cuống đứng ở đó, sắc mặt đỏ lên.

      “Tớ chỉ hỏi bạn là người nơi nào thôi mà, tại sao bạn lại đỏ mặt vậy? Bạn nghĩ mình tán bạn à? Mình có hứng thú đôi với con .” Tố Y quay lại với Lữ Bình.

      “Xì.” Lần này ngay cả Hoàng Thải Vi cũng bật cười, : “Ừ, chúng ta cũng biết bạn phải tán Lữ Bình.”

      Lữ Bình im lặng liếc mắt, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cái người tên Hoàng Thải Vi này thường làm mọi việc mình. Cùng với ba người còn lại ở phòng trọ này cũng đùa giỡn gì cả.

      “Đúng vậy, Lữ Bình, bọn mình còn chưa biết bạn là người ở đâu? Bạn ra nghe chút .” Chu Thư Linh cũng cười híp mắt lại phụ họa Tố Y.

      A, đây là ta chưa sợ thiên hạ loạn . Tố Y liếc mắt nhìn Chu Thư Linh ở trong bóng tối.

      “Mình là người ngoài tỉnh.” Lữ Bình giọng trả lời. Ở trong lòng ta sớm đem Tố Y hung hăng mắng trận. Vốn là thông qua mấy giờ cố gắng, Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh rất có hảo cảm đối với ta. Nhưng Tố Y vừa mới đến lại chỉ dùng câu lại để cho ta phải lâm vào tình cảnh khó khăn như vậy, hơn nữa còn làm cho ta đối lập với hai người đó.

      sao, ở ngoài tỉnh sao, khó trách. Nhưng mà, bạn cũng cần phải lo lắng, luyện nhiều chút tốt thôi. Chỉ cần dám lớn tiếng chuyện ở tron đám người rất nhanh có thể trừ bỏ tật xấu khẩu ấy. đó, từ trước tới giờ mình chưa bao giờ sai.” Tố Y “tốt bụng” đưa ra đề nghị cho Lữ Bình.

      “Ừ, Tố Y đúng. Có giọng địa phương cần sợ, chỉ sợ vì việc ấy mà dám chuyện lớn tiếng, vậy thể sửa lại được.” Chu Thư Linh cũng .

      người trợ lực tốt, tiểu nương Chu Thư Linh này chỉ cần đem lửa bỏ cho cũng rất đáng . Trong lòng Tố Y thầm khen ngợi Chu Thư Linh.

      ra vị trí giường của mình cũng tệ lắm, rất thông gió. Cám ơn cậu nha Lữ Bình, vì quét dọn sạch cho mình như vậy.” Phòng trọ trong đại học Yến Kinh cũng khá lớn, cũng là kiểu giường giường nhưng mà ở phía dưới còn có bàn đọc sách bên cạnh giường ngủ.

      Toàn bộ nhà trọ nhìn cũng rất chỉnh tề, Tố Y khá hài lòng.

      Chờ đến lúc dọn xong giường, đem mọi vật thu dọn xong, cũng tới hai giờ chiều. Tố Y cảm thấy nên ra ngoài để mua số đồ. Bất kể sau này có như thế nào Tố Y vẫn muốn đem bài hát của mình sáng tác ra, đầu tiên là phải ghi ra toàn bộ bài hát.

      Hơn nữa trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày 15 tháng này, trường học tổ chức buổi so tài ca hát, số tiền thưởng là 5000. Theo như kế hoạch của sắp tới có tiền dùng, cho nên phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền , cũng thể chỉ ngồi ăn.

      Toàn bộ đại học Yến Kinh có mấy chục nghìn học sinh, đến lúc ghi danh chắc chắn rất nhiều. Mà mỗi vòng có 2 thí sinh được đặc cách vào vòng trong. Đến lúc quyết đấu mời người của công ty ca nhạc làm ban giám khảo. Đây là cơ hội tốt đối với Tố Y, biết hát ở thế giới này có được hay nhưng mà chỉ cần vào được trận chung kết, để hát cho công ty ca nhạc nghe chút liền biết.

      “Ai, mình muốn ra ngoài mua vài thứ, trong ba người có ai muốn chung ?” thừa nhận là cố ý hỏi như vậy, Tố Y thầm nghĩ.

      mới vừa làm cho Lữ Bình mất mặt, bây giờ chắc chắn là ta muốn . Mà Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh vừa mới tới Yến Kinh vào buổi sáng, rất nhiều đồ dùng còn chưa kịp mua, chắc chắn hai người họ muốn ra ngoài mua chút đồ. Hừ. Trước hết để cho ta nếm thử chút mùi vị của bị người khác gạt bỏ .

      “Mình , mình phải tìm người bạn đồng hương, hẹn từ trước.” Lữ Bình .

      Quả nhiên, khác điều mà Tố Y đoán, Lữ Bình từ chối. Mà Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh có ý muốn ra ngoài mua ít đồ dùng hàng ngày. Cho nên, cuối cùng vẫn giống như điều mà Tố Y nghĩ, ba người ra ngoài bỏ lại Lữ Bình mình.

      Ừ, tệ, nếm được mùi vị của bị bỏ rơi. Phải biết là ở trong trí nhớ của nguyên chủ, biết nguyên chủ bị Lữ Bình xa lánh bao nhiêu lần, chẳng qua là ấy ngu, nhìn ra được thôi.

      “Tố Y, bạn hát à?” Chu Thư Linh híp mắt hỏi.

      *"素伊, 你还会弹吉他啊?" 周舒玲眯了眯眼问道 câu này mình hiểu lắm mấy đọc giả hộ với ạ

      “Đúng vậy, mình học hát 13 năm, giống như loại nhạc khí của mình vậy, hơn nữa hai năm gần đây mình thử. Lần này tới đây bởi vì mang quá nhiều đồ nên thể mang theo đàn. Cái này , mình làm xong liền muốn mua nhanh cái.” Tố Y cười híp mắt trả lời.

      Cái miệng rộng của Chu Thư Linh này rất dễ lợi dụng, vẫn có chút tác dụng. Vốn là Tố Y cảm thấy cuộc thi có quá nhiều vòng rất phiền toái, sau khi tranh tài ít nhất là 10 ngày thể rời trường học. Bởi vì đến lúc đó biết mình ra sân lúc nào, nếu như bỏ lỡ việc tranh giải, vậy thể kiếm tiền rồi. Ngay tại lúc Tố Y suy nghĩ làm sao để có phương pháp tốt Chu Thư Linh liền toát ra
      PhongVyPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 8: chính thức tựu trường

      Edit : LenNiNi

      Beta : Giáng Thiên Tuyết

      ” Ngươi học nhạc nhiều năm như vậy a! Tố Y, dáng dấp của ngươi đẹp như vậy, lại còn học nhạc, tại sao thi nghệ sĩ chứ ?” Chu Thư Linh quay đầu bình tĩnh nhìn Tố Y.

      Trình Tố Y ấy lớn lên trông đẹp như vậy, nên học trường nghệ thuật tốt nhất Trung quốc —— học nghệ, cũng là trường nghệ thuật nỗi danh thế giới.

      Mặc dù nghệ thuật trung đối với lớp văn hóa thành tích cầu cũng rất cao. Bất quá, nếu Trình Tố Y có thể thi đậu đại học Yến Kinh, thành tích thi vào đại học kia nhất định cũng rất tốt. Hơn nữa với gương mặt này của Trình Tố Y, nhất định có thể thi đậu trường nghệ thuật trung.

      Cho nên, Chu Thư Linh là tiếc nuối thay Tố Y!

      “Các cảm thấy tôi chuyện quá nghẹn người sao ( biết ăn ) ? Dù cho tôi có muốn, lấy điều kiện gì vào làng giải trí ? Phải là tranh thủ từng phút toả sáng?! Tôi tự biết năng lực của mình, làm phía hậu trường tốt rồi.”

      Tố Y cười tiếng, xem ra cái thế giới này địa vị của nghệ sĩ vẫn đủ cao, nếu Chu Thư Linh thay mình đáng tiếc. Tố Y thầm nghĩ.

      “Vậy là quá đáng tiếc, lãng phí gương mặt này của ngươi.” Hoàng Thải Vi cũng nhìn Tố Y .

      “Sau này hai ngươi có thể nhìn mỗi ngày a? tính là lãng phí!” Tố Y cười đễu giả .”Nếu hai ngươi mỗi ngày cho ta mười đô, ta để cho các ngươi nhìn đủ, như thế nào?”[linh: cướp nhà băng cho mau chị ạ]

      “Ta bây giờ rốt cuộc tin tưởng, ngươi vào cái vòng kia* giống như theo thời gian tan của tuyết, ta chưa nghe qua bán mặt cho bạn cùng phòng nhìn đâu!”

      *thường để vòng giải trí, nhưng tác giả để vậy nên mình dịch ra vậy.

      Hoàng Thải Vi trực tiếp liếc Tố Y cái. Tố Y phản bác : Tôi vốn ở cái vòng (giải trí) kia lăn lộn mười mấy năm, cho tới bây giờ có bị lãng quên hay nỗi tiếng nữa đâu!

      “Ta cũng cảm thấy như vậy.” Chu Thư Linh lại bổ sung câu.

      Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi chút, lại nhìn Chu Thư Linh chút. Cố ý thở dài cái : “Các ngươi giá hai con gấu , có cảm giác hài hước!” xong còn làm bộ lắc đầu cái.

      Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh đều bị Tố Y làm cho nghẹn ra lời.

      Đến tiệm nhạc cụ, Tố Y trực tiếp để cho nhân viên trong tiệm đem dụng cụ đàn trống đều lấy ra.

      Đây là lần đầu tiên Tố Y đến cái thế giới này lựa chọn đàn , hơn nữa nửa tháng sau chính là cuộc so tài ca sĩ tại sân trường. Cho nên, Tố Y là gợi lên mười hai phần tinh thần chọn nhạc cụ.

      Đầu tiên là quan sát mặt ngoài của nhạc cụ, phún tất. Lại lên tay thông qua vào tay xúc cảm, quan sát bên trong đàn, thế này mới chọn lựa mấy nhạc cụ.

      Sau đó cẩn thận nghe kĩ sắc phát ra từ các bộ nhạc cụ, rồi mới lựa ra hai nhạc cụ cảm thấy ứng ý nhất.

      Cuối cùng Tố Y ngồi ở ghế, đem hai cây đàn chia ra trình diễn phân giải cùng huyền cùng tảo huyền*. Thông qua cuộc so tài, rốt cuộc chọn trong đó cây đàn.

      * Trình diễn phân giải cùng huyền cùng tảo huyền: Ý câu này muốn là Trình Tố Y đem hai cây đàn cùng lúc diễn tấu để so sánh độ sắc và thanh xem cây nào tốt hơn chọn cây đó.

      Ai ~ đáng tiếc a! Đàn tốt là quá khó tìm, bằng cây đàn trước kia của dùng thuận tay a! Tố Y trong lòng thầm thở dài .

      “Tiểu thư, cách ngươi chọn đàn quá chuyên nghiệp, nhiều ban nhạc giỏi chơi đàn cũng có cách chọn chuyên nghiệp như ngươi đâu! Cây đàn này có giá 5500 nhân dân tệ, ngươi có muốn bọc lại?” Điếm viên kia lời khen ngợi Tố Y.

      “Đây cũng quá đắt ! cây đàn liền 5500 nhân dân tệ , ngươi gạt chúng ta phải !” Chu Thư Linh trước kêu lên.

      “Tiểu thư, đàn này đắt, tin, ngươi hỏi bạn ngươi, nàng là tay tổ! Hơn nữa nàng chọn cây đàn này mặc dù phải là đắt tiền nhất trong tiệm chúng ta , nhưng lại là cái có cảm giác thanh tốt nhất , giá tiền này mắc quá đâu!” Điếm viên kia mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Chu Thư Linh.

      “Ngươi cho ta cái hộp đàn hợp với cái đàn này , thêm chút cơ phận, cũng cất vô đó cho ta !” Tố Y đem đàn đưa cho nhân viên trong tiệm.

      “Thư Linh, cây đàn đáng cái giá này! Yên tâm !” Tố Y quay đầu nhìn Chu Thư Linh

      “Đây là khoe giàu, trần truồng khoe giàu!” Chu Thư Linh ói cái máng

      Chờ mấy người mua đồ xong, cũng đến thời gian ăn cơm tối .

      “Chúng ta ăn cơm tối xong rồi trở về, hay là trở về tìm Lữ Bình cùng nhau ăn cơm chứ ?” Tố Y vừa vừa hỏi.

      “Cơm nước xong trở về , Lữ Bình phải cùng đồng hương ước hẹn sao. Chúng ta trở về nàng cũng nhất định cùng chúng ta ăn cơm chung.” Hoàng Thải Vi trả lời.

      Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi cái, xem ra Hoàng Thải Vi đối với Lữ Bình cảm thấy cũng được khá lắm a!

      ra mọi người cũng phải người ngu, Lữ Bình thấy Tố Y câu đầu tiên cũng đem Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh đắc tội. Cho nên, mặc dù chào sáng sớm, nhưng vẫn là uổng phí khí lực!

      “Đúng vậy, vậy chúng ta liền cơm nước xong trở về .” Chu Thư Linh cũng

      Sau khi trở lại nhà trọ, mọi người dạo buổi chiều, cũng đều cảm thấy mệt mỏi, vội vàng rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi.

      Sáng sớm, Tố Y liền bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, xem ra ít học sinh rời giường. lâu cũng có cảm thụ qua sân trường sinh sống, Tố Y nghe lâu tiếng huyên náo, thích ý hé mắt.

      Nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi, Tố Y hay là chuẩn bị đứng lên chạy bộ sáng sớm. Đời này, mình nhất định phải bảo dưỡng thân thể tốt. Cho nên, thể thiếu rèn luyện mỗi ngày được.

      Cuộc sống đại học của Tố Y chỉ như vậy kéo ra màn che.

      Ban tân văn lần đầu tiên ban hội, Tố Y vẫn là rất mong đợi. Đến phòng học, Tố Y cùng Hoàng Thải Vi ngồi cùng nhau, mà Chu Thư Linh lựa chọn ngồi trước mặt Tố Y. Lữ Bình ngồi chung cùng nữ sinh khác .

      Tố Y thấy Chu Thư Linh quay đầu về Lữ Bình liếc mắt, khỏi cười ra tiếng. nương này cũng là đáng ! Mặc dù bát quái chút, nhưng vẫn là người rất trực tiếp.

      Tố Y phải là người có tâm cơ, cho nên đối với hai mặt ba đao người là được lắm. Hay là cùng người bộc bạch trực tiếp gia thiệp !

      “Ngươi cười cái gì?” Hoàng Thải Vi nghiêng đầu tò mò nhìn Tố Y. Mà Chu Thưu Linh cũng mặt đầy tò mò quay đầu nhìn Tố Y.

      có gì, chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi Thư Linh đối với Lữ Bình liếc mắt, là đáng !” Tố Y cười trả lời.

      Hoàng Thải Vi cũng nhếch lên khóe miệng, xem ra cũng là tương đối đồng ý Chu Thưu Linh cái liếc mắt đó.

      “Vốn chính là sao, cùng đến, ba người chúng ta ngồi ở bên đây, nàng lại ngồi cùng người khác . biết còn tưởng rằng mấy người chúng ta gạt bỏ nàng đâu!” Chu Thư Linh thở phì phò lại hướng Lữ Bình liếc mắt

      8 giờ, người đàn ông trung niên mang mắt kiếng đúng lúc vào phòng học.

      “Ta họ Lưu, gọi là Lưu Nhất Xuyên, là chủ nhiệm lớp của các ngươi, đây là điện thoại của ta. Các ngươi sau này có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta.” Chủ nhiệm lớp đầu tiên là ở bảng đen viết tên của mình và số điện thoại , tiếp theo để cho mọi người tự giới thiệu về mình, là để cho mọi người làm quen nhau.

      “Ta tên Vương Vũ Phi, Vũ trong Vũ Trụ, Phi là bay” Người đầu tiên giới thiệu về mình là nam sinh.

      “Ta tên Tạ Khả, Tạ là cảm ơn, Khả chính là đáng ” Tiếp theo là nữ sinh.

      “Ta tên Chu Thư Linh, Thư là thoải mái, Thư Linh là linh” Chu Thư Linh hi hi ha ha tự giới thiệu mình

      Rất nhanh liền đến phiên Trình Tố Y, “Ta là Trình Tố Y, tao nhã như Tố, Y người như Y*!”

      *câu này chương 1 linh lỡ dịch thành y trong y nhân nên chỉnh ở chương , mong mọi người thông cảm

      Trình Tố Y quan sát chút, cả lớp có 25 người, mà chỉ có 7 nữ sinh. Tố Y tỏ ra rất hài lòng. Người ít, cho thấy quan hệ giữa người với người đơn giản a, Tố Y sợ nhất phiền toái.

      Chờ sau khi mọi người quen biết nhau xong , chủ nhiệm lớp lại chỉ định người làm lớp trường, người làm lớp phó học tập, sau đó liền tuyên bố mọi người có thể tự do hoạt động.

      Tố Y cảm thấy rất hài lòng với lớp trưởng khoa này, đơn giản trực tiếp, lôi kéo hận thù.

      Mấy ngày kế tiếp, Tố Y trừ giờ học mỗi ngày, phải theo Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh dạo phố, chính là tìm xó xỉnh, chơi đuà. Thỉnh thoảng còn giành thời gian biệt thự bên kia nhìn chút tiến trình sửa chữa.

      Mà Lữ Bình cũng giống như quên mất mấy ngày trước vui, cố gắng muốn hòa hợp cùng các nàng , Tố Y cũng nữa cố ý nhắm vào nàng.

      Cuộc sống còn dài , phải sao!
      Tìm kiếm với từ khoá:
      PhongVyPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. docnhatvonhi

      docnhatvonhi Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      44
      Cố lên truyện của bạn rất hay

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9: Danh ngạch



      Edit +beta : LenNiNi




      Ở trong khí như vậy, Tố Y cảm thấy mình đúng 18 tuổi, kiếp trước xa xôi chỉ như là giấc mơ.

      Chu Thư Linh cái loa lớn này cũng để cho Tố Y thất vọng. Bây giờ toàn bộ học sinh ban tân văn đều biết, hoa khôi mới nhậm chức của ngành —— Trình Tố Y, học hết 13 năm nhạc.

      chỉ sở hữu ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa còn có tài năng thiên phú, thi đậu trường nghệ thuật Yến Kinh, là bởi vì muốn làm minh tinh, chỉ muốn là phía hậu trường.

      Xinh đẹp khiêm tốn lại có tài năng a! Chu Thư Linh cũng sắp đem Tố Y thổi phồng lên tận trời!


      Mà ở bục chủ trì lễ hội, Lưu Nhất Xuyên trực tiếp tuyên bố: "Trường học chúng ta muốn cử hành cuộc so tài ca sĩ sân trường, tiền thưởng hạng nhất là 5000 nhân dân tệ . Thời gian tranh giải bắt đầu từ ngày 15 tháng này . Ai muốn dự thi ngay hôm nay có thể cùng thầy ghi danh, thời hạn ghi danh (báo danh) là đến hết 8 giờ tối ngày 14 . Hơn nữa mỗi người đều có thể trực tiếp đề cử người vào danh sách đề cử, các em có muốn đề cử người nào ?"


      "Có a, Lưu lão sư, em đề cử Tố Y! ấy hát rất hay!" Chu Thư Linh trực tiếp ở phía dưới hô lên.

      "em cũng đề cử Trình Tố Y!" Đây là Hoàng Thải Vi..

      "Thầy, chúng em cũng đề cử Trình Tố Y , dù sao trừ Trinh Tố Y, lớp chúng ta cũng cũng có người nào nữa." biết là nam sinh nào ở phía sau vừa .

      " Được, Trình Tố Y, mọi người đều đề cử em, em có ý kiến gì ? Nếu có ý kiến, vậy thầy liền đem tên em báo lên ." Lưu Nhất Xuyên nhìn về phía Tố Y "Tuy nhiên, sau khi báo tên lên, em còn phải cùng những tuyển thủ trong các lớp khác thông qua vòng tranh giải, mới có thể tiến vào trận chung kết ."

      "Lưu lão sư, tranh giải tổ chức ở đâu? Khi nào tiến hành ạ?" Tố Y trực tiếp hỏi

      "Sáng sớm ngày mai lúc 9 giờ, tại phòng học nhạc. Đến lúc đó mỗi người các em điều biểu diễn tiết mục, hai người có biểu tốt nhất đạt được danh sách đề cử. Cố gắng lên, ngày mai tranh thủ lọt vào trận chung kết!" Lưu Nhất Xuyên rất có kỳ vọng với Tố Y trong cuộc thi lần này.

      "Tố Y, Tố Y, ngày mai ngươi hát bài gì a?" Chu Thư Linh hưng phấn xoay đầu lại hỏi Tố Y.

      "Ta còn chưa nghĩ ra nên hát bài gì đây" Tố Y chần chờ chút mới trả lời

      "Lần trước ngươi ở nhà trọ hát bài kia nghe rất hay a!, liền hát bài đó ." Hoàng Thải Vi nhìn về phía Tố Y

      Gần đây Tố Y luôn muốn đem bài hát《 người bạn ngồi cùng bàn*》 soạn lại , nhưng nghĩ tới lại bị Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh tình cờ nghe được. Hai người đánh giá bài hát này rất cao, cho nên nhất trí đề cử muốn Trình Tố Y hát bài hát này.

      * 同桌的你 đayblà tên bài hát ^^ ai vào kugou.com để tên này là tìm được ngay, nghe cũng khá hay, nếu bạn nào tò mò có thể tìm xem nha!

      Có thể hay sao? Bài hát này trong những sáng tác kinh điển ở thế giới trước kia của Tố Y.

      Tố Y có thể vẫn còn có chút do dự, bài hát này mình vốn là muốn giữ lại thời điểm quyết định mới hát. Dù sao cũng là kinh điển, ở thời điểm quyết định mới hát, thành tích hẳn quá kém.

      "Thải Vi, ngươi ngày mai nếu ta hát bài hát kia, đến thời điểm quyết định còn có thể hát nữa sao?" Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi hỏi.

      "Dĩ nhiên có thể a! Nghe lời ta, ngày mai cứ hát bài hát kia, nhất định có thể nắm chắc vị trí!" Hoàng Thải Vi mặt đầy kinh ngạc.

      "Ai ~ Tố Y a, ngày mai ta cùng Thải Vi cũng phòng học nhạc cổ động cho ngươi, cố gắng lên !" Chu Thư Linh mặt đầy hưng phấn.

      Đừng tưởng rằng ta biết ngươi muốn gì, ngươi chính là muốn xem náo nhiệt! Cái gì cổ động cố gắng lên , lừa gạt quỷ ! Tố Y mặt đầy khinh bỉ nhìn về phía Chu Thư Linh.

      "Ở trong phòng học nhạc, chắc là cuộc so tài công khai! nếu như các ngươi muốn xem, ngày mai nhớ sớm chút, đến chậm là liền có vị trí để xem đâu nha." Tố Y vừa vừa thu dọn đồ đạc " thôi, trở về nhà trọ "

      Mấy ngày trước, Tố Y ở thư viện tra tư liệu, tìm mấy đài văn nghệ dạ tiệc nhìn. Phát tại thế giới này sân khấu, ánh đèn, quần áo còn có vũ điệu phát ít nhất kém hơn 20 năm thế giới kia của mình. Nhìn những thứ dạ tiệc kia, Tố Y lại có lần nữa hưng phấn khó diễn tả. Nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống này chỉ có thể sống trong ánh đèn sân khấu. Tố Y liền toại nguyện rồi!

      "Tố Y, ta cảm thấy ngươi hẳn nên làm ca sĩ, ngươi hát rất êm tai!" Hoàng Thải Vi vừa vừa

      "Nhưng ngươi hề cảm thấy làm ngôi sao rất ít tự do sao? cuộc sống chỉ có thể ở dưới ánh đèn sân khấu, có bí mật, có riêng tư. Dù là ăn bữa cơm, mọi người cũng muốn nhìn chút ngươi ăn cái gì! Ăn thịt, người khác ngươi ngày mai nhất định mập ra; dùng bửa, người khác lại ngươi định giảm cân. Cùng nam nhân chuyện, cũng bị thành bị bao nuôi! Vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người cầm điện thoại di động hướng về phía ngươi chụp ảnh! Suy nghĩ chút cũng có thể sợ chết, cho nên ta cảm thấy làm ca sĩ có gì tốt!" Tố Y thở dài .

      "Làm sao ngươi biết! Ngươi quá khoa trương ! Mặc dù mọi người đều theo đuổi minh tinh (thàn tượng), nhưng là cũng có chừng mực, xuất loại tình huống như ngươi . Ngươi bị bao nuôi cái gì, truyền thông dám như vậy chờ ăn cơm tù ! Dẫu sao quốc gia chúng ta mức hình phạt với tội danh phỉ báng, vẫn rất là nặng." Hoàng Thải Vi buồn cười nhìn Tố Y .

      Xem ra ta đối với cái thế giới này còn hiết biết chưa đủ a! Khó trách nguyên chủ đối với cái thế giới này biết đến các minh tinh, cũng chỉ dừng lại ở ống kính trong. Xem ra phải nguyên chủ muốn tám chuyện minh tinh, mà là có truyền thông nào dám chế loạn tạo chế tạo bát quái a!

      Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Tố Y cầm đàn ghi-ta tới phòng học nhạc.

      Đẩy cửa ra vào, phát trong phòng học bày ra hàng ghế phía trước, xem ra là cho hệ giám khảo ngồi.

      "Bạn học, ngươi là tới tranh giải sao?" nam sinh nhìn về phía Tố Y hỏi "A! Ngươi là Trình Tố Y ! Tố Y học muội, Chổ ngồi của ngươi ở bên kia! Đến lúc đó mọi người theo như thứ tự chỗ ngồi biểu diễn tiết mục là được rồi. Tổng cộng có 16 người tham gia tranh tài lần này. Tố Y học muội cố gắng lên!"

      " cảm tạ học trưởng, mỗi ban đều có người đại biểu tới tham gia tranh tài sao?" Tố Y hỏi


      " sai biệt lắm, nếu hôm nay dành được danh nghạch, cũng cần lại ghi danh, dự thi cũng lấy được thành tích tốt gì, cho nên hâm nay cạnh tranh tương đối khốc liệt." Nam sinh kia cười trả lời vấn đề của Trình Tố Y.

      Đúng là chính thức, Tố Y suy nghĩ.

      Phòng học nhạc người đến dần dần nhiều lên, 16 người dự thi cũng đều có mặt đầy đủ.

      Tố Y hít sâu hơi, thả lỏng thân thể chút. Kiếp trước mình đứng trước mấy chục ngàn người biểu diễn cũng khẩn trương, bây giờ cũng cần khẩn trương. phải đến cái thế giới này sau, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người ca hát sao! Có cái gì càn phải khẩn trương!

      Ở thời điểm Tố Y bình phục tự tinh, phần lớn người trong phòng học cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Tố Y. Hoa khôi hệ này cũng rất khiêm tốn, trừ giờ học, thời gian bình thường căn bản là thấy được người ở nơi nào. Cho nên, hôm nay là nhiều người cũng là hướng ánh mắt nhìn về phía Tố Y. Dẫu sao, hoa khôi của ngành biểu diễn tiết mục vẫn rất có lực hấp dẫn!

      "Tốt lắm, thời gian đến. Mọi người im lặng chút!"chủ nhiệm hệ* lên đài biểu diễn "Hôm nay 16 vị bạn học ban tân văn của chúng ta, phải ở chỗ này thông qua tranh giải, hai người ưu tú nhất trực tiếp tham gia trạn chung kết cuộc tranh tài ca sĩ sân trường. Ta cùng giáo viên các hệ khác làm ban giám khảo. Mọi người cần khẩn trương, phát huy ra tài nghệ tốt nhất của mình! được rồi, dựa theo thứ tự chỗ ngồi, từ trái sang phải, bắt đầu so tài !" xong trực tiếp tới hàng ghế ngồi xuống, cùng những thứ khác mấy vị thầy ngồi chung chỗ.

      *chủ nhiệm hệ tân văn hay còn có thể gọi là lão sư hệ tân văn của Tố Y.

      Tố Y nhìn chút, mình xếp hạng thứ 11, còn gần chót.

      "Tố Y học muội, chút nữa ngươi hát bài gì?" Bên trái nam sinh hướng làm y nhìn nhiều lần, rốt cuộc nhịn được cùng Tố Y đáp lời.

      "Tôi hát bài hát Nguyên Sang*" Tố Y hướng nam sinh kia cười cười

      * bài hát náo đó +///+ ta tìm kugou có ba bài nhưng tiện dẫn link. có thể đây là bài nhạc phim

      "Tố Y học muội là lợi hại! Ta là đại học năm thứ hai, ta, ta kêu Mao Kiến Tân." Mao Kiến Tân cảm thấy tim mình đều muốn nhảy ra ngoài! Trực tiếp bị nụ cười của Tố Y làm hoa mắt, đến cuối cùng cũng biết mình rốt cuộc những gì.

      "Cám ơn!" Tố Y quay đầu lại, nhìn về phía bục biểu diễn. Nghe mấy bài hát sau, Tố Y liền cũng nghe lọt nữa! Quá đơn điệu, ca khúc phần lớn tương tự, hơn nữa kỹ thuật hát cũng có gì để khen hết.


      Chương 10: đủ tiền tiêu sao?


      Edit: Lệ Hy


      Beta: LenNiNi
      " Tố Y học muội, ta sắp lên sân khấu, tiếp theo là muội, học muội cố lên!" Mao Kiến Tân với xong Tố Y vội vàng chạy lên đài biễu diễn.

      Tố Y cúi đầu kiểm tra đàn ghi ta xong, cũng đến bên cạnh sân khấu chờ đợi.

      Chờ Mao Kiến Tân xuống đài, Tố Y lên chính giữa sân khấu: "Chúc các vị thầy , các vị bạn học buổi sáng tốt lành! Mình biểu diễn ca khúc tự tay sáng tác, 'Người bạn ngồi cùng bàn'* !"


      p/s: * 同桌的你 đayblà tên bài hát ^^ ai vào kugou.com để tên này là tìm được ngay, nghe cũng khá hay, nếu bạn nào tò mò có thể tìm xem nha!

      Tố Y tùy ý đứng đài, chỉ sau khi vài thanh nhàng phát ra, toàn bộ giảng đường đều trở nên yên lặng.

      Ở trong phòng học khúc đàn ghi ta được đánh lưu loát sinh động, giọng dịu dàng của Tố Y vang lên giảng đường:

      [trích kugou.com]同桌的你 - người ngồi cùng bàn {theo những gì mình học http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif mình cố dịch sát nghĩa luôn}
      专辑: 校园民谣 1 -biên tập : Khúc Hát Vươn TRường 1

      歌手:老狼 - ca sĩ: Lão Lang

      明天你是否会想起 - Ngày mai người có hay nhớ tới

      昨天你写的日记- Ngày hôm qua người viết nhật ký

      明天你是否还惦记- Ngày mai ngươi hay còn nhớ

      曾经最爱哭的你- Người từng thích nhất khóc

      老师们都已想不起- Các giáo sư điều nhớ nỗi

      猜不出问题的你- đoán ra người xảy ra vẫn đề

      我也是偶然翻相片-Ta cũng là tình cờ lật tấm hình

      才想起同桌的你- Mới nhớ tới người ngồi cùng bàn

      谁娶了多愁善感的你- Ai cưới ngươi người đa sầu đa cảm

      谁看了你的日记- Ai nhìn nhật ký của ngươi

      谁把你的长发盘起 -Ai vuốt mái tóc dài của ngươi



      bài hát hay, rất dễ dàng khiến cho mọi người đồng cảm. Tố Y biểu diễn giống như luôn mang nụ cười mặt, dùng tình cảm tinh tế nhất, về khoảng thời gian thanh xuân, về kí ức mái trường.

      Chờ lúc sau trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tố Y biết, tác phẩm của , cũng thịnh hành tại thế giới này.

      có gì bất ngờ, Tố Y lấy được danh ngạch. Cuối cùng cũng có thể an tâm!

      "Tố Y, mình biết bạn có thể mà, bạn lợi hại như vậy mà!" Chu Thư Linh cười tít mắt "Bạn biết, những nam sinh phía sau gần bạo nổ, khắp nơi hỏi thăm dãy số điện thoại của bạn nha! Tố Y à, bạn thích nam sinh dạng nào thế?" Chu Thư Linh bát quái .

      "Mình thích nam nhân ở khắp mọi nơi lại !" Tố Y cho Chu Thư Linh ánh mắt xem thường.

      "Có ý tứ gì? Cái gì gọi là ở khắp mọi nơi lại có thực chứ? Hả~ đúng! Cư nhiên bạn có người rồi? nhanh là ai?" Chu Thư Linh hưng phấn, rốt cục lại có chuyện bát quái!

      "Người ở khắp mọi nơi lại có thực là thần đó!" Tố Y lộ ra vẻ mặt mình chỉ biết bạn là phàm phu tục tử nghe hiểu. :))

      Chu Thư Linh trợn mắt há hốc mồm, TM [MN]! Còn chưa chơi đùa vui vẻ mà! Còn chưa có chuyện bát quái hay mà! Mình bị xem thường sao, vẫn bị người ta khinh bỉ chỉ số thông minh sao!

      Tố Y lại thần thanh khí sảng về biệt thự bên kia, nên qua xem tiến độ trang hoàng [trang trí].

      Sau khi đến biệt thự, Tố Y phát Lâm Tử Mặc ràng ở đó.

      "Lâm sư huynh, cũng ở đây à! Nhà của bên kia trang hoàng thế nào rồi?" Tố Y hỏi.

      "Gần giống với tiến độ bên này của em!" Lâm Tử Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Tố Y "Buổi sáng hát tệ! Rất dễ nghe!"

      Hả? Buổi sáng Lâm Tử Mặc cũng xem?

      "Lâm sư huynh, sao lại xem trận đấu của hệ tin tức (mới) chúng em vậy?

      " có việc tìm bạn, kết quả tham gia thi đấu, cho nên thuận tiện xem! Bài hát kia là em viết?" Lâm Tử Mặc lại hỏi.

      "Đúng vậy, viết vớ vẩn thôi! Lâm sư huynh đăng kí sao?" Tố Y loanh quanh trong biệt thự vừa nhìn vừa trả lời.

      ", thấy bên này của em còn muốn xây phòng thu, trang bị trong phòng thu kia em có dự định dùng làm gì sao?"

      Lâm Tử Mặc nhìn chằm chằm hỏi Tố Y loanh quanh.

      "Em rành về chọn thiết bị, Lâm sư huynh có người quen biết về mặt này sao?" Tố Y quay đầu lại.

      "Em muốn làm chuyên nghiệp hay là mua để bản thân tùy ý vui đùa chút?" Lâm Tử Mặc hỏi.

      "Là dùng chuyên nghiệp, càng chuyên nghiệp càng tốt! Nếu chỉ tùy ý vui đùa em tuyệt cần làm ra phòng lớn để giả làm phòng thu nha! Phải biết rằng những vật liệu cách và vật bổ sung đều rất đắt tiền!" Vẻ mặt Tố Y đau lòng .

      "Tốt, tại giúp em hỏi chút! xong ra ngoài gọi điện thoại!

      Vẻ mặt Tố Y đau lòng, ngồi xổm mặt đất, nhìn những vật liệu cách kia. Tất cả những thứ này đều là tiền đó!

      "Trình sư muội!" Lâm Tử Mặc đến " hỏi rồi, tại quán ca sĩ ghi đĩa đều dùng thiết bị ghi , bình thường là khoảng 40 vạn. nay ở chợ Yên Kinh, thiết bị cao cấp nhất sơ sơ phải 50 vạn. Mặc kệ là loại thiết bị nào, cũng chịu trách nhiệm lắp đặt, chạy thử tận nhà."

      là rẻ mà, ở thế giới kia của mình, tùy tiện bộ thiết bị chuyên nghiệp đều phải trăm vạn, phải biết cao nhất cũng cần trăm vạn lần!

      "Nếu đặt thiết bị tốt nhất, khoảng bao lâu hàng mới đến thế?" Tố Y hỏi

      "Thiết bị chỉ cần tuần là có hàng đến, nhưng mà bọn cần qua đây trước xem phòng thu lớn hay , để chọn loại thiết bị phù hợp nhất!" Lâm Tử Mặc tiếp "Em khẳng định phải là loại tốt nhất sao?"

      "Em muốn từng bước đúng chỗ, cám ơn Lâm sư huynh! Việc kia, có thể cho em biết phương thức liên lạc của bạn được ? Tự em liên lạc với họ!" Tố Y hỏi.

      " Ngày mai em có tiết học sao?" Lâm Tử Mặc hỏi.

      " có tiết ạ." Tố Y hơi khó hiểu.

      "Vậy 10 giờ buổi sáng ngày mai em qua đây, bảo mang người bán thiết bị qua đây nhìn xem, đến lúc đó em có cầu gì, có thể đối mặt thảo luận!" Theo bản năng, Lâm Tử Mặc muốn đem phương thức liên lạc của người kia cho Tố Y.

      "Được ạ, vậy buổi sáng ngày mai còn có thể qua đây sao?" Tố Y hỏi Lâm Tử Mặc.

      " đến, đến, sợ bọn họ tìm thấy. Trường học rất xa bên này, em đến đây thế nào được?" Lâm Tử Mặc lại hỏi.

      "À, em đánh xe đến là được. Cũng quá xa, xe mất mất phút thôi!" Tố Y cười trả lời.

      "Em lấy bằng lái rồi chứ! Tính định mua xe sao?" Lâm Tử Mặc lại hỏi.

      "Ở đây nhiều sau này lại mua , nếu trường học rất bất tiện! Em cầu cao, có phương tiện thay bộ là được." Xe tốt chính mình bây giờ còn mua nổi!

      Tố Y tính tiền tiết kiệm của mình, trang hoàng ít nhất phải 30 vạn, bộ phòng thu lại muốn 50 vạn. Còn các loại nhạc cụ mà mình cần cũng muốn tiêu tiền! Hơn nữa đồ dùng bằng điện trong nhà cũng phải bắt đầu đặt trước! Ai, tiền cũng dùng được mà!

      May mắn, ở thế giới này 20 vạn có thể mua chiếc xe có tính năng vô cùng an toàn. Nếu chút tiền trong túi mình đúng là đủ!

      Tính xong rồi, Tố Y cảm thấy tâm can đều đau! Sau này mua toàn bộ những thứ đó, chính mình lại còn đồng a.

      Kế hoạch kếm tiền, lửa sém lông mày (vô cùng cấp bách)!

      Lâm Tử Mặc buồn cười nhìn vẻ mặt của Tố Y biến ảo, : "Nếu quyết định muốn mua xe, cũng cần phải đợi đến lúc qua ở mới mua. Gần nhất, em phải thường qua bên này, có chiếc xe cũng tiện hơn nhiều. Hơn nữa, ở trường học bên kia còn chiếc xe dùng, có thể cho em mượn. Nếu năm sau em lại muốn mua xe, đến lúc đó chiếc xe kia cũng sớm bị người khác trưng dụng!"

      "Vậy Lâm sư huynh có thể chọn xe giúp em sao? Em rành về xe lắm!" Tố Y cảm thấy Lâm Tử Mặc có đạo lý, dù sao muốn mua xe, sớm hay muộn sao cả!

      "Trình sư muội muốn chọn xe giá cả hãng nào ? Hay thích kiểu xe gì?" Lâm Tử Mặc hỏi.

      "Em muốn khoảng 20 vạn, tính năng an toàn cao, tốt nhất là xe việt dã!"

      "Tốt, cho em mở mấy kiểu xe loại đó, em chọn lựa thử, xem thích kiểu nào. Chọn xong, có thể qua chọn xe giúp em!" Lâm Tử Mặc trực tiếp lấy di động mở ra giới thiệu cho Tố Y mấy loại xe.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 11: Thẳng thắn

      Edit: Lệ Hy


      beta: LenNiNi [ làm +///+]

      Tố Y nhìn thử, cảm thấy cũng khá được.

      "Xe của sư huynh là của hãng nào vậy?" Tố Y tùy ý hỏi.

      "Xe đó là hãng Vogar." Lâm Tử Mặc liếc nhìn Tố Y.

      "Vậy à, xe hãng kia, sư huynh cảm giác dùng thế nào?" Tố Y cũng ngẩng đầu tiếp tục hỏi tiếp.

      "Rất tốt, khá bền, tính năng an toàn rất cao!" Lâm Tử Mặc trả lời.

      Thấy Lâm tử Mặc mở cho mình xem có mấy kiểu xe cũng có hãng Vogar, lại nghe Lâm Tử Mặc an toàn, hơn nữa bề ngoài xe lại phù hợp với thẩm mĩ của Tố Y. Tố Y liền quyết định cũng mua xe của hãng này.

      "Sư huynh, vậy em chọn xe hãng Vogar kiểu việt dã, bên ngoài xinh đẹp, hơn nữa lại bền chắc! Thế nào ạ?" Tố Y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tử Mặc.

      Lâm Tử Mặc bình tĩnh nhìn Tố Y "Em muốn mua kiểu này? Chắc chắn chứ?"

      "Vâng, là mua kiểu này! Chờ buổi sáng ngày mai người bán thiết bị đến xem qua xong, em phải mua xe. Ngày mai Lâm sư huynh có rảnh ? Giúp em chọn xe được ?" Tố Y biết mình biết gì về xe cả.

      Trong mắt nàng, xe chỉ cần bền, bên ngoài đẹp là được. Nhưng mà, nàng cũng biết người ta mua xe phải chú ý các chỗ khác hơn nữa, chỉ là nàng cũng hiểu, cho nên chỉ có thể xin giúp đỡ.

      "Được, vậy ngày mai sau khi vội bên này xong, chọn xe cùng em! thôi, tại đưa em quay về trường trước." xong Lâm Tử Mặc ra ngoài.

      "Có làm mất thời gian của ? Nếu có việc có thể trước, em gọi xe về là được rồi." Tố Y vội vàng theo sau, vừa vừa hỏi.

      " sao, vừa khéo cũng muốn quay về trường học. Tiện đường mà." Lâm Tử Mặc .

      đường quay về trường học, Tố Y nhớ đến Lâm Tử Mặc có xe ở trường học. Lại hỏi: "Lâm sư huynh, sao lại có xe ở trường học vậy? Xe của trường học phải đều đưa cho thầy dùng sao?" Tố Y cực kì tò mò.

      "Thực ra, xe kia là xe của mẹ . Bà là giáo viên dạy khoa trung văn (tiếng Hoa). Chỉ là bà lái xe, xe kia liền cho sử dụng. Mà trong hội học sinh bên kia cũng để lại cho chiếc xe. Cho nên, tại có hai chiếc xe có thể dùng. Vận khí của em rất tốt đó, xe của hội học sinh bên kia cũng là cuối tuần trước vừa mới chia cho ." Lâm Tử Mặc trả lời.

      "Vậy đợi phải là hội trưởng hội học sinh nữa, chiếc xe kia cũng bị thu lại đúng ?" Tố Y tò mò hỏi.

      "Đúng vậy, cho nên, em phải cầu nguyện vẫn là hội trưởng hội học sinh ! Nếu như vậy, em vẫn có thể dùng xe của mẹ !" Lâm Tử Mặc cười .

      "Được rồi, vì chiếc xe kia! Em cầu nguyện vẫn là hội trưởng hội học sinh ! Nhưng ngàn vạn lần được bị người ta cách chức xuống nha!" Tố Y đùa.

      Lâm Tử Mặc khỏi buồn cười. Hình như mỗi lần thấy Trình Tố Y, tâm tình của mình đều rất tốt!

      Sau khi Tố Y trở lại ký túc xá mới biết được, trong nhà Chu Thư Linh có việc, xin nghỉ tuần. Bạn ấy về nhà rồi! Trong ký túc xá cũng chỉ còn Lữ Bình và Hoàng Thải Vi.

      Chu Thư Linh về nhà, nếu cả ngày mai mình cũng ở đây, vậy Hoàng Thải Vi cũng chỉ có thể cùng vào cùng ra với Lữ Bình!

      Quên , ngày mai mình mang Hoàng Thải Vi làm cùng. Dù sao học kỳ sau, mình cũng sống ở bên ngoài, mọi người cũng biết mình có nhà ở Yên Kinh, lúc này giấu diếm cũng được. Mà bé Hoàng Thải Vi này bình thường làm việc vẫn rất có chừng mực, lời nên , nhiều câu.

      Nghĩ đến đây, Tố Y liền với Hoàng Thải Vi: "Thải Vi, ngày mai có tiết, tớ muốn ra ngoài mua chút đồ, cậu cùng với tớ !"

      "Ừ, cậu muốn mua cái gì?" Hoàng Thải Vi ngẩng đầu.

      "Cũng có gì, chỉ là muốn xem nhạc cụ thôi!" Tố Y .

      "Được, ngày mai tớ cùng cậu!" Hoàng Thải Vi xoay người, "Chỉ là, cậu cho mình biết trước hôm nay cậu đâu?"

      "Ngày mai cậu theo tớ biết hôm nay tớ đâu!" Tố Y cười .

      "Tố Y, hôm nay cậu hát bài kia nghe hay, là do chính ‘bản thân’ cậu viết sao?" Lữ Bình từ giường thò đầu ra hỏi. Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bản thân”.

      "Đúng vậy! Là 'chính mình' viết." Tố Y cười lạnh liếc mắt nhìn Lữ Bình, cũng nhấn mạnh hai chữ 'chính mình'.

      Hoàng Thải Vi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lữ Bình, lại nhìn về phía Tố Y.

      "Tố Y, bạn lợi hại. Học nhạc rất tốn tiền , chúng ta nhiều người muốn học cũng biết học ở đâu, cũng học nổi. Bạn cũng học 13 năm, nhất định tốn ít tiền. Nhà bạn cũng có tiền!" Lữ Bình lại hỏi tiếp.

      "Mình rất may mắn, đầu thai tốt, có nơi để học, cũng học được. Nếu đầu thai đến chỗ các bạn, thực thê thảm! Cho nên , đầu thai là môn kĩ thuật sống! Người khác hâm mộ được!" Tố Y bình tĩnh nhìn Lữ Bình "Hơn nữa, học nhạc cũng cần thiên phú. phải muốn học là có thể học giỏi được!"

      Lữ Bình bị á khẩu, nhất thời biết cái gì cho đúng, mà khóe miệng của Hoàng Thải Vi lại vểnh lên, bộ dáng nín cười!

      Tố Y trực tiếp kéo ghế dựa trước bàn học của chính mình ngồi xuống. Nghĩ ngày mai mình phải mua chiếc notebook, dù sao bản thân mình thường xuyên cần dùng.

      "Thải Vi, ngày mai tớ còn muốn mua chiếc laptop, cậu biết nhãn hiệu nào tốt giới thiệu cho mình ?" Tố Y quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Thải Vi.

      "Cậu có máy tính sao?" Hoàng Thải Vi hỏi.

      "Ừ, đúng lúc laptop hỏng rồi, nghĩ đến bên này lại mua cái mới. Gần nhất vẫn cần dùng, tớ vẫn quên chuyện mua máy tính mất!" ra, Tố Y chỉ lấy ít đồ dùng tùy thân của nguyên chủ kể cả máy tính và vân vân, đều thu gọn. Tố Y mang vật nào trong nhà .

      "Vậy cậu mua laptop giống hiệu của tớ , dùng còn rất tốt đó." Hoàng Thải Vi vừa vừa giơ chiếc laptop của mình lên.

      "Được rồi, vậy ngày mai xem!" Tố Y nhìn nhìn laptop của Hoàng Thải Vi .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tố Y mang Hoàng Thải Vi đến biệt thự bên này.

      "Đây là chỗ nào? phải cậu muốn mua nhạc cụ sao? Sao lại dẫn tớ đến chỗ này?" Thải Vi chỉ cảm thấy ánh mắt cũng đủ dùng. Vẻ mặt ngạc nhiên thú vị đánh giá chung quanh.

      "Tớ mua căn hộ ở chỗ này, tại sửa sang nữa. Sáng sớm đến đây có việc, buổi chiều chúng ta lại ." Tố Y kéo Hoàng Thải Vi vào trong biệt thự, "Nhưng mà, buổi chiều tớ muốn mua xe, phải là mua nhạc cụ!"

      Hoàng Thải Vi trợn mắt há mồm nhìn Tố Y, há hốc miệng, nửa ngày nên được từ.

      "Cậu là thổ hào sao! Tớ bao giờ muốn cho cậu nữa!" Qua rất lâu, Hoàng Thải Vi mới thào .

      "Mình đây phải thẳng thắn với cậu sao? Hơn nữa, cậu cũng hỏi mình mà!" Hoàng Thải Vi bị Tố Y da mặt dày làm nghẹn họng, cũng biết cái gì cho đúng.

      "Thải Vi, cậu biết . Nếu tớ muốn viết bài hát, ở ký túc xá rất bất tiện. Hơn nữa, số nhạc cụ đặt ở ký túc xá cũng thích hợp. Cho nên, tớ định học kỳ sau dọn ra ngoài ở. Đến lúc đó nếu như ở bên này, vẫn cần phương tiện thay bộ." Tố Y quay đầu với Hoàng Thải Vi.

      Hoàng Thải Vi quay mặt xem thường nhìn Tố Y: "Cậu cũng như vậy, mình còn có thể gì nữa! tại, mình chỉ có thể : Thổ hào, chúng ta làm bạn ! Tốt lắm, trước mang ta tham quan . Để dế nhũi ta đây cũng cảm thụ chút thế giới của thổ hào!"

      " thôi! Lên lầu nhìn xem, cậu cũng có thể cho tớ vài ý kiến chẳng hạn." Tố Y kéo Hoàng Thải Vi đến cầu thang lên lầu


      Chương 12: Kim ốc tàng kiều

      Edit: Lệ Hy


      Beta: LenNiNi [cũng làm luôn ~]

      "Trình sư muội!"

      Tố Y chuẩn bị lên lầu liền quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Tử Mặc mang theo hai người đứng trước cửa biệt thự.

      "Chào Lâm sư huynh, hai vị buổi sáng tốt lành!" Tố Y mỉm cười về phía trước.

      Còn Hoàng Thải Vi lại là chết lặng theo sau Tố Y thầm oán : Dù sao buổi sáng hôm nay số lần bị kinh hách đủ nhiều! tại mính cũng coi như thấy mặt người quen, cho dù chủ tịch quốc gia xuất ở nơi này, mình cũng cảm thấy bất ngờ!

      "Trình sư muội, em mang vị sư phó này xem phòng ghi của em . Có cầu gì, có thể trực tiếp . sang bên cạnh trước, có việc gọi điện cho ." Lâm Tử Mặc xong kéo người đàn ông trong bọn họ, xoay người ra ngoài.

      "À, được rồi, Lâm sư huynh saironara (tạm biệt)."

      Bên này, người đàn ông bị Lâm Tử Mặc kéo ra, vừa ra khỏi sân, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lâm Tử Mặc. " tệ nha, tiểu tử! Cháu muốn kim ốc tàng kiều(*) hả! Đến, với chú , đến bước nào rồi? Nắm tay chưa? Hôn chưa?"

      (*) Kim ốc tàng kiều: Lầu vàng giấu người đẹp.

      "Chỉ là sư muội cùng trường, trùng hợp làm hàng xóm mà thôi. Chú cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, chú biết từ 'kim ốc tàng kiều' rất thích hợp sao?" Khẩu khí của Lâm Tử Mặc bình thường .

      "Ơ kìa, cần để ý những chi tiết đó ! Đến, với chú, bé kia tên là gì? Có muốn vào vòng diễn nghệ ?" Người đàn ông kia chọc chọc Lâm Tử Mặc,"Hai người phải là quan hệ kia, bé kia có bạn trai ?"

      "Lâm Hướng Văn, cháu tuần gặp ông nội. Nếu , bây giờ cháu trở về xem sao?"

      "Ấy ~ từ từ, từ từ! Chú hỏi nữa được chưa? Mỗi lần cháu gặp ông cụ xong, chú đều bị ông ấy lột tầng da!"

      Lâm Hướng Văn chạy nhanh giữ chặt Lâm Tử Mặc cầu xin tha thứ, nhưng mà im lặng đến phút đồng hồ lại cam lòng : "Tử Mặc à! Cháu biết là chỉ khuôn mặt của bé kia, tiến vào vòng giải trí thực đáng tiếc sao? Công ty của chú cần người, gần đây, khắp nơi đào góc tường đấy! Thế nào, giúp chú đến hỏi thử xem! Hơn nữa cho dù tiến vào cái vòng luẩn quẩn kia, vậy tiến vào nhà chúng ta cũng sai nha! Bây giờ cháu còn thiếu thím mà!"

      "Nếu nàng muốn tiến vào vòng luẩn quẩn kia, thi đỗ Yến Đại. Hơn nữa, nàng thích chồng già."

      Lâm Tử Mặc dừng bước lại nhìn Lâm Hướng Văn, nghiêm túc thừa nhận, trả lời ràng.

      "Dựa vào cái gì, đàn ông ba mươi tuổi như hoa đẹp nhất! Bây giờ chú tuổi đẹp nhất. Già chỗ nào chứ!!!

      Lâm Hướng Văn cúi đầu nhìn cách ăn mặc xinh đẹp của chính mình, lại sờ mặt mình, thở phì phì bác bỏ.

      Bên này Tố Y chuyện trang trí với sư phó xong, sau đó xác định loại thiết bị. Hoàng Thải Vi cũng cười xấu xa nhìn chóng chọc Tố Y: "Trình Tố Y! Cậu lại có thể kim ốc tàng kiều! Hơn nữa, người đẹp này còn là Lâm đại tiên trong truyền thuyết! Tớ còn chưa nhìn kĩ ! ! Hai người có quan hệ gì! Nhanh thành cho mình!"

      " thực ra! Chẳng qua là tình cờ làm hàng xóm mà thôi, nếu thực là người đẹp, tớ còn phải cất giấu sao?" Tố Y cho Hoàng Thải Vi vẻ mặt cậu rất tục, " thôi, đừng ngạc nhiên thế. Buổi chiều tớ còn nhờ Lâm Tử Mặc đến chọn xe giúp nữa, nếu như cậu muốn nhìn thấy đại tiên, đến lúc đó nhìn cho đủ! Dù sao nhìn miễn phí mất tiền!"

      Hai người Tố Y vừa mới ra biệt thự, trông thấy Lâm Tử Mặc về phía bên này.

      "Lâm sư huynh, bạn của rồi?" Chỉ thấy mình Lâm Tử Mặc qua đây, Tố Y tò mò hỏi.

      " có việc trước, bên này của em quyết định tốt chưa?"

      Lâm Tử Mặc đứng lại. cho Tố Y, Lâm Hướng Văn bỏ là bị cố ý chọc giận.

      "Quyết định rồi, em sửa sang lại xong rồi bọn họ trực tiếp qua đây lắp đặt. Cũng gần 12 giờ rồi, nếu em mời ăn ! giúp em nhiều việc như vậy, em còn chưa từng cảm ơn nữa."

      Tố Y lòng dạ muốn cảm ơn Lâm Tử Mặc, cho nên đặc biệt chân thành.

      " biết nhà hàng, mùi vị đồ ăn tệ! Cách chỗ chúng ta muốn buổi chiều cũng xa. mang các em qua đó." Lâm Tử Mặc xong trực tiếp mở cửa xe, ý bảo Tố Y và Hoàng Thải Vi lên xe.

      "Lâm sư huynh, đây là Hoàng Thải Vi, bạn cùng phòng kí túc xá của em. Thải Vi, đây là Lâm Tử Mặc, Lâm sư huynh." Tố Y giới thiệu hai người với nhau.

      "Xin chào!" Lâm Tử Mặc gật đầu với Hoàng Thải Vi.

      "Chào Lâm sư huynh!" Hoàng Thải Vi cũng mỉm cười gật đầu với Lâm Tử Mặc.

      Tố Y thấy biểu của Hoàng Thải Vi, trong lòng thầm buồn cười, nương này trước mặt người ngoài còn rất đoan chính nha!

      Đợi mấy người cơm nước xong, trực tiếp chọn xe. Tố Y dạo quanh vòng, chọn chiếc xe việt dã màu trắng.

      Sau khi Lâm Tử Mặc thử lái, xác định xe có vấn đề, vẻ mặt của Tố Y mới trở nên thịt đau lấy thẻ quét. Chờ Tố Y làm thủ tục xong xuôi, Lâm Tử Mặc liền tạm biệt hai người.

      "Tố Y, chuyện học kì sau cậu muốn ra ngoài ở có muốn với Thư Linh ?" đường hai người lái xe đến thung lũng điện tử, Hoàng Thải Vi hỏi.

      "Thuận theo tự nhiên . tại hay cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao lúc dọn ấy biết!" Tố Y nắm vô lăng, chuyên chú nhìn phía trước.

      "Tớ cảm thấy đợi lúc cậu dọn ra ngoài, tớ cũng muốn ở trong kí túc xá nữa." Hoàng Thải Vi dựa vào ghế dựa thở dài hơi." hâm mộ cậu đó, tại mua nhà, có thể trực tiếp sống ở bên ngoài. Tớ lại thể, ba tớ chờ sau khi tớ tốt nghiệp, tìm được công việc ở Yên Kinh mới cho tớ mua nhà."

      "Nếu cậu định làm ở Yên Kinh, còn bằng tại mua nhà luôn. Tớ cảm thấy giá nhà ở Yên Kinh khẳng định tăng giá, bốn năm sau còn biết là cái giá nào mất! , nghe tớ . Muốn mua nhà ở Yên Kinh, nhanh lên muộn!" Tố Y đề nghị với Hoàng Thải Vi.

      Bản thân mình biết giá phòng tăng, nhưng Hoàng Thải Vi biết ! Chính mình lại thể trắng ra, cho nên chỉ có thể đề nghị. Hơn nữa, Tố Y rất có thiện cảm với bé này, tự nhiên muốn bỏ qua thời cơ tốt để mua nhà ở Yên Kinh.

      "Mình ở tiểu khu kia, cậu cũng thấy hoàn cảnh rồi đấy! Thương lượng với ba mẹ cậu chút, nếu có thể , tại mua nhà ở nơi đó. Chắc chắn tương lai hối hận! Nếu vài năm sau mới lại mua, khó có được tiểu khu có hoàn cảnh tốt như vậy!" Tố Y lại tiếp.

      "Nhưng mà tiểu khu chỗ cậu phải đều là biệt thự sao? Nhà của tớ nhiều nhất có thể mua cho tớ căn nhà khoảng trăm vạn, đắt hơn mua được. Đây là tiền mồ hôi nước mắt mà ba mẹ tớ tiết kiệm hơn nửa đời người đó!"

      "Gần hồ Nhạn Minh bên này là khu biệt thự, những khu cao tầng hai bên cũng thuộc loại tiểu khu nhìn ra hải cảng. Bên trong đều mới trang hoàng, diện tích có lớn có . Nguyên đán sang năm giao phòng là có thể xách túi vào ở! tại nếu mua đến 100 vạn, sau bốn năm thôi, rất khó !" Tố Y phân tích giúp Hoàng Thải Vi.

      "Như vậy à, nếu về sau giá phòng tăng lên, vậy vẫn nên mua trước có vẻ vó lời hơn. Hơn nữa, hoàn cảnh tiểu khu kia của cậu đúng là tệ. Tớ gọi cho ba trao đổi chút!"

      Hoàng Thải Vi suy nghĩ, cảm thấy lời Tố Y có đạo lí. Ở xe trực tiếp gọi điện cho ba ba thương lượng chuyện mua nhà.

      Tố Y thấy Hoàng Thải Vi quyết định, cũng thêm gì nữa!

      Chờ Hoàng Thải Vi cúp điện thoại, cười với Tố Y "Ba của tớ tuần sau ông qua đó nhìn kĩ trước xong lại !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :