1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Đãi ngộ khác biệt.

      Editor: Búnn.

      Lại đến ngày lâm triều, Thuận Khải Đế lấy lý do là hai vị Trần, Dương đại nhân dạy nữ nhi đúng cách, phạt năm bổng lộc, ban thưởng ma ma giáo dưỡng để dạy hai vị quý nữ.

      Còn Tống đại nhân dạy nữ nhi nghiêm, bôi nhọ thanh danh hoàng gia, trực tiếp giáng hai cấp, điều đến tỉnh ngoài làm phủ doãn.

      Sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, Tống gia, Trần gia, Dương gia luôn nhắc tới việc thế gia thanh lưu phát triển lớn mạnh trong suốt mười năm.

      Đặc biệt là Tống gia, vì Nghiên Phi nương nương là người trong tộc, mới đầu người trong nhà cũng chỉ là Công Bộ Lang nho , sau khi huynh ruột của Nghiên phi tham gia khoa cử, đỗ hai kỳ trạng nguyên. Đúng lúc đó Nghiên Phi sinh Thất công chúa, được tấn phong vào phi vị. Trong các đời Hoàng đế, con nối dòng của Thuận Khải Đế cũng coi như là thưa thớt, lúc có nữ nhi vô cùng cao hứng, lại thấy huynh ruột của Nghiên phi có chút thực lực, có thể sử dụng được, cho nên mới có suy nghĩ đề bạt. Thuận buồm xuôi gió lên được chức Nhị phẩm hộ bộ Tả Thị Lang.

      Người này sao, nếu quá mức đắc ý dễ dàng thất bại. Vị Tống đại nhân, Tống Hướng Học là vị như vậy. Có học vấn, lại tham tài, cũng mê nữ sắc, đúng là vị có thanh danh trong sạch, lúc nào cũng tự xưng là tài tử. Sau khi chủ trì hai lần khoa khảo, lại nảy sinh tham vọng, khoác lác là có vô số môn sinh, ngầm kéo bè kết phái. Sau lưng cũng tự xưng là 'Tiểu quốc cữu'!

      Thế gia thanh lưu đương nhiên là vừa mắt với thế gia cổ hủ luôn đối lập với mình từ trước đến nay, cười : là môi đội trời, môi dưới đạp đất, Trạng nguyên Quốc cữu lão gia chân chính cũng chưa chắc thanh cao bằng .

      Minh Lý nghe người ta bàn tán vài lần, lần nào cũng cười trừ.

      Nếu Tống gia bé, Thuận Khải Đế so đo, nhưng nếu muốn lớn mạnh, dẫn dắt triều đình, đó lại là trêu chọc ánh mắt của Thuận Khải Đế.

      Mà hai nhà Trần, Dương phụ thuộc vào việc Tống gia đối chọi với thế gia thanh lưu.

      Đúng lúc này lại bị Thuận Khải Đế mỉa mai.

      ***

      Nhị Hoàng tử Thận Vương nhận được tin thầm cười khổ.

      Có Thái tử và Ngũ Hoàng tử Vương, như viên ngọc tỏa sáng ở phía trước, bản thân lọt vào mắt của phụ hoàng, nên chỉ nghĩ đến chuyện thành làm Vương gia an nhàn cũng được rồi. Ai biết mẫu phi và cữu tử tự biết bản thân được mấy cân mấy lượng, mà còn muốn đẩy người đỉnh cao xuống. Còn có muội muội đồng mẫu, với thân phận công chúa, ngày thường cao ngạo chút cũng được. Nhưng tại sao ngươi lại muốn đối đầu với Cửu muội muội ở cao? Đương nhiên biết vì sao mình lại được phong là Thận Vương? Chữ 'Thận' này có nghĩa là phải năng thận trọng, hành động thận trọng, chỉ an tâm thụ hưởng vinh hoa phú quý thôi.

      Mặc dù có ghen tỵ, lồng ngực có khó chịu, nhưng giấu trong lòng là được rồi. Ai bảo bản thân được đầu thai đến bụng Hoàng hậu nào.

      Cửu muội muội mới đúng là quả tim người Phụ hoàng. Nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nhất định để nàng chịu chút uất ức, dù là nhất.

      Bản thân thừa dịp mấy tháng Thái tử ở trong cung, tạo ấn tượng tốt với phụ hoàng, nhưng lần gây chuyện này của bọn họ chỉ sợ là lại toi công rồi.

      Nghĩ đến đây lại thầm trách Thuận Khải Đế. Tại sao cùng là nhi tử lại có người được thiên vị. thương tại sao còn sinh ra?

      Nhưng Nhị Hoàng tử Thận vương là người phúc hậu, cũng là người thông minh. Dù mẫu phi, cữu tử, muội muội có làm ầm ĩ như thế nào, vẫn kiên quyết giữ chủ ý của mình.

      Vội vàng dâng tấu chương thỉnh tội. Thuận Khải Đế cũng giận chó đánh mèo, : "Trẫm biết con tốt!" Sau đó ban thưởng đôi ngọc như ý, vài khúc vải tiến cống, cùng vài con ngựa. Biết Thận Vương mê côn trùng, sai người tìm mấy con côn trùng hiếm để ban thưởng. Coi như trấn an, cũng báo cho triều thần biết, nhi tử của trẫm tốt, trẫm ghét vì lỗi lầm của gia tộc mẫu thân.

      Cũng coi như với thế gia khác, thế gia thanh lưu vẫn giữ được tin tưởng của đế vương.

      Chỉ là Thận Vương được ban thưởng lại cười khổ.

      Nếu là Thái tử và Ngũ Hoàng tử, hẳn là phụ hoàng ban sủng vật gì.

      còn nhớ lúc Thái tử còn có nhặt được con hồ ly khuyển lông trắng, vô cùng thích, gần như lúc ngủ cũng muốn ôm. Lại bị Phụ hoàng mắng mỏ là mê muội mất cả ý chí! Lệnh cho cung nhân mang nó đến chỗ An hoàng thúc, cho tiểu quận chúa.

      Sau vài ngày lại tìm cho Thái tử con chó ngao Tây Tạng và chim ưng, dẫn xuất cung săn thú. Đến bây giờ Thận Vương vẫn còn nhớ lời phụ hoàng với Thái tử mà nghe lén được: " thể nuôi sủng vật, phải nuôi những con có chỗ sử dụng được. Nếu nuôi những vật yếu đuối thích chơi này, lâu dần cũng yếu đuối mà mất chí lớn. Nếu muốn nuôi phải nuôi những con như hùng ưng, chó săn vậy, có thể bị con chinh phục, để con sử dụng..."

      Có lẽ vận mệnh của con người được trời định trước. Tranh như vậy, mà tranh cũng như vậy.

      Đại Hoàng tử Thành vương, cũng là người thà phúc hậu, có tâm cơ gì, tính tình hoàn toàn trái ngược với mẫu phi Tề phi của . Lúc nhận được tin xách hai bình rượu ngon tới cửa, uống với Thận Vương đến say về.

      Còn Tứ Hoàng tử Mặc Vương, lúc nhận được tin viết chữ trong thư phòng, lại chỉ cong cong khóe môi.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 40: Nhìn vật nhớ người.

      Editor: Búnn.

      Trong đại doanh ở Tây Cương.

      Người luyện tập công phu từ , thân thể vốn cường tráng, mấy ngày nay lại được chăm sóc cẩn thận, mặc dù chất lượng thức ăn kém nhưng cơ thể Bùi Nguyên Tu cũng nhanh chóng phục hồi, dù còn chưa được vận động mạnh, nhưng ra ngoài doanh trướng, bộ vài vòng vẫn có thể làm được.

      đội nhân mã phi thẳng vào trong doanh trại, tạo lên lớp bụi mỏng.

      Người dẫn đầu cưỡi xích thố chính là Thái tử Lý Long Hựu, phía sau yên ngựa còn treo bao vải dầu, phía ngoài bao vải vẫn còn vết máu.

      Bùi Nguyên Tu vừa thấy liền biết đắc thủ rồi.

      Theo trí nhớ của kiếp trước, Bùi Nguyên Tu nhớ đúng vào mấy ngày này, nhi tử đầu lĩnh bộ tộc Cổ Đê hài lòng nhất là Ba Lãng mang đám người cướp rất lương thảo của bọn họ, khiến cho trận đánh vô cùng gian nan. Cho nên, giả vờ như vô tình ra câu: Lương thảo trong quân sắp hết, tính thời gian xem lương thảo phía sau sắp vận chuyển đến đây chưa, biết con đường kia...

      Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Long Hựu tòng quân đánh giặc, nhưng cũng là người cẩn thận, cũng vô cùng thông minh, nghe Bùi Nguyên Tu xong lập tức kéo vào màn trướng. Sau khi cùng xem xét bản đồ với Bình vương và vài vị tướng quân, họ cảm thấy rất có khả năng quân địch mò vào đánh lén từ ba chỗ, lập tức điều khiển nhân mã đến phục kích.

      Theo kế hoạch Bùi Nguyên Tu vẽ ra, Lý Long Hựu chờ lệnh dẫn theo đội nhân mã, mai phục mặt đất, nơi Ba Lãng có thể qua nhất.

      Vào địa doanh, Lý Long Hựu xoay người xuống ngựa, thấy Bùi Nguyên Tu, vẻ mặt vô cùng vui mừng, bước lên phía trước, đấm vào ngực Bùi Nguyên Tu quyền, cố kị vết thương vết thương của , tất nhiên là ra tay nặng, cười đó: "Được lắm, Nhận Chi, chỉ là võ tướng, còn có tài chỉ huy nữa!"

      Bùi Nguyên Tu cười, bước đầu tiên lấy lòng đại cữu huynh thành công, chắp tay : "Chúc mừng Thái tử chiến thắng trở về!" Ánh mắt dừng lại tay Lý Long Hựu.

      Bao tay da giữ ấm màu đen, nữ công còn thô ráp, thuần thục, nhìn cái là biết do Cửu Nhi làm. Kiếp trước, tuy chỉ có duyên phân làm phu thê vài năm ngắn ngủi nhưng Cửu Nhi làm cho ít đồ. Phần lớn áo trong, vớ giày, tới khăn tay, áo khoác, quạt, hà bao đều xuất phát từ tay của nàng. Ngay cả những bao tay giữ ấm này cũng rất nhiều.

      Lúc thuê thùa may vá Cửu Nhi luôn có thói quen, thêu hoa văn hình con mèo giống như ký tự quanh co ở nơi khó phát .

      bao tay giữ ấm của Lý Long Hựu, Bùi Nguyên Tu chỉ cần liếc mắt cái là có thể thấy được.

      "Sao? Thích bao tay này? Nếu là cái khác có thể cho huynh, nhưng cái này là do Cửu Nhi đặc biệt làm cho ta, huynh đừng nghĩ đến nữa, haha..." Thấy ánh mắt Bùi Nguyên Tu khóa chặt tay mình, Lý Long Hựu lập tức sáng tỏ. Bao tay giữ ấm này là do muội muội nghĩ ra, lúc trước ít nam nhân của thế gia cùng vào trong quân thấy, cũng cảm thấy lạ lẫm, cũng muốn xin .

      Nhưng đây là tác phẩm của muội muội nhà mình, làm sao Lý Long Hựu có thể cho được. Còn nữa, đồ thêu thùa của nữ nhân nhà người ta thể tùy tùy tiện tiện cho người ngoài.

      Bùi Nguyên Tu cười cười, khổ sở trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Tay tự chủ được sờ sờ ngực, nhưng lại cảm nhận được gì. Kiếp trước, sau khi Cửu Nhi , hà bao đựng kết tóc luôn nằm ngực . Bây giờ ngay cả nhìn vật nhớ người cũng được rồi.

      "Quân tử đoạt cái mà người ta thích! Bình vương gia còn chờ tin mừng của Thái tử, Thái tử gia mau !"

      "Được, Nhận Chi huynh quay lại trướng , đợi ta báo tin mừng rồi quay trở lại mời huynh uống rượu!" Lần đầu Lý Long Hựu dẫn đội phục kích thắng trận trở về, tự tay chém đầu Ba Lãng, cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Đúng, còn muốn phải cảm ơn công lao của tiểu Gia Cát huynh nữa! Huynh nhớ chờ tin tức tốt của ta!" Dứt lời, chắp tay, về phía trướng lớn nhất.

      Bùi Nguyên Tu nhìn Lý Long Hựu rời , cười khổ xoay người, thấy vẻ mặt chào mừng của Bùi Tiểu: "Gia! Nơi này đầu gió, quay lại trướng !"

      Bùi Nguyên Tu gật gật đầu trở về.

      Bùi Tiểu phía sau, từ lúc gia nhà bị thương, lại trở nên kỳ lạ. Cũng thể là kỳ lạ, phải là...

      Tang thương...

      Đúng! Chính là tang thương!
      Từ sau khi Bùi tướng quân Gia bắt đầu trở nên trầm lặng, vài ngày nay lại cộng thêm tầng tang thương.

      "Gia, người thích bao tay giữ ấm của Thái tử gia sao? Tiểu nhân thấy đó cũng là đồ tốt, gây trở ngại cũng rất ấm, bao phủ cả bàn tay! Hay là tiểu nhân cũng học khâu cho ngài đôi?"

      Từ Bùi Nguyên Tu theo phụ thân ở trong quân, tất nhiên là có tỳ nữ hầu hạ, y phục đều là do nhũ mẫu ở trong nhà mang đến đây, còn may vá thuê thùa, giặt giũ, đều do hai huynh đệ Bùi Tiểu và Bùi Đại thu xếp. Lúc tắm rửa tự mình làm.

      Nghe Bùi Tiểu , Bùi Nguyên Tu vẫy tay. " cần!"

      Nếu phải là do nàng làm có ý nghĩa gì đâu?
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đọc loạt chương quá!
      Lăng Vũ thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 41: Bày mưu tính kế.

      Editor: Búnn.

      Bùi Nguyên Tu khẽ lắc đầu, xoay người vào doanh trướng.

      Lúc này cần gì phải tự làm khổ?

      Bây giờ Cửu Nhi vẫn còn ở trong Hoàng cung, hưởng toàn bộ thương. Bản thân phải suy nghĩ kế hoạch tốt để có thể giống như kiếp trước lấy được Cửu Nhi về nhà.

      Ngồi chiếc giường giản dị bên trong doanh trường, Bùi Nguyên Tu cố gắng suy nghĩ việc trải qua trong kiếp trước. Lập công, phong tướng quân, sửa lại án xử sai, thu thêm lãnh thổ, được tấn phong làm Phiên Vương.

      Vậy nếu kiếp này cũng làm những việc tương tự có thể xứng đôi với thân phận của Cửu Nhi, có năng lực bảo vệ nàng.

      Huống hồ, con đường này còn có kinh nghiệm được gom góp tích lũy từ kiếp trước, tránh tình trạng có kế hoạch mà bị người khác tập tích, lúc tiến hành cũng gặp thuận lợi.

      Sau khi quyết định chủ ý, bắt đầu nghiêm túc vạch ra kế hoạch.

      ***

      Lý Long Hựu ở bên kia, mang theo tùy tùng, xách bao vải dầu vào doanh trướng lớn nhất, chắp tay thi lễ.

      "Bình Hoàng thúc! Hoàng chất may mắn làm nhục mệnh, lấy được thủ cấp của Ba Lãng trở về!"

      Dứt lời, tùy tùng của Lý Long Hựu cầm bao vải dầu trong tay đưa lên án thư. Mở ra, đầu người với mái tóc hỗn độn, hai mắt lồi ra, máu tràn khắp nơi, lộ ra ngoài.

      Bình Vương và các vị tướng khác thoải mái cười to.

      Bình Vương vuốt râu : "Ba Lãng này chính là nhi tử mà Trát Đạt, thủ lĩnh bộ tộc Cổ Đê hài lòng nhất. Cũng chính là người kế vị chức thủ lĩnh. Bây giờ lại bị con lấy mất đầu, lúc biết việc này nhất định nén giận, chắc chắn trận phản công quyết liệt." Bình Vương vỗ vỗ bả vai Lý Long Hựu, : "Tiểu tử con rất giỏi, lần đầu lãnh binh phục kích toàn thắng, để ta dâng tấu chương báo tin vui cho phụ hoàng con. Lúc Hoàng huynh thấy, nhất định là vui cả đêm ngủ được cho xem."

      "Hoàng thúc tán thưởng, lần này Hoàng chất có thể chiến thắng, còn có người có công vạch kế hoạch!"

      "À? Là ai?"

      "Bùi Nguyên Tu!"

      "Là Nhận Chi? Tiểu tử này vô cùng giống phụ thân lúc mới tòng quân, là người vừa có dũng vừa có mưu." Từ Lão Nguyên Soái lắc đầu, tiếc nuối : "Năm đó Bùi Kính cũng là do ta đào tạo ra, chỉ tiếc lại mất sớm, ai..."

      "Hổ phụ vô khuyển tử, chả trách lúc tiểu tử này dâng tấu muốn xuất chinh lại khiến Hoàng huynh tức giận muốn ngã ngửa." Bình Vương gia cười khẽ. "Nếu để bình yên ở kinh thành đúng là nhân tài được trọng dụng rồi."

      "Là người có tài sao truyền đến đây, nghe xem bước tiếp theo muốn làm gì." Minh Du . Là Thống soái có tài của thế hệ, còn chưa thấy cái gì tốt. Nếu nắm chặt cơ hội bồi dưỡng, sợ đến lúc đồng lứa bọn họ lui về sau, lại chưa chín mà rụng hỏng rồi. Lần này Hoàng thượng tuyển hơn mười vị con cháu thế gia có công lao theo Thái tử ra đây, cũng có ý là tuyển lựa người tài trong số đó.

      Lý Long Hựu nghe xong, liếc mắt ra hiệu với tùy tùng, để mời Bùi Nguyên Tu qua đây.

      Với Bùi Nguyên Tu, từ lần chuyện với trong Hoàng Giác tự lập tức có ý kết bằng hữu. Cho nên sau này cùng ở trong quân, càng cảm thấy người này hợp khẩu vị của mình, cách chuyện của cũng ngay thẳng, trong lời luôn có tầng ý tứ. lý luận suông, thậm chí phù phiếm giống phần lớn con cháu thế gia. Mặc dù biết bản thân là Thái tử, những cũng thích nhìn thấy người khác làm theo ý kiến của mình. Điều này khiến việc ở chung với Bùi Nguyên Tu vô cùng thoải mái.

      Lúc Bùi Nguyên Tu tới doanh trướng, bên trong bản đồ được mở sẵn, Bình Vương đứng ở giữa, Từ Lão nguyên soái và Minh Du, đứng bên phải bên trái. Những vị tướng quân còn lại đứng thành hai hàng ở hai bên.

      Mặc dù Lý Long Hựu có địa vị Thái tử cao quý, nhưng cũng chỉ đứng ở vị trí thủ hạ.

      Bùi Nguyên Tu tiến lên hành lễ, sau đó đứng ở vị trí thủ hạ của Lý Long Hựu.

      Ba vị con cháu thế gia cũng vào ngay sau đó, theo thứ tự đứng bên cạnh .

      Minh Du ho tiếng, : "Lần này Thái tử dẫn nhân mã đánh thắng bộ tộc Cổ Đê có ý định ăn cắp lương thảo của quân ta, cũng lấy được thủ cấp của Ba Lãng, nhi tử của thủ lĩnh bọn họ. Ba Lãng này chính là người tiếp nhận vị trí thủ lĩnh đời kế tiếp của bộ tộc Cổ Đê, cũng chính là nhi tử mà thủ lĩnh của bọn họ hài lòng nhất, rất có tiếng ở bộ tộc Cổ Đê. Cho nên lần này nhất định bọn họ phản công quyết liệt. Mời chư vị đến đây chính là muốn nghe xem, chư vị có ý kiến gì ?"

      Minh Du vừa xong, Bình Vương liền tiếp lời: "Có lẽ đây là lần đầu đám người trẻ tuổi các ngươi chinh chiến. Mấy tháng nay cũng quan sát ít rồi, có ý kiến gì ? cho mấy lão già chúng ta nghe chút!"

      Đợi Bình Vương dứt lời, Lý Long Hựu bước lên nửa bước, chắp tay : "Lần này mạt tướng dẫn nhân mã phục kích quân địch, phát , lần này bọn họ đánh lén đội ngũ áp vận lương thảo của quân ta, còn mang theo rất nhiều diêm sinh, cũng dẫn theo khá nhiều ngựa, và dây thừng. Cho nên mạt tướng đoán, lần này bọn họ có ý đánh lén cướp lương thảo, mà là muốn thiêu hủy..."

      "Ừ..." Từ lão nguyên soái vuốt râu, : "Nếu vậy bây giờ cũng là thời điểm quân địch thiếu lương thảo."

      "Mạt tướng cũng cho là vậy, nên..." Lý Long Hựu muốn đưa ra suy nghĩ của mình loạt ý kiến khác ào ào ập tới.

      "Nếu vậy đại binh bên ta áp sát, thừa dịp bọn họ kiệt sức, ngựa mệt lử, thiếu lương thảo lưới bắt gọn, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?" Thứ tử dòng chính của Đông Tín Hầu theo Thái tử xuất chinh, Trịnh Minh Tích .

      Tướng quân cánh phải Dương Phúc Thông cười : "Ý tưởng rất tốt, nhưng chỉ là lý luận suông. Người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, dừng để cái lợi trước mắt che mờ."

      "Vậy treo đầu Ba Lãng phía cửa doanh trại, giết nhuệ khí của Man di!" Lại thêm người thuộc con cháu thế gia .

      "Làm vậy chỉ chọc giận bọn họ, chúng ta có lợi ích gì?" Minh Du hỏi.

      "Chuyện này..." Người đó biết phải trả lời như thế nào.

      "Mạt tướng có ý kiến, treo đầu Ba Lãng cửa doanh trại cũng là kế hay..." Giọng Bùi Nguyên Tu có hơi trầm ngâm.

      "Như thế nào?" Lý Long Hựu hỏi.

      "Treo đầu Ba Lãng lên, kích động bi thương trong bộ tộc Cổ Đê, tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, khiến bọn họ muốn chiến đấu mất còn với quân ta. Đương nhiên, tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, thêm cái thứ hai suy yếu, ba cái biến mất. Trong mấy ngày này quân ta chỉ cần canh phòng cẩn mật, đợi đến lúc đối phương kệt sức, chúng ta tiến công..." Bùi Nguyên Tu dứt lời, nâng mắt nhìn các bị trưởng bối.

      "Cũng có nghĩa là thừa dịp bệnh, muốn mệnh của ? Diệu kế!" Trịnh Minh Tích .

      "Ừ, có thể thử lần!" Bình Vương . "Ý chư vị thế nào?"

      Mọi người cảm thấy có thể làm, cho nên cùng gật đầu.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 42: Tương tư giảm.

      Editor: Búnn.

      Quyết định thử dùng kế sách của Bùi Nguyên Tu.

      Các vị tướng quân và Bình Vương gia lập tức cùng cẩn thận nghiên cứu khả năng, quy tắc, chi tiết, cách bố trí, bài binh bố trận của kế hoạch này như thế nào. Vừa nghiên cứu kỹ thói quen xuất binh trong quá khứ của bộ tộc Cổ Đê, vừa diễn tập xem bọn họ có thể thực đượcbao nhiêu loại tiến công. Nếu gặp được, bên ta phòng như thế nào, phá như thế nào.

      Lý Long Hựu đứng đầu đám con cháu thế gia, quy củ đứng ở bên bên, tất cả đều biết đây là cơ hội học tập khó có được, đều căng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

      Kiếp trước, bây giờ chính là lúc lương thảo bị cướp, mỗi ngày mấy vị chủ soái đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tính xem nên đối phó với quân địch như thế nào, còn tâm tư để lo lắng chuyện bồi dưỡng người mới. Đương nhiên là Bùi Nguyên Tu có cơ hội này.

      Lúc này, khoanh tay đứng bên cạnh Lý Long Hựu, vừa nghe nhóm lão tướng quân bài binh bố trận, vừa nhịn được gật đầu.

      Kiếp trước, cũng cầm trọng binh trong tay hơn mười năm, đánh vô số trận lớn trận . Nhưng, nếu trận chiến này để vạch kế hoạch, được hoàn hảo như thế, lại nghĩ gừng càng già càng cay. Nhất là vị phó soái Minh Du này, vô cùng hiểu tập tính của dũng tướng bên doanh trại đối phương, còn là thuộc như lòng bàn tay, cái này chính là biết người biết ta.

      Từ Lão nguyên soái vẫn làm đâu chắc đấy, trước sau như . Kiếp trước Bùi Nguyên Tu theo ba năm, cho nên mới biết được.

      Còn Bình Vương gia chính là binh tốt dùng vào những chỗ cần thiết, vô cùng tỉ mỉ, khác trời vực với tính tình câu nệ tiểu tiết ngày thường.

      Bùi Nguyên Tu thầm nghĩ: Chẳng trách lão nhạc phụ đại nhân của lại muốn ba vị đại nhân vật này hộ tống Thái tử. Bày mưu nghĩ kế, bổ sung điểm mạnh, lại dùng binh như thần, ánh mắt độc đáo. Đó là những thứ mà kiếp trước, lúc lương thảo bị cướp, lòng quân bất ổn, dưới tình trạng khó khăn địch đầy ta kiệt như vậy mà vẫn có thể ổn định tam quân, đánh cho quân lính của bộ tộc Cổ Đê tan rã.

      Sau thời gian tính toán, lão Soái và các lão tướng quyết định kế sách.

      Bình Vương vung tay, để nhóm tiểu tướng lui ra ngoài.

      Lý Long Hựu dẫn đám Bùi Nguyên Tu về doanh trướng của , tùy tùng mang rượu đến, cho oai chính là Mừng Công. Còn ra là từ lúc nhóm con cháu thế gia nhập quân đến nay, thể xác và tinh thần đều bị buộc chặt, muốn mọi người thả lòng chút.

      Đây cũng là cách dụng người mà Thuận Khải Đế vẫn thường dạy: Sử dụng cường quyền và dụ dỗ cùng lúc, vừa hỗ trợ còn tăng thêm sức mạnh.

      Là người trong quân, cũng dám uống nhiều, chỉ dám uống ba tuần rượu, sau đó tự giải tán, trở về doanh trướng của mình.

      Bùi Nguyên Tu vén màn trướng còn chưa bước vào bên trong thấy có vật nhanh chóng lăn tới chân mình, cúi xuống nhặt nên, lại nghe Bùi Tiểu : "Gia, ngài trở lại rồi sao? Tiểu nhân ở trong này dọn dẹp..." Cúi đầu chút, thấy trong tay Bùi Nguyên Tu có vật gì đó, vỗ đầu : "Cái này là lô ấm tay ngày mang từ trong cung ra, tiểu nhân nghĩ là thứ tốt, nếu để lại ở trong phủ, biết có mấy người biết xấu hổ thò tay dài ra lấy , cho nên dứt khoát mang đến đây, vừa mới dọn dẹp, để ý nên mới rơi ra..."

      "Ừ!" Bùi Nguyên Tu đợi Bùi Tiểu xong, đáp lại tiếng, nhấc chân bước về phía giường ngồi xuống, nhàng vuốt ve lô ấm tay, gì nữa.

      Lô ấm tay này là ngày ở ngoài cửa Ngự thư phòng ấy, Lung Nguyệt nhét vào tay .

      Vỏ đồng tráng men, lớp lót màu xanh ngọc, bên có hai con mèo đen trắng quấn nhau cùng nhảy lên, hướng về phía bướm trắng. Chất vỏ tinh tế, hoa văn bên vô cùng sống động. Vừa nhìn thấy biết phải là vật bình thường.

      Vỏ đồng tráng men này có tên là Cảnh Thái Lam, là loại dụng cụ thủ công mỹ nghệ mới được sản xuất ra trong mấy năm gần đây. Tất cả đều là cống phẩm, vẫn chưa được lưu thông thị trường, gia đình quan lại nào có công cũng có hai cái, đều là vật vua ban.

      Bùi Nguyên Tu che chở giống như bảo vật, đưa lên ôm trước ngực, nghiêng người nằm xuống giường, môi mỏng khẽ cong lên. Bóng dáng nhắn màu hồng trong ngày tuyết rơi ấy dần trong đầu. Gương mặt tinh xảo, mắt long lanh như làn nước, miệng màu đỏ thắm, mũi còn hơi hơi nhíu lên...

      Sau đó, gương mặt đứa ấy dần biến thành gương mặt nữ nhân vô cùng xinh đẹp...

      Mặc dù khóe miệng khẽ cong, nhưng khóe mắt lại rơi xuống giọt nước trong suốt. Bùi Nguyên Tu ôm chặt lô ấm tay.

      Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Cửu Nhi cũng là trước cửa Ngự thư phòng, cũng bị nàng nhét lô ấm tay vào người, cũng được Bùi Tiểu mang vào trong quân. Sau đó lại bị Thái tử Lý Long Hựu thấy, muốn lấy lại...

      Bùi Nguyên Tu lại ôm chặt hơn, giống như Cửu Nhi ở trong lòng vậy.

      "Cửu Nhi...Ta phụ nàng...Nàng cần phải mau lớn mới được..."

      nhẩm nhẩm lại câu đó trong đầu, dần thiếp ...

      Ban đêm, Bùi Nguyên Tu ngồi phắt dậy, sợ đến nỗi cả người đầy mồ hôi, tình cảnh kiếp trước lại mồn trong giấc mơ của .

      "Gia? Gia? Người sao thế? Gặp ác mộng sao?"

      Bùi Đại nghe tiếng động, vội vàng rót chén nước: "Gia uống hớp nước cho đỡ sợ !"

      Bùi Nguyên Tu hồi phục tinh thần, xua tay để Bùi Nguyên Tu về ngủ. Lấy lô ấm tay từ dưới gối lên, vuốt ve, khẽ đọc: "Ngô đồng nay cũng tàn lụi, Gió hoa kia cũng đành lùi vào sương Hương nhang như những đoạn trường Thanh xuân giờ vấn vương phương nào, Màn trướng theo gió bay cao, Tương tư theo đó mà trao rời, Nhớ lại nụ cười rạng ngời, Cả những e ấp thời mộng mơ, Nay chỉ còn những giấc mơ Người xưa năm ấy nơi nào tìm ... Ấm áp nay cũng xa rồi, Lan can nơi đó mình tôi đợi chờ." (Cảm ơn bạn NgocNhiNguyen =D)

      Trong kiếp trước, sau khi Cửu Nhi mất, đoạn thơ này biến thành hình dung cuộc sống của , cho đến lúc bị Bát công chúa lặn lội xa xôi đến tát cái làm tỉnh giấc....

      --- -----

      #Búnn: Làm chương này buồn quá :'(
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :