1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 34:

      Editor: Búnn.

      Giọng đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh.

      Hai hàng cung tỳ chậm rãi tách ra, mỹ nhân yểu điệu về phía bên này. Khuôn mặt trắng hồng, cằm hơi nhọn, mày liễu khẽ nhăn, mắt đào hoa mơ màng, môi khẽ nhếch lên, biểu rằng nàng ta vui.

      Người tới chính là Nghiên phi.

      Lung Nguyệt cau mày, tại sao người này lại đến đây! Trong giây lát nàng bỗng hiểu ra.

      Khuê danh của Nghiên phi là Tống Tử Nghiên, chính là ruột, Thất công chúa là biểu muội của Tống nương. Thảo nào vừa rồi thấy người kia mở miệng, ra là có người chống lưng rồi. Có lẽ vừa rồi Thất tỷ tỷ mới vụng trộm sai người báo tin tức cho Nghiên phi.

      Lung Nguyệt được Hoán Ngọc và Đào Châu đỡ đứng dậy.

      Nghiên phi lập bước lên phía trước, cách nàng chừng năm bước phúc thân hành lễ, : "Cửu Công chúa!"

      Lung Nguyệt cũng hơi nghiêng người, chịu nhận toàn bộ lễ của nàng ta, sau đó phúc thân hoàn trả lễ cho nàng ta, : "Nghiên phi nương nương tới rồi!"

      Nhắc tới quy củ quy củ ở Đại chiêu quốc vô cùng mới mẻ, Công chúa dòng chính cần phải hành lễ với Tần Phi, nhưng nhóm tiểu lão bà của Hoàng thượng thấy công chúa dòng chính phải hành lễ. Lúc Lung Nguyệt mới nghe ma ma giáo dưỡng giảng về chuyện này cũng cảm thấy vô cùng giật mình, nàng chưa bao giờ nghe qua có Hoàng đế của triều đại nào lập ra quy củ như vậy. Sau này, lúc Thái tử ca ca ở thư phòng xem điển tịch, trong lúc vô ý thấy được 'Sử ký Đại Chiêu', mới hiểu .

      Chuyện là thế này, Phụ Hoàng của Thế Tông Hoàng Đế nước Đại Chiêu là người sủng thiếp diệt thê, mặc dù mẫu hậu của ông là chủ mẫu trong cung, nhưng nơi ở của bà khác lãnh cung bao nhiêu, ông và tỷ tỷ của ông càng được Phụ hoàng thích. Tỷ tỷ của ông là Đại công chúa, lúc ông vô ý va chạm với sủng phi của phụ hoàng, tỷ tỷ ấy đứng ra gánh tội, chịu phạt thay ông, quỳ sáu canh giờ nền đất trong trời đông giá rét, cuối cùng nhiễm thương hàn, thể chữa trị được mà qua đời. Thế Tông Hoàng Đế vô cùng đau lòng, quyết định che giấu thù hận, giấu tài, nhẫn nhục mười năm, lần hành động thành công, đăng cơ làm vua, việc đầu tiên ông làm chính là phong 'Trưởng Công chúa Thụy An' cho tỷ tỷ mình, sau đó lập lại quy củ, Công chúa dòng chính có địa vị cao hơn Phi tần.

      Lung Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ vị hoàng đế này, cả đời ông ngoại trừ chính cung nương nương chỉ có vị phi tử. Vị phi tử này còn xuất thân từ cung nữ, là người dạy ông tình nam nữ. Nước Đại Chiêu có hai vị hoàng tử vững vàng đăng cơ, vị là con của ông này.

      Nhưng mà vị hoàng đế này có Công chúa dòng chính, vị hoàng đế đời thứ ba cũng có Công chúa dòng chính, ngôi vị Hoàng Đế truyền đến Thuận Khải Đế người. Mà Lung Nguyệt lại vô cùng may mắn, chính là người đầu tiên được hưởng thụ phúc lợi này.

      Sau khi hoàn trả lễ xong, Lung Nguyệt ngồi xuống, Nghiên phi cũng ngồi ghế đệm cung nhân vừa mới mang tới.

      "Thấy trời đẹp, ta muốn tản bộ chút, ai dè mới chút lại thành quá xa, đến hẳn nơi này." Nghiên phi cười cười, lại : "Ta nghe thấy ở đây náo nhiệt nên mới vào, biết là người nào vừa mắt, làm Cửu công chúa tức giận?"

      Lung Nguyệt thầm trợn mắt ở trong lòng, mẫu thân và khuê nữ chuyện giống hệt nhau, dù là ngoài sáng hay trong tối đều chỉ trích nàng làm bậy, đắc tội với người khác.

      " , người nhất định phải cầu tình giúp chất nữ trước mặt Cửu công chúa, mong Cửu công chúa bỏ qua cho chất nữ, chất nữ biết mình làm gì sai, khiến Công chúa thoải mái..." Chưa được hai câu, mỹ nhân lập tức rơi lệ, nhìn vào là có biết bao nhiêu uất ức.

      "Thần nữ biết mình làm sai chuyện gì, mong Cửu công chúa chỉ ."

      Lúc này hai vị quý nữ bị đánh thấy có chỗ dựa, cũng tới đòi phân bua.

      "Cửu muội muội, muội nghe Thất tỷ tỷ khuyên, nô tài ở bên người, vừa mắt có thể đánh, có thể mắng, nhưng dù sao ba vị này cũng là quý nữ, liên quan đến đại nhân triều cũng phải nể mặt vài phần."

      Lung Nguyệt nghe đến đây tức điên lên. Đây là muốn chỉ huơu bảo ngựa, đổi trắng thay đen sao?

      Lý Long Tá ở cách đó xa, sợ muội muội nhà mình bị chịu thiệt thòi nên kiêng kị cái gọi là nam nữ khác biệt nữa, vội vàng bước lên phía trước.

      Chúng quý nữ vội vàng phúc thân hành lễ, thi nhau khoe ra giọng dễ nghe, dáng người xinh đẹp, đôi mắt long lanh. Lung Nguyệt cảm thấy, tại sao lại giống như sói đói thấy thỏ mập vậy. Ngẫm lại cũng đúng, với phân phận, diện mạo tại của tiểu ca nàng, nếu thả vào đại chắc chắn là người đàn ông độc thân hoàng kim đó!

      Ý định ban đầu của Lý Long Tá là qua đây, làm chỗ dựa cho muội muội bảo bối. Nhưng còn chưa kịp câu nào nghe thấy có tiểu thái giám truyền bẩm: "Hoàng thượng giá lâm!"

      A....

      Đây là tình huống gì?

      Lung Nguyệt nhoài người ra nhìn, bình thường vào giờ này phụ thân nàng vừa hạ triều, ở trong ngự thư phòng phê tấu chương mà!

      Mọi người tới tấp hành lễ.

      Thuận Khải Đế miễn lễ, ôm lấy Lung Nguyệt, ngồi xuống, trầm giọng : "Ở đây làm gì?"

      Sau câu này, ba vị quý nữ thay phiên nhau kêu oan, Thất công chúa và Nghiên phi nương nương van xin hộ.

      Giữa lúc mấy người ở đây loại chỉ hưu bảo vượn, toàn bộ nước bẩn đổ lên đầu Lung Nguyệt vị tiểu cung nhân cẩn thận " sai rồi", cộng thêm hai vị tiểu thái giám ở bên cạnh Thuận Khải Đế cũng , " sai rồi".

      Vì thế, lúc Lung Nguyệt suy nghĩ làm cách nào để chân tướng có thể phơi bày mọi thứ bị moi ra hết rồi.

      Sau đó Thuận Khải Đế giận dữ, ôm Lung Nguyệt phất tay áo chạy lấy người.

      Để lại đám công chúa, quý nữ lo sợ bất an.

      ***

      Tạm thời đến chuyện Thuận Khải Đế xử lý bọn họ như thế nào, đến chuyện bên trong quân ở Tây Cương.

      "Vương Phi...Cửu Nhi..."

      Đầu Bùi Nguyên Tu đầu đầy mồ hôi, ngồi phắt dậy, nhưng lại tác động đến miệng vết thương.

      Tại sao lại chết?

      vẫn nhớ, lúc hai con ngựa va vào nhau, phát được sơ hở, lấy ngực đỡ rìu, dùng thương đâm người kia.

      Nhưng tại sao lúc này miệng vết thương lại ở lưng?

      Lại nhìn qua nhìn lại lúc, màn trong trướng này cũng phải màn mà vẫn dùng.

      "Gia! Tại sao người lại ngồi dậy, mau nằm xuống, cẩn thận miệng vết thương!"

      "Bùi Tiểu?"

      Bùi Nguyên Tu ngẩn người nhìn người vừa mới vào trướng, đây là tùy tùng bên cạnh , nhưng tại sao lại trẻ như vậy?
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 35:
      Editor: Búnn.

      Bùi Tiểu vội vàng nhìn miếng băng vải quấn dày cơ thể cường tráng của gia nhà mình, miệng vết thương phía sau lưng chảy máu rồi.

      "Gia, người mau nằm xuống , e là miệng vết thương nứt ra rồi, ngài chịu khó chút, ta mời Lưu đại phu."

      Bùi Nguyên Tu kịp phản ứng với những biến hóa trước mặt, sững sờ lát, để Bùi Tiểu đỡ nằm xuống giường. Vừa nằm xuống theo quán tính mò tay dưới gối, lại thấy trống trơn.

      có?

      Đâu mất rồi?

      Bùi Nguyên Tu lại ngồi phắt dậy, hất gối vải ra, vẫn thấy hà bao màu đỏ bằng gấm thêu hoa sen tịnh đế. Trong hà bao đó có tóc kết của và thê tử lúc động phòng.

      Bây giờ lại thấy.

      Cửu Nhi...

      Bùi Nguyên Tu lại nhớ lại, triều phục công chúa bị nhuốm máu làm nổi bật gương mặt tinh xảo, khiến nó càng thêm trắng bệch. Nụ cười bên khóe môi nàng lúc này như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, ràng trong đầu ...

      "Gia! Thái tử đến xem người!"

      Màn trướng được nâng lên. Lý Long Hựu vội vàng vào.

      "Nhận Chi! Bùi Tiểu ngươi ta tỉnh, ta đến xem! Nếu có ngươi xả thân cứu giúp sợ là cái mạng của ta còn rồi!"

      Bùi Nguyên Tu nhìn Lý Long Hựu trước mặt, đây là Thái tử lúc chưa đến hai mươi mà...

      Phía sau, người cùng vào là Bùi Đại...

      Bùi Nguyên Tu nghĩ đến Bùi Tiểu vừa mới tìm đại phu, người có gương mặt giống như đúc, khác biệt duy nhất giữa hai người là mũi Bùi Tiểu có nốt ruồi. Cũng mang dáng vẻ trẻ hơn mười tuổi.

      Bùi Đại, Bùi Tiểu. Lúc tám tuổi rời nhà theo phụ thân lên đường vào trong quân, qua cửa đổ phường nhặt được đôi song sinh. Lớn hơn hai tuổi, phụ thân để hai người họ làm tùy tùng bên cạnh .

      Nhưng khi đó, vẫn là 'Thiếu niên biết âu lo." Chỉ : "Bên trong đổ phường thường hô đặt tiểu hay đại, hai người các ngươi được tìm thấy ở bên ngoài đổ phường, vậy gọi là 'Bùi Đại', 'Bùi Tiểu' !"

      Lần đầu Cửu Nhi nghe được chuyện này, nàng như thế nào nhỉ?

      "Có lẽ lúc tuổi, Vương gia cũng là người nghịch ngợm!"

      Đôi mắt trong suốt sáng ngời cong thành hình trăng lưỡi liềm, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của , khiến sinh ra loại ảo giác, rằng trong mắt nàng, chính là ông trời của nàng.

      Bùi Nguyên Tu xoa ngực, nơi đó ngừng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Nơi này có miệng vết thương nhìn thấy, miệng vết thương đó vĩnh viễn bao giờ khép lại.

      "Nhận Chi? Nhận Chi?" Lý Long Hựu cho rằng vẻ sững sờ lúc này của là do vết thương khiến cảm thấy khỏe. "Đau sao? Bùi Tiểu tìm Lưu đại phu rồi, ngươi nằm xuống , do mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng."

      "Để Thái tử phải lo lắng rồi, tại hạ sao."

      Bùi Nguyên Tu dựa vào lực của Lý Long Hựu, nằm xuống giường.

      Tóc rơi xuống trán, là màu đen.

      Nhưng tại sao lại là màu đen?

      ràng tóc của , trước linh đường của Cửu Nhi biến thành màu trắng như tuyết rồi cơ mà...

      Trí nhớ trong đầu ngừng giao thoa, dung hợp lại với nhau.

      Cuối cùng, đánh bạo đoán, bản thân mình chết rồi, sau đó sống lại, quay trở lại năm mười sáu tuổi. Năm nay chính là năm vừa hết ba năm giữ đạo hiếu sau khi phụ thân qua đời, theo Thái tử xuất chinh Tây Cương. Lần bị thương này là thay Thái tử cản đao.

      Nếu là như vậy ...Cửu Nhi...Hẳn là nàng vẫn còn ở trong hoàng cung, được hoàng đế thương.

      Người muốn biết kiếp trước chính là người gánh chịu kiếp này, muốn biết kết quả kiếp sau, chính là người gây ra kiếp này.

      Đây là trời xanh cho cơ hội để bù đắp lại.

      Bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu ngửa mặt lên trời cười to.

      Cửu Nhi, kiếp này, Bùi Nguyên Tu ta nhất định bảo vệ nàng, cầm tay đến bạc đầu!

      ***

      Lúc này Cửu Công chúa, Lung Nguyệt ở trong hoàng cung còn chưa biết, bản thân mình được người khác nhớ thương rồi.

      Nàng thành ngồi trong Khôn Thái cung, đôi mắt phượng khẽ chớp chớp nhìn mẫu thân của nàng.

      Lúc này, sắc mặt của mẫu thân nhà nàng vô cùng dễ nhìn.

      "Cửu Nhi!"

      "Mẫu thân, Cửu Nhi biết sai rồi!"

      Lung Nguyệt nhớ lời dặn của tiểu ca, dù như thế nào, lúc nhận sai phải chủ động, đến lúc bị phạt được giảm đôi chút. Có lẽ đây chính là kinh nghiệm rút ra được sau nhiều năm quấy phá.

      "À? Sai như thế nào? Sai ở đâu?"

      Mắt của Cẩn Hoàng hậu gắn chặt người Lung Nguyệt, hề có trách cứ, chỉ tràn đầy thương.

      "Nữ nhi nên nhất thời xúc động, nên quan tâm đến hậu quả mà trách phạt nhóm quý nữ, suýt nữa liên lụy đến thanh danh của tiểu ca, còn khiến phụ thân mẫu thân khắc phục hậu quả giúp nữ nhi."

      Lúc này Lung Nguyệt ăn năn.

      Nếu lúc đó, tất cả mọi người đều mực cho rằng nàng nghe , mà vô cớ đắc tội nhóm quý nữ, nàng nên làm như thế nào?

      Nếu lúc đó phụ thân kịp thời xuất , nếu có vài cung nhân kịp thời 'lỡ lời', nàng nên làm như thế nào?
      Betty thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36:

      Editor: Búnn.

      Cơ thể bé của Lung Nguyệt đứng ngay ngắn trước mặt Cẩn Hoàng hậu.

      Răng trắng như tuyết cắn đôi môi đỏ hồng, mày khẽ cau chặt lại, nghiêm túc suy nghĩ xem hậu quả phát sinh sau hôm nay là gì.

      Những cung nhân và thái giám 'lỡ lời' đều là người Cẩn Hoàng hậu xếp vào. Trong hoàng cung này, chỗ ở vị phi tần nào cũng có người của bà, gọi là giấu kín nhưng Cẩn Hoàng hậu cũng với Thuận Khải Đế. nơi rộng lớn như hoàng cung này, bản thân lại là người đứng đầu cung, nếu sắp xếp vài người của mình vào làm cách nào nắm giữ được hướng trong cung? Nhóm phi tần cũng tự hiểu , chỉ là biết ai là cơ sở ngầm của Cẩn Hoàng hậu thôi.

      Có điều, tại sao Thuận Khải Đế lại đến đúng lúc như vậy, Lung Nguyệt nghĩ mãi ra. Mẫu thân của nàng thông tuệ như thế, đương nhiên biết thể điều tra hành tung của Đế vương, càng có khả năng sắp xếp người bên cạnh Thuận Khải Đế. Nhưng là ai dẫn phụ thân của nàng đến?

      lại, Thuận Khải Đế thiên vị cả Đại Chiêu quốc cũng biết. Ông cảm thấy tiểu khuê nữ nhà mình vô cùng đơn thuần, cộng thêm việc rơi xuống nước vào năm ba tuổi kia, sợ nàng bị người khác ức hiếp, cho nên sắp xếp cơ sở ngầm, thầm bảo vệ. Bên kia Thất công chúa vụng trộm cho người mời Nghiên phi bên này cơ sở ngầm cũng báo Thuận Khải Đế.

      Vì vậy, Thuận Khải Đế giống như ông tiên ở trời bay xuống, vội vàng làm chỗ dựa cho tiểu khuê nữ bảo bối của mình.

      Người mà Cẩn Hoàng hậu xếp vào kịp thời 'lỡ lời' trong giây lát, chân tướng lập tức được phơi bày khắp thiên hạ rồi.

      Cẩn Hoàng hậu đau lòng tiểu nữ nhi, than tiếng, ôm Lung Nguyệt vào lòng.

      "Như lời con , nhưng cũng hẳn là vậy. Con vốn là công chúa của trời, thân phận tôn quý, nên chuyện đắc tội với nữ nhi quan lại cũng tính là gì." Cẩn Hoàng hậu vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ nhi, : "Mẫu thân vốn muốn với con những chuyện này, dù sao con vẫn còn , nhưng xảy ra việc hôm nay, mẫu thân với con, tránh cho ngày sau phải chịu thiệt. Nha đầu, con phải nhớ hai chữ ‘Chế hành'."

      "Chế hành?" Lung Nguyệt mở to mắt.

      Cẩn Hoàng hậu khẽ gật đầu. "Chuyện ngày hôm nay, con vốn bắt được lỗi của mấy người kia, nhưng tại sao cuối cùng lại bị rơi vào thế hạ phong? Con cũng biết, nhóm quý nữ trong khuê học cũng giống như triều đình nho , đại biểu cho các thế lực, cũng biểu cho người có tâm. Có nghĩa là, con bắt được lỗi của ba người kia, muốn xử lý như thế nào xử lý như thế ấy. Sai ở chỗ, con đẩy các nàng vào cùng cái thuyền."

      Lung Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy. Ban đầu nàng có thể trị tội ba người kia tội bất kính, nhưng nàng lại làm liên lụy đến những vị quý nữ và các công chúa khác. Phải biết rằng, nghe người khác bàn tán Hoàng hậu mà ngăn cản cũng bị tính là tội bất kính. Nếu việc này bị làm to ra, hẳn bị chịu trách nhiệm liên đới. Trong lúc tức giận, nàng còn lôi cả nữ quan phụ trách việc quản giáo vào...

      Bỗng nhiên Lung Nguyệt có loại xúc động muốn che mặt .

      Chẳng do quá được sủng ái, nên nàng bắt đầu trở nên có đầu óc sao. Bọn họ có thể bị lôi vào tội 'nhân chứng báo cáo', rồi bị đánh chết toàn bộ, tội chết. Thảo nào tất cả mọi người đều cho rằng nàng nghe lầm. Nếu việc này đặt lên người nàng quan tâm phía trước có chuyện gì hay , chắc hẳn nàng cũng làm như họ.

      Lung Nguyệt tiếp thu gật đầu: "Nữ nhi hiểu ý của mẫu thân, có nâng lên phải có hạ xuống, như vậy có thể khiến các nàng tự cấu xé lẫn nhau, sau đó đạt được mục đích mà nữ nhi muốn?"

      Cẩn Hoàng hậu cười khẽ, gật đầu: "Mặc dù cách hoa mĩ, nhưng chính là ý này. Có thể thấy được con mèo của mẫu thân hiểu rồi. Cái này gọi là thuận điều khiển người."

      "Nữ nhi hiểu rồi, phụ thân ở triều cũng làm như vậy."

      "Con hiểu được là được, nha đầu lanh lợi!"

      Cẩn Hoàng hậu vươn ngón tay ra, thương ấn ấn trán Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt chui vào lòng Cẩn Hoàng hậu làm nũng.

      "Nữ nhi là do mẫu thân sinh ra mà..."

      "À? vậy chỗ tốt là do trẫm hả?"

      Lời còn chưa dứt, Thuận Khải Đế vén rèm vào trong Đông Noãn Các, xua tay miễn lễ cho cung nhân.

      Đầu Lung Nguyệt rơi đầy vạch đen, mỗi lần phụ thân nàng đến Khôn Thái cung đều cho người truyền bẩm, hừ, chuyện này tốt chút nào.

      "Nào có, của phụ thân cũng rất tốt!"

      Lung Nguyệt bò ra từ lòng Cẩn Hoàng hậu, lò dò về phía Thuận Khải Đế. Vào những lúc như thế này, cách đơn giản nhất dính là nghĩ ra cái gì dùng cái đó vậy.

      "À? Vậy cái tốt giống ai?" Thuận Khải Đế túm lấy sơ hở của nàng để trêu nàng.

      "Cửu Nhi có chỗ nào tốt sao? Tại sao nữ nhi lại biết?"

      Lung Nguyệt vô lại chịu nhận.

      " có sao? Hoàng hậu cảm thấy Cửu Nhi đúng ?" Hôm nay Thuận Khải Đế dựa vào việc Lung Nguyệt khơi mào ở khuê học, đúng lúc có chỗ để xử lý mấy vị đại thần ông lo bắt được chỗ sai.

      Cẩn Hoàng hậu và Thuận Khải Đế cùng nhìn Lung Nguyệt, cười : "Cũng hoàn toàn như vậy!"

      Lung Nguyệt bị phụ mẫu nhìn đến mức tự cảm thán trong lòng, khuôn mặt nhắn khẽ đỏ lên, da mặt mỏng, quanh co : "Chỗ tốt đều học được ở chỗ tiểu ca...."

      Lúc này Lý Long Tá xem công văn ở trong thư phòng của điện Vũ hắt hơi cái. còn biết, bản thân bị trúng đạn rồi.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37:

      Editor: Búnn.

      Thuận Khải Đế cười lớn, ấn ấn trán Lung Nguyệt, : " biết cả ngày cái đầu của con nghĩ gì vậy? Toàn những điều cổ quái, nếu tiểu ca con mà nghe được nhất định nhảy lên nhảy xuống cho xem."

      "Hí hí!" Lung Nguyệt cười hai tiếng rồi bỗng nhiên dừng lại, gương mặt nhắn xinh đẹp nghiêm lại, : "Nữ nhi thỉnh tội với phụ thân. Nữ nhi lại gây phiền toái cho phụ thân rồi." Vừa xong lại nở nụ cười vô lại: "Phụ thân trách tội nữ nhi đúng ? Nữ nhi dám nữa đâu."

      Nhìn gương mặt mong đợi của nữ nhi, Thuận Khải Đế lại cười to: " trách con! Biết con hiếu thuận, tuổi mà biết che chở cho mẫu thân, để nàng phải chịu uất ức."

      "Nữ nhi cũng che chở phụ thân mà, cũng nỡ để phụ thân chịu uất ức..." Lung Nguyệt thầm nghĩ: tuổi cũng là cái bùa hộ mệnh, dựa vào việc được sủng ái, có thể chơi xấu bằng cách làm nũng, gây họa rồi cũng có thể ỷ vào việc vô lại mà được bỏ qua.

      "Được! Được!" Thuận Khải Đế nghe xong vô cùng vui vẻ, phát ra tiếng cười cũng vô cùng vang dội.

      Lung Nguyệt dùng bữa tối với Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu trong Khôn Thái cung, sau đó lại làm trò, khéo léo làm Thuận Khải Đế cười ha ha mấy lần, sau đó lập tức xin cáo lui.

      Cẩn Hoàng hậu cũng giữ, có Thuận Khải Đế ở đây chắc chắn dạy thêm được gì. Mặc dù cũng thầm hiểu, Thuận Khải Đế thể biết những thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa này, nhưng cho dù biết, cũng làm như là biết.

      Vả lại, nếu bà dạy dỗ khuê nữ nhà mình làm cách nào để thu thập tiểu lão bà của ông và thứ nữ trước mặt ông thể nghi ngờ chính là đánh vào thể diện của ông.

      Đợi Lung Nguyệt rời .

      Cẩn Hoàng hậu di chuyển tới trước mặt Thuận Khải Đế, nhàng hành lễ: "Nô tỳ cảm ơn Hoàng thượng che chở Cửu Nhi!"

      "Cẩn Nhi làm gì vậy? Cửu Nhi cũng do trẫm sủng ái mà lớn lên, là khuê nữ của trẫm. Hôm nay Cẩn Nhi lại hành lễ như vậy, lẽ coi trẫm là người lạ sao?"

      Thuận Khải Đế đưa tay kéo Cẩn Hoàng hậu đứng dậy, đưa đến trước mặt mình, khẽ vuốt tóc mái rơi xuống bên má bà lên, giống như hành động trấn an Lung Nguyệt ngày thường. Khiến mặt Cẩn Hoàng hậu đỏ bừng.

      "Nô tỳ dám. Chỉ là bình thường nô tỳ luôn cưng chiều nha đầu kia quá mức, còn cưng chiều đến có giới hạn nên mới để xảy ra chuyện nhóm quý nữ hôm nay. phụ kỳ vọng của Hoàng thượng."

      Thuận Khải Đế khẽ nhíu mày: "Cẩn Nhi trẫm đúng sao? Người cưng chiều nha đầu kia nhiều nhất phải là trẫm sao?"

      "Hoàng thượng lại đâu rồi, nô tỳ mới dám đắc tội với ngài đâu!" Cẩn Hoàng hậu giận dữ nhìn Thuận Khải Đế, để ông ngồi xuống, xoay người đưa cho ông chén trà: "Hôm nay nô tỳ tâm thỉnh tội với Hoàng thượng. Cửu Nhi là đứa sớm thông minh, ngày thường cũng có chút đoan trang của nữ nhân, làm việc gì cũng nhìn trước ngó sau, rất có quy củ. Chỉ là bây giờ nàng còn , còn chưa hình thành tính nết, nô tỳ sợ ngày nào nàng cũng được nghe người khác khen ngợi mà lại nghe được những lời nhắc nhở, ngày dài tháng rộng, nếu trở nên ngạo mạn, kiêu căng ổn."

      Thuận Khải Đế im lặng trong giây lát rồi : "Cẩn Nhi đúng, tuy nha đầu Cửu Nhi còn , nhưng làm việc rất có chừng mực, mặc dù hôm nay gây chuyện, có chút liều lĩnh, nhưng cũng chỉ muốn bảo vệ mẫu thân. Dù nàng có thông minh sớm cũng chỉ là đứa năm tuổi thôi. Nếu Cẩn Nhi lo lắng, tìm thời gian thích hợp, dạy nàng chút! Nhưng đừng ép quá mức, phần thiện lương của nàng cũng là khó có được."

      "Nô tỳ hiểu , ngày mai bắt đầu ngay."

      Được Thuận Khải Đế đồng ý, Cẩn Hoàng hậu lập tức cảm thấy có chỗ dựa. lại, chẳng qua cũng là muốn xin chỉ thị của Thuận Khải Đế, xem có nên dạy nàng những việc ngấm ngầm xấu xa ngay bây giờ hay . Cho dù có lảng tránh đến những thủ đoạn trong hậu trạch cũng thể tránh được phải đến những thủ đoạn bẩn. Lung Nguyệt còn tuổi, Thuận Khải Đế lại vô cùng thương khuê nữ. Sợ để nữ nhi biết những việc này quá sớm khiến Thuận Khải Đế vui.

      Nhưng, dù thủ đoạn có bẩn bao nhiêu Cẩn Hoàng hậu cũng muốn để nữ nhi biết. Để sau này dù có gả cho ai, cần dùng đến cũng phải đề phòng người khác sử dụng với mình.

      Phải , Cẩn Hoàng hậu là vị mẫu thân sáng suốt. Bà hiểu được, dù nữ nhi có đáng quý bao nhiêu cũng có khả năng ở mãi trong vòng tay của mình, cho nên việc tốt nhất vẫn là học cách tự bảo vệ bản thân!

      "Cũng còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ ngài ngủ, sớm mai còn phải lâm triều nữa!"

      Thuận Khải Đế gật đầu, cười : "Đúng vậy, sáng mai còn phải thu thập cục diện rối rắm cho tiểu nha đầu Cửu Nhi nữa." Mặc dù vậy, nhưng mặt lại có ý trách tội nào.

      "Ngài cưng chiều nàng đến vô pháp vô thiên rồi!"

      Cẩn Hoàng hậu tự mình hầu hạ Thuận Khải Đế rửa mặt chải đầu cởi áo. Với thân phận của mình, Cẩn Hoàng hậu hẳn cần tự thân tự lực hầu hạ mấy việc vặt cho Thuận Khải Đế, đều có cung tỳ làm. đến thế gia đại tộc, cho dù là gia đình thương nhân có chút của cải cũng sử dụng vài nha đầu.

      Vậy mà từ lúc Cẩn Hoàng hậu gả cho Thuận Khải Đế đến giờ, bà chưa bao giờ nhờ tay người khác làm những việc này. Đây cũng là chỗ cao mình của Cẩn Hoàng hậu.

      Phu thê ở chung với nhau đều cầu người cử án tề mi. Nhưng cử án tề mi chỉ là câu có ngay. Những việc như rửa mặt thay quần áo này chính là việc làm tăng thân mật giữa phu thê. Những lúc đó mà còn bày ra dáng vẻ chủ mẫu khỏi có chút ngu ngốc rồi.

      Nhưng, với những người càng ở cao càng lạnh như Thuận Khải Đế càng hướng đến những điều bình dị nhất như thế này.

      "Đương nhiên là phải cưng chiều tiểu nha đầu này rồi, dù nàng có chọc thủng trời, trẫm cũng có thể vá giúp nàng!" Thuận Khải Đế vui vẻ , giống hôn quân. Ông đưa tay ra ôm Cẩn Hoàng hậu vào trong lòng, cùng nhìn lên đỉnh màn, bàn tay to dịu dàng mơn trớn mái tóc dài đen như mực của Cẩn Hoàng hậu: "Cẩn Nhi chớ lo lắng quá, Cửu Nhi là công chúa nhà trời, bây giờ có trẫm che chở, sau này còn có Hựu Nhi và Tá Nhi che chở, nhất định có thể bảo vệ nàng cả đời bình an, để người khác khi dễ nàng." Dừng lại lát rồi lại : "Trẫm nhất định tìm cho nàng nhà chồng tốt."

      xong lại hừ cái: " biết xú tiểu tử nhà ai có phúc có thể cưới được Cửu Nhi của ta!"

      Cẩn Hoàng hậu cọ cọ trong ngực Thuận Khải Đế, tìm vị trí thoải mái nhất: "Có Hoàng thượng che chở, làm sao nô tỳ có thể an tâm đây!"
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Chó ngáp phải ruồi.

      Editor: Búnn.

      Trở về điện Kinh Chập, trong lòng Lung Nguyệt vẫn còn chút yên.

      phải lo lắng phụ thân vì chán ghét mà vứt bỏ mình, nàng quan sát tỉ mỉ, vẫn tìm ra vui mặt phụ thân. Nếu như mặt có thể che giấu, nhưng ánh mắt và hơi thở thể nào giả vờ được.

      Từ lúc Lung Nguyệt xuyên đến đây, ông trời còn thêm cho nàng thứ, chính là giác quan thứ sáu, đây là mở bàn tay vàng cho nàng rồi. Nàng có thể cảm nhận được, thích người ta dành cho mình là xuất phát từ nội tâm hay chỉ là biểu ở bên ngoài thôi.

      Lung Nguyệt lo lắng, biết biểu ở khuê học có vượt qua diễn xuất của đứa trẻ năm tuổi có thể làm được hay .

      Nhưng sau khi cân nhắc dường như cũng quá mức, bản thân sớm thông minh cả thiên hạ đều biết. Mà diễn xuất hôm nay cũng vô cùng liều lĩnh, càng về sau lại càng chặn đường quay lại của mình.

      Nhưng, cũng may là nhờ có nét bút hỏng này, mới khiến người ta hoài nghi nội tâm của nàng là do người trưởng thành khác xuyên vào.

      Nàng cũng biết nàng phải sửa cái tính lòng dạ ngay thẳng của mình . Cổ nhân cong cong quẹo quẹo vô cùng lợi hại, chỉ cần chút cẩn thận cũng tự đào mộ cho bản thân rồi.

      Cung đấu, trạch đấu gì đó là môn học lớn.

      Có điều nàng cũng có lão sư vô cùng tốt. Mẫu thân ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, bình an nuôi lớn hai vị ca ca và mình, còn có thể giữ vững sủng ái của phụ thân. Trong hậu cung có người nào kiêng nể. Có thể thấy được, bà rất cao tay.

      Bản thân cần học mười phần, chỉ cần ba phần chân truyền, cho dù ngày sau bị gả vào nhà chồng hỗn loạn, cộng thêm thân phận của mình, để bản thân chịu thiệt là được rồi.

      Á...Lúc này mình mới có năm ruồi, hình như nghĩ hơi sớm. Với cả, dựa vào sủng ái của phụ thân và mẫu thân, nhất định tìm cho mình nhà chồng bình an thôi.

      Nhưng dù sao cũng phải đề phòng vạn nhất.

      Lung Nguyệt chìm sâu vào suy nghĩ rồi ngủ thiếp . Ý niệm cuối cùng thoáng qua trong đầu chính là: Có người thương rất hạnh phúc. Nếu như là mơ nàng nguyện ngủ mãi cần thức dậy.

      Bên trong Hoàng cung, Thuận Khải Đế ôm kiều thê, Cẩn Hoàng hậu, thoải mái ngủ. Cửu công chúa, Lung Nguyệt gây phiền toái cũng có phụ thân của mình bao che khuyết điểm, cũng ngủ say sưa.

      Nhưng ở ngoài Hoàng cung, quan lại thế gia lại có tâm trạng tốt đẹp như vậy.

      Lại đến, sau khi Thuận Khải Đế tức giận, ôm Lung Nguyệt , sau đó trở về Ngự Thư phòng. Sau đó triệu ba vị Trần, Dương, Tống đại nhân tiến cung. Về phần phát tác như thế nào tin tức đó vẫn chưa được truyền ra.

      Sau đó, Hoàng hậu nương nương thấy việc dạy dỗ có hại, tức giận ập lên nữ quan ở khuê học, rồi đến nhóm cung nhân hầu hạ. Mấy vị công chúa thay đổi ma ma giáo dưỡng và đại cung nữ.

      Nghiên phi lập tức bị Thái hậu triệu đến phật đường, cùng tụng kinh lễ phật, bao giờ thả ra chưa biết được.

      Chuyện quan trọng như thế, đương nhiên nhóm quý nữ dám giấu giếm nửa điều, sau khi về nhà lập tức báo lại chi tiết với người đứng đầu gia đình. Cuối cùng đều nhận được hai chữ 'Ngu xuẩn'!

      Lúc Cửu Công chúa tức giận, cũng phải là mình ra, tại sao đứng cùng bên với Cửu công chúa, chỉ mặt điểm tên?

      Cho dù mắc phải tội ngăn cản được, cũng mắc phải tội bao che!

      Bây giờ triều đình vô cùng an ổn, hoàn toàn dính dáng đến việc tranh giành đế vị. Tranh chấp, cũng chỉ là võ mồm giữa thế gia thanh lưu và thế gia bảo thủ.

      Nhưng càng là việc liên quan đến lạm dụng chức quyền Thuận Khải Đế càng phải xử lý tốt. Cũng ảnh hưởng đến con trai nên lúc ra tay cũng có bao nhiêu cố kỵ.

      Chúng triều thần còn dựa vào lúc lửa mạnh của Minh gia tàn , có thể ngăn ở phía trước, thu hút ánh mắt của Thuận Khải Đế.

      Nhưng Minh gia lại vô cùng giảo hoạt, giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang, bây giờ vẫn giữ được tín nhiệm của Thuận Khải Đế. Nhưng ngồi lâu đến mức khiến cho đám thế gia, tân quý vô cùng khó khăn.

      Bây giờ lại xảy ra chuyện ở khuê học, nhóm gia đình quý nữ nhịn được nghĩ tới, Cửu công chúa nhận lệnh của Thuận Khải Đế, cố ý gây chuyện, để bắt được cái đuôi của bọn họ.

      Ai, thể , chư vị đại nhân quả là 'tâm tiểu nhân' rồi.

      Cùng lắm Thuận Khải Đế cũng chỉ chờ bọn họ hở ra chút chuyện, sau đó mỉa mai chút.

      Mà Lung Nguyệt đúng là chó ngáp phải ruồi. Đúng lúc này, nhóm quý nữ lại khoe đuôi ra cho người ta bắt.

      ***

      Hôm sau, lâm triều.

      Chỉ cần là đại thần có nữ nhi liên lụy đến chuyện hôm qua đều dâng tấu chương.

      Sau khi thảo luận chính xong, hạ triều, Thuận Khải Đế ngồi sau Long án thư, nhìn đống tấu chương này, vô cùng thoải mái.

      "Cát An à! Người ta thường : Nữ nhi là chiếc áo bông tri kỷ, sai chút nào! Haha! Trẫm muốn làm thế nào để có thể mỉa mai chúng thần, nha đầu này lập tức tìm được nhược điểm cho trẫm. Cái này gọi là buồn ngủ bắt được chiếu manh sao? Haha..."

      Thuận Khải Đế vuốt vuốt râu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

      "Hoàng thượng minh!"

      Cát An lén lút chớp mắt. Thầm nghĩ: Chỉ cần là chuyện liên quan đến Cửu công chúa Hoàng thượng người đều cho là tốt. Trong đầu lại nhảy lên hai chữ: Hôn quân!

      --- --------
      #Búnn: Lần thứ ba nhắc đến hai chữ 'hôn quân' rồi :v tác giả nhắc đến chúng tôi cũng quên đâu :v

      Các bạn có thấy phần xử lý của Thuận Khải Đế, Cẩn Hoàng hậu và Thái hậu đáng ?

      Làm đến đoạn đó mình cười khép được miệng :3 Đáng kinh khủng :3 biết đến lúc Nguyên Tu theo đuổi Cửu Nhi đáng như thế nào :3

      Còn lúc Hoàng thượng biết được có người nhăm nhe nữ nhi của mình nữa chứ :)))

      á á á á!! là vô cùng phấn khích!!
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :