1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 29:

      Editor: Búnn.

      Lại đến ngày làm tiệc đầy tháng ấy của Lung Nguyệt.

      Mặc dù Bình Vương Phi có con, nhưng là người thích hài tử. Thấy Lung Nguyệt xinh đẹp, đáng như vậy, vô cùng thích, ôm lúc lâu mà muốn buông tay.

      Đến lúc quay trở về Bình vương phủ, đến hai tháng truyền ra tin tức, Bình Vương Phi có thai rồi!

      Hoài thai mười tháng, rồi sinh được đứa bé mập mạp.

      Đây chính là "Ngàn mẫu đất mới được cây mạ" đó!

      Thái hậu ở trong cung còn vui mừng hơn, vui đến phát khóc, cuối cùng tiểu nhi tử cũng có hậu rồi.

      Đương nhiên Thuận Khải Đế cũng vui mừng cho huynh đệ nhà mình, lúc trước Bình Vương giết Tam Vương tạo ra nghiệp chướng cũng là vì kế hoạch bá nghiệp của mình, cuối cùng tiểu đệ cũng có hậu, cái tâm áy náy của ông cũng có thể đặt xuống được rồi. Sau đó mỗi ngày đều có đồ ban thưởng từ trong cung di chuyển về phía Bình vương phủ.

      Bình Vương Phi cũng thẳng thắn : "Cửu công chúa là phúc tinh của chúng ta, thiếp chỉ ôm nàng chút, vậy mà lại được đứa bé mập mạp."

      Được rồi, sau lần này, Lung Nguyệt lại biến thành phúc tinh "Tống Tử"(1) trong lòng mọi người.

      (1)Tống Tử: Là Nữ Oa nương nương, hay là Bà Mụ.

      Có rất nhiều vị phu nhân, muốn sinh nhi tử, thấy Bình Vương tạo ra 'Sát nghiệp', mà vẫn có thể có con trai, nên cũng muốn ôm tiểu phúc tinh Lung Nguyệt cái.

      Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, muốn xong thôi.

      Lung Nguyệt là ai chứ!

      Là Công chúa của trời!

      Là hòn ngọc quý tay của Thuận Khải Đế!

      Ngươi muốn ôm có thể ôm được ngay ư?

      Lại đến "Ngàn mẫu đất mới có cây mạ" trong Bình Vương phủ này. Dựa theo quy củ xếp tên trong hoàng gia, được đặt đại danh là: Lý Long Triệt. Lúc tiểu tử này tám tháng biết bò, từ đó về sau người lớn trong nhà còn thời gian rảnh rỗi nữa. Đến lúc tuổi, còn chưa vững bắt đầu nghĩ đến chạy. Về sau chỉ cần ở đâu ở đó gà bay chó sủa, được góc yên tĩnh.

      Bình Thân Vương : "Ngàn trông vạn trông, cuối cùng lại trông được tên tiểu ma tinh."

      Mấy ngày trước, Bình Vương được phong làm Thống soái Tam quân, đương nhiên là muốn trước thời hạn vài ngày.

      Trước khi rời phủ, Lý Long Triệt lại gây tai họa, Bình Vương Phi giơ chổi lông gà, mắng thẳng vào mặt : "Ba ngày ta đánh ngươi, ngươi dám nhảy lên đầu lật ngói phải ?" Trong lúc thu thập tên tiểu ma tinh kia vô ý bị trật eo. Bình Vương liên tục dặn dò là đừng nên tức giận rồi vào trong quân.

      Lại đến Bình Vương Phi, là nữ trượng phu giống như Hoa Mộc Lan, Lương Hồng Ngọc. Xuất phát từ Bình Cương Công phủ ở phía Tây Bắc.

      Bình Cương công phủ này lập được công lao lưng ngựa, khi Bình Vương Phi vẫn còn là nương gia cũng từng ra trận chém giết Thát Tử(2).

      (2) Thát Tử: dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.

      Có điều, thê tử này là do Bình Vương tự mình theo đuổi mới cưới về được.

      Về phần tại sao ư?

      Ờ, chỉ có thể , vị này phù hợp với khẩu vị của Bình Vương.

      Phu thê nhà người ta đóng cửa lại, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng được cảnh tượng náo nhiệt. Bình Vương thích nhất là ôm Bình Vương Phi vào lòng, câu: "Nàng mới đúng là tiểu khắc tinh của ta!"

      Chỉ là nghĩ tới, lúc này giữa hai phu thê có ai, trong lúc đề phòng bị Lý Long Triệt ở trong bụng Bình Vương Phi nghe được từ 'Tiểu khắc tinh' này. Sau đó xuất tiểu tử như ngày hôm nay.

      ***

      Quay về hôm đưa tiễn Tam quân.

      Bình Vương nghe thấy câu hoang đường của nhi tử, sau đó mắt lại quét xung quanh, nhìn gương mặt cố nín cười của bọn bọ, nén được giận, tiểu tử này vất hết mặt mũi của ông rồi, khụ hai tiếng: "Hoàng huynh, tại sao đồ nghiệp chướng này cũng đến đây thế?"

      Chuyện là thế này, tối hôm qua Thuận Khải Đế lệnh Cát An tới đón Lý Long Triệt vào cung. Lúc đồng ý với thỉnh cầu của Lung Nguyệt, Thuận Khải Đế lại nhớ tới, nhà tiểu đệ chỉ có nhi tử, lần xuất chinh này ít mấy tháng, nhiều năm, hai năm, cũng chưa xác định được, hẳn là nhớ con. Cho nên cùng mang tới đây, để phụ tử gặp mặt nhau lần.

      Thuận Khải Đế giữ mặt mũi cho tiểu đệ, nín cười vẫy tay, bảo Lý Long Triệt qua đây.

      "Trẫm mang nó tới!"

      Được đồng ý của Thuận Khải Đế, Lý Long Triệt cần ôm ấp, tự mình dùng cả hai tay hai chân bò xuống Long tiễn, người chưa đến gần, nghe thấy thanh giòn giã: "Phụ vương, Hoàng bá bá mang con tới tiễn người, nhi tử chúc người lấy được chiến thắng, thành công trở về!" Giọng trong trẻo của trẻ con có lực xuyên thấu cực mạnh, nhưng chỉ được câu đứng đắn, sau đó lại trở về phường nhuộm, giọng : "Thái Tử ca ca với Cửu Nhi tỷ tỷ, dao găm cắt thịt của Man di ở Tây Cương rất sắc, mang về cho Cửu Nhi tỷ tỷ con. Người cũng mang về cho nhi tử con nhé!" Lý Long Triệt chớp chớp đôi mắt to trắng đen ràng, lộ vẻ chờ mong.

      Bình Vương chỉ 'Ừ' mạnh tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Lý Long Triệt lại vui mừng hớn hở, : "Nhi tử chỉ biết là Phụ Vương đáp ứng rồi nhé! Nhi tử ở đây tạ ơn Phụ Vương!"

      Xong việc của mình, Lý Long Triệt lại nhớ tới việc mà mẫu thân ở nhà phân phó, vươn tay ra, muốn phụ thân nhà lại gần chút.

      Bình Vương đen mặt, : "Có chuyện gì mau, nam tử hán đừng có mà dùng động tác của nữ nhân nhà người ta!"

      "Phụ Vương muốn nhi tử luôn sao?" Lý Long Triệt nghiêm túc hỏi.

      Bình Vương đáp: " mau!"

      Lý Long Triệt nghiêm mặt, hùng hồn : "Mẫu Phi bảo nhi tử truyền lời: Lần này trở về, nếu phát người chàng có thêm vết thương, cẩn thận da của chàng đấy!" Dứt lời, len lén nhìn gương mặt tiếp tục đen nửa của phụ thân , vèo cái trốn ra sau lưng của Thuận Khải Đế, thò đầu ra, : "Nhi tử truyền xong rồi đấy nhé. Là người bảo nhi tử luôn mà!" xong, lại rút đầu vào sau lưng Thuận Khải Đế.

      Mọi người ngại mặt mũi của Bình Vương, dám cười, nhưng Thuận Khải Đế chịu được, cười ha hả.

      Từ trẻ Bình Vương dấn thân vào trong quân, tính tình vốn thô kệch, nhìn mọi người: "Đừng nhịn, muốn cười cười !"

      Như được đại xá, mọi người phá lên cười, ngay cả động vật trong rừng cũng hoảng sợ mà bay tán loạn.

      Lúc này Lung Nguyệt ngồi trong Long tiễn, ôm ấm lô, nhìn xuyên rèm màu vàng thêu hoa văn hình rồng ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng Thái tử ca ca của nàng.

      Trong đám người, Thái tử ca ca nhà nàng mày kiếm mắt sáng, mặt giống như chậu bạc, cả người mặc chiến giáp màu xám bạc, bên cạnh là con ngựa Xích Thố, vẻ mặt uy vỹ, đẹp tả hết.

      Bên cạnh Thái tử ca ca đều là con nhà thế gia, tất cả đều tinh thần bất phàm.

      Còn có người, chiến giáp màu đen, ngựa màu đen, bên cạnh yên của con ngựa có cây ngân thương cực kỳ bắt mắt. Dáng người, khuôn mặt, tất cả đều tuấn, thua ca ca chút nào.

      Nhưng khuôn mặt lại có vẻ nóng lòng muốn tỷ thí như đám người con nhà thế gia, lại có thêm vài phần trầm ổn, ung dung. Lòng Lung Nguyệt khẽ động cái, hình như người này, cảnh tượng này, nàng từng gặp, từng nhìn thấy, nhưng rồi lại cảm thấy xa lạ. Trong lòng có cảm giác chua xót mơ hồ nên lời.

      Người này chính là Bùi Nguyên Tu.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 30:

      Editor: Búnn.

      Lúc Lung Nguyệt chăm chú nhìn Bùi Nguyên Tu tiếng trống báo hiệu thời gian xuất chinh đến, tướng soái tam quân quỳ lạy Thuận Khải Đế, xuất phát đến Tây Cương, sớm tụ hợp với Lão Nguyên Soái đóng quân chiến đấu gian khổ với Man di ở Tây Cương trước đó nhiều ngày.

      Nhoáng cái mấy tháng.

      Từ sau khi xuyên qua, qua lần Kinh Chập này Lung Nguyệt năm tuổi rồi.

      Cẩn Hoàng hậu để nàng và Hóa Diên học cùng khuê học.

      Trong hoàng cung Đại Chiêu quốc, nhóm công chúa có ma ma giáo dưỡng, cũng có nữ quan dạy đọc sách, thơ từ, vẽ tranh.

      Mới đầu chỉ có nhóm công chúa theo học, sau lại cảm thấy ít người, mình nhóm công chúa học cảm thấy buồn tẻ, cho nên chọn thêm dòng chính nữ vừa đủ tuổi trong thế gia vọng tộc, gia đình trọng thần tiến cung làm thư đồng. Về sau vì cái danh 'Thư đồng của công chúa' vang dội, cho nên thanh niên trai tráng trong nhà làm quan thường thích chọn thê tử trong nhóm thư đồng, còn chọn ra được vài vị hoàng tử phi. Dần dần những người trong nhà quan lại, phàm là người có thể đưa người vào trong cung, đều năn nỉ họ đưa dòng chính nữ của mình vào, số người tăng lên, về sau thành khuê học.

      Mặc dù Lung Nguyệt còn tuổi, nhưng nàng lại là công chúa duy nhất thuộc dòng chính của Thuận Khải Đế, còn có phong hào, còn được sủng. Nên tất nhiên mấy người trong khuê học dám xem thường nàng, cũng có người dám mấy lời khó nghe với Hóa Diên. Mặc dù mấy vị Công chúa tỷ tỷ kia thích nàng, nhưng cũng chỉ dám trốn tránh mà thôi.

      Lúc dạy học, các nữ quan càng tăng cường để ý tới nàng.

      May mà Lung Nguyệt phải năm tuổi, hai khoản mục thi thư đều là những việc đơn giản, nàng còn hiểu biết hơn mấy vị công chúa tỷ tỷ, nương thế gia kia nhiều.

      Chỉ là về phần vẽ tranh, đời trước Lung Nguyệt chỉ thích chạy lung tung, hoàn toàn có cơ hội tiếp xúc, tiền kiếm được từ công việc gia sư chỉ đủ trả tiền học phí và sách vở, vậy làm gì có thời gian mà nghiên cứu nghệ thuật?

      May mắn trong kiếp này, mẫu thân của nàng là người hữu tình, từ khi nàng đầy tháng, thường xuyên ôm nàng đánh đàn vẽ tranh. Sau hai tuổi, Lung Nguyệt cũng được ôm đàn chơi đùa, sau đó đánh chuẩn Cung Thương Giác Trưng Vũ (1). Đến nỗi bây giờ, mặc dù quá xuất sắc nhưng cũng có thể làm ổn. Chỉ là về phương diện vẽ tranh này có chút khó coi. Trong bốn năm Lung Nguyệt cầm bút, muốn viết được chữ cũng phải khổ luyện phen, chữ triện cũng tạm ổn, nhưng lúc vẽ lại cực kỳ gượng ép.

      Có điều, Lung Nguyệt vẫn vô cùng tin tưởng chuyện siêng năng có thể bù trừ những cái khác, bây giờ nàng mới năm tuổi, nếu chăm chỉ luyện tập trong năm năm, cầu có danh tiếng, nhưng cũng phải có chút thành tựu. Huống chi, mẫu thân nàng là tấm gương tốt, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông.

      ra, Lung Nguyệt cố ép bản thân mình.

      Với những gì người khác thấy, nữ đồng năm tuổi như nàng, có thể làm được những việc như vậy tầm thường rồi.

      Quy định của khuê học là học hai ngày nghỉ ngày.

      Hôm nay chính là hai ngày học, Hoán Ngọc và Đào Châu sớm chuẩn bị xong giấy, bút, mực mà Lung Nguyệt quen dùng. Cũng chuẩn bị thêm điểm tâm mà Lung Nguyệt thích, đưa vào hai hộp đựng. Chỉ còn chờ Bát công chúa qua đây, rồi học cùng Lung Nguyệt. Nhưng lúc sau chỉ có Sương Nhi, đại nha hoàn của Hóa Diên tới đây, : Đêm qua Bát công chúa bị phong hàn, nửa đêm bắt đầu sốt cao, cho nên hôm nay thể học chung với Cửu công chúa được.

      Từ trong bụng mẹ cơ thể của Hóa Diên yếu đuối, từ lại được chăm sóc cẩn thận, tháng ốm bệnh mất nửa tháng. Về sau Lung Nguyệt lôi nàng đá cầu, rồi ném bao cát, thỉnh thoảng còn theo đuôi Lý Long Tá luyện chút trung bình tấn, quyền cước. Mặc dù chỉ là khoa chân múa tay, đánh giết được tặc nhân, nhưng cũng có thể cường thân kiện thể. Sức khỏe của Hóa Diên tốt hơn trước rất nhiều, cần phải ôm thuốc uống mỗi ngày nữa.

      "Bây giờ bớt sốt chưa? Mời thái y chưa? Thái y như thế nào?" Lung Nguyệt ngồi ghê, hỏi cặn kẽ.

      "Hồi bẩm Cửu công chúa, hôm nay trời vừa sáng báo cáo Hoàng hậu nương nương, thỉnh Lưu thái ý đến thăm bệnh, Lưu thái y , do cơ thể Bát công chúa yếu từ bên trong, nhiễm phong hàn, khai dược rồi. Bát công chúa cũng uống thuốc rồi, sốt cũng giảm. Người sai nô tỳ đến đây mong Cửu công chúa đừng lo lắng."

      Sương Nhi cẩn thận đáp lời, biết vị Tiểu chủ tử trước mặt này yếu đuối như công chúa nhà nàng. Đừng nhìn bề ngoài mới chỉ có năm tuổi, nhưng trong hành động vẫn mơ hồ lộ ra uy nghiêm, mang theo bóng dáng của Cẩn Hoàng hậu. Ngày thường là chủ tử rộng rãi, có nét mặt hòa nhã, nhưng, nhìn đám cung tù trong điện Kinh Chập này hành rất có quy củ biết, vị Tiểu chủ tử này là người có trình tự quy tắc riêng, có chủ ý riêng của bản thân, dễ lừa bịp.

      Sương Nhi tiến cung năm mười hai tuổi, bây giờ mười tám tuổi, hầu hạ trong cung sáu năm, cũng đổi qua ba lần chủ tử. Đó là vị Nghênh tần nương nương lúc nào cũng gay gắt kia, nhưng cũng chỉ có vẻ ngoài lợi hại, chèn ép hạ nhân, chứ cũng có mánh khóe gì.

      Lung Nguyệt gật đầu. "Các ngươi hầu hạ tận tâm, đợi đến khi Bát tỷ tỷ tốt lên, tất nhiên là quên phần thưởng của các ngươi."

      "Đây là việc nô tỳ nên làm, dám nhận thưởng Công chúa ban cho." Sương Nhi cúi đầu, nàng ta biết Cửu công chúa ám chỉ các nàng dụng tâm phụng dưỡng.

      "Ừ, các ngươi hiểu được là tốt rồi, chỉ là bây giờ Bát tỷ tỷ ốm, cũng có tâm lực chú ý đến các ngươi, nếu thiếu cái gì, hay là có gì ổn, cứ qua chỗ ta!" xong, nàng vẫy tay với Địch Thúy: "Xếp hoa quế đường mạch nha sang cái hộp khác, mang sang cho Bát tỷ tỷ, để tỷ ấy ăn lúc uống thuốc đắng.

      Sương Nhi nhận hộp tráng men màu vàng Địch Thúy đưa, chuẩn bị cáo lui thấy Hoán Ngọc đưa cái hà bao qua đây, bèn đưa tay ra thận trọng cầm lấy. Lúc ra khỏi điện Kinh Chập, mở hà bao ra, bên trong có ba tiểu kim trư tròn xoe có dáng vẻ ngây thơ đáng . Thầm nghĩ trong lòng: Vẫn là Cửu công chúa này có của cải, dù sao cũng là người có đất phong.

      tại những vị công chúa khác đều chưa có đất phong, toàn bộ đều dựa vào phân lệ hàng tháng, khó trách có câu: như rồng leo, làm như mèo mửa, thể mỗi lần khen thưởng đều dùng trang sức, nhưng dù sao cũng phải có chút bạc vụn.

      Chỉ mỗi mình Lung Nguyệt là khác, từ sau khi nàng tuổi, hàng năm đều có thu nhập là đống bạc lớn.

      Cho nên mới , làm chủ tử cũng phải là việc dễ dàng gì.

      Sau khi Sương Nhi về, Lung Nguyệt nhìn sắc trời còn sớm, lệnh cho Hoán Ngọc và bốn nha hoàn thu thập mọi thứ, chuẩn bị khuê học, lại nghe thấy cung nhân bên ngoài : "Thỉnh an Vương điện hạ!"
      --- -------
      (1) Cung Thương Giác Trưng Vũ:
      Cung: trong ngũ thời cổ tương đương với nốt 'Đô'
      Thương: trong năm cổ, tương đương với hai giản phổ
      Giác: trong năm cổ, tương đương với số 3 trong giản phổ
      Trưng: trong 5 thời cổ tương đương với số 5 trong giản phổ
      Vũ: trong ngũ thời cổ, tương đương với số 6 trong giản phổ
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 31:

      Editor: Búnn.

      Lúc này Lung Nguyệt nhanh đến cửa phòng. Vén rèm thêu mèo chơi đùa trúc đốm lên, gặp Tiểu ca nhà mình về phía này.

      Trong tháng trước, Lý Long Tá tròn mười sáu tuổi, trong thọ yến, Thuận Khải Đế nghiêm mặt : "Bây giờ con cũng đủ tuổi để xuất cung lập phủ rồi, chọn lấy ngày tốt mau mau chuyển ra , miễn cho suốt ngày nhảy nhót, tìm việc bắt nạt Cửu Nhi."

      Sau đó Cát An cầm thánh chỉ soạn sẵn, đứng ra phía trước, tuyên đọc.

      Lý Long Tá được phong làm Vương, Thuận Khải Đế cấp Bột Hải(1) quận cho làm đất phong.

      Phải nó, cần xét đến địa vị cao quý nhất quốc chi quân của Thuận Khải Đế, ông cũng giống như bất kỳ người làm phụ mẫu nào khác trong thiên hạ, trong lòng vẫn luôn thiên vị. Phủ của các hoàng tử khác đều được ban thưởng ở ngoài cung, chỉ mình Lý Long Tá, ngoài miệng Thuận Khải Đế ghét bỏ làm ầm ĩ, nhưng lại thưởng điện Vũ ở phía tây điện Cần Chính cho làm phủ.

      Thời cổ đại, càng nhà kiến trúc trang trọng nghiêm túc càng coi trọng cân xứng, Hoàng Thành chính là nơi như vậy.

      Cửa chính Hoàng Thành Đại Chiêu quốc, cũng chính là cửa Càn Thanh, tiếp theo đó là Điện Kim Loan. Bên trái điện Kim Loan tổ miếu(2), bên phải điện Kim Loan thờ thần đất và thần lúa. Phía sau điện Kim Loan chính là điện Cần Chính. Bên trái điện Cần Chính là Đông Cung của Thái Tử, mà đối xứng phía bên phải của nó chính là điện Vũ . Còn về phần tại sao lại xây dựng nó, chính là xem tâm tình của Hoàng đế.

      Người sáng suốt vừa thấy là biết, Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Vương, là Thái tử dự bị, khi Lý Long Hựu có gì bất trắc Lý Long Tá chính là Thái tử kế nhiệm.

      Cũng có người có ý xấu, ngóng trong huynh đệ hai người cấu véo lẫn nhau, ở giữa ngư ông đắc lợi, Nghiên phi chính là trong những vị đó. Nghiên Phi là vị phu nhân khi Thuận Khải Đế vẫn còn là Thái tử, sau khi sinh Nhị hoàng tử, bây giờ là Thận Vương, được tiến phong làm trắc phi, Thuận Khải đế đăng cơ, phong tần vị, sau đó lại sinh Thất công chúa, mới được vào phi vị. Nhắc tới cũng có vài phần thủ đoạn, nhưng đứng trước mặt Cẩn Hoàng hậu được học đạo Đế Vương từ cũng là gì.

      Lung Nguyệt vừa vén rèm, vừa cười với Lý Long Tá: "Sáng sớm tiểu ca tới chỗ muội muội, chẳng lẽ trong điện Vũ chuẩn bị điểm tâm sao? Chỉ là tiểu ca tới chậm rồi, muội muội phải học rồi, có thời gian tiếp tiểu ca đâu." xong hạ mành xuống, đứng bậc thang ngẩng đầu nhìn Lý Long Tá.

      Lý Long Tá bước lên vài bước, vươn tay ra ấn ấn trán nàng: "Con mèo này, tiểu ca đến ăn chút điểm tâm mà muội cũng nỡ! Vậy thư của Thái tử ca ca muội cũng cần xem đúng , phí ánh mắt."

      "Thái tử ca ca gửi thư sao? Có tốt ? Có thu được cho muội muội món quà nào ?" Lung Nguyệt nghe thấy Lý Long Hựu có gửi thư, mắt sáng lên. Sau khi nhìn thấy mặt Lý Long Tá hơi trầm xuống, lại lấy lòng : "Muội muội mới làm thực đơn mới, hôm nay mới để trù phòng làm thử chút, khi nào tiểu ca rảnh rỗi, tới đây ăn cùng muội muội có được ?"

      Lý Long Tá chỉ muốn đùa nàng thôi. Mỗi ngày huynh muội hai người đều phải đùa chút, nếu cả ngày đều cảm thấy thiếu gì đó.

      "Muội đó!" Lý Long Tá lấy thư từ trong ngực ra.

      Từ kinh thành đến Tây Cương khá xa, thư từ qua lại cũng khó khăn, bây giờ lại có chiến , chính là "Thư nhà là vạn kim". Tướng sĩ bình thường, nửa năm mới được lần nhìn thấy thư nhà. Mỗi tháng có được lá thư như Lung Nguyệt chính là được ưu tiên rồi.

      "Thái tử ca ca rất tốt, mấy ngày trước khi gửi thư cho muội còn chém được mấy tên man di chiến trường. Găng tay muội làm mang theo lên chiến trưởng rất có lợi, huynh ấy găng tay đó có thể che hết các đầu ngón tay, lại ảnh hưởng đến việc kéo cung bắn tên." Lý Long Tá cuốn tròn thư lại, gõ lên đầu Lung Nguyệt: "Muội là thiên vị, lúc nào cũng nghĩ đến Thái tử ca ca! Làm tiểu ca ta thất vọng!"

      Lung Nguyệt 'Haha' hai tiếng, : "Bất công ở chỗ nào, muội muội cũng nhớ đến tiểu ca mà!" Dứt lời, vẫy tay với Địch Thúy ở phía sau.

      Rất nhanh, Địch Thúy bê hộp tre vô cùng tinh xảo bước ra. Lúc mở ra, bên trong có bao tay tinh xảo, nhưng bề ngoài lại vô cùng quái dị.

      Lung Nguyệt giải thích: "Có hình dạng như vậy là vì có thể bảo vệ bàn tay, bị mài mòn, ảnh hưởng đến linh hoạt của ngón tay. Ở chỗ của Thái tử ca ca lạnh, nên muội dùng hàng da lông để làm. Cái này của tiểu ca muội dùng da mỏng hơn, ở đây thời tiết dần ấm lên, càng về sau dùng được nữa." Vừa , Lung Nguyệt chỉ chỉ sợi dây bên cạnh lỗ mu bàn tay của Lý Long Tá. "Cái này là lỗ thông khí, như vậy cảm thấy quá kín, đợi đến lúc trời lạnh hơn, muội lại làm cho tiểu ca cái khác."

      "Cáu này rất tốt, ta rất thích, muội vất vả rồi!" Lý Long Tá đeo lên muốn tháo xuống, chỉ lật qua lật lại xem xét nó, rồi lại . "Nay mai phải cưỡi ngựa, Tiểu ca mang theo, để bọn họ hâm mộ, xem ai còn dám khen ngợi muội muội nhà họ khéo léo trước mặt ta nữa!"

      Lý Long Tá đến tuổi nghị hôn. giờ con cháu thế gia nghị hôn đều có nãi nãi lo liệu. Lý Long Hựu sớm quyết định nương con vợ cả của danh môn thế gia là Khổng gia rồi, chỉ đợi nương gia đến tuổi cập kê là cưới về làm thê tử. Còn Lý Long Tá, từ năm trước Cẩn Hoàng hậu đề cập mới vài lần. chỉ : Muốn giống như Bình Vương thúc, tự chọn cho mình người.

      Cẩn Hoàng hậu hiểu được lỗi khổ của việc kết thân, tất nhiên là hi vọng người thân bị liên lụy bởi quyền lợi. Lý Long Hựu là Thái tử, tất nhiên là có khả năng, còn tiểu nhi tử muốn lại ép buộc . Cho nên thương lượng với Thuận Khải Đế, để tự chọn cũng được.

      Thời cuộc trước mắt ràng hơn rất nhiều, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn sau khi Thuận Khải Đế trăm tuổi, Thái tử đăng cơ, là thân huynh đệ dòng chính của Thái tử, ngày sau Lý Long Tá nhất định phải che chở cho tân hoàng. Có thể thấy, Hoàng thượng cũng thương tiểu nhi tử này.

      Nhóm người thế gia đương nhiên muốn mang nữ nhi nhà mình tới, bấu víu lấy chức vị cao này. Vì vậy, lúc công tử thế gia chuyện với Lý Long Tá thường xuyên mang tỷ tỷ, muội muội nhà mình ra, muốn treo cái biển hiệu trước mặt vị gia này.

      Nhưng dường như Lý Long Tá trời sinh thiếu căn cốt về chuyện nữ nhi thường tình, chỉ nghĩ đến "so sánh với muội muội" thôi.

      Lung Nguyệt cười: "Tiểu ca thích là được rồi." Sau đó xoay người nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng, : "Tiểu ca nhớ đến giờ cơm trưa quay lại tìm muội muội, rồi cùng nếm thử món ăn mới nhé. Bây giờ muội phải học, lại phải chịu thước mất."

      "Ai dám đánh muội!" Lý Long Tá trợn mắt, : " sợ phụ hoàng lấy đầu của nàng ta sao!"

      Mọi người đều biết Thuận Khải Đế cưng chiều tiểu khuê nữa này, mỗi lần có chuyện liên quan đến Lung Nguyệt khí chất hôn quân lại lên, đó là điểm cần nghi ngờ.

      "Hôm nay tiểu ca đưa muội học được ?"

      "Đương nhiên là được rồi!" xong, Lung Nguyệt kéo Lý Long Tá xuống, nhảy lên lưng . "Tiểu ca cõng muội!"

      Sau đó vẫy tay để bốn người Hoán Ngọc cầm mọi thứ theo.
      --- ---------
      (1) Bột Hải: vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.

      (2) Tổ miếu: miếu nơi vua chúa tế tổ tiên.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32:

      Editor: Búnn.

      Khuê học trong cung ở Thanh Tâm trai.

      Hậu cung Hoàng thành của Đại Chiêu quốc được chia thành thập nhị cung ở bên trong và lục cung ở bên ngoài. Thập nhị cung ở bên trong lại phân thành lục cung ở phía đông và lục cung ở phía tây. Lục cung ở bên ngoài chia tam cung ở phía đông và tam cung ở phía tây.

      Thanh Tâm trai thuộc tam cung ở phía tây, cách cổng phía tây của Hoàng Thành đoạn rất gần. Thiết lập như vậy để thuận tiện cho dòng chính nữ của quan lại ở bên ngoài tiến học.

      Điện Kinh Chập của Lung Nguyệt ở giữa lục cung ở phía đông, cách Thanh Tâm trai đoạn khá xa.

      Lúc này, nàng ôm cổ Lý Long Tá, thoải mái ghé vào lưng tiểu ca nhà mình, đung đưa theo từng bước chân lên lên xuống xuống của . Từng đợt từng đợt hương mực trúc thấm vào xoang mũi. Lung Nguyệt ngửi mùi hương nhang chỉ có phụ thân, Thái tử ca ca, và tiểu ca quen dùng này cảm thấy vô cùng yên lòng.

      Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ Lý Long Tá đứng lại, vỗ vỗ chân của Lung Nguyệt: "Cửu Nhi, đến nơi rồi, mau xuống thôi, miễn để cho người khác nhìn thấy rồi chê cười."

      "Vâng!" Lung Nguyệt mơ màng gật đầu.

      Hoán Ngọc và Tiển Bích ở phía sau lại đỡ, giúp nàng đứng xuống đất. Sau đó, Lý Long Tá nắm tay mập mạp của nàng, về phía chính đường.

      Lại phát , những chiếc bàn ngày thường quen dùng đều được bày ở trong vườn. Màu hồng của hoa đào xen giữa màu xanh của lá, nhóm quý nữ bồi mấy vị công chúa chuyện.

      Thấy trời hôm nay đẹp, nên chắc là học ở ngoài này rồi. Lung Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Bên ngoài rất tốt, bên ngoài có mùi hương nhang lượn lờ, xung quanh là mùi cây cỏ thoang thoảng, khí bị ô nhiễm, vô cùng thiên nhiên.

      Từ trước đến nay Lung Nguyệt thích mùi hương nhang trong lô, ngửi nhiều khiến tinh thần bất ổn, vì vậy hàng năm, trong điện Kinh Chập chỉ có mùi hoa theo bốn mua và mùi hoa quả.

      Nam nữ bảy tuổi trong cổ đại vô cùng khác nhau, tiểu ca nhà mình lập phủ phong Vương, nhóm quý nữ trước mặt mình cũng phải chín, gần mười tuổi rồi.

      Nam nữ khác biệt, cho nên tất nhiên là tiểu ca nhà mình muốn tránh bị nghi ngờ, cho nên thể lên phía trước.

      Lung Nguyệt dừng lại, định chào tạm biệt tiểu ca nhà mình phát biết tại sao Lý Long Tá lại cau màu.

      Phía trước mơ hồ truyền đến cuộc trò chuyện của nhóm quý nữ.

      "Ta nghe ca ca ta , mấy ngày trước Tụ Hương các chọn ra hoa khôi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông..."

      "Muội cũng nghe , về việc ngâm thơ làm câu đối, ngay cả Thám Hoa cũng bại dưới váy nàng..."

      "Vậy sao? Cũng chỉ là cung nhân tìm việc để vui thôi. Nếu như đến 'Tài' ta lại nghe Hoàng hậu nương nương có thể thi triển tứ nghệ cùng lúc, chân đánh trống bắt đầu múa, uyển chuyển ngâm thơ, làn váy vẽ thành bức tranh, các tỷ tỷ từng nghe chưa?"

      Mẫu thân nhà mình lợi hại như vậy sao? Lòng Lung Nguyệt khẽ động, đợi đến lúc trở về nhất định phải năn nỉ mẫu thân, dạy cho mình chút. chìm trong suy nghĩ, bỗng thấy bàn tay nắm tay mình của tiểu ca khẽ dùng lực. Ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt lúc này của Lý Long Tá đen như nghiên mực.

      Lung Nguyệt là người xuyên , nên chưa quen thuộc với những điều cần kiêng kị trong quy củ của cổ nhân. Nhưng suy nghĩ lát lại thấy những lời vừa rồi ổn.

      Tụ Hương các, hoa khôi, cần nghĩ, vừa nghe biết là thanh lâu. đám quý nữ nhà quyền quý, lại treo những nơi bẩn thỉu bờ môi, nhưng cũng sao, còn lấy nhất quốc chi mẫu ra so sánh, cái này có phải là chê sống quá lâu rồi .

      Lung Nguyệt là người bao che khuyết điểm, do kiếp trước thiếu tình thân, kiếp này vất vả mới có được, tất nhiên tha thứ cho kẻ nào làm hại người mà mình để ý. Lung Nguyệt tự nhận mình phải là người có tính nết dịu dàng. Mặc dù dân phong ở nơi thâm sơn cùng cốc thuần phác, nhưng cũng thiếu người chanh chua khi dễ tuổi già đơn, Lung Nguyệt là dã nha đầu lớn lên ở vùng núi hẻo lánh, tất nhiên là thể thiếu chuyện đánh nhau với người khác. Thân phận kiếp này là Công chúa, nên trải qua ít sóng gió, luôn xuôi chèo mát mái, tính tình dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn là người trong mắt thu nổi hạt cát. Cộng với việc được sủng ái, cho nên tính khí nóng nảy đương nhiên là sở trường của nàng.

      Tiểu ca nghe thấy, nhưng lại ngại thân phận, ra tay được. Mà bản thân lại cần cố kỵ chỗ nào, mẫu hậu là người đứng đầu cung, phải vị tha, hai vị ca ca phải có tấm lòng của nam tử. Còn nàng cần gì cả, nàng được sủng ái như vậy, nếu cố nén giận có vẻ quá giả tạo rồi. Lúc hành xử, phải khoa trương chút, tiện thể trấn áp những người 'có tâm' luôn.

      Nghĩ thông suốt, Lung Nguyệt bắt đầu cảm thấy bực bội. Bỏ tay Lý Long Tá ra, dẫn bốn người Hoán Ngọc lên phía trước.

      Đợi đến lúc đám quý nữ nhìn thấy nàng, chưa kịp thi lễ nghe giọng lạnh lùng vang lên: "Vả miệng!"

      Được Lung Nguyệt phân phó, Hoán Ngọc, Đào Châu và Tiển Bích tiến lên, hung hăng cho ba vị quý nữ kia hai cái bạt tai.

      thanh trong trẻo, trong giây lát làm mọi người ở đây ngẩn người.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 33:

      Editor: Búnn.

      Lý Long Tá ở bên ngoài nghe thấy tiếng quát chói tai "Vả miệng!" của Lung Nguyệt sững sờ lát, ngay sau đó môi khẽ tạo thành độ cong đẹp mắt. Ngày thường chỉ thấy dáng vẻ vui tươi hớn hở của tiểu nha đầu này khiến lo lắng nàng quá mức hiền hòa dịu dàng, bây giờ xem ra...đúng rồi, phải viết thư cho Thái tử ca ca, để huynh ấy cần lo lắng chuyện Cửu Nhi bị người khác khi dễ nữa.

      "Thần nữ biết làm chuyện gì khiến Cửu công chúa vui, nếu đắc tội với công chúa, mong công chúa chỉ điểm hai." Mơ mơ màng màng bị đánh, nhóm quý nữ tỏ thái độ, phúc thân hành lễ.

      Bất luận trong lòng có bao nhiêu oán khí, bao nhiêu phục, nhưng đứa trẻ năm tuổi trước mặt này là công chúa , còn là công chúa dòng chính được sủng ái nhất, mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng vẫn phải chịu đựng.

      Lung Nguyệt mím môi , chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống. Nhưng động tác cũng được đẹp cho lắm, với cơ thể bé cao bằng ba miếng đậu, đối mặt với ghế đệm quá cao có cách nào để ngồi cho nó đẹp.

      Nhưng đợi nàng ngồi yên vị, ba vị quý nữ kia đuổi kịp, lại phúc thân hành lễ, ngữ điệu hơi ấm ức, : "Mong Cửu công chúa chỉ !"

      Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, muốn mở miệng ...

      "Cửu muội muội còn , chắc là nhóm nô tài hầu hạ chu đáo, chọc giận muội muội, trong giây lát có chỗ phát tiết cơn giận trong lòng..."

      Lung Nguyệt nghiêng đầu, thấy Thất công chúa mặc váy lụa màu hồng thêu hoa văn hình lưới, khẽ cười nhìn nàng.

      Lung Nguyệt cau mày, năm nay Thất tỷ tỷ vừa tròn mười tuổi, nếu ở cuộc sống đại lúc trước của nàng cũng chỉ là học sinh lớp bốn tiểu học, chỉ biết nhảy dây làm nũng, còn vị trước mặt...

      Lung Nguyệt thầm lắc đầu, cũng đừng trách tại sao những đứa trẻ ở đây trưởng thành sớm. Hoàng cung rộng lớn này giống như cái 'thùng nhuộm', làm gì có mấy người đề phòng bị người khác lôi xuống nước, lại làm gì có mấy người nghĩ đến chuyện cho người khác cái bẫy?

      Tuổi và cách suy nghĩ của trẻ con ở đây có cách nào hòa hợp lại làm .

      "Thất tỷ tỷ muội cố tình gây chuyện, có cách nào giải tỏa tức giận trong nào nên dùng cách tát nữ nhi của đại thần để giải tỏa sao?" Lung Nguyệt cười thầm, tuổi cũng có cái lợi của nó, cần vòng vo giảng giải làm gì. "Muội muội cũng có chuyện muốn hỏi chư vị tỷ tỷ và nhóm quý nữ, vừa rồi mấy người chuyện phiếm với nhau?"

      Lung Nguyệt trả lời mà lại hỏi, khiến mọi người biết có chuyện gì xảy ra, cũng biết ý của Lung Nguyệt ra sao, chỉ khẽ gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

      Lung Nguyệt quét mắt sang bên cạnh, cười vô hại, : "Hai vị nữ tiên sinh cũng ngồi ở đây sao?"

      Vừa rồi Lung Nguyệt sai người vả miệng, hai vị nữ quan dạy học lập tức dè dặt cẩn trọng đứng bên cạnh. Mặc dù chư vị công chúa tôn trọng gọi các nàng tiếng 'tiên sinh', nhưng cũng chỉ là khách khí mà thôi, mặc dù có chức quan lục phẩm, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nô tỳ mà thôi.

      Lúc này nghe Lung Nguyệt hỏi, vội vàng đáp: "Vâng!"

      "Vậy dễ rồi." Lung Nguyệt cười : "Xin hỏi tỷ tỷ và tiên sinh có nghe được ba vị quý nữ này chuyện gì ?"

      "Cái này..."

      Câu hỏi vừa rồi của Lung Nguyệt đưa mấy người này vào chỗ khó xử.

      " nghe sao? Ta và Ngũ ca ở đằng xa kia vẫn còn nghe rất đấy!" Giọng ngọt ngào của Lung Nguyệt bỗng trở nên lạnh lẽo, phong thái người có bảy phần đoan trang của Cẩn Hoàng hậu, lại có ba phần uy nghiêm của Thuận Khải Đế, làm hơi thở xung quanh nàng bỗng trở nên vô cùng sắc bén.

      Vừa rồi Lung Nguyệt nhìn rất , lúc nàng ra mấy câu này, có mấy người lộ vẻ xem thường, lại có mất người vui sướng khi người khác gặp họa, lại có mấy người giả mắt điếc tai ngơ, đương nhiên vẫn có người cười thầm trong lòng. Nhưng lại có ai đứng ra chỉ trích hay ngăn lại.

      "Trần Ngũ nương, vừa rồi ngươi mới những gì? Dương Thất nương, tại sao lại tiếp tục? Còn Tống nương, ngươi còn gì nhỉ?" Lung Nguyệt càng thêm sắc bén, giống đứa trẻ năm tuổi.

      "Mọi người chỉ giỡn thôi, Cửu muội muội ở cách đây khá xa, chắc là nghe thôi." Ngũ công chúa là người ba phải, muốn đứng ra giảng hòa.

      "Các tỷ tỷ có thể cảm thấy Cửu Nhi còn tuổi, có vấn đề gì, muội muội có thể nghe , chẳng lẽ Ngũ ca cũng nghe sao?"

      Lúc Lung Nguyệt đến Ngũ Hoàng tử đám quý nữ mới nhớ ra, vừa rồi Cửu công chúa cũng nhắc tới Ngũ hoàng tử, hẹn mà cùng nhìn ra xa. Chỉ thấy sắc mặt Lý Long Tá vui, đứng ở đường đá phía bên kia.

      Những lời kia, các nàng đều nghe ra có chỗ bất kính. Quý nữ nhà quyền quý treo nữ tử thanh lâu miệng ổn, còn so sánh với Hoàng hậu nương nương, là tìm đường chết rồi. Trước đó mọi người cùng ngồi ở đây, ai dám truyền ra ngoài, dù sao cũng ngại mặt mũi, nhắc nhở, cứ như vậy cho qua là được rồi.

      Ai bết lại để hai vị tiểu tổ tông này nghe được. Đây chính là mẫu thân của bọn họ, làm gì có chuyện bọn họ cho qua? Lúc này chỉ có thể cắn răng chịu thừa nhận, đành phải hai người nghe mà thôi.

      "Ngũ hoàng huynh cũng ở khá xa, nhất định là nghe rồi." Thất công chúa .

      Những người còn lại đều mực cho rằng, Lung Nguyệt nghe .

      Lung Nguyệt cũng chỉ muốn các nàng nhận sai, lĩnh phạt, sau đó nhớ kỹ, được xằng bậy nữa rồi bỏ qua. Nhưng lúc này, thấy nhóm người này cứng miệng, ra vẻ ấm ức, trong giây lát cơn tức lại bùng lên. Lạnh lùng : "Tiếp tục vả miệng!"

      Ba người Hoán Ngọc, Đào Châu, Tiển Bích lại tiến lên... nghe thấy giọng nữ quyến rũ quát: "Dừng tay!"
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :