1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 24:

      Editor: Búnn.

      Nô tài hầu hạ ở ngự thư phòng đều là người biết nhìn, thấy Lung Nguyệt đến đây có người bẩm tấu Thuận Khải Đế.

      Lúc này rèm trước cửa ngự thư phòng sớm được tiểu thái giám cao gầy nâng lên, cung kính chờ Lung Nguyệt vào.

      Lung Nguyệt bước những bước ngắn, tăng tốc độ, đến gần cửa, lúc chuẩn bị bước vào quay đầu lại, nhìn thân hình màu xanh kia cái.

      Chỉ cần liếc mắt cái trong lòng lại xuất cảm giác như từng quen biết kia.

      kỳ lạ!

      Lung Nguyệt có thể lấy cái đầu của nàng ra đảm bảo, nàng chưa bao giờ gặp người này.

      Chỉ là, tại sao....

      Nàng lén lắc lắc đầu, tiếp tục nghĩ sâu thêm nữa.

      Vừa vào ngự thư phòng lập tức có tiểu thái giám cầm áo choàng giúp nàng.

      Thuận Khải Đế ngồi phía sau Long án thư, Lý Long Hựu, Lý Long Tá ở hai bên, khom người, biết giọng thương thượng chuyện gì với Thuận Khải Đế!

      Nhìn hai người, người mặc áo gấm vàng thêu mãng xà bốn chân quấn mây ngũ sắc, bào phục tượng trưng cho thân phận Thái tử. người mặc áo gấm màu xanh nhạt, cũng thêu mãng xà bốn chân quấn mây ngũ sắc, bào phục tượng trưng cho thân phận Hoàng tử.

      Lung Nguyệt nhịn được hoảng hốt trong lòng. Hai vị huynh trưởng phong quang tế nguyệt trước mặt càng làm nổi bật vị thiếu niên mặc áo đen quỳ đất, cả người toát ra vẻ đơn. Khuôn mặt thiếu niên ra vẻ quật cường, vẻ mặt như vậy, vốn phải là vẻ mặt thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi có cuộc sống suôn sẻ nên có.

      Từ lúc Lung Nguyệt vào ngự thư phòng, đến trước Long án thư phụ tử ba người lập tức dừng bàn luận những việc liên quan đến chính , mỉm cười nhìn nàng.

      Cảm nhận được ánh mắt của ba người, Lung Nguyệt thu hồi suy nghĩ lại, cười ngọt ngào phúc thân hành lễ.

      "Nhi thần thỉnh an phụ thân, thỉnh an các ca ca!"

      Mặc dù vóc người xinh, khẽ cúi đầu vẫn lộ ra vẻ dịu dàng. Thuận Khải Đế mơ hồ cảm thấy người nữ nhi có bóng dáng của Cẩn Hoàng hậu lúc còn là tiểu nữ nhi.

      Thuận Khải Đế vẫy tay.

      Lung Nguyệt đứng dậy, bước , vòng qua Long án thư, tới trước mặt Thuận Khải Đế, bí mật chèn tiểu ca của nàng sang bên.

      màn mờ ám này khiến phụ tử ba người cười .

      "Trận đại tuyết này, đứa sợ lạnh như con ở lại trong cung ngủ đông, tới nơi này làm gì?" Thuận Khải Đế ôm Lung Nguyệt lên đùi, khẽ nắm cái mũi phiếm hồng do trong trời lạnh của nàng.

      Lung Nguyệt cười hai tiếng, vẫy tay bảo Tiểu Lộc Tử mang hộp thức ăn lên.

      "Hôm nay là 'mồng tám tháng chạp', mẫu thân , trong cung quá coi trọng ngày này. Nhi thần đọc 'Tạp ký' thấy có ghi cách nấu món 'Cháo mồng tám tháng chạp', lúc nhìn lại đoán hương vị hẳn là tệ, cho nên để trù phòng bắt chước nấu lại, mang tới đây nếm thử với phụ thân."

      Trong lúc chuyện, Tiểu Lộc Tử cầm chén sử , múc ra ba bát, cung kính dâng lên.

      Tiểu Lộc Tử này chính là nghĩa tử của Cát An. Trong đám nô tài trong cung, cũng như trong trận kiến danh lợi, cũng được coi là có 'chỗ dựa vững chắc'. Cát An thấy Tiểu Lộc Tử là đứa trẻ lanh lợi, lòng dạ ngay thẳng, cho nên mới nhận làm đồ đệ. Về sau lại nghĩ, tương lai mình già , cũng phải có chỗ dựa, nên thu làm nghĩa tử.

      Có điều cũng muốn che giấu, Thuận Khải Đế cũng biết chuyện này.

      Đây cũng là chỗ thông minh của Cát An.

      Cho dù là nô tài, làm Hoàng đế cũng kiêng kị các loại 'Kết bè kéo cánh'.

      Cát An tiếp nhận cháo Tiểu Lộc Tử đưa lên, lặng lẽ lấy ngân châm thử trước, rồi dùng hai tay đưa lên trước mặt Thuận Khải Đế.

      "Ừm! tệ, giữ lửa rất tốt, trơn mịn mềm dẻo mà quá nát..." Thuận Khải Đế ăn hai miếng rồi : "Đây phải là đường vẫn thường dùng?"

      Lung Nguyệt gật đầu. " phải là loại đường trù phòng vẫn quen dùng để làm đồ ngọt, là loại đường được làm từ dưa vàng ở kinh thành cùng với thịt quả đào ở núi, lại dùng mật đường hoa quế trộn lẫn tất cả mọi thứ với nhau, rắc lên mặt cháo. Chua chua ngọt ngọt còn có mùi thơm ngát..."

      Lung Nguyệt khẽ lắc lư đầu , còn chưa xong bị Thuận Khải Đế chỉ chỉ lên trán vài cái: "Con đó, chỉ thích tìm tòi các loại đồ ăn vặt thôi!" Giọng điệu từ ái, hoàn toàn giống việc trách mắng, ghét bỏ nữ nhi làm việc đàng hoàng.

      "Người khác đọc sách : Trong sách có Nhan Như Ngọc, trong sách có Hoàng Kim Ốc. Ta vốn nghĩ muội muội thích đọc sách sớm, tuy vì làm quan nhưng cũng là vì muốn tăng hiểu biết của bản thân, ngờ là vì 'Trong sách có thức ăn ngon'..."

      Lý Long Tá uống vào ngụm hết bát cháo, trêu ghẹo . Khiến cho Lý Long Hựu cười .

      Lung Nguyệt cam lòng, bĩu môi: "Tiểu ca ca thích ăn mau mang bánh ngọt hoa mai tự muội làm mang đến chỗ ca trả lại cho muội!"

      "Trả lại tuyệt đối thể rồi, lúc này nó vào kiếp ngũ cốc luân hồi rồi!" Lý Long Tá cũng học Lung Nguyệt bĩu môi.

      Vui đùa vài câu với Lung Nguyệt, nặng nề trong lúc nghị cũng qua .

      Ngay cả Cát An cũng cảm thấy thoải mái vào phần.

      Lung Nguyệt lại nhớ đến thiếu niên ở ngoài cửa, giọng thăm dò: "Lúc nhi thần tiến vào, thấy bên ngoài có người quỳ, ta là đáng ghét, làm phụ thân tức giận?"

      Thuận Khải Đế cau mày: "Coi như là vậy!"

      Lung Nguyệt tùy mặt gửi lời, nàng phát lúc nhắc tới thiếu niên kia, mặc dù phụ thân nhà nàng có chút tức giận, nhưng trong mắt cũng biểu lộ đau lòng sâu sắc. Chớp chớp mắt, đảo qua đảo lại, : "Phụ thân, nhưng bên ngoài rất lạnh..."

      Sao Thuận Khải Đế có thể xem ám chỉ của nữ nhi, nhìn vẻ mặt hề nhẫn nại của Lung Nguyệt, muốn cầu tình, lựa vừa kín đáo lại vừa biết cách dừng đúng lúc. Trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại, quả nhiên đứa này là người thiện tâm. Dưới uy nghiêm của thiên tử, phòng tránh còn kịp, có mấy người có thể vì người liên quan đến mình mà sợ gặp giận chó đánh mèo đây?

      Càng là người nằm đỉnh quyền lợi càng thương tiếc tâm hồn trong sáng, sạch của trẻ con.

      "Cát An, người nhìn chút, xem tiểu tử kia hiểu chưa..." Thuận Khải Đế dừng lại lát. "Đưa nó gian phòng phía tây, thay bộ y phục, sưởi ấm chút."

      Cát An lĩnh mệnh ra ngoài.

      Bùi Nguyên Tu ở ngoài cửa lạnh sắp đóng băng rồi, được đưa vào gian phòng phía tây, thay y phục, uống cốc trà nóng, lại được bọc trong chăn gấm, hơ tay trước lồng đựng than.

      Lát sau Cát An mang hộp đựng thức ăn tiến vào. Lấy cháo mồng tám tháng chạp ra đưa cho : "Bùi công tử, ăn chút làm ấm cơ thể ! Hôm nay công tử có lộc ăn, đây là Cửu công chúa đặc biệt hiếu kính hoàng thượng đó."

      Ăn miếng cháo ấm, trơn mịn mềm dẻo, hơi chua ngọt, dường như trái tim cũng ấm theo.

      Bùi Nguyên Tu biết Thuận Khải Đế tính toán như thế nào, tóm lại, được chấp thuận của Thuận Khải Đế, theo Thái tử Lý Long Hựu xuất chinh.

      Đến lúc về phủ tướng quên, Bùi Nguyên Tu mới phát , ma xui quỷ khiến thể nào mà mình lại mang lô giữ ấm Cảnh Thái Lam về nhà.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 25:

      Editor: Búnn.

      Trong Khôn Thái cung.

      Lúc Lung Nguyệt biết được lần này Thái tử ca ca nhà mình muốn theo quân xuất chinh mày bắt đầu cau lại.

      Mặc dù Đại Chiêu quốc ở trong kẽ hở mà lịch sử vẫn ở vào thời đại binh khí lạnh, nhưng đao kiếm có mắt. Với tính tình của Thái tử ca ca nhà mình nhất định phải là chủ nhân chịu co đầu rút cổ ở trong trướng chờ người khác nâng công trạng lên, lần này , hẳn là muốn lên phía trước chém giết...

      Nghĩ đến đây, lông mày của Lung Nguyệt lại càng nhíu chặt. Chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Long Hựu ở trước mặt.

      Lý Long Hựu từ trước đến nay luôn trầm ổn bị nàng nhìn đến mức cảm thấy sợ hãi trong lòng, tại sao ánh mắt của muội muội nhìn mình lại giống như nếu bây giờ nhìn sau này được nhìn nữa thế?

      Nhìn sang bên cạnh lại phát Cẩn Hoàng hậu ngồi tháp quý phi cũng nhìn mình, mắt nhìn thoáng qua giống như yên lặng, nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng mơ hồ.

      Lý Long Hựu khẽ cười, vươn tay xoa mái tóc dài của Lung Nguyệt, cố ý trêu ghẹo : "Sao? Sợ nếu ca ca phải hủy bỏ chuyện xem đèn trong tết nguyên tiêu sao? Muội yên tâm, phụ hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa còn mẫu hậu và tiểu ca của muội ở đây, nhất định làm muội vui vẻ!"

      Lý Long Hựu luôn là người chín chắn, khó có dịp trêu ghẹo người khác như vậy.

      Nhưng lúc Lung Nguyệt nghe thấy chữ '' hốc mắt lại đỏ lên, chui vào lòng Lý Long Hựu, ôm chặt cổ : " cái gì, ca ca mới cần phải ..."

      "Được rồi! Được rồi! phải , lần này ca ca phải đánh người xấu..." Lý Long Hựu cũng phát chữ '' này có nghĩa khác là 'chết'.

      "Đánh người xấu xong phải trở về ngay!" Từ trong lòng Lý Long Hựu thò đầu ra, Lung Nguyệt hít hít mũi, : " được để bị thương!"

      Lý Long Hựu cười gật đầu: " để bị thương!"

      " sao?" Lung Nguyệt chớp chớp mắt.

      "!"

      Sau khi nghe Lý Long Hựu đảm bảo, Lung Nguyệt lại vùi đầu vào lòng , ngửi mùi mực trúc thoang thoảng người hớn. ra tâm trạng khi đưa người thân ra chiến trường là như vậy. Do đời trước vô cùng thiếu thốn tình thương của người thân, cho nên đời này nàng vô cùng tình cảm giữa phụ mẫu, huynh muội với nhau.

      "Cửu Nhi, lần này Thái tử ca ca của con ra trận, phụ hoàng con nhất định chuẩn bị chu toàn..." Cẩn Hoàng hậu vẫy tay, để tiểu nữ nhi qua đây. Lời này để an ủi nữ nhi, cũng là tự an ủi mình. Con nghìn dặm mẫu thân lo lắng, chứ đừng là phải chinh chiến. Nhưng bà phải là mẫu thân bình thường, bà còn là quốc mẫu. Ở đỉnh cao của quyền lực, chữ 'tình' chỉ có thể đặt ở phía sau, tình cũng vậy, mà tình thân cũng thế.

      Còn nữa, trong lòng Cẩn Hoàng hậu cũng , lần này nhi tử ra trận, cũng là vì tích lũy kinh nghiệm và nền tảng để ngày sau lên ngôi.

      Lung Nguyệt cũng phát ra biểu của mình có phần hơi quá, mặt bỗng đỏ bừng lên, chui vào lòng Cẩn Hoàng hậu dụi dụi, phát ra thanh như muỗi: "Con nỡ xa Thái tử ca ca..."

      "Nhìn muội muội như vậy, tiểu ca ghen tị lắm nhé!" Lý Long Tá nhảy ra, xóa tan bầu khí ngột ngạt: "Cùng là ca ca, sao muội có thể bên này nặng bên kia được!"

      Lung Nguyệt nghiêng đầu về phía Lý Long Tá, chun mũi: "Tiểu ca tốt, Tiểu ca suốt ngày trêu chọc muội!" Xong lại hừ tiếng, ý bảo là mình vô cùng bất mãn. Hành động đó lại khiến mọi người cười ồ lên.

      "Mẫu thân, mấy ngày nữa ca ca phải khởi hành rồi, bằng ngày mai để nữ nhi Hoàng Giác tự cầu bùa bình an cho ca ca !" Lung Nguyệt bẻ ngón tay , .

      Cẩn Hoàng hậu im lặng, bà cũng muốn đến đó cầu bùa bình an cho nhi tử. Nhưng, bà là chủ mẫu trong cung, xuất hành nhất định phải loan giá, có nhiều bất tiện. Mà chủ mẫu trong cung làm sao có thể tùy ý xuất cung đây.

      Lung Nguyệt chớp chớp mắt, khẽ nắm ống tay áo của Cẩn Hoàng hậu.

      "Mẫu hậu, đây là tâm ý của muội muội, nhi thần trước bảo vệ muội muội, mẫu hậu cứ yên tâm ! Còn nữa, huynh trưởng xuất chinh, thân làm đệ đệ, nhi thần cũng muốn cầu bùa bình an cho huynh trưởng." Sau khi tràng dài, Lý Long Tá quay sang với Lung Nguyệt: "Còn Tiểu ca tốt sao?"

      Lung Nguyệt liếc cái: "Lúc này Tiểu ca mới thay đổi, phải là người trong quá khứ nữa."

      Lý Long Hựu cười , : "Mẫu hậu, nhi tử cũng cùng, người cứ yên tâm!"

      Cẩn Hoàng hậu gật đầu: "Cũng được, các con cùng , sau đó bái bái với Tuệ Viễn đại sư ở đó, rồi giúp mẫu hậu đưa lên chút tiền dầu vừng, thắp cây đèn trường minh! Phù hộ mấy đứa con cả đời trôi chảy."

      "Vâng! Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của mẫu hậu..." Lung Nguyệt bò xuống từ đầu gối của Cẩn Hoàng hậu, hành đại lễ trong cung.

      "Đứa láu cá này!" Cẩn Hoàng hậu cười mắng.

      Đợi đến khi bố trí xong công việc ngay mai Lung Nguyệt xuất hành đến Hoàng Giác tự, Lý Long Hựu khom người hành lễ : "Mẫu hậu, còn mấy ngày nữa nhi tử phải xuất hành rồi, nhi tử muốn đến chỗ Hoàng Tổ mẫu hỏi thăm người chút."

      "Ừ, cũng được! Đến đó nghe xem Hoàng tổ mẫu của con có dặn dò thêm gì ." Cẩn Hoàng hậu gật đầu: "Chỉ là, Hoàng tổ mẫu của con lớn tuổi rồi, đừng làm bà đau lòng, biết ?"

      "Nhi thần hiểu!"

      "Nữ nhi cùng với ca ca!" Lung Nguyệt cũng theo, phúc thân với Cẩn Hoàng hậu. Thái hậu lớn tuổi, tất nhiên lo lắng khổ sở khi nghe thấy tôn tử bà thương nhất sắp phải xuất chinh, tốt nhất nàng nên theo, kịp thời khoe mẽ chút, để cho lão nhân gia quá đau lòng.

      "Nhi tử cũng !" Suy nghĩ trong lòng Lý Long Tá và Lung Nguyệt mưu mà hợp.

      Ba huynh muội Lung Nguyệt bao lâu Thuận Khải Đế di giá đến Khôn Thái cung.

      Lúc vào cửa thấy nhi tử nữ nhi đâu, chỉ thấy vô cùng yên tĩnh, trong lòng kinh ngạc. Sau khi biết được bọn đến Từ Ân cung gật đầu, sau đó lại giải sầu cho Cẩn Hoàng hậu.

      "Cẩn Nhi cứ yên tâm, lần này Hựu Nhi ra trận, trẫm chuẩn bị chu toàn, chắc chắn xảy ra chuyện gì..."

      ***

      Lần Tây Cương xâm phạm này, Thuận Khải Đế tính toán kế hoạch hơn mười ngày, nhưng chỉ suy nghĩ mỗi chuyện điều binh khiển tướng. Đại Chiêu quốc thiếu những tướng tài muốn lãnh binh xuất chinh, chỉ là bây giờ, vì muốn lót đường cho thái tử, cho nên ông cực kỳ cẩn thận trong việc chọn người và binh lính theo.

      Sau thời gian suy nghĩ thận trọng, Thống soái tam quân mời huynh đệ ruột Bình Vương, Phó soái là đường huynh của Cẩn Hoàng hậu Minh Du, chính là đệ nhất Võ Trạng Nguyên sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, Minh gia dạy con trai đều là văn võ toàn tài, Minh Du cũng là người có chí khí. Tướng quân cánh quân bên trái: Mộc Chiêm Giang. Tướng quân cánh quân bên trái: Dương Phúc Thông.

      Toàn bộ công việc lương thảo, quân nhu ở phía sau đều do Thái sư Minh Lý điều phối.

      Về sau chọn vài người đáng tin cậy trong đám con cháu thế gia theo Thái tử. Và Bùi Nguyên Tu được liệt vào danh sách đó.

      Thuận Khải Đế vốn muốn cho , nhưng Thái tử Lý Long Hựu ở bên cạnh thường xuyên du thuyết(1): " Bùi Nguyên Tu này tám tuổi theo Bùi đại tướng quân ở trong quân, mười tuổi giết địch, vậy có nghĩa là khi còn sống Bùi đại tướng quân dốc lòng dạy bảo, chỉ tiếc là đại tướng quân mất sớm, nếu sau này hẳn là nhân tài cầm binh, người mà nếu chỉ an phận ở phía sau khiến người ta cảm thấy đáng tiếc. Còn bằng để theo nhi thần, còn có cơ hội kiến công lập nghiệp, nếu Bùi đại tướng quân dưới suối vàng biết, cũng cảm thấy vui mừng. Còn nữa, nhi tử xuất chinh lần này, phụ hoàng chuẩn bị vẹn toàn, vậy Bùi công tử theo nhi thần, cũng có chuyện gì có thể uy hiếp tính mạng của ..."

      Thuận Khải Đé suy nghĩ chút cũng thấy có lý, hổ phụ vô khuyển tử, là nhân tài thể mai . Nếu có chuyện gì sau này lại ấm phong làm hầu tước an nhàn. Nếu như thành người nhi tử có thể dùng được.

      (1)Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách thuyết khách là du thuyết, đến các nước, dựa vào tài ăn của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

      ***

      Lý Long Tá chỉ kém Thái tử Lý Long Hựu hai tuổi, thuở lại như hình với bóng, lần này huynh trưởng phải xuất chinh, cũng nóng lòng muốn thử cùng tiến về phía trước với huynh ấy.

      Nhưng sao Thuận Khải Đế có thể thả ra đây.

      Lần này Thái tử xuất chinh, cho dù là chuẩn bị chu toàn, nhưng vẫn sợ cò người có dị tâm chui vào chỗ trống. Đương nhiên thể để hai nhi tử ông hài lòng nhất cùng vào chỗ nguy hiểm, để có người có tâm diệt gọn rồi.

      Vì vậy, để trấn an Lý Long Tá, để cho ở lại trong kinh, theo cữu Minh Lý điều phối quân nhu, : "Toàn bộ tính mạng hoàng huynh của con và toàn bộ mấy vạn quân sĩ tiền tuyến đều giao vào tay con, cho nên phải làm cho cẩn thận!"

      Lý Long Tá tự biết, đây là chuyện quan trọng, cho nên cẩn thận gật đầu, lập giấy đảm bảo thực quân lệnh trước mặt Thuận Khải Đế.

      --- ------

      chút suy nghĩ của Editor:
      Vừa thích Thái tử, vừa thích Ngũ Hoàng tử :v Trái tim bao la rộng lớn của muội chứa tất cả các ca :v
      biết sau này xuất bao nhiêu ca nữa nha :v
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 26:

      Editor: Búnn.

      Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng.

      Từ cửa của Hoàng Thành, có đội xe ngựa ra. Bánh xe lăn qua mặt đất đầy tuyết, tạo ra hai vệt bánh xe kéo dài, thẳng về ngọn núi ở phía Tây.

      Ngồi bên trong xe chính là Lung Nguyệt. Lúc này nàng dựa nửa người người Lạc , vén rèm cửa bằng vải rực rỡ lên, xuyên qua tầng lụa mỏng màu xanh, nhìn ra ngoài xem quang cảnh đường phố.

      Đường phố tường xám ngói xanh, cửa hàng kinh doanh dỡ ván cửa đóng hôm trước xuống, bắt đầu mời chào khách. Phong cách cổ đại thuần phác mang lại cảm giác hoàn toàn khác với cảnh mà nàng từng nhìn thấy phim truyền hình trong đời trước.

      Lý Long Hựu và Lý Long Tá, mỗi người mặc cái áo choàng bằng vải có lớp lót bằng lông cáo màu nâu, cưỡi con ngựa cao to, trái phải, phía trước xe ngựa.

      Có hai đội mười hai người thuộc Kim Ngô Vệ bên trái bên phải của xe ngựa, mặc y phục hàng ngày, hóa trang thành dáng vẻ của gã sai vặt, ngồi lưng ngựa nhưng vẫn hùng dũng oai vệ, long tinh hổ mãnh(1).

      (1) Long tinh mãnh hổ (Thành ngữ): Dùng để miêu tả người linh hoạt năng nổ.

      Lần này xem như cải trang xuất hành, có nghi thức của hoàng tử và công chúa kia. Người thường nhìn vào, xe ngựa lộng lẫy, tùy tùng mạnh mẽ, tinh , cũng đoán già đoán non kia chắc là người của thế gia vọng tộc xuất hành rồi.

      Lung Nguyệt dẫn theo mình Lạc , bốn thiếp thân đại nha hoàn kia đều giữ lại trong cung. Lung Nguyệt cũng định mang các nàng ra ngoài nhìn đó đây cho biết, nhưng Cẩn Hoàng hậu lại : "Bốn nha đầu kia tuổi còn , chọn các nàng hầu hạ bên người, vốn là tìm mấy người bạn cùng chơi với con, làm sao có thể gọi là chủ tử nô tỳ, đây là lần đầu tiên con xuất cung, náo loạn e rằng xảy ra chuyện, sớm về sớm, miễn cho mẫu thân phải lo lắng, cho nên cần dẫn các nàng theo..."

      Lung Nguyệt gật đầu đồng ý.

      Trước khi ra ngoài, bốn nha đầu này lại hết sức chu đáo, nào là lò sưởi, tay áo giữ nhiệt, thảm lông, nào là than trắng bạc, y phục, áo choàng phòng khi bị tuyết làm ướt còn có cái mà thay. Sau đó lại lo Lung Nguyệt bị đói, ăn quen đồ ăn bên ngoài, nhặt mấy thứ điểm tâm nàng thích cho vào hộp. Ngay cả ấm trà, cốc trà Lung Nguyệt dùng thường ngày cũng được gói mang theo.

      Lăn qua lăn lại đến mãi nửa đêm mới chuẩn bị ngủ, làm Lạc cười mắng: "Đám người các ngươi thu xếp ổn thỏa như thế này, xem ra ta lại là người thừa rồi." Nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao mình là người dẫn dắt mấy tiểu nha đầu này, có khả năng như vậy, cũng là tăng thể diện cho mình.

      Lý Long Hựu và Lý Long Tá cũng chỉ dẫn thiếp thân thái giám của mình theo, Đức Bình và Tiểu Phúc Tử.

      Đức Bình là người quen nhìn ánh mắt của người khác, thích nịnh nọt, được Lý Long Hựu ngầm đồng ý, thỉnh thoảng đến bên cạnh xe ngựa vài câu thú vị cho Lung Nguyệt nghe, ví dụ như quán điểm tâm kia ngon, cửa hàng kia có đồ chơi thú vị...

      Mới đầu Lung Nguyệt còn chăm chú nghe, càng về sau, xe ngựa lắc qua lắc lại, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên dựa vào lòng Lạc ngủ thiếp .

      Xe ngựa thẳng đến cửa chính của Hoàng Giác tự, Lung Nguyệt được Lạc đánh thức. Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, Lý Long Hựu vén rèm, đưa tay ôm nàng ra ngoài.

      Mặc dù Hoàng Giác tự là chùa của hoàng gia, nhưng cũng từ chối dân chúng bình thường đến hương khói. Mặc dù hôm nay phải là ngày cử hành nghi thức nào đó, nhưng cũng ít thiện nam tín nữ đến đây.

      Lung Nguyệt từ cửa chính nhìn vào, thấy đền nguy nga, sương khói lượn lờ, có tiếng tụng kinh quanh quẩn bên tai, xác định là nhóm tăng lữ còn chưa hoàn thành xong khóa buổi sáng.

      Do đường trơn, Lý Long Hựu ôm Lung Nguyệt thẳng vào cửa lớn của Hoàng Giác tự. Rất nhanh có vị hòa thượng quản ra chào đón, dung ngôn ngữ của Phật giao tiếp vài câu, rồi đưa bọn họ về phía điện ở phía sau.

      Xem tình hình này là biết hôm qua trong cung cho người tới đây thông báo trước.

      Chính giữa điện phía sau có vị Đại hòa thượng mặc áo cà sa rực rỡ. Chiếc áo cà sa rực rỡ này chỉ có hơn có kém với chiếc áo cà sa của Đường Tăng trong phim truyền hình 'Tây Du Ký' ở đời trước. Vị Đại hòa thượng này cũng ngoài năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành. Da mặt thiên về màu tối, mày rậm mắt hổ, theo Lung Nguyệt, vị Đại hòa thượng này có phần giống Lỗ Trí Thâm trong 'Thủy Hử'.

      Lúc Lý Long Hựu và Lý Long Tá cúi đầu hành lễ, tôn xưng 'Tuệ Viễn đại sư' xong, Lung Nguyệt lại kinh ngạc đến thể hoàn hồn lại.

      Bất luận là cách ăn mặc hay tướng mạo của vị Đại hòa thượng này đều khác xa vị cao tăng đắc đạo trong lòng nàng. Lung Nguyệt biết vậy nên có khả năng tiếp thu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ trợn tròn mắt nhìn Đại hòa thượng trước mặt.

      Vị Tuệ Viễn đại sư này giống như có thể nhìn thấu lòng người, cười to hai tiếng, thanh giống như chuông lớn vang lên: "Sinh ra như vậy, đừng nên câu nệ vẻ bề ngoài."

      Lung Nguyệt chớp chớp mắt, lại : "Phật có câu: Tướng sinh từ tâm."

      Tuệ Viễn đại sư lại cười: "Nhìn núi gọi là núi vì trong lòng có núi."

      Lung Nguyệt im lặng lát, trong lòng sáng tỏ, vì Đại hòa thượng này cho mình: Đừng nên câu nệ tình hình, mà phải tuân theo cái tâm.

      "Tiểu nữ thụ giáo!"

      Lung Nguyệt cúi đầu. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thấy Tuệ Viễn đại sư nhìn thẳng vào mắt mình, khoảng nửa phút, đột nhiên : "Vì kiếp trước, cho nên kiếp này, mọi thứ đều được sắp xếp..."

      Câu này khiến Lung Nguyệt cả kinh, chẳng lẽ vị Đại hòa thượng này vừa nhìn có thể biết được mọi chuyện trong lòng người ta sao?

      Nâng mắt lên nhìn lại thấy Tuệ Viễn đại sư mỉm cười, trong mắt giống như hiểu , muốn đuổi theo hỏi lại thấy Đại hòa thượng khẽ lắc đầu.

      Lung Nguyệt cúi đầu, gì nữa.

      Chỉ là già trẻ nhìn nhau lúc lâu, cũng làm cho Lý Long Hựu và Lý Long Tá hiểu có chuyện gì xảy ra.

      Sau khi đưa tiền dầu vừng, thắp đèn minh đăng xong, Lung Nguyệt quỳ trước Phật cầu bùa bình an.

      Nhớ kỹ trước khi mẫu thân dặn là phải sớm về sớm, nhưng Lung Nguyệt lại muốn chơi lát cho nên theo hai vị ca ca ra đại điện. Vừa ra đâm vào người mặc áo xanh đậm, thân hình khỏe mạnh.

      Người tới chính là Bùi Nguyên Tu.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 27:

      Editor: Búnn.

      Lại đến Bùi Nguyên Tu, sau khi nhận được chấp thuận của Thuận Khải Đế, quay về nhà, chuẩn bị mọi thứ để đến Tây Cương. Y phục nhất định phải mang , mang giáo bạc thường dùng cho người quen để họ đánh bóng. Ngựa cần mua, Thuận Khải Đế cho phép theo Thái tử xuất chinh, cho nên được ban thưởng hai con ngựa quý. Bùi Nguyên Tu nghĩ rằng có ai dám động tay động chân vào ngựa ban thưởng, trừ phi người đó chán cái đầu của mình rồi, nên chỉ dặn người chăn ngựa chăm sóc cho tốt. Hơn nữa, mấy cái người được gọi là người thân trong nhà chỉ mong sao mình sớm rời khỏi nhà, chết trận càng tốt, cho nên hẳn là gây thêm chuyện nữa.

      Vì khi còn bé theo phụ thân rời kinh, nhiều năm ở trong quân, mà nhà ngoại lại ở phía nam. Cho nên, ở kinh thành, vị bằng hữu thân thiết nào. Hằng ngày, Bùi Nguyên Tu đến Diễn Vũ Đường luyện chút quyền cước, rồi lại đến thư phòng đọc chút binh thư, đợi đến ngày xuất chinh.

      Hôm nay, bị hai tên tùy tùng thân cận khuyến khích, đành phải ra ngoài chút, lại nghĩ đến tiện thể đến Hoàng Giác tự thắp nén hương cho cha mẹ khuất. Vừa vặn gặp huynh muội Lý Long Hựu.

      Bùi Nguyên Tu muốn bước lên phía trước hành lẽ Lý Long Hựu đưa tay ra ngăn lại: "Bùi tiểu tướng quân cần đa lễ."

      Bùi Nguyên Tu cúi sâu người, hành đại lễ, : "Tại hạ đảm đương nổi ba chữ 'Tiểu tướng quân'."

      Lý Long Hựu biết lớn lên từ trong quân, từng lên chiến trường chém giết quân địch, có tâm bắt chuyện với , sau đó giải thích chút chuyện tình trong quân, cũng miễn cho tương lai vào trong quân hai mắt bị bôi đen . Vì thế dặn Lý Long Tá đưa Lung Nguyệt hồi cung trước.

      Chỉ là, làm sao hai người này có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Nếu người làm huynh trưởng , bọn họ tự nhiên ở lại.

      Trong phòng ăn, sau khi chuyện được lát, Lý Long Hựu và Bùi Nguyên Tu đều cảm thấy tiếc nuối vì quen nhau quá muộn.

      Lý Long Tá sợ Lung Nguyệt ở trong phòng ăn, nghe hai người chuyện thú vị, liền dẫn nàng ra sân đắp người tuyết.

      Đợi tiểu sa di(1) mang đồ ăn chay lên, Lý Long Tá mới cõng Lung Nguyệt vào phòng.

      (1) Tiểu sa di: Hòa thượng mới xuất gia.

      Lý Long Hựu vội vàng đưa chén trà nóng cầm trong tay cho Lung Nguyệt, rồi đưa tay lên xoa xoa gương mặt lành lạnh của nàng: "Muội ra ngoài cung, giống hệt như thả dê ra khỏi chuồng, cẩn thận nhiễm lạnh bị bệnh, trở về phải uống thuốc đắng, lúc đó chớ có khóc đấy."

      Lung Nguyệt cong khóe mắt, cười ngọt ngào với Thái tử ca ca nhà mình. Bỗng nhiên thấy có người nhìn mình, quay đầu lại, ra là Bùi Nguyên Tu.

      Người ta vẫn thường : "Thiên gia phụ tử, hoàng gia tình thân!"

      Nhưng hành động vô cùng thân thiết giữa ba huynh muội bọn họ thể nào làm giả được. Điều đó khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng hâm mộ, nghĩ đến bản thân, mặc dù có huynh đệ, nhưng cũng như có, trong giây lát cảm thấy vô cùng ảm đạm. Bùi Viễn kia chỉ mong sao mình nhanh chóng chết , để có thể độc chiếm gia nghiệp. Như vậy phải là huynh đệ, ràng là kẻ thù kiếp trước, cho nên kiếp này là oan gia...

      Mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà Bùi Nguyên Tu quên thu hồi ánh mắt.

      Đợi đến khi Lung Nguyệt thể chịu được ánh mắt nóng rực này, quay sang ngại ngùng cười với lúc đó Bùi Nguyên Tu mới cảm thấy thất lễ, vội vàng khom người hành lễ, : "Tại hạ thất lễ!"

      Lung Nguyệt dùng vẻ mặt của tiểu hài tử để giấu xấu hổ của mình, : "Có lẽ vị ca ca này đói lắm lắm rồi." Rồi lại hít sâu, " thơm, nhìn cũng ngon nữa, chỉ là biết mùi vị của nó như thế nào nhỉ?"

      "Muội là con mèo tham ăn, đồ ăn chay ở Hoàng Giác tự là ngon nhất, đầy đủ mọi màu sắc, hương vị." Lý Long Tá nhéo nhéo cái mũi của Lung Nguyệt, trong giọng mang theo cưng chiều nồng đậm: "Mau rửa tay , đừng để moi người chờ muội!"

      Lung Nguyệt gật đầu, rồi đưa tay lên muốn Lạc ôm rửa tay, được vài bước chợt quay người lại: "Tại sao muội thấy các ca ca rửa tay nhỉ? phải hai người muốn muội rửa tay rồi ăn vụng đấy chứ?"

      Lý Long Hựu ấn ấn trán nàng: "Đồ láu cá!"

      Sau đó vẫy tay, lập tức có gã sai vặt bê chậu vào, ba người lần lượt rửa tay.

      Ăn , ngủ . Mặc dù mọi người chuyện, nhưng Lung Nguyệt cũng nhàn rỗi. Thức ăn rất hợp khẩu vị, cho nên ăn nhiều hơn hai vị ca ca chút. Nhưng Lý Long Tá lại cứ gắp ớt đỏ, món mà nàng thích ăn nhất vào bát nàng, làm nàng tức giận thôi. Lại quay sang, nhe răng với . Càng nhìn càng cảm thấy nàng đáng .

      Lý Long Hựu lại gắp hết những thứ nàng thích ăn cho vào bát mình, sau đó ăn từng miếng .

      Hành động bây giờ của mấy huynh muội này giống hệt náo loạn cả vùng, làm Bùi Nguyên Tu ghen muốn chết. Trong lòng cảm thấy đơn, mắt cũng thoáng nét chán nản.

      Dường như Lung Nguyệt phát ra Bùi Nguyên Tu có điều khác thường, mắt khẽ chớp chớp, cười : "Bùi ca ca mau ăn , đừng ngừng, nếu toàn bộ thức ăn ngon ở đây vào hết bụng tiểu ca mất." xong, vươn người ra, gắp hai miếng giả gà vào bát Bùi Nguyên Tu.

      Lý Long Tá cam lòng bị trêu, : "Tiểu ca của muội đâu có tham ăn như vậy? Là người nào : Trong sách có thức ăn ngon??"

      Lung Nguyệt hừ cái: "Mới như vậy!" Rồi quay sang chỗ Bùi Nguyên Tu, đúng lúc đó mắt hai người chạm nhau, thấy Bùi Nguyên Tu nhìn nàng cười cúi đầu nữa.

      Nhưng chưa được phút lại ngẩng đầu lên: "Nếu đồ ăn chay này có thể chuẩn bị thêm phần, sau đó mang về mời Hoàng nãi nãi nếm thử tốt rồi!"

      Thái hậu lễ Phật, cho nên quanh năm chỉ thích ăn chay.

      "Muội có tâm rồi." Lý Long Hựu vén tóc bên thái dương nàng ra sau tai.

      "Có được ?" Lung Nguyệt hỏi lại.

      Thấy Lý Long Hựu gật đầu, gọi tiểu sa di ở ngoài cửa vào. Lung Nguyệt tự mình lấy ít tiền trong hà bao màu nhũ đỏ bạc có đường viền kim tuyến thêu mèo con ra, thêm chút tiền dầu vừng. Nhặt mấy đồ ăn chay ngon nhất ra để tiểu sa di xếp nó vào hộp đựng thức ăn.

      Sau khi ăn cơm xong, nghỉ khoảng hai khắc, Bùi Nguyên Tu đứng dậy chào Lý Long Hựu, Lý Long Tá, mang theo gã sai vặt xuống núi.

      Ngoài thư phòng có cây hồng mai, làm Bùi Nguyên Tu nhớ tới bóng người bé toàn thân màu đỏ kia. Chợt cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

      Nếu như mình cũng có muội muội hiểu biết lanh lợi như vậy chắc là cũng giống như Thái tử chỉ muốn ôm vào lòng mà thương thôi!
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 28:

      Editor: Búnn.

      Hai ngày sau, Thái tử Lý Long Hựu muốn xuất kinh đến đại quân trước ngày để tiện hòa nhập vào trong quân.

      Trong khoảng thời gian này Lung Nguyệt vội vàng thêu xong cái hà bao được đẹp mắt cho lắm, cẩn thận cho bùa bình an vào, sau đó kiễng chân lên, đeo lên cổ Thái tử Lý Long Hựu.

      "Ca ca chớ có ghét bỏ, muội muội cũng biết xấu, nhưng đây là tâm ý của muội muội, dù sao cũng thể nhờ người khác làm được." Lung Nguyệt xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt. "Nhưng mà, nếu như ca ca thể mang được cho hà bao và bùa bình an này vào cái hà bao hoặc túi hương khác cũng được."

      Lý Long Hựu nhìn hà bao màu xanh lá cây đậm thêu mặc trúc cổ, đường may xiêu vẹo, quả đẹp mắt cho lắm, nhưng dù sao cũng là tâm ý của muội muội. Ngồi xổm nửa người xuống, nhìn thẳng vào mắt Lung Nguyệt, cười ấm áp: "Làm sao ca ca có thể ghét bỏ được, muội muội thêu rất đẹp rồi, đặc biệt là mặc trúc này, ca ca rất thích." Dứt lời, nhét hà bao vào bên trong áo. "Ca ca mang bên người, ăn cơm, ngủ cũng bỏ xuống được ?"

      Lung Nguyệt xấu hổ cười, biết đây là do ca ca thương mình, vươn hai bàn tay ra ôm cổ Lý Long Hựu, : "Ca ca phải bình an trở về, muội ở nhà nhất định luyện nữ công tốt, đến lúc đó thêu cho ca ca cái có thể khoe ra ngoài."

      "Được! lời định!"

      Lý Long Hựu xoa xoa tóc trán Lung Nguyệt, xoay người về phía trước mặt Thuận Khải Đế, Thái hậu, Cẩn Hoàng hậu, vén vạt áo lên, quỳ xuống đất, vô cùng cẩn thận bái đại lễ.

      "Lần này nhi thần vào trong quân, hi vong phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đừng nên lo lắng! Nhi thần chắc chắn chăm sóc tốt bản thân, cũng mong phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu bảo trọng, đợi nhi thần chiến thắng trở về." Lý Long Hựu bất cứ điều gì liên quan đến kiến công lập nghiệp, hoặc chí lớn trong lòng. Lúc này, phải là Thái tử, chỉ là đứa con bình thường trước khi xuất chinh chào từ biệt phụ thân mẫu thân.

      "Được! Tốt lắm! Lần này Hựu Ca Nhi phải cẩn thận, Hoàng tổ mẫu chờ con chiến thắng trở về!" Giọng của Thái hậu có chút run run.

      Hai tay Cẩn Hoàng hậu đỡ Thái hậu, chỉ nhàng gật đầu, thêm gì nữa, những điều nên dặn dò dặn hết từ tối hôm qua, còn nhắc nhắc lại vài lần.

      " !" Thuận Khải Để chỉ hai chữ. Lo lắng, thương của ông sớm thể trong lúc bố trí đoàn người theo Thái tử rồi.

      Lý Long Hựu đứng dậy.

      Đợi vài vị Hoàng tử, Công chúa khác bước lên, vài câu đơn giản, đưa tiễn Lý Long Hựu như: "Nhớ bảo trọng", "Chiến thắng trở về". thể nào phân biệt được trong đó có bao nhiêu tình, bao nhiêu giả ý.

      Lý Long Hựu trả lời từng người.

      Rồi sau đó xoay người lại, khẽ đấm vào ngực Lý Long Tá cái, dặn , đừng quá hấp tấp, nên hiếu kính trưởng bối, thành nghe lời, ban sai cẩn thận. Rồi lại ôm Lung Nguyệt vào lòng.

      Tạm biệt mọi người, xoay người , nhanh, thẳng ra khỏi cửa cung, quay đầu lại dù chỉ lần.

      Cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa, Cẩn Hoàng hậu mới dùng khăn chấm khóe mắt.

      Buổi tối, lúc dùng cơm với Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu ở Khôn Thái cung, Lung Nguyệt biết được, ngày mai Thuận Khải Đế phải đến đình nghỉ chân cách kinh thành mười dặm đưa tiễn chúng tướng sĩ, lập tức năn nỉ Thuận Khải Đế, đồng ý giấu nàng ở trong xa liễn, cùng đến đó. Vừa làm nũng, vừa trêu chọc. Thuận Khải Đế bị nàng vô cớ gây rồi, đành phải cười đáp ứng.

      ***

      Hôm sau, trời chưa sáng.

      Đình nghỉ chân cách kinh thành mười dặm.

      Tam quân tướng sĩ đứng thẳng trong tuyết, chí khí dâng trào.

      Thuận Khải Đế hạ Long tiễn, tế rượu, chúc chiến thắng trở về, đưa tiễn tam quân.

      lời tạm biệt với Bình Vương, Thống soái tam quân.

      Vì hai nhi tử của Thuận Khải Đế xuất cung lập phủ phong Vương, cho nên hai huynh đệ nhất mẫu của Thuận Khải Đế là Bình Vương và An Vương sớm vào chức vị Thân Vương.

      Tình cảm giữa Bình Vương, An Vương và Thuận Khải Đế vô cùng cùng thân thiết.

      Lúc này, Bình Vương nắm tay Thuận Khải Đế, : "Lần này Thần đệ nhất định đánh tan man di ở Tây Cương, chiến thắng trở về. Chỉ là thần đệ lần này..." Bình Vương dừng lại chút, rồi lại : "Chỉ là tiểu ma tinh trong nhà Thần đệ, mong Hoàng huynh giúp đỡ quản giáo nó..."

      Bình Vương còn chưa xong giọng trong trẻo của trẻ con vang lên, mặc dù phát còn chưa ràng, nhưng cũng đủ hiểu: "Phụ vương cứ yên tâm đánh người xấu, nhi tử ở nhà nhìm chằm chằm mẫu phi, để cho mẫu phi nhảy lên đầu lật ngói(1)!"

      Mọi người cố nén cười, tìm chủ nhân của giọng đó, chỉ thấy phía sau rèm cửa trong liễn của Thuận Khải Đế có cái đầu của nam đồng thò ra. phải người ngoài, chính là tiểu ma tinh trong miệng Bình Vương.

      Bình Vương vẫn có con, người ta đồn rằng: Năm Khanh Vương làm loạn, Bình Vương giết ba vị huynh đệ, phạm phải luân lí làm người, cho nên có con.

      Bình Vương là tướng quân lưng ngựa, giết vô số kẻ địch, đương nhiên là tin chuyện này. Nhưng lại chịu nổi tính đa nghi của Bình Vương phi, vẫn cầu thần xem bói, rồi lại cầu thầy trị bệnh dùng thuốc, lăn qua lăn lại khiến mỗi lần nghe thấy con nối dòng Bình Vương lại cảm thấy sợ hãi. Đến lúc qua tuổi hai mươi, thẳng đến bốn mươi tuổi, Bình Vương phi lại hoài thai, sinh hạ đứa bé mập mạp.

      Mà được đứa con này, nghe lại là dính ánh sáng của Lung Nguyệt.

      ****

      (1) Thành ngữ: Ba ngày đánh nhảy lên đầu lật ngói.

      Tương truyền Bảo thị có hai người con trai, bởi vì việc quá mức bận rộn, có thời gian quản lý hài tử, kết quả ba ngày sau hài từ nhảy lên mái nhà lật ngói.

      Ý chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm.
      Có Nắng Có GióBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :