1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 19:

      Editor: Búnn.

      Tiễn Nhạn Dung ma ma.

      Lung Nguyệt vui vẻ ôm mèo con, với Hoán Ngọc: "Lúc này hẳn là các ca ca bàn chuyện với phụ thân xong, cũng trở về rồi đúng !"

      Hoán Ngọc gật đầu: "Hẳn là trở về rồi, từ lúc Đức Bình đến tới bây giờ hơn canh giờ rồi. Cho dù quân quốc đại cũng có thể bàn bạc ổn thỏa rồi!"

      "Vậy chúng ta đến chỗ mẫu thân chờ các ca ca . Sau khi bọn họ rời khỏi ngự thư phòng nhất định đến chỗ mẫu thân trước." Lung Nguyệt ôm mèo con đứng dậy, muốn ra khỏi Kinh Chập các đâm vào Tiển Bích vén rèm vào.

      Vừa rồi Lung Nguyệt sai Tiển Bích tặng đồ cho Bát công chúa Hóa Diên.

      Bát công chúa vốn được Thuận Khải Đế sủng ái, có thể nữ nhi dư thừa. Mẫu phi của nàng là Nghênh tần cảm thấy do mình sinh nữ nhi nên Hoàng thượng mới chán ghét mình, cho nên quan tâm, coi nữ nhi này như tồn tại, chứ đừng đến chuyện ở cùng chỗ. Hóa Diên ở phía bên kia của hoàng thành rộng lớn, được ví như là mảnh đất xa xôi, từ chỗ của Lung Nguyệt đến chỗ nàng ấy, vừa vừa về cũng mất rất nhiều thời gian.

      phải Lung Nguyệt chưa từng suy nghĩ đến chuyện cầu nương đổi chỗ ở cho Bát tỷ, nhưng nàng ấy là người có căn cơ. Trong hoàng cung này, ai muốn dưới mí mắt của Thuận Khải Đế, tạo nên cái gọi là 'ngẫu nhiên gặp', có thể để hoàng đế nhớ người như vậy và đến mức bị bỏ quên ngoài chín tầng mây. Nếu để Hóa Diên thay đổi chỗ ở, phải chịu thêm chút xem thường từ người khác.

      Lúc này Lung Nguyệt nghĩ đến, chịu bị xem thường chịu bị xem thường, lại đau ngứa, cũng rớt miếng thịt nào, trước tiên mình phải thoải mái . Nhưng Hóa Diên lại là người có tâm tư nặng nề, khác Lâm muội trong Hồng Lâu Mộng bao nhiêu. Phải chịu bị người khác xem thường thêm chút nữa khác gì muốn mạng của nàng. Cho nên Lung Nguyệt đành phải buông tha ý nghĩ này.

      Tiển Bích thấy Lung Nguyệt đâm vào người mình, vội vàng đưa tay ra đỡ, để tránh nàng kịp dừng lại, bị ngã.

      "Có gặp được Bát tỷ ?" Lung Nguyệt vừa đứng vững, lập tức miễn lễ cho Tiển Bích, hỏi.

      "Hồi công chúa, em có gặp Bát công chúa. Bát công chúa lệnh cho em thay nàng lời cảm tạ, làm phiền công chúa phải lo lắng, có cái gì đều nhớ mang cho nàng phần." Dứt lời, lấy ra hai chiếc khăn từ trong ống tay áo ra, tiếp tục : "Bát công chúa , ở chỗ nàng cũng có vật gì đáng giá để đền đáp lại người, chỉ là tháng trước Lý Nâm sai người đưa lụa lĩnh đến, nàng cắt ra, thêu hai cái khăn, mong người đừng ghét bỏ."

      Lung Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận khăn, chiếc khăn lụa màu xanh da trời có thêu con mèo , mặc dù đường may vẫn còn gồ ghề, tất nhiên là có cách nào so sánh với tú công được. Nhưng, việc thêu thùa này lại được làm ra từ tay của đứa trẻ năm tuổi, vô cùng đặc biệt rồi, có thể thấy được người thêu nó bỏ ra bao nhiêu tâm tư, dù sao lúc này Lung Nguyệt cũng thể thêu được như thế này.

      "Khả năng thêu thùa của Bát tỷ mạnh hơn ta nhiều lắm!"

      Lung Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, mặc dù thân xác của mình là đứa trẻ năm tuổi, nhưng bên trong lại là người trưởng thành hai mươi tuổi, vậy mà nữ công lại kém đứa năm tuổi. khỏi cảm thán trong lòng, ông trời ơi, bàn tay vàng của ta ở đâu, phải nữ chính xuyên đều có nhiều khả năng, việc gì cũng có thể làm sao?

      Vừa nghĩ đến đoạn này lại xóa bỏ . Đôi khi phải biết đủ, nàng gửi hồn đến gia đình đế vương, được phụ thân nương thương, ca ca cưng chiều, phía còn có lão tổ mẫu thương nàng, như vậy là đủ rồi. Trong kiếp trước có lưu hành câu như thế nào nhỉ? Ừ...Muốn gì tự mình làm !

      "Công chúa vẫn còn tuổi, đợi đến lúc công chúa bằng tuổi em, nhất định còn thêu đẹp hơn Địch Thúy!" Hóa Ngọc cầm áo choàng màu đỏ, mặt bên trong màu vàng có viền được khâu lông thỏ trắng như tuyết khoác lên người Lung Nguyệt, .

      Lung Nguyệt nhìn nụ cười bên môi Hoán Ngọc, chớp mắt vài cái, bỗng nhiên hiểu được, sẵng giọng: "Đào Châu, Tiển Bích, xé miệng của nàng cho ta! Giỏi lắm! Công chúa nhà em tính tình tốt, quen được chiều chuộng nên bắt đầu dám bố trí ta, hừ hừ! thấy công chúa nhà em dễ khi dễ phải ?"

      Đào Châu, Tiển Bích được lệnh, cười cười bước lên, giả vờ xé rách.

      Hoán Ngọc vội vàng xin tha: "Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng! Em dám nữa, người giữ lại miệng để em ăn cơm được !"

      "Tha cho em?" Lung Nguyệt liếc nàng.

      Hoán Ngọc nghiêm túc gật đầu: "Cầu công chúa tha mạng!"

      "Làm thế nào để tha cho em?" Lung Nguyệt cười cười, hỏi lại.

      "Chuyện này..." Hoán Ngọc nâng mắt nhìn Địch Thúy ở bên cạnh, : " tại công chúa lập tức thêu tốt hơn Địch Thúy!"

      "Cái này được, công chúa nhà em thích nghe! Chọn người thông minh ra so sánh với công chúa nhà em lần!" Lung Nguyệt chuyển ánh mắt sang người Địch Thúy, cười.

      Địch Thúy ở bên này nghe nổi nữa, chà chà chân, sẵng giọng: "Em vẫn còn nhiều khuyết điểm, để công chúa chê cười rồi!" Lời còn chưa dứt, quay người trùm mũ viền lông thỏ trắng như tuyết lên đầu Lung Nguyệt.

      Lại làm cho cả phòng cười rộ.

      Đợi đến khi mặc kín, Lung Nguyệt mới ra khỏi cửa Noãn Các.

      Đón trận gió bắc thổi tới, Lung Nguyệt nhịn được mà rụt rụt cổ. Do nàng sợ lạnh, cho nên vừa mới vào mùa đông, trong phòng đốt than. Nhiệt độ bên trong và bên ngoài có chênh lệch rất lớn, mặc kín như vậy mà vẫn khiến nàng thích ứng kịp.

      "Nếu công chúa lạnh, em lấy ấm lô để người ôm nhé!" Tiển Bích cẩn thận hỏi.

      " sao! Ta ôm nó cũng ấm mà1"

      Lung Nguyệt cười, nâng con mèo trong lòng lên. Sau đó dẫn Lạc , Hoán Ngọc và bốn nha hoàn thân cận, mấy nha hoàn thô sử vội vàng chạy đến Khôn Thái cung của Cẩn Hoàng hậu. Lung Nguyệt cần thái giám, lấy cái nhìn của người từ tương lai, cái 'chức vụ' thể sinh sản này quá vô nhân đạo, mặc dù có cách nào ngăn cản, nhưng cũng có thể lựa chọn sử dụng.

      Điện Kinh Chập của Lung Nguyệt ở phía đông Khôn Thái cung, cách Khôn Thái cung xa, ngoại trừ Khôn Thái cung, đây là nơi gần ngự thư phòng nhất. Về phần tồn tại của Kinh Chập, cũng xuất phát từ mấy tia sấm sét hôm Lung Nguyệt được hạ sinh. Sau đó được Thuận Khải đế viết tên.

      Lung Nguyệt quen thuộc với bố cục trong cung, chỉ biết Hoàng Thành và Tử Cấm Thành nàng từng nhìn thấy có khác biệt rất lớn. Theo nàng biết, Hoàng Thành được chia làm ba phần:

      Tiền triều, cũng chính là Điện Kim Loan, nơi phụ thân vào triều gặp văn võ bá quán thảo luận chính .

      Trung điện, cũng chính là Điện Cần Chính, có thể gọi là nơi làm việc và nghỉ ngơi của phụ thân nhà nàng. Ngự thư phòng cũng được thiết kế ở trong này, bình thường đều ở trong đó phế duyệt tấu chương, gặp khách và các vị thần, nghị , buổi tối nếu làm việc muộn quá, muốn nhúc nhích có thể nghỉ lại ở đây luôn.

      Hậu đình, đó là hậu cung, nơi ở của đại tiểu lão bà và nữ nhi của phụ thân. Đương nhiên, nhi tử đủ mười sáu tuổi phải xuất cung lập phủ.

      Khôn Thái cung của Cẩn Hoàng hậu và điện Chính Cần được ngăn cách bởi cửa Thừa Càn.

      Lung Nguyệt dẫn theo đám cung tỳ, vừa mới cửa Khôn Thái cung gặp hai thân hình thong dài đứng đợi cách đó xa, mỉm cười với .

      Lung Nguyệt vội vàng gọi: "Ca ca! Tiểu ca!" Rồi nhanh chóng bước những bước chạy về phía bọn họ.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 20:

      Editor: Búnn.

      Mắt thấy cơ thể bé của Lung Nguyệt sắp nhào qua đây, Lý Long Hựu và Lý Long Tá cùng vươn tay ra.

      "Chậm chút, vốn vững, lúc ngã xuống lại khác gì hạt đậu bị rơi!"

      Lung Nguyệt định nhào về phía hai ca ca, nghe Lý Long Tá xong, lập tức dừng phắt lại, quay người lại nhào về phía Lý Long Hựu.

      Được Thái tử ca ca ôm lấy, nhưng vẫn quên quay đầu về phía sau bĩu môi với Lý Long Tá: "Ca ca, ca ca xem, Tiểu ca lại khi dễ muội!"

      Lý Long Hựu cười nhạt nhìn tiểu muội muội nhà mình. người thiếu niên mười bảy tuổi có khí thế vương giả nhàn nhạt.

      Còn Lý Long Tá vẫn giống hệt lúc trước, vẫn thích trêu đùa Lung Nguyệt: "Ta khi dễ muội lúc nào? Ai làm chứng? Chứng cứ đâu?"

      "Hừ!" Lung Nguyệt hừ tiếng, vặn vẹo cơ thể, ý bảo Lý Long Hựu thả nàng xuống đất, rồi kéo tay , thèm nhìn Lý Long Tá, thẳng về phía Khôn Thái cung.

      Lý Long Hựu ở phía sau cười cười, : "Nhìn kìa, nhìn kìa, chân vừa hạ xuống đất xiêu vẹo..."

      Lung Nguyệt quay đầu lại, nhìn Lý Long Tá, nhe răng ra.

      Cái mà Lung Nguyệt ghét nghe nhất chính là có người nàng vững.

      Nghĩ tới lúc tám tháng nàng mở miệng chuyện, lúc tuổi lại theo nương nhận biết mặt chữ, đương nhiên, những điều đó có gì đáng , cho dù loại chữ phải luyện tập trong kiếp này là chữ phồn thể, chữ triện, do bản thân vẫn còn mang theo chút trí nhớ của kiếp trước, cho nên việc học tập cũng có gì khó khăn. Nhưng cứ nghĩ đến vấn đề lại Lung Nguyệt chỉ muốn vỗ trán thở dài, mãi đến năm ba tuổi nàng mới có thể , nhưng vẫn thường xuyên gặp khó khăn.

      Nếu kiếp này tứ chi của nàng giúp đỡ gì cho nhau? Cũng hẳn vậy. Lung Nguyệt cũng lén lút thử làm chút động tác cần phối hợp của tứ chi, lại phát ra có gì ổn. Về sau Lung Nguyệt mới hiểu, tập đường cũng như tập viết, phải là đến ngày biết ngay, mà vẫn phải trải qua luyện tập.

      Nhưng từ lúc nàng sinh ra, phải phụ thân ôm nàng, là nương ôm, còn có nãi nãi ôm, cộng thêm hai vị ca ca ôm nữa, từ phòng phía đông sang phòng phía tây, vài bước cũng có đống cung nhân tỳ nữ theo sát phía sau, sợ nàng ngã vào đâu đó. Cứ như vậy, nàng làm gì có thời gian để tập ? Đến năm ba tuổi mới bắt đầu học dễ. Nghĩ tới đây, Lung Nguyệt nhịn được vì mình mà rơi lệ. Được sủng ái, cũng phải là chuyện tốt.

      Có điều, như vậy cũng được, biết trễ có thể che giấu chuyện nàng thông minh sớm biết chữ, biết đọc sách. Chẳng ai hoàn mỹ cả, người mà quá mức hoàn mỹ, thấy chút tỳ vết nào quá làm người khác chú ý rồi.

      Huynh muội ba người chân trước chân sau, cười đùa ầm ĩ bước vào Đông Noãn các của Cẩn Hoàng hậu, hành lễ vấn an.

      Cẩn Hoàng hậu vẫy tay, để Lung Nguyệt đến gần, ngồi xuống bên cạnh mình, cười hỏi: "Từ xa nghe thấy tiếng cười đùa của các con rồi!"

      "Mẫu thân, tiểu ca cười nữ nhi lại vững!" Lung Nguyệt cáo trạng.

      "Mẫu hậu, nhi thần bị oan, nhi thần chỉ quan tâm muội muội thôi, sợ muội ấy bị ngã nên mới dặn dò hai câu thôi, nhưng lại khiến muội ấy vui!" Lý Long Tá nhìn Lung Nguyệt, trong nụ cười lộ vẻ thương.

      " vậy muội lại oan uổng tiểu ca ca hiếu thuận, nhún nhường, khiêm tốn, thương trẻ sao?" Lung Nguyệt giận dữ .

      "Đúng rồi!" Lý Long Tá biết xấu hổ, thẳng thắn gật đầu.

      "Hừ!" Lung Nguyệt lại khẽ hừ, muốn tiếp tục đề tài này nữa, xoay người sang chỗ Lý Long Hựu, phúc thân hành lễ: "Cảm ơn ca ca thương Cửu Nhi, xuất môn ban sai(1) còn nhớ mang lễ vật về cho muội muội!"

      (1) ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

      "Cửu Nhi đa lễ, biết muội có thích ?" Lý Long Hựu kéo Lung Nguyệt lại gần, đưa tay cầm lấy dây hạt ngọc màu đỏ dây buộc tóc búi tóc của nàng.

      "Thích, Cửu Nhi đều thích, đặc biệt là gốm sứ màu trắng có hình mèo kia, muội muội thích lắm lắm!"

      "Mấy bình gốm sứ màu trắng kia là tiểu ca muội tìm được, muội mau qua đây hành lễ cho ta !" Lý Long Hựu luôn thích trêu nàng.

      " cảm ơn tiểu ca đâu!" Lung Nguyệt chìa cằm mập mạp về phía , dáng vẻ cao ngạo đáng , làm mọi người trong buồng đều bật cười.

      Lung Nguyệt cười cười, lại quay đầu chuyện với Lý Long Hựu: "Ca ca thích gì? Muội muội tìm, rồi lấy nó để tạ lễ?" Dừng chút, rồi lại : "Lại nghĩ đến ca ca thiếu thứ gì, hay là muội muội làm tặng ca ca đôi găng tay để giữ ấm nhé! Về sau sợ là ca ca phải thường xuyên ra ngoài ban sai, lúc cưỡi ngựa đeo nó, vừa ấm áp lại vừa bị đau tay, ca ca thấy sao?"

      "Được!" Lý Long Hựu gật đầu đồng ý: "Chỉ cần là Cửu Nhi đưa cho ca ca ca ca đều thích!"

      "Cửu Nhi thiên vị, tiểu ca muội cũng phải ban sai, cũng phải cưỡi ngựa..." Lý Long Tá khoe khoang.

      Lung Nguyệt nhìn cái, quay về phía Lưu Ly là cần giấy bút, sau đó bảo hai ca ca điểm chỉ lên giấy. Lúc khom lưng, Lý Long Tá bỗng nhiên phát : "Trong áo của Cửu Nhi bọc vật gì vậy, tại sao cổ lại đeo túi?"

      " cho Tiểu ca xem!"

      Lung Nguyệt lệnh cho Hoán Ngọc thu giấy phác thảo có dấu vân tay của hai ca ca vào. Thần thần bí bí đến trước mặt Cẩn Hoàng hậu, lấy mèo con vẫn bọc ở trong ngực ra, đặt vào tay Cẩn Hoàng hậu.

      Mèo con lim dim mắt buồn ngủ, giọng khẽ 'meo' tiếng, lại cuộn tròn trong tay Cẩn Hoàng hậu ngủ tiếp, có chút sợ hãi nào.

      Cẩn Hoàng hậu hài lòng cười : "Con vì con mèo này mà vô cớ gây rối với Hoàng tổ mẫu của con sao?"

      " phải do nữ nhi vô cớ gây rối, ràng là nãi nãi đặc biệt tìm cho nữ nhi mà, chẳng qua là đặt ở chỗ của nãi nãi, rồi trêu đùa nữ nhi thôi, nữ nhi đều hiểu được..."

      "Con đúng là quỷ tinh linh! có gì có thể gạt được con mà!" Cẩn Hoàng hậu miết ngọc chỉ, nhàng chỉ chỉ trán Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt 'Haha' hai tiếng.

      Lý Long Tá sáp đến, hỏi: "Đây chính là mèo từ phía tây tới đây sao? Lúc ta và Hoàng huynh tới tây bắc ban sai cũng tìm cho muội muội con, chỉ là chưa đến tay đời nhà ma rồi, là yếu ớt..."

      Lý Long Hựu ho tiếng, Lý Long Tá vội vàng vỗ gáy: "Nhìn ta này, lại ra mất rồi, biết muội muội thích mèo, trước khi trở về Hoàng huynh vẫn dặn ta đừng nên ra, tránh cho muội muội nghe xong đau lòng..."

      Lý Long Tá và Lung Nguyệt giống nhau, chỉ có ba huynh muội bọn họ thân thiết với nhau, dù những đứa con khác của Thuận Khải Đế và bọn họ bị ngăn cách bởi cái bụng, cho nên, sau khi đóng cửa lại, Lung Nguyệt đều gọi Thái tử Lý Long Hựu là ca ca, Ngũ Hoàng tử Lý Long Tá là tiểu ca ca. Lý Long Hựu và Lý Long Tá cũng như vậy, đóng cửa xưng hô theo thứ bậc. phải bọn họ ỷ vào vị trí cao, xem thường thứ xuất, mà là lòng người khó dò, huống chi còn liên lụy đến ngôi vị hoàng đế, nếu ngươi bày chân tình ra trước mặt người ngoài người ta cầm dao găm chĩa vào lưng của ngươi.

      "Nhìn ca ca kìa, muội là đứa trẻ được làm từ nước sao, đấy là số mệnh của mèo con, sớm sớm siêu sinh, chừng kiếp sau có thể thành người cũng biết đâu. Cửu Nhi muội phải là người thương xuân bi thu, các ca ca cứ yên tâm ! Đúng rồi, lần này đường ban sai các ca ca có gặp được chuyện thú vị nào ?"
      Sweet youBetty thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 21:

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt vừa vuốt ve mèo con ngủ say, vừa nghe Lý Long Hựu kể lại những điều tai nghe mắt thấy dọc đường Tây Bắc, mắt phượng chớp chớp, cảm thấy vô cùng hâm mộ.

      Bỗng nhiên Lý Long Tá lại thêm vào câu: "...Thú vị lắm lắm, chỉ tiếc Cửu Nhi chưa từng được chứng kiến tận mắt."

      Lung Nguyệt lại quay về phía , trợn mắt nhe răng.

      Cẩn Hoàng hậu nhìn con cái hòa hợp êm thấm, đứa trầm ổn, đứa hấp tấp, đứa lanh lợi, vô vùng thỏa mãn, thỏa mãn đó từ trong lòng nâng lên, tràn qua đáy mắt.

      Từ lúc Lung Nguyệt sinh ra đến giờ, phạm vi hoạt động bị giới hạn trong Hoàng thành, chỉ hình dung phố phường xung quanh qua lời kể của người khác.

      Nghĩ đến đó, miệng lại lẩm bẩm thành tiếng: "Muội cũng muốn ra ngoài cung nhìn ngó chút! Chỉ tiếc là..."

      "Chỉ tiếc cái gì? thể ra ngoài sao? Hàng năm trong dịp tết hoa đăng, nữ nhi nhà người ta đều có thể dạo chợ đèn hoa, chỉ là mấy năm qua muội vẫn còn , nếu dẫn muội ra ngoài, sợ nhiều người, lại lộn xộn, sợ làm muội sợ..." Lý Long Tá lanh mồm lanh miệng.

      "Muội đâu có nhát gan như vậy, nhiều người có thể làm muội sợ sao?" Lung Nguyệt giọng oán giận, bỗng mỉm cười: "Năm nay muội có thể ? Có thể ? Muội lớn rồi!" Lung Nguyệt trượt từ đùi Lý Long Hựu xuống, cố gắng khập khiễng, để đầu tiếp xúc với viên ngọc khảm hoa văn non nước thiên nhiên dưới mặt bàn khắc hoa mẫu đơn phú quý, để biểu rằng mình lớn rồi.

      Lý Long Hựu vuốt ve sợi tơ từ đồ trang sức thái dương của Lung Nguyệt: "Nếu phụ hoàng và mẫu hậu, còn có hoàng tổ mẫu cho phép dẫn muội !"

      "Phải giữ lời?" Lung Nguyệt nhìn Lý Long Hựu và Lý Long Tá cùng gật đầu, quay ngoắt người lại, nhào vào lòng Cẩn Hoàng hậu, lấy đầu dụi dụi: "Cho phép con , mẫu thân, cho phép con được ?"

      "Việc này ta làm chủ được đâu, con vẫn đến chỗ của phụ hoàng con vô cơ gây rối !"

      Cẩn Hoàng hậu cười, kéo nàng từ trong ngực ra, nghe thấy giọng nam uy nghiêm vang lên, mười phần vang dội: "Ai muốn tới chỗ trẫm gây rối?"

      Thuận Khải Đế vén rèm tiến vào, chủ tớ bên trong vội vàng hành lễ thỉnh an.

      Sau khi miễn lễ cho mọi người, Thuận Khải Đế ngồi xuống bên cạnh Cẩn hoàng hậu.

      "Mấy ngày gần đây, tinh thần của Hoàng thượng càng lúc càng tốt rồi."

      Cẩn Hoàng hậu nhận ly trà trong tay Lưu Ly, cầm hai tay chuyển đến trước mặt Thuận Khải Đế.

      "Ừ, chính vụ thuận lợi, ngoài việc bên Tây Cương ổn định ra những chuyện khác cũng khó giải quyết."

      Thuận Khải Đế nhận cốc trà, nắm bàn tay mềm mại của Cẩn Hoàng hậu, rồi nhanh chóng buông ra. Khiến hai má Cẩn Hoàng hậu nhuộm tầng mây hồng, giận dỗi vụng trộm liếc Thuận Khải Đế cái. Trong lòng khẽ oán: Cẩn Nhi cũng lớn rồi, hoàng thượng càng ngày càng biểu đứng đắn, ở trước mặt con cái lại 'Già mà kính'. Mặc dù lo lắng bị nữ nhi nhìn thấy chuyện xấu hổ, nhưng cũng ngầm thích.

      Thuận Khải Đế nhìn Cẩn Hoàng hậu cười , giơ Lung Nguyệt lên đặt đùi.

      "Phụ thân xử lý tấu chương xong lập tức tới chỗ của mẫu thân sao?" Lung Nguyệt quên củng cố tình cảm giữa phụ thân và nương khi có cơ hội. Trong lòng nàng cũng , chỉ có khi phụ thân và nương có tình cảm với nhau cuộc sống của nàng và các ca ca trải qua trong dễ chịu. Nếu là đôi phu thê bằng mặt bằng lòng nàng lại bị mẹ thương cha rồi. có gì quan trọng hơn gia đình hòa thuận, do đời trước thiếu thốn cho nên đời này nàng đặc biệt quý trọng nó.

      "Đúng vậy! Cửu Nhi ở đâu ở đó náo nhiệt, trẫm nghe thấy tiếng nên mới tìm tới đây!"

      "Haha!" Lung Nguyệt cười hai tiếng: "Tay phụ thân rất lạnh, nhất định là mặc đủ rồi, mau mau uống ly trà làm ấm người thôi!" Vừa xong lập tức bưng ly trà Thuận Khải Đế vừa mới đặt xuống bàn lên, dùng hai tay dâng.

      "Đừng nên lấy lòng trẫm, có chuyện mau thẳng , vừa rồi trẫm đúng lúc nghe được mẫu hậu con , bây giờ con muốn vô cớ gây rối chuyện gì với trẫm?" Thuận Khải Đế nhận ly trà, nhấp ngụm.

      "Mới phải vô cớ gây rối!" Lung Nguyệt lại làm dáng vẻ của đứa bé đáng : "Vừa rồi con nghe tiểu ca , tết Nguyên Tiêu có chợ hoa đăng náo nhiệt, chỉ là những năm qua nữ nhi còn , được , nhưng bây giờ nữ nhi lớn rồi, cầu phụ thân cho phép nữ nhi ra ngoài thấy tận mắt những điều đó!"

      "Chuyện này...trẫm phải suy nghĩ cẩn thận, cái đứa bướng bỉnh này, nếu như thả ra ngoài còn nhớ đường về nhà ?"

      "Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ, còn có ca ca và tiểu ca theo con, nữ nhi nhất định nghe lời, nếu phụ thân phái thêm người mặc thường phụ lén theo chúng con?"

      "Hai ca ca của con thể làm việc theo đúng tiêu chuẩn được, vừa bị con quấn lập tức quăng mấy việc cần nhớ ra sau đâu." Thuận Khải Đế nghiêm mặt, lát lại cười: " bằng đến tết hoa đăng năm nay, chúng ta cùng thể nghiệm niềm vui trong cuộc sống của gia đình dân chúng bình thường, hoàng hậu thấy thế nào?"

      Mắt Lung Nguyệt sáng lên, chờ Cẩn Hoàng hậu trả lời, vội vàng đáp thay: "Vẫn là phụ thân có biện pháp tốt, mẫu thân nhất định đồng ý, đúng ? Đúng ?"

      Cẩn Hoàng hậu thấy Lung Nguyệt vui vẻ, khẽ gật đầu cái. Gia đình dân chúng bình thường, phu thê hòa hợp, mỗi ngày có con cháu quấn đầu gối, bà hi vọng bản thân có thể trải qua, mặc dù được cả đời, nhưng đoạn thời gian ngắn thôi cũng đủ rồi. Nhưng lại thể suy xét chu toàn: "Vậy còn hoàng tử, công chúa khác, còn cả phi tần..."

      "Lưu bọn họ ở trong cung, tự bố trí !" Thuận Khải Đế vẫn chưa tính cả bọn họ vào trong đó.

      "Vậy đến ngày đó, nhi thần để Trịnh tiểu tướng quân vất vả phen, mang Kim Ngô Vệ mặc thường phục theo hầu hạ!"

      Nếu việc này định, Lý Long Hựu bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề an toàn trong ngày đó!"

      Thuận Khải Đế gật đầu: "Vẫn còn sớm, con và Tiểu Ngũ xem xét rồi sắp xếp !"
      Betty thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 22: Có thể từng quen biết.

      Editor: Búnn.

      Từ ngày được Thuận Khải Đế cho phép, Lung Nguyệt bắt đầu đém ngón tay tính ngày.

      ngày rồi lại ngày, cuối cùng cũng chịu qua Đông Nguyệt(1), vào tháng chạp, tuyết cũng bắt đầu nặng hạt hơn.

      Tình hình phía Tây Cương càng lúc càng bất ổn.

      Có lẽ là do dân tộc du mục thể sánh bằng người Hán, phải là người làm nông, chỗ ở lại cố định. Vào mùa đông, thời tiết lạnh khiến mặt đất đóng băng, cuộc sống hàng ngày nhất định dễ chịu. Lại thêm tính tình người dân ở đây cường hãn, thiếu cơm thiếu áo, đương nhiên là phải tập kích quấy rối vùng biên giới, đánh cướp lương thực, thậm chí còn có thể bắt cóc phụ nữ.

      Có điều, dường như lần này đơn giản chỉ là tập kích quấy rồi cướp lương thực, bắt người bình thường nữa, nếu cũng đến mức nửa tháng nay Thuận Khải Đế phải ngủ lại ở Ngự thư phòng, ngày đêm triệu kiến các vị thần vào nghị . Xem ra tình hình tương đối căng thẳng, rất có khả năng chạm vào nổ ngay.

      nhiều ngày, Lý Long Hựu và Lý Long Tá cũng bị Thuận Khải Đế lệnh đến Ngự thư phòng.

      tới chuyện này, Thuận Khải Đế cũng là vị vua đặc biệt trong các vị vua từ trước đến nay trong các triều đại, phương pháp nuôi dưỡng nhi tử cũng là độc nhất vô nhị. Năm nhi tử, chỉ có hai nhi tử, do Cẩn Hoàng hậu hạ sinh được học tập thuật đế vương, sau mười hai tuổi đượcThuận Khai Đế cho phép tham gia tất cả mọi việc liên quan đến triều chính. Ba nhi tử khác, chỉ học lục nghệ(2) của bậc quân tử, còn những chuyện liên quan đến triều chính Thuận Khải Đế cho phép bọn họ đụng đến. Ý tứ rất ràng, cùng là nhi tử, nhưng vẫn có khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ, Thuận Khải Đế chỉ cần bọn họ có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm vương gia an nhàn, về phần ngôi vị hoàng đế cần mơ ước đến.

      Có lẽ Thuận Khải đế là bị ngôi hoàng đế này thay đổi nên mới chém giết ruột thịt. Nhắc tới đại chiêu quốc cũng kỳ lạ, từng có lúc vô cùng bình an, đăng cơ lên ngôi chỉ có hai đời Hoàng Đế, còn lại đều là đạp lên xác người và máu tươi để ngồi lên ngôi hoàng đế. Đến Thuận Khải Đế, cũng phải chém giết năm vị huynh đệ mới có thể bước lên hoàng vị.

      Vậy mới cũng vì nguyên nhân này mà mấy vị Hoàng Đế trước kia sắc lập thái tử, nhưng cũng có trường hợp khác biệt, ví dụ như trước kia Thuận Khải Đế ngồi thái tử vị hơn mười năm liền!

      Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cũng có thể hiểu được rằng Thuận Khải Đế muốn nhìn thấy cảnh sau này nhóm nhi tử của mình vì hoàng vị mà đao thương tương kiến, máu chảy thành sông, cho nên mới làm như vậy ngay từ đầu, để mấy vị phi tần, người sinh ra mấy vị hoàng tử kia vứt bỏ tâm tư đúng đắn.

      Nhưng cũng phải , lá gan của Thuận Khải Đế cũng khá lớn, chẳng lẽ già dặn kinh nghiệm rồi sợ hai nhi tử con vợ cả đấu cho chống đỡ được sao? Hoặc là hai nhi tử đều có bản lĩnh, huynh đệ ruột thủ túc tương tàn?

      Lúc trước Cẩn Hoàng hậu cũng từng đề cập vấn đề này với Thuận Khải Đế, chỉ là lựa lời mà thôi.

      Nhưng sau khi nghe xong, Thuận Khải Đế lại cười : "Trẫm tin tưởng, Cẩn Nhi và hài nhi của trẫm sai đường."

      Chỉ có điều biết ngay lúc đó Cẩn Hoàng hậu có thể lĩnh hội được "Alexander Đại Đế" (3).

      ***

      Hôm đó là ngày mồng tám tháng chạp.

      Trong cung có rất nhiều người, gia đình bình thường nào có thể so sánh được, ít người dễ quản lý hơn. Cho nên có rất nhiều người nhân cơ hội này để ăn bớt, nếu có phi tần nào muốn lịch trải qua ngày này phải tự bỏ tiền của mình ra, sau đó sai phòng bếp làm.

      Ngày hôm đó, Lung Nguyệt cho người hỏi Cát An biết được khoảng giờ Mùi(4) hôm nay, Thuận Khải Đế triệu kiến các vị thần vào nghị . Cho nên vào buổi sáng, Lung Nguyệt tự mình vào trù phòng ở trong cung chuẩn bị vài loại gạo, long nhãn, nho khô, táo đỏ, cẩu kỷ(5), nấu nhừ thành món 'Cháo mồng tám tháng chạp'(6), cuối cùng làm thêm bánh hoa quế mật ong.

      Sai người xách hộp đựng thức ăn theo mình, đầu tiên đưa qua chỗ Thái hậu và Cẩn Hoàng hậu, còn làm nũng, nghịch ngợm, làm hai người họ vui vẻ lúc.

      Ước chừng thời gian, mới sai người hâm nóng cháo rồi đưa nào hộp giữ ấm, rồi theo mình đến Ngự thư phòng.

      Lung nguyệt bọc trong áo choàng lông cáo trắng như tuyết, lót bằng vải bông mềm mại màu đỏ thẫm, đầu đội mũ trùm đầu cùng chất liệu. bên trong áo choàng là thân quần áo màu vàng đỏ viền lông thỏ tuyết trắng, nữ đồng năm tuổi cũng mặc váy. Chân đôi ủng vải da cừu màu đỏ. Bàn tay bên dưới tay áo giữ nhiệt lông cáo trắng nắm Cảnh Thái Lam được vẽ hình mèo con bắt bướm rất xinh xắn làm đồ để sưởi ấm tay.

      Sau khi bọc kín, Lạc gọi Cát An phái tới bốn tên tiểu thái giám, dặn dò đủ thứ rồi mới thả Lung Nguyệt ra ngoài.

      Còn tại sao phải bảo Cát An sai thái giám tới đón?

      là, trong cung của Lung Nguyệt có thái giám hầu hạ.

      Hai là, từ lúc xảy ra chuyện của Nghênh tần, Thuận Khải Đế ra lệnh: Phi tần ở hậu cung, cung tỳ có lệnh được đến cửa Thừa Càn, tiến vào điện Cần Chính.

      Hôm nay có tuyết rơi, cũng lớn, bông tuyết bay trong khí. từ điện Kinh Chập đến cửa Thừa Càn cũng phủ kín vai.

      Dọc đường , Lung Nguyệt chọn những nơi tuyết phủ kín, chưa có người qua. Ngẫu nhiên giẫm thêm vài dấu chân, tạo thành bông hoa năm cánh.

      Vào cửa điện Cần Chính, rẽ sang bên phải chính là Ngự thư phòng.

      Từ xa, Lung Nguyệt thấy hành lang bên ngoài Ngự thư phòng có bóng người màu xanh thẫm quỳ nền tuyết.

      Có thể thấy được thời gian quỳ ngắn, tóc vào áo choàng được phủ lớp tuyết mỏng.

      Người này vẫn quỳ thẳng, giống như cây tùng, rắn rỏi, chịu khuất phục.

      Lúc tới gần Lung Nguyệt mới thấy . Là thiếu niên, tuổi xấp xỉ tuổi tiểu ca nhà mình.

      Bên trong vào bên ngoài của chiếc áo choàng cùng màu xanh thẫm.

      Mày kiếm nhập vào tóc mai, hình như trong đôi mắt sang xuất tĩnh mịch nên có vào tuổi của , nhưng cũng mang theo chút tàn ác. Mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt có chút trắng bệch, nhất định là do ở ngoài trời lâu rồi. Khuôn mặt dần xóa bỏ nét mềm mại của thiếu niên, dần trở nên góc cạnh.

      Lung Nguyệt có thể xác định, mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng tại sao lại cho mình cảm giác từng quen biết? Hình như trong lòng còn có chút chua xót. Lung Nguyệt nhịn được chạy tới phía trước thiếu niên đó.

      --- ------ ------ ------ -------
      (1)Đông Nguyệt: Tháng 11 lịch.
      (2)Lục nghệ:
      a. lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)
      b. lục nghệ (thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu)
      (3) trong mười bài học của Alexander Đại Đế: Lòng trung thành chính là động cơ để giành được thắng lợi, thậm chí còn có thể thay đổi cả thế giới.
      (4) Giờ Mùi: Từ 1h chiều đến 3h chiều
      (5) Cẩu kỷ: Vị thuốc bắc, các bạn biết cái hạt đỏ đỏ cùng với táo tàu ? Chính là nó :3
      (6) Cháo mồng tám tháng chạp: Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau được lưu truyền trong dân gian, thời gian dài thành tục lệ.
      Betty thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 23:

      Editor: Búnn.

      Hôm nay Bùi Nguyên Tu được Thuận Khải Đế triệu vào cung. Sau đó chờ lệnh của Thuận Khải Đế, muốn theo đại quân xuất chinh Tây Cương. Thứ nhất là báo thù cho phụ thân, thứ hai là do thể ở lại cái gọi là 'Nhà' kia nữa.

      Bùi Nguyên Tu chính là con trai trưởng của Bùi Kính, Bùi đại tướng quân trước kia.

      Phải nhân khẩu của Bùi gia vô cùng đơn giản, nhưng những chuyện làm người ta bực mình lại thiếu.

      Đời thứ ba của Bùi gia làm tướng, chết chiến trường, bây giờ trưởng bối trong nhà chỉ có vị Bùi lão phu nhân, là kế mẫu của Bùi đại tướng quân, khi gả qua đó Bùi đại tướng quân mười ba tuổi rồi. Trong lúc đó tình cảm giữa mẹ kế và con riêng vốn hoàn hợp, cộng thêm việc Bùi lão phu nhân là người lòng dạ hẹp hòi, mặc dù khắt khe với Bùi đại tướng quân khi đó vẫn còn là thiếu niên, nhưng cũng tốt. Có điều, đến Bùi lão phu nhân cũng là người mệnh khổ, làm mẹ kế cho Bùi đại tướng quân, sau đó chỉ sinh được bốn khuê nữ. Đến già chỉ có thể dựa vào kế tử sống qua ngày.

      Phu nhân Bùi đại tướng quân, thời điểm sinh hạ Bùi Nguyên Tu bị nhiễm bệnh, kéo dài nhiều năm vẫn tốt lên, cuối cùng đến năm Bùi Nguyên Tu bảy tuổi qua đời. Cũng biết năm đó Bùi lão phu nhân sử dụng biện pháp gì, vào thời điểm Bùi phu nhân triền miên giường bệnh lại đáp ứng cho chất nữ Trần Như của Bùi lão phu nhân đến làm bình thê.

      Ở Đại Chiêu quốc, cho dù dòng chính nữ của gia đình lớn có gả thấp cũng làm vợ kế, chứ đừng là bình thê. Bình thê là gì? chút cũng chỉ là thiếp.

      Nhưng mặc dù nhà mẹ đẻ của Bùi lão phu nhân và chất nữ của nàng phải là tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng lụi bại rồi. Bùi lão phu nhân nhớ lại, sức khỏe của con dâu ngày càng sa sút, biết ngày nào buông tay nhân thế. Kế tử vẫn còn trung niên(1), sớm muộn gì cũng lấy kế thê, bằng mang chất nữ nhà mẹ đẻ tới đây, chương tương lai cũng có thể bắt chẹt kế tử chút.

      Bùi đại tướng quân tức giận với thê tử bởi vì nàng thương lượng với mình đáp ứng chuyện này. Bùi đại tướng quân chỉ cùng phòng với Trần Như duy nhất ngày, đó chính là ngày Trần Như vào phủ, sau đó chưa từng bước vào cửa của nàng.

      Lại đến bụng của Trần Như cũng chịu thua kém, chỉ lần mà có thể hoài thai, sau mười tháng sinh được nhi tử. Bùi đại tướng quân cũng muốn gặp, chỉ đặt cho cái tên: Bùi Viễn. Ý là phải 'Kính nhi viễn chi'.

      Hai tháng sau Bùi phu nhân qua đời, đúng lúc đó Tây Cương có chiến , Bùi đại tướng quân chờ lệnh xuất chinh, nhưng lại lo lắng nếu mình giao con trai trưởng vào tay hai nữ nhân trong nhà sợ lúc mình đánh giặc trở về nhi tử bị các nàng gặm đến mảnh vụn cũng còn, cho nên bất chấp cái gọi là giữ đạo hiếu ba năm, mang nhi tử Bùi Nguyên Tu cùng ra chiến trường.

      Bùi Nguyên Tu tám tuổi lên chiến trường với phụ thân, mười tuổi có thể bắn mũi tên vào yết hầu của tướng địch. Người từng giết người, tất nhiên trong mắt lộ ra vẻ tàn ác, vì vậy Lung Nguyệt nhìn lầm chút nào.

      Trận chiến Tây Cương bốn năm, lúc sắp thắng Bùi đại tướng quân lại trúng gian kế của địch, bị trọng thương, chữa trị được. Bùi Nguyên Tu đỡ linh cữu hồi kinh, giữ đạo hiếu cho Bùi đại tướng quân.

      Khi còn là thiếu niên, Bùi đại tướng quân thường đọc sách với Thuận Khải Đế, Bình Vương, An Vương. Tình cảm của ông với ba người họ rất thân thiết. Vào lúc Khang Vương mưu nghịch lại đỡ kiếm cho Thuận Khải Đế, cứu Thuận Khải Đế mạng.

      Thuận Khải Đế vẫn nhớ tới Bùi đại tướng quân lúc còn sống, đến nỗi đến ngày tết luôn triệu Bùi Nguyên Tu vào cung hỏi han mấy câu. Ban thưởng hàng năm vẫn như lúc Bùi đại tướng quân chưa mất, chưa bao giờ thiếu.

      Lúc Bùi Nguyên Tu còn theo Bùi đại tướng quân ở trong quân, đương nhiên dốt đặc cán mai chuyện trong nhà. Mặc dù hai nữ nhân trong nhà dám công khai nghiêm khắc với , nhưng cũng ngầm làm ít việc mờ ám.

      Cho nên sau khi mãn hạn ba năm giữ đạo hiếu, Bùi Nguyên Tu muốn rời khỏi 'nhà' chướng khí mù mịt này, hôm nay được Thuận Khải Đế triệu kiến, vừa vặn chờ lệnh theo quân xuất chinh.

      Nhưng Bùi Nguyên Tu này tuổi lớn, lại còn là con trai trưởng duy nhất mà cựu thần lưu lại. Thuận Khải Đế vốn có ý định, đợi đến lúc khoảng hai mươi tuổi(2), lấy công lao của tổ phụ và phụ thân, ấm(3) phong Bùi Nguyên Tu làm Hầu gia nhàn tản, sau đó sinh cho lão Bùi gia con dòng chính nối dõi tông đường(4). Cho nên thể để ra chiến trường được.

      Ai ngờ Bùi Nguyên Tu lại là người quật cường, tính tình cương trực. Cũng khó trách Bùi đại tướng quân cho tên tự, gọi là: Nhận Chi. Chính là hi vọng nên chấp nhất quá mức, quá cứng gãy.

      Mặt Thuận Khải Đế trầm xuống, đuổi thẳng Bùi Nguyên Tu ra khỏi ngự thư phòng. Nhưng tiểu tử kia lại quỳ ở bên ngoài, có ý là: Nếu ngày nay ngài cho phép thần quỳ cho đến chết.

      Làm Thuận Khải Đế tức giận đến ngã ngửa. Sau đó phúc hậu nghĩ thầm: Quỳ , lạnh cóng rồi bị bệnh, sau đó trẫm cho thái y chưa bệnh cho ngươi, để người nằm giường bệnh ba, năm tháng, xem người xuất chinh kiểu gì.

      Bùi Nguyên Tu quỳ ngoài cửa ngự thư phòng khoảng nửa canh giờ. Cả người lạnh buốt, tay chân cứng ngắc, đầu gối còn cảm giác nữa rồi.

      Bỗng nhiên thấy trước mắt xuất người mặc y phục màu hồng, tiểu nha đầu giống như cây pháo . Ngũ quan khuôn mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc trác tinh xảo đến kỳ lạ. Dù ai nhìn thấy cũng nhịn được mà mến nàng.

      Bỗng nhiên tiểu nha đầu mở miệng hỏi , giọng trong trẻo êm tai. "Ngươi là ai? Sao lại quỳ ở đây? Là phạm lỗi nên bị phạt sao?"

      Bùi Nguyên Tu mím chặt môi, lên tiếng.

      Thứ nhất tiểu nha đầu quá , nàng cũng hiểu. Thứ hai, quỳ trong thời gian dài, bị đông cứng, tìm thấy giọng của mình nữa.

      Lung Nguyệt thấy thèm để ý tới mình, nhăn cái mũi đáng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại móc lô giữ ấm tay trong tay áo giữ nhiệt ra, nhét vào tay : "Ngươi chịu khó lát, ta vào cầu tình giúp ngươi..." Sau đó quay người lại, bước những bước , chạy vào trong ngự thư phòng.

      Bùi Nguyên Tu nhìn lô giữ ấm trong tay mình, thoáng sững sờ. Nhiệt độ của lô giữ ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng vào trái tim.

      Lúc tiểu nha đầu kia đưa lô ấm tay cho , áo choàng đỏ thẫm theo động tác mở ra, làm khóa Trường mệnh cũng theo đó mà lộ ra: chiếc khóa bình an bằng vàng ròng có điểm vài hạt huyết ngọc thiên nhiên, trung tâm chiếc khóa bình an có khảm viên ngọc nhẵn, viên ngọc kia chỉ hơn mười hai viên ngọc mũ miện Thuận Khải Đế đội chút.

      Mỹ ngọc minh châu, khóa Trường mệnh ám chỉ khuê danh của nữ nhi nhà người ta, Bùi Nguyên Tu hiểu , người này là Cửu công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất.

      --- ------ ---------
      (1) Trung niên: khoảng ba bốn mươi tuổi.
      (2) Trong nguyên tác là nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán, nhưng vì để nhược quán mà đến cuối mới giải thích các bạn đập mình quá :))))
      (3) Ấm phong: Thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được học và được bổ làm quan.
      (4) Phần này muốn giải thích thêm vì Bùi Nguyên Tu là con vợ cả, là đích tử, nên con của Bùi Nguyên Tu là dòng chính. Đại khái vậy đó.
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :