1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 14: Kiếp trước.

      Editor: Búnn.

      Thời gian thấm thoát.

      Nhoáng trôi qua năm năm.

      Từ đứa trẻ mới sinh nho Lung Nguyệt trổ mã thành phấn điêu ngọc trác.

      Hai năm đầu, nàng còn có chút cẩn thận, dù sao 'Từ xưa trong hoàng gia có cái gọi là phụ tử', có bao nhiêu hoàng đế vì vị trí tối cao này mà giam cầm nhi tử, nữ nhi của mình vào ngục, thưởng cưu (1).

      Lung Nguyệt nghĩ đến liền cảm thấy sau cổ lạnh ngắt, cho nên chức vị công chúa này nàng phải làm cẩn thận.

      Ngay qua ngày, dần dần Lung Nguyệt phát , vị Đế vương này là người có tình, bàn đến chuyện Thuận Khải Đế đối xử với nữ nhi khác như thế nào, nhưng ông ấy tâm thương mình. chút yên tâm vừa nãy lại chìm xuống, nàng tính toán làm sao để trải qua những ngày làm công chúa hạnh phúc.

      Phải Lung Nguyệt vô cùng khát vọng tình thân.

      Trong đời trước, mặc dù nàng có cha mẹ, nhưng lại khác gì nhi. Khi đó nàng sinh ra ở trong kênh rạch núi , cha mẹ đều là thanh niên trí thức núi xuống nông thôn, bọn họ do dự từ bỏ nàng, ly hôn, sau đó mỗi người trở về quê của mình. Còn nàng được ông cụ họ Lã nuôi lớn. Ông nội Lã có thể là bới ăn từ đống đất để nuôi nàng lên đại học. Khi đó nàng từng thề nhất định cố gắng để ông nội có thể hưởng thụ lúc tuổi già. Ai ngờ năm nàng học đại học năm thứ hai ông qua đời do vất vả lâu ngày thành tật.

      Lúc ấy Lung Nguyệt cảm thấy bầu trời của mình như sụp xuống. Người thân duy nhất của mình cũng còn nữa rồi. Sau đó nàng cắn răng vừa làm vừa cố gắng hoàn thành quá trình học tập. Nàng tìm cha đẻ, dù biết ông ta ở ngay trong thành phố nơi mà học đại học. Bởi vì biết mình là người thừa. Lúc trước cha mẹ trở về thành phố bao lâu lại lập gia đình mới, sau đó họ cũng có con riêng của mình.

      Năm đó Lung Nguyệt là sinh viên của đại học công nghiệp.

      Nàng vẫn nhớ ông nội từng : Con à, nơi này của ta, đất tốt, nước cũng tốt, hoa mầu trồng xuống lại ra hoa, con trưởng thành, nếu có tài năng, nhớ phải trở lại giúp quê hương thân của ta nhé!

      Vì vậy, tốt nghiệp đại học xong, nàng cuốn bọc hành lý quay về quê làm kỹ thuật viên nông nghiệp.

      Mà nàng có thể bị sét đánh, đầu thai vào bụng Cẩn Hoàng hậu, còn phải cảm ơn người cha đời trước của nàng.

      Con trai của người cha kia bị nhiễn trùng đường tiểu, phải thay thận, cho nên mới nhớ đến người con là nàng, sau đó tìm tới cửa như phép màu.

      Làm sao Lung Nguyệt có thể hận.

      Muốn nàng quyên thận sao?

      Hừ!

      Làm vỡ giấc mộng lớn trong mùa thu của ông rồi.

      Bị người cha về mặt sinh học bám riết tha trong thời gian dài. Trong lần ông ta tìm tới cửa, vì để tránh né nên nàng trốn đến ruộng thí nghiệm lấy mẫu.

      Kết quả là bị sét đánh, nàng xuyên , còn là xuyên qua thai.

      Mới đầu nàng còn tưởng rằng ông trời cảm thấy nàng quá tuyệt mình, thấy em trai ruột chết mà cứu, cho nên mới bị sét đánh.

      Bây giờ nghĩ lại, ra có lẽ ông trời cảm thấy đời trước của nàng quá đau khổ, cha thương mẹ , cho nên vào thời điểm quan trong mang nàng tới nơi này, hưởng thụ tình thân, tình thương của người trong nhà.

      Tại đây, trong hoàng cung của Đại Chiêu quốc, biết người khác như thế nào, nhưng ít nhất Lung Nguyệt có phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng tổ mẫu thương nàng. Cộng thêm hai vị huynh trưởng có thể nâng nàng lên trời bất cứ lúc nào.

      Lung Nguyệt cảm thấy dường như mình vô cùng giống quả mướp đắng rơi vào hũ mật.

      Cuộc sống gia đình ấm áp trôi qua.

      Người hầu, nô tài trong cung này đều là nâng cao giẫm thấp, nhìn người cũng giống hạ đồ ăn, những món ngon được đặt ở bàn, nghĩa rộng là thể đối xử bình đẳng, mỗi người khác nhau, những người khác nhau có cách đối xử khác nhau, nên tự nhiên mỗi lần chuyện khen ngợi nàng miệng giống như được lau mật vậy. Họ dám cả gan gây chuyện với nàng sao? Trừ phi họ vừa mắt với đầu của họ nữa.

      Đương nhiên, cũng có nghĩa là có người dựa vào đó làm mưa làm gió. Chỉ là mỗi lần đều có đại nhân vật giúp nàng hàng trừ ma, giúp nàng xua đuổi tai họa, tránh ma quỷ.

      Mục đích theo đuổi lớn nhất nay của nàng chính là làm cho những người thương mình vui vẻ.

      Nếu có thể nàng cũng tiếc mà noi theo lão Thải Y Ngu Nhân(1).

      Năm ngoái Lý Lung Nguyệt mới bắt đầu đề bút luyện chứ, tập theo kiểu chữ của mẫu hậu nàng. Cẩn Hoàng hậu khéo tay viết được chữ tiểu triện hoa mai xinh đẹp, thanh tú mà mất gân cốt, rất có phong thái tiêu sái của bậc thầy.

      Lung Nguyệt vô cùng thích.

      Từ năm ngoái, bàn tay nhắn quá ư là nhiều thịt của nàng có thể nắm được cán bút, xin mẫu hậu nhà mình bắt đầu viết chữ, vẽ tranh.

      Lung Nguyệt của đời trước cũng phải là người thông mình, trong đời này, đại thần cho nàng xuyên cũng mở cho nàng cái gọi là bàn tay vàng.

      Căn cứ vào cần cù bù thông minh, Lung Nguyệt mới luyện được khả năng chịu khổ.

      Lúc này nàng ở trước thư án trong Kinh Chập điện, viết vẽ đâu ra đấy.

      Lại nghe được cung nhân tới bẩm, Thái tử cùng Ngũ hoàng tử đến đây.

      Sau đó vài tên tiểu thái giám lục tục khiêng từng cái rương được dán giấy niêm phong vào viện của nàng.
      --- ------ ------ --------

      (1) Thưởng cưu: Cái được gọi là 'Cưu trượng' chính là chỗ tay vịn của trượng được làm thành hình dạng con chim ngói. Trước đây, ở thời Tần, Cưu trượng được coi là vật tượng trưng cho địa vị quyền quý. Dân đời Hán cứ đến 70 tuổi được cho chiếc gậy ngọc, có chạm hình chim cưu để trang sức, ý muốn chúc người già như chim cưu ăn bị nghẹn.

      (2)Thải Y Ngu Thân: Trong thời Xuân Thu, có vị sĩ ở Sở quốc vô cùng hiếu thuận với cha mẹ, nghĩ hết tất cả các biện pháp làm cha mẹ vui, để bọn họ có thể khỏe mạnh trường trọ. Khi ông bảy mươi tuổi cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, vì muốn để cha mẹ thấy ông có tóc bạc mà đau lòng, ông làm bộ y phục gồm năm màu sắc rực rỡ, rồi mặc lên người, học cách đứng nhảy múa của đứa trẻ làm cha mẹ vui mừng.
      Sweet youBetty thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15:

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt thu bút lông cừu lại, nhàng đặt bút lông cừu làm bằng trúc đốm(1)lên ống bút.

      Mới học viết chữ, bút lông cừu là loại bút dễ điều khiển nhất.

      Giọng ngọt ngào trong trẻo xuất phát từ miệng đỏ hồng của bé : "Các ca ca đường có tốt ? Về bao lâu rồi? Lúc này ở đâu? bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu chưa?"

      Lung Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi phượng mâu hơi tròn nhìn cung nhân khom người trước án chờ câu trả lời, hơi cau mày.

      Người này là thái giám tùy tùng thân cận của Thái tử Lý Long Hựu, tên gọi là Đức Bình, là người quen luồn cúi, chanh chua nâng cao giẫm thấp. Mặc dù dám đối xử với nàng như thế, nhưng Lung Nguyệt cũng thích, chỉ cần nhìn ánh mắt phù phiếm của là biết trong lòng người này toàn ý nghĩa bất chính.

      Lung Nguyệt muốn biết nhưng vẫn thấy được phẩm chất của Đức Bình, bản thân nàng cũng từng duyệt vô số người, tại sao phụ hoàng và mẫu hậu có đạo hạnh cao thâm lại để người như ở bên người ca ca? Chẳng nhẽ sợ ta mang tai họa đến cho Thái tử ca ca sao?

      "Nô tài hồi Cửu công chúa, Thái tử và Ngũ hoàng tử quay về cung canh giờ rồi, sau khi thay y phục xong lập tức đến bái kiến Hoàng thượng, tại vẫn còn ở trong ngự thư phòng. Nô tài trước mang đồ chơi mới được thu thập dọc đường qua đây mời Công chúa xem qua."

      Đức Bình cẩn thận trả lời.

      Nếu Lung Nguyệt gọi đứng dậy, chỉ có thể thành thành nửa quỳ nửa quỳ, khom lưng khom người chờ.

      có cách nào khác, trong cung này, người thể đắc tội nhất chính là vị Tiểu chủ tử này.

      Đây chính là người trong lòng, cầm tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan của Hoàng thượng.

      Còn nhớ cuối mùa thu năm ấy, vị Tiểu chủ tử này rơi xuống nước, hôn mê, sốt cao ba ngày thấy tỉnh lại, Thuận Khải Đế xử lý chính mà ở bên cạnh chăm sóc Tiểu công chúa trong suốt ba ngày.

      đám cung nhân lớn trong điện Kinh Chập bị phạt vào tân giả khố(2).

      Người khởi xướng hại Tiểu công chúa rơi xuống nước chính là nữ nhi của Đại công chúa. Vốn dựa vào huyết mạch của hoàng gia có thể được phong làm huyện chủ. Thuận Khải Đế tức giận, biếm làm thứ dân, trọn đời được vào cung. Nếu phải , phạt như vậy cũng là nặng, trong lúc đó cũng có vị quý nhân vì ghen tuông, mà hại người khác rơi xuống nước, nháo đến trước mặt Thuận Khải Đế, nhiều lắm cũng chỉ phải chịu phạt gậy, sau đó tiếp tục ban thưởng hai vị ma ma giáo dưỡng vào trong phủ quản giáo hai năm, liền bỏ qua.

      Lúc này Đại công chúa và Ngoại tổ mẫu Mẫn Phi thay phiên nhau cầu tình, Thuận Khải Đế lại tức giận : "Nàng tôn trọng trưởng bối, làm hại di mẫu, còn tuổi mà ác độc như vậy, đảm đương nổi huyết mạch hoàng gia...Nếu Đại công chúa sau này cũng có thể cần vào cung thỉnh an nữa."

      Bên nào nặng bên nào , người nào sáng suốt đều có thể phân biệt được.

      Cửu công chúa chính là bảo vật!

      Lung Nguyệt nhìn Đức Bình lần nữa, , trong giọng mang theo vẻ trầm ổn thích hợp: "Hiểu rồi, ngươi trở về hầu hạ bên cạnh ca ca ! Chuyển lời của ta, ta rất thích, cảm ơn các ca ca nhớ đến!"

      xong, đại nha hoàn Hoán Ngọc bên cạnh Lung Nguyệt tiến lên, đưa cho Đức Bình cái hà bao rồi đuổi ra ngoài.

      Bên cạnh Lung Nguyệt có bốn ma ma giáo dưỡng, bốn đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha hoàn, các loại nha hoàn vẩy nước quét nha, nha hoàn thô sử, thêu thùa may vá khoảng hai mươi mấy người.

      Năm Lung Nguyệt ba tuổi, sau khi nàng rơi xuống nước, Cẩn Hoàng hậu tự mình chọn cho nàng bốn nha hoàn: Hoán Ngọc, Tiển Bích, Đào Châu, Địch. Tuổi lớn, cũng mới chỉ tám, chín tuổi nhưng lại lanh lợi đáng tin cậy. Bốn người theo Lạc, nha hoàn tâm đắc bên người Cẩn Hoàng hậu học tập năm, rồi mới đưa qua bên nàng. Cùng lúc đó Lạc cũng theo nàng luôn.

      Lung Nguyệt là do Cẩn Hoàng hậu tự mình nuôi lớn, có nãi ma ma.

      Cho nên quản của điện Kinh Chập phải là ma ma, mà là Lạc .

      Đức Bình vừa mới bước chân ra khỏi Noãn Các thấy Hoán Ngọc nở nụ cười.

      có nguyên nhân vào khác. Lúc này Cửu công chúa nhà nàng còn dáng vẻ nghiêm trọng khi Đức Bình còn ở đó nữa, mặt nhắn, sống mũi cao thẳng, từ phía sau án thư ra. Nhìn Hoán Ngọc : "Em cười gì?"

      "Công chúa lại hù dọa ." Hoán Ngọc lại che miệng trả lời.

      " tên đáng ghét!" Lung Nguyệt bĩu môi, giọng và vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Phải nghiêm túc!" Rồi lại mỉm cười, : "Mau sai người khênh thùng ngoài kia vào đây để ta xem chút!"

      Hoàn Ngọc phúc thân lĩnh mệnh ra ngoài.

      Rất nhanh, sáu thùng đồ chơi lớn được bày trước mặt của Lung Nguyệt.

      Cũng phải là đồ đắt tiền gì, lại kiện trang sức châu báu nào, những thứ này, bên ngoài làm gì có nơi nào tốt hơn ở trong cung?

      Trong thùng có: búp bê tò te cười hề hề, tiểu trư nặn bằng bột có sắc màu tươi sáng, giỏ tre , tráp sơn khắc(3) đựng đồ trang sức có hoa văn sinh động, lớn giống nhau..

      Rất nhiều, nhiều kể xiết.

      Ngay cả búp bê tò tè có đến mấy bộ, có hình dáng khác nhau.

      Lung Nguyệt lấy ra hai bộ búp bê, lại lấy thêm mấy tượng Tiểu Trư, cho vào tráp sơn khắc trạm hoa văn hồ sen dưới ánh trăng, đóng hòm lại, gọi đại nha hoàn Tiển Bích: "Em mang hộp này mang sang cho Bát tỷ. Đúng rồi, ta còn có hai đôi búp bê vải do Tây Dương tiến cống, em cũng mang đôi qua cho Bát tỷ ."

      Đợi Tiển Bích lĩnh mệnh mang đồ ra khỏi cửa, bỗng Lung Nguyệt lại : "Đúng rồi, mang thêm Tiểu trư màu bạc mà hôm kia Giang Nam tiến công sang cho Bát tỷ chơi đùa."

      --- ------ --------
      (1)Trúc đốm: Tương truyền Vua Thuấn tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.
      (2)Tân giả khố: Nơi lo liệu khẩu phần ăn, bao gồm người của tân giả khố và người trong cung phạm tội bị đày tới làm nô bộc
      (3)Sơn khắc: là loại thủ công mỹ nghệ đặc biệt, đầu tiên phủ lớp sơn lên bề mặt của đồ đồng hoặc gỗ, sau khi khô khắc hoa văn lên. Sản phẩm nổi tiếng nhất là ở Bắc Kinh và Dương Châu, Trung Quốc
      Sweet youBetty thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 16:

      Editor: Búnn.

      Năm Lung Nguyệt được tuổi được phong hào "Thụy Mẫn", Thuận Khải Đế cấp Giang Nam giàu có nhất cho nàng làm đất phong.

      Vì thế, năm Lung Nguyệt tuổi cũng là năm nàng tỏa sáng, khiến các vị công chúa tỷ tỷ vô cùng ghen tỵ.

      đến chuyện tuổi nàng có đất phong, chỉ cần đến phong hào thôi cũng khiến các vị công chúa tỷ tỷ đỏ mặt tía tai. Chữ 'Thụy' chính là phong hào cao nhất dành cho công chúa ở Đại chiêu quốc, giống như phi tần có phong hào: 'Đoan', 'Kính', 'Thục', tượng trưng cho phẩm cấp.

      Từ khi khai quốc cho tới nay, Đại Chiêu quốc mới chỉ có chữ 'Thụy', là trưởng tỷ của Thế Tông hoàng đế, sau khi chết còn được truy phong là "Trưởng công chúa Thụy An."

      Có thể thấy được phong hào này của Lung Nguyệt có thể kéo được bao nhiêu cừu hận.

      Lúc Đại công chúa và Nhị công chúa xuất giá cũng được phong hào và phong đất, nhưng phong hào kia cũng rất bình thường: 'Ninh Bình', 'Ninh An'.

      Theo lý giải của Lung Nguyệt, phong hào này chỉ dễ gọi dễ nghe, cầu được may mắn, coi phong hào là thứ đại diện cho phẩm cấp.

      Ở Đại Chiêu quốc, công chúa được phong hào, phong đất, lúc xuất giá cũng tương đương với cáo mệnh phu nhân tam phẩm, phò mã theo dính quang, được phong hầu cũng chỉ từ tam phẩm.

      Mặc dù công chúa xuất giá là tam phẩm, nhưng vẫn là huyết mạch hoàng gia, dù là quan nhất phẩm, gặp công chúa cũng vẫn phải hành lễ.

      có nguyên nhân khác, công chúa là quân.

      Được phong đất, Lung Nguyệt cũng từng vụng trộm nghiên cứu chút, xác nhận đất phong của nàng là Dư Hàng, vùng Lâm An. Vì vậy, hàng năm, nàng nhận được lợi tức, cùng với thuế thu từ Giang Nam mang vào kinh.

      Viên quan chuyên quản khoản thu nhập ở đất phong của nàng nghĩ ra ý tưởng linh hoạt, hy vọng gặp may mắn, biết nàng là Tiểu chủ tử, vì vậy, mỗi lần sắp xếp đồ cống phẩm, có thêm mấy đồ vật mới mẻ. Đặc biệt đúc Tiểu trư vàng và Tiểu trư bạc tròn vo có kích thước như ngón tay cái, nhìn rất thú vị, lấy được lời khen là mới mẻ, cho nên rất được Lung Nguyệt thích.

      Năm ngoái, viên quan kia mãn chức sau ba năm, hồi kinh báo cáo công tác. Thuận Khải Đế mang chuyện này ra khen ngợi, rồi lại đưa về đó tiếp tục giữ chức vụ ba năm tiếp theo.

      Mặc dù phẩm cấp cao, nhưng cũng là chức quan béo bở.

      Đương nhiên, Thuận Khải Đế cũng phải là hôn quân, chỉ cần ngươi có thể dỗ khuê nữ bảo bối của ta vui vẻ người có thể yên ổn ngồi chức quan của mình. Làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?

      con đường làm quan, từ cổ chí kim đều giống nhau. Nhất định phải có tài năng, nhưng cũng thể chỉ vùi đầu vào làm nhưng việc khổ. Ca hát tuyệt vời bởi vì nó chỉ áp dụng với con hát. Lúc nên luồn cúi phải luồn cúi, chỉ cần quá mức, nếu quá mức, bước sang con đường tà đạo kia ngày bị rơi đầu cũng còn xa nữa.

      'Bát tỷ tỷ' trong miệng Lung Nguyệt chính là Bát công chúa do Nghênh tần hạ sinh lúc trước. Chỉ lớn hơn Lung Nguyệt nửa năm, nhưng lại bị nương đau phụ thân . Do dính quang năm Lung Nguyệt tuổi, nên mới làm cho Thuận Khải Đế nhớ đến ông vẫn còn nữ nhi như vậy. Ban thưởng khuê danh 'Hóa Diên'.

      Hóa Diên, biến thành diều hâu, diều hâu chính là vật xui xẻo được thả trong tiết Thanh Minh, điều ngày có nghĩa là Thuận Khải Đế muốn nữ nhi biến thành diều hâu, để những điều xui xẻo bay mất!

      Lần đầu Lung Nguyệt gặp Hóa Diên là yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của nàng, đứa bé gầy gầy nho , được nãi ma ma ôm trong ngực, đôi mắt giống như con nai bị kinh sợ, biểu sợ hãi, có chút kiêu kiều của công chúa trong hoàng gia nên có. Biểu mặt giống như lúc nào cũng có thể bị uy hiếp.

      Trong cung là như vậy đó, Long tử Phượng nữ được sủng còn phải quản nô tài ở bên cạnh sủng phi. Chứ gì đến Hóa Diên là nữ nhi bị phụ hoàng lãng quên ở bên ngoài chín tầng mây, chỉ cần có cơm ăn, có cái mặc, có thể sống là tốt rồi, cần nghĩ đến những nô tài có thói quen nâng cao giẫm thấp, chỉ cần biết vâng lời hầu hạ là được.

      Lung Nguyệt nghĩ lại kiếp trước của mình, cũng phụ thân đau nương thương, nhưng suy cho cùng nàng vẫn hơn Hóa Diên chút, nàng còn có gia gia coi nàng như cháu ruột.

      Động lòng trắc .

      Do tuổi xấp xỉ nhau, thường ngày Lung Nguyệt cũng thường xuyên sai cung nhân dẫn mình tìm Hóa Diên chơi đùa. Cố kỵ thân phận của mình, cho nên những nô tài thích nịnh hót này cũng thu liễm hơn rất nhiều, cuộc sống của Hóa Diên cũng quá mức khó khăn.

      Trải qua thời gian dài, cuộc sống của Hóa Diên cũng dễ chịu hơn, tính tình cũng còn giống như con thỏ bị kinh hãi nữa. Mặc dù hoạt bát như đứa trẻ năm tuổi khác, nhưng cũng an tĩnh điềm đạm.

      Thời gian dài, tình cảm của Lung Nguyệt cũng chuyển từ thương hại sang thích.

      cung đứa trẻ chịu khổ cũng sớm thông minh, Hóa Diên là tiểu nương hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn mẫu phi Nghênh tần đáng tin của nàng chỉ chút thôi đâu.

      Cho nên, cho dù được vật gì tốt, Lung Nguyệt đều nhớ tới, mang cho Hóa Diên ít.
      Có Nắng Có Gió, Sweet youBetty thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17:

      Editor: Búnn.

      Sau khi đuổi Tiển Bích tặng đồ.

      Lung Nguyệt tự mình lấy gốm sứ màu trắng có hình con mèo ngây thơ, vô cùng sinh động ở trong hòm ra thưởng thức lát, sau đó lệnh cho Đào Châu cẩn thận đặt lên Đa Bảo các.

      Lung Nguyệt mèo.

      Vì vậy trong điện Kinh Chập, màn bạt bộ được thêu mình mèo bắt bướm, ấm nước uống trà cũng có hình mèo thần tài, bàn đồ dùng để chặn giấy là đàn mèo ngủ say làm bằng gỗ cây tử đàn. Ngay cả những vật dụng dùng thường ngày như khăn gấm, hà bao cũng đều được thêu hình mèo.

      Đánh giá đồ vật trong hòm, Lung Nguyệt cân nhắc có nên mang hai cái sang cho các vị công chúa tỷ tỷ khác ?

      Nhưng chỉ suy nghĩ lát từ bỏ suy nghĩ như vậy. Những đồ vật nho này, với mình là bảo bối, nhưng chưa chắc người ta hiếm lạ.

      Hơn nữa, bây giờ mình cũng mới chỉ là tiểu nha đầu năm tuổi, suy nghĩ quá chu toàn cũng phải là điều hay.

      Vì thế, nàng sai Hoán Ngọc và Đào Châu thu những thứ này lại.

      "Tiểu chủ tử đưa vài món qua cho mấy vị công chúa khác sao? Nếu chỉ tặng mình Bát công chúa...E rằng được tốt lắm."

      Trong bốn đại nha hoàn của Lung Nguyệt, Địch Thúy là người có tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn nhất.

      " cần!" Lung Nguyệt bĩu môi, ra dáng vẻ nhõng nhẽo của tiểu nha đầu năm tuổi. "Các nàng mới hiếm lạ!" Dù có sao, các nàng thân thiết với ta, vậy tại sao ta phải mang những thứ các ca ca đặc biệt mua từ ngoài cung về tặng các nàng chứ.

      Thuận Khải Đế có chín nữ nhi, Lung Nguyệt nhất, cũng là người được lòng ông nhất. Đại công chúa lớn hơn Lung Nguyệt mười chín tuổi, Nhị công chúa hơn Đại công chúa hai tuổi, đều xuất giá. Tam công chúa giờ mười bốn tuổi, cũng định vị hôn phu, đợi đến tuổi cập kê cũng gả . Tứ công chúa mười hai, Ngũ công chúa chỉ kém Tứ công chúa hai tháng. Lục công chúa mười tuổi, Thất công chúa mười tuổi. Cuối cùng là Bát công chúa Hóa Diên, lớn hơn Lung Nguyệt nửa tuổi.

      Có thể là do chênh lệch tuổi tác ít nhiều, cũng có thể là do Lung Nguyệt được sủng ái, cho nên các nàng thích. Sau đó lại thường ở chung với Lung Nguyệt, mỗi ngày gặp nhau lần lúc thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu.

      Do đó, Lung Nguyệt chỉ thân thiết với Bát công chúa Hóa Diên.

      Địch Thúy cười: "Người đưa em đưa, người đừng để ý, nếu tội của em to lắm, đợi lát nữa Lạc trở về phạt em đan túi lưới đó."

      Địch Thúy thông minh nhanh nhẹn, nhưng với việc nữ công lại thiếu chút thiên phú, thêu thùa còn có thể chấp nhận được, chứ đan túi lưới lại tạo ra vô số nút thắt mà có cách nào tháo gỡ được.

      "Ta câu, em bày ra cái sọt úp về phía ta." Lung Nguyệt khẽ chạm vào mũi thẳng của Địch Thúy. " cần chờ Lạc , trận phạt hôm nay, em lĩnh từ bản công chúa !"

      Dứt lời, Lung Nguyệt chớp chớp đôi mắt thông minh, nhìn Địch Thúy, cười hỏi đám người Hoán Ngọc ở phía sau: "Các em xem lúc này nên phạt nàng như thế nào mới phải?"

      "Phạt đan túi lưới là tốt nhất!" Đào Châu là người có tính tình nhanh nhẹn nhất.

      "Ừ, công chúa nhà em cũng hiểu được đan túi lưới là biện pháp tốt nhất!" Lung Nguyệt ra vẻ nghiêm túc, khuôn mặt nhắn xinh đẹp như phấn điêu ngọc trác.

      "Huhu...Công chúa tha mạng, em dám nữa..." Địch Thúy phúc thân cầu xin tha thứ, nhưng mặt lại có vẻ sợ sệt.

      Bởi vì đây là chủ tớ các nàng chơi đùa.

      "Ta mới ra ngoài chút, là người nào trêu chọc thị khi khiến ta bớt lo?" Giọng vừa dứt, lại nghe thấy tiếng rèm cửa.

      " Lạc về rồi!" Lung Nguyệt chăm chú nhìn rèm cửa, vừa thấy Lạc bước vào lập tức muốn nhảy từ giường xuống đất, làm nhóm người Đào Châu hoảng sợ, vội vàng bước lên phía trước ngăn lại, ôm nàng từ giường đặt xuống đất.

      "Công chúa đừng làm như vậy, ngã phải làm sao?"

      À....Lung Nguyệt cúi đầu nhìn cơ thể bé cao bằng ba miếng đậu của mình, được rồi, nàng còn chưa đến năm tuổi, cho nên gật đầu đồng tình, sau đó lại dán mắt lên người Lạc .

      "Hoán Ngọc, mời dùng trà để làm ấm cơ thể!" Thời tiết tiến vào mùa đông, mọi thứ trong vườn đều mang màu sắc ảm đạm: " mang 'Kim Cương Kinh' qua cho Hoàng nãi nãi chưa?"

      Lung Nguyệt sớm thông minh, chưa tròn chín tháng biết , nhưng lúc gọi phụ hoàng, mẫu hậu, tổ mẫu, hoàng huynh đều được lắm, cho nên Thuận Khải Đế cho phép giảm bớt rườm rà, chỉ gọi: phụ thân, nương, nãi nãi, ca ca. Đến nay thành thói quen, vẫn chưa có ý đinh sửa lại.

      " đưa qua, Thái hậu nương nương khen ngợi chữ của công chúa lại tiến bộ rồi." Lạc nhận cốc trà, nhàng đưa lên nhấp ngụm, cười .

      " gì khác sao?" Lung Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, hình như có chút chờ mong.

      "Có, Thái hậu nương nương công chúa có hiếu tâm, Thái hậu nương nương rất thích bản sao chép 'Kim Cương Kinh' kia..." Lạc lại cười.

      "Sau đó?" Lung Nguyệt tiếp tục hỏi.

      " có sau đó...A...Thái hậu nương nương dặn nô tỳ, trời càng lạnh, chớ để Tiểu chủ tử bị nhiễm lạnh."

      "À..." mặt Lung Nguyệt thoáng nét thất vọng, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại hỏi: "Hoàng nãi nãi có gần đây có chuyện gì vui ?"

      Ngọc lắc đầu: " ."

      Lung Nguyệt định thất vọng, lại nghe được Tiểu thái giám truyền bẩm: "Nhạn Dung ma ma đến!"

      "Mau mời vào!" Lung Nguyệt biết người bên cạnh Thái hậu, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại.

      "Lão nô thỉnh an Cửu công chúa."

      Nhạn Dung ma ma là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, phân nửa thời gian Lung Nguyệt được ma ma ôm lớn lên, cho nên khi thấy ma ma hành lễ, vội vàng đỡ lấy. "Ma ma mau miễn lên, Đào Châu dọn chỗ cho ma ma! Hoán Ngọc mang Đại Hồng Bào nương mới đưa tới hôm kia ra mới ma ma ăn." Giọng bập bẹ trong trẻo vừa dứt, mắt Lung Nguyệt dán chặt vào cái hòm tre lớn mà Nhạn Dung ma ma mang theo.

      Nhạn Dung ma ma cảm ơn rồi ngồi xuống, nhận trà, nhìn Lạc cười. Sau đó nhàng mở nắp hòm tre ra...
      Có Nắng Có Gió, Sweet youBetty thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 18:

      Editor: Búnn.

      Khi chiếc hòm mở ra, cái đầu đầy lông, xù xì màu hổ phách thò ra ngoài dò xét xung quanh.

      Thấy nó, Lung Nguyệt lập tức tỉnh táo, chạy thẳng đến trước mặt nó, ôm vật vào trong lòng.

      Đó là con mèo , người nó dài bằng chiếc đũa ngắn.

      Lung Nguyệt mèo, do đời trước có thời gian, cũng có điều kiện nuôi dưỡng nên nàng thường xuyên tiếp tế cho câu lạc bộ nuôi dưỡng những con mèo lạc. Trong mắt Lung Nguyệt, loài mèo, cho dù bị đói phải lưu lạc, nhưng trong nội tâm nó vẫn vứt bỏ bản tính tao nhã trời sinh. Loại tính cách lười biếng, dẻo dai đó khiến nó có thể thích ứng trong mọi tình huống, đó cũng chính là điều khiến Lung Nguyệt hâm mộ.

      Trong thâm cung tịch mịch, chuyện phi tần nuôi dưỡng sủng vật như chim, chó, mèo cũng phải là chuyện hiếm.

      Lô Phi nương nương trong Phụng Ninh cung, gần bốn mươi tuổi mà vẫn dưới gối có con, Lung Nguyệt từng nghe lão cung nhân vụng trộm bàn tán sở sau lưng, ban đầu Lô Phi hầu hạ Thuận Khải Đế từng có thai, nhưng vào lúc mang thai sáu tháng lại bị người khác hãm hại, sau khi trải qua sinh tử còn khả năng hoài thai nữa. Cho nên nuôi con mèo, gọi là đứa để giải buồn cũng được, gọi là ký thác cũng được.

      Lung Nguyệt nghe xong, trong lòng khẽ động, người hại là nương của nàng sao? Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất trong nháy mắt rồi biến mất ngay lập tức. Khi đó nương của nàng vẫn là tiểu nương chưa đến mười tuổi, cho dù thuở được Minh gia dạy bảo thuật đọc tâm của đế vương, cũng thể vươn tay vào Đông cung của Thái tử được. Còn nữa, vì quy củ ' có đích tử trước thể có thứ tử, sợ gây rối loại cương thường', cho nên lúc vẫn còn là Thái tử, mãi đến gần hai mươi tuổi Thuận Khải Đế vẫn có con. Chuyện này ở Đại Chiêu quốc có thể coi là độc nhất vô nhị rồi. Vẫn là do tổ phụ của Cẩn Hoàng hậu, Minh lão thái sư dâng tấu chương, : Đông cung thể vô tử!

      Rồi sau đó, Trắc Thái tử phu mới được miễn dùng canh tránh thai.

      tới đây, Lung Nguyệt nhịn được mà dựng ngón tay cái trong lòng.

      Minh gia nhìn thuật đọc tâm đế vương, cũng hiểu từng cái được. tranh, đoạt, lại có thể khiến Hoàng đế vui mừng giao trọng trách, lại hề nghi kỵ.

      Làm gì có ai tham quyền, làm gì có ai muốn củng cố địa vị của gia tộc?

      Xem xét thời thế, lấy lùi làm tiến, phương pháp này khiến Minh gia càng ngày rực rỡ.

      Muốn đạt được trước hết phải học cách cho .

      Phật : Bỏ được...Có bỏ mới có được.

      Đúng là như vậy, Minh gia cũng được, Cẩn Hoàng hậu cũng được, như vậy mới có thể vững vàng chiếm được lòng tin của Hoàng đế.

      Còn nữa, chính là bất luận vì nguyên nhân gì, ở chung vài năm với nương nhà mình, Lung Nguyệt cũng hiểu , nương nhà mình là người kiêu ngạo, hoàn toàn sử dụng đến những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi. Giữ đám nữ nhân ở hậu cung, rất có hương vị 'Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh'.

      Dù vậy, Lung Nguyệt vẫn có thể cảm giác được nương nhà mình rất đơn.

      Dù nữ nhân có thông minh đến đâu cũng sợ rằng mình động tình.

      Vài năm trở lại đây, Lung Nguyệt có thể thấy , mỗi khi biết được phụ thân đến chỗ của phi tần, trong đôi mắt của nương lại lóe lên vẻ thê lương, mặc dù rất nhanh giấu , nhưng vẫn bị Lung Nguyệt bắt gặp.

      Dù sao nương cũng vẫn là nữ nhân trong hậu cung, Lung Nguyệt thầm thở dài.

      Quay trở lại chuyện con mèo, bình thường nàng rất hay chạy đến Phụng Ninh cung, có thể là do càng lớn tuổi càng có khát vọng với hài tử, Lô Phi nương nương đối xử rất tốt với Lung Nguyệt.

      Loại tốt này phải là uốn mình theo người mà là phát ra từ nội tâm.

      Trong cung, thường xuyên thấy được hình ảnh thân hình bé cao bằng ba miếng đậu của Lung Nguyệt dùng hết sức ôm con mèo vô cùng mập, chơi đùa với nó.

      Dáng vẻ vô cùng đáng .

      ngày, cháu dâu nhà mẹ đẻ của Thái hậu tiến cung thỉnh an, thương đội từ phía tây mang về con mèo , chiều dài cơ thể chưa đến thước, tương lai cũng lớn được nữa, tính tình ôn hòa, dù tiểu hài tử có trêu ghẹo nó thế nào nó cũng để ý.

      Thái hậu thương tiểu tôn nữ, cảm thấy nếu có được con như thế, rồi để nó chơi đùa với Lung Nguyệt cũng tốt. Sau đó để cháu dâu thu xếp.

      Loại mèo này chính xác là mèo bình thường được nuôi dưỡng để nữ tử quý tộc trong cung ngắm cảnh, cho nên vô cùng yếu ớt, rất ít con có thể sống được dọc đường theo thương đội từ Ba Tư, Đại Thực(1) vào kinh.

      Cháu dâu của Thái hậu nương nương phải dùng đủ mọi cách, dùng số tiền lớn mới có thể tìm được con như vậy, vội vội vàng vàng mang vào cung.

      Đúng lúc đó Lung Nguyệt ở cùng Thái hậu. Nhìn thấy còn mèo đáng này buông tay được.

      Vốn là tìm cho nàng, nhưng thấy dáng vẻ thích buông tay của nàng, Thái hậu lại muốn đùa giỡn nàng.

      Lung Nguyệt lại càng hận thể sống ở Từ Ân cung, về nữa.

      ra, Lung Nguyệt có chút cảm thấy xấu hổ, dáng vẻ bây giờ là sao đây? Mặc dù bề ngoài mình là hài tử năm tuổi, nhưng bên trong lại là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi! Chẳng lẽ vài năm sống trong thân thể của hài tử, nên biến thành hài tử rồi sao?

      A! Người này chính là thể nuông chiều, bị nuông chiều tuổi tâm lý bị bào mòn. Khó trách đời trước có nghe câu chuyện, có người chồng cưng chiều vợ như con , ràng là người phụ nữa bốn mươi tuổi, nhưng tâm tính vẫn như mười mấy tuổi.

      Lung Nguyệt và Thái hậu gây rối vô cớ hơn mười ngày, mỗi ngày đều làm bà cười như Phật Di Lặc.

      Thái hậu là người ăn chay lễ Phật nhiều năm, qua năm, kể từ lúc Lung Nguyệt bắt đầu cầm bút luyện chữ cho tới bây giờ, cho nên thường xuyên vì Thái hậu mà sao chép kinh văn.

      Đời trước Lung Nguyệt vốn là người theo thuyết vô thần (2), nhưng trải qua lần đầu thai chuyển thế này, bắt đầu cảm thấy kinh nể với thuyết luân hồi của Phật. Trái phải đều phải viết, vậy thay vì viết văn gửi gắm tình cảm vào non nước tại sao cầu phúc cho người thân của mình trong kiếp này!

      Cho nên, mỗi ngày Lung Nguyệt đều tiêu tốn nửa canh giờ, thành kính dâng hương, sao chép kinh văn.

      Nãi nãi gây rối vô lý trong nhiều ngày, làm bà vui vẻ, nên bà cho phép Lung Nguyệt, chỉ cần sao chép xong 'Kim Cương Kinh', đưa con mèo này cho nàng.

      Cuốn 'Kim Cương Kinh' này, Lung Nguyệt sao chép trong khoảng thời gian dài, gần xong rồi, vậy mà nãi nãi lại , trở về vườn của mình tự sao chép mấy ngày, mãi đến hôm nay mới hoàn thành, lập tức sai người mau mau đưa qua cho nãi nãi, đổi con mèo kia về.

      Đến chỗ Thái hậu, đương nhiên phải dùng người có thể diện, tùy tiện đưa tiểu nha đầu qua là bất kính với trưởng bối. Ngươi có thể diện nhất bên Lung Nguyệt chính là Lạc , đương nhiên lần này phải làm phiền Lạc rồi.

      Thái hậu thấy 'Kim Cương Kinh' rất vui vẻ.

      Thái hậu cảm thấy thích, vốn đinh để Lạc mang mèo cùng về, nhưng lại sợ người khác đàm tiếu, Lung Nguyệt chép kinh văn vì muốn đổi mèo.

      Đương nhiên Thái hậu biết, dù có mèo này Lung Nguyệt cũng vì mình mà sao chép kinh văn, trước kia có mèo này nàng cũng mang 'Địa Tàng kinh', 'Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh', bản thân mình biết là được, người khác chưa hẳn nghĩ như vậy.

      Nhưng Thái hậu đau lòng tiểu tôn nữ, sợ hiếu tâm bị người khác xuyên tạc, nên bảo Lạc trước, sau đó sai Nhạn Dung ma ma mang mèo theo sau. Còn đặc biệt dặn dò, phải nhìn biểu tỉnh của Lung Nguyệt khi nhìn thấy mèo , trở về cho bà nghe.

      Nhạn Dung ma ma cười : "Từ lúc có Cửu công chúa, Thái hậu nương nương trở thành lão ngoan đồng rồi..."
      --- ---------
      (1) Đại Thực: Ả Rập.
      (2) Thuyết vô thần: Bắt nguồn từ ngôn ngữ Hy Lạp, ý tứ ban đầu của nó là " tin thần" từ từ chuyển hóa thành "Đoạn tuyệt quan hệ với thần" hoặc "Phủ nhận tồn tại của thần".

      Nếu muốn hiểu thêm về thuyết này mọi người tra google nhé.
      Có Nắng Có Gió, Sweet youBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :