1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Ánh trăng tròn dễ gây ra nguyệt thực, vật cực tất phản

      Editor: Búnn.

      Sau trận mưa xuân kéo dài trong suốt hai mươi ngày, cuối cùng trời cũng quang đãng.

      ngày trời xanh mây.

      Tâm trạng của Thuận Khải Đế rất tốt, dẫn theo vài vị đại thần đắc lực cải trang vi hành, về phía nông thôn thể nghiệm và quan sát cuộc sống của bách tính sau trận hạn hán này.

      đường , phố xá trật tự, ngăn nắp.

      Trước cửa mấy nhà quyền quý đều dựng lều cháo.

      Mặc dù vẫn còn ít dân lưu lạc, nhưng cũng là được bố trí ổn thỏa rồi.

      Đồng ruộng cũng thay đổi: Chim quốc bay bay đón chào vụ xuân, tận dụng lúc khí trời tràn đầy sức sống.

      đường , Thuận Khải Đế vô cùng hài lòng, biểu mặt cũng giống như cảnh xuân tươi đẹp trong tiết trời tháng ba.

      lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, mấy vị đại thần cải trang tìm tửu quán sạch dừng chân nghỉ ngơi, gọi bình trà.

      Lại nghe được, phía bên kia có người kể chuyện tán gẫu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

      Thuận Khải Đế vừa mới nhìn về phía đó cái, Cát An nhanh chóng nháy mắt ra hiệu để thị vệ nghe ngóng.

      Lúc về bẩm báo: Mấy người kia Tiểu công chúa là Thiên nữ hạ phàm.

      Thuận Khải Đế nghe được, vui vẻ mặt càng thêm sâu.

      Mấy vị đại thần theo vốn sợ lời đồn đại chọc giận mặt rồng, đều có tâm lý né tránh, sau đó lại thấy Thuận Khải Đế những bực mình, mà mặt còn có chút hào hứng. Trong lòng cũng suy trước tính sau, lại lựa ý hùa theo tâm trạng của vua.

      Đừng trách tại sao mấy vị đại thần phải nịnh nọt như vậy.

      Từ xưa đến nay, từ Triều Đường của Thái Tông Hoàng đế có thể dung hạ được vài vị gián thần ăn thẳng thắn? phải có người muốn noi theo Ngụy Chinh(1), có điều tâm tư của Hoàng đế khó dò, nếu sai lời, những bản thân mất đầu mà còn có thể liên lụy đến cả cửu tộc.

      Vì lý do đó, các triều đại thay đổi theo thời gian, bất luận là văn thần hay võ tướng tùy mặt gửi lời là thứ bắt buộc phải học. Dù ngươi có bản lĩnh năng khéo léo ít nhất cũng cần đưa đầu mình về phía lưỡi đao.

      Ví dụ như, các vị đại thần quyền cao chức trọng chỉ cần giẫm chân cái cũng có thể khiến trái tim của dân chúng run rẩy thôi, vậy mà lại có thể khen ngợi đứa trẻ mới sinh chưa từng gặp mặt thành trời có mà dưới đất có.

      Trong đám thần, chỉ có người im lặng , cau mày lại.

      Chính là Quốc cữu đại nhân, thái sư Minh Lý.

      Từ sau khi Hoàng hậu hạ sinh Tiểu công chúa, có thể nghe được rất nhiều lời đồn nhảm giống như thế này, vốn tưởng chỉ lưu truyền trong dân gian, xem ra bây giờ vào đến triều đình, còn càng ngày càng có xu thể nghiêm trọng.

      Đây cũng phải là chuyện tốt!

      Thường : Mặt trời giữa trưa ngả về tây, ánh trăng tròn dễ gây ra nguyệt thực, vật cực tất phản.

      Còn biết những lời đồn ấy bị người có tâm lợi dụng, ảnh hưởng đến Hoàng hậu, Thái tử hay .

      Tiểu công chúa mới là đứa trẻ mới sinh, làm sao có thể chịu đựng được nhiều chú ý như vậy?

      Cây mọc thành rừng, gió thổi thành bão!

      Người ngoài nhìn vào tưởng là có phúc, nhưng sợ lại biến thành bùa đòi mạng.

      Minh Lý quyết tâm, sau khi hồi phủ phải bàn bạc lại chuyện này với tổ phụ và phụ thân.

      Tổ phụ của Minh Lý là Minh lão Thái sư, nguyên lão tam triều.

      Năm đó phụ tá Thuận Khải Đế lên ngôi Hoàng Đế, sau khi lập được công lao hiển hách, trong đại điển phong hậu, lại muốn cáo quan, ông : Thiên hạ thái bình, Ngô Hoàng chăm chỉ, cựu thần nay tuổi cao, lực bất tòng tâm trước quốc , sợ chậm trễ chính , sợ phụ lòng kỳ vọng của con dân và thánh thượng, thỉnh thánh thượng ân chuẩn cho thần cáo lão về nhà.

      Minh lão Thái sư những là Tổ phụ của Cẩn Hoàng hậu, còn là lão sư của Thuận Khải Đế, dạy từ lúc Thuận Khải Đế bốn tuổi bắt đầu học vỡ lòng, dạy từ 'Tam tự kinh' lên. Trong mắt Thuận Khải Đế, Minh lão Thái sư những là trọng thần trong triều, là người thân cận, gần gũi, đáng tín nhiệm cũng quá đáng.

      Thuận Khải Đế vốn muốn chuẩn, thế nhưng Minh lão Thái sư ba phen mấy bận trình tấu chương. Rơi vào đường cùng, Thuận Khải Đế đành phải đến hậu cung muốn Cẩn Hoàng hậu khuyên bảo chút.

      Nhưng Cẩn Hoàng hậu mắt ngọc mày ngài, cười tươi như hoa nở mùa xuân, lại : "Hoàng thượng...Hậu cung thể tham gia vào chính đâu..."

      Nhìn Cẩn Hoàng hậu đoan trang minh diễm như hoa Mẫu Đơn, Thuận Khải Đế lại cảm thấy, trong đôi mắt long lanh của nàng giống như chứa con hồ ly .

      Chuẩn tấu chương cáo lão của Minh Lão thái sư, Thuận Khải Đế lại đánh chủ ý lên nhạc phụ của mình. Dựa tầm nhìn và học thức của nhạc phụ chức Thừa tướng là quá phù hợp.

      Nhưng, Thuận Khải Đế cũng chỉ lộ chút phong thanh, ý chỉ phong thưởng kia vẫn đặt bàn trong Ngự thư phòng, Hoàng hậu lão bà vẫn luôn miệng cười 'Hậu cung tham gia vào chuyện triều chính' của ông bây giờ buồn rầu, rưng rưng nước mắt quỳ trước mặt ông:

      "Hoàng thượng, nước đầy tràn, trăng đầy rồi khuyết thôi..."

      Hoàng thượng than tiếng, kéo Cẩn Hoàng hậu vào trong lòng.

      "Thịnh cực tất suy!"

      Làm sao ông hiểu lo lắng của Lão Thái sư đây.

      Ngoại thích phát triển lớn mạnh!

      Nhưng đấy là do tiểu nhân nhìn vào, còn ông chưa bao giờ lo lắng về Minh gia.

      Nhưng ông vẫn làm theo ý nguyện của Hoàng hậu, phong nhạc phụ làm Đại học sĩ Hàn Lâm Viên, mặc dù là quan nhất phẩm, nhưng chỉ là người làm nghiên cứu học vấn, biên soạn này kia, cũng phải là chức quan có thực quyền gì.

      Nhưng năm sau, thánh chỉ lại ban vào Minh phủ, Thuận Khải Đế phong Đại cữu Minh Lý nhà mình làm Thái sư, dạy vỡ lòng cho Thái tử Lý Long Hựu.

      Tuy Thái sư Minh Lý là quan tam phẩm, nhưng lại gần Thiên tử, tương lại là trọng thần phụ quốc.

      Lần này Minh gia tiếp tục dâng tấu chương từ chối nữa.

      Thứ nhất, có thể lần hai lần, nhưng thể hết lần này đến lần khác bác bỏ mặt mũi của Hoàng đế được.

      Hơn nữa, phải do Minh gia kiêu căng mà là do chức Thái sư này, ai có thể thích hợp hơn Văn võ Trạng nguyên Minh Lỹ nữa. Tiếp nữa, mặc dù là Hoàng tử, nhưng cũng là cháu ngoại ruột thịt nhà mình, cũng sợ bị người có tâm dạy sai lệch .

      --- ------ ------ ------ --------
      (1)Ngụy Chinh:
      Sau khi quân Ngõa Cương do Lý Mật lãnh đạo bị thất bại, Ngụy Chinh theo Lý Mật vào cửa ải xin đầu hàng triều nhà Đường, nhưng hai người ở lại gần năm mà vẫn được trọng dụng. Năm sau, Ngụy Chinh tự xin Hà Bắc để chiêu dụ. Sau khi được chuẩn tấu, Ngụy Chinh thẳng sang Lê Dương khuyên Từ Thế- viên tướng của Lý Mật trấn giữ tại đây đầu hàng triều nhà Đường. Ít lâu sau, Đậu Kiến Đức đánh chiếm được Lê Dương, Ngụy Chinh bị bắt sống. Đến khi Đậu Kiến Đức bị thất bại, Ngụy Chinh lại trở về Tràng An, được Thái tử Lý Kiến Thành phong làm Đông Cung Điêu Thục. Ngụy Chinh thấy mâu thuẫn giữa Thái tử và Tần vương Lý Thế Dân ngày càng gay gắt, từng nhiều lần khuyên Thái tử phải ra tay trước để áp đảo đối phương, nhưng Lý Kiến Thành vẫn cứ do dự sao quyết định được.

      Ngày 4 tháng 6 năm Võ Đức thứ 9, Tần vương Lý Thế Dân trước tiên áp đảo đối phương, phát động biến đẫm máu ở Huyền Võ Môn, giết chết Thái tử Lý Kiến Thành và Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau kiện này, Tần vương Lý Thế Dân trách hỏi Ngụy Chinh rằng: "Ông để em chúng tôi tàn sát lẫn nhau là cớ làm sao?". Ngụy Chinh chẳng hề tỏ ra sợ sệt liền ung dung đáp rằng: "Nếu Thái tử Kiến Thành chịu nghe theo lời tôi, đâu đến nỗi phải bỏ mạng như ngày hôm nay". Lý Thế Dân rất khâm phục trước lời thẳng thắn của Ngụy Chinh, những bắt tội, mà còn phong ông chức Gián quan, sau đó còn thường xuyên mời ông vào trong cung hỏi về chính .

      Năm Trinh Quan thứ nhất, Ngụy Chinh được thăng làm Thượng thư tả thừa. Bấy giờ, có người kiện ông tự đề bạt họ hàng thân thích mình làm quan, Đường Thái Tông liền cử Ngự sử đại phu Ôn Ngạn Bác điều tra, kết quả là có bằng chứng, chỉ là lời bịa đặt mà thôi. Dù vậy, Đường Thái Tông vẫn cử người đến rằng: "Sau này phải xa lánh hiềm nghi, đừng gây nên việc rắc rối như vậy nữa". Ngụy Chinh bèn lập tức vào gặp vua và rằng: "Tôi nghe giữa vua tôi phải phối hợp và nâng đỡ lẫn nhau, nếu kể kiệm công làm việc, mà chỉ chú ý về xa lánh điều hiềm nghi, hưng vong của nhà nước khó mà biết được". Ông đồng thời thỉnh cầu Đường Thái Tông nên coi mình là lương thần chứ phải là trung thần. Đường Thái Tông hỏi lương thần và trung thần có gì khác nhau? Ngụy Chinh đáp rằng: "Bản thân mình được thơm lây, vì khiến nhà vua trở thành ông vua sáng suốt, con cháu kế thừa nhau, phúc lộc vô cương, đó là lương thần. Còn như khiến bản thân mình bị giết, nhà vua trở thành ông vua bạo ngược, nhà và nước đều mất cả, chỉ còn lại hư danh mà thôi, đó là trung thần. Có thể là khác nhau trời vực ". Đường Thái Tông nghe xong liền gật đầu khen phải.

      Do Ngụy Chinh sợ mang tiếng phạm thượng, dù là trong khi nhà vua nổi nóng, ông vẫn dám tranh cãi lại chứ chịu nhún nhường, nên Đường Thái Tông lắm lúc cũng phải kính nể ông.

      Đường Thái Tông có con chim ưng, nhà vua thường để nó đậu vai và tỏ ra rất đắc ý. Khi nhà vua nhìn thấy Ngụy Chinh từ đằng xa tới, bèn nhanh chóng dấu con chim vào trong áo. Ngụy Chinh cố ý nán lại rất lâu, khiến con chim bị chết ngạt mà nhà vua cũng chẳng dám sao.

      Năm Trinh Quan thứ 12, Ngụy Chinh thấy Đường Thái Tông dần dần trễ nải xử lý việc chính , lao vào ăn chơi phù phiếm, bèn dâng lên bản tấu chương nổi tiếng "Thập tiệm bất khắc chung sơ", trong về mười điều thay đổi và mười điều phải suy nghĩ lại.

      Năm Trinh Quan thứ 16, Ngụy Chinh ốm nặng nằm liệt giường, ông sống cần kiệm, vô gia cư. Đường Thái Tông bèn ra lệnh đem nguyên vật liệu chuẩn bị xây cung điện của mình ra dựng nhà cho Ngụy Chinh. Ít lâu sau, Ngụy Chinh mất. Đường Thái Tông đến khóc rằng: " người dùng đồng làm gương, có thể nhìn thấy mình ăn mặc có đoan trang hay ; Dùng lịch sử làm gương, có thể thấy được nguyên nhân nhà nước hưng vong; Dùng người làm gương, phát mình làm đúng hay sai. Nay Ngụy Chinh chết là ta thiếu mất tấm gương tốt".

      --- ------ ------ ------ -----
      Mọi người hỏi tại sao Công chúa lại được sủng ái, tác giả có chia sẻ rằng:

      1. Nguyên nhân khách quan là do tác giả.
      2. Nguyên nhân chủ quan: Trong hoàng gia, có người vô duyên vô cớ được sủng. Quan trọng là do năng lực biết tiến biết lùi của nhà mẹ đẻ Cẩn Hoàng Hậu. Đương nhiên cũng có trận mưa kia, cổ nhân đều vô cùng mê tín mà! Ai bảo lúc Tiểu công chúa sinh ra có trận mưa "Hạn hán lâu gặp cam lộ" đâu!

      *cam lộ: sương ngọt, ý chỉ điều may mắn, điềm lành. bảo cam lộ chính là nước thánh trong cái bình của quan thế bồ tát

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 10:

      Editor: Búnn.

      Từ ngày cải trang trở về cung, Thuận Khải Đế lại thần thần bí bí nhốt mình trong ngự thư phòng, ngoại trừ lâm triều ngay cả Khôn Thái cung của Hoàng hậu cũng bước vào bước.

      Cảnh tượng ngày khiến người trong cung nhao nhao phỏng đoán...

      Ngay cả Cát An cũng mờ mịt hiểu là có chuyện gì: Chẳng lẽ vì lời đồn mà Hoàng thượng giận chó đánh mèo sao?

      Nhưng lại giống như vậy, từ hôm về đến nay, cũng thấy mặt Hoàng thượng tỏ vẻ vui...

      Cát An nhớ lại, lại vươn cổ nhìn tráp làm từ gỗ cây tử đàn khảm san hô màu hồng điểm hạt ngọc màu xanh án thư của Thuận Khải Đế.

      liên tiếp ba ngày rồi.

      Ba ngày gần đây, sau khi Thuận Khải Đế phê tấu chương xong, thấy ông viết viết, vẽ vẽ gì đó giấy tuyên thành, còn biểu tình lúc cau mày, lúc cười .

      Lúc cảm thấy hài lòng chính là lúc phải đứng dậy lật sách sổ.

      Ví như lúc cần rời nhàng đặt giấy tuyên thành vừa vẽ xong vào tráp làm bằng gỗ tử đàn kia giống như vật gì đó vô cùng trân quý.

      Từ lúc Thuận Khải Đế học Cát An bắt đầu phụng dưỡng bên cạnh ông, lúc đó chưa bao giờ thấy chủ tử của mình có biểu như vậy. Những ngày cuối cùng của Tiên Đế, Khang Vương muốn đoạt vị, cũng là lúc Thuận Khải Đế thực trưởng thành.

      Chỉ là, nhìn dáng vẻ bây giờ của Hoàng thượng, có khi nào...

      Có khi nào...

      Ai, trong thời gian ngắn Cát An cũng biết giải thích như thế nào.

      Cho nên suy nghĩ lại hướng về phía cái tráp kia.

      Có tâm dòm ngó, chợt thấy sau gáy lạnh run, đưa tay lên sờ gáy rồi lại rùng mình cái.

      Làm nô tài, những điều nên nghe đừng nghe, dù có nghe được cũng làm như biết, nên nhìn đừng nhìn, trừ phi...

      Cát An lại sờ cổ, với đầu của mình, mặc dù cắt xuống cân lên bán được mấy đồng, nhưng trong nhà chỉ có mình , còn chi nào khác, nỡ để mất nó!

      Lúc này, Thuận Khải Đế phê xong tấu chương cuối cùng, đưa tay cầm lấy tráp bàn, khép ống tay áo đứng dậy, liếc nhìn Cát An ngây ngốc ở bên cạnh, ho tiếng.

      Cát An vội vã hoàn hồn, cuống quýt quỳ xuống xin lỗi.

      "Hãy bình thân!" Tâm trạng của Thuận Khải Đế rất tốt, : "Đến Khôn Thái cung!"

      "Vâng!"

      Cát An lên tiếng trả lời, muốn tiến lên nhận tráp trong tay Thuận Khải Đế.

      " cần! Trẫm tự cầm!"

      Thuận Khải Đế vỗ vỗ cái tráp bảo bối của mình.

      ***

      Trong Khôn Thái cung.

      Trong tháng cữ, cũng vào ngày thứ mười hai, Cẩn Hoàng hậu lập tức rời khỏi Sản các đến Đông Noãn các.

      Lúc này, Cẩn Hoàng hậu nhìn Thái hậu chơi đùa với tiểu nữ nhi.

      "Hoàng hậu, con muốn bỏ tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh sao?"

      Thái hậu cầm cửu liên hoàn bằng ngọc hòa điền trong tay tạo ra thanh 'đinh ' êm tai bên cạnh Lã Duyệt.

      Lã Duyệt vươn bàn tay mũm mĩm ra muốn bắt lấy cửu liên hòa, trong lòng nhịn được mà than tiếng: Những vật ngự dụng trong Hoàng cung này đều phải là những vật bình thường! Ngọc Hòa Điền này vừa chạm vào tay cảm thấy ấm nhuận (ấm áp và quá khô hanh), trơn bóng như son. Ngay cả người chưa từng trải việc đời như nàng cũng biết đó là thứ tốt.

      Nàng vừa nghĩ đến chuyện sau này mình có thể dùng những thứ được coi là bảo bối trong viện bảo tàng này giống như Thổ địa nhập thân, muốn hét lên: "Tham tài, tham tài!"

      Cũng thèm để ý xem Mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu gì. Chỉ thấy lòng tham đầy người, đưa cái chuông vào miệng, dùng lợi cắn cắn miếng.

      Ta cũng nếm thử xem vàng ròng có hương vị như thế nào.

      Ừ, hơi ngọt.

      Sau đó, lúc nàng cười tươi đến độ thấy răng cũng thấy mắt nghe thấy tiếng rèm che được nâng lên, tiếp theo là tiếng hô: "Hoàng thượng kim an!"

      Lã Duyệt quay đầu lại, thấy Phụ hoàng mặt mày hớn hở bước vào.

      tivi người ta vẫn thường diễn mỗi lần Hoàng đế tới đều có người hô to truyền báo, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tiếng truyền báo mỗi lần Phụ hoàng tới cung của Mẫu hậu, luôn lặng lẽ tiếng động bước vào. Thói quen này thực tốt lắm, nếu phi tần trong cung muốn làm chuyện gì đó bí mật đều phải để tâm phúc ở ngoài canh gác, là....

      Nàng lại biết, cổ quái này của Thuận Khải Đế chỉ phát bệnh ở chỗ Mẫu hậu của nàng thôi.

      Thuận Khải Đế bước vào trong phòng, sau khi hành lễ các kiểu xong, bước lên ôm Lã Duyệt vào trong ngực.

      "Ba ngày gặp, tiểu nữ nhi lại đẹp thêm vài phần! Ừ, giống Hoàng hậu."

      Thái hậu cười : "Cái này cũng chưa chắc đâu! Nàng còn , đợi đến lúc trưởng thành, con cứ chờ xem, nhất định khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Hoàng hậu cũng kém vài phần."

      Năm đó Cẩn Hoàng hậu mười ba tuổi xinh đẹp giống như nữ thần, đó cũng chính là lý do vừa sinh ra được tiên hoàng chỉ hôn cho Thuận Khải Đế lúc đó vẫn còn là Thái tử. Mặc dù có người dám thẳng, nhưng cũng ngầm truyền lời cho nhau, Cẩn nương con vợ cả của Minh gia chính là Đệ nhất mỹ nhân của Chiêu quốc, có người nào có thể sánh bằng. Nhưng điều làm Cẩn Hoàng hậu nổi tiếng phải là diện mạo mà là do tài năng của nàng. Từ khi bà ra đời được Minh gia lấy Chi lễ của Thái Tử phi để dạy bảo, cầm kỳ thư họa biết, ngay cả mưu lược cũng nắm trong lòng bàn tay.

      Cẩn Hoàng hậu đỏ mặt: "Mẫu hậu, người lại trêu đùa nô tỳ rồi1"

      Thái hậu đối xử với Cẩn Hoàng hậu giống như nữ nhi, mẹ chồng nàng dâu chưa từng có lúc hiểu nhau.

      "Ai gia thương con còn hết..." Vui đùa vài câu, Thái hậu lại đổi đề tài: "Hoàng đế tới vừa đúng lúc, ta và Hoàng hậu đến tiệc đầy tháng của Tiểu phúc tinh này."

      "À..Có gì ổn sao?"

      "Nô tỳ muốn bỏ."

      "Vì sao?" Thuận Khải Đế cau mày, ông muốn làm điều tốt nhất cho nữ nhi duy nhất của mình và Cẩn Hoàng hậu, đương nhiên là tiệc đầy tháng cũng cần phải tốt nhất.

      "Vừa trải qua đại tai họa, còn rất nhiều việc phải làm, lúc này trong cung nên làm chuyện đầy tháng cho đứa trẻ..." Cẩn Hoàng hậu giấu suy nghĩ của mình trong lòng, bà sợ tiểu nữ nhi được nhiều người chú ý dẫn đến họa sát thân.

      Cây mọc thành rừng, gió thổi thành bão.

      Trong hoàng gia, được cưng chiều quá mức cũng phải là chuyện tốt.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 11: Viên ngọc đẹp nhất của trời đất.
      Editor: Búnn.

      Đôi mắt rạng rỡ của Thuận Khải Đế chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của Cẩn Hoàng hậu.

      Chỉ thấy mỗi cái nheo mắt cau mày của bà đều có loại phong tình.

      Thuận Khải Đế than tiếng, làm sao ông hiểu lo lắng của Hoàng hậu đây?

      Gần đây mỗi câu , mỗi hành động của ông đều như với mọi người, Tiểu công chúa là người được sủng ái, bản thân cũng biết là mình thể quá mức.

      Mặc dù ông có ít nữ nhi, nhưng mãi gần bốn mươi tuổi mới có được nữ nhi thuộc dòng chính. Chỉ cần là người có tuổi chút, nhất định cưng chiều đứa con tuổi nhất.

      Chưa đến chuyện ngày thường Lã Duyệt trắng trẻo đáng , lúc nào cũng cười, nhìn vô cùng dễ thương, còn tranh cãi ầm ĩ như những đứa trẻ mới sinh khác. Nếu triều đình có chuyện gì phiền lòng, chỉ cần nhìn tiểu nữ nhi cười đáng như phật Di Lặc cái mọi phiền toái cũng bị quét .

      Lại còn là con do Hoàng hậu sinh, là nữ nhi của phi tử, dù có bao nhiêu sủng ái lẫn vào dòng chính được.

      Nhưng ông lại quên mất, được sủng ái của Hoàng đế cũng phải là...

      Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Thuận Khải Đế lại cảm thấy bực mình trong lòng.

      Mình đường đường là nhất quốc chi quân, tại sao muốn sủng ái nữ nhi của mình mà còn phải lo lắng cái nhìn của người khác?

      Thuận Khải Đế càng nghĩ càng giận, là người ở địa vị cao, vốn giận mà tự uy, lúc này quanh người lại bị bao phủ bởi luồng khí tức giận, khiến Lã Duyệt cảm thấy rùng mình, nâng mắt nhìn gương mặt đen giống như nghiên mực của Phụ hoàng ôm mình.

      Cảm thấy khó hiểu.

      Lúc mới bước vào mặt mày vẫn còn hớn hở, tại sao lâu sau lại biến thành như mưa rào có sấm chớp vậy?

      Giống như cảm thấy được ánh mắt của tiểu nữ, Thuận Khải Đế cúi xuống nhìn.

      Cứ như vậy Lã Duyệt và Thuận Khải Đế bốn mắt nhìn nhau.

      Nghĩ tới mỗi ngày đều cười với Thuận Khải Đế, giống như hình thành phản xạ có điều kiện, lúc này Lã Duyệt lại cười "Khách khách" vài tiếng, chỉ thấy lợi thấy mắt.

      Tiếng cười của trẻ sơ sinh là động lòng người nhất.

      Thuận Khải Đế nâng tiểu nữ nhi lên, dùng râu cọ cọ vào khuôn mặt nhắn trắng trẻo của nàng, khiến Lã Duyệt cười "khách khách" ngừng được.

      Mây đen bị quét lại biến thành trời trong.

      "Theo lời Hoàng hậu , bỏ !"

      Thuận Khải Đế có hơi do dự, nhưng cũng biết lo lắng của Hoàng hậu phải có lý. sủng ái củng Hoàng đế cũng là loại bùa đòi mạng. Nghĩ xong lại hạ quyết tâm, dù có thế nào cũng thể khiến tiểu nữ nhi mất nụ cười của trẻ sơ sinh này được.

      Nghe thấy tiệc đầy tháng của mình bị bỏ , Lã Duyệt cũng có ý kiến gì, cây to đón gió, suy cho cùng ở cao bị sét đánh thôi.

      Trước khi xuyên về thế giới này, nàng xem ít phim cung đấu, điển cố lịch sử cũng đọc ít, tự nhiên biết, thân phận bây giờ của mình tệ, thái độ của Phụ hoàng với mình cũng khá tốt, như vậy cũng quá hấp dẫn ánh mắt của người khác rồi.

      Nàng cũng nhận ra cơ thể bé của mình có thể gánh vác được phúc phận như vậy hay , chỉ sợ giảm thọ thôi, tốt hơn hết là vẫn nên khiêm tốn khi đối xử với người khác. Xuyên cũng dễ dàng gì, nàng cũng muốn trở thành nàng công chúa chưa kịp lớn phải gặp Diêm Vương.

      Phía bên này nàng định lập kế hoạch làm công chúa có cuộc sống bỗng nhiên cảm thấy cơ thể tròng trành, lại nâng mắt lên nhìn, nàng lại được Hoàng tổ mẫu ôm vào trong lòng rồi.

      Sau đó lại nghe thấy Thuận Khải Đế ra lệnh cho cung nhân dọn dẹp bàn đất, tự mình đặt tráp gỗ vô cùng tinh xảo lên đó, mở tráp ra, lấy giấy Tuyên thành đặt lên mặt bàn.

      Lã Duyệt cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ngó, nhưng nhìn lắm, chỉ thấy hình như mặt có vẽ cái gì đó.

      Sau đó lại nghe Thuận Khải Đế : "Tiểu nữ nhi ra đời lúc trăng tròn, nên lấy Nguyệt làm tên, trẫm nghĩ ra được mấy cái rồi, hôm nay đúng lúc mẫu hậu có ở đây, mau giúp trẫm chọn cái ."

      "Vậy sao? Để ai gia xem xem. Lung Nguyệt...Lý Lung Nguyệt..." Thái hậu suy nghĩ trong chốc lát. "Lung chính là viên ngọc đẹp nhất, Nguyệt chính là viên ngọc của trời đất, viên ngọc đẹp nhất của trời đất, ừ, rất tốt rất tốt, ai gia rất thích tên này." Thái hậu cúi đầu, nhìn đứa ở trong lòng, với nàng: "Lung Nguyệt, thấy thế nào, tên này Phụ hoàng chọn cho con, con có thích ?"

      Lã Duyệt chớp chớp mắt nhìn Thái hậu, nhếch miệng cười.

      Lung Nguyệt, tên này rất đẹp, Lung Nguyệt, Lã Duyệt, cách đọc có phần giống nhau, nàng thích.

      "A! Đứa này hiểu sao? Con là con cũng thích sao?" Thái hậu mỉm cười. "Hoàng hậu, con cảm thấy thế nào?"

      "Nô tì cũng cảm thấy tên này rất tốt, chỉ là tên này..." Cẩn Hoàng hậu cau mày. "Chữ Lung, có phải nghe giống như Long ..."

      Các thế hệ trong gia phả của hoàng tộc Đại Chiêu quốc, cách sắp xếp tên chữ của dòng chính và dòng thứ cũng khác nhau, đó là lý do mà trong thế hệ này, hai Hoàng tử con của Cẩn Hoàng hậu lấy chữ 'Long', còn các Hoàng tử thứ xuất khác lấy chữ "An". Trong dòng họ, nữ tử được sắp chữ, trừ phi là được vô cùng vô cùng coi trọng mới được sử dụng chữ có đọc gần hoặc giống nhau.

      Mà bây giờ chữ "Lung" này lại biểu rất ràng rằng Thuận Khải Đế vô cùng sủng ái tiểu nữ nhi.

      "Đây là đích nữ của trẫm, được sủng là chuyện vô cùng bình thường!"

      Ngữ khí của Thuận Khải Đế vô cùng quyết đoán.

      " phải chỉ là chữ 'Lung' thôi sao, Tiểu phúc tinh của ai gia đảm đương nổi, Hoàng hậu đừng suy nghĩ quá nhiều." Vừa dứt lời, Thái hậu nâng đứa trong lòng lên, hôn hôn vài cái.

      "Là nô tì nghĩ nhiều, toàn bộ đều do Hoàng thượng và mẫu hậu quyết định."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 12: Nhũ danh Cửu Nhi.

      Editor: Búnn.

      Khuê danh đời này của Lã Duyệt được quyết định như vậy, Lung Nguyệt - Viên ngọc đẹp nhất của trời đất.

      Tiểu nữ nhi do mình sinh ra có thể được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, đương nhiên là Cẩn Hoàng hậu vô cùng vui sướng.

      Nhưng lại sợ tiểu nữ nhi mới sinh ra, chịu nổi phúc lớn như vậy. Thông minh linh hoạt, dịu dàng khéo léo còn bằng tìm cho tiểu nữ nhi nhũ danh để áp chế loại phúc khí này: " giờ có khuê danh rồi, còn thiếu cái nhũ danh dễ gọi, mẫu hậu và Hoàng thượng cùng xem nên đặt gì tốt?"

      "Cái này...."

      Nhiều ngày nay Thuận Khải Đế suy nghĩ đến đại danh của nữ nhi, có lòng dạ nghĩ đến nhũ danh.

      "Nhũ danh đương nhiên là nên để người làm mẹ lấy rồi." Thái hậu cười.

      "Vậy nô tì đành tự chủ ý lần vậy, mẫu hậu, Hoàng thượng cảm thấy chữ 'Cửu' này như thế nào?" Cẩn Hoàng hậu nhìn Thái hậu và Thuận Khải Đế, dịu dàng : "Đứa này vốn là đứa thứ chín, chữ 'Cửu' này lại dễ đọc, mà người xưa vẫn thường 'tên xấu dễ nuôi'. Đứa này vừa mới sinh ra được mẫu hậu và Hoàng thượng thương, nô tỳ muốn tìm nhũ danh đơn giản mộc mạc chút để áp phúc khí này của nàng mới tốt, ý của mẫu hậu và Hoàng thượng như thế nào?"

      Cẩn Hoàng hậu vừa ý đúng chữ ‘Cửu’, nhiều hơn, giờ tiểu nữ nhi được giơ quá cao trước mặt hai vị đại nhân vật này, chín phần thêm tràn, sủng ái quá sợ bị giảm thọ. Cẩn Hoàng hậu cầu tiểu nữ nhi thập toàn thập mỹ về mọi mặt, chỉ mong nàng có thể bình an lớn lên mà phải lo lắng chuyện gì, cho nên, sủng cũng được, sủng cũng được, chỉ cần chín phần là được rồi!

      "Cửu...ừm, ai gia cảm thấy rất tốt, Hoàng đế nghĩ như thế nào?"

      Thái hậu hết lòng tin theo Phật pháp, Phật rằng: Cửu cửu quy nhất, thành chính quả. Cho nên, trong Phật gia, 'Cửu' đại biểu cho cấp bậc cao nhất, Thái hậu lão nhân gia cực kỳ ngưỡng mộ nên vô cùng vui vẻ nó khi được sử dụng người tiểu tôn nữ nhà mình.

      Thuận Khải Đế gật đầu, trong quy định của Hoàng thất, 'Cửu' là cao nhất, là tiểu nữ nhi ruột thịt cho nên đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất: "Được, rất tốt, vậy cứ gọi là 'Cửu Nhi' !"

      Cứ như vậy, người được ba người có địa vị cao nhất trong Đại Chiêu quốc coi trọng, Lã Duyệt...à , là công chúa Lý Lung Nguyệt có cái nhũ danh dễ thân thiết, đáng , trong sáng, dễ gọi, 'Cửu Nhi'!

      Công chúa Cửu Nhi trốn trong lòng Thái hậu, chớp chớp mắt, còn chép chép miệng , 'Lung Nguyệt' tốt sao? Tại sao còn muốn vẽ thêm chuyện làm gì chứ? Còn 'Cửu Nhi', là đất cũng bỏ rồi, ai!

      Đáng tiếc, ba vị ở đại nhân vật ở đây cảm nhận oán niệm của công chúa Cửu Nhi.

      Sau khi quyết định xong khuê danh và nhũ danh, Thuận Khải Đế lại mở ra tờ giấy Tuyên thành khác, mặt vẽ bản phác thảo khóa Trường Mệnh, vừa thấy biết là do Thuận Khải Đế tự tay viết ra.

      Khóa Trường Mệnh còn được gọi là khóa đỡ đầu, bình thường đều là do trưởng lão đeo cho trẻ mới sinh, phòng tránh tai họa, trừ tà, mong bình an lớn lên.

      Lung Nguyệt ngẩng cổ lên xem lát, cũng chỉ nhìn được mơ hồ, có lẽ là do đôi mắt của trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn. Cảm thấy có bao nhiêu thú vị, còn là cơ thể của trẻ sơ sinh, tinh thần và thể lực đều có hạn, lát sau ngủ say.

      Về phần, cuối cùng Hoàng tổ mẫu, phụ thân và mẫu hậu chọn cái nào nàng thể biết được rồi.

      Đảo mắt cái đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng của Lung Nguyệt.

      Dựa theo dụng ý 'giản lược' của Cẩn Hoàng hậu, tiệc đầy tháng được làm như gia yến bình thường.

      Thuận Khải Đế, Thái hậu, nhóm phi tần của Thuận Khải Đế và nhóm Hoàng tử, Công chúa. Còn có huynh đệ nhất mẫu của Thuận Khải Đế, Bình Vương, An vương và gia quyến.

      Đương nhiên, còn có gia đình bên ngoại của Công chúa Lung Nguyệt, nhưng cũng chỉ có Minh Lão thái sư, Minh Đại học sĩ và phu nhân và phu thê Minh Lý, cùng nam nữ con vợ cả.

      Tất nhiên, những điều có thể giản lược trong tiệc đầy tháng này đều giản lược toàn bộ rồi.

      Thời điểm Lung Nguyệt lên sân khấu đều khiến mọi người chấn động dứt, nàng được Thuận Khải Đế ôm ra.

      Người xưa vẫn : Nghiêm phụ từ mẫu.

      Đó chính là lý do mà từ trước đến nay, mọi người đều ôm cháu ôm con.

      Lúc Thái tử Lý Long Hựu được sinh ra, Thuận Khải Đế cũng vui mừng như vậy, nhưng vẫn ôm chút nào.

      Mà hôm nay lại như vậy, là khiến người ta muốn rớt cả tròng mắt.

      Lung Nguyệt muốn nhận thức ràng nhưng người thân thiết, tiếc rằng cơ thể bé vốn có lực. Trước đó lại chơi đùa với hai vị huynh trưởng nên yến tiệc còn chưa được nửa, nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ.

      Có điều, lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có vài ánh mắt lạnh lẽo oán độc luôn theo sát người mình. biết là do ảnh hưởng của tâm lý hay là do cơ thể bé, nên giác quan thứ sáu nhạy cảm. Lung Nguyệt cũng cảm thấy, xuất của nàng cũng kéo theo khá nhiều hận thù.

      Được phụ hoàng tự mình ôm ra! Điều này khiến những đứa con khác có suy nghĩ gì? Nếu như mình cũng trong nhóm Long tử Phượng nữ kia cũng cảm thấy vui. Cùng là con, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy?

      Lại nghĩ tới, sau này mình đừng nên hy vọng xa rời có tỷ muội tình thâm rồi.

      Lúc Lung Nguyệt tỉnh lại được Cẩn Hoàng hậu ôm trong ngực, đứng trong khu rừng trúc.

      Còn phụ hoàng, còn chút hình tượng của cửu ngũ chí tôn nữa, mà thay vào đó mặc áo gấm màu xanh nhạt thêu rồng quấn mây, vạt váo được nhét vào đai ngọc ở bên hông, trong tay cầm cái xẻng, dùng sức đào cái gì đó ở gốc trúc.

      Lung Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong suốt.

      Phụ hoàng và mẫu hậu của nàng chơi trò lấy bảo vật sao?
      Sweet you, Thanh HằngBetty thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 13: Nữ Nhi Hồng.

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt định 'a! a!' hai tiếng để thông báo cho phụ hoàng và mẫu hậu rằng mình tỉnh lại rồi. nghe thấy tiếng bước chân từ xa về phía này.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần và hoàng huynh sai người mang rượu đến đây." Giọng có chút trẻ con vang lên.

      Lung Nguyệt biết giọng này, là Ngũ hoàng tử, tiểu ca của nàng. Chỉ là cần rượu đến làm gì?

      Mượn ánh ánh trăng, dưới bóng trúc loang lổ, vài cung nhân lục đục vận chuyển vò rượu được bọc bằng gấm vàng màu sáng niêm phong đỏ về phía này.

      "Phụ hoàng, từng này rượu đủ chưa? Nếu đủ nhi thần và Ngũ hoàng đệ sai người mang thêm?" Trong giọng của Thái tử Lý Long Hựu mang theo nét trầm ổn mà thiếu niên mười hai, mười ba tuổi nên có.

      "Ừm..." Thuận Khải Đế đảo mắt qua mấy vò rượu. "Đủ rồi!"

      "Vậy nhi thần giúp phụ hoàng chôn rượu!" Ngũ hoàng tử Lý Long Tá hưng phấn, giống như đây là trò chơi vô cùng thú vị.

      ràng Thuận Khải Đế muốn người khác động tay vào. Sau đó lại cầm lấy vò rượu, tay đặt vào hố được đào xong từ trước, hình dung giống như làm chuyện gì đó vô cùng to lớn.

      Có thể là do vai mang trọng trách của người kế thừa, cho nên tính tình của Lý Long Tá trầm ổn như huynh trưởng Lý Long Hựu, mà tương đối linh hoạt, có điều như vậy mới đúng là dáng vẻ mà người mười mấy tuổi nên có. đứng ở bên cạnh, chưa từng nhàn rỗi, đưa tay nhàng nhấc góc áo lông chồn bọc lấy Lung Nguyệt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nà của nàng.

      Mặc dù vào tháng tư, nhưng vẫn hơi se lạnh, lúc này lại là buổi tối, cho nên Lung Nguyệt bị bọc kín. Lúc trước chỉ có thể đánh giá qua khe hở, bây giờ còn vật gì che trước mắt nữa, nên nàng có thể thoải mái đánh giá.

      Chỉ thấy trong rừng trúc có chừng mười mấy hố lớn, từng cái hố được Thuận Khải Đế tự tay đặt vò rượu vào, lúc này ông dùng xẻng xúc đất vào, rồi sau đó giẫm chân lên đó.

      "Muội muội dậy rồi!" Lý Long Tá vui vẻ reo lên, đưa đầu lại gần mặt Lung Nguyệt, lè lưỡi, nhăn mặt.

      Lung Nguyệt lại cười, chỉ thấy lợi thấy mắt.

      Cẩn Hoàng hậu nâng nàng lên gần mặt, hôn cái vào khuôn mặt nhắn của nàng, giọng dịu dàng ấm áp như gió mùa xuân: "Cửu Nhi dậy rồi sao? Phụ hoàng con chôn 'Nữ Nhi Hồng' vì con đấy..."

      Nữ Nhi Hồng?

      Theo như hiểu biết của Lung Nguyệt, thời xưa ở vùng Thiệu Hưng có phong tục là: Trong nhà có chuyện vui như sinh con , sau khi sinh nữ nhi, chôn vài hũ rượu vàng dưới tàng cây trong nhà, đợi đến lúc nữ nhi xuất giá đào lên lấy ra để đãi tân khách. Khi đó vì được chôn dưới đất trong thời gian dài nên rượt có mùi thơm ngào ngạt, mê hoặc lòng người.

      Chẳng lẽ Đại Chiêu quốc chưa từng xuất trong lịch sử cũng có tập tục này?

      Lung Nguyệt biết, mấy ngày trước Thuận Khải Đế cải trang vi hành, nghỉ chân tại gia đình nông thông, đúng lúc nhà người ta mới sinh nữ nhi, chôn rượu dưới tàng cây trong viện nhà mình. Lúc ấy Thuận Khải Đế động tâm, cảm thấy vô cùng thú vị. Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu nữ nhi, lại nhớ tới chuyện hôm đó nên dẫn Cẩn Hoàng hậu và hai nhi tử đến đây....

      Nghĩ tới mười mấy năm sau, lúc Cửu Nhi xuất giá, mang chỗ rượu này ra sử dụng trong đại yến đãi quần thần. Nhưng khi nghĩ đến hai từ 'Xuất giá' mặt lại đen lại.

      Cẩn Hoàng hậu, Lý Long Hựu và Lý Long Tá kinh ngạc, vừa rồi Thuận Khải Đế vẫn vui vẻ, tươi cười như mùa xuân mà sao bây giờ chuyển sang u của ngày mưa rồi.

      Đúng lúc đó lại nghe được Thuận Khải Đế giọng quở trách: "Tương lai biết tên tiểu tử vô liêm sỉ nào có phúc khí lấy được Tiểu Cửu Nhi của trẫm đây!"

      Thái tử Lý Long Hựu nhanh chóng che mặt lại, nín cười.

      Khóe miệng của Ngũ hoàng tử cũng cong lên, mãi mới ép nó xuống được, còn trái tim ngừng run rẩy có cách nào dừng lại được.

      Đôi mắt đẹp tựa làn nước mùa thu của Cẩn Hoàng hậu cười như cười, nhìn chằm chằm vào Thuận Khải Đế, giống như muốn nhận thức ông lại lần nữa.

      Từ lúc Cửu Nhi sinh ra, dường như Hoàng thượng càng có nhiều điểm còn giống như trước kia nữa.

      Chỉ có Lung Nguyệt cần kiêng nể làm tổn thương thể diện của Thuận Khải Đế, dù sao phụ hoàng cũng cho rằng nàng cười ông. Cho nên nàng lại bắt đầu cười rộ lên, vẫn nụ cười thấy lợi thấy mắt ấy, biết trong lòng co rút bao nhiêu lần rồi.

      Có điều, chung tất cả phụ thân trong thiên hạ này đều thương nữ nhi, đều coi nữ tế như cừu địch!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :