1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 53: Gà trống bái đường.

      Editor: Búnn.

      xe ngựa có vẻ ngoài bình dị ra từ cửa phía tây của Hoàng cung, thẳng tới phố lớn mới dừng lại.

      Bốn vị thiếu niên mặc y phục bình thường khiến người khác chú ý từ xe ngựa bước xuông, nhưng nếu nhìn kỹ có thể xác định được chất liệu y phục đều là ngàn vàng khó mua. Chỉ miếng ngọc bội lấy ra từ tà áo cũng đủ để gia đình bình thường nhiều nhân khẩu ăn trong vòng hai năm.

      Đây chính là bốn huynh muội Lung Nguyệt.

      Sau khi Thái tử Lý Long Hựu lệnh cho người điều khiển xe ngựa đến quán trà cách đó xa xong dẫn đầu quẹo vào ngõ .

      Mới được vài bước, liền thấy phía trước có hai người đứng chờ, là Lý Long Triệt và Minh Hiên.

      Mọi người ở bên ngoài nên Lý Long Hựu xua tay miễn tất cả các nghi thức xã giao.

      Lung Nguyệt lại nghe thấy Lý Long Triệt : "Các huynh trưởng cũng đến xem gà trống bái đường sao?"

      Gà trống bái đường?

      Lung Nguyệt cũng từng nghe đến có loại phong tục này. Nghe trước hôn lễ tân lang qua đời hoặc là ở ngoài có cách nào trở về đúng thời gian để tham gia hôn lễ 'Lấy gà đại tế', để tân nương bái đường thành thân với gà trống. Mà lúc tuyển chọn gà trống cũng tốn ít sức lực, thứ nhất là gà trống phải là con đầu tiên được gà mái ấp ra, thứ hai hoạt bát lanh lợi sôi nổi, được có bệnh, thứ ba là cân nặng phải trùng với đuôi số tuổi của tân lang.

      khi gà trống được chọn phải nhốt mình trong lồng mới, lồng được buộc mảnh vải đỏ, dán hai chữ 'Gà may mắn' màu đỏ lên đó. Đồ ăn mỗi bữa cũng có đồ mặn, ngũ cốc. Đợi đến thời điểm bái đường, tự tân lang chọn người ôm gà trống, người đó thay thế tân lang hoàn thành hôn lễ với tân nương.

      "Là khuê nữ gia đình nào phải tổ chức hôn lễ như thế?" Lung Nguyệt cảm thấy tò mò, nhưng cũng có chút đồng tình mơ hồ. Lúc nàng đọc sách cũng có thấy, 'Lấy gà đại tế' phải là xung hỉ cũng là minh hôn( hôn lễ của người ), loại nào cũng là gia đình quyền quý, nhà cao cử rộng mua nương gia đình nghèo khó, dễ nghe là thú thê, chứ ra chính là gia đình giàu có mong được gửi gắm tinh thần thôi. Bình thường nàng dâu được gả vào gia đình chồng theo cách này thể diện còn bằng nô tài.

      "Bùi gia thú thê." Minh Hiên lời ít ý nhiều.

      "Bùi gia?"

      Trong đầu Lung Nguyệt thoáng gương mặt cương nghị có nét nho nhã của thiếu niên.

      Minh Hiên khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Long Hựu, nháy mắt ra dấu. Tuy chỉ là cái chớp mắt, nhưng vẫn bị Lung Nguyệt nhạy cảm bắt được.

      "Triệt Nhi biết được chuyện này từ đâu?" Lung Nguyệt hỏi. "Bình Hoàng thúc có thể thả để dễ dàng như vậy sao? sợ đệ gặp rắc rối à?"

      Lý Long Triệt cười haha hai tiếng: "Tất nhiên là nghe Đoan Nghiễn ". Đoan Nghiễn là tùy tùng thân cận của Minh Hiên.

      "Đệ với phụ vương là xem náo nhiệt, làm sao ông ấy có thể biết được? Còn có Hiên Nhi tới tìm đệ, đương nhiên là phụ vương yên tâm rồi."

      Lung Nguyệt cảm thấy sáng tỏ, ra tên tiểu bá vương này là do ca ca ra mình và biểu ca tính kế lôi ra ngoài. Chỉ là tại sao lại phải cùng nhau tính kế? Lần gà trống bái đường này có gì kỳ quái sao?

      Mấy người Lung Nguyệt vừa mới hàn huyên vài câu thấy trong khu phố càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt. Lung Nguyệt được vài vị huynh trưởng bảo vệ về phía cửa lớn của Bùi phủ.

      Lúc còn nghe được người qua đường chuyện phiếm: "Lần đầu tiên ta thấy có kiểu gà trống bái đường này."

      "Đừng ngươi còn trẻ, lần đầu gặp được chuyện này, ngay cả người đất lấp nửa người như ta cũng lần đầu nhìn thấy đó!"

      Lại người : " biết tại sao đường đường là phủ tướng quân như Bùi gia lúc thú thê lại phải bái đường với gà trống?"

      "Nghe là Đại thiếu gia Bùi gia, tháng trước Thiếu tướng quân bị trọng thương chiến trường, sợ chuyện bất ngờ, lão phu nhân Bùi gia đau lòng đại tôn tử, cầu cao nhân xem bát tự, năm nay Thiếu tương quân bị sao Thái tuế chiếu, cần người có phúc cao vào hậu trạch để che những điều tốt, mang đến điều tốt lành. Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân đều tang phu, được coi là người có phúc cao, sau đó liền cầu thân với chất nữ nhà mẹ đẻ, đến xung hỉ cho Bùi thiếu tướng quân, dẹp bỏ tai họa."

      "Sao ngươi lại biết được ràng như thế?"

      "Người biết sao, là mật thám có tiếng đấy."

      Lung Nguyệt nghe xong cảm thấy ràng bảy tám phần.

      ra Bùi Nguyên Tu muốn thú thế rồi. Chỉ có điều là nàng cảm thấy cưới nàng dâu này có chút hoang đường. Suy nghĩ trong đầu nhưng lại lẩm nhẩm ra miệng.

      Sau đó lại nghe thấy Từ Tĩnh Nhu tiếp lời: "Cũng hẳn là hoang đường. Hai phụ nhân trong nhà này xưa nay chưa từng ngóng trông Bùi Thiếu tướng quân được tốt, chỉ ước gì chết ở bên ngoài, cả đời này cần hồi phủ để tranh giành gia sản với thân tôn tử, thân nhi tử của các nàng. Bây giờ Bùi Thiếu tướng quân lập được nhiều công lao, cánh chim dần cứng cáp, phải là người các nàng có thể khống chế được, cho nên mới lôi kéo người khác, khống chế tâm tư người đó. Cưới chất nữ nhà mẹ đẻ lụi bại vào phủ, để khống chế hậu trạch của Bùi thiếu tướng quân. muốn cho cái tát tai."

      Lúc Từ Tĩnh Nhu đến Tây Cương tìm tổ phụ, cũng ở trong quân nửa năm, do Lý Long Tá và Bùi Nguyên Tu thân thiết cho nên cũng hiểu đôi chút về chuyện mà lo lắng.

      "Nếu Bùi Thiếu tướng quân thích tại sao trở về rồi đuổi người ?" Lý Long Triệt bĩu môi, sao còn có chuyện ghê tởm như vậy? Đây đúng là lần đầu tiên nghe thấy có chuyện này.

      "Đuổi thế nào? chữ 'hiếu' cũng đủ đè chết đệ rồi!"

      Từ Tĩnh Nhu còn chưa dứt lời nghe tiếng trống, kèn tấu hỉ nhạc từ xa tiến lại gần.

      Tám người nâng kiệu hồng run run rẩy rẩy dừng trước cửa Bùi phủ.

      Kiệu hoa vừa ổn định, từ trong cửa thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi mặc hỉ phục đỏ thắm bằng gấm thêu hoa văn cành lựu quấn quýt, nếu phải trong ngực ôm con gà trống buộc hoa hồng bằng vải đỏ chót với cách ăn mặc của có thể khiến người khác hiểu lầm rằng chính là tân lang.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 54: Gà trống nháo đường.

      Editor: Búnn.

      "Người ôm gà là người phương nào vậy? Vẻ ngoài vô cùng phong lưu tuấn tú?" Trong đám người xem náo nhiệt, có người hỏi.

      "Cái này ngươi cũng biết sao, là Bùi nhị công tử, Là đệ đệ của Bùi Thiếu thướng quân."

      "Thảo nào, cũng khó trách, nghe Bùi Thiếu tướng quân là vị tướng có phong độ, hoàn toàn khác biệt với những người lỗ mãng trong quân, bây giờ nhìn đến vị đệ đệ của ngài ấy cũng có thể tưởng tượng được hai rồi."

      "Bùi Thiếu tướng quân thể có mùi vị đàn bà như vậy được!" Lý Long Triệt thể chịu được có người so sánh người hùng trong lòng với người lòe loẹt kia.

      Trong lòng mỗi thiếu niên nhiệt huyết đều có vị hùng. Tiểu Bá Vương Lý Long Triệt cũng như vậy. Trong lòng tất nhiên là vừa hâm mộ vừa vô cùng bội phục Bùi Nguyên Tu, người nhập quân từ , sử dụng đao thương chém giết quân địch kiến công lập nghiệp. Sớm muộn gì cũng có ngày tự mình lập lên mệnh lệnh trong quân, làm thiếu niên hùng.

      Đùng đoàng...Tiếng pháo trúc vang lên.

      Vải hồng được rải trước cửa Bùi phủ.

      Người đón dâu bốn phía bất luận là chủ tử hay nô tài gương mặt đều tươi cười. Yên ngựa và chậu than bày biện xong, chỉ đợi tân nương hạ kiệu.

      Nhưng có tân lang nên có đá cửa kiệu.

      Mành đỏ thẩm của kiệu được vén lên, hỉ nương nâng tân nương từ trong kiệu ra.

      Nhìn bóng dáng yểu điệu mặc hỉ phục đỏ thẫm, bước từng bước qua yên ngựa rồi hơ chậu lửa, sau đó được Bùi Viễn ôm 'Gà may mắn dẫn vào. Lung Nguyệt thầm suy xét trong lòng: nương này cũng tự nguyện sao? Nhưng bỗng nhiên nàng lại cảm thấy suy nghĩ của bản thân buồn cười, đây là lệnh của phụ mẫu, là nghi lễ mai mối của cổ đại, làm gì có nữ nhi nhà nào có thể tự làm chủ hôn nhân của bản thân? Hẳn đều là vật hi sinh cho lợi ích của gia tộc rồi!

      Từ người nọ lại suy nghĩ đến mình, Lung Nguyệt bỗng cảm thấy bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. biết phụ thân mẫu thân tìm cho mình lang quân như thế nào, dựa vào sủng ái mà mình nhận được, biết mình có quyền lên tiếng về hôn nhân của mình ? Trong các triều đại, cũng phải chưa từng có công chúa tự mình lựa chọn phò mã. Bây giờ Thất tỷ tỷ đến tuổi cập kê, nhưng mình chưa được định thân, đây mới chính là chỗ lóa mắt!

      Lung Nguyệt cũng nghĩ nhiều, thu hồi suy nghĩ. Sau đó lại nghe thấy tiếng hô của mọi người!

      Chỉ thấy 'Gà may mắn' được Bùi Viễn dịu dàng ôm trong ngực đột nhiên nóng nảy nhảy lên, kêu quách quác, vỗ cánh phành phạch, mổ cắn.

      Chỉ cần là người đứng gần đó đều bị vạ lây.

      Chậu than có ngụ ý cát tường trong lúc hỗn lại cũng bị lật đổ, đốt hỉ phục của tân nương.

      Tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc, tiếng mắng chửi, toàn bộ những thanh đó lấn át tiếng kèn trống tấu hỉ nhạc.

      Sau hai tiếng trống "Thùng thùng', cuối cùng mọi thứ cũng trở về bình thường.

      Cửa lớn Bùi phủ vô cùng hỗn độn.

      Mọi người càng thêm chật vật.

      Bùi Viễn áo mũ chỉnh tề cũng trở nên hỗn loạn, hai gò má có vài vết thương do bị gà trống mổ, đương nhiên, sắc mặt cũng phải khó coi bình thường. Khác trời vực với dáng vẻ công tử dịu dàng khi nãy.

      Tân nương lại càng khó khăn hơn.

      Chẳng biết khoăn voan đỏ uyên ương hỉ thúy đâu, mặt cũng thiếu vết thương. Do chậu than ban tặng, nàng ta bị hắt ướt hết cả người, lúc này cả người hỗn loạn ướt nhèm nhẹp ngồi đất, hỉ phục bị đốt vài chỗ, búi tóc tán loạn giống như bà điên. Ánh mắt mê man, biết làm sao.

      Mà hỉ nương, nha hoàn, bà tử ở bên cạnh cũng khá hơn bao nhiêu.

      Lung Nguyệt di chuyển tầm mắt tìm kiếm 'Gà may mắn' đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia. Lúc này còn dáng vẻ nóng nảy khi nãy nữa, mà nằm oặt mặt đất, duỗi thẳng tứ chi, cũng còn thở nữa.

      Đợi đến lúc tất cả mọi người tỉnh táo lại sau trận hỗn loạn này đám người lại bắt đầu nghị luận ào ào.

      Có đồng tình, có tiếc nuối, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa.

      "Tân nương phải ôm gà trống bái đường là đáng thương rồi, ngờ bây giờ lại gặp phải tình huống này."

      "Bây giờ còn thấy gà trống bái đường nữa rồi."

      "Ai! Sao ngươi lại vậy, gia đình Bùi Tướng quân nhi quả mẫu đáng thương, ngươi lại còn..."

      "Ngươi ta mới nhớ, hay là Bùi thiếu tướng quân mang mệnh sát, ngươi xem nhà ..."

      Lời vừa ra, có người gật đầu, có người lắc đầu.

      Lúc này Bùi lão phu nhân được bà tử nâng ra ngoài.

      Vừa nhìn biết lão thái thái được bảo dưỡng tệ, mặt mũi hồng hào, lời ra cùng tràn đầy sức mạnh.

      "Chư vị thân bằng hảo hữu, chư vị láng giềng, việc ngày hôm nay là tai bay vạ gió, đợi bà lão ta đây cầu cao nhân chọn ngày tổ chức hôn lễ khác, mong rằng đến lúc đó chư vị đến tham dự. Tôn nhi của ta đến chiến trường hộ quốc là điều thể thay đổi, mặc dù bà lão ta đây có cách nào vào quân chăm sóc nó, nhưng ở trong nhà cũng muốn nghĩ cách giải trừ lo toan cho nó."

      Bùi lão phu nhân vừa dứt lời, liền nghe thấy có người trong đám người : "Nhưng 'Gà may mắn' lại nháo hỉ đường, sợ là bát tự của tân nương và Bùi thiếu tướng quân hợp rồi!"

      Lại có người : "Có lý! Nếu tại sao tự dưng 'Gà may mắn' phát điên mà chết?"

      Bùi lão phu nhân nghe mọi người xong, có chút chột dạ, bà ta muốn cháu gả cho Bùi Nguyên Tu, làm gì có từng xem có hợp bát tự . Mà lúc này cũng cảm thấy hận nghiến răng nghiến lợi: con 'Gà trống bái đường' nho cũng gây ra sóng gió to như vậy. Nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh.

      "Chư vị, chư vị, bát tự của cháu và trưởng tôn của bà lão ta đây mời cao nhân xem cho, vô cùng tương hợp, nhưng canh giờ có chút va chạm, lại quên xem giờ lành..."

      Chưa để bà ta xong, lại có người : " biết lão phu nhân mời cao nhân ở nơi nào xem bát tự, tính giờ lành, chưa biết chừng lại là bọn bịp bợm giang hồ khi dễ ngài nhà tuổi già đơn rồi!"

      "Đúng vậy, nhất định ngài phải xem cho chính xác, Bùi Thiếu tướng quân ra chiến trường hộ quốc, hộ dân chúng Đại Chiêu ta an ổn, ngài đừng khéo quá hóa vụng hại tướng quân đó!"

      Mọi người vây xem đồng thanh hô có lý.

      Lúc Bùi lão phu nhân sắp mở miệng, Lung Nguyệt lại thấy Lý Long Triệt ở bên cạnh vọt ra phía trước.

      "Ta muốn , gà trống bái đường chó má gì, xung hỉ phá tai họa chó má gì, sợ là người có tâm muốn quấy rối khiến hậu trạch của Bùi Thiếu tướng quân bất ổn, có cách nào an tâm diệt địch mới đúng."

      Lung Nguyệt nghe xong, khóe mắt nháy điên đảo, câu này của Tiểu Bá Vương đáng trách phạt, tự dưng lại đội lên đầu Bùi gia cái mũ 'Thông đồng với địch'.

      Lý Long Triệt lại : "Gà may mắn chết, ràng trời cao rằng bát tự của nàng ta với Bùi Thiếu Tướng quân hợp, lão thái bà ngươi còn mời cao nhân xem ngày tốt làm gì, mau xóa bỏ ý nghĩ đó !"
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 55: Phá rối việc vui.

      Editor: Búnn.

      Lý Long Triệt tràng mấy câu mỉa mai, Bùi lão phu nhân nghe được vô cùng tức giận, quát lên:

      "Hậu sinh kia được vô lễ!"

      Lý Long Triệt cười nhạo, khuôn mặt non nớt chưa đủ mười tuổi có thêm vài phần uy nghiêm: "Lễ? Bùi lão phu nhân cũng dám nhận lễ của ta sao, sợ là phải giảm thọ đó!"

      "Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Bùi lão phu nhân tức giận đến run cả người, chỉ thẳng tay vào mặt Lý Long Triệt: "Ngươi là hậu sinh nhà ai, có thù hận gì với Bùi phủ của chúng ta sao? Ngày đại hỉ của Bùi gia mà lại năng lỗ mãng, ngươi có ý gì?"

      Bây giờ Bùi gia còn quang cảnh như Bùi đại tướng quân còn sống nữa, chỉ trông chờ vào điền trang, cửa hàng mà tổ tiên lưu lại sống qua ngày. Bùi lão phu nhân và bình thê của Bùi đại tướng quân Trần thị lại phải là người biết kinh doanh, còn thường xuyên phải tiếp tế cho nhà mẹ đẻ nghèo túng. Cũng may nhân khẩu của Bùi phu nhân đơn giản, nhưng cũng sắp thành cái thùng rỗng rồi.

      Trong phủ có người làm quan, tất nhiên là lại với người trong quan trường, năm vừa rồi Bùi Viên đạt được tú tài, là trong số tú tài mới vào quốc học, nên mới lại với vài vị công tử quan gia.

      Làm gì có cơ hội lại với người cao cao tại thượng trong hoàng tộc, tất nhiên là biết thân phận của Lý Long Triệt.

      Bùi gia sắp sửa suy tàn, Bùi lão phu nhân cũng có duyên lui tới với phu nhân quan gia, ở trong phủ cũng là người được mấy người trong phủ cung phụng như đại Phật, tất nhiên là ai dám chuyện với bà ta như vậy.

      Bây giờ lại bị Lý Long Triệt mười tuổi làm cho tức giận ngã ngửa.

      Trần thị vừa đỡ bà ta, vừa liếc mắt ra hiệu với mấy người ở đối điện. Ngay lập tức có hai gã sai vặt coi như khỏe mạnh muốn bắt Lý Long Triệt lại.

      Con cháu Hoàng gia ít nhiều cũng có chút công phu phòng thân, Lý Long Triệt lại là người vô cùng giỏi võ, đừng nhìn còn , việc thu thập hai tên nô tài thùng rỗng chỉ biết kêu to kia vẫn là thừa sức.

      Nhấc chân đạp thẳng vào ngực, người ngã xuống. Lại lợi dụng vóc dáng , tự mình xuyên qua nách gã sai vặt khác, đồng thời đưa chân đá vào chân người nọ. Liền thấy đầu gối gã sai vặt này mềm nhũn, 'Phịch' tiếng quỳ về phía đám người ở đằng trước.

      Trong đám người có người hiểu chuyện, cười : "Con của ta, lễ tết, quỳ cũng được tiền mừng tuổi đâu!"

      Mọi người ở đó cười ầm lên.

      Trần thị thấy hai gã sai vặt bắt được Lý Long Triệt, lại lén lút sai bốn gã sai vặt khác qua đó.

      Lý Long Triệt thấy ổn, quay vê phía mấy người Lung Nguyệt hô to: "Các huynh trưởng mau tới đây, tiểu đệ mệt rồi!"

      Đám người Lý Long Hựu ở phía sau chỉ đợi câu này của Lý Long Triệt! Tách mọi người ra, đến gần đó.

      Lung Nguyệt dẫn theo vài Kim Ngô Vệ mặc thường phục, sau khi được Lung Nguyệt phân phó, tiến lên phía trước áp cánh tay bốn gã sai vặt này sang bên.

      Mấy người Lý Long Hựu còn chưa đứng lại, thấy hai thiếu niên vội vàng lên phía trước, vội vàng hành lễ: "Đệ tử bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Vương điện hạ!" Hai người này chính là hai công tử có quan hệ khá tốt với Bùi Viễn, từng có may mắn được bái kiến Thái tử và Vương.

      Hai người cúi đầu, mọi người ở đây đều sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại cũng vội vàng bái lạy.

      Lý Long Hựu nâng nâng tay, ý bảo mọi người miễn lễ bình thân. Xoay người quở trách Lý Long Triệt: "Việc này là do đệ gây rối sao? Cẩn thận Bình Hoàng thúc lột da của đệ!"

      Vừa nghe lời này, trước mắt mọi người Bùi gia biến thành màu đen, chỉ thiếu là trực tiếp ngất xỉu thôi. Việc hỉ hôm nay được xem hoàng lịch, sao lại trêu chọc phải Tiểu bá vương này chứ!

      Bùi lão phu nhân cố gắng chống đỡ, dẫn theo đám gia nhân đến nhận lỗi với Lý Long Triệt.

      Lý Long Triệt khịt khịt mũi, quay đầu với Lý Long Hựu: "Ca ca tới đúng lúc, làm chủ thay Bùi Thiếu tướng quân, đừng để huynh ấy ở biên cương xa xôi liều mạng, trong nhà lại thêm vị phu nhân chỉ biết chiếm tiện nghi."

      Lý Long Hựu cười thầm trong lòng, đệ đệ nhà mình lại thẳng việc này ra, nhưng mặt vẫn cố ra vẻ trầm ngâm, : "Đây là việc nhà của Bùi thiếu tướng quân, ta tiện nhúng tay...."

      Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy người trong đám đông : "Thú thê xung hỉ có liên quan đến an nguy của Bùi thiếu tướng quân ở tiền phương, cũng liên quan đến việc quốc gia, vẫn mong Thái tử điện hạ cân nhắc cho thỏa đáng!"

      "Lời này có lý!"

      "Đúng vậy!"

      "Việc này..." mặt Lý Long Hựu giống như khó xử, nhưng trong lòng lại : Mấy người này Bùi Nguyên Tu an bài rất tốt.

      Bùi lão phu nhân thấy Lý Long Hựu giống như muốn quản nhiều, muốn cho cái bậc thềm, mượn nước đẩy thuyền để Bùi gia tự làm chủ, nên mới : "Bà lão ta đây cũng mời Thái tử điện hạ làm chủ."

      Lý Long Hựu khó xử: "Vẫn thường : Thanh quan khó quyết việc nhà, theo ta thấy vẫn nên đợi Bùi thiếu tướng quân khải hoàn, sau đó lại định chuyện nhân duyên !"

      Chỉ câu , chặt đứt mọi tính toán của người Bùi gia.

      xe ngựa hồi cung, Lung Nguyệt nhìn Thái tử ca ca nhà mình, bỗng nhiên : "Thái tử ca ca ngày càng giảo hoạt!"

      "Vì sao?" Lý Long Hựu hỏi.

      "Thái tử ca ca muốn trà trộn vào hôn lễ nhà người ta để họ thể hoàn thành được, lại sợ miệng lưỡi của đám quan gia kia, nên mới để tiểu ca dẫn muội ra, sau đó lại để Minh Hiên biểu ca lừa gạt Triệt Nhi, tất cả đều là muốn bưng bít chuyện ngày hôm nay! Nếu sau này có vị quan nào đó dâng tấu, Thái tử ca ca có thể dẫn muội chơi, sau đó gặp Triệt Nhi ở cửa Bùi phủ xem náo nhiệt. Muội muội đoán có đúng ?"

      "Muội rất thông minh!" Lý Long Hựu cười khẽ.

      ***

      Đại doanh Bắc Cương, trong quân trướng.

      Bùi Nguyên Tu lấy tờ giấy đùi bồ câu xuống xem, sau khi xem xong, mày nhăn mấy ngày cuối cùng cũng giãn ra.

      Mình Thức ngồi bên cạnh cười : "Sao rồi? Mọi việc hoàn thành rồi sao?"

      Bùi Nguyên Tu cười gật đầu.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 56: Toàn tâm toàn ý chỉ người.

      Editor: Búnn.

      Minh Thức thấy chuyện thành, tiện thể : "Thẩm đại phu , mặc dù vết thương của đệ hồi phục phần lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận. Bây giờ việc ở hậu trạch tạm thời an ổn, đệ có thể an tâm dưỡng thương rồi, đợi sau khi khỏi hẳn, có thể lãnh binh quyết chiến với phản quân."

      Bùi Nguyên Tu gật đầu.

      Hai năm trước Phiên Vương ở Bắc Cương mưu phản, Bùi Nguyên Tu được Minh Du tiến cử, phụng mệnh dẹp loạn.

      Minh Thức là trưởng tử của Minh Du.

      Minh Du sớm phát với tài năng của mình Bùi Nguyên Tu hoàn toàn có khả năng đảm đương phía, nên lần này đưa trưởng tử nhà mình làm quân sư cho Bùi Nguyên Tu.

      Bùi Nguyên Tu sớm biết được rằng Phiên Vương ở Bắc Cương làm phản. Kiếp trước vốn nhờ việc san phẳng phản quân mà kiến công, sau đó tiếp nhận vị trí Phiên Vương của Bắc Cương, thụ phong Tĩnh Bắc Vương.

      Còn lần này bị thương là do sơ suất mà tạo thành.

      Kiếp trước cũng từng bị trọng thương như thế. Chủ soái trọng thương, quân địch nhất định vồ đến. Kiếp trước Bùi Nguyên Tu cắn răng miễn cưỡng chịu đựng đánh lui quân địch, nhưng cũng coi như đánh mất nửa già cái mạng.

      Kiếp này, bị thương khi nào, bị thương ở chỗ nào, người nào gây thương tích cũng giống hệt kiếp trước, nhưng lặp lại kiếp này quên sạch việc này.

      Lúc trọng thương tỉnh lại mới nhớ ra, bèn vội vàng sai người mời Minh Thức đến thương nghị, làm cách nào để có thể đánh bại phản quân. Có trí nhớ kiếp trước, cộng với tương trợ của Minh Thức, trận đánh này tự nhiên vô cùng nổi bật.

      Nhưng trong lòng vẫn nhớ chuyện, khiến mọi chuyện cũng còn quá vui mừng.

      Kiếp trước ở kinh thành, người gọi là tổ mẫu và mẫu thân của lấy cớ bị trọng thương mà xung hỉ, trong lúc hoàn toàn biết gì thay cưới người gọi là biểu muội Trần gia.

      Cũng là do như thế, sau này mới có thể mắc thêm sai lầm, đón thứ nữ của Quận Vương ở Phủ sơn làm trắc phi. Ném lại Bùi phủ trong kinh thành đánh nhau với ba nữ nhân họ Trần kia.

      Lại nạp nữ nhi của bà vú làm thị thiếp, đưa đến Phiên Vương phủ ở Bắc Cương chiếu cố cuộc sống thường ngày của bản thân.

      Kiếp trước Cửu Nhi rơi vào kết quả như vậy đều là do liên lụy.

      Nếu phải chuyện đó, còn cho rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sau khi Cửu Nhi mất mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

      Người làm thê cũng như vậy. Nếu phu thê tương hoà, thê thử lòng với phu quân luôn tập trung làm mọi việc vì hai người.

      Nhưng nếu hậu trạch chỉ có người, dẫn đến phu thê mất chân tình, dù là thê hay thiếp cũng chỉ biết mưu lợi cho bản thân mà thôi. Thậm chí còn có thể vì bản thân mà tính kế cả phu quân cũng biết chừng.

      Cái gì mà tề nhân chi phúc ( ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp), bây giờ nghĩ lại cảm thấy buồn cười.

      Đó là Đế vương, tam cung lục viện, phi tần như mây, phải vì muốn thê thiếp hòa hợp, mà chỉ vì dùng hậu cung khống chế quan thần triều mà thôi.

      Lại nhớ kiếp trước, Cửu Nhi từng viết câu: " đời kiếp đôi." Nhưng trước khi cưới Cửu Nhi mất tiên cơ rồi.

      Bây giờ có cơ hội làm hại từ đầu, có thể đáp ứng chắc chắn cho nàng 'Bạc đầu chẳng xa nhau'.

      Trong kinh có thể giải quyết chuyện 'Gà trống bái đường' hoang đường kia phải đa tạ vài vị cữu huynh.

      Lúc trước nỗ lực giao tiếp tốt với Lý Long Hựu và Lý Long Tá đều chỉ là vì Cửu Nhi. thể giống như kiếp trước, để bọn họ nghĩ rằng gả Cửu Nhi cho mình là làm nàng ủy khuất. Mặc dù trong lòng cũng tự sáng tỏ rằng mình xứng với Cửu Nhi thông minh lanh lợi.

      Cho nên đời này phải nỗ lực lấy được đồng ý của bọn họ.

      Ai ngờ việc này cũng lại nhờ mấy vị cữu huynh.

      Lúc bị thương tỉnh lại nhớ lại việc này, Bùi Nguyên Tu cho Minh Thức biết. Đương nhiên bản thân là người từng chết qua lần, chỉ : Trong kinh có truyền tin tức đến, người nhà cưới vợ xung hỉ cho mình.

      Lý do cho Minh Thức biết là vì:

      Thứ nhất, Minh Thức là bằng hữu duy nhất trong kiếp này mà thổ lộ tình cảm của bản thân.

      Thứ hai, có việc cầu Thái tử, mặc dù có giao tình nhưng cũng bằng tình cảm biểu huynh đệ thân thiết giữa Minh Thức và Thái Tử.

      Minh Thức có mưu tính cũng khôn bằng người hai kiếp như Bùi Nguyên Tu, chỉ cần hai ba câu bị Bùi Nguyên Tu cho vào tròng. ngốc nghếch trấn an Bùi Nguyên Tu: "Chuyện này Nhận Chi tự mình viết thư xin Thái tử giúp đỡ là tốt nhất. Thứ nhất đệ từng có giao tình với Thái tử, bây giờ xem ra đệ chính là người Hoàng thượng muốn bồi dưỡng làm người trợ giúp đắc lực cho Thái tử, đệ có điều khó xử đương nhiên là Thái tử muốn xen vào. Vả lại, bây giờ đệ dẹp loạn tiền tuyến, vì công vì tư Thái tử cũng muốn đệ an tâm, để cho đệ dốc hết sức dẹp phản loạn, thể để việc hậu trạch làm đệ phân tâm được."

      Cách chuyện của Minh Thức hổ là biểu huynh đệ của Lý Long Hựu, hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của .

      Lý do Lý Long Hựu ra mặt cũng dựa vào lý do như thế.

      Tảng đá lớn nhất trong lòng được buông xuống, Bùi Nguyên Tu cũng có tâm trạng vui đùa.

      "Minh Thức huynh vội vã muốn khải hoàn, phải là nhớ nhung tẩu phu nhân và tiểu chất nhi sao?"

      "Người hiểu ta chỉ có Nhận Chi thôi!" Minh Thức cười e dè: "Lúc xuất chinh thê tử của ta vừa mới có thai, hôm kia mới nhận được thư, đứa bé biết gọi phụ thân rồi. Nghĩ đệ và ta đao thương nhuốm máu người như vậy cũng sau trăm tuổi có thể được lên giới cực lạc, chỉ cầu lúc còn sống gia đình đầm ấm thôi."

      "Minh Thức huynh câu ấy là sai rồi, người giống như huynh và ta càng dễ thành Phật!" Bùi Nguyên Tu kể chuyện cười.

      "Giải thích như thế nào?"

      "Phật có câu: Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật!" Nụ cười mặt Bùi Nguyên Tu hề giảm, nhưng trong mắt lại có vẻ đơn.

      Lời này là do Cửu Nhi từng với , Bùi Nguyên Tu còn nhớ dáng vẻ sinh đẹp động lòng người lúc ấy của nàng, nàng chậm rãi : "Tăng lữ cả đời ăn chay niệm Phật cầu sớm lên miền cực lạc, cũng dễ dàng thành Phật như người làm nghề sát sinh."

      Lúc đó cũng tò mò hỏi giống như Minh Thức lúc này: "Giải thích như thế nào?"

      Sau đó thấy Cửu Nhi chớp chớp mắt, đáng le lưỡi : "Vương gia có biết Phật từng : Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật ?"

      Dáng vẻ xinh đẹp kia của Cửu Nhi cũng lộ ra kiêu ngạo của Hoàng gia từ trong xương tủy, nhưng nàng lại buông dáng vẻ Công chúa cao cao tại thượng cam tâm làm tiểu thê tử dịu dàng của .

      Thu hồi suy nghĩ, Bùi Nguyên Tu vươn tay lấy công báo quân tình bàn lên xem, trận đánh này nhất định phải đánh xong sớm. Khải hoàn hồi kinh là có thể thấy thiên hạ mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm rồi!

      ----
      Mọi người muốn biết: “Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật” lên mạng tra giúp mình nhé =D về cái này khá dài =D Mình lười trích vào đây =D
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 57:

      Editor: Búnn.

      Những ngày sau trò 'Gà trống bái đường' khôi hài ấy, Lung Nguyệt mơ hồ cảm thấy dường như mọi chuyện phát triển đúng như thế, thành quả của 'Gà trống bái đường' hẳn phải là chuyện tốt.

      Loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng lại biết vì sao nó lại đến.

      Nàng cũng từng có rất nhiều loại hành vi theo bản năng như thế này, sau khi làm qua lại có cảm giác trong khoảng thời gian nào đó từng xảy ra cảnh tượng giống như thế.

      Cảm giác này làm Lung Nguyệt vô cùng khỏe, nàng cân nhắc đợi ngày nào đó nhất định phải đến Hoàng Giác tự tìm Đại hòa thượng giải thích cho bản thân lần.

      Từ mùa đông năm năm tuổi Lung Nguyệt gặp Tuệ Viễn đại sư ấy, nàng vẫn cảm thấy vị Đại hòa thượng này biết nàng đến từ đâu, muốn tìm kết quả, vì thế hàng tháng đều lấy cớ thay mặt Hoàng tổ mẫu dâng hương, đến trước ngày tìm ông ấy trò chuyện tán gẫu. Thời gian dài lại trở thành bạn vong niên của ông ấy.

      Còn về phần tại sao lại thành bạn vong niên đương nhiên là vì 'ăn'.

      Mặc dù Tuệ Viễn đại sư là người cõi bồng lai, nhưng giống các cao tăng thích phẩm trà, chuyện đức hạnh, chuyện các loại cờ khác, ông ấy còn thích ăn hơn.

      Sau khi Lý Long Tá biết được, bỗng nhiên thấy đời đại sư liên tiếp bị muội muội bảo bối nhà mình kéo từ thần đàn xuống.
      ***

      Vào ngày, Lung Nguyệt mang theo hai phần điểm tâm đơn giản mà mình vừa mới nghĩ ra đến Hoàng Giác tự chuyện phiếm nửa ngày với Đại hòa thượng, lúc về lại đổi được phần thức ăn chay do Tuệ Viễn đại sư tự mình xuống bếp nấu, vui mừng mang biếu Thái hậu.

      Lúc trở về điện Kinh Chập, chưa kịp thay y phục nghe cung nhân bẩm báo: "Thất công chúa đến!"

      Lung Nguyệt nhíu mày, gần đây vị Thất tỷ tỷ này rất kỳ quái, vốn muốn gặp nàng, nhưng hiểu tại sao mấy tháng nay lại biểu thân thiết với nàng như vậy. Nhưng vẻ mặt được tự nhiên của nàng ta thực làm Lung Nguyệt khó chịu.

      ghét nhau vì việc gì phải kiên trì đến gần nhau làm gì.

      Phân phó cung nhân mời Thất công chúa vào tiểu sảnh ở phía Tây, còn nàng vào Đông Noãn các thay y phục.

      Chính sảnh điện Kinh Chập tất nhiên là để phụ thân, mẫu thân, tổ mẫu dùng khi đến đây, vì lẽ đó mà chính sảnh quá mức đoan trang, phòng rất lớn, cho nên Lung Nguyệt cảm giác được ở đây có ấm áp của 'gia đình'. Ngày thường nàng chỉ thích lại giữa Noãn các và thư phòng, vì vậy hai nơi này được nàng sắp xếp cực kỳ ấm áp.

      Những người nàng vô cùng thân thiết như ca ca, tẩu tẩu, Lý Long Triệt và Bát công chúa Hóa Diên đến đây tất nhiên là vào Noãn các. Còn vị Thất công chúa này mang lại cho Lung Nguyệt cảm giác tốt nào, cảm thấy nàng ta có việc gì mà ân cần phải lừa lọc cũng là trộm cắp.

      Thay đổi y phục ở nhà rộng rãi, Lung Nguyệt vào tiểu sảnh ở phía Tây.

      "Muội muội vừa mới trở về từ chỗ Hoàng tổ mẫu, để Thất tỷ tỷ đợi lâu, mong Thất tỷ tỷ trách muội."

      Lung Nguyệt vào cửa phúc thân trước.

      Đương nhiên là Thất công chúa Cẩm Loan để nàng bái hạ, liền đứng dậy kéo tay nàng, hai người tới chiếc bàn ở bên cạnh, chia hai người ngồi hai bên.

      Cẩm Loan cố tình thân thiết : "Muội muội đa lễ, là do ta tới phải lúc, còn nhờ muội muội trách ta mới đúng."

      "Muội muội sao dám!" Mặc dù Lung Nguyệt cười, nhưng cũng tiếp, nàng chỉ muốn biết tại sao Thất tỷ tỷ lại làm như vậy thôi.

      Thất công chúa Cẩm Loan khẽ nhấp ngụm trà: "Trà ở chỗ muội muội có mùi hương rất lạ, sao lại có mùi thơm của quýt vậy?"

      "Mấy ngày nay cổ họng của muội muội có chút đau, nên lúc pha trà mấy người Hoán Ngọc có cho thêm chút quýt, nếu tỷ tỷ uống quen để các nàng đổi là được rồi."

      "Vậy sao? Ta mới chỉ nếm lần đầu, cảm thấy rất tươi mới. Ta rất thích mùi vị này. Mấy đại nha hoàn bên cạnh muội rất có lòng.”

      "Biện pháp pha trà này muội muôi đọc được trong quyển 'tạp ký', có cho các nàng nghe, nhưng các nàng nhớ trong lòng. Nếu tỷ tỷ thích ta có thể sai các nàng chép bản đưa qua cho tỷ tỷ."

      "Vậy làm phiền muội muội rồi, tỷ tỷ ở đây cảm ơn muội muội trước."

      "Tỷ tỷ khách sáo rồi."

      Lung nguyệt vừa chuyện với Thất công chúa Cẩm Loan vừa suy nghĩ, khách sáo nửa ngày rồi, tại sao chưa vào vấn đề chính, chắc chắn phải chỉ là đến uống trà chuyện suông rồi.

      Cẩm Loan lại nâng cốc trà lên uống ngụm, vụng trộm đánh giá Lung Nguyệt, trong lòng cân nhắc xem nên mở miệng với nàng như thế nào. Mấy tháng gần đây nàng ta có chuyện gì nhưng vẫn lôi kéo làm quen với Lung Nguyệt là có ý đồ riêng.

      tại nàng ta cập kê được năm rồi, nếu là nữ nhi trong gia đình bình thường nên có hôn ước rồi chỉ đợi xuất giá thôi. Mấy vị công chúa tỷ tỷ trước nàng ta cũng là như thế.

      Mà cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa định thân. Cũng phải là có người quan tâm, mẫu thân nhà nàng ta, Nghiên phi từ lúc nàng ta mười ba tuổi bắt đầu xem xét rồi. Nhưng nàng ta lại muốn giống như các vị tỷ tỷ tìm người có nhan sắc bình thường, phẩm chất bình thường rồi hứa hẹn cả đời. Nhưng trong các triều đại làm gì có đích tử của nhà đứng đắn có tương lai nào muốn lấy Công chúa?

      Lấy công chúa chính là cắt đứt tương lai, chỉ an tâm làm hầu gia nhàn tản nào đó. Nam nhi có chí tất nhiên là tự hủy tiền đồ của mình.

      Mặc dù trong lòng nàng ta cũng hiểu, nhưng cũng cam lòng. Vì thế kéo, hai kéo, liền kéo dài tới tận bây giờ.

      Có thể là ông trời đồng tình với chân thành của nàng ta.

      Mấy tháng trước, trong tết Nguyên tiêu, nàng ta gặp được vị công tử. Mặc dù lúc đó biết thân phận như thế nào, nhưng liếc mắt cái là vạn năm. Sau khi hỏi thăm hồi mới biết, người nàng ta nhìn trúng là cháu ruột của Cẩn Hoàng hậu, chính thứ tử của Thái sư, Minh Triệt.

      Minh gia luôn có những thiếu niên tốt.

      Minh Triệt mười tám tuổi là cử nhân, kỳ thi mùa xuân năm sau có thể được đề tên bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố.

      Cẩm Loan càng nhìn càng thích, nhưng cũng hiểu được mặc dù bản thân có địa vị công chúa cao quý nhưng phải muốn gả cho ai có thể gả cho người đó. Có lẽ chỉ có Cửu muội muội Lung Nguyệt của nàng ta, được Phụ Hoàng ngậm trong miệng sợ tan mới có thể muốn gả cho ai gả cho người đó!

      Lúc này Cẩm Loan cảm thấy ảo não, nếu như biết có thời điểm như bây giờ lúc trước cố gắng tạo quan hệ tốt với nha đầu kia. Dựa vào phân lượng của Lung Nguyệt ở trong lòng phụ hoàng và Minh gia e là chỉ cần vài câu là bản thân nàng ta có thể như ý nguyện.

      Bây giờ ...ai....

      Liệu đời này còn có thuốc hối hận ?
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :