1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Lung Nguyệt thi.

      Editor: Búnn.

      'Triệt thế tử' trong miệng đại nha hoàn chính là tiểu khắc tinh, 'Ngàn khoảnh được cây mạ' của Bình Vương gia - Lý Long Triệt.

      Lúc năm tuổi, Lung Nguyệt theo Minh Lý đọc sách, Bình Vương trở về nghe thấy vậy liền cầu Thuận Khải Đế cũng đưa 'Hỗn thế Ma Vương' nhà mình vào cung. Hy vọng có thể thu liễm tính tình nghịch ngợm của mình lại chút.

      Mặc dù Minh Lý vừa mới qua tuổi bốn mươi, nhưng cũng là nhà thông thái đương thời, nhi tử theo Minh Lý tương lai cũng chỉ có lợi. Mặc dù con cháu hoàng gia cần tham gia khoa khảo, nhưng cũng cần phải đọc sử tri lễ.

      Minh Lý còn văn võ toàn tài, giao nhi tử vào trong tay , từ cái gọi là sư phụ đương nhiên tiên sinh lo toàn bộ, còn bản thân mình đỡ phải lo lắng nhiều rồi.

      Sau đó, Thuận Khải Đế lại tuyên tiểu nhi tử của Minh Du là Minh Hiên tiến cung làm thư đồng.

      thực tế, mặc dù còn tuổi nhưng Minh Hiên làm việc rất thỏa đáng. Lý Long Triệt quá mức lanh lợi. Đúng lúc hai người có thể bù cho nhau.

      Còn Thái tử Lý Long Hựu và Vương Lý Long Tá từ bốn năm trước còn theo Minh Lý đọc sách nữa rồi.

      Vì thế, việc đọc sách tự nhiên chuyển từ điện Vũ sang Phẩm Vị trai trong điện Cần Chính.

      Phẩm Vị trai ra là tàng thư lâu cao ba tầng, trước lâu có tấm biển, Thuận Khải Đế tự mình đề: Đọc sách có cảm giác như người bạn già quên từ lâu.

      Lung Nguyệt nghĩ, hai chữ 'Phẩm vị' này bắt nguồn từ 'Đọc sách có cảm giác'. (Đọc thư hữu vị)

      Thuận Khải Đế là người sách, trong Phẩm Vị trai này có rất nhiều loại sách của thế gian, cũng có rất nhiều bản tốt nhất, bản đơn lẻ.

      Minh Hiên cũng từng cười : "Ở nơi đó, là bạn già quên từ lâu!"

      Minh Hiên cũng là người thích sách như mạng.

      Lung Nguyệt có Minh Hiên và Lý Long Triệt làm bạn, cùng đọc sách cũng coi như là quá tịch mịch rồi.

      người là biểu huynh, người là đường đệ, cả ngày đọc sách cùng chỗ, cho nên tình cảm giữa bọn họ cũng càng ngày càng thêm sâu sắc.

      Từ Minh Hiên theo Ngoại tổ phụ của Lung Nguyệt, Minh Đại học sĩ đọc sách, tám tuổi có công danh tú tài.

      Lung Nguyệt nghe kể những chuyện thú vị trường thi, như: Có thí sinh tham gia khảo thí bí mật mang theo tài liệu sao chép bị phat . người lên trường thi ăn đồ bị hỏng dẫn đến đau bụng quằn quại. Rồi có người làm văn lưu loát như thế nào..

      Sau khi tự mình kiểm tra lại kiến thức, cộng thêm đứa chỉ sợ thiên hạ loạn, Lý Long Triệt cổ vũ. Nàng liền vụng trộm chạy tới cầu An Vương gia cho mình thân phận giả.

      An Vương gia, hẳn lên gọi là An Thân Vương, là nhi tử thứ hai của Thái hậu. Trong nhà có hai đích tử, hai thứ tử, lúc còn trẻ An Vương Phi từ sinh nữ nhi, nhưng sống được. Bây giờ nhìn thấy Lung Nguyệt liền giống như vật trân quý, đối vơi nàng cũng coi như là có cầu tất ứng. Lại đến ngày đó, An Vương lập tức tạo cho Lung Nguyệt thân phận thí sinh giả để tham gia khoa khảo.

      Lung Nguyệt thể cảm thán: là có người thân trong triều chuyện gì cũng dễ làm!

      Vì muốn gạt Phụ thân và mẫu thân, Lung Nguyệt bàn bạc với Hoàng thẩm An Vương phi của nàng xong xuôi, lấy cớ là ở An Vương phủ mấy ngày, liền dẫn bốn đại nha hoàn Hoán Ngọc xuất cung đến An Vương phủ.

      Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt mang theo cặp mắt thâm quầng bò xuống giường. Làm bốn đại nha hoàn phát hoảng.

      Lung Nguyệt khoát tay : " sao, hôm qua có chút hưng phấn, mãi đêm mới ngủ."

      Lung Nguyệt bận rộn sai Hoán Ngọc thu thập bút sách rồi cùng nàng ra ngoài.

      Đến tiền sảnh, thấy nàng, mọi người đều sửng sốt.

      Sau đó lại nghe thấy An Vương phi : "Hay cho tiểu công tử xinh đẹp, phần hóa trang này khiến ta sợ nhảy dựng lên, đẹp đến nỗi khiến ta thể nhận ra được!"

      Lung Nguyệt mặc y phục màu xanh da trời thêu tu trúc, thắt lưng khảm bạch ngọc, bên hông đeo ngọc bội minh thiền xanh biếc. Tóc dài buộc đỉnh đầu, dây buộc tóc khảm ngọc cùng màu với y phục. Ngoài ra còn gì.

      Trán cao, mũi thẳng, môi đỏ, mặt mày chứa ý xuân, sắc mặt như ngọc, gương mặt mượt mà, chỉ dưới cằm hơn nhọn. Ngũ quan tinh xảo.

      Giữa trán mang bảy phần quý phái, ba phần thư hương.

      An Vương phi lôi kéo Lung Nguyệt thở dài: "Con của ta, có phong thái của Hoàng thượng, dáng vẻ thùy mị thướt tha của Hoàng tẩu."

      "Hoàng thẩm lại trêu con rồi." Lung Nguyệt muốn làm nũng, nhưng lại nhớ ra bản thân mặc y phục nam nhi, chắp tay : "Hoàng thẩm quá lời rồi! Tiểu chất ngượng ngùng dám nhận!"

      An Vương phi ấn ấn trán nàng: "Cái con mèo này! còn sớm nữa, mau !"

      Lung Nguyệt và Lý Long Triệt, Minh Hiên cùng ra ngoài, bước lên xe ngựa xuất phát đến trường thi.

      Tới cửa trường thi, thí sinh lục tục vào bàn, Lung Nguyệt cũng xuống xe ngựa, cầm bút sách, tất cả những vật cần thiết, cả bài tử chứng minh thân phận.

      Trước khi vào, còn nghe thấy Lý Long Triệt lớn tiếng với nàng: "Đừng khẩn trương, nếu thi đậu ta và Hiên Nhi cũng chê cười tỷ đâu!"

      Lung Nguyệt buồn bực, làm gì có người nào như chứ! Cho nên xoay người lại, trừng mắt nhìn .

      Nhưng ánh mắt đó rơi vào trong mắt người khác lại có vẻ đặc biệt phong tình.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 49: Đứng đầu cả ba bài thi.

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt vào trường thi, tìm chỗ ngồi.

      Cầm bài thi trong tay, Lung Nguyệt thầm vui mừng.

      Bài thi chia thành nội khóa và ngoại khóa.

      Nội khóa cầu viết bài văn bát cổ(1), đề là: Quân tử tranh.

      Cái gọi là văn bát cổ, dựa vào khẩu khí của Khổng Tử, Mạnh Tử mà làm, bốn đoạn thơ đối nhau theo vần bằng trắc, thể tôn trọng thánh nhân trong điển cố phong hoa tuyết nguyệt, mỗi câu văn từ lúc bắt đầu đến kết thúc chia làm bốn phần. Đề mục bắt nguồn từ Tứ thư ngũ kinh. Cách thức cố định: Từ phá đề, thừa đề(2), đoạn khởi giảng (3), bắt đầu, dòng đầu tiên, dòng giữa, dòng cuối. Bắt buộc chia thành tám phần cho nên gọi là văn bát cổ.

      Lung Nguyệt nhìn, có chút giống văn nghị luận đại. Nhưng năm gần đây theo Đại cữu Minh Lý, loại văn bát cổ này làm ít, gần như có thể là nhắm mắt cũng làm được. tốn bao nhiêu khí lực viết ra được bài văn đầu tiên.

      Còn ngoại khóa, Lung Nguyệt có chút nhức đầu, muốn dùng trong tứ quân tử làm thơ thất ngôn. Phải về phần đoản cú, vè, Lung Nguyệt có thể làm được ngay, nhưng về luật bằng trắc, nàng lại giỏi lắm. Rơi vào đường cùng, đành phải phát huy chút đặc điểm của người xuyên ! Lung Nguyệt suy nghĩ lát, vài năm nay nàng đọc ít sách sử, phát sau khúc quanh của lịch sử Tống Triều, có Nguyên Triều mà lại có Đại Chiêu của phụ thân.

      Kết quả là Lung Nguyệt moi ruột gan suy nghĩ ra bài thơ 'Họa Mai' của Phương Hiếu Nhụ đời Minh.

      Vi tuyết sơ tiêu nguyệt bán trì.
      Ly biên diêu kiến lưỡng tam chi
      Thanh hương truyện đắc thiên tâm tại
      Vị hứa tầm thường thảo mộc tri.

      Bài thơ này cũng được cho là lạ, mặc dù cũng có người cùng xuyên như mình, nhưng chắc tỷ lệ dùng cũng lớn.

      Thi huyện, thi phủ, thi viện. Đề thi gì ngoài: văn bát cổ, thơ thử thiếp, kinh luận, luật phú, sách luật với nội dung tương tự.

      Lung Nguyệt bắt đầu thi từ tháng hai, đến cuối thu thêm thêm bớt bớt khoảng mười cuộc thi mới tính là hoàn thành.

      Thi huyện đầu tháng hai, thi phủ giữa tháng tư. Hai cuộc thi này giống trong trí nhớ của Lung Nguyệt. Còn thi viện hơi khác quỹ đạo lịch sử chút. Lung Nguyệt nhớ mang máng từng đọc được ở tờ báo nào đó, hình như thi viện trong cổ đại cũng ở tháng hai.

      Có điều, nhất triều thiên tử nhất triều thần(4), ai đương gia ai làm chủ. Lão tổ tông khai quốc Đại Chiêu quốc , thi viện định vào khoảng thời gian nhập thu, mùng 9 tháng 9 tết Trùng Cửu, sao ngươi có thể làm khác được?

      Đợi đến lúc yết bảng thi viện, Lung Nguyệt được lên bảng. Cộng thêm thi huyện, thi phủ, Lung Nguyệt đạt được 'Tiểu Tam Nguyên".

      ***

      Trong Khôn Thái cung.

      Thuận Khải Đế cầm ba bài thi của Lung Nguyệt cùng bình luận với Cẩn Hoàng hậu.

      sao, trước khi An Vương lót đường khoa khảo cho Lung Nguyệt từng thầm thương lượng với Thuận Khải Đế. Chỉ là Lung Nguyệt biết thôi!

      đùa, nếu sau lưng Thuận Khải Đế cho khuê nữ bảo bối của ông xuất cung thi, nếu xảy ra chuyện phải làm sao? sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

      "Cẩn Nhi thấy sao? Cửu Ni kém nàng năm đó chút nào đúng ? Trở thành người đứng đầu tam án! Haha... hổ trẫm thương nàng!"

      "Hoàng thượng, luật cho phép nữ phẫn nam trang tham gia khoa khảo, ngài chớ nuông chiều nàng, càng ngày càng có dáng vẻ nữ nhi." Cẩn Hoàng hậu khẽ cau mày, người ta thường : Nghiêm phụ từ mẫu. Trước kia Hoàng thượng ở trước mặt nữ nhi đều là nghiêm phụ, tại sao đến Cửu Nhi lại biến thành dáng vẻ này.

      "Đừng trách trẫm nuông chiều nàng, đến nam nhi, chưa chắc ở tuổi Cửu Nhi có thể đứng đầu tam ánSợ qua vài năm nữa, trẫm có thể trước điện Kim Loan khâm điểm cho Cửu Nhi cái Tân Khoa Trạng Nguyên cũng chưa biết chừng!" Thuận Khải Đế khẽ vuốt râu, trong lòng thầm nghĩ: Cửu Ni nhà ông nhất định là 'Tài tử đứng đầu lục nghệ".

      "Hoàng thượng! Cửu Nhi là nữ nhi, làm sao có thể tham gia khoa khảo? Ngài chớ nuông chiều, nếu có dáng vẻ nữ nhi, tương lai sao có thể lập gia đình?" Cẩn Hoàng hậu buồn bực, sao Hoàng thượng càng ngày càng đáng tin vậy.

      "Cửu Nhi đừng giận, đừng giận! Cửu Nhi là đứa bé có chừng mực, những năm gần đây làm gì có ai thương, chiều chuộng nàng nào? Nhưng Cẩn Nhi có thấy nàng ỷ sủng sinh kiêu, ỷ thế hiếp người ? Làm gì có ai khen nàng đoan trang rộng lượng? Nha đầu kia là đứa trẻ tốt, nàng yên tâm !"

      Hôn quân! Trong đầu Cát An phía sau Cẩn Hoàng hậu xoẹt qua hai chữ.

      "Ngài cứ cưng chiều ! Sớm muộn gả ra được Hoàng thượng cũng đến thời gian phải lo lắng thôi!"

      "Nữ nhi của trẫm làm sao mà khó gả? Có người cầu hôn, trẫm còn chưa muốn gả đâu!" Bây giờ Thuận Khải Đế nghe thấy 'Cửu Nhi xuất giá' lập tức có ý nghĩ chặt đầu người kia xuống.

      --- -----
      (1) Bát cổ: Nguyên là chỉ thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế.
      (2) Thừa đề: vế thứ hai trong văn bát cổ, tiếp theo vế phá đề, hơn mục đề.
      (3) Đoạn khởi giảng: đoạn thứ ba trong văn bát cổ, tóm tắt toàn bài để chuyển sang nghị luận.
      (4) Cái gọi là ‘Nhất triều thiên tử, Nhất triều thần’ có nghĩa là nếu bạn đứng đúng vị trí đương nhiên có vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, nếu như đứng sai vị trí đương nhiên nhà tan cửa nát, vợ con tử tán, còn người đứng trung lập e là cũng có kết quả tốt
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 50:

      Editor: Búnn.

      Sau khi Lung Nguyệt trúng 'Tiểu Tam Nguyên" còn hứng thú đọc sử, giảng cổ, làm văn nữa. Chung quy vẫn là thân nữ nhi, học văn có giỏi đến mấy cũng có khả năng xuất sĩ nhập tướng. Lần này cũng để chứng tỏ bản thân vẫn học hành đúng cách, thủ khoa kỳ thi cao đẳng như kiếp trước. Lung Nguyệt hiếu thắng, đây là tính cách thâm căn cố đế ngấm vào tận xương cốt từ kiếp trước.

      Chỉ là nàng có ý nghĩ bỏ qua việc học tập, dốc lòng học cầm kỳ thư họa, nữ công may vá của nữ nhi lại có người đồng ý.

      Dường như Thuận Khải Đế có ý định ở điện Kim Loan khâm điểm nữ nhi chức Tân Khoa Trạng Nguyên. Cuối cùng để Minh Lý tiếp tục dạy dỗ, ba năm sau lại để Lung Nguyệt thi lần nữa.

      Minh Lý thể tưởng tượng được, cũng dám tưởng tượng đến chuyện Thuận Khải Đế có ý nghĩ để nữ nhi trúng Trạng Nguyên, làm nhiễu loạn triều đình này.

      Chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này chỉ có tâm tư nhạy bén, thả điểm thông suốt, mà từ có thể suy ra ba. So với những đệ tử thường dạy là có thể thông thấu được ngay.

      Lão sư đều thích đệ tử thông minh, Minh Lý cũng vậy.

      Lấy địa vị, thanh danh tại của , còn cần những đệ tử được dạy dỗ có thể xuất sĩ nhập tướng, đạt được thành tựu cao như thế nào, sau đó bản thân có thể dựa vào đó mà nổi danh. Chỉ nghĩ đến, vì bản thân tìm được người để truyền thụ lại những điều đạt được trong những năm dốc lòng nghiên cứu học vấn. Mà Lung Nguyệt chính là người lọt vào mắt xanh của .

      Xấu số rồi!

      Lung Nguyệt nỗ lực mở to phượng mâu ra, nghe Đại cữu Minh Lý giảng giải.

      Hay ở chỗ, nếu có tâm dốc lòng cầu học lúc này giống như lạc thú tiêu pha thời gian. Nếu như có tâm dốc lòng cầu học thời gian này giống hệt như bị tra tấn vậy.

      Trạng thái tại của Lung Nguyệt rơi vào phía sau.

      Cuối cùng cũng chờ đến lúc Minh Lý : "Tan học." Tiểu Bá Vương Lý Long Triệt thò đầu vào : "Hôm kia phụ vương của đệ mới mua được con ngựa đích lô(1), rất là uy vũ, có muốn nhìn chút ? Ở ngay trong ngự mã giám thôi."

      Lung Nguyệt trừng mắt nhìn : "Tại sao Bình Hoàng thúc để ngựa ở trong chuồng ngựa nhà mình? Mà lại để trong ngự mã giám? Hẳn là thúc ấy sợ đệ gây tai họa cho nên mới làm ra loại hành động bất đắc dĩ này." Nghĩ đến việc xấu mà Hỗn thế ma vương Lý Long Triệt thường xuyên gây ra, cũng khó để Lung Nguyệt có suy nghĩ như thế.

      Lý Long Triệt cười gượng.

      Thân nam nhi, kể tuổi tác, đều thích đao tốt ngựa quý, Lý Long Triệt còn đặc biệt hơn. Lần này phụ vương có được ngựa Đích Lô, chỉ nhìn thoáng qua phụ vương giấu vào ngự mã giám rồi. Còn đặc biệt lệnh cho quan trông ngựa là được để Lý Long Triệt gần gũi ngựa thân của mình.

      Cũng chớ nên trách Bình Vương gia đề phòng rễ mầm nhà như đề phòng cướp. là hai con ngựa quý trước kia của đều do tên tiểu khắc tinh này hại. rất là đau lòng!

      Lý Long Triệt nhớ thương Đích Lô hai ngày nhưng vẫn được gặp, hôm nay đến trường, gặp Lung Nguyệt hai mắt sáng ngời. Vị tỷ tỷ này của chính là bài thông hành, trong Hoàng cung có chỗ nào mà tỷ ấy thể vào, ngay cả nơi quan trọng bàn chuyện cơ mật như ngự thư phòng của Hoàng bá phụ cũng đặt nhiều vật của tỷ ấy.

      Nhịn buổi sáng, chờ đến hết giờ học mới dám đến dụ dỗ tỷ tỷ bảo bối cùng.

      Còn vì sao phải đợi tan học ấy hả?

      Hỗn thế ma vương Lý Long Triệt, sợ trời sợ đất, chỉ sợ người là thái sư Minh Lý, còn nguyên nhân. Ngay cả bản thân Lý Long Triệt cũng thể giải thích căn nguyên, có lẽ cái này chính là sinh sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn .

      "Tỷ tỷ thân , phải tỷ biết, phụ vương đệ là người quá để bụng chuyện gì, trong lòng phụ vương chỉ có mẫu phi đệ, đao tốt ngựa quý mới là vật cần nâng niu, còn lại đáng đếm xỉa tới, đáng thương cho đệ, là đứa có ai thương, sinh ra ngay cả sữa mẫu thân cũng được ngụm, đâu giống như tỷ tỷ được Hoàng thẩm tự mình nuôi lớn. Bây giờ đó, ngay cả con ngựa cũng giấu để đệ thấy."

      Lý Long Triệt cố tình làm vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, làm dáng vẻ giống như gặp phải tình cảnh nào đó vô cùng khốn khổ, khiến Lung Nguyệt cười ra tiếng.

      " chuyện gì, sao lại vui như thế?" Minh Hiên xuất từ giá sách ở phía sau, trong ngực ôm bản đơn lẻ giống như ôm vật trân quý.

      " đến Bình Hoàng thúc có con ngựa Đích Lô!" Lung Nguyệt cười .

      "Đích Lô? Là Đích Lô trong Tam quốc?" đến ngựa quý, hai mắt Minh Hiên cũng sáng ngời.

      Lý Long Triệt vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Minh Hiên huynh có muốn cùng nhìn cái ?"

      "Đương nhiên là được!" Minh Hiên bỗng quay sang Lung Nguyệt : "Nhưng nếu muốn gặp ngựa quý phải có biểu muội đồng hành đúng ?"

      Minh Hiên cười, với tính tình của Lý Long Triệt, nếu có thể dễ dàng nhìn e rằng sớm còn thấy bóng, làm gì có chuyện ở đây mượn sức Lung Nguyệt.

      "Vậy ta đây liền với hai người chút! Cũng để nhìn xem con ngựa trong bài thơ 'Ngựa tựa tên bắn lao vun vút, cung như sấm sét nổ đùng đoàng' (2) là như thế nào."

      Lung Nguyệt Khôn Thái cung cầu mẫu thân đồng ý, sau đó ngồi xe thất mã Phỉ thúy minh châu của công chúa dòng chính, cùng Lý Long Triệt và Minh Hiên mỗi người cưỡi con ngựa quý bên trái bên phải, vội vàng về phía ngự mã giám.

      Ngự mã giám của Hoàng gia Đại Chiêu quốc chính là nơi vua dùng để giữ ngựa, cho nên vô số ngựa quý.

      Lung Nguyệt vừa loan giá tới nơi nhìn thấy mọi người trong ngự mã giám chờ ở cửa từ lâu.

      Lý Long Triệt còn chưa đợi mọi người hành lễ xong, mở miệng : "Đích Lô ở đâu?"

      Quan ngự mã giám vội vàng trả lời: " Vương điện hạ cưỡi Đích Lô ở sân phi ngựa."

      Lý Long Triệt nghe vậy vô cùng vui mừng: " đúng lúc!"

      Sau đó cũng xuống ngựa mà vung roi thúc ngựa chạy thẳng về phía chuồng ngựa.

      Lung Nguyệt cũng xuống xe, vẫy tay để mọi người trong ngự mã giám ai làm việc đây, cần theo hầu hạ rồi giục ngựa chạy về phía chuồng ngựa.

      Trong đám ngựa chưa thấy Vương Lý Long Tá, thấy thân hình mặc ý phục màu xanh biếc vô cùng xinh đẹp khỏe khoắn giục ngựa chạy xung quanh.

      Thân ngựa khỏe mạnh, tứ chi thon dài, chân vô cùng nhanh nhẹn, bốn chân lao về phía trước chạm đất giống như bay vậy. Mình ngựa có màu vàng giống như gấm vóc, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, trước trán có hoa văn màu trắng giống như ngôi sao.

      Lung Nguyệt nâng màn xe, khẽ thở dài: " ra 'Nhất triêu câu lũng xuất, Khán thủ phất vân phi' (3) là như thế!"

      Còn chưa dứt lời, được đôi tay nhấc lên, ôm xuống xe ngựa.
      --- ------ -----
      (1) Ngựa Đích Lô: giống ngựa quý thời Tam Quốc.

      Đích Lô vốn là ngựa của Trang Vũ, vốn là tướng của danh sĩ dòng dõi hoàng tộc nhà Hán là Lưu Biểu nhưng sau này phản bội lại Lưu Biểu. Lưu Bị (người sáng lập ra nhà nhà Thục Hán) bị thất bại trong trận giao chiến với Tào Tháo nên về đầu quân cho Lưu Biểu vì hai người cùng trong hoàng thất, đợi thời cơ làm lại nghiệp.

      Lưu Bị nhìn thấy ngựa của Trương Vũ cho rằng đây là con tuấn mã, liền hết lời ca ngợi rằng "con ngựa này chắc chắn là ngựa thiên lý". Tướng của Lưu Bị lúc đó là Triệu Vân lập tức hiểu ngay ý của chủ nhân, liền giết chết Trương Vũ để cướp ngựa. Triệu Vân là danh tướng thời cuối Đông Hán và thời Tam Quốc, người góp công lớn thành lập nhà Thục Hán.

      Khi Lưu Biểu nhìn thấy con ngựa này cũng khen ngớt lời. Lưu Bị biết lấy gì để báo đáp Lưu Biểu liền tặng con ngựa này cho Lưu Biểu. ngờ, Lưu Biểu lại thấy con ngựa này "có quầng mắt, đầu có những đốm trắng, lại tên Đích Lô, ắt là con ngựa sát chủ", còn rằng "Trương Vũ cưỡi con ngựa này bị chết" chính là minh chứng, nên vội vàng tìm cớ trả lại cho Lưu Bị.

      Người hầu của Lưu Bị đem tin "ngựa sát chủ" cho Lưu Bị, nhưng Lưu Bị tin. Sau đó, khi nhận được mật báo có người định sát hại, Lưu Bị vội vàng thoát ra ngoài, cưỡi ngựa Đích Lô chạy trốn, nhưng bị nhầm đường, ông chạy đến bên suối Đàm Khê.

      Phía trước là con suối rộng lớn, phía sau là quân địch truy đuổi, lúc này Lưu Bị mới nhớ đến lời khuyên "Đích Lô sát chủ" ngày trước, ông vừa điên cuồng quất vào lưng ngựa, vừa hét: "Đích Lô! Đích Lô! Hôm nay mày hại ta !". Đích Lô bỗng nhiên vùng lên, phi phát sang bờ bên kia, lập kỳ tích chưa từng có trong lịch sử. Sau đó, Lưu Bị càng tin chuyện "Đích Lô sát chủ" , ông càng quý con ngựa cứu mạng mình này hơn.

      Khi đem quân đánh nước Thục, thấy ngựa của Bàng Thống, trong những mưu sĩ của Lưu Bị, già yếu quá, nên để thể trọng dụng của mình với Bàng Thống, Lưu Bị đem ngựa của mình tặng cho Bàng. Ai ngờ Bàng Thống có phúc được hưởng, vừa mới cưỡi lên Đích Lô bị kẻ địch tưởng nhầm là Lưu Bị nên bắn chết. Sau này ngựa Đích Lô cũng lưu lạc về đâu.

      (2) Là hai câu trong bài.

      Mã tác đích lô phi khoái,
      Cung như phích lịch huyền kinh,
      Liễu khước quân vương thiên hạ ,
      Doanh đắc dinh tiền thân hậu danh.
      Khả liên...Bạch phát sinh!

      Tạm dịch:

      Ngựa tựa tên bắn lao vun vút
      Cung như sấm sét nổ đùng đoàng
      Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
      Để ngàn thu chói lọi thanh danh
      Tiếc thay! Tóc bạc màu!

      (3) Hai câu trong bài thơ về ngựa kỳ 15:

      Mã thi kỳ 15

      Bất tòng Hoàn Công liệp,
      Hà năng phục hổ uy.
      Nhất triêu câu lũng xuất,
      Khán thủ phất vân phi.


      Dịch nghĩa:

      được theo Tề Hoàn Công săn,
      sao có đủ uy để đối đầu với hổ.
      có ngày, ta ra khỏi nơi ngòi nhò gò thấp này,
      Xoải vó phi nhanh như mây bay.

      Dịch thơ:

      theo Hoàn Công săn
      Lấy uy đâu đánh hổ
      sáng ra khỏi gò
      Phi như mây cuốn gió.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 51: Tiểu tẩu Tĩnh Nhu.

      Editor: Búnn.

      " , chưa nhìn thấy người, nghe thấy tiếng của muội rồi!"

      Người ôm Lung Nguyệt từ xe ngựa xuống chính là Lý Long Tá!

      Hai chân Lung Nguyệt chạm đất, vừa đứng vững Hoán Ngọc, Tiển Bích vội vàng lên sửa sang lại y phục giúp nàng.

      Đợi đến lúc xong xuôi, Lung Nguyệt giọng với Lý Long Tá: "Tiểu ca đừng làm như vậy nữa, Cửu Nhi còn là tiểu nha đầu nữa rồi!" Trong đôi phượng mâu thoáng oán trách nhàng, nhìn về phía Lý Long Tá. Lần nào từ xe ngựa xuống đều bị xách xuống giống như bọc đồ vậy. Ngày thường nàng đều vô cùng cố gắng duy trì hình tượng đoan trang của công chúa, nhưng mà mỗi lần gặp tiểu ca đều bị phá hỏng đến còn chút gì.

      Lý Long Tá trêu ghẹo nàng: "Cũng chỉ là đứa mười tuổi, xem mình như đại nương rồi sao!"

      Lung Nguyệt thèm nhìn . Quay sang nhìn bóng ngựa dần tiếm về phía này, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm. Nàng khẽ nâng vạt váy, tiến lên hai bước, phúc thân: "Tiểu tẩu tử!"

      Người lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, kéo tay Lung Nguyệt : "Nếu biết muội muội đến đây, tẩu đến trước cửa đón rồi!"

      Tiểu tẩu tử trong miệng Lung Nguyệt chính là Vương phi của Lý Long Tá, cháu ruột dòng chính của Từ Lão nguyên soái, Từ Tĩnh Nhu.

      Lúc trước lúc chưa thấy người chỉ nghe thấy tên, Lung Nguyệt còn tưởng phụ mẫu tẩu ấy lúc đặt tên hy vọng nữ nhi của mình trở thành tiểu thư khuê các lịch nhã nhặn ôn nhu. Lúc gặp người cũng thấy tự nhiên thanh thản, giơ tay nhấc chân vô cùng tương xứng với khuê danh, đậm chất nương gia.

      Ai ngờ sau vài lần gặp mặt, vị tiểu tẩu tử này liền nguyên hình thành nữ trượng phu giống như Bình Hoàng thẩm.

      Lung Nguyệt còn nhớ được lúc bị lộ chân tướng, tiểu tẩu tử dùng giọng điệu như được đại xá: "Ai nha! Lộ rồi thôi! Cuối cùng cũng cần gượng ép bản thân nữa!" Sau đó lại : "Có làm muội muội sợ ? Tẩu mang tính nết nam nhi, thể sửa được."

      Lung Nguyệt che miệng cười, dù sao tiểu ca nghịch ngợm nhà nàng cũng thể tìm thê tử đoan chính thanh nhã giống như Thái tử phi được.

      Toàn gia Từ Lão nguyên soái đều là tướng quân ngựa, Tiểu tẩu tử của Lung Nguyệt trời sinh tính tình tùy tiện, hồi chưa gả cũng thân thiết với chúng tỷ muội, mà suốt ngày theo vài vị huynh trưởng múa đao lộng thương. Nữ nhi gia phải nữ công may vá, ngâm thơ vẽ tranh, cái nào nàng ấy làm được cho ra hồn. Nhưng bàn đến đao mã công phu vô cùng tinh tường.

      Từ Tĩnh Nhu tự giải thích bản thân: "Chỉ có người dữ dằn mới giày xéo bề ngoài của mình."

      Lễ giáo của Đại Chiêu quốc với quý nữ cởi mở giống như triều Đường, cũng khắc nghiệt giống như triều Tống. Đương nhiên với cách nhìn của người xuyên như Lung Nguyệt ánh mắt còn có chút khắt khe.

      Nhưng mà cách lớn lên của nữ nhi ở Đại Chiêu quốc cũng được coi là rộng rãi rồi. Nếu như vậy làm sao Lung Nguyệt có thể nữ giả nam trang thi? Cũng thể có nữ trượng phu ra trận giết địch như Bình Vương phi.

      Còn tiểu ca nàng cũng thể gặp gỡ Từ Tĩnh Nhu ở Tây Cương, sau đó cưới về cho nàng vị tẩu tử.

      Lúc trước Từ Tĩnh Nhu vụng trộm giả nam trang tiến vào trong quân tìm tổ phụ của nàng ấy. Ai ngờ tổ phụ còn chưa gặp được bị lộ nhân bánh trước mặt Lý Long Tá. Hai oan gia thường xuyên qua lại, dần dần hợp mắt, sau đó bị Lý Long Tá lừa gạt hồi kinh, rồi làm Tiểu tẩu tử của Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang của tiểu tẩu tử, cười: "Chỉ là nhất thời có ý định thôi, nếu phải Triệt Nhi...a?"

      Lung Nguyệt chưa xong thấy Lý Long Triệt vụng trộm cưỡi Đích Lô, đạp chân khiến nó lao thẳng về phía trước, vội vàng với tiểu ca: "Tiểu ca mau đuổi theo đệ ấy , đệ ấy là đứa trẻ lỗ mãng đáng tin, chớ để đệ ấy làm tổn hại bảo bối của Bình Hoàng thúc."

      Lý Long Triệt thích nhất là cưỡi ngựa vượt rào cản, nhưng kỹ lại tốt lắm, bình thường đều bị ngựa quật ngã.

      Lý Long Tá chưa đợi Lung Nguyệt xong, xoay người nhảy lên ngựa, đuổi theo tiểu bá vương.

      Hai con ngựa, con vàng, con đỏ, trước sau, tại lên đường bụi mù mịt.

      Bóng lưng mạnh mẽ khiến Lung Nguyệt nhịn được mà hâm mộ.

      "Muội muội muốn cưỡi ngựa ?" Từ Tĩnh Nhu nhìn thấu tâm tư của Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu. Nàng thích ngựa, nhưng cũng sợ nó. Kiếp trước từng bị ngựa kéo xe trong sơn cốc đá, cho nên kiếp này chỉ dám đứng xem từ xa.

      "Nếu muốn học tẩu dạy muội. Đạp thanh năm sau muội cũng có thể 'cỏ dài chim bay, vó ngựa lưu hương' rồi."

      " ra tiểu tẩu tử cũng có thể xuất khẩu thành thơ, ngày thường đều cố tình che dấu."

      Mặc dù Lung Nguyệt trêu ghẹo, nhưng cũng nghĩ dến dáng vẻ đẹp đẽ mà tiểu tẩu tử vừa mới vẽ ra, tâm liền động. Tưởng tượng bản thân mang dáng vẻ mạnh mẽ, giục ngựa phi về phía trước, gió xuân lướt qua mặt, nhịn được cảm thấy vui vẻ. Đôi phượng mâu trong veo như làn nước mùa thu khẽ chớp, nhìn Từ Tĩnh Nhu: "Vậy muội muội ở đây tạ ơn tiểu tẩu tử trước, sợ là sau này tiểu tẩu tử phải vất vả rồi."

      Mấy huynh muội Lung nguyệt náo loạn ngự mã giám hồi, thấy sắc trời còn sớm liền khởi hành trở về cung.

      Đến lúc sắp chia tay, bỗng nhiên Lý Long Tá tiến lại gần, vào tai Lung Nguyệt: "Năm ngày sau đừng sắp xếp hành trình khác, tiểu ca mang muội xem náo nhiệt!"

      Nhìn thần sắc sáng lạn của tiểu ca nhà mình, Lung Nguyệt liền biết trận náo nhiệt này nhất định , vì thế cười gật đầu đồng ý.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 52:

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt và Từ Tĩnh Nhu, người tâm huyết muốn dạy cưỡi ngựa sôi trào, người nóng lòng muốn thử học cưỡi ngựa. Hai người làm làm lại khiến tất cả mọi thứ trong ngự mã giám gà bay chó sủa.

      Cửu Công chúa là bảo bối đầu quả tim của Hoàng thượng, cho nên việc chọn ngựa chính là việc khiến mấy người trong ngự mã giám đau đầu.

      Đầu tiên, con ngựa này phải ngoan ngoãn, dễ bảo. Nếu chẳng may lực cầm cương mạnh khiến nó thoải mái rồi hất công chúa ngã cho dù chỉ là bị dọa sợ đầu của đám nô tài bọn họ phải chuyển nhà.

      Sau đó, muốn ngựa tốt, quý, phải nổi danh mới có thể xứng đôi với danh vọng của Cửu công chúa. Nếu ngươi dám mang loại ngựa tạp chủng nào đó đến cũng là muốn chết.

      Cuối cùng, ngựa phải xinh đẹp. Ngựa của công chúa cần quá uy vũ, nhưng phải hoạt bát, nhanh nhẹn, có thể khiến mắt người nhìn sáng ngời. Dựa vào việc Cửu công chúa là việc ngọc của thiên hạ, nếu mang ngựa màu đen đến bọn họ qua được cửa ải này.

      Cộng toàn bộ những cầu lại, khiến cho mọi người trong ngự mã giám cảm thấy u sầu! Có thể bao gồm cả ba điều phải là ngựa quý. Nhưng ngựa quý làm gì có con nào mãnh liệt, bướng bỉnh lỳ lợm, và tất nhiên là cũng có khả năng thuần phục chủ nhân mới biết cưỡi ngựa.

      Trước tiên đề cập tới chuyện mọi người trong ngự mã giám vắt óc suy nghĩ làm cách nào để tìm được ngựa cho Lung Nguyệt.

      đến chuyện năm ngày sau.

      Hôm đó, Lung Nguyệt cải trang thành nam nhi, hô biến thành tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, dẫn Tiểu Lộc Tử đến điện Vũ tìm tiểu ca của nàng.

      Sau khi đợi cung nhân bẩm báo xong vào chính sảnh, thấy Tiểu tẩu tử Từ Tĩnh Nhu cũng sửa sang thành quý công tử, chơi đùa với nhi tử.

      Năm thứ hai sau khi Lý Long Tá cưới Từ Tĩnh Nhu liền sinh được đứa bé mập mạp, năm nay vừa tròn hai tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh đáng .

      Lúc này mở to đôi mắt tròn vo đen láy, nhìn mẫu thân .

      Miệng méo xệch , tạo thành dáng vẻ muốn khóc nhưng lại khóc.

      Mà Từ Tĩnh Nhu lại vô cùng vui mừng, lôi kéo Lý Long Tá đứng trước mặt nhi tử, : "Tế Nhi, con nhìn xem ai là nương, ai là phụ thân?"

      Lý Long Tá còn phụ họa phía sau.

      Tế Nhi nhìn người này chút, lại nhìn người kia chút, phụ thân nhận ra, nhưng người bên cạnh nhìn rất quen mắt, giống mẫu thân, nhưng làm sao mẫu thân có thể biến thành nam nhi được? Trong giây lát đầu của có cách nào giải thích được, chịu đựng nửa ngày, cuối cùng khóc thét lên.

      Lung Nguyệt nhịn được thầm liếc mắt.

      Hai người này làm phụ mẫu đáng tin, nhi tử khóc mà hai người này vẫn có thể cười vui vẻ được.

      Vì thế nàng khom nửa người, cười : "Tế Nhi đến chỗ Tiểu này, đừng quan tâm phụ mẫu vô lương tâm của con nữa."

      Tế Nhi nhìn thấy Lung Nguyệt khóc càng thêm lợi hại, tại sao tiểu cũng biến thành dáng vẻ này? Trong nháy mắt thế giới bé của sụp đổ.

      Lúc này Lung Nguyệt mới nhớ ra mình cũng cải trang thành nam nhi.

      Mãi đến lúc cung nhân truyền bẩm: "Thái tử, Thái tử phi giá lâm!"

      Tế Nhi nhìn thấy Thái tử phi thẩm thẩm, lắc thân mình bé ra khỏi ba người, ôm chặt đùi Khổng thị buông tay, cũng khóc nữa. Cuối cùng cũng nhìn thấy người bình thường rồi.

      Thái tử Phi Khổng Trúc Xuân, là người từ được đính ước với Thái tử Lý Long Hựu, dòng chính nữ chi chính của Khổng gia. Sau khi cập kê liền gả cho Lý Long Hựu làm thê, tình cảm của hai người rất sâu đậm. Đến nay bên cạnh Lý Long Hựu vẫn có trắc phi hay vị phu nhân nào.

      Lúc trước Lung Nguyệt nghe tới Thái tử phi xuất thân từ Khổng gia còn rối rắm trong thời gian dài. Ngoại tổ mẫu của mình cũng là dòng chính nữ chi chính của Khổng gia, cái này có tính là họ hàng gần ? Sau đó nàng quấn quít ngoại tổ mẫu hỏi tường tận nhất mạch của chi chính của Khổng gia, sau đó quên tính tính lại, xác định là năm đời mới an tâm. Về sau chất tử, chất nữ là đứa ngốc.

      Hai đôi ca ca và tẩu tử đều là phu thê đồng tâm, cử án tề mi, có xảy ra vẫn đề hậu trạch nóng bỏng khiến Lung Nguyệt vô cùng vui mừng, nếu nàng biết đối mặt với tiểu lão bà của huynh trưởng như thế nào. Chỉ là bây giờ có, nhưng biết sau này như thế nào. Tính nết Tiểu ca rất giống Bình Hoàng thúc, nhìn điệu bộ chắn hẳn là lấy Bình Hoàng thúc làm chuẩn, cả đời chỉ cần mình tẩu tử Từ Tĩnh Nhu là đủ.

      Nhưng Lung Nguyệt lại nhịn được cảm thấy đau lòng thay tẩu tử Thái tử phi. Sau này Thái tử ca ca là cửu ngũ chí tôn, bất luận có nguyện ý hay hậu cung chỉ có mình Hoàng hậu được. Có thể hình dung được tẩu tử Trúc Xuân tương lai giống như mẫu thân bây giờ !

      Có thể là do tình cảm giữa ba huynh muội Lung Nguyệt sâu đậm, cùng với hai vị tẩu tử cũng là ai cả đường , cho nên vô cùng thân cận với Lung Nguyệt. Cộng thêm Khổng Trúc Xuân đoan trang thanh nhã chững chạc, Từ Tĩnh Nhu đại khí hào sảng, đều phải là người có tính tình tính toán chi li. Với cả từ cũng được dạy dỗ cẩn thận, cho nên cũng có tri thức, có cùng đề tài thảo luận. Cho nên càng ở chung càng cảm thấy hòa hợp.

      "Nhìn hai người đều là người đáng tin, còn mang Tế Nhi ra làm trò đùa." Khổng Trúc Xuân vỗ lưng Tế Nhi nấc cục, thở ra hơi, làm tổ trong lòng nàng, khẽ: "Chúng ta tìm Tiêu Ca và Triêm Ca chơi, được ?"

      Khổng Trúc Xuân tới đây để đón Tế Nhi về Đông cung.

      Phu thê Vương là hai người chịu ngồi yên, Tế Nhi còn tiện dẫn theo, mỗi khi ra ngoài, làm phiền mẫu hậu ở Khôn Thái cung cũng đưa tới Đông cung nhờ Thái tử phi trông nom.

      Đó là lý do tại sao Tế Nhi còn thân thiết với Khổng Trúc Xuân còn hơn cả mẫu thân .

      "Tẩu tẩu thực đúng là của thành cháy vạ đến cá dưới ao (1)." Lung Nguyệt bước lên phía trước, thấy Tế Nhi vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình liền xoay người vẫy tay với Tiểu Lộc Tử.

      (1) Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao = chó chết, bọ chó chết theo (do cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước)

      Sau đó Tiểu Lộc Tử bê tráp tre đến gần Tế Nhi, nâng lên.

      Lúc mở ra, bên trong có ba bảo kiếm bằng vải, thân kiếm màu vàng đỏ được thêu rắn bốn chân (mãng tứ chi), tú công cực kỳ tinh xảo, dưới chuôi kiếm có treo túi lưới, trong túi lưới có bùa bình an.

      Tế Nhi nhìn thoáng qua, lập tức vươn tay cầm lên, khoa tay múa chân loạn xạ.

      "Muội nghĩ ba đứa thích múa đao lộng thương, nhưng sợ còn , tay cầm cẩn thận, nên khâu vài cái bằng vải để bọn nó chơi, dù là đánh lên đầu hay lên mặt cũng gây ra chuyện gì.

      Được đồ chơi tốt, Tế Nhi quay sang cười với Lung Nguyệt, lộ ra mấy chiếc răng mới mọc trắng sáng.

      "Muội muội tuổi, lại là người cẩn thận, suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Tẩu thay ba tiểu chất tạ ơn muội." Khổng Trúc Xuân cười , quay sang hỏi Tế Nhi: "Tế Nhi thích sao? Còn mau quay sang tạ ơn Tiểu của con !" Cách chuyện giống như nàng mới là mẫu thân của Tế Nhi vậy, Từ Tĩnh Nhu chỉ là bày cho có thôi.

      Tế Nhi giơ chắp tay thi lễ với Lung Nguyệt.

      Hành động đó khiến Từ Tĩnh Nhu bật cười, : "Bây giờ có tẩu tử, trong mắt Tế Nhi liền có mẫu thân như muội rồi."

      Khổng Trúc Xuân oán trách: "Muội biết xấu hổ, nào có mẫu thân nào lấy nhi tử ra làm trò chơi? Như tẩu thấy Tế Nhi chỉ muốn tẩu ôm về nuôi cùng với hai tên hỗn tiểu tử kia thôi."

      Từ Tĩnh Nhu lại chắp tay thi lễ với Tháo tử phi: " ra là như vậy, tiểu sinh ở đây tạ ơn tẩu tử, tẩu tử vất vả rồi!"

      Mấy người lại cười đùa trận.

      Lý Long Hựu nhìn thời gian, : "Cũng còn sớm, mau thôi!"

      "Ca ca cũng sao?" Vừa rồi Lung Nguyệt chú ý, bây giờ mới phát Thái tử ca ca nhà nàng cũng mặc thường phục.

      Lý Long Hựu gật đầu: "Bằng hữu nhờ vả."

      Lung Nguyệt hiểu có chuyện gì, náo nhiệt như thế nào còn có thể khiến Thái tử tự thân xuất mã?
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :