1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 43: Hoàng hậu vi sư.

      Editor: Búnn

      Sau mấy trận mưa phùn liên miên, cái nóng của mùa hè qua , chuyển sang tiết trời mát mẻ của mùa thu.

      Tin thắng trận ở Tây Cương liên tiếp truyền vào Hoàng cung.

      Đầu mùa hạ, bộ tộc Cổ Đê bị diệt, binh phù của thủ lĩnh Trát Đạt chuyển vào trong kinh, tới hai ngày được Thuận Khải Đế đặt vào tay Lung Nguyệt.

      Nguyên nhân chính là, binh phù của bộ tộc này chính là loại vòng cổ của dân tộc ít người, Lung Nguyệt lại rất thích chơi loại này.

      Sau khi Thuận Khải Đế cân nhắc chút, suy cho cùng bộ tộc Cổ Đê hoàn toàn bị diệt, giữ lại binh phù cũng chỉ là chiến lợi phẩm mà thôi, cũng có chỗ để dùng, tố chất Hôn quân lại nổi lên, nếu khuê nữ thích đưa cho nàng, để nàng vui cũng tốt.

      Ở Tây Cương, bộ tộc Cổ Đê, bộ tộc đứng đầu bị tiêu diệt, những bộ tộc còn lại liên hợp, nhanh chóng di chuyển sang nơi khác, dựa vào địa thể hiểm trở để chống lại quân Đại Chiêu, nhưng lại bị quân Đại Chiêu diệt toàn bộ.

      Thuận Khải Đế nhận được tin tức tiền tuyến mới nhất, ở Tây Cương còn có số bộ tộc cần phải quét sạch, nếu như thuận lợi sau vào đông vài ngày có thể khải hoàn về triều.

      Xem qua công báo, tâm trạng Thuận Khải Đế rất tốt, sau khi khép ống tay áo đứng dậy từ Long án thư, tính toán đến chỗ lão bà và khuê nữ bảo bối.

      Mà lúc này, lão bà Cẩn Hoàng hậu và khuê nữ bảo bối Lung Nguyệt của Thuận Khải Đế ở trong tiểu hoa viên của Khôn Thái cung.

      Từ ngày xảy ra chuyện trong khuê học, Thái hậu nương nương liền ban chỉ, miễn cái gọi là khuê học trong cung. Cẩn Hoàng hậu cho phép vài vị công chúa chưa xuất giá ở trong cung tự mình mời nữ giáo quan đến dạy.

      Mặc dù Lung Nguyệt có hai nữ giáo quan, nhưng chỉ là có cho đủ thôi, người thực dạy nàng là Cẩn Hoàng hậu.

      Cẩn Hoàng hậu chính là tài nữ nổi tiếng nhất Đại Chiêu quốc, lục nghệ của quân tử biết, giỏi. Thuở được Minh lão Thái sư tự mình dạy dỗ, trí tuệ mưu trí thua kém nam nhi.

      Chỉ là cách làm người của Cẩn Hoàng hậu khiêm tốn, thích phô trương, dù địa vị cao quý đứng đầu cung. Nhưng tất nhiên là cũng có người dám thầm nghị luận.

      Năm Lý Long Tá năm tuổi ấy, Hoàng cung tuyển tú. Đây cũng là lần duy nhất tuyển tú kể từ khi Thuận Khải Đế kế vị tới nay.

      vị tài tử, biết Thuận Khải Đế là người thích tài, tìm cơ hội trổ hết 'các loại tài năng' của mình trước mắt Thuận Khải Đế, muốn lấy được sủng ái của ông.

      Ai ngờ, Thuận Khải Đế xem qua chỉ khẽ cười chút, nhưng chưa từng triệu kiến nàng ta, vị tài tử này đau khổ trong thời gian dài, biết mình đắc tội với Hoàng đế ở đâu, sau đó lén lút vị cung nhân bình thường hầu hạ Thuận Khải Đế, mới biết, sau ngày hôm đó, Thuận Khải Đế đánh giá nàng ta, chính là: ' thể nào trèo lên được nơi thanh nhã."

      Sau đó mới biết, có Cẩn Hoàng hậu ở phía trước, bản thân chỉ là lòe thiên hạ mà thôi.

      Kiếp trước, Lung Nguyệt cũng là người có tính tình mạnh mẽ xuất chúng, xét về mặt học tập vô cùng ràng. Đứa trẻ lớn lên trong núi, muốn làm phượng hoàng trong chuồng gà, chỉ có con đường đó là học tập.

      Sau này dưỡng thành tính khó sửa đổi. Sau khi xuyên về đây vẫn giữ nguyên điều đó.

      Bây giờ, tìm được lão sư tốt, Lung Nguyệt lập tức biến thành miếng bọt biển , tiếp thu tất cả mọi thứ, vừa hiếu học, vừa chăm chỉ luyện tập.

      Kiếp trước có khả năng luyện tập những thứ như cầm kỳ thư họa, Lung Nguyệt càng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên kiếp này cũng có ý tưởng bỏ cuộc cách dễ dàng.

      Hôm nay, trời trong xanh, Cẩn Hoàng hậu sai người khiêng bàn ra dưới tàng cây quế, nhìn Lung Nguyệt vẽ tranh lát, rồi lại luyện vài nét chữ.

      Sau đó sai Lưu Lý bê cầm ra, tự tay dạy Lung Nguyệt đánh đàn.

      Bỗng nhiên Lung Nguyệt nhớ tới 'Tứ nghệ cùng triển'. Tò mò hỏi Cẩn Hoàng hậu, có chuyện này .

      Đợi Cẩn Hoàng hậu gật đầu, Lung Nguyệt lập tức hưng phấn hẳn lên, năn nỉ Cẩn Hoàng hậu để nàng thưởng thức chút.

      Cuối cùng bị nàng quấy rối lúc, Cẩn Hoàng Hậu đành phải sai người chuẩn bị trống xuất chinh, lụa dài đến. Trở về Noãn Các, thay y phục tương đối gọn , bước lên trống.

      Nhịp trống vừa cất lên, tay áo khẽ vung lên, miệng hát khúc 'Tương tiến tửu', nâng cốc vẩy mực vẽ thành bức tranh.

      "Tốt! Tốt! Tốt! Phong thái của Cẩn Nhi hề giảm hơn năm đó!"

      Thuận Khải Đế vào cửa Khôn Thái cung, thấy mỹ nhân dưới tàng cây quế, chân đánh trống, miệng hát, tay áo viết chữ. Hình ảnh đẹp sao tả hết.

      'Tứ nghệ đồng triển' của Cẩn Hoàng hậu Thuận Khải Đế cũng chỉ được xem lần trong thọ yến của Minh Lão Thái Sư, năm đó Cẩn Hoàng hậu vừa tròn mười tuổi mà có thể làm chuyện kinh người như vậy rồi.

      Bây giờ xem lại, phong thái càng thêm quyến rũ, càng động lòng người.

      Thuận Khải Đế nhất thời hoảng hốt, theo bản năng gọi hai chữ 'Cẩn Nhi'.

      "Tạ Hoàng thượng tán thưởng, nô tì bêu xấu!"

      Cẩn Hoàng hậu phúc thân thi lễ.

      Thuận Khải Đế tiếp nhận áo choàng gấm màu mưa tạnh trời trong thêu hồng mai ngạo tuyết quàng lên người Cẩn Hoàng hậu. "Mặc dù gió thu có mát, nhưng vẫn phải cẩn thận phong hàn."

      Bốn mắt nhìn nhau, chứa tình cảm sâu đậm.

      khí như thế, Lung Nguyệt cầu còn được, làm sao dám đánh vỡ?

      Về phần 'Tứ nghệ đồng triển'. nàng muốn học, nhưng cũng hiểu được phải học nhuần nhuyễn tứ nghệ, lúc học mới có hiệu quả nước chảy thành sông. Nóng vội lại ổn.

      Phất phất tay, để đám cung nhân lui xuống.

      Sau đó nhìn sắc trời, nghĩ đến lúc này tiểu ca và Đại cữu tử Minh Lý thảo luận văn chương ở điện Vũ , nàng lập tức dẫn Tiểu Lộc Tử về phía cửa Thừa Càn. Đối với nghiên cứu học vấn của cổ nhân, Lung Nguyệt hứng thú mười phần.

      Lung Nguyệt vốn muốn dùng Tiểu thái giám. Nhưng yên nàng lại chạy đến chỗ Lý Long Tá, mà cung tỳ thể tùy ý ra vào cửa Thừa Càn, rơi vào đường cùng đành phải nhập gia tùy tục. Đòi Cát An, bảo dẫn nghĩa tử mà hài lòng nhất, Tiểu Lộc Tử đến.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 44:

      Editor: Búnn.

      Thư phòng điện Vũ .

      Thái sư Minh Lý cầm mấy bài sách luận (1) của thí sinh khoa thi Hương, cùng bình luận với Lý Long Tá.

      (1) Sách luận: thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình.

      Lung Nguyệt học được tật xấu của phụ thân nàng, vung tay lên, để cung nhân muốn bẩm báo lui ra, thò đầu vào bên trong.

      "Tiểu ca! Đại cữu tử! Ta đến đây!"

      "Cửu công chúa!" Minh Lý hành lễ.

      Lung Nguyệt biết chắc làm như vậy, thừa dịp xoay người, ôm cổ .

      Mặc dù nàng là công chúa, có địa vị cao quý, nhưng nhận lễ của người thân, nàng dám nhận. Đùa, nhỡ nàng nhận lễ của trưởng bối, ông trời mất hứng cái, mang hồn nàng trở về đại sao. vất vả mới tìm được tình thân, nếu còn nữa, chẳng phải nàng hối hận muốn chết sao?

      Còn nữa, nàng muốn, cũng đồng ý nhận lễ này. Nàng nghĩ bản thân là người có thân phận cao quý mà làm mất vui vẻ giữa người thân. Những thứ kia từng là những thứ nàng mong muốn mà thể cầu.

      "Công chúa chớ bướng bỉnh, cẩn thận ngã!"

      Mặc dù lời nghiêm khắc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cưng chiều.

      Trong mắt tiểu nha đầu trước mặt này, thấy được dáng vẻ của muội muội. Muội muội, người vừa sinh ra gánh vác hưng suy vinh nhục của gia tộc, vừa mới biết chút bị tổ phụ mang dạy các loại sách như kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập, cầm kỳ thư họa, khiến nàng có thời gian vui đùa.

      Minh gia là thế gia đại tộc, mặc dù đời đời đều có nhân tài, nhưng trong thế hệ này có nhiều huynh đệ nổi tiếng nhất, giữa đường huynh đệ cũng đồng lòng. Muội muội tuổi nhất phải bước từng bước gian nan, ngồi hậu vị như băng mỏng. Sủng ái của Đế Vương như sương mù lúc lúc , ai biết lúc nào tan thành mây khói, có có khi còn tốt hơn có, giống như câu : "Người như mật đường, ta như thạch tín' cũng đủ diễn tả.

      Năm đó Minh Lý còn trẻ, là Văn võ Trạng Nguyên của Đại Chiêu, chẳng qua cũng là muốn cấp thể diện cho muội muội ở trong cung, cho nàng chỗ dựa.

      Bây giờ nhìn tiểu nha đầu trước mắt, dáng vẻ, thần thái giống hệt muội muội lúc còn . Đặc biệt là thông tuệ giống hệt muội muội. Nghĩ đến muội muội lúc trước, Minh Lý nhịn được cảm thán, nếu phải là thân nữ nhi, muội ấy mạnh hơn mấy người huynh đệ bọn họ rất nhiều.

      Tình cảm thương của Minh Lý với Lung Nguyệt là phát ra từ nội tâm, muốn đền bù hết những gì muội muội thiếu hụt trong tuổi thơ ấu lên người tiểu nha đầu thông minh lanh lợi này.

      "Muội lại đây!"

      Lý Long Tá bước từ án thư xuống, ấn ấn trán Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt cọ cọ vào hõm vai của Minh Lý, tránh thoát 'móng vuốt của sói', nghiêng đầu nhìn án, : "Cái kia là gì?"

      Mấy bài văn bàn đều bị chấm chấm bởi mực đen và đỏ. Nhìn qua giống như những bài thi nàng từng thấy trong viện bảo tàng ở kiếp trước.

      "Mấy sách luận của thí sinh trong khoa cử, Đại cữu mang đến bình luận với ta."

      Lung Nguyệt nghe được, mắt sáng ngời, trượt từ người Minh Lý xuống, trèo lên ghế đệm sau án thư. Nhìn chằm chằm mấy bài văn đó, thầm nghĩ: Nếu mang mấy cái này về đại, giá trị thể tưởng tượng nổi!

      Bệnh tham tiền nhập vào nên Lung Nguyệt quên mất, từ đầu tới chân nàng, dù là y phục, hay bất cứ thứ gì, nếu mang về đại, hay là ở Đại Chiêu quốc, cũng đều là thứ những người trong gia đình bình thường dùng nổi.

      "Hiểu sao?"

      Mặc dù Minh Lý cảm thấy hiểu , năm nay Lung Nguyệt mới năm tuổi, sách luận kia dành cho người mười hai mười ba tuổi, nếu như có người bên cạnh chỉ điểm, sợ là thể hiểu được. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh khi nhìn về phía mấy bài văn kia của Lung Nguyệt, Minh Lý vẫn nhịn được mà đặt câu hỏi.

      Nguyên nhân chính là hiệu ứng ánh sáng từ phía Cẩn Hoàng hậu nhà nàng.

      Năm Cẩn Hoàng hậu tám tuổi, theo tổ phụ Minh Lão thái sư luận chính, câu trúng đích. Bây giờ, Minh Lý thấy tiểu nha đầu này có bảy phần tương tự với muội muội, lại do muội muội tự mình dạy dỗ, nếu nàng có thể hiểu được những thứ này, cũng quá ngạc nhiên.

      Nếu Lung Nguyệt biết được Đại cữu tử nhà nàng ‘Suy luận mọi thứ theo muội muội' cảm thấy đầu có thiên lôi cuồn cuộn.

      " hiểu!"

      Lung Nguyệt nghe Minh Lý hỏi, vội vàng lắc đầu.

      "Con thấy mấy chữ này rất đẹp mắt, vẻ ngoài, bên trong, ai cũng có sở trường của mình."

      Minh Lý khẽ cười, cũng đúng thôi, nha đầu kia mới năm tuổi, mặc dù thông tuệ, nhưng nếu hiểu được những thứ này cũng quá sớm rồi. Hơn nữa, dựa vào khôn khéo của muội muội, nhất định để thơ ấu của bản thân tái nữ nhi của mình. Là người của Hoàng gia phải có chút nhạy cảm với thời thế, nhưng cũng vội vàng như thế.

      Nhưng lúc Minh Lý muốn bảo Lung Nguyệt viết mấy chữ để xem nghe được tiểu nha đầu : " phải người này quá mức cấp tiến sao! đến loạn thế dùng biện pháp mạnh , hình phạt khắc nghiệt đến này có phải có hơi quá mức ?"

      "Sao?" Minh Lý nghe , trong mắt khẽ chút ánh sáng, thầm nghĩ: Quả nhiên là nữ nhi của muội muội, kém muội muội năm đó chút nào.

      " nay là thời bình, bách tính an cư, hình phạt nên thích hợp rộng rãi, lấy niềm vui của dân chúng làm gốc, hướng tới lòng dân. Nếu chỉ dùng trọng hình cho trọng phạm cũng sao! Theo con nên cấm khổ hình hà khắc, lúc nghe kể lại thấy khí lạnh bay vèo vèo, làm cho người ta khó chịu!"

      Dứt lời, Lung Nguyệt sững sờ lát, thầm nghĩ: Hỏng rồi, nhất thời lanh mồm lanh miệng, hết những điều suy nghĩ ra, đứa năm tuổi có thể những lời này sao, nàng bị cho là nghiệt rồi mang thiêu sống chứ!!
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Kỹ xảo của Lung Nguyệt.

      Editor: Búnn.

      Minh Lý nghe Lung Nguyệt xong, những có sợ hãi mà còn vô cùng vui mừng, trong mắt hàm chứa ý cười: "Mức xử phạt cao nhất theo luật pháp chính là gốc rễ để giữ vững đất nước, mặc dù người những lời này cấp tiến, nhưng trong triều đình cũng cần những tiếng hô như thế này. Nếu như cả triều đình đều thuộc phái trung dung ( chủ trương của Nho gia), phái cẩn trọng khó có thể bỏ cũ lập mới, có người tiên phong!"

      "Vâng...Gian thần, dung thần hại quốc!" Lung Nguyệt nghe xong gật đầu.

      "Tại sao lại vậy?"

      Minh Lý chỉ gian thần hại quốc, còn dung thần hại quốc lần đầu nghe thấy.

      "Gian thần, mặc dù triều nào cũng có, nhưng cũng chỉ là hai vị. Còn những người thuộc phái trung dung, bất kỳ vị trí nào cũng có, những người bình thường, làm qua loa đại khái, có suy nghĩ gây dựng trong triều đình có dưới mười, hai mươi người, hạng người vô năng lấy số lượng giành chiến thắng như thế phải là hại quốc sao?"

      Vừa xong, Lung Nguyệt lại muốn tự cắn đứt lưỡi, tại sao lại có thể khoan khoái ra tất cả như thế. Họa từ miệng mà ra chính là giống như nàng bây giờ vậy!!

      Lung Nguyệt ảo não, còn Minh Lý lại vui mừng. Trong lòng nhịn được lại tiếp tục tán thưởng: Quả nhiên là nữ nhi của muội muội, sinh ra được tâm can bảo bối. Lòng tài nổi lên, vỗ về đầu Lung Nguyệt, : "Sau này mỗi ngày đều tới đây tìm ta, ta dạy con đọc sách, bàn về lịch sử, được ?"

      Sao? bị cho là nghiệt? Lung Nguyệt thầm vui mừng, nghe Minh Lý gì mà vẫn gật đầu như băm tỏi.

      Minh Lý nhàng vuốt tóc nàng, : "Con có thể có những kiến thức này, chắc bình thường Hoàng hậu nương nương cũng dạy con ít đúng ?"

      "Nhớ lúc còn bé, mặc dù mẫu hậu thảo luận chính trị, nhưng cũng có thể giảng giải cho con và Thái tử ca ca rất nhiều đạo lý..." Lý Long Tá trả lời.

      Nghe hai người trước mặt tự động mơ mộng chuyện với nhau, Lung Nguyệt còn cảm thấy rối rắm nữa, vì hai người tự động giải thích chỗ hợp lý kia rồi.

      Từ nay về sau, trình tự mỗi ngày của Lung Nguyệt đều vô cùng phong phú.

      Sáng mới đến chỗ Cẩn Hoàng hậu thỉnh an, sau khi ăn sáng xong hai người cùng đến chỗ Thái hậu thỉnh an. Bình thường vào thời điểm như vậy, Thái hậu niệm xong khóa kinh văn buổi sáng rồi. Vấn an xong, Cẩn Hoàng hậu hồi cung xử lý mọi chuyện, để Lung Nguyệt ở lại chuyện phiếm với Thái hậu.

      Đến thời gian hạ triều, Lung Nguyệt xuất phát từ Từ Ân cung, về phía điện Vũ tìm tiểu ca và đại cữu của mình. Lý Long Tá cần học lại kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập nữa. Bây giờ Minh Lý chỉ mang chính vụ triều phân tích tỉ mỉ cho nghe, sau đó hỏi xem có suy nghĩ gì .

      Lung Nguyệt theo dự thính, mới đầu còn cảm thấy nhàm chán, về sau, lúc dần hiểu thế cục triều đình, càng nghe càng cảm thấy thú vị. Thổn thức trong lòng: Cổ nhân ngấm ngầm hại người, cách đấu nhau giữa huynh, đệ, tỷ, muội cùng cha khác mẹ, là vô cùng uyên thâm! Còn hung hiểm hơn việc cầm đao chiến đấu chiến trường, chỉ cần hơi thất thần chút cũng có thể bị người khác đạp ngã lăn xuống.

      Sau khi Minh Lý phân tích tình hình chính trị cho Lý Long Tá xong dạy Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập cho Lung Nguyệt. Chỉ dạy phương pháp thôi, có gì khác: Đọc, sao chép, học thuộc lòng, điển cố.

      Lung Nguyệt vui vẻ nhất khi điển cố. Giống như nghe kể chuyện xưa vậy.

      Đến bữa trưa, nàng lại phái Tiểu Lộc Tử đến chỗ phụ thân, rồi cùng đến chỗ mẫu thân dùng bữa.

      Giờ nghỉ trưa, lại mang cầm kỳ thư họa ra học với mẫu thân.

      Đến bữa tối, lại đến điện Cần Chính kéo Thuận Khải Đế đến Khôn Thái cung.

      Lung Nguyệt có tiểu tâm tư. Nàng thích ngày nào cũng được vui vẻ hòa thuận bên phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng. Thích nhìn đáy mắt chứa ý xuân của mẫu hậu.

      Biết phụ thân còn có nữ nhân khác, nhưng nàng muốn chia sẻ với bọn họ, nên nàng ỷ sủng sinh kiêu, kéo phụ thân đến Khôn Thái cung. Nàng biết mẫu thân bình thản, độ lượng như vẻ về ngoài, thử hỏi làm gì có nữ tử nào nguyện chia sẻ phu quân với người khác?

      Từ lúc nàng xuyên đến đây, mỗi lần thái giám kính phòng hồi bẩm Thuận Khải Đế ở chỗ phi tần nào, dù còn là trẻ con những nàng vẫn nhận ra được nét đơn trong nụ cười của mẫu thân. Có thể là do mẫu tử liền tâm, để cho nàng bắt gặp được đau lòng đó của mẫu thân.

      Từ khi đó nàng liền vắt hết óc tìm cách, khiến phụ thân đến chỗ những phi tần khác.

      Là trẻ con cũng có nhiều thuận lợi, Lung Nguyệt lập tức tính đúng canh giờ Thuận Khải Đế hạ triều, canh giờ dùng bữa, thấy bóng dáng Thuận Khải Đế là khóc rống ngừng. Thuận Khải Đế vừa xuất trước mặt nàng mặt biến đổi ngay lập tức, khắc trước còn cuồng phong mưa rào, khắc sau sáng lạn như ánh mặt trời.

      Thuận Khải Đế vô cùng vui vẻ, thấy nữ nhi thân thiết với mình nhất, càng vui vẻ nuông chiều nàng. Thường xuyên qua lại thành thói quen, mỗi khi đến thời gian dùng bữa, dù Lung Nguyệt đến tìm ông cũng đến Khôn Thái cung.

      Mà sau bữa tối, đương nhiên là đến chỗ khác ngủ.

      Lung Nguyệt vô cùng vui vẻ khi tiểu xảo của nàng đạt được hiệu quả, nhưng nàng biết, trước khi nàng sinh ra, Thuận Khải Đế rất ít khi đến chỗ phi tần khác nghỉ, phần lớn đều xử lý tấu chương, rồi ngủ lại ở Cần Chính điện luôn.

      Nếu phải như thế tại sao nàng lại cách Thất công chúa những sáu tuổi.

      Còn Bát công chúa Hóa Diên được sinh ra là do ngoài ý muốn. Cũng vì thế mà Thuận Khải Đế làm như thấy nữ nhi này. Bất kỳ đại nam nhân cũng thích bản thân bị người khác tính kế, huống chi là Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn.

      ----

      #Búnn: Mỗi lần đến đoạn Thuận Khải Đế có nữ nhân khác mình lại cảm thấy thương Cẩn Hoàng hậu. Dù mình hiểu Thuận Khải Đế cần khai chi tán diệp, nhưng vẫn thấy thương.
      Đúng như tác giả , làm gì có người phụ nữ nào nguyện chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác. Nhưng đứng cương vị quốc mẫu, Cẩn Hoàng hậu thể làm thế.
      Haizzz, quá là buồn :'(
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: buồn vui.

      Editor: Búnn.

      Lung Nguyệt kéo phụ thân và tiểu ca đến chỗ mẫu thân dùng bữa tối.

      Trong điện Diên Ninh.

      Nghiên Phi ở trong phật đường sao chép kinh văn với Thái hậu nương nương mấy tháng, hôm kia mới được đưa trở về. Lúc này ngồi giường quý phi oán trách nữ nhi.

      "Từ ta cho rằng con là đứa thông minh lanh lợi, sao đến bây giờ cách suy nghĩ ứng xử còn bằng đứa năm tuổi vậy? Những năm gần đây, nếu Hoàng thượng nghỉ ở Cần Chính điện cũng nghỉ ở Khôn Thái cung, bây giờ Hoàng hậu độc sủng rồi. Đều là do con gây chuyện!" Nghiên Phi chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ấn ấn trán Thất công chúa: "Con cũng suy nghĩ chút , đừng cả ngày tranh nọ kia với vị công chúa kia nữa. Khuê nữ nhà người ta có thể tranh thủ tình cảm cho mẫu thân nhà mình, con đứng bên xem mẫu thân con sốt ruột phát hỏa à?"

      Thất công chúa bĩu môi, : " phải là nữ nhi chưa từng tranh, lần trước người cùng thấy rồi đấy, mấy vị tỷ tỷ kia tranh sao? Chúng tỷ muội bọn con mang hết tất cả vốn liếng ra cũng bằng Tiểu Cửu Nhi đứng trước mặt phụ hoàng."

      Nghiên phi nghe khuê nữ xong, mặc dù cam lòng, nhưng cũng hiểu được. Ai có thể miễn cưỡng được ý muốn của Đế Vương?

      Hôm nay Cẩn Hoàng hậu có thể chuyên sủng là do Hoàng thượng nguyện ý cho.

      Lung Nguyệt quấn quýt người, cũng là do Hoàng thượng nguyện ý để hàng quấn quýt

      Đây cũng chính là Đế tâm.

      ***

      đến việc trong lòng mẫu tử Nghiên phi có bao nhiêu cam lòng, có bao nhiêu rối rắm.

      đến Lung Nguyệt, mấy ngày nay, tâm trạng của nàng vô cùng tốt!

      Nhìn trời thấy sắp vào đông, Bình Vương sắp sửa dẫn quan tướng thắng trận trở về triều rồi.

      Thái Tử ca ca sắp trở lại, tết Nguyên tiêu này cả nhà có thể cùng nhau dạo chợ đèn hoa rồi.

      Tết Nguyên tiêu trước, vì Thái tử ca ca xuất chinh đến Tây Cương, mẫu thân lo lắng, tiểu ca và bản thân nàng cũng còn lòng dạ du ngoạn, cho nên từ bỏ việc xem chợ đèn hoa.

      Nhưng lần này nhất định phải làm được.

      Nhưng Lung Nguyệt tính toán xong xuôi hết rồi thời điểm vừa qua năm mới, phủ Ninh An công chúa truyền đến tin dữ.

      Nhị nữ nhi của Thuận Khải Đế, Ninh An công chúa qua đời.

      Lung Nguyệt nghe xong tin này thẫn thờ lát. Nàng quen thuộc với vị nhị tỷ này, chỉ biết tỷ ấy hơn mình mời hai tuổi, sau khi nàng được sinh ra, chưa đến hai năm vị Nhị tỷ nà xuất giá rồi. Gả cho biểu ca của tỷ ấy.

      Lúc trước biết được chuyện huynh, muội có thể kết hôn, Lung Nguyệt còn khó chấp nhận thời gian, họ hàng gần kết thân đó! Nàng có cách nào tiếp nhận chuyện này.

      Nhà mẹ đẻ của Ninh An công chúa vốn là Hoàng thương, Thuận Khải Đế nạp mẫu thân của nàng là Trang Tần, Lung Nguyệt suy nghĩ đến phải có can hệ đến chuyện kinh phí đưa vào hoạt động lúc trước của Thuận Khải Đế, khi vẫn còn là Thái tử.

      Sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, nhà mẹ đẻ Trang Tần hiến bạc, có công với xã tắc, cho nên phong tước vị Cẩm Y Hầu hữu danh vô thực.

      đến Ninh An công chúa cũng là người mệnh khổ, sau khi Trang Tần sinh hạ nàng sức khỏe bắt đầu tốt, kéo dài hai năm qua đời. Cẩn Hoàng hậu thấy nàng còn tuổi, ôm đến bên mình nuôi dưỡng hai năm.

      Trang Tần là người yếu đuối, biết bên nhà mẹ đẻ nàng gì, lúc sắp chết xin ân điển từ Thuận Khải Đế, đính ước nữ nhi cho thứ tử dòng chính của huynh trưởng nhà mẹ đẻ.

      Lúc đó Lung Nguyệt nghe được, nàng cảm thấy nhà Cẩm Y Hầu hổ là thương nhân, làm chuyện gì cũng phải tính toán kỹ. Quyên bạc được tước vị, tại lại có con dâu là công chúa, phò mã của Công chúa cũng được phong hầu.

      Vốn là gia đình thương nhân bình thường, nhoáng cái thành phủ có hai tước vị tân quý. Mặc dù có quyền gì, nhưng người ta có nhiều bạc, tại lại có tước vị ấm phong ba đời. Nếu quyết tâm bồi dưỡng hậu bối tốt, bỏ hơi tiền ngày tiến thân vào thế gia thanh lưu cũng sắp tới tới.

      Nhưng Ninh An công chúa lại cực giống mẫu thân của nàng, tai mềm, sức khỏe yếu đuối, bây giờ bỏ lại tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi mà ra . Trước khi mất lại , để biểu muội của em dâu làm kế thê, chiếu cố tiểu nữ nhi số khổ của mình.

      Lung Nguyệt nghe xong lại cảm thấy vị Nhị tỷ này là người ngốc nghếch, tại sao nhờ phụ thân, mẫu thân của mình chiếu cố tiểu nữ nhi. Dù là phụ thân và nữ nhi thân, nhưng phải nhớ kỹ, nên nhờ vả sai người.

      Bây giờ có kế mẫu, sau này đứa kia vất vả.

      Linh đường ở phủ Ninh An công chúa, Cẩn Hoàng hậu đích thân đưa tiễn. Dù sao cũng nuôi nấng hai năm, có chút cảm tình.

      Lung Nguyệt muốn theo, nhưng lại sợ nàng còn tuổi, linh đường ồn ào, sợ làm nàng sợ cho nên bị giữ lại ở trong cung.

      Lung Nguyệt cũng ngờ, lúc mẫu thân nàng hồi cung lại mang theo tiểu nữ nhi số khổ của Nhị tỷ về.

      Lung Nguyệt thấy đứa mẫu thân rất đáng thương, cho nên đâu cũng mang nó theo.

      Tiểu nha đầu này vốn nhát gan, có thể nó thấy Lung Nguyệt lớn, sau đó lại thấy Lung Nguyệt đối xử với mình rất tốt, còn thấy nàng xuất ra nhiều tâm tư muốn nó vui vẻ, cho nên rất quấn Lung Nguyệt, trở thành đuôi của nàng.

      Lung Nguyệt và cháu ngoại nữ Trang Nhã Như cùng ăn cùng ngủ cùng chơi tháng, sau đó lão phu nhân Cẩm Y Hầu tiến cung đón nó về.

      Thấy trước khi nước mắt con bé lưng tròng, giống như chó bị vất bỏ, Lung Nguyệt luôn miệng cam đoan, khi nào rảnh đến tìm nó chơi.

      Do việc của Ninh An công chúa, bên trong Hoàng cung ảm đạm hai ngày, sau vì Bình Vương dẫn quân chiến thắng trở về mà vui mừng trở lại.

      Bùi Nguyên Tu cũng theo đại quân trở về Kinh Thành.

      Theo kiếp trước, Bùi Nguyên Tu phải là ở lại trong quân theo Từ lão nguyên soái.

      Nhưng bây giờ trong lòng nhớ nhung người, cho nên theo Thái tử Lý Long Hựu hồi kinh.

      Có điều, đường hồi kinh xảy ra việc khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng uể oải. Chính là ấm lô Cảnh Thái Lam của Lung Nguyệt bị Lý Long Hựu nhìn thấy nên bị cầm về rồi.
      Có Nắng Có Gió thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Thời gian thấm thoát trôi qua.

      Editor: Búnn.

      Mặc dù mất vật đó khiến Bùi Nguyên Tu cảm thấy phiền muộn, nhưng lại nghĩ sau khi trở về kinh thành liền có cơ hội gặp người trong lòng, nên cũng cảm thấy có chút an ủi.

      Nhưng, người tính bằng trời tính.

      Bùi Nguyên Tu ở kinh thành bồi hồi hai tháng, tìm các loại biện pháp vào Đông cung gặp Thái tử Lý Long Hựu. Vốn tính, Lung Nguyệt thân thiết với hai vị huynh trưởng, thể nào cũng đến Đông cung tìm Thái tử chơi đùa.

      Nào ai ngờ, rất nhiều ngày rồi nàng chưa từng bước bước vào Đông cung.

      Mà Thái Tử Lý Long Hựu từ trước đến nay luôn chững chạc lại là người vô cùng thương muội muội, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lung Nguyệt bao giờ để lộ ra, dù chỉ chút.

      Nhưng dựa vào hiểu biết của mình về Lý Long Tá, Bùi Nguyên Tu biết Lý Long Tá là người có tính tình hoạt bát, câu nệ tiểu tiết, thường treo Lung Nguyệt ở bờ môi. Tuy rằng nhiều khi bị Lý Long Hựu bắt gặp bị ngăn cản, nhưng cũng đủ để an ủi trái tim của Bùi Nguyên Tu.

      Lại tính cung yến Trừ Tịch, thể nào cũng được gặp lần.

      Nhưng ông trời lại cho Bùi Nguyên Tu chút mặt mũi nào.

      Lung Nguyệt bị thủy đậu rồi.

      Thái hậu và Cẩn Hoàng hậu ngủ nghỉ, chăm sóc nàng suốt năm ngày. Thuận Khải Đế cũng lâm triều, canh giữ ở điện Kinh Chập làm hôn quân đúng năm ngày.

      Mặc dù dã khỏi, nhưng vì mặt vẫn còn để lại vài dấu vết mờ mờ, thích chưng điện liền ở lại điện Kinh Chập, có thế nào cũng ra ngoài.

      Cung Yến tham dự cần đến tết Nguyên Tiêu, lắc đầu như trống bỏi, người muốn ba hoa chích chòe như thế nào cũng được, nàng vẫn vững chắc như bàn đá, miệng chỉ phu ra hai chữ: " !"

      Ngưng ngọc cao được gọi là trân phẩm trừ sẹo, vì nó dùng những loại thảo dược quý hiếm, khó tìm thấy. Mặc dù được tiến công nhưng trong cung cũng chỉ có mười hộp. 'Hôn quân' Thuận Khải Đế vung cao tay, đưa toàn bộ đến chỗ Lung Nguyệt, để nàng dùng.

      Ra giêng, dù cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được tiền đồ vẫn quan trọng hơn.

      Người làm phụ thân thương khuê nữ kia nhất định gả ái nữ cho hạng người vô năng.

      Kiếp này, vì Bùi Nguyên Tu trùng sinh, có biến hóa. Lúc trở lại Tây Cương, bên người lại có thêm người có kinh nghiệm, Lý Long Tá.

      Nhật Nguyệt lưu chuyển, Bạch Mã qua khe.

      Đảo mắt cái lại năm năm.

      Tiểu nha đầu xinh đẹp búi hai búi tóc, bây giờ trở nên duyên dáng kiều, trổ mã thành tiểu giai nhân xinh đẹp.

      Trong điện Kinh Chập.

      "Công chúa, người muốn sao?" Tay Hoán Ngọc cầm chiếc khăn màu xanh, Lung Nguyệt phía trước.

      "!" Lung Nguyệt ấn trán. " cầu An Hoàng thúc cho ta thân phận tú tài, tại sao ?"

      Lung Nguyệt theo Đại cữu Minh Lý nghiên cứu học vấn, mấy năm nay đọc ít sách.

      Bây giờ lại nổi lên hứng thú, muốn giống như thí sinh kia thi lần.

      Dù sao người xuyên về từ đại, tham gia khoa khảo để khảo nghiệm kiến thức là lý do, phần lớn là do Lung Nguyệt vô cùng tò mò.

      "Nô tỳ sai Tiểu Lộc Tử tìm Thái tử hoặc Vương cùng người nhé?" Hoán Ngọc ở bên cạnh vừa hầu hạ Lung Nguyệt vừa : "Hơi to, nô tỳ sửa áo này chút."

      " cần sửa lại, ngày mai ta khoác áo bên ngoài nó là được, biểu ca Minh Hiên vùng đất thi huyện rất lạnh." Lung Nguyệt cột chắc đai lưng, ngồi trước gương trang điểm: "Mau chải đầu thư sinh để ta nhìn cái."

      Tiển Bích khéo tay, xõa búi tóc ban đầu của Lung Nguyệt, vài lần chải búi toàn bộ tóc của nàng lên đỉnh đầu, tạo thành kiểu Bạch Ngọc Liên Hoa Quan.

      Lung Nguyệt quay trái quay phải nhìn vào gương đầu, rồi hài lòng gật đầu, xoay người chắp tay với Tiển Bích: "Tiểu sinh cảm ơn..."

      Tiển Bích cuống quýt tranh ra, oán trách : "Công chúa, ngài muốn nô tì tổn thọ sao?"

      "Chỉ là vui đùa thôi, nhìn em kìa. Đào Châu, mau mau mang chén trà cho Tiển Bích nương, để an ủi nàng!" Lung Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiển Bích, nha đầu kia cái gì cũng tốt, chỉ là thể đùa vui được.

      "Nô tỳ nhận nổi trà của chủ từ, chỉ cần sau này người mang nô tỳ ra đùa là thương nô tỳ rồi! Hoán Ngọc tỷ tỷ hỏi người có muốn mời Thái tử hoặc Vương cùng ngài đến đó ? Ngài cũng trả lời." Tiển Bích bước lên phía trước, để Lung Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, khôi phục lại búi tóc nữ nhi.

      "Đừng cho họ biết. Nếu Thái tử ca ca biết, chắc chắn ngăn cản ta. Nếu Tiểu ca biết nửa Hoàng cung này biết mất. Dù là ai Công chúa ta đều được nữa."

      Lung Nguyệt đứng dậy để Hoán Ngọc hầu hạ đổi cung trang, lại : "Sáng sớm mai, Triệt Nhi và biểu ca Minh Hiên đến giúp ta, các em yên tâm !"

      Bốn đại nha đoàn cùng cau mày, đồng thanh : "Chính là Triệt thế tử cùng người cho nên nhóm nô tỳ mới thể yên tâm đấy!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :