1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Trùng sinh] Ác độc nữ phụ trùng sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 24:

      Việc xấu trong nhà sao có thể để lọt ra ngoài?

      Đối với Đồ Kinh Bình mà , chỉ cần ảnh hưởng đến danh dự gia tộc, dù cách cứu nữ nhi của cùng điệt nhi khó khăn cỡ nào, cũng dám cứu.

      Chỉ khi nào làm chuyện ảnh hưởng đến gia tộc, bọn họ so với gia tộc, liền có ý nghĩa tồn tại.

      Giờ khắc này, Bạch Triệt mỗi lời hành động, đều là muốn dẫn dắt , muốn đem toàn bộ gia tộc Đồ thị kéo vào vực sâu.

      sao còn suy nghĩ đến tâm tình của nữ nhi nữa. hôm nay bị buộc đến nổi, hận thể giết sạch bọn người ở đây, để đem cái chuyện xấu hổ này che đậy.

      làm sao có dũng khí cùng Bạch Triệt đến trước mặt hoàng thượng để phân xử phải trái, đem lợi ích của gia tộc vứt bỏ, chỉ vì bảo trụ tính mạng hai người bọn họ đây?

      - Hiền tế đùa!

      cười khan, nỗ lực làm ra vẻ mặt xấu hổ lại tràn đầy cảm động, hết sức tri kỷ :

      - Phát sinh loại chuyện tổn hại danh dự như thế này, chắc hẳn hiền tế cũng muốn làm cho người ngoài biết. Dù sao ra, Đồ gia ta mất thể diện, mặt mũi của ngươi, cũng giống vậy mất sạch .

      - A!

      Bạch Triệt kéo dài thanh , đưa tay chỉ vào vẻ mặt cam lòng của Đồ thị, giọng hàm chứa ý tứ châm chọc:

      - Theo ý tứ của ngươi, vì bảo toàn mặt mũi trước mặt người ngoài, nàng tuân thủ nữ tắc, làm ra chuyện xấu mặt đến như vậy, ta còn phải chịu đựng?

      - Ngươi đừng ngậm máu phun người!

      Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Triệt chỉ tay vào mình, Đồ thị xấu hổ và giận dữ, lớn giọng chất vấn:

      - Ta bất quá là cùng biểu huynh trò chuyện mà thôi, cũng làm ra chuyện gì nên làm, ngươi dựa vào cái gì, vừa vào liền trói chúng ta, còn luôn miệng ta làm chuyện xấu. Bạch Triệt, ngươi chỉ thấy có như vậy, liền nghĩ ta cắm sừng ngươi,còn nghĩ tới biện pháp giội nước bẩn lên đầu ta sao?

      - Ta ngậm máu phun người?

      Bạch Triệt tức giận nở nụ cười, nhìn về phía Đồ thị, ánh mắt lạnh như băng, tia ấm áp.

      Đồ thị từ lúc Bạch Triệt tiến vào, liền liên tục kinh hoàng sợ hãi, toàn thân lạnh ngắt.

      Vừa rồi, vẻ mặt còn có chút tức giận. Lúc này, toàn bộ liền biến mất.

      mặc kệ, ngay cả việc bị thê tử cắm sừng, chuyện mất mặt như vậy, đều hoàn toàn quan tâm.

      Có phải điều này đại biểu ý tứ, đối với nàng, hoàn toàn lạnh tâm, lạnh phế?

      Đồ thị mũi đau xót, nước mắt chảy ngừng, trong lòng lại càng sợ hãi, giống như cả người treo lên vách đá cao vút, dưới đáy vực sâu thẳm gió thổi cuồng loạn, biết khi nào, rớt xuống.

      Khổ sở thương tâm tức giận phẫn nộ đủ vị tràn ngập trong lòng nàng.

      , nàng phải chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ phu quân coi nàng như khí mà theo biểu huynh sống tiếp cuộc đời thanh thản.

      Nhưng mà, Bạch Triệt rốt cuộc vẫn là nam nhân nàng sùng bái ái mộ khuynh tâm khi nàng vẫn còn là thiếu nữ.

      Lúc biết mình sắp gả cho , dù trong lòng tràn đầy áy náy đối với biểu huynh, nhưng trong thâm tâm nàng lại hết sức vui vẻ mừng thầm và mong đợi, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc cùng kiêu ngạo.

      Từ nay về sau, nàng có thể quang minh chính đại cho người khác biết, cho đám nữ nhân trong kinh thành lúc nào cũng ái mộ khuynh tâm đối với "Ngọc lang" Bạch Triệt biết. chính là trượng phu của Đồ Giải Ngữ, là nam nhân mà nàng danh chính ngôn thuận sở hữu độc chiếm.

      Nhưng mà, thực cùng suy tưởng của nàng, rốt cuộc vẫn là có chút chênh lệch.

      Phong thái tuấn lãng, ôn nhu như ngọc "Ngọc lang ", cũng chỉ thuộc về mình nàng.

      Là thê tử, mà nàng trong lòng trượng phu, chỉ có thể chiếm được phần nho , bé vô cùng bé, những phần còn lại, toàn bộ bị cái nữ nhân được xưng là "Muội muội" chiếm lấy.

      Nàng ghen ghét, nàng hận...

      Cho dù nàng làm nhiều chuyện mờ ám hơn nữa, cũng cách nào phá hư địa vị "Muội muội" trong lòng trượng phu.

      Nhiều lần làm chuyện như vậy, chỉ nhìn nàng phí tâm phí sức bày kế, xem nàng đùa giỡn thủ đoạn...Giống như, là xem chuyện vui đùa bình thường, lời, cũng có bất kỳ phản ứng nào.

      khinh thường, hờ hững, phản ứng... Nàng thể chịu được.

      Nếu trời cao ban cho nàng cơ hội có được ,vì sao phải hành hạ nàng như thế?

      Vấn đề này, liên tục làm khổ nàng, rất nhiều đêm hiu quạnh đơn, nàng khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.

      Thiếu chút nữa, nàng tuyệt vọng.

      Cuối cùng, là biểu huynh quan tâm ôn nhu thương an ủi nàng, làm nàng sống lại.

      Khi đó, nàng mới hiểu được, nàng nên cùng nam nhân như biểu huynh toàn tâm toàn ý đối với nàng ở chung chổ.

      Nếu như lúc trước có thánh chỉ tứ hôn, có lẽ, nàng sớm gả cho biểu huynh, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

      Đều là Bạch Thanh, là nàng, làm lòng nàng lung lay, làm nàng có ý nghĩ nên có.

      Cũng là tại nàng, chiếm lấy tâm của trượng phu nàng(ĐGN), làm nàng ngày ngày trong khuê phòng làm oán phụ.

      Cho nên, khi nàng làm ra chuyện mất mặt như thế này, nàng hoàn toàn để ý đến tâm tình của , nếu biết được chuyện này, cũng để ý chút nào đến thể diện của .

      Nhưng mà, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đến lúc này mọi chuyện như vậy, lúc nào cũng trách nàng? Chỉ là phụ thân câu so sánh huynh muội cùng nàng và biểu huynh mà thôi, mà lại có thể biết kiêng kị liều mạng mở miệng hàm hồ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồ thị sợ hãi dần dần bị phẫn nộ thay thế, nhịn được liền phản bác :

      - Chẳng lẽ phải sao? Ta lại chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, tại sao lại muốn bỏ rơi ta? Lòng của ngươi, sao lại ác độc như vậy, cứng như vậy? Ta gả cho ngươi hơn năm, ngày ngày dựa theo ý nguyện của ngươi, chiếu cố muội muội ngươi, dụ dỗ nàng, bảo vệ nàng. Ta được cái gì chứ? Ngươi ra ngoài hỏi chút, khắp kinh thành này, có khuê nữ nhà nào, lại ở chính phòng trong đại viện? Lại có khuê nữ nhà ai, ngay cả chuyện trong phòng của tẩu tử cùng huynh trưởng, cũng muốn hỏi đến? Ta ngày ngày nhẫn nại, từng giây từng phút luôn khuyên giải an ủi chính mình, đợi nàng gả ra ngoài tốt rồi, gả ra ngoài tốt rồi. Nhưng ta cũng là người, cũng có lúc nhịn được. Ta dám với ngươi, bởi vì ta biết , trong lòng của ngươi, ta vĩnh viễn cũng bằng nàng. Ta cũng dám trở về với phụ mẫu, bởi vì ta sợ bọn họ lo lắng ta, khó xử ngươi. Ta giống Bạch Thanh, có ca ca giống như ngươi đem nâng niu che chở trong lòng bàn tay, biểu huynh cùng ta từ lớn lên cùng nhau, giống như thân huynh trưởng, ta trong lòng ủy khuất, cùng biểu huynh chút, oán hận vài câu, sao chứ?

      Càng , nàng lại càng như cây ngay sợ chết đứng, giống như những lời nàng , hoàn toàn là chân lý, nàng làm hết tất cả chuyện này, đều là quang minh chính đại, có gì mà mất mặt, có gì mà thể cho người ta biết.

      Trong lòng Bạch Triệt, muội muội đương nhiên là độc nhất vô nhị, nghe nàng muội muội như vậy, Bạch Triệt vẻ mặt hờ hững liền thay đổi, giọng lạnh băng, chất vấn :

      - Vậy ngươi ra ngoài hỏi chút, khắp kinh thành này, có muội tử của phu quân nhà nào ngày ngày giúp đở tẩu tử, quản thúc huynh trưởng? Ngươi luôn nghĩ, ngươi vì muội muội làm bao nhiêu chuyện, vậy sao ngươi nghĩ tới, nàng vì ngươi, làm chút chuyện gì? Trong phòng ngươi vật trang trí, trang sức y phục xinh đẹp là từ đâu có? Đều phải là muội muội cho ngươi sao? Ngươi người mặc lăng la tơ lụa( là loại vải rất quý) ngày ngày ăn sơn hào hải vị, đều phải là vật hoàng thượng ban tặng cho muội muội, phải nàng liền mang hết cho ngươi sao? Lúc ngươi có những thứ đó, sao ngươi nghĩ đến, ngươi là ai, dựa vào cái gì mà có được? Nhiều lần sống chung, ngươi lần lượt tính kế nàng, nàng có từng trách ngươi nửa câu ? Ngươi có biết hay ? Nàng ở trước mặt ta, trước mặt phụ thân, trước mặt hoàng thượng hoàng hậu nương nương đều ngươi thế nào tốt đẹp, ngươi thế nào dịu dàng thiện lương? Nhưng ngươi biết, ánh mắt của ngươi chỉ nhìn thấy chút lợi ích từ lông gà vỏ tỏi( Yul: ý là chuyện vụn vặt. Ta biết mấy nàng thế nào. Chứ ta edit thấy thương Bạch ca lắm lun) trong hậu viện, căn bản nhìn tới nàng đối với ngươi có bao nhiêu tốt? Quên , chuyện đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Từ lúc ngươi tính kế muội muội của ta để được gả vào Bạch phủ, ngươi muốn xem mình là người Bạch gia ta. Nhìn tên kia( VML) có vị trí quan trọng trong lòng muội muội, ngươi lại tận tình khuyên ta vì muội muội mà thương sót, ta cũng tự với chính mình, là ngươi chỉ vì thương nàng nên muốn ta toàn thành cho nàng, lại là cái cớ để cho ngươi nhìn muội muội ta như thiêu thân lao đầu vào lửa. Ngươi lại chưa từng quý trọng nàng, bây giờ ngươi lại ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta? Ngươi là người thành thân, lại sai khiến nô tài làm việc lén lút, nam quả nữ ở chung phòng, tình nàng ý thiếp.... làm đến chuyện như vậy, ngươi còn dám chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta? Nếu vậy ta liền muốn hỏi, trong mắt Đồ Giải Ngữ ngươi chuyện phải như thế nào mới được coi là có lỗi với ta?

      Cho dù có lớn hơn nữa thành tựu cùng danh tiếng, Bạch Triệt rốt cuộc cũng chỉ mới làm quan hai năm. sống năm tháng hai mươi hai năm, trừ bỏ chuyện lúc còn liền mất mẫu thân, cơ hồ cuộc sống của đều tràn đầy phong quang tế nguyệt.

      ngạo nghễ đứng thẳng là mũi nhọn trong những người đồng trang lứa, hưởng thụ ánh mắt tán dương ngưỡng mộ của mọi người.

      từng đối với hôn nhân, đối với tình quá mong đợi, vì muội muội lựa chọn nàng, cũng tự nhiên nghĩ đến cuộc sống sau này với nàng dù mặn nồng sâu sắc chỉ cần tương kính như tân cũng sao.

      Làm quan phải quan trọng nhất là thanh danh sao? Nam nhân phải đều quan trọng mặt mũi sao? Cả đời Bạch phủ từ xuống dưới thanh danh vang vọng, ngoại trừ Bạch Thanh.

      Bạch Thanh từ mất mẫu thân, phụ thân lại có tái thú, tự mình nuôi dưỡng hai huynh muội bọn .

      đối với nàng thương sủng ái hết mực cũng chỉ vì lúc nàng còn nằm trong tả lót mất mẫu thân vì nàng là thân sinh muội muội duy nhất của , còn mẫu thân lúc lâm chung vẫn nhớ tới nàng, phụ thân hoàng thượng đều khắc sâu trong lòng, cũng ngoại lệ.

      Hoàng thượng, hoàng hậu đối với nàng cũng hết lòng sủng ái, dù sao cũng phải là thân sinh nữ nhi nên nghiêm khắc dạy dỗ, nàng phạm lỗi cũng nỡ trách mắng nặng nề.

      Những người khác cũng làm điều thừa, dạy nàng làm nữ nhi như thế nào, dạy nàng phải biết dùng thủ đoạn làm gì.

      Cuộc sống của nàng phải là trưởng bối an bài tất cả, nàng chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống như thế là đủ.

      Phụ thân đem lòng thương tiếc, nỡ để nàng chịu khổ mời ma ma trong cung về giáo dưỡng, dạy nàng lễ nghi cùng thủ đoạn. Nên Bạch Thanh mới biết tính kế biết bài mưu dễ dàng bị người đưa vào bẫy.

      Nhưng Đồ Giải Ngữ phải như vậy, nàng là tiểu thư khuê các, là đích nữ Đồ gia cũng được sủng ái mà lớn lên, dù vậy nàng vẫn được ma ma giáo dưỡng học lễ nghi thủ đoạn đối phó tiểu thiếp hạ nhân...trong gia phủ.

      Nàng thuộc lòng nữ giới, cầm kì thi họa đều tinh thông, là tài nữ có tri thức, lại có thanh danh là hiền lương thục đức.

      Là người Đồ Kinh Bình dạy dỗ để gả ra ngoài!

      người như vậy, sao lại "hạ mình" kết thân với Bạch Thanh, người bị những tiểu thư quan gia khác xa lánh? Là tâm đầu ý hợp sao? Là tri tri kỉ sao?

      Đều phải, có phải tất cả chỉ vì người là ? Hay ra chỉ vì danh vọng của Bạch phủ chổ dựa là hoàng thượng? Nếu phần vì , phần vì tương lai Đồ phủ. Đồ Giải Ngữ tiếp cận Bạch Thanh sao?

      Nàng nàng vì xử lý ổn thỏa việc nhà, vì an bài tất cả, vì bảo hộ duy trì muội muội, vì mà trả giá hết thảy...

      Nhưng vì sao? Nàng nghĩ biết? Hay nghĩ ngu ngốc để nàng qua mặt?

      Nàng nghĩ biết nàng làm tất cả chỉ vì duy trì địa vị đương gia chủ mẫu, duy trì chổ dựa vững chắc cho gia tộc Đồ thị!

      Nàng thiện lương như bên ngoài đồn đại, nàng bị ghen tỵ cùng hận ý bao trùm, trong mắt nàng thấy Bạch Thanh tốt, thấy Bạch phủ hảo.

      Nếu lúc đầu nàng lòng kết giao với Bạch Thanh, vì muốn vào Bạch phủ mà tính kế muội muội , có lẽ nhìn kĩ nàng, đề phòng nàng nhiều.

      Đêm động phòng với nàng:

      - Bất cứ chổ nào, khi nào, mặc kệ là loại tình huống gì, nàng phải toàn tâm toàn ý chiếu cố tốt muội muội.

      cố ý muốn thức tỉnh nàng. Muốn nàng suy nghĩ, đừng để ghen tỵ làm lu mờ tâm trí nàng.

      biết nàng tâm, cũng có buông tha cho, vẫn hi vọng năm tháng trôi qua, vì có chút ảnh hưởng, mà nàng có thể chân chính dung nhập( hòa nhập)vào Bạch gia, lòng đối xử tử tế với muội muội.

      Nhưng ngờ, cuối cùng lại có cái kết cục như vậy, làm sao có thể thương tâm? thể hận?

      Đồ thị bị làm cho lời nàng muốn phản bác liền nghẹn ở cổ, trong đầu nàng tự chủ được nhớ tới lúc cùng sống chung đụng với Bạch Thanh. Nàng thừa nhận, Bạch Triệt sai, Bạch Thanh đối với nàng, đều là chân thành tâm đối đãi, những thứ gì nàng có, cũng chưa bao giờ thiếu phần của nàng. Sống bên nhau lâu như vậy, nàng thành thói quen, thói quen đem tất cả những gì Bạch Thanh có được đều trở thành của mình.

      Cho nên, nàng ( ĐGN) chiếm được hoặc là nàng( BT) muốn cho, nàng liền cảm thấy cam lòng.

      Hình như, mình sai rồi?

      , ...

      Đồ thị trong lòng cực lực phủ nhận, nàng rũ mắt, né ánh mắt chất vấn của Bạch Triệt, đối với chuyện liên quan đến Bạch Thanh, nàng ngậm miệng , chỉ ấp úng trả lời:

      - Ít nhất, ít nhất chưa từng có, da thịt thân thiết.

      Lời này, là trả lời Bạch Triệt về vấn đề cuối cùng.

      Bạch Triệt vẻ mặt lại trầm xuống, giọng có chút hùng hổ doạ người hỏi:

      - Ta tận mắt nhìn thấy, hai người các ngươi thân mật ôm nhau, cái này còn chưa tính là da thịt thân thiết?

      Đồ thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ấp úng há mồm mấy lần, cuối cùng lại ra được câu giải thích, chỉ quỳ rạp mặt đất khóc, phản bác được.

      Chuyện phát triển đến bước này, cuối cùng toàn bộ thể diện đều mất hết.

      Đồ Kinh Bình biết , dù có nhượng bộ nhiều hơn nữa, chỉ sợ cũng vãn hồi được gì. hung hăng trợn mắt liếc nhìn Đồ thị, rồi nhìn sang Bạch Triệt.

      Lúc này, mặt cái dáng vẻ nịnh nọt, nụ cười hòa khí lấy lòng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thần sắc khí thế cấp quan lớn, giọng hơi có chút cường ngạnh hỏi:

      - Bạch học sĩ, chuyện đến nước này, ngươi muốn giải quyết như thế nào?

      Dùng chức quan ra xưng hô, rất ràng, hề xem đối phương là hiền tế.

      Lần này, Bạch Triệt lơ đễnh, ý của mình:

      - Hai người bọn họ chết, thể hóa giải oán phẫn ( oán hận + phẫn nộ) trong lòng ta.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 25:

      Đồ Kinh Bình nghe vậy, đôi mắt co rụt lại, khóe mắt ngừng run rẩy, chứng tỏ nội tâm của bình tĩnh.

      ra, sớm đoán được, chuyện như vậy xảy ra, nếu là Bạch Triệt, tuyệt đối cũng cho phép hai người kia tiếp tục sống.

      Nếu như bọn họ chết, tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói, chuyện lo lắng, liền biến mất.

      Nhưng mà , đây là nữ nhi cùng điệt nhi, là người sủng ái cưng chiều mười mấy năm, mặc dù bọn họ phạm sai lầm, bắt trơ mắt nhìn bọn họ chết , vẫn là đành lòng.

      muốn thay bọn họ cầu xin tha thứ, muốn cứu bọn họ mạng. Nhưng mà, biết nên mở miệng như thế nào.

      còn suy nghĩ chưa kịp mở miệng, Đồ thị ra sức giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi dây thừng,đều có kết quả, lòng tràn đầy bi thiết, thê lương hướng Bạch Triệt khóc :

      - Bạch Triệt, sao ngươi có thể? Làm sao ngươi có thể ác độc như vậy?

      Cùng giống nàng Đường Nghiêu bị trói chặt, mặc dù miệng bị chặn, vẫn lời nào, lúc này cũng nhịn được mà cầu khẩn kêu tiếng:

      - Thúc thúc!

      Sau đó, tiếng chưa ra, lệ chảy trước. dung nhan trắng nõn tuấn lãng, vài giọt nước mắt, ướt át chảy xuống, nhìn rất đáng thương.

      Đồ Kinh Bình nhìn khuôn mặt có năm sáu phần tương tự giống chính mình lúc còn trẻ, vừa rồi trong lòng cứng lên, lúc này nhịn được mà mềm nhũn xuống.

      So với biểu muội Đồ thị, Đường Nghiêu hiểu Đồ Kinh Bình người thúc phụ này, cũng hiểu được như thế nào mới có thể nịnh nọt , đả động .

      Đáng tiếc, lúc này, người có thể làm chủ, phải là Đồ Kinh Bình, mà là Bạch Triệt.

      cũng liếc nhìn hai người này, chỉ bình tĩnh nhìn Đồ Kinh Bình, chờ đáp án của .

      Gia tộc Đồ thị ở đại thành, mặc dù phải là gia tộc uy danh nhất, nhưng cũng có chút danh tiếng.

      Vì vậy, cho dù Đồ Kinh Bình tính tình quả quyết, thường xuyên bị cái gọi là thân tình cùng vinh nhục gia tộc tác động, làm ra chuyện tình khiến hoàng thượng vui, hoàng thượng vẫn thầm chờ đợi. Muốn người Đồ gia chết, cho dù lý do là danh chính ngôn thuận, cũng có bẩm báo tiếng, liền chính mình động thủ xử trí, cũng chính là vì nguyên nhân này.

      Làm quan viên triều đình, chuyện thê tử ra ngoài tư thông, đầu đội nón xanh bị người gièm pha, cũng thể nghĩ đến danh dự của bản thân.

      Ngẫm lại, kỳ làm người, có tự tại như muội muội. Ít nhất, chuyện nàng muốn làm, chưa bao giờ vì chuyện gì khác mà thỏa hiệp.

      Vì muốn nữ nhi cùng điệt nhi có thể tiếp tục được sống, là phải để lộ ra ngoài chuyện xấu hổ này, Đồ Kinh Bình trong lòng tức giận, nhưng vẫn nỡ để bọn họ chịu chết, lại lần nữa làm ra vẻ mặt đau đớn bi thương, hướng Bạch Triệt cầu khẩn :

      - Hiền tế, ngày phu thê trăm ngày ân tình, tốt xấu gì ngươi cũng cùng nghịch nữ, từng là phu thê, lưu lại cho nàng con đường sống ! Liền xem nàng từng đối Bạch tiểu thư mọi cách duy trì bảo hộ, xem ở lão phu chút thể diện, lưu hai người bọn họ cái tiện mạng !

      Bạch Triệt lên tiếng, trong phòng mảnh yên tĩnh. Đồ gia Phụ thân nhi nữ cùng biểu huynh cả ba người tất cả đều mở to hai mắt, ngóng nhìn Bạch Triệt, hy vọng có thể hạ thủ lưu tình.

      Bạch Triệt đối với ánh mắt khao khát của bọn họ, lại làm như thấy.

      Rốt cục, Đồ Kinh Bình nhịn được nữa, hai đầu gối mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu khẩn :

      - Lão phu chỉ có đích nữ, gia tỷ toàn gia, cũng chỉ còn lại Đường Nghiêu là huyết mạch. Bạch hiền chất, cầu xin ngươi hạ thủ lưu tình, lão phu, vì ngươi quỳ xuống!

      Bạch Triệt nghiêng người né tránh, chịu nhận đại lễ, cũng quan tâm quỳ lạy, chỉ lạnh lùng :

      - Nữ tử như vậy, tuyệt đối có khả năng lại làm thê tử của ta, cũng xứng làm đương gia chủ mẫu của Bạch phủ. Nàng nếu chịu chết, vậy liền tìm gặp hoàng thượng bẩm báo tình, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn hưu thê, Đồ đại nhân nghĩ như thế nào?

      Lời này ý tứ là, chịu chết, vậy công khai gian tình.

      ràng là bức bách , muốn đưa ra lựa chọn. Rốt cuộc là chọn nữ nhi cùng điệt nhi mệnh, hay là chọn Đồ gia trăm năm danh dự.

      Hai con đường này, tất cả đều là tuyệt lộ, có đường sống.

      Đồ Kinh Bình nhìn ra Bạch Triệt là kiên quyết, khẩn cầu nữa, yên lặng cúi đầu, dùng hai tay chống lên thân thể, từ từ bò dậy.

      Thân thể của cũng còn giống vừa rồi đứng cao ngất, mà lưng khẽ cong xuống, giống như con tôm.

      Mà ngay cả mặt, giống như thời gian trôi qua rất nhanh xuất thêm nhiều nếp nhăn.

      Trong lát, liền già vài tuổi!

      Nhìn xem thần sắc kiên nghị, Bạch Triệt biết , có quyết định.

      Đồ Giải Ngữ, Đường Nghiêu cũng đồng dạng biết .

      Trong nháy mắt, bọn họ biết số phận của chính mình. Vì Đồ gia, vì gia tộc Đồ thị danh dự trăm năm, hai người bọn họ, bị ném bỏ.

      - Phụ thân!

      Đồ thị đau khổ nhìn khuôn mặt già nua của phụ thân, nước mắt ràn rụa, lắc đầu, giống như thể tin tưởng, thào :

      - cần.... cần.... bỏ rơi ta... cứu....cứu ta.... cứu.... cứu ta...

      Đường Nghiêu cũng là vẻ mặt đau khổ nhìn Đồ Kinh Bình, trong mắt tràn đầy bi thương thống khổ.

      Trong lòng Đồ Kinh Bình, lại mềm nhũn!

      lắp bắp nhìn bọn họ, có quyết định, nhưng lại ra miệng được.

      Đến lúc này, Bạch Triệt cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc hoàng thượng đề cập tới Đồ Kinh Bình, luôn lộ ra cổ hơi thở tức giận.

      Thường ngày, còn có phát giác nhạc phụ đại nhân tính tình lại là như thế, bình thường làm việc, cũng là mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn.

      Nào biết đối mặt thân nhân, lại đột nhiên biến thành bộ dạng quả quyết như vậy, quả thực giống như là thay đổi thành người khác.

      Cũng khó trách, hoàng thượng lại người này khó làm lên đại .

      Kỳ , cưng chiều khuê nữ, trong khắp kinh thành, có nhà nào vượt qua được Bạch gia.

      Nhưng mà, bọn họ cưng chiều, chính là quang minh chính đại sủng ái, che chở, mặc dù Bạch Thanh tính tình có tốt hơn nữa, làm người ngoài phiền chán, bọn họ vẫn bao che khuyết điểm, căn bản sợ hãi người ngoài nghị luận, cũng lo lắng chuyện này phá hư danh tiếng Bạch gia.

      giống Đồ Kinh Bình, vừa nghĩ duy trì gia tộc danh dự, lại thể để nữ nhi cùng điệt nhi chịu tội, đến cùng lại là hai bên khó xử, hạ được quyết tâm.

      - Khụ khụ...

      Bạch Triệt ho khan hai tiếng, ý tứ bức bách thúc giục :

      - Canh giờ còn sớm! Đồ đại nhân vẫn là sớm hạ quyết định mới tốt!

      Đồ Kinh Bình lại giống như nghe thấy, chán nản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cúi thấp đầu, biết suy nghĩ cái gì.

      Đến tình cảnh này, Đồ thị cuối cùng cũng ý thức được tính mạng hai người bọn họ phải do phụ thân làm chủ, mà là hoàn toàn nắm giữ ở trong tay trượng phu Bạch Triệt.

      Vừa rồi, nàng còn ra nhiều lời tức giận, lần đầu tiên trước mặt , chỉ trích ngàn kiều vạn sủng ái Bạch Thanh, lúc này cầu xin , chỉ sợ được gì.

      Nhưng mà,khao khát mãnh liệt được sống, có thể bỏ qua hết thảy.

      - Phu quân!

      Nàng nhành thanh , giống như lúc thường ngày phu thê ngọt ngào, lúc nàng còn bên tai kiều uyển chuyển nỉ non, nhu uyển xin lỗi, khẩn cầu :

      - Phu quân, thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta có làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ta chỉ là quá ghen tỵ. Ngươi tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, từ lúc ta gặp ngươi tới nay, vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi. Biết có thể gả cho ngươi, ta cỡ nào vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc. Nhưng mà, gả xong, ta mới biết được, trong mắt trong lòng ngươi chỉ có muội muội, căn bản hề có ta. Ta hâm mộ nàng, ghen ghét nàng, mới có thể lựa lời. Ta hâm mộ cùng ghen ghét lại thể phát tiết hay ra ngoài, nên mới có thể chạy tới nơi này cùng biểu huynh chút mà thôi. Lúc ngươi tới, là vì ta khóc, biểu huynh mới an ủi vỗ về ta, cũng có làm chuyện gì. Phu quân, van cầu ngươi, van cầu ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta, ta là lòng ngươi, làm sao phản bội ngươi được chứ?

      Nàng đột nhiên đổi giọng, làm Đường Nghiêu trấn kinh rồi lại bi thương tuyệt vọng.

      nhìn nàng cố gắng đem mặt tốt nhất của chính nàng để ở trước mặt phu quân của nàng, khẩn cầu cơ hội được sống.

      Nàng thậm chí đem toàn bộ sai lầm đẩy tới người mình, hèn mọn khóc lóc cầu xin...

      Đột nhiên, Đường Nghiêu cảm thấy, biểu muội như vậy, là xa lạ, giống như chưa từng quen biết.

      Năm đó, lúc còn liền mờ mịt theo mẫu thân vào kinh thành, tiến vào Đồ gia.

      Khi đó, biết mình mất phụ thân cùng gia tộc, sau đó lại biết mình là con của phản loạn, liền biết theo ai.

      Là vị biểu muội này, dùng đáng cùng nhu tình, kéo từ trong vực sâu ra ngoài.

      Từ khi đó, trong lòng liền tự nhắc nhỡ chính mình, muốn cả đời đối đãi tốt với nàng, che chở nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng...

      biết thẩm thẩm( yul: là mợ vợ cậu) chướng mắt , cũng tức giận, nỗ lực học tập, rèn luyện năng lực của mình.

      nghĩ, phải làm lên nghiệp , tương lai biểu muội theo chịu khổ.

      Vì thế, còn ngỗ nghịch với mẫu thân, bởi vì mẫu thân muốn thi khoa cử, muốn vì cừu nhân giết phụ ( Yul: ý cừu nhân là hoàng thượng ý) mà ra sức làm việc.

      Về sau, thấy rất nỗ lực, thúc thúc cũng mở miệng đồng ý gả nàng cho .

      Nhưng nàng lại bị tứ hôn gả cho người khác, thương tâm khổ sở, cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc.

      Sau đó, biết được nàng ở Bạch gia sống được tốt, trong lòng vẫn hoài niệm nàng, dù hoảng sợ vạn phần, vẫn bất chấp nam nữ khác biệt, lòng đón lấy nhu tình của nàng.

      Về sau, nàng dần dần khá hơn, tùy ý nhu nhược uyển chuyển vui vẻ. Nàng bỏ tiền mua tòa nhà vắng vẻ này, ghi tạc dưới danh nghĩa của , thường xuyên ra phủ cùng gặp gỡ, kể lể nỗi lòng.

      Mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận, trong lòng cũng liền tự ý nghĩ rằng, giữa bọn họ cùng chung ý nghĩ.

      Bọn họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau canh gác, chờ đợi cơ hội, cởi bỏ được gông xiềng của thánh chỉ tứ hôn, đem nàng từ Bạch gia cứu ra ngoài.

      Nhưng mà bây giờ, nàng , nàng vẫn luôn thương trượng phu của nàng, trong lòng của nàng, chỉ xem như huynh trưởng, chưa bao giờ có bất kỳ tình nam nữ.

      Nàng đem , hoàn toàn giẫm dưới đất.

      Đường Nghiêu có lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, dám nhìn bất luận kẻ nào.

      Giờ khắc này, nghe nàng thao thao bất tuyệt ngôn ngữ vô tình, hoàn toàn chết tâm.

      Từ lúc nhìn thấy người trong lòng đầy mong đợi, nở nụ cười gả vào Bạch gia, nên tự hiểu được, phải sao?

      "Ngọc lang" Bạch Triệt là cỡ nào phong lưu tuấn lãng, cái tội thần như sao có thể so sánh?

      Cái nghĩ bấy lâu nay, cái được gọi là tình , bất quá chỉ là bản thân ảo tưởng.

      Hôm nay, tê liệt ngã xuống đất, "Ngọc lang" lại ngang nhiên đứng lặng im, giữa bọn họ, cách xa thể nào so sánh. (ĐN) ở trước mặt của , bất quá chỉ là chuyện đáng chê cười.

      Đối với Đường Nghiêu tự ti mặc cảm cùng Đồ thị lải nhải mình chung tình cùng sám hối, Bạch Triệt hoàn toàn để tâm.

      Đối với , từ lúc nhìn thấy nàng rúc vào trong lòng nam nhân khác, giữa bọn họ, còn khả năng quay lại.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 26:

      Tháng bảy thời tiết luôn biến hóa khó lường, vừa rồi mặt trời vẫn còn rực rỡ chói chang, giờ phút này đột nhiên thổi tới trận gió u.

      Ngoài cửa sổ sấm sét cùng gió lớn thổi vào nhánh cây, kia tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Triệt,làm người nhìn thấy tâm đều kinh hãi.

      Đồ thị đột nhiên ra lời, nàng ý thức được, dù nàng có đến chết sống lại, cũng nhúc nhích được trượng phu, tâm cứng rắn giống như bàn thạch.

      đời này, người duy nhất có thể làm cho thay đổi quyết định, chỉ sợ ngoại trừ Bạch Thanh, còn người thứ hai.

      Giờ khắc này Đồ thị khỏi hoài niệm tới thời gian trước kia, bắt đầu nhớ tới chỗ tốt của Bạch Thanh. Nếu bây giờ nàng ở đây, nếu nàng mở miệng cầu tình giúp nàng, nhất định kiên quyết đưa nàng vào tử lộ.

      - Phu quân!

      Cố gắng đè nén xấu hổ trong lòng, Đồ thị thăm dò mở miệng :

      - Hãy nghĩ tới muội muội, nàng để ta chết đâu. Ngươi quên, ta từng với ngươi, ta cùng nàng, là cùng nhau tuyên thề, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cả đời vẫn là khuê trung mật hữu, cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất sinh, nhưng cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất tử!

      ( yul: ta thấy nguyên văn hay nên để nguyên đồng nhất sinh tử)

      - Im miệng!

      đến muội muội nhà mình, Bạch Triệt thể nhịn được nữa, rốt cục mở miệng, quát nàng.

      Chuyện quỷ thần, lời thề chi uy, sau khi từng chuyện trong mộng của muội muội đều trở thành , thể tin tưởng.

      Hôm nay, nàng vậy mà lấy chuyện lúc , hai nàng cùng vui đùa trong lời mà bức bách , vì sống sót, mà từ thủ đoạn đến thế sao?

      Thấy Bạch Triệt phẫn nộ, trong lòng Đồ thị liền có loại khoái cảm vui sướng.

      Nàng khóc lóc cầu xin nữa, ngược lại giọng giống như nguyền rủa, từng câu từng chữ, trịnh trọng :

      - , chúng ta phát qua lời thề đấy, nhật nguyệt làm gương, đại địa làm chứng. Nếu hôm nay ta chết , ngươi dám cam đoan lời thề ứng nghiệm người muội muội của ngươi sao?

      Vừa dứt lời, tiếng sét đánh "Ầm ầm" vang lên, chấn động phương trời đất.

      Trong giây lát, mưa to như trút nước, ào ào tiếng mưa, giống như lời cuồng ngôn nguyền rủa của Đồ thị cùng trời cao hòa vào nhau.

      Bạch Triệt trong lòng khiếp sợ, sắc mặt đại biến, lui về sau hai bước, ngã ngồi ghế thái sư, hai tay gắt gao nắm chặt ghế dựa, cả người cũng khẽ run lên.

      Nhìn thấy Bạch Triệt biểu như vậy, Đồ thị trong lòng phẫn nộ, cảm giác sợ hãi trước cái chết liền bị ghen ghét thay thế, lại lần nữa lòng nàng bị ghen tỵ ăn mòn.

      Nàng làm mọi cách khóc lóc kể lể, cũng làm cảm xúc của biến hóa, nàng đem tình cảm của chính mình che dấu mấy năm nay, dám nên lời, lúc này hoàn toàn giải bày trước mặt , đem chính mình tấm chân tình, hai tay dâng lên, hèn mọn phủ phục dưới chân , khẩn cầu thương tiếc, mà cũng động dung.( Yul: động dung là thần sắc thay đổi)

      Mà lúc này, nàng cùng lắm là vài câu bất lợi với Bạch Thanh, bởi vì tượng thiên nhiên hòa hợp cùng lời nàng, làm cho từ trước đến nay, gan lớn cũng cảm thấy sợ hãi.

      Giờ khắc này, nàng hoàn toàn điên cuồng. Dùng lời ác độc nhất, nguyền rủa muội muội của , nàng muốn dùng tính mạng của nàng, kéo theo Bạch Thanh vì nàng chôn cùng.

      nỡ đấy!

      Cho nên, phải buông tha nàng!

      - Bạch Triệt, ngươi sợ, đúng ? Ngươi sợ hãi! Nếu như ta chết , Bạch Thanh cũng đồng dạng chết được tử tế!

      Bạch Triệt quả thực sợ hãi, lúc nàng phun ra những lời nguyền rủa, trùng hợp, trời cao giáng xuống sấm sét, giống như hòa làm với lời nàng .

      dám đánh cược, nếu muội muội vì vậy mà có cái gì hay xảy ra, chỉ sợ cả đời này, cũng tha thứ cho chính mình.

      Giờ khắc này, rốt cục cũng buông tha cho nàng.

      Chỉ cần muội muội mạnh khỏe, chịu chút thiệt thòi, có gì đáng ngại đâu?

      Đồ thị nhìn thần sắc buông lỏng, trong nội tâm thầm mừng rỡ, cũng có chút chua xót.

      Nàng tâm tình kích động, lúc buồn lúc vui, lại chờ mong, làm dung nhan xinh đẹp của nàng, vặn vẹo xấu xí, xấu xí đến cực điểm làm người chán ghét muốn nhìn thấy.

      Nàng đợi, đợi ra lời nàng mong muốn.

      Đáng tiếc, Bạch Triệt vừa mở miệng, còn chưa kịp , ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng , lạnh như băng:

      - Nếu ngươi mạnh khỏe, ta mới có thể chết tử tế!

      (Yul: đến rồi, đến rồi)

      Vừa xong, cái áo khoác được phất lên, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay nha hoàn, từng bước đến, là người lúc này đáng lẽ phải ở trong phủ dưỡng thương...Bạch Thanh.

      - Muội muội, sao muội lại tới đây?

      Bạch Triệt nhìn thấy muội tử nhà mình đội mưa mà đến, liền kinh ngạc, đến đón nàng, tự mình thay nàng cởi xuống áo khoác, giọng mang theo ý tứ trách cứ :

      - Tay của muội còn bị thương, như thế nào lại ngoan ngoãn ở trong phủ, nếu muội gặp chuyện gì, ta biết ăn như thế nào với phụ thân? Hơn nữa, muội còn chưa xuất giá, loại chuyện như thế này nên dính vào, nếu muội muốn biết kết quả, đợi ca ca xử lý tốt, đương nhiên trở về cho muội biết.

      Bạch Thanh đưa tay bị thương quấn lấy cánh tay của ca ca, cao giọng:

      - Sắc trời tối, ca ca lại chậm chạp về, ta liền biết, ca là bị người dùng lời bắt lại. Lúc trước nếu phải vì ta, ca ca cũng thú nữ nhân an phận như nàng, làm ca ca mất hết mặt mũi, hôm nay lại đem lời lúc vui đùa khi còn ra chèn ép ca ca, đáng hận. Ca ca cần cố kỵ, lời trong miệng nàng cái gì gọi là đồng sinh cộng tử , cùng lắm cũng chỉ là lời vui đùa, chưa từng nhìn trời mà thề thốt, hoàn toàn là lời vô căn cứ. Nếu ...

      Nếu kiếp trước nàng bóp chết ta, vì sao cùng ta chết , mà còn có thể làm ra chuyện ném phu bỏ tử, tái giá gian phu. Cuối cùng, còn sống hạnh phúc lâu dài?

      Nếu đến chuyện khiến Bạch Thanh đối với Đồ thị là hận nhất, phải là nàng tự mình ra tay bóp chết nàng(BT), ngược lại là nàng hận, lúc ca ca cùng chất nhi đau khổ cầu xin nàng lưu lại, có gia tộc Đồ thị làm chổ dựa, nàng chẳng những mang tất cả đồ cưới, còn vơ vét hơn phân nửa gia tài Bạch phủ, còn dùng chữ, viết ra mỹ danh là bồi thường công lao nàng hơn mười năm làm trâu làm ngựa, sinh con dưỡng cái.

      Điều này, cũng chính là nguyên nhân khiến Bạch phủ của nàng, bị gia tộc Bạch thị móc ra mộ phần tổ tiên, đuổi ra dòng tộc.

      Cho nên, sau khi trùng sinh trở về, qua nhiều ngày, mà nàng đối với nữ nhân vong ân bội nghĩa kia cũng chưa ra tay xử lý, ngay cả tên nam nhân kiếp trước nàng hận dây dưa mười năm cũng chưa từng gặp mặt, liền ra tay đối phó với vị tẩu tẩu kiêm khuê trung mật hữu này trước.

      Kiếp trước, nàng cũng giống như lúc này, hết lần này đến lần khác lợi dụng chính mình.

      phải nàng luôn kéo nàng(BT) ra để làm lung lạc ca ca sao?

      Hôm nay, nàng hiểu , để cho nàng làm bất luận điều gì để có cơ hội chuyển bại thành thắng.

      Nàng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, biểu huynh thanh mai trúc mã, mà thuở nàng mến mộ, nàng là muốn nhìn xem, đem hy vọng sống sót bày ra trước mặt, bọn họ có phải bảo vệ người mình thương, giữ vững bảo trụ cái gọi là tình , đến nổi muốn buông tha muốn rời khỏi?

      Cho nên, nàng đến đây.

      Cũng may mắn, là nàng đến, mới để bọn họ có cơ hội bức bách ca ca mà tìm đường sống.[truyện đăng ở ddlqd]

      Giờ này khắc này, Bạch Thanh nhìn dung nhan Đồ thị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      - Muội muội được bừa!

      Bạch Triệt sợ muội muội tức giận ra những lời nguyền rủa chính mình, để nàng hết câu, liền nâng tay lên chặn miệng của nàng, trong mắt tràn đầy trách cứ cùng thương .

      Bạch Thanh lấy lòng nhìn cười cười, bị dính nước mưa ướt nhẹp, hai má có chút lạnh lẽo tựa vào vai huynh trưởng, nhàng cọ cọ, im lặng trấn an .

      Ca ca giờ phút này, tâm tình rất phức tạp, thê tử phản bội, nhạc phụ còn ra vẻ làm gì sai, lại có ý tứ mịt mờ đau khổ bức bách , là muội muội thương nhất, sao nàng có thể để đơn chiến đấu mình?

      - Muội muội, Thanh nhi ...

      Đột nhiên Bạch Thanh đến đây, còn tùy ý rúc vào bên người trượng phu, trong lòng Đồ thị cực kì khó chịu.

      Nhưng mà, sinh tử trước mắt, người từng vô số lần cứu nàng trong biển lửa xuất , nàng liền có hy vọng.

      Nàng ép buộc chính mình đem ghen ghét cùng căm hận đè ép xuống, bày ra dáng vẻ vô cùng ủy khuất khẩn cầu :

      - Thanh nhi, ngươi cứu ta! Ngươi cũng biết, bản thân ta từ liền ngưỡng mộ ca ca của ngươi, sao có thể cùng người khác cấu kết? Ta bất quá ...

      - Tẩu tẩu!

      để Đồ thị khóc lóc kể lể, Bạch Thanh liền mở miệng, cắt đứt lời của nàng.

      Buông tay níu huynh trưởng, nàng đến bên cạnh Đồ thị, ngồi xuống, vì nàng sửa sang lại đầu tóc tán loạn, xong xuôi nàng mới đứng dậy, lạnh giọng ra:

      - Đây là ta lần cuối cùng ta gọi ngươi là tẩu tẩu. Ngươi có còn nhớ hay , lúc trong phủ chính ngươi từng với ta những gì, ngươi làm chuyện gì? Ngươi cho ta biết, nam quả nữ ở chung phòng, dù là huyết mạch thân nhân, cũng làm cho người ta lên án. Cho nên, từ đó về sau, ngươi phái nha hoàn đến bên cạnh ta, mặc kệ là ta ở cùng với phụ thân, hay là cùng ca ca, đều trông chừng bước cũng rời. Ta tin lời của ngươi, nghe ngươi khuyên giải, vậy ngươi vì sao lại vi phạm câu của chính mình? Phân phó bọn hạ nhân tránh , ngươi lại cùng biểu huynh ở chung phòng, hay là vì ta nhắc nhở ngươi. Nên ngươi liền khẩn cấp chờ đợi được? Hôm nay Bạch gia ta còn quyền thế trong tay, ngươi vẫn có thể đối đãi như vậy với ca ca của ta, nếu có ngày nào đó, chúng ta phạm vào lỗi lầm, mất vinh hoa phú quý cùng quyền lực, có phải ngươi lập tức cách xa chúng ta, mà theo ?

      Liếc mắt nhìn nam nhân phủ phục mặt đất, mặt xám như tro tàn, trong mắt Bạch Thanh tràn đầy khinh bỉ.

      Nam nhân như vậy, ngoại trừ tấm da lớn lên đẹp mắt chút, có chỗ nào so được với huynh trưởng?

      Lấy cùng so sánh với huynh trưởng, quả thực chính là đối với huynh trưởng vũ nhục.

      Lúc này, hận ý của nàng đối với Đồ thị đều bộc lộ qua lời , nghĩ ra, tại sao nàng lại có tinh mắt, nhìn thấy huynh trưởng tốt.

      Cũng nghĩ thông, quan hệ của nàng cùng Đồ thị thân cận như vậy, mà trong lòng của nàng(ĐGN) chỉ có lợi dụng, tình.

      - Đồ Giải Ngữ, ta và ngươi tám tuổi liền quen biết kết giao, đến nay bảy năm, ta cho tới tận bây giờ đều có nhìn thấu ngươi. Ngươi có phải cảm thấy, ta rất đần, rất ngu? Có phải ngươi cảm thấy cho dù ngươi bán rẻ ta, ta cũng thể nào phát , cả đời cũng ngu ngốc như vậy để ngươi lợi dụng...lợi dụng.... hoàn toàn là lợi dụng.

      Bạch Thanh càng , tâm Đồ thị càng chìm xuống.

      Hết rồi, nàng rốt cục hiểu rồi, hôm nay, nàng lại còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

      Phụ thân bỏ rơi nàng, Bạch Thanh chịu cứu nàng, mà trượng phu, sớm hận nàng tận xương tủy.

      Sao nàng lại lưu lạc đến hoàn cảnh như thế này?

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút hoảng hốt, bên tai mảnh u, thanh gì cũng nghe được.

      Mà lúc này, Bạch Thanh cũng thèm liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng ngược lại chuyển hướng nhìn về phía kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình.

      Chính là người này, người nhìn dáng vẻ chính là nam nhân khí khái ngang nhiên, lúc phụ thân và huynh trưởng đau thương khi nàng bi thảm chết , mang theo hơn trăm gã nam đinh của gia tộc Đồ thị, cầm trong tay gậy cộc xâm nhập Bạch gia, đem kẻ giết người là Đồ thị bị nhốt trong phòng đoạt .

      Sau đó đánh đập hạ nhân Bạch phủ, đập phá đồ đạc Bạch gia, đạp đổ linh đường của nàng, đánh huynh trưởng của nàng, làm phụ thân tức giận đến thổ huyết, ốm đau nằm liệt giường, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, liền theo nàng cùng .

      Người này, có thể xem như cừu nhân giết cha rồi.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 27:

      đời, có đủ loại đau khổ, có thể so với việc chính mắt nhìn thấy cừu nhân bình yên ngồi trước mặt, lại thể tự tay đâm chết, để báo thù rửa hận cảm giác như thế nào?

      Bạch Thanh biết.

      Nàng chỉ biết là, giờ này khắc này, nhìn cái người bức tử phụ thân của nàng, trong lòng của nàng, nhịn được mà hận ý cuồn cuộn.

      Nhưng mà, nàng cái gì cũng thể làm, thậm chí còn dám biểu lộ ra ngoài dù chỉ chút.

      Bởi vì tất cả chuyện kia, toàn bộ đều phát sinh ở kiếp trước.

      Mà kiếp này, vẫn chưa có làm gì, phụ thân của nàng từng bị bức chết, hôm nay vẫn còn sống rất khỏe mạnh đấy!

      May mắn, vẫn còn sống khỏe mạnh.

      Dù vậy, nàng cũng để bọn họ được sống tốt.

      Bởi vì nàng biết , nếu phải nàng có cơ duyên xảo hợp mà biết được chân tướng, cho dù nàng trùng sinh lại sống tiếp cả đời, chừng cũng bị Đồ thị tiếp tục lừa gạt.

      Cuối cùng, bi kịch của kiếp trước, rất có thể lập lại. Gia tộc Đồ thị, cũng bỏ qua cơ hội tốt như vậy để chèn ép Bạch gia, vơ vét của cải tiền tài Bạch phủ.

      Gia tộc Đồ thị là thiếu nợ Bạch gia, nàng là muốn đòi lại tất cả.

      Hôm nay, phải là cơ hội tốt sao?

      Trong mắt còn mang theo nước mắt, Bạch Thanh trong giọng lại băng hàn mảnh:

      - Đồ gia quả nhiên là giỏi gia giáo, quả phụ vụng trộm còn chưa tính, còn ở Đại thành đề xướng quả phụ tái giá, kéo nhân khẩu. Nhưng này vụng trộm bị phát , Đồ đại nhân lại vì nàng mà hộ giá hộ tống, che che dấu dấu. Chẳng lẽ là muốn cho mọi người, các nương trong gia tộc Đồ thị các ngươi truyền thừa trăm năm 'Quang vinh' truyền thống? Ngươi cho rằng, Hương Thảo phố mặt đường vắng vẻ chỉ có vài cửa hàng, đuổi hết người rảnh rỗi ở vùng này, có người phát bọn họ làm chuyện gièm pha sao? Ngươi cho rằng, toàn bộ kinh thành là địa bàn của kinh triệu doãn ngươi, hay ngươi cho rằng cái kinh triệu doãn như ngươi có quyền định đoạt?

      Bị chọt trúng tim đen, lời lẽ uy hiếp, Đồ Kinh Bình ánh mắt lộ ra vẻ tàn, mở miệng trách mắng:

      - Tuổi còn , lại luôn mồm vụng trộm, đối với trưởng bối lại bất kính, lời thấp kém, hành vi càn rỡ, Bạch gia, gia giáo cũng chỉ có thế!

      - Bản thân ta trước giờ đều là ương ngạnh vô lễ với người, Đồ đại nhân chẳng lẽ có nghe qua?

      Bạch Thanh đối với buông lời chỉ trích, hoàn toàn lơ đễnh quan tâm, ngược lại còn châm chọc :

      - Cho dù ta có càn rỡ, cũng làm ra chuyện vụng trộm lén lút để người đời gièm pha.

      - Ngươi ...

      Đồ Kinh Bình bị tức giận mặt đỏ tới mang tai, cứng họng.

      Bạch Thanh lời vẫn như cũ hùng hổ dọa người, chút nào buông lỏng, tiếp tục :

      - Ta như thế nào? Chẳng lẽ ta sai rồi? Nữ nhi gia tộc Đồ thị, có trượng phu còn lén lút tư thông đấy, phải chỉ có mình Giải Ngữ đâu. Ngài , nếu là Thuận Thành hầu biết được thê tử sủng ái ba năm, còn chuẩn bị lập nhi tử của nàng làm thế tử, căn bản lại phải là Tương gia ( họ của Thuận Thành hầu) huyết mạch, có thể hay tức giận đến nổi muốn giết thê bỏ tử? Còn có thứ nữ Đồ gia dâng tặng tướng quân Cố Yến Di là nhị phu nhân, nếu để biết được người nuông chiều vạn phần, trong lòng mang áy náy khi để nàng làm thiếp từ lúc nhập phủ nàng liền lo liệu chuyện nhà, nhưng ra sớm cùng người bên ngoài cấu kết tư thông, còn làm cho có ý muốn sủng thiếp diệt thê? Nếu để đám có thân phận uy danh hiểm hách biết được gia tộc Đồ thị gia giáo như thế, gia tộc ngươi, còn có thể giống ngày hôm nay vinh quang?

      - Ngươi ngậm máu phun người!

      Đồ Kinh Bình nghe những lời này, hồng quang tràn gập trong ánh mắt, tựa hồ muốn phun ra lửa, huyết sát mảnh.

      quát bảo Bạch Thanh ngưng lại, đứng dậy xông đến trước mặt Bạch Thanh, vung tay lên, muốn tát cái lên mặt nàng.

      Bạch Triệt sớm bị muội muội phen ngôn ngữ làm cho cả kinh ngây người như phỗng, thấy tình trạng này, liền giật mình thanh tỉnh, bước nhanh lên, đưa tay bóp chặt cổ tay Đồ Kinh Bình, ngăn lại trước mặt muội muội, đem nàng bảo vệ. Hết sức vui :

      - Đồ đại nhân đường đường quan lớn, lại muốn đích thân ra tay với thiếu nữ nhu nhược?

      - Thả ta ra!

      Đồ Kinh Bình điên cuồng hét lên:

      - Bạch gia các ngươi, khinh người quá đáng!

      - Là Bạch gia chúng ta khinh người quá đáng sao?

      Có huynh trưởng bảo hộ, vừa rồi bị kinh hãi chút, liền nhanh chóng khôi phục lại, nàng nhanh mồm nhanh miệng :

      - Khinh người quá đáng, chỉ sợ là Đồ gia các ngươi a! Vì đợi nhi nữ của ngươi cập kê, ca ca ta đến hai mươi tuổi còn chưa thành thân, từ lúc nàng gả đến Bạch gia hơn năm, bụng lại chưa có nửa phần động tĩnh. Thái tử điện hạ so với ca ca ta còn hơn hai tuổi, hôm nay đều có nhị tử nhất nữ rồi. Chuyện này, trước đây, Bạch gia ta có từng đề cập qua câu ? Chúng ta có nửa phần bức bách nàng chưa? Khi hoàng hậu nương nương mở miệng muốn huynh trưởng nạp thiếp, cũng là do ta mở miệng từ chối đấy! Chúng ta đối với nàng, chẳng lẽ tốt sao? Ngươi vì gia tộc Đồ thị có đại nghiệp lớn, nhi tử của ngươi ở trong nội thành làm bá chủ phương, nhiều lần phạm tội, nhà các ngươi thường xuyên gặp chuyện, ngươi vì muốn làm cái thanh quan, chịu tự mình ra tay, lại nỡ giáo huấn nhi tử trong gia tộc, nhiều lần đều sai người đến cầu Đồ thị. Đồ thị vô năng, phải ta hoặc là ca ca xuất đầu ra mặt hay sao? Cuối cùng chúng ta được gì? Nàng có phu quân còn lén lút vụng trộm gặp gỡ người, làm ra chuyện gièm pha. Ngươi là phụ thân, chẳng những giáo huấn khuyên nhủ, ngược lại còn hộ giá hộ tống. Cho tới bây giờ hết thảy toàn bộ đều bị lộ ra, còn muốn huynh trưởng ta nhịn xuống cơn tức này, vì các ngươi mà che dấu. Lại còn Bạch gia ta khinh người quá đáng? Các ngươi có thể vô sỉ đến như vậy, làm ta mở rộng tầm mắt!

      Bạch Thanh xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, làm người lại quang minh chính trực, có chuyện gì cũng che dấu, mở miệng ngay, nàng mang tiếng ngang ngược càn rỡ, phần lớn cũng bởi vì vậy.

      Trước kia nàng cùng Đồ thị chính là khuê trung mật hữu, đối đãi với phụ thân mật hữu, tự nhiên là có lễ có tiết.

      Lúc trước, Đồ Kinh Bình còn quá tin tưởng cái tiểu nương đáng bị người bên ngoài ngang ngược càn rỡ, cũng từng vì nàng mà mở miệng cãi lại vài câu.

      Mà giờ khắc này, lần đầu tiên chứng kiến nàng "Ngang ngược càn rỡ" , mới chính thức hiểu biết lúc trước những người bị nàng "Độc hại" là tâm tình như thế nào.

      Nàng trận đều có lý có tứ, làm xấu hổ vô cùng.

      Sau khi Đồ gia cùng Bạch gia kết thân, có rất nhiều chuyện, xác thực là cố ý đổ lên đầu Bạch gia.

      phải Bạch Thanh đúng, muốn làm cái thanh quan, mặc dù có chức cao trong triều đình, nhưng chức vị với quyền lực lại tương xứng, thể dựa vào người bên ngoài.

      Cho dù trong lòng hiểu , nhưng lại bị cái tiểu nữ oa mười mấy tuổi phen khiển trách, cái mặt già này, vẫn là nhịn được.

      Huống chi, Bạch Thanh luôn mồm đến danh dự gia tộc Đồ thị, sao có thể nhẫn nại được.

      - Giải Ngữ là có lỗi với Bạch gia các ngươi, ta có thể đem nàng giao cho các ngươi xử trí. Nhưng ngươi vũ nhục Thuận Thành hầu phu nhân, oan uổng nhị phu nhân mà ta dâng tặng Cố tướng quân, ta thể bỏ qua.

      - Ha ha ...

      Bạch Thanh nở nụ cười:

      - Vũ nhục, oan uổng? Chuyện của các nàng ta cũng biết từng chi tiết, gian phu họ là ai có cái gì tiếng tăm, ở nơi nào, các nàng gặp gỡ thời gian, địa điểm, ta toàn bộ đều có thể cho ngươi biết. Ngươi có dám kiểm tra thực hư? Có dám gọi hai nàng đến đây đối chất?

      Những chuyện này, đều là Tô Mai khống chế bọn người Đồ thị ra đòn sát thủ, bị nàng ta kiểm tra thực hư từng chi tiết, sao có thể là giả bộ.

      Kỳ đối với chuyện kiểm chứng người khác thực hư tình, Bạch Thanh rất bội phục Tô Mai.

      Dường như thế gian này, có chuyện gì mà nàng thể tra ràng.

      Bất quá, tại Tô Mai vẫn còn ở Nam Tầm, việc này, lại giúp nàng có cơ hội lợi dụng những chuyện này.

      Gặp Bạch Thanh ngôn từ sắc bén, sắc mặt thản nhiên, Đồ Kinh Bình liền chần chừ.

      dám đánh cược, nếu mọi chuyện giống như những gì nàng , để lộ ra ngoài, gia tộc Đồ thị chỉ sợ như lời nàng, hoàn toàn mất vinh quang, từ nay về sau ngã xuống đáy cốc, thể tiếp tục xoay người.

      Bởi vì gia tộc Đồ thị thịnh vượng, hơn phân nửa dựa vào, đều là nữ nhi Đồ thị cùng phu gia của các nàng.

      Nữ nhi Đồ gia, là giáp thiên hạ!

      Lời này, cũng phải là vô ích.

      Nếu như các nàng mất thanh danh, ngã xuống vũng bùn, có thể tưởng tượng, Đồ gia rơi vào tình trạng như thế nào.

      Bị buộc đến tận cùng, vô lực, chỉ đành chán nản gục đầu xuống, ra ngoài, chân chính buông tha cho nhi nữ cùng điệt nhi.

      vẫn có vài phần cam lòng, tới cửa, liền trở lại hỏi:

      - Những chuyện này, ngươi làm cách nào biết được? Ta đem tất cả dấu vết xóa sạch, các ngươi như thế nào mà tìm tới nơi này?

      - Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt!

      Bạch Thanh hừ lạnh tiếng, thần thần bí bí :

      - Dù ngươi sau lưng có làm nhiều động tác hơn nữa, đem tất cả dấu diếm mọi người, cũng cách nào dấu diếm lừa gạt được trời đất thần phật.

      - hươu vượn!

      - hươu vượn?

      Bạch Thanh quả thực là hươu vượn, có thể ngoại trừ chính nàng, lại có ai biết gì đâu? Đương nhiên là tùy ý nàng muốn sao :

      - Mấy ngày trước đây, ta cùng với Đồ Giải Ngữ vẫn là thân mật khăng khít, vì sao đột nhiên lại thay đổi, chẳng lẽ các ngươi chưa từng hoài nghi?

      Nhìn Đồ Kinh Bình cùng Đồ Giải Ngữ, kể cả Đường Nghiêu và tất cả mọi người có mặt ở đây đều lộ ánh mắt nghi ngờ, trơ mắt nhìn nàng.

      Bạch Thanh lại lần nữa nở nụ cười:

      - Đúng là phật tổ cho chỉ thị, cho ta biết hết thảy mọi chuyện! Đồ Giải Ngữ, trời cao cũng chịu tha cho ngươi, ngươi còn mưu toan lấy ta ra tìm cơ hội sống, thấy buồn cười sao? Nếu ngươi tin tưởng, đại khái có thể chết trước , sau đó đường hoàng tuyền chờ, xem ta có thể hay ứng như lời thề, cùng ngươi đồng sinh cộng tử ah?

      Ha ha ... Đồng sinh cộng tử, cùng lắm cũng chỉ là truyện cười!

      - cho phép bậy!

      Bạch Triệt quát to bảo nàng ngưng lại, trong ánh mắt lộ ra ý tứ, hận thể đem miệng của nàng che lại.

      - , ta muốn chết!

      Đồ Giải Ngữ bị lời nàng liền cả kinh toàn thân rét run, nhịn được nước mắt ràn rụa khóc lóc cầu xin :

      - Tha ta, tha ta!

      - Như vậy !

      Kiếp trước cộng kiếp này là hai đời, lần thứ hai trông thấy nàng(ĐGN) để ý hình tượng, Bạch Thanh trong lòng cuối cùng cũng thoải mái ít.

      Dù vậy, hận ý vẫn như trước có tiêu giảm nửa phần.

      Nàng lần nữa ngồi xuống bên cạnh Đồ thị, cùng nàng đối mặt, ôn nhu mở miệng :

      - Chúng ta từng tương giao bảy năm, vì tình cảm này ta cho các ngươi con đường sống. Hôm nay, các ngươi hai người, có thể sống sót chỉ có người! Ngươi xem, là ngươi sống, biểu huynh ngươi chết? Hay là ngươi chết, sống? Ca ca, ngươi đồng ý, có phải ?

      Lời này, tự nhiên là hỏi ý kiến Bạch Triệt.

      Bạch Triệt nhìn ra muội muội cảm xúc đúng, huống chi, sủng ái nàng thành thói quen, tự nhiên làm trái lời nàng. Theo ý của nàng, chẳng hề để ý :

      - Mặc ngươi xử trí!

      - Cảm ơn ca ca!

      Bạch Thanh cười rất là xinh đẹp, sau đó quay đầu lại, cười hì hì nhìn Đồ thị cùng Đường Nghiêu :

      - Thế nào đây? Các ngươi cân nhắc cẩn thận!

      Nàng nâng lên khuôn mặt nhắn, hoàn toàn nhìn ra thần sắc, làm cho Đồ thị cùng Đường Nghiêu trong lòng cảm giác sợ hãi.

      Đường sống, chỉ có !

      Hai người, nhất sinh nhất tử( sống chết), bọn muốn lựa chọn như thế nào?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 28:

      Lúc con người gần như lâm vào tuyệt cảnh, đột nhiên lại thấy được hy vọng, đương nhiên, bọn tiếc gì hết, mà gắng giành lấy.

      Lời này, là Tô Mai từng với trượng phu thứ hai của nàng là Phùng Chí Viễn.

      Lúc nàng đối phó với kẻ địch, thích nhất thủ đoạn, chính là trêu đùa bọn họ như vậy, nhìn bọn họ đau khổ giãy dụa cầu sinh tồn.

      Mượn cơ hội này thu hoạch đồ vật cùng tin tức mà nàng muốn có.

      Sau đó, lại lần nữa đánh vỡ hi vọng của bọn họ, làm bọn họ chết cũng được chết tử tế.

      Người bên ngoài còn khen nàng tâm địa thiện lương, là người tốt.

      Nhưng ai nghĩ đến, những người kia từng làm hại người của nàng, cho dù nàng mở miệng tha thứ, lại người nào có được kết cục tốt.

      Bạch Thanh xấu tính, đều xấu ở ngoài sáng, đối với hành vi giả nhân giả nghĩa, rất khinh thường.

      Nhưng nàng thể thừa nhận, loại phương pháp tra tấn người như thế này, dùng để đối phó kẻ thù hận đến tận xương tủy, dùng tốt lắm.

      Lôi kéo huynh trưởng cùng ngồi ở bên, nhìn đôi hữu tình vốn là ngọt ngào thân mật , quấn quýt triền miên, chỉ vì hy vọng được sống sót, từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Nhìn bọn họ thi triển kỹ năng, bất đắc dĩ trở mặt thành thù, cùng ra những lời ác ý, lòng của nàng, là thống khoái vô cùng a!

      #####

      - Biểu huynh!

      Đồ thị buồn bã đau khổ nhìn Đường Nghiêu, giọng nhu tình như nước, biểu lộ vẻ đẹp thê lương nhu nhược.

      Đáng tiếc, giờ phút này, nàng đầu tóc rối loạn, dung nhan thất sắc, mặc dù nàng làm ra dáng vẻ mà nàng cho là đẹp nhất, cũng hoàn toàn đá động được Đường Nghiêu.

      Vừa rồi nàng lòng hướng về phía Bạch Triệt mà thổ lộ tình cảm thắm thiết, làm thất vọng,tâm cũng nguội lạnh.[ Truyện được đăng ở ddlqd]

      biết, trong lòng của biểu muội, cùng lắm chỉ là vật thay thế.

      Khi nàng cách nào đạt được tình cảm mà nàng muốn có được từ trượng phu, trò chuyện an ủi thay thế trượng phu của nàng.

      Nếu có ngày nàng có thể đạt được thứ mà nàng muốn, nhất định là bị ném bỏ qua bên.

      Cho nên, dù lén lút vụng trộm gặp nửa năm, nàng cũng chưa bao giờ cho cơ hội thân cận, chỉ làm cho biết chừng mực mà chờ đợi.

      Dù sao, ái mộ nàng cũng mười năm, khi còn lưu lại ấn tượng tốt, làm cho tự chủ được mà nghĩ đến phương diện tốt của nàng, cố ý lảng tránh trong lòng.

      Cho đến hôm nay, chính tai nghe nàng thổ lộ với trượng phu của nàng, tận mắt nhìn thấy dung nhan cao quý ung dung của nàng, hèn mọn phủ phục dưới chân nam nhân khác, khẩn cầu tình cảm.

      rốt cục hiểu , cùng nàng, là có tương lai.

      cũng là nam nhân, cũng có tự tôn.

      từng nghĩ mình có thể quyến rũ thê tử của "Ngọc lang" Bạch Triệt mà cảm thấy tự hào, hôm nay, lại cảm thấy tự ti.

      từng mừng thầm cùng hăng hái, hôm nay nhìn lại, ra hoàn toàn là tự mình đa tình, sao làm thẹn quá hoá giận được?

      Lúc này, đối với biểu muội từng có sâu sắc thương, tại chỉ còn lại hận ý.

      làm sao có thể vứt bỏ hy vọng sống sót, tự chịu chết, lưu lại mệnh cho nàng để nàng tiếp tục ái mộ nam nhân khác.

      Nếu còn cách nào sống sót, mang theo nàng cùng chết , cũng cảm thấy sao hết.

      Nhưng lúc này lại có hi vọng sinh tồn, tự nhiên là muốn cướp lấy.

      - Bạch tiểu thư!

      để ý tới ánh mắt của Đồ thị, ngẩng đầu lên, hèn mọn nhìn Bạch Thanh, tự biện :

      - Ta là huyết mạch duy nhất của Đường gia, vì liên quan đến 'Tam vương loạn", mà trở thành tội thần. Về sau dựa vào chút ân tình nho , mà sinh tồn của mình phụ thuộc vào Đồ gia, biểu muội Đồ Giải Ngữ, chính là đích trưởng nữ của Đồ phủ, lại gả cho phủ thái phó vì tức (làm dâu), quyền thế uy danh hiểm hách, nàng có ý muốn mời, ta lại dám từ chối mà đến. Ta đối với Bạch gia, chưa bao giờ có nửa phần bất kính, tự biết thể so sánh với bóng lưng của 'Ngọc lang', nào dám làm ra chuyện gì càn rỡ. Xin Bạch tiểu thư, Bạch công tử minh xét!

      lời này, cũng có nữa chữ đề cập đến chuyện hai người ai chết ai sống, theo như những lời , là muốn cho huynh muội Bạch gia thấy sở tác sở vi( yul: stsv là chỉ những hành động làm), hoàn toàn là vì Đồ thị bức bách, cũng phải là tự nguyện.

      Nếu là bọn họ tin tưởng, cần phải , người có thể sống sót, tất nhiên phải là Đồ thị.

      Dù sao, bị người dụ dỗ mà vượt qua quỹ đạo, hay là tự nguyện vụng trộm, hoặc là bị người khác bức bách tới gặp gỡ, mặc dù kết quả giống nhau, tính chất lại là hoàn toàn khác biệt.

      Đường Nghiêu quả nhiên là trong chổ chết tìm đường sống, nhìn sắc mặt người khác mà chuyện, người thường thể so sánh.

      hiển nhiên nhìn ra,Bạch Thanh đối với Đồ thị cùng , căn bản có khả năng tha thứ, nàng là trêu đùa bọn , nàng muốn Đồ thị chết dễ dàng như vậy, nàng muốn nàng chết cũng là chết trong đau khổ, muốn nàng làm quỷ, cũng được an bình ( an ổn+ yên bình).

      Đồ thị có bao nhiêu phần coi trọng tình cảm, ai so với ràng hơn.

      Lúc nàng còn ở Bạch phủ, làm gì cũng thể khiến cho người thích, cho nên, nàng ghen ghét trượng phu của nàng đem toàn bộ mến giành cho Bạch Thanh.

      Vì vậy, nàng để ý lễ giáo, để ý thánh chỉ tứ hôn, có gan cùng tư hội.

      Nếu lúc nàng sắp chết, mà biết được, chẳng những trượng phu thương nàng, mà ngay cả tình lang, là vì bất đắc dĩ, mới cùng nàng chuyện đương, nhất định đau khổ chịu nổi.

      Bạch Thanh muốn, phải là cái này sao?

      Cho nên, thành toàn nàng, mỗi lời , đều theo ý của nàng, mịt mờ chèn ép Đồ thị, làm cho nàng tổn thương sâu sắc.

      nhìn ra được, hai người huynh muội Bạch gia, là ca ca luôn nghe theo muội muội.

      Nên có ý đồ thỏa mãn tâm nguyện của nàng, từ trong tay của nàng, tìm cơ hội sống.

      Quả nhiên, nhìn Đồ Giải Ngữ kinh ngạc, vẻ mặt dám tin, Bạch Thanh mới hả giận nở nụ cười.

      Nàng đưa tay che lấy miệng "a" tiếng, sau đó giọng đầy đồng tình:

      - Đồ Giải Ngữ, là ngươi vứt bỏ ca ca ta nam nhân tốt như vậy, để mà ái mộ phu quân như thế này người mà ngươi muốn gả? Người ta thế nhưng là bị quyền thế bức bách, mới thể ủy thân cho ngươi à nha! Mọi người đều Bạch Thanh ta ngang ngược càn rỡ, nhưng ngờ lại bằng mỹ danh của Đồ Giải Ngữ ngươi, đúng là cái 'Bức lương vì xướng' đấy!

      ( yul : bức lương vì xướng nghĩa là bức dân lành làm kỹ nữ. Câu này ý là Đồ thị bức ĐN y y a a với bã ý)

      Đồ Giải Ngữ căn bản để ý nàng châm chọc, chỉ ai oán nhìn Đường Nghiêu, thê lương hỏi:

      - Ngươi , cho tới bây giờ đều chưa từng ái mộ ta?

      Nhìn bộ dáng nàng, giống như chỉ cần thừa nhận, nàng sống nổi nữa.[ truyện được đăng ở ddlqd]

      Dù sao cũng từng , hôm nay vì có thể sống sót, lại muốn làm cho nàng chết được yên ổn, Đường Nghiêu trong lòng cũng đành lòng.

      Nhưng con người đều là ích kỷ, phải nàng vừa rồi, bởi vì muốn sống, mà để cho chết sao?

      Người vì mình, trời tru đất diệt!

      Muốn trách, cũng chỉ có thể trách huynh muội Bạch gia bức bách, chứ trách được .

      nhìn nàng, hư vô nhìn qua góc phòng, giọng điệu thẫn thờ:

      - Ta cùng lắm chỉ là tội thần sống hèn mọn, lấy tư cách gì mà ái mộ người khác?

      Lời này ý tứ, là thừa nhận thương nàng!

      Đồ thị chán nản ngã xuống đất. Nàng cùng lắm chỉ là muốn có người có thể toàn tâm toàn ý thương nàng, trong lòng trong mắt chỉ có nàng mà thôi.

      chiếm được tình cảm mà nàng muốn có từ trượng phu, nàng liền đem hi vọng chuyển đến người biểu huynh.

      nghĩ đến, ngay cả biểu huynh, cũng chỉ là lừa gạt nàng mà thôi.

      Nàng còn sống, làm gì nữa?

      Bạch Thanh trong lòng thoải mái, hận ý rốt cục cũng giảm ít, giờ này khắc này, ngược lại có phần đồng tình nàng:

      - Đồ Giải Ngữ, , ta đồng tình với ngươi, cha thân, mẹ thương, phu quân trong lòng có ngươi, mà ngay cả tình lang là thanh mai trúc mã, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà dụ dỗ ngươi. Ngươi cả đời này, đến cuối cùng nhận được cái gì?

      Nhìn Bạch Thanh mang bộ dạng đắc ý, trong lòng Đồ thị phẫn hận chịu nổi, nghiêm nghị phản bác :

      - Ngươi cũng đừng đắc ý! Ta chiếm được tình , chẳng lẽ ngươi lại chiếm được sao? Ngươi biết a! Người trong lòng của ngươi, sớm cùng nha đầu Thiên Nhược gian díu rồi, còn có Vương Thục Nghi, tỷ muội tốt của ngươi, cũng cùng ẩu thả gian dâm. Bạch Thanh, chúng ta bất quá là đồng bệnh tương liên mà thôi!

      Nàng cười điên cuồng, nàng biết , Bạch Thanh rất để ý tới Viên Mậu Lâm, hề thua kém khi so sánh nàng đối với Bạch Triệt.

      Cho nên, nàng cầu mà được, có biết bao nhiêu đau khổ, Bạch Thanh cũng giống vậy đều chịu nhiều đau khổ .

      Có người đau khổ giống mình, cảm giác kỳ dị này lập tức chữa khỏi nổi thống khổ trong lòng nàng.

      Đáng tiếc, Bạch Thanh lại nhúc nhích chút nào, ngược lại nghiêm trang trả lời:

      - Ta biết !

      - Ngươi biết? Ngươi như thế nào mà biết?

      Đồ thị hốt hoảng la lên, thấy Bạch Thanh thương tâm tuyệt vọng, nàng lập tức đè nén được hỏi:

      - Ngươi thương tâm? khổ sở? Người ngươi ái mộ, căn bản là thích ngươi, cùng lắm là vì quyền thế và địa vị của Bạch phủ mà thôi, ngươi so với ta, có cái gì khác nhau sao?

      - giống nhau!

      Bạch thanh lắc đầu :

      - Ta thích , lúc trước là vì các ngươi đều tốt lắm, lại còn cho ta biết hoàng thượng muốn đem ta chỉ hôn cho " Ma vương", ta sợ hãi, mới có thể cầu hoàng thượng ban
      hôn, muốn gả cho . Ta thích , lại muốn dùng thánh chỉ buộc lấy ta, trong lòng ta liền cảm thấy áy náy, mới tự với mình đối xử tốt với , dần thích . Nhưng tại biết cũng thích ta, ta đây cũng cần thích !

      Kiếp trước lúc nàng cầu thánh chỉ tứ hôn cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng mà thời gian dần qua, nàng cũng đem mình lừa , cho rằng nàng là ngay từ đầu thích , toàn bộ người trong thiên hạ, đều cho rằng nàng thảm .

      ai biết, nàng sau khi thành thân, thời gian dần trôi qua nàng mới đắm chìm vào.

      Về sau, từ từ biểu chân ý đồ, có thêm Tô Mai xuất , cuối cùng đưa bọn họ đến hôn nhân đau khổ.

      Sau khi từ trong sách biết hết chân tướng việc, nàng trùng sinh trở về, mới phát ra, lúc nàng nghĩ tới , cũng còn thương nữa rồi!

      Bạch Thanh cũng dối, nàng mỗi câu, đều là chân trong lòng nàng.

      Nghe được lời ấy, Đồ thị rốt cục hoàn toàn sụp đổ, trong ngực như có gì đó chặn lại, làm nàng hô hấp, cũng khó khăn.

      Nàng há to miệng, lớn tiếng thở hồng hộc, sau đó trong miệng phun ra máu tươi, phun đầy mặt Đường Nghiêu.

      Bạch Thanh giật mình, ra , từ lúc nàng (ĐGN) bắt đầu kết giao với nàng, cũng ước gì cả đời nàng(BT) thống khổ! Cho nên, sau khi biết được tâm ý của nàng, tức giận thành cái dạng này!

      Lòng của nàng, có chút bi thương!

      Dù sao, cũng từng là khuê trung mật hữu tốt nhất, nàng (BT) đối với nàng, cũng chưa bao giờ đề phòng!

      Bạch Triệt thấy thế, nhanh chóng giơ tay lên che mắt Bạch Thanh, cảm nhận được mắt nàng chảy ra nước mắt, liền đem đầu của nàng ép vào trong ngực mình, cho nàng nhìn nữa.

      Đưa mắt ra hiệu, liền có người lên, chặn miệng hai người, kéo xuống.

      Giờ phút này, Đồ Kinh Bình sớm rời , biết tung tích.

      Ngoài phòng mưa tí tách rơi.

      Xa xa phía chân trời, ra cầu vồng thất sắc, kéo dài qua Bảo Hưng thành, xa hoa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :