1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Trùng sinh] Ác độc nữ phụ trùng sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 9:

      - Ca ca, ca ca!!


      Bạch Thanh nức nở gọi, để ý cánh tay cùng đau đớn người, ngồi bật dậy hướng về phía .


      Nước mắt cũng theo này tiếng gọi mà rơi xuống, ánh mắt mông lung, nhìn chằm chằm , lâu sau, cũng ngừng được lệ.


      Đây là giọng , là ngọc nhan rất thân quen với nàng, ràng cách xa chỉ có mấy ngày, khi gặp lại là hai kiếp người.


      Lâu đến nỗi, nàng nghĩ đến suốt cuộc đời cũng thể gặp lại.


      Nhưng may mắn, nàng còn có thể trở về, nàng vẫn còn có cơ hội, nhìn thấy người đau nàng, sủng nàng cả đời, cuối cùng bị nàng hại mất chức quan, tộc trừ tịch (Yul: nghĩa là xóa tên khỏi gia tộc, đuổi .), thê tử tái giá, chỉ có thể đem theo nhi tử rời tha hương.


      [ Gia tộc Bạch thị liền đem nhà Bạch Tể Viễn rút khỏi tông tộc. Bạch Triệt vô lực phản kháng, đành phải niệm tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân hài cốt thiêu thành tro bụi. Tính cả phụ thân cùng muội muội Bạch Thanh tro cốt trộn vào nhau đem theo bên người cùng nhi nữ rời , tung tích. Từ nay kinh thành dân chúng còn ai nhắc đến " ngọc lang" Bạch Triệt.]


      Đây là kết cục, cũng là Bạch gia kết cục.


      Mọi chuyện thành ra như thế, đều là tại nàng tạo nghiệt. Dù là nàng chết, vẫn thể nhắm mắt, trong lòng vĩnh viễn mang áy náy.


      " Ngọc lang" Bạch Triệt là Bạch gia kiêu ngạo, cũng là của nàng kiêu ngạo.


      dung mạo xuất chúng, dáng vẻ đường đường chính chính, giơ tay nhất chân đều mang theo cỗ sức quyến rũ.


      văn có thể an dân, võ có thể định nước. Lúc tám tuổi được chọn làm thư đồng của thái tử, năm mười hai tuổi đỗ trạng nguyên gây chấn động khắp kinh thành. Năm mười lăm tuổi, đánh cược thua thái tử, bất đắc dĩ tham gia võ cử, thanh trường kiếm, đánh khắp trường thi có địch thủ, trở thành tân khoa võ trạng nguyên.


      Trong thời gian ngắn, danh tiếng vang xa, ai mà biết " Ngọc lang" của Bạch phủ. Khắp kinh thành, đúng là tìm được vài người có thể so với .


      Chính là như vậy, cái tuấn nhan như ngọc, nho nhã ôn hòa, khiến cho rất nhiều nữ tử ái mộ, ngay cả công chúa, quận chúa cũng muốn được để ý. Bình thường ngoài đường phố, ngẫu nhiên ánh mắt cũng khiến bao nữ tử kiềm chế được mà mơ mộng.


      Đồ thị được nàng giúp đỡ, thuận lợi gả vào Bạch gia, trở thành " Ngọc lang" thê tử,làm biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ.


      Ai có thể ngờ được, nàng những khinh thường" Ngọc lang" cũng chịu quý trọng . Lại còn mang lòng oán trách, tràn ngập hận ý.


      Cuối cùng, còn nhẫn tâm ngoan tuyệt bỏ rơi .


      Quả , đáng hận đến cực điểm.


      #####


      Nhìn muội muội thường ngày hoạt bát vui vẻ, suốt ngày chạy tới chạy lui, ngồi yên chổ. Lúc này lại nhu nhược khóc lóc thương tâm, Bạch Triệt trong lòng đau thành đoàn, liếc ánh mắt nhìn thê tử, ý bảo nàng lui xuống, còn mình tiến tới, nhàng vì nàng lau lệ, giọng ôn nhu dụ dỗ hỏi:


      - Muội muội làm sao vậy? Hay là cánh tay đau đớn khó chịu? Ngươi chịu khó chịu đựng chút, ca ca cho người mời thái y đến, cấp cho ngươi dược giảm đau, có được ?


      xong, liền xoay người muốn rời .


      Bạch Thanh vội vàng đưa tay kéo lại, hành động này khiến vết thương tay đau nhói, làm nàng hô đau tiếng.


      Bạch Triệt bị nàng giữ chặt, nào dám nữa, đành ngồi xuống bên cạnh, vừa dụ dỗ vừa khuyên, hi vọng Bạch Thanh nghe lời mà an an ổn ổn dưỡng thương, đừng tự làm chính mình bị thương nữa.


      Bạch Thanh trong lòng tràn đầy hối hận, sau khi thấy huynh trưởng, lại càng cảm thấy ủy khuất, cộng thêm đau đớn người nên cứ khóc mãi ngừng.


      Bạch Triệt ôm nàng vào trong lòng, có chút dở khóc dở cười, như dỗ dành tiểu hài đồng ba tuổi, vỗ lưng nàng, giọng ngâm khúc ca dao nàng thích, dụ dỗ nàng ngủ.


      Đồ thị đứng bên, nãy giờ bị coi như người vô hình. Nhìn về phía huynh muội Bạch Triệt, mặc dù cực lực che giấu, vẫn có cách nào che giấu được phẫn nộ cùng ghen tỵ


      Nàng nắm chặt tay, móng tay dài đâm mạnh vào da thịt đến chảy máu, mà nàng như hề cảm thấy đau đớn.


      Dù máu thấm ít vào khăn tay, nàng vẫn chưa từng phát giác.


      [ chính là như vậy, chính là như vậy!]


      Đồ thị trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nàng quả thực rất hận, rất muốn rất muốn đem Bạch Thanh kéo ra xa, ra khỏi ôm ấp của trượng phu, đẩy nàng tránh xa .


      Nhưng nàng làm được, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là chịu đựng, chịu đựng...


      Lần nào cũng như vậy, chỉ cần có Bạch Thanh,dù ở bất cứ đâu, trong mắt Bạch Triệt hoàn toàn có người khác.


      Nàng là thê tử cũng là nữ nhân duy nhất của , nhưng đối với , nàng lại bằng Bạch Thanh.


      Nàng chỉ có thể đứng phía xa nhìn phu quân của nàng, nhìn người nàng cả đời dựa vào, đem tất cả quan tâm chú ý đặt người nữ nhân khác.


      Cho dù đó là muội muội ruột thịt, nàng vẫn chịu được.


      Nàng ở Bạch gia, khác gì trò cười.


      Cưới nàng, chỉ vì nàng là bạn khuê phòng của Bạch Thanh.


      Nàng ngoài mặt là thiếu phu nhân, đương gia chủ mẫu, coi quản việc trong phủ.


      Nhưng ra, cưới nàng vì muốn cho muội muội người nhũ mẫu, quan tâm chăm sóc muội muội .


      Sau khi thành thân, chỉ cầu nàng duy nhất điều. Đó là, bất cứ chổ nào,khi nào, mặc kệ là loại tình huống gì, đều muốn nàng toàn tâm toàn ý chiếu cố tốt muội muội của .


      là châm chọc!


      ######


      Những điều nàng nghĩ, ra cũng là ý nghĩ của phụ tử Bạch gia, bọn họ đồng ý để nàng vào cửa, đúng là vì quan hệ của nàng và Bạch Thanh.


      Bạch gia có chủ mẫu, Bạch Thanh có mẫu thân, bọn họ thương tiếc nàng, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, bọn họ tận lực thỏa mãn.


      Nàng bằng hữu tốt nhất là Đồ thị Đồ Giải Ngữ, nàng hi vọng Đồ thị gả vào Bạch phủ, Phụ tử Bạch Triệt dù muốn cũng nhẫn tâm cự tuyệt nàng.


      Bạch Thanh xưa nay tính tình ương bướng kiêu ngạo, đắc tội rất nhiều người, các tiểu thư danh môn khuê các đều chướng mắt nàng, muốn cùng nàng lui tới.


      Khắp kinh thành, tìm lòi mắt ( Yul: ta chém) cũng tìm được vài người thù nàng, có thể sống hòa thuận với nàng.


      Bất quá, nàng cũng có chổ tốt, chính là đối với người nàng vừa ý đều là tâm đối đãi, mà nàng lại vừa ý Đồ thị muốn nàng ta làm tẩu tử, nếu là người nàng vừa lòng có chuyện bất hòa, hòa thuận mà sống chung.


      Hơn nữa, trời mưa gió thất thường, người sớm chiều họa phúc, nếu ngày nào đó hai phụ tử bọn họ xảy ra chuyện, ít nhất còn có người chiếu cố nàng, che chở nàng.


      Đáng tiếc, trời chìu lòng người, bất luận là vì muốn cứu Đồ thị khỏi bị "phụ thân ép buộc" hay vì muốn cưới bạn khuê phòng thân thiết của muội muội làm thê tử, cũng chỉ là muốn có thêm nhiều người, chiếu cố giúp đỡ muội muội ngốc của chính mình.


      Bạch Triệt lại chưa từng nghĩ đến, tâm tư của Đồ thị, từ lúc nàng ta gả vào Bạch phủ, thấy ràng Bạch gia làm việc gì tất cả cũng vì ý nguyện của Bạch Thanh, nàng ta thay đổi.


      Nàng còn hâm mộ Bạch Thanh có được sủng ái của phụ thân và huynh trưởng, nàng cũng còn đau lòng Bạch Thanh tuổi còn mất mẫu thân.


      Trong lòng nàng chỉ nghĩ,mọi chuyện này nọ Bạch Thanh có được đều là của nàng, nàng là bị Bạch Thanh cướp đoạt.


      năm này, lòng nàng luôn tràn ngập ghen tỵ cùng căm phẫn, sớm đem tình cảm bao nhiêu năm thân thiết với Bạch Thanh vứt bỏ sạch .


      Như lúc này, nhìn Bạch Thanh mảnh mai vô lực nhắm mắt nằm ngủ trong lòng phu quân nàng, lại nhìn phu quân nàng cẩn thận nâng tay vì nàng(BT) lau lệ, mặt đầy nét đau sủng thương, nàng( ĐT) cắn chặt răng, hận thể ăn tươi nuốt sống nàng (BT)cho hả giận.


      Ánh mắt tràn đầy căm phẫn hận ý,nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh.


      Bạch Thanh mơ màng ngủ, chợt cảm giác có cỗ hàn ý lạnh thấu xương hướng về phía mình, nàng từ trong lòng Bạch Triệt ngẩn đầu,mở mắt,nhìn hướng Đồ thị đứng.


      Đồ thị căm phẫn nhìn Bạch Thanh, thấy nàng mở mắt, liền thu hồi hận ý, khẽ mỉm cười, đau lòng với Bạch Triệt:


      -Phu quân hãy để cho muội muội nằm nghỉ giường ! Xe ngựa xảy ra chuyện, muội muội người bị thương tổn ít, ngươi như vậy ôm nàng, nàng thoãi mái.


      Xem kìa, muội ấy mới vừa ngủ liền bị đau mà tỉnh, đáng thương!


      Nàng lời nào cũng là vì mình suy nghĩ, đúng là người tẩu tẩu tốt, còn người mới vừa rồi chừng mắt Bạch Thanh, hoàn toàn phải là nàng.


      Đổi sắc mặt nhanh, Bạch Thanh nhìn thấy thế là đủ rồi.


      cúi đầu, nhìn thấy Bạch Thanh ánh mắt mơ mơ màng màng, lại nghĩ là mình làm đau nàng, nên nàng mới tỉnh ngủ.


      Trong lòng cảm thấy áy náy, cẩn thận để Bạch Thanh nằm lại bên giường, xoa đầu nàng, giọng tự trách :


      -Là ca ca tốt! cẩn thận làm đau muội muội ! Ngoan ngoãn, nhắm mắt lại, nghĩ ngơi lát, ca ca ở trong đây nhìn muội.


      - cần!


      Bạch Thanh liền . Mặc dù biết huynh trưởng sợ làm mình bị đau đớn, nên mới để mình xuống, nhưng như lời Đồ thị vừa , nàng liền cảm thấy bất mãn :


      -Muội ngủ nhiều như vậy, ca ca còn muốn muội ngủ đến chết sao?


      - bậy, bậy!


      Bạch Triệt vội vàng đưa tay che miệng nàng lại, cho đến khi nàng tỏ vẻ bậy nữa mới buông tay, giọng oán trách:


      - Chết cái gì, được bậy bạ, mau ngủ


      - Ca ca ngươi khi nào lại dông dài như vậy?


      Chẳng lẽ học theo Đồ thị? Bạch Thanh ngước mắt, liếc nhìn về phía Đồ thị diễn vai hiền thê sau lưng Bạch Triệt.


      Đồ thị dịu dàng cười, nhìn thấy Bạch Thanh trừng mắt liếc mình, nàng chút nữa ức chế được mà nổi giận.


      Chớp mắt cái, nàng liền bình tĩnh, nhìn Bạch Thanh nở nụ cười.


      Sau đó, nhàng nâng tay, cầm khăn tay nhàng lau vai Bạch Triệt, như lau cái gì đó dơ bẩn.


      Bạch Thanh tức giận trợn mắt. Chổ đó, ràng là chổ nàng mới vừa rồi dựa vào.


      -Muội muội làm sao vậy?


      Bạch Triệt con mắt khẽ nheo lại, khóe môi hơi cong lộ ra chút vui mừng, nhợt nhạt cười.Liền phát Bạch Thanh tức giận, nét mặt liền khẩn trương lo lắng.


      - Muội sao!


      Bạch Thanh có chút tức giận, liếc mắt nhìn Bạch Triệt,trong mắt hàm chứa ý tứ “Chỉ tiếc rèn sắt thành thép”. Nhưng trong đó lại càng nhiều áy náy cùng bất an.


      Ca ca kiếp trước đối với Đồ thị rất tốt, bất luận là nàng năm lần bảy lượt đuổi thị nữ trong Hạm Đạm viện, hay là sáu năm vẫn chưa sinh con. đều chưa bao giờ gì nàng hay oán trách nàng.


      Lúc trước, nàng còn khuyên huynh trưởng đối tốt với nàng ta, khuyên hãy hiểu cho nàng, thương tiếc nàng.


      Nhưng hôm nay, lại thấy nghe lời nàng, lúc nào cũng coi nàng quan trọng nhất.


      Lúc trước, nàng tự nhiên quyết định hôn của huynh trưởng, cũng chưa để hai người ra quyết định, nàng liền gom họ thành đôi, cuối cùng mới tạo ra kết cục như vậy.


      Hôm nay, nàng lại chưa hỏi ý huynh trưởng, muốn tách bọn họ, có phải hay có điểm rất quá đáng?


      Nên làm cái gì trước? Nàng có phải hay nên hỏi . Hỏi rốt cuộc nghĩ như thế nào?
      Last edited: 14/6/17
      HaYen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 10


      Nghĩ là làm,tính tình Bạch Thanh xưa nay đều là như vậy. Cho dù nàng chết sống lại, vẫn thay đổi được.


      Chỉ là, nàng còn chưa kịp hỏi ý huynh trưởng, bên ngoài có người tiến vào, hấp dẫn hết mọi chú ý của nàng.


      Vừa thấy người này, Bạch Thanh nhịn được lại rơi lệ lần nữa.


      Nâng người lên, mở rộng hai tay bộ dáng như cầu" ôm ta cái" giọng run rẩy:


      - Phụ thân!!!


      Này tiếng gọi, quả rất bất ngờ, trầm bổng...


      Trán Đồ thị giật giật cái, khóe môi run rẩy.


      Lớn như vậy, còn có thể bám phụ thân như vậy sao? Vừa thấy mặt, muốn ôm liền ôm như vậy sao? biết kiêng kị sao?


      Nam nữ bảy tuổi được ngồi cùng bàn, Bạch gia làm việc, quá khác người.


      Khi Đồ thị tức giận bất bình so sánh, Bạch Tể Viễn nghe thấy nữ nhi nũng nịu gọi, vẻ mặt khỏi nhu hòa chút, nhưng rất nhanh lại trầm xuống, chậm rãi vào, giọng lạnh nhạt:


      -Như thế nào? người còn đau phải ?


      Giọng lạnh lùng, nhưng cũng che đậy được quan tâm trong lời .


      - Đau!!!


      Mười mấy năm nay,Bạch Thanh sớm quen với việc phụ thân,che giấu tình cảm thương quan tâm mình, dưới bộ dáng uy nghiêm, sắc mặt lạnh lùng.


      Nên nàng chút cũng để ý phụ thân mặt lạnh uy nghiêm, lại ngựa quen đường cũ,vẫn luôn làm nũng.


      xong, lại như quan tâm, nghiêng người liền nhào về phía đứng cách giường nàng hai bước, chút cũng lo lắng mình bị ngã xuống đất, động vào vết thương tay bị gãy kia.


      Phụ thân mới để cho nàng bị té ngã đâu.


      Đúng như vậy, Bạch Tể Viễn thấy nữ nhi sắp té ngã, chân liền bước nhanh đến, vững vàng ôm nàng vào trong ngực, giọng vừa lo sợ lại vừa trách mắng:


      - bị thương thành như vậy, còn chịu an phận chút, nếu bị ngã xuống giường, đau còn phải là bản thân ngươi.


      Lại trừng mắt, liếc nhìn nhi tử đứng coi kịch vui, thẹn quá hóa giận quát:


      - Ngươi còn cười, cũng ngó chừng muội muội ngươi chút, nàng ngã xuống mà bị gì, coi ta như thế nào mà tìm ngươi tính sổ.


      Này ràng là thiên vị, giận chó đánh mèo. Đồ thị tức giận đến nghiến răng, lại dám mở miệng phản bác.


      Người ta là huynh muội phụ tử, người nguyện đánh, người nguyện đau ( Yul: ta rất muốn kẻ hát người múa... mà sợ k đúng ý nghĩa câu....ta khổ lắm r).


      Lúc đầu, nàng còn thay phu quân cãi lại, nàng hảo ý lại chiếm được gì tốt, còn làm trượng phu chán ghét, quả thực làm khó nàng.


      Nay nàng biết, mặc bọn họ cái gì, nàng cũng mở miệng, lòng đứng xem.


      ngoài suy đoán của nàng, Bạch Triệt sớm quen việc phụ thân thiên vị, hay giận chó đánh mèo.


      Nghe vậy, liền xua tay, liên tục nhận sai, giọng giả bộ ghen tỵ:


      - Đúng, đúng, đúng, là lỗi của nhi tử, chăm sóc tốt cho muội muội. Haiz!..Ai kêu muội muội trong lòng phụ thân còn quan trọng hơn ta đâu.


      Bạch Thanh nằm trong lòng phụ thân, cảm thụ hơi ấm người , đầu cọ cọ vào hõm vai lau khô nước mắt.


      Sau đó, nheo mắt mỉm cười, nhìn ca ca diễn trò, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.


      Đây là phụ thân, huynh trưởng của nàng. Sủng nàng thương nàng, coi nàng như bảo bối nâng niu trong tay mà nuông chiều nàng cả đời.


      Kiếp trước, phụ thân qua đời vì đau đớn buồn bực do cái chết của nàng.


      Huynh trưởng bởi vì nàng mà phải bỏ xứ tha hương.


      Nhưng mà, bọn họ chưa từng câu trách cứ hay có ý oán trách gì nàng, cho dù, họ biết nàng tốt, làm rất nhiều việc xấu.


      Trừ bọn họ ra, đời này thể tìm được người nào, có thể thương nàng, sủng ái nàng, bao dung nàng bằng họ.


      Chỉ là, kiếp trước nàng nhận ra, cũng quý trọng họ.


      Vì Viên Mậu Lâm, nàng lần lượt phản kháng bọn họ an bài, còn ra những lời làm bọn họ đau lòng, lại làm những việc tổn thương bọn họ.


      Nghĩ đến đây, Bạch Thanh lại nhịn được, nước mắt rưng rưng, giọng tràn đầy áy náy, tuyệt vọng:


      - Phụ thân, thực xin lỗi!!! Ca ca thực xin lỗi!!


      Bạch Tể Viễn hiểu như thế nào mà nữ nhi đột nhiên lại mở miệng xin lỗi, ngay cả uy nghiêm mặt cũng kịp duy trì, dịu giọng, trấn an hỏi:


      -Làm sao vậy? Đây là sao?


      Bạch Thanh lắc đầu, khóc thút thít, chịu trả lời.


      Nàng làm sao dám ra chân tướng, chuyện khó có người tin. Chỉ sợ phụ thân luôn sủng ái thương nàng cũng tin được lời nàng.


      Chết sống lại! Loại chuyện như vậy, nếu phải do nàng đích thân trải nghiệm, chỉ sợ cả nàng cũng chỉ xem như nghe câu chuyện xưa. Càng phải đến việc bọn họ chỉ là nhân vật được người ta sáng tác thành quyển sách.


      Ông trời, là trêu người.


      ####


      Phụ tử Bạch Triệt trong lòng cực kì lo lắng, trước giờ tính tình Bạch Thanh vui vẻ hoạt bát, rất ít thấy nàng nước mắt ràn rụa.


      Đối mặt với Bạch Thanh nhu nhược khóc lóc như vậy, bọn họ là luống cuống tay chân biết làm sao.


      Lúc này, Đồ thị liền đoán trước khi nàng đến Thiên Nhược chắc chắn cho Bạch Thanh hôn nàng bị chậm trễ.


      Nàng(BT) đại khái là muốn lợi dụng việc bị thương mà khóc lóc nhu nhược cầu phụ thân, huynh trưởng thương tiếc nàng, mà chấp nhận cầu của nàng mà thôi.


      Dù sao đối với chuyện Bạch Thanh sớm gả ,nàng mừng còn kịp, giúp nàng ta chút cũng tốt, đợi ai lên tiếng hỏi nàng liền mở miệng thăm dò:


      -Phụ thân, tướng công có phải muội muội biết hôn bị chậm trễ, nên mới như vậy thương tâm khổ sở?


      Này câu nhắc nhỡ,phụ tử Bạch Triệt liền giật mình suy nghĩ,lúc sau, khuôn mặt trở lên khó coi.


      Bị thương nặng như vậy, còn đối với nam nhân kia nhớ mãi quên. Thậm chí, dưỡng thương vài ngày cũng đợi được, liền khẩn cấp muốn xuất giá sao? Người nọ, đối với nàng quan trọng vậy sao?


      Đáng tiếc, việc thương nàng, dung túng nàng thành thói quen. Mặc dù, trong lòng rất tức giận khó chịu, vẫn đành lòng thấy nàng khóc.


      Lúc này, Bạch Tể Viễn làm ra vẻ nghiêm khắc liền đầu hàng, có chút phẫn nộ vỗ lưng nàng, giọng ôn nhu khuyên nhũ:


      - Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông đừng khóc nữa. Phụ thân phản đối hôn của ngươi, cũng làm chậm trễ, ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương, phụ thân cầu hoàng thượng, ngày mai đúng hạn cử hành hôn lễ cho các ngươi, được ?


      - cần!


      Bạch Thanh trãi qua cái chết, liền biết được hết mọi chuyện, sau đó lại sống lại, trong lòng nàng lúc nào cũng thấp thoảng lo âu sợ hãi.


      Nàng vì muốn chậm trể hôn , tiếc làm bị thương chính bản thân mình.


      Cố tình, đúng lúc nàng vừa tỉnh lại, liền thấy hai người kiếp trước tổn thương nàng, hãm hại nàng, giết nàng.


      Nàng chỉ có thể đem tất cả nhịn xuống đè nén sâu trong lòng. Bởi vì, rất nhiều chuyện chưa xảy ra, nàng thể làm gì hay biểu gì khác.


      Thấy phụ thân, huynh trưởng đau sủng nàng. Nàng muốn cho bọn họ biết nàng như thế nào tổn thương đau khổ, nàng như thế nào hối hận tự trách, nhưng nàng thể.


      Nàng chỉ đành phải hàm hồ nhận sai, bi thương khóc lóc, lại trở thành cái cớ để con tiện nhân Đồ thị kia lời hàm hồ để bọn họ hiểu lầm ý nàng, muốn phá hư cục diện nàng vất vả tạo lên.


      Nghe lời phụ thân , nàng trong lòng đầy lo lắng cùng phẫn nộ, dùng sức lắc đầu, năng lộn xộn la to:


      -Ta cần, cần gả cho , cần. Phụ thân, nữ nhi cần! cần thành thân có được ? Có được ?


      Nàng cần, cần lần nữa trải qua cuộc sống như vậy, ngày ngày bị người chữi mắng đâm chọt. cần bị hại phải sinh non, làm cả đời thể có đứa , cần gặp lại Tô Mai, bị nàng tính kế, cả đời thể yên vui.


      Lại càng cần bị oan uổn thiêu hủy kho lúa dùng để cứu giúp dân chúng hoạn nạn mà mang danh độc phụ, bị hoàng thượng ban rượu độc, bị tẩu tử giết chết.


      Nàng muốn lần nữa phải chết như vậy, loại thống khổ đau đớn khi hít thở thông, cảm giác được hơi thở càng lúc càng mong manh, khó chịu, rất khó chịu...


      Vô lực ngồi co rút ở giường, Bạch Thanh cuộn người mảnh mai run rẩy, mặt nước mắt như mưa, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sợ hãi thôi.


      Tay nàng gắt gao nắm chặt tay phụ thân, như dùng hết sức lực toàn thân, khiến các đầu ngón tay trắng bệch.


      Chổ bị thương cánh tay, bắt đầu chảy máu, thấm đỏ miếng vải băng bó. Nàng như cảm giác được chút đau đớn nào, chết cũng chịu buông tay.


      Cảm nhận được toàn thân nữ nhi đầy ý đau thương tuyệt vọng, Bạch Tể Viễn nhịn được nhíu mày.


      Đến am Huyền Từ ở có hai ngày, lúc về còn bị thương đến hôn mê, như thế nào lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ, nàng ở bên ngoài gặp phải chuyện gì mà chưa biết sao?


      Vốn là đợi được, muốn khẩn cấp mau mau gả . Như thế nào bây giờ lại đột nhiên sợ hãi việc thành thân.


      Chẳng lẽ, tên tiểu tử Viên Mậu Lâm kia làm chuyện gì có lỗi với nữ nhi? Phẫn nộ cùng tức giận bốc lên hừng hực, hận thể lập tức ra ngoài tìm tính sổ giúp nữ nhi hả giận.


      Mắt nhìn thấy vết thương cánh tay chảy máu, tức giận liền hóa thành đau lòng, vội vàng :


      -Đây là thế nào? Đây là thế nào? Mau mau thỉnh thái y đến.


      - Để con !!!


      Đương nhiên Bạch Triệt thấy được vết thương của muội muội, nghe phụ thân phân phó, liền chạy ra ngoài cửa.


      Tình thế cấp bách, liền sử dụng khinh công, trong chớp mắt liền biến mất.


      Đồ thị dùng tay đưa lên, ngăn lời muốn sắp ra khỏi miệng.


      Hai tay nắm chặt, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Bạch Thanh như người mê sảng khóc lóc hô to:


      - cần, cần gả.


      Liền rũ mắt, lặng lẽ lui ra ngoài.


      Có phụ tử Bạch Triệt ở đây, nàng thể gì hay làm gì. Mặc dù cưới nàng với mục đích là chiếu cố chăm sóc muội muội , nhưng hai người bọn họ đối với nàng vẫn có chút phòng bị, hoàn toàn tin tưởng nàng giao phó cho nàng.


      Nếu như vậy, nàng cần gì phải đứng đây nhìn, lưu lại nơi này làm gì đâu?
      Last edited: 14/6/17

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 11

      Khóc lóc hồi lâu. Sau khi được phụ thân trấn an, nàng liền nhắm mắt ngủ, khóe mắt vẫn còn nước mắt, nhìn đúng là bộ dáng đáng thương tội nghiệp.


      Mặc dù, cánh tay bị thương làm nàng đau đớn, lại vẫn như cũ gắt gao nắm chặt tay áo phụ thân, như thế nào cũng chịu buông ra.


      Làm như, phải như vậy nàng mới yên tâm, như vậy mới an ủi tâm tình lo lắng sợ hãi của nàng.


      Bạch Tể Viễn sợ mình cử động làm bị thương nàng, nên cũng dám đẩy tay nàng ra.


      Thấy nàng cuộn người lại, giống như ngủ được thoải mái, liền cẩn thận sửa lại chăn nệm, đem nàng an bài tốt.


      Xong việc, mới ngồi xuống giường theo phía cánh tay nàng nắm chặt tay áo , thu hồi vẻ mặt uy nghiêm thay vào đó là nét nhu hòa nhìn nữ nhi ngủ say.


      Nàng giống như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, mặc dù ngủ rất say, lại vẫn cứ nhíu chặt mày, bộ dáng như lo lắng bất an.


      Trong lòng liền đau nhói, nâng tay kia nhu nhu trán nàng vuốt ve lông mày nàng, cố gắng đánh tan những phiền não của nàng.


      Đây là nhi nữ là bảo bối nâng niu trong tay suốt mười lăm năm! Rốt cuộc gặp phải chuyện gì, mới khiến cho nữ nhi trước đây buồn lo lại biến thành cái dạng này?


      Cố gắng nhớ lại lúc nhũ mẫu của nữ nhi kể lại mọi chuyện, thủy chung tìm được chuyện gì xảy ra, suy nghĩ mọi việc rất nhìu lần nhưng đều có đáp án.


      Tính tình nữ nhi như thế nào, đều hiểu như lòng bàn tay.


      Bình thường, chỉ cần hỏi nàng hai câu liền biết được trong lòng nàng nghĩ gì, vì chuyện gì mà khó chịu.


      Mặc dù, thường xuyên nghiêm mặt với nàng, ngày ngày vẫn dạy dỗ nàng. Mà nàng làm như biết sủng ái nàng, nên cho đến bây giờ vẫn sợ .


      Nàng ở bên ngoài gặp chuyện gì, trong lòng nàng nghĩ cái gì, cho đến tận bây giờ, nàng đều cho biết đầu tiên. giấu diếm điều gì, tất cả đều ra hết.


      Nhưng nàng hôm nay, như thế nào lại khóc lóc om xòm, năng lộn xộn. Dù cố gắng thăm dò hỏi thử chuyện gì, nàng đều lắc đầu, bi thương khóc lóc, giọng tràn đầy áy náy: "thực xin lỗi" xong làm thế nào cũng chịu cho biết rốt cuộc nàng xảy ra chuyện gì.


      Hôn này, vẫn luôn luôn phản đối, cũng vì muốn tốt cho nàng, muốn nàng bị tổn thương.


      Nhưng cuối cùng, lại để nữ nhi xa cách . Bạch Tể Viễn thở dài, trong lòng có chút đau sót.


      Khi còn chưa có nhận ra, nữ nhi trưởng thành. Liền bất chi bất giác đối với nam nhân khác ái mộ, lòng muốn gả ra ngoài.


      Viên Mậu Lâm tốt, phải lòng thương nàng, trong lòng đầy rẩy những mưu tính kế,người như vậy liền kiên quyết phản đối.


      hiểu , nữ nhi thể vĩnh viễn ở lại trong nhà, ở bên cạnh mãi.


      phải là Viên Mậu Lâm, nàng vẫn gả cho người khác. Cùng người nọ tạo ra gia đình mới, nàng sinh con, làm mẫu thân.


      Nàng giống lúc trước, ngày ngày chỉ biết dựa vào , cũng làm nũng với giả vờ ngoan ngoãn như lúc .


      Sau này, nàng gặp phải chuyện gì, sợ là giống như trước kia, hay tìm , mọi chuyện cho biết, rồi cầu xin giúp đỡ.


      Lúc đó, có người vì nàng ra mặt bảo vệ, vì nàng giải quyết mọi chuyện.


      Nữ nhi lớn lên đều phải xuất giá, việc này làm người ta chán ghét. Nếu giống như nhi tử,cưới người đem về nhà, như vậy mới tốt.


      Đợi chút, như thế nào lại quên, muốn nữ nhi lập gia đình rời xa mình, mình có thể kén rể cho nàng a!


      Bạch Tể Viễn hai mắt sáng ngời, phương pháp này tốt.


      Phụ mẫu của tên tiểu tử Viên Mậu Lâm đều mất. nếu như đáp ứng vào Bạch phủ ở rể, ( BTV) giống như trước đây bảo vệ tốt nữ nhi, cần ngày ngày lo lắng nàng gả ra ngoài bị khi dễ, chịu khổ sở.


      Việc này, vừa có thể thỏa mãn ý nghĩ muốn nữ nhi gả ra ngoài, lại có thể toại nguyện nữ nhi cùng người trong lòng ở chung chổ.


      Quả là vẹn cả đôi đường, là biện pháp tốt!


      Nghĩ đến đây, thiếu chút nữa liền muốn đánh thức nữ nhi dậy, cùng nàng thương lượng. Nhìn thấy Bạch Thanh khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi, vẫn còn lưu lại vài giọt lệ, nên ngượng ngùng im lặng.


      Dù sao nàng cũng muốn gả, lại nhìn nàng muốn, trước cứ để yên vậy sau này cũng sao.


      #####


      Bạch Thanh ngủ giấc đến nửa ngày mới tỉnh lại, khi nàng tỉnh giấc ngoài cửa sổ tối đen, trong phòng cũng đốt thêm đèn.


      Hai tay đau ê ẩm, mặt khô nước mắt, hai mắt lại sưng to muốn mở nổi. Toàn thân đều cảm thấy khó chịu, thoải mái, trong lòng liền bực bội.


      Nàng còn chưa kịp nổi giận, bên giường truyền đến giọng nhu hòa của phụ thân:


      - tỉnh! Thiên Nhược, tiểu thư tỉnh, ngươi phòng bếp truyền lệnh, mau dọn đồ ăn, nhanh chân lên.


      -Phụ thân!!


      Bạch Thanh có chút ngạc nhiên, mừng rỡ :


      - Phụ thân vẫn còn ở đây a!


      Nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy nét vui mừng, Bạch Tể Viễn trong lòng liền cảm thấy an ủi, nữ nhi giống như quên mất, hai ngày trước đây, vì mình phản đối hôn , nàng cực kì bất mãn, cùng chiến tranh lạnh.


      Bây giờ, giống như hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như trước kia, thích kề cận , đương nhiên cũng nhắc lại chuyện kia làm cho nàng nhớ đến.


      Lúc này, thu lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, đưa tay lên nhàng vuốt đầu nàng, giọng trêu đùa:


      -Ngươi vừa khóc vừa nháo lại chịu buông tay, ta làm sao có thể rời đây! Mau chút đứng lên , ta cùng ngươi dùng cơm.


      Bạch Thanh làm nũng :


      -Tay đau, Phụ thân người đút nữ nhi ăn cơm.


      Phụ thân là chổ dựa vững chắc, nàng đương nhiên phải giữ lấy, bất quá nàng tay đau, ra cũng phải giả vờ.


      Cho dù là ai bị té gãy tay, lại liều mạng chống tay đứng dậy, còn níu kéo người buông, này muốn đau cũng được.


      Bạch Tể Viễn vừa giận vừa vui, vuốt mũi của nàng, cười :


      -Lúc này mới biết đau, buổi chiều, lúc đó như thế nào lại nghĩ đau? Ngươi lớn như vậy, còn cầu mong ngày ngày phụ thân quan tâm ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay xấu hổ.


      - Mới xấu hổ đâu! Phụ thân phải , nữ nhi là bảo bối của người,nên người thương ta cả đời, phải ?


      Lời này, hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù mặt xấu hổ, trong lòng lại tràn đầy cảm động cùng áy náy.


      Phụ thân tuân thủ lời hứa, thương nàng, bảo vệ nàng cả đời.


      Cuối cùng chẳng những mất thành tựu cả đời, mà ngay cả mạng cũng còn.


      Kiếp này, nàng để vì nàng mà ngày đêm lo lắng. Nàng muốn hiếu thuận , vì cái nhà này mà bỏ ra công sức.


      -Đứa này!


      Bạch Tể Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn theo ý Bạch Thanh, cẩn thận đút nàng từng muỗng cẩn trọng tỉ mỉ làm bọn hạ nhân trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.


      Ăn cơm xong, phân phó bọn hạ nhân giúp nàng thay y phục, sau đó kêu người đỡ nàng lanh quanh sân tản bộ tiêu thực.


      Bạch gia xưa nay vẫn duy trì thói quen" sau khi ăn xong phải chăm chạy bộ" Bạch Thanh muốn nhân cơ hội này, tây phòng thăm Thanh Ca.


      Nhìn sắc trời còn sớm, liền từ chối cho phụ thân cùng, khuyên phụ thân mau về viện nghĩ ngơi.


      #####


      Thanh Ca tỉnh lại còn sớm hơn Bạch Thanh, nàng tuổi lớn, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn so với Bạch Thanh, mà nàng chỉ bị thương bắp chân, đại phu lại nếu dưỡng thương tốt, bồi bổ thân mình, khả năng bị tàn tật rất cao.


      ra, trong lòng Thanh Ca, chỉ cần tiểu thư sao, dù mình phải chết cũng đáng giá, làm sao còn e ngại chút thương tổn đâu!


      Nhưng nàng cũng sợ mình bị tàn tật ở chân, dựa theo quy cũ ở Bạch phủ, nàng thể ở lại nội viện hầu hạ tiểu thư.


      Từ lúc bắt đầu vào phủ học quy củ, nàng liền theo bên người hầu hạ tiểu thư, đời này, nàng muốn rời .


      Mặc dù, nàng rất lo lắng thương thế của tiểu thư, nhưng vẫn phải cố nén ý định muốn thăm, ngoan ngoãn nằm im trong phòng dưỡng thương.


      Nhưng nàng có nằm mơ cũng bao giờ nghĩ đến, kẻ trước đây tim phổi, luôn thiên vị Thiên Nhược là tiểu thư nhà nàng, dù bị thương vẫn đến tây phòng thăm nàng.


      Lúc này, nàng liền nhịn được mà cảm thấy chóp mũi chua sót, hốc mắt nóng lên.


      Bạch Thanh thấy Thanh Ca đôi mắt phiến hồng như sắp khóc, trong lòng rất khó chịu :


      -Rất đau sao?


      Là do nàng ích kỷ, muốn lợi dụng việc này làm mình bị thương, chậm trể hôn , nhưng nàng lại bảo vệ được Thanh Ca vẫn để nàng bị thương, dù nàng(BT) biết chuyện gì xảy ra, cũng biết Thanh Ca vì chuyện này mà bị thương, có thể giống như kiếp trước bị liệt nằm giường.


      Nhưng nàng có ngăn cản, cứ để việc này xảy ra, lại tự cho mình đủ bản lĩnh bảo vệ Thanh Ca bị thương tổn.


      Nhưng nàng lại nghĩ đến, Thanh Ca lòng trung thành, làm sao có thể để nàng(BT) bị thương,như thế nào lại để nàng bảo vệ đây?


      Mới vừa nghe tiểu nha đầu đại phu chuẩn đoán nàng rất có khả năng thành người tàn tật, thành người què. Đều là lỗi của nàng, tại nàng sai lầm mới có thể tạo ra kết cục như vậy.


      - đau!!!


      Thanh Ca mỉm cười, nàng đưa tay muốn sờ vào vết thương tay Bạch Thanh, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên dám chạm vào.


      Nhìn tay nàng bị treo trước ngực, giọng đầy áy náy :


      -Đều tại nô tỳ vô dụng, bảo vệ tiểu thư tốt, làm cho tiểu thư cũng bị thương. Tiểu thư, người có đau hay ? Thái y thế nào? Có lưu lại di chứng gì ? Có hay lưu lại sẹo?


      -Ta cũng đau,cũng có chuyện gì, lưu lại sẹo, cũng lưu lại di chứng, ta tốt lắm. Thanh Ca ngươi cũng khá hơn, có đúng ? Ngươi vẫn tiếp tục ở bên cạnh ta, phải ?


      Kiếp trước bỏ rơi nàng, kiếp này nhất định thể mất nàng.


      - Đúng vậy!


      Lúc nãy, trong lòng nàng rất bất an cùng lo lắng, lúc này nghe Bạch Thanh như vậy, nàng liền an lòng.


      Nàng bên cạnh tiểu thư lại thể chăm sóc tốt nàng còn để nàng (BT)bị thương.


      Mặc dù nàng cũng bị thương, cũng giống các hạ nhân hộ tống lúc đó đều bị trừng phạt, ngược lại, còn được lão gia khen ngợi.


      Vì vậy, trong lòng nàng rất bất an, sợ mình khỏe lại, liền bị điều chổ khác. Lúc này, tiểu thư lại muốn giữ nàng lại bên người, mà lão gia với thiếu gia rất thương tiểu thư, cho dù nàng bị tật, chỉ cần tiểu thư bỏ rơi nàng, vẫn cần nàng hầu hạ, nàng nhất định được lưu lại.


      Chỉ cần có thể lưu lại, liền giống như trước đây, vì nàng bày mưu tính kế, chăm sóc hầu hạ nàng, bảo vệ nàng để người khác tính kế nàng, chỉ cần như vậy nàng liền yên lòng.
      HaYen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 12

      Tính tình còn hoạt bát như xưa, trong những ngày dưỡng thương đối với Bạch Thanh mà , ngoài chút nhàm chán, còn lại đều rất vừa ý nàng.


      Bởi vì phụ thân thương nàng, nên gì mà Viên Mậu Lâm, Đồ Giải Ngữ, Vương Thục Nghi, Thiên Nhược những người này nàng hoàn toàn muốn gặp, vì vậy, trong thời gian này người nàng cũng thấy, đỡ để tâm tình nàng tốt vì lũ người này mà xấu .


      Trong lúc này, hầu như ngày nào nàng cũng nhận được nhiều đồ ban thưởng từ trong cung, nào là dược tẩm bổ, đồ trang sức, vòng tay, vải vóc v.v..., thiếu chút nữa chất đầy cả khố phòng.


      Trong mắt người ngoài, nàng rất được hoàng thượng sủng ái, nếu giống như kiếp trước, lúc này mặt nàng hất lên trời.


      Nàng xem những vị trong cung như người thân mà mang lòng cảm kích, đến nổi muốn móc tim móc phổi. chừng, nàng dù bị thương có phải bò vào trong cung nàng cũng bò để cảm tạ, cầu xin an ủi.


      Nhưng, trải qua kiếp người, nàng nhìn , bọn họ đối xử tốt với nàng, là vì phụ thân từng là thái phó của hoàng thượng, mẫu thân nàng mất mạng, vì cứu hoàng hậu nương nương, cùng nhi tử duy nhất của hoàng thượng là thái tử điện hạ.


      Bọn họ cưng chiều, sủng ái phải là Bạch Thanh, mà là nữ nhi Bạch gia.


      Mà loại này sủng ái, vào lúc cần hi sinh cũng biến mất. Giống như lúc trước, nàng u mê ngu ngốc bị nhốt trong phủ, trong lòng còn cầu mong, đợi chờ hoàng đế bá phụ vì nàng sửa lại án sai, cuối cùng, chờ nàng lại là ly rượu độc.


      Cho nên, đối với rất nhiều ban thưởng nàng còn cảm kích hay cảm động nữa. Trải qua tổn thương, nàng còn coi họ là thân nhân nữa, giống như các vị tiểu thư quan gia khác, nàng chỉ tôn kính họ mà thôi.


      Về phần đối xử như thế nào, còn xem là người nào rồi nghĩ tiếp.


      Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, cũng có quên chuyện nàng cần phải làm.


      Khiến chính mình bị thương, cũng chỉ tạm thời làm chậm trễ hôn , giải quyết được vấn đề này triệt để. Muốn giải trừ hôn ước, khôi phục tự do, chi bằng tìm chứng cứ phạm tội khi quân phạm thượng của Viên Mậu Lâm, cáo trạng tội" đình thê tái thú"


      (Yul: ý là bỏ vợ cũ lấy vợ mới ý)


      Lúc này, chỉ có Tô Mai cùng đứa bé mới là chứng cứ tốt nhất.


      Dựa theo miêu tả trong sách, lúc này Tô Mai hẳn là sắp sinh. Khi Viên Mậu Lâm gửi hưu thư về nhà, nàng ta liền tức giận dẫn đến động thai.


      Sau đó, lúc khó sinh mà hấp hối gần chết, dựa vào tình mẫu tử, và nghị lực ngoan cường đánh bại được linh hồn xuyên qua của ngàn năm sau, lấy được trí nhớ cùng quyển thần thư " nông nghiệp bách khoa toàn thư".


      Sau đó, nàng lợi dụng trí thức cùng quyển thần thư, bắt đầu tìm lộ phí lên kinh.


      Bởi vì đề phòng mọi người phát nàng bất thường, cho nên dám làm gì to tát, tìm kiếm nửa năm, mới tìm đủ lộ phí, liền mang đứa lên kinh.


      đường, gặp được môn đồ của Bách Kiếm Môn bị trúng độc, gọi là Phùng Chí Viễn, nàng cứu , liền đáp ứng hộ tống nàng lên kinh tìm trượng phu.


      đường , xảy ra nhất nhiều chuyện, hai người liền nảy sinh tình cảm, lại ngại miệng lưỡi thế gian, nên dám biểu lộ.


      Đợi bọn họ đến kinh thành, năm sau. Mà bây giờ Bạch Thanh, thể đợi đến năm.


      Nàng muốn Tô Mai liền vào kinh, trước khi thương thế nàng khỏi hẳn, Tô Mai cùng đứa phải có mặt ở kinh thành, xuất trước mặt Viên Mậu Lâm, vạch trần dối về gia thế mình khi diện thánh" Bởi vì phụ mẫu đều mất, gia cảnh bần hàn, nên vẫn chưa thành thân".


      Quê nhà Viên Mậu Lâm và gia tộc Bạch thị đều ở Giang Nam cùng chung huyện Nam Tầm, nếu là đường thủy, khoảng nửa tháng là đến kinh thành.


      Chuyện nàng phải làm là phái người đến huyện Nam Tầm, tạo cơ hội cho Tô Mai đến kinh thành bằng đường thủy. thể để cho nàng tốn nửa năm tìm lộ phí, lại mất thêm nửa năm mới gấp rút lên đường, nhi tử nàng biết gọi nương,nàng mới đuổi tới kinh thành.


      Chuyện này dễ mà làm mới khó.


      Vấn đề là ở chổ nàng, trước giờ nàng chưa từng chính tay làm chuyện gì, mọi việc đều dựa vào phụ thân cùng huynh trưởng.


      Mà chuyện này, cũng thể để bọn họ giúp đở, bởi vì,nàng thể giải thích vì sao nàng lại biết Viên Mậu Lâm ở quê nhà có thê có tử. ( Yul: có vợ có con)


      Nhưng trong tay nàng có nhân lực, nếu dựa vào bọn họ, chuyện này làm được.


      Rốt cuộc, nàng quyết định với huynh trưởng, thuận tiện, đem Thiên Nhược phản bội nàng lợi dụng tình cảm của nàng mà mưu lợi, cùng tẩu tử độc ác bất trinh, giải quyết cùng nhau.


      #####


      - Thường ngày, ngươi căn bản quan tâm gia tộc Bạch gia, lần này, tại sao lại muốn ta phái người đem thuyền đón các tú tài trong tộc lên kinh dự thi?có chuyện gì ra, nếu ta tuyệt đối đáp ứng.


      Bị muội muội gấp rút kêu trở về, còn tưởng xảy ra chuyện gì đại , nghĩ tới muội muội lại muốn đem thuyền Nam Tầm, đón trong tộc tú tài vào kinh dự thi, mà hai năm sau mới tới mùa thi hương.


      Bọn họ trong tộc, mặc dù xuất thân từ dòng chính, nhưng tằng tổ phụ ( yul: ông cố) lại là thứ xuất, hơn năm mươi năm trước, làm theo ý mình tự tách ra ở riêng.


      Cho đến lúc phụ thân đậu thám hoa, rồi sau đó vào triều được đương kim hoàng thượng trọng dụng, trong tộc mới bắt đầu lui tới, tằng tổ phụ mẫu, nội tổ phụ mẫu ( yul: ông bà nội),mẫu thân mới cho phép dời mộ phần vào tộc mộ tổ tiên. Cũng có phần cảm tình, nhưng sâu đậm.


      Muội muội lại chưa từng đề cập đến chuyện trong tộc, hôm nay đột nhiên lại đến, cảm thấy kỳ quái mới là lạ.


      Bạch Thanh cũng trả lời câu hỏi của , mà hỏi ngược lại:


      -Trước đây muội lúc nào cũng vội vàng, ước gì mình ngay lập tức xuất giá. Sau khi từ am Huyền Từ trở về, lại đột nhiên muốn thành thân, ca ca chẳng lẽ cảm thấy kì lạ?


      - Đương nhiên là kì lạ! Nhưng muội muốn thành thân, rất tốt.


      Bạch Triệt nghe vậy rất vui mừng trả lời xong còn giải thích:


      -Tuổi muội còn , mới mười lăm mười sáu lập gia thất, đối với thân thể tốt, chờ vài năm nữa rồi lại gả cũng muộn.


      Bạch Thanh trợn trắng mắt, tức đến đỏ mặt :


      -Vậy huynh liền hỏi tại sao muội lại như vậy?


      - Có cái gì mà phải hỏi, muội muội ta muốn gả, vậy gả. Tên tiểu tử họ Viên kia có gì bất mãn, liền thú người khác , ta hiếm lạ , có phải ?


      Nghĩ tới muội muội nhà mình đáng lanh lợi, chỉ lần xem hội thám hoa, liền bị người câu mất, mặc kệ vị ca ca là đây cho phép hay cho phép, làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


      -Ca!


      Bạch Thanh tức giận, bình thường ca ca đâu có trả lời như vậy, luôn đem vấn đề dời qua bên, hết lần này đến lần khác, ràng là trêu chọc nàng:


      - Ca nghiêm túc chuyện với muội, được ?


      -Được, được, được!


      Bạch Triệt thấy muội muội nổi giận, liền liên tục xin tha, làm theo nàng mong muốn mang đề tài kéo trở về hỏi:


      - Muội ! cho ca biết, vì sao muội thay đổi chủ ý?


      - Là nương!


      Bạch Thanh mắt rưng rưng :


      -Lúc muội ở am Huyền Từ, là nương báo mộng cho muội. Nương muốn muội gả cho Viên Mậu Lâm, bởi vì lừa muội, lừa tất cả chúng ta. ở Nam Tầm có thê thất từ lâu, hơn nữa thê tử của còn mang thai, sắp sinh. Lúc đầu, muội cũng tin, nhưng mà nương , muội đường trở về gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Ca xem, muội xảy ra chuyện, bị gãy tay, nhất định là nương tức giận vì muội tin lời nương, là nương muốn muội gả cho , cho nên...


      - Im miệng!


      Bạch Triệt nghiêm nghị quát lớn, cắt đứt lời bừa bãi của nàng. Còn định mắng nàng vài câu, nhưng nhìn nàng mặt mũi đầy nước mắt, bộ dạng rất đáng thương, đành lòng trách mắng đành phải ôn nhu khuyên nhủ:


      - được bậy, nương rất thương muội, lúc lâm chung còn dặn dò chúng ta phải chăm sóc muội tốt, phải thương muội. Nương làm sao có thể làm muội bị thương, việc này, chẳng qua là ngoài ý muốn, là tiểu hài đồng nghịch ngợm đánh trúng mắt con ngựa, mới có thể làm mã chấn kinh, làm hại muội bị thương, như thế nào lại thành nương trách phạt, muội đừng suy nghĩ lung tung nữa, điều này thể nào.


      - Ca hãy tin tưởng muội, có thê tử cùng nhi tử, lại còn muốn đình thê tái thú. Sau khi hoàng thượng tứ hôn, mới viết hưu thư gửi về quê nhà. Ca ca phái người đem thuyền đến Nam Tầm đem nữ nhân kia mang về đây được ? Ca lúc này huynh tin tưởng muội lần thôi có được ?


      Bạch Thanh trong lòng hoảng sợ, cầu xin Bạch Triệt tin lời nàng. Nhưng trong lòng đầy áy náy cùng hổ thẹn dám nhắc tới mẫu thân nữa.


      Huynh trưởng đúng, nương thương nàng nhiều như vậy, trước khi chết vẫn chỉ muốn chiếu cố nàng, nương còn dùng hết công đức để cho nàng có cơ hội sống lại, nương khắp nơi đều vì nàng suy nghĩ, làm sao lỡ để nàng bị thương được.


      Nhưng nàng chỉ có thể mọi chuyện dính líu tới mẫu thân, chứ tìm được lý do nào khác nữa.


      Nếu huynh trưởng chịu tin tưởng, chịu hổ trợ, nàng phải làm như thế nào, mới có thể đem Tô Mai đến kinh thành, mới có thể giải trừ hôn ước, còn làm tên cặn bã Viên Mậu Lâm " Phượng Hoàng nam" bị xử tội?


      ( Yul: phượng hoàng nam trong câu này nghĩa là chỉ những nam nhân có xuất thân bần hàn dựa vào gia đình vợ để cầu mưu danh lợi,như câu" chim sẻ bay lên cây làm phượng hoàng")


      Lúc này, Bạch Triệt cũng có chút tin tưởng lời của muội muội. Đúng là, muội muội trong đêm tính tình đại biến, bọn họ có chút lo lắng hoài nghi, nay chính nàng ra, tuy có chút chuyện làm người khó có thể tin, nhưng cũng có thể lý giải tính tình nàng sao lại thay đổi.


      Thấy muội muội sợ hãi tuyệt vọng, Bạch Triệt trong lòng khó chịu, nhanh chóng hạ giọng ôn nhu, hứa hẹn :


      - Chuyện này, để ca thăm dò chứng thực, chỉ là giấc mộng, sao là được! Cứ coi như là , cũng thể để thuyền của chúng ta dẫn người về được. Để ca nghĩ biện pháp, được ?


      ngừng lại lúc mới tiếp:


      -Nếu có chuyện như vậy, sau khi đem nàng ta đến kinh thành, muội định làm gì?


      Nếu nàng có ý định " giết chết chính thê, cũng muốn ở chung chổ với ". phải sớm tìm cách cắt đứt ý định của nàng. Muội muội thể gả cho người ham mê danh lợi, ngay cả việc bỏ thê bỏ tử cũng làm được.


      - Cáo khi quân phạm tội, sau đó giải trừ hôn ước.


      Bạch Thanh nghiến răng nghiến lợi, giọng đầy căm phẫn uất hận, làm Bạch Triệt toàn thân run rẩy.
      HaYen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 13
      Thấy huynh trưởng trầm mặt im lặng, Bạch Thanh tự giễu cười cam chịu hỏi:

      - Có phải ca cảm thấy, muội quá độc ác?lúc trước muội còn vội vàng muốn gả cho ,phụ thân cùng huynh phản đối, muội lại khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng còn chạy đến hoàng cung xin hoàng thượng tứ hôn. Lúc này biết được lừa gạt muội, liền muốn đẩy xuống địa ngục, có phải muội rất ác độc, rất ti tiện?

      - phải, ca ca làm sao có thể nghĩ muội như vậy. Tên tiểu nhân Viên Mậu Lâm kia nếu dám làm ra chuyện khi quân phạm thượng, tất nhiên tự gánh tội. muội cũng là bị lừa gạt, làm sao trách muội được.

      Bạch Triệt lắc đầu phủ nhận lời nàng, mặt tràn đầy lo lắng tiếp:

      - Ca chỉ là nghĩ ra, muội vì sao lại hận nhiều như vậy? muội trước kia phải như thế, cho dù người khác lừa muội, muội trả thù xong rất nhanh quên. Nhưng bây giờ, ca nhìn muội trong lòng đầy hận ý, giống như chỉ lừa muội, muội có phải giấu diếm ca chịu , muội che giấu điều gì?

      Bạch Triệt con mắt sắc bén, Bạch Thanh ngây ngô sao có thể dễ dàng qua mặt . Lúc trước sớm hoài nghi, lại gặp lúc muội muội bị thương, nên cũng hỏi thăm, chỉ thầm sai người điều tra mà thôi. Nay nàng tự ý giải bày, đương nhiên muốn đem mọi việc hỏi ràng.

      Chân tướng sình, đương nhiên có đơn giản như lời nàng ,muội muội là người như thế nào đương nhiên hiểu nhất, nàng tính tình đơn thuần, cho dù thê tử tên Viên Mậu Lâm xuất trước mặt, nàng nhiều lắm là tức giận chứ có hận ý sâu đậm như vậy.

      Trừ phi, có nhiều chuyện mà biết.

      Kỳ biết, nữ nhân khi lọt vào tình ái, tính tình từ trước đến nay như thế nào cũng thay đổi nhiều kiểu.

      Tuy nhiên, suy đoán của lúc này cũng sai, ràng nhìn thấu Bạch Thanh. Nếu tìm hiểu nguyên nhân, chắc là bởi vì Bạch Thanh đối với Viên Mậu Lâm còn ái mộ. Nàng lúc trước là lòng , ái mộ này sớm bị mười năm hôn nhân xóa sạch dấu vết.

      Chỉ còn lại, là chân tướng khiến nàng phẫn hận đến nổi muốn chửi bậy ( Yul: -_- ta chém bậy)

      - Nếu chỉ đơn thuần là che giấu, lừa gạt muội, chuyện này liền thôi, nhưng ngàn lần vạn lần, nên lúc lừa gạt tình cảm của muội lại còn quyến rũ Thục Nghi. Đồ Giải Ngữ cùng Vương Thục Nghi là hai người bạn khuê phòng duy nhất của muội, cuối cùng, đều phản bội muội. Là giăng mẻ lưới lớn, đem chúng ta toàn bộ bắt lại. Thục Nghi, Thiên Nhược, Tẩu tử,đều bị mua chuộc, nếu muội nằm mộng, chuyện này đến chết muội vẫn hay biết. phải là muội xem trọng , ngược lại, là sớm tính kế muội, đem cái mộng ảo cảnh tượng trăng trong nước hoa trong gương lừa gạt kéo muội vào. Ca, muội có phải là rất ngu? chuyện như vậy mà nhìn cũng thấu, Thục Nghi cùng lúc đó ràng có tư tình, muội lại nhìn ra. Ha ha..

      Bạch Thanh lệ rơi đầy mặt, cười điên cuồng.

      Đồ Giải Ngữ, thêm Vương Thục Nghi,còn có Thiên Nhược. Ba nữ nhân này so với Tô Mai còn đáng hận hơn.

      Nàng đối với bọn họ là toàn tâm toàn ý, chỉ cần các nàng mở miệng cầu xin,hay cần , chỉ cần nàng biết được, dốc toàn lực thõa mãn nguyện vọng của các nàng.

      Nhưng ai biết, trong lòng các nàng, lại coi nàng là kẻ cướp đoạt những thứ của các nàng, phá hủy cuộc sống hạnh phúc của các nàng.

      Cho nên, bọn họ muốn trả thù nàng, lợi dụng tín nhiệm của nàng, rất dễ dàng đẩy nàng vào địa ngục sâu thẳm.

      Cuối cùng, làm cho nàng lâm vào hoàn cảnh mọi người xa lánh, chết nhắm mắt.

      Trong sách nhìn thấy những việc các nàng làm với nàng, quả nàng thể tin được, lúc đó, nàng còn nghĩ hai mắt mình có vấn đề, nhìn nhầm rồi. Nhưng đó là , các nàng làm như vậy, từ lâu các nàng thay đổi còn như lúc đầu mới gặp nàng.

      #####

      - Đừng đau lòng!

      Bạch Triệt ôm chặt muội muội vào lòng an ủi. Lúc này, gì cũng vô dụng, cái gì cũng làm nàng hết thương tâm.

      có chút hối hận, đều nhìn thấy bản chất của các nàng, lại sợ nàng(BT) bị thương tổn nên cho nàng biết. Có phải nghĩ sai, làm sai rồi? có lẽ muội muội yếu đuối như tưởng tượng,có lẽ nàng chịu đựng được cảm giác bị phản bội.

      Ít nhất, có thể để nàng sớm chuẩn bị tâm lý, rồi vạch trần tất cả, có như vậy nàng mới giống bây giờ thương tâm khổ sở.

      Khóc lúc lâu,nước mắt vẫn ngừng rơi xuống, Bạch Thanh sau khi sống lại cho tới giờ nàng khóc còn nhiều hơn cả đời trước cộng lại.

      Thấy nàng cảm xúc dần ổn định,Bạch Triệt lúc này mới hỏi:

      -Muội giấu diếm ca, có phải là liên quan đến tẩu tẩu muội?

      Nếu mấy ngày nay nàng cũng trốn tránh ánh mắt ,ngay cả nhìn thẳng cũng dám.

      -Ca, muội xin lỗi!

      Gặp Bạch Triệt truy vấn, làm cho Bạch Thanh lại khóc rống lên.

      Mấy ngày qua, nàng biết nên đối xử với Đồ thị như thế nào, nên hay nên đem mọi chuyện cho ca ca biết.

      Nàng biết, ca ca có phải giống như kiếp trước, rất để ý Đồ thị, nếu như biết Đồ thị làm những chuyện kia, có phải rất khổ sở thương tâm?

      Nàng cũng sợ, lúc trước là nàng dốc hết sức lực giúp Đồ thị gả vào Bạch Phủ, hôm nay phát ra mọi chuyện, là nàng hoàn toàn sai lầm, làm sai chuyện.

      Là nàng làm hại ca ca, thú về người thương , sau này còn phản bội , làm cho mất hết thể diện. Nàng sợ ca ca trách cứ nàng, bao giờ để ý đến nàng nữa.

      Nàng kiếp này so với kiếp trước còn cần phụ thân cùng huynh trưởng hơn, nếu bọn họ vứt bỏ nàng, chỉ sợ ngay cả sống nàng cũng làm được.

      Nổi tiếng trong tộc là " sủng muội", Bạch Triệt thể chịu được muội muội nhà mình khóc, vừa thấy nàng nín khóc chỉ vì mình hỏi câu liền khóc tiếp, trong lòng dù có nhiều nghi ngờ, nháy mắt liền đau lòng, liên tục dụ dỗ :
      -làm sao vậy? làm sao vậy? ca hỏi nữa, được ? đừng khóc, ca tra xét chuyện kia, cam đoan làm cho muội vừa lòng, có được ?

      Bạch Thanh do dự, trong lòng liền hạ quyết tâm, cho dù ca ca chán ghét nàng, cũng để Đồ thị lừa gạt khiến ca ca biết gì. Ca ca là trượng phu của nàng ta, mọi chuyện đều để ca ca quyết định.

      Mím môi, Bạch Thanh chớp mắt,thử dò xét :

      -Ca ca, nếu muội làm chuyện có lỗi với huynh, ca có trách muội ? có tức giận với muội ? có phải còn quan tâm đến muội nữa?

      Chỉ cần nàng khóc nữa,Bạch Triệt cái gì cũng nghe nàng. lúc này, lại nghe nàng như vậy, liền bật cười, nâng tay xoa đầu nàng, thấy hai gò má nàng dính đầy lệ. nhàng lau , ôn nhu :

      -Làm sao như vậy được! Mặc kệ muội làm chuyện gì, ca ca dù có tức giận cũng chỉ lát là hết, làm sao lại cần muội. Muội vĩnh viễn, là muội muội bảo bối của ca.

      Bạch Thanh hai mắt sáng ngời, cọ cọ khuôn mặt vào tay huynh trưởng, liếc nhìn , rồi mới nhắm mắt, đập nồi dìm thuyền :

      -Muội ở trong mộng, nhìn thấy tẩu tử thường xuyên Hoài Xa phường, gặp người nam nhân, tẩu gọi là biểu huynh, bọn họ trách muội phá hư tình cảm của bọn họ, giúp đỡ ca đoạt tẩu tử.

      Bạch triệt nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhìn muội muội sau khi xong, cúi đầu rụt vai, như là chờ đem tức giận dời lên người nàng, trong lòng thở dài, bộ dáng nàng đáng thương như vậy, còn có thể gì nàng đây.

      Loại chuyện như vậy, lại để chính muội muội mình thương phát ra với , quả có chút tức giận,nhưng muội muội thành bộ dạng này, làm sao trách cứ nàng!

      Dù sao, vẫn tin tưởng, muội muội chưa bao giờ muốn làm mất mặt, lại càng để thương tâm.

      Nếu , loại chuyện như vậy, có đánh chết nàng cũng ra.

      Thương tâm sao?cũng là có hay . Lúc trước, đáp ứng thú Đồ thị vào cửa, xác thực là vì thương muội muội. Dù sao cũng có người trong lòng, Đồ thị xuất thân từ dòng dõi thư hương lại có danh tiếng hiền lương thục đức, huống hồ, nàng vẫn thường xuyên chiếu cố muội muội có chút ngu ngốc hồ đồ nhà mình, nên cũng thường xuyên nhìn thấy nàng( ĐGN).

      Nàng vào cửa năm, tình cảm phu thê của hai người tuy thể là tốt đẹp, nhưng cũng là tương kính như tân. Ngoại trừ nàng lúc nào cũng hoài nghi lo sợ nha hoàn trong phủ quyến rũ , cũng có tật xấu gì khác.

      cũng từng nghĩ, nếu nàng và vẫn cứ như vậy mà trôi qua, cũng phải là được.

      Nhưng ai ngờ được, đường đường là con trưởng Bạch gia," Ngọc lang" Bạch Triệt văn võ song toàn,trong lòng nàng so ra lại kém tên tú tài nghèo.

      Trong mắt bọn họ, lại là kẻ dựa vào ân sủng của hoàng thượng giành cho muội muội, mà cướp thê tử người khác.

      đúng là nực cười!

      lúc lâu sau, Bạch Triệt trầm mặt, giọng lạnh lẽo hỏi:

      - Lời này của muội, là ?

      Bạch Thanh liên tục gật đầu, ủy khuất :

      -Muội cũng muốn tin tưởng, ca ca tốt như vậy,vì cái gì nàng ta lại chướng mắt huynh. Lúc đó, ràng chính miệng nàng ta ca là người tốt nhất để làm phu quân.

      -Nha đầu ngốc! muội cảm thấy ca ca tốt, người ngoài nhất định cũng nghĩ như muội!

      Bạch Triệt là người cầm được cũng buông được, mặc dù lòng tự trọng của nam nhân có chút bị tổn thương,nhưng thấy muội muội ánh mắt sùng bái nhìn mình, liền chữa lành hết.

      Nàng ta thưởng thức , hiểu , vậy cần gì phải khổ sở. Chi bằng,giành thời gian này để dạy bảo muội muội, tránh cho nàng mười mấy năm như ngày, chút tiến bộ đều có, vẫn là cái dạng ngu ngốc như vậy.

      - Chuyện này cũng giao cho ca, muội đừng quản. lo dưỡng thương tốt, chờ mọi chuyện giải quyết xong, ca vì muội tìm nam nhân tốt, vui vẻ thuận lợi đem muội gả ra ngoài, được ?

      - cần!

      Bạch Thanh nắm chặt tay huynh trưởng,lắc đầu :

      -Phụ thân kén rể cho muội, muội cần gả ra ngoài. Ca ca đừng chán ghét muội, cho muội ở lại trong nhà !

      Bạch Thanh cố ý làm nũng, dùng cách của mình khiến cho huynh trưởng bớt thương tâm khổ sở.

      biểu gì ra bên ngoài,nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra.

      Ca ca là người trọng tình trọng nghĩa, bọn họ dù sao cũng ở chung hơn năm nay, lại nghĩ rằng phát ra chuyện như vậy, ca ca khẳng định là khó chịu muốn chết.

      Đều tại Đồ thị kia, có mắt nhìn người, quả thực làm mình hận chết nàng

      - biết xấu hổ!

      Bạch Thanh hiểu biết chuyện tình cảm hết sức đơn giản, Bạch Triệt vừa nhìn là biết ngay, nhưng lại muốn hưởng thụ muội muội nịnh nọt, đương nhiên liền phối hợp với nàng.

      Bỏ qua vấn đề vừa mới bàn luận, tuổi hai huynh muội cộng lại cũng ba mươi, lại chơi đùa giống như là hai tiểu hài tử.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :