1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Trùng sinh] Ác độc nữ phụ trùng sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87:

      Hưng Khánh Đế vừa hạ lệnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng.

      Thống lĩnh cấm vệ quân theo hoàng thượng đến đây, liền phi thân lên, kéo Tống thị ra ngoài, sau đó lắc mình trở về chổ cũ.

      Lúc Tống thị bị kéo ra, đau đớn kêu to tiếng, đám hạ nhân theo Thuận Ninh trưởng công chúa cũng chạy nhanh tới, nơm nớp lo sợ nâng nàng đứng lên, nhàng lau miệng vết thương, cẩn thận sửa sang lại xiêm y.

      Rất nhanh, trừ bỏ vết thương cổ vẫn còn ràng, bộ dáng của nàng lúc này nhìn thuận mắt hơn nhiều.

      - Thất thần làm cái gì, còn mau tuyên thái y đến!

      Bước vài bước đến bên cạnh Thuận Ninh trưởng công chúa, nhìn cổ nàng loang lổ vết thương, đau lòng rất nhiều, càng nổi giận lôi đình.

      Tỷ tỷ , là đích nữ duy nhất của tiên đế, thuở được long sủng.

      Vậy mà có người dám cả gan tính kế nàng, khiến nàng làm ra chuyện thương tổn đến nhi tử của mình.

      Chỉ là cái thị thiếp được phù chính, ngay cả lệnh phong cũng có...Nữ nhân hạ tiện.

      Dám tính kế Trưởng công chúa, còn ra tay khiến nàng bị thương tổn đến như vậy, thể tha thứ.

      Cắn răng, xoay người nhìn về phía nữ nhân khóc lóc ỉ ôi trong lòng Tiếu Thiên Hạc, ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng người nàng.

      Dù nhìn nàng rất chật vật, nhưng vẫn duy trì được bộ dáng mềm mại nhu nhược, Hưng Khánh Đế nhớ tới lời mẫu hậu từng .

      Nữ tử càng nhu nhược càng ngoan độc, nếu giữ mạng của Tống thị này, sớm muộn gì cũng nháo ra chuyện may.

      Nữ tử này ngoài chuyện là thanh mai trúc mã với Tiếu Thiên Hạc chẳng có gì.

      Vậy mà năm lần bảy lượt hãm hại hoàng tỷ , năm phản loạn hoàng tỷ xém chút nữa là mất mạng, nếu phải vì liên minh giữa và Tiếu gia sớm xử tử nữ nhân này rồi.

      Bề ngoài nhu nhược xinh đẹp, lại là nữ nhân tâm địa rắn rết, có cơ hội cắn cái, làm cho người ta chết cũng bị thương.

      nữ nhân như vậy, lại khiến cho Tiếu Thiên Hạc vị "Quân thần" Ngay cả binh phù cũng cần, chỉ cần bảo trụ tánh mạng của nàng.

      Đáng tiếc lúc này, là chính nàng muốn chết, thể trách bao che khuyết điểm.

      Ánh mắt Hưng Khánh Đế càng lạnh buốt, hề che dấu chán ghét cùng oán hận, giọng căm hận phân phó:

      - Kéo xuống, loạn côn đánh chết.

      - .

      Tiếu Thiên Hạc gắt gao ôm nàng vào lòng, cho phép bất luận kẻ nào đụng đến nàng, càng đề trơ mắt nhìn Hưng Khánh Đế sai người đem nàng đánh chết.

      Đôi mắt đỏ lừ, dám tin nhìn Hưng Khánh Đế, chất vấn :

      - Năm đó lúc ta giao ra binh quyền, ngươi tuyệt đối khó xử nàng.

      Lời này có ý chỉ trích Hưng Khánh Đế tuân thủ hứa hẹn, ngay cả tôn xưng hoàng thượng, cũng gọi.

      Hưng Khánh Đế cũng để ý chỉ hỏi ngược lại:

      - Lúc đó trẫm điều kiện gì, Thần Sách hầu còn nhớ hay ?

      - Đương nhiên nhớ , từ nay về sau phu thê chúng ta cùng Thuận Ninh trưởng công chúa bao gồm cả nhi tử Tiếu Túc còn liên quan gì đến nhau, cũng thể trêu chọc bọn họ.

      Tiếu Thiên Hạc đáp, lại nhìn thấy ánh mắt Hưng Khánh Đế khinh bỉ, biện giải :

      - Nhưng hôm nay là Thuận Ninh trưởng công chúa chạy đến Thần Sách hầu phủ giương oai, còn đem đống người xông vào hậu viện hầu phủ, khi nhục thê tử của thần, thê tử thần bất quá chỉ là phản kháng tự bảo vệ mình, mới khiến công chúa bị thương. Nhưng nàng cũng bị thương , sao hoàng thượng thấy?

      Hưng Khánh Đế cười lạnh vài tiếng, châm chọc :

      - Nếu phải nàng luôn tính kế hoàng tỷ cùng sanh tôn của trẫm, sao hoàng tỷ có thể chạy đến Thần Sách hầu phủ, nơi khiến nàng thương tâm? Quả nhiên mỹ nhân ôn nhu dịu dàng là mộ của hùng. Thần Sách hầu nổi tiếng nhất trong đám quân thần, mà ngay cả bộ mặt của nữ tử cũng nhìn , mặc kệ nàng ta lừa gạt. May là sớm giao ra quân quyền, nếu trăm vạn hùng binh của Đại thành. Sớm muộn gì cũng bị nàng thao túng trong tay, mặc kệ nàng muốn làm gì làm, Đại Thành của ta, cách ngày diệt vong xa.

      Lời này thể độc, chẳng những châm chọc Tống thị có tâm tư "Tẫn kê tư thần", còn Thần Sách hầu là con rối, là kẻ bất lực bị nữ nhân nắm trong lòng bàn tay.

      Còn ý, hoài nghi nếu vẫn để chấp chưởng binh quyền, chắc chắn có ý mưu đồ soán vị, chút mặt mũi cũng chừa.

      Tiếu Thiên Hạc nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cả người loạng choạng thiếu chút nữa té ngã xuống đất, nhưng vẫn như trước gắt gao ôm Tống thị chịu buông tay, nhất định phải bảo trụ nàng.

      Lúc này, Thái y vội vàng tới vì Thuận Ninh trưởng công chúa trị thương khai dược dặn dò này nọ.

      Hưng Khánh đế nhìn tỷ phu Lý Thượng đến cùng thái y, có chút chướng mắt.

      Lúc Hưng Khánh Đế cấm túc hoàng tỷ Thuận Ninh trưởng công chúa ở trong phủ công chúa, thầm truyền gọi Lý Thượng vào trong cung phân phó khuyên nàng nhiều chút.

      Nhưng Lý Thượng lại mặc kệ nàng muốn làm gì làm, chưa bao giờ trách cứ hay khuyên bảo.

      Trước kia còn cảm thấy rất đau nàng sủng nàng, thâm nùng tình ý, cũng bù lại ủy khuất của nàng khi còn ở Thần Sách hầu phủ, còn rất vui mừng, mọi cách ngợi khen, chuyện liên quan đến gia tộc Lý thị giúp đỡ ít.

      Nhưng lúc này xem ra, Lý Thượng cũng phải để ý đến hoàng tỷ.

      Nếu , sao có thể để nàng trở thành quân cờ của tiện nhân Tống thị? Sao để mẫu tử các nàng ngày càng bất hòa xa cách, cuối cùng còn nháo tới tình trạng này?

      Năm đó hoàng tỷ gả cho người khác, trong lòng Lý Thượng chỉ sợ oán trách cùng ghi hận . Dù đối mặt với Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, cũng có thể thong dong tao nhã hữu lễ.

      Mọi người thường thù giết phụ cùng đoạt thê là mối hận đội trời chung. Với "mối hận đoạt thê" có gì quan trọng,cũng khiến tức giận.

      Giờ khắc này, nhìn bộ dạng hoàng tỷ chật vật đáng thương, chỉ ôn nhu an ủi, che chở, đối với tên đầu sỏ lại làm như thấy.

      tức giận, cũng phẫn nộ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng liếc nhìn, hoàn toàn đem họ trở thành khí.

      Lý Thượng cũng thèm để ý Hưng Khánh Đế nghĩ gì, trừ lúc mới tiến vào liền hành lễ, trong ánh mắt chỉ có mình Thuận Ninh trưởng công chúa.

      Thái y xử lý tốt miệng vết thương, vươn tay về phía nàng, bình thản mở miệng :

      - Theo ta trở về!

      Thuận Ninh trưởng công chúa vừa cận kề tử vong, vì lời của trượng phu, đưa tay trước mặt nàng, nước mắt liền tràn mi, giống như mưa tầm tả.

      Nàng đưa tay, hai người mười ngón tay đan xen khít chặt.

      - Được.

      Sau đó, hai người rời khỏi Thần Sách hầu phủ, Thuận Ninh trưởng công chúa rúc vào lòng trượng phu, bước cùng , càng lúc càng xa.

      Hưng Khánh Đế thấy hoàng tỷ cùng tỷ phu xa, cảm thấy khó chịu ức nghẹn, nuốt được, mà ói cũng ra. Nhìn về phía phu thê Thần Sách hầu.

      Còn đợi mở miệng, Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc đột nhiên cúi đầu cầu xin:

      - Thần nguyện lấy đan thư thiết khoán của Tiếu gia đổi lấy tính mạng của biểu muội, khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn.

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết nếu hôm nay trả giá, khẳng định thê tử còn cơ hội sống.

      Mưu hại hoàng thất, còn bị đế vương bắt gặp, đây là tội lớn xét nhà diệt tộc.

      Tiếu gia có Thái tổ ban cho đan thư thiết khoán, chỉ cần phải mưu đoạt soán vị pham tội đại bất kính, đều có khả năng miễn tử.

      Nay, cũng chỉ có đan thư thiết khoán mới có khả năng bảo trụ tính mạng nàng, chỉ là liệt tổ liệt tông Tiếu gia biết được nữ nhân mà đem tính vật quanh vinh gia tộc đổi lấy, chỉ sợ ở dưới cửu tuyền cũng được an bình.

      có do dự nhưng lúc này thể bắt buộc Tiếu Túc nhận tổ quy tông, mà cả đời cũng xem như có nhi tử nối dòng.

      vật này sớm hay muộn cũng bị hoàng thượng thu hồi. Nếu như vậy, cần gì phải luyến tiếc đắn đo?

      Vì biểu muội có thể bỏ qua quân quyền Tiếu gia. lúc này, cũng có thể vì nàng mà bỏ vật cung phụng gần như dùng được.

      Từ nay về sau, còn cái gì có thể đổi lấy bình an cho nàng. Nếu nàng vẫn như trước thay đổi tính tình, vẫn muốn tính kế Thuận Ninh trưởng công chúa cùng Tiếu Túc, chờ đợi phu thê bọn họ cũng chỉ có cái chết.

      Cũng được! Coi như bù đắp cho nàng ! Từ nay về sau, còn nợ gì nàng nữa.

      Rốt cục, thanh toán xong.

      Hưng Khánh Đế nghe Tiếu Thiên Hạc như vậy, thần sắc phức tạp nhìn , sau đó, gần như nghiến răng nghiến lợi :

      - Tốt lắm, trẫm, chuẩn.

      Đan thư thiết khoán tôn quý như thế, lại dùng để đổi tính mạng của tiện nữ.

      Tiếu Thiên Hạc, quả nhiên là kẻ si tình!

      xong, liền phẩy tay áo bỏ .

      Giờ khắc này, trong lòng Tiếu Thiên Hạc có cảm giác được giải thoát, rất thoải mái, cánh tay ôm Tống thị cũng dần dần buông lỏng.

      Tống thị, cảm thấy mình may mắn vì vẫn còn sống, vui sướng khóc lóc.

      Nàng hoàn toàn phát , vòng tay gắt gao ôm nàng, lúc này buông lỏng.

      Nàng lại càng biết, từ lúc buông lỏng nàng, là hoàn toàn buông nàng

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 88:

      Ngày thứ hai là đại triều.

      Xử lý xong chính , vài câu quan tâm đến cuộc sống của tôn thất quan viên, lúc Hưng Khánh Đế định tuyên bố bãi triều, vị ngự sử Vương Quang , Vương đại nhân đột nhiên bước ra khỏi hàng buộc tội Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc.

      xấp tấu chương, nào là coi khinh hoàng tộc, tùy tiện dùng đan thư thiết khoán, sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thị khi nhục mưu hại đích thê, Lấy thiếp làm thê, chưa được lệnh phong tự ý cho tiểu thiếp danh xưng"Phu nhân" đủ loại tội danh.

      Nhiều vô số, tội danh dưới hai mươi điều.

      Ngay cả năm đó chưởng quản bình quyền được nhiều người hiếu kính, đều bị định tội là ăn hối lộ tham ô quân lương.

      Hôm qua chuyện Thuận Ninh trưởng công chúa bị thương ở Thần Sách hầu phủ được truyền ra ngoài, liền định xuống tội danh mưu hại hoàng thất, ý đồ mưu phản là tội lớn.

      Đường đường là Thần Sách hầu phủ thừa kế "Quân thần", lại bị người buộc tội, giống như phạm phải tội ác tày trời, bị mọi người chỉ trích phản nghịch.

      Quan tước vương tôn có chút kinh ngạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi có chút mơ hồ hiểu .

      Sau đó có người khe khẽ hai câu, quan viên phía dười liền lầm bầm nghị luận đôi câu.

      Trong kinh thành tin tức loan truyền rất nhanh.

      Hôm qua Thuận Ninh trưởng công chúa vừa bước chân ra khỏi Thần Sách hầu phủ, mọi người trong kinh thành biết chuyện gì xảy ra.

      Hơn nữa Hưng Khánh Đế còn giận dữ, thu hồi đan thư thiết khoán của Tiếu gia, lại làm cho mọi người hiểu , Tiếu gia trừ An Nhạc hầu Tiếu Túc ra, sợ bọn họ có những ngày lành.

      Quả nhiên,chỉ qua đêm có ngự sử buộc tội.

      Tiếu gia, gặp nguy.

      Đám triều thần xầm xì to , nghĩ đến đây liền im thin thít chỉ còn giọng của mình Vương đại nhân.

      Hưng Khánh Đế ngồi long ỷ thấy tình trạng như vậy, dù che dấu, nhưng đôi mắt vẫn khoái trá.

      Tiếu Thiên Hạc biết điều, lần lại lần duy hộ nữ nhân kia, ở trong mắt , ngay cả đan thư thiết khoán đại diện cho quang vinh gia tộc, cả binh quyền "Tiếu gia quân" cũng quan trọng

      Chỉ sợ hoàng tỷ Thuận Ninh trưởng công chúa cùng hoàng tộc, cũng để trong mắt !

      nghĩ Tiếu gia có thể ở Đại Thành phồn thịnh hơn hai trăm năm, là dựa vào cái gì?

      Là dựa vào chuyện dụng binh như thần của thế hệ "Quân thần" Sao? Hay là dựa vào quân quyền trong tay Tiếu gia?

      Nay Tiếu gia còn nắm giữ binh quyền, vẫn có dấu hiệu xuống dốc.

      Là Tiếu gia dựa vào tín nhiệm của hoàng gia cùng nể trọng, nếu có này nọ, Thần Sách hầu phủ còn là cái gì đâu? Mấy năm nay cửa phủ vắng vẻ, còn nghĩ bọn họ hiểu tình cảnh gì sao?

      tại, muốn nhìn xem, tín nhiệm nể trọng, trong kinh thành này còn ai dám bước chân đến viếng thăm hầu phủ.

      Vương đại nhân xong, trong đại điện lặng im tiếng động.

      Bình thường khi ngự sử buộc tội xong, có quan viên ra thêm vô hoặc cãi lại, nhưng giờ khắc này, ai mở miệng chuyện.

      Nhìn thái độ của Hưng Khánh Đế, dù người có quan hệ thân cận với Thần Sách hầu phủ ,cũng dám mở miệng cầu tình.

      Vương lão đại nhân là thân tính của hoàng thượng, mấy năm qua chỉ cần buộc tội, có nhà nào phủ nào bị hoàng thượng nghiêm trị,

      Nếu vội vàng cầu tình lấy lòng, bị liên lụy, sao bọn họ dám lấy tiền đồ cùng người nhà ra chôn cùng với Thần Sách hầu phủ đây!

      Hưng Kháng đế nhìn đại điện vẫn im lặng như trước, liền ho khụ khụ hai tiếng, hỏi các triều thần:

      - Chuyện Vương ái khanh buộc tội Thần Sách hầu, chư khanh thấy thế nào?

      Có người khoanh tay đứng im, lời. Cũng có người nhìn xung quanh, tham thảo. Cũng có người bỏ đá xuống giếng bước ra khỏi hàng :

      - Khởi bẩm hoàng thượng, Thần Sách hầu có mắt tròng, thiếp thị có ý đồ mưu sát trưởng công chúa, tội thể tha, phải duy hộ tôn nghiêm hoàng thất, thỉnh hoàng thượng giáng tội Thần Sách hầu phủ, răn đe.

      - Tiếu Thiên Hạc ăn hối lộ phạm pháp, tham ô quân lương, phải nghiêm trị.

      - Thần Sách hầu phu nhân chỉ là thiếp thị chưa được phù chính, chưa được lệnh phong, lại lấy danh nghĩa hầu phu nhân giao tế với các mệnh phụ trong kinh thành, vượt quá giới hạn, cần phải giáng tội.

      - Thần tán thành.

      Hưng Khánh Đế liếc mắt nhìn người nãy giờ vẫn chưa mở miệng chuyện, cúi đầu đứng im trong đám quan viên, cao giọng hỏi:

      - Tử Truyền, Thần Sách hầu rốt cuộc cũng là thân phụ của ngươi. Đối với việc này, ngươi nghĩ như thế nào?

      - Khởi bẩm hoàng thượng.

      Tiếu Túc bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đất, cởi xuống mũ quan đầu đặt ở trước mặt, dập đầu :

      - Dù Tiếu Túc từ mười lăm năm trước, lúc còn tuổi bị phụ thân đuổi ra gia môn cũng trục xuất khỏi dòng tộc, nhưng dù sao vẫn là người ban cho thần sinh mệnh, tuy lúc này tội lỗi chồng chất, cũng phải là tội ác tày trời. Thần biết thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, nhưng thân phụ tuổi cao, thần nguyện lấy thân chịu tội thay phụ thân, cũng coi như báo đáp ân sinh dưỡng, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn.

      Sau đó liền nằm sấp mặt đất, gì nữa.

      Lời này ràng là hiếu tử mới ra được, dù bị thân phụ sủng thiếp diệt thê, khai trừ tông tộc, đuổi khỏi phủ, cũng oán hận, vẫn giữ hiếu đạo.

      Nếu cẩn thận suy nghĩ lại những lời , phát ràng hề có ý tứ biện giải dùm phụ thân, mà đem những lời buộc tội của ngự sử đều thừa nhận hết.

      Nếu Tiếu Thiên Hạc ở đây, nghe những lời này, chỉ sợ tức giận đến phun huyết.

      Đứng trong đám quan viên Bạch Tể Viễn lại vểnh môi, vừa lòng mỉm cười.

      Lấy lui làm tiến, hôm nay ở trước mặt văn võ đại thần như thế, làm như thế, coi như phân quan hệ với Tiếu gia. Mà hoàng thượng nhất định ban tội cho , ngược lại còn giúp đỡ đạt được mục đích.

      Tiếu Tử Truyền, cũng giảo hoạt.

      Lễ bộ thượng thư Hiệu đại nhân thở dài xen vào:

      - Sinh mà dưỡng phải từ phụ, An Nhạc hầu thuở nhận mọi khổ sở, cuối cùng còn lưu lạc tha hương hơn mười năm mới có thể trở lại kinh thành, lại ngại phụ thân bị thị thiếp khó xữ, cũng được gia tộc tiếp nhận, vậy mà oán hận vẫn hiếu kính thân phụ, quả hiếu tử a! Nhưng mà, người nào làm người nấy chịu, lão thần nghĩ, Thần Sách hầu phạm tội, liên quan gì đến An Nhạc hầu, thể thế hệ sau chịu tội thay.

      Hưng Khánh Đế gật gật đầu, vừa muốn chuyện, bên dưới lại có người tiếp:

      - Hiệu đại nhân rất hữu lý. Hổ dữ cũng ăn thịt con, Thần Sách hầu sủng thiếp diệt thê, ngay cả đích tử nối dòng duy nhất cũng đuổi khỏi gia môn, trục xuất dòng tộc, nếu vị thiếp thị kia muốn làm hoàng hậu, chẳng phải Thần Sách hầu làm ra chuyện mưu đồ soán vị sao? Nhớ năm đó lão Thần Sách hầu còn sống đời, Thần Sách hầu thế tử còn trẻ tuổi cũng là đệ nhất quân thần, đánh chiến hơn trăm trận, cũng bách chiến bách thắng. Ai ngờ sau khi nạp thiếp thị vào cửa, lại lưu lạc đến bước này. Lão thần nghĩ, Tống thị này chính là cơ hại nước hại dân, tuyệt đối thể lưu. Khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tử cho Tống thị, còn hậu hoạn, chừng có người này, Thần Sách hầu phủ còn có mấy ngày an bình.

      mấy câu, Tống thị trở thành cơ hại nước hại dân.

      Người Tống gia muốn mở mồm phản bác, chỉ có mình Tống thị cũng thôi, nhưng nếu để chuyện này lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh nữ tử trong tộc.

      Nhưng đối mặt với những lời chỉ trích, bọn họ cũng thể gì chống đỡ. Bởi vì người ta đều là .

      Cầm giữ Thần Sách hầu, ngay cả đích tử nối dòng, là nhi tử của công chúa cũng dám đuổi ra dòng tộc, mưu toan phá hư hôn do hoàng thượng tứ hôn.

      Tính kế trưởng công chúa, ra tay mưu hại người trong hoàng thất, thiếu chút nữa bóp chết hoàng tỷ của hoàng thượng.

      Tội lỗi chồng chất, những chuyện này liên tưởng đến mưu đồ soán vị, cũng chẳng có gì lạ.

      Nghĩ đến này, sắc mặt quan viên gia tộc Tống thị tái nhợt, làm sao còn dám cãi lại.

      Hưng Khánh Đế cũng nhiều lời nữa,cũng đề cập tới chuyện xử lý, trực tiếp tuyên bố bãi triều, rời khỏi đại điện.

      Quan viên nhìn nhau, có chút phản ứng kịp, lại nhìn Tiếu Túc vẫn quỳ mặt đất.

      Nghĩ đến chuyện hoàng thượng rất tín nhiệm cùng sủng ái người này, lại cảm thấy, có lẽ là vì , hoàng thượng mới muốn thả cho Thần Sách hầu con ngựa.

      Đến buổi trưa, trong cung truyền thái giám đến Thần Sách hầu phủ tuyên chỉ.

      Giáng chức Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc làm tướng quân, thu hồi Thần Sách hầu phủ cùng tấm biển "Quân thần".

      Sắc phong thiếp thị Tống thị làm tướng quân phu nhân, ban thưởng [ nữ tắc ],[ nữ giới ]...

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 89:

      Bị hoàng thượng phong làm Phụng Ân tướng quân phủ. Gia tộc Tiếu thị ở kinh thành có địa vị cao, lúc này hoàn toàn chìm xuống đáy.

      Kết quả như vậy, khiến cho gia tộc Tiếu thị có hơn hai trăm năm quang vinh, giống như bị sét đánh, hoàn toàn nhận nổi.

      Đám lão nhân trong gia tộc kéo đên tướng quân phủ, cầu Phụng Ân tướng quân Tiếu Thiên Hạc hưu thê.

      Rồi tạ lỗi với nhi tử An Nhạc hầu Tiếu Túc, sau đó thoái vị, nghênh đón Tiếu Túc về nhận tổ quy tông, tiếp nhận chức vụ tộc trưởng của Tiếu thị.

      Đáng tiếc, sáng nay lệnh phong Tống thị tướng quân phu nhân vừa ban hạ, chưa đến chuyện Tiếu Thiên Hạc có ý hưu thê, dù thực có ý đó, cũng dám đẩy danh tiếng lên đầu ngọn sóng, làm ra loại chuyện hưu thê này.

      Chuyện thoái vị, nghênh đón nhi tử về tông tộc tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, cũng muốn làm, nhưng Tiếu Túc ngay cả là phụ thân cũng chịu nhận.

      Hôm nay ở triều còn thay phụ chịu phạt, tước vị An Nhạc hầu còn cao hơn , ràng có ý phân chia giới hạn.

      , chẳng những đánh mất tước vị cùng đan thư thiết khoán, còn tuyệt tử.

      Huyết mạch Tiếu gia, bị chặt đứt, ngày sau xuống cửu tuyền, còn mặt mũi nào gặp tổ tông.

      Đối mặt với đám lão tộc bức bách, cũng chỉ an ủi kéo dài, lời tốt đẹp khuyên bọn họ rời .

      Sau đó, lập tức hạ lệnh đóng cửa phong phủ, tuyên bố tĩnh tư, sai người đem những vật dụng của mình từ sau trạch viện chuyển hết ra ngoài, đưa đến ngoại viện đại thư phòng.

      là, muốn phân phòng với Tống thị.

      Tống thị nằm giường dưỡng bệnh, trong lòng còn nghẹn khuất khó chịu, lúc này phu quân của nàng lại lấy lý do cần tĩnh tư, mà ở riêng.

      Nhiều năm được trượng phu dung túng sủng ái, sao có thể chịu được đối xử như vậy, lập tức khóc nháo lên.

      Lúc trước chỉ cần thấy nàng khóc, nhịn được mà ưng thuận rất nhiều lời hứa hẹn, lúc này chỉ yên lặng nhìn nàng, lời.

      Sau đó vẫn kiên trì sai người thu thập đồ đạc, mang đến ngoại viện đại thư phòng.

      Tống thị bắt đầu bối rối, khóc lóc xong, liền phân phó tâm phúc đến gia mẫu đem chất nữ Tống Điệp đến phủ.

      Điệp Nhi là phu thê bọn họ nuôi dưỡng như thân nữ nhi, mỗi lần phu thê bọn họ mâu thuẫn, chỉ cần tiểu nương này làm nũng, đem mọi chuyện phiền não quên hết, hòa hảo với nàng như lúc ban đầu.

      Nàng cũng biết mình gây họa lớn, đánh mất tước vị Thần Sách hầu phủ, đan thư thiết khoán.

      Uy thế hiển hách gia tộc Tiếu thị, lại lưu lạc đến bước này, tất cả kiêu ngạo vinh dự đều bị mất sạch.

      Nhưng lúc ấy nàng bị Thuận Ninh trưởng công chúa đá vào mặt, tức giận muốn điên rồi, hoàn toàn biết mình làm cái gì!

      Hơn nữa, người ra tay trước ràng là Thuận Ninh trưởng công chúa, nàng bị thương còn nghiêm trọng hơn nàng.

      Vì cái gì tội danh đều đổ lên đầu nàng? Ngự sử còn nhảy ra buộc tội đến chuyện năm đó Thuận Ninh trưởng công chúa bị hại khó sanh, cùng với chuyện Tiếu Túc bị ngược đãi. ràng là cố ý hại nàng a!

      Hoàng thượng đường đường là đế vương, ở trước mặt bọn họ đồng ý để biểu ca dùng đan thư thiết khoán thay nàng, cuối cùng lại lật lọng, thu hồi tước vị hầu phủ.

      Hoàng thượng, Thuận Ninh trưởng công chúa, Tiếu Túc, còn có người Bạch gia, đều là người ác độc, chả trách bọn họ lại trở thành người nhà!

      Nghĩ đến đây, Tống thị nghiến răng nghiến lợi, hận thể ăn tươi nuốt sống bọn họ cho đỡ tức hận.

      Tống Điệp né tránh phụ mẫu, vụng trộm chạy tới tướng quân phủ nhìn thấy, Tống thị nước mắt nước mũi cùng máu tươi hỗn hợp, hai má sưng đỏ chịu nổi, cái mũi nghiêng lệch biến dạng.

      Khiến Tống Điệp sợ tới mức liên tục rút lui vài bước, đặt tay lên ngực, cắn chặt răng, cưỡng ép chính mình được sợ hãi mà hét chói tai.

      Tống thị giờ phút này chỉ lo thương thế của mình, chú ý tới biểu tình của nàng.

      Vừa thấy nàng đến, lập tức thúc giục :

      - Điệp nhi, mau, ngoại viện tìm tôn trượng, để thỉnh thái y cho .

      Lúc miệng nàng há hốc rống lớn giống như đàn bà chanh chua.

      Tống Điệp còn chưa hồi hồn, ánh mắt liếc nhìn đại nha hoàn Kim Duyệt bên người Tống thị.

      Kim Duyệt cúi đầu :

      - Phu nhân, Hầu gia, à , tướng quân đại nhân sai người thỉnh, nhưng vài vị thái y quen thuộc cũng có ở đây, nên mới thỉnh đại phu có danh tiếng phố. Phu nhân thương thế quan trọng, Điệp Nhi tiểu thư hãy khuyên nhủ phu nhân, để đại phu nhìn ! nếu cứ để chậm trễ, chẳng may...

      Chẳng may có gì tốt trăm phần trăm hủy dung.

      Tống thị rất để ý dung mạo, bọn nha hoàn bên người nàng biết điều này, câu cuối Kim Duyệt cũng dám ra.

      - Tôn trượng ở ngoại viện?

      Tống Điệp hồ nghi hỏi:

      - bị thương như vậy, sao tôn trượng lại ở cùng, ở ngoại viện làm gì?

      Nghe lời này, Tống thị im lặng có chút ngượng ngùng đáp:

      - mất tước vị, trong lòng khó chịu. Điệp nhi, xưa nay tôn trượng rất thương ngươi, có thương tích trong người, thể xuống giường, ngươi thay an ủi tôn trượng của ngươi . Tước vị này sống cũng mang theo đến chết cũng thể mang theo, trong phủ có người kế thừa, mất, để mất !

      năng sảng khái hào phóng nhưng trong lòng Tống thị vẫn khó chịu thôi.

      Tước vị đánh mất, so với Tiếu Thiên Hạc, nàng càng cam lòng.

      Liền có ý giận chó đánh mèo với Tống Điệp, nếu phải nàng khóc nháo đòi gả cho Tiếu Túc, nàng cũng tính kế lợi dụng Thuận Ninh trưởng công chúa phá hủy cọc hôn do hoàng thượng ngự ban.

      Tống Điệp lại mở miệng truy vấn:

      - Tôn trượng mất tược vị ? Vậy hôn của ta với biểu ca làm sao bây giờ?

      Lúc trước lấy tước vị Thần Sách hầu cùng với gia sản trong phủ, dụ dỗ bức bách thú nàng làm thê.

      Lúc này tôn trượng bị mất tước, có gì dựa vào, nàng biết làm sao bây giờ?

      Nhìn bộ dạng tống Điệp hoàn toàn để ý đến nàng mà chỉ vì hôn thành mà khổ sở.

      Trong lòng chua xót thôi, mở miệng :

      - Ngươi còn muốn gả cho Tiếu Túc? Đừng là chính thất, dù là tiểu thiếp, ngươi cũng có tư cách.

      - ...

      Tống Điệp thê lương hô tiếng, nước mắt như mưa.

      Thấy nàng như thế, Tống thị lại mềm lòng, nàng ôn nhu, ân cần khuyên nhủ:

      - nghĩ rất nhiều biện pháp, ngay cả tước vị cũng đánh mất, còn khiến hoàng thượng cùng Thuận Ninh trưởng công chúa vui, sợ là còn cơ hội nào nữa. Điệp nhi, coi như hết, tìm thân gia tốt cho ngươi. Đại Thành quý nữ, lo gả. Huống chi Điệp nhi có dung mạo tuyệt sắc, tài nghệ tầm thường, dù là hoàng tử cũng gả được, cần gì phải để ý tên Tiếu Túc 'Thiên sát Tinh' kia?

      Tống Điệp cũng thuận theo :

      - Điệp nhi chỉ thích biểu ca, những người khác, đừng là hoàng tử, dù là hoàng thượng, có cho ta làm hoàng hậu, ta cũng gả.

      Lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng ra được, bọn nha hoàn hầu hạ cũng kinh hãi thôi.

      Tống thị bị lời này làm cho tức giận đến hít thở thông, kiên nhẫn trách mắng:

      - Tùy ngươi ! Dù sao ta cũng còn cách nào, nếu ngươi muốn có biện pháp, tự mình nghĩ .

      Tống Điệp làm sao nghĩ ra biện pháp gì, ngay cả chuyện gặp , với mấy câu cũng khó, sao có thể nghĩ ra biện pháp khiến thú nàng làm thê?

      Tất cả cũng chỉ vì ghen tỵ, thương biểu ca, còn tùy ý ngược đãi khi nhục , mới biến thành bộ dạng như hôm nay.

      Nghĩ như thế, nàng liền hận Tống thị, nhìn nàng cắn răng cố nén đau đớn, trong mắt Tống Điệp vui sướng khi người gặp họa.

      Đúng là thân chất, lúc đối mặt với nghịch cảnh,cũng đổ lỗi lên người khác, hận ý nảy sinh.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 90:


      đạo thánh chỉ ngoài dự đoán của mọi người, đem Thần Sách hầu phủ đứng đầu ngọn gió.

      "Quân thần" Tiếu gia hỗn loạn, làm cho nhiều người ở kinh thành xem náo nhiệt.

      Nhưng đối với Tiếu Túc mà , mặc kệ Tiếu gia phát sinh bao nhiêu chuyện phân tranh, cũng liên quan gì đến .

      Trong cuộc sống của lúc này vô phụ vô mẫu.

      Nếu phải người chảy huyết mạch Tiếu gia, nếu phải vì thế tục đạo đức, chỉ sợ xem bọn họ là cừu nhân!

      Lúc lang bạc chiến trường, trong lòng luôn oán niệm, hiểu trời cao sao có thể an bài đôi phụ mẫu như vậy cho ?

      Lúc này hiểu được.

      trải qua mưa gió, sao có thể nào thấy được cầu vồng?

      gặp những đau khổ, đều là vì hạnh phúc hôm nay!

      Lúc này chỉ chờ đợi, chờ thời gian trôi qua mau chút, mau lên nữa, để đưa nghĩa muội gả vào Bạch phủ.

      Sau đó tới lượt rước giai nhân về phủ, thời gian mau trôi qua đừng dày vò thân xác nữa.

      được như nguyện, cũng muốn người khác có ngày lành, cả ngày ở trong phủ chịu đựng, chịu nổi lại làm ầm ĩ lên.

      Lấy việc công làm việc tư điều đội tinh ám vệ, bắt đầu điều tra bọn hạ nhân trong phủ.

      Nhờ lần điều tra này, mới biết được, trong phủ chỉ có dưới trăm hạ nhân, mà hơn phân nửa đều là người khác an bài vào.

      Trong lòng kinh ngạc, lại thầm cảm thấy may mắn, cũng may thừa dịp chưa thành thân dò xét phen.

      Tính tình Bạch Thanh mềm mại, sau này biết có thể bị người ám toán khi dễ hay !

      Đối với chuyện này, Nhan Di Á cũng dám tin, nàng quản lý An Nhạc hầu phủ mấy năm, cũng ít lần thay đổi đám hạ nhân.

      Thay đổi hơn phân nửa người trong phủ, lưu lại đều là người trung tâm, ngược lại mua từ bên ngoài, lại tiềm ít mật thám.

      Lúc này nàng mới ý thức được, nàng là nữ tử giang hồ có rất nhiều chuyện quản gia mà nàng sánh bằng các mệnh phụ phu nhân trong kinh thành.

      Tuy Bạch gia ít người, nhưng vẫn là đại tộc Giang Nam, vì sắp gả vào Bạch gia, để chuyện này phát sinh lần nữa, ngay cả đồ cưới nàng cũng quản, toàn bộ đều đưa cho Tiếu Túc an bày.

      Còn nàng buông xuống tất cả mọi chuyện, còn ít ngày tự do, thỉnh trong cung lão ma ma khôn khéo nghiêm khắc về phủ.

      Bắt đầu học quản gia xử lý gia vụ trong hậu trạch.

      Bạch gia nghe đến chuyện này, càng vừa lòng nàng.

      Phụ tử Bạch Triệt đem các tin tức trong phủ đưa cho nàng tham khảo.

      Bạch Thanh đem các bí quyết xử lý hậu viện mà lúc trước các mệnh phụ phu nhân cho nàng biết.

      Cẩn thận ghi lại, sai người truyền cho nàng, cùng nhau cổ vũ, cùng nhau học tập.

      Chuyện vụn vặt cứ vậy trôi qua.

      Bất tri bất giác, đến ngày đại niên.

      Ở Hưng Khánh cứ ngày mười bảy hàng năm là ngày tốt để gả thú.

      Tháng giêng ngày hai mươi bốn, là đại hôn của Bạch Triệt cùng Nhan Di Á.

      Sáng sớm, trong Bạch phủ khách đông như kiến, là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, Bạch Thanh bận rộn thở nổi.

      Vừa phải chiêu đãi khách quý, tiếp chuyện nữ quyến quan viên, thu nhận lễ mừng....

      Cũng may Bạch Tể Viễn lo lắng nàng bận rộn rầm rộ.

      mời hai vị phu nhân của trọng thần trong triều, đến đây giúp đỡ nàng, vì vậy mới có sai lầm.

      Dù như vậy, Bạch Thanh cũng mệt đến há mồm.

      An bày này nọ, yến tiệc xong, chỉ đạo hạ nhân thu dọn, an bày tốt phòng viện cho khách nhân ở lại.

      Rồi trở về phòng, nằm xuống giường, tứ chi rã rời muốn động đậy.

      Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.

      Bởi vì ca ca nàng còn giống kiếp trước, thú Đồ thị suy sụp cả đời, phải tha hương.

      Kiếp này bị tổn thương quá sâu, nhưng đầu vẫn đội mũ xanh.

      Vì thế, nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn.

      Hôm nay nhìn ca ca cao hứng phấn chấn thú Di Á tỷ tỷ, hoàn toàn có nửa điểm miễn cưỡng, mặt mày nhu tình vui vẻ, sao nàng có thể vui đây!

      tốt quá, chuyện kiếp trước lặp lại, tốt!

      Nàng thở phào hơi, nhắm mắt ngủ say, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười.

      Lại ngờ đêm khuya say giấc nồng, ở trong khuê phòng của nàng, lại có vị khách mời mà đến.

      Từ lúc Bạch Thanh trùng sinh đến giờ hai năm, thay đổi đám hạ nhân trong Bạch phủ hạ, vì vậy bọn hạ nhân trong phủ cũng nhiều lắm.

      Lần hôn này, khiến cho Bạch Thanh mệt mỏi mở mắt nổi, nằm chết dí giường.

      Bạch Thanh cũng hạ lệnh cho bọn hạ, cần gác đêm.

      Từ lúc Bạch Triệt bắt được Tiếu Túc ra từ phòng muội muội liền tăng cường thủ vệ.

      Đem đám thuộc hạ do mình dạy dỗ mấy năm nay đêm về Bạch phủ phòng trộm Tiếu Túc.

      Lúc trước Tiếu Túc ở Bạch phủ dưỡng thương, gần kề giai nhân, vậy mà cũng chưa thành công xông vào khuê phòng của Bạch Thanh.

      Tối nay cũng ôm nhiều hy vọng, thầm nghĩ sư huynh cũng ôm được giai nhân, còn mình trông phòng gần hai tháng.

      Trong lòng liền ấm ức, nhịn được mò tới Bạch phủ.

      Ai ngờ, Bạch phủ vắng tanh, ngay cả canh cửa viện cũng có, quá mừng rỡ xông thẳng vào khuê phòng giau nhân.

      Đáng tiếc giai nhân mệt mỏi, chìm sâu vào giấc ngủ.

      Ngồi bên giường nhìn nàng ngủ, nắm chặt tay nàng, tham lam nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, muốn nướng chín nàng.

      Sau đó khảm vào thân thể , tùy thân mang theo, chia lìa.

      Ánh mắt nóng rực như vậy, đôi tay lại nắm chặt tay nàng, dù Bạch Thanh mỏi mệt, cũng ngủ được an ổn.

      Bỉu môi, lẩm bẩm tỉnh lại. Trợn to mắt, nhìn Tiếu Túc.

      - Nàng tỉnh rồi.

      Tiếu Túc thấp giọng hỏi.

      - Chuyện hôn có phải khiến nàng mệt mỏi, nàng gầy nhiều.

      Giọng ôn hòa hàm chứa đau lòng cùng thương tiếc.

      Chỉ là câu quan tâm mà thôi, Bạch Thanh lại cảm thấy ấm áp, ôn nhu.

      Khóe miệng tự chủ được mà cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lắc đầu,nàng :

      - mệt mỏi đâu! Rốt cục ca ca cũng thú Di Á tỷ tỷ vào cửa, ta cao hứng còn kịp, sao có thể cảm thấy mệt. trễ thế này, sao ngươi nghỉ ngơi, mà lại chạy đến đây, cẩn thận ca ca biết.

      - bận động phòng hoa chúc! Sao còn rảnh chú ý ta tới hay .

      Trong lòng Tiếu Túc có chút oán niệm, sư huynh trước đây vẫn luôn che trở duy trì , lúc này lại đề phòng như lang sói, cản chở Thanh nhi gặp , thiếu chút nữa làm cho tưởng niệm muốn bệnh.

      - Nhiều ngày nhìn thấy nàng, nàng nhớ ta sao?

      Lời này vừa ra, Bạch Thanh liền ngây ngẩn cả người.

      Uy vũ trang nghiêm, mặt lạnh ác liệt "Ma vương" Tiếu Túc, lại những lời này? Còn hàm chứa ủy khuất?

      Làm cho người ta nhịn được mà run rẩy cả người.

      còn chớp mắt, bộ dạng đáng thương nhìn nàng, khiến nàng có chút hoài nghi, có phải đổi người khác rồi.

      Tiếu Túc cũng cảm thấy bộ dạng mình có gì thích hợp.

      Chỉ nghĩ danh phận hai người định, nàng cũng ở trước mặt người khác thừa nhận .

      Hơn tháng nữa, nàng trở thành thê tử của .

      Nghĩ đến chuyện, từ nay về sau là người thân mật nhất của nàng, liền nhịn được mà vui sướng.

      Nên đối mặt với nàng, thu lại vẻ lạnh lùng hàn thường ngày, thay vào đó là bộ dạng nhu tình dịu êm như nước.

      muốn cho nàng biết, giống lời đồn đãi trong kinh thành.

      Trừ dáng vẻ lãnh khốc tàn nhẫn, sâu trong nội tâm , cũng giống người khác, cũng nhu tình cùng ấm áp.

      Cái nhìn của người ngoài đối với chẳng là gì.

      Nhưng muốn nàng giống như trước đây, vừa gặp bị dọa cho sợ hãi, hoa dung thất sắc.

      hy vọng nàng ở trước mặt cần kiêng nể gì, hy vọng bọn họ có thể tín nhiệm, dựa vào đối phương.

      Hy vọng bọn họ có thể làm đôi phu thê chân chính cầm sắt cùng minh.

      Cho nên, chuyện đầu tiên mà phải làm, chính là khiến nàng có thói quen thân cận .

      Nhìn nàng ngẩn người, khiến có chút thương tâm, nhưng bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc của nàng, cũng rất đáng .

      Tiếu Túc nhịn được, tim bắt đầu đập "Phù phù phù phù" kinh hoàng, giống như muốn nhảy vọt ra ngoài.

      từ từ cúi đầu, hé mở môi mỏng, ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của nàng.

      Mềm như vậy, ngọt như vậy, vẫn giống cảm giác trong trí nhớ của , vẫn là hương vị đó.

      Khổ sở tử thủ trong An Nhạc hầu mấy ngày nay, chính là chờ cảm giác cùng hương vị như vậy, khiến tràn đầy hạnh phúc, nhưng cũng làm cho nghẹn ứ khó nhịn.

      là hận thể ngày mai thú nàng đem về phủ!

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 91:

      Thời gian thấm thoát như thoi đưa.

      Tiếu Túc ngày ngày trông mong chờ đợi, cuối cùng ngày thành thân của cùng với Bạch Thanh cũng tới gần.

      Trước đó lâu, thành thân mới hơn tháng Nhan Di Á truyền tin mang thai được tháng.

      "Ngọc lang" Bạch Triệt hơn hai mươi tuổi lần đầu tiên làm phụ thân, vui mừng muốn điên.

      Nửa tháng sau, mặc kệ ở trong phủ, hay ở trong triều, đều cười toe tóe.

      Cũng mặc kệ người bên ngoài chê cười, hay trêu ghẹo, cũng để ý, ngược lại còn chắp tay cảm tạ.

      Bộ dạng hạnh phúc vui tươi hớn hở khiến Tiếu Túc vừa hâm mộ vừa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ba huynh đệ, thái tử cùng tuổi với , có bốn đứa , ngay cả sư huynh "Đồng bệnh tương liên" cũng làm phụ thân.

      Chỉ còn lại đơn đáng thương, hai mươi mốt tuổi, ngay cả tức phụ đều có thú vào cửa, trong lòng lo lắng, lại ngứa ngái thôi.

      Đáng tiếc từ đêm Bạch Triệt thành thân, ngày hôm sau Bạch phủ lại tăng cường phòng vệ như xưa,mấy tháng nay dù tốn nhiều công sức cũng xông vào khuê phòng của giai nhân.

      Mà Bạch Thanh cũng nhu thuận ở trong phủ tú giá y, đại môn ra nhị môn tới, ngay cả yến hội trong cung cũng tham gia.

      ngày gặp như cách ba thu, mấy tháng đều thấy được nàng, nổi khổ tương tư, Tiếu Túc ăn đủ a!

      Cũng may, ngày thành thân cuối cùng cũng tới.

      An Nhạc Hầu phủ sửa chữa phen, chờ nghênh đón nữ chủ nhân vào phủ.

      Mùng bảy tháng năm, thái tử dẫn đầu đội đưa gả đến Bạch gia đem trăm hai mươi tám nâng đồ hồi môn đưa đến An Nhạc hầu phủ, ở trong đại điện bày ra.

      (Yul : tĩnh lược 300 chữ tả đồ cưới xa hoa)

      Đây là muốn chiếu cáo, Tiếu Túc cùng Bạch Thanh có địa vị quan trọng trong lòng đế hậu.

      Có Đế hậu ở phía sau làm chỗ dựa, thái tử còn xung phong nhận việc đến đưa hồi môn cho Bạch Thanh, phu thê bọn họ còn gì phải lo lắng đâu?

      Ai có mắt muốn đối phó với bọn họ,cũng có thể đoán được hậu quả bi thảm.

      Sau hai ngày tặng gả, chính là ngày đại hôn.

      Trời mới tờ mờ sáng, tối qua tẩu tử còn lắp bắp dạy dỗ Bạch Thanh, chưa ngủ được bao lâu bị người kéo ra. Tắm rửa xong, lại bắt đầu trang điểm.

      Nàng nhắm mắt lại, cắn răng tùy ý bọn họ ép buộc chét son chét phấn.

      Đợi trang dung xong, thay bộ giá y đỏ thẫm, nhìn trong gương đồng thấy bộ dáng mình vừa xa lạ vừa quen thuộc, tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Kiếp trước lúc nàng xuất giá, tim cũng đập nhanh như vậy.

      Lúc đó nàng còn chưa được mười lăm tuổi, lại khẩn cấp xuất giá.

      Khi đó trong lòng nàng tuy cũng giống giờ phút này, tràn ngập chờ mong, nhưng càng có cảm giác sợ hãi yên.

      Có lẽ ngay từ đầu, hôn của nàng cùng Viên Mậu Lâm, có kết cục bi thảm, mà nàng nhìn ra mà thôi.

      Nhưng lúc này trong lòng nàng có bất an,chỉ có ngượng ngùng chờ mong mà thôi.

      Chỉ cần nhớ tới nam nhân kia, lúc nào đối diện với nàng cũng lỗ mãng cùng quẫn bách, nàng chỉ muốn cười.

      Trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tẩu tử , cái này gọi là .

      Giống như nàng cùng ca ca, phu thê hâm mộ lẫn nhau.

      Lúc gặp nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hạnh phúc, lúc chia lìa, mỗi giờ mỗi khắc đều tưởng niệm đói phương.

      Gần mấy ngày nay chưa gặp lại , nàng cũng thường nghĩ đến , lo lắng cho .

      Có lẽ đó là !

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Thanh khẽ cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, ngọt ngào, ấm áp, tràn ngập hạnh phúc, khiến đám người Nhan Di Á đứng kế bên, thầm cười trộm.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn:

      - gia đến rồi, kiệu hoa đến rồi.

      Sau đó nghe bọn nha hoàn vui sướng đem chuyện xảy ra ngoài đại môn ra.

      - gia xuất thân võ tướng nhưng văn chương rất cao, thiếu gia cùng đám hảo hữu ra câu đối, gia đều giải được, gia rất hào phóng, lì xì hồng bao đều là vàng bạc.

      Bạch Thanh có chút sợ hãi, nàng lôi kéo tay tẩu tử Nhan Di Á, gọi tiếng, trong ánh tràn ngập nước mắt.

      - Ngày đại hỉ, được khóc, nên cao hứng đấy!

      Nhan Di Á vội vàng mở miệng an ủi:

      - Bạch phủ chúng ta cách hầu phủ phố phường mà thôi, nếu nhớ nhà, các ngươi hãy trở về ở nữa năm năm, dù sao ở hầu phủ cũng có người quản các ngươi. Viện này, tẩu tử lưu trữ cho ngươi, ai cũng được động vào.

      Nàng an ủi này nọ, Bạch Thanh mới khóc nữa.

      - Tẩu tử vừa mới mang thai, thai còn chưa ổn, lại vội vàng lo chuyện của ta, gầy rất nhiều. Còn nữa, ta ở lại chính viện hợp quy củ, trước kia phụ thân cùng ca ca dung túng ta, ta cũng nghĩ được nhiều như vậy. Về sau nếu ta trở về, cũng cùng ta, vẫn nên ở bên ngoài viện thu thập sân viện là được. Nơi này để tẩu tử cùng ca ca trụ ! Sau này sinh hạ chất nhi, viện này lớn, cũng tiện an trí.

      Nghĩ đến trước kia Đồ thị vẫn tâm tâm niệm niệm nơi này, mà oán giận nàng, tuy tẩu tử giống Đồ thị.

      Nhưng mình muốn xuất giá, nên ở chính điện gia mẫu, để cho ca ca cùng tẩu tử phải ở viện khác.

      Huống chi, kiếp này nàng thất bại như kiếp trước, mà phải chạy về gia mẫu cư ngụ.

      Nàng tin tưởng, dù Tiếu Túc nàng, cũng tôn trọng nàng, cho nàng tôn vinh cùng thể diện.

      Nhan Di Á biết nàng nghĩ gì, chỉ nghĩ nàng băn khoăn chuyện ở cùng Tiếu Túc, nên cũng sảng khoái đáp ứng :

      - Cũng được, ca ca đến ở nội viện, cũng thích hợp. Ở phía đông nhị môn có Hà Vận Uyển, cách bên này cũng xa, sau này ca ca đến đây cùng tiện lui tới, chờ ta tìm ngày tốt, sai người đến sửa chữa, đem đồ dùng của ngươi dời qua đó, chờ ngươi ở lại hầu phủ tháng, liền về đây! Ngươi cũng biết, nhà chúng ta ít người, ta lại hoài đứa , làm cái gì cũng tiện, cần ngươi trở về giúp đỡ ta!

      Bạch Thanh liên tục gật đầu đáp ứng.

      Tẩu tử mang thai cần nàng hỗ trợ.

      Nàng phải sớm trở về mới được, nàng cũng muốn nhìn chất tử chất nữ ra đời.

      Cũng biết tẩu tử sinh chất nhi chất nữ, có phải giống như kiếp trước là đứa nhu thuận.

      Nếu chuyện làm nàng tiếc nuối nhất, chính là chuyện Đồ thị tử đánh mất cơ hội đón chất tử chất nữ.

      Nhưng bọn họ có thể đổi tẩu tử tốt như vậy vào phủ, so với nữ nhân kia chỉ biết oán trách làm việc gánh chịu trách nhiệm, hạnh phúc hơn nhiều lắm.

      Nàng nâng tay, nhàng sờ bụng Nhan Di Á còn chưa nổi lên, thầm nghĩ: Dương Nhi, Vân Tỷ, chờ các ngươi trở về!

      - Canh giờ đến, tiểu thư nên ra ngoài.

      chuyện,Toàn Phúc phu nhân đem người săn sóc nàng tiến vào, liên tục thúc giục.

      Nhan Di Á lập tức đứng dậy, gọi người giúp đỡ Bạch Thanh tân trang, tự tay nàng đội lên khăn voan long phượng trình tường.

      Đôi mắt chứa lệ nhìn nàng được người giúp đỡ đến đại sảnh.

      Đến đại sảnh, Bạch Thanh cùng Tiếu Túc quỳ bái biệt trưởng bối.

      Lại nghe đế hậu cùng Bạch phụ ân cần răn dạy, mới để người nâng nàng theo Tiếu Túc ra ngoài đại môn.

      Từng bước rời xa phụ thân, rời xa nơi nàng sinh sống mười mấy năm, lần nữa khốc mắt Bạch Thanh lại ẩm ướt.

      Nhìn ái nữ dần dần xa, Bạch Tể Viễn nhịn được rơi vài giọt lệ, làm Hưng Khánh Đế chê cười thôi.

      lưng Bạch Triệt cõng muội muội, cùng Tiếu Túc bước ra khỏi phủ.

      ràng là gả muội muội, lại giống như phụ thân, có cảm giác gả nữ nhi .

      - Xíu, ca ca nỡ để ngươi xuất giá.

      Trong giọng có chút nghẹn ngào.

      - Ca ca đừng buồn, tẩu tử , chờ ta ở lại hầu phủ tháng, trở về.

      Bạch Thanh an ủi ca ca.

      Bạch Triệt nở nụ cười, Tiếu Túc nghe lời nàng muốn trợn trắng mắt, vẻ mặt căm giận.

      Còn chưa có vào cửa hầu phủ đâu, nghĩ ở lại tháng rồi trở về gia mẫu!

      Bạch phủ đề phòng nghiêm ngặc, chưa thành thân còn mò vào khuê phòng của nàng được.

      Lúc này thành thân còn phải chịu cảm giác tương tư thể gặp, nghẹn đến chết a.

      được, phải nghĩ biện pháp, để nàng đánh mất ý nghĩ này mới được.

      biết, mang thai, có được tính là biện pháp tốt ?

      Miệng ngây ngô cười, hộ tống Bạch Triệt đem Bạch Thanh đưa vào trong kiệu hoa.

      Nâng tay, tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang lên, khí vui mừng, người đường đều nâng tay chỉ trỏ.

      Kiệu hoa canh giờ, mới đến An Nhạc hầu phủ.

      So với Bạch phủ, nơi này càng náo nhiệt hơn, tiếng người ồn ào, Bạch Thanh ngồi trong kiẹu, cũng có thể nghe đám binh sĩ lớn giọng chuyện.

      Đám thuộc hạ của Tiếu Túc giống như ăn phải gì đấy nên to gan lớn mật, tranh nhau trêu ghẹo,câu nào cũng trắng ra, khiến Bạch Thanh đỏ ửng mặt.

      "Sỉ sỉ sỉ" Ba tiếng đá cửa kiệu, Bạch Thanh mới xuống kiệu, cùng Tiếu Túc cầm hỉ hoa, chân bước lên thảm đỏ, chậm rãi vào An Nhạc hầu phủ.

      Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng...

      P/s: hơ hơ chờ thịt thôi !!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :