1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Trùng sinh] Ác độc nữ phụ trùng sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 78:

      Hưng Khánh Đế cứ ngơ ngác nhìn cảnh tịch dương tàn, mặt lo lắng xơ xác tiêu điều, từ từ chậm rãi tiêu thất, sau đó trở nên bình tĩnh.

      Ai cũng biết, sắc mặt chuyển hóa trong khoảng thời gian này, là suy nghĩ cái gì, cũng ai biết được, ra quyết định gì.

      ai dám quấy rầy, Tô Phúc vẫn yên lặng đứng canh giữ ngoài cửa.

      Cho đến cuối giờ Thân, cung nữ chừng hai mươi tuổi hướng tới ngự thư phòng, hai người thầm vài câu.

      Lúc này Tô Phúc mới lặng yên vào trong phòng, thấp giọng bẩm báo với Hưng Khánh Đế vẫn còn trầm tư:

      - Hoàng thượng, Tô Chỉ nương ở Dực Khôn cung xin cầu kiến.

      Hưng Khánh Đế quay đầu nhìn , .

      - Tuyên.

      Chắc ngẩn người lâu lắm, cũng uống nước trà, hoặc là tâm tình ảnh hưởng đến trạng thái, nên giọng khàn khan khô khốc.

      Tô Phúc chạy nhanh ra ngoài, phân phó người đem nước trà dâng lên, sau đó dẫn cung nữ bên người hoàng hậu vào yết kiến.

      sau lưng Tô Phúc, Tô Chỉ cúi đầu phục tùng, mắt nhìn lung tung.

      tới gần, giống như thấy được đống hỗn độn trước mặt, cúi người quỳ gối :

      - Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.

      - Bình thân.

      Hưng Khánh Đế nhấp ngụm nước trà, hỏi:

      - Hoàng hậu sai ngươi tới, là có chuyện gì?

      Tô Chỉ đứng dậy cúi đầu, :

      - Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay là khánh thần mười sáu tuổi của Bạch tiểu thư, buổi trưa nương nương liền triệu Bạch tiểu thư tiến cung, tuyên Thái tử phi, Dương Bình công chúa, Chiêu Duyệt công chúa cùng hoàng trưởng tôn, vài vị chủ tử còn trêu ghẹo khiến nương nương ban thưởng yến, nương nương liền chuẩn bị yến hội ở sườn điện Dực Khôn cung, đặc mệnh sai nô tỳ đến bẩm báo, hỏi hoàng thượng có rãnh rỗi dự tiệc hay ?

      - Hôm nay là khánh thần của Xíu?

      Hưng Khánh Đế buông chén trà, có chút kinh ngạc nhìn Tô Phúc, thấy gật đầu, khóe miệng cong lên lộ ý cười, giọng trách móc:

      - Khánh thần của Xíu, sao ngươi nhắc nhở trẫm, nếu bỏ lỡ, ngay cả lễ vật cũng đưa , nha đầu kia sinh khí với trẫm.

      Tô phúc nghe lời , lập tức phối hợp thỉnh tội :

      - Sáng sớm theo ý hoàng thượng phân phó chuẩn bị lễ vật tốt lắm, đều là lão nô hồ đồ, cuối cùng lại quên, thỉnh hoàng thượng thứ tội.

      - Còn mau mang theo lễ vật, theo trẫm đến chúc thọ nàng.

      xong lời trêu ghẹo, Hưng Khánh Đế bước ra khỏi ngự thư phòng, ngồi ngự liễn, hướng đến cung hoàng hậu.

      Nửa đường đột nhiên nổi lên hưng trí, sai người đông cung truyền chỉ, kêu Thái tử mang theo Bạch Tể Viễn, Bạch Triệt cùng Tiếu Túc đến Dực Khôn cung chúc thọ Bạch Thanh.

      #####

      Sườn điện Dực Khôn cung.

      Bạch Thanh ôm hoàng trưởng tôn Liên Dân, ngồi bên người hoàng hậu, ta câu ngươi câu khí vui vẻ vô cùng.

      Nửa năm này, mỗi ngày nàng vui tươi hớn hở nhìn Tiếu Túc cùng phụ huynh đấu trí đấu khí, tính tình của nàng càng dịu dàng ôn nhu chút.

      Giờ này khắc này, ôm ấp tiểu hài đồng môi mỉm cười ngọt ngào, vui đùa, nhìn có cảm giác mẫu từ tử hiếu.

      Thái tử phi ngồi bên cố gắng lấy lòng bà bà thấy thế cũng có chút ngạc nhiên.

      Nhưng mấy tháng nay trong cung yên tĩnh có sóng to gió lớn, là phụ tử Bạch gia hết lòng phù trợ thái tử.

      Còn Tiếu Túc cứ ở lại Bạch gia, người bên ngoài cũng nổi lên lời đồn thổi, nàng cũng nhận ra thái tử cùng Bạch Thanh là loại tình cảm huynh muội.

      Vốn là ghen tị hận nàng lúc này hiểu vẻ mặt nhu hòa hơn chút.

      Thấy bọn họ thân cận, cũng chú ý nhiều chỉ tập trung giúp hoàng hậu an bày yến tiệc.

      Dương Bình công chúa thấy Bạch Thanh vẫn ôm Dân nhi, liền thân thiết, cười trêu ghẹo :

      - Thanh nhi muội muội thích đứa như vậy, hay là mẫu phi sớm tìm cho muội nhân gia, tự mình sinh hạ đứa!

      Giọng điệu có chút bỡn cợt trêu đùa.

      Bạch Thanh nghe vậy, liền đỏ mặt, sẳng giọng:

      - Dao tỷ tỷ còn lớn hơn ta hai tuổi đấy! Ngươi còn chưa lập gia thất, ta cũng sốt ruột.

      Ở Đại Thành hoàng thất công chúa đều phải qua mười tám tuổi mới có thể đính ước thành thân.

      Dương Bình công chúa rất được Hưng Khánh Đế sủng ái, đế hậu cũng muốn gả nàng sớm, dù nàng qua tuổi mười tám, vẫn chưa thành thân.

      Bạch Thanh nhớ kiếp trước vào mùa xuân năm sau, nàng gả cho Miên Ninh hầu Liễu gia đích thứ tử liễu Hạ Thanh.

      Liễu Hạ Thanh là quý tử được hầu phu nhân nuông chiều vô cùng, diện mạo giống hầu lão phu nhân, được lão phu nhân nuôi dưỡng bên người.

      Lão phu nhân lớn tuổi, tinh lực đủ thể tự mình chiếu cố .

      Liễu Hạ Thanh thích tiểu mỹ nhân, trong phủ các nha hoàn có mĩ mạo đều thành người của .

      Lúc bọn họ thành thân, chỉ mới hai mươi, mà người hầu hạ cũng dưới hai mươi người.

      Đáng tiếc, Miên Ninh hầu phủ thường ngày nghiêm khắc, chuyện này trước khi thành thân đều giấu kín để lộ, người ngoài nửa điểm cũng biết.

      Trong kinh chuyện tam thê tứ thiếp là bình thường phải chuyện lớn lao gì.

      Nhưng trời sinh tính tình Dương Bình công chúa rất ưa sạch , người bên ngoài dùng qua gì đó, nàng tuyệt đối lây dính.

      Mười tám tuổi thành thân, trừ năm đầu giấu kín chuyện kia cho đến lúc nàng hai mươi ba tuổi hương tiêu ngọc vẫn, suốt bốn năm, nàng ở mình trong phủ công chúa, để phò mã lại gần thân cận.

      Nhìn nữ tử minh diễm xinh đẹp như vậy, kiếp trước cách thế gầy như que củi, còn nhìn ra bộ dáng, trong lòng Bạch Thanh chua xót thôi.

      Nàng có cơ hội trùng sinh để chuyện này xảy ra lần nữa.

      Nếu có gì phát sinh ngoài ý muốn, sau này người nàng gả, tuyệt đối phải là nam nhân kia.

      #####

      Lúc các nàng vui đùa, bên ngoài truyền đến giọng tiểu thái giám sắc nhọn truyền báo:

      - Hoàng thượng giá lâm.

      Giọng chưa vang xong, Hưng Khánh Đế hưng trí vội vàng đến, mặt tươi cười, rất hòa ái.

      Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, này nọ xong xuôi, mới ngồi xuống.

      Hoàng thượng ngồi ngay ngắn chủ vị cười :

      - Từ xa nghe thấy tiếng các ngươi cười đùa, cái gì, cho trẫm cùng vui nào.

      - Phụ hoàng.

      Thấy hai vị tỷ tỷ đỏ bừng mặt, nhăn nhó , Liên Ái cười xấu xa:

      - Hoàng tỷ Thanh nhi tỷ tỷ thích đứa , sớm thành thân tự mình sinh hạ đứa mà vui đùa, cần suốt ngày đoạt Dân nhi của chúng ta. Thanh nhi tỷ tỷ hoàng tỷ so với nàng còn lớn hơn hai tuổi, nên tuyển Phò mã rồi!

      - Ha ha......

      Hưng Khánh Đế cũng cười vui, trêu ghẹo ,

      - Dao Dao và Xíu của chúng ta tuổi cũng còn , nên lập gia thất rồi. cho trẫm biết, muốn vị hôn phu như thế nào?

      - Đương nhiên là văn võ song toàn, Ái nhi thích hoàng tỷ phu văn võ song toàn!

      Liên Ái mở miệng đáp, nhìn về phía Liên Dao cùng Bạch Thanh trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

      Hưng Khánh Đế lại cười :

      - Xem ra Ái nhi của chúng ta cũng muốn gả rồi.

      - Phụ hoàng ~~

      Liên Ái dậm chân, thuận theo la lên:

      - Người ta có!

      Nàng cũng chỉ là tiểu nương mới mười tuổi, tính tình tùy tiện, đến chuyện hôn cũng đỏ bừng mặt.

      - Hoàng thượng cũng là, biết nữ hài tử da mặt mỏng, còn trêu ghẹo các nàng!

      Hoàng hậu đau nữ nhi, vội vàng ôm Liên Ái vỗ về, lời oán trách với Hưng Khánh Đế.

      Hưng Khánh Đế cũng vui vẻ, liên tục xua tay nhận sai, Liên Ái ở trong lòng phụ hoàng cười đùa.

      Trong Dực Khôn cung truyền ra rất nhiều tiếng cười vui.

      vui đùa ầm ĩ, thái tử dẫn theo phụ tử Bạch Triệt cùng Tiếu Túc tiến vào.

      Làm lễ bái này nọ liền ngồi xuống vị trí của chính mình.

      Sau khi được hoàng thượng tuyên triệu, Bạch Tể Viễn cũng chối từ, theo nhi tử cùng đệ tử đến đây.

      Thuận tiện, còn mang theo Tiếu Túc dính người, chết cũng chịu buông ra, đúng là thuốc cao bôi da chó.

      Nhìn mượn lực đám thái giám cung nữ trong Dực Khôn cung đối với nữ nhi hiến ân cần xum xoe, mà cả hoàng thượng, thái tử cũng thèm che giấu trợ giúp .

      Ngay cả nhi tử mình khổ công khuyên bảo cũng phản .

      Thấy mọi chuyện như vậy chừng được bao lâu, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, cũng thể kiên trì được nữa.

      Gia cảnh Tiếu Túc quá phức tạp, nhưng chỉ cần nữ nhi vui vẻ hạnh phúc, còn gì được đây.

      Nhưng là đối mặt với tên xú tiểu tử muốn cướp nữ nhi nhà mình, vui vẻ nổi, phải tìm cách làm khó , để biết dù từng cùng nữ nhi lui tới, cũng dễ dàng cầu thân như vậy.

      Cũng mặc kệ Bạch Tể Viễn vì nữ nhi sắp xuất giá mà sầu lo rối rắm, Hưng Khánh Đế cùng mọi người, hướng về Bạch Thanh nâng chén chúc thọ.

      Ăn uống linh đình, cười vui vẻ, khí tốt làm cho người ta quên hết chuyện vui.

      Đúng lúc này, cái tiểu cung nữ vào, bẩm báo:

      - Hoàng thượng, nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến.

      Chưa kịp đợi Đế hậu triệu kiến, thân y phục hoa gấm, váy dài thước tha...

      ( yul: tỉnh lược 300 từ tả vẻ đẹp thục phi)

      vào trong điện, dù nhìn thấy trong điện phân chia hai bàn nam nữ, nhưng ở giữa có bình phong ngăn cách, trong mắt Thục phi lên kinh ngạc.

      Dù biết hoàng thượng cùng hoàng hậu thân cận với đám người Bạch gia, nhưng cũng ngờ lại thân cận đến vậy.

      Trong lòng mặc dù kinh ngạc, mặt cũng biểu lộ gì, chỉ phúc thân làm lễ :

      - Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu tỷ tỷ. Nghe hôm nay hoàng hậu tỷ tỷ ở Dực Khôn cung vì Bạch tiểu thư khánh sinh, thần thiếp nghĩ lâu rồi chưa gặp Bạch tiểu thư, trong lòng có chút tưởng niệm, liền chuẩn bị chút lễ vật, mời mà đến, xin tỷ tỷ tha thứ.

      Mỗi tiếng cử động đều dịu dàng cung kính, nhưng cái loại trước giờ mời mà đến, khiến lòng hoàng hậu khó chịu.

      Cho dù ban thưởng yến là tới gần sườn điện Dực Khôn cung gần tẩm cung của nàng, cung phi được truyền triệu thể đến, lúc này lại tự tiện xâm nhập cung điện của hoàng hậu, cũng quá mức.

      Bất quá hôm nay có người Bạch gia cùng Tiếu Túc, nàng cũng tiện phát tác, chỉ đành nghiêm mặt nghiêng đầu qua bên, tùy ý Hưng Khánh Đế xử trí.

      Thục Phi là nhất phẩm, theo lý mà còn ở dưới thái phó chính nhất phẩm, nhưng hoàng gia là chủ, quan viên là thần.

      Bọn họ là ngoại thần, cho nên Thục Phi vừa xuất , phụ tử Bạch Tể Viễn cùng Tiếu Túc liền đứng dậy hành lễ, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài điện, Thái tử cũng thi lễ, rồi theo.

      Bốn đại nam nhân nhìn nhau cười khổ, Thục Phi đến đây, yến hội lần này bị phá hỏng, bọn họ cũng thể ở lại chỗ này, đơn giản lưu lại lễ vật, chuẩn bị rời cung.

      Ai ngờ bọn họ còn chưa rời khỏi Dực Khôn cung, ma ma bên người Thục Phi chạy ra ngăn cản.

      Hành lễ xong, ngẩn cao đầu, lời kiêu căng:

      - Bạch thái phó xin dừng bước, sau khi Thục Phi nương nương bái kiến hoàng thượng, còn có việc cùng Bạch thái phó trao đổi, thỉnh thái phó đại nhân đợi ngoài điện chờ truyền triệu.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 79:

      Nhìn vẻ mặt lão ma ma kiêu căng có bộ dạng “Để ngươi chờ là coi trọng ngươi, ngươi phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng”, Bạch Tể Viễn tức giận đến nở nụ cười.

      làm thái phó hơn mười năm, dù là hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng dùng loại thái độ này đối với .

      Dương thị chỉ là nhất phẩm Thục Phi, gia mẫu cũng phải là hậu thuẫn đắc lực, lúc này còn mang danh xấu người phải dựa vào sủng ái của hoàng thượng mà sinh tồn.

      vậy còn tỏ thái độ cao với quan viên hàm chánh nhất phẩm!

      Triệu kiến? nàng là phi tử hậu cung, là thiếp thất hoàng gia, cũng có tư cách triệu kiến đại thần trong triều sao?

      Hay là mấy ngày gần đây nhân tình ấm lạnh, bức điên nàng rồi, nên muốn mưu toan ngôi vị hoàng hậu?

      Thái tử cũng sinh khí, tự tiện xâm nhập cung điện của hoàng hậu, còn khi nhục mệnh quan triều đình.

      Thái phó là ân sư của , khi nhục thái phó khác nào khi nhục đâu.

      Lập tức tiến lên, trầm giọng hỏi:

      - Tôn ma ma, Thục Phi nương nương triệu kiến thái phó? Có chuyện muốn thương lượng cùng thái phó? Ngươi chắc chắn có truyền sai người?

      câu “Triệu kiến”, chữ “Sai”, từ “người”, đều nghiến răng nghiến lợi ra.

      Tôn ma ma cũng chẳng lo sợ, giống như nghe được ý tứ châm chọc của , vẫn như trước ngẩn cao đầu, kiêu ngạo siểm nịnh trả lời:

      - Nương nương phân phó là có đạo lý của nương nương, thỉnh thái tử cùng chư vị đại nhân nghe theo, lúc này nên chờ chút mới phải, đợi nương nương đem tình bẩm báo với hoàng thượng xong, có người đến truyền triệu.

      , quả nhiên có người ra truyền triệu, người này, là Tô Phúc thái giám tâm phúc của hoàng thượng.

      - Thái tử điện hạ, thái phó đại nhân, Tiếu thống lĩnh, Bạch học sĩ, hoàng thượng cho mời.

      Mấy người cùng liếc nhìn nhau, trong mắt đầy kinh ngạc.

      Thái tử tới bên cạnh Tô Phúc, thấp giọng hỏi:

      - Tô công công, biết phụ hoàng lúc này truyền triệu thái phó đại nhân cùng bọn ta trở về, là có chuyện gì quan trọng?

      Chẳng lẽ Thục Phi bắt được nhược điểm gì của bọn họ, mới dám kiêu ngạo xông vào Dực Khôn cung, đem tình nháo đến trước mặt phụ hoàng?

      Cho nên ma ma bên người của nàng mới có thể như thế kiêu căng lớn lối, chẳng những chướng mắt bọn người thái phó, ngay cả là thái tử cũng có phân lượng gì trong mắt nàng?

      Nhưng bọn họ làm việc cho tới tận bây giờ vẫn rất cẩn thận, hề có sơ hở.

      Cho dù nhược điểm của rơi vào tay của Thục Phi, có quan hệ gì đến thái phó đâu?

      - Là hôn của Bạch tiểu thư.

      Tô Phúc cũng giấu diếm, gọn gàng dứt khoát đem tình ra.

      Mấy người lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng trọng, Bạch Tể Viễn híp mắt, đè nén giận dữ trong lòng.

      Thục Phi đến đây phải đơn giản chỉ vì khánh sinh của Bạch Thanh, mà đưa lễ vật, nàng là muốn, đánh chủ ý lên người Bạch Thanh.

      Tính tình của Bạch Thanh hoàn toàn thích hợp gả cho hoàng tử, lại càng thích hợp sinh sống ở trong cung.

      Hoàng tử Đại Thành mặc kệ là thành thân hay chưa, đều phải ở trong hoàng cung đến hai mươi tuổi mới được xuất cung về phủ.

      Mặc dù hoàng thượng sớm phong vương cho các vị hoàng tử, nhưng vẫn muốn giữ bọn họ ở lại trong cung.

      Điều này có ý nghĩa, nếu gả cho hoàng tử, phải ở trong cung vài năm đợi đến hai mươi tuổi làm lễ phong vương mới được rời cung.

      Trong cung có nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, có vị phi tần phân vị cao nào mà có thủ đoạn? Tay người nào mà dính máu mấy mạng người?

      Hơn nữa Bạch gia sớm đầu phục về phía thái tử, nếu Ký Vương có tâm tư đoạt đích, toàn tâm toàn ý chuẩn bị làm nhàn vương, có thể đỡ lo lắng.

      Nhưng Ký Vương lại hao hết tâm tư muốn thay thế vị trí của huynh trưởng.

      Lại bị Bạch gia phá hoại quỷ kế, từng bước đánh tan thế lực của , làm cho càng ngày càng cách xa đế vị.

      Lúc này, Thục phi lại đề cập đến hôn của Bạch Thanh, là muốn để Ký vương thú nàng về, chắc chắn có ý tốt.

      Hay là bọn họ muốn thú Bạch Thanh, đem nàng nắm ở trong tay, để mượn lực Bạch gia?

      đáng chê cười!

      - Bá phụ!

      Bạch Tể Viễn hoàn toàn lo lắng, nhưng trong lòng Tiếu Túc lại lo lắng thôi.

      Sợ xuất biến cố, nương tử bị người khác đoạt .

      Hạ quyết tâm, đến bên người Bạch Tể Viễn, ở bên tai , lắp bắp khẽ với :

      - Tử Truyền nguyện ở Bạch phủ làm tế, thỉnh bá phụ thành toàn.

      Bạch Tể Viễn ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy bộ dạng lo lắng yên, trong mắt Bạch Tể Viễn hàm chứa ý cười.

      Nghiêm túc gật gật đầu, cũng lên tiếng, chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong điện.

      - Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo.

      Bạch Triệt ở phía sau thấy Tiếu Túc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của phụ thân, ánh mắt dại ra, hoàn toàn có tiêu điểm.

      Khóe miệng còn lộ ra tươi cười khờ dại, liền đưa tay đẩy .

      - Dạ, ca!

      Tiếu Túc ngây ngô cười gật đầu, nghiêng người nhường Bạch Triệt trước, sau đó nhắm mắt theo sau .

      Bạch phụ gật đầu, ngay cả sư huynh mà gọi mười năm nay cũng gọi, lại gọn gàng dứt khoát gọi là ca.

      Thái tử cùng Bạch Triệt nghe vậy, bước chân lảo đảo chút, tự nâng đỡ nhau mới có té ngã, nhưng cánh tay nổi đầy da gà, cũng muốn rớt đầy đất.

      Lúc mấy người bọn họ vào trong điện, yến tiệc được dọn dẹp sạch .

      Trong điện chỉ còn lại Đế hậu cùng Thục phi, đám người Bạch Thanh lui hết ra ngoài.

      Sau màng bái lạy này nọ, Thục phi liền mở miệng :

      - Thái phó đại nhân, hoàng thượng, hoàng hậu tỷ tỷ cùng bản cung muốn cùng ngươi kết thân gia, Thanh nhi đứa này là bản cung nhìn từ lớn lên, xưa nay cũng thích nàng, nàng cùng Cẩn nhi thuở cùng nhau lớn lên, quan hệ thân cận. Hai năm trước thái phó đại nhân Thanh nhi còn tuổi, muốn để nàng xuất giá quá sớm, lúc này nàng cũng mười sáu, nên thành thân rồi. biết ý tứ của thái phó đại nhân như thế nào, xem Cẩn nhi của chúng ta được ?

      Lúc chuyện ánh mắt Thục phi mang theo vài phần lo lắng, vẻ mặt ý tứ bắt buộc, lời lẽ sắc bén, giống như Bạch Tể Viễn mà đem nữ nhi gả cho Ký vương, chính là xem thường Ký vương, xem thường hoàng gia.

      Lời nàng giống như hôn của Bạch Thanh, được hoàng thượng, hoàng hậu cùng nàng trao đổi xong rồi, gọi vào chỉ là thông tri tiếng mà thôi.

      Trong lòng Bạch Tể Viễn có vài phần nghi ngờ, cũng có chút vui.

      đưa mắt nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi chủ vị, thấy Hoàng hậu giật mình ngẩn người sau đó liền phẫn nộ.

      Còn sắc mặt hoàng thượng trầm u ám, lúc này tâm mới thả lỏng chút.

      Ôm quyền tự mình tạ lễ, :

      - Đa tạ Thục phi nương nương ưu ái, từ tính tình nàng ngang bướng, lúc này lớn như vậy mà vẫn còn giống như trước ngu xuẩn, đần độn, ngoan cố, làm sao xứng với thiên nhân chi tư như Ký vương. Thê tử của lão thần sớm thệ, trước khi chết chuyện nàng yên lòng nhất, chính là nữ nhi. Tính tình nàng như vậy, lại để người như năm ngoái lợi dụng, khinh thường, sĩ nhục, lão thần sao còn dám thả nàng ra ngoài, đương nhiên giữ ở bên người mà che chở.

      (Yul: Thiên nhân chi tư nghĩa là có thư thái người nhà trời)

      Tuy lời hết sức cung kính, lại hề để ý tới chuyện kết thân là ý tứ của hoàng thượng cùng hoàng hậu.

      Chỉ là tự nàng đề nghị mà thôi.

      nâng Ký vương lên tận mây, còn hạ thấp nữ nhi của mình, lại mình bỏ được nàng, nên vì nàng kén tế, muốn giữ phu thê nàng ở lại bên người.

      gọn gàng dứt khoát cự tuyệt hôn , lưu lại chút mặt mũi nào cho nàng.

      Thục Phi sớm biết cự tuyệt, cũng tự suy diễn những lý do mà lấy ra làm cớ để nàng có phương pháp ứng phó.

      Nhưng nàng nghĩ tới, Bạch gia có nhi tử, lại còn muốn vì nữ nhi kén tế, cái này làm nàng trở tay kịp, khiến nàng kinh ngạc đến ngớ người.

      Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc, sau đó nâng khóe miệng mỉm cười, gì, tùy ý bọn họ đàm luận.

      lúc lâu sau, Thục phi mới bình tĩnh tâm tình, mở miệng lời thấm thía khuyên nhủ:

      - Bản cung biết thái phó đại nhân đau sủng nữ nhi, sợ sau khi nàng xuất giá chịu ủy khuất, nhưng thái phó phải hiểu, nào có nữ nhi gia nào trưởng thành mà gả ? Cẩn nhi đứa này thái phó cũng gặp, phải loại người khi dễ thê nhi, bản cung khó xử nàng. Gả vào trong cung, có hoàng thượng cùng hoàng hậu tỷ tỷ che chở, ngày ngày trôi qua rất tốt. Thái Phó muốn che chở nàng, vì nàng kén tế giữ ở bên người, cũng thử nghĩ lại, loại người vui vẻ ở tế thê gia, có loại nào tốt? Thái phó đại nhân đừng lựa chọn sai lầm cho Thanh nhi! Hơn nữa Bạch gia còn có nhi tử, sau này cũng thú nhi tức vào cửa, lại để cho nữ nhi kén tế, sau này trong phủ, rốt cuộc ai là đương gia chủ mẫu? Đến lúc đó còn phải là nháo loạn ngày lành, chỉ sợ trái ngược với ý tưởng của thái phó đại nhân a!

      Nàng chỉ đến mặt xấu của việc kén tế, lại đến chổ tốt khi Bạch Thanh gả vào hoàng cung, cũng đến chuyện Bạch Tể Viễn chê bai Bạch Thanh.

      Có thể hiểu, trong lòng nàng ra chướng mắt Bạch Thanh, hôm nay cầu thú, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

      Trong lòng Thục phi đúng là bất đắc dĩ cùng nghẹn khuất.

      Nếu có thể, nàng muốn đem nhi tử xuất chúng của mình phối với Bạch Thanh càn bướng chịu nổi, thanh danh hư hỏng.

      Lúc nàng sinh ra chỉ có trăm ngày, liền khắc chết tằng tổ phụ, tổ phụ tổ mẫu cùng mẫu thân, vừa đính hôn lại khắc vị hôn phu bị giam giữ trong chiêu ngục biết sinh tử, nàng còn thèm quan tâm.

      Nghe gia tộc Viên thị cũng biết là vì cái gì mà bị định tội, bị đoạt truyền gia chi bảo, ngày ngày khốn đốn chịu nổi.

      Bạch Thanh đúng là khắc phu khắc thân nhân điềm xấu, sát tinh a!

      Nhưng lúc này nàng thân thế , ngoại gia bị dính lời đồn thổi, bị dội nước bẩn đầu, nàng thể trông mong dựa vào.

      Mà hoàng thượng hai tháng nay có đến Duyên Hi cung, nàng năm lần bảy lượt đến ngự thư phòng cầu kiến, đưa nước canh điểm tâm nhiều lần đều bị từ chối khéo, thể nhìn thấy thánh nhan.

      Rơi vào đường cùng, nàng đành phải lấy lòng Hoàng hậu, kỳ vọng hoàng thượng cùng hoàng hậu có thể nghĩ chút tình cảm mà nàng nhiều năm cẩn thận cung kính.

      Có thể tín nhiệm nàng, vì nàng lưu lại vài phần mặt mũi.

      Ai ngờ, hoàng hậu miễn ngày yết kiến mười lăm hàng tháng, mà mỗi khi nàng đến cầu kiến, lại thân thể khoẻ, hoặc là ở trong cung, ngay cả cửa Dực Khôn cung cũng thể vào.

      phải chỉ mình nàng, mà ngay cả nhi tử Liên Cẩn, cũng thấy được phụ hoàng của , bị ghẻ lạnh vứt qua bên.

      đến nước đường cùng, bọn họ đành phải đem chủ ý đánh tới hôn của Ký vương.

      Mà Bạch Thanh là nhi nữ của thái phó Bạch Tể Viễn là tiểu bối được hoàng thượng sủng ái nhất, dù là tôn thất Vương gia, quận chúa, cũng so được với nàng.

      Hôm nay ủy khuất nhi tử để chấp nhận nàng, vậy mà Bạch gia còn tìm mọi cách từ chối, đúng là xem vừa mắt mẫu tử bọn họ.

      Trong lòng Thục Phi hận ý tràn trề, thầm hạ quyết định, đợi sau này mẫu tử bọn họ đắc thế, nhất định hồi báo tốt.

      Trong lòng Bạch Tể Viễn càng hận nàng hơn.

      nữ nhi tốt, xứng với Ký Vương, đó là khiêm tốn, có nghĩa là người khác có thể nghĩ như vậy.

      Trong lòng luôn thấy Ký vương xứng với nữ nhi của mới đúng.

      Lời này của Thục phi có ý châm ngòi ly gián, làm tức giận thôi.

      Nàng nghĩ vài câu châm ngòi như vậy, có thể làm cho Bạch gia nội chiến sao, hay là , như thế đủ làm cho bởi vì cố kỵ nhi tử, mà đem nữ nhi đẩy ra ngoài?

      Nàng hoàn toàn biết, đối với phụ tử bọn họ mà , Bạch Thanh có được hạnh phúc, mới là điều quan trọng nhất.

      - Cựu phụ, cựu mẫu.

      Ngay lúc Bạch Tể Viễn chuẩn bị mở miệng phản bác Thục phi, Tiếu Túc đứng phía sau đột nhiên bước lên, quỳ trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu, khó khăn lắm mới thay đổi cách xưng hô thân cận, dập đầu cầu xin :

      - Sanh tôn(cháu) từ khi ra đời, phụ mẫu có cũng như , được cựu phụ, cựu mẫu bảo hộ mới có thể lớn lên. Hôm nay thỉnh cựu phụ, cựu mẫu thành toàn cho sanh tôn ở lại Bạch gia làm tế.

      Tiếu Túc đột nhiên ra, chẳng những làm cho Thục Phi trở tay kịp, trợn mắt há hốc mồm đứng dậy, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu, cũng khiếp sợ thôi, lúc lâu cũng ra lời.

      Tuy ở tế cũng phải là chuyện uất ức, nhưng cũng phải là chuyện tốt đẹp gì, bị lan truyền ra ngoài, vẫn bị mọi người nhìn bằng con mắt khác.

      đường đường là An Nhạc Hầu được ngự phong, được hưởng truyền tước kế vị, lại vì mối hôn , ngay cả tước vị dùng mệnh đổi lấy cũng vứt qua bên?

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 80:

      Người khác kinh ngạc, còn Bạch Tể Viễn lại ngẩn cao đầu, bộ dạng đắc ý dào dạt.

      Giống như “Xem ! Ngươi cảm thấy thú khuê nữ của ta là ủy khuất nhi tử của ngươi, còn làm ra bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì nàng, ngay cả ở tế cũng vui, ta hiếm lạ ngươi.”

      Lúc nhìn Tiếu Túc đột nhiên cảm thấy rất vừa lòng.

      - Khụ khụ......

      Hưng Khánh ho khụ hai tiếng, mặt trầm hỏi:

      - Ngươi muốn ở tế?

      - Này a, ngươi đứa này gì mê sảng vậy?

      Hưng Khánh Đế vừa mở miệng, Thục phi giống như tìm được chỗ dựa, lập tức tiếp lời trách cứ :

      - Phu thê Thần Sách Hầu vô tử, huyết mạch Tiếu gia cũng chỉ có mình ngươi mà thôi. Thuận Ninh trưởng công chúa tái giá Lý gia cũng hạ sinh được hài tử, Lý phò mã lại nặng tình với trưởng công chúa, chịu nạp thiếp, sau này hai người bọn họ cũng cần ngươi phụng dưỡng mà sống quãng đời còn lại. đúng hơn, là ngươi gánh vác trách nhiệm kéo dài hương khói của hai nhà, lại chịu trách nhiệm kế thừa ba cái hầu phủ, sao có thể đến chuyện ở tế? hiểu chuyện. Hoàng thượng, người cũng thể đáp ứng cầu hồ đồ của , nếu Thuận Ninh trưởng công chúa biết được, nhất định làm ầm ĩ với người.

      hơi đều là bộ dạng ân cần thân thiết, nhưng hoàng hậu là cựu mẫu còn chưa mở miệng, nàng chỉ là thị thiếp lại dám giành lời trước.

      Hơn nữa, nàng còn vô ý bất tri bất giác đem chuyện của Tiếu gia ra bên ngoài.

      Mọi người nghe xong liền trầm mặt, sắc mặt hoàng hậu càng khó coi hơn, dù nàng tán thành chuyện Tiếu Túc ở tế, muốn mở miệng khuyên bảo.

      Nhưng Thục phi lại làm ra vẻ ta đây, đúng là đem nàng để ở trong mắt, có khác gì tán cái lên mặt nàng đâu. thể nhẫn nhịn.

      Mày liễu nhếch lên, chuẩn bị phát tiết.

      Đúng lúc này, Hưng Khánh Đế đưa tay cầm tay nàng, nhàng nhéo nhéo.

      Vợ chồng hơn hai mươi năm, bọn họ sớm ăn ý, được nhắc nhở, biết trong lòng trượng phu có tính toán.

      Hoàng hậu đành nhịn xuống, nghiêng đầu qua bên coi như cái gì cũng nghe thấy.

      Tiếu Túc nghe vậy cảm thấy phẫn hận khó ức chế, đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Thục phi tràn đầy hàn lệ khí, làm tóc gáy Thục phi dựng ngược cả lên, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng.

      Chuyện Tiếu gia mọi người đều biết, năm đó Tiếu Túc trải qua cuộc sống thế nào trong lòng mọi người đều biết ràng.

      Lúc đó, nàng đứng hàng tứ phi, khi hoàng hậu khuyên giải Thuận Ninh trưởng công chúa, nàng xuất khẩu biện giải.

      Còn giả bộ“Vì tốt cho ngươi, hy vọng mẫu tử các ngươi hài hòa”, sao Tiếu Túc có thể hận đây?

      Huống chi lúc này, nàng còn lấy Thuận Ninh trưởng công chúa ra làm bia đỡ, muốn giành thê tử của , còn là bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!

      Nữ nhân mà coi trọng, chấp nhận người ngoài mơ ước, càng chấp nhận người ngoài khinh khi.

      ra lúc Thục phi lỡ miệng nhắc đến chuyện Tiếu gia nàng hối hận rồi.

      Nhưng lời thể thu hồi.

      Chắc chắn hoàng thượng cũng nghĩ giống nàng nhưng ra mà thôi.

      Nên mấy năm nay vẫn luôn đè nặng .

      Nếu Tiếu Túc sớm làm ra chuyện “Phản bội gia tộc, lập môn hộ khác”.

      Nàng lại biết, loại chuyện này, Tiếu Túc làm.

      Trừ phu thê Đế hậu cùng với phu thê Thần Sách Hầu và phu thê Thuận Ninh trưởng công chúa, người ngoài cũng biết gì.

      Tiếu Túc chậm rãi nhếch miệng, châm chọc :

      - Thục phi nương nương đối với gia của thần như lòng bàn tay, bất quá thần đối với cuộc sống cùng hôn đều an bài, lại có cựu phụ mẫu làm chủ, cần Thục phi quan tâm.

      Lời này có khác gì Thục Phi: Ngươi tuy quý vì Phi, bất quá cũng là thị thiếp hèn mọn, có tư cách khoa tay múa chân với cuộc sống của ta.

      Thục Phi nghe hiểu ý tứ của , sắc mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận :

      - Bản cung chỉ là hảo tâm khuyên giải, sao ngươi lại khí thế bức người như thế? Bản cung cũng sai, trừ hoàng thượng cùng hoàng hậu, ngươi còn có phụ mẫu, hôn nhân đại từ xưa đến nay đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước, sao có thể để người tự tư định? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chừng người bên ngoài còn nghĩ ngươi cùng Bạch tiểu thư sớm có quan hệ? Ngươi cũng đừng quên, Bạch tiểu thư từng có vị hôn phu, còn bị ngươi quản trong Chiêu ngục đấy!

      Lời của nàng vừa Tiếu Túc tự tư định chung thân là mang tội danh bất hiếu.

      Còn nhắc đến Viên Mậu Lâm bị nhốt trong Chiêu ngục, là vì cùng Bạch Thanh có tình ý với nhau mà tạo ra.

      Từ xưa đến nay có ước định đính ước chính là có danh phận phu thê.

      Nếu lời này truyền ra ngoài, Bạch Thanh mang danh “Thông đồng với gian phu, mưu hại trượng phu"

      Ánh mắt mọi người đều oán hận nhìn nàng, ngay cả Hưng Khánh Đế cùng hoàng hậu, cũng cảm thấy nàng thay đổi quá lớn, trong lòng nghi vấn thôi.

      Sao nàng lại thay đổi lớn đến như vậy? Tính tình dịu ngoan đôn hậu lúc trước chạy đâu rồi?

      Tiếu Túc giận quá hóa cười:

      - Nương nương chưa từng ở trong lao ngục nên chưa biết, nếu chỉ sợ ngươi còn gặp được người! Là gia của ta, cần ngươi lo lắng, nếu ngươi rãnh rỗi có việc gì làm, quản Dương gia cùng Tống đại nho của ngươi ! với bọn họ, đừng giống chó điên ngoài đường, thấy người liền cắn. Lúc trước ta bị đuổi giết đến gần chết, còn bị vu oan truyền rải lời đồn đãi tội danh còn treo ở đầu, ai là đầu sỏ gây nên, trong lòng ta biết ràng. Lòng ta nhen, có thù tất báo, có tiếng là tâm ngoan thủ lạt, bị đại nhục như vậy, chắc chắn ta hồi báo hai. Phiền ngươi lo lắng quan tâm ta, ta cũng hồi báo tốt với ngươi, cũng ngại nhắc nhở bọn họ câu, hãy chuẩn bị cho tốt, mở to hai mắt, nhìn ta báo đáp bọn họ như thế nào. Đến lúc đó hai nhà xảy ra chuyện, chỉ sợ Thục phi nương nương còn nhàn rỗi mà quan tâm đến gia của người khác.

      Thục Phi nghe vậy liền hoảng hốt, run run đứng lên, hai mắt oán hận nhìn Tiếu Túc.

      Mọi chuyện trước đây, nàng sớm tính toán, Tống Sùng làm việc có chừng mực, hai người bọn họ đều là người khôn khéo, liên thủ như hổ thêm cánh, mấy năm nay vẫn thuận buồm xuôi gió, rất đắc ý.

      Nhưng biết từ khi nào thái tử ra tay giải trừ cộc ngầm, làm bọn họ trở tay kịp.

      Nàng ở trong cung nhẫn nại nổi, muốn tìm Tống Sùng bàn tính kế hoạch khác.

      Nên tìm cái cớ xuất cung lên chùa dâng hương, hẹn Tống Sùng gặp nhau ở đó.

      Ai ngờ chuyện này lại bị thám thính(thám tử) của Kiêu kỵ binh phát .

      Dù bọn họ xử lý tốt chuyện này, vẫn lo lắng, dù tin tức truyền ra ngoài, khi Tiếu Túc hồi kinh, nhất định điều tra chuyện này kĩ.

      Lấy năng lực cùng khôn khéo của , rất có khả năng tra ra chân tướng việc.

      Cho nên, bọn họ mới thực kế hoạch cướp sát .

      Chỉ vì nàng cam lòng, so với hoàng hậu nàng còn thân thiết với Thuận Ninh trưởng công chúa nhiều hơn.

      Lẽ ra Tiếu Túc nên giúp đỡ Cẩn nhi mới đúng.

      Nhưng lúc từ biên cảnh trở về, lấy quân công phong hầu, tiếp chưởng Kiêu kỵ binh, lại cố tình giúp đỡ duy trì Thái tử, thèm để ý tới nàng muốn mượn sức cùng thu mua.

      Cho nên nàng cùng Tống Sùng muốn dùng trận cướp sát bắt thỏa hiệp.

      Nàng nghĩ con kiến còn phải sống tạm bợ, vì mạng sống, nhất định thỏa hiệp.

      chịu thỏa hiệp, bọn họ bí mật an bài chu toàn, nhất định phải tử, có cơ hội đào thoát.

      Cho nên Tống Sùng lộ diện, cũng có nguy hiểm.

      ngờ, bọn họ bày kế cướp sát lại thất bại, tuy Tiếu Túc bị thương trầm trọng, nhưng vẫn sống.

      Mà Tống Sùng lại mất tích, đến nay cũng có nửa điểm tin tức.

      Nàng từng hoài nghi, có phải chết trong tay Tiếu Túc, còn vì thế mà bi thương thôi.

      Sau đó Tiếu Túc khỏe lại, cũng có trả thù, nàng lại tự khuyên chính mình Tống Sùng là có việc, chắc thăm hảo hữu chứ có tham dự kiếp sát.

      Nhưng ngờ trong kinh thành xảy ra lời đồn đại, mà nhi tử của nàng còn chạy đến chất vấn.

      Làm nàng bối rối, rồi hoàng thượng lại vắng vẻ mà hoàng hậu bỏ đá xuống giếng.

      Cho nên nàng mới đánh chủ ý lên người Bạch Thanh.

      Nàng hối hận!

      Sớm biết Bạch Thanh là sao chổi, nàng lại con u mê, nên cùng Tiếu Túc tranh đoạt.

      Nếu thực thú nàng trở về, hài tử của mình sợ bị nàng khắc chết!

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 81:


      Trong lòng Thục phi hoảng loạn, sợ hãi cùng hối hận hòa lẫn vào nhau, dám nhìn Tiếu Túc, cũng biết nên ứng đối như thế nào.

      Đành quay đầu nhìn sang hướng khác, im lặng .

      Tiếu Túc còn muốn tiếp, Hưng Khánh Đế đột nhiên thấp giọng khụ cái, ánh mắt lợi hại liếc nhìn , ý bảo phải có chừng mực.

      Dù gì Thục phi vẫn là phi tử mà sủng ái nhiều năm, nàng bị mất mặt cũng tổn hại đến mặt mũi của .

      Tiếu Túc cam lòng im miệng, mặt lại lộ ra ý tứ muốn Hưng Khánh Đế bồi thường.

      Hưng Khánh Đế lập tức vui vẻ, trước giờ đứa này vẫn làm bộ dáng nghiêm túc đoan chính, chưa từng có biểu tình nghịch ngợm, vì muốn có nàng mà bộc lộ ra vài phần trẻ con.

      Còn Bạch Thanh vẫn luôn đối với tình nam nữ cẩu thả, lại vì đám nữ nhi của vài câu trêu ghẹo, mà đỏ bừng mặt.

      Cho thấy lúc Tiếu Túc dưỡng thương ở Bạch gia, hai người này nảy sinh tình cảm.

      Chỉ sợ Thục phi có nằm mơ cũng nghĩ, bọn họ an bài trận cướp sát, chẳng những giết được Tử Truyền, mà còn gián tiếp tác hợp cho người có tình.

      Là duyên phận.

      Thôi, hôm nay làm người hoà giải, thành toàn cho bọn họ, dù sao kết quả này cũng là điều mong muốn.

      Thục Phi biết Hưng Khánh Đế chuẩn bị thành toàn cho Tiếu Túc cùng Bạch Thanh.

      Nghe khụ tiếng, nàng liền thanh tỉnh. Nàng quá vội vàng, lại quên hoàng thượng còn ở đây, cần nàng phải mình chiến đấu.

      đôi mắt chứa đầy nước, điềm đạm đáng nhìn Hưng Khánh đế hàm chứa ý tứ cầu xin.

      Hoàng thượng rất thích bộ dạng này của nàng, chỉ cần nàng làm như vậy mềm lòng, cầu gì cũng được.

      Nhưng nàng biết lời đồn đại ở kinh thành khiến hoàng thượng mất hết mặt mũi, mà lúc này nàng còn thay đổi tính tình ngay trước mặt .

      Trong lòng Hưng Khánh Đế muốn biếm nàng vào lãnh cung, vậy mà lúc này nàng còn làm ra bộ dáng ủy khuất.

      Mỗi khi nàng như vậy, cầu gì cũng cho, cầu được này nọ, có phải đều đưa cho nam nhân kia? Có phải nàng cũng đem biểu tình này lấy lòng tên nam nhân kia?

      , có lẽ, nàng đối đãi với tên kia còn tốt hơn rất nhiều.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Hưng Khánh Đế liền cảm thấy ghê tởm, làm gì còn thương hoa tiếc ngọc?

      Thế gian này nam nhân là loại vô tình nhất, đặc biệt là nam nhân có vị trí cao, đế vương đều là kẻ bạc tình.

      Hưng Khánh Đế làm như thấy bộ dáng cầu khẩn của Thục phi, lên tiếng với Bạch Tể Viễn:

      - Thiệu Đức, tuổi Xíu còn , nữ đại bất trung lưu, nên gả cho người. Ngươi xem sanh tôn của trẫm, chỉ mới hai mươi tuổi, lập quân công được phong hầu, lại chấp chưởng Kiêu kỵ binh, có thể là thiếu niên tài, đủ xứng với Xíu. Thiệu đức nghĩ như thế nào?

      (Yul: Nữ đại bất trung lưu nghĩa là con lớn thể giữ trong nhà )

      Mở miệng là khen tràng, mà chỉ đến hôn phối, chứ đề cập tới chuyện Tiếu Túc quỳ gối cầu xin ở tế.

      Là cầu thú, chứ có ý ở tế.

      Xem ra, Hưng Khánh Đế cũng tán đồng chuyện ở tế.

      Tiếu Túc nghe vậy, trong lòng kinh hãi, sợ Bạch Tể Viễn nghe xong tức giận, quên luôn chuyện ở cửa cung.

      Định mở miệng cầu xin, Hưng Khánh Đế lại giành trước :

      - Sau khi thành thân, mà Thiệu Đức vẫn còn lo lắng, để phu thê bọn họ ở Bạch phủ vài ngày, hoặc là ngươi dọn đến An Nhạc Hầu phủ, như thế vẹn toàn đôi bên. Thiệu Đức, ngươi cảm thấy thế nào?

      - Tất cả xin hoàng thượng làm chủ!

      Bạch Tể Viễn do dự lát, liền thỏa hiệp.

      - Tốt tốt......

      Thấy Bạch Tể Viễn đồng ý, Hưng Khánh Đế vui vẻ cất cao giọng:

      - Người tới, lấy quyên chỉ đến đây, trẫm tứ hôn cho bọn họ.

      ( Yul: quyên chỉ là cẩm lụa viết chử lên thành thánh chỉ)

      Giống như sợ có chuyện gì đó phát sinh, liền viết luôn thánh chỉ đóng cả ngọc tỉ lên đó, rồi sai thái giam tuyên chỉ tứ hôn.

      Trong Dực Khôn cung liền náo nhiệt, cung nữ thái giám cao giọng chúc mừng.

      Bạch Thanh ở tiền viện cùng Dương Bình, Chiêu Duyệt công chúa bị bọn họ trêu ghẹo xấu hổ đỏ hết mặt.

      Nhưng ai nhìn thấy Thục phi nở nụ cười rét lạnh như băng, trong ánh mắt lệ khí.

      #####

      Chuyện được định đoạt xong cũng trễ, Bạch Tể Viễn liền cáo từ, muốn mang theo nhi tử nữ nhi về phủ.

      Thục phi vẫn luôn trầm mặc im lặng, đột nhiên la lớn:

      - Thái phó xin dừng bước.

      - Thục phi nương nương có gì phân phó?

      Bạch Tể Viễn quay đầu hỏi, trong giọng mang theo tức giận.

      Thục phi thế nào?

      phải là nô tài của Thục phi, Bạch gia cũng lệ thuộc vào Dương gia. Chức quan của Bạch Tể Viễn còn ở gia tộc Dương thị, còn là thái phó, ngay cả thái tử cũng dám chậm trễ.

      Hôm nay Thục phi đột nhiên nhúng tay vào gia của Bạch phủ, đánh chủ ý lên đầu nữ nhi của , nếu nể mặt hoàng thượng cũng dễ dàng tha thứ như vậy.

      Mà nửa năm nay Tiếu Túc cũng vừa mắt , cho nên gả nữ nhi cho cũng tức giận, nếu nhất định phải để Dương thị biết đụng vào nữ nhi của , chọc giận có hậu quả như thế nào.

      Giờ phút này, nàng muốn lưu lại, xem ra còn muốn tính kế.

      Quả nhiên, Thục Phi cười :

      - Trưởng ấu hữu tự, hôm nay Bạch tiểu thư định hôn , cùng vì chuyện đầu năm Bạch gia cùng Đồ gia náo loạn, lúc này Bạch học sĩ là người chưa có hôn phối, ca ca chưa lập gia thất mà muội muội chuẩn bị xuất giá, chỉ sợ ra dễ nghe. Nếu Bạch tiểu thư xuất giá, ở Bạch gia ngay cả đương gia chủ mẫu cũng có, ai giúp nàng chuẩn bị của hồi môn, xử lý gia vụ. Thái phó đại nhân nghĩ thú thê tử cho Bạch học sĩ sao?

      (Yul : Trưởng ấu hữu tự nghĩa là lớn có thứ tự)

      Nhúng tay vào hôn của nữ nhi được, lại quản đến chuyện của nhi tử ?

      Bạch Tể Viễn ôm bụng khí!

      đời này làm gì có người như Thục phi, ở trước mặt phu quân lại quan tâm đến chuyện hậu trạch của người ngoài như vậy.

      Người biết còn nghĩ nàng là nương của huynh muội Bạch Triệt đấy!

      Mẫu thân còn, hôn của huynh muội Bạch gia do làm chủ.

      Thục phi hết lần này đến lần khác xen vào, là nghĩ bọn họ giống đám nô tài hạ nhân, nên muốn sắp đặt hôn của bọn họ sao?

      Bạch Tể Viễn nghiêm mặt, căm hận :

      - Thần vẫn còn sống, cho dù còn, hôn của huynh muội Bạch gia, cũng cần thục phi nương nương quan tâm.

      Thục phi nghe vậy mày liễu dựng thẳng lên, xém chút nữa là chửi ầm lên.

      Nàng lựa lời những câu tốt đẹp, còn chưa kịp mở miệng, đến chuyện cần , bị chặn họng làm nghẹn uất.

      Nếu phải vì lấy "Đại cục làm trọng", nhất định nàng nhịn nữa.

      Hai tay Thục Phi nắm chặt, có gắng điều chỉnh hô hấp, kiềm chế tính tình, Sau đó tươi cười :

      - Thái Phó đại nhân nghĩ nhiều rồi, bản cung phải muốn nhúng tay vào gia của Bạch gia. Chỉ là thấy Bạch học sĩ phong thần tuấn lãng, phong lưu lỗi lạc, nhớ đến ngoại gia có chất nữ, năm nay vừa mới mười sáu, tướng mạo thanh tú, tinh thông cầm kỳ thi họa, rất lương xứng với Bạch học sĩ, định cầu thân với thái phó đại nhân, thỉnh hoàng thượng tứ hôn, huynh muội cùng tứ hôn, là song hỷ lâm môn, chuyện này truyền ra ngoài cũng là giai thoại a.

      Liếc nhìn Hưng Khánh Đế thấy ánh mắt tràn đầy chán ghét, lúc này Bạch Tể Viễn cũng muốn chừa lại chút mặt mũi nào cho Thục phi nữa, chỉ lạnh lùng :

      - Tiểu thư Dương gia, cùng nữ nhân Đồ thị có gì khác nhau? Nhi tử của ta chịu nổi.

      Trong kinh ai mà biết, từ sau kiện đêm ba mươi ở Bạch phủ, nữ nhân Đồ thị bị người vạch trần dâm - loạn - thông - gian, trốn phu trộm người, đủ các loại tội danh, truyền khắp thiên hạ.

      Lời này của Bạch Tể Viễn là đánh đồng nữ nhân Dương gia với nữ tử Đồ thị.

      Khinh người quá đáng, Thục phi tức giận muốn phun lửa.

      Nàng càng hận, Bạch Tể Viễn càng thư thái. thấy nàng tức giận đến đỏ mắt, liền ngẩn cao đầu, khóe môi nở nụ cười khinh miệt làm Thục phi càng tức điên lên.

      Lúc này, Bạch Triệt đột nhiên lên tiếng:

      - Đa tạ Thục Phi nương nương quan tâm đến hôn của thần. Chỉ sợ nương nương biết, thần sớm đính hạ hôn , năm sau thành thân, xứng nổi với chất nữ của nương nương, thỉnh nương nương thứ tội.
      layla5 thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 82.1 :

      Thái độ Bạch Triệt cung kính lời mát dịu như tắm gió xuân, nhưng lời , lại đánh vỡ hi vọng cuối cùng của Thục phi.

      Tất cả hi vọng đều tan biến, Thục phi cam lòng.

      Nàng phải làm sủng phi của hoàng thượng, hưởng được mọi sủng ái muốn làm gì làm, người nào dám đối nghịch.

      Mà nhi tử của nàng, phải là hoàng tử ưu tú nhất, chỉ đợi thái tử lầm lỗi, liền tước vị kế thừa.

      Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp, sao lại có sai lầm?

      Hoàng hậu cùng thái tử ràng sắp bị yếu thế, bị thất sủng, hoàng thượng chán ghét đột nhiên lại thịnh sủng trở lại.

      Thân thể hoàng thượng ràng là càng ngày càng sa sút bệnh tật, lại giống như được linh đan diệu dược, từ từ khoẻ mạnh.

      Còn có si nam ngốc nữ Bạch gia, đột nhiên thay da đổi thịt, biến hóa khôn lường.

      Mà bọn họ, bị thua cũng hiểu vì sao.

      Nàng cam lòng, năm đó nàng buông tha tất cả gả vào đông cung, hao tốn nửa đời người vì sao có được vị trí cao nhất?

      Tất cả bày mưu tính kế đều như mây khói phiêu tán, vô lực nắm bắt.

      Cái gì cũng có !

      Tống Sùng mất tích, sinh tử biết, nhi tử suy sụp, gượng nổi.

      Dương gia, thua trong tay nàng.

      Thục Phi nước mắt chảy dài, cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngụm máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.

      #####

      Gần đây trong kinh thành rất náo nhiệt, sau kiện về thân thế của Ký vương, huynh muội Bạch gia lại trở thành đề tài trong miệng dân chúng.

      Huynh muội cùng ngày được ban thánh chỉ tứ hôn, truyền ra ngoài phải là giai thoại mới đúng.

      Nhưng đối tượng tứ hôn với bọn họ, lại là nghĩa huynh muội.

      (Yul: k được tự ý lấy truyện mà xin phép ta nữa)

      Là Đô Chỉ Huy Sứ của Kiêu kỵ binh, An Nhạc Hầu Tiếu Túc, cùng nghĩa muội, An Bình hương quân Nhan Di Á.

      cần đến chuyện Tiếu Nhan từng là đề tài bàn luận của dân chúng trong kinh thành, đồn đãi hai người tương hứa chỉ chờ chính thất vào cửa, liền kết thành phu thê.

      Chỉ cần giống như chuyện hoán thân bình thường, huynh muội cùng gả thú nhà, đủ để người ta đàm luận vài ngày.

      Cũng chỉ có cái loại bần hàn gia cảnh sa sút thú được người, mới có thể thú hoán thân.

      Đương nhiên, ở hương dã thôn quê, chuyện hoán thân là chuyện đáng mừng.

      Vì có được nữ nhi của nhà người ta cũng là chuyện vui mừng, ít nhất có thể thú cho nhi tử trong nhà tức phụ, truyền thừa huyết mạch gia tộc.

      Nhưng trong đám quý tộc sĩ lâm, chuyện này truyền ra ngoài lại khó nghe, lại càng để ý tới thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng.

      Lúc thánh chỉ ban hạ được hai ngày, Thần Sách Hầu phu nhân Tống thị rất ít giao tế với các vị phu nhân khác lại xuất ở các yến hội lớn.

      Mỗi khi có người hỏi đến chuyện hôn , nàng liền lộ ra biểu tình đau thương u oán, tự trách là đều do nàng tốt.

      Nếu phải Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc thú nàng, chừng Tiếu Túc ở dưới gối phụ mẫu mà lớn lên.

      phải có người dạy, làm ra cái loại chuyện mất mặt thất đức như vậy.

      năng này nọ, tự hạ thấp bản thân mình, biểu tình đầy tự trách sụt sùi kể lể, khiến mọi người nhìn thấy đều đành lòng.

      Trong kinh ai mà biết Thần Sách hầu cùng Thuận Ninh trưởng công chúa từ lúc thành thân đôi phu thê bất hoà.

      Hai người đều có hảo cảm với nhau, cho dù có nàng, sớm hay muộn, hai người đó cũng cùng cách tự thú gả.

      Mà Tiếu Túc, đối với đôi phu thê bất hòa kia mà , chỉ là gánh nặng mà thôi.

      Nàng khóc lóc kể lể này nọ, cái đám tam lục bà lại bắt đầu đàm luận bừa bãi ra ngoài, theo ý tứ trong lời của nàng, đám người này bắt đầu phỏng đoán ra rất nhiều chuyện mà ngay cả tưởng cũng dám.

      Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của Tiếu Túc càng lúc càng bại hoại xuống tận đáy cốc.

      Chỉ là những lời này có ai dám đến trước mặt Tiếu Túc hay là trước mặt người Bạch gia mà .

      Dù các nàng , cũng có nghĩa là bọn họ biết.

      Trong kinh thành cũng bắt đầu lan truyền ta lời đồn đại khác.

      Chuyện đêm đó xảy ra ở Dực Khôn cung từ từ được lan truyền ra ngoài.

      Thánh chỉ tứ hôn được ban hạ, là do Thục Phi cường thế bức bách, vì muốn tránh khỏi hôn cùng Ký vương cũng như hôn cùng tiểu thư Dương gia, nên Bạch gia mới bất đắc dĩ nhận lời.

      Mọi người lại liên hệ đến chuyện của Thục Phi cùng Dương gia, cũng lý giải được ý tứ của hoàng thượng khi ban hôn.

      Phi tử sủng ái mười mấy năm, đột nhiên phát nàng có người trong lòng, chừng ngay cả nhi tử dưỡng dục mười mấy năm lại là nhi tử của người khác.

      Tình cảnh như vậy e là trong lòng hoàng thượng có mùi vị gì .

      vậy còn vì mặt mũi hoàng gia mà đem hoài nghi thống hận nuốt vào trong bụng.

      Còn phải che chở bọn họ để người ngoài khi nhục, nhiêu đó cũng muốn nội thương rồi!

      ngờ Thục phi ở trong tình cảnh như thế, lại còn muốn được voi đòi tiên, ỷ vào thân phận bức bách mệnh quan triều đình, mưu toan kéo lại thanh danh cho ngoại gia.

      Ép hôn Bạch phủ, muốn mượn thế lực, quả là tính toán quá tốt.

      Chỉ tiếc, dù nàng ngang ngược khí thế bức người, Bạch gia vẫn tình nguyện đem nữ nhi gả cho Tiếu túc tâm ngoan thủ lạt lại có danh khắc thê "Ma vương giết người".

      Còn để "Ngọc lang" Bạch Triệt thú nữ nhân từng cùng Tiếu Túc bị đàm luận chung chổ.

      lưng mang theo xấu danh hoán thân, cũng chịu theo ý tứ của nàng, làm nàng tính kế thất bại.

      Lại nghe, Thục Phi ốm đau dưỡng bệnh ở Duyên Hi cung, thể gặp người.

      Còn Ký vương cáo ốm, nhốt mình trong phủ hoàng tử ra ngoài, ngay cả thư phòng cũng tới.

      Còn Dương gia lại học theo Tống gia, đóng cổng lớn, im hơi lặng tiếng sống qua ngày.

      Trong hoàn cảnh như vậy, mà ở An Nhạc Hầu phủ cùng Bạch phủ lại vô cùng náo nhiệt nhận lục lễ.

      Nhưng mà, trong mắt người chung quanh, lại nghĩ chuyện này là chuyện đáng vui mừng, chỉ nghĩ bọn họ miễn cưỡng cố tươi cười.

      Rất nhiều gia quyến quan viên có tương giao tốt với Bạch gia, lúc đưa lễ vật chúc mừng, đều nhìn về phía huynh muội Bạch Triệt, bằng cặp mắt tràn ngập đồng tình thương cảm.

      Ngay cả những người thích Bạch Thanh, cảm thấy tính tình của nàng quá xấu, quá ngu ngốc, cũng cảm thấy thương tiếc đồng tình với nàng.

      Liền mở miệng dạy nàng vài chuyện đấu đá thủ đoạn trong hậu trạch, các bí quyết xử lý gia vụ tài sản sinh ý.

      Dạy nàng rất nhiều thứ mà hai vị ma ma trong cung chưa dạy hoặc chưa biết đến, làm đầu nàng to hơn chút.

      là thu hoạch ngoài ý muốn.

      Thần Sách hầu phu nhân Tống thị còn vui vẻ ung dung chờ hôn của Tiếu Túc xảy ra biến cố, chờ Bạch thái phó sủng ái đau tiếc nữ nhi mà An Nhạc Hầu phủ từ hôn.

      Lại ngờ, nàng biểu diễn xuất sắc như vậy mà thu được kết quả mong muốn.

      Cái đám tam lục bà từng theo ý tứ của nàng, tùy ý phá hoại thanh danh của Tiếu Túc.

      Lúc này lại đem tất cả sai lầm đổ hết lên người Thục Phi cùng Dương gia.

      Ngược lại còn đối với huynh muội Tiếu Túc cùng huynh muội Bạch Triệt sinh ra cảm giác đồng tình.

      Ngay cả chuyện hoán thân như vậy, cũng còn người nào nhắc tới, hoàn toàn còn nằm trong dự đoán của nàng.

      Đợi nàng có phản ứng, hai nhà Tiếu Bạch lục lễ đều chuẩn bị chu toàn.

      Hôm nay là ngày hai nhà đặt sính lễ, vô cùng náo nhiệt, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn được mà tham gia náo nhiệt giúp vui.

      đến tình cảnh này, hôn định, chỉ còn chờ ngày tốt vừa đến liền thú vào cửa.

      nhiều năm An Nhạc Hầu phủ có chính viện, rốt cục cũng nghênh đón nữ chủ nhân.
      layla5 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :