1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Trùng sinh] Ác độc nữ phụ trùng sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 73.2:

      Bạch Triệt từ bỏ, nhưng Nhan Di Á chịu chấp nhận này, nàng làm càn khóc lóc, cũng để ý đến thân phận, nước mắt giàn giụa túm chặt lão thái y, năng lộn xộn cầu xin :

      - Đại ca từng bị thương rất nhiều lần, cũng có nhiều lần thiếu chút nữa thể cứu được, nhưng vẫn sống đến bây giờ, lúc này nhất định có việc gì. Tống thái y, ngươi cũng biết, đúng ? Ngươi cứu nhiều lần, lúc này ngươi cũng phải cứu , van cầu ngươi, cứu , cứu đại ca của ta !

      Thần sắc Tống thái y có chút khó xử, cùng Tiếu Túc cũng được xem là có giao tình, bị thương mười lần, có bảy tám lần đều là xử lý.

      Nhưng trước kia tình huống của chưa bao giờ nghiêm trọng như lúc này, là hữu tâm vô lực.

      Thấy Nhan Di Á có bộ dạng như vậy, trong lòng cũng có chút đồng tình, chỉ có thể an ủi :

      - Nhan nương nén bi thương. lần này thương thế của Tiếu đại nhân quá mức nghiêm trọng, lão phu y thuật tinh, quả bất lực.

      Nhan Di Á nghe lời này giống như phán quyết tử vong, chật vật ngã ngồi mặt đất, khóc đến nổi kềm chế được.

      Cuộc đời này, nàng chỉ còn người thân duy nhất là đại ca thôi, ông trời vẫn muốn đưa .

      Nàng quả nhiên là khắc phụ khắc mẫu khắc tất cả thân nhân, là sao chổi sao? Có phải chỉ cần là thân nhân của nàng, đều có kết cục tốt?

      Nhan Di Á có nghe ra lời của Tống thái y có hàm chứa ý tứ, nhưng thái tử lại hiểu được liền mở miệng :

      - Thỉnh các vị thái y đem hết toàn lực cứu chữa, mặc kệ là cần cái gì, cứ , nếu có, liền lập tức tiến cung xin phụ hoàng. Các ngươi cũng biết, lần này Tiếu đại nhân là vì thủ dụ của phụ hoàng mới rời kinh, nếu xảy ra chuyện sai lầm gì, chỉ sợ là ai cũng đủ sức gánh trách nhiệm.

      Đám thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút ấp úng dám .

      Cuối cùng, vẫn là Tống thái y mở miệng giọng tối tăm:

      - Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thương thế của Tiếu đại nhân, hạ thần bất lực. Nhưng nếu có thể tìm được vị đại phu vào ngày mùng mười tháng giêng vì Ký Vương trị thương, có lẽ có vài phần hy vọng.

      Thân là ngự y của hoàng gia, bọn họ muốn thừa nhận, ở trong dân gian lại có đại phu chưa nổi danh, mà bọn hợp lại cũng bằng, y thuật của người nọ còn muốn cao minh hơn.

      Nhưng ngày đó Ký Vương bị thương, tất cả bọn họ đều từng kiểm tra chẩn mạch, cũng hiểu , nếu có cơ duyên xảo hợp, Ký Vương bị bắt , được đối phương trị thương.

      Ngược lại chuyển về cung, bọn họ đối với thương thế của , chỉ sợ cũng là vô năng vô lực.

      Đương nhiên, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu ở trong lòng, dù là hoàng thượng cũng ra.

      Hôm nay nếu người bị thương phải là An Nhạc hầu Tiếu đại nhân được ân sủng thâm đại, cái loại chuyện khiến bọn họ mất mặt như thế này, tuyệt đối ra.

      - Đại phu trị thương cho tứ hoàng đệ?

      Thái tử có chút mờ mịt hiểu, Bạch Triệt đột nhiên xoay người, nhìn muội muội, trong ánh mắt lại hàm chứa ý tứ khẩn cầu.

      Đúng lúc này, Bạch Thanh cũng ngẩng đầu lên, mặt có chút chần chờ, bàn tay tự chủ được mà gắt gao cầm chặt nửa bình tiên dược trong hà bao.

      Từ lúc nhìn thấy Tiếu Túc bị thương được mang về Bạch phủ, trong lòng nàng vẫn luôn rối rắm.

      Nên đem tiên dược khó có này cho dùng, cứu mạng, hay là giữ lại để giành sau này, dự phòng thân nhân gặp bất hạnh?

      Từ lúc nàng trùng sinh trở về, Đồ thị Thiên Nhược đều chết.

      Vương Thục Nghi bị hủy thanh danh, được phu gia chào đón, từ lúc đến Bạch gia dự yến về phủ liền bị cấm túc được ra ngoài.

      Viên Mậu Lâm Tô Mai cũng bị giam giữ trong đại lao.

      Ký Vương cùng Thục Phi, cũng được sủng ái như trước kia, nhiều lần bị chèn ép.

      đám cừu nhân hoặc chết hoặc bị nhốt, thay đổi tốt như vậy, lẽ ra Bạch Thanh phải buông lỏng tâm tư mới đúng.

      Nhưng chuyện kiếp trước trong sách miêu tả, vẫn khiến Bạch Thanh cảm thấy Bạch phủ tràn ngập nguy cơ, nàng cần cái bảo đảm.

      Cho nên, nàng muốn tiêu hủy độc dược thiên của Tô Mai, cướp tiên dược của nàng.

      Lại nghĩ tới, vừa có được tiên dược trong tay lại phải dùng liền như vậy.

      Chẳng lẽ tất cả là định mệnh, hôm nay nàng đến đại lao cận vệ doanh, là vì lấy tiên dược cho Tiếu Túc dùng sao?

      Giờ khắc này, ngay cả nàng đối với Tiếu Túc vẫn luôn mâu thuẫn rối ren, cũng hoàn toàn tiêu tán.

      Nếu số phận định bọn họ liên quan đến nhau, nàng chỉ là phàm nhân nho sao có thể phản kháng ý trời.

      Ngay lúc Bạch Thanh suy nghĩ lung tung mà thất thần, thái tử nghe đám thái y xác nhận xong, liền :

      - Ta đến hỏi tứ hoàng đệ! Tìm đại phu kia mang đếb đây. Các ngươi chăm sóc tốt, chờ ta trở lại.

      Dù chỉ có phần hy vọng, cũng muốn mất người vừa là hảo hữu vừa là biểu đệ của .

      xong lập tức xoay người chuẩn bị hồi cung tìm Ký Vương.

      - cần

      Bạch Triệt ngăn cản , :

      - Ta biết người kia là ai.

      - Ngươi biết!

      Trừ Bạch Thanh, tất cả mọi người ở đây đều nhìn . Thái tử nhịn được vội vàng thúc giục :

      - ở nơi nào? Chúng ta mau mời đến đây.

      Bạch Triệt lắc lắc đầu, biểu tình có chút tối tăm, lại thâm trầm nhìn muội muội thất thần.

      Lúc này mới quay mặt chổ khác, cắn chặt răng :

      - Nàng bị nhốt trong đại lao cận vệ doanh, chỉ cần có ý chỉ của hoàng thượng, là có thể thả ra ngoài.

      Chỉ sợ bọn họ còn phải đem đứa trả lại cho nàng, nàng mới có khả năng ra tay cứu giúp.

      Hao phí nhiều tâm cơ như vậy, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, bọn họ mới danh chính ngôn thuận đưa nàng vào đại lao.

      nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải thả nàng ra, nghĩ lại, chỉ muội muội, mà chính cũng cam lòng.

      Nhưng lúc này mệnh của Tử Truyền như dầu cạn đèn tắt, cũng bất chấp, chỉ có thể ủy khuất muội muội.

      Dù kiếp này Tô Mai khôi phục được tự do, dù nàng vẫn giống như ký ức của muội muội.

      Lấy tài năng trác tuyệt về nông nghiệp cùng y thuật cao minh chiếm được lòng tin của dân chúng, được hoàng gia coi trọng.

      Muội muội có cùng phụ thân bảo hộ bị nàng bức đến tuyệt cảnh.

      Nhan Di Á nghe Bạch Triệt xong, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Thanh trầm mặc .

      Người , có phải là nữ nhân mà hôm nay các nàng thăm?

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng cũng mở miệng hỏi, mà thái tử lại biết cố kỵ hỏi thẳng:

      - Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao lại liên lụy đến đại lao cận vệ doanh?

      Nếu là những chuyện khác, có thể làm chủ, nhưng Kiêu kỵ binh, Cận vệ doanh cùng với Oai vũ doanh đều nằm trong tay Hưng Khánh đế.

      Đô Chỉ Huy Sứ của tam doanh cũng là tâm phúc của hoàng thượng.

      Trừ Tiếu Túc cai quản Kiêu kỵ binh có quan hệ thân thuộc có chút thân mật.

      hai doanh kia, dù là thái tử, cũng tiếp xúc nhiều, sợ đụng chạm kiêng kị.

      Nếu vị đại phu có y thuật cao thâm bị nhốt ở đại lao cận vệ doanh, chỉ sợ phải cầu thủ dụ của phụ hoàng mới có thể đến đây.

      Rốt cục Bạch Thanh cũng mở miệng, :

      - cần , hôm nay ta cùng Di Á tỷ tỷ đến đại lao cận vệ doanh, Tô Mai dùng tiên dược để cứu Phùng Chí Viễn cùng Ký Vương điện hạ, ta cũng lấy.

      Khi chuyện, nàng lấy ra bình ngọc xanh biết từ bên trong hà bao, nhàng đặt lên bàn.

      Rồi lại cúi thấp đầu xuống, làm mọi người nhìn ra thần sắc mặt nàng, chỉ là giọng điệu nhàng giới thiệu:

      - Vật này tên là tiên dược, tương truyền vật này chính là thiên hạ chí bảo, có bổ khí ích huyết công. Nhân sâm, thục địa, đương quy, hoàng kì...... phối hợp ba mươi sáu vị dược liệu, dùng phương thức hỗn hợp đặt thù điều chế canh giờ, lấy nước dược hòa chung với vật này, đun khô nửa canh giờ, cuối cùng hình thành dạng cao màu xanh biếc, gọi là Hồi Nguyên cao, có công hiệu cải tử hồi sinh.

      Phương thuốc này, là nàng biết được từ trong quyển sách, lúc Tô Mai cứu chữa vết thương bị độc xà cắn, lúc Ký Vương sắp bước chân vào quỷ môn quan, nàng sử dụng phương thuốc này.

      Khi đó, nàng nhắc đến tên các vật liệu quý hiếm, trong lòng lại trêu chọc, Ký Vương có số phận tốt.

      Lúc nàng lưu giữ rất nhiều dược liệu trân quý có thể điều chế lại may mắn gặp được nàng.

      giống năm đó lúc cứu Phùng Chí Viễn, khi đó bên người nàng dược liệu gì cũng có.

      Bên trong rừng núi hoang dã, những dược liệu trân quý như nhân sâm, tuyết liên có tiền cũng mua được.

      Nàng đành phải tìm kiếm tài liệu trong y dược thiên, tìm loại khác để thay thế, công hiệu của cao dược thấp hơn rất nhiều, cũng làm cho ăn chút khổ sở.

      Cũng nhờ Tô Mai cảm thán mà nàng mới biết được dược này nên phối hợp như thế nào mới có hiệu quả tốt nhất.

      Nếu dù có tiên dược mà biết dùng, hiệu quả đại suy giảm.

      Chỉ sợ, cũng vì điều này mà hôm nay Tô Mai mới dễ dàng đáp ứng đưa cho nàng.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 74:

      Có được tiên dược cùng phương thuốc, thái tử, Bạch Triệt cùng đám thái y ngự y, vội vàng tìm dược, phối dược, nấu dược, Nhan Di Á tự mình vào trong phòng chiếu cố ca ca của nàng.

      Mọi người đều có chuyện để làm, chỉ có Bạch Thanh mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy mình dư thừa.

      Tự giễu cười cười, nàng liền đứng dậy rời đến ngoại thư phòng của phụ thân.

      Lẳng lặng ngồi yên bên cạnh cửa sổ, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh vật bên ngoài.

      Cuối giờ dậu đầu giờ tuất Bạch Tể Viễn mệt mỏi về phủ bước vào thư phòng, liền thấy nữ nhi của mình.

      - Xíu làm sao vậy?

      qua , nâng tay xoa đầu nàng, thấp giọng hỏi.

      lâu rồi từ lúc nàng theo Đồ thị, Vương thị tham gia hội Thám Hoa quen biết Viên Mậu Lâm còn đến nơi này đợi nữa.

      Hôm nay đột nhiên thấy nàng, có chút thích ứng.

      - Phụ thân!

      Bạch Thanh phục hồi tinh thần, nhìn phụ thân lo lắng quan tâm nàng.

      Đôi mắt nàng ẩm ướt, nàng lo sợ, sợ tiên dược cứu được .

      Là phàm nhân sao có thể cãi lại ý trời, mệnh Tiếu Túc như ngọn đèn cạn dầu.

      vẫn tránh được kiếp nạn năm trước, số mệnh phải tử.

      Như số mệnh Bạch gia phải nhà tan cửa nát.

      - Là vì Tử Truyền?

      Trong lòng Bạch Tể Viễn thầm than thở nữ nhi lớn rồi giữ được, đành trấn an:

      - Đừng lo lắng, phụ thân vừa nhìn rồi, thái y cho dùng dược, tình huống của tốt hơn rất nhiều. Thái y , chỉ cần buổi tối sốt, dùng chút dược điều bổ thân mình, hai ngày sau có thể tỉnh lại.

      Bạch Thanh nghe vậy, đôi mắt ảm đạm liền sáng ngời, nhìn chằm chằm phụ thân, đợi gật đầu xác nhận mới hoàn toàn yên tâm nở nụ cười.

      bị trọng thương như vậy còn chết, có phải chứng tỏ, nàng cũng chết, phụ thân cũng chết?

      - Ngươi rất lo lắng cho ?

      Bạch Tể Viễn cũng biết Bạch Thanh nghĩ cái gì. Chỉ nghĩ mình quá bận rộn, đến nổi tâm tư của nữ nhi bị người bắt rồi mà mình cũng hay biết.

      Trong lòng chua xót thôi, nhưng nhìn nàng còn u sầu, mặt mày tươi cười, lại nghĩ chỉ cần nàng được vui vẻ như thế nào cũng được.

      - Nữ nhi sợ!

      Bạch Thanh cũng dấu phụ thân kể ra sầu lo trong lòng mình:

      - Kiếp trước, chết, kiếp này vì ca ca nhắc nhở, mới tránh được lần độc sát. Nhưng bất quá mới nửa năm, lại gặp độc sát, giống như vận mệnh lặp lại thể thay đổi. Nữ nhi sợ, sợ chúng ta có bao nhiêu cố gắng, giãy dụa, cuối cùng, vẫn tránh khỏi kết cục kiếp trước khiến cửa nát nhà tan.

      Nhìn nàng rơi lệ ngừng, Bạch Tể Viễn rất đau lòng.

      Trải qua đau khổ ở kiếp trước khiến lòng nàng cất dấu rất nhiều bất an cùng lo lắng.

      - Hài tử ngốc! Có phụ thân ở đây, cần sợ!

      Ôm nữ nhi vào trong lòng, vỗ lưng nàng, Bạch Tể Viễn ôn nhu an ủi :

      - Ngươi xem, Đồ thị chết, Viên Mậu Lâm cùng Tô Mai bị nhốt trong lao ngục, Ký Vương cũng bị hoàng thượng chán ghét, thái tử hoài nghi. Kiếp trước những người hại chúng ta nhân, ai có kết cục tốt, đúng ? Còn có Tử Truyền, kiếp trước sớm thệ, kiếp này bị trọng thương như vậy, lại nhờ hồng phúc của ngươi, mà có được tiên dược, còn phải là còn sống sao? có gì phải sợ đâu? Có phụ thân ở đây, có ai có thể thương tổn đến ngươi.

      - Dạ!

      Bạch thanh ở trong lòng phụ thân hung hăng gật đầu, đúng có phụ huynh bên cạnh nàng cần gì phải sợ hãi đây.

      #####

      Tiên dược quả nhiên hổ là ngàn năm nông nghiệp khoa học là thiên hạ chí bảo.

      Tiếu Túc bị thương thành bộ dạng như vậy, còn trúng thiên hạ kì độc, dựa theo bí phương mà Bạch Thanh đưa ra, điều chế ra “Hồi nguyên cao”.

      Cho dùng xong, hơi thở mong manh khó cảm nhận lại, lại khôi phục rất nhanh hùng hậu hữu lực, máu vẫn chảy ngừng ở miệng vết thương, lúc này liền tự thấy cầm máu kết vẩy.

      Rốt cuộc là mất máu quá nhiều, thân thể hao tổn, cũng giống như thái y mong muốn ở ngày thứ hai liền tỉnh lại.

      Cũng may đêm đầu cũng phát sốt, từ ngày thứ hai còn có thể đút ít thức ăn lỏng, nước canh, đến ngày thứ năm liền tỉnh lại.

      Những ngày này, Nhan Di Á tự mình an bài chiếu cố cũng chưa từng hồi An Nhạc Hầu phủ.

      Thái tử cùng Bạch Triệt, ngày ngày bận rộn khắp nơi vơ vét dược liệu ích khí bổ huyết đem về phủ cho điều dưỡng thân mình.

      Mà ngay cả hoàng thượng, cũng lặng lẽ xuất cung tới thăm hai lần.

      Khiến cho đám thái y càng cẩn thận, lại càng thầm cảm thán mình may mắn ra.

      Nếu lúc An Nhạc Hầu tử cũng là lúc đầu bọn họ rơi xuống đất a!

      Chỉ có Bạch Thanh là có bộ dạng quan tâm. Trừ bỏ mỗi ngày an bài thức ăn chi phí cho Di An viện, năm ngày này nàng cũng chưa từng bước chân tới.

      Chỉ theo hai vị ma ma học quy củ sử lý nội vụ trong phủ, ngẫu nhiên vui đùa cùng đứa của Tô Mai chút.

      Nàng hoàn toàn quên mất lời hứa của nàng với Tô Mai khi đến lấy tiên dược.

      Lúc vui đùa với tiểu hài tử, trong lòng nàng lại nhớ đến bộ dạng chật vật của Tô Mai nên cảm thấy thống khoái.

      Nàng lại biết, lúc tiên dược được dùng người Tiếu Túc, bên trong đại lao cận vệ doanh giam giữ Tô Mai, nàng bị người khác truyền ra ngoài.

      Bị đưa đến nơi khủng bố hơn, trải qua các loại nghiêm hình tra tấn, bức bách cũng lấy được bình tiên dược nào khác.

      Trong lòng nàng hối hận thôi, đáng lẽ nàng nên đến kinh thành, lúc này nàng hận Bạch Thanh đến tận xương tủy.

      Nhưng Tô Mai mất độc dược thiên, có khác gì lão hổ mất nanh, hoàn toàn còn uy hiếp.

      Lúc Tiếu Túc tỉnh lại, trong cung truyền đến thánh chỉ mang hài tử của Tô Mai .

      Dù sao đứa cũng phải của nàng, nuôi dưỡng hai tháng, dù có chút tình cảm, nhưng vì là hài tử của cừu nhân, có nhiều cảm tình đến đâu cũng mất sạch.

      Lúc này trong lòng Nàng vô cùng rối rắm, sau khi Tiếu Túc tỉnh lại cùng thái tử, huynh trưởng mật đàm luận.

      Sau đó để Nhan Di Á đến đây tìm nàng, là muốn gặp nàng, có chuyện muốn với nàng.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75:

      Nghe Nhan Di Á lời chân tình thắm ý, gần như cầu xin, trong lòng Bạch Thanh có chút do dự.

      Rốt cuộc vẫn thừa dịp bọn người phụ huynh thái tử có ở trong phủ mà Di An viên gặp Tiếu Túc.

      Trải qua đại nạn, máu trong thân thể gần chảy khô, muốn khôi phục cũng phải dễ dàng.

      Lúc này sắc mặt Tiếu Túc tái nhợt, trắng bệch, ngay cả bờ môi, cũng tia huyết sắc, cả người hết sức suy yếu.

      Chỉ khi nhìn thấy Bạch Thanh khoan thai vào, đôi mắt đột nhiên sáng rọi, tăng thêm vài phần sinh khí.

      - Nàng đến rồi!

      Giọng của trầm thấp bình thản, nhưng thần sắc mặt vui vẻ, muốn che dấu cũng được.

      Bạch Thanh vào phòng cũng chỉ đứng ở xa, có lại gần , nhìn gật đầu, hỏi:

      - Ta đến đây vì Di Á tỷ tỷ , ngươi có chuyện muốn cho ta biết. Ngươi muốn cái gì?

      Giọng của nàng có chút khô khan, đối mặt với ánh mắt nóng rực như lửa của , nàng được tự nhiên.

      Đột nhiên lại nhớ đến đêm đó xông vào khuê phòng của nàng, dùng đôi tay cường kiện hữu lực gắt gao ôm nàng.

      Dù nàng làm thế nào cũng giãy được. Khác với bộ dáng lúc này.

      biết vì sao, trong lòng Bạch Thanh lại thấy chua xót, nhịn được mà rơi nước mắt.

      - Đừng khóc, ta sao !

      Tiếu Túc cố gắng nâng khóe miệng, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra tươi cười khờ ngốc, nhìn nàng sắp khóc.

      Đôi tay chống lên muốn ngồi dậy, nhưng được, chỉ đành mở miệng an ủi :

      - Ta rất nhanh khỏe lại, dược cùng phương thuốc của nàng rất hữu dụng, cứu ta mạng. Mọi người đều ân cứu mạng có gì báo đáp, phải lấy thân báo đáp. Thanh nhi, đời này, ta là của nàng.

      Lúc đến câu cuối, lỗ tai sưng đỏ lên, nhưng có tóc mai che đậy nên ai thấy.

      Bạch Thanh ngờ, bộ dạng nghiêm túc lạnh như băng, thế nhưng lại ra những câu như vậy, mặt nàng liền đỏ ửng, quẫn bách cùng ngượng ngùng.

      Nhìn khuôn mặt nàng xấu hổ mà kiều diễm, Tiếu Túc nhìn chằm chằm chớp mắt.

      Chống hai tay nắm chặt mép giường, toàn thân dùng sức, lần nữa muốn ngồi dậy.

      Đáng tiếc, lúc này thân thể suy yếu vô lực, chỉ nhấc được cái đầu, rồi lại rớt xuống.

      Hai lần thử đều có kết quả, lại ở trước mặt giai nhân trong lòng làm chuyện dọa người, cảm thấy rất mất mặt

      Bạch Thanh xấu hổ quẫn bách lại bị bộ dạng của chọc cười, động tác của lúc nãy giống như con rùa vài ngày trước bị nàng cố ý lật ngữa người, vung lên tứ chi, cố gắng muốn lật người, nhưng dùng lực như thế nào cũng lật được.

      Nhìn nàng tươi cười, Tiếu Túc chớp mắt, lộ ra bộ dạng đáng thương, giọng điệu mềm mỏng :

      - Thanh nhi, ta dậy được, nàng lại đây chút, giúp ta, được ?

      Nhìn bộ dạng như vậy Bạch Thanh nhịn được mà run rẩy, lắc đầu, kiên quyết :

      - người ngươi còn bị thương! Ta mới hỏi thái y, bọn họ tuy vết thương người ngươi kết vẩy, nhưng bên trong thương tổn ít phải dưỡng thương nhiều ngày. Sau này nếu ngươi còn muốn ra chiến trường, phải dưỡng tốt thân thể, thể lộn xộn.

      - Nhưng ta muốn ôm nàng!

      Giọng ôn nhu thâm tình, gần như nỉ non :

      - lâu rồi ta thấy được nàng, ta ở bên ngoài, ngày ngày đều nhớ nàng, nàng đâu? Ùm, nàng có nhớ ta ?

      Thông qua Kiêu kỵ binh biết mọi chuyện ở kinh thành, biết nàng tự với Nhan Di Á là phụ thân nàng vì nàng tìm người, mà nàng cũng phản đối.

      Nhưng cũng đề cập đến chuyện này, muốn lấy bộ dạng giờ khiến nàng đồng tình thương xót.

      Bạch Thanh thấy bộ dạng như thế, lại nhớ tới những lời Di Á tỷ tỷ .

      vốn mang theo mười người tùy tùng võ công cao cường, nhưng vì muốn trở về sớm chút để gặp nàng.

      Tự đánh ngựa trước, bỏ lại bọn thuộc hạ, cho nên mới gặp trận độc sát này.

      Nếu phải võ công cao cường, có thêm mười tên thuộc hạ tương trợ, cũng bị thương nặng như thế.

      Lúc Nhan Di Á những lời này, cũng hết sức bình thản trần thuật , làm cho nàng biết tình cảm của Tiếu Túc đối với nàng, giọng cũng có ý tứ trách cứ.

      Nhưng nàng nghe xong, trong lòng lại thấy áy náy.

      Nàng biết, nếu phải phụ thân vội vàng xem tướng kén tế, cũng cần vội vàng trở về, tránh được kiếp nạn này.

      Cho nên, nàng cũng để ý chuyện nam nữ chung phòng, mình tới phòng của .

      những lời xa cách, lại gần là muốn biểu lộ tâm ý cùng quyết định của nàng.

      Tiếu Túc sằn sỏi, chút tâm tư này của Bạch Thanh, sao có thể nhìn hiểu?

      Cho nên, đánh xà tùy côn, lợi dụng hết tất cả những thứ có thể lợi dụng, vây hãm nàng trong lòng , từ nay về sau để nàng có ý tưởng rời xa nữa.

      Cho nên mặc kệ tôn nghiêm, nghiêng người vươn tay về phía nàng, giống như bắt được nàng, lo lắng yên.

      Nhìn nửa người suy yếu muốn rơi xuống đất, Bạch Thanh vẫn đành lòng, nhanh chóng chạy lại gần, nâng , muốn để nằm lại giường.

      Đợi nàng tới gần, Tiếu Túc đột nhiên nắm chặt tay nàng, gắt gao, cho dù vết thương mu bàn tay bị nứt ra, chảy máu, cũng chịu thả lỏng, sợ buông lỏng rồi, lại thể thấy nàng.

      - Chảy máu !

      Thấy vết thương bị nứt chảy ra máu, Bạch Thanh nhanh chóng lấy khăn tay, đè lên miệng vết thương, há mồm định kêu thái y tiến vào.

      Tiếu Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt vô sắc lạnh như băng, chặn lại toàn bộ lời của nàng.

      Nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, cảm giác đôi môi lạnh lạnh, có dược hương, cả người ngơ ngác biết nên phản ứng như thế nào.

      ra là ngọt!

      Trong lòng Tiếu Túc thầm than thở, giống như quen mui bén mùi, vươn đầu lưỡi, cẩn thận liếm bờ môi mềm mại của nàng.

      Sau đó thử dò xét, nhàng mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi ôn nhuyễn nóng ướt, giống như con lươn trườm vào trong miệng nàng, tham lam quấn quýt môi lưỡi.

      Khiến Bạch Thanh hít thở thông, lúc này nàng mới thanh tỉnh, ý thức được mình bị người bị thương xâm phạm. Hai tay dùng sức, đẩy ra. Bi phẫn trách mắng:

      - Ngươi, ngươi, ngươi......Sao có thể như vậy?

      Quá xấu hổ câu cũng được ý tứ loạn cả lên.

      Giờ khắc này, sắc mặt nàng hồng như yên hà, miệng đào nhắn trơn bóng sáng rọi, đôi mắt mê mang, khiến người say mê.

      Tiếu Túc ngã xuống giường, vết thương người đau như đao chém, nhưng trong lòng lại cao hứng vô cùng, đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng hơi cong lên, cười rất đắc ý.

      - Đợi ta có thể xuống giường, liền lập tức trở về chuẩn bị tốt mọi thứ, tự mình tới cửa cầu thân.

      - Ngươi quá đáng!

      Bạch Thanh vừa xấu hổ vừa cảm thấy ủy khuất.

      Dù kiếp trước nàng thành thân làm thê người khác, nhưng nàng và Viên Mậu Lâm có cuộc sống phu thê mấy hòa thuận tốt đẹp.

      Dù hai phu thê thân mật ở chung, cũng chỉ như có lệ.

      Cũng chưa kề môi gắn bó như lúc này, nàng quên nàng là người từng trải, lúc này bị Tiếu Túc khinh bạc, lại giống như tiểu nương chưa trải đời, tâm đập “Bang bang”, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      Thấy nàng tức giận, Tiếu Túc cầm chặt tay nàng, dùng khí lực khống chế cho nàng giãy ra. Giọng ôn nhu lải nhải:

      - Là ta càn rỡ, là ta tốt, nàng đừng tức giận. Thanh nhi, nàng biết, lúc bị thương hôn mê, ta cảm thấy cả người cùng ý thức đều muốn tách rời khỏi thân thể, dù ta muốn quay trở về cũng được. Ta rất lo lắng, lo lắng ta thể trở về, thể tỉnh lại, nên làm cái gì bây giờ? Sau đó ta nhìn thấy nàng, nàng trốn trong góc phòng, cúi đầu, ai nhìn thấy biểu tình khuôn mặt nàng, nhưng ta nhìn thấy. Nàng rơi lệ, nàng thương tâm, vì luyến tiếc ta rời , đúng ? Ngay lúc đó, ta tự với chính mình, nhất định phải kiên trì, nhất định thể chết, ta muốn sống, muốn thú nàng làm thê, đối xử tốt với nàng cả đời. Sau đó, nàng lấy tiên dược ra, rồi cho phương thuốc, cứu sống ta. Nhưng lúc ta tỉnh lại, có nhìn thấy nàng. Thanh nhi, ta sợ hãi, lúc ở Nam Tầm, ta nhận được tin tức, bá phụ muốn gả nàng cho người khác, ta sợ trở về trễ, lần nữa lại trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác đính ước, sau đó nhìn nàng gả cho người khác. Ta chịu nổi, nếu nàng muốn gả cho người khác, vậy chờ ta chết rồi hãy tái giá, được ?

      xong, gần như là khẩn cầu nhìn nàng cầu nàng cho cái hứa hẹn.

      Nghe bộc bạch, khuôn mặt Bạch Thanh đỏ rực, né tránh dám nhìn , bàn tay từ từ nắm lại tay , cùng mười ngón tay đan xen vào nhau, chặt khe hở.

      Nắm chặt bàn tay, bên nhau tới già!

      tiếng động đáp lại, so với những lời hứa hẹn, càng khiến cho Tiếu Túc cảm thấy an tâm.

      nắm chặt tay giai nhân trong lòng, ghé gần môi, tay đặt sau lưng nàng ép gần thân thể, hôn tiếp.

      Ước định kiếp này buông tay, cùng nhau đến răng long đầu bạc

      Còn có cái gì, có thể so với giờ khắc này, càng làm người ta say mê đây?

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 76:

      Những ngày Tiếu Túc dưỡng thương vừa gian nan lại vừa hạnh phúc, gian nan là, bị lệnh cưỡng chế cả ngày phải nằm ở giường dưỡng thương, mỗi ngày chỉ có hai khắc ngắn gũi có thể đứng lên hóng gió.

      Hạnh phúc là mỗi ngày Bạch Thanh đều đến xem , thỉnh thoảng, còn có thể thừa dịp phụ tử Bạch Triệt lờ là chút, là có thể vụn trộm thân cận với giai nhân trong lòng, để an ủi nổi khổ tương tư của .

      Càng tới gần nàng, lại càng luyến tiếc muốn rời , cuối cùng thương tổn người đều lành lặn, lại giống như nhìn thấy ánh mắt phụ tử Bạch Triệt xem thường cùng lời lẽ kích thích, sống chết ở lại Bạch phủ chịu rời .

      Nhưng mà, lời đồn đãi trong kinh thành, thậm chí ở trong hoàng cung cũng bị người biết kiêng kỵ đàm luận, rốt cục thể nhận lệnh mà trở lại cương vị, tiếp tục vì hoàng cựu phụ làm trâu làm ngựa.

      biết từ lúc nào bắt đầu, cũng biết là từ đâu mà lan truyền ra ngoài.

      Trong kinh từ lão trượng tám mươi cho tới tiểu hài tử ba tuổi, đều biết Ký Vương Liên Cẩn phải là nhi tử của hoàng thượng.

      Mà là sau khi Thục Phi tuyển tú bị ban cho hoàng thượng lúc ấy vẫn là Thái tử làm sườn phi, lúc ở trong phủ chuẩn bị gả, cùng đại nho Tống Sùng tư thông mà sở sinh.

      Lời đồn đãi còn liên hệ đến chuyện năm đó Thục phi sinh non Ký Vương mà thân thể của lại hề lưu lại nửa điểm di chứng sinh non, so với những đứa đủ tháng còn khỏe mạnh hơn.

      Hơn nữa rất nhiều người tìm mọi cách cầu bái sư đều bị Tống Sùng cự tuyệt, sau khi hồi kinh ở yến hội gặp lại Thục phi, lại chủ động đưa ra cầu muốn thu Ký Vương làm đồ đệ.

      , mà buông tha cho cuộc sống ngao du thiên hạ, ở lại kinh thành dốc lòng dạy dỗ.

      Thậm chí còn từ bỏ tư thái thanh cao văn sĩ, bắt đầu kết giao với văn võ quan viên trong triều đình, chiêu hiền đãi sĩ lôi kéo tiến cữ nhiều người chí sĩ.

      Khiến cho Ký Vương chỉ mới mười năm tuổi, ở trong triều đình thành lập thế lực hề thua kém thái tử.

      Còn có người đồn đãi,trước đó vài ngày thái tử thanh lọc đám tùy tùng bên người,trong đó hơn phân nửa là người của Ký vương.

      Đương nhiên, lời lan truyền này dựa theo chứng cứ rất có lợi, đó là bộ dáng của Ký Vương có sáu phần giống Thục Phi, ba phần giống Tống Sùng, có chút nào giống hoàng thượng.

      Lời đồn đãi này chỉ làm vô số người tin tưởng, mà ngay cả Ký vuong cũng nổi lên nghi ngờ, từng lén lút chạy vào Diên Hi cung của Thục phi hỏi thăm.

      Mẫu tử bọn họ cái gì, ai biết, bất quá cũng gây ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của mọi người.

      Thục phi trước giờ làm người lấy ôn nhu làm chủ,lúc này lại dùng thủ đoạn nghiêm khắc xử lý vài hạ nhân còn "Nếu lại lén lút đồn đãi, phạt trượng đến chết"

      Lời này vuweaf chỉ ngăn chặn được lời đồn đại, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng truyền đến tai hoàng thượng.

      Hưng Khánh Đế nghe được liền giận dữ, điều tra thực hư, liên tục trượng tễ hơn mười cung nữ thái giám, lại hạ chỉ dụ khiển trách hoàng hậu quản lý cung vụ tốt, Đế hậu đem toàn lực tẩy trừ hậu cung, lúc này lời đồn đãi mới dần dần bình ổn lắng xuống.

      Nhưng rốt cuộc vẫn bị thương tổn mặt mũi, dù Hưng Khánh Đế gì hay có ý tứ trách cứ, dù ban thưởng kỳ trân quý bảo cho mẫu thử Thục phi, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra, hoàng thượng đối với hai người bọn họ còn tính nhiệm, tình cảm dần phai nhạt.

      Nhìn Ký Vương có chút bộ dạng nào giống mình, nếu Hưng Khánh Đế nghi ngờ tuyệt đối là giả.

      Nhưng cho dù hoài nghi, cũng thể biểu lộ ra ngoài, chỉ phải xử trí như thế, trong lòng đương nhiên cảm thấy nghẹn khuất.

      Dù trong cung thanh tẩy, còn ai dám nhèm pha, nhưng ngoài cung lời đồn đãi vẫn lan truyền, nhiều lần giả dạng vi hành, nghe thấy người khác mịt mờ nhắc đến chuyện mang mũ ngũ sắc đầu.

      biết miệng dân khó chặn, rốt cuộc vẫn liên quan đến mặt mũi hoàng gia, cũng quan hệ đến vấn đề huyết mạch hoàng thất.

      Dù Hưng Khánh Đế muốn coi chuyện này như gió thoảng bên tay, đáng để ý, đám tôn thất Vương gia cũng khoanh tay đứng nhìn.

      Rốt cục Thuần thân vương đưa danh thiếp cầu kiến. Thuần thân vương là nhi tử của tiên đế, phụng mệnh tiên đế thái tổ đảm nhiệm hoàng tộc tông, chưởng quản Tông Nhân phủ.

      Dù là thân vương,nhưng sống an phận điệu thấp, nếu vì tôn nghiêm của hoàng gia, cũng để ý tới.

      Hưng Khánh Đế còn phải gọi là đường thúc, sau khi Thuần thân vương tiến cung, hai người ở ngự thư phòng đàm mật nửa ngày, cuối cùng Hưng Khánh Đế cũng hạ quyết tâm.

      Dù saochuyện này phát sinh đến tình cảnh này, trốn tránh mơ hồ giống như có chuyện gì ổn.

      bằng cứ giống trống khua chiên điều tra, có được chứng cứ xác thực, mọi người còn hứng thú đàm luận nữa.

      Cuối cùng, hạ chiếu, đem Tiếu Túc ăn nhờ ở đậu Bạch gia trở về cương vị, điều tra chuyện này.

      Trong lòng cũng hạ quyết tâm, trước khi chuyện này được xử lý ổn thỏa, xuất cung nữa, đỡ phải nhọc lòng.

      #####

      Chuyện lần này bị thương gần chết, Tống Sùng cùng mẫu tử Ký Vương chạy thoát.

      Nếu muốn báo thù, chỉ cần bày ra chứng cớ, đem tội danh này định xuống, bọn có kết cục tốt, đại cừu của cũng dễ dàng báo.

      Nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của hoàng cựu phụ, dù Ký Vương là nhi tử của Tống Sùng, điều tra có kết quả, cũng phải chỉ như vậy là xong.

      Quan trọng là phải xử lý tiếp chuyện này như thế nào.

      Trở lại Kiêu kỵ binh, Tiếu Túc nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, an bài ám vệ điều tra tình.

      Phải tra nếu Ký vương phải là nhi tử của hoàng thượng, lời đồn đãi bắt đầu từ đâu, đối phương có mục đích gì!

      Kiêu kỵ binh làm việc rất có hiệu quả chỉ sau ba ngày điều tra có tin tức truyền về.

      Nhưng tất cả tin tức chứng cứ đều hướng về phía An Nhạc Hầu phủ.

      Kết quả như vậy làm đám người Kiêu kỵ binh sững sờ, ngay cả Tiếu Túc cũng có chút ngây người, sau lúc lâu mới có phản ứng.

      Sau khi phong hầu gánh vác Kiêu kỵ binh làm việc cho hoàng thượng, mọi chuyện trong phủ đều giao cho nghĩa muội Nhan Di Á chấp chưởng.

      Cũng vì ba tháng trước bị thương cho đến lúc khỏi, vẫn ở lại Bạch phủ quấy rầy phụ tử Bạch Triệt, hy vọng bọn họ có thể đem Bạch Thanh gả cho , nên bắt đầu chuẩn bị sính lễ, mới nhúng tay vào số chuyện trong phủ.

      Nhan Di Á cũng giống như an bày mọi chuyện trong phủ, đối xử với hạ nhân rất nghiêm khắc.

      có thể vỗ bộ ngực cam đoan, nếu phải hoặc Nhan Di Á phân phó đám hạ nhân trong phủ tuyệt đối dám lan truyền những lời này ra ngoài.

      Mà lúc dưỡng thương ở Bạch phủ, Nhan Di Á cũng ở đây, tuyệt đối có hạ lệnh này.

      Cho nên, những chuyện này là có người cố tình sắp đặt chứng cứ để điều tra rồi đổ nước bẩn lên đầu .

      Ai cũng nghĩ đến, cuối cùnghoàng thượng lại để chính điều tra, cứ như vậy tra ra, khiến người ta dở khóc dở cười.

      - Lão đại, phải là ngươi sai người truyền tin ?

      Nhìn Tiếu Túc cười như cười, Lỗ Ninh lớn giọng, tò mò hỏi.

      Tiếu Túc cũng có lên tiếng, chỉ nâng mắt nhìn , trong ánh mắt sắc bén lợi hại, làm cho thấy lưng ớn lạnh, lui vài bước,ấp úng giải thích:

      -Này... Trước đó vài ngày ta nghe tiểu tử Dương gia , phải Thục Phi nương nương muốn để Bạch tiểu thư gả vào cung làm Ký Vương phi sao?

      Nhưng ngươi cứ ở lỳ trong Bạch phủ , chỉ kém là chưa tuyên bố với mọi người Bạch tiểu thư là thê tử mà ngươi nhận định.

      Cuộc chiến đoạt thê, chuyện bỉ ổi gì cũng làm được.

      - bậy.

      Tiếu Túc trừng mắt, lớn tiếng trách mắng.

      - Dạ, dạ, ta bậy!

      Lỗ Ninh nhăn nhó, liên tục nhận sai, vẫn dấu được tò mò hỏi:

      - Ta này lão đại, khi nào ngươi đến Bạch gia cầu thân, cũng đừng để đến sau này, phải......

      Chỉ được nửa, bị Tiếu Túc nhìn chằm chằm đành phải im bặt.

      Tiếu Túc sao lại muốn nhanh chóng đến cửa cầu thân, sau đó đem giai nhân về phủ đây?

      - Bá phụ đồng ý, ta lại có thể thế nào?

      - ra, ta có biện pháp.

      Lỗ Ninh hắc hắc cười, hề che giấu ý tứ bỡn cợt.

      - Biện pháp gì?

      Đôi mắt Tiếu Túc sáng lên, nhưng bộ dáng vẫn thay đổi, ngay cả giọng điệu vẫn bình ổn trầm thấp.

      Lỗ Ninh thấy đột nhiên nắm chặt tay, trong lòng cười thầm, cũng vạch trần, giống như tri kỷ đề nghị:

      - phải thái Phó đại nhân muốn vì Bạch tiểu thư kén tế sao? Dù sao ở Đại Thành chúng ta, người ở tế lại cần sửa họ, sinh đứa cũng mang họ phụ, chặt đứt huyết mạch, ngươi ở Bạch gia ở hơn nửa năm, sao lại thử ở tế, có thể lấy lòng nhạc phụ, lại có thể ôm mỹ nhân, vẹn cả đôi đường a!

      Ở tế?

      Tiếu Túc hơi nhíu mày, biết suy nghĩ cái gì, chỉ là vừa nãy khẩn trương mà nắm chặt hay tay thành quyền, lúc này cũng dần dần thả lỏng.

      Lỗ Ninh xong phương pháp này liền cười khì khì nhịn được.

      Tiếu Túc nâng mắt, nhìn thấy Lỗ Ninh thầm cười trộm, liền đen mặt, cũng trách cứ . Chỉ đành dời đề tài, phân phó :

      - Mau thăm dò Tống Sùng cùng Dương gia, lời đồn đãi,nhất định có liên quan đến bọn họ.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 77:

      Nghe Tiếu Túc hoài nghi lời đồn đãi có khả năng liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia, Lỗ Ninh cả kinh nhảy dựng lên, ngã cả ghế, trong đầu tràn đầy nghi hoặc:

      - Lão đại, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều? Sao có người ngu như vậy, đem nước bẩn đầu mình hãm hại người khác, bọn họ có mục đích gì? Cũng có thâm thù đại hận gì với ngươi, lại có thể sử dụng phương thức đồng quy môn tận này? Hơn nữa, cho dù hãm hại thành công, bọn họ cũng có gì ưu việt, cần gì chứ?

      Cũng thể trách Lỗ Ninh ngạc nhiên nghĩ như vậy, suốt ngày ở trong doanh trại, đầu toàn cơ bắp làm gì biết đến những chuyện đấu đá, càng thể nào tưởng tượng có người làm chuyện hại người thiệt mình như thế.

      đời này có người tự hắc nước bẩn lên đầu để hãm hạ người khác! Cũng chỉ mình , đổi lại là người khác, cũng tin tưởng.

      Huống chi, chuyện này liên quan đến mặt mũi đế vương, phải là chuyện tầm thường dễ dàng giải quyết.

      Huyết mạch hoàng gia lẫn lộn liên quan đến sơn hà xã tắc.

      Loại chuyện này đồn đãi ra ngoài, coi như vô duyên với vương vị.

      Tống Sùng là ân sư của Ký Vương, Dương gia là mẫu gia của Ký Vương, nếu thượng vị, bọn họ là quốc sư cùng quốc cữu a!

      Loại chuyện tổn hại như vậy sao có thể làm ra?

      Nhưng Tiếu Túc như vậy, thể dẹp bỏ nghi ngờ mà điều tra bọn họ.

      Sau khi điều tra mọi chuyện đúng là có liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia.

      Lời đồn đãi được tuyên truyền ra ngoài đúng vào thời gian Tiếu Túc cư ngụ ở Bạch gia để dưỡng thương.

      Cũng bắt đầu từ lúc đó Thục phi triệu kiến gia quyến của Tống Sùng nữa, người Tống gia cũng ít gặp người bên ngoài.

      Dương gia trước giờ vẫn luôn hóng hách dựa hơi, lúc này toàn tộc đều đối với người ngoài mềm dịu dễ gần.

      Sau khi có được tin tức, Tiếu Túc cũng thèm để ý đến Lỗ Ninh nghẹn uất, mang theo chứng cứ trực tiếp tiến cung giao cho Hưng Khánh Đế.

      ######

      Ngự Thư phòng.

      Vẫy lui đám hạ nhân, Hưng Khánh Đế ung dung lật xem xấp giấy dầy cộm, càng xem biểu tình Hưng Khánh đế càng dữ tợn, đôi tay nắm chặt gân xanh, cho thấy giờ tức giận đến cực điểm.

      Tô Phúc đứng bên ngoài cửa thư phòng nghe bên trong vang lên tiếng thanh va chạm ầm ầm, rồi im bặt trầm mặc.

      Tiếu Túc yên lặng quỳ mặt đất, tùy ý Hưng Khánh Đế phát tiết tức giận, cũng khuyên bảo.

      lúc sau bình ổn tâm tình, nhìn bàn còn thứ gì, mới thở dài tiếng, suy sụp ngồi xuống, giọng khàn khàn hỏi:

      - Tống gia cùng Dương gia vì sao lại đem mũi nhọn chỉ vào ngươi? Có liên quan đến chuyện ngươi bị cướp sát?

      - Dạ!

      Tiếu Túc ngẩng đầu, giọng bình thản đáp:

      - Nửa năm trước người dẫn cao thủ Bách Kiếm môn truy sát thần, sau đó bị thần nắm thời cơ bắt uy hiếp mới có thể sống sót, Chính là đại nho Tống Sùng.

      - Trẫm xuất cung thăm ngươi, cũng từng hỏi ngươi vài lần, có biết người nào muốn truy sát ngươi, vì sao lúc đó ngươi ?

      Nghĩ đến lúc đó thấy Tiếu Túc hấp hối nằm giường, tức giận ngập trời muốn thay báo thù, mà lại im lặng cự tuyệt, làm thương tâm ít.

      câu cũng với , làm cho vẫn nghĩ, bị thương, là gặp trận cướp sát bình thường mà thôi, ai ngờ lại liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia, giấu diếm là vì tín nhiệm .

      - Hoàng thượng là người nhân từ, thế nhân biết , từ lúc đăng cơ đế vị, lập tức sắc phong vài vị hoàng tử cùng công chúa ban cho cung viện chức vị, thánh sủng như thế ở Đại Thành kiến quốc hơn hai trăm năm nay là đứng đầu. Tống đại nho là sư tôn của Ký Vương, lại là đệ tử của Dương gia lão quốc sư, xưa nay vẫn được hoàng thượng tôn trọng. Lúc thần tỉnh lại, đem chuyện này cho sư huynh Bạch Triệt biết, tự mình dẫn người đến Lâm Sơn khe núi kiểm tra, nơi đó từng cọng cây ngọn cỏ đều khôi phục nguyên trạng, toàn bộ chứng cứ bị vùi tan, hoàn toàn tìm được dấu vết chứng minh nơi này từng xảy ra trận huyết chiến, lại càng thể tìm được chút tin tức liên quan đến Tống đại nho. Cho nên, chỉ bằng lời phía của thần, cáo trạng Tống đại nho thanh nhã phong lưu, thế nhân có thể tin tưởng sao? Hoàng thượng cũng có thể tin tưởng sao?

      Giọng của Tiếu Túc hết sức bình thản, hề nghe ra oán khí trách móc, mà chỉ còn lại bất đắc dĩ mà thôi.

      Lời chỉ liên quan đến Tống Sùng, mà nhắc gì đến Ký vương, làm Hưng Khánh đế càng áy náy.

      Năm đó " Tam vương loạn" chính tay thấm đẫm máu thân huynh đệ, rất thống khổ, ngày ngày hành hạ trong giấc mộng, khiến thể ngủ yên ổn.

      Cho nên chuyện mình từng trải qua, muốn thái tử bị lại, ra sức vung đắp tình cảm giữa bọn chúng.

      Đáng tiếc đám hoàng tử này lại như mong muốn, hoàng quyền quá hấp dẫn, các hoàng tử quá cuồng vọng ngai vàng, các quan viên hạ thần đều giựt dây mưu lợi.

      Điều muốn thấy, rốt cuộc vẫn phát sinh.

      Khóe miệng cong lên hàm chứa ý cười châm chọc, Hưng Khánh Đế chỉ vào tờ giấy vung vãi khắp phòng, :

      - Tống sùng biết tung tích, lan truyền lời đồn đãi chính là hạ nhân trong Tống phủ cùng Dương phủ, có mẫu gia ngoại gia của vài vị hoàng tử, kể cả mẫn quốc công Tống gia, cùng với phụng an hầu Cố gia, cũng trợ giúp ít. Lời dồn đãi như vậy, dính nhấp đến hậu cung hơn mười mấy gia, mà tên đầu sỏ gây lên lại là người bị hại. Ngươi đem tất cả chứng cứ điều tra đưa cho trẫm xem, lo lắng trẫm hoài nghi ý dồ của ngươi sao?

      Mẫn quốc công Tống gia chính là ngoại gia của Tống hoàng hậu, phụng an hậu Cố gia, lại là gia mẫu của Thái tử phi Cố thị.

      Lúc Tống gia tung ra lời đồn đãi cũng chỉ loan truyền Ký Vương cùng Tống Sùng có bộ mặt tương tự nhau, sau đó bố trí tất cả chứng cớ, khiến mọi người nghĩ chuyện xấu này là do An Nhạc Hầu phủ truyền ra.

      Tuy hãm hại vụng về, nhưng nếu tội danh này được xác nhận cũng vô lực xoay người. Dù lời đồn đãi về Tống Sùng cùng Ký Vương, nhưng lại vũ nhục tôn nghiêm của hoàng thượng.

      Nhưng lời đồn đãi này vừa lan truyền, vô số người bất hòa cũng ra tay trợ giúp, phát triển đến tình trạng thể vãn hồi, ngay cả Hưng Khánh Đế tự mình ra tay ngăn chặn, cũng khống chế được.

      Lúc đầu chuyện này đều hướng đến An Nhạc Hầu phủ, nhưng hai vị chủ tử Tiếu Túc cùng Nhan Di Á vẫn lại ở Bạch gia chưa ra, tất cả bố trí đều dùng được, làm cho tính toán của hai nhà Tống Dương hoàn toàn bị phá sản.

      Điều tra kết quả như vậy đưa đến trước mặt hoàng thượng, chỉ cần nghi kỵ có chút hoài nghi tội danh rơi lên đầu Tiếu Túc.

      Nhưng giấu diếm đem tất cả đưa lên, chứng tỏ ngoan cố sợ tử.

      Tiếu Túc dập đầu cung kính :

      - Xin hoàng thượng minh xét, thần nhược quán (20t) nhận lệnh tiếp nhận chức vị Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng quản Kiêu kỵ binh. Phụng mệnh điều tra mọi chuyện, dù có liên quan đến thần, nhưng tìm ra chân tướng vẫn phải báo cáo, để hoàng thượng tự định đoạt.

      Hưng Khánh Đế vui mừng gật gật đầu, kêu đứng lên :

      - Trẫm là hoàng cựu phụ của ngươi, sau này có chuyện gì, được giấu diếm, đều phải cho trẫm. Ngươi yên tâm, mặc kệ kẻ chủ mưu là ai, trẫm vẫn vì ngươi đòi công đạo.

      - Đa tạ hoàng thượng, thần tuân chỉ.

      Tiếu Túc vẫn như cũ cố thủ quân thần.

      Hưng Khánh Đế thở dài, nhưng thành thói quen nên gọn gàng dứt khoát ý nghĩ của mình:

      - Tống Sùng làm người hết sức cẩn thận, lại thận trọng, loại chuyện tự hủy hoại tương lai, tuyệt đối thể là chuyện liên quan đến . Lúc này còn có chổ kỳ lạ, ngươi hãy điều tra kỹ, tìm ra chân tướng, trẫm muốn nhìn chút, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì!

      - Dạ!

      Tiếu Túc lĩnh mệnh rời .

      Hưng Khánh Đế ngồi mình trong thư phòng, nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, mặt lo lắng xơ xác tiêu điều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :