1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 60 : Đơn giản hiệu quả

      Edit: Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      “Ha ha! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, uổng phí công sức ta bỏ ra.”

      Nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung trở về Vương Phủ, tâm trạng Bộ Nhu Nhi thả lỏng, vui vẻ trở lại.

      Nhớ lại hoàn cảnh khi nãy trong cung, Tú nhi trong tâm trạng vui vẻ cũng nhịn được mà lắc đầu: "Vương phi à, người là, hù Tú nhi sợ chết khiếp! Tú nhi rất sợ Thái hậu nương nương và Sở tiểu thư liên hợp lại để bắt nạt người!"

      Bộ Nhu Nhi mỉm cười trước suy nghĩ của Tú nhi. nay, chỉ có Bộ Nhu Nhi bắt nạt người khác, vẫn chưa có kẻ nào đủ sức để bắt nạt lại nàng.

      Vỗ vai Tú nhi, Bộ Nhu Nhi cười: " Yên tâm ! Ta cùng Tiểu Tình liên hợp, là thiên hạ vô địch, ai có thể đấu với bọn ta?"

      Biết được , Tú nhi thầm nghĩ. Vương phi nhà nàng nhìn tưởng là tiểu bạch thỏ nhưng thực chất lại là hồ ly đội lốt, Tô mỹ nhân nhìn bề ngoài hiền lành nhưng bên trong cũng là người rất mạnh mẽ. Ngày hôm nay, Tú nhi thấy hai nàng, xướng họa, biến đen thành trắng, khiến cho nàng Tuyết Y kia lại được lời nào, còn làm Thái hậu nương nương chút nghi ngờ, tin tưởng cả hai. Tú nhi cảm thấy Vương phi nhà mình và Tô mĩ nhân rất là tài giỏi, được ở bên hai nàng, Tú nhi đều có thể suốt ngày bị làm cho kinh ngạc.

      "Hì hì, giờ ta làm như ngươi , từ nay về sau, để người khác bắt nạt nữa."

      Cầm tay Tú nhi đắc ý , khóe môi tự chủ kéo dãn ra nụ cười.

      "Dạ." Tú nhi mới dứt lời, mặt nàng biến sắc, vội tiến lên phía trước hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Vương gia”

      Á?!

      Đông cứng tại chỗ, Bộ Nhu Nhi thu lại nét mặt tươi cười, ngượng ngùng quay đầu. ra trước mặt nàng là Hoàng Phủ Nam Ninh và Lí Như Phong, người trước người sau, rất nhanh dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ và Bộ Nhu Nhi.

      "Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia." Vội phúc thân hành lễ, trong lòng của Bộ Nhu Nhi ngừng khấn lên vái xuống, mong cái tên Vương gia kia trăm ngàn lần đừng có mà nghe thấy những lời nàng vừa mới .

      Bộ Nhu Nhi số còn may. Hoàng Phủ Nam Ninh hiển nhiên chẳng nghe được gì cả. nhìn nàng, tự chủ hỏi: " Tiểu bạch thỏ, sao hôm nay mới sớm như vậy trở về?"

      Bộ Nhu Nhi cúi đầu đáp lời: "Dạ, Thái Hậu nương nương thương thiếp thân vất vả, người cho phép thiếp thân về Phủ nghỉ tạm vài ngày, sau đó vào cung học tiếp quy củ sau."

      "Ồ! Mẫu hậu nhanh như vậy thông tình đạt lý rồi sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy những cảm động, mà lòng còn nổi lên nghi hoặc.

      Bộ Nhu Nhi mỉm cười: " Thái Hậu nương nương vốn là người thông tình đạt lý mà."

      Với câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ hừ lạnh tiếng.

      Lí Như Phong cười , : "Như thế xem ra, Vương phi gần đây ở cùng với Thái hậu cảm tình cũng rất tốt a!"

      Vội ngẩng đầu, Bộ Nhu Nhi cảm nhận được nghi hoặc trong mắt Lí Như Phong, nàng mỉm cười:" Tướng gia quá khen, thiếp thân chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của người con dâu mà thôi."

      Miệng vậy nhưng lòng Bộ Nhu Nhi lại cho cười lạnh cho rằng hai người đứng trước mặt mình quan hệ mới thực là tốt, suốt ngày ở chung, gần như dính với nhau như hình với bóng.

      "Vương phi người đúng là có tâm." Tiếp tục duy trì nụ cười của mình, Lí Như Phong như để ý đến câu trả lời của Bộ Nhu Nhi tiếp tục .

      Bộ Nhu Nhi cũng mỉm cười, thèm trả lời.

      Bộ Nhu Nhi nhìn Lí Như Phong cười, Lí Như Phong cũng nhìn Bộ Nhu Nhi cười, trong phút chốc quanh hai người tạo thành thế giằng co căng thẳng của những nụ cười. Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn hai người khó hiểu.

      liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi, khóe miệng khẽ giật giật: “ Nếu vậy, nàng nên nghỉ ngơi . Bổn vương còn có việc phải , nàng hãy trông nom Vương phủ cho tốt.”

      " Vâng, thiếp thân biết." Gật đầu cái, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn .

      " Ừ." Hoàng Phủ Nam Ninh quay qua Lí Như Phong, : “ thôi”

      “Ừm." Lí Như Phong gật đầu. gửi ánh mắt hàm chứa ý cười tới Bộ Nhu Nhi, rồi mới xoay người rời .

      Hơ!

      Bóng dáng hai người xa dần rồi biến mất hẳn trước tầm mắt Bộ Nhu Nhi, nàng mới thở dài nhõm.

      “Tốt quá rồi, vậy là Vương phi có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày a”

      Tiến lại phía Bộ Nhu Nhi, Tú nhi háo hức .

      “Chưa chắc.” Xoay người lại, Bộ Nhu Nhi nhún vai: “Ta chắc chắn hai ngày nữa có khách tới viếng thăm, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.”

      “Hả? Ai vậy ạ?” Tú nhi thắc mắc.

      Bộ Nhu Nhi nhìn nàng mỉm cười: “Vị khách này là người khá nóng tính đó.”

      Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 61: Biểu muội lại đến

      Edit Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      Lời Bộ Nhu Nhi thành .

      Hai ngày yên ả trôi qua. Bước sang ngày thứ ba, như thường lệ, Bộ Nhu Nhi rời giường sớm, chuẩn bị tốt mọi thứ, xong xuôi, nàng tới phòng Hoàng Phủ Nam Ninh, hầu hạ dùng bữa sáng.

      Hoàn thành xong nghĩa vụ ‘mỗi sáng e phải làm’ chưa bao lâu, Bộ Nhu Nhi bỗng thây nha hoàn hấp tấp chạy tới bẩm báo_______

      Biểu muội Tuyết Y cùng người của nàng đường đến đây.

      "Mau mời!" Vung tay đồng ý, Bộ Nhu Nhi cách thoải mái.

      Vài giây sau.

      “Bộ Nhu Nhi, ta phải đánh chết ngươi”

      Tiếng rống giận vọng đến, Tuyết Y nổi giận đùng đùng hướng phía phát ra tiếng của Bộ Nhu Nhi mà tiến tới, trong tay còn cầm theo roi da.

      Mới nhác thấy bóng dáng của Bộ Nhu Nhi, Tuyết Y vung roi, hướng mặt nàng mà đánh tới.

      " Vương phi mau tránh ra!"

      Mấy người hầu đứng gần đó đều kinh hãi kêu lên. Tú nhi trước làm gương, vội đem thân thể mình che phía trước Bộ Nhu Nhi.

      Bộ Nhu Nhi nắm lấy cổ tay Tú nhi, dùng sức kéo nàng né tránh ngọn roi. Hai chủ tớ thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

      “Còn dám trốn nữa hả! Có tin ta đánh ngươi chết luôn hả!”

      Hung hăng vung thêm roi nữa, Tuyết Y nhận thấy Bộ Nhu Nhi vẫn như cũ, hoàn hảo tỳ vết. Nàng tức điên, thét lên, dùng hết sức lực vung roi đánh về phía Bộ Nhu Nhi thêm lần nữa.

      Bộ Nhu Nhi nhanh nhẹn nắm chặt tay Tú Nhi, đẩy nàng tránh sang bên, còn mình nhanh chân chạy vòng lại phía sau lưng Tuyết Y, tránh thoát đường roi vung tới.

      Ánh mắt Tuyết Y trở lên ngầu đỏ vì tức giận, nàng ta dùng toàn lực vung roi đánh tới chỗ Bộ Nhu Nhi đứng.

      Bộ Nhu Nhi tiếp tục né tránh, lui sâu về phía sau.

      “Đứng yên đấy! Ta cho phép ngươi chạy” Tiếng roi vun vút vang lên hướng cơ thể Bộ Nhu Nhi mà nhào tới, khổ nỗi Bộ Nhu Nhi vẫn chẳng mảy may sứt mẻ. Tuyết Y càng thêm điên tiết, roi vung càng lúc càng điên cuồng. Hết roi này vung lên, roi khác nhanh chóng hạ xuống thế chỗ. Những đường roi nối tiếp nhau nhanh vun vút, kín kẽ như có khe hở, hết sang trái rồi sang phải, hết lên rồi lại xuống, hết xiên rồi lại thẳng, ráo riết truy đuổi thân ảnh Bộ Nhu Nhi.

      Bộ Nhu Nhi cười trêu tức: “Muội vung roi đánh ta lợi hại như vậy, chỉ có ngu mới tránh nha.”

      Tránh thoát thêm đợt roi công kích từ phía , Bộ Nhu Nhi nhanh chóng lùi dần về hướng hoa viên trong Vương phủ.

      Vung roi như vũ bão lúc mưa giông, Tuyết Y bám đuổi theo nàng.

      Mấy nhóm tỳ nữ với gia nhân trong vương phủ bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, đều kéo nhau lục tục chạy tới xem. Nhìn thấy cảnh Vương phi nhà mình bị ngọn roi vun vút quất tới như hình với bóng, cả bọn đều lo lắng, sợ Vương phi nhà mình bị thương, nhưng cũng ai dám liều mạng tiến tới ngăn cản, vì sợ tai bay vạ gió.

      “Vương phi… “

      Suốt ruột vì lo lắng cho Vương phi nhà mình nhất đương nhiên là Tú nhi. Mấy lần nàng xông tới muốn chắn roi cho Vương phi nhà mình đều thất bại, điều này đều là lỗi do mấy kẻ đứng bên cạnh nàng giữ nàng quá chặt, hại nàng động đậy nổi.

      Vật vã hồi, cuối cùng trong cái khó ló ra cái khôn, người lặng lẽ đứng trong cái nhóm ‘ta đành bất lực’ bỗng nghĩ ra ý kiến rất là thông minh: “ Mau gọi Vương gia tới!”

      Nhóm ‘ta đành bất lực’ như tỉnh cả mộng, hãi gã sai vặt nhanh chóng tách khỏi nhóm, xoay người chạy mất hút về hướng cửa.

      Tâm trạng lo lắng vẫn còn treo vút ngọn cây cao, nhóm nô tỳ với gia nhân trong phủ cũng theo dòng nước xoáy mà theo hướng Vương phi nhà mình trôi về phía Hoa viên.

      "Bộ Nhu Nhi, ngươi đướng lại đó cho ta! được lại chạy!"

      Hết roi này lại đến roi khác toàn lực xuất kích vung ra, cánh tay Tuyết Y muốn mỏi nhừ, ấy thế mà roi cũng đánh có trúng Bộ Nhu Nhi. Đôi mắt nàng ngầu đỏ vì điên tiết, cổ họng cũng đau rát vì la hét quá nhiều.

      hăng tiết đuổi theo đường chạy của Bộ Nhu Nhi, bỗng thấy nàng ta dừng khựng lại, cười trêu ngươi, : “Được rồi. Ta đứng lại rồi này.”

      Bộ Nhu Nhi đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      " Ngươi _____a!"

      Hơi hơi nghi ngờ Bộ Nhu Nhi giở trò quỷ, nhưng mà kinh hỉ lại chiếm thế thượng phong. Tuyết Y vận sức, tiến lại gần Bộ nhu Nhi hơn với ý đồ đánh cho nàng còn nguyên vẹn. Khổ nỗi, mới về phía Bộ Nhu Nhi có vài bước, bởi vì quá vội vã mà kịp phát chính mình tiến quá gần bờ hồ từ khi nào. kịp phản ứng, Tuyết Y đành ngậm ngùi ngã xuống hồ, nhìn Bộ Nhu Nhi ung dung nhàn nhã dựa thân mình vào điểm tựa vững chắc bên hồ.

      " A a a, cứu mạng____"

      Bùm!

      Bọt nước văng tung tóe, roi da kết hợp với thân mình của Tuyết Y cùng nhau lao vào mặt hồ.
      hanh dau, Halong-ngoc, tart_trung4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 62 : Vương gia trở về

      Edit: Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      "Tiểu thư!"

      Mấy người hầu nhà Tuyết Y nhìn thấy cảnh tiểu thư nhà mình ngã xuống hồ, liền vội vã kéo tới đưa Tuyết Y lên bờ.

      Để khỏi quấy rầy mấy người đó làm chuyện đại , Bộ Nhu Nhi quyết định định tránh xa xa sang bên.

      "Vương phi!"

      Tú nhi hớt hải chạy tới, hai tay dang ra, đứng chắn phía trước Bộ Nhu Nhi để bảo vệ nàng.

      Bộ Nhu Nhi mỉm cười, tay đặt lên vai Tú nhi, dịu dàng : “ Đừng sợ, có chuyện gì đâu.”

      Sao lại sợ cho được, vị Sở tiểu thư này dẫn theo hơn 20 gia đinh tới đây. Mặc dù danh nghĩa Bộ Nhu Nhi là vương phi, là chủ nhân của cái Vương phủ này, nhưng nàng mới chỉ chuyển tới đây chẳng được bao lâu, những kẻ hầu người hạ nơi Vương phủ này đâu ai hơi đâu lại liều cái mạng của mình để bảo vệ Vương phi. Huống hồ, kẻ thù mang tên Sở tiểu thư nay lại còn có núi lớn là Vương Thái hậu để dựa vào. Mà thời, Vương phi nhà nàng có làm gì cũng phải dựa vào sắc mặt của Vương gia trước. Trong lòng Tú nhi thét gào, nàng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

      Trong vòng vài phút, Tuyết Y được mấy tên gia đinh kéo lên bờ. Việc nàng này làm đầu tiên là đẩy tên gia đinh đỡ bên cạnh mình ra, rồi vọt đến trước mặt Bộ Nhu Nhi rống to.

      " Ngươi..... Bộ Nhu Nhi!"



      Bộ Nhu Nhi né tránh, nàng trưng ra bộ mặt dịu dàng đầy hòa hoãn: “ Tuyết Y biểu muội à, người muội ướt hết cả rồi, nên nhanh về tắm rửa, rồi đổi xiêm y mới thôi.”

      cần người lo!” Đôi mắt trừng trừng nhìn Bộ Nhu Nhi như muốn rớt luôn ra ngoài, Tuyết Y nghiến răng quát: “Dám làm vậy với  ta, ngươi chết chắc rồi! Hôm nay ta giết ngươi, ta mang họ Sở nữa!”. Nàng ta hùng hổ ra lệnh cho đám gia đinh: “Tất cả dùng gậy, đánh chết con tiện nhân này cho ta!”

      “Các ngươi dám!” Dang rộng đôi tay, Tú nhi dũng cảm đứng phía trước che chắn cho Bộ Nhu Nhi.

      Tuyết y cười lạnh: “ Để ta cho ngươi xem ta có dám hay !” nàng vung tay lên, ra lệnh: “ Đánh chết cả tiểu nha đầu này cho ta! Xảy ra chuyện gì có ta lo, ta , ai dám làm khó ta!”

      “Dạ!” Đồng thanh hô lớn đáp lời, hơn hai mươi gia đinh vén tay áo, mang đầy vẻ quyết tâm tiến hành mệnh lệnh vừa được giao.

      Hơn hai mươi gia đinh, cơ thể cường tráng, mặt mang theo nụ cười méo mó dữ tợn, tay cầm mộc côn từ từ áp sát hai thiếu nữ bé . Bóng đen từ mấy tên gia đinh tỏa ra tràn tới rất nhanh, cơ hồ phủ kín cơ thể của cả hai thiếu nữ bé .

      Tú nhi sớm bị tình cảnh trước mặt dọa đến nhũn người, nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ Bộ Nhu Nhi: “ Vương phi, người mau chạy ! Nơi này có nô tỳ cản lại!”

      Bị cả đống kẻ dữ tợn bao vây như vậy, Bộ Nhu Nhi muốn chạy thoát cũng khó. Trong lòng Bộ Nhu Nhi lạnh lùng cười khinh bỉ, nàng nắm lấy tay Tú nhi: “ Có cùng nhau !”

      “Vương phi, cần lo cho ta, người mau chạy !” Cố gắng gia tăng thêm lực đẩy, muốn ép Bộ Nhu Nhi chạy , Tú nhi gào lên như muốn vỡ họng.

      “ Ha ha ha, hai người các ngươi hôm nay, người cũng đừng mơ chạy thoát!” Đắc ý dào dạt, Tuyết Y cười sung sướng tuyên bố.

      vậy sao… Bộ Nhu Nhi mỉm cười đầy nghi ngờ.

      “ Bổn vương cũng muốn nhìn, hôm nay, là ai chạy thoát!’

      Tiếng lạnh lùng truyền tới. Mọi người đứng hình.

      “Tứ… Tứ biểu ca!”

      Nghe thấy thanh quen thuộc, Tuyết Y mang nụ cười cứng đơ xoay người lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh, bước nhanh về phía Bộ Nhu Nhi.

      “Vương gia!”

      Bộ Nhu Nhi lớn tiếng kêu, chạy ngay đến bên Hoàng Phủ Nam Ninh, hai tay nắm chặt vạt áo, núp phía sau : “ Người thực trở lại! Thiếp thân bị dọa sợ muốn chết!”

      Phát ra thanh kiều nhu mì, trong đó còn có ngẹn ngào, Bộ Nhu Nhi làm như nàng bị dọa cho phát sợ. Dưới vạt áo của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng hé ra khuôn mặt nhắn tràn ngập sợ hãi, như của thỏ con vô hại, hoàn toàn ỷ lại vào .

      “Tiện nhân, ngươi mau buông tay! cho phép ngươi chạm vào Tứ biểu ca của ta!” Nhìn đôi tay vô lễ kia nắm vạt áo của Hoàng Phủ Nam Ninh, đôi mắt Tuyết Y như muốn phun lửa, vội vã tiến lại gần phía Bộ Nhu Nhi mà gào to.

      Giơ tay cản lại, Hoàng Phủ Nam Ninh chặt đứt ý định đen tối, muốn lại gần Bộ Nhu Nhi của Tuyết Y: “ Ngươi định làm gì?”

      “Tứ biểu ca, muội…” Phát ra vẻ lạnh lùng của Hoàng Phủ Nam Ninh đối với mình, cơ thể Tuyết Y ý thức được tự động run lên: “Muội… Huynh… Sao huynh lại trở về đây?” Tuyết Y đau khổ dằn vặt, nàng chắc là mình cho kiểm tra kỹ, biết có Tứ huynh ở đây nàng mới dám đến, vậy mà…

      “Nơi này là Vương phủ của ta, chẳng lẽ ta được trở về sao?” Khuyến mãi thế cái hừ lạnh cho Tuyết Y, Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt lạnh băng nhìn nàng: “Còn ngươi, mang nhiều người như vậy đến Vương phủ ta định làm gì?”

      “Muội…” Tuyết Y cúi đầu, vắt óc suy nghĩ cố để nặn ra mấy lời thoái thác.

      Mỉm cười lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nam Ninh với thanh lạnh lùng đến độ có thể hóa băng kẻ trước mặt: “ gì cũng vô ích, ta đều biết hết!’

      Thân thể Tuyết Y phát run vì sợ: “ Muội…”

      Hoàng Phủ Nam Ninh căn bản muốn nghe Tuyết Y giảo biện, tay túm áo nàng, lạnh giọng : “ Ngươi dám đến đây đánh người của ta, chúng ta tiến cung, tìm mẫu hậu để người phân xử!”

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 63 : Kéo vào hậu cung

      Edit: Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      “Ta muốn!’

      Nhắc tới Thái hậu, Tuyết Y ngay lập tức hiểu được dụng ý của , nàng bắt đầu giãy dụa muốn thoát.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “Giờ ngươi còn có tư cách câu đó sao? Ta cảnh cáo muội, muội lại nghe, ta đây cũng cần phải cho muội thể diện nữa.” lằng nhằng thêm nữa, túm áo Tuyết Y lôi .

      “Tiểu thư!” Đám gia đình nhà Tuyết Y đau lòng kêu lên.

      định rời , ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Nam Ninh bất chợt quét qua đám gia đinh nhà Tuyết Y, thấy trong tay mấy tên này vẫn càm con bổng, lạnh giọng quát: “Dám đến phủ ta làm loạn, lá gan lớn quá rồi phải ? chán sống lắm rồi có phải ?”

      " Nô tài....Nô tài dám!"

      Cảm giác lạnh sống lưng lập tức ập tới, mồ hôi tuôn như mưa, hơn hai mươi tên gia đinh cơ thể cường tráng, vội vã kêu to, cuống cuồng bỏ lại côn mộc, thối lui ra phía cửa trước.

      "Các ngươi...  Các ngươi được chạy! Tất cả quay lại đây cho ta!"

      Nhìn thấy hành động dũng của đám gia đinh, Tuyết Y nhịn được hét lên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh giật khăn tay Bộ Nhu Nhi cầm, hành động rất dứt khoát, nhét cái khăn vào miệng Tuyết Y. Làm xong, nắm tay Bộ Nhu Nhi, giọng : “ nào, tiểu bạch thỏ”

      “Ơ? đâu?” Trưng ra cái mặt trông rất ngố, Bộ Nhu Nhi giọng xíu xiu hỏi lại .

      "Tiến cung! mọi chuyện!"

      Trả lời mạnh mẽ dứt khoát, Hoàng Phủ Nam Ninh chân dừng  nghỉ, tay nắm chặt tay Bộ Nhu Nhi, kéo nàng về hướng cửa.

      Trong lòng tưng bừng hưởng ứng chủ ý của Hoàng Phủ Nam Ninh, bởi ý muốn của cũng rất hợp với mong muốn của nàng. Vừa nãy nàng còn sợ đưa nàng theo, giờ nàng rất ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

      “Vương gia, đợi ta với!” Cơ hội tốt như vậy, Lí Như Phong khó lòng mà bỏ qua. lớn tiếng kêu, rồi vội vã theo ba người phía trước, nhanh chân theo họ tới Hoàng cung.

      Tốp bốn người kỳ quái, với tốc độ chớp nhoáng, xuyên qua ngã tư đường kinh thành, vượt qua hành lang dài loằng ngoằng trong Hoàng cung, cán đích tới tẩm cung của Vương Thái hậu.

      “Ninh nhi, đây là có chuyện gì?” được hạ nhân thông báo từ sớm, Vương Thái hậu từ phòng ngủ ra, thấy trước mắt mình là nhóm người với phong cách kỳ quái, bà hơi giật mình.

      Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay túm áo Tuyết Y, đẩy nàng tiến về phía Thái hậu. Bị bất ngờ, Tuyết Y ngã úp mặt nền phòng. Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “Mới vừa rồi, Tuyết Y mang theo hơn hai mươi gia đinh đến phủ của nhi thần, kêu gào đòi đánh chết Vương phi của nhi thần. Nếu phải nhi thần về kịp, Vương phi của nhi thần khó có thể giữ được.”

      Dứt lời, kéo Bộ Nhu Nhi đứng sau lưng mình lên phía trước .

      "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu." Bộ Nhu Nhi giọng hướng Vương Thái hậu hành lễ.

      Bộ Nhu Nhi giờ, thân thể mảnh mai vẫn còn run nhè , trong mắt còn ầng ậng nước, hàm răng trắng noãn vì sợ hãi mà cắn môi dưới, ngay đến cả cánh môi cũng khẽ run, đây hiển nhiên là biểu tình sợ hãi toàn tập. Thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác nàng rất đáng thương, khơi dậy bản năng đầu tiên trong những người trông thấy, đó là muốn kéo nàng về phía ngực mình, dịu dàng che chở.

      Chau đôi mày xinh đẹp, Vương Thái hậu trầm giọng quát: “Tuyết Y, con sao lại làm thế hả? phải ai gia dặn con từ nay về sau được tìm đến Minh Vương phi gây phiên phức hả? Con vì sao lại nghe lời hả?”

      “Lại?” Tóm được từ đáng ngờ trong mấy câu quát mắng của Thái hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày: “Mẫu hậu, chẳng lẽ nàng ta lúc trước tới lần rồi sao?”

      Nghe hỏi vậy, Vương Thái hậu nhất thời sửng sốt: “Con biết sao? Vương phi của con cho con nghe sao?”

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chuyển hướng nhìn Bộ Nhu Nhi, lời thập phần trầm thấp: " Tiểu bạch thỏ, vì sao?"

      Bộ Nhu Nhi run lên, vội vã cúi đầu: “ Vương gia, thiếp thân… ra, cũng phải chuyện gì lớn, thiếp thân nghĩ, đều là người trong nhà, có thể bỏ qua được bỏ qua, cho nên…”

      “Cho nên, nàng khiến cho nàng ta càng được thể, tiếp tục đến bắt nạt!” Nối tiếp lời dang dở của Bộ Nhu Nhi, sắc mặt của Hoàng Phủ Nam Ninh tụt xuống mức tối rất nhanh, vực của từng từ được ra đều tăng dần mức độ.

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 64 : Nhốt đánh vào địa ngục

      Edit: Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      Bả vai run lên trước lời trách mắng cùa Hoàng phủ Nam Ninh, Bộ Nhu Nhi cúi đầu, dám gì thêm nữa.

      Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt tối đen, chuyển hướng nhìn sang Tuyết Y, đôi mắt bắn ra từng đợt ánh sáng sắc lạnh như dao, giống như muốn mang nàng ra băm thành đống thịt vụn.

      Bị Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn đến lạnh cả người, Tuyết Y chật vật bò  về phía dưới chân Thái hậu, gắt gao lôi kéo vạt váy của bà: “ , cứu con!’

      “Haizz”

      Đáp lại lời cầu cứu của Tuyết Y là tiếng thở dài dài.

      " Tuyết Y, con là làm cho ta rất thất vọng ." Lắc đầu, Vương thái hậu trầm giọng , " Ta cứ tưởng rằng con là đứa nghe lời, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng qua là do được sủng ái nên có điểm hơi  quá đáng. Nhưng là tại, ta phát ta sai lầm rồi."

      " !" Nghe Vương Thái hậu , Tuyết Y có cảm giác lòng nàng như bị tạt gáo nước lạnh buốt. Cố gắng vớt vát tình huống tại, nàng vẫn tiếp tục dùng sức túm chặt lấy góc áo của Thái hậu.

      Vương thái hậu đứng dậy quay đầu , nhìn đến Tuyết Y nữa.

      Nhìn Bộ Nhu Nhi đứng bên cạnh mình, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên, tiến lên trước : “Mẫu hậu, đây là nha đầu mà cho tới bây giờ người vẫn muốn đem gả cho nhi thần sao? kẻ tùy hứng làm bậy, coi thường nhân mạng, khư khư cố chấp, để ai vào mắt. Nếu nhi thần hôm nay về kịp lúc, chỉ sợ tiểu bạch thỏ tính mạng khó giữ!”

      Ngượng ngùng ngẩng đầu, Vương thái hậu liếc nhìn cái, rồi lại cúi đầu: " Ninh nhi, ai gia..."

      " Mẫu hậu, người cần nữa. Mẫu hậu chắc còn nhớ, nhi thần ở trước mặt người từng , về sau, nếu muội ấy vẫn tiếp tục quấy rầy, nhi thần tuyệt đối nể mặt nữa! giờ, muội ấy căn bản là xem cảnh cáo của nhi thần ra gì, nhi thần muốn mình còn phải nghĩ đến tình cảm thân thích gì gì đó với muội ấy nữa, mẫu hậu là trưởng bối, người tại nhi thần nên làm gì đây?” Lạnh lùng ngắt lời Vương Thái hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh giọng chất vấn.

      " , cưú con!" Nghe Hoàng Phủ Nam Ninh hồi như vậy, Tuyết Y sợ hãi cúi đầu, hai tay ôm chặt chân Vương Thái hậu, cố cầu cứu.

      Vương thái hậu : " Ninh nhi, tốt xấu gì nàng cũng là biểu muội của con, từ cùng nhau lớn lên. Con thể bỏ qua cho nàng được sao?"

      " Mẫu hậu, nhi thần bỏ qua cho nàng ta rất nhiều lần rồi." Cười khẩy, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng phản bác.

      " Nhưng là..."

      " Mẫu hậu, người đừng như vậy nữa. Nhi thần bởi nể mặt người là trưởng bối, nên mới đến hỏi ý kiến người trước. Nếu mẫu hậu thể cho nhi thần câu trả lời thuyết phục, vậy đừng trách nhi thần cũng như vậy, cố chấp, để muội ấy thấy hậu quả!" Nhìn Vương Thái hậu cố ý câu giờ, Hoàng Phủ Nam Ninh cắt ngang lời bà, trực tiếp .

      Vương Thái hậu ngẩn người giật mình: “ Chuyện này…”

      , đừng mà!” Hai hàng lệ chảy dài xuống, Tuyết Y ôm chân bà khóc lê hoa mang vũ.

      Vương thái hậu bất giác mềm lòng. " Ninh nhi, bằng ..."

      “Mẫu hậu!” Quyết để Vương Thái hậu có cơ hội biện hộ, Hoàng Phủ Nam Ninh mắt lạnh nhìn bà: “Nhi thần đếm đến ba, nếu người vẫn kiên trì muốn bảo vệ muội ấy, nhi thần trực tiếp lôi muội ấy , dùng cách của nhi thần để xử lí muội ấy!”

      cần!”

      Hai tiếng kêu to cùng vang lên, là của Thái hậu cùng Tuyết Y.

      Trầm ngâm trong thoáng chốc, Vương Thái hậu ngẩng đầu: “Người đâu, đem Tuyết Y tiểu thư ra ngoài, đánh năm mươi đại bản, rồi hộ tống nàng xuất cung, giao lại cho người nhà nghiêm khắc trông coi, nội trong ba tháng cho phép nàng xuất môn nửa bước. Trong vòng năm, được lui tới trong cung.”

      " !"

      Nghe phán quyết của Thái hậu, Tuyết Y cảm thấy toàn thân lạnh run, dám tin kêu lên nho .

      Thái hậu làm vậy chẳng khác nào làm cho Tuyết Y mất hết thể diện với đám hoàng thân quốc thích, thử hỏi về sau, nàng làm sao còn có thể tự nhiên cùng bọn họ lui tới được nữa.

      Vương thái hậu xoay người, vẫy vẫy tay: " Người đâu, đem nàng dẫn ."

      "Dạ!"

      Hai tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến tới, tả hữu hai bên đem Tuyết Y dẫn ra ngoài.

      " muốn! Con muốn bị đánh! , cứu con a! Con muốn a! muốn...!"

      Từ phía xa vẳng lại  tiếng kêu khóc thảm thiết của Tuyết Y, nét mặt Vương Thái hậu tràn đầy vẻ đành lòng, ngẩng đầu nhìn con trai mình.

      Khổ nổi, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đeo nguyên vẻ băng lãnh lạnh lùng mặt, vì tiếng kêu khóc của Tuyết Y mà có nửa phần dao động.

       

      --------*-------

       Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^
      Halong-ngoc, Lady87, tart_trung3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :