1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      150. Đại kết cục 1
      Beta: Isis Nguyễn

      Sr vì chậm trễ, mong mọi người thông cảm =.=!

      Minh Vương gia bị đánh!!!

      tại là tin bát nháo nhất tại vương triều Phượng Tường - - chỉ ở kinh thành mà là toàn bộ vương triều Phượng Tường. Lần này tin tức lan ra phạm vi rộng hơn rất nhiều.

      nay, tất cả người trong nước đều biết: Minh Vương gia xưa nay luôn ngang tàng ngạo nghễ, lại bị nhạc phụ đại nhân đánh te tua ngay tại Tướng phủ, sau đó lại bị xách cổ lôi về Minh Vương phủ vô cùng thê thảm. Cuối cùng, phụ thân của Minh Vương phi liền ôm ngoại tôn cõng nữ nhi, rất tự nhiên mà về nhà. Nhân chứng chứng kiến toàn bộ việc là toàn bộ hạ nhân của Tướng phủ, Minh Vương phủ, còn có mấy người đường ngày đó tất cả đều tận mắt nhìn thấy, còn về phần vật chứng sao - - phải Minh Vương phi tại ở nhà mẹ đẻ rồi còn gì?

      Hơn nữa, nghe , ngay hôm sau khi đánh Minh Vương gia nửa sống nửa chết, phụ thân của Minh Vương phi - - cũng chính là Bộ Ngưng Vận, Bộ đại nhân - - tự trói mình, chủ động tiến vào triều quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng mà, vẫn luôn kiên trì khẳng định rằng - - Minh Vương gia chính là đáng bị đánh. có thể chết, nhưng ai làm người đó chịu, thỉnh Hoàng Thượng cần trách phạt đến người nhà , nữ nhi của cũng tuyệt đối tuyệt đối trở về Minh Vương phủ.

      Hoàng đế Kim Loan thượng cũng vô cùng đau đầu.

      Đệ đệ mình bị đánh, lại là đệ đệ cùng cha cùng mẹ, về tình về lý mà , làm ca ca đều phải giúp đệ đệ mình đòi lại chút công đạo. Nhưng mà, căn bản là có công đạo đáng mới chết chứ. Chuyện này vốn chính là do em trai nhà mình gây nên. tại chỉ có thể là tự làm tự chịu. Hơn nữa, từ bị đứa em này chọc giận đến gần chết, thậm chí đến lớn cũng thay đổi, từ đáy lòng ra cũng hy vọng có thể thấy đệ đệ này bị dạy dỗ trận. Cho nên, sau khi nghe em trai bị đánh, cười thầm trong lòng trận rất vui vẻ. Vì thế, đối với Bộ Ngưng Vận cũng thay đổi cách nhìn, trong lòng muốn thăng quan cho . Bất quá, tại đầu sóng ngọn gió, phải kiềm chế chút mới được.

      Nhưng cũng phải lại, vô luận như thế nào Hoàng Phủ Nam Ninh cũng là vương gia, là hoàng thân quốc thích phải sao? Danh dự của hoàng thân quốc thích bị võ tướng tứ phẩm đánh, là làm bẽ mặt hoàng tộc. Cho nên, vì mặt mũi hoàng tộc suy nghĩ, nhất định phải thận trọng xử lý việc này. Nếu , tương lai nếu có người cũng đối đãi như vậy với hoàng thân quốc thích khác, rồi sau đó cuối cùng lan tràn thành phong trào, phải làm như thế nào chứ? Mặt mũi hoàng tộc bọn họ lúc đó biết giấu ở đâu?

      Hơn nữa, Vương Thái hậu cũng tới đây cầu tình. Vừa đau lòng vì con trai mình bị đánh, nhưng lại vừa cam lòng khi con dâu ôm cháu nội về nhà mẹ đẻ, lại luyến tiếc vì chưa thấy cháu nội mấy lần. lại, con trai mình đời này như vậy, sau khi bà do dự lúc, liền đem tất cả tiền đặt cược đều đặt người cháu nội bảo bối của mình. Dù sáng dù tối, lão nhân gia lúc nào cũng dặn dò hoàng đế rất nhiều lần: cần phải cùng Bộ đại nhân trở mặt, nếu , cháu nội bảo bối của bà trở về được.

      Nghĩ nghĩ lại, hoàng thượng liền kết luận: đánh Bộ Ngưng Vận ba mươi trượng, giáng xuống bậc, phạt ba tháng ở nhà suy ngẫm về lỗi của mình. Ba tháng sau, liền chuyển ra biên quan, tiếp nhận chức vụ của Vũ tướng quân lớn tuổi.

      Điểm trách phạt này, tuy đến nơi đến chốn, nhưng mặt mũi hoàng tộc có trở ngại là được!!! Hơn nữa, trong triều người bị Hoàng Phủ Nam Ninh ức hiếp cũng phải là số ít, nghe bị đánh tới thừa sống thiếu chết, trong lòng nhiều người cũng sảng khoái. Cho nên, sau khi biết Bộ Ngưng Vận như vậy, mọi người cũng đều thở dài hơi, khi Bộ Ngưng Vận về nhà liền vội vàng tiến đến thăm, có người ngại mặt mũi gọi người đến đưa rất nhiều lễ vật quý trọng, để bày tỏ lòng ủng hộ.

      Trong lúc đó, triều và dân chúng phía dưới, mọi người đều ủng hộ Bộ gia bọn họ.

      Đáng thương Minh Vương gia, phải xem lại nhân phẩm của ngươi nha.

      Cho nên, mặc dù bị phạt trượng, cũng bị hoàng đế mắng trận, nhưng tâm tình Bộ Ngưng Vận rất tốt, đường ngoài miệng vẫn còn cười được.

      "Nhu nhi."

      Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy nữ nhi ôm hài tử nằm giường, khóe miệng của giương cao hơn.

      "Cha, người đến rồi." Nhìn thấy , Hạ Mộng cũng khẽ mỉm cười.

      trải qua nhiều chuyện như vậy, nghĩ tới, nàng lại trở về nơi này, cũng cùng vị phụ thân này trùng tu quan hệ. nay, địa vị của nàng trong phủ cũng tăng vọt, mà ngay cả Bộ phu nhân cũng dám đem nàng khi dễ như trước nữa.

      "Ừ." Bộ Ngưng Vận liền vội vàng gật đầu, bước nhanh tới.

      Tới trước giường, đưa tay ôm cháu nội, "Để cho ta xem, hôm nay tiểu Duệ nhi của chúng ta có ngoan hay nào?"

      Đúng vậy, kể từ khi đón mẹ con Hạ Mộng trở lại, tiểu hài tử này sau khi sinh gần nửa tháng vẫn chưa có tên, Bộ Ngưng Vận giận dữ, lại đem Hoàng Phủ Nam Ninh rủa từ đầu đến chân mười lần, sau đó mới thở phì phì : "Nếu tuyệt tình như vậy, chúng ta cũng cần nữa, đứa này coi như hài tử của Bộ gia chúng ta, ta tự đặt tên cho nó." Buổi tối hôm đó, sau khi trở về thư phòng, lại tìm quan văn quen biết thỉnh giáo, sau hồi lâu, cuối cùng mới cho hài tử lấy cái chữ “duệ” này. Hi vọng về sau thông minh cơ trí, vô dụng giống như cha nó. Đương nhiên, đằng sau là giải thích của Hạ Mộng.

      "Đương nhiên ngoan ngoãn mà!! Trừ ăn nãi ra sau đó đem bà vú cắn đau, những lúc khác đều rất ngoan ngoãn chịu ngủ đó." Mỉm cười đem con giao tay , Hạ Mộng dịu dàng .

      Kỳ , hài tử lớn như vậy, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng chưa tới cái gì có ngoan hay ngoan.

      "Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Liền tranh thủ ôm tiểu oa nhi ở tay, xem khuôn mặt bé con nhắn đáng như vậy, Bộ Ngưng Vận quả thực cười đến nheo mắt, "Quả nhiên là cháu của Bộ Ngưng Vận ta, bộ dạng giống ta như đúc"

      Rất tốt, câu đầu tiên liền đem Hoàng Phủ Nam Ninh cho qua bên rồi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với . Hơn nữa, lời này gần đây ngày càng rất nhiều, ràng là tẩy não phải sao? chỉ với , mà còn với tất cả mọi người, chính là muốn khẳng định cùng Minh Vương phủ đoạn tuyệt hoàn toàn.

      Hạ Mộng cười mà .

      Nhìn hài tử, Bộ Ngưng Vận mới lưu luyến ngẩng đầu lên: "Hôm nay nó ăn mấy lần nãi rồi? Ăn được nhiều ?"

      "Ăn ba lần, mỗi lần đều rất khá" bà vú vội vàng đứng ra trả lời, "Tiểu tổ tông này khẩu vị lớn, nếu phải của ta nhiều, có điểm ứng phó kịp." Chẳng những khẩu vị lớn, bé con này khí lực cũng rất lớn, cho nên thường đem nàng hút đến cực kỳ đau nhức.

      "Ha ha ha, tốt! tốt! Ăn nhiều chút, sau này thân thể mới cường tráng được, về sau mới ra trận giết địch cùng gia gia phải nào?" Nghe vậy, Bộ Ngưng Vận càng cười to vui vẻ hơn, nhìn lại bà vú, "Vất vả ngươi, chỉ cần ngươi chuyên tâm chăm sóc cháu ta, ta nhất định bạc đãi ngươi."

      "Lão gia, khổ cực, chút cũng khổ cực, chỉ cần trông thấy khuôn mặt nhắn đáng của Tiểu công tử, cho dù bị cắn chút xíu cũng có gì." Vội vàng lắc đầu, bà vú cũng vui tươi hớn hở .

      Nàng tâm nha.

      Tiểu oa nhi này, mặc dù còn , nhưng miệng chưa bao giờ tha người, luôn biết dùng khuôn mặt nhắn đáng của mình lừa người, đầu tiên là luôn làm cho người thường nhìn thấy liền thích, nên khi tiến tới chút cũng đề phòng. Người nào ôm nó, nhất định nó có cắn nha.

      Hạ Mộng thường thường hồi tưởng: chờ nó trưởng thành, nghiệt giống như cha nó chứ?

      Nhớ tới cha bé con... Tâm khẽ trầm xuống. Thôi, muốn, dù sao tên kia cũng sống tốt. Bên cạnh phải có Lý Như Phong sao?

      "Đúng rồi, Nhu nhi." Suy nghĩ chút, Bộ Ngưng Vận lại đem tiểu tử ngủ say trả lại, hé ra khuôn mặt nghiêm túc.

      Biết có chuyện quan trọng cần phải , Hạ Mộng vội vàng giương mắt. "Cha, có chuyện gì sao?"

      "Duệ nhi chuẩn bị tròn trăm ngày, con định tính thế nào?"

      "Con..."

      Nếu như ở vương phủ, cần ai nhắc nhở, khẳng định nàng làm. Nhưng tại... Đó là chuyện quá khứ rồi, cả nhà bọn họ tại đều đầu sóng ngọn gió, nếu như tại lại lo nhiều làm nhiều, kia phải lại tát cái nặng vào mặt Hoàng gia hay sao? Cơn tức này Hoàng Thượng cùng Vương Thái hậu khẳng định nhẫn được. Lúc đó, có khi lại thừa nhận đứa này là của Bộ gia nữa.

      "Ta suy nghĩ, tại ta chịu phạt ngẫm lại lỗi lầm gây ra, cũng nên gặp nhiều người, cho nên, dịp lễ trăm ngày của hài tử lần này chắc làm được rồi. Chúng ta ráng chờ chút, qua hai tháng nữa, chờ cha xuất quan, trước khi dời nhà biên cương, chúng ta mở tiệc tiễn đưa, thuận tiện tổ chức trăm ngày, con thấy thế nào?"

      "Tốt." Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu.

      Đây chính là ý kiến hay. Lấy thăng quan để tổ chức trăm ngày, cho dù trong lòng Hoàng Thượng bọn họ khó chịu, vậy cũng còn lời gì có thể .

      Bất quá, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể nhịn đến khi đó ???

      Hạ Mộng tròn mắt. Chỉ sợ, cho dù Hoàng Phủ Nam Ninh vội, Vương Thái hậu đều muốn gấp đến độ nổi điên rồi. Dầu gì cũng là cháu nội bảo bối của bà ta mà!!!

      =================================

      Đúng như Hạ Mộng đoán.

      Trong khi Bộ phủ vui vẻ hòa thuận, mọi người cùng nhau vây quanh tiểu oa nhi cười, trong Minh Vương phủ lại mảnh bi thảm. Mọi người mặc kệ chuyện hay lại, tất cả động tác đều cố thả nhất có thể, e sợ nếu tạo ra bất kì thanh gì khiến Minh Vương gia nghe được, vậy bọn họ rất có thể bị xử lý vô cùng thê thảm.

      "Hoàng Phủ Nam Ninh."

      Nhưng mà, lại có người to gan lớn mật, dám lấy thân thử nghiệm.

      "Ai? Ai dám tại phủ bổn vương gây chuyện? Bước ra đây cho bổn vương?"

      "Ra ra." thân ảnh thon thả xuất , Lý Như Phong mặt lạnh trừng mắt nhìn , "Ta tới, ngươi làm gì ta nào?"

      "Như, Như Phong. Sao lại là ngươi?" Thấy , Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, vội đứng lên.

      " phải là ta, ngươi cho rằng còn ai vào đây tìm ngươi?" Hừ tiếng, Lý Như Phong lững thững tới, "Đừng với ta, ngươi định để mọi chuyện như vậy luôn?" Nhìn xung quanh chút, tặc tặc, đồ đạc trong phòng lung tung, đệm giường lộn xộn, nền nhà dơ bẩn, nơi này cùng ổ chó có cái gì khác nhau chứ? ngờ lại trở nên thê thảm như vậy.

      "Chứ phải sao đây?" Hít hít mũi, Hoàng Phủ Nam Ninh vô lực nhìn , "Tiểu bạch thỏ nàng rồi."

      "Nàng là bị ngươi đuổi ." Lý Như Phong quát khẽ, "Hơn nữa, nàng , chẳng lẽ ngươi cũng tìm nàng trở về sao?" Đều ở kinh thành, chỉ cách nhau có khoảng, chuyến đón người, căn bản tốn bao nhiêu thời gian.

      "Ta thử rồi, nhưng cơ bản là bọn họ có quan tâm đến ta!" Cúi đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh rầu rĩ .

      "Vậy ngươi lại tiếp. Ngày ngày , liên tục , cho đến khi bọn họ để ý ngươi mới thôi."

      " cần. Kia quá mất mặt."

      cũng biết mất mặt hai chữ viết như thế nào sao? Lý Như Phong hừ "Dù sao mặt của ngươi sớm mất hết rồi, tại ném được ném ."

      "Ta cần." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu xuống, "Đường đường là vương gia, bị nhiều người vây xem như vậy, vốn đủ mất mặt rồi, bây giờ còn muốn ta ngày ngày tới đó, chẳng phải mất mặt xấu hổ hơn sao? Ta đây mới cần!"

      "Vậy ngươi có muốn Minh Vương phi trở lại ?" Lý Như Phong hỏi.

      "Muốn." Đối với vấn đề này, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời chắc chắn.

      Lý Như Phong liền trừng " như vậy, ngươi còn mè nheo cái gì nữa?"

      "Ta..." Hoàng Phủ Nam Ninh giùng giằng.

      Nếu như Hạ Mộng là ở địa phương khác, sớm phá cửa mà vào, trực tiếp đem nàng khiêng vai trở về nhà. Nhưng còn bây giờ sao? Nàng là ở Bộ phủ. Trước kia đối với Bộ phủ cũng thèm để ý, cũng chỉ là tiểu phủ nho . Nên đều khinh thường. Nhưng mà, kể từ khi bị Bộ Ngưng Vận hung hăng đánh gần chết, mới biết được vị nhạc phụ này có bao nhiêu lợi hại - - hoàn toàn phải là đối thủ của vị này. Hơn nữa ngày đó, bị Vương Thái hậu thúc giục tiến đến đón Hạ Mộng hồi phủ, lại bị ngay trước mặt những người vây xem trận thoá mạ, Bộ Ngưng Vận càng mực chắc chắn: Nghĩ đến bồi tội? có cửa đâu. Muốn con trở về? thể nào! Ngươi dám xông vào. Ta liền cắt đứt chân của ngươi. Cùng lắm ta liều mạng già này với ngươi đến cùng!!!

      cần phải đem khuôn mặt già nua kia liều mạng cùng , chỉ cần nhìn thấy bộ dáng kia cũng đủ đáng sợ lắm rồi!!!

      Cho nên, khiếp đảm, kẹp lấy cái đuôi xám xịt bỏ chạy. Trở lại vương phủ liền đóng kín cửa, sau đó bước cũng ra. (=.= toilet hả ?)

      Quanh quảnh lại cũng nửa tháng trôi qua!!!

      Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thất bại đến thế, thất bại đến mất hết cả mặt mũi tôn nghiêm.

      Loại cảm giác thất bại này làm vạn phần uể oải, phí hoài ý niệm bản thân trong đầu.

      "Ngươi đừng có làm cái vẻ mặt ai oán đó với ta, đứng lên!!"

      Chợt, Lý Như Phong túm lấy cổ áo lôi thẳng dậy!!

      Bị túm cổ như vậy liền làm nhớ lại ngày đó bị Bộ Ngưng Vận xách đường, cơn ác mộng khơi dậy, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng hất tay ra, tung ra cước đạp thẳng vào người Lý Như Phong.

      "Hoàng Phủ Nam Ninh."

      Vì vậy, Lý Như Phong cũng nổi bão. "Có bản lĩnh ngươi cùng người cướp thê tử của ngươi mà đánh, đối với người tay trói gà chặt như ta động thủ, ngươi làm nam nhân như thế nào hả?"

      A.

      Phát mình vừa rồi phản ứng hơi thái quá, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng qua nâng dậy. "Như Phong, ngươi sao chứ?"

      Đổi lại là ngươi bị người liều mạng đánh quyền sau đó đạp cước xem thử có sao được ? Lý Như Phong cảm thấy xương cốt của đều muốn rã ra rồi.

      Lườm cái, rằng, lướt qua , yên lặng ra ngoài.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lúc này tim như bị nhéo cái, "Như Phong." Vội vàng đuổi theo.

      Theo bước ra, hai người đều xuất dưới ánh mặt trời xán lạn, Lý Như Phong mới dừng bước lại " tại, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi kế tiếp định làm như thế nào?"

      Kế tiếp?

      Hoàng Phủ Nam Ninh bị hỏi đến, liền trả lời "Ta biết"

      có Hạ Mộng bên người, cảm thấy cuộc sống này trôi qua chút tư vị cũng có, bất quá là sống ngày nào hay ngày ấy thôi.

      Chẳng lẽ biết? Bĩu môi, Lý Như Phong tức giận: "Ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có muốn đem Minh Vương phi trở về ?"

      "Ta muốn!"

      Vội vàng gật đầu. Mấy ngày nay, ngoại trừ ngẩn người chính là hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp khi ở cùng Hạ Mộng chỗ, mà ngay cả nằm mơ đều nhớ lại. Nhưng mà càng nhớ kỹ, mỗi lần tỉnh lại, đối mặt với vương phủ trống vắng, trong lòng càng thêm đau đớn. Càng xa nhau, lại càng muốn nhớ lại, càng nhớ lại càng đau. Cứ thế mãi, đều nhanh muốn chết rồi!!

      "Nếu muốn thế, ngươi còn mau tỉnh lại cho ta!!!"

      "Như thế nào... Tỉnh lại?"

      Ánh mắt vô tội lại u oán lên, Lý Như Phong muốn giết chết .

      "Đó là chuyện của ngươi!"

      "Ta... biết" Lần nữa thất bại cúi đầu, thân thể Hoàng Phủ Nam Ninh đều nhanh co lại thành đống nho .

      Biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng vô lực này. Lý Như Phong cũng cảm thấy vô lực theo "Vương gia, truy hồi vợ con của ngươi như thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi cũng sao ý tưởng sao?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu.

      Ngao….

      Lý Như Phong muốn đem đầu tên nam nhân này đập vào đá. Nam nhân này vốn có ngu như vậy mà.

      "Chẳng lẽ ngươi thể nghĩ biện pháp, tạo cơ hội gặp vương phi ."

      "Gặp nàng?" Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức hào quang lại chìm xuống, "Bộ Ngưng Vận cho ta vào cửa."

      " cho vào cửa, chẳng lẽ ngươi biết dùng phương pháp khác sao?" Lý Như Phong tức giận giậm chân, mới giam mình trong phòng vài ngày, đầu óc nam nhân này đều gỉ sét hết rồi sao?

      "Cái gì phương pháp khác? Leo tường sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền hỏi.

      Lý Như Phong nhức đầu. "Ngươi tin hay , chỉ cần ngươi dám làm như thế, Bộ đại nhân nhất định giơ đao giết đến, đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

      Hoàng Phủ Nam Ninh run mạnh cái "Vậy ngươi phương pháp gì?"

      "Ta..." tới lui, tại sao lại đem vấn đề đẩy tới đầu thế này? Lý Như Phong vô lực. Lúc lắc đầu, tay túm lấy nam nhân, "Chẳng lẽ ngươi quên, con trai của ngươi chuẩn bị đầy tháng sao?"

      "Ngươi nên với ta về nó!"

      đến con trai, trong lòng nhịn được đau nhức thêm. Nữ nhi của a, tâm tâm niệm niệm nữ nhi mười tháng, như thế nào vừa ra, lại là nam hài. tiếp thụ được chuyện này mà.

      Hơn nữa, nếu phải vì nó, và Hạ Mộng trong lúc đó cũng tiến đến bước này, gia đình của cũng vì vậy mà chia năm xẻ bảy. Đều là tiểu tử kia tạo thành, hận.

      "Ngươi…" Đều như vậy, lại còn có tâm tình để đùa. Lý Như Phong là tức chết.

      Túm lấy lỗ tai , dùng sức nhéo cái.

      "Đau!!!" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng kêu to.

      Lý Như Phong hừ lạnh. " ra là ngươi cũng biết sao? tại, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghĩ đem Minh Vương phi trở về như trước hay ?"

      "Ta muốn." nằm mộng cũng muốn ấy chứ!!!

      "Tốt lắm, muốn theo lời làm tốt cho ta!" tay kéo lỗ tai túm tới bên, Lý Như Phong nhàng đối với ghì giọng .

      Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, mặt lập tức biến hoá. Từ đau đớn khó nhịn, đến kinh ngạc, tiếp tục kinh ngạc, rồi đến mừng rỡ, cuối cùng, đúng là hai mắt tỏa sáng, căn bản là còn để ý đến đau đớn lỗ tai nữa.

      =====================================

      Chờ hài tử tròn tháng, Bộ phủ có mở tiệc, Minh Vương phủ cũng . Hai bên vẫn liên tục giữ vững dấu hiệu muốn qua lại, mọi người tiếp tục ai đường nấy, ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh vô ba, nhưng là buồn chết những người chờ xem náo nhiệt tại cửa rồi.

      Chẳng lẽ, Minh Vương gia định bỏ qua như vậy? Lần tranh đấu này, chấm dứt bằng việc Bộ phủ thắng lợi sao? ràng, Minh Vương gia phải là người như thế mà.

      vất vả, sau tròn tháng ba ngày, trong cung truyền ra thánh chỉ, thỉnh mẹ con Minh Vương phi vào cung. Vương Thái hậu tự mình ra thánh chỉ.

      Từ xưa đến nay Vương Thái hậu đối với mình cũng tệ, sau khi sinh xong hài tử cũng đến thăm an ủi qua chính mình mấy lần, mặc dù trong thời gian gần đây phụ thân cùng Hoàng Phủ Nam Ninh nháo lên như vậy nhưng Vương thái hậu vẫn đối tốt với nàng như trước kia, Hạ Mộng nàng cũng phải biết ý mà làm. Cho nên, cho dù là biết mưu, nàng cũng chỉ biết ôm hài tử, cùng Bộ phu nhân, ngồi kiệu trong cung phái ra.

      "Minh Vương phi."

      Kiệu vừa đến nơi, thấy Vương Thái hậu đứng đó chờ. Liền ra đón, căn bản cho nàng hành lễ, đích thân dắt nàng, đoàn người đến nội điện, an bài cho nàng ngồi ghế êm: "Con vừa mới ra tháng, thân thể còn yếu, cứ tiếp tục nằm . sao."

      "Như vậy sao được ạ." Hạ Mộng giọng .

      Vương Thái hậu khoát khoát tay, "Có gì được. Chúng ta đều là người nhà, cũng ở lâu như vậy rồi, hiểu tận gốc rễ, cần gì quan tâm nhiều như vậy, Bộ phu nhân, ngươi phải ?"

      "Dạ dạ dạ." Lần đầu tiên tiến cung, đối mặt với Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, Bộ phu nhân khẩn trương đến độ hô hấp nhanh đến độ thở nổi, tự nhiên người ta gì đều gật đầu đồng ý.

      "Con xem, mẫu thân con đều đúng rồi, con liền nằm xuống !" Chỉ là muốn làm cho nàng phụ hoạ mà thôi. tại mục đích đạt đến, Vương Thái hậu lập tức ném nàng sang bên, nhìn hướng Hạ Mộng.

      Hạ Mộng gì, chỉ đành phải gật đầu. "Vậy cung kính bằng tuân mệnh."

      Tất cả mọi người cùng nhau ngầm hiểu nhắc đến người nào đó, cực lực duy trì ngoài mặt bình thản.

      "Như vậy..." Sau đó, ánh mắt Vương Thái hậu nóng rực rơi vào tiểu oa nhi, "Giường nệm quá , hình như chỉ đủ cho con nằm, như vậy hài tử..."

      Hạ Mộng là người thông minh, liền vội vàng đem tiểu oa nhi đưa qua: "Như vậy, làm phiền thái hậu hỗ trợ ẵm tiểu nhi chút."

      Gọi thái hậu, phải là mẫu hậu, có thể thấy được nàng thực bị chuyện này làm cho thương tâm rồi.

      Trong lòng Vương Thái hậu chợt đau nhói, chỉ có thể nặn ra khuôn mặt tươi cười, " có gì, ai gia luôn thích tiểu hài nhi, huống chi đây là con cháu Hoàng gia."

      Đây là bắt đầu cùng nàng tranh hài tử sao?

      Hạ Mộng nghe vậy, chỉ cười cười .

      Thấy nụ cười của nàng, Vương Thái hậu muốn nhưng lại thôi, chỉ có thể đem tiểu oa nhi tiếp nhận, nhìn bé con lớn lên ít, làm thế nào cũng hết.

      "Ha ha, vài ngày gặp, bé con lại lớn lên rồi sao? Khuôn mặt nhắn mỉm cười càng xinh đẹp hơn, cùng Ninh nhi lúc giống nhau như đúc." Cười nhạt tiếng, lão nhân gia lần nữa lấy đề tài ra mà .

      Hạ Mộng nghe, tiếp tục mỉm cười, dù sao chính là tiếp lời. Vương Thái hậu vì vậy thông minh chuyển hướng Bộ phu nhân bên kia: "Quốc trượng phu nhân, ngươi !"

      Cũng gọi quốc trượng phu nhân rồi, hay cho giọng thân mật, Bộ phu nhân thụ sủng nhược kinh, ngồi yên, "Cái này... Cái kia..." Xem Hạ Mộng chút, lắp bắp hồi, nàng cũng biết nên cái gì cho phải.

      Thấy thế, Vương Thái hậu cũng vài phần tức giận.

      Đành phải cúi đầu, lại trêu chọc tiểu oa nhi trong ngực, đột nhiên nàng phảng phất tựa như nhớ tới cái gì : "Đúng rồi! Tô chiêu nghi cũng muốn gặp con lần. Con của nàng cũng đầy tháng, bằng hai người gặp lần, nhìn hài tử của nhau chút, như thế nào?"

      "Tốt." khí trường thập phần cổ quái, nàng sớm ở nổi nữa rồi. có cơ hội như vậy, Hạ Mộng đương nhiên phải nắm chặt.

      "A. Kia... Vậy ta đây?" Bộ phu nhân vội vàng đứng lên, bộ dáng tay chân luống cuống.

      "Ha ha, quốc trượng phu nhân, ngươi liền ở chỗ này cùng trò chuyện với ai gia . Ai gia cũng lâu có người trò chuyện rồi." Cười tiếng, Vương Thái hậu đem nàng lưu lại nơi này.

      "A… A, dạ"

      Trong lòng thoáng khẩn trương hơn. Nhưng là lời thái hậu, nàng thể từ chối, thân thể Bộ phu nhân liền run lên cái.

      Hạ Mộng thấy thế mỉm cười, được Tú nhi nâng đỡ đứng dậy, ôm lấy hài tử, đối với Vương Thái hậu hành lễ cáo từ, dưới hướng dẫn của cung nữ hướng tẩm cung Hạ Tình đến.

      Nhưng mà - -

      Có chỗ thích hợp nào đó.

      Dừng bước lại, Hạ Mộng nhìn chung quanh chút.

      "Vương phi, làm sao vậy?" Tú nhi cũng vội vàng dừng lại, hỏi.

      Cung nữ phía trước dẫn đường cũng lập tức dừng lại, quay sang ôn nhu hỏi: "Minh Vương phi, ngài làm sao vậy?"

      "Con đường này đúng." Sắc mặt Hạ Mộng nghiêm lại, "Ta nhớ tẩm cung của Chiêu nghi phải đường này."

      "A, Minh Vương phi ngài là biết, đường đến tẩm cung của Tô chiêu nghi có rất nhiều đường, đường này tự nhiên cũng là hướng bên kia đến, ngài chỉ biết có vài đường, cho nên thấy lạ là phải rồi. Nhưng mà, nô tỳ bởi vì thường xuyên , cho nên ý thức liền mang ngài hướng con đường này ." Khẽ mỉm cười, cung nữ dịu dàng .

      Mặc dù giọng có vài phần bình tĩnh, nhưng Hạ Mộng vẫn bỏ lỡ trong mắt nàng chợt lóe vài tia kinh hoảng.

      Mặt lập tức trầm xuống, "Ngươi láo!"

      Cung nữ sững sờ, "Nô tỳ dám."

      "Ngươi ràng làm thế!!" Hạ Mộng quát chói tai, "Cho dù đường đến tẩm cung của Tô chiêu nghi có vạn đường, nhưng ta vẫn biết số con đường quanh đây. Đường này, cho dù cũng có thể thông bên kia, khẳng định cũng muốn qua vài đường quanh co ít. Ta mới trải qua thời gian ở cữ xong, thân thể còn hết sức yếu ớt, ngươi lại mang ta lung tung, khi để cho ta mệt nhọc, bị trúng gió, ngươi có biết chịu hậu quả gì hả?"

      "Đúng vậy. Thân thể Vương phi rất yếu, ngươi lại dám đem vương phi lăn qua lăn lại, chẳng lẽ là muốn sống sao?" Tú nhi lập tức cũng hiểu, lúc này đem mặt trầm xuống, nghiêm nghị quát lớn.

      Hai người lực lượng hợp chung vào chỗ, hù dọa tiểu cung nữ run lên.

      "Ta ta ta..."

      Tõm.

      Dứt khoát hai chân mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống đất. "Vương phi, nô tỳ phải cố ý. Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là... Chỉ là..."

      "Các ngươi cần phải trách phạt nàng, hết thảy đều làm theo lệnh của bản vương."

      lúc này, chợt nghe thanh trầm thấp hữu lực truyền lọt vào trong tai, tiếng bước chân trầm ổn từ từ đến gần, đem lực chú ý hướng người vừa .

      "Vương gia."

      Phát , Tú nhi cả kinh, vội vàng muốn bái kiến, nhưng Hạ Mộng giữ nàng lại.

      "Vương gia." Cung nữ như túm được cái phao cứu mạng, quỳ xuống đất, liên tục ngừng dập đầu với .

      "Tốt lắm, ngươi xuống ." Khoát khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt thanh .

      "Dạ." Như được đại xá, cung nữ đứng lên bỏ chạy.

      "Ngươi cũng xuống." Nhìn lại hướng Tú nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .

      Tú nhi sững sờ, theo bản năng liền lắc đầu. "Vương phi nàng..."

      "Tú nhi, ngươi . làm gì ta." Đẩy đẩy nàng, Hạ Mộng cũng dịu dàng .

      Nghe lời của nàng, Tú nhi mới bỏ xuống lòng phòng bị, ngoan ngoãn hành lễ: "Dạ." Lui qua bên.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Đem hạ nhân lui , Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm hồi kích động mạnh lên, liên tục ngừng bước đến trước mặt nàng.

      Nhưng Hạ Mộng gấp rút lui về phía sau vài bước: "Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh thủ lễ."

      "Chúng ta vốn là phu thê, thủ lễ cái gì?" Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng quát khẽ.

      Hạ Mộng ngẩng đầu cười khẽ. "Từ hơn nửa tháng trước, ta mang theo hài tử rời vương phủ, quan hệ phu thê của chúng ta cũng chỉ còn là danh nghĩa."

      Ngẩn ra, Hoàng Phủ Nam Ninh thể tin được, nhìn nàng : "Tiểu bạch thỏ, nàng là ?"

      Hạ Mộng tiếp tục cười. " phải lúc đó chàng cũng phản ứng hay gì, phải là ngầm bày tỏ thái độ đồng ý đối với chuyện đó hay sao?"

      Cho nên, vấn đề phải ở nàng, mà là chấp nhận!!!

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại sững sờ, vội vàng lắc đầu "Ta có ý đó."

      "Chàng có" Hạ Mộng trầm giọng .

      "Ta có."

      "Chàng có."

      "Ta có."

      "Chàng có."

      "."

      "Có."

      " có."

      "Có."

      ...

      Cứ lặp lặp lại, Hoàng Phủ Nam Ninh càng càng kích động, còn Hạ Mộng lại trước sau như bình tĩnh vô ba. Cuối cùng, Hoàng Phủ Nam Ninh còn giữ được bình tĩnh nữa.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng thể đối với ta như vậy!!" Quát to tiếng, giơ tay qua ôm lấy nàng.

      Hạ Mộng lập tức tránh "Vương gia, thỉnh thủ lễ."

      Thủ cái lễ rắm nó. Giữa bọn họ chuyện gì cũng xảy ra, còn thủ lễ cái rắm!

      Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống. "Cùng lắm ta lập tức chiêu cáo thiên hạ, nàng lại là Minh vương phi của Vương phủ, đời này đều là thế!!"

      "Vậy cũng chờ khi khác ." Hạ Mộng bĩu môi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngốc rồi.

      Vì cái gì lần nữa gặp nhau, trong lòng kích động phiên giang đảo hải, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ nàng ...

      được đâu!

      Theo bản năng ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này, Hoàng Phủ Nam Ninh ý vị lắc đầu. , thể nào!!! Tiểu bạch thỏ, nàng thể nào đối với như vậy.

      "Chàng... Nhìn ta như vậy làm gì?"

      Phát ánh mắt của rất thích hợp, Hạ Mộng tự chủ được lui về phía sau hai bước.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức bước đến trước mặt nàng, "Tiểu bạch thỏ." Hai tay ấn lên vai của nàng, cầm chặt.

      Ngô, là nàng.

      Thân hình nho này, cảm giác đụng vào rất mềm mại, mùi thân thể thơm thoang thoảng, có chỗ nào người nàng mà thích. cũng lâu có chạm qua. Lần nữa cảm nhận được nàng chân chân tồn tại, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cảm động đến muốn khóc.

      giây sau, liền đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thụ nàng tốt.

      Nhưng mà, lúc nghĩ định làm vậy, bả vai Hạ Mộng liền hất lên, lại đem vứt qua bên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người. "Tiểu bạch thỏ..."

      "Chớ lộn xộn, Duệ nhi mới vừa ngủ. Nếu đánh thức nó, nó lại khóc lớn."

      Đứa này tính tình xấu cực kỳ, mỗi lần chỉ cần ăn chưa no, lúc đói bụng, ngủ đủ, hoặc là ai dám trêu chọc nó, hay chỉ là tâm tình tốt, bé con này liền khóc cho ngươi nghe. Phải dụ dỗ lâu mới nín.

      Nghe nàng nhắc tới hài tử, Hoàng Phủ Nam Ninh mới chú ý tới tiểu hài tử trong ngực nàng. Dừng lại chút, cỗ tức giận trong lòng lại trào lên.

      "Nó sao cũng ở đây?"

      "Con của ta, vì cái gì nên ở chỗ này!" Hạ Mộng hừ lạnh.

      Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại. "Tiểu bạch thỏ, bây giờ cần để ý đến nó, tại, ta chỉ muốn cùng nàng thôi."

      "Nhưng mà ta muốn cùng chàng." Hạ Mộng lạnh nhạt cự tuyệt, "Hơn nữa, nếu như cho cha biết ta chuyện với chàng, cha nhất định tức giận. Hôm nay trước lúc tiến cung, cha ngàn lần dặn dò, bảo ta nhất định phải coi chừng, thể nào chàng cũng tiến cung."

      Quả nhiên, Bộ Ngưng Vận đoán được rất chính xác!! Kỳ điểm này nàng cũng sớm đoán được, đám người bọn họ có tính toán gì nàng đều biết hết. Nhưng mà, nếu bọn họ , nàng cũng giả vờ như biết.

      "Tiểu bạch thỏ..."

      "Minh Vương gia." Cắt đứt lời của , Hạ Mộng nhàng cười tiếng, "Gió nổi lên rồi, bên ngoài rất lạnh, hài tử chịu nổi, chúng ta nên rồi."

      "Tiểu bạch thỏ."

      Mở miệng một tiếng hài tử, hai tiếng tiểu hài tử, trong lòng nàng còn có chút trọng lượng nào nữa ? Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến cắn răng, tay hung hăng đè lại bả vai nàng. Nàng thử chống lại xem.

      Hạ Mộng sững sờ "Chàng..."

      "Oa"

      Ngay tại lúc này, tiểu oa nhi bị đánh thức. Do có ngủ đủ, nên ánh mắt của bé con vẫn chưa hoàn toàn mở ra liền toét ra cái miệng nhắn khóc lớn.

      Này…

      Ngay lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm giác được đầu như muốn nức ra vì đau đớn.

      "Này này này... Nàng xác định đó là hài tử mới tháng tuổi sao?"

      Vì cái gì khóc to như vậy chứ, phảng phất như tràng thanh dài, muốn tiến vào lòng , khó chịu vô cùng. Muốn cự tuyệt, nhưng căn bản tiếng khóc dừng lại được, làm cho có chỗ lẩn tránh, làm bị bức muốn điên rồi.

      "Ta xác định." Hạ Mộng gật đầu, ôm tiểu oa nhi nhàng lay động vài cái, "Cục cưng ngoan nào, khóc, đừng khóc a. Mẫu thân ở chỗ này đây, cục cưng ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nào."

      dịu dàng làm vài lần, tiểu oa nhi trong ngực mới từ từ thu hồi tiếng khóc, dần dần ngừng lại nước mắt.

      Cám ơn trời đất.

      Đầu đều nhanh muốn nổ tung, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt tràn đầy cảm kích nhìn nàng chút. "Xem ra nàng có biện pháp rồi."

      Hạ Mộng khẽ mỉm cười "Đương nhiên, đây là con trai của ta mà."

      Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lại trầm xuống. Đây cũng là con của được ? Mặc dù... nguyện ý thừa nhận nó.

      "Lả lướt... Nha nha..."

      Nếu tỉnh, tiểu oa nhi ngủ được nữa, đôi tay quơ quơ tinh nghịch trung lung tung.

      Hạ Mộng vội nắm lấy tay con trai. "Duệ nhi ngoan ngoãn, chớ lộn xộn."

      bàn tay bé khác tiếp tục vung vung, cuối cùng rơi vào phía ngực Hạ Mộng - - Năm ngón tay còn duỗi co rúm người lại, cuối cùng buộc chặt, nắm chặt lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức thấy hai mắt như bốc lửa.

      Khó trách từ lúc vừa mới bắt đầu liền xem tiểu tử này vừa mắt, ra đây là có nguyên nhân. Tiểu tử, còn tuổi cũng ngoan, chỉ biết ăn đậu hủ của nữ nhân thôi, mấu chốt là ăn đậu hủ nữ nhân của . khó chịu, cực kỳ khó chịu!!!

      Nhưng mà, khó chịu chỉ có mình . Xem động tác của con trai, khóe miệng Hạ Mộng kéo : "Tiểu tử này, chính là thích lăn qua lăn lại người như vậy nha." xong, mặt lên nụ cười nhàng, trong mắt cũng nhiều thêm tia sủng ái.

      muốn nổ tung luôn rồi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến điên mất. Đặc biệt là móng vuốt của tiểu oa nhi kia đặt ở ngực nữ nhân của , là chướng mắt, thể nhịn được nữa, chộp tiểu oa nhi đoạt qua.

      "Chàng định làm gì?" Trong ngực còn cảm giác, ngay lập tức mặt sắc Hạ Mộng đại biến.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh "Tiểu tử này định làm khúc nhạc dạo à." Dám ăn đậu hủ của nữ nhân , nhìn thu thập nó như thế nào cho mà biết.

      liền làm, xách tiểu oa nhi lên, muốn lật người đánh lên cái mông , nhưng - -

      Xuỵt xuỵt.

      lúc sắp hành động, tự nhiên có cái gì ươn ướt phóng đến mặt .

      Nước chảy ấm, còn mang theo chút hương vị lưu hoàng, còn có vài phần hương vị nên lời, từ từ vung đến, làm bất động.

      Hạ Mộng cũng ngây ngẩn cả người. Trơ mắt nhìn chim của con trai bại lộ trong khí, mà Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đối mặt nhận lấy lễ rửa tội bằng nước tiểu, này...

      "Ha ha ha."

      là nhịn được, cười ha ha.

      " cho cười!!" vất vả, chờ tiểu oa nhi tiểu xong, Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cục cũng kịp phản ứng lại. Lập tức đem mặt trầm xuống, "Nhóc này, muốn chết à?"

      "Chàng dám!" Lập tức giận tái mặt, Hạ Mộng tay đem hài tử đoạt lại, "Chàng đối với con trai ta động thủ thử xem?"

      Nàng ràng... Lại vì tiểu tử này trở mặt với sao?

      Hoàng Phủ Nam Ninh bị kích động.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng dám…"

      "Vì con, ta có cái gì dám." Hạ Mộng hừ , vội vàng ôm chặt con trai, lại giương mắt nhìn vẻ mặt đọng nước... Tặc tặc, hương vị cũng là khó ngửi nha.

      Bĩu môi, hảo tâm từ ống tay áo rút ra tấm khăn ném qua: " tại, hay là chàng tìm Hoàng Thượng, hướng muợn bộ quần áo thay . Rồi hảo hảo rửa mặt, nên như vậy... Ha ha, nếu như cho người khác thấy được, như vậy hình tượng Minh Vương gia liền bị hủy."

      Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt .

      Hạ Mộng lại nhún nhún vai "Minh Vương gia, ta cùng Tô chiêu nghi có hẹn, tiện ở lại chỗ này, chúng ta sau này gặp lại nhé." Sau đó, ôm con trai nghênh ngang rời .

      Trơ mắt nhìn bọn họ rời , trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh các loại tình tự như bị đan xen, có phẫn hận, có bất mãn, có ai oán, nhưng mà, biết vì sao, chính là có dũng khí đem nàng trở lại. Cho nên, chỉ có thể mở to mắt, khắp người lại toàn mùi khai nước tiểu, nhìn mẹ con bọn họ rời càng lúc càng xa.

      Mà Hạ Mộng bên kia, ôm hài tử về phía trước vài bước, nàng rốt cục nhịn được cười ha hả.

      "Duệ nhi, con lợi hại!" Đối với con trai giơ lên ngón tay cái, nàng xoa xoa khuôn mặt nhắn của bé con, "Lần này, cha con đối với con khẳng định khắc sâu ấn tượng rồi."

      Tiểu oa nhi tròn mắt như bánh xe chuyển lên vòng, lập tức mí mắt cao thấp nhíu lại, há mồm ngáp cái.

      Oa, đáng !!!

      Hạ Mộng tâm đều muốn nhũn, nhịn được cúi đầu hôn cái khuôn mặt con trai.
      Last edited: 6/11/14
      AnAn, barbie1810, KhaiDoanh_3479 others thích bài này.

    2. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      vậy là truyện sắp hết rồi hả nàng? Ta thấy mục lục tới 200 chương lận mà? Truyện hay lắm, tks nàng nhé

    3. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Bé con cute :))) Nàng ơi chương này có nhiều lỗi sai nagf ạ. mấy câu thiếu từ nữa nàng sửa lại nha :)

    4. tranthuy

      tranthuy Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      220
      hahaha:059:.....cười đau bụng với Ninh nhà ta luôn ...ăn dấm chua với cả con trai mình nên phải trả giá kìa...:013:
      THANKS:tt2:
      tieuconuong18 thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chết cười mất, bé con đáng .
      sao ta lại ghét HPNN thế chứ, con mình mà cũng k nhận, hừ, ngược thêm nữa , thế vẫn chưa đủ, đầu toàn là nước mới như vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :