1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng
      Ôi coi nàng lại so đo vo nam nhân kìa

    2. Lãnh Ngọc Băng Tâm

      Lãnh Ngọc Băng Tâm Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      2

    3. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      haha, đúng là Mộng tỷ number 1 mà :3 Thích nhất câu cuối lun. hjhj

    4. Lãnh Ngọc Băng Tâm

      Lãnh Ngọc Băng Tâm Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      2
      chưa có chương mới sao nàng ??? lâu quá a ~

    5. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      147. Con trai xuất thế

      Edit: Tiểu Phong

      Beta: Isis Nguyễn



      Lôi kéo Tưởng Quân Bân, nhiệt tình giúp mua cây trâm, cũng chính mình móc tiền túi mua cho , là làm sư huynh muội lâu rồi mà chưa từng lấy lễ ra mắt, cũng xem như Hoàng Phủ Nam Ninh đối với bất kính mà có lễ xin lỗi.

      Tưởng Quân Bân cảm động, vội vàng nhận.

      "Nhu, Nhu nhi."

      Bất quá, đồ nhận, còn nhịn được lưu luyến kêu lên tiếng.

      "Sư huynh, làm sao vậy?" Vội vàng lại nhu nhu cười lên, Hạ Mộng dịu dàng hỏi.

      Tâm Tưởng Quân Bân đều nhanh say.

      bao lâu? chưa từng gặp qua khuôn mặt tươi cười của nàng như vậy rồi?

      Hít sâu cái, nổi lên dũng khí : "Chúng ta cũng lâu có gặp mặt, càng chuyện nhiều với nhau."

      "Đúng vậy" Hạ Mộng gật đầu, " làm vợ người ta, tự nhiên cũng cần phải giữ lễ nghĩa, giống như lúc trước ở trong phủ lúc nào cũng có thể cùng huynh gặp mặt chuyện."

      "Đúng vậy" Tưởng Quân Bân cũng theo gật đầu, mặt dâng lên chút chân tình hoài niệm, "Còn nhớ lúc trước, ta biên quan, chúng ta thường xuyên ở hậu hoa viên, vừa ngắm cảnh vừa chuyện phiếm, chuyện vẫn còn như ngày hôm qua. nghĩ đến, tại muội ..." đến chuyện này, ánh mắt lại rơi vào nơi bụng nhô cao của nàng, trong mắt đơn sâu hơn.

      "Khụ… khụ"

      Bên kia, Lý Như Phong bị xem như bình hoa trang trí hồi lâu nhịn được, lần nữa xen vào giữa "Đúng rồi." Tựa hồ lúc này mới nhớ tới hữu của , Tưởng Quân Bân quay đầu lại, "Vị này là?"

      Lý Như Phong lập tức giận tái mặt - - ràng biết ! Cả triều văn võ, khắp thiên hạ, còn có mấy người biết danh hiệu thiếu niên tể tướng Lý Như Phong?

      Nhận ra ánh mắt trầm của người đối diện, Tưởng Quân Bân ngượng ngùng cười : "Ta thấy ngươi có vài phần quen mặt, nhưng như thế nào cũng nhớ nổi rốt cuộc gặp nhau ở đâu."

      Lời này chưa dứt lời, vừa như vậy, Lý Như Phong liền buồn bực.

      Mình đều nhớ , lại ràng nhớ mình là tại sao? Nam nhân này còn mấy lần tiến cung, cùng từng có vài lần duyên phận cơ đấy?

      Ha ha.

      buồn bực, Hạ Mộng lại nở nụ cười.

      "Sư huynh, vị này họ Lý tên Như Phong, là tể tướng, vị tể tướng thiên tài duy nhất mấy trăm năm qua xuất nhậm chức vị khi mới mười tám tuổi."

      "A, nguyên lai là Lý tướng gia." Bừng tỉnh đại ngộ, Tưởng Quân Bân chắp tay hành lễ, "Ty chức có mắt biết thái sơn, mong rằng Lý tướng gia thứ lỗi."

      "Ha ha, sư huynh yên tâm . Tể tướng vốn rất rộng lượng, huống chi chúng ta tuổi còn hơn Lý tướng gia đây, ngài ấy chắc chắn trách tội huynh, Lý tướng gia, ngài có phải ?"

      còn có thể cái gì nữa? Lời muốn đều bị nàng xong, cho dù trong lòng tràn đầy khó chịu nhưng cũng biết còn lời gì có thể .

      Lý Như Phong bĩu môi. "Tưởng giáo úy cần kinh hoảng, bản quan bất quá là tuân mệnh vương gia cùng Minh vương phi ra ngoài chút, lúc này cũng cần phải câu nệ, hết thảy khiến cho Minh vương phi thoải mái là tốt rồi."

      câu , dặn dò ràng dễ hiểu - - ta chính là phụng mệnh Minh vương gia. Cho nên, ngươi mỗi tiếng cử động tốt nhất cẩn thận chút. Nếu , để cho vương gia biết ngươi còn đối với vương phi của tâm hoài bất quỹ, ngươi chết lúc nào cũng biết được.

      Nhưng mà, quên, ở trong quan trường lâu, lời hàm chứa nghệ thuật như vậy, Tưởng Quân Bân chỉ là võ tướng tại biên quan khổ chiến nhiều năm, căn bản hiểu ý chơi chữ của bọn họ. Ngu ngơ hồi lâu, mới tự hành lý giải ra phen ý tứ, vì vậy nhìn Hạ Mộng ánh mắt mang theo vài phần thương cảm.

      Mà sau khi hết lời, Lý Như Phong lại đến bên cạnh Hạ Mộng tiếp: "Minh vương phi, người ra ngoài khá lâu rồi, cần phải trở về thôi."

      "Ta muốn trở về." Hạ Mộng lạnh nhạt . vất vả có thể làm cho kinh ngạc hơn nữa còn có người thứ ba chứng kiến, nàng như thế nào có thể dễ dàng buông tha cho được chứ?

      Mâu quang Lý Như Phong tối sầm lại. "Vương phi, nếu để vương gia biết người vì cùng nam nhân khác gặp mặt mà chịu hồi phủ, nhất định tức giận."

      Tốt, mới cho chút sắc mặt tốt, liền dám mở miệng uy hiếp nàng.

      Hạ Mộng nhàng cười tiếng: "Đây là sư huynh ta, cùng ta từ cùng nhau lớn lên, chúng ta thân như huynh muội, cho dù là cùng chỗ lại có thể thế nào? Sư huynh, huynh đúng hay ?"

      "Đúng vậy."

      Tưởng Quân Bân là người thô hào, bụng dạ ngay thẳng. Mắt thấy Lý Như Phong cực lực phá hư cuộc chuyện của bọn họ, thậm chí mượn danh nghĩa Hoàng Phủ Nam Ninh tới dọa người, liền cảm thấy khó chịu, tại lại nghe như vậy, trong lòng càng đối với nam nhân này nổi lên chán ghét, lúc này liền gật đầu lớn tiếng đáp lại.

      "Đúng vậy. Lý tướng gia, là ngài lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ngài cho rằng nam nữ cùng chỗ cũng chỉ có thể làm được chuyện cẩu thả sao?" Lại nhàng cười tiếng, Hạ Mộng dứt khoát đến bên người Tưởng Quân Bân.

      "Ngươi... Các ngươi..."

      Thấy thế, trong nội tâm Lý Như Phong mãnh liệt kinh ngạc, thể tin nhìn bọn họ.

      Hạ Mộng lại khóe miệng nhếch lên, quay đầu lại mỉm cười: "Sư huynh, chúng ta đều lâu gặp, hôm nay khó có được cơ hội, bằng, chúng ta tìm trà lâu nào đó ngồi chút, ăn bữa cơm, trò chuyện, huynh thấy thế nào?"

      "Tốt." Tưởng Quân Bân liền vội vàng gật đầu.

      "Nhưng mà..." Lập tức hướng tới ánh mắt sâu kín của Lý Như Phong, lại nhướng mày, "Nhưng mà, thân thể muội tại, chẳng lẽ nên trở về nghỉ ngơi hay sao?"

      "Ta đều nghỉ ngơi mấy tháng rồi. Hôm nay khó được dịp ra ngoài chút, đương nhiên muốn tận hứng trận mới được." Hạ Mộng lắc đầu, nhìn lại Lý Như Phong chút, "Lý tướng gia, ngài muốn về nghỉ trước sao?"

      Cũng hỏi ý kiến của , bởi vì nàng sớm làm ra quyết định.

      Lý Như Phong hận đến cắn răng.

      Nữ nhân này. biết nàng là cố ý làm cho xem…

      Chẳng lẽ, nàng cho rằng vì vậy mà tức giận đến sôi gan phẩy tay áo bỏ hay sao? Nàng cũng quá coi khinh định lực của rồi đó.

      Khóe miệng nhếch lên, nhạt thanh : "Nếu đáp ứng Minh vương gia chiếu cố tốt người, với lại hôm nay cũng do ta từ cửa vương phủ đem người đón ra ngoài, vậy trong suốt thời gian hành trình ta nhất định bảo đảm an toàn của người, cũng đem người hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về vương phủ. Nếu , vương gia bên kia ta cách nào ăn được với ngài ấy."

      Cũng biết tiếp tục mặt dày mày dạn gom góp tới đây.

      Hạ Mộng cười khẽ. " như vậy, tướng gia ngài liền cùng chúng ta dạo chút . Bất quá, ta cùng sư huynh đàm luận phần lớn là về chuyện tình lúc trước, nếu như ngài thích nghe, cũng xin cần cắt đứt lời chúng ta."

      Nàng ác độc.

      ràng trước cho chuẩn bị, để cần phải giống như vừa rồi vô duyên vô cớ cắt đứt đối thoại của bọn họ... Kỳ , cũng phải là vô duyên vô cớ. chỉ là ưa nàng cùng nam nhân khác quá thân cận, nàng lập gia đình, trong bụng đều mang thai hài tử của người ta rồi mà còn biết bớt phóng túng như vậy, biết vương gia rốt cuộc thích nàng ở điểm nào?

      Bất quá, mặc kệ nghĩ như thế nào, dặn dò hết những thứ này, Hạ Mộng liền quay đầu lại hướng Tưởng Quân Bân ôn nhu cười tiếng: "Sư huynh, ngài ấy đáp ứng, chúng ta thôi! "

      "Ta..." có đáp ứng. làm sao có thể đáp ứng nữ nhân này loại cầu đó cơ chứ.

      Nhưng mà, căn bản đợi phản bác, đôi nam nữ này nhìn nhau cười tiếng, sau đó Tưởng Quân Bân liền vui tươi hớn hở mở miệng: "Nhu nhi, ta biết phụ cận nơi này có quán cơm điểm tâm rất ngon, chúng ta liền đến đó ngồi chút được chứ?"

      "Được. Sư huynh là tốt, còn nhớ thích của ta."

      "Ha ha, muội là tiểu sư muội của ta mà. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta làm sao có thể quên những chuyện đó được."

      "Bất kể thế nào, sư huynh chính là rất tốt với ta. Hơn nữa vẫn đối với ta tốt như vậy."

      "Ha ha, Nhu nhi muội cũng vậy, liên tục ôn nhu như thế."

      ...

      Nôn.

      Hai người đáp qua đáp lại, làm Lý Như Phong đều nhanh muốn phun ra.

      Nữ nhân này, cho là biết nàng có cái đức hạnh gì sao? Lại còn ở bên cạnh người khác giả bộ ôn nhu thiện lương, trong dạ dày của như bài sơn đảo hải, muốn nghiêng đầu tìm chỗ tốt phun hết ra.

      Bất quá, thủy chung vẫn có phun ra. Thậm chí, còn da mặt dày theo bên cạnh Hạ Mộng, toàn bộ hành trình nghe xong nàng cùng Tưởng Quân Bân kể lại chuyện thời thơ ấu - - kỳ , phần lớn đều là Tưởng Quân Bân , Hạ Mộng hừ hừ ha ha mỉm cười ứng phó. Cuối cùng, khi nghĩ bản thân chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất Tưởn Quân Bân rốt cục nhấc mắt: "Ai nha. Nhu nhi, ta thiếu chút nữa quên rồi, khuya hôm nay ta đáp ứng sư phụ muốn quý phủ dùng bữa tối. tại đến lúc..."

      "Ta biết , huynh phải cùng cha ôn lại chuyện cũ." Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng tiếp tục tỏ ra bản thân khéo hiểu lòng người, "Ta hiểu , vậy huynh . Hôm nay, ta ra cũng đủ lâu rồi, cũng cần phải trở về."

      "Ừ, nghĩ tới, hôm nay ra cửa có thể gặp được muội. Ta còn tưởng rằng, đời này đều còn cơ hội được gặp lại muội cơ đấy?" Gãi gãi đầu, Tưởng Quân Bân thà phúc hậu ngượng ngùng đáp.

      Hạ Mộng cười yếu ớt. "Chúng ta đều ở kinh thành, làm sao có thể thấy được mặt?"

      "Lời tuy như vậy, nhưng mà..."

      "Khụ khụ, Tưởng giáo úy, ngài phải là vội vàng quý phủ đại nhân sao? Chúng ta hay là nắm chắc thời gian nên thôi?" Mắt thấy hai người kia tựa hồ lại muốn dây dưa tiếp tục, Lý Như Phong chịu nổi, vội vàng cắt đứt lời bọn họ định .

      "Ha ha, đúng, là nên rồi. Tốt, ta trước thanh toán." mặt lên nụ cười ngượng ngùng, Tưởng Quân Bân vội vàng xoay người liền ra ngoài.

      Cuối cùng thành công lần. Lý Như Phong thở dài hơi, khóe miệng mơ hồ vểnh lên tia đắc ý.

      Hạ Mộng nhìn thấy, chưa phát giác ra hừ tiếng, liền kêu: "Sư huynh, chờ chút. "

      Nghĩ đến trả tiền. Cũng phải nhìn ta có đồng ý hay chứ.

      "Nhu nhi."

      Cũng đến gần chỗ chưởng quỹ, Tưởng Quân Bân lại dừng bước lại.

      Quay đầu lại hướng kẻ ngồi đắc ý bên kia nhàng cười tiếng, Hạ Mộng dịu dàng : "Tướng gia, kính xin ngài trả tiền bàn cho chúng ta, vốn có bao nhiêu tiền, ngài cũng quan tâm chút tiền kia, đúng ?"

      Nàng lại đào hố cho nhảy nữa rồi, hơn nữa vẫn thể nhảy.

      Lý Như Phong khẽ cắn răng. "Đúng vậy. Ta đây trả tiền."

      Rất yên tâm lại nhìn đôi nam nữ này chút, mới tình nguyện hướng quầy hàng đến.

      Mà Hạ Mộng, khóe miệng nhếch lên, đối với Tưởng Quân Bân nháy mắt. "Sư huynh, thôi, chúng ta ra bên ngoài chuyện ."

      "Tốt." Đối với cầu của nàng cho tới bây giờ cũng cự tuyệt, Tưởng Quân Bân liền vội vàng gật đầu.

      Cho nên, sau khi Lý Như Phong vội vàng trả tiền đuổi ra ngoài, lại nhìn thấy Hạ Mộng cùng Tưởng Quân Bân mặt đối mặt, chuyện trò vui vẻ - - hình ảnh kia, ràng so với lúc nhúng tay vào càng muốn ấm áp ấm áp hơn nhiều.

      Tâm lập tức trầm xuống, vội vàng tăng nhanh cước bộ tới, liền nghe Tưởng Quân Bân lưu luyến : "Lần này phân biệt, cũng biết lần sau mất bao lâu mới có thể gặp lại."

      " bao lâu đâu. Sư huynh, lần này huynh dừng chân ở lại kinh thành trong bao lâu?"

      "Còn sai biệt lắm tháng "

      " tháng à - - "

      "Còn nửa tháng nữa Minh vương gia về đến đây, nên vương phi muốn cùng vương gia. Hơn nữa, qua tháng nữa, đứa trong bụng vương phi cũng ra, nên nàng cũng thể chạy loạn, phải thời thời khắc khắc chuẩn bị sinh nở. Cho nên, Tưởng giáo úy, chỉ sợ lần này đúng là gặp mặt cuối cùng trước lúc vương phi sinh." Vội vàng cắt đứt lời nàng , Lý Như Phong chạy tới liền .

      Nụ cười mặt Hạ Mộng lập tức cứng đơ.

      Tưởng Quân Bân cũng cứng đơ, liền vội vàng gật đầu. "Cái này ta biết ."

      "Ha ha, ta còn tưởng rằng Tưởng giáo úy thân là võ tướng, chưa lập gia thất, đối với loại chuyện như vậy ràng lắm chứ?" nhàng cười tiếng, Lý Như Phong đúng như mây trôi nước chảy.

      Nhưng mà, Tưởng Quân Bân nghe , mặt lại được tốt cho lắm.

      "Nha, đúng rồi" Lập tức, Lý Như Phong lại vỗ tay cái, "Tưởng giáo úy, ngài phải là vội vã quý phủ à? tại còn sớm - - "

      "Tốt, ta đây phải ."

      Đạo lệnh đuổi khách này sợ quá ràng rồi, Tưởng Quân Bân mặc dù là kẻ thô thạo nhưng cũng phải là kẻ ngốc, vội vàng hiểu ý gật đầu, nhìn lại Hạ Mộng chút: "Nhu nhi, ta ."

      "Sư huynh thong thả” Hạ Mộng vội vàng cho nụ cười mỉm như hoa.

      Lúc này, Tưởng Quân Bân mới mở rộng bước chân, cẩn thận mỗi bước rời .

      " tại, vương phi, người chơi đủ chưa? Chúng ta có thể trở về được chứ?" Tới gần, Lý Như Phong trầm mặt hỏi.

      Hạ Mộng nhàn nhạt liếc cái. "Ngài nghĩ trở về, vậy chúng ta liền trở về ."

      Cái gì gọi là nghĩ trở về? cũng là vì nàng suy nghĩ được hay ?

      Cắn răng, Lý Như Phong lần nữa đem tức giận trở về trong bụng.

      theo sau lưng Hạ Mộng, lời đưa nàng đến cửa vương phủ.

      "Tướng gia, đa tạ ngài hôm nay tương bồi, ta chơi đến rất vui vẻ, hi vọng lần sau có cơ hội chúng ta còn có thể ra ngoài chút." Sau khi đến nơi, Hạ Mộng dựa theo lệ cũ bày tỏ lòng biết ơn.

      Xin miễn thứ cho kẻ bất tài. mới muốn cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc đâu.

      Lý Như Phong hơi mím môi. "Đây là chuyện ta đáp ứng vương gia, là bổn phận của ta. Bất quá, vương phi, ta thể nhắc nhở người câu, người gả cho vương gia, nên cẩn nhận giữ lấy bổn phận của mình chút, đàng hoàng đợi ở trong vương phủ. Nếu , lại để cho ai biết, tới thanh danh của người bị tổn hại, vương gia mặt cũng khó nhìn."

      dạy dỗ nàng sao?

      Hạ Mộng cười khẽ. "Đa tạ tướng gia quan tâm. Bất quá, ta sớm rồi, đó là sư huynh của ta, ta cùng sư huynh dạo trò chuyện chút, chả lẽ được?"

      Nhưng biểu của hai người bọn họ cũng quá thân mật ? Nhất là Tưởng Quân Bân kia, đừng tưởng rằng phát ánh mắt ta nhìn nàng khác thường. Ánh mắt đó mới phải là ánh mắt sư huynh muội nên có.

      Cắn răng, Lý Như Phong : "Bất luận như thế nào, vương phi người lập gia đình, nhất định phải cùng nam nhân khác giữ khoảng cách. Đây là lễ phép."

      Đúng vậy, lễ phép cũng chưa từng có quy định nam nhân bọn họ thể hai bên giao hảo, sau đó tay cầm tay cùng , hôn này nọ chuyện, thậm chí ngay cả thư cho vợ mình cũng phải để cho người nam nhân khác đến truyền đạt. Mà người nam nhân kia bởi vì ghen ghét ràng liền giữ thư của nàng lâu như vậy.

      Tức giận ở đáy lòng căn bản chưa hoàn toàn phát tiết hết, tại lại bị kích thích như vậy, Hạ Mộng tại chỗ liền nở nụ cười: "Đa tạ Lý tướng gia dạy dỗ, ta biết rồi. Ngày khác, ta liền mang vài vị nương, nữ nhân nhà chúng ta cùng ra ngoài bách bộ, tuyệt đối dính dáng đến nửa người nam nhân, như vậy ngài hài lòng chưa?"

      "Người…"

      Nàng quả thực thích cùng đối nghịch phải ? Hơn nữa, lời này cũng rất ràng cho biết: nàng còn tính bụng lớn như vậy còn chạy ra ngoài. Đây phải là ràng kích thích thần kinh khẩn trương hơn sao?

      "Vương phi, người cần phải - - "

      "Tốt lắm, ta mệt mỏi, chúng ta cần phải trở về, Lý tướng gia ngài cũng mệt mỏi cả ngày rồi, cũng sớm chút về nghỉ ngơi ." Căn bản để cho có cơ hội chuyện, Hạ Mộng xoay người liền rời .

      "Vương phi. Vương phi."

      Lý Như Phong muốn gọi, nhưng nữ nhân như Hạ Mộng, làm sao có thể trở về nghe giải thích như mong muốn được cơ chứ?

      Cho nên, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vào vương phủ, bản thân ở cửa vương phủ ngẩn người lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, xoay người gọi người của mình nhìn chòng chọc cửa chính vương phủ, khi phát Minh vương phi xuất phủ, lập tức báo lại.

      Mà Hạ Mộng cũng lời giữ lời.

      Ba ngày sau từ lần đầu tiên ra khỏi phủ, nàng đổi mới hoàn toàn, mang theo Tú nhi cùng ba bốn nương ra cửa - - vẫn đám nương, ngay cả gã sai vặt cũng mang.

      Nàng đúng là làm được.

      Thấy thế, Lý Như Phong hết chỗ rồi, cũng đối với lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân hiểu biết thêm. nay, Hoàng Phủ Nam Ninh có ở đây, chỉ có thể mày mặt dày dạn bám theo, thời thời khắc khắc bảo vệ an toàn của nàng.

      Phát theo kịp, Hạ Mộng chỉ cười, liền tiếp tục theo đường mình mà , coi như tồn tại. Hoàn hảo lần này gặp được người nào, các nàng cũng chỉ dạo vòng, mua chút ít phấn son bột nước liền trở về.

      Nhưng mà, rất nhanh, Lý Như Phong phát - - lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, phía sau càng làm cho người ta đau đầu hơn.

      Cứ như vậy, hết tới hai, hết hai tới ba, phảng phất Hạ Mộng như bị nghiện vậy, ba ngày hai bữa kéo theo vài nha đầu ra ngoài chút. Này chỉ càng thêm khổ Lý Như Phong , chỉ đau đầu về chuyện triều chính, mà còn phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nữ nhân này, e sợ nàng thừa dịp chú ý gặp phải chuyện gì.

      Hai bên giáp công liên tục, đồng thời áp lực đánh tới, Lý Như Phong muốn điên mất rồi.

      "Minh vương phi, người đủ chưa?" Rốt cục, thể nhịn được nữa, bộc phát.

      Nhưng mà, người bị lửa giận phóng tới, Hạ Mộng lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội xem : "Ngài làm sao vậy?"

      "Ta..." Lý Như Phong cắn răng, "Minh vương phi, bản thân người mang thai, hơn nữa thời gian sinh nở cũng sắp tới, hay là đàng hoàng chút ở lại vương phủ an tâm dưỡng thai . đường lắm thầy nhiều ma, khi ai đó cẩn thận đụng phải người, kia làm thế nào cho phải?"

      "Nhưng mà, ta ra ngoài nhiều lần như vậy, vẫn luôn có xảy ra chuyện gì mà?" Lại nháy mắt mấy cái, ánh mắt Hạ Mộng thể hồn nhiên vô tội.

      trán gân xanh của Lý Như Phong như muốn nhảy dựng lên.

      "Vương phi, cho dù vì thân thể của mình suy nghĩ, người dù sao cũng vì tiểu quận chúa trong bụng ngẫm lại chứ. đường cái nhiều người, khí tốt, người tại đó lưu lại quá lâu, chỉ sợ hài tử trong bụng cũng bị ảnh hưởng."

      Đúng vậy, trải qua thời gian dài bị Hoàng Phủ Nam Ninh hun đúc, tất cả bọn họ đều đem hài tử trong bụng Hạ Mộng như con đối đãi, mở miệng ngậm miệng chính là tiểu quận chúa.

      "Ta chỉ là ra ngoài chút mà thôi, trong thời gian sớm nhất trở lại, lúc khác đều ở vương phủ, có chuyện gì được chứ?"

      Dù sao, cũng chính là muốn cùng làm trái lại, Hạ Mộng hạ quyết tâm khư khư cố chấp.

      Thấy nàng như thế, Lý Như Phong cũng nổi giận.

      "Minh vương phi."

      tay nắm chặt cổ tay của nàng.

      Hạ Mộng sợ hết hồn. "Ngươi làm gì?"

      " tại, trạng huống thân thể của người giống tầm thường, hay là xin người cần phải hành động thiếu suy nghĩ, an tâm hồi phủ dưỡng thai được ?"

      "Ta muốn."

      " thôi."

      "Ta ."

      "."

      ...

      Mắt thấy hai người tại cửa vương phủ như vậy náo loạn lên, hơn nữa giãy giụa đến giãy giụa , bọn nha hoàn sai vặt vương phủ nhìn ở trong mắt, khuyên cũng được, khuyên cũng được. Nghĩ lên hỗ trợ, lại nhìn Hạ Mộng bụng lớn như vậy, e sợ khi cẩn thận làm nàng bị thương, lúc đó mạng của mình đều chống cự nổi. Cho nên, do dự hết lần này đến lần khác, chậm chạp dám ra tay.

      Cứ như vậy - -

      Phải phải phải.

      Thanh thúy tiếng vó ngựa từ xa mà đến."Thở dài - - "

      "Như Phong, tiểu bạch thỏ, các ngươi làm gì vậy?"

      Thanh quen thuộc, tràn ngập kinh ngạc, thoáng cái liền đem tranh chấp giữa hai người dừng lại.

      Đồng loạt quay đầu nhìn lại, Hạ Mộng cùng Lý Như Phong đều ngây ngẩn cả người.

      "Vương gia. Ngươi tại sao trở về rồi?"

      Vội vàng buông tay, Lý Như Phong bước nhanh nghênh đón: " phải còn có vài ngày sao?"

      "Ta nghĩ tới tiểu bạch thỏ, càng nghĩ tới nữ nhi của ta, liền ra roi thúc ngựa, giảm vài ngày trở về." Xoay người xuống ngựa, Hoàng Phủ Nam Ninh lững thững tới, "Ta phải là ở trong thư cùng ngươi à, ngươi được vô lễ như vậy."

      trán Lý Như Phong rơi xuống ba đường hắc tuyến. Như thế nào ai tới cho biết, đoạn thời gian này, bản thân bị nữ nhân của lăn qua lăn lại khiến đầu của như muốn nổ tung rồi, cả ngày lẫn đêm ngoại trừ chuyện quốc cũng chỉ trông nom nhìn chằm chằm nàng, dù sao cũng lên đường trở về nước, đường gặp phải chuyện gì, viết thư trở lại bất quá cũng là muốn thổ lộ chút tưởng niệm của đối với vợ của , có nội dung gì, cho nên cũng thấy làm sao.

      "Vương gia."

      Lý Như Phong tên khốn kiếp này. ràng tại trước mặt nàng lại đoạt việc cùng chào hỏi, là muốn ở trước mặt nàng bày tỏ tình cảm hai người bọn họ gì phá nổi, làm cho nàng nhanh chóng hiểu sao? Trong nội tâm hừ lạnh, Hạ Mộng vội vàng cũng nhắc làn váy nhào tới.

      "Tiểu bạch thỏ nàng coi chừng."

      Thấy nàng nghiễm nhiên so với mình lúc rời bụng lớn hơn rất nhiều, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh run sợ, vội vàng bỏ lại Lý Như Phong nâng nàng lên: "Đều mang thai chín tháng, nàng làm sao còn chững chạc như vậy?"

      "Ta nhìn thấy chàng trở lại, nên trong lòng kích động, cho nên..." Le lưỡi, Hạ Mộng cúi đầu giọng .

      Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng hồi sảng khoái. "Kỳ , ta cũng giống vậy. Nhìn thấy nàng, trong lòng của ta cũng kích động thôi."

      sai, lời này là với nàng, người nam nhân kia có phần. Hạ Mộng trong lòng sảng khoái ít.

      Quay đầu lại nhìn Lý Như Phong chút, quả nhiên phát sắc mặt của lại chìm xuống, trong mắt còn có mấy phần thần thái đơn.

      Nam nhân đáng thương. Trong nội tâm nghĩ vậy, nhưng khóe miệng Hạ Mộng lại bổ sung câu - - đáng đời. Dám cùng ta tranh nam nhân. Cũng nghĩ nương ta ăn cái gì lớn lên.

      "Tiểu bạch thỏ." Bên cạnh, sau khi đem nàng cao thấp quan sát trận, bàn tay Hoàng Phủ Nam Ninh kiềm nén được phủ lên cái bụng rất tròn của nàng, "Con của ta gần đây như thế nào? Có ngoan hay ? Bé con để cho nàng quá khó khăn chứ?"

      "Vẫn tốt, chính là động thai nhiều lần. Thái y để cho ta đếm số lần nó đạp, nhưng ta căn bản là đếm hết được."

      "Ha ha, đó là tự nhiên, nữ nhi của ta, đương nhiên sức sống mười phần, đây là chuyện tốt đó." Vừa nhắc tới nữ nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bắt đầu lên mặt.

      Lý Như Phong cam lòng bị vắng vẻ, vội vàng lại tiến lên: "Vương gia, nếu trở lại, vậy các người liền vội vàng hồi phủ . Có lời gì, trở về phòng cũng muộn, bên ngoài gió lớn, coi chừng lạnh vương phi."

      "A, đúng vậy, ta thiếu chút nữa quên cái này rồi." Hoàng Phủ Nam Ninh liền vội vàng gật đầu, nhưng lúc xoay chuyển ánh mắt, lông mày của lại khẽ nhăn lại, "Đúng rồi, vừa rồi, hai người các ngươi tại đây lăn tăn cái gì? Còn huyên náo lợi hại như vậy?"

      "Chúng ta..."

      " có gì." Vội vàng cắt đứt lời nàng muốn , Lý Như Phong lớn tiếng giành trước.

      Lập tức, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đều cùng nhìn về phía .

      Tim Lý Như Phong co rụt lại, ngoài miệng vẫn còn lớn tiếng : "Kỳ , vương gia, cái này..."

      "Cái này rất đơn giản. Lý tướng gia ta cả ngày lẫn đêm ngây ngốc ở trong vương phủ quá buồn bực, muốn cho ta ra ngoài nhiều chút, có thể ta muốn, liền muốn cưỡng chế kéo ta ra, nghĩ tới, màn này để cho vương gia chàng nhìn thấy." Cắt đứt lời người khác chuyện, ai biết chứ. Hạ Mộng khẽ cười, "Bất quá, tướng gia cũng là vì tốt cho ta, vương gia chàng ngàn vạn lần cần phải trách cứ ."

      Hạ Mộng. Nữ nhân này…

      Nghe vậy, Lý Như Phong thiếu chút nữa hộc máu.

      Nàng như thể nào có thể phản cắn cái như vậy mới được? Mất công vẫn còn suy tư như thế nào đem chuyện này cho ổn thỏa, nghĩ tới nàng liền trực tiếp đem tất cả trách nhiệm đều đẩy tới đầu của , tự mình thoát tội. Đây là cái thế đạo gì vậy chứ?

      "Như vầy phải ?" Nghe như thế, chân mày Hoàng Phủ Nam Ninh nhíu chặt hơn.

      Lý Như Phong bất đắc dĩ cúi đầu. "Chính là như vậy."

      hận.

      Hạ Mộng nữ nhân này quả thực là ngàn năm cái. Cùng nàng giao thủ nhiều lần như vậy, nhưng bản thân lại chưa lần nào đắc thắn. Lúc này đây, lại thua, hơn nữa là thất bại hoàn toàn.

      Lý Như Phong rất ưu thương.

      Nên biết, lúc trước khi gặp nàng, vẫn là kẻ luôn bách chiến bách thắng nha.

      "Ai" thừa nhận, Hoàng Phủ Nam Ninh liền tin, liền cao hứng nhìn huynh đệ nhà mình chút, "Nếu tiểu bạch thỏ nghĩ ra, vậy ngươi để cho nàng ở trong vương phủ ngây ngô . Chỗ đó cũng phải là có địa phương cho nàng qua lại."

      Lý Như Phong gì, chỉ có thể rầu rĩ : "Ta biết sai rồi. Vương gia, nếu ngươi trở lại, vậy ta liền trở về. Ngươi chiếu cố tốt vương phi . "

      muốn lại thấy nữ nhân này. Nếu , nhất định ức chế được nghĩ bóp chết vọng động của nàng mất.

      "Cái gì trở về. Ta mới vừa trở về, còn đem theo lễ vật nghĩ tặng cho ngươi đấy." Dầu gì cũng là huynh đệ, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng có quá giận .

      Nhưng mà, Lý Như Phong lại triệt triệt để để u oán. " việc gì, lễ vật ngươi cho người đem đến trong phủ của ta là được."

      "Ha ha, tướng gia, ngài làm sao vậy? Vương gia mới vừa về, ngài sao lại cùng trò chuyện? Ngài chẳng phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi sao?" Thấy thế, Hạ Mộng tiếp tục bỏ đá xuống giếng - - ta cho ngươi thừa dịp có ở đây khi dễ ta. tại nương ta muốn cả vốn lẫn lời hoàn trả lại.

      ở lại cũng bởi vì nàng nha. tại ý muốn bóp chết tươi tâm của cũng đều có rồi.

      thể nhịn được nữa, Lý Như Phong đầu vừa nhấc, ác ngoan ngoan trừng mắt nhìn nàng - - Bộ Nhu Nhi, ngươi đừng quá đáng. Ta dầu gì cũng là tướng gia, ngươi nếu làm quá lên, đừng trách ta khách khí.

      "Ngươi... A?"

      Mang theo ánh mắt lành lạnh lửa giận quét qua, liền thấy sắc mặt Hạ Mộng trắng nhợt, trong môi bật ra tiếng thấp giọng hô.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?"

      Nghe tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh đem tay duỗi ra, liền đem thân thể mềm nhũn của nàng ôm vào trong ngực.

      "Vương gia, ta... Ta đau bụng, đau quá."

      Bụng đột nhiên truyền đến hồi kịch liệt đau nhức, Hạ Mộng ngược lại hít ngụm khí, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay của .

      cánh tay cảm giác được đau đớn, trông thấy trong ngực ngũ quan đột nhiên cau chặt, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thắt lại: "Tiểu bạch thỏ, xảy ra chuyện gì? Vì cái gì sắc mặt của nàng khó coi như vậy?"

      "Ta... Ta biết." Cắn chặt răng, Hạ Mộng , bỗng nhiên lại cảm giác được hạ thể mảnh ẩm ướt.

      Đưa tay sờ cái, lập tức sợ hãi kêu lên: "Trời ạ, hình như là...vỡ nước ối rồi."

      Hoàng Phủ Nam Ninh hiểu ra sao: "Nước ối? Cái gì nước ối?"

      Tú nhi nghe được ý tứ trong đó, vội vàng liền kêu: "Vương gia, vương phi sợ là muốn sinh."

      "A." Đột nhiên biết được tin tức này, Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, lắp bắp đạo, "Muốn... Muốn sinh?"

      "Đúng vậy." Những người khác cũng liền vội vàng gật đầu, "Nếu vỡ nước ối, vậy là muốn sinh."

      "Muốn... Muốn sinh." Nghe vậy, Hạ Mộng cũng cả kinh.

      mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất biểu tình trống rỗng. "Làm sao lại như vậy? phải là mới chín tháng sao? phải đến mười tháng à?"

      "Cái này làm sao có thể chuẩn được. Hài tử muốn ra liền ra mà. Sinh non cũng phải là có."

      "Nhưng mà..."

      "Đừng nhưng mà nữa." Bụng càng ngày càng đau, Hạ Mộng sắc mặt trắng bệch, vội vàng tại cánh tay dùng sức nắm cái, "Sao lại ngẩn người, còn mau vội vàng ôm ta trở về, đem thái y cùng bà đỡ kêu đến đỡ đẻ."

      "A, đúng đúng đúng. Trở về, gọi thái y, đỡ đẻ."

      Đột nhiên tỉnh ngộ, Hoàng Phủ Nam Ninh vội bế nàng vào trong phủ. vài bước, cúi đầu trông thấy sắc mặt Hạ Mộng càng thêm tái nhợt, ngực đột nhiên thấy căng lên, run giọng dụ dỗ : "Tiểu bạch thỏ, đừng... phải sợ, lập tức... Lập tức... Lập tức ... sao."

      Rốt cuộc là ai so với ai sợ hơn chứ.

      Nếu như phải bởi vì đau bụng ra lời, Hạ Mộng muốn lại câu như vậy.

      Thái hậu biết được tin tức liền chạy tới, Hạ Mộng bị đưa vào phòng sinh được nén nhang.

      Hoàn hảo bà đỡ sớm chuẩn bị, bốn gã thái y cũng sớm phụng mệnh tại vương phủ chờ đợi, chính là e sợ cho đứa trong bụng Hạ Mộng sớm muốn ra ngoài.

      "Như thế nào? Minh vương phi nàng như thế nào rồi?" Vừa vào sân , nghe được thanh Hạ Mộng kêu la thảm thiết, vương thái hậu đuổi tới bên người Hoàng Phủ Nam Ninh liền hỏi.

      Nhưng mà, có hồi .

      Đứa này làm sao vậy?

      Quay đầu nhìn lại, vương thái hậu mới phát vẻ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn trống rỗng, tròng mắt đều thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa sổ phía trước phòng sinh, nháy cũng nháy chút, hiển nhiên chính là ngây người.

      "Ninh nhi. Ninh nhi." nhàng đẩy cái, thân thể của trước sau lắc lư chút, vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      " làm sao vậy?" Quay đầu lại, hỏi Lý Như Phong bên cạnh.

      Lúc này Lý Như Phong, cũng cố cùng Hạ Mộng tức giận - - dù sao, nghe bên trong truyền đến từng tiếng thê lương như vậy, coi như đại nam nhân cũng bị hù dọa, đâu còn tâm tư trông nom những thứ khác được chứ?

      Cũng là cho đến khi nghe được thanh ở gần bên tai, mới phát có người đến, vội vàng quay đầu lại. “A. Thái hậu. Thuộc hạ tham kiến thái hậu nương nương - - "

      "Đừng những thứ này." Vội vàng đè lại , vương thái hậu vẻ mặt lo lắng hỏi, "Ninh nhi xảy ra chuyện gì vậy?"

      "Bị giật mình thôi." Lý Như Phong trả lời, "Kể từ khi đem vương phi đưa vào phòng sinh liền biến thành như vậy, sau đó thuộc hạ phải đem cho kéo ra." Mà sau khi ra, liền bảo trì tư thế này, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng sinh.

      "Kia Minh vương phi sao, nàng như thế nào?"

      "Còn ở bên trong." Lý Như Phong giọng , thanh cũng mang theo vài phần rung động, "Xem tình hình, chắc vẫn phải chờ lâu."

      "Cái này ta tự nhiên biết . Nàng là thai đầu, chắc chắn thuận lợi như vậy sinh hạ hài tử, như thế nào cũng phải lăn qua lăn lại cả đêm."

      "... Cả đêm?" Nghe vậy, Lý Như Phong cũng ngốc trệ.

      Mới nén nhang thôi, nàng cũng thảm như vậy, lại còn buổi tối... Kia có còn để cho người ta sống ?

      "Còn muốn đêm." Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng chuyển hướng mẫu thân nhà mình, "Mẫu hậu, người là , tiểu bạch thỏ nhất thời còn chưa thể sinh ngay phải ?"

      Vương thái hậu lắc đầu. "Sinh con nào có phải là chuyện đơn giản như vậy. Ngươi có biết hay , năm đó ai gia sinh đại hoàng huynh ngươi đúng là ước chừng dùng ba ngày ba đêm đấy. mạng của ai gia thiếu chút nữa cũng mất rồi. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, chờ lần thứ hai sinh ngươi sau đó mới khá hơn chút - -"

      Hả.

      Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh sớm còn tâm tình nghe nhiều như vậy. Sau khi nghe tới bốn chữ ‘ba ngày ba đêm’, sắc mặt của biến hóa, mở rộng bước chân liền hướng phòng sinh bên kia chạy .

      "Nha, vương gia - - "

      "Cút ngay."

      Đúng lúc gặp được đứa nha hoàn bưng chậu nước ra, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, Hoàng Phủ Nam Ninh tay liền đem người đẩy qua bên.

      "Vương gia."

      Những người khác lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem giữ chặt. "Vương gia ngài làm cái gì vậy?"

      "Các ngươi buông tay. Bản vương muốn vào trong."

      "Vương gia, thể. Phòng sinh dơ bẩn, nam tử được vào. Nếu , nếu xông tới ngài cũng tốt."

      "Cút" quản nhiều như vậy làm gì, Hoàng Phủ Nam Ninh hất lên, vừa chân vào.

      "Vương gia..."

      Có người lại muốn cản, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức quay đầu: "Ai dám lại ngăn bản vương, bản vương tại để cho chết."

      Ánh mắt lạnh lùng bắn phá vòng, làm cho tâm tất cả mọi người đều lạnh xuống.

      Cước bộ mọi người dừng lại, đều dám nửa chữ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh xả giận, lập tức xoay người xông vào trong phòng.

      vào, liền nhìn đến cổ máu tanh đập vào mặt. Tâm của mạnh trầm xuống: "Tiểu bạch thỏ." Thẳng đến giường sinh mà .

      "Vương gia."

      Phát đến, vốn rất hoang mang trong phòng sinh, đám người thái y, bà đỡ biết nên hành lễ như thế nào.

      Cũng để ý bọn họ, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng liền tới đầu giường, nắm chặt tay Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ, như thế nào? Còn đau ?"

      Đau. Đương nhiên đau. nhìn thấy nàng đều đau đến mặt mũi tràn đầy là mồ hôi sao?

      "Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ..." Nhìn lại người nam nhân này chút, tốt hơn, y quan chỉnh tề, sắc mặt như thường, chỉ là vẻ mặt có chút ngây ngốc.

      Tức chết người được. Dựa vào cái gì hưởng thụ là nam nhân, cuối cùng hoài thai mười tháng, vất vả sinh nở nhưng lại là nữ nhân các nàng? Nàng hận.

      “A”

      Đột nhiên lại cơn đau đớn kịch liệt đánh tới, nàng khẽ cắn chặt hàm răng, miệng hét lên tiếng kêu đau.

      Tâm Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa nhảy lên. "Tiểu bạch thỏ, nàng lại làm sao vậy? Ở đâu đau? Nàng cho ta biết ?"

      Khốn kiếp. nhìn thấy nàng đau đến nên lời sao, lại còn kích thích nàng. Nàng hận chết .

      Nếu hận, Hạ Mộng cũng nghiêm túc, trực tiếp nắm lên tay của , hướng trong miệng mà cắn.

      “A" Lần này, đến phiên Hoàng Phủ Nam Ninh kêu đau.

      "Vương phi, nơi này vi thần có côn gỗ, ngài cắn cái này, thả vương gia ra " Thấy thế, thái y sững sờ, vội vàng đưa qua cây côn gỗ.

      Hạ Mộng gắt gao cắn tay Hoàng Phủ Nam Ninh tha, dùng sức lắc đầu.

      cần. Nàng chính là muốn cắn . Dựa vào cái gì từ đầu tới đuôi chỉ có nàng chịu khổ? Nàng phục.

      "Để nàng cắn . "

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng lắc đầu, tay còn lại lau mồ hôi trán. Mặc dù rất đau, nhưng vẫn còn ở có thể chịu được.

      "Cái này... Được rồi."

      Mặc dù đối với bọn họ biểu như vậy quá đồng ý, nhưng là, đôi phu thê này đối mặt khó khăn cùng chung gánh chịu, mãi mãi rời, thái y nhìn ở trong mắt, trong nội tâm cảm xúc cũng rất nhiều.

      Liền đem côn gỗ để qua bên, cùng các thái y khác và bà đỡ, cố gắng giúp vương phi sinh hạ.

      "Vương phi, dùng sức, lại dùng lực chút. Xong ngay đây, , lập tức."

      Tùy ý lau mồ hôi mặt, thái y lớn tiếng hô lớn, để kích thích nàng có động lực.

      Hạ Mộng hai tay nắm chặt chăn đơn dưới thân, trong miệng gắt gao cắn cánh tay Hoàng Phủ Nam Ninh, dùng khí lực toàn thân, theo lời thái y cố gắng dùng lực.

      Cũng biết qua bao lâu, Hạ Mộng cảm thấy khí lực cả người đều nhanh bị hết sạch, cánh tay của Hoàng Phủ Nam Ninh đều bị cắn đến chết lặng, hai người y phục cũng sớm bị mồ hôi ăn mòn, biết đêm nay là đêm nào.

      "Nha, tốt quá, thấy đầu hài tử. Vương phi, lại tăng thêm sức, lại tăng thêm sức tiểu thế tử liền ra."

      lúc Hạ Mộng cũng bắt đầu muốn buông tha, chợt nghe thái y thấp giọng hô tới, trong lòng của nàng phấn chấn cái. Sau khi nghe những lời khích lệ này, Hạ Mộng cắn răng, dùng sức nặn ra tia khí lực cuối cùng --

      "Oa"

      Bỗng nhiên vang dội tiếng khóc của hài nhi.

      "Sinh. Rốt cục sinh. Chúc mừng vương gia, vương phi sinh tiểu thế tử."

      Gánh nặng liên tục sít sao ở người nàng mất, đau đớn quấn quanh kịch liệt khắp cơ thể ngay lập tức biến mất vô tung, Hạ Mộng cảm giác được người mình phảng phất như trừ được mấy trăm cân sức nặng, có thể nhàng bay lên. Nghe được tiếng khóc hài tử, nàng cũng yên tâm, liền nhả ra, đầu xụi lơ ở giường.

      Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh, lại ngốc trệ rồi.

      "Thế tử... Con trai?" cần phải dọa chứ?

      "Đúng vậy. Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, Minh vương phủ có người nối dõi rồi."

      Nhận lấy tiếng chúc phúc, phảng phất như thiên lôi nổ đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lung lay sắp đổ.

      "Như thế nào... Tại sao có thể như vậy?" Thấp giọng , càng tin, vội vàng đưa tay, "Đem con cho bản vương xem chút?"

      "Dạ"

      Tả lót ngay sau khắc liền đến bên cạnh, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng tiếp nhận, tay vén lên nhìn phía dưới- -

      Ầm ầm.

      đạo sấm sét nổ vang đỉnh đầu, trước mắt nhanh biến thành màu đen, đầu choáng váng, tứ chi mềm nhũn, sắp đứng yên.

      vật xuất ở trước mắt, trực tiếp kích thích đôi tròng mắt của . Thế nhưng... Quả nhiên đích thực là con trai. thể giả được.

      Tại sao có thể như vậy?

      Lão thiên gia, ngươi thể đối với ta như vậy được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :