1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      044. Lên án

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun

      khắc sau*( khoảng 15’), Bộ Nhu Nhi gương mặt tràn đầy nước mắt ngồi tại phòng mình. Xung quanh nàng, những nữ quyến được mời tới hết lời khuyên giải. Mãi lúc sau Bộ Nhu Nhi mới ngừng khóc, thút thít theo mọi người quay trở lại đại sảnh.

      Người phía trước dẫn đường, chính là người cha ở thế giới này của nàng – người vừa nghe được tin tức liền vội vàng chạy tới, Bộ Ngưng Vận.

      Gương mặt trầm, bước chân mạnh mẽ vượt qua cửa. Mắt nhìn thấy đống hỗn độn đất đều được nhặt sạch . Mẹ con Bộ phu nhân cầm những thứ vỡ tay, tâm đau đến rơi lệ.

      Mâu quang lập tức tối sầm lại, Bộ Ngưng Vận lớn tiếng hỏi: “ phải bảo được bắt nạt con bé sao? Tại sao ta vừa mới rời khỏi, các người lại đối xử với con bé như vậy?”

      “Chúng ta có bắt nạt nó! Mấy thứ này đều do chính nó ném xuống!” Ngẩng phắt đầu lên, Bộ phu nhân lập tức kêu to.

      Bộ Ngưng Vận cười lạnh. “Loại chuyện ma quỷ này, ngươi dùng để lừa ai hả?”

      “Cha, nương đó, là do chính nó ném xuống.” Bộ gia Đại tiểu thư cũng nhanh chóng đứng ra giải thích.

      “Oa —— ”

      Nghe thế, đôi mắt Bộ Nhu Nhi chớp chớp, hai hàng lệ theo khóe mi rơi xuống.

      “Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Sao mọi người có thể ta như vậy? Mấy thứ này là do mấy bữa trước tiến cung, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu ban tặng cho ta. Ta rất quý chúng, chạm cũng dám chạm, giữ lại để hôm nay trở về tặng cho mọi người. Những thứ quý giá này, ta làm sao dám ném xuống đất chứ? Đây chính là phạm tội bất kính rất lớn với Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương.”

      “Ta ---”

      Bộ phu nhân vừa định mở miệng , Bộ Nhu Nhi nhanh chóng cướp lời. “Đại nương, ta biết người là giận ta. Bởi ta có được sủng ái của Vương gia, vì vậy mà thể giúp các tỷ tỷ tìm được những đức lang quân như ý giống Vương gia, nên người mới mất hứng. Nhưng mà, chuyện này phải ta cố ý. Nếu có thể, ta làm sao lại muốn giúp các tỷ tỷ tìm được nơi tốt để gả, giúp Bộ gia ta cùng cha được nở mày nở mặt. Ta cố ý mà!”

      Dứt lời, nước mắt chảy càng nhiều, giọng cực kỳ nghẹn ngào, đáng thương. Muốn bao bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, khiến lòng mọi người đều đau.

      Các vị khách vốn để tâm tới Bộ Nhu Nhi cũng nhịn được nhíu mày. Có chút mềm lòng, liền lên tiếng chỉ trích Bộ phu nhân ----

      “Ai nha, ta ngươi nha biểu muội. Ngươi sao có thể đối xử với Minh Vương phi như thế được? Ngươi vốn sớm biết tính tình nàng nhu nhược. Vì sao Minh Vương gia chọn nàng, ngươi vốn đều biết mới phải, giờ sao lại trách cứ nàng?”

      “Phải đó. Nhà các ngươi có được Vương phi được Minh Vương gia coi trọng, phải là dễ. Ngươi còn biết quý trọng thế còn muốn hung dữ với nàng. Nếu Minh Vương gia biết được, ngươi có nghĩ tới kết cục ra sao ?”

      đúng lắm! Hơn nữa, nha đầu kia vừa mới xuất giá, lại còn có lòng muốn báo đáp các ngươi, các ngươi nên biết quý trọng chứ. Nhi nữ của ta gả được 3 năm, vậy mà chỉ biết bám theo ta xin tiền về, trợ cấp cho nhà chồng, ta còn cùng con bé trở măt đây nữa là.”

      “Phải đó, phải đó.”



      Ngươi lời ta câu, mọi người đều lên tiếng khiến trách mẹ con Bộ phu nhân.

      Nhóm người Bộ phu nhân oan uổng a.

      “Chúng ta thực có bắt nạt nó!”

      “Đại nương, người hãy tự vấn lương tâm của mình . Những chuyện xảy ra trước khi ta xuất giá nhắc tới, chỉ chuyện ngày hôm nay, khi ta mình xuất , các người có bất mãn ? Sau khi ta vào nhà, các người có mắng ta vô dụng, trách ta tận sức giúp các tỷ tỷ giựt dây bắt cầu hay ? Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nhưng lời này, các ngươi thực chưa bao giờ qua sao?” Hít hít cái mũi, đôi mắt Bộ Nhu Nhi đỏ hoe do khóc, nghẹn ngào thấp giọng chất vấn.

      Cái này…

      Mẹ con bốn người nhìn nhau cái, chột dạ cúi đầu.

      Coi , các nàng quả là có như làm vậy.

      Tất cả mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Bộ Ngưng Vận càng thêm tối. “Phu nhân, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.” Sau đó kéo Bộ Nhu Nhi, “Nhu Nhi, chúng ta . cần phải ở cùng chỗ với bọn họ.”



      045. Diệu kế đuổi người

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun

      Bộ Nhu Nhi vẫn chưa được yên tĩnh.

      thực được tiểu kế khiến mẹ con đại nương bị mất mặt trước các khách nhân, nhưng chưa đầy vài phút sau, Bộ Nhu Nhi lại bị nhóm thân thích ham phú quý vây quanh.

      Mấy người đó nghĩ Bộ Nhu Nhi nàng chịu yên lặng nghe bọn họ cằn nhằn liên miên chắc?

      Trong lòng cười lạnh, Bộ Nhu Nhi mang vẻ mặt suy sụp, tựa vào đầu giường trong phòng mình, tay cầm khăn chấm khóe mắt, thấp giọng thút thít: “Ta sớm biết rằng đại nương cùng các tỷ tỷ thích ta mà.”

      Nhóm thân thích biến sắc. Trong đó có người ngượng ngùng cười khẽ.

      “Vương phi sao có thể vậy? Đại nương và các tỷ tỷ đối với người rất tốt a.” Ai da ~, thể , lời này vừa ra nàng cũng thể nào tin được.

      Bộ Nhu Nhi lắc đầu, “Mọi người cần nữa, ta ở trong nhà nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trong lòng ta sao? Đại nương hận nương của ta, cũng vì thế mà hận ta. Nương ta qua đời nhiều năm như vậy nhưng mối hận của nàng vẫn tiêu tán được. Nhưng mà chuyện này đâu có liên quan tới ta chứ? Đây là chuyện tình của bọn họ, ta là vô tội mà.”

      Dứt lời, Bộ Nhu Nhi lại khóc thúc thít, mặt cúi xuống để những người khác nhìn thấy.

      Nhóm thân thích nhất thời biết gì.

      Đối với chuyện cẩu huyết trong lịch sử các thế hệ, các nàng đều từng trải qua. Mà tại…đối mặt với chuyện cẩu huyết thế này, các nàng vui sướng khi người gặp họa. Nhưng tại các nàng lại dám.

      Biết cảm xúc của các nàng tại bị mình thu hút, Bộ Nhu Nhi lại hít hít cái mũi, tiếp tục giọng ai oán , “Ta biết, là nương của ta đúng, nàng nên xen vào giữa cha và đại nương. Cho nên ta luôn tha lỗi cho đại nương, luôn cố gắng hết sức bồi thường cho các nàng. Nhưng mà vì sao các nàng cứ mãi thấy đủ, còn đem cố gắng của ta dẫm nát dưới chân chứ? Ta cố gắng hết sức rồi mà.”

      “Oa...”

      người thân thích từng tận mắt chứng kiến mẹ con Bộ phu nhân bắt nạt nàng như thế nào, kìm được, liền nức nở theo --- sớm biết nha đầu này có tiền đồ như vậy, lúc trước nên giúp nàng phen a! (Tĩnh Nhu:Má ơi, tưởng tốt bụng ai dè… jenkun: liếc mắt nhìn, miệng cười đểu) Nếu lúc trước làm thế, lúc này mình cần phải mất công nịnh bợ nàng, chính nàng chủ động tới cửa, hầu hạ mình giống như hầu hạ Bộ phu nhân.

      “Haizz…”

      Bộ Nhu Nhi thở dài cái, rồi khẽ lắc đầu, “ Vốn tưởng rằng gả vào Minh Vương phủ, cuối cùng cũng có thể khiến các nàng đối tốt với ta chút. Nhưng ngờ, tất cả chỉ là do ta lừa mình dối người thôi! Vương gia thương ta, các nàng cũng thích ta, vẫn đối đãi với ta như ngày xưa! Ta tâm tâm niệm niệm muốn trở về gặp các nàng thế nào chứ? Ta lo lắng cố sức đem những thứ được ban tặng về cho các nàng sao chứ? Các nàng căn bản là để mắt tới mà. Ô ô…”

      Hai tay che mặt, Bộ Nhu Nhi cực kì đau khổ khóc.

      Ai da…

      Nghe nàng kể lể, nhóm phụ thân trong phòng đều biết nên gì. Thực chất là có rất nhiều lời muốn nhưng tại lại cách nào ra được.

      Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhịn được vô lực lắc đầu.

      Nhìn Bộ Nhu Nhi khóc thương tâm cách nào kiềm chế được, tâm của các nàng cũng trầm xuống.

      Dưới tình cảnh này, các nàng có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể lắc đầu, có người giọng , “À ờm… Vương phi, nếu vậy, người cứ từ từ bình tĩnh lại. lát nữa chúng ta lại đến thăm người.”

      Dứt lời, nhóm người nhanh chóng xoay người, lặng lẽ chuồn mất.

      “Hì hì!”

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ hé , nhìn bóng dáng xa của các nàng, Bộ Nhu Nhi buông tay xuống, cười khẽ. Rồi xoay người nằm thẳng giường, kéo chăn đắp--

      “Oài, mới sáng ra mà phải ứng phó với cái đám người loạn thất bát tao này là đúng là mệt quá mà, phải tranh thủ cơ hội ngủ giấc mới được!”
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      046. Khích tướng nho .

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun


      Cùng lúc đó, bên trong Minh Vương phủ.

      là hiếm thấy được ngươi cũng có lúc hối hận.” Gương mặt xinh đẹp hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, thanh lãnh đạm từ tốn .

      Chỉ là nụ cười thoáng qua, nhưng cũng làm cho gương mặt như hoa như ngọc của Lí Như Phong tăng thêm phần mị lực. Đẹp cách nào tả xiết, dù là nha hoàn hầu hạ hay gã sai vặt cũng đều bất giác thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa ngã luôn tại chỗ.

      Vốn sớm quen với khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành của Lí Như Phong, Hoàng Phủ Nam Ninh hoàn toàn thờ ơ, khóe miệng khẽ nhếch. “Ta cũng biết chuyện quái gì xảy ra nữa. Chỉ là… có chút là lạ, ta chưa bao giờ có loại cảm xúc này.”

      “Việc nào cũng có lần đầu tiên, lâu dần quen thôi.” Lý Như Phong nở nụ cười, cố ý ám chỉ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mi, “Lời này của ngươi là có ý gì?"

      “Ý ta đây là chuyện tốt a! Chứng minh rằng ngươi bắt đầu để ý tới Vương phi!”

      “Ngươi bậy bạ gì đó?” Sắc mặt lập tức trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đạm thanh khẽ quát, “Tiểu bạch thỏ kia, ta làm sao mà để ý tới nàng được? Đừng có giỡn nữa?”

      “Vậy ngươi giải thích thế nào về phản ứng bất thường của mình?” Lí Như Phong cười cười , “ muốn cùng ta chính là bởi vì người đột nhiên phát chính mình quá nặng, trong lòng thấy thoải mái có đúng . Trước đây, ngươi từng những lời quá đáng hơn thế này, cũng chưa bao giờ thấy ngươi phản ứng tới như vầy a.”

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn người.

      Vất vả lắm mới tìm được cái cớ để giải thích, lại bị Lí Như Phong gạt . Hoàng Phủ Nam Ninh biết làm sao để có thể giải thích được cái chuyện quỷ dị này.

      “Thừa nhận ! Vương gia, ngươi động tâm với Vương phi rồi.” Vỗ vỗ vai , Lí Như Phong chậm rãi .

      có khả năng!” Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu, thậm chí đẩy tay ra vụt đứng lên , “Nữ nhân có ai là tốt cả, ta ghét nhất chính là mấy người đó. Lúc trước đồng ý cưới tiểu bạch thỏ này, chẳng qua là để đối phó với mẫu hậu thôi, ta sao có thể động tâm với nàng ấy được chứ? Mỹ nữ mà hoàng huynh với mẫu hậu đẩy tới bên người ta còn thiếu sao? Nếu các nàng thể làm ta động tâm, tiểu bạch thỏ này sao có khả năng chứ?”

      Chậc chậc, mình mới câu, khiến thao thao bất tuyệt, đúng là hiếm có a. bao lâu nghe được nhiều như thế nhỉ?

      Khóe miệng Lí Như Phong giật giật, “Nếu vậy, ngươi cũng đừng tự trách nữa. phải là chỉ quát nạt nàng có vài câu thôi sao? nữ nhân thôi mà, có quan trọng gì đâu.”

      “Ta…” Hoàng Phủ Nam Ninh cũng muốn với chính mình như thế. Nhưng mà, có trời biết, lại thể thuyết phục được chính mình. Trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đều vội muốn chết.

      Rốt cuộc sao lại thế này, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy dường như còn là chính mình nữa.

      Lí Như Phong kìm được nụ cười. “Vương gia, ngồi đây mà tinh thần yên, chi bằng tại ta tìm Vương phi. Cùng nàng đối mặt, ngươi nhất định có thể biết được cảm xúc chân nhất trong nội tâm mình.”

      tìm nàng à?” Nhíu mày, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng lặp lại.

      Lí Như Phong vuốt cằm, bồi thêm câu, “Chẳng lẽ ngươi… dám ?”

      “Ha, đời này vốn có chuyện ta dám làm!” Hất cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng , “ phải chỉ là tìm nàng sao? Lập tức thôi.”

      “Tốt.” Lí Như Phong gật gù, “Ta cùng ngươi.”

      “Đương nhiên rồi!” Hoàng Phủ Nam Ninh nhanh chóng gật đầu, “Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, tiểu bạch thỏ này thể nào tác động đến tâm ta.”

      Chỉ sợ là càng điên cuồng chứng minh, ngươi lại càng chứng tỏ là trong lòng có quỷ a. Lí Như Phong thầm nghĩ, mặt thoảng qua nụ cười.

      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47. Thân tỷ gây chuyện

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu


      Bộ phủ.

      Loảng xoảng!

      vất vả có được an tĩnh, Bộ Nhu Nhi vừa chợp mắt lát lại nghe được có tiếng động lớn, cửa phòng bị người khác đá mở ra.

      “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư. Các người thể vào. Vương phi nghỉ ngơi.” Tú nhi chạy nhanh chặn họ lại.

      Nhưng nàng lập tức bị đẩy qua bên, “ nha đầu như ngươi mà cũng dám hất hàm sai khiến bọn ta sao? Ngươi nghĩ là có thể vào được Minh vương phủ là giỏi lắm sao? Còn nghĩ tới chính mình chỉ là cái nô tài thôi sao?”

      Giáo huấn xong, ba người liến lần lượt vào trong phòng. Đại tiểu thư ở đầu liền chống nạnh kêu lớn, “Bộ Nhu Nhi!”

      Nghe thanh của các nàng, Bộ Nhu Nhi sớm mở mắt, nhưng lại nằm dựa vào đầu giường, nhàn nhạc hỏi, “Có việc gì?”

      “Nha đầu chết tiệt kia, nhìn thấy chúng ta đến, ngươi cư nhiên đứng dậy?” Nhị tiểu thư lập tức chịu nổi hét rầm lên.

      Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt , “Nhị tỷ, đừng quên ta là Minh Vương phi, thân phận so với các người cao hơn ít. Trước mặt các người ta cầng như trước kia tất cung tất kính.”

      Lời vừa ra liền khiến ba vị tiểu thư chấn kinh.

      Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Bộ Nhu Nhi phản kháng các nàng a. Nếu như là trước đây, chỉ cần các nàng vừa mở miệng, nàng ta sớm sợ tới mức run rẩy, luôn miệng xin lỗi cầu xin tha thứ. Vì sao hôm nay lại như thế?

      “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này.” Luôn luôn cao cao tại thượng, lòng tự trọng luôn cường đại, tam tiểu thư liền kêu to muốn tiến tới bắt lấy nàng.

      Nhưng mà chờ nàng tới gần. Bộ Nhu Nhi liền khẽ động, cước liền trực tiếp đá bay nàng ta.

      “A!”

      Chỉ nghe tiếng hô nho , thân thể tam tiểu thư liền ở giữa trung tạo thành đường cong duyên dáng, cuối cùng thê thảm rơi xuống đất.

      Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều bị kinh động, thể tin được nhìn nàng.

      Bộ Nhu Nhi lúc này mới đứng dậy, hoạt động mắt cá chân chút, ngáp lớn cái, “ , các ngươi tới đây làm gì?”

      “Giáo huấn ngươi!” Thân là lão đại, đại tiểu thư liền phản ứng đầu tiên, vội vàng ngẩng đầu kêu to.

      Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái, “Đại tỷ, xin hỏi ta lại làm sai cái gì sao?”

      “Còn dám sao? Ngươi hủy hết lễ vật tặng cho bọn ta, còn giá họa cho bọn ta, hại chúng ta bị tất cả khách nhân trách mắng, cha còn chửi cho chúng ta trận. tại, ngươi còn dám đá tam muội. Nha đầu chết tiệt kia, ngươi là vô pháp vô thiên mà.” Nhị tiểu thư vừa từng bước tiến tới, vừa lớn tiếng kêu to.

      Bộ Nhu Nhi khóe miệng khẽ nhếch, “Chân chính vô pháp vô thiên chẳng phải là các người sao? Các người đều vô pháp vô thiên nhiều năm như vậy, hôm nay ta chịu nổi liền kháng nghị chút, các ngươi có ý kiến sao?”

      “Có!” hai vị tiểu thư cùng gật đầu.

      “Có ý kiến thỉnh giữ lại.”

      Câu kế tiếp của Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa làm các nàng hộc máu.

      “Nha đầu chết tiệt, ngươi nghĩ rằng có Minh Vương gia làm chỗ dựa, chúng ta sợ ngươi sao? Ba ngày thấy, ngươi quả cứng rắn hẳn lên.” Đại tiểu thư nghiến răng , tay áo vung lên, “Ta nhìn xem ngươi còn cứng rắn được .”

      “Đại tỷ, ngươi muốn giáo huấn ta sao?” Bộ Nhu Nhi nháy mắt hỏi .

      Nhị tiểu thư cười lạnh , “Sợ rồi sao?”

      “Đúng vậy, ta sợ a! Ta sợ chết được!” Vội vàng run rẩy vài cái, Bộ Nhu Nhi đứng lên dùng sức bắt lấy cái tay của đại tiểu thư.

      “Nha!”

      Đại tiểu thư cước bộ vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

      Nhưng mà, nàng khẳng định khinh địch, chỉ vì vậy mà buông tay. Bắt lấy cổ tay nàng ta, Bộ Nhu Nhi dùng lực càng giữ chặt lấy.

      “Nha nha nha —— a!”

      Liền nghe nhiều tiếng kêu to liên tiếng truyền tới, nguyên lai là đại tiểu thư đánh nhị tiểu thư, tỷ muội hai người bước chân lảo đảo, cuối cùng té ngã xuống người tam tiểu thư.

      Ba tỷ muội dây dưa chỗ, tay chân luống cuống, ai cũng muốn đứng lên trước, nhìn các nàng, Bộ Nhu Nhi liền cười lạnh bước .

      Xem các nàng , cũng đoàn kết như trong tưởng tượng của nàng a.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã3 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48. Vương gia nổi giận

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu


      “Các ngươi làm gì?”

      Đột nhiên có tiếng rống lớn, ý cười mặt Bộ Nhu Nhi lập tức cứng đờ.

      Ngẩng đầu lên liền thấy Bộ Ngưng Vận đến. Phía sau còn có Hoàng Phủ Nam Ninh với vẻ mặt kiên nhẫn và còn có Lí Như Phong!

      Lập tức cúi đầu, Bộ Nhu Nhi khẽ rên .

      Ba vị tiểu thư giống như tìm được cứu tinh, tay chân luống cuống từ dưới đất đứng lên, “Cha, tử muội khi dễ chúng con. Còn đánh chúng con nữa.” Các nàng vừa vừa rơi nước mặt, dáng vẻ vô cùng thương tâm.

      sắc mặt Bộ Ngưng Vận trầm xuống, “ phải các ngươi được mình đến gần nàng sao? Vì sao các ngươi lại xuất ở đây chứ?”

      “Chúng con…”

      Nhất thời biết gì, ba vị tiểu thư đành cúi đầu.

      Bộ Ngưng Vận lập tức nổi giận, “Các ngươi là vô pháp vô thiên mà! Mỗi ngày đều muốn khi dễ muội muội của mình phải ?”

      “Cha, lần này chúng ta thực có khi dễ nàng, là nàng khi dễ chúng ta a!” Đại tiểu thư nhanh chóng ngẩng đầu kêu to.

      Bộ Ngưng Vận mắt lạnh liếc nàng, “Loại chuyện như thế này ngươi nghĩ là ta tin sao?”

      “Cha!” Ba vị tiểu thư dậm chân kêu to.

      “Lão gia!” Lúc này Bộ phu nhân cũng vội vàng chạy tới, kéo các nữ như ra sau lưng, “Ông như vậy mắng các nàng làm gì. Các nàng cũng vì trong lòng mất hứng nên mới tìm nha đầu kia chất vấn vài câu.”

      “Có cái gì mà chất vấn chứ? Các ngươi ghét bỏ nàng, còn đem lễ vật các nàng tặng ném , còn ở đó biết xấu hổ đến chất vấn nàng?” Bộ Ngưng Vận trừng mắt, quát khẽ.

      “Vương gia, ta xem cây trâm đầu Bộ phu nhân và các tiểu thư tựa hồ như là trang sức mà Thái hậu nương nương vừa ban cho Vương phi phải?” Rốt cục trầm mặc lâu, Lí Như Phong liền mở miện chuyện, vừa liền vào thẳng đề.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, “Phải ?” Loại chuyện này vốn có quan tâm.

      “Đúng vậy.” Lí Như Phong nhanh chóng gật đầu, lại nhàng cười, “Bọn họ cũng phải sao? Mấy thứ này là do Vương phi mang về đưa cho các nàng. Nhưng mà ---“ ngừng chút, Lí Như Phong liền tiếp, “ phải các nàng bởi vì ghét bỏ nên ném sao? tại như thế nào vẫn còn đeo chúng?”

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng hiểu, liền nhìn Bộ Nhu Nhi, “Ngươi… tiểu bạch thỏ, sao lại thế này?”

      Ách?

      Đột nhiên nghe xưng hô như thế, Bộ Nhu Nhi vô cùng sửng sốt, sau đó mới ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, nước mắt liền ngập tràn khóe mi.

      “Vương gia.” Thấp giọng kêu, thanh có chút nghẹn ngào.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mày liền nhăn lại, “Đừng chỉ biết khóc, bổn vương hỏi nàng đó.”

      “Vâng.” Nhanh chóng gật đầu, Bộ Nhu Nhi giọng , “Mấy thứ này quả là do thiếp thân tặng cho đại nương và các tỷ tỷ. Các nàng bởi vì ghét bỏ thiếp thân vô dụng chiếm được niềm vui của ngài, liền giận chó đánh mèo, cần, đem các thứ lễ vật ném xuống đất. Về phần tại… thiếp thân lắm.”

      Nghe nàng thế Bộ phu nhân liền khó chịu kêu lên, “ Ngươi đừng có bậy! Nhưng thứ đó ràng là do ngươi ném xuống đất, ngươi cần ngậm máu phun người.”

      “Đủ!” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức mở miệng, đơn giản hai chữl liền áp chế kiêu ngạo của nàng.

      “Đám người các ngươi là…” Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mang nụ cười lạnh lẽo, “Vương phi của bổn vương là người các ngươi có thể khi dễ sao? Bổn vương còn ghét bỏ nàng, các ngươi lại có can đảm làm thế.” Liền vung tay lên, “Ngươi đâu, tới đem các thứ các nàng đeo người tháo xuống, toàn bộ ném xuống sông .”

      “Vâng!” Mấy gã sai vặt nghe ra lệnh, liền bất chấp tất cả tiến tới tháo toàn bộ trang sức của các nàng xuống.

      Mẹ con bốn người vừa kêu to, vừa ra tay phản kháng lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh làm như thấy, bước tới trước mặt Bộ Nhu Nhi, nắm cổ tay nàng, “ thôi tiểu bạch thỏ. Loại địa phương như thế này, sau này ngươi cần tới nữa.”
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49: Khi dễ tiểu bạch thỏ

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: Evy Nguyen

      Kéo Bộ Nhu Nhi rời khỏi Bộ phủ, nhét nàng vào trong kiệu, ra lệnh kiệu phu khởi hành, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lí Như Phong liền lên ngựa, chậm rãi quay về Minh vương phủ.

      “Vương gia, làm tốt lắm!”

      Vừa về tới phòng khách của vương phủ, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa hết tức giận, Lí Như Phong đột nhiên vỗ tay khẽ .

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, vội vàng kéo Bộ Nhu Nhi lại gần, “Ngươi… tiểu bạch thỏ!”

      Ách...

      Lần thứ ba nghe gọi mình như vậy. Nhưng mỗi lần nghe, khóe miệng hay khóe mắt của nàng đều nhịn được mang theo ý cười. Chờ cười đủ Bộ Nhu Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu, “Vương gia?”

      “Ngươi vô dụng.”

      Vừa ngẩng đầu liền nghe Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận la mắng, “Đường đường là Minh Vương phi, lại để đám người đó khi dễ thành như vậy, ngươi biết xấu hổ sao? Mặt mũi của bổn vương đều bị ngươi làm mất hết mà.”

      Bả vai lập tức run lên! Bộ Nhu Nhi lại cúi đầu xuống, “Thiếp thân… Thiếp thân biết sai rồi.”

      “Sai rồi sao?” Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, “Ngươi làm gì nào?”

      “Thiếp thân…” Bộ Nhu Nhi phát ra được lời nào.

      Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục hừ lạnh, “Ngươi! Sai chính là các nàng! Từ nay về sau, ngươi cần trở về đó nữa.”

      “Nhưng mà những người đó đều là người nhà của thiếp thân!” Vội vàng ngẩng đầu khẽ, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa bị chính bộ dáng làm bộ làm tịch của mình dọa chết.

      “Thúi lắm!” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức rống lớn ra suy nghĩ trong lòng nàng, “Loại người biết tốt xấu đó mà cũng xứng làm người nhà của ngươi sao? Ngươi dựa vào chính mình còn tốt hơn!”

      đúng lắm.

      Bộ Nhu Nhi muốn vỗ tay lớn để tán thưởng . Nhưng là thời cơ còn chưa tới a. Liền cắn cắn môi, ngẩng đầu , “Vương gia…”

      “Vương phi, xin hãy nghe lời Vương gia .” Lí Như Phong ngồi bên cạnh nãy giờ liền thanh đạm mở miệng , khóe miệng còn mang theo chút ý cười.

      “Này… vâng.” Lại giả bộ khó xử vài cái, Bộ Nhu Nhi liền cúi đầu thuận theo.

      Nhưng mà thấy nàng như thế, cơn tức trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn thể nào phát tiết hoàn toàn được.

      đánh giá nàng lượt, bỗng nhiên nhéo má nàng, cắn răng khẽ gọi, “Tiểu bạch thỏ!”

      “Nha! Vương gia!” Bộ Nhu Nhi cả kinh, vội vàng trả lời. bất ngờ mà, nàng như thế nào cũng nghĩ tới con người này động thủ với nàng.

      Dùng sức nhéo nhéo má nàng, nhìn đáy mắt nàng lên chút hoảng loạn, dần mang tầng hơi nước, Hoàng Phủ Nam Ninh mới cảm giác được chút thỏa mãn.

      Miệng a to, gất đầu vừa lòng, “Quả nhiên chỉ là tiểu bạch thỏ!”

      “Vương gia, đau quá.”

      Mặt bị nhéo bắt đầu đau, nhưng Bộ Nhu Nhi cố nén xúc động muốn đánh tên này. Nàng giọng đáng thương .

      “Nếu đau, ngươi nhớ giáo huấn lần này sao?” Khóe miệng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Nam Ninh thanh lạnh lùng .

      Bộ Nhu Nhi hạ mi xuống, “Thiếp thân nhớ kỹ.”

      Thối nam nhân, dám động thủ với nàng sao? Nàng nhớ kỹ mà.

      “Ân hừ.” Rốt cục hoàn toàn vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay ra, “Ngươi về phòng nghỉ ngơi .”

      “A, muốn đuổi nàng sao? Vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt đáo thoáng qua người Lí Như Phong bên, Bộ Nhu Nhi giọng , “Để thiếp thân pha trà cho người dùng.”

      “Kêu người trở về ngươi .”

      Đột nhiên nâng cao giọng, thanh Hoàng Phủ Nam Ninh làm nàng sợ hãi run lên.

      “Vâng!” Đôi vai nàng run lên, Bộ Nhu Nhi thấp giọng trả lời, xoay người bỏ chạy.

      Hỗn đản! Hôm nay ăn nhầm thuốc sao? Cách , cách làm đều khiến nàng hỗn loạn a.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, Thanh Nhã5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :