1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34 : Siêu cấp nước trà

      Edit: Py Siêu Nhân


      « Vương phi, loại trà kia, ngươi biết ở đâu sao ? »

      Tú Nhi vội vàng theo Bộ Nhu Nhi ra ngoài, giọng hỏi.

      « biết! » Vừa buông tay, Bộ Nhu Nhi trả lời.

      Sắc mặt Tú Nhi liền thay đổi. « Vậy làm sao ngài pha được trà cho các Vương phi uống? »

      « Ai ta muốn cho các nàng uống loại trà kia ? » Khóe miệng lập tức cong lên, Bộ Nhu Nhi hỏi ngược câu.

      Tú Nhi sửng sốt. « ràng vừa rồi ngài … »

      « Đó là ta đùa giỡn các nàng thôi ! » Bộ Nhu Nhi cười , đẩy nàng chút. « Đừng nhiều nữa, ngươi đến phòng bếp chuẩn bị bộ trà nóng, ta lấy lá trà. »

      « Nhưng mà, Vương phi… »

      « nhanh ! Nếu thời gian quá lâu, khiến cho các nàng đợi lâu cũng tốt. »

      « Dạ. »

      Bị nụ cười của nàng khiến cho đầu óc choáng váng, muốn hỏi tại sao, lại thể mở miệng. Lại bị nàng đẩy như vậy, trong đầu Tú Nhi liền loạn hết cả lên, xoay người về hướng phòng bếp.

      Đun nước nhanh, cẩn thận trở lại phòng, Bộ Nhu Nhi gọi số người làm tạp vụ đứng chờ bên ngoài, mình đứng trước bàn, tay cầm gói giấy, tay kia lấy từ trong gói giấy vài lá trà cực to, bỏ vào bên trong chén trà.

      Ánh mắt lập tức trừng thẳng, Tú Nhi chạy vội tới, cầm theo ấm trà.

      « Vương phi… cái này… cái này phải là… »

      « Suỵt ! » Tay nhanh chóng ra hiệu im lặng, Bộ Nhu Nhi liền đưa tay cầm lấy ấm trà, đem nước sôi rót vào chén trà, rồi đậy nắp lại, đặt chén trà vào trong khay, liền hướng ra ngoài kêu to, « Xong rồi, vào ! »

      Vài người nha hoàn trẻ tuổi xuất , Bộ Nhu Nhi vung tay : « Trà pha tốt rồi, mang thôi. »

      « Dạ. »

      Các nương vội vàng đáp lưng, bưng khay ra ngoài.

      « Vương phi, còn cái này… »

      « Cái mâm này là ngươi cầm. » Căn bản là cho nàng cơ hội mở miệng, Bộ Nhu Nhi trực tiếp đem cái khay đặt vào tay nàng, sau đó quay người, « thôi ! »

      « Dạ. »

      Mọi người đáp lời, theo phía sau nàng, đương nhiên là đến phòng khách riêng nơi có nhóm Vương phi ngồi đợi.

      Dọc theo đường , Bộ Nhu Nhi cố bước chậm, lượn tới lượn lui, đợi vài phút sau mới chịu xuất tại nơi mà nàng đáng lẽ ra phải xuất sớm hơn. Mà các vị vương phi đều chờ đến còn kiên nhẫn, la ó ầm ĩ. Vừa thấy Bộ Nhu Nhi xuất , mọi người đều câm miệng, Nhị vương phi lại cầm đầu, đứng dậy : « A, Tứ đệ muội, chẳng lẽ Tứ đệ đem lá trà giấu kỹ lắm sao? Tại sao ngươi lâu như vậy chứ ? »

      Bộ Nhu Nhi cười : « Đều là pha trà cho chị em dâu uống, thể qua loa được, phải qua ba lần nước sôi mới có được mùi vị tốt. Cho nên hơi chậm chút, mong mọi người thứ lỗi. »

      « A, ngờ, hiểu biết của Tứ hoàng tẩu rộng nha. » Ngũ vương phi lập tức mở miệng, nhưng ngữ khí chuyện lạnh như băng, giống lời khen ngợi.

      Bộ Nhu Nhi chỉ cười : « ra ta chỉ xem ít kiến thức sơ đẳng trong sách thôi, nên có được kiến thức sâu rộng giống mọi người. » Nàng liền gọi các nương mang trà dâng lên : « Chư vị, mời dùng, những tách trà này đều do ta tự tay pha, đảm bảo sạch . »

      Mọi người vẻ mặt hài lòng, nâng chung trà lên, giả vờ đưa tay che miệng, hớp ngụm trà. Lập tức, có người nhíu mày : « Đây là hương bị gì vậy ? Sao lại là lạ? »

      « Đúng vậy ! Hương vị thô sơ, còn sánh bằng bích loa xuân của phủ ta! »



      « Phải ? » Nghe thấy mấy câu này, vẻ mặt Bộ Nhu Nhi thay đổi, chỉ mở to mắt, vẻ mặt vô tội, « Nhưng mà, hôm qua Vương gia mới vừa uống trà này mà, khẩu vị của chàng vốn độc đáo, nhưng khi uống xong, liền muốn uống nữa mà ! Hơn nữa, ta nghe người khác , công hiệu của lá trà này rất nhiều nha, nam nhân uống xong có thể cường tráng thân thể, nữ nhân uống trà có thể mỹ dung dưỡng nhan (làm đẹp da mặt í mà), bài trừ chất độc trong cơ thể, còn có công hiệu tốt với làn da đó! »

      « là như vậy sao ? »

      Lời này vừa thốt ra, ánh mắt đám nữ nhân lập tức sáng rực lên.

      Bộ Nhu Nhi vội vàng gật đầu.

      mặt mọi người đều lên vẻ vui mừng, cần nhiều, vội vàng cầm chén trà lên uống hơi.



      C35. Dụ địch xâm nhập

      Editor: Tiểu Vũ

      Bêta: jenkun

      "Vương phi, chuyện này..." Tú nhi nhìn thấy vậy, trực tiếp ngây người.

      Bộ Nhu Nhi quay đầu lại, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

      Vội vàng ôm cánh tay của nàng, Tú nhi giọng : "Vương phi, sao người lại như vậy ! Nếu các Vương phi ấy biết... biết người..."

      "Yên tâm , các nàng biết đâu." Lại cười lắc đầu, Bộ Nhu Nhi với vẻ mặt chắc chắn.

      "Người làm sao biết các nàng..."

      "Ha ha, uống nhiều mấy ngụm, phát trà này vị quả nhiên tệ!"

      Tam Vương phi buông chén trà, cười , vẻ mặt thỏa mãn.

      Tú nhi lại ngây người, biểu tình thể tin được, nhìn nàng ấy.

      Cùng lúc, các vị Vương phi khác cũng ngẩng đầu lên, tất cả đều mặt đầy mỉm cười, rối rít ——

      "Đúng vậy. Ngụm thứ nhất cảm thấy có chút thô ráp, nhưng uống nhiều thêm mấy ngụm, liền phát hương vị này thô mà nồng, cũng rất là ngon miệng."

      "Đúng vậy! Trong này, cũng cảm thấy được có vài phần thanh nhã, cũng có vài phần thơm ngát. ngụm uống vào, hương thơm quẩn quanh, mãi tan."

      "Hơn nữa, phiến lá trà lớn như vậy, ta cũng chưa từng thấy qua, chắc là đặc sản nước láng giềng hả? Khó trách Hoàng Thượng thích như vậy, mới ban thưởng cho tứ hoàng huynh"

      ...

      Cứ như thế, những câu khen ngợi nối tiếp nhau dứt vang lên. Tú nhi thấy đầu óc choáng váng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đám thoạt nhìn vẫn là những nữ nhân cao quý thanh lịch như cũ —— chẳng lẽ các nàng ấy biết, thực chất đây căn bản phải là lá trà do nước láng giềng tiến cống, mà là lá trà đẳng cấp thấp nhất mà Bộ Nhu Nhi tiện tay mang theo từ nhà mẹ đẻ, trong lúc rãnh rỗi thường dùng để làm ngập tổ kiến sao?



      ‘Hắc hắc, thấy chưa, ngươi nhìn thấy có cảm giác là đám nữ nhân này rất cao quý, rất biết các thưởng thức phải ? Kì thực đều là giả bộ hết!’. Ý cười lập tức xuất nơi khóe miệng, Bộ Nhu Nhi quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt ý bảo.

      ‘Trời, Vương phi người là quá lợi hại, người mỗi câu đều rất là chính xác!’. Tú nhi còn gì để , chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng, giơ ngón tay cái lên.

      "Ai da, Tứ đệ muội, tại sao muội lại uống?" Đến khi uống hết chén trà, nhị Vương phi giống như đột nhiên phát giác, vội vàng kêu to lên.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở người nàng.

      Bộ Nhu Nhi cười nhàng, vội vàng cúi đầu: "Cái này... Lá trà có hạn, Vương gia cho muội chừng này, chỉ đủ vừa vặn cho mọi người uống. Cho nên..."

      ‘Lạ nha! Mình thấy ở nơi đó có bao trà vừa to vừa đầy! Dù cho có pha cho các nàng mỗi người hơn mười chén cũng thành vấn đề nha!’ Bên cạnh, Tú nhi ở trong lòng kêu to.

      "A? ra như vậy !"

      Mọi người lập tức ngẩn ra, đều hô ra tiếng, coi lời của Nhu Nhi là đương nhiên.

      " nghĩ đến, tứ hoàng tẩu, ngươi lại quan tâm chúng ta như vậy." Trong mắt tràn ngập cảm kích, Thập Vương phi dịu dàng .

      Bộ Nhu Nhi tiếp tục mềm mại: " có gì, người tới là khách, muội đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất chiêu đãi mọi người. Hơn nữa, trà này tuy là nước láng giềng tiến cống, nhưng muội lại cảm nhận được hương vị đặc biệt của nó. Có lẽ, do từ quen ăn rau dại nên đầu lưỡi của muội mới trở nên kém nhạy cảm chăng? Nếu vậy đồ tốt, cho muội dùng cũng lãng phí, bằng lấy ra, cùng mọi người chia sẻ, như vậy ko phụ tâm ý của Hoàng đế nước láng giềng cùng Hoàng Thượng."

      "Ha ha, tứ hoàng tẩu ngươi là rất hiểu chuyện đấy !" Nghe vậy, đám nữ nhân cao cao tại thượng được tâng bốc nhất thời cười đến giống đóa hoa loa kèn, Lục Vương phi cũng cười lớn.

      Bộ Nhu Nhi cũng cười.

      "Nhưng mà..." Ngay lập tức, Tam Vương phi nâng lên cái chén rỗng tuếch nhìn nhìn, vẻ mặt mất mát , " hết chén trà, vậy mà... ta còn chưa có cảm nhận ra được bao nhiêu hương vị giấu trong đó...!"

      " sao, dùng hết trà rồi, muội lại pha thêm chút nước sôi vào. Tuy rằng hương vị nhạt chút, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là vị này. Vương gia bình thường cũng là làm như vậy đấy!" Vội vàng nở nụ cười, Bộ Nhu Nhi ôn nhu đề nghị.

      "Chủ ý này hay!"

      Đám nữ nhân vội vàng gật đầu kêu to mà hề hay biết là chính mình rơi vào cái lồng sắt được thiết kế rất công phu của nàng.

      "Như vậy, tứ hoàng tẩu, phải phiền đến ngươi rồi." Ngũ vương phi vẻ mặt tươi cười, giọng .

      Bộ Nhu Nhi cười lạnh. "Tốt!". Ngay sau đó, lại ngẩng đầu lên với nụ cười sáng lạn. "Ta phải gọi phòng bếp nấu nước."

      Chap sau thấy đặc biệt trong ấm trà, các bạn có đoán được Vương gia làm gì khi thấy vương phi mình 'quậy' thế ko? Chap sau :">
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Halong-ngoc, tart_trung, phituyet4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      C36. con chuột.

      Editor: Tiểu Vũ

      Bêta: jenkun



      "Những người này quá đáng ! Biết người là chính phi được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, lại đem người sai sử giống như nô tỳ. Sai sử lần còn chưa đủ, bây giờ còn sai lần thứ hai nữa!". theo Bộ Nhu Nhi ra khỏi phòng khách riêng, Tú nhi lại nhịn được, thấp giọng kêu lên.

      Khóe miệng Bộ Nhu Nhi hé ra: "Đây là cái loại cảm giác các nàng ấy vẫn tìm kiếm, gọi là quý tộc chuyên đem người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân cao quý, lâu dần quen thôi."

      "Nhưng mà, các nàng ấy là khinh người quá đáng! Các nàng ấy ràng chính là đem Vương phi người để vào mắt " Dùng sức dậm chân cái, Tú nhi hít hít cái mũi kêu to.

      " sao, dù sao ta cũng chưa từng đem các nàng để vào mắt."

      Bộ Nhu Nhi nhàng thoải mái.

      "Vương phi!" Nghe như thế, Tú nhi vội vàng muốn chết. Nàng là giúp vương phi chuyện đó!

      "Suỵt!"

      Mới vừa định mở miệng, Bộ Nhu Nhi đột nhiên lại che miệng của nàng ấy.

      Thân thể Tú nhi cứng đờ, phát ánh mắt của nàngvương phi bắt đầu nhìn chung quanh.

      ‘Gì vậy?’ Theo hướng ánh mắt của nàng nhìn qua, rất nhanh, nàng thấy được —— con mèo ! Miệng còn ngậm con chuột còn giãy dụa !

      Bộ Nhu Nhi buông tay khỏi miệng Tú nhi, nhặt lên hòn đá ném về phía con mèo, rồi đuổi theo nó, dụ dỗ, ép nó phải nhả con chuột ra.

      Sau đó, nàng bước tới, cầm lên cái đuôi của con chuột, nhìn nó vô lực cố gắng giẫy giụa giữa khoảng . Khóe miệng Bộ Nhu Nhi giật giật hé ra: " tại, lại có đồ tốt cho các nàng ấy đây!"

      Trời!

      Nhìn thấy vậy, Tú nhi cảm giác trước mắt tối sầm! loại dự cảm xấu lập tức ập vào đầu. Ước chừng thời gian nén nhang qua , Bộ Nhu Nhi tự tay mang theo cái ấm trà trở lại phòng khách riêng.

      " để các vị đợi lâu." mặt mang theo nụ cười dịu dàng trước sau như , thi lễ với mọi người xong, nàng đứng lên, “Mọi người có ai muốn uống thêm chén trà ?".

      "Ta!" Mấy vị Vương phi khác đều vội vàng giơ cao cái chén trong tay.

      "Được, thỉnh chờ, ta từ từ đến." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi mang theo ấm trà, lần lượt đổ đầy chén của các nàng.

      Khi những chiếc chén rất giá trị lại lần nữa được làm đầy, vài vị Vương phi vội vàng bưng cái chén lên, lại giả vờ giả vịt đứng lên phẩm trà.

      Bộ Nhu Nhi chỉ cười nhợt nhạt, chờ sau khi người cuối cùng uống xong hơn phân nửa nước trà, mới nhàng lên tiếng hỏi: “Trà này, uống ngon có ngon ?"

      "Ừ, trừ bỏ hương vị có chút phai nhạt, cái khác cũng tệ lắm." Nhị Vương cố tạo cho mình phong thái nghiêm trang, gật đầu. Những người khác cũng gật đầu hùa theo.

      "Vậy là tốt rồi." Bộ Nhu Nhi cũng gật đầu cái, độ cong nơi khóe miệng của nàng ngày càng trở nên quỷ dị.

      Lập tức ——

      "A!"

      Tay nàng bỗng nhiên đột ngột run lên lí do. ‘choang’ tiếng , ấm trà tay nàng rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh. Tiếng ồn làm cho các vị Vương phi thoáng giật mình.

      Tiếp ngay sau đó——

      "A!"

      Lại tiếng thét chói tai nữa vang lên, nó xuất phát từ Cửu Vương phi, người ngồi gần chỗ Bộ Nhu Nhi nhất.

      "Mẹ ơi, con chuột!". Vội vàng nhảy dựng lên ghế, nàng chỉ vào đống mảnh vỡ kia như thể cái khối màu đen vẫn còn ở đó, nhúc nhích. Sợ hãi thét to.

      "A a a!"

      Ánh mắt của mọi người trong phòng ngay lập tức bị hấp dẫn. Sắc mặt bắt đầu tái , liên tiếp vang lên những tiếng la hét.

      " là buồn nôn!"

      tiếng bình luận vang lên, rồi nghĩ lại vừa xong, chính mình uống hết... uống hết...

      Chịu nổi! Vị vương phi nọ quay người sang bên, dùng hết sức lực nôn thốc nôn tháo. Những vị vương phi khác thấy thế, lập tức cũng quay đầu , học theo!

      "Trời ạ!"

      Nhìn thấy vậy, Bộ Nhu Nhi tròn mắt, vội vàng lắc đầu: "Chuyện liên quan đến ta, ta biết gì hết, biết gì hết!"

      xong, từng bước lui tới cửa, tiện đà xoay người chạy luôn ——

      "Người đâu! Vương gia! Cứu mạng! Xảy ra chuyện lớn !"





      C37. Ác bá hộ phi

      Editor: Tiểu Vũ

      Beta: jenkun

      (Hộ: Bảo vệ)

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Nửa canh giờ sau, đám người mới vừa tách ra lâu lại tụ tập cùng chỗ. Hoàng Phủ Nam Ninh khuôn mặt lạnh lùng, nhìn đám Vương phi sắc mặt trắng bệch, nước mắt ràn rụa, trầm giọng quát hỏi.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Nghe tiếng quát hỏi, nhóm Vương phi đồng loạt nấc lên rồi bổ nhào vào trong ngực phu quân nhà mình khóc lớn.

      Bộ Nhu Nhi vội vàng cúi đầu, dịu dàng: "Vương gia, là lỗi của thiếp. Lúc thiếp thêm nước trà cho các nàng ấy, biết là trong ấm trà lại có con chuột, làm cho... Làm cho hoàng tẩu cùng đệ muội các nàng..."

      "Ọe!"

      Lời còn chưa hết khiến cho Tam vương phi nhớ lại chuyện lúc nãy, khiến nàng kiềm chế nổi, quay đầu sang bên, ói lên ói xuống.

      Trong phút chốc, lại có thêm hai vị vương phi cùng tham gia hòa nhịp theo tiếng nôn ọe. Phòng khách riêng nơi sạch , trong thoáng chốc tràn ngập mùi hôi thối bốc lên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, xoay người bước .

      "Vương gia!" Bộ Nhu Nhi khẽ gọi, vội vàng đuổi theo.

      Những người khác thấy thế, cũng vội vàng theo.

      Tại nơi khác, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ cau mày mà thêm câu nào nữa. Nhị Vương gia bắt đầu trầm mặt giận dữ: "Tứ đệ muội, vì sao mà trong ấm trà lại có... " Thấy sắc mặt Nhị Vương phi bên cạnh bỗng trở nên trắng bệch, kịp thời ngừng lại lời định .

      Bả vai Bộ Nhu Nhi run lên."Ta biết!"

      "Ngươi biết? Ngươi vì sao lại biết? Ấm trà kia là ngươi bưng tới, nước trà kia cũng là do ngươi pha, vì sao ngươi lại biết?". Thất Vương phi hét lên điên cuồng, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mắt.

      "Ta, ta biết !". Giống như bị hành động hung dữ của Thất vương phi dọa cho sợ, Bộ Nhu Nhi hơi co rúm người lại, đầu gục xuống, thanh nghẹn ngào như sắp khóc.

      "A, có trời mới biết là ngươi biết hay là giả vờ biết!! Con chuột to như thế, ngay cả kẻ mù.... “

      " đủ chưa?" Bát Vương gia hùng hổ định tiến lên tiếp tục hạch hỏi nghe thấy tiếng quát khẽ vang lên. Hoàng Phủ Nam Ninh đưa tay kéo Bộ Nhu Nhi về phía sau.

      "Vương gia?"

      Ngạc nhiên, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu khẽ gọi tiếng.

      Bát Vương gia cũng ngẩn người kinh ngạc, mọi người ở xung quanh cũng ngớ ra nhìn *(tứ vương gia).

      Hoàng Phủ Nam Ninh hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng : "Dám ở trong vương phủ của ta, lớn tiếng với Vương phi của ta, đám người các ngươi chán sống rồi có phải ?"

      Mọi người có mặt trong phòng ngay lập tức liền run lên.

      "Tứ hoàng đệ, phải vậy, chúng ta chỉ là... chỉ là..."

      "Chỉ là cái gì?" Hừ lạnh tiếng, Hoàn Phủ Nam Ninh tiếp tục lớn tiếng quát: "Các ngươi còn biết xấu hổ mà dám chỉ trích nàng hả. Ta còn chưa có hỏi tội các ngươi đâu. Vương phi của ta ta còn chưa có sai sử nàng lấy lần, thế mà đám người các ngươi chỉ mới đến, dám bắt nàng phải bưng trà rót nước cho các ngươi chỉ lần. Các ngươi chắc vẫn còn nhớ , nàng là Minh Vương phi, phải là tiểu nha hoàn để tùy ý cho các ngươi sai phái chứ hả!"

      Tiếng quát càng ngày càng lớn, tâm mọi người càng ngày càng run. Oán hận trong lòng sớm bị văng mất, thiếu điều quên tất mọi chuyện mới xảy ra.

      " thế còn dám nghi ngờ nàng bỏ con chuột vào ấm trà! Nàng là người như thế sao? Mà cho dù là nàng làm , vậy thế nào? Các ngươi đối xử với nàng như vậy, ta còn thấy, bỏ là đúng! Nếu ta có bên cạnh, ta cũng muốn cho nàng bỏ! Sao? Trong lòng thấy khó chịu chứ gì? Có giỏi các ngươi hướng ta mà phát tiết bức xúc, đừng có mà thấy nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối mà bắt nạt!"

      Sax. ăn phải thuốc nổ à? Sao đột nhiên trở nên khủng bố như vậy?

      Đứng sau lưng Hoàng Phủ Nam Ninh, Bộ Nhu Nhi trợn mắt há mồm khi nghe dùng lời lẽ oanh tạc mấy vị vương gia vương phi kia.

      Mấy vị Vương gia, Vương phi bị mắng cảm thấy cả người như được tự nhiên, Nhị Vương gia mở lời đầu tiên: "Tứ hoàng đệ, ta đột nhiên nhớ tới, trong vương phủ còn có chút việc, ta... ta xin cáo lui trước!" xong, nhanh tay kéo Nhị Vương phi, chạy trối chết ra ngoài.

      "Ta... ta cũng vậy!" Theo sau, Tam Vương gia cũng bắt chước kêu to.

      "Ta cũng vậy!"

      "Ta cũng vậy!"

      ...

      Thấy vậy, những vị vương gia, vương phi khác như tìm được đường sống, đến thời gian 1 phút, chừng hai mươi người, lập tức đều chạy trốn sạch , còn thấy chút bóng dáng nào.

      Có ai thấy nam 9 của mình BT chưa? Cơ nhưng mà chưa đủ độ BT của đâu, từ từ thấy, thích tiêu đề c37 ghê :"> Ác bá hộ phi!
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, tart_trung4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      C38. Làm rất khá

      Editor: Tiểu Vũ

      Beta: jenkun
      Lợi hại.

      Bộ Nhu Nhi thầm giơ ngón cái lên, tán dương trong lòng.

      "Hừ!"

      Nhìn theo hướng những kẻ vừa chạy trốn kia, Hoàng Phủ Nam Ninh khó chịu hừ lạnh tiếng, sau đó xoay người.

      "Vương phi."

      "Vương gia!"

      Đầu cúi sâu xuống ngực, thân thể Bộ Nhu Nhi mạnh mẽ run lên.

      "Ngươi hôm nay... Làm rất khá."

      Ơ?

      Bộ Nhu Nhi bị bất ngờ, ngẩng phắt đầu lên. Nàng kinh ngạc khi thấy mình đối diện với khuôn mặt tươi cười của Hoàng Phủ Nam Ninh.

      "Nếu biết sớm hôm nay bọn họ đến, bổn vương sai người đóng chặt cửa lại, bước cũng cho tiến vào." Vừa định mở miệng, Bộ Nhu Nhi liền nghe thấy tiếng quát khẽ khó chịu của .

      Uầy...

      Nàng nhịn nổi mở miệng: "Vương gia, nhị vị vương gia có ý tốt nên mới đến thăm mà."

      "Ý tốt cái gì chứ? đám người rỗi việc, mới sáng sớm chạy đến chỗ bổn vương kiếm chuyện, làm hại bổn vương ngủ cũng được ngon. thế, đám người đó còn líu ríu, ồn ào, ngươi câu ta lời, ầm ĩ muốn chết. Thiếu chút nữa là bổn vương sai người đuổi bọn họ rồi."

      Cường nhân nha!

      Nghe oán hận liên tục, suýt tý nữa Bộ Nhu Nhi giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Thực ra , mỗi lần phải đối mặt với mấy tỉ muội con của đại phu nhân, nàng cũng có lúc bức xúc như vậy, nhưng do ngại thân phận mình nên cũng dám làm gì quá đáng. Nhưng khi nghe ... Nàng có thể khẳng định, loại chuyện này tuyệt đối làm, hơn nữa chỉ làm có lần. Cái loại cảm giác này, chắc chắn là rất ghiền nha!

      "Thế nên, chuyện hôm nay, ngươi làm rất khá ! Phi thường tốt!" Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt xuống, nghiêm túc nhìn nàng. "Về sau, nếu bọn họ có đến, ngươi cứ làm như vậy. Tốt nhất nên đánh đòn phủ đầu bằng chiêu này, giúp bọn họ từ chỗ nào đến về lại chỗ đó .”

      "Vương gia, thiếp phải cố ý." Mặc dù rất muốn nhảy dựng lên ăn mừng ngay tại chỗ, nhưng Bộ Nhu Nhi vẫn phải nén nhịn lại vì chưa phải lúc. Nàng rũ mi mắt xuống, tiếp tục dáng vẻ bạch thỏ đáng thương, nhàng phản đối.

      Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng tràn ngập những ý tưởng hào hùng liền bị những lời này của nàng đập nát.

      " phải cố ý ?" Đôi mắt tối sầm lại, cúi đầu trầm giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi vội vàng lui ra phía sau từng bước, nhàng lắc đầu.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nét mặt sa sầm."Mặc kệ là cố ý hay , dù sao, về sau, ngươi cứ như vậy mà làm!"

      Muốn vậy phải tạo điều kiện cho nàng làm chứ! Bộ Nhu Nhi cắn cắn môi: "Vương gia, hôm nay ở trong ấm trà, đúng là... đúng là có con chuột nha!" Rất là may mắn, nàng mới tóm được con chuột nha. Vậy mà lại muốn về sau nàng phải dùng tiếp phương pháp này. nghĩ nàng là mèo chắc, cứ muốn là có thể dễ dàng mà bắt được chuột chắc.

      " thành vấn đề, nếu bắt được chuột, vậy con gián, con sâu, cái gì ghê tởm, cái gì ghê tởm đều có thể bỏ vào trong. Hơn nữa, chờ bọn họ uống xong ,lại cho bọn họ nhìn thấy, xem bọn họ lần sau có còn dám đến nữa hay !"

      Cái gì chứ!!! * mình nghĩ chỗ này Bộ Nhu Nhi muốn chửi bậy J)

      Nghe thế, Bộ Nhu Nhi rất muốn nhào vào đánh tay đôi với .

      hùng thường có chung suy nghĩ giống nhau! ra vừa nãy nàng cũng nghĩ đến ý tưởng đó.

      Nhưng mà...

      "Vương gia, mấy thứ đó đáng sợ !" Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu, run giọng , hai giọt nước mắt trong suốt nhàng rơi ra từ đôi mắt nàng.

      Dáng vẻ thiếu nữ hiền lành đáng của Bộ Nhu Nhi làm cho tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên cực kì khó chịu.

      “ Ngươi dám đụng vào bổn vương sai người chuẩn bị sẵn." quay đầu rời , thanh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, "Bổn vương mệt rồi , muốn trở về phòng nghỉ ngơi. có việc gì quan trọng đừng tới làm phiền bổn vương."

      "Dạ, Vương gia thong thả!" Bộ Nhu Nhi vội vàng hành lễ, lớn tiếng chào.

      Hoàng Phủ Nam Ninh coi như nghe thấy, sải bước rời .

      "Haizz..."

      Chờ cho còn thấy bóng dáng của , vẻ hiền lành dễ thương mặt Bộ Nhu Nhi ngay lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cực kì đắc ý.

      "Các ngươi hôm nay, đều làm rất khá!" Quay đầu nhìn dãy nha hoàn phía sau, nàng giận tái mặt, lớn tiếng lặp lại lời lúc đầu của Hoàng Phủ Nam Ninh.

      C.39 Giáo huấn nha đầu

      Editor: Tiểu Vũ

      Beta: Jenkun
      Hả...

      Nghe tiếng quát, mấy nha hoàn đứng đó đều im thin thít dám gây ra tiếng động nào.

      Bộ Nhu Nhi cười, rồi nhàng : " Chuyện hôm nay tất cả các ngươi cũng thấy , ta cũng gạt các ngươi làm gì. Đúng là ta cố ý làm vậy với mấy người đó. Ta nghĩ các ngươi vẫn còn kinh hãi, nhưng mà ta tin, sớm hay muộn các ngươi cũng quen với chuyện này thôi."

      Bộ Nhu Nhi vừa dứt lời, đám nha hoàn mới bị làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn nàng.

      Bộ Nhu Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng : "Các ngươi có tiếp nhận chuyện này hay , ta có ý kiến. Nếu các ngươi có muốn báo chuyện này cho những vị vương gia, vương phi lúc nãy biết, hoặc là báo cho Tứ vương gia biết, ta cũng ngăn cản. Chẳng qua ——" giọng nàng đột nhiên trầm xuống, khóe miệng cười lạnh kéo dần lên cao, "Trước khi làm chuyện đó, tốt nhất các ngươi nên chắc chắn rằng lời của mình khiến bọn họ tin tưởng. Ngoài ra, nên tìm chỗ dựa chắc chắn, có thể đảm bảo an toàn cho mình. Bằng , nếu các ngươi dám phản bội chủ tử là ta, ta bỏ qua cho các ngươi, nghe rồi chứ?"

      Lời vừa dứt, toàn bộ đám nha hoàn đều đồng loạt cúi đầu, bả vai mạnh mẽ run.

      Bộ Nhu Nhi lại nhàng cười: "Ngược lại, nếu các ngươi có ý định ra. Điều này rất tốt. Các ngươi đều là người mà Vương gia đưa đến để hầu hạ ta. Mỗi ngày, chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt công việc của chính mình, ta đương nhiên bạc đãi.”

      Nghe vậy, sợ hãi trong lòng đám nha hoàn được giảm ít.

      Bộ Nhu Nhi tiếp tục cười : " Có hai lựa chọn, bày trước mặt các ngươi. ra hai lựa chọn này cũng tệ, chỉ tùy thuộc vào việc các ngươi cảm thấy người chủ tử nào đáng tin cậy mà thôi.” Ngừng lại chút, nàng tiếp tục , "Loại chủ tử giống như ta, chẳng qua là dựa vào Vương gia mới có được địa vị này, ra cũng chẳng có bao nhiều quyền hành trong tay, các ngươi đều nghĩ như vậy, đúng ?"

      "Nô tỳ dám!" Vội vàng lắc đầu, đám nha hoàn đồng loạt kêu lên.

      Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Lại là loại nghĩ đằng nẻo.Ta cũng từng là người có thân phận sai biệt lắm so với các ngươi, các ngươi từng trải qua những gì, ta cũng đều trải qua. Cho nên, trong lòng các ngươi suy nghĩ cái gì, ta đều rất ."

      Bị nàng trúng tim đen, đám nha hoàn đầu cúi càng thấp, thân thể run kịch liệt, dám hé răng nửa lời.

      Bộ Nhu Nhi giật giật khóe miệng: " đến nước này, ta cũng có gì để . Hướng về ai, vì ai làm việc, trong lòng các ngươi đều có sẵn đáp án, khi đưa ra quyết định, được hối hận."

      "Nô tỳ là người của Vương phi, đương nhiên nghĩ cho Vương phi, làm việc vì Vương phi!" nha hoàn run giọng kêu to, lập tức quỳ xuống.

      Tiếp ngay sau đó, lại người quỳ xuống theo: "Nô tỳ cũng vậy, làm việc vì Vương phi !"

      "Nô tỳ cũng vậy!"

      "Hướng về Vương phi, làm việc vì Vương phi!"

      Như nhận được hướng dẫn, những nha hoàn còn lại nhanh chóng quỳ xuống đất theo, mồm năm miệng mười, lớn tiếng kêu lên.

      Nhìn đám nha hoàn, người, lại người quỳ xuống, kêu to đầy quyết tâm, nét mặt nàng mang ý cười thản nhiên: "Các ngươi Vương phi này, là vị Vương phi nào? Nhị Vương phi, Tam Vương phi, cho đến Thập Vương phi, họ đều là Vương phi cả."

      Câu này chính là ép buộc đám nha hoàn các nàng phải ra cho ràng.

      "Là Tứ Vương phi! Nô tỳ là người của Tứ Vương phi, chết cũng là quỷ của ngài!" Dừng lại lát, đám nha hoàn lại cúi đầu, nhanh chóng kêu to.

      Bộ Nhu Nhi nhàng mỉm cười: "Có là thế hay , chỉ có trong lòng các ngươi mới có thể hiểu ." Nàng xoay người lại, khoát tay, , "Được rồi, phải bận rộn tới tận trưa, chắc các ngươi đều mệt mỏi rồi, cũng nên về nghỉ ngơi ." xong, kéo tay Tú nhi, “Chúng ta cũng thôi! Trở về ngủ giấc ngon."

      "Vương phi, chúng ta cứ như vậy mà sao?" Vội vàng theo nàng, Tú nhi giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi gật đầu: “Ừ. Chuyện ở đây hôm nay cũng kết thúc rồi, kế tiếp rất rảnh rỗi, tốt hơn hết là nghỉ ngơi, rồi bổ sung tinh lực cho trận chiến ngày mai ở nhà mẹ đẻ nữa."

      Nhớ tới đám nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia, Bộ Nhu Nhi khỏi bật cười.

      nhẫn lâu như vậy. Cuối cùng, nàng có thể ra tay, cùng các nàng tính sổ.



      ']
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      hanh dau, Halong-ngoc, tart_trung4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      40. Có chút hối hận

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun


      Có lẽ do tối hôm trước bị thương, nên tối nay, thấy Hoàng Phủ Nam Ninh ngủ lại tân phòng.

      Bộ Nhu Nhi cũng gì nhiều, chỉ hỏi giống như đêm trước. Sau đó bế tiểu Tuyết Nhi quay về phòng của mình, ngủ giấc ngọt ngào. Thuận tiện mơ giấc mơ đẹp.

      Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại ngủ được tốt như nàng.

      cũng biết vì sao, ràng bản thân trước đây hề kén chỗ ngủ. Vậy mà bắt đầu từ tối hôm trước, lại thể nào ngủ thoải mái được. Đêm càng sâu, vẫn ôm chăn lăn qua lộn lại mãi, vất vả mới mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.

      Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc

      Giống như chỉ vừa mới nhắm mắt, lại chợt nghe thấy thanh gõ cửa nhàng từ đâu đó truyền đến.

      khó chịu nhanh chóng tràn tới, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt vẫn còn nhắm, khẽ quát, “Ai?”

      “Vương gia, là thiếp thân.” thanh dịu dàng, đáp lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, “Thiếp thân là ai? quen.”

      “Vương gia, là Vương phi.” Quản gia cúi đầu, đứng phía sau lên tiếng.

      Suýt quên, Hoàng Phủ Ninh thành thân, còn cưới về Vương phi tiểu bạch thỏ.

      Mà khoan ----

      Tâm tình lập tức trầm xuống. nhớ dặn nàng là có chuyện gì quan trọng được phép làm phiền rồi hay sao? Mới sáng ra, nàng đến làm gì? Chẳng lẽ tất cả nữ nhân đều giống nhau, thể để cho bọn yên tĩnh chút được hay sao?

      “Vương gia, ngài dậy chưa?” Lẳng lặng lắng nghe lúc, vẫn có động tĩnh gì, thanh của Bộ Nhu Nhi lại nhàng truyền đến.

      Phiền chết được! Sáng sớm tinh mơ, chạy đến hỏi làm cái gì!

      Trong lòng bực bội khó chịu, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng hét, “Chưa!”

      “Nhưng mà… nhưng mà hôm nay là ngày thiếp thân lại mặt. Hơn nữa… hơn nữa thời gian cũng còn sớm.” lát sau, thanh đứt quãng của Bộ Nhu Nhi lại truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh liền ngẩn người.

      Nhất thời, trong lòng tràn đầy loại cảm giác mang tên hối hận. hiểu nhầm nàng, nàng thực có việc cần gặp .

      Nhưng chính vì thế, mà lại càng muốn chạm mặt nàng.

      “Lại mặt gì chứ? Có liên quan gì đến bổn vương?”

      “Vương gia, theo phong tục, nữ tử ba ngày sau khi xuất giá cùng phu quân về nhà mẹ đẻ để lại mặt.” Quản gia liền lập tức giải thích.

      ra là như vậy… Hoàng Phủ Nam Ninh như bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng trong lòng bỗng nổi lên chút khó chịu, thành thân mà cũng phiền toái như vậy sao? còn tưởng rằng mình chỉ cần chọn đại người trong vô số đám nữ nhân kia là xong nhiệm vụ.

      “Vương gia, thời gian quả thực còn sớm. Bộ phủ bên kia chắc cũng chờ.” lát sau, quản gia tiếp tục lên tiếng thúc giục.

      Bộ phủ?

      Suy nghĩ vừa chuyển, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhớ lại tình cảnh hôm đón dâu. cưỡi lưng ngựa, phía dưới chân là đám người ồn ào, lộn xộn. Đám nữ nhân cười duyên với , làm rùng cả mình… Hoàng Phủ Nam Ninh nhắm mắt, rất nhanh rũ chuyện này ra khỏi đầu.

      Cứ nơi nào có đám nữ nhân tụ tập là y như rằng nơi đó có đống chuyện rắc rối, những nơi như thế, muốn phải đến thêm lần nào nữa.

      Bởi thế , kéo cao chăn lên, : “Bổn vương , bảo Vương phi tự mình trở về .”

      “Vương gia!” Bộ Nhu Nhi nghẹn ngào kêu.

      Quản gia dường như tin nổi vào tai mình, cất cao giọng hỏi. “Vương gia, Vương phi lại mặt, ngài sao lại cùng chứ?”

      ! Bổn vương buồn ngủ!” Xoay người, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng quát.

      “Vương gia…”

      “Thôi.” Quản gia dường như còn muốn tiếp tục gì đó, Bộ Nhu Nhi liền lên tiếng cản , “Ta mình trở về vậy, sao đâu.”

      “Nhưng mà, Vương phi…”

      sao đâu. Quản gia, ngươi mau chuẩn bị giúp ta chút. Cha mẹ ở nhà nhất định là rất sốt ruột chờ ta rồi.”

      “Vâng.”

      Cúi đầu chào, quản gia liền rời . Bên ngoài hồi phục lại tĩnh lặng vốn có, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh trong phòng lại tài nào ngủ được.

      Mở to mắt chằm chằm nhìn đỉnh màn, cảm giác như huyệt thái dương có chút đau. Khi nãy có phải mình làm hơi quá ? Tiểu bạch thỏ kia, dường như nàng muốn khóc?

      41. thầm tính kế

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun

      Ngoài cửa phòng, sau khi chuyện xong, Bộ Nhu Nhi cũng xoay người rời .

      Mới chưa được vài bước, chợt nghe phía sau liên tục truyền đến những tiếng thút thít ngừng.

      Quay đầu lại nhìn, thấy Tú nhi khóc hồng đôi mắt.

      “Lại làm sao vậy?” Trong lòng đầy ngạc nhiên, Bộ Nhu Nhi giọng hỏi.

      “Vương phi, nô tỳ thương tâm thay cho người mà!” Vội vàng lau nước mắt, Tú nhi nghẹn ngào , “Trước kia khi còn ở Bộ phủ, người chịu đủ bắt nạt của các nàng rồi. Cứ tưởng, gả cho Minh Vương gia đỡ hơn, nhưng ai mà ngờ, ngài ấy lại chịu lại mặt cùng người. Đây chẳng phải chính là bỏ mặc người sao? Đến lúc đấy, biết đại phu nhân cùng các nàng bắt nạt người như thế nào nữa? Ô ô ô…” Dứt lời, liền ô ô khóc lớn.

      Haizz.

      Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể thở dài.

      Vẻ mặt của quản gia bên cạnh cũng nhanh chóng tối lại, “Quả thế. Từ xưa đến nay, nào có nữ tử về lại mặt mà lại có vị hôn phu cùng. Như vậy, xin Vương phi hãy đợi lát, để lão nô thử khuyên nhủ vương gia.”

      “Đừng làm vậy! Trời sinh tính Vương gia hận nhất là bị người khác làm phiền. Giờ mà ngươi chọc giận ngài, biết ngài trừng phạt ngươi thế nào nữa.” nhàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt, . “ người về người về. ra cũng sao đâu.”

      “Vương phi…” Quản gia nghe thế, đành im lặng gì.

      “Oa!”

      Tú nhi nghe vậy, càng thương tâm oa oa khóc lớn.

      Haizz. Lại thở dài, Bộ Nhu Nhi vươn tay ôm tiểu nha đầu ngốc vào lòng, vỗ vào lưng nàng, “Được rồi, đừng khóc nữa. Tính tình của Vương gia trước giờ thế, ta vốn đoán trước được chuyện này. Còn về phần mấy người kia… ha ha, cứ mắc kệ mấy nàng ! Sớm muộn gì họ cũng biết, ta cũng lười che dấu.”

      “Nhưng mà, nhưng mà, người mới gả tới đây ba ngày ----”

      “Đừng ba ngày, cho dù là ba năm tình trạng nay cũng thay đổi đâu!” Lắc đầu, Bộ Nhu Nhi lại vỗ đầu Tú Nhi, “Thôi nào, đừng khóc nữa. Mau cùng ta kiểm tra xem nên mang lễ vật gì về. Chờ kiểm tra lại lần là có thể xuất phát rồi.”

      “Vương phi.” Nhắc đến lễ vật, Tú Nhi nhịn được, ngẩng đầu hỏi, “Người muốn đem mấy thứ kia tặng các nàng ấy sao?”

      “Đúng vậy!” Bộ Nhu Nhi cười gật đầu.

      “Nhưng mà, những thứ này đều là do Hoàng thượng với Thái hậu ban cho người. Người còn chưa từng dùng lại nỡ đem tất cả đưa cho các nàng sao?”

      “Đúng vậy!” Lại gật đầu, Bộ Nhu Nhi cười tươi rói, , “Cũng nhờ các nàng ấy mà ta mới được gả tới nơi này. Hôm nay là lần đầu tiên trở về, cũng nên đem nhưng thứ tốt tặng cho các nàng ấy, coi như đáp tạ.”

      “Nhưng nếu đưa hết cho các nàng ấy, sau này người phải làm thế nào đây?”

      “Đây đều là vật ngoài thân, có gì quan trọng đâu? Hơn nữa, cái cũ làm sao có cái mới tới. Ta đường đường là Vương phi chẳng lẽ lại hiểu đạo lý đó sao?” Lơ đễnh cười khẽ, Bộ Nhu Nhi nắm tay nàng, “ thôi, đừng phiền lòng vì chuyện này nữa. Trong lòng ta tự biết mà.”

      vậy sao?” Tú Nhi đôi mắt hồng hồng, giọng hỏi.

      vậy!” Bộ Nhu Nhi mỉm cười vuốt cằm, “Ta làm việc có bao giờ có chừng mực ?”

      Cũng phải ha.

      Tú Nhi hít hít cái mũi, trong lòng dễ chịu lên ít.

      Vội vàng nắm chắt tay nàng, “Vương phi, người yên tâm, khi về tới phủ, nô tỳ nhất định bảo vệ người tốt, để cho đại phu nhân cùng các tiểu thư bắt nạt người đâu.”

      Sax.

      Nghe nàng vậy, Bộ Nhu Nhi suýt tý nữa bật cười.

      Nha đầu này, nếu nàng có thể tự bảo vệ chính mình tốt. Còn Bộ Nhu Nhi nàng à, hừ hừ… nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có cơ hội. Nàng nhất định phải chơi đùa vui vẻ với bọn họ.*(tỷ muội nhà họ Bộ)
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Halong-ngoc, Thanh Nhã, tart_trung4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      042. mình về lại mặt (*)

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun


      (Ba ngày về nhà mẹ đẻ của dâu sau cưới)

      Sau kiểm tra lại kĩ toàn bộ lễ vật, Bộ Nhu Nhi lên kiệu, khởi hành đến Bộ phủ.

      “Minh Vương phi đến ---- ”

      Kiệu vừa tới cửa, có người thông báo. Đám người đứng ngoài chờ nhanh chóng quỳ xuống, hô: “Tham kiến Minh Vương gia, tham kiến Minh Vương phi.”

      Ha ha, nhìn biểu cung kính của đám người kia, chắc chắn là đều dành cho Hoàng Phủ Nam Ninh nha. Chỉ tiếc, lòng cung kính của họ đều bị chảy ra biển Đông mất rồi, cái người kia căn bản là đâu thèm để ý. Nhìn xuyên qua màn kiệu, Bộ Nhu Nhi trong lòng cười lạnh.

      Thở sâu. Thu lại tâm tình. Bộ Nhu Nhi đưa tay ra cho Tú Nhi đỡ, rồi bước nhanh ra ngoài. “Cha, nương, mau đứng dậy .”

      “Đa tạ Minh Vương gia, đa tạ Minh Vương phi.”

      Cùng hô to cảm tạ, nhưng khi ngẩng đầu lên, mọi người đều kinh ngạc đứng hình.

      “Minh Vương gia đâu?”

      Ánh mắt thoáng sửng sốt dừng người Bộ Nhu Nhi,

      “Vương gia bận chút việc, thể tới được.” Bộ Nhu Nhi giọng trả lời, khuôn mặt nhắn mang theo chút hậm hực.

      Cái gì?!

      Nghe vậy mọi người đều sửng sốt.

      “Sao có thể? Vương phi về lại mặt, Vương gia vì sao về cùng chứ? Đây là đạo lý gì!” Bộ phu nhân là người đầu tiên nhịn được kêu to.

      “Đúng vậy… Sao có thể! Tứ muội, đúng ra phải là vì Vương gia có coi muội ra gì, cho nên mới muốn đến đây, phải sao?” Đại tiểu thư liền tiếp lời quát hỏi nàng.

      Bả vai Bộ Nhu Nhi run lên, cúi đầu xuống, khẽ : “Chuyện này, ta…”

      “Ôi dào, còn phải hỏi sao? Các ngươi cũng phải biết. Đêm thành thân, ngay cả động phòng Minh Vương gia cũng làm. Trực tiếp xuất môn uống rượu cùng Lí tướng gia, sáng sớm hôm sau mới tìm thấy. Có thể thấy ngài ấy đối với nha đầu này chính là hài lòng a!” Nhị tiểu thư đứng dậy, nở nụ cười lạnh nhạt, .

      xong, liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi cái, rồi che miệng cười, “Ta mà, Minh Vương gia sao có thể để ý đến nàng ta được~ Nhất định lúc đó là người nhìn lầm người a.”

      “To gan! Trước mặt Minh Vương phi mà các ngươi cũng dám bất kính?”

      Ngươi câu, ta lời, ba nữ nhân kia càng càng hăng khiến Tú Nhi đứng cạnh Bộ Nhu Nhi mặt biến sắc, nhịn được khẽ quát.

      Tú nhi làm tốt nhiệm vụ bảo hộ của nàng nha. Điều này khiến Bộ Nhu Nhi rất ngạc nhiên.

      Mấy nữ nhân kia cười vui sướng vì có người gặp họa, nghe thấy tiếng quát cũng đột ngột dừng lại kinh ngạc. Nhưng rất nhanh chóng, Tam tiểu thư lại cười rộ lên ---

      “Ngươi nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng với bọn ta. Ngươi quên khi còn ở trong phủ được bọn ta sai sử người như thế nào sao?”

      “Ta…”

      “Các ngươi đủ chưa?” Thấy mẹ con các nàng lại định bắt nạt Bộ Nhu Nhi, Bộ Ngưng Vận sắc mặt trầm xuống, quát lớn.

      Bốn người thân thể run lên, liền lập tức câm miệng.

      Bộ Ngưng Vận lắc đầu, “Minh Vương phi về lại mặt, các ngươi nghênh đón nàng vào cửa, đứng ngoài này cả đám làm gì hả?”

      xong, liền tiến lên trước, cung kính hành lễ với Bộ Nhu Nhi. “Minh Vương phi, mời vào trong.”

      “Phụ thân cần đa lễ.” Vội vàng nâng Bộ Ngưng Vận dậy, Bộ Nhu Nhi dịu dàng .

      “Aizz…” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền lành của nàng, Bộ Ngưng Vận kìm được tiếng thở dài. “Nhu nhi, chúng ta vào trong thôi.”

      “Dạ.” Bộ Nhu Nhi gật đầu, hai cha con cùng nắm tay nhau tiến vào trong phủ.

      được vài bước, nàng bỗng quay lại hướng Tú Nhi, gọi: “Tú Nhi, mau lại đây nào.”

      Trong lúc chuyện, ánh mắt nàng lơ đãng lướt về phía bốn mẹ con kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh ----

      Thừa lúc còn thời gian, cứ thỏa sức mà giễu cợt . Đợi đến lát nữa, các người có muốn khóc cũng khóc được!



      043. Chạy nhanh rời cửa

      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu

      Beta: jenkun

      Đoàn người tiến vào trong phòng, rồi đều tự mình ngồi xuống. Bộ Nhu Nhi đem các lễ vật chuẩn bị kỹ lưỡng ra dâng cho cha mẹ.

      Tơ lụa mỗi người phần, vòng vàng mỗi người đôi, trâm ngọc bích mỗi người bộ, càng cầng tới những món vụn vặt khác, những thứ này gộp lại giá trị vô cùng xa xỉ. Những thứ đó vừa đưa lên, bốn mẹ con liền nhìn chằm chằm vào chúng, mừng rỡ nhanh tay nhận lấy.

      Bộ Ngưng Vận bình tĩnh hơn. Nhìn thấy Bộ Nhu Nhi đưa đến bộ lâu lục ngọc đoản đao mình thích từ lâu, đôi mắt liền sáng lên. Nhưng lại lập tức lắc đầu, “Nhu nhi, con cần phải làm vậy đâu.”

      “Phụ thân sao lại vậy? Người nuôi dạy nữ nhi trưởng thành như ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có cơ hội báo đáp, dĩ nhiên là phải làm cho tốt rồi. ” Nở nụ cười dịu dàng, Bộ Nhu Nhi nhàng .

      “Phải đó! Nha đầu kia tại là Minh Vương phi, mấy thứ này đối với nàng có đáng kể gì chứ?” Vui sướng nhìn ngắm phần quà mình được tặng, Bộ phu nhân lớn tiếng .

      Bộ Ngưng Vận nhíu mày. “Phu nhân!”

      “Cha!” Vươn bàn tay nắm lấy tay của Bộ Ngưng Vận nhằm chặn lại cơn tức giận của ông, Bộ Nhu Nhi dịu dàng cười, “Nữ nhi đói bụng rồi, cha xuống bếp nhìn xem đồ ăn chuẩn bị xong chưa, có được cha?”

      “Con đói bụng à?” Nghe vậy, gương mặt Bộ Ngưng Vận liền ra chút gấp gáp, “Được, cha ngay.” Xoay người vừa định chạy , nhưng vừa đến cửa, ông liền quay đầu lại, “Phu nhân, các ngươi liệu mà chăm sóc Nhu Nhi cho tốt, được phép bắt nạt con bé nữa.”

      “Ai nha, cha suy nghĩ nhiều quá . Tứ muội nàng giờ là Minh Vương phi, bọn con sao mà còn dám bắt nạt muội ấy nữa.” Đại tiểu thư cười , khoát tay chặn lại lời của Bộ Ngưng Vận.

      Ba người khác liền gật đầu phụ họa, chờ Bộ Ngưng Vận rời .

      Ý cười mặt của các nàng liền tan biến ngay khi còn thấy bóng dáng của Bộ Ngưng Vận nữa.

      “Hừ, nhìn có ra ngươi có điểm gì hay. Mới vào Minh Vương phủ có ba ngày, có được bao nhiêu là đồ tốt.” Nhị tiểu thư vừa vừa xem xét bộ trang sức quý giá tay mình.

      Tam tiểu thư khóe miệng nhếch lên, vừa sai người lấy gương để nàng ngắm trâm cài tóc mình, vừa quên hờn giận khẽ quát, “Nếu nàng ta mà được Minh Vương gia sủng ái, còn chẳng phải có được nhiều hơn sao?”

      Nghĩ tới đó, bốn mẹ con liền thay đổi sắc mặt.

      “Vì sao hả?” Đại phu nhân tức giận đến tái mặt, bắt đầu răn dạy. “Tú nhi, ngươi làm sao vậy hả? Trước khi xuất giá chẳng phải nương dặn dặn lại ngươi, nhất định phải hầu hạ Vương gia cho tốt, để ngài chiều chuộng, sủng ái ngươi. Vậy mà, ngươi nhìn lại chính mình xem, mới vừa gả qua, liền ngay cả cái liếc mắt ngài cũng muốn cho ngươi. Ngươi xem, ngươi như vậy làm sao giúp các tỷ tỷ của ngươi tìm được nơi môn đăng hộ đối để gả hả? Còn có a, hôm nay ta mời rất nhiều thân thích tới, tính để họ nhìn ngắm phong thái của Vương gia, vậy mà, vì sao Vương gia lại tới hả? Ngươi thử xem, tại nên làm sao hả? Ta cam đoan với họ, ngươi giờ làm vậy, làm sao ta còn mặt mũi nhìn họ đây.”

      ?”

      Nghe bà ta thế, Bộ Nhu Nhi liền nở nụ cười.

      Gọi nhiều người đến xem như vậy, có uổng phí công phu của nàng nha.

      “Phu nhân, biểu phu nhân tới.” Đại phu nhân mắng hăng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn.

      “Ngươi nhìn , các nàng đều sắp đến đây rồi!” Sắc mặt Bộ phu nhân liền trầm xuống, trừng mắt liếc nàng cái. “Đều tại ngươi. chút ít hữu dụng đều có, hiểu vì sao lúc trước Minh Vương gia lại coi trọng ngươi cơ chứ.”

      “Vì sao lại coi trọng á.”

      Khóe miệng khẽ nhếch. Bộ Nhu Nhi đứng dậy, lững thững tiến về phía các nàng.

      Bộ phu nhân lập tức sửng sốt.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”

      “Làm gì à?” Bộ Nhu Nhi cười cười, “Chẳng phải bà lập tức được biết sao?”

      Dứt lời, nàng dùng sức, đẩy mạnh các hộp bàn xuống đất.

      “Tơ lụa của ta! Vòng tay của ta! Trâm cài tóc của ta!” Sắc mặt Bộ phu nhân trở nên trắng nhợt, kêu lên.

      thèm để ý tới bà ta, Bộ Nhu Nhi xoay người, bước đến trước mặt các vị tỷ tỷ, giằng lấy vòng tay và trâm cài tóc các nàng, dùng sức quăng xuống đất.

      “Ngươi làm gì…”

      Thấy thế, đám nữ nhân cơ hồ phát điên, quỳ xuống nhặt lại các món đồ bị quăng, miệng lớn tiếng kêu to.

      Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nước mắt trào mi ---

      “Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Ta biết các người cho tới giờ đều thích ta. Nhưng hôm nay ta thành tâm tặng lệ vật cho các người, tặng cho các người nhiều đồ như thế, vì sao các người vẫn chịu chấp nhận tâm ý của ta, còn muốn quăng hết đồ xuống đất như vậy? Các người… các người làm tổn thương ta mà.”

      Bộ Nhu Nhi giọng nghẹn ngào, lớn tiếng kêu lên. Lại lấy hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu. Nức nở chạy ra cửa.

      Vừa đến cửa, liền đụng phải những vị khách nhân tiến vào. Bộ Nhu Nhi khựng người lại, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn họ cái, rồi tiếp tục khóc nức nở, ôm mặt rời .
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :