1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Hahaha, lần này vợ chồng Thái tử đẹp mặt rồi. Phải cộng nhận bà Quý phi này ra tay ác thiệt, đánh 2 vợ chồng này xún chốn vạn kiếp bất phục =D]]]]]] Ths nàng nhìu nha!!!!

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Lần này hai vợ chồng thái tử chết là cái chắt .haiz.... ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm làm gì .giờ phải gánh hậu quả thôi:yoyo56:

    3. Lãnh Ngọc Băng Tâm

      Lãnh Ngọc Băng Tâm Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      2
      Ô Ô Ô ~ ta tò mò cảnh trong kiia a ~ mau có chương mới nha nàng !

    4. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022

    5. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      131.2

      Edit: hyncy

      Beta: Isis Nguyễn


      "Phụ hoàng!"


      Vợ chồng Thái Tử thể tin giọng hô lên, lão hoàng đế làm gì còn lòng dạ nào quan tâm, chỉ để ý mỹ nhân ôm trong ngực, giọng dụ dỗ ra ngoài.


      Lưu lại hai người quỳ gối, cùng với những người xem vây quanh. Tình cảnh này biết bao nhiêu thê lương.


      "Thái Tử phi, hoàng thượng rồi, các người cũng đứng lên !" Cuối cùng, Hạ Mộng chủ động tiến lên đỡ dậy Thái Tử phi.


      Nhưng Thái Tử phi đem nàng hất ra, ngẩng đầu quát khẽ: "Là ngươi!"


      Hạ Mộng nhìn nàng với ánh mắt vô tội."Thái Tử phi, người là ý gì?"


      "Là ngươi! Ngươi cùng Tần quý phi cấu kết với nhau, cố ý thiết kế hãm hại chúng ta!" Cắn chặt hàm răng, Thái Tử phi đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước hướng Hạ Mộng tiến tới gần, "Cái gì là tham gia náo nhiệt, cái gì là uống nhiều quá, cái gì là đối với phủ thái tử chúng ta cảm thấy hứng thú, tất cả đều là lấy cớ! Các ngươi đều mưu hạ sáo, từng bước từng bước, đem chúng ta đem thả sáo vào lồng!"


      "Ta có làm! Thái Tử phi, người cái gì vậy? Ta nghe hiểu?"


      "Ha ha, ngươi nghe hiểu? Chỉ sợ là ngươi nghe hiểu quá đấy chứ! Minh vương phi, ngươi tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ chúng ta đối với ngươi tốt sao? phải trước đây ngươi cùng chúng ta hợp tác rất tốt sao? Nhưng vì cái gì, ngươi lại phản bội chúng ta, tiếp tay cho nàng ta? Ngươi hại chết chúng ta ngươi có biết hay ? Cùng nữ nhân này hợp tác, ngươi có thể được cái gì? Tại sao ngươi muốn đối với chúng ta như vậy? Tại sao, tại sao?"


      "A, Vương gia, là đáng sợ!"


      Mắt thấy Thái Tử phi càng càng tức giận, càng gọi càng cuồng loạn, Hạ Mộng thân thể run lên, vội vàng cũng chui vào lồng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh.


      Thái Tử phi thấy vậy, trong mắt hai đóa diệm sơn phun hỏa tức giận bốc cháy lên. "Ha ha, tiểu tiện nhân, ngươi còn muốn chạy trốn? Chạy trốn tới đâu? Ta cho ngươi biết, ngươi dám đẩy ta vào hố lửa, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận! Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!"


      xong, liền đánh tới.


      "Vương gia cứu mạng!" Hạ Mộng vội vàng kêu to, ôm chặt lấy Hoàng Phủ Nam Ninh.


      Hoàng Phủ Nam Ninh liền ôm lên nàng, nghiêng người tránh, khiến Thái Tử phi đánh hụt.


      Thái Tử phi lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Vừa quay đầu lại, mắt thấy Hạ Mộng vẫn như cũ hoàn hảo tổn hao gì, mắt nàng ta đỏ lên vì tức. rằng, đánh tới lần nữa.


      "Cút!"


      Nhưng là, đợi nàng đến gần, Hoàng Phủ Nam Ninh liền trực tiếp cước đá ra ngoài.


      "A!"


      Liền nghe tiếng thê thảm hô to, Thái Tử phi bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất.


      "Dám đối với ái phi của Bổn vương động thủ? Ngươi cho rằng Bổn vương là người chết ở đây sao?" Khẽ quát tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nắm tay Hạ Mộng, : "Ái phi, chúng ta !"


      "Ân, Vương gia, chúng ta cứ như vậy sao?" Trong lòng cả kinh, Hạ Mộng nhìn về phía sau thôi.


      "Còn , nàng tính toán muốn làm gì nữa? Định cùng phu thê bọn họ đại đánh chầu sao?"


      Cũng phải á! Chỉ là, định lưu lại, xem chút náo nhiệt, vậy cũng tệ. Lúc trước, hai người này dương dương tự đắc, qua trong giây lát liền trở nên thảm hại như vậy, làm người ta nhịn được lắc đầu mà thở dài tiếng: việc đời khó đoán. Nhưng là, sao tâm tình nàng lại tốt lên thế này?


      "Tốt lắm, thôi! Thời gian sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thu dọn đồ đạc rồi!" Hoàng Phủ Nam Ninh lôi nàng liền hướng đại môn tới.


      "Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi chờ ta chút! Chớ mỗi lần đều đem mình ta lưu lại chứ!"


      Theo sau bọn , Nam Vân công chúa lớn tiếng kêu lên, cũng liền vội vàng đuổi theo.


      =====================================


      "Ha ha ha!"


      Trở lại dịch quán, đem tất cả phiền não quẳng ra sau đầu, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, Hạ Mộng nhịn được cười lớn.


      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đắc ý: "Đôi phu thê này, lần này nếm phải trái đắng rồi!"


      "Đúng vậy! Vương gia, lần này, bọn họ hoàn toàn thể lật người được rồi!" Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng dang hai tay ôm lấy , "Ta là cao hứng!"


      "Ta cũng vậy." Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu.


      Đồng thời, hai người cũng thở dài hơi —— rốt cuộc cục tức nén trong lòng bọn họ hoàn toàn xua được. Lần này bọn họ có thể sảng khoái hướng Thịnh Vương phủ về nhà rồi!


      Ôm cũng ôm xong, vui mừng cũng đủ rồi, hai người buông tay ra, Hạ Mộng phát Nam Vân công chúa còn ngây ngốc đứng ở nơi đó.


      "Vân nhi, muội làm sao vậy?" Vội vàng đẩy đẩy nàng, Hạ Mộng giọng kêu lên.


      Nam Vân công chúa chậm rãi hồi hồn, mở đôi mắt to chớp mắt. "Tứ tẩu, muội cuối cùng cảm thấy, chuyện đêm nay, là giấc mộng, muội bây giờ còn cảm thấy chân !"


      "Đúng vậy, chuyện xảy ra được quá nhiều cũng quá nhanh chóng, lại quá kịch liệt, quả là giống mộng hơn là ." Hạ Mộng mỉm cười, "Như vậy, muội rút ra được bài học gì từ những chuyện này chưa?"


      "Rất nhiều!" Ánh mắt Nam vân công chúa lập tức lại sáng lên, "Vị kia Tần quý phi, nàng đúng là lợi hại! Xem như hôm nay muội chân chính thấy được!"


      "Ha ha, lúc này mới cũng chỉ là chút bản lĩnh của nàng ta thôi, muội phải có cơ hội cùng nàng ta tiếp xúc nhiều, bản lãnh của nàng nhất định đem muội dọa cho chết tươi đấy!" Hạ Mộng cười, rung rung đầu.


      "Vậy sao?" Nam vân công chúa bày ra vẻ mặt thể tin được. "Chỉ là, Tứ tẩu, tẩu , sau chuyện này, muội còn có cơ hội cùng nàng ta tiếp xúc sao?"


      "Cóchứ!" Hạ Mộng cười gật đầu, " nay, trừ bỏ được phu thê thái tử nên địa vị của nàng càng vững chắc. Chỉ cần chúng ta tiếp tục cùng bọn họ duy trì, vậy muội có thể có cơ hội nghe chuyện xưa của nàng."


      À? Nghe vậy, Nam vân công chúa sửng sốt. "Tại sao? Chẳng lẽ nàng —"


      "Muội còn tưởng rằng nàng được bị lãnh lạc sao?" Hạ Mộng cười khẽ, "Vậy muội khỏi liền quá coi thường nàng ta rồi. Tẩu với muội rồi, tẩu bảo đảm, trải qua sau chuyện này, nàng chỉ bị lạnh nhạt, ngược lại càng thêm được sủng ái!"


      "Có ? Muội tin."


      "Có tin hay , chúng ta chờ xem biết phải sao?"


      "A, đúng thế." Gật đầu cái, Nam Vân công chúa kéo lên tay nàng, "Đúng rồi, Tứ tẩu, tẩu xem, Thái Tử phi bình thường cũng rất thông minh, thế nào tối nay biểu lại như vậy. . . . . . chịu nổi đả kích?"


      "Muội đó, con người khi lấy được chút thành tựu sau liền có cảm giác lâng lâng, kèm theo đó là chút tự đắc khinh địch. Lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay đối với nàng, bảo đảm nàng căn bản có đề phòng, ngay cả sau này mình chết thế nào cũng biết!"


      "A, chính là, tối hôm nay, bọn họ căn bản là ăn mừng hưởng lạc, căn bản có ý thức đề phòng gian kế sao!"


      " sai!" Hạ Mộng gật đầu, sờ sờ đầu nàng, "Vân nhi thông minh!"


      Được khen ngợi, Nam Vân công chúa vui vẻ, suy nghĩ mình có nên tiếp xúc nhiều hơn chút để được Tứ tẩu khen .


      "Tốt lắm tốt lắm!"


      Các nàng vui vẻ, bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh bị bỏ quên lại hết sức khó chịu. Bực mình bước tới, tay vươn tay ôm lấy nữ nhân của mình, tay còn lại đem muội muội hướng bên cạnh đẩy ra: "Thời gian còn sớm, muội nên trở về nghỉ ngơi , sáng sớm ngày mai còn phải lên đường!"


      "Nhưng là, muội tại ngủ được, muội còn muốn chuyện cùng Tứ tẩu mà!" Chu cái miệng nhắn, Nam Vân công chúa bất mãn khẽ gọi.


      Vừa mới trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, nàng nếu còn ngủ được mới là lạ!


      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy liền hừ . "Có lời gì muội muốn cũng phải giữ lại cho ta! Nếu muội muốn ngủ cứ việc, ta với Tứ tẩu muội còn muốn ngủ!"


      "Tứ ca!"


      "Được rồi." Chỉ sợ hai huynh muội này nháo tới khuya, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn, "Vân nhi, nếu như muội ngủ được, vậy trở về đem chuyện trải qua hôm nay suy nghĩ kỹ. Sau đó, ngẫm xem bọn họ dùng mưu tính kế gì, vận dụng thế nào, muội tâm tâm đắc đắc suy nghĩ lĩnh hội, rồi viết ra. Ngày mai lúc đường , đưa cho ta nhìn chút, ta nhận xét cho, rồi sau đó chúng ta mới hảo hảo thảo luận. Làm như vậy đối với muội sau này có hữu dụng."


      "Tốt!"


      Nghe như thế, Nam Vân công chúa liền gật đầu, quay sang làm mặt quỷ với Hoàng Phủ Nam Ninh, xong liền xoay người chạy ra.


      "Nha đầu này!" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống, quay sang nhìn Hạ Mộng, "Nàng cũng quá nuông chiều muội ấy."


      " có nha!" Hạ Mộng liền vội vàng lắc đầu.


      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cười ."Ta là có!"


      "Vương gia. . . . . ."


      "Tiểu bạch thỏ, mấy ngày này nàng ngày ngày đều cùng Vân nhi ở chung chỗ, là dạy nàng cái này cái nọ, để ý tới ta!" đợi nàng buồn bã, Hoàng Phủ Nam Ninh sụ mặt bắt đầu kể khổ rồi.


      Ách. . . . . .


      Có sao? Hạ Mộng suy nghĩ chút —— tựa hồ là vậy !


      Từ sau khi quyết tâm đem Nam Vân công chúa bồi dưỡng, nàng liền ở đây hạ túc công phu. chỉ có làm chung chung, tiến triển coi như vừa ý, lại càng triển khai thêm mỗi ngày, khi có thời gian liền lôi kéo nha đầu kia cùng nhau phân tích thảo luận, làm cho nàng nhanh trưởng thành lên! Trừ lần đó ra, mình còn hao tâm phí sức cùng Tần quý phi thư lui lui tới tới, bày mưu bàn kế. Như vậy tự nhiên lạnh nhạt . Lúc trước, tựa hồ cũng có oán trách qua mấy câu, nhưng cũng coi là quan trọng. Nhưng bây giờ xem chút, tựa hồ là tích tiểu thành đại rồi ?


      "Vương gia." Vội vàng nâng lên khuôn mặt tươi cười, nàng chủ động ôm lấy cánh tay của , "Thiếp hiểu biết , mấy ngày nay thiếp là đối với chàng đủ nhiệt tình, nhưng đây phải là vì chúng ta tại địa bàn của người khác với lại cũng đều bận tâm chuyện khác sao? tại, nếu tất cả mọi chuyện đều kết thúc rồi, thiếp chắc chắn bận rộn như vậy nữa. Về sau, thiếp nhất định hảo hảo cùng chàng, có được hay ?"


      "Mấy ngày kế tiếp đều ở xe ngựa, nàng cùng ta, còn có thể làm gì?" Khinh thường bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh buồn buồn .


      Ách. . . . . .


      Hạ Mộng khóe miệng giật giật. "Như vậy, đợi sau khi trở về, ta nhất định hảo hảo cùng chàng, được ?"


      "Nàng theo ta phải là chuyện đương nhiên sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh lại lạnh lùng khạc ra câu.


      Nam nhân này!


      Hạ Mộng sửng sốt. "Chàng , rốt cuộc là chàng muốn như thế nào?"


      "Rất đơn giản." Nếu nàng có ý đồ chọc phá , Hoàng Phủ Nam Ninh liền vừa nhấc cằm, "Ta muốn xem nàng khiêu vũ."


      Ân? Hạ Mộng trợn to mắt.


      "Giống như lúc dạ tiệc hôm nay, Tần quý phi múa, ta muốn xem nàng múa như vậy. Nàng nhảy được khẳng định càng đẹp mắt hơn."


      ra là như vậy. nửa ngày ra mục đích của là vậy?


      Hạ Mộng khóe miệng giật . "Vương gia, tại trễ, chúng ta ngày khác tiếp!"


      "Còn chưa muộn, ta còn chưa muốn ngủ!" Cười tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh hắng giọng .


      Hạ Mộng gì. Mới vừa rồi là người nào đối với muội tử nhà mình muốn ngủ?


      "Nhưng là ——"


      "Đừng nhưng là nữa!" Chẳng thèm cùng nàng kéo dài thời gian, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm lấy hông nàng, đem nàng khiêng lên vai, " thôi! Chúng ta trở về phòng, nàng múa cho ta xem, chỉ cho mình ta! Đời này, ngoại trừ ta ra, ai cũng đừng nghĩ được xem nàng khiêu vũ!"


      Tính độc chiếm của người này đúng là rất lớn nha!


      Nghe vậy, Hạ Mộng len lén lè lưỡi.


      nhịn được, nàng giãy giụa mấy cái, giọng hô mấy tiếng ——


      "Chàng mau buông ta ra! Thả ta xuống! Mau buông ta ra, ha ha ha, buông tay!"


      ==========================


      Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, bắt đầu kiểm tra hành lý chuẩn bị lên đường hồi phủ.


      nghĩ đến lúc này, còn có người muốn tới bọn họ nơi này tham gia náo nhiệt ——


      "Vương gia, Thập vương gia tới."


      "?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hơi sững sờ.


      Nam Vân công chúa thân thể lập tức cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch.


      Hạ Mộng mỉm cười: "Người ta tới là để tiễn chúng ta sao? Vương gia, tựa hồ cũng có gì là tốt!"


      "Vậy hãy để cho vào ! Chúng ta sợ sao?" nhàng cười tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh phất tay cái.


      "Dạ!"


      Vừa dứt lời lập tức xoay người ra ngoài, rất nhanh liền đem người mới tới dẫn đến.


      lâu gặp, Thập vương gia trước sau như ăn mặc giản dị mà hoa lệ. Khóe miệng chứa đựng ý cười yếu ớt, đôi mắt thâm trầm tự lúc vừa vào liền quét lượt xung quanh, đến người Nam Vân công chúa dừng lại mấy giây, sau liền nhìn đến Hoàng Phủ Nam Ninh.


      "Minh vương gia!" Hai tay cung kính đối với hành lễ.


      Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lễ. Hạ Mộng cũng liền vội lôi kéo Nam Vân công chúa đáp lễ.


      Rồi sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp khai môn kiến sơn hỏi: " biết Thập vương gia sáng sớm chạy tới nơi này có chuyện gì?"


      "A, tiểu vương chỉ là muốn tới xem chút, có thể trong vòng tháng, người đem mọi chuyện huyên náo gà chó yên, thử xem những người đó rốt cuộc có chút bản lãnh gì!"


      Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trầm xuống!


      Đem Hạ Mộng ngăn ở phía sau, lạnh lùng mở miệng: "Thập vương gia ngài có phải nghĩ nhiều quá ? Chính các người đấu đấu lại, chúng ta bị liên lụy vào trong, gì cũng đối với các người đủ tha thứ, ngài hôm nay còn tới tìm chúng ta hưng sư vấn tội?"


      "Ha ha, Minh vương gia hiểu lầm rồi. Tiểu vương chỉ là tới xem chút, còn chưa muốn hưng sư vấn tội mà! Bọn họ đấu nhau, tiểu vương chỉ là ở ngoài xem cuộc vui mà thôi. Đùa giỡn vậy đủ rồi, các người muốn , tiểu vương nhất thời hơi luyến tiếc, cho nên mới tới bên này xem xem, thuận tiện đối với các người đưa tiễn."


      Có thể sao?


      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ tiếng. " tại, thấy được, ngài có thể rồi chứ?"


      "Ai, Minh vương gia, vì sao mỗi lần chúng ta gặp mặt, ngài đều như vậy? Tiểu vương có đắc tội gì với ngài đâu?" Thập vương gia lắc đầu, thở dài mặt vẫn còn mang theo nhất mạt ý vị ý cười.


      Hoàng Phủ Nam Ninh mắt lạnh. "Ngài có đắc tội qua Bổn vương. Chỉ là, Bổn vương bị nhóm người quý quốc giày vò làm phiền, nên muốn cùng các người có bất kỳ dính dấp nào!"


      "Vương gia!" Tuy biết lời này phải! Hạ Mộng vội vàng kéo kéo , "Chúng ta đến lúc nên rời rồi!"


      "Ha ha, cần gấp gáp. Minh vương gia nhanh mồm nhanh miệng, tiểu vương hiểu." Cười tiếng, Thập vương gia nhìn lại Hạ Mộng, sau đó lại quay đầu lại, "Minh vương gia, tiểu vương biết các người đối với chúng ta ấn tượng tốt lắm. Chỉ là tiểu vương bây giờ là phụng mệnh tiễn các người. Cho nên, tiễn các người đến cửa thành, nhìn thấy các người xa, tiểu vương chắc chắn rời ."


      "A!"


      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa kịp có phản ứng, Nam Vân công chúa tái mặt thét chói tai.


      "Vân nhi!" Hạ Mộng chạy nhanh qua đè chặt nàng ngồi xuống.


      "Nam Vân công chúa, người làm sao vậy?" Tiếng thét chói tai này tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt Thập vương gia. Khách sáo hỏi câu, cộng thêm gương mặt nhàn nhạt cười, chẳng biết tại sao, lại làm cho thân thể nàng run lên.


      Hạ Mộng vội vàng giữ vai nàng lại, quay đầu lại cười tiếng: "Theo cách Thập vương gia, ngài là phụng mệnh Hoàng thượng đến tiễn chúng ta hay sao?"


      "Đúng vậy đó!" Thập vương gia gật đầu, "Phụ hoàng , kể từ ngày các người tới đây, phụ hoàng cơ hồ có ngày nào sống yên ổn. nay, bên cạnh con cái còn ai, ngài ấy thành người đơn rồi. Nếu như cùng các người tiếp tục ở chung, chắc cái mạng già cũng sợ khó giữ được, cho nên, để cho ta cần phải nhìn các người rời , tin chắc các người trở lại nữa, phụ hoàng mới có thể yên lòng."


      Ha ha, đó phải là sợ chết bọn họ sao? Cảm thấy họa nơi này tất cả đều là do bọn mang tới? Hạ Mộng nghe vậy liền cười yếu ớt. Lại vị lão hoàng đế kia cũng là mệnh khổ, có đám thê thiếp nam nữ, mà bản thân cũng phải là người quá cường thế, cho nên, luân lạc tới tình trạng hôm nay, có thể lý giải được.


      Liền chớp mắt mấy cái. "Đúng rồi, Thập vương gia, xin hỏi, tại Tần quý phi thế nào rồi?"


      "A, nàng rất tốt. Tối hôm qua hồi cung, nàng khóc đến nửa đêm, còn tìm cái chết mấy lần, nhưng đều bị cản lại. Phụ hoàng hướng nàng bảo đảm mấy lần, truy cứu chuyện này, cũng vĩnh viễn khiến Thái Tử bao giờ xuất trước mặt nàng nữa, nàng mới dịu chút, bây giờ trong tẩm cung nghỉ ngơi, sợ là thể tới tiễn các người rồi." đến đây, trong mắt của lại sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Mộng.


      Hạ Mộng kiêu ngạo tự ti quay lại : " ra là như vậy, vậy ta liền yên tâm."


      "Chỉ là, Minh vương phi, tiểu vương biết là, từ khi nào người cùng Tần quý phi lại có quan hệ tốt như vậy? Bích Vân cùng Thập Lục hoàng đệ đều nằm trong tay người, theo đạo lý mà , nàng nên hận người chết được mới đúng, như thế nào các người thế nhưng mấy lần chung đụng, cho tới bây giờ còn bình an vô ?"


      "Cái này Thập vương gia trong tâm biết ràng rồi cần gì hỏi nữa chứ?" Hạ Mộng giật khóe miệng, kéo Nam Vân công chúa, "Vân nhi, chúng ta xem chút xem có cái gì cần thu thập ? Nơi này có Tứ ca muội ứng phó là được."


      "Ừ."


      Sớm bị dọa hai chân như nhũn ra, Nam Vân công chúa ngừng chống đỡ lấy thân thể đứng lên.


      Nhưng là, mới nhúc nhích, nàng lại phát đôi mắt chứa đựng ý cười rơi vào người mình. Chỉ là tùy tiện đảo qua, nàng liền cảm thấy cả người vô lực.


      "Tứ tẩu!" Vội vàng ôm lấy Hạ Mộng.


      Hạ Mộng liền nắm chặt tay của nàng. " có việc gì, theo ta !"


      Vụng trộm lại hơi nhíu mày: Nha đầu này có việc gì? Cùng nam nhân này trời sinh xung khắc sao?


      "Ha ha, Minh vương phi, sao các người lại gấp gáp như vậy? Sợ sao?" Chợt, lại nghe Thập vương gia cười mấy tiếng, vô cùng kích thích ý vị lời chui vào trong tai.


      Hạ Mộng quay đầu lại cười khẽ: "Thập vương gia, dùng phép khích tướng đối với ta vô dụng thôi. Ngài mặc dù ý định thâm trầm, nhưng dầu gì cũng giống vợ chồng thái tử bình thường tâm tồn ác niệm, cho nên ta sợ ngài. Việc ta muốn rời khỏi, chỉ là muốn lại bị ngài trêu mà thôi. giỡn chút vốn là chuyện bình thường, nhưng nếu là quá mức như vậy, vậy coi như xong."


      chuyện cả buổi, liền chặn miệng .


      Nụ cười của Thập vương gia cứng lại, lập tức lại khóe miệng cong cong. "Minh vương phi người lợi hại, tiểu vương xem như hiểu Tần quý phi vì sao phải cùng người liên thủ rồi!"


      "Chúng ta gọi là liên thủ, chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi." Hạ Mộng thanh nhạt .


      "Vương gia! Vương phi! Tần quý phi sai người đưa tới quà tặng mười hòm, là quà tạ lễ tối hôm qua vương phi làm nhân chứng chứng minh trong sạch của nàng!" , gã sai vặt xuất tại cửa, lớn tiếng như thế kêu lên.


      "Xem ra!" Hạ Mộng mỉm cười, "Chúng ta chính là hợp tác cùng có lợi. Chỉ là thanh toán ngay như vậy chắc còn có lần sau."


      Liền đối với bên ngoài cao giọng : "Đồ thủ hạ, đa tạ Tần quý phi. Cũng xin nhờ truyền lời cho Tần quý phi, hai chúng ta thanh toán sạch rồi!"


      "Vâng"


      "Minh vương phi quả nhiên là hiểu chuyện." Nghe vậy, Thập vương gia hài lòng gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng.


      "Tứ tẩu." Sau lưng, Nam Vân công chúa lại lặng lẽ kéo kéo nàng, "Cái đó Tần quý phi, nàng đúng là có thất sủng à?"


      "Dĩ nhiên rồi, ta phải sớm với muội rồi sao?"


      "Nhưng là, muội cảm thấy thể tin được nha!"


      " có gì là thể. Chờ về nhà, muội tìm người hỏi thăm chút tình chúng ta trong triều, cũng có rất nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi!"


      "Vậy sao?"


      . . . . . .


      Hai người ở đó to , làm Thập vương gia bất giác nổi lên tính tò mò, cũng nâng lỗ tai lên lắng nghe. Gương mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống, hắng giọng quát lên: "Thập vương gia, ngài phải là tới tiễn chúng ta ra khỏi thành sao? tại, ngài ở đây chờ chốc lát, chúng ta xem lại chuẩn bị hành lý rồi lên đường."


      "Minh vương gia xin cứ tự nhiên." Thập vương gia lập tức gật đầu.


      Hoàng Phủ Nam Ninh liền xoay người, tay kéo Hạ Mộng tay túm Nam Vân trở về nội điện.


      "Bọn họ đúng là hồn bất tán! vất vả mới thoát khỏi chuyện vừa rồi, nghĩ tới hôm nay lại quấn lên tới kẻ khác!" Rời khỏi tầm mắt của Thập vương gia, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn được muốn ôm oán.


      Hạ Mộng mỉm cười. "Vương gia, thêm người như thế nào? Chúng ta cũng bị bọn họ dây dưa lâu rồi, tại nhiều thêm chút nữa cũng chả là gì nha!"


      "Ta cũng biết, dù sao ta chính là. . . . . . Chính là cảm thấy, người này, tựa hồ so những người khác càng khó dây dưa hơn. Hơn nữa mỗi lần cười đến như vậy đều có ý gì tốt, làm ta mỗi lần nhìn thấy lại muốn đạp cho phát! Vốn còn muốn, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những phiền phức, cao hứng rời khỏi nơi này, nhưng lại có người muốn dây dưa dứt xuất ! là làm tâm tình khởi xướng lên lại biến mất. mất hứng!" Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày càu nhàu .


      Nam Vân công chúa phiền muộn gật đầu. "Đúng vậy đó, người này ánh mắt là đáng sợ, cười cũng đáng sợ, muội mỗi lần nhìn đến cảm thấy kinh hồn bạt vía đấy!"


      Hai huynh muội cũng tâm ý tương thông nha!


      Hạ Mộng nhàn nhạt cười tiếng. "Vậy cũng có biện pháp, người ta phụng hoàng mệnh tới. Mọi người nhịn chút, chờ đến cửa thành lại vô rồi."


      "Cũng chỉ có thể như vậy", Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm trầm thở dài vui.


      khuôn mặt nhắn của Nam Vân công chúa cũng mang theo vài phần tái nhợt. "Tứ tẩu, chúng ta để tiễn sao? Có thể đổi người khác hay ?"


      "Muội rất sợ hả?" Hạ Mộng chau đuôi lông mày lên.


      Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.


      "Tại sao?"


      "Muội. . . . . ."


      "Hả?"


      "Muội cũng biết nữa."


      Ách. . . . . . Hạ Mộng khóe miệng run run.


      "Dù sao, muội cũng biết chuyện gì nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy , tự nhiên trong lòng muội liền nổi lên bất an. vừa nhìn muội, muội liền muốn phát run. Cùng đứng ở chỗ, muội liền muốn chạy trốn!" Cắn cắn môi, Nam Vân công chúa đem ý tưởng trong lòng ra.


      "Có khi nào gặp ở đâu đó mà muội quên ? Hay nằm mơ thấy qua hay ?" Hạ Mộng cười hỏi.


      "Có!" Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.


      "Mơ thấy cái gì?"


      "Mơ thấy biến thành con cọp lớn đuổi theo muội. Muội chạy nổi, liền cắn xé muội, đem muội ăn sống!"


      Rất tốt, cũng nằm mơ thấy người ta đem nàng ăn.


      Hạ Mộng bĩu môi. "Còn nữa ?"


      "Còn có. . . . . ." Nam Vân công chúa ngẩn ra. "Muội. . . . . ."


      Chần chờ? "Còn gì nữa?"


      Nam Vân công chúa cúi đầu, khuôn mặt nhắn dâng lên rạng đỏ ửng.


      Ai, đứa bé đáng thương. Bóng dáng người đàn ông ấy cắm rễ sâu ở đáy lòng nàng rồi.


      Sờ sờ đầu của nàng, Hạ Mộng khẽ thở dài. "Xem ra, chúng ta phải gia tăng tiến độ mới được rồi."


      "À? Tứ tẩu, tẩu cái gì vậy?" Nam Vân công chúa hiểu nhìn nàng.


      Hạ Mộng mỉm cười. " có việc gì, muội trước đừng nghĩ nhiều như vậy. Rời khỏi chỗ này, muội liền tạm thời an toàn."


      "Nha."


      Nam Vân công chúa khéo léo gật đầu cái. Nhưng là, sau đó nàng mới nhớ tới: Tại sao là tạm thời? Tại sao phải là vĩnh viễn?


      Chỉ là, Hạ Mộng có thời gian đến trả lời nàng vấn đề này. Bởi vì nàng bận nhìn vòng quanh phòng, kiểm lại hành lý. Khi tất cả đều chuẩn bị xong, Thập vương gia ngồi ở tiền thính, thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà.


      Nhìn thấy bọn ra rồi, vội vàng đứng dậy: "Minh vương gia, Minh vương phi, thu thập xong rồi chứ? Có thể lên đường rồi chứ?"


      "Có thể." Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh.


      "Tốt lắm, ta cho người vào giúp tay!" Thập vương gia vội .


      " cần!" Ngang nhiên cắt lời , Hoàng Phủ Nam Ninh đối với người của mình gật đầu cái, mấy tên gã sai vặt vội vàng tới đây đem mấy thứ mang .


      "Ai, Minh vương gia, nếu là ở nước chúng ta, để tiểu vương giúp ngài làm chút chuyện mà chủ nhà nên làm, điều này cũng có gì đáng mà." Vội vàng theo phía sau , Thập vương gia tiếp tục nhàn nhạt cười .


      càng cười tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh càng ác liệt.


      để ý đến nữa, chỉ chú ý mang theo Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa ra ngoài, hộ tống thê tử cùng muội muội ngồi lên xe ngựa, sau đó phi người lên ngựa.


      Thập vương gia cũng liền vội cưỡi ngựa của : "Minh vương gia, thôi!"


      Lườm cái, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu trở lại, động roi ——


      "Giá!"


      "Giá!" Thập vương gia cũng điều khiển ngựa, theo phía sau .


      đường gì, vất vả tới cửa thành, có Thập vương gia ở đây, bọn họ rất thuận lợi liền qua cổng thành.


      "Minh vương gia, các người thong thả, chúng ta sau này còn gặp lại."


      Kiên trì đưa bọn họ đưa ra ngoài cửa thành, Thập vương gia nhạc a a .


      Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, muốn cùng chuyện.


      "Thập vương gia." Hạ Mộng lại đột nhiên từ trong xe ngựa nhô đầu ra.


      "Minh vương phi?" Thập vương gia vội vàng chuyển sang nàng.


      "Thập vương gia, ta vẫn có chút điểm nghi vấn, biết có nên hỏi hay ?" Nhìn nàng, Hạ Mộng giọng .


      Thập vương gia mỉm cười. " sao, Minh vương phi cứ ."


      "Ta nghe , vương phi của ngài ba năm trước đây ở đêm động phòng hoa chúc liền qua đời. Tại sao lâu như thế rồi, ngài còn chưa có tái giá?"


      Lời kia vừa thốt ra, nàng ràng nghe được bên cạnh tiểu nha đầu hít sâu hơi.


      Thập vương gia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó liền cười tiếng. " có gì. có gặp được người hợp ý, nên vẫn trì hoãn cho tới hôm nay."


      "Chẳng lẽ hoàng đế thúc giục sao? Lệnh đường vì ngài giới thiệu nương khuê tú trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp?"


      "Cũng thúc giục, cũng giới thiệu. Nhưng là, tiểu vương lập chí nên vì vợ chết giữ đạo phu thê ba năm, cho nên bọn họ làm gì tiểu vương cũng phải."


      Giữ đạo phu thê. . . . . .


      Nghe thế hai chữ, Hạ Mộng khóe miệng co lại mãnh liệt.


      "Như vậy, ba năm sau đây? Ngài lại tính toán như thế nào?"


      "Đến lúc đó, thuận theo tự nhiên ! Nếu như gặp phải vừa ý, liền cưới nàng." Xem xem, Thập vương gia đưa tầm mắt nhìn qua, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua mành xe để thấy ai đó. Hạ Mộng che chắn tốt quá, khiến cái gì đều nhìn tới, liền bất đắc dĩ bĩu môi.


      Hạ Mộng vì vậy đắc ý cười. "Như vậy, cần ta giúp ngài lưu ý chút ?"


      "Tốt!" Thập vương gia vội vàng gật đầu, "Các người Phượng Tường vương triều cũng có nhiều rất tốt, tiểu vương hết sức thích. Nếu nhờ vào phúc khí của vương phi, có thể để cho tiểu vương cưới được vương phi đắc ý, tiểu vương nhất định vô cùng cảm kích!"


      xong, còn đối với nàng làm động tác.


      "Các ngươi cái gì đó? Ái phi, thời gian sớm rồi, chúng ta nên !" Nhìn hai người kia cùng cùng cười, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình cực kì khó chịu, vội vàng liền cắt đứt bọn họ.


      "A, tốt." tức giận, Hạ Mộng cần phải nhiều lời nữa, vội vàng thả rèm xuống.


      Thập vương gia còn lưu luyến hướng bên kia nhìn vài lần, sau đó mới quay đầu lại rồi hướng Hoàng Phủ Nam Ninh cười cười: " như vậy, Minh vương gia thong thả. Về sau chúng ta có cơ hội gặp lại."


      "Chờ có cơ hội rồi hãy !" Hoàng Phủ Nam Ninh hừ .


      Cái chỗ này, đời này cũng muốn trở lại!


      Nhưng là, trời mới biết, vô luận có kháng cự như thế nào nữa lâu về sau, thân là huynh trưởng chính vì muội muội mình, thể trở lại chốn cũ, cùng người đàn ông này tiếp tục đấu trí đấu dũng. Chỉ là, sau .
      Last edited: 1/9/14
      barbie1810, quỳnhpinky, gaubonganvung4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :