1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thái tử phi này là sao nhỷ.thank nàng

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng

    3. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      117. Thái tử phi đến

      Phạm Trang
      Beta: Isis Nguyễn


      Ôm Hạ Mộng, đường xuyên qua hoàng cung, đếm xỉa những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, ba người bọn họ trước sau trở lại dịch quán.

      " tại, cần phải giả bộ đâu."

      Đem người phóng đến giường, Hoàng Phủ Nam Ninh vỗ vỗ tay, nhạt tiếng.

      Hạ Mộng lập tức cả kinh.

      Lặng lẽ ngẩng đầu: "Vương gia?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ tiếng. " rời hoàng cung, tại nàng an toàn rồi."

      thế nhưng... biết ?

      "Tứ ca, làm sao huynh biết Tứ tẩu giả bộ?" Còn chưa kịp chuyện, Nam Vân công chúa thay nàng lớn tiếng kêu lên.

      Nha đầu kia? Quả nhiên là sống chưa đủ kinh nghiệm mà? Hạ Mộng gì lắc đầu.

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo ra, trực tiếp đầu ngón tay chỉ phía sau. "Muội, trở về phòng, gọi thái y đến."

      "A? Tứ ca, ta..."

      "Nhanh lên, trở về!"

      "A, được rồi?" Ấm ức cúi đầu, Nam Vân công chúa thấp giọng lẩm bẩm, sau đó tình nguyện xoay người ra ngoài.

      Đợi nàng rời , Hoàng Phủ Nam Ninh tại mép giường ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Mộng.

      Ánh mắt , phảng phất như hai thanh kiếm, thẳng tắp bắn vào mắt nàng, phảng phất xuyên qua ánh mắt có thể nhìn sâu vào nội tâm nàng, Hạ Mộng thân thể tự giác run lên. Muốn tránh né, nhưng thân thể chịu được chính mình khống chế, ánh mắt nàng tiếp tục cùng dây dưa, lâu nên lời.

      Cuối cùng, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhảy lên, nhéo gương mặt nàng. "Tiểu bạch thỏ, nàng lợi hại? Ta cho rằng lần trước được chứng kiến lợi hại của nàng, nghĩ đến, nàng còn có rất nhiều chiêu số lợi hại khác."

      Nghe như vậy, Hạ Mộng biết đoán được. Chỉ có thể ngây ngốc cười tiếng. "Vương gia ngài cái gì đó? Ta nghe hiểu."

      "Là nghe hiểu, hay là cố ý giả bộ hiểu?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười khẽ, "Thập Lục hoàng tử mặc dù ngang ngược bá đạo, nhưng tuổi như vậy, lại bị hoàng đế cưng chiều còn hình dáng, từ trước đến nay che giấu suy nghĩ trong nội tâm, lại càng thể dối, huống chi là dối như cuội? Cho nên - - "

      Hạ Mộng vội vàng cúi đầu."Cho nên, cái gì?"

      "Cho nên, ta cho rằng, những lời của , là . Huống chi, ngày đó nàng nghe theo Vân nhi cầm cây roi mà? Về sau cũng thấy nàng trả lại, tại roi ở đâu?"

      Người này?

      Trong nội tâm run lên, Hạ Mộng ngẩng đầu. " ném." Chứng cớ phạm tội trọng yếu như vậy, đương nhiên là sớm hủy thi diệt tích.

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền cười cười. "Là đánh xong con chó kia, để khỏi bị bọn họ bắt chứng cớ, cho nên ném phải ?"

      biết được giống những điều nàng nghĩ trong đầu rồi sao?

      Được rồi, như vậy, Hạ Mộng cũng lười che che giấu giấu. Liền nhàng cười tiếng: “Vâng."

      "Ha ha ha."

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh bật ra liên tiếp cười to. Rồi sau đó, lại xoa xoa tóc nàng: "Tiểu bạch thỏ à tiểu bạch thỏ, bây giờ nhìn lại, nàng chút cũng tiểu bạch thỏ rồi."

      Nàng vốn phải là tiểu bạch thỏ. Trước bất quá là xuất phát từ thực tế cần, thể như thế thôi.

      Nhưng là - -

      Ngước mắt, Hạ Mộng tiểu tiểu thanh hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nếu biết Thập Lục hoàng tử láo, vậy ngài vì sao còn chỉ trích ?"

      "Vì cái gì ?" Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi ngược lại, " nhục mạ nàng, thả chó cắn nàng, đó là . Nàng là của ta, chấp thuận của ta, ai dám đụng nàng? muốn sống sao? Hơn nữa, tiểu tử kia cũng đúng là cần ăn đòn. Mỗi lần nhìn thấy , ta liền muốn đánh trận. Nhưng ngại mặt mũi hoàng thượng, ra tay, hôm nay nàng giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta đương nhiên muốn kiệt lực bảo vệ nàng rồi. Còn có, người của vương triều Phượng Tường, dù thế nào cũng thể thua bọn họ được, phải sao? Cho dù là nàng có sai, chúng ta cũng nhất định phải hợp lực đem sai lầm tái giá đến người bọn họ, để cho bọn họ thừa nhận chính mình sai."

      Ha ha, xong tốt.

      Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng giọng ."Vương gia, đột nhiên ta phát , ngài tựa hồ cũng có chút giống."

      "Như thế nào giống với?"

      "Ngài... giống ban đầu ở kinh thành làm bậy."

      " nhảm? Lúc ở kinh thành, ta là cùng đương kim thánh thượng mẹ, ngoại trừ mẫu hậu cùng hoàng huynh, ta là lớn nhất, ta đương nhiên nghĩ làm gì làm cái đó, bọn họ ai có thể đem ta như thế nào? Ta nhất định phải làm chút gì đó, mới có thể có danh tiếng tương xứng, phải sao?"

      "Thuận tiện, là đem biểu ràng, cũng là hướng thiên hạ dân chúng bày tỏ: ngài chỉ là vương gia nhàn tản, người an tâm chỉ biết cẩm y ngọc thực, đối với ngôi vị hoàng đế có phân nửa ngấp nghé, còn có thể làm nổi bật đương kim thánh thượng ôn hòa tài đức sáng suốt, đúng ?"

      nhàng nhu nhu , làm cho Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm chấn động.

      Mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu bạch thỏ, nàng..."

      Hạ Mộng đầy mặt mỉm cười. "Vương gia, đây là tiếng lòng của ngài, đúng ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ gật đầu.

      "Mà bây giờ, ra khỏi Phượng Tường, chúng ta chính là vương triều Phượng Tường. Cho nên, ngôn hành cử chỉ của chúng ta thể có phần nào sơ sót, thể giống ở kinh thành mà làm càn." nhàng, Hạ Mộng lại bổ sung câu.

      loại cảm động xông lên đầu, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh thoáng cái như được lắp đầy. Tràn ngập kích động, lời nào có thể diễn tả được, hồi lâu, mới hóa thành thanh thấp giọng hô.

      "Tiểu bạch thỏ?"

      tay ôm nàng vào trong ngực. "Ta lúc nào cũng tin, nàng là người mà lão thiên gia ban cho ta. đời này, chỉ có nàng là hiểu ta nhất!"

      Từ từ giơ tay lên, ở ngang hông ôm cái, Hạ Mộng ôn nhu : "Vương gia ngài cũng giống vậy, rất hiểu ta." Mặc dù, mới bắt đầu mà thôi.

      "Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ..."

      Hai tay chặt lại căng, Hoàng Phủ Nam Ninh lẩm bẩm thấp giọng hô.

      Hạ Mộng mềm mại tựa ở người , nhắm mắt lại lời nào.

      Hết thảy tình ý, đều quấn quanh lấy hai người trong khí lẳng lặng chảy xuôi, lúc này tiếng động.

      Nhưng là - -

      "Vương gia."

      Cũng biết trải qua bao lâu, đột nhiên có người xuất ở cửa.

      Hai người vội vàng tách ra - - phải là Hạ Mộng sợ hết hồn, vội vàng đem Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy ra.

      ôm nàng, trong lòng cảm động đến tả, ngờ lúc này lại có người đến phá hư, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình đương nhiên cũng khá hơn chút nào. Liền mặt trầm xuống: "Làm gì?"

      "Thái tử điện hạ cùng thái tử phi trước tới thăm vương phi."

      Bọn họ?

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh tiếng. " gặp!"

      "Vương gia!" Nhưng lập tức, Hạ Mộng bắt cổ tay .

      Hoàng Phủ Nam Ninh khó hiểu quay đầu lại."Tiểu bạch thỏ, làm gì?"

      "Nếu trước mặt hoàng thượng, thái tử phi nàng giúp ta chuyện. tại, người ta chủ động tới cửa, chúng ta nên gặp ! Nếu , mất lễ nghi vương triều Phượng Tường tốt."

      A, mới nhớ tới, thái tử phi còn giúp nàng qua mấy câu. Nếu nàng như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh mới tình nguyện mà gật đầu. "Được rồi, để cho bọn họ tiến đến."

      “Vâng."

      Truyền lời, người lập tức xoay người rời , Hạ Mộng đứng dậy sửa sang lại chút, lại đối với vươn tay: "Vương gia, đứng lên !"

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mang theo vài phần cam lòng, người ngồi yên động đậy chút.

      Hạ Mộng vô lực cười , chủ động kéo tay : " thôi! Gặp bọn họ, hồi trở lại, ta còn có chuyện với ngài." Môi đỏ mọng chợt tiến đến bên tai , "Lời bí mật nha!"

      "Cái gì?" Trong nội tâm đột nhiên phấn chấn chút, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu hỏi.

      Hạ Mộng vẻ mặt thần bí nháy nháy mắt. " tại thể ."

      "Tiểu bạch thỏ?"

      "Ha ha, vương gia, gặp thái tử ! Gặp xong rồi, chúng ta còn có vấn đề cần chuyện mà! thôi thôi!" nhiều lời, Hạ Mộng kéo cánh tay .

      "Được rồi!"

      Mặc dù lòng tràn đầy cam lòng, nhưng cũng may nàng nũng nịu mềm giọng, trong lòng biến mất ít. Cộng thêm đối lời bí mật mà mong đợi, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng người lên, lại đem nàng cho theo về giường: "Nàng ở nơi này nghỉ ngơi, ta ứng phó bọn họ."

      "Tốt!"

      Hạ Mộng lập tức gật đầu. Nàng đối với bọn người ở đây có ấn tượng tốt, có thể cùng ra cửa, nàng đương nhiên mừng rỡ tự tại.

      Nhưng là, Hạ Mộng như thế nào cũng nghĩ tới, nàng đánh giá thấp độ dày da mặt của bọn người này.

      "Vương phi vương phi, thái tử phi đến đây!"

      Hoàng Phủ Nam Ninh ra ngoài bao lâu? Còn chưa đến chung trà ? Tú nhi liền đạp cửa chạy vào hồi báo.

      Mới vừa ôm gối, giường lăn qua lăn lại, Hạ Mộng vô lực: "Nàng tới làm gì?"

      "Nàng , thái tử điện hạ cùng vương gia chuyện, nàng là nữ nhân, liền tới thăm người, cùng người chút ít chuyện nữ nhân."

      Dựa? Nàng có thể cảm giác mình cùng nàng có cái gì tốt để .

      Bĩu môi, Hạ Mộng vội vàng kéo chăn mền đem mình trùm lên. "Vậy để cho nàng vào !"

      tại, địa bàn của người khác. Nếu người ta chủ động tìm tới cửa, nàng cũng chỉ có thể biết thời biết thế, bước tính từng bước.

      "Ha ha, Minh vương phi, người bây giờ khá hơn chút nào ?"

      Sau đó, thái tử phi vượt qua ngưỡng cửa xuất trước mặt nàng.

      Nàng bây giờ thay đổi thân xiêm y, trang sức người cũng bằng trong hoàng cung. Bất quá, vẻ cao quý trang nhã cũng như hơi thở đều thay đổi, thanh cũng nhàng, nhu nhu, xinh đẹp mặt cũng đầy ân cần, phảng phất rất quan tâm nàng.

      Trong lòng buồn nôn đến được, Hạ Mộng gian nan nặn ra nụ cười. "Đa tạ thái tử phi quan tâm, khá hơn nhiều."

      "Vậy là tốt rồi." Liền vội vàng gật đầu, thái tử phi tới, chủ động tại mép giường ngồi xuống.

      Thấy nàng như thế, Hạ Mộng khóe miệng giật , liền nhìn về phía Tú nhi: " rót chén trà cho thái tử phi."

      “Vâng."

      Sau đó, Hạ Mộng liền ngẩng đầu, lại đối mặt thái tử phi vẻ mặt ôn hòa.

      "Minh vương phi, ngươi hôm nay biểu , quả thực ngoài dự đoán của ta. Nữ nhân như vậy, ta thập phần bội phục." Khẽ mỉm cười, thái tử phi dịu dàng.

      Quả nhiên! Nàng cũng biết bọn họ vô trèo lên điện tam bảo!

      Liền cũng cười tiếng. "Đa tạ thái tử phi khen ngợi, đảm lượng của người ta cũng thập phần bội phục. Đối mặt con chó lớn như vậy còn chạy trối chết, mà là theo chân qua xem trò vui, trước mặt hoàng đế các người ăn bừa bãi, ta sống đến bây giờ, cũng chưa lớn gan như vậy làm bậy."

      "Ha ha, như thế, Minh vương phi là trách cứ ta vì chuyện giúp người?" khẽ cười, thái tử phi trong mắt vui vẻ sâu hơn.

      Hạ Mộng lắc đầu."Có thể vì ta chuyện, ta đương nhiên vô cùng cảm kích. Chỉ là... Hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt! Người lại vứt bỏ người trong nhà mà lựa chọn đứng ở bên này, làm như vậy, rất khả nghi. Huống chi, tại người lại trước sau liền tới đây. Dám hỏi câu, các người muốn làm gì?"

      "Ha ha, Minh vương phi quả nhiên thông minh." Khẽ vuốt cằm, thái tử phi nhạt thanh, "Ta lựa chọn làm như vậy, đương nhiên có dụng ý của ta."

      "Như vậy, mời ."

      "Kỳ cũng có gì. Bất quá là Thập lục hoàng đệ là quá kiêu căng, càng ngày càng coi trời bằng vung, cần bị người dạy dỗ chút. Nhưng là, phụ hoàng lại như vậy cưng chiều , mặc kệ làm cái gì đều che chở , chúng ta làm con cũng biết cái gì, cũng chỉ có thể mượn tay người khác để giáo huấn ."

      "Phải ?" Đuôi lông mày nhảy lên, Hạ Mộng mâu quang lạnh lùng, "Vì cái gì, ta cảm thấy được người làm như vậy mục đích chủ yếu phải là cái này. Trong chuyện này, còn có sâu hơn tầng hương vị nha."

      "A, phải ?" Lập tức nháy mắt mấy cái, thái tử phi vẻ mặt mê man, "Kính xin Minh vương phi chỉ giáo."

      Nữ nhân này giả ngu cũng là nhất mà! Thấy thế, Hạ Mộng nhịn được cười tiếng. "Các người làm như vậy, kỳ cũng là muốn làm mất hình tượng Thập Lục hoàng tử ! được sủng ái lớn lên, từ chưa từng nhận bất kỳ thiệt thòi. Nhưng hôm nay, ràng chỉ có ăn roi, còn bị phụ hoàng trách mắng, chó nuôi nhiều năm như vậy cũng bị giết, nhất định đối với tất cả mọi người ghi hận trong lòng. Kế tiếp, nhất định chọn lựa trả thù, đối với hoàng đế cũng thân mật như trước. Bởi vậy, mặc kệ các ngươi hay là sứ giả nước khác, hình tượng cũng giảm bớt nhiều, hoàng đế các ngươi chỉ sợ cũng như trước thích . Cứ thế, đối với trượng phu của người hình thành uy hiếp. Trượng phu của người có thể ổn thỏa làm thái tử, lo lắng phụ hoàng các người bởi vì quá mức sủng ái tiểu nhi tử mà phế thái tử vị, đem quốc gia truyền thừa cho , người có phải nào?"

      Thái tử phi nụ cười mặt dần dần biến mất. Càng về sau, mặt nàng càng lộ vẻ nghiêm túc.

      Hạ Mộng cuối cùng dùng cái câu hỏi kết thúc sau đó - -

      Pằng, pằng, pằng.

      Liên tiếp vỗ tay ba cái, nụ cười mặt rốt cục trở nên chân . "Minh vương phi ngươi quả nhiên thông tuệ tuyệt đỉnh. Chúng ta có nhìn lầm người?"

      Hạ Mộng nhịn được hừ lạnh tiếng. "Ta lại là muốn biết, các người vì cái gì hết lần này tới lần khác làm hại ta?"

      Thái tử phi sững sờ."Minh vương phi, người là ý gì?"

      Còn giả bộ? Hạ Mộng khóe miệng khơi mào nét cười lạnh.

      "Nếu như đoán sai, Thập Lục hoàng tử ra là các ngươi kêu tới, có đúng hay ?"

      Thái tử phi lại sợ sệt. "Minh vương phi..."

      "Thái tử phi, người cũng đừng có ngụy biện được ? Tất cả mọi người đều người thông minh, dụng ý của các người ta sớm đoán được, mà như thế nào đưa tới Thập Lục hoàng tử, ta sơ lược cũng có thể đoán được. Chỉ cần các người tìm người kích thích chút, làm cho lòng đầy căm phẫn, sau đó thuận tiện lại cho biết tiếng, ta bây giờ ở trong hoàng cung? khẳng định mang theo chó của tới tìm ta. Nếu , nhiều như vậy quý phụ nhân, các nàng thoáng cái đều chạy còn thấy bóng dáng tăm hơi, người lại đơn độc lưu lại xem toàn bộ, cũng giúp ta tốt. Nếu như chuyện liên quan người, người tốt như vậy sao?"

      "Ha ha, nếu Minh vương phi đoán được, tốt lắm, ta cũng cần che giấu." Người ta đem lời ràng như thế, thái tử phi cũng có ở đây thêm gì, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

      Pằng?

      Lập tức, cái tát vang dội quét dọn mặt nàng.

      Thái tử phi hung hăng sững sờ. "Minh vương phi, người..."

      " tát này, là các người dám can đảm tự tiện lợi dụng ta?" Cười lạnh, Hạ Mộng gằn từng chữ , "Các người nhiều người như vậy, tới nơi này chúc thọ lại có nhiều người như vậy, các người vì cái gì hết lần này tới lần khác hại ta? Nếu như phải là ta đúng lúc người cất giấu cây roi còn chưa trả lại cho Vân nhi, ta táng thân tại trong chó bụng hả?"

      Chợt thanh dừng lại, nàng mâu quang tối xuống. "Kỳ , để con chó kia đem ta cắn chết, mới là ý tưởng ban đầu của các người ? Bởi như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp hoàng cung, vô luận như thế nào cũng thể che hết. Vương gia biết rồi cũng chắc chắn đại náo, giết Thập Lục hoàng tử vì ta đền mạng cũng chừng. Các người mới chân chân chính chính giải quyết cái này họa lớn trong lòng?"

      Mãnh liệt trong lòng chợt lạnh, lúc này mới phát giác được hoảng sợ - - đôi nam nữ này ác độc? ràng dùng mạng của nàng làm mồi dụ? Chỉ cái tát có ?

      "Minh vương phi ngươi là quá thông minh."

      Bị đánh, thái tử phi nhưng thấy phân nửa phần tức giận, ngược lại càng cười vui vẻ đứng lên. "Ngay từ đầu, của chúng ta vốn định như thế. Nhưng là, mắt thấy người đem chó dữ thuần phục, chúng ta cũng biết chúng ta sai rồi. Nữ nhân này, đơn giản. Bất quá cũng tốt? Mạng của người giữ được, chúng ta liền nghĩ tới kế hoạch khác."

      Khẳng định phải là hảo kế hoạch? Hạ Mộng trong nội tâm mỉm cười cái. "Cho nên, các người liền hấp tấp tìm tới cửa?"

      “Vâng." Thái tử phi khẽ vuốt chút khuôn mặt, gật đầu.

      "Kế hoạch gì?"

      "Kỳ , cái kế hoạch này người và ta đều có lợi." Khóe miệng kéo , thái tử phi tiếp tục nhàng nhu nhu, "Minh vương phi, cần ta , trong lòng người cũng hiểu. Mới đến đây mấy ngày, người cũng đắc tội đôi trai mà phụ hoàng ta sủng ái nhất. tại, chỉ sợ ngay cả phụ hoàng cũng hận người, Bích Vân cùng thập lục đệ càng bỏ qua cho người. Nếu như có người giúp vương phi tay, chỉ sợ người ngày nào đó ngay cả mình tại sao chết cũng biết?"

      "Mà các người, định giúp ta tay?" Hạ Mộng hỏi ngược lại.

      Thái tử phi gật đầu.

      "Ha ha?" Hạ Mộng nhịn được buồn cười, "Thái tử phi, vốn là, chuyện này cùng ta cũng có bao nhiêu quan hệ, ta chỉ cần cùng Bích Vân công chúa đấu trí đấu dũng, bất quá chỉ là chút chuyện của nữ nhân mà thôi. Nhưng là, bởi vì quan hệ đến của các người, sắp bay lên thành chuyện giữa các quốc gia, cẩn thận nháo lớn, khiến cho hai nước chiến tranh cũng có thể. Người cho là ta ngu như vậy đáp ứng cùng các người hợp tác?"

      "Người bây giờ có lựa chọn." khẽ cười, thái tử phi ôn nhu , "Người phải biết, người bây giờ đắc tội đúng vài người. khi bọn họ nâng tay đến, cộng thêm phụ hoàng mở con mắt nhắm con mắt, ở chỗ này chờ lâu ngày, mệnh liền khó bảo toàn ngày. như vậy, chúng ta bằng bắt tay hợp tác, cùng có lợi chung thắng, người cứ ?"

      "Vậy ta muốn biết, cái mà các người gọi là lợi ích lẫn nhau là cái gì?"

      "Rất đơn giản. Chúng ta muốn cho Bích Vân lấy chồng ở xa, thập lục đệ trọn đời thoát thân được?" Cắn răng, thái tử phi lạnh giọng trả lời.

      "Tốt nhất, còn có thể làm cho hoàng đế của các ngươi sớm chút bị tức chết hù chết hoặc là mệt chết, dù sao chỉ muốn chết, làm cho trượng phu của người sớm chút vinh trèo lên đại bảo, sau đó các người có thể vô tư, đúng ?" Đón lấy lời nàng, Hạ Mộng giọng .

      "Đúng vậy?" Con mắt trong lúc sáng ngời? Thái tử phi lại nhịn được cười, "Minh vương phi, người quả nhiên là người thông minh?"

      Đúng vậy, nàng chưa từng qua chính mình ngốc. Nhưng là - -

      "Thái tử phi, chuyện này tình liên quan trọng đại, người tin ta đáp ứng tham dự?"

      "Người ." Bình tĩnh gật đầu, thái tử phi bình tĩnh.

      "A?" Hạ Mộng đuôi lông mày nhảy lên.

      Thái tử phi liền cười nhìn nàng. "Lý do ta . Hơn nữa, trải qua tình hôm nay, chúng ta buộc tại sợi thừng, đào thoát xong. Ta cùng thái tử cũng thương nghị qua, khi chuyện thành công, từ nay về sau, ta cùng Phượng Tường vương triều hòa thuận chung sống, bù đắp nhau. Nếu như các người về sau sinh con , chúng ta càng kết làm duyên, vĩnh viễn vinh nhục cùng, các người tại Phượng Tường vương triều cũng càng có mặt mũi, người sao?"

      Cái đề nghị này ngược lại nghe mê người. Nhưng nàng có nhiều hứng thú lắm phải?

      Nặn ra vẻ mặt tươi cười, Hạ Mộng giọng : "Thái tử phi, kỳ , loại chuyện như vậy, cần phải để thái tử cùng vương gia ? Ta là tiểu nữ nhân, cánh chim phía dưới, phức tạp như vậy, hay là giao cho nam nhân làm xong."

      ", chuyện này, chỉ có thể nữ nhân chúng ta an bài. Bọn họ nam nhân tự có việc làm." Nhưng là, thái tử phi lắc đầu bác bỏ.

      thể , nữ nhân này, nàng rất lợi hại. Hơn nữa, trong lòng, nàng phỏng đoán cùng mình phân cao thấp.

      Cắn cắn môi, Hạ Mộng tròn mắt .

      Thái tử phi chợt chủ động nắm tay nàng. "Minh vương phi, người cảm thấy thế nào?"

      "Ta nghĩ suy tính chút." Lập tức đem tay rút về, Hạ Mộng giọng .

      Thái tử phi chút lựa chọn liền gật đầu. " thành vấn đề. Bất quá, người tốt nhất sớm chút ra quyết định, bởi vì thập lục đệ cùng Bích Vân bọn họ chắc chắn đợi quá lâu."

      Cái này nàng cho rằng nàng biết sao?

      Bĩu môi, Hạ Mộng liếc nàng cái. "Vô luận như thế nào, ta muốn tặng người câu - - đôi phu thê các người, hèn hạ."

      "Đa tạ khen ngợi." Nghe vậy, thái tử phi nhưng chỉ cười tiếng, nhu hòa ứng thừa.

      Quả nhiên, cùng nữ nhân này so, da mặt của mình xem như mỏng rồi?

      Thấy nàng quay đầu ra, bộ muốn phản ứng hình dạng của mình, thái tử phi tự biết đứng dậy. "Ha ha, chắc Minh vương phi mệt ngườiròi phải ? Nếu mệt mỏi, vậy ngườinên nghỉ ngơi. Chắc thái tử bọn họ bên kia cũng tán gẫu sai biệt lắm, ta phải tìm thái tử, ngày khác ta trở lại thăm người."

      " thong thả tiễn." Giữ lại lười phải , Hạ Mộng trực tiếp phất tay.

      "Tốt."

      Vẫn như cũ cười hì hì gật đầu, thái tử phi bước chân nhàng rời .

      "Ai?"

      Đợi nàng rồi, Hạ Mộng lại nhịn được thở dài tiếng - -

      Xem ra, chính mình đúng là, tới chỗ nào cũng an bình được sao?

    4. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      118 Mở rộng cửa lòng

      Edit: Tiểu Phong
      Beta: Isis Nguyễn


      "Nàng ta theo nàng những thứ gì?"

      Thái tử phi rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh rất nhanh liền trở lại.

      Hạ Mộng giương mắt. "Thái tử điện hạ sao? cùng ngài những thứ gì?"

      " có gì, bất quá là số chuyện của nam nhân. Các nàng sao? Ta thấy nữ nhân kia lúc sắc mặt có chút quỷ dị." Bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt ràng mang theo vài phần ân cần.

      Hạ Mộng nhún vai. "Cũng có gì, chút chuyện của nữ nhân mà thôi."

      "Phải ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh tỏ vẻ tin.

      Hạ Mộng khóe miệng liền nhếch lên, hai tay ôm lên cánh tay của . "Vương gia ~ "

      Tận lực kéo dài điệu, thấp giọng hô, hơn nữa mặt nàng là tươi cười sáng lạn, làm cho tâm của bỗng chốc mềm nhũn, thân thể cảm thấy vô lực.

      "Sao vậy tiểu bạch thỏ?" Lắc đầu, tại trán của nàng chọc cái. Mặc dù biết nàng là cố ý, nhưng như thế nào cũng tức giận được.

      Trong lòng Hạ Mộng biết lời này có ý gì, liền lại cười triền miên, đem thân thể hướng đầu vai khẽ dựa. "Vương gia, ta đột nhiên phát , hai chúng ta là trời sinh đôi?"

      "Phải ?" Đuôi lông mày nhảy lên, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh sung sướng tràn trề.

      "Đúng vậy?" Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, "Ngài xem, ngài là vương gia Phượng Tường vương triều, mặc dù đối với trong ngoài mọi chuyện tất cả đều hiểu , lại hoàn toàn quản, kiên trì làm nhàn tản vương gia. Mà ta, trừ phi dính dáng đến lợi ích của bản thân, ta cũng chủ động trêu chọc bất luận kẻ nào, hoàn toàn là tiểu nữ nhân. Mặc dù đối với bề ngoài biểu bất đồng, nhưng chúng ta kỳ đều là loại người. Đó chính là - - việc liên quan đến mình, để ý. Chỉ cần được sống chậm rãi thong thả, những thứ khác, dù sao đều có người quan tâm, ta liền cần phải để ý đến, đúng ?"

      "Ha ha, nàng xong chưa?"

      Dùng sức gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm của nàng lên. "Tiểu bạch thỏ, nàng hiểu thấu ta."

      "Vậy cũng là do vương gia nguyện ý cho ta nhìn thấu mà" Hạ Mộng cười đáp.

      "Ha ha, nàng là vương phi của ta, làm bạn với ta vượt qua nhất sinh nhất thế, ta nếu đối với nàng cũng mở rộng trái tim, vậy ta còn có thể tin tưởng ai được nữa?" Nhéo cái lên gương mặt của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cười nhạt đáp lại.

      Đối với nàng rộng mở trái tim sao? Cùng nhất sinh nhất thế sao?

      Nghe đến mấy cái này, Hạ Mộng cảm thấy trong nội tâm bỗng dưng ấm áp.

      Chưa bao giờ biết, đời này kiếp này, người nam nhân với nàng ra lời này.

      "Vương gia?" Thấp hô ra tiếng, nàng kìm lòng được đem đầu nhập trong ngực của .

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng tự nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu, hít sâu cái cảm nhận mùi vị tươi mát người nàng.

      "Vương gia." Cảm nhận được người dương cương khí, Hạ Mộng lại từ từ ngẩng đầu lên, "Kỳ , chung đụng lâu như vậy, ngài sớm phát người ta có điểm đáng ngờ, có đúng hay ?"

      "Đúng." Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu.

      "Kia, vì cái gì ngài hỏi?"

      "Cần sao?" Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh nhàn nhạt , "Nàng là tiểu bạch thỏ của ta, đời này đều là của ta. Quá khứ của nàng cùng ta quan hệ; tại hết thảy của nàng đều ở đây, cũng chưa bao giờ tổn thương ta; tương lai của nàng, cũng ở bên cạnh ta, ta còn rất nhiều thời gian để hiểu biết thêm nàng. Huống chi..." Bàn tay nhàng vuốt ve tại da thịt non mềm của nàng, "Ta thích chính là nàng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta liền vui vẻ, nàng và ta chuyện, đối với ta cười, ta hài lòng. như vậy, ta cần gì phải lại muốn cầu xin nhiều hơn? Làm người nên thấy đủ với những điều bình thường, cầu quá nhiều bị sét đánh."

      Ha ha, ra là như vậy.

      Hạ Mộng lập tức vừa cười, vội vàng hai tay ôm chặt eo của ."Vương gia, ngươi tốt"

      "Đúng vậy. Ta tốt, ai còn đối với nàng tốt đượcchứ?" Cười đắc ý, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng lên cằm của nàng, nhàng tại môi đỏ mọng của nàng hôn chút.

      Hạ Mộng lập tức đem môi đỏ mọng dâng lên, tay đặt cổ của , lại lè lưỡi, tại môi của chút. Mà tay kia, lại leo lên đầu vai của , nhàng vuốt ve vài cái.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức thân thể cứng đờ, mâu quang tối xuống.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng đùa với lửa."

      "Cùng vương gia người, có cái gì thể chơi?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng vẻ mặt vô tội , "Dù sao, ngài làm thương tổn ta, phải sao?"

      Nàng còn có thể như vậy?

      " như vậy, nàng là cố ý ?" Khóe miệng chợt nhảy lên, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng hỏi.

      "Đúng vậy?" Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng tay cởi bỏ cổ áo của , tay thon dài đưa vào, tại gáy của ma xát.

      cổ cảm giác khác thường trong người sinh ra, Hoàng Phủ Nam Ninh lại khỏi run lên, phát bắt được bàn tay quấy phá của bé nàng."Tiểu bạch thỏ, tại là ban ngày?"

      "Ban ngày hay đêm tối, đối với vương gia có khác nhau sao?" Thản nhiên cười, Hạ Mộng ôn nhu hỏi ngược lại.

      có. Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang thâm trầm nhìn xem nàng.

      Hạ Mộng liền lại đụng lên môi đỏ mọng, phụ ở bên tai của giọng : "Đa tạ vương gia đối với ta cho tới nay tín nhiệm, ta thập phần cảm kích. Như vậy tại, nếu như vậy tín nhiệm ta, liền để cho ta tốt hầu hạ ngài hồi, như thế nào?"

      "Nàng? Hầu hạ ta?"

      Lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nhảy lên trong lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh trừng mắt nhìn nàng.

      Hạ Mộng cười tươi đẹp làm sao."Đúng vậy"

      Liền thuận tay đẩy, đem cho đẩy ngã tại giường, chính mình cũng thuận thế té xuống, dịu dàng che ở người của , môi đỏ mọng tiếp tục dán ở bên tai của , nhàng thổi hơi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cảm giác được hồi tê tê ngứa chút cảm giác truyền khắp toàn thân, cổ ngọn lửa vô danh dưới đáy lòng dấy lên, toàn thân nóng rang lên.

      "Vương gia, như thế nào?"

      Lại giương mắt, sớm là mị nhãn như tơ, Hạ Mộng cười hỏi.

      Lúc này, nàng sớm giống tiểu bạch thỏ thường ngày. Vài sợi tóc mai rủ xuống, thưa thớt ở bên tai, cho nàng thêm vài phần thành thục ý nhị, con ngươi sáng rỡ hàm chứa vài phần nụ cười yếu ớt, cùng với vài phần hương vị khiêu khích, làm cho tâm của nhịn được quýnh lên? Nên biết, là chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào khiêu khích? Huống chi, môi của nàng còn như có như cùng gương mặt của đụng chạm, chiếc lưỡi mềm mại cũng thỉnh thoảng tại lưu lại gương mặt của chút dấu vết nóng bỏng, loại xúc cảm như có như này càng khơi dậy dục vọng trong lòng , cũng làm cho hô hấp của càng thêm thâm trầm, trong cơ thể ngọn lửa thiêu phải càng ngày càng vượng.

      "Nàng dự định như thế nào hầu hạ ta?"

      Nhịn được, xoay người đem nữ nhân sớm hóa thân thành tinh áp dưới thân thể.

      Hạ Mộng lại phản đem đẩy ngã, tiếp tục nằm ở người của , trong mắt vui vẻ càng sâu.

      "Vương gia người đừng lộn xộn? Nếu là hầu hạ ngài, vậy ta nhất định phải tốt hầu hạ phải sao? Ta bảo đảm, ta nhất định làm cho ngài thỏa mãn trước nay chưa từng có."

      " vậy chăng?" Tiếng thô ách, yết hầu di chuyển chút, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng hỏi.

      Hạ Mộng cười gật đầu."Đương nhiên?"

      "Nếu như... Nàng làm được?"

      "Nếu là làm được, như vậy..." Khóe miệng nhảy lên, tay của nàng dĩ nhiên giải khai vạt áo của , ngón tay dần dần mở rộng lồng ngực, nhàng vỗ về chơi đùa, "Ta liền mặc cho vương gia ngài trừng phạt, vô luận như thế nào, cũng cầu xin."

      "Tốt"

      Nếu nàng như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hào hứng dâng lên."Bản vương tại rất muốn chứng kiến, nàng làm sao có thể kiên trì bị ta trừng phạt mà cầu xin?"

      "Ha ha, vậy cũng chờ ta thể để cho ngài thỏa mãn rồi hãy ?" Hạ Mộng cười khẽ, lại liếc cái, liền chợt vùi đầu, hôn môi thượng khỏa thù du.

      "Ngô?"

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh thân thể chợt kéo căng? hồi mãnh liệt khoái cảm ngay lập tức truyền khắp toàn thân.

      Nếu như trước còn đối với lời nàng có nghi vấn. Như vậy, tại, bắt đầu tin tưởng, nàng là được là làm được.

      trận kịch liệt triền miên, cơ hồ muốn đem gian phòng này đều bốc cháy lên.

      Cho đến hai cái thời gian sau, trong phòng nhiệt độ mới rốt cục có chỗ giảm.

      "Như thế nào?"

      Vô lực nằm ở trước ngực của thở dốc hồi lâu, Hạ Mộng mới lại ngẩng đầu lên, nhàng cười hỏi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thở gấp hồi lâu, mới rốt cục điểm gật đầu cái. "Tiểu bạch thỏ, thực là nàng?"

      như vậy, nàng thành công?

      mặt lập tức dạng nâng tia đắc ý cười, Hạ Mộng le lưỡi: " tại, ngài cách nào trừng phạt ta đây phải ?"

      "Hừ hừ, vừa rồi cũng biết là ai mệt mỏi đến được, khóc hô để cho ta nhanh lên kết thúc?" Khóe miệng kéo , Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt thanh đạo.

      "Ngài?"

      Hạ Mộng lập tức sững sờ, lập tức quay đầu ra."Ta để ý tới ngài"

      "Ha ha"

      Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn được cười ha hả.

      "Tiểu bạch thỏ." Thấp kêu tiếng, đem thân thể của nàng tới gần.

      Hạ Mộng chết phối hợp, nàng tức giận.

      Mắt thấy nàng bộ dáng ngang ngược khả ái, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn được hồi cười to.

      "Ngài còn cười?"

      Nghe được thanh , Hạ Mộng quay đầu lại trừng mắt nhìn .

      Nhưng là, ngay lập tức, nàng cảm giác được thân thể của mình bị kéo, lại bị áp ở dưới thân.

      "Tiểu bạch thỏ, làm sao bây giờ? Ta phát , nàng tựa hồ càng ngày càng tốt chơi." tay khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt mê ly.

      "Chơi thú vị như thế nào? Ngài mau thả ta ra - - ngô?"

      Hai thân thể ma sát lẫn nhau, lại khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể , trong mắt quang mang nóng lên, lại nhịn được phong bế môi của nàng.

      "Ngô ngô?"

      Cảm giác được lại bắt đầu mạnh mẽ hôn lên môi nàng, Hạ Mộng nhướng mày, vừa định muốn đẩy ra. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại tựa hồ như sớm đoán được, lần liền bắt lấy cổ tay của nàng giữ bên. Mà môi lưỡi của , tiếp tục tại trong miệng của nàng công thành đoạt đất.

      "Ngô ngô ngô?"

      Người nam nhân này, hoàn toàn biết thương hương tiếc ngọc viết như thế nào sao? Lông mày càng nhíu chặt, Hạ Mộng thể phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu được.

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, lại phảng phất dường như hôn đủ, tại môi của nàng dây dưa hồi lâu, mới buông cái miệng nhắn đáng thương của nàng ra. Nhưng mới tách ra, mắt thấy cánh môi nàng như nước trong veo, tim căng thẳng, lại cúi người hôn ngụm, mới đưa nàng ôm vào trong ngực."Tiểu bạch thỏ, làm sao nàng có thể ăn ngon như vậy cơ chứ? Ta là càng ăn càng thể thỏa mãn?"

      Cắt, nam nhân biết tiết chế!

      Khóe miệng kéo , Hạ Mộng mím môi .

      Hoàng Phủ Nam Ninh vừa cười cười."Tức giận?"

      Hạ Mộng tiếp tục .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nụ cười biến mất, nắm chặt chiếc cằm xinh của nàng lại."Tiểu bạch thỏ, thực tức giận?"

      " dám." Mắt trợn trắng lên, Hạ Mộng lạnh lùng .

      Còn dám? Nàng này phải là tức giận sao?

      Nhưng là, làm sao bây giờ? Mắt thấy nàng cùng mình đấu khí, thế nhưng tâm tình lại tốt rât nhiều, làm sao đây? Nhịn được, khóe miệng lại nhếch lên, mặt nổi lên nụ cười yếu ớt.

      Nam nhân này?

      Vừa thấy như thế, Hạ Mộng tất nhiên là tức giận được. Vội vàng giương cao quả đấm người của vung loạn hồi. Vừa đánh, còn muốn tức giận mắng vài câu." Nam nhân xấu xa! Khốn kiếp! Ta đánh chết ngươi!"

      "Ha ha ha"

      Làm sao bây giờ? Càng xem nàng như vậy, cảm thấy càng đáng ? thể nhịn được nữa, Hoàng Phủ Nam Ninh cười càng vui vẻ hơn.

      "Ngài... Hoàng Phủ Nam Ninh, ngài là quá ghê tởm?" Thấy như thế, Hạ Mộng càng giận dễ sợ, lại quyền đấm lên.

      "Ngô?"

      quyền này khí lực là quá lớn, Hoàng Phủ Nam Ninh có chút chịu nổi. Mà mắt thấy nàng lại muốn đánh quyền tới đây, liền tranh thủ bắt lấy cổ tay của nàng, lại thuận thế lăn vòng? Đè nàng đặt dưới thân.

      "Ngài buông tay? Nhanh lên buông tay?" nổi nóng, Hạ Mộng nhất định phải giãy giụa.

      Nhưng là, hai người thân thể mảnh vải dây dưa cùng chỗ, lại là đánh lại là nháo, ma sát đến ma sát , Hoàng Phủ Nam Ninh thân thể rất thành thực lại nổi lên phản ứng.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng cần phải như vậy? Nếu , ta buông tha cho nàng" Vội vàng đem nàng đè lại, giận tái mặt quát khẽ.

      Ngay lập tức, nàng cũng nhận ra thân thể của biến hóa, mà chân mình ít cổ nóng rực lại càng lại quen thuộc. Hạ Mộng ngẩn ra, quả nhiên dám cử động nữa.

      Ai?

      Vô lực lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vỗ vỗ mặt của nàng. "Yên tâm , biết nàng mệt mỏi, ta lại đối với nàng làm lần nữa." Mà , vừa cùng nàng triền miên hồi tiêu hao hết hơn phân nửa khí lực, cũng cần ít thời gian khôi phục.

      Vậy là tốt rồi.

      Được nghe lời ấy, Hạ Mộng vội vàng thở dài hơi.

      "Vậy ngài xuống ." Bất quá, còn chưa dám lộn xộn nữa, nàng chỉ là dung lực đẩy đẩy .

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền từ người của nàng xuống, nhưng lập tức lại đem nàng ôm lên thân thể của mình.

      Hạ Mộng mới vừa định ly khai, Hoàng Phủ Nam Ninh tay đè nàng lại: "Nàng ở chỗ này, để cho ta ôm nàng chút."

      "Nhưng mà, người dinh dính nhơn nhớt, khó chịu." Nhíu mày, Hạ Mộng giọng .

      "Ta thoải mái là được." Hừ tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh khoác ngượng miệng.

      Quả nhiên là để chính mình thoải mái xú nam nhân?

      Nghe vậy, trong lòng Hạ Mộng hồi khó chịu, lại vun quả đấm hướng bộ ngực đánh lên cái.

      Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng liền bắt lấy tiểu móng vuốt của nàng."Tiểu bạch thỏ, nàng muốn mưu sát chồng sao?"

      Bây giờ còn thực nghĩ như vậy. Hạ Mộng lườm cái.

      Bộ dáng này, đáng .

      Đột nhiên lại buồn cười. Nhưng là, nhìn nàng mắt lạnh nhìn chăm chăm, Hoàng Phủ Nam Ninh vỗi thu liễm, liền buông tay ra, vỗ vỗ đầu của nàng: "Tốt lắm, chúng ta đều nghỉ ngơi được ? Nàng phải mệt mỏi sao?" Hôm nay, nàng đúng là bỏ ra khí lực cùng cũng sai biệt lắm?

      Mệt mỏi nha, Hạ Mộng thở dài.

      Đơn giản là vì nhất thời tâm huyết dâng trào, nàng dùng hết những gì mình biết hết thảy đến nịnh nọt , trời mới biết nàng đều nhanh bị ép khô rồi?

      Nhìn nàng như vậy, cũng biết nàng sớm mệt mỏi. Để nàng nằm xuống trước ngực, Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài hơi, khóe miệng lại lên nụ cười.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng câu kia là lòng."

      "Ừ?" Hạ Mộng đột nhiên sững sờ, "Câu nào?"

      "Hai chúng ta, là trời sinh đôi."

      "Nha."

      " tại phát , chỉ tính cách, hai chúng ta cực kỳ giống nhau; ở phương diện này, chúng ta cũng đều thập phần phù hợp." xong, lại nhịn được tại nhũ hoa vểnh lên của nàng chụp cái.

      "Ngài?"

      còn động? Hạ Mộng tức giận đến muốn cắn .

      Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn còn vui tươi hớn hở đối với nàng cười.

      Hạ Mộng bĩu môi cái, mặc kệ ?

      "Tiểu bạch thỏ." Nhưng là, nàng để ý tới , lại thể nào bỏ mặc nàng cùng mình giận dỗi. Bàn tay khẽ xoa lưng trần bóng loáng của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng , "Ta cũng phát , chúng ta đều may mắn. Ta có thể sinh ở Phượng Tường vương triều, nàng cũng sinh tại đó. Điều kiện của ta liền quyết định ta có thể làm cái nhàn tản vương gia, muốn làm gì làm, mà hoàng huynh cũng đều vì ta mà bảo hộ. Trong hoàng tộc, giữa huynh đệ có thể làm được điểm này rất dễ dàng ? giống như Tàng quốc, tranh đấu gay gắt, đếm xuể. Cho tới bây giờ, thân huynh đệ vẫn còn tính kế lẫn nhau, chỉ vì ngai vàng Kim Loan điện? Như vậy đáng sao?"

      "Ngài cũng phát ?"

      Nghe vậy, trong lòng lập tức hung hăng nhảy dựng? Hạ Mộng nhịn được ngẩng đầu hỏi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu. "Sớm tám trăm năm trước biết? Chỉ là, đây là chuyện của quốc gia họ, ta cần gì phải nhúng tay? Thờ ơ lạnh nhạt, xem bọn họ có thể nháo ra bao nhiêu chê cười, coi như là tìm cho mình chút việc vui."

      Tặc tặc, nam nhân này...

      nhàng lắc đầu, Hạ Mộng nhịn được nháy mắt. "Vậy nếu như, chúng ta cũng bị cuốn vào sao?"

      "Nếu quả cuốn vào, vậy cứ vào. Chỉ cần nắm giữ tốt, chừng chúng ta còn có thể thao túng nội bộ Tàng quốc chút, này cũng hẳn là việc vui." Lạnh nhạt trả lời, Hoàng Phủ Nam Ninh chợt lại mâu quang sững sờ, "Bất quá - - là ai để cho chúng ta bị cuốn vào , người này, nhất định thể tha thứ?"

      hay? Nàng cũng là nghĩ như vậy?

      Vội vàng ngẩng đầu lên, Hạ Mộng khẽ mỉm cười. "Như vậy, vương gia, ngài tại chúng ta có thể hay bị cuốn vào?"

      "Nếu chúng ta ở chỗ này, nghĩ bị cuốn vào, rất khó ?" Nở nụ cười yếu ớt, Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt thanh trả lời.

      Trong lòng mãnh kinh?

      Nhưng lập tức, Hạ Mộng vừa cười.

      "Vương gia, ta phát , ngươi rất hồ đồ."

      "Tất nhiên, ta liên tục hồ đồ. Có nàng, càng hồ đồ." Liền vội vàng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở.

      "Ừ?" Hạ Mộng liên tục ngừng gật đầu, "Hồ đồ có điểm tốt. Chuyện đời này rối rít hỗn loạn, hiểu làm gì?"

      "Chính là." Hoàng Phủ Nam Ninh tỏ vẻ đồng ý.

      "Cho nên - -" vì vậy dừng lại, Hạ Mộng Tiểu thanh đạo , "Chúng ta liền hồ đồ như vậy xuống ?"

      "Tốt" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, xoay người liền đem nàng áp ở dưới thân. Mà lửa nóng, lại bắt đầu tại người của nàng phát động tấn công mạnh.

      "A a a, ngài làm gì, làm gì vậy?" Vội vàng dụng cả tay chân, Hạ Mộng thất thanh thấp giọng hô.

      "Nếu lời đều xong rồi, tại nên hồ đồ mà?" Ha ha cười, Hoàng Phủ Nam Ninh tay cũng bắt đầu hướng người của nàng chào hỏi.

      "Đúng là, ta mệt chết được"

      "Ta phiền lụy là được."

      "Nhưng là - - "

      "Đến đây ? phải là khó được hồ đồ sao?"

      "Ngài - - xú nam nhân?"

      "Ha ha ha?"

      Những ngày tiếp theo, Hạ Mộng tự nhiên là sợ hãi, muốn tại dịch quán nghỉ ngơi lấy lại sức, ở đâu đều , mỗi ngày phơi nắng lại ngủ nướng, tâm tình biết tốt bao nhiêu. Nhưng là, lâu sau, tâm tình của nàng cũng chẳng vui vẻ hơn, tỷ như tại - -

      "Ngài qua bên ?"

      tay bắt lấy con bạch tuộc tám chân đẩy qua bên, nàng bĩu môi, tâm tình tốt lại bị phá hư hết.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng độc ác."

      Bên cạnh, bạch tuộc tám chân bị nàng đẩy thảm qua bên khóe miệng nhếch lên, thập phần ai oán thầm.

      Hạ Mộng vui liếc cái."Vương gia, sứ giả quốc gia nào đó tới thăm, ngài tiếp đón sao? Như thế nào nhanh trở lại rồi?"

      phải là nàng , cái tên Hoàng Phủ Nam Ninh, kể từ sau ngày đó, liền giống như rễ cây, cả ngày lẫn đêm quấn quít lấy nàng, nên như vậy chứ. Tại khi nàng đối với bên ngoài tuyên bố bị sợ hãi mà đóng cửa tiếp khách, cũng biết thời biết thế, cho tất cả mọi người bởi vì thương nàng, e sợ cho nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên tự mình chiếu cố nàng.

      Chó má tự mình chiếu cố? gọi cái gì là tự mình chiếu cố, kỳ chính là thuận tiện mỗi lúc ăn đậu hũ của nàng mà.

      Chỉ những ngày qua, nàng từ đầu đến chân đều bị sờ soạng biết bao nhiêu lần? có sờ chán mà nàng bị mò đến chịu nổi?

      "Ta cùng mấy câu, liền rồi" Nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt vừa , bàn tay lại mò lên tay bé của nàng.

      Vội vàng rút bàn tay về, Hạ Mộng lườm cái."Như vậy vương gia, ngài liền có chuyện gì khác có thể làm sao?"

      "Chuyện gì khác cũng bằng tiểu bạch thỏ nàng mới trọng yếu" Mặt mũi cười ngọt, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở. Mà tay của , cũng lại tà tâm chết hướng người của nàng sờ soạng.

      Người này. Kể từ ngày hai người , lại càng thèm quan tâm. Cũng nhìn chút bọn họ tại địa bàn của người khác đấy?

      Liên tục ngừng nhảy dựng lên, Hạ Mộng vội vàng chạy .

      "Tiểu bạch thỏ, nàng đâu?" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng gọi theo.

      " dạo chút, cải thiện tâm tình." Nếu , nàng nhịn được cắn cái.

      "Ta cùng nàng" Nhưng là, người nào đó coi như bỏ qua , lại tiếp tục quấn tới.

      " cần." Đẩy ra , Hạ Mộng lạnh lùng .

      "Phải cần." Hoàng Phủ Nam Ninh , chính là theo tới. Hơn nữa, bàn tay lại ôm lên eo của nàng, mặc cho nàng xô đẩy như thế nào, chính là tha.

      "Ngài?" Thực tại thể nhịn được nữa, Hạ Mộng dừng bước lại dùng sức trừng .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cũng mở to hai mắt, hô tiếng: "Tiểu bạch thỏ, nàng đáng " Lại hướng nàng dựa chút, giọng đối với nàng , "Ta phát , nàng so với ngày hôm qua còn xinh đẹp hơn. Là tối hôm qua do ta làm sao?"

      A a a…

      Hạ Mộng đầu nhanh muốn nổ tung.

      "Ta... Ngài..."

      "Vương gia? Vương phi?"

      Vừa định phát tác, Tú nhi vội vàng chạy tới.

      "Chuyện gì?" Liền phảng phất bắt được cây cỏ cứu mạng, Hạ Mộng vội vàng liền hỏi.

      "Bích Vân công chúa sai người đưa tới thiếp mời, thỉnh vương gia cùng vương phi vào cung chuyến."

      "Nàng?" Nghe vậy, Hạ Mộng tâm trầm xuống, chau mày.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại khóe miệng giật ."Tiểu bạch thỏ, ?"

      "Vương gia cho rằng, ta nên sao?"

      "Nếu người ta tự mình đưa thiếp mời, vậy nàng phải rồi" Hoàng Phủ Nam Ninh cười , "Thuận tiện xem chút, bọn họ còn có thể dở mánh khóe gì ra."

      Nàng cũng nghĩ như vậy.

      Liền gật gật đầu, Hạ Mộng ôn nhu ."Vậy thôi"

      Yên lặng mấy ngày nay, chỉ mong có chuyện gì, làm cho nàng khinh hỉ trận mới tốt.
      Last edited: 11/8/14

    5. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      biết BV lai tính giở trò gì nữa đây .hóng ah.....;) Chờ mong HM xử con BV:)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :