1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Sao lâu wá hok có chương mới vậy bạn?

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      ban oi co phai truyen nay nam chinh la hoang phu nam ninh khong

    3. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      Chương 114 : Lừa dối vượt qua kiểm tra

      Vội vàng ôm nàng trở lại dịch quán, vừa vào cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh liền lên tiếng hô to: "Thái y? Thái y? Nhanh lên tới đây, xem cho vương phi!"

      "Vâng"

      Thái y vội vàng xuất , nhìn qua lần rồi xem xét vết roi cánh tay Hạ Mộng cẩn thận, vội vàng quay đầu đáp : “Bẩm vương gia, vương phi thân thể cũng đáng lo ngại, dấu vết cánh tay cũng phải là quá sâu. Chỉ cần bôi thuốc, qua mấy tháng, có thể lưu lại vết sẹo.”

      Như vậy phải ?

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm cũng buông xuống. Nhưng mặt vẫn vẫn chưa buông được lo lắng."Vậy còn bôi thuốc cho nàng!"

      "Dạ dạ dạ."

      Vương gia tức giận bọn họ chịu nổi, vội vàng liền đem thuốc mỡ đưa đến, giao cho bọn nha hoàn hầu hạ.

      cánh tay vốn rất đau rát, bốn phía đều bị thương tổn còn bị thoa nước tiêu nóng bình thưởng (cái này em ko nha =”:), roi kia khắc nhấc lên liền có sơ cứu qua. Bất quá, thuốc mỡ mát lạnh thoa lên chỗ đau, cảm giác nóng bỏng dần dần biến mất, nàng rốt cục cũng chậm rãi nở nụ cười.

      “Ô ô, vương phi, vương phi đáng thương.” Đầu giường, Tú Nhu vừa cầm khăn vừa lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, nhịn được giọng nức nở.

      Đứng trước giường, còn có Nam Vân công chúa.

      Chờ cho đến khi nàng được bôi thuốc xong, công chúa nhịn được chạy đến gần giơ ngón tay cái lên với nàng. “Tứ tẩu, người rất lợi hại nha. Vừa rồi ta sợ chết được, thực sợ bọn họ thêm dầu vào lửa, hoàng đế trong cơn nóng giận có thể xử trí tẩu hay ? nghĩ đến, tẩu dưới điều kiện gian nan như vậy vẫn có thể mở con đường máu thoát thân, còn đối đáp lại cho bọn họ á khẩu trả lời được, đánh nuốt lại trong bụng. Tẩu là lợi hại nha! Ta sùng bái tẩu!”

      “Ta đây phải là cho bọn họ ăn miếng trả miếng sao?” Mi nhíu lại, Hạ Mộng bỗng nhiên kinh hãi khi nhìn thấy các vết roi cánh tay, trong lòng thoải mái chút nào.

      Hoàn hảo bị đánh cánh tay bên trái. Nếu là bên phải, nàng nhất định khóc chết mất.

      “Nhưng mà…Nhưng mà, bất kể thế nào, ta vẫn cảm thấy tẩu rất lợi hại. Bích Vân công chúa bọn họ căn bản phải là đối thủ của tẩu, người tam hạ lưỡng hạ, đem tất cả chế ngự. Ta còn tưởng rằng tẩu chủ động cầu bọn họ hoàng cung là chịu chết đấy. Nhưng mà ai biết được, đến cuối cùng, tẩu ràng vẫn sống an toàn trở lại. là quá mạo hiểm ! Ta rất bội phục tẩu.”

      Liên miên dứt, thiếu nữ hưng phấn lên kính nể đối với nàng, phảng phất người bỏ chạy kia phải là Hạ Mộng mà là nàng.

      Hạ Mộng khẽ nhíu mày, cái gì nữa.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức mặt nghiêm lại. "Muội đủ chưa? Mau ra ngoài."

      "A?" Nam Vân công chúa lập tức đình chỉ thao thao bất tuyệt, "Tứ ca, huynh làm gì thế, sao lại đuổi ta ?"

      “Tứ tẩu ngươi mới từ hoàng cung trở lại, người bây giờ còn mang thương tích, cần nghỉ ngơi tốt.”

      “A, ta thiếu chút nữa quên rồi.” Vội vàng vỗ đầu cái, Nam Vân công chúa bừng tình. ngừng gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ, ta biết sai rồi. Tứ tẩu, thực xin lỗi, ta ngay bây giờ. quấy rầy người nữa !”

      Sau đó liền xoay người chạy ra ngoài cửa.

      Quả nhiên là là nha đầu hiểu chuyện.

      Hạ Mộng liền khẽ mỉm cười.

      "Các ngươi cũng đều ra ngoài ."

      Nhưng lập tức, nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp ngữ điệu, nàng cười được.

      Vội vàng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt trầm của Hoàng Phủ Nam Ninh, lòng của nàng cũng trầm xuống. Vội vàng mở to đôi mắt. "Vương gia?"

      "Tiểu bạch thỏ." Chậm rãi bước đến, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lại trước mặt nàng.

      Thân hình cao lớn, thoáng cái liền che ánh sáng trước mắt nàng, cũng làm cho lòng của nàng run run. loại dự cảm xấu ập vào lòng.

      “Biểu hôm nay của nàng làm cho ta được mở rộng tầm mắt.”

      Quả nhiên ….

      Lời này lọt vào tai, trong nội tâm cuồng loạn hồi. Vội vàng nặng ra nụ cười, Hạ Mộng giọng : “Phải ? Vương gia biểu của ta cũng làm cho ngài mở rộng tầm mắt sao?” (câu này mình nghĩ ra 2 nghĩa “ Vương gia biểu của ngài cũng làm cho ta mở rộng tầm mắt” – Vì chưa đọc chương trước nên chưa đoán đ.c nên mọi người tự chọn nhé *hehe*)

      “Tiểu bạch thỏ, bản vương nghiêm chỉnh chuyện với nàng.” Sắc mặt liền bắt đầu trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ .

      Ách...

      Thu lại khuôn mặt tươi cười, Hạ Mộng cắn môi .

      bàn tay lập tức nắm cằm của nàng, nhàng nâng mặt của nàng lên chút. “Ta biết, ra nàng còn có lá gan lớn như vậy, lại dám cùng Bích Vân công chúa đối nghịch, còn có thể đến Kim Loan điện, cùng hoàng đế các nước thương lượng nghiêm chỉnh ? Tiểu bạch thỏ, nàng vì sao lại trở nên lợi hại như vậy?”

      Ha ha ha. Cười ngây ngơ là nhớ tới quá khứ lừa dối.

      Lặng lẽ hạ tròng mắt, Hạ Mộng thanh thấp."Đây phải là bất đắc dĩ sao?"

      "Là thế này phải ?" Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cong lên, từ từ kéo nàng lại gần.

      Hạ Mộng trong nội tâm ngẩn ra. Theo bản năng liền muốn lui về phía sau trốn tránh. Nhưng mà, làm gì được vì cằm bị ngón tay của nắm chặt, cũng chỉ có thể lặng lẽ lui về phía sau chút. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng bị kéo gần lại.

      "Tiểu bạch thỏ, ta đột nhiên phát , lá gan của nàng kỳ rất lớn !"

      Mắt đối mắt cùng nàng, chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thập phần trầm thấp tĩnh mịch

      Làm sao bây giờ?

      Trong đầu lập tức toát ra vô số nghi vấn, cũng nhanh chóng xoay quanh đứng lên. Hạ Mộng nháy mắt mấy cái, tiếp tục đối với cười.

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhìn thẳng cùng nàng đối mặt: "Tiểu bạch thỏ, làm sao bây giờ? Đột nhiên ta cảm thấy, ta vẫn thể hiểu được nàng?"

      Sao thế này?

      Hôm nay định làm mọi vấn đề sao?

      Trong nội tâm lo lắng, Hạ Mộng lập tức nghĩ đến cái phương pháp giải quyết.

      Thuận thế ôm lấy cánh tay của , thân thể của nàng nhàng khẽ dựa vào người .

      "Vương gia ~ "

      Kéo dài thanh mềm mại dị thường kêu lên, còn tận lực tại người của mè nheo vài cái.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức dừng lại, trong mắt lên mấy phần sắc thái mê ly.

      Hạ Mộng liền dứt khoát hai tay thành tay ôm eo của , ngẩng đầu lên giọng : "Ta đau quá."

      đôi mắt ngập nước nhìn , nhìn vào thấy khác biệt chỉ thấy điềm đạm đáng .

      "Đau ở đâu?"

      Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên đau lòng.

      Hạ Mộng cắn cắn môi, từ từ nâng cánh tay trái lên.

      phải là lần đầu nhìn thấy vết thương cánh tay của nàng. Nhưng nhìn lại lần, tâm của Hoàng Phủ Nam Ninh bị đánh phát mạnh, đau.

      "Còn đau ?" Nhướng mày, quả nhiên đem chuyện lúc trước quẳng ra sau đầu.

      Hạ Mộng gật gật đầu."Đau."

      "Đúng là, thái y phải là bôi thuốc cho nàng rồi sao?"

      “Thuốc cũng là từ từ mới có thể phát huy tác dụng, tại bất quá cũng chỉ là giảm bớt chút mà thôi. Mới bôi lên vết thương bao lâu, đương nhiên đau.” Khóe mắt Hạ Mộng vẫn ươn ướt.

      mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền hiên khẩn trương. “Như vậy sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Kêu thái y đến, bảo bọn họ cho nàng chút thuốc giảm đau nhé?

      cần!” Vội vàng lắc đầu, Hạ Mộng nắm chặt cánh tay của , “Uống thuốc quá đắng, ta muốn.” Nàng hận nhất là việc uống thuốc mà. ToT

      "Có phải là nàng đau đúng ?"

      "Nhịn chút là tốt thôi."

      "Phải ? phải là nàng vừa mới ..."

      “Vương gia!” Xú nam nhân, nhất định phải chọc thủng lí do thoái thác của nàng đúng ? Liên tục ngừng người cọ cọ, Hạ Mộng giọng nũng nịu mềm mại, “ Chúng ta đừng đề cập chuyện này được ? Càng ta lại càng thấy đau.”

      “Được rồi được rồi.” Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, phảng phất đau chịu nổi, Hoàng Phủ Nam Ninh thương dứt, vội vàng liền ngậm miệng. Nhưng là nhìn bốn vết roi dữ tợn kia chút, nhịn được lắc đầu thở dài, “Nàng cũng thiệt là, vì cái gì đợi ta đến giúp nàng giải quyết, lại tự mình đánh bốn roi? Còn đánh nặng như vậy nữa. Hoàn hảo là thái y về sau lưu sẹo, nếu , xem nàng xử lý ra sao?”

      Hạ Mộng cúi đầu. “Nếu là ta đả thương Bích Vân công chúa, vậy nàng ta nhất định trả lại ta gấp bội. tại, chúng ta chính là ở địa bàn của bọn họ, nếu làm cho nàng ta hài lòng, chỉ có trời mới biết phía sau nàng ta làm ra những chuyện gì.”

      Hơn nữa, nàng đương nhiên ngu hay hồ đồ mà ra tay độc ác với mình như vậy. Tại tay nàng liền hạn chế lực đạo tốt lắm, cũng tận lực làm cho tiếng roi hết sức vang đội, để bọn họ cho rằng nàng đánh rất nặng. Kỳ , bất quá chỉ là vết thương da thịt chút ít mà thôi, hai ngày nữa tốt hơn. So với chính mình bị Bích Vân công chúa cầm roi đánh, kỳ thế này đủ rồi.

      “Dựa vào tính tình của Bích Vân công chúa, cho dù đánh nàng trăm roi nàng ta cũng hết hận!” Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng . “Bất quá…” lập tức lời xoay chuyển, lại điểm lên trán nàng cái. “Nàng xuất là đúng chỗ. Mặc dù Bích Vân công chúa rất tức giận, hoàng đế của bọn họ cũng rất bất mãn với hành vi của nàng. Nhưng mà, ngay trước mặt sứ giả các nước, nàng cho bọn họ mặt mũi, bọn họ cũng vì mặt mũi quốc gia mình mà suy nghĩ, cũng đem nàng xử lý. Nàng xem như tránh được kiếp rồi”

      nhảm! Đây hết thảy đương nhiên đều nằm trong suy tính của nàng. Nếu , cho rằng nàng lỗ mãng liều lĩnh cùng nữ nhân kia xông vào cung sao? Nàng còn chưa sống đủ đâu!

      “Nhưng mà, tiểu bạch thỏ…”. Sau đó, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh lại xuất nghi vấn lớn, “Ta vẫn cảm thấy, tại sao đột nhiên nàng lại trở nên to gan như vậy? Hơn nữa, vận khí của nàng cũng là quá tốt .”

      Ngao, lại nữa rồi T__________T.

      "Vương gia ~ "

      Liên tục ngừng vừa cọ cọ vừa kêu lên tiếng nũng nịu, Hạ Mộng nâng lên đôi mắt to vô tội."Ta mệt quá."

      "Lại mệt mỏi?" Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày nhảy lên.(_ _”).

      Hạ Mộng vội vàng gật đầu, liền mềm mại tựa vào người . “Hôm nay, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thấy choáng váng. Sau khi trở về, chân của ta đều mềm nhũn. tại, cánh tay lại còn bị đau như vậy, ta khó chịu.”

      Ai!

      Nghe nàng như vậy kiều kiều nhuyễn nhuyễn giọng , Hoàng Phủ Nam Ninh trong lúc lại mềm lòng.

      "Nếu mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi !" Giúp nàng nằm lại lên giường.

      Hạ Mộng ngoan ngoãn nằm xuống, vừa động dám lộn xộn.

      Chủ động kéo chăn mền đắp kín cho nàng, lại đứng ở bên giường nhìn nàng chằm chằm, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng giật . " phải là mệt mỏi sao? Sao còn chưa ngủ?"

      Hạ Mộng vội vàng nhắm mắt lại.

      Phốc!

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh tựa hồ buồn cười.

      Chuyện gì xảy ra? Trong lòng hiếu kỳ, Hạ Mộng lại dám mở mắt.

      giây sau, đột nhiên cảm giác được giường khẽ nhũn, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi ở mép giường.

      "Tiểu bạch thỏ." Thấp giọng kêu, tay của lần nữa xoa lên gương mặt của nàng.

      Được rồi, biết nàng là giả bộ ngủ. Hạ Mộng từ từ mở mắt ra."Vương gia?"

      “Kỳ , tình hôm nay, ta có ý định truy cứu nàng. Ta và nàng những điều này, cũng chỉ là muốn khen nàng câu mà thôi.”

      A?

      Hạ Mộng ngây ngẩn cả người."Vương gia, ngươi... Này là gì đấy?"

      “Ta , biểu hôm nay của nàng rất tốt. Hữu dũng hữu mưu, chỉ chèn ép Bích Vân công chúa kiêu căng, cũng thành công mở đường lui cho mình, cũng là để cho bọn họ còn lời nào để . Nàng làm rất khá, ta đối với nàng quả thực như được đại khan nhãn giới.”

      "Ha ha ha." Hạ Mộng cười ngây ngô, dám tiếp.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại xoa xoa tóc của nàng : “Vỗn là ta còn lo lắng nàng đến nơi này bị Bích Vân công chúa khi dễ, bây giờ nhìn lại, ta hoàn toàn lo lắng thừa rồi. Như vậy cũng tốt, ta cũng có thể yên tâm.’

      Phải ?

      Hạ Mộng tiếp tục cười ngây ngô.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại ngừng chút, liền đứng lên."Tốt lắm, nếu mệt mỏi, nàng liền nghỉ ngơi . Ta còn có việc, ra ngoài trước."

      Liền đứng dậy, xoay người rời .

      .

      Hô?

      Chờ người vừa , Hạ Mộng vội vàng thở dài hơi, kéo chăn mền phủ qua đầu. Người liền thả lỏng.

      Nguy hiểm ?

      Hồi tưởng chút, chính mình hôm nay cũng thực là biểu quá mức. Lần này chỉ sợ hình ảnh tiểu bạch thỏ ôn thuận trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh bị cải biến. Bất quá, hoàn hảo, nơi này chỉ có bọn họ, những người khác cũng nhìn thấy sao cả, nàng phải đối tượng cần chú ý của bọn họ. Chỉ là…

      Bích Vân công chúa, nữ nhân này, nàng ta tuyệt đối cứ như vậy từ bỏ ý đồ. Xem ra, về sau chính mình cần phải đề phòng nhiều hơn.

      Cắn cắn môi, nàng từ từ nhắm mắt lại.

      == ta là đường gianh rới chuyển đổi cảnh ==

      Ngày hôm sau, Hạ Mộng vì bị thương trong người, bị Hoàng Phủ Nam Ninh an bài tại dịch quán nghỉ ngơi. Mà còn có rất nhiều hoàng tử, sứ thần muốn bái phỏng, sáng sớm liền ra ngoài. Bất quá, e sợ Bích Vân công chúa nhân cơ hội đến làm khó dễ nàng, đặc biệt đem thị vệ thân tín lưu lại bên nàng vài người để bảo vệ nàng.

      Chỉ tiếc, quá lo lắng.

      Từ sau kiện hôm qua, Bích Vân công chúa bất kể là mặt mũi hay là lòng tự trọng đều bị đả kích lớn, Cho nên, việc cấp bách là chính nàng đóng cửa trong hoàng cung nghỉ ngơi lấy lại sức… Có lẽ cũng là tìm đồng bọn bàn bạc kế hoạch trả thù của nàng ? Cũng có xuất trong tầm mắt của Hạ Mộng.

      Thế tốt. Hai phe đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ đến, lần nữa nhàng vui vẻ đại chiến trận.

      "Tuyết Nhi, chậm chút. Chậm chút."

      Phía xa có tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Nam Vân công chúa xuất giữ Tuyết Nhi lại.

      "Gâu Gâu ! Gâu Gâu”

      Nhưng là, con chó căn bản nghe lời của nàng, thằng hướng Hạ Mộng chạy đến. Cũng quấn quanh chân bên nàng lòng vòng – Đúng vậy, rời Phượng Tường hoàng triều, tại nàng cầu khẩn, Hoàng Phủ Nam Ninh đáp ứng cho nàng đem con chó Tuyết Nhi theo cùng tới đây. Mà bây giờ, con chó con này là thú tiêu khiển của nàng trong lúc rảnh rỗi.

      Dùng chân đá đá nó, Hạ Mộng nhàng cười tiếng, nhưng có đem nó ôm vào trong ngực.

      Sau đó, Nam Vân công chúa lại chạy vào."Ta biết ngay mà, ngươi khẳng định trở lại tìm Tứ tẩu!"

      Vừa , nàng đường chạy tới, lại đem con chó bế lên.

      “ Gâu ! Gâu ! Gâu ! Gâu!” Con chó vội vàng giãy giụa kêu to, chết sống cũng muốn ở trong ngực nàng. Nam Vân công chúa nỗ lực mãi được, đành phải đặt nó xuống. Chỉ là, sắc mặt xem ra được tốt lắm.

      Vẫn là là đứa bé, hỉ nộ ái ố đều viết ở mặt.

      Hạ Mộng cười cười, xoa xoa khuôn mặt nhắn của nàng: " Đừng mất hứng như vậy. Tuyết Nhi nó thích chạy mặt đất, muội cũng phải biết."

      “Cái này ta biết . Nhưng mà, ta chính là bị mất hứng.” Cắn răng giọng , nàng lại giương mắt, phát bắt được tay Hạ Mộng, “ Đúng rồi Tứ tẩu, trước ta hỏi người người vẫn chưa trả lời ta đấy? Người đùa giỡn cùng roi tốt? Người học ai vậy? Có thể dạy ta hay ?”

      "Được" Hạ Mộng lập tức liền gật đầu, "Bất quá, phải chờ ta cánh tay lành hẳn, chúng ta trở lại Phượng Tường vương triều ."

      "Được!" Nam Vân công chúa liên tục ngừng gật đầu, "Tứ tẩu ngươi tốt. Ta rất thích ngươi.”

      Hạ Mộng mỉm cười. Yên tâm ! Ngươi về sau nhất định càng ưa thích ta.

      “Đúng rồi, Tứ tẩu.” Lập tức, Nam Vân công chúa lại nhướng mày, nhớ tới vấn đề, “Biểu của tẩu ngày hôm qua, vượt ra ngoài dự đoán của ta. Vốn là ta đường theo các người tới nơi này, vốn định giúp tẩu đối phó với Bích Vân công chúa, nhưng ai biết được, đến cuối cùng, ta cũng giúp đỡ được cái gì, toàn do tẩu, mọi chuyện đều giải quyết hết thảy.”

      “Muội có giúp ta mà. Muội giúp ta nhiều lời như vậy, còn chỉ đường giúp ta tìm được hoàng cung bọn họ, cũng nối thẳng đến Kim Loan Điện.” Hạ Mộng mỉm cười dịu dàng, giải thích.

      “Nhưng mà so với những việc tẩu làm, những việc ta làm có mấy ý nghĩa đâu!” Khoát khoát tay, tiểu nha đầu lập tức mở to hai mắt dùng sức quét qua nàng hồi lâu, “Tứ tẩu, vì sao ta phát tẩu ngày hôm qua cùng lúc bình thường thực giống nhau ?”

      Ngao, lại thêm người nữa. ( - - )

      Cả nhà bọn họ đúng là người có cùng trí hướng ?

      Vội vàng nặn ra nụ cười, Hạ Mộng giọng hỏi: " giống nhau như thế nào?"

      “Rất giống nha! Tẩu ngày hôm qua tựa hồ lá gan đặc biệt lớn, thế cũng nhưng cũng dám cùng Bích Vân công chúa đối nghịch? Tẩu còn đánh nàng, còn có thể cắn răng chịu đánh chính mình? Tẩu còn có thể cùng hoàng đế bọn họ chính diện thương lượng, ngày hôm qua tẩu là lợi hại! Những hoàng tử nước khác đều bị tẩu hù dọa cho sững người đó.”

      Ách...

      Nàng đúng là nhớ kỹ. Hạ Mộng khóe miệng giật .

      Bên này, tiểu nha đầu lại dùng lực bắt được tay của nàng."Tứ tẩu, người mau cho ta biết, tẩu là như thế nào làm được ? Tẩu có thể hay cũng chỉ giáo cho ta? Ta cũng muốn trở nên lợi hại như tẩu!"

      "Cái này, Vân Nhi..."

      "Vương phi, có thái tử tới chơi."

      khó xử lúc đó, Tú Nhi xuất , câu giải quyết khẩn cấp cho nàng.

      Vội vàng đẩy nàng ra, Hạ Mộng đứng lên."Thái tử? tới làm gì? Vương gia có ở đây mà?"

      là phụng mệnh phụ hoàng, qua thăm Minh vương phi, thuận tiện tặng chút thuốc bổ cho người tẩm bổ thân thể.” ( – là danh xưng của các bậc hoàng đế hay vương gia cao quý như từ gia)

      Lời mới xong, liền nghe được tiếng trầm thấp hữu lực lọt vào trong tai. Sau đó, thân ảnh thon dài cao ngất đập vào mắt nàng.

      Hạ Mộng vội vàng liền tham kiến hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ."

      "Minh vương phi mau mau đứng lên. Người có thương tích trong người, cũng đừng có giữ lễ tiết như thế."

      "Đa tạ thái tử điện hạ." Liền đứng dậy, Hạ Mộng ngẩng đầu lên, mới rốt cục chính thức thấy được đến vị thái tử điện hạ điện hạ này. (nguyên văn nấp trong nước thái tử điện hạ ko hiểu lắm nên tối giản cho chị em dễ hiểu *hehe*)

      Chỉ thấy người này mặc người bộ áo khoác có thêu ngũ trảo kim long đan chu, đầu tóc đen buộc lên chỉnh tề, dùng phương bảo kim quan màu tím cố định đỉnh đầu. Diện mục trong sáng, ngũ quan thâm thúy, cùng Bích Vân công chúa thoạt nhìn có vài phần rất giống – tóm lại, cũng là dung mạo mỹ nam tử tầm thường. Bất quá, người nam nhân này, như thế nào đây? Hạ Mộng cảm thấy có điểm nhìn quen mắt. Ừ, suy nghĩ chút, nàng nhớ ngày hôm qua, khi bọn họ đứng trong Kim Loan điện, nàng tựa hồ nhìn thấy thân ảnh giống như vậy, ngồi gần lão hoàng đế. Nhưng là, lúc đó lợi dụng lão hoàng đế chủ yếu cho nền liền trực tiếp bỏ quên hữu của .

      Lúc nàng quan sát đánh giá , cũng thuận thế đánh giá nàng phen. Lập tức, thái tử điện hạ chắp tay nhìn nàng : “Minh vương phi, hôm qua, chúng ta gặp qua lần tại Kim Loan điện, biết người còn có ấn tượng hay ?”

      Quả nhiên là vậy!

      Hạ Mộng mỉm cười gật đầu."Có điểm ấn tượng."

      Thái tử điện hạ cũng cười. “Minh vương phi ngài đúng là làm cho ấn tượng sâu đậm đấy. Sống nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy dũng mãnh như thế, thứ nhất người vẫn có thể dưới tình huống liên lụy đến Bích Vân mà vẫn thuyết phục được phụ hoàng, làm cho người đem ngươi thả ra.”

      "Phải ?" Hạ Mộng mỉm cười, " như vậy, ta là cao hứng."

      Thái tử điện hạ lại cười tiếng haha. “Minh vương phi rất đúng. Người biết, ngày hôm qua hành vi của người cũng làm cho mở rộng tầm mắt. hề biết, thoạt nhìn nữ như thân mảnh mai như thế, tại đất khách quê người, lúc đối mặt với hoàng đế quốc gia, cũng có thể kiêu nịnh như thế, lại có lý có tình, đem hết thảy đều nắm giữ vừa đúng.”

      Nàng rất thích ánh mắt người nam nhân này. Từ khi xuất liện luôn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, phảng phất dường như muốn từ trong đó nhìn ra chút gì. Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng rũ mắt xuống.

      “Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi. Kỳ , ngày hôm qua ta làm gì, ta đều nhớ , chẳng qua là khi đó bị đẩy vào tình thế cấp bách, rơi vào đường cùng mới làm ra hành động như vậy. Sau khi trở về, ta thấy sợ đến choáng váng.”

      “Haha, Minh vương phi người sao phải khiêm tốn? Hành động của người, đúng là chiếm được tất cả tán thành của mọi người, Về sau, mà ngay cả người trong hoàng cung cũng bắt đầu nghị luận rối rít về ngươi, tất cả mọi người người là nữ tử kỳ tài.”

      Kỳ nữ ư? thể nào, khẳng định nàng là nữ nhân điên loạn. Những người trong hậu cung kia sao mà có tâm tư nghĩ đến nàng, khẳng định là đều an ủi công chúa Bích Vân đáng thương, nghĩ hết các loại từ ngữ nhục mạ nàng .

      Lười phải cùng nhiều, Hạ Mộng mím môi .

      Thấy nàng như thế, thái tử điện hạ cũng nhảm nữa, vỗ vỗ tay, hai người mặc trang phục tiến vào mang theo cái rương lớn.

      “Minh vương phi, ngày hôm qua làm cho người bị sợ hãi, là Bích Vân đúng. Cho nên, hôm nay đặc biệt vâng mệnh phụ hoàng đưa tới cho người rương thuốc bổ, hi vọng người có thể vui lòng nhận lấy.”

      "Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta sao." Vội vàng cười yếu ớt, Hạ Mộng dịu dàng .

      "Nhưng là, vô luận như thế nào, xảy ra chuyện này, chúng ta an ủi là việc làm cần thiết." Thái tử điện hạ trầm giọng .

      Hạ Mộng liền cũng gật đầu." như vậy, vậy làm phiền thái tử điện hạ đến đây chuyến."

      phiền chút nào, đây là vì bản thân thái tử nên làm.” Lắc đầu, thái tử điện hạ từ từ đổi giọng, “Bất quá, Minh vương phi, hi vọng chuyện này có hù dọa người quá mức. Hai ngày nữa hoàng cung có yến hội, người cùng Minh vương gia tham gia chứ?”

      Yến hội hoàng cung? Hạ Mộng chút sững sờ, lập tức gật đầu."Đó là tự nhiên."

      “Vậy là tốt rồi. Đồ đưa đến, vậy xin cáo từ. Hai ngày nữa, trong hoàng cung xin đợi Minh vương phi ngươi đại giá.”

      "Tốt, thái tử điện hạ thong thả." Bước chân nhàng đưa tới cửa, nhìn xem người này xa, Hạ Mộng lông mày lại nhịn mày nhíu chặt - -

      Nàng có loại cảm giác: vị thái tử điện hạ, cũng phải là nhân vật dễ đối phó.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng, Hạ Mộng phải la2nm cho Thái tử tâm phục mới được

    5. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hạ Mộng thiệt là lắm chiêu mà :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :