1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Dụ dỗ?



      Trong đám người sớm xúm lại xem lập tức bộc phát ra hồi cười ầm lên, rất nhiều người bắt đầu đối với bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.



      Đám người Vương phu nhân mặt có chút ít nhịn được, Hạ Mộng vẫn như cũ cười tự nhiên.



      Đừng tưởng rằng nàng biết, những người này đem nàng chận ở đường, chính là muốn lấy dư luận xấu khiến cho nàng khuất phục, lần nữa làm công cụ cho bọn họ lợi dụng. Nhưng là, Hạ Mộng nàng là người đâu dễ dàng mặc cho người định đoạt như vậy sao?



      "Tứ muội, ngươi cũng đừng có cùng chúng ta cáu kỉnh được ? Cùng lắm chúng ta cho người đặt mua thêm phần tốt hơn!"



      Đại tiểu thư tử trận, Nhị tiểu thư ra tay.



      Hạ Mộng lại nhàng cười. "Lý phu nhân, ngươi khỏi cũng quá coi thường ta ? Ta mặc dù chỉ là cái vương phi nho , nhưng mà ăn mặc chi phi chưa bao giờ thiếu. Những thứ đó, chỉ cần ta nghĩ muốn, liền mở miệng phân phó xuống, quản gia nhất định trong thời gian ngắn nhất đặt mua ra phần để trong phòng của ta. phần này, nhất định so với các ngươi chuẩn bị tốt hơn. Ngươi cho là ta cần dùng đến của các ngươi sao?"



      Hắc?



      Trong đám người lại ồ ồ cười vang, trước mặt ba đôi phu thê mặt thoạt đỏ thoạt trắng, đúng là đẹp mắt.



      Hạ Mộng khóe miệng kéo lên tay nâng cắm lên xem cuộc vui.



      "A?" Rốt cục, kiên nhẫn hòa giải dùng được, tính tình nóng nảy nhất Tam tiểu thư ra tay. Mà vừa xuất mã, nàng chính là nặng nề hừ lạnh tếng., nàng dùng lượng lớn nhất , "Tứ muội..... A , Minh vương phi, ngài là lên cành cao làm vương phi, liền biết đến thân thích nghèo như chúng ta? nay, ngươi càng ghét bỏ chúng ta chỉ có thể ở phía sau kéo chân ngươi, liền cước đem chúng ta văng, dứt khoát ngay cả trong nhận thức cũng nghĩ quen biết?"



      Lời vừa ra, trong đám người cười vang dứt. Mọi người đều đem ánh mắt nhìn hướng về phía Hạ Mộng bên này.



      Hạ Mộng tiếp tục cười yếu ớt. Nàng biết , tại đây trong mắt của dân chúng, nàng chính là người vong ân. có biện pháp, nàng dù gì cũng sinh ra ở Bộ gia, cũng bị Bộ gia nuôi giống như nha hoàn nhiều năm như vậy. Kết quả, mới vừa gả ra, liền trở mặt, người biết tự nhiên là đứng ở "thế yếu" là nàng.



      "Triệu phu nhân, lời này ngươi là đúng ."Gật đầu, nếu nàng như vậy ,nàng liền ràng thừa nhận mọi chuyện.



      Ngày?



      Vì vậy, trong đám người trong lúc nổ oanh, tất cả mọi người bắt đầu đối với nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong đó nhiều nhất, chỉ là 'bạch nhãn lang' 'bất hiếu nữ' những chữ này, nàng đời trước chán nghe rồi.



      Mà những người đó, căn bản nghĩ tới nàng lại ở trước mặt công chúng lại có thể làm mắt mặt như thế, Bộ giá mấy cái đều ngây ngẩn cả người. Rối rít trao nhau ánh mắt. Mọi người đều ở trong mắt đối phương thấy được kinh hoảng - - cũng là, vốn là đều lấy ra đòn sát thủ, là muốn thấy nàng bị áp lực của dân chúng mà vội vã cúi đầu nhận sai. Có thể đến cùng là, bọn họ phát mình quả thực đánh giá thấp Hạ Mộng - - có thể cùng với loại người quái thai như Hoàng Phủ Nam Ning tâm đầu ý hợp, cũng tự nhiên cho tới bây giờ cũng đem cái đạo lý đối nhân xử thế để ở trong lòng người a?



      "Bất quá?" Lập tức, chuyện lại hồi chuyển, Hạ Mộng dịu dàng , "Ta nhớ được, lúc ta xuất giá, thái hậu nương nương sai người chuẩn bị lễ hỏi nhiều dưới vạn lượng. Kể từ sau khi xuất giá, lúc lại mặt liền cho các ngươi đưa ít lễ vật. Vàng bạc châu báu, các loại bảo thạch, giá trị dưới ngàn lượng. Về sau, đại nương vương phủ nhìn, ta lại đưa cho nàng ít lễ vật, cũng làm cho nàng chuyển tặng mất mấy hạt nam hải trân châu, cùng với các loại châu thoa vật trang sức cho các ngươi. Triệu phu nhân xuất, ta lại cùng vương gia thương nghị, cho nàng của hồi môn là bọc trân châu, mười thất gấm vóc, xanh lục như ý hai miếng, đồ trang sức hai bộ, đồ trang sức đeo tay ngọc bích bộ, những thứ này giá trị dưới thiên kim, đầy đủ trả cho các ngươi mười sáu năm qua đối với ta có công ơn nuôi dưỡng ! Huống chi, từ đến lớn, ta trong phủ danh nghĩa là vị tiểu thư, nhưng chỗ ta ở, cùng nơi ở của nha hoàn cấp thấp cũng khác, ta cả ngày lẫn đêm phải thêu hoa, làm việc, vài vị tỷ tỷ tâm tình tốt còn đánh ta mắng ta, tình cảnh của ta cùng với đứa nha hoàn có gì khác nhau đau? Người ta là đứa nha hoàn nho , cho dù bán mình mười năm, mười năm sau cũng có thể giải ước rời . Còn ta sao? Ta bị các ngươi nô dịch mười sáu năm? nay, ta trả lại cho các ngươi những thứ đó, cũng đủ để chuộc thân ta rồi, lại đủ cho các ngươi mua trăm nha hoàn về hầu hạ rồi? như vậy,các ngươi còn muốn như thế nào? đem ta bắt trở về, tiếp tục từ thân ta bóc lột? Ta làm? Các ngươi chính là đám quỷ hút máu, thấy ta lần liền tìm cách có được chỗ tốt ở thân ta. Năm rộng tháng dài, Vương phủ cũng bị các ngươi hại ăn cho hết? Ta mới mặc kệ?"



      Càng , ngữ điệu của nàng càng thêm kích động. Đến cuối cùng là để lại chua xót trong nước mắt.



      Lời này ra ngược lại cũng có vài phần đạo lý.



      Hơn nữa nàng thích lúc rơi xuống nước mắt, mọi người ánh mắt khiển trách dời .



      Dù sao, kể từ lúc biết nàng được gả cho Minh vương gia, mọi người cũng nghe qua thân phận của nàng, biết nàng chỉ là xuất nữ liên tục chịu khổ.. Đó là mọi người còn thầm than thở qua , đáng thương như vậy, lại cư nhiên bị Minh vương gia coi trọng, còn biết nàng cuộc sống sao này có nhiều vất vả đây? Ai có thể ngờ tới, sau năm biến mất, nàng chỉ có bị Minh vương gia cho lăn qua lăn lại cho đến chết, mà ngược lại tình cảm vợ chồng càng ngày càng tốt! Này có thể phá tất cả mắt kiếng của mọi người.



      Mà bây giờ, mắt thấy nàng vượt qua ngày tốt lành, người nhà của nàng lại nghênh đón, tìm ở người nàng ép vàng bạc cảau báu... cái nho như nàng như thế nào chịu đựng được?



      Những người này cũng là quá đáng. Huống chi, có lời thể tốt sao? Về phần bọn họ đem nàng vây ở đường những lời này?



      Thoáng qua trong lúc đó, dư luận lại phần lớn đứng về phía Hạ Mộng.



      nghĩ tới nàng như vậy, Bộ gia mấy cái hiển nhiên bị giật mình.



      Sắc mặt biến thành xanh mảnh đỏ mảnh, nhất thời lại nghĩ ra được những lời khác.



      Vì vậy, đến phiên các nam nhân mở miệng.



      "Cái kia.... Tứ muội." Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Vương phu nhân chạy ra, "Bất kể như thế nào, mọi người dầu gì cũng là người nhà. Nếu là người nhà , có gì gây với nhau. Chuyện qua cũng qua, cần gì nhắc lại nữa! Ngươi phải ?" Sxkt.



      "Đối với các ngươi mà tự nhiên là cần nhắc lại, đối với các ngươi khác. Nhưng là, đối với ái phi của bản vương mà , lại phải là thể? Nàng dựa vào cái gì bị các ngươi khi dễ mười sau năm về sau lại bị các ngươi tiếp tục nghiền ép cách vô ích? Nàng từ cũng phải là nô tài!"



      "Vương gia?"



      Đột nhiên xuất câu , làm cho đám người thoáng cái yên tĩnh lại. Hạ Mộng ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng nhắc vấy hướng đến nơi thanh truyền đến chạy tới.



      "Tham kiến Minh vương gia?"



      Nhìn thấy , mọi người ở đường đều rất cả kinh, vội vàng quỳ lạy.



      Chỉ có ba con của Bộ gia, cùng với vị hôn phu của bọn họ, vốn là phát tình huống thập phần bất lợi với chính mình, tại lại gặp được Hoàng Phủ Nam Ninh xuất , trong lòng lập tức kêu to tốt, vội vàng liền cúi đầu xuống, xám xịt muốn chạy trốn.



      Nhưng là - -



      "Đứng lại!?



      tiếng quát to, Hoàng Phủ Nam Ninh lách mình liền ngăn cản đường của bọn họ.



      Sáu người lập tức đều run rẩy tựa như thu lá rụng bay theo gió.



      "Vương vương vương... Vương gia?"



      "Các ngươi nguyên đám, trước mặt của mọi người như thế bức hiếp vương phi của bổn vương, tại liền muốn bỏ cho xong?" Hừ lạnh tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh đối với Hạ Mộng vẫy vẫy tay.



      Hạ Mộng ôn thuận tới, Hoàng Phủ Nam Ninh lại thuận thế đem nàng ô vào lòng.



      Sau người vội vàng cuối đầu "Chúng ta... Chúng ta biết sai rồi, chúng ta bây giờ phải ! Cũng quấy rầy nương nương nữa? " ,lại muốn tìm đường mà chạy.



      "Muốn chạy?" Nhưng mà, Hoàng Phủ Nan Ninh chắc chắn là để cho bọn họ, "Trước kia các ngươi khi dễ tiểu bạch thỏ, bản vương còn tìm các ngươi tính sổ! nghĩ tới, tại các ngươi thế nhưng lại chủ động tìm tới cửa?"



      "Vương gia?" lời này..... có ý gì?



      Chắc hẳn ngươi phải vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh là có cái tâm tình này đối với bọn họ giải thích. Liền trong lúc đó đem Hạ Mộng đẩy ra: "Tiểu bạch thỏ, đứng im ở chỗ này, nên lộn xộn, có biết hay ?"



      "Ừ." Hạ Mộng nhu thuận gật đầu.



      Hoàng Phủ Nam Ninh lại xoay người, lững thửng tiến lên, đột nhiên vừa ra quyền - -



      "Ai cho ngươi khi dễ tiểu bạch thỏ?"



      Lại đá ra cước - - "Chán sống? Bây giờ còn dám đến tìm nàng?"



      Bắt lên người, cái ném qua vai - -



      " chết ?"



      Sau đó, nhắc tới người nào đó lên bả vai, cái ném qua vai - -



      ....



      "A a a?"



      "Cứu mạng a?"



      .....



      Trong đám người truyền đến trận trận tiếng kêu cứu, vài người chạy trốn tứ phía, nhưng ai dám can đảm chìa tay ra giúp đỡ. Tất cả mọi người vội vàng tìm khu vực an toàn núp vào, chỉ có sáu người này tùy ý làm loạn, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh cho đánh đến mặt mũi bầm dập,



      Đứng ở bên, Hạ Mộng mở to hai mắt, nhịn được thấp giọng hô lớn - -



      "Oa, rất đẹp trai." Đây mới là nam nhân a? Hơn nữa còn là nam nhân của nàng?



      hồi cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra.



      Đặng đặng đạp



      Nhưng là, trong lúc đó, bớt thời gian chạy theo người nào đó thế nhưng nhất cử vọt tới trước mặt nàng?



      Muốn bắt được nàng, để mà uy hiếp Hoàng Phủ Nam Ninh?



      Nằm mơ?



      Còn chưa kịp tiếp xúc đến nàng, người liền ôm nữa người dưới ngã xuống đất kêu rên lên.



      "Hừ, đúng là vô dụng." Vỗ vỗ tay, Hạ Mộng hừ tiếng, liên tục ngừng mở rộng bước chân, phảng phất như là loại Hoa Hồ Điệp bay vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh.



      "Vương gia, ngài lợi hại quá?"



      Mở ra ôm ấp, đem nàng tiếp nhận vào lòng. Lại quay đầu trở lại xem chút sau cái nam nhân kia. Hoàng Phủ Nam Ninh khéo miệng cũng xé ra. "Tiểu bạch thỏ, chúng ta trở về ?"



      "Tốt?"



      Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng mềm mại rúc vào trong lòng của .



      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng liền gật đầu, nắm cả nàng. Hai vợ chồng thân mật thắm thiết về. Chỉ để lại sáu người, hoặc là nằm mặt đất, hoặc là treo ở nhánh cây, còn có tiếp tục ôm nữa người dưới ý vị kêu rên, tình huống muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.



      Mọi người nhìn lại chút đối với hai người rời , bách tính vây xem nhịn được nhíu mày - -



      Vì cái gì, bọn họ có cảm giác: kỳ , vị Minh vương phi này, nàng cùng vương gia là …cùng … một dạng?
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá vương gia, cút!
      Chương 112. Nháy mắt giết tình địch
      Editor: Ngư nhi
      Beta : Mèo điên ( ^_^ ta trở lại )

      "Vô liêm sỉ. thực là quá vô liêm sỉ."
      Xế chiều hôm đó - - còn chưa kịp đợi đến sáng sớm hôm sau, tin tức hai vợ chồng bọn họ ở bên đường đánh người truyền toàn bộ kinh thành đều biết, sau đó, Vương thái hậu nổi giận đùng đùng triệu bọn họ vào hoàng cung.
      Đương nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh lại là người phải chịu khổ, Hạ Mộng chỉ phụ trách đứng ở bên làm tiểu bạch thỏ ôn thuận vô hại. Mà những lời kia là mắng chửi người sao?
      "Ninh nhi, ai gia phải với ngươi, cho dù muốn dạy dỗ bọn họ, ngươi cũng nên chú ý địa điểm chút, tìm chỗ vắng người được sao? Ngươi là, lần trước tại Bộ phủ náo còn chưa đủ lớn hay sao, lần này dứt khoát ở đường cái liền gây khó dễ? Ngươi có biết hay , bởi vì chuyện này, ai gia cùng hoàng thượng cũng rất khó giải vây cho ngươi."
      Ai, mẫu thân đáng thương. Bởi vì con nhà mình ác bá, bà khẳng định chịu ít khổ cực ? Cho tới bây giờ, bà vẫn chỉ vì chẳng phân biệt được trường hợp gây chuyện mà chỉ có thể bày tỏ bất mãn.
      Nhưng là, người bị dạy dỗ vẫn như cũ gây chuyện khắp nơi.
      "Sợ cái gì? Vốn chính là bọn họ đúng, nhi thần nhìn được, thuận tiện giáo huấn bọn họ lần ở đường phố. Nếu lần trước lưu lại ở Bộ phủ còn chưa đủ tác dụng, nhi thần liền đổi lại trường hợp tốt hơn, làm cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết bọn họ cùng tiểu bạch thỏ chấm dứt. Bởi như vậy, bọn họ cũng đừng lại trông cậy về sau còn có cơ hội đến chiếm tiện nghi tiểu bạch thỏ, nhi thần chính là muốn để cho bọn họ chết tâm."
      "Ngươi!"
      vẫn có thể năng hùng hồn đầy lý lẽ? Vương thái hậu hơi thiếu chút nữa thở được.
      "Nghịch tử. Nghịch tử a." Giậm chân, tay điên cuồng đập tay vịn ghế.
      "Mẫu hậu coi chừng" Hoàng đế ở bên vội vàng giữ bà lại.
      Vương thái hậu liền vội vàng nhìn về phía con trai lớn nhất."Hoàng Thượng, đúng vậy ai gia xác thực quản được Ninh nhi, tại ai gia giao cho ngươi, ngươi xem thế nào rồi làm "
      "Ta..." có thể đem vị em trai từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình làm như thế nào a?
      Hoàng đế đại nhân cực kỳ khó xử.
      Nhìn xuống phía dưới chút, lại phát Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
      Aiz....
      Thở dài."Tứ hoàng đệ, ngươi cũng tình, mới qua thời gian vài ngày, ngươi náo loạn hai trận rồi. Trước kia ngươi cũng điên khùng như vậy a"
      "Phải ? Điều đó lên trước kia thần đệ quá mức dễ dãi với bọn họ, để bọn họ quên thần đệ ra vẫn có thể nóng nảy." Khóe miệng giật , mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười.
      Hoàng đế đại nhân đau đầu.
      "Tứ hoàng đệ, tại, ngươi thể ở lại kinh thành nữa. Đúng lúc, tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế Tây Tạng, ngươi liền thay trẫm đến chúc thọ , cũng thuận tiện khiến chuyện trong kinh thành lắng xuống chút "
      "Vì cái gì thần đệ thể ở lại? Thần đệ hề làm gì sai hết." Lập tức mở to mắt, vẻ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đầy bất mãn.
      "Tứ hoàng đệ? Trẫm tại sai ngươi Tây Tạng, ngươi phải . Đây là mệnh lệnh của trẫm!" Mặt trầm xuống, hoàng đế đại nhân rốt cục cũng tức giận.
      Hoàng Phủ Nam Ninh hơi chút sững sờ, liền cúi đầu xuống."Được rồi. ."
      Hoàng đế đại nhân liền vội vàng gật đầu."Tốt lắm, các ngươi lui xuống . Tháng này nhanh đến cuối tháng, đường đến Tây Tạng núi cao đường xa, các ngươi nhanh thu dọn đồ đạc, ngày mai nhanh chóng lên đường . Sáng sớm ngày mai, trẫm phái phu xe cùng nhân mã (quân đội) đưa cho ngươi."
      "Chúng thần tuân chỉ." Mâu quang trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .
      Hoàng đế đại nhân sững sờ."Ngươi cái gì?"
      "Thần đệ , thần đệ muốn cùng với tiểu bạch thỏ."
      "Cùng nhau?" Hoàng đế đại nhân chau mày, "Tứ hoàng đệ, như vậy chỉ sợ..."
      "Nếu như thần đệ , lại có người nhân cơ hội khi dễ tiểu bạch thỏ làm sao bây giờ?" Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh tay ôm Hạ Mộng vào lòng.
      " . Tùy ngươi ." Nghe vậy, Vương thái hậu còn gì để , vội vàng liền khoát tay.
      "Dạ, đa tạ mẫu hậu." Lập tức ra tia cười đắc ý, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo Hạ Mộng đứng dậy, "Tiểu bạch thỏ, chúng ta "
      "Mẫu hậu!" Sau khi hai người này rời khỏi, hoàng đế vẫn chau mày như cũ, "Người sao lại đồng ý cho Minh vương phi cùng ? Người biết ..."
      "Điều gì nên tới tới , sớm muộn cũng có ngày, nàng cũng biết hết tất cả." Vương thái hậu lắc đầu, từ từ đứng dậy, "Hơn nữa, chỉ cần có thể đem ôn thần này đưa ra ngoài, làm cho kinh thành an bình mấy tháng, mặc kệ nghĩ muốn cái gì ai gia cũng cho" Nàng cũng sớm sợ cái đứa con trai tới chỗ nào cũng có thể gây chuyện thị phi này rồi.
      Hoàng đế liền vội vàng gật đầu. như vậy, tùy ý bọn họ . Dù sao năng lực giải quyết việc của tứ hoàng đệ cũng đứng đầu nhà a ... Mặc dù, thủ đoạn có chút tàn nhẫn.
      ====================
      "Nghe , các ngươi lập tức phải lên đường tới Tây Tạng?"
      Buổi tối hôm đó, khi Hạ Mộng mới thu thập đồ xong, liền nghe tiếng Lý Như Phong.
      Ha ha, lão nhân gia, nguyên lai còn có dũng khí xuất trước mặt nàng. Hạ Mộng mỉm cười."Đúng vậy. Ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta đương nhiên cách nào từ chối."
      "Nhưng là, ta nghe , là vương gia kiên trì muốn đem ngươi mang theo?"
      Lời này có ý gì? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên."Như thế nào? Bởi vì vương gia có kiên trì muốn đem ngươi cùng , cho nên ngươi ghen?"
      "Minh vương phi, lời của ngươi thể hay hơn được sao?" Nghe nàng như vậy, Lý Như Phong vô lực lắc đầu, "Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý tốt. Chỗ đó có Bích Vân công chúa, cũng phải là nhân vật dễ đối phó."
      Di? Bích Vân công chúa?
      Hạ Mộng khẽ nhíu mày."Vì cái gì, ta cảm thấy được ngươi giống như là đến nhắc nhở ta, ngược lại giống như nhìn có chút hả hê ?"
      "Có sao?" Lý Như Phong nhàng cười tiếng, "Có lẽ vậy. Bất quá, những thứ này đều học theo ngươi ."
      Cắt!
      Hạ Mộng hừ tiếng."Ta quản nàng ta là khỉ gió công chúa quận chúa cái gì, nếu quả có thể làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta ngược lại muốn bái phục nàng phen”
      "Tốt lắm.Ta cũng suy nghĩ như vậy, hai người các ngươi, rốt cuộc ai có thể bắt nạt ai?" nhàng cười tiếng, Lý Như Phong xoay người, "Tốt lắm, lời , ta ."
      "Uy?"
      Người này, hôm nay đặc biệt đến, chính là vì với nàng những lời này? Hạ Mộng thấp giọng kêu tiếng, lại gọi được thân ảnh càng lúc càng xa của Lý Như Phong trở về.
      "Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất .
      Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại."Vương gia, cái kia, Bích Vân công chúa ở nước Tây Tạng, nàng là ai?"
      Lời vừa ra, Hạ Mộng ràng phát mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền biến sắc." có ai, chỉ là nữ nhi duy nhất của hoàng đế nước Tây Tạng, họ Nhậm điêu ngoa, ngang ngược đạo lý, ghê tởm "
      Xem như vậy, tựa hồ nữ nhân kia cùng ít quan hệ? Khóe miệng Hạ Mộng giật . Nếu muốn , nàng cũng lười hỏi. Vội vàng tới nâng cánh tay lên: "Vương gia, đồ thiếp đều thu thập xong, chàng có muốn hay xem qua chút?"
      Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu." cần, ta tin tưởng nàng."
      "Ừ." hoàn toàn tín nhiệm làm cho mặt của nàng lên chút cười thỏa mãn. Hạ Mộng liền ngẩng mặt, " như vậy, kia chúng ta bây giờ về nghỉ ngơi . Ngủ sớm chút, ngày mai còn phải dậy sớm, sáng sớm xuất phát."
      "Nhưng ta lại muốn ngủ sớm như vậy." Nhìn mặt của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .
      Hạ Mộng sững sờ."Kia, vương gia chàng còn muốn làm cái gì?"
      Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhếch lên, tay chặn ngang ôm lấy nàng."Nếu , chúng ta cùng nhau tắm , nàng giúp ta chà lưng, có được hay ?"
      "Vương gia!''
      Nghe vậy, gò má Hạ Mộng thoáng xấu hổ thành màu hồng.
      "Ha ha" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bật cười lớn , "Nếu phản đối, đó chính là đồng ý. Chúng ta ."
      Nam nhân này.Lại là bộ dạng vô sỉ này rồi. Khuôn mặt nhắn nhíu cái, hai tay Hạ Mộng vòng lên cổ ."Kia, hay lắm, thiếp xoa lưng cho chàng, vậy chàng thể làm những chuyện khác?"
      Hoàng Phủ Nam Ninh chẳng đúng sai nhún nhún vai."Đến lúc đó rồi sau"
      Cắt! Đến lúc đó, lão nhân gia, khẳng định lại bộc phát lang tính, đem nàng vào trong nước liền... Mấy lần trước đều như vậy, lần này chắc chắn ngoại lệ.
      Cắn cắn môi, Hạ Mộng lườm cái."Hỗn đản"
      "Ha ha ha" Nghe thanh hờn dỗi của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn được bật cười.
      == ta còn có đồng bọn gia nhập đường ranh giới ==
      Kế hoạch biến hóa khó lường, bây giờ Hạ Mộng có thể hiểu sâu sắc được những chân lý này.
      Vốn là tối ngày hôm qua lên kế hoạch tốt, mọi người sớm chút rửa mặt, rồi lên giường ngủ ngon giấc. Sau đó, sáng sớm đứng lên, kiểm tra lại hành trang, rồi bắt đầu xuất phát ngồi lên xe ngựa. Nhưng là, trời mới biết, trải qua đêm bị Hoàng Phủ Nam Ninh dày vò, bọn họ lại hơn nửa đêm mới ngủ. Điều đương nhiên, ngày hôm sau hai người lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
      Hoàng đế bệ hạ phái xe ngựa tới đều đợi ở cửa vương phủ lâu, hai vợ chồng bọn họ mới chậm rãi xuất môn.
      "Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi như thế nào bây giờ mới đến a?"
      bước vừa ra cửa, liền nghe được tiếng hô to - - Vân nhi?
      Hạ Mộng cả kinh, ngẩng đầu nhìn, đó phải là nha đầu Hoàng Phủ Nam Vân sao? Hơn nữa, nàng lại từ trong xe ngựa nhảy xuống.
      "Vân nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Vội vàng chạy tới hỏi.
      "Ta tới cùng các ngươi sang nước Tây Tạng a" Lớn tiếng , Nam Vân công chúa sôi nổi đến bên cạnh nàng.
      "Ngươi làm gì?"
      "Mẫu hậu , tuổi ta cũng , nên tìm vị hôn phu là vừa. Mà thanh niên tài tuấn ở Phượng Tường vương triều của chúng ta, ta đều chướng mắt, Như Phong ca ca lại cùng ta vô duyên, mẫu hậu liền để cho ta dứt khoát theo các ngươi. Nếu là chúc thọ lão hoàng đế bọn họ, vậy khẳng định có các hoàng tử trẻ tuổi của các quốc gia khác đến. Đến lúc đó, nếu như ta có hảo cảm với người nào trong bọn họ, kia có thể trở về bẩm báo mẫu hậu, mẫu hậu để cho đại hoàng huynh vì ta mà thảo luận chuyện hôn nhân ."
      ra là như vậy. Hạ Mộng gật đầu, nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh chút: "Vương gia?"
      "Nếu đến đây, cùng " Cũng có đuổi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, nhưng lại hung ác liếc mắt muội tử của mình cái, "Dọc theo đường , cho phép quấn quít lấy Tứ tẩu của ngươi."
      "Muội biết. Tứ tẩu là của Tứ ca ngươi, chỉ có hai người các ngươi mới có tư cách cùng chỗ. Yên tâm , trừ phi là huynh có ở đây, nếu muội tuyệt đối chủ động chuyện với nàng, như vậy có được ?" Nam Vân công chúa cười hì hì gật đầu, vẻ mặt chế nhạo .
      Hoàng Phủ Nam Ninh hài lòng gật đầu."Rất tốt."
      Nghe vậy mặt mũi Hạ Mộng tràn đầy đỏ bừng - - người này có ý gì? Chẳng lẽ , dọc theo đường vẫn muốn lúc nào cũng bên cạnh nàng hay sao?
      "Tiểu bạch thỏ, đến, lên xe ngựa " Lúc này, Hoàng Phủ Nam Ninh tới trước mặt nàng, đưa tay ra đỡ nàng.
      Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, để tay đỡ bước vào trong xe ngựa. Hoàng Phủ Nam Ninh theo đó mà lên. Đương nhiên Nam Vân công chúa cũng muốn lên, nhưng lại lấy tay cản nàng ở bên ngoài: "Ngươi chiếc xe ngựa phía sau ."
      "Vì cái gì?" Nam Vân công chúa lập tức kêu to, "Muội và các ngươi ngồi cùng xe, nhiều người càng náo nhiệt a"
      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ tiếng."Quên ta mới vừa với ngươi những lời gì sao?"
      ''Muội... Được rồi được rồi" Vô lực cúi đầu, Nam Vân công chúa le lưỡi, "Tứ ca xấu xa"
      Hạ Mộng cũng vô lực."Vương gia, chàng hà tất phải làm vậy? Để Vân nhi ngồi đây , dọc theo đường còn tiện chăm sóc."
      Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, tay ôm nàng vào lòng."Tối qua ngủ ngon ? tại,nàng ngủ tiếp . Nếu Vân nhi ở đây, nàng ta lại huyên thuyên phiền chết được"
      ra là... làm như vậy là vì nàng.
      Nội tâm Hạ Mộng căng ra, lập tức lại bị cảm xúc ấm áp nào đó lấp đầy trọn vẹn.
      "Vương gia." Thấp giọng kêu, nàng ngẩng đầu lên, hai tay vòng lên cổ của .
      "Ừ?" Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu.
      Hạ Mộng liền từ từ ngẩng đầu lên, nhàng tại gương mặt của ấn xuống nụ hôn."Chàng đối với thiếp tốt."
      Lập tức khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh nhếch lên."Nàng là tiểu bạch thỏ của ta, ta đối với tốt nàng, đối tốt với người nào?"
      Vậy cũng được.
      nhàng cười tiếng, Hạ Mộng thoải mái nằm trong lòng .
      Nàng nhớ kỹ những lời này.
      ==================
      Nước Tây Tạng cách Phượng Tường vương triều chừng hơn hai nghìn km. Ở cái thời đại này giao thông cực kỳ thuận tiện, muốn lặn lội đường xa như vậy, chính xác mất ít thời gian.
      Vì vậy, ngồi ở trong xe ngựa, qua thành trấn, ngang qua hoang mạc, qua sông, bay qua núi . Hơn nửa tháng sau, rốt cục bọn họ vượt qua biên cảnh hai nước, tới nước Tây Tạng.
      Khi đến thủ đô của nước Tây Tạng, bọn họ sớm bị đường dài bôn ba giày vò đến mệt mỏi chịu nổi.
      vất vả, phần lớn quân lính đều tiến vào chiếm giữ dịch quán, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đều thở dài hơi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng the thé chói tai kêu to ..
      "Bích Vân công chúa đến?"
      "Ta biết."
      Nghe được tiếng kêu kia, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chợt trầm xuống, khẽ quát tiếng, nắm tay lên Hạ Mộng liền kéo nàng vào trong."Tiểu bạch thỏ, chúng ta mau"
      "A? Vương gia, làm sao vậy?" Hạ Mộng đần độn u mê, ngây ngốc theo hướng chỗ sâu trong dịch quán.
      "Tứ ca, Tứ tẩu, chờ ta với" Nam Vân công chúa vội vàng kêu to đuổi theo.
      Nhưng là, tốc độ chạy trốn của bọn họ cũng so được với tốc độ của đối phương. Còn chưa được vài bước, liền nghe được thanh du dương, uyển chuyển, mang theo ba phần kích động, bốn phần tưởng niệm, cộng thêm ba phần u oán, tiếng của thiếu nữ truyền đến - -
      "Tứ ~ ca ~ ca ~ "
      khắc kia, thế giới đều phảng phất như dừng lại. Hạ Mộng cảm giác như da gà dần dần nổi lên, gió mạnh từ sau lưng vù vù thổi qua, thấm vào trong xương cốt, làm cho nàng nhịn được thoáng rùng mình cái.
      Sau đó, màu chói mắt kim quang thoáng lên, nàng phản xạ có điều kiện liền nhắm mắt lại.
      "Tứ ca ca! Tứ ca ca!"
      Phát thân ảnh của bọn họ, tiếng bước chân dồn dập vang tới,thiếu nữ vội vàng gọi, hướng bọn họ bên này thẳng tắp chạy tới.
      Tiếng bước chân dừng lại trước mặt bọn họ, Hạ Mộng lại nghe thấy thanh mềm mại thấp giọng hô: "Tứ ~ ca ~ ca ~ "
      Toàn thân lại run lên, nội tâm kềm nén được hiếu kỳ, nàng cố sức mở mắt ra, liền thấy được người thân mặc cẩm y hoa phục, đại nương đầu cắm đầy trâm hoàn.
      Nàng ta thoạt nhìn sai biệt lắm khoảng 17, 18 tuổi, bộ dáng tất nhiên là cần phải , lông mày là lông mày, mũi là mũi, tư thái cũng thập phần cao gầy yểu điệu, hơn nữa thân trang phục tinh tế, là nương xinh đẹp. Chỉ là, nếu như si mê trong mắt nàng ta có thể thối lui bảy tám phần, Hạ Mộng cảm giác mình càng ưa thích nàng ta chút.
      Mà bây giờ, tâm tình của nàng bắt đầu tồi tệ.
      Rốt cục cũng hiểu, vì sao ban đầu Lý Như Phong lại với nàng những lời này sau đó nhìn có chút hả hê như vậy. sớm biết rằng nàng sớm đối mặt với tình địch ở đây.
      "Ai là Tứ ca ca của ngươi." Đường bị chặn, tâm tình Hoàng Phủ Nam Ninh tốt, lạnh lùng quát.
      "Huynh nha” Bích Vân công chúa cười hì hì , đưa tay tới liền muốn kéo , "Tứ ca ca, ba năm, ta rốt cục lại nhìn thấy huynh. Huynh có biết hay , ta chờ được huynh khổ"
      Bốp!
      Móng vuốt nàng duỗi tới bị Hoàng Phủ Nam Ninh chưởng đẩy ra, thuận tiện đưa tặng chữ hung tợn - - "Cút".
      "Lớn mật. Ngươi lại dám vô lễ với công chúa như thế?"
      Thanh vừa xuất cung nhân theo bên người Bích Vân công chúa liền tiến lên, nắm chặt tay chỉ vào Hoàng Phủ Nam Ninh, sắc bén .
      "Ai cho ngươi vô lễ với Tứ ca ca như vậy ? Cút ra ngoài!'' Bích Vân công chúa lập tức liền xoay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo cái, quát.
      Cung nhân ngẩn ra, trong lúc kiêu ngạo tiêu tán ít."Công chúa..."
      "Cút ra ngoài! Về sau, ngươi cũng cần xuất trước mặt bản cung nữa." Bích Vân công chúa lớn tiếng , ngón tay ngọc thon dài chỉ hướng cửa chính dịch quán.
      "Công chúa..." Hốc mắt cung nhân liền đỏ. Nước mắt ào ạt chảy, phịch tiếng liền quỳ rạp xuống đất."Công chúa, người thể đối với lão nô như vậy a? Lão nô theo bên cạnh người nhiều năm như vậy, cho dù có công lao cũng có khổ lao , người cho lão nô theo làm trâu làm ngựa bên cạnh người cả đời, tốt hầu hạ người cho đến quãng đời còn lại của lão nô ? Công chúa!"
      "Các ngươi có im miệng hết hay ? Chuyện giữa chủ tớ các ngươi, muốn giải quyết trở về mà giải quyết, đừng ở chỗ này phiền chúng ta." có tâm tình nghe bọn họ thao thao bất tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nắm chặt tay Hạ Mộng quát khẽ.
      rống lên làm Bích Vân công chúa rất thương tâm. Cầm chặt chiếc khăn trong tay, môi đỏ mọng cong lên, đôi mắt to ngập nước ngẩng lên, kêu lên: "Tứ ca ca, sao ngươi lại đối với ta nhẫn tâm như vậy?"
      "Đều theo như lời của ngươi, đừng kêu bổn vương là Tứ ca ca. Bổn vương phải Tứ ca ca gì của ngươi." Quả thực phát điên, Hoàng Phủ Nam Ninh kêu to, "Bổn vương lập gia đình ngươi đừng dây dưa với bổn vương nữa"
      "Ta biết ngươi lập gia đình. Nhưng là, kia bất quá chỉ là nữ nhi xuất thân trong gia đình võ tướng cấp thấp, căn bản xứng với ngươi." Lắc đầu, Bích Vân công chúa kêu to.
      Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lạnh lẽo, tay túm Hạ Mộng đến bên cạnh."Bổn vương cảm thấy nàng xứng đôi, cũng chỉ thích nàng, ngươi quản được sao?"
      "Chính là nàng?"
      Lập tức, ánh mắt nàng liền quét người Hạ Mộng, sắc mặt Bích Vân công chúa trở nên kiêu căng hơn.
      Xem ra, là công chúa có tính tình kiêu ngạo đây? Chỉ là trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ có thể thập phần ăn khép nép, có thể thấy được nàng ta đúng là thích thích đến thảm.
      Vội vàng nở nụ cười yếu ớt, Hạ Mộng cúi người hành lễ với nàng: "Bái kiến người, Bích Vân công chúa."
      Nhưng Bích Vân công chúa lại hừ lạnh tiếng, lập tức liền quay đầu ."Ta còn tưởng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như nào, mới có thể làm cho Tứ ca ca say mê như vậy đây? Hóa ra, ngươi chỉ như thế mà thôi? có ngực, có mông, bộ dạng có xinh đẹp như ta, dáng người cũng tốt bằng ta, Tứ ca ca, ngươi coi trọng nàng ở điểm nào?"
      " Chuyện bổn vương vừa ý nàng ở điểm nào liên quan đến ngươi. Dù sao, mặc kệ bộ dạng ngươi như thế nào, người của ngươi điểm nào bổn vương cũng đều chướng mắt." Hừ lạnh tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .
      Sắc mặt Bích Vân công chúa lập tức đại biến."Tứ ca ca, ngươi?"
      "Thế nào? Còn muốn bổn vương phải hơn sao? Còn nhớ năm đó bổn vương cái gì với ngươi ? Nếu như ngươi muốn nghe, bổn vương liền lặp lại lần nữa cho ngươi nghe" Trầm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng .
      Mặt Bích Vân công chúa tái , thân thể nhịn được run rẩy mấy cái, cơ hồ dưới chân cũng đứng vững.
      "Công chúa?" Người bên cạnh liền nhanh chóng đỡ nàng.
      "Tứ ca ca..."
      Lập tức, giọng của nàng lại điềm đạm đáng như lúc ban đầu.
      sai! Là người thông minh, so với Tuyết Y biểu muội có đầu óc hơn. Hạ Mộng gật đầu, trong lòng thầm .
      Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại bị lăn qua lăn lại điên rồi.
      "Ngươi cút cho ta! Nếu , bổn vương liền tự mình đem ngươi ném ra ngoài?"
      xong, bắt đầu xắn tay áo .
      Thấy thế, trong mắt Bích Vân công chúa chứa đầy kinh hoảng.
      "Tứ ca ca, ngươi nên tức giận, ngàn vạn nên tức giận. Ta biết ngươi lặn lội đường xa nên rất mệt mỏi, tại tâm tình tốt. Thực xin lỗi, ta nên tới quấy rầy ngươi. Ngươi nghỉ ngơi trước , ngày mai ta trở lại thăm ngươi." xong, dưới chân cấp tốc lui về phía sau, sợ cẩn thận, hai người trong lúc đó liền vạn kiếp bất phục ( muôn đời muôn kiếp trở lại được) .
      Thời điểm nàng lùi ra cửa, ánh mắt của nàng vẫn quên hướng bên này nhìn thoáng qua Hạ Mộng, chân dùng sức liền dẫm chân, khóe miệng nhếch lên - -
      "Hừ!"
      Vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
      Thực thú vị. Xem ra, vị Bích Vân công chúa này lại căn bản đem nàng để vào mắt a!
      nhàng cười tiếng, Hạ Mộng lại cúi chào: "Bích Vân công chúa thong thả."
      "Tứ tẩu, ngươi làm chi phải khách khí với nàng như vậy a? Nữ nhân này phải là người tốt, nàng muốn đoạt Tứ ca cùng ngươi đó" Đứng bên cạnh, Nam Vân công chúa khó chịu khẽ kêu lên.
      Chẳng lẽ điều này nàng còn biết sao? Hạ Mộng cười cười."Vô luận như thế nào, tại chúng ta ở quốc gia bọn họ, tự nhiên phải giữ đúng phép tắc với bọn họ. Nếu , chẳng phải mất mặt thân phận hoàng tộc Phượng Tường vương triều chúng ta sao?"
      "Vậy cũng đúng." Gật gật đầu, Nam Vân công chúa chớp chớp đôi mắt to, "Tứ tẩu, ngươi nghĩ thực chu toàn"
      "Chu toàn như thế nào? Đối với loại nữ nhân này, nàng cũng nên đối đãi lễ phép, trực tiếp đuổi đánh là được" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức , phen nhấc cổ tay nàng lên, " thôi, trở về ngủ" ( Mèo : ngủ again, hai a chị ko thấy chán nhưng tui thấy chán a -__- )
      “Vâng." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng ngoan ngoãn trở về theo .
      Nhưng, chờ trở lại gian phòng trong dịch quán, tay chân Hạ Mộng chịu khó thu thập giường chiếu, Hoàng Phủ Nam Ninh còn đứng ở trước giường nhúc nhích.
      "Vương gia, đệm giường thu xếp xong." Rón rén tới bên cạnh , Hạ Mộng giọng .
      Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, từ từ quay đầu lại."Tiểu bạch thỏ, chuyện ta cùng Bích Vân công chúa..."
      " có gì. Vừa rồi vương gia chàng biểu lộ thái độ rất , thiếp biết, thiếp tin tưởng chàng." Gật đầu, Hạ Mộng dịu dàng cắt đứt lời muốn .
      Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng thở dài hơi, tay ôm nàng vào trong ngực."Tiểu bạch thỏ, ta cũng biết là, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy "
      phải là ta suy nghĩ nhiều như vậy, mà là chính ngươi lười phải nghĩ ?
      Lắc đầu, Hạ Mộng đẩy đẩy : "Vương gia, bây giờ người nhất định mệt chết , hay là trước nghỉ lát ? Ngày mai bắt đầu, còn phải gặp nhiều người đấy"
      "Ta biết ." Phát ra khẩu khí mệt mỏi, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm nàng, "Chúng ta cùng ngủ."
      "Được" Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu.
      muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, kỳ nàng cũng giống vậy a. Bắt đầu từ ngày mai, chính mình chỉ muốn bắt đầu làm vương phi đoan trang hiền thục, còn muốn dù sáng dù tối cùng muốn đấu trí cùng vị Bích Vân công chúa kia... Ha ha, như vậy xem ra, cuộc sống ở đây của nàng đặc sắc a.
      đáng mong đợi.
      == ta là Bích Vân công chúa rất nhanh đột kích đường ranh giới ==
      Hạ Mộng đoán rất đúng.
      Qua đêm nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền được mời vào hoàng cùng nước Tây Tạng, gặp hoàng đế bệ hạ của bọn họ. Thân là nữ quyến, Hạ Mộng được vào, liền cùng Nam Vân công chúa cùng nhau ở lại dịch quán.

      Hoàng Phủ Nam Ninh được bao lâu. đến thời gian chén trà , liền có người tìm tới cửa.
      "A, nguyên lai đây chính là vị Minh vương phi trong truyền thuyết có thể bắt lấy Minh vương gia? Ta xem cũng chả có gì đặc biệt. Căn bản sánh được phần lông mày của Bích Vân công chúa, Minh vương gia bị mù sao mà lại vứt bỏ ngươi để chọn nàng?"
      Thanh kỳ quái đó phải là của Bích Vân công chúa hôm qua mà là nữ nhân bên cạnh nàng.
      Nữ nhân này, bộ dạng cũng rất tốt. Bất quá nhìn qua cách ăn mặc vẫn kém Bích Vân công chúa tầng, hẳn là nữ đại thần .
      "Nàng ta là ai?" Vội vàng quay đầu, Hạ Mộng lặng lẽ hỏi Nam Vân công chúa bên cạnh.
      Nam Vân công chúa giọng trả lời."Đây là bằng hữu tốt cùng lớn lên với BÍch Vân công chúa, nàng là nữ nhi thứ hai của tể tướng, tên là Vương Tú Lệ. Trước kia cũng chung tình với Như Phong ca ca, thậm chí hai người bọn họ còn hẹn về sau cùng nhau gả đến Phượng Tường vương triều chúng ta''
      Nghe giọng nghiến răng nghiến lợi này của nàng, chắc hẳn cùng nữ nhân này đánh qua vài trận .
      Hạ Mộng khẽ mỉm cười, liền đứng dậy chào đón: "Bích Vân công chúa, Vương tiểu thư."
      "Ngươi cũng cần hành lễ với chúng ta. Hôm nay chúng ta tới đây, là có lời muốn cùng ngươi ." Nếu có Hoàng Phủ Nam Ninh ở đây, Bích Vân công chùa liền thể đắc chí, đôi mắt trong suốt cao cao tại thượng, cơ hồ muốn gọi Hạ Mộng quỳ bái, cộng thêm hô to ba tiếng công chúa thiên tuế.
      "A, phải ?" Tiếp tục mỉm cười, nàng chỉ chỉ bên cạnh, "Như vậy, công chúa các ngươi dự định là đứng sao, hay ngồi ?"
      "Đương nhiên là ngồi" Lập tức kêu to, Bích Vân công chúa tới liền ngồi xuống.
      Vương Tú Lệ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng.
      Hạ Mộng liền cũng ngồi xuống.
      "Lớn mật." Lập tức, Vương Tú Lệ lại hắng giọng kêu to lên, "Ngươi to gan. Lại dám cùng Bích Vân công chúa ngồi chung bàn? Cũng nhìn chút thân phận của ngươi."
      Cắt, lấy thân phận đến ra oai với nàng? Chủ ý của vị nương này sai rồi.
      nhàng cười tiếng, Hạ Mộng chân thành ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên."Bích Vân công chúa, ta là chính phi của Minh vương gia, mà Minh vương gia là hoàng tử con vợ cả của phượng Tường vương triều. Thân là vương phi của , ta và ngươi ngồi chung bàn, cái này đúng ?"
      Ách...
      Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều sững sờ.
      Dựa theo cách này, kia khẳng định là đúng . Nhưng là - -
      "Lên làm vương phi như thế nào? Ngươi xuất thân quá mức ti tiện, mà ngay cả thời điểm ta cùng công chúa cùng chỗ đều đứng, huống chi là ngươi?" Lanh lảnh hét lớn, Vương Tú Lệ phẫn nộ .
      Hạ Mộng nghe vậy, liền nông cạn cười tiếng." như vậy, dựa theo xuất thân theo lời của ngươi, ta nên quỳ bên cạnh nghe dạy mới đúng?"
      "Các ngươi nằm mơ" Lập tức, Nam Vân công chúa chịu nổi kêu to, "Nàng là Tứ tẩu của bản cung. Các ngươi nếu dám khi dễ nàng, Tứ ca biết, nhìn dạy dỗ các ngươi như thế nào"
      Hai nữ nhân trong lúc sững sờ. đến Hoàng Phủ Nam Ninh, nhớ tới thủ đoạn khi nóng giận... thể , các nàng đúng là sợ .
      Vì vậy, Bích Vân công chúa khẽ ho tiếng, tiếp tục trưng ra mặt nghiêm túc đến sít sao ."Được rồi. Ngươi ngồi xuống."
      Ngữ khí chuyện giống như cấp cho nàng bố thí, đột nhiên Hạ Mộng rất muốn cười. Vẫy vẫy tay: "Vân nhi, cùng ngồi nha"
      "Được." Nam Vân công chúa vội vàng tới.
      "Ngươi tới làm gì?" Bích Vân công chúa lại nhịn được khẽ gọi.
      Hạ Mộng cười yếu ớt."Nàng là công chúa con vợ cả của Phượng Tường vương triều ta, thân phận cũng như ngươi . Cùng ngươi ngồi chung bàn, đây là danh chính ngôn thuận a"
      Nàng rất đúng. Lần này, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ cũng kiếm ra lý do để .
      Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều cảm thấy là lạ - - vì cái gì, các nàng tựa hồ cảm thấy, phảng phất như tình cũng dựa theo kế hoạch của các nàng, ngược lại hết thảy đều bị Hạ Mộng nắm trong lòng bàn tay?
      Xem chút, chờ Nam Vân công chúa ngồi xuống, Hạ Mộng ôn nhu cười tiếng."Bích Vân công chúa, ngươi nghĩ cái gì với ta. tại có thể ."
      Bích Vân công chúa vội vàng hắng giọng."Ta - - "
      "Nha, đúng rồi." Nhưng lập tức, Hạ Mộng lại cắt đứt nàng, "Tú nhi, Tú nhi."
      "Vương phi." Tú nhi tới.
      "Nhanh châm bình trà ngon, lại chuẩn bị vài phần điểm tâm tới đây. Bích Vân công chúa các nàng đến đây lâu, chúng ta thậm chí ngay cả nước cũng cho các nàng uống, là rất tuân theo đạo đãi khách."
      "Dạ"
      " cần, chúng ta chỉ là đến vài lời với ngươi thôi. Chờ xong , chúng ta liền , căn bản có ý định ở chỗ này đợi quá lâu. Hơn nữa, công chúa nàng chỉ uống lá trà nước Xiêm La cống tới, nơi này của các ngươi có." Lập tức nhướng mày, Vương Tú Lệ khinh bỉ, .
      Hạ Mộng tiếp tục mỉm cười."Cũng thể như vậy. Mặc kệ các ngươi uống hay uống trà, có ăn hay ăn điểm tâm, những vật này ta là nhất định phải chuẩn bị tốt. Nếu để cho nguời khác biết, há ta khinh thường ngươi. Nếu ta bội nhọ Phượng Tường vương triều, điều này tuyệt đối được."
      "Được rồi được rồi, tùy ngươi." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa lười phải so đo những việc vặt này với nàng.
      "Ha ha, vẫn là Bích Vân công chúa hiểu chuyện." Hạ Mộng liền cười cười, "Công chúa, tại có lời gì, ngươi có thể ."
      "Tốt."
      Vội vàng lại hắng giọng, vẻ mặt Bích Vân công chúa nghiêm túc : "Minh vương phi, hôm nay bản cung tới tìm ngươi, chính là muốn cùng ngươi ràng. Bản cung thích Tứ ca ca rất lâu rồi, từ bản cung liền hạ quyết tâm muốn gả cho , hơn nữa qua nhiều năm như vậy, bản cung cũng phát , đời này chỉ có xứng đôi với bản cung. Vốn là cũng từng với phụ hoàng của bản cung, chờ tới lúc qua hai mươi còn chưa cưới vợ, vậy đến cưới bản cung. Nhưng ai biết, cư nhiên trước ba tháng là đến hai mươi tuổi liền cưới ngươi "
      Còn có chuyện này? Nghe vậy, tâm Hạ Mộng nặng nề run lên, nhịn được cười lạnh tiếng - - tình cảm này lý ra còn định qua loại ước định này? Chút nữa trở về, nàng nên hảo hảo tra hỏi.
      "Ngươi bậy! ràng là ngươi dây dưa dứt với Tứ ca, đồng ý, ngươi liền khóc lớn đại náo, còn sống chết quấn quít lấy phụ hoàng ngươi. Phụ hoàng ngươi có biện pháp, liền năn nỉ với Tứ ca, nếu như chờ qua tuổi hai mươi còn chưa nạp phi, liền suy xét thú ngươi. Xem trọng thể diện của phụ hoàng ngươi, Tứ ca mới cố để suy nghĩ, căn bản chưa từng đáp ứng" Vốn trong lòng còn tính toán, nhưng lập tức Nam Vân công chúa liền làm nàng tỉnh lại.
      Nhìn đối diện chút, mặt Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều có chút nhịn được.
      "Nhưng là, vô luận như thế nào, xem xét, có cự tuyệt, kia lên đối với ta vẫn là có cảm giác" Cắn răng, hất cằm lên, Bích Vân công chúa ràng cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải).
      "Nhưng là, vương gia cũng có đáp ứng. Lúc ấy chỉ là thuận miệng như vậy, lời chừng chỉ là trả lời qua loa cho các ngươi. Hơn nữa, những năm này, cũng bày tỏ bất luận cái gì với ngươi" Hơi há mồm, Hạ Mộng .
      "Ngươi bậy!" mặt Bích Vân công chúa lập tức liền biến sắc, trầm giọng quát khẽ.
      Hạ Mộng bĩu môi."Tốt lắm, chúng ta cần phải dây dưa chuyện này nữa. Bích Vân công chúa, lời của ngươi còn chưa hết sao?"
      " Bản cung chỉ muốn với ngươi- - bản cung cùng Tứ ca ca mới là đôi trời đất tạo nên, vốn hai bên cha mẹ chúng ta đều hết sức coi trọng chúng ta. Nhưng là, trời mới biết, đường làm sao xuất ngươi." Vừa , giọng càng ngày càng nghiêm khắc. Đến cuối cùng, Bích Vân công chúa dứt khoát chỉ vào mũi nàng, phảng phất như nhìn tiểu tam (người thứ ba) từ cao xuống.
      Chỉ tiếc, nàng đúng là phải tiểu tam. Cho dù muốn tính, nàng nhiều nhất cũng chính là cái tiểu tứ .
      Mỉm cười, Hạ Mộng giọng : "Nhưng là, ta nhớ , hoàng thái hậu của Phượng Tường vương triều chúng ta vẫn hi vọng đem chất nữ (cháu ) nhà mẹ bà gả cho vương gia. Từ đầu tới đuôi, ta cũng có nghe bà nhắc qua tục danh của ngươi a"
      "Ta..."
      Trong lúc Bích Vân công chúa nghẹn lời.
      "Cái chất nữ gì nhà mẹ đẻ bà, ta biết " Dừng lại hồi lâu, nàng lại tiếp tục hất cằm lên, "Đó cũng là ta cho phép. Nam nhân mà, dù có tam thê tứ thiếp, ta cũng quan tâm. Ta chỉ cần có thể cùng Tứ ca ca ở cùng chỗ là được.Những nữ nhân khác, thích liền thu nạp. Tựa như ngươi vậy."
      Nàng?
      Hạ Mộng cười cười."Nhưng là, công chúa, tại giống như ta mới là chính phi của vương gia ?"
      Mà ngươi, cùng tám gậy tre kéo cũng được có chút quan hệ nào.
      "Hừ, vậy sao? Bất quá ta cho ngươi tạm chiếm vị trí này thôi. Chờ ta cùng Tứ ca ca làm đám cưới, dùng xuất thân của ta, chẳng lẽ ngươi còn đàng hoàng đổi vị trí cho ta sao?"
      Ách...
      Khóe miệng nhếch lên, Hạ Mộng gì.
      Suy đoán của vị công chúa này lợi hại. Nàng còn chưa giữ được Hoàng Phủ Nam Ninh a, vậy mà bắt đầu tính toán muốn nàng thoái vị rồi.
      Bất quá, nếu nàng nghĩ chơi như vậy, nàng liền phụng bồi tới cùng.
      Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng thay bằng vẻ mặt hoảng sợ."Như vậy phải ? Kia... Ngươi trở thành vương phi, ta nên nơi nào?"
      " quan hệ, ngươi có thể là thị thiếp của ." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa giống như có lẽ lên làm vương phi của Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu bây giờ Tứ ca ca còn có chút hứng thú với ngươi, vậy ngươi liền theo tốt lắm. Thêm ngươi, cũng ăn đến nỗi suy sụp vương phủ của chúng ta." ( Mèo : chụy ATSM v~ )
      Ừ, rất đúng. Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu."Bích Vân công chúa ngươi nghĩ thực chu đáo"
      "Cắt!" Nam Vân công chúa ở bên người nàng chấp nhận, khẽ quát tiếng, "Tứ ca ta tính cưới ngươi, ngươi cũng hướng đem Tứ tẩu của ta hạ xuống thành thị thiếp rồi? Nghĩ hay quá nhỉ. Tứ tẩu nàng vĩnh viễn cũng là Tứ tẩu của ta, đời này ngươi đừng hy vọng thay thế địa vị của nàng"
      "Nam Vân công chúa!" Nghe vậy, sắc mặt Bích Vân công chúa mãnh liệt chìm xuống, "Ngươi đừng cho là ta cho ngươi vài phần sắc mặt ngươi liền lên mặt?"
      "Rốt cuộc là ai lên mặt? Bất quá tính tình Tứ tẩu ta tốt, tranh chấp cùng ngươi, ngươi nghĩ có thể khi dễ nàng? Còn vọng tưởng muốn đoạt vị trí vương phi của nàng xuống? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ. Đời này cũng có khả năng"
      "Ngươi cái gì?"
      "Ta , đời này ngươi đừng vọng tưởng làm Tứ tẩu của ta. thể nào có chuyện đó đâu"
      "Ha ha, ta cho ngươi biết, Tứ tẩu này của ngươi ta định rồi? Phụ hoàng đáp ứng ta, trước yến thọ, trước mặt mọi người hướng Tứ ca ca đề xuất quan hệ thông gia của hai nước. Ta cũng tin, ngay trước mặt nhiều sứ giả cùng hoàng tử các quốc gia khác cự tuyệt?"
      ra là như vậy. Hạ Mộng nhàng gõ đầu, xem ra, ý nghĩ ban đầu của Lý Như Phong là chính xác. Vị Bích Vân công chúa này khó đối phó. Nhưng là...
      Con mắt chớp chớp, khóe miệng chợt xẹt qua nụ cười giảo hoạt. Vì cái gì nàng lại mong đợi ngày đó đến như vậy?
      "Ngươi..."
      "Vân nhi." Lắc đầu, Hạ Mộng phát bắt được cánh tay Nam Vân công chúa, đem nàng keó xuống, nhìn về hướng Bích Vân công chúa bên kia, " như vậy, công chúa ngươi xác định gả cho vương gia?"
      Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy."
      "Chính là, hôm nay chúng ta tới đây, cũng bất quá là liền gặp ngươi chút, trấn an ngươi tốt, miễn cho đến lúc đó nếu như chuyện đột nhiên xảy ra, ngươi bị hù dọa nhảy dựng lên phá hư bầu khí, như vậy tốt." Mặt của Vương Tú Lệ đen lại, .
      Xem ra, các nàng đúng là nghĩ đến chu đáo.
      "Bích Vân công chúa, theo ý của ngươi, ta giống như thiếu kiên nhẫn sao?" Khóe miệng chu lên, Hạ Mộng giọng hỏi.
      Ánh mắt Bích Vân công chúa cao ngạo tại dừng lại người nàng ba giây." có biện pháp, ngươi xuất thân như thế, cho dù là gả cho Tứ ca ca, vậy cũng thay đổi được xuất thân thấp hèn của ngươi ."
      Vậy sao?
      Công chúa của nước làm bộ làm tịch đến trước mặt nàng giả vờ trấn an, có thể từ đầu đến cuối, nàng ta chưa từng nhìn qua nàng lần, đừng gì đến việc chuyện hòa nhã với nàng?
      Cười cái, Hạ Mộng ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt của nàng."Nếu như ta , cái vị trí vương phi này, ta cố ý cho?"
      "Ngươi cái gì?"
      Lập tức cả kinh sững sờ, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều ngây ngẩn cả người.
      Hạ Mộng cười gật đầu."Đúng vậy, các ngươi cũng nghe được. Ta ngồi vị trí Minh vương phi này được hơn năm. Ta cảm thấy vị trí này ngồi rất thoải mái, muốn xuống. Cho nên, Bích Vân công chúa, nếu như ngươi đối với vương gia tình thâm ý trọng, lại phải gả, như vậy, ta cũng để ý cho ngươi làm trắc phi."
      Xem , nàng cho chính là vị trí trắc phi a. Có thể so với thị thiếp khá hơn nhiều.
      "Ngươi!"
      Sắc mặt mãnh liệt trầm xuống, Bích Vân công chúa thể tin được .
      "Ha ha, hay." Nam Vân công chúa sau khi sững sờ, lại phá lên cười, "Chính là? Tứ tẩu được Tứ ca ta cưới hỏi đàng hoàng, theo đạo lí trước sau, ngươi cũng chỉ có thể xem như cái trắc phi mà thôi, cũng bị Tứ tẩu của ta giẫm dưới chân."
      " được! Ta là công chúa của nước, há có thể làm trắc phi?" Lập tức lắc đầu, Bích Vân công chúa trầm giọng quát khẽ.
      Hạ Mộng bĩu môi."Kia có biện pháp. Là ngươi mặt dày mày dạn phải vương gia gả, ta có thể thuyết phục vương gia thu ngươi làm trắc phi rất dễ dàng."
      Hừ hừ, nghe chưa? Nàng có thể vào cửa hay a, còn phải để nàng chủ động với Hoàng Phủ Nam Ninh. Nếu , ngươi chỉ làm việc vô dụng a.
      "Ngươi... Ngươi câm miệng!" Nghe được lời ấy, sắc mặt Bích Vân công chúa trắng nhợt, đứng lên dùng sức vỗ bàn cái.
      Hạ Mộng giương mắt."Công chúa, lời của ngươi xong chưa?"
      "Chưa." Bích Vân công chúa tức giận quát.
      Nàng cũng biết bị nàng ta làm cho lừa gạt nơi nào, suy nghĩ trong bụng vô số lần đều bỏ .
      "A, vậy ngươi tiếp tục." Buông tay, Hạ Mộng đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, phảng phất như học sinh nghe lời.
      Nhất thời tức giận, nàng ta cái gì cũng đều nhớ.
      Mà càng cuống cuồng, Bích Vân công chúa lại càng giận.
      "Người đâu.Người đâu."
      "Công chúa!" Vài cung nữ thái giám cùng nhau tràn vào cửa.
      Cánh tay dài của Bích Vân công chúa nhấc lên, ngón trỏ lần chỉ vào chóp mũi Hạ Mộng."Đem nữ nhân này lôi ra cho ta, đánh đến chết mới thôi"
      "Các ngươi dám?" Lập tức, Nam Vân công chúa quát to tiếng, lách mình ngăn ở trước mặt Hạ Mộng.
      Bích Vân công chúa hừ lạnh."Nơi này là địa bàn của bản cung, bây giờ vương gia của các ngươi chuyện cùng phụ hoàng của bản cung. Bản cung cho dù đánh chết nàng, các ngươi cũng thể đem bản cung làm gì được."
      "Sau đó, ngươi còn có thể thuận thế loại trừ ta, càng thuận lợi ngồi vị trí Minh vương phi?" nhàng nhu nhu, Hạ Mộng tiếp.
      Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy"
      "Cho nên, kỳ ngay từ đầu các ngươi đều tính toán rất kỹ. Bắt đầu là dùng chính sách trấn an, nếu như ta đáp ứng, các ngươi đe dọa. Nếu như đe dọa thành, kia liền giết chết ta. Dù sao, vô luận như thế nào, nhất định phải làm cho ta nhường lại vị trí này, để cho ngươi cùng Tứ ca ca thân ái của ngươi danh chính ngôn thuận cùng chỗ, có đúng hay ?"
      "Đúng" Ánh mắt Bích Vân công chúa chợt sáng lên, "Nhìn ra, ngươi cái nha đầu này còn có mấy phần đầu óc"
      Ha ha, tại biết rồi.
      Hạ Mộng cười yếu ớt."Như vậy, tại các ngươi là dự định chọn lựa cách cuối cùng?"
      "Ngươi nghe lời như vậy, lại vẫn dám mở miệng đe dọa với bản cung, bản cung tự nhiên lưu ngươi được." Lạnh giọng , ánh mắt Bích Vân công chúa cũng u .
      Như vậy xem ra, nàng .
      "Ngươi dám?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Vân công chúa cũng trầm xuống, liền rút trường tiên bên hông ra, dùng sức hướng mặt đất quật xuống. "Các ngươi ai dám đối với Tứ tẩu ta như thế nào, nhìn ta đánh chết các ngươi."
      "Ha ha, Nam Vân công chúa, mình ngươi, cây roi, có thể đấu với hai mươi người? Chúng ta chỉ cần rút ra mười người liền có thể đối phó ngươi." Bị thanh vang dội của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng Bích Vân công chúa lập tức lại cười, thong thả ung dung .
      Nam Vân công chúa ngây ngẩn cả người.
      Hạ Mộng nghe vậy, nhưng cũng khẽ mỉm cười."Ai nàng chỉ có người ?" Lại quay đầu lại, "Vân nhi, ngươi phải là thường xuyên còn mang cái roi dự bị để phòng thân à? Hôm nay có hay mang người?"
      "Có"
      Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu, sắc mặt trắng xanh đem roi rút ra.
      Lập tức Hạ Mộng tiếp nhận roi, dùng sức túm."Ừ, sai, là roi tốt."
      "Tứ tẩu, ngươi - - "
      Xoát!
      đợi hỏi lại, Hạ Mộng đột nhiên vung roi ra. Bén nhọn tiên phong đập vào mặt, mặt nàng bị chà xát lên đau đớn. thanh chói tai vang lên ở bên tai, làm lỗ tai cảu các nàng ong ong, càng đừng đến việc roi vung lên tạo lên đường vòng cung xinh đẹp, lại bay thẳng về phía các nàng - -
      "A a a...Cứu mạng a. Người đâu mau lại đây, cứu mạng"
      Cả hai đều ngẩn ra, nhưng Vương Tú Lệ vẫn phản ứng kịp thời. Lập tức cũng bất chấp chính mình lòng muốn trợ giúp, vội vàng chạy ra kêu to.
      Bích Vân công chúa vẫn còn ngơ ngác sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ bị sợ đến choáng váng.
      Vì vậy - -
      Bốp!
      thanh nhàng vang lên, đầu roi quẹt gương mặt của nàng, nhàng vẽ cái, liền đưa tới đường mặt.
      "Đau!"
      Lập tức thanh tỉnh lại, Bích Vân công chúa hô tiếng, vội vàng tay che gò má bị đầu roi đánh.
      "Công chúa"
      Lập tức, đám cung nữ xông tới. Nhưng là, Bích Vân công chúa tay đẩy các nàng ra.
      "Ngươi... Ngươi ràng cầm roi đánh bản cung?"
      mặt đau rát vẫn liên tục duy trì, nó cho nàng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Bích Vân công chúa mở to mắt, lại tựa hồ như thể tin được chính mình cao cao tại thượng nhưng cư nhiên bị nữ nhân bị nàng khinh bỉ quật.
      "Oa, Tứ tẩu ngươi rất lợi hại" Bên này, mắt thấy nàng đem roi quăng ra, lưu lại dấu vết mặt Bích Vân công chúa, Nam Vân công chúa mở to mắt kêu to.
      Hạ Mộng cười yếu ớt, ánh mắt nhu nhìn Bích Vân công chúa."Đúng, ta đánh ngươi ."
      "Ngươi... Ngươi..."
      thực tàn khốc bày ở trước mặt, nàng thể thừa nhận. Bích Vân công chúa lòng tràn đầy kinh ngạc, cả người lại tức giận tới mức phát run.
      "Ngươi... Tốt kẻ tiện nhân ngươi, ngươi dám đánh bản cung. Bản cung nhìn ngươi quả thực chán sống.Người đâu? Đem nữ nhân này trói lại cho bản cung, bản cung muốn đem nàng quật chết"
      "Trời. Tứ tẩu."
      "A, quất chết ta? Cũng phải xem chút ngươi có bản lĩnh này hay ?"
      Nghe vậy, Hạ Mộng chỉ là nhàng cười tiếng, lập tức đem tay vung lên, roi liền giống như có sinh mệnh, lập tức khua lại trong tay nàng. Đầu roi lần nữa đánh úp về phía Bích Vân công chúa bên kia, nhanh chóng đến gần.
      "A a a" Nhìn thấy vật này càng ngày càng đến gần mình, gương mặt Bích Vân công chúa lại bắt đầu đau rát. Vội vàng kêu to, nàng xoay người muốn chạy.
      Nhưng là, nàng ta thể thành công trốn chạy.
      Bởi vì đầu roi tập kích đên thân thể nàng. Nhưng phải là đánh vào mặt của nàng, mà là quấn lên cổ của nàng.
      Hơn nữa, cuốn vòng còn chưa đủ, liên tiếp cuốn thêm vài vòng, Hạ Mộng lại dùng lực kéo lại. Bích Vân công chúa liền đứng vững, chút hướng phía nghiêng về nàng.
      Sau đó, Hạ Mộng chỉ cần đem tay duỗi ra, liền đem nàng bắt vào trong tay, tay liên cầm lấy đỉnh cằm nàng - -
      "Ngươi , tại, rốt cuộc là ai đem ai quất chết?"

      ( Mèo : nữ vương nữ vương a )
      Last edited by a moderator: 3/8/14
      barbie1810 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiểu Bạch thỏ Vương phi : Ác bá Vương gia, cút!

      Chương 113 : nhàng thoát hiểm

      Edit : Tiểu Phong

      Beta : Mèo điên.
      "Ngươi... Lớn mật!"
      ngờ được, chính mình lại bị bắt ở trong tay nàng, Bích Vân công chúa bị dọa mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc. Nhưng là, thời khắc mấu chốt, nàng ta cũng vẫn quên nâng cao cằm, bày ra tư thế công chúa.
      Cung nữ thái giám khác chứng kiến, cũng liên tục ngừng tiến lên, đem các nàng bao bọc lại. người trong đó lại càng hắng giọng gào thét: "Minh vương phi, ngươi to gan, lại dám ép buộc công chúa Tây Tạng chúng ta. Nếu để Hoàng Thượng biết, ngươi có trăm cái mạng cũng đủ chết "
      " cách khác, các ngươi cũng sớm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho ta chết ?"
      Nghe vậy Hạ Mộng cười khẽ, nắm chặt roi.
      đám người rối rít sửng sốt.
      Mắt thấy có nhiều người như vậy ở bên mình, trong lòng Bích Vân công chúa sợ hãi cũng biến mất ít. Liền cắn răng cái, nghiêm nghị quát : "Minh vương phi, ngươi biết thức thời mau thả bản cung. Nếu , để chuyện này truyền tới chỗ phụ hoàng bản cung, ngươi nhất định chịu nổi"
      "Ha ha, mặc kệ ta tha hay tha ngươi, ta cũng chịu nổi . Nếu chuyện phát triển đến nước này, ngươi cũng có ý định buông tha ta, phải ?" lấy chuôi roi chống cằm của nàng, Hạ Mộng cười lạnh.
      Cằm Bích Vân công chúa bị cọ đến đau, khuôn mặt xinh đẹp nhắn cũng sít sao nhăn lại."Đây tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy phiền phức"
      "A, phải ?" Hạ Mộng cười, cổ tay nàng tay cũng lặng lẽ siết chặt, " như vậy, ta chết chắc rồi? như vậy, ngươi thử xem, nếu như ta kéo thêm vài người nữa , làm cho nàng cùng chết với ta, ngươinghĩ như thế nào? Dù sao vài người cùng chết, ta cũng vậy thiệt thòi, ngươi phải ?
      Bích Vân công chúa ngu ngốc, lập tức cũng liền suy nghĩ minh bạch.
      Vì vậy, thân thể của nàng ta run lên bần bật."Ngươi... Ngươi có lá gan này"
      " vậy chăng? Ngươi như vậy hiểu về ta?" Hạ Mộng cười, lặng lẽ đem môi tiến đến bên tai của nàng, nhàng thổi hơi.
      Bích Vân công chúa lại run cái.
      "Đương, đương nhiên! Ta... Ta chính là công chúa của nước ...."
      Chát!
      "A! Cứu mạng! Đau quá!"
      Dám tin? Hạ Mộng trước hết tiện tay, hung hăng quất vào bắp chân nàng. Bích Vân công chúa lập tức đau đến nước mắt đều chảy ra.
      " tại, công chúa, ngươi ta có dám hay ?" Lại đem chuôi roi chống tại cằm của nàng, nụ cười Hạ Mộng chưa từng biến mất.
      Sống lưng Bích Vân công chúa run lên . hồi cảm giác lạnh toát ngay lập tức lan tỏa toàn thân - - nàng ? Nữ nhân này, nếu như bị ép, nàng thực có thể cùng mình liều đến cá chết lưới rách?
      Những người khác trông thấy, sắc mặt cũng trắng nhợt.
      Nữ nhân sau bình phong bước vào."Tứ tẩu?" Thấy thế, nam vân công chúa lúc mới bắt đầu kinh ngạc giờ thanh tỉnh lại, "Ngươi đừng quá xúc động a.Chúng ta bây giờ cũng phải là ở Phượng Tường vương triều "
      "Ngươi ngươi ngươi... Minh vương phi, ngươi quá to gan?" Ngay sau đó, Vương Tú Lệ tay chân nhũn ra nhanh chóng chạy trở lại, tiếp tục cáo mượn oai hùm kêu to, "Ngươi tin hay , tại ta liền tìm người bẩm báo Hoàng Thượng, ngươi nhất định phải chết"
      "Tìm Hoàng Thượng các ngươi sao? Tốt!" nhàng cười tiếng, Hạ Mộng đẩy Bích Vân công chúa liền ra ngoài, "Ta cũng muốn tìm đây, chúng ta cùng "
      "Ngươi..." Nàng có ý gì? Tự chui đầu vào lưới tìm chết sao?
      Hạ Mộng lại nhàng quét mắt qua Nam Vân công chúa ở bên kia."Vân nhi, dẫn đường, tới hoàng cung bọn họ"
      "A... Được"
      Chỉ bị nàng liếc mắt qua cái, Nam Vân công chúa liền cảm giác được thân thể run lên bần bật. cổ lực lượng khổng lồ ở trong người căng phồng lên, tự chủ được liền muốn dựa theo phân phó của nàng làm.
      Cùng lúc đó, ở trong Hoàng cung, lão hoàng đế Kim Loan điện, cùng sứ giả các quốc gia ngồi đối diện chuyện với nhau, khí rất là hòa hợp. Nhưng là - -
      Bịch Bịch Bịch.
      "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Việc lớn rồi , đại xong."
      tên tiểu thái giám lăn vòng chạy vào, cơ hồ là gào lên.
      Vô cùng bất ngờ,Lão hoàng đế lập tức đứng dậy: "Chuyện gì mà náo loạn như thế?"
      "Công chúa... Bích Vân công chúa bị Minh vương phi củaPhượng Tường vương triều ép buộc, hướng hoàng cung chạy đến"
      Cái gì???
      Lời vừa ra, nhất thời làm cho trong lòng các sứ giả trong triều liên tục nổi sóng , mọi người rối rít đưa mắt nhìn đến người Hoàng Phủ Nam Ninh.
      Sớm nghe thấy ba chữ ‘ minh vương phi ’, Hoàng Phủ Nam Ninh liền căng thẳng, vội vàng đứng dậy quát khẽ: " thể nào"
      Sắc mặt Lão hoàng đế cũng nhanh chóng thay đổi ."Các nàng tại ở đâu?"
      "Ngay tại...Ngay tại bên ngoài, lập tức tới ngay"
      "Ô ô ô, phụ hoàng cứu mạng! Phụ hoàng mau tới cứu ta a!"
      Vừa dứt lời, liền nghe tiếng nữ nhân hoảng sợ kêu khóc truyền đến, đây phải là tiếng nữ nhi mến là ai? Lão hoàng đế lập tức tâm can đều đau, liên tục ngừng hướng cửa lớn chạy như điên.
      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chau mày, vội vàng từ chỗ ngồi ra.
      Rất nhanh, liền gặp Nam Vân công chúa dẫn đầu, Hạ Mộng tay kiềm chế bích Vân công chúa, tay còn cầm chuôi roi đẩy lấy cằm của nàng, hai nữ nhân cơ hồ là sít sao dính cùng chỗ. Tại phía sau các nàng còn theo rất nhiều cung nữ thái giám theo hầu bên cạnh Bích Vân công chúa, bất quá cước bộ của bọn họ chỉ đến cửa liền dừng lại.
      "Vân nhi?" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm cũng nhảy dựng lên "Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi cũng tới?"
      "Bích Vân?" Lão hoàng đế cũng bị dọa, ngay cả tiếng cũng thay đổi.
      Các ánh mắt cũng đồng loạt rơi vào người hai nữ nhân mới tiến vào - - tự nhiên, thân là người ép buộc Hạ Mộng đạt được chú ý càng nhiều.
      Chỉ là, khi mọi người đem chú ý đều rơi vào người của nàng, nàng lại chợt buông tay, phịch tiếng quỳ xuống đất: "Thần phụ gặp qua Tây Tạng quốc hoàng đế bệ hạ, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
      Tất cả mọi người đều ngây người .
      Nàng đây là diễn tuồng gì?
      Bích Vân công chúa cùng lão hoàng đế cũng ngơ ngác đứng ở đó , biết nữ nhân này vừa rồi còn hung hăng như vậy sao chỉ trong nháy mắt liền biến thành tiểu bạch thỏ nhu thuận rồi?
      Hoàng Phủ Nam Ninh phản ứng mau lẹ, vội vàng liền tới: "Ái phi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các ngươi vừa rồi... Đây là làm cái gì?"
      Lập tức ngẩng đầu, Hạ Mộng giọng : "Thần phụ tại ở chỗ này, là hướng Hoàng thượng ngài thỉnh tội . Thần phụ cũng là bất đắc dĩ, đánh Bích Vân công chúa hai roi, đường ép buộc nàng vào hoàng cung, là thần phụ đúng, điểm này, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
      "Oa!"
      Lời vừa ra, Bích Vân công chúa như sực tỉnh , vội vàng nước mắt giàn giụa, đầu chui vào lòng lão hoàng đế."Phụ hoàng, ngươi phải làm chủ cho ta a! Cái đồ tiện nhân này, nàng... Nàng đánh ta!"
      cái lên án, cái nhận tội, chuyện ràng như vậy, cần thẩm vấn . Chỉ là, ở đây sứ giả các quốc gia lại cũng khỏi nhướng mày- - đặc biệt là, khi nghe thấy miệng Bích Vân công chúa phun hai chữ ‘ tiện nhân ’, tâm lý bọn họ lại càng hướng về phía Hạ Mộng quỳ xuống đất chú ý nhiều hơn.
      Mà lão hoàng đế Tây Tạng , nhìn thấy nữ nhi của mình khóc lóc kể lể như vậy, thân là phụ thân tất nhiên là giận dữ."Minh vương phi, ngươi to gan. Dám ra tay với công chúa của trẫm, chẳng lẽ ngươi nghĩ nơi này là phượng Tường vương triều các ngươi sao?"
      "Hoàng Thượng, ngươi đừng vội tức giận, tiểu Vương cho rằng, chuyện có chút kỳ lạ." Hoàng Phủ Nam Ninh cũng vẻ mặt trầm, vội vàng liền kéo Hạ Mộng, "Ái phi, ngươi trước đứng lên, thành khai báo rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
      Hạ Mộng bất động, chỉ là ngẩng đầu lên : "Hoàng Thượng, thần phụ đúng là cả gan. Nhưng là, nếu như thần phụ làm như vậy, thần phụ khẳng định ngay cả cơ hội đến bên cạnh Hoàng Thượng giải oan cũng có. Thần phụ cũng muốn chết minh bạch như vậy"
      Nghe như thế, đám người lại hồi oanh động, ánh mắt của mọi người giữa nàng cùng Bích Vân công chúa trong lúc đó dao động, mọi người rất nhanh suy nghĩ minh bạch - - dù sao, Bích Vân công chúa của Tàng quốc say đắm Minh vương gia của Phượng Tường vương triều, cũng bởi vì mà cự tuyệt rất nhiều hoàng tử trẻ tuổi của các quốc gia cầu hôn, việc này tất cả mọi người có nghe thấy.
      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy, lập tức mâu quang tối sầm lại."Ái phi, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ai muốn ám hại ngươi?"
      Lão hoàng đế vừa nghe, mặt lại lên chút hoảng sợ."Minh vương phi, ngươi đừng lung tung! Ngươi ở Tây Tạng quốc của chúng ta tốt , chúng ta chiêu đãi ngươi tử tế, như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy?"
      "Hoàng Thượng, đối với an bài của người ta hết sức hài lòng. Nhưng là, có số việc, luôn ngờ trước được ." dịu dàng , Hạ Mộng đôi con ngươi hắc bạch phân minh thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của .
      Lão hoàng đế thế nhưng cảm thấy toàn thân run lên, tim đập khẩn trương, dám nhìn thẳng vào trong mắt nàng.
      Bất quá, Hạ Mộng tiếp tục : "Có lẽ thần phụ lời này hơi quá. Nhưng là, Hoàng Thượng, xin ngài trông nom công chúa của mình tốt . Chúng ta mới đến Tây Tạng hai ngày, ngày đầu tiên,nữ nhi của ngài liền tới dịch quán chúng ta, cứ phải cùng vương gia ôn chuyện. Mà hôm nay là ngày hôm sau, vương gia có ở dịch quán, nàng lại tìm thần phụ, nhất định phải cùng thần phụ liên lạc tình cảm, còn muốn cùng với thần phụ giống tỷ muội, cùng nhau hầu hạ vương gia. Chỉ là, thần phụ có mấy lời hợp nàng ý, nàng liền thay đổi sắc mặt, còn bắt đầu mở miệng uy hiếp. Mặc dù nàng chưa có hành động gì, nhưng là, tại ở Tây Tạng , thần phụ quen, bên cạnh chỉ có thể dựa vào vương gia. Nhưng là, vương gia cũng có rất nhiều chuyện phải làm, thể lúc nào cũng theo bảo hộ thần phụ, thần phụ thực sợ nếu là có mệnh hệ gì, kia nên làm thế nào cho phải? Cho nên, thay vì như thế, thần phụ bằng mạo hiểm phen, trước đem chuyện này hoàn toàn ra"
      xong lời này, nàng liền cúi đầu.
      Mà lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt toát ra hai đốm lửa giận.
      "Bích Vân công chúa, ngươi dịch quán tìm vương phi của bản vương làm gì?"
      "Ta..." Bích Vân công chúa bị ánh mắt của hù dọa mà run lên, liên tục ngừng trốn trong ngực lão hoàng đế, "Phụ hoàng cứu ta.Ta sợ!"
      Lão hoàng đế vội vàng đem nàng ôm sát."Minh vương gia, tại, chúng ta tới chuyện vương phi của ngươi đánh công chúa của ta, những chuyện khác sau cũng muộn."
      Hoàng Phủ Nam Ninh hô hấp dừng lại, vừa muốn gì, lại nghe Hạ Mộng lập tức tiếp - - "Tốt."
      Sau đó, liền thấy nàng lại động tay phải, đem roi trong tay giơ lên - -
      "A, phụ hoàng cứu mạng" Bích Vân công chúa theo bản năng mặt trắng bệch, tựa đầu vào trong ngực lão hoàng đế.
      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nhướng mày."Tiểu bạch thỏ?"
      Chát!
      Nhưng mà, roi rơi xuống, có rơi vào nơi khác, mà là nặng nề rơi cánh tay trái của Hạ Mộng.
      Ầm!
      Trong nội tâm run lên, những người ở chỗ này ngay lập tức đều trợn to hai mắt, cơ hồ thể tin được những gì chính mình thấy.
      Hạ Mộng lại trầm mặt, lần nữa huy động roi - -
      Chát!
      Cây roi lại nặng nề rơi vào cánh tay nàng.
      Sau đó, nàng mới để roi xuống ngẩng đầu lên: "Hoàng Thượng, thần phụ đánh công chúa hai roi. tại, thần phụ tự nhận hai roi, xem như trả nợ cho công chúa."
      xong , lại tiếp tục giơ cao roi - -
      Chát chát!
      Liên tục hai roi tiếp theo làm người ta sợ hết hồn hết vía, nàng lại cắn chặt răng, bất chấp sắc mặt trắng bệch, dùng sức nặn ra nụ cười: " Hai roi này, chính là hai roi lợi tức."
      Kim Loan điện to như vậy trong lúc đều yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều thẳng tắp rơi vào người của nàng, mặt mỗi người đều tràn ngập khiếp sợ, cơ hồ hô hấp đều đều ngừng lại.
      Cái tiểu nữ nhân này... Nàng, tàn nhẫn. Hơn nữa, hung ác đến mức để cho trong lòng nam nhân bọn họ đều run sợ.
      Nhưng là, lại biết, tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.
      "Hoàng Thượng." trán mồ hôi lạnh chảy xuống, Hạ Mộng tiếp tục cười, lần nữa giơ roi lên, "Nếu như bốn roi này còn chưa đủ làm cho công chúa giải hận, thần phụ nguyện ý lại đánh bốn roi , cho đến khi Hoàng Thượng cùng công chúa đều cảm thấy có thể hả giận mới thôi"
      , lại muốn đánh xuống.
      " cho phép!"
      Nhưng là, tay nâng đến chỗ cao nhất, bàn tay mạnh mẽ cầm chặt cổ tay của nàng.
      Hạ Mộng sững sờ, vội vàng ngẩng đầu."Vương gia?"
      Gương mặt tuấn tú trầm, Hoàng Phủ Nam Ninh tay lấy roi từ trong tay nàng cướp , nặng nề ném ra ngoài cửa.
      "Hoàng Thượng?" Lại quay đầu lại, đối với lão hoàng đế hành lễ, "Tiểu Vương vương phi đánh công chúa của quý quốc hai roi, tại trả bốn roi, đây là hoàn lại gấp bội, cũng nên đủ rồi ?"
      "A? Đủ rồi, đủ rồi." Phảng phất như tỉnh cơn mê, lão hoàng đế vội vàng gật đầu.
      "Nhưng là, chuyện này Hoàng Thượng tính toán gì hết chưa được, còn phải chờ Bích Vân công chúa gật đầu mới được " nhàng ôn nhu , Hạ Mộng nhìn nữ nhân núp ở trong ngực lão hoàng đế.
      Lão hoàng đế theo bản năng liền đem nữ nhi đẩy ra."Bích Vân, ngươi cứ "
      "Ta..."
      Bích Vân công chúa cắn môi, nhìn ánh mắt của nàng mang theo vài phần hoảng sợ. Nhưng là, trong lòng vẫn còn lại vài phần cam lòng.
      Hạ Mộng mặt liền lại lên nụ cười yếu ớt."Nếu như công chúa vẫn cảm thấy đủ giải hận, vậy cũng quan hệ. Ngài có thể tìm roi, tùy tiện đánh người thần roi. Chỉ cần, đánh xong, ngài bảo đảm về sau tuyệt đối làm cho thần phụ gặp mạo hiểm, chuyện tình ngài cùng vương gia các ngươi cũng tự mình giải quyết, kia là được rồi."
      "Tiểu bạch thỏ?"
      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt càng lúc càng khó coi.
      "Ngươi cái gì đó?" Ôm cánh tay của nàng, "Ngươi đứng lên. Ngươi bây giờ chính mình bị thương còn chưa đủ sao?Lại còn cho nàng ta đánh? Ngươi là chán sống hay sao?"
      "Đúng vậy. Tứ tẩu, ngươi đánh nàng hai roi kia bất quá là nhàng rơi xuống, chỉ để lại vết thương ,còn tỷ sao? Cánh tay phải trả giá. Tỷ chẳng lẽ biết đau hay sao?" Rốt cục, lần nữa bị kinh hãi Nam Vân công chúa tỉnh ngộ, liên tục ngừng mở miệng kêu to.
      Mà vừa nghe nàng như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt càng trầm.
      "Bích Vân công chúa, là như vậy sao?"
      "Ta..." Mới bị Hạ Mộng hù dọa cho gần chết, lại liên tiếp nhận được đe dọa từ người truyền tới, Bích Vân công chúa thân thể run run, theo bản năng chui vào trong lòng lão hoàng đế . (mèo : phụ tử luyến @_@ )
      Nhưng là trước mắt nhiều người như vậy, nghĩ coi như bao che nàng cũng thể làm quá rang được, lão hoàng đế cũng chỉ có thể đẩy đẩy nàng: "Bích Vân, ngươi mau nha, thực ra là như thế sao?"
      "Nàng... Nàng đánh roi thứ nhất là đánh phải là rất đau.Nhưng là, roi thứ hai, nàng thiếu chút nữa đem chân của ta đánh gãy"
      "Thế nhưng, ngươi bây giờ còn hoàn hảo vô khuyết đứng ở chỗ này, có thể chạy có thể chạy nhảy." Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng tiếp.
      Những người khác cũng nhanh chóng đưa mắt ném tại cặp chân của nàng.
      Bích Vân công chúa trong lúc gì. Nàng tại sao có thể cho mọi người, kỳ nàng cảm thấy bắp chân của mình trận đau nhức. Nhưng là, trước mặt mọi người, chính mình đường đường lại là công chúa, nàng cũng thể vì chứng minh trong sạch của mình, mà vén lên váy cho nhiều người như vậy xem a.
      " lại, cho dù roi thứ hai Tứ tẩu là đánh hơi nặng. Nhưng là, nàng tự mình đánh mình bốn roi kia, chỉ sợ mỗi roi rơi vào tay cũng ? Bốn roi chống đỡ cây roi, cũng nên đủ rồi." Hừ tiếng, nam vân công chúa từ nãy lên tiếng.
      Ừ. Ở đây những khách nhân rối rít gật đầu bày tỏ đồng ý.
      Vì vậy, lão hoàng đế cùng bích Vân công chúa hai người vô lực .
      "Bích Vân, như vậy, minh vương phi bày tỏ lỗi lầm của nàng, thành khẩn nhận sai, chuyện này cứ quyết định như vậy " điệu phát ra từ đỉnh đầu , lão hoàng đế giọng .
      "Ta..." Bích Vân công chúa khẳng định vẫn có vài phần cam lòng.
      Lão hoàng đế vội vàng lại đẩy đẩy nàng."Bích Vân?"
      "Được rồi" Cũng biết trường hợp bây giờ cho phép chính mình quá mức kiêu căng, bích Vân công chúa đành phải gật đầu, "Vậy quên "
      "Đa tạ bích Vân công chúa" Hạ Mộng vội vàng hướng nàng hành lễ.
      Bích Vân công chúa vui trừng mắt nhìn nàng, quay đầu chỗ khác.
      Mặc dù động tác của nàng ta rất nhanh, nhưng những người ở đại điện cũng phải người bình thường. Cho nên, mọi người cũng đều để ý biểu của nàng , khóe miệng cũng dần dần lên tia cười lạnh.
      Hạ Mộng lại tiếp tục ôn nhu cười."Bích Vân công chúa, ta biết ngươi thích vương gia nhiều năm. Nhưng là, thực xin lỗi, chuyện giữa ngươi cùng vương gia, ta biết. tại, ngươi thích vương gia như vậy, ta tự biết cũng ngăn cản được, vậy ngươi cứ tiếp tục thích ? đời này, nhiềungười giống ta cũng thích , cũng vẫn có thể xem là chuyện tốt. Thậm chí, nếu như ngươi muốn gả cho vương gia, kia cũng thành vấn đề. Chỉ cần vương gia đáp ứng, ta cam nguyện nhượng xuất vị trí chính phi cho ngươi. Ngươi xuất thân so với ta cao quý hơn, ta cho tới bây giờ cũng dám ở đầu ngươi ."
      "Ngươi..."
      Nàng như thế nào đột nhiên đổi giọng rồi? Bích Vân công chúa sững sờ, trợn to mắt nhìn nàng.
      Hạ Mộng lập tức mở to mắt .
      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe thấy vậy, lại lập tức lại sắc mặt mãnh liệt chìm xuống."Ái phi, ngươi bớt những chuyện này . Bản vương sớm qua, nữ nhân chính là phiền toái. Đời này, bản vương chỉ cưới mình ngươi cũng đủ rồi. Nếu là nhiều hơn, các ngươi muốn cho bản vương tốt sống qua ngày sao?"
      Lời vừa ra, liền thấy sắc mặt Bích Vân công chúa đại biến.
      Hạ Mộng vội vàng lại ngẩng đầu."Vương gia, làm sao ngươi có thể như vậy.Khó có được bích Vân công chúa đối với ngươi tấm chân tình, còn thích ngươi nhiều năm như vậy - - "
      "Vậy như thế nào? Tại Phượng Tường vương triều chúng ta, còn có Tuyết Y biểu muội cũng giống vậy thích bản vương hơn mười năm đây. So với nàng ta còn dài hơn,chẳng lẽ bởi vì như vậy ta cũng phải thu vào phủ, vương phủ cũng phải thiện đường, thu nhiều nữ nhân như vậy làm cái gì? Đánh nhau sao?

      Phụt!

      Nghe được lời ấy, trong đám người lại bộc phát ra hồi cười vang.

      Bích Vân công chúa kiềm chế được, vội vàng nức nở nghẹn ngào tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài.

      "Bích Vân. Bích Vân!"

      Lão hoàng đế tự nhiên là đau lòng, liên tục ngừng kêu. Gọi trở về, liền vội vàng hướng cung nữ thái giám ở cửa : "Còn mau đuổi theo"

      "Dạ " đám cung nữ thái giám vội vàng liền chạy ra ngoài.

      Hạ Mộng vội vàng cũng đẩy đẩy Hoàng Phủ Nam Ninh."Vương gia, lời này của ngươi là quá đáng. Hay là nhanh khuyên nhủ công chúa ? Nếu nàng thương tâm chết "

      "Nếu như bản vương khuyên, đó mới giải thích bản vương đối với nàng vẫn còn dứt, lại làm nàng sinh ra ý nghĩ nên có. Thay vì như vậy, bằng ." Hừ tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh hướng lão hoàng đế hành lễ, "Hoàng Thượng, xin thứ cho tiểu Vương vô lễ."

      Có thể cái gì đây? Người ta cũng tỏ thái độ. Lão hoàng đế khóc ra nước mắt, lại cũng chỉ có thể giả bộ vẻ mặt rộng lượng: "Minh vương phi cần tự trách, vốn chính là Bích Vân nàng kiêu căng .Về sau trẫm nhất định dạy bảo nàng tốt."

      Là dạy bảo, phải là dạy dỗ. Có thể thấy được vị phụ thân này thương nữ nhi đến trình độ nào. Hạ Mộng cúi đầu cười yếu ớt.

      "Hoàng Thượng, hôm nay là thần phụ đúng. Mạo phạm hoàng thượng, còn chọc cho Bích Vân công chúa tức giận, hết thảy đều là thần phụ sai, kính xin Hoàng Thượng ngài trách phạt." Cười đủ, nàng lại chân thành tiến lên, dịu dàng như thế.

      ngược lại nghĩ hung hăng trừng phạt nàng phen vì nữ nhi bảo bối của mình báo thù. Nhưng là, ngay trước mặt nhiều sứ giả các nước như vậy, hơn nữa ràng bây giờ là nữ nhi của mình chiếm được lợi thế, khẳng định thể nổi trận lôi đình. Lão hoàng đế cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười khó coi: " có gì, minh vương phi ngươi suy nghĩ nhiều quá, kỳ căn bản có gì ."

      " như vậy, tình hôm nay trôi qua rồi, về sau tất cả mọi người nhắc lại?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng giọng .

      Lão hoàng đế lại bị hỏi khó .

      Về sau đề cập nữa sao? Đừng muốn, Bích Vân công chúa khẳng định cũng muốn từ bỏ ý định ?

      Nhưng là, thể , nữ nhân này chọn thời điểm tốt. Trước nhiều ánh mắt như vậy, ngoại trừ gật đầu cho nàng câu trả lời khẳng định, cũng thể làm gì khác.

      Mà Hạ Mộng, sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, nàng cũng rốt cục thoải mái cười ."Hoàng Thượng ngài quả nhiên rộng lượng, thần phụ bội phục thôi"

      Lão hoàng đế tại cũng chỉ có thể cười khổ.

      Nhìn lại chút bên kia, tình chấm dứt, thân thể Hạ Mộng lập tức mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng nam nhân phía sau.

      "Ái phi! Ngươi làm sao vậy?" tay ôm lấy nàng, mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lên thần sắc lo lắng.

      "Vương gia, ta... Ta đau" khuôn mặt nhắn là mảnh trắng bệch, Hạ Mộng nắm chặt tay của khẽ gọi.
      Hoàng Phủ Nam Ninh liền ôm chặt nàng."Đau sao sớm. Nhanh lên, chúng ta trở về" Liền ôm nàng lên, đối với lão hoàng đế gật gật đầu, "Hoàng Thượng, chúng ta còn có việc, cáo từ trước"
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    4. Migo Nguyễn

      Migo Nguyễn New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Truyện hoàn chưa bạn?

    5. Linh Noopy

      Linh Noopy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      Này là xong rồi á hả? aaaa, k chịu đâu. Sao hoàn dở chừng zậy? :-(((((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :