1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93: Ngươi trốn ta đuổi theo.
      Edit: Hương Nguyễn.




      Bị giam tại dịch quán trong nhiều ngày như vậy, vất vã ra khỏi chỗ này. Đương hít thở khí mát mẻ sau khi ra ngoài, Hạ Mộng thở dài hơi, thần kinh khẩn trương buông lỏng chút.

      có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn kiên trì nguyên tắc cùng nàng cùng tiến cùng xuất, thậm chí ngay cả ngựa cũng cưỡi, biến thành cùng nàng ngồi chung xe ngựa. Mà Lý Như Phong, cũng mặt dày mày dạn bu theo, phải cứ cùng bọn họ cùng nhau hành động.

      Là sợ nàng đoạt bằng hữu tốt của sao? Hạ Mộng rất ác nghĩ tới.

      " Vương phi."

      Được rồi! Có lẽ là ánh mắt liếc trộm bọn họ có điểm là tà ác, nàng bị bắt gặp hết.

      Lập tức ngẩng mặt, Hạ Mộng nhìn sang: " Tướng gia, làm sao vậy?"

      " Vương phi, những ngày qua, ta có hỏi chút tên quan đảm nhiệm điển tịch những năm này, trong đó có mười hai vị đại nhân họ Hạ. Nhưng là, trong đó vị nào có thể có thân phận phù hợp với người bây giờ."

      " Phải ?" Sớm biết rằng từ chỗ này ra tay. Hạ Mộng cười nhạt tiếng, " Ta chưa bao giờ  qua  gia phụ xuất thân làm "

      Lý Như Phong trong lúc như đớ lưỡi.

      Rất tốt. Nữ nhân này, nàng lại thành công thắng lần.

      " Như vậy, xin hỏi vương phi gia phụ ngài làm gì và xuất thân từ đâu?"

      Muốn biết sao? Hạ Mộng lạnh nhạt nhìn xem , chính là .

      " Thở dài- -"

      Đây là chỗ tiểu tốt nào ? Cái trấn này lớn, ra khỏi dịch quán, mới bao lâu, xe ngựa liền dừng lại. Cho nên, Lý Như Phong còn chưa kịp ép hỏi, thanh phu xe từ bên ngoài truyền đến: " Vương gia, đến Hạ phủ!"

      Hoàng Phủ Nam Ninh tự nhiên là đối với mấy cái chuyện bát quái này có hứng thú, liền dẫn đầu : " Tiểu bạch thỏ, thôi!"

      " Vâng." Vội vàng đáp lời, Hạ Mộng đứng dậy, lại quay đầu hướng Lý Như Phong lạnh lùng cười tiếng- - có bản lĩnh ngươi tiếp tục tra ! nương ta chờ!

      Lý Như Phong khóe miệng vừa kéo.

      Còn lòng tốt của ngươi! Hôm nay, ta nhớ kỹ?

      Lục tục ra xe ngựa, liền nhìn thấy tòa trạch viện to đứng sừng sửng ở trước mắt,Cửa sân phía treo khối bảng hiệu, tấm bảng viết" Hạ Phủ" hai chữ to.

      " cái phủ đệ nguy nga . Vương phi, xem ra,vị phụ thân qua đời kia của người của cải rất nhiều !" Lập tức, Lý Như Phong vừa cười.

      Hạ Mộng đáp lại là hừ tiếng- - đương nhiên nhiều. Đây chính  là lúc trước nàng đem theo bạc từ trong vương phủ đem ra, có thể nhiều sao? Thiếu chút nữa là đau chết nàng?

      Bất quá, ngoài mặt, nàng cũng chỉ biết tiếp tục đôi mắt đẫm lệ sương mù, căn bản là lười phải quản khỉ gió, liền vội vàng nhấc  vấy chạy vào cửa - - " Tình nhi? Muội ở đâu? Tình nhi?"

      " Vương phi, chậm chút!"

      Theo sát ở sau lưng nàng, Xuân Linh kêu to đuổi tới.

      " Tiểu bạch thỏ?" Vừa thấy như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nhảy qua bước chân lớn truy cản kịp lúc.

      Lý Như Phong khóe miệng xé ra: " Vương gia, chờ ta chút!" Cũng liền đuổi theo.

      Bất quá, dù sao cũng là mới đến, hai người bọn họ đối với địa thế của nơi này cũng quen thuộc bằng Hạ Mộng cùng Xuân Linh. theo phía sau các nàng, mắt thấy các nàng quen cửa quen nẻo ở cái nơi này tới lui, thoàng cái liền bỏ qua bọn họ xa. Hoàng Phủ Nam Ninh muốn đuổi theo, nhưng luôn phát phía trước có chướng ngại, làm cho thi triển ra quyền cước.

      vất vả, theo các nàng rẽ ngang rẽ dọc, vòng qua hậu viện, tựa hồ là nơi vườn hoa! Trước mắt chợt lóe, người thấy.

      Trong nội tâm thoàng cái hoảng loạn lên.

      " Tiểu bạch thỏ? Tiểu bạch thỏ?" Vội vàng lớn tiếng kêu, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

      " Vương gia!"

      Thấy thế, Lý Như Phong tim cũng căng thẳng, đuổi theo.

      Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy ra: " Tiểu bạch thỏ đâu? Tránh ra cho ta tìm!"

      " Vâng!" Liền vội vàng gật đầu, Lý Như Phong lại vung tay lên, " Nhanh lên, hai người ra giữ cửa, những người khác ở chỗ này kỷ tìm xem, nhất định phải đem Minh vương phi tìm cho ra!"

      " Dạ!"

      Mọi người lĩnh mệnh, động tác nhanh chóng đứng lên.

      Nhưng là, trong ánh sáng của mặt trời, sắc màu rực rỡ trong hoa viên, trừ bọn họ nhiều đại nam nhân  như vậy, nơi này cũng chỉ còn lại cây cỏ hoa lá. Ngoài ra còn ai khác, cũng có phát nữa thân ảnh hai người chủ tớ Hạ Mộng.

      Hai người kia, lại ở dưới mắt của bọn họ biến mất.

      ===== ta là hai tỷ muội ước hẹn chạy trốn đường ranh giới========

      " Ha ha ha! Thân ái, tớ  biết là cậu nhất định làm được!"

      Nữa cái thời gian sau, trong khách sạn ở trấn của Giang Nam,ở Hạ phủ trong hậu hoa viên biến mất mà Hạ Mộng đột nhiên xuất ở nơi này. Cùng nàng sít sao ôm nhau, đương nhiên đó là Tô Tiểu Tình lúc trước cùng nàng cùng nhau chạy ra khỏi kinh thành. Bất quá, tại nàng đổi tên gọi Hạ Tình.

      " Đương nhiên." Đắc ý gật đầu, Hạ Mộng khóe miệng cao cao khơi mào, " Hai con người kia nghĩ vây khốn tớ? có cửa đâu? Tớ là như vậy ngoan ngoãn nghe lời bọn họ sao?"

      " Chính là! Người nào biết, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, căn bản có bất kỳ người nào có thể cản lại được!" Liền vội vàng gật đầu, Hạ Tình dùng sức ôm nàng, " Thân ái, tớ là càng ngày càng sùng bái cậu!"

      " Làm trò. tại, chúng ta hay là nắm chắc lúc này nghĩ ra cái kế hoạch mới !" Ôn chuyện cũng đủ rồi, vội vàng đẩy nàng ra, Hạ Mộng trầm giọng .

      Hạ Tình mở to mắt; " Còn muốn kế hoạch gì? Chúng ta phải là trốn ra được sao?"

      " Bây giờ trốn ra được. Nhưng cậu cho rằng, chỉ bằng cái tên Khủng Long Bảo Chúa chết tiệt kia, còn có bên cạnh vị quân sư quạt mo kia, bọn họ dễ dàng buông tha như vậy sao? Kế tiếp, bọn họ nhất định lật đổ khắp cả trấn này để tìm kiếm chúng ta. Tìm được người, thề bỏ qua!"

      Đúng rồi! Nàng như thế nào lại quên chuyện này! Hạ Tình lập tức tỉnh ngộ, mặt lập tức lên vẻ khẩn trương: " Thân ái, vậy làm sao bây giờ?"

      " Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn lại!" Hạ Mộng thế nhưng lại lơ đễnh cười, nắm chặt cổ tay của nàng, " Cậu nghe tớ, tớ có biện pháp làm cho chúng ta thoát hiểm."

      " Ừ!" Hạ Tình dùng sức gật đầu, đối với nàng hoàn toàn giao phó tín nhiệm.

      Bạn tốt đoàn tụ, các nàng bên này tất nhiên là vui vẻ hòa thuận. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh, lại sớm điên rồi.

      Rào rào, răng rắc?

      " Phế vật! Khốn kiếp! Đồ vô dụng!"

      Nương theo tiếng vang các loại đồ đập xuống đất, cùng với tức giận hề che lấp miệng chửi ầm lên, Trong phòng của Hạ gia, cái người tựa như điên vậy từ lúc trở về, bắt được cái gì dùng lực đập tới.

      Nơi cửa, Lý Như Phong đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn xem hành vi điên cuồng của , lại chậm chạp chưa có lên khuyên.

      " Tướng gia." Người bên cạnh giọng kêu, " Vương gia cũng như vậy, ngài tại sao khuyên nhủ? Bình thường vương gia phải rất nghe lời người sao?"

      " cần, vương gia tai trong lòng rất tức giận, để cho ngài ấy tốt phát tiết chút, đến cùng chịu khổ đều là chúng ta." Lắc đầu, Lý Như Phong lạnh nhạt , nhưng trong lòng lại khẽ - - đâu có ngốc mà lên trước chịu chết!
      barbie1810 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93 : Ngươi trốn ta đuổi theo.
      Edit: Hương Nguyễn.


      Chẳng lẽ bọn họ quên, hôm nay là chủ động đề nghị để cho Hạ Mộng trở về Hạ phủ tìm người à? tại tốt rồi, người kia tìm được, bọn họ ngược lại còn đem người cho lạc mất! Này còn là chuyện ngoài ý muốn đây! Hoàng Phủ Nam Ninh có vào lúc này bắt lấy , đen đè xuống đất đánh cho đau nhức cũng là đạt đến trình độ nào đó, mới hồ đồ chủ động lên đâu, làm cho nhớ tới chuyện củ, sau đó tự dưng lại đòi ăn khổ?

      Nghĩ tới đây, nhìn lại chút cái người kia tựa hồ phát tiết còn chưa đủ, xoay người: " Người ra ngoài trở về chưa?"

      " trở lại được lúc."

      " Tốt, để cho bọn họ tới gặp ta."

      " Vâng."

      qua bao lâu, Lý Nam Phong bỏ qua Hoàng Phủ Nam Ninh nổi điên, ra phía ngoài trống trải.

      " Tướng gia?" Bốn năm tên nam tử người mặc khôi giáp gối quỳ xuống đất trước mặt , mực cung kính kêu lên.

      " Ta kêu các ngươi ra ngoài bốn phía lục soát, kết quả như thế nào?"

      Mọi người rối rít cuốii đầu: " Thuộc hạ vô năng. Tra hết tất cả khách sạn cùng tửu lâu nơi này, cũng có phát tung tích của Minh vương phi!"

      "Phải ?" Đối với kết quả như vậy trong lòng sớm biết được, Lý Như Phong chỉ là khóe miêng xé ra, " Vậy các ngươi liền chia nhau ra tìm ! tại, chỉ là khách sạn cùng tửu quán, còn có các cửa hàng, cùng với phố lớn ngõ , ta đều muốn tra tìm lần, tuyệt đối thể để các nàng dẽ dàng trốn thoát, biết ?"

      " Vâng!"

      " Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài!"

      " Tướng gia, ngài muốn đâu?"

      " Cửa thành." Lý Như Phong .

      Nếu là có đoán sai, sau khi trốn vài ngày, các nàng phải vào lúc này rời thôi. Mà cách rời ... Ngoại trừ cửa thành, còn lựa chọn.

      điểm này, coi như là đối với Hoàng Phủ Nam Ninh bồi tôi ! Chờ bắt được người, trở về hướng tạ tội.

      Lại quay đầu lại, xem chút người bên trong kia, nhàng lắc đầu: " Xem chừng vương gia. khi có chuyện gì, lập tức phái người cho ta biết."

      " Vâng!"

      ======= ta là Bát Tiên quá hải các hiền thần thông đường ranh giới=====

      Nhoàng cái, bốn năm ngày trôi qua, vô luận người của Hoàng Phủ Nam Ninh cố gắng thế nào, cơ hồ đều đem trấn Giang Nam này cho lật ra ngược đáy lên trời, bọn họ vẫn thể nào phát ra tung tích đám người Hạ Mộng, cũng có tìm được ra dấu hiệu các nàng xuất hành. lúc ngày ngày trôi qua, bọn họ khỏi hoài nghi - - nàng vẫn còn ở nơi này sao?

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, tại Hạ phủ sau khi đem tất cả cái gì có thể đập phá đều đập phá lần, lại dấn thân vào các loại rựơu, mỗi ngày uống đến say mèm. Lý Như Phong lần này cũng dám lại khuyên.

      Bộ Nhu Nhi?

      Nhưng là, mỗi ngày, ít nhất phải ở trong lòng thóa mạ mười lần.

      Tốt nữ nhân ngươi nhẫn tâm! Giảo hoạt, giỏi về ngụy trang, còn có thể quyết tuyệt như thế! Cúng ta đều là bị ngươi hại cho khổ!

      " Thở  dài - -"

      nghĩ ngợi, lại chiếc xe ngựa bị thị vệ ngăn ở cửa.

      " Đây là xe ngựa nhà ai? Muốn đâu? Làm gì?"

      Lập tức, màn xe vén lên, tiểu nương cách ăn mặc như nha hoàn nhảy ra ngoài." Vị đại ca này, chúng ta là người của Vương gia, đây là tiểu thư nhà ta. Hôm nay phải là mười lăm sao? Nàng muốn miếu dâng hương, vì lão gia  phu nhân cầu phúc."

      Lại là cầu phúc dâng hương?

      Nghe thế, Lý Như Phong trong nội tâm chấn động, vội vàng tới.

      " Tướng gia?" Thị vệ giữ cửa lập tức đối với ôm quyền hành lễn.

      Vừa nghe như thế, tiểu nha hoàn cũng vội vàng quỳ xuống đất: " Tham kiến tướng gia!"

      " Đứng lên !" Lý Như Phong khoát tay .

      " Đa tạ tướng gia." Này mới đứng dậy, tiểu nha hoàn cũng như cũ đầu vẫn cúi xuống.

      "Vị trong này, là Vương gia tiểu thư?" Xem chút xe ngựa bên kia, Lý Như Phong trầm giọng hỏi.

      " Đúng vậy!" Tiểu nha hoàn vội vàng gật đầu.

      " Các ngươi lấy cái gì để chứng minh?"

      " Cái này..." Tiểu nha hoàn làm khó. " Tướng gia, tiểu thư nhà ta chính là tiểu thư nhà ta, làm sao có thể chứng minh? Nếu , ngài chờ chúng ta dânh hương trở lại, chúng ta mời ngài cùng vào trong phủ chúng ta uống chén trà, dùng cái này chứng minh, ngài ngĩ như thế nào?"

      " Đây chẳng phải là quá phiền toái sao?" Lý Như Phong phiến môi khẽ cười, " Bản quan có biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất. bằng, để cho Vương tiểu thư vén rèm xe lên, cho hạ quan nhìn chút, ngươi xem coi như thế nào?"

      " Như vậy sao được!" Vừa nghe lời này, tiểu nha hoàn liền vội vàng lắc đầu, " Tướng gia, tiểu thư nhà ta như thế nào cũng là tiểu thư khuê các, từ trước tới nay ra cổng trước bước cổng trong, ngài bây giờ lại đề xuất cầu này, đây là đem mặt mũi của tiểu thư nhà ta để ở chỗ nào a?"

      " Nếu như , làm như thế nào để xác định được thân phận chân của tiểu thư nhà ngươi đây?" Lý Như Phong cười nhạt, vì lời của nàng mà thay đổi chút nào.

      " Tướng gia - - "

      " Tiểu Đào, thôi." Tiểu nha hoàn còn muốn điều gì, trong xe ngựa lại truyền đến tiếng kêu gọi trầm thấp.

      " Tiểu thư!" Tiểu nha hoàn vội vàng xoay người sang chỗ khác.

      " Nếu tướng gia muốn gặp ta, vậy hãy để cho gặp ! Dù sao,điều này cũng có thể là ta đời này có cơ hội lần duy nhất cùng đương kim tướng gia gặp mặt đây!" Nhu hòa tiếng từ trong miệng truyền đến. Làn điệu vội chậm, mặc dù có chút phẫn nộ nhưng vẫn bảo trì thái đọ hòa khí, đích xác là những tính cách tốt đẹp  được nuôi dạy mà tiểu thư khuê các nên có.

      Lý Như Phong khóe miệng nhếch lên cái cười: " Vậy đa tạ Vương tiểu thư."

      " Tướng gia cần phải khách khí." Tiếng nhu hòa tiếp tục từ bên trong truyền ra, " Tiểu Hồng, vén rèm xe lên."

      " Vâng."

      Sau khắc, màn xe bị vén lên góc, hai cái tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu hồng đào, cùng với người mặc cẩm y hoa phục, búi tóc chải rất tinh xảo,  gương mặt thiếu nữ xinh đẹp xuất trước mắt.

      Sau khi nhìn thấy người đối diện xe ngựa đó, nàng ràng hung hăng sửng sốt chút: " Ngươi... Chính là đương kim tướng gia?"

      phải là nàng.

      Sau khi nhìn thấy người này, Lý Như Phong tâm lại nằng nặng rơi xuống.

      Vội vàng cúi đầu, đối với nàng ôm quyền thi lễ: " Đúng là tại hạ. Vừa rồi tại hạ có chỗ đường đột, mạo phạm tiểu thư, kính xin tiểu thư thứ lỗi."

      " có, có gì." Liền vội vàng lắc đầu. Tại nhìn thấy hé ra khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sau đó phát giác được hơi thở cao quý người , Vương tiểu thư sớm, vội vàng lắc đầu cười ngây ngô.

      Nếu nơi này có người muốn tìm, Lý Như Phong liền hề muốn lưu lại, đơn giản lại đối với nàng hành lễ, xoay người tránh .

      Nhưng là, Vương tiểu thư lại tựa hồ như còn lưu luyến.

      " Tướng gia - - "

      " Tiểu thư?" Nhưng lập tức, tiểu nha hoàn đem nàng đè xuống, " Chúng ta còn phải ra khỏi thành để dâng hương !"

      " A, được rồi!"

      Vì vậy, nàng ngoan ngoãn rụt trở về. Tiểu nha hoàn dưới xe ngựa cũng vội vàng leo lên lại, mọi người để rèm xuống, phu xe hất roi lên, xe lảo đảo, chạy nhanh ra khỏi cửa thành.

      Giống như có cái gì đúng.

      Sau khi bọn họ ở trước mắt rời khỏi, Lý Như Phong nhướng mày, đột nhiên loại dự cảm xấu ập vào trong lòng.

      Vì cái gì, cảm giác mình giống như làm sai điều gì?

      Vừa rồi, vị Vương tiểu thư kia, ba người nha hoàn kia... Vị tiểu thư kia là vị tiểu thư hàng giá , điểm này có thể khẳng định. Nhưng là, ba người nha hoàn kia...

      Đúng rồi!

      Mới phát , sau khi nhìn thấy , trong các nàng thế nhưng có hai người cũng có biểu quá mức kinh ngạc! Nên biết, nếu người bình thường nhìn thấy , sau đó trông thấy dung mạo của , bọn họ - - nhất là nữ nhân - - cũng ngây ngốc rất lâu, tựa như vừa rồi đồng dạng với vị Vương tiểu thư kia. Nhưng là, hai nha hoàn kia, các nàng nhưng có biểu phương diện này?

      Nếu là kiến thức rộng rãi, vậy cũng nên là tiểu thư thấy được nhiều mới đúng. Như thế nào tại, hai nha hoàn các nàng biểu so với tiểu thư còn trấn định hơn! Đây cũng quá bất thường rồi!

      Nhất định là có vấn đề!

      Nghĩ tới đây, trong lòng của trầm xuống, lại lo lắng.

      Liền tranh thủ bên dắt lấy con ngựa đến: " Các ngươi ở chỗ này tiếp tục kiểm tra, Như Phong Như Vũ, các ngươi theo ta!"

      " Vâng!"

      Sau đó, ba người liền nhảy lên lưng ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, dùng sức hướng ngoài thành vội vã .

      Mà lúc này,ở địa phương cách ngoài thành ước chừng dậm xa, chỗ đó có ngã ba đường.

      Vừa rồi mới qua cửa thành chiếc xe ngựa kia dĩ nhiên dừng lại ở chỗ này, ba nữ nhân vây tại chỗ, xì xào bàn tán.

      Vương tiểu thư, cam ơn tiểu thư. Đây là trâm phượng, ta đáp ứng tạ cho người, người cầm !" Ba tiểu nha hoàn đều nhảy xuống ngựa, vác lưng cái túi y phục, tiện tay liền từ trong bọc quần áo lấy ra cây trâm phượng ánh vàng rực rỡ nhét vào trong tay Vương tiểu thư.

      Đương lúc ngẩng đầu lên, cẩn thận xem,   phải là Hạ Mộng chứ là ai?

      Nhìn thấy trâm phượng khảm nạn ru-bi xinh đẹp, Vương tiểu thư con mắt đều cười híp. Liền tranh thủ tiếp nhận đồ: " Hạ tiểu thư, nàng là quá khách khí rồi!"

      " có việc gì, nàng giúp chúng ta việc lớn như vậy, cám ơn nàng là cần phải vậy." Cúi đầu cười, Hạ Mộng kéo tay Hạ Tình, " như vậy, chúng ta liền từ biệt vậy."

      " Ừ." Liền vội vàng gật đầu, nhưng Vương tiểu thư nhịn được lại muốn hỏi, " Hạ tiểu thư, nàng tại sao phải rời như vậy?"
      barbie1810 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93: Ngươi trốn ta đuổi theo.
      Edit: Hương Nguyễn.


      Hạ Mộng cười khẽ: " Vương tiểu thư, tin tưởng ta, đối với cái kiện này, nàng biết càng ít càng tốt."

      Vương tiểu thư sững sờ." nương là có ý gì?"

      Hạ Mộng lại thêm lời, vội vàng kéo Hạ Tìng lên: " Chúng ta !" Liền chọn con đường, đường nhanh chóng rời .

      Lưu lại Vương tiểu thư mình, tay cầm kim trâm, vẻ mặt hiểu suy nghĩ hồi lâu.

      " Gía! Gía!"

      vất vả, dự định bỏ xuống hết thảy trở về xe ngựa. Nhưng lại chưa được bao lâu, lại nghe tiếng vó ngựa bay nhanh truyền đến. Tiện đà, xe ngựa của bọn họ bị người cản lại.

      " Vương tiểu thư, xin dừng bước!"

      " Thở dài - -" phu xe vội vàng đem xe ngựa dừng lại.

      " Lý tướng gia!"

      Nghe được thanh , Vương tiểu thư trong nội tâm hồi kích động, liên tục ngừng vén rèm lên.

      tìm nàng? thế nhưng tìm đến nàng?

      Đương vén rèm lên cái chớp mắt, Lý Như Phong từ lưng ngựa nhảy xuống, cái bước nhanh từ xa tới, ánh mắt của lại chỉ ở người của nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong xe ngựa. Tìm kiếm hồi lâu, cũng phát nơi này chỉ còn lại tiểu nha hoàn, mặt của trầm xuống: ' Còn hai người nữa đâu?"

      " Ách, các nàng..."

      " Các nàng đâu?" Lập tức ngẩng đầu, Lý Như Phong lạnh giọng quát hỏi.

      tại, mâu quang lãnh, sắc mặt trầm. Chỉ là mắt nhìn sang, liền phản phất dường như muốn đem nàng cho bầm thây vạn đoạn, Vương tiểu thư thân thể nhịn được run lên, cảm giác lạnh lẽo vô tận chạm mặt mà đến. Người nam nhân này, thực là người nhã nhặn tuấn mỹ vừa rồi kia, vẫn còn ở đối với nàng nhàng cười Lý tướng gia sao?

      Nhưng mà, cũng có bao nhiêu kiên nhẫn để cho ý tưởng của nàng lúc đông lúc tay, Lý Như Phong thanh trở nên càng lạnh hơn: " mau, các nàng đâu?"

      " Tướng gia, người dọa hỏng tiểu thư nhà ta - - "

      ' Chuyện liên quan ngươi, qua bên!" tay túm lấy cái nha hoàn này xuống xe ngựa, Lý Như Phong nhảy lên, " nhanh chút!"

      " Các nàng... Các nàng..."

      " Ừ!"

      "Các nàng cùng ta tại ngã ba tách ra, hướng bên kia!" Tay chân đều nhịn được lạnh cả người, Vương tiểu thư vội vàng chỉ hướng con đường lúc nảy các nàng chia tay cùng mình.

      Lý Như Phong ngẩn ra, lập tức cắn răng - -  Bộ Nhu Nhi nàng ta, là nàng ta!

      Vội vàng từ xe ngựa nhảy xuống, phi thân lên ngựa: " !"

      " Tiểu thư!"

      Lúc này, nha hoàn cũng mới dám lớn tiếng kêu, lần nữa leo lên xe ngựa.

      " A, làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết!" Mà Vương tiểu thư, nàng cũng sớm bị dọa làm cho hoa dung thất sắc, hai tay gắt gao che ngực, " Vị tướng gia này, như thế nào chút cũng giống trong truyền thuyết vẻ mặt ôn hòa! Ta thiếu chút nữa bị hù cho chết!"

      Khó trách Hạ tiểu thư các nàng muốn tìm cách thoát ! Đổi lại là nàng, nàng cũng chịu nổi a!

      Bất quá, các nàng bên này chuyện cũng chấm dứt.Sau khi Lý Như Phong nhảy lên lưng ngựa, đường cũ quay lại, Hạ Mộng các nàng đích thực là con đường , đường chạy nhanh hồi lâu, mà ngay cả bóng người đều nhìn thấy.

      " Thở dài - - "

      Ra roi thúc ngựa có chừng nữa thời gian ? đột nhiên nắm chặt cương ngựa, đem con ngựa dừng lại.

      " Tướng gia?" Người phía sau theo sát bên cũng liền gấp rút dừng lại.

      Cưỡi ở lưng ngựa, Lý Như Phong ngắm nhìn bốn phía cái, nhàng cười tiếng: " cần đuổi theo. Các nàng mới xuống xe ngựa, chắc chắn gấp rút lên đường, tại nhất định là trốn ở nơi nào đó ven đường. Ta ở chỗ này coi chừng, các ngươi trở về, tìm thêm số người tới đây, ở chỗ này lục soát kỷ chút!"

      " Vâng!"

      Hai người lĩnh mệnh, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng chạy trở về.

      Lý Như Phong đúng. Từ lúc các nàng ở xe ngựa của Vương tiểu thư xuống, các nàng về hướng phía trước, để cho Xuân Linh trước bước còn các nàng sau, sau đó liền dừng lại. Hơn nữa, dừng ở khoảng cách nơi Lý Như Phong dừng lại cách đó xa!

      " Khốn kiếp!"

      Mắt thấy bọn họ chạy nhanh đến, hơn nữa liền dừng lại ở cái chỗ này, Hạ Mộng nhịn được oán hận cắn răng.

      Hạ Tình vẻ mặt cũng la lắng. " Này, bây giờ nên làm gì ?"

      Hạ Mộng hít sâu cái: " biết."

      " A?"

      " Đừng nha. Tớ làm sao biết vương tiểu thư được việc như vậy, chỉ hai ba câu hỏi liền cung khai!" Còn có người nam nhân này, vì sao lại thông minh như vậy? Nàng ngay từ đầu cho là mình che lấp đủ tốt lắm rồi!

      " Vương phi?"

      chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy Lý Như Phong kêu to tiếng, Hạ Mộng thân thể run lên,vội ngẩng đầu lên.

      Xuyên thấu qua khoảng cách cỏ cây, nàng nhìn thấy người nam nhân kia ngồi ở con ngựa cao to, vẻ mặt mỉm cười, hắng giọng kêu lên: " Minh vương phi, ta biết ngươi ở chỗ này. Ngươi trốn cũng vô dụng, ta khuyên ngươi bằng tại cứ tới đay, để miển cho hồi nhiểu người đến đây như vậy, đem ngươi tìm cho ra, lại làm cho mặt ngươi thể ra áng sáng."

      Đó cũng là do ngươi tên khốn kiếp ngươi làm hại?

      Hạ Mộng trong lòng tức giận mắng.

      " Này, bọn họ có thể hay tới tìm kiếm nơi này ?" Bên cạnh, Hạ Tình giọng hỏi.

      Hạ Mộng gật đầu.

      Khẳng định. Người náy khẳng định lời giữ lời.

      Hạ Tình tay vội vàng ôm chặt cánh tay của nàng. " Này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tớ nhất định đứng ở phía bên cậu. Chúng ta đời này đều mãi mãi rời!"

      " Tớ biết ." Gật đầu, Hạ Mộng cắn cắn môi, hay là lựa chọn đứng lên.

      " Cậu muốn làm gì?" Hạ Tình trong nội tâm cả kinh, vội vàng liền hỏi.

      Hạ Mộng bĩu môi: " nghe thấy sao? Thay vì chờ tìm người đến, đem chúng ta từ nơi này bắt ra, vậy bằng chúng ta chủ động ra ngoài,vậy mặt mũi còn có thể xem tốt chút."

      " Nhưng là - - "

      " có gì nhưng là, thôi!" Kéo lên tay của nàng, Hạ Mộng từ trong bụi cây đứng lên, từ từ ra ngoài.

      " Ha ha, vương phi, người quả nhiên ở chỗ này?"

      Nghe tới tiếng bước chân, vừa quay đầu, sau đó lại gặp được nàng, Lý Như Phong nở nụ cười.

      Hạ Mộng cười lành lạnh; " Tướng gia ngài quả nhiên thông minh, tiểu nữ bội phục."

      " Ha ha, vương phi gì vậy? Người ràng cũng kém, ở chỗ cửa thành, người giấu diếm ra được."

      "Vậy ngươi vì cái gì mà tìm đến đây?" Đây là điều Hạ Mộng buồn bực nhất.

      " có biện pháp, người tìm đến nữ nhân quá thông minh tới che chở cho ngươi." Lý Như Phong cười .

      ra là như vậy. Hạ Mộng hiểu, Vương tiểu thư là vô dụng! Sớm biết rằng hết thảy đều vô dụng, nàng cũng đem trâm phượng đưa cho nàng ta! Đây chính là món trang sức nàng rất thích !

      " Vương phi." Lập tức, Lý Như Phong chớp mắt cũng chớp nhìn xem nàng, ' Ta thủy chung hiểu. Làm chính phi của Minh vương gia tốt sao? Người vì cái gì bằng lòng lại nhiều lần chạy trốn?"

      " Nếu ngài thích, chính ngài làm , nương ta có hứng thú, " Hừ lạnh tiếng, Hạ Mộng quay đầu .

      Lý Như Phong nghe vậy ngẩn ra. " Vương phi, đừng quên, ta là nam nhân."

      " Nam nhân cũng được ! có người quy định nam nhân thể thích nam nhân ? Huống chi, ngài liên tục cùng như hình với bóng, mãi mãi rời, như lại chứng minh tình cảm giữa các ngươi tình cảm thâm hậu. Nếu như các người cùng với nhau, chắc hẳn người khác cũng cảm thấy ngạc nhiên."

      " Nàng?"

      Nghe thễ, Lý Như Phong đầu tiên là cảm thấy tức giận, sau đó liền bắt đầu buồn cười.

      " tại, ta có thể khẳng định, Ngươi chính là Bộ Nhu Nhi,Vương phi được Minh vương gia cưới hỏi đàng hoàng!"

      Nếu lời mói đến nước này, Hạ Mộng cũng lười cùng che lấp."

      " Có phải hay , lại có quan hệ gì? Bộ Nhu Nhi người này biến mất hơn nữa năm, các ngươi coi nàng như chết rồi được sao?"

      " Ta lại là sao cả. Bất quá, vương gia đáp ứng đâu!" Lý Như Phong cười lắc đầu.

      Hạ Mộng cười lạnh.

      " Chỉ cần ngài bồi nhiều, khuyên nhiều chút, đáp ứng."

      " Vương phi..."Nghe nàng lần nữa đến chuyện này, Lý Như Phong dở khóc dở cười, " Người có thể đừng nghĩ như vậy được ? Ta cùng vương gia có gì cả."

      " Ta biết , các ngươi là quan hệ nam nhân cùng nam nhân thuần khiết phải sao? Ta hiểu mà." Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng bên ngoài cười nhưng trong lòng cười , " Tiểu Tình, nàng phải ?"

      "Ừ." Hạ Tình dùng sức gật đầu bày tỏ ủng hộ.

      Lý Như Phong cảm thấy đầu của bắt đầu đau.

      " Tốt lắm, vương phi, chúng ta cái này. tại, nếu cũng bị ta tìm được rồi, người hãy ngoan ngoãn cùng ta trở về ! Vương gia còn chờ người!"

      " Ta quay về." Lắc đầu, Hạ Mộng chém đinh chặt sắt .

      Lý Như Phong nhướng mày. " Chỉ sợ, tại phải do người quyết định."

      " Phải ?" Khóe miệng nhếch lên, Hạ Mộng cười lạnh nhìn .

      Lý Như Phong gật đầu.

      " Trước để cho người ở trước mặt ta chạy trốn qua hai lần. Lúc này đây, ta tuyệt đối tái phạm sai lầm giống nhau."

      " Tự tin như vậy?" Hạ Mộng cười yếu ớt.

      Lý Như Phong bình tĩnh nhìn nàng. " Đây là lời , vương phi, mưu trí của người ta rất kính nể. Nhưng là, bây giờ phải là chơi trò mưu kế. Ta thề, nhất định phải vì vương gia tìm được người. Cho nên, lúc này đây, vô luận như thế nào, ta cũng để cho người lại rời ."

      " Tốt! Chỉ cần ngài có bản lãnh này" Hạ Mộng cười, lôi kéo Hạ Tình về phía .

      Lý Như Phong đứng ngẩn ra!

      Nàng làm cái trò gì vậy? Dựa vào đạo lý mà , nàng phải là bắt đầu chạy trốn ở hướng ngược lại sao?

      Nhưng là, Hạ Mộng chính là làm giống như dự đoán của . Thản nhiên vào trước măt , nàng ngẩng mặt lên đối với cười: " Tướng gia, ngươi có thể xuống dưới ngựa chuyện ? Ta ngưỡng cổ đau."

      Lý Như Phong nhưng lại lắc đầu.

      " Vương phi, xin thứ cho hạ quan thể. Ta sợ khi xuống ngựa, người đoạt ngựa của ta bỏ trốn mất dạng?"

      Ha ha, quả nhiên đầu óc ngu ngốc.

      Nhưng là - -

      Lập tức tròng mắt híp lại, Hạ Mộng thanh trầm thấp xuống: " Cho dù ngài xuống dưới, chẳng lẽ ta lại đoạt được hay sao?"

      Tiếng vừa dứt, liền phát bắt được chân , dùng sức mà cắn!

      Hạ Tình cũng đến bên kia con ngựa, bắt lấy chân khác của liền dùng sức cắn lên!

      " A?"

      đùi trong lúc đau đớn chịu nổi, cảm giác giống như là đằng vân giá vũ, Lý Như Phong thân thể nặng nề rơi xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp cùng với mặt đất tiếp xúc thân mật.

      Chờ rơi xuống ngựa, Hạ Mộng vội vàng xoay mình lên, đối với Hạ Tình đưa tay ra: " Tiểu Tình, mau lên đây!"

      " Tốt!"

      Lập tức gật đầu, Hạ Tình cái bắt được tay của nàng, cước đạp ở lưng ngựa, liền cũng tiêu sái nhảy lên lưng ngựa.

      Thoàng qua trong lúc đó, hai đạo nhân mã liền biến đổi trận thế.

      " Như thế nào?" Nắm chặt dây cương,Hạ Mộng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn lại người dưới đất cười đắc ý; "Lý tướng gia, ta cũng cướp được ngựa của ngài."

      " Nàng..."

      Đầu bị đụng có chút chóng mặt, người mơ hồ bị đau, Lý Như Phong cơ hồ thể tin nhìn nàng- - nữ nhân này, nàng so với còn muốn mãnh liệt hơn nhiều!

      " tại, tặng ngài câu : được coi thường nữ nhân!" Lại liếc cái, Hạ Mộng lớn tiếng , liền roi rút ra: ' Gía!"

      Con ngựa kêu lên, giương cao chân vội vã .

      " Ha ha, Lý tướng gia, chúng ta liền từ biệt vậy, hẹn ngày gặp lại!"

      Ở phía sau của nàng, Hạ Tình cũng đắc ý cười lớn, dùng sức đối với phất phất tay.

      Xem ra, vị mỹ nhân nương nương này cũng là thâm tàng bất lộ đây. Lý Như Phong trong lòng thầm nghĩ.

      " Ha ha ha!"

      Đích xác là rất đacư ý. ra xa như vậy, còn có thể nghe được các nàng làm càn cười to. Lý Như Phong trong lòng có thể nghĩ rất là buồn bực.

      Các nàng ngược lại rất tiêu sái, lại giương lên mảng tro bụi đập vào mặt , làm cho ăn miệng lớn. Lý Như Phong vội vàng chùi chùi mặt, dùng sức ói hơn mấy miếng. " Phi phi phi!"

      Bộ Nhu Nhi, lần này giao phong, lại để cho ngươi chiến thắng! là ta coi thường ngươi!

      "Gía!" Gía!" "Gía!"

      Các nàng mới khỏi xa, phía sau lại nghe được tiếng vó ngựa truyền đến.

      Nổ lực mở mắt ra, Lý Như Phong thế nhưng lại gặp được thân ảnh của Hoàng Phủ Nam Ninh.

      phải là mình thực bị ném đến ngốc rồi, trước mắt xuất ảo giác ? Trong lòng lúc này liền nghĩ như vậy. Vội vàng dùng sức lắc đầu, nhìn lại, hay là Hoàng Phủ Nam Ninh? tới?

      " Như Phong?"

      Cưỡi ngựa chạy tới, sau khi nhìn thấy ngã dưới đất ngồi dậy nổi, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng dừng ngựa, xoay người xuống: " Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi lại nằm đấy vậy?"

      "Vương gia, sao người lại tới đây?" Nhìn thấy , Lý Như Phong cũng có lời muốn hỏi.

      " Ta hôm nay tâm tình tốt, vốn là dự định tới tìm ngươi trút giận. Nhưng vừa tới cửa thầnh, liền nghe được người của ngươi ngươi chặn đường tiểu bạch thỏ, ta liền tới đây." Hoàng Phủ Nam Ninh , nhìn chung quanh chút , " Đây là có chuyện gì? Tiểu bạch thỏ đâu? Ngựa của ngươi lại nơi nào?"

      " Bị ..... Bị vương phi đoạt rồi." Ho hai tiếng, Lý Như Phong giọng .

      " Cái gì?" Ngay lập tức mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếng trầm thấp xuống.

      Lý Như Phong cười khổ gật đầu: " Đúng là như thế."

      " Nàng tai bao lâu?" Hoàng Phủ Nam Ninh vội hỏi.

      " Vừa ."

      " Hướng bên kia ?'

      " Bên kia."

      Lập tức buông tay! Hoàng Phủ Nam Ninh ném xuống , lần nữa phi thân lên ngựa: " Các ngươi chiếu cố , bẳn vương đem các nàng bắt trở về!"

      " Vương gia, nhất định phải bắt trở về nha!"

      Mắt thấy ngựa của vội vã , Lý Như Phong kêu to.

      Lúc này đây, nhất định phải lời giữ lời, tuyệt đối thể để nữ nhân kia chạy mất! Tuyêt đối thể!
      barbie1810 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: Viên phòng
      Edit: Hương Nguyễn.


      " Ha ha ha! Ha ha ha!"

      Cưỡi ngựa, giương cao roi, Hạ Mộng cùng Hạ Tình lòng tràn đầy sung sướng, dọc đường đều vang tiếng các nàng khoan khoái cười to.

      " Thân ái, tại chúng ta đâu?" Sau lưng ôm chặt eo của nàng, Hạ Tình lớn tiếng hỏi.

      " Dọc theo con đường này thẳng xuống, đến gần nơi đây tìm nhà nông ngủ trọ, chờ Xuân Linh các nàng tìm tới!"

      " Tốt!"

      Vì vậy, tiếng cười tiếp tục, khoan khoái tiếp tục. về phía trước biết bao lâu, xa xa có thể thấy được nóc nhà nông hộ toát ra khói bếp, hai người mặt đều lên chút thư thái ý cười.

      Rốt cục, thắng lợi ở trước mắt rồi!

      Phải phải phải

      Nhưng là, vào tại lúc này! Phía sau, dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến.

      " Gì vậy ?'

      Sau đó, nhanh quay đầu lại, Hạ Tình lên tiếng kinh hô.

      " Làm sao vậy?" Hai mắt nhìn thẳng phía trước, Hạ Mộng lớn tiếng hỏi.

      " Minh .... Minh vương gia?"

      Cái gì? ?

      Ở trong lòng chấn động, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên phát Hoàng Phủ Nam Ninh cưỡi con ngựa dành riêng cho , đường hướng các nàng chạy đến! Hơn nữa, tốc độ của so với các nàng mau hơn rất nhiều, khoảng cách của hai bên được cố gắng từ từ giảm bớt.

      thể để cho đuổi theo? khi để cho bắt được nàng, nàng khẳng định là thể trốn được!

      cái ý nghĩ nổi lên trong lòng, Hạ Mộng lập tức dùng sức ra roi - - " Gía!"

      Con ngựa chồm lên, mở ra chân ra sức chạy về phía trước.

      " Nhanh lên! Nhanh lên!" Sau lưng, Hạ Tình cuống cuồng kêu to, " đuổi theo tới! Nhanh lên a!"

      " Gía! Gía!"

      Càng dùng sức quất roi, Hạ Mộng lòng nóng như lửa đốt. Nhưng là, bất kể nỗ lực như thế nào, nàng thể thừa nhận: con ngựa này của các nàng, so ra vẫn kém hơn hãn huyết bảo mã của Hoàng Phủ Nam Ninh.Huống chi, lưng ngựa ngồi hai người các nàng, mà ngựa của chỉ có mình . Mặc kệ từ phương diện nào mà , các nàng đều là chiếm thế hạ phong.

      Nhưng là, chẳng lẽ như vậy để cho bắt được sao?

      Lắc đầu, nàng muốn.

      Liền lại dùng lực quất vài roi- - " Gía ! Gía! Gía!"

      Liểu mạng!Chỉ cần có chút hy vọng, nàng cũng muốn cầm chắc tha!

      Nhưng là - -

      Phải phải phải, phải phải phải

      Mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, Hoàng Phủ Nam Ninh rất nhanh cũng đuổi tới.

      "Tiểu, bạch, thỏ!"

      Hết sức truy cản kịp các nàng, trong miệng bật ra tiếng quát khẽ.

      lúc này, mặt mũi tràn đầy trầm, toàn thân bộc phát tức giận, nhìn thấy các nàng trong mắt cũng hừng hực lửa giận. Kia tiếng kêu gọi, lại càng dùng sức từ trong kẽ răng phát ra, phảng phất sau khắc liền nhào tới, giống như dã thú đem nàng xé nát ra!

      Kinh hồn tán đảm, Hạ Mộng vội vàng càng dùng sức quất ra vài roi.

      Nhưng mà, mặc kệ nàng có cố gắng thế nào, các nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngựa của Hoàng Phủ Nam Ninh đuổi theo đến, cũng dần dần vượt qua các nàng.

      " Dừng lại!"

      Mắt lạnh quét tới, Hoàng Phủ Nam Ninh cao giọng quát tiếng.

      Hạ Mộng phảng phất như nghe thấy, tiếp tục giục ngựa giơ roi.

      " Tiểu bạch thỏ, bản vương kêu nàng dừng lại, có nghe hay ?"

      Chưa, Nàng là làm như muốn nghe đến!

      Trong nội tâm kêu to, Hạ Mộng dùng sức quất con ngựa, vẫn còn vùng vẫy giẫy chết.

      " Tiểu bạch thỏ!" Phía trước, thấy bất kỳ đáp án nào của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh trong cơn giận dữ, " Nàng nếu dừng lại, bản vương liền khách khí!"

      Mặc kệ dừng lại hay dừng lại, đều khách khí !

      Trong nội tâm cười lạnh, Hạ Mộng có tai như điếc, tiếp tục ra roi thúc ngựa.

      " Tốt, đây chính là nàng tự chuốc lấy!"

      Lập tức, lại nghe quát khẽ tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức lôi kéo dây cương, đem con ngựa để ngang trước ngựa của các nàng!

      " Nha?"

      Hai nữ nhân cùng lúc cũng nhịn được thấp hô ra tiếng, Hạ Mông vội vàng ghìm chặt ngựa.

      Thân thể khó khăn ổn định, vừa ngẩng đầu, lại chứng kiến tuấn nhan phẫn nộ gần ngay trước mắt, tim nàng thình thịch nhảy lên, phản ứng đầu tiên chính là muốn quây đầu ngựa lại, tiếp tục chạy như điên!

      như vậy là. Làm gì được - -

      " A, cứu mạng a!"

      " Mộng Mộng!"

      đợi nàng lại có thể cử đông tiến thêm bước, Hoàng Phủ Nam Ninh đưa ra cánh tay dài nhấc lên, cái liền ôm eo của nàng, đem người của nàng từ lưng ngựa kéo lên!

      Hạ Tình vừa thấy, vội vàng dùng sức ôm lấy eo của nàng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng quét mắt cái: " Buông tay!'

      " !' Hạ Tình dùng sức lắc đầu.

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên: " Vậy nàng hãy chờ ngã chết !" Liền chút cũng thương hương tiếc ngoc dùng sức kéo ra! Càng đem hai nữ nhân đều từ lưng ngựa kéo tới bay lên.

      Nhưng là, chỉ muốn mình Hạ Mộng, liền cũng chỉ ôm mình nàng. Hạ Tình dán chặt ở sau lưng Hạ Mộng, nàng lại cùng lúc bay lên, bởi vì thân thể yên, hai tay ôm được. Thêm Hoàng Phủ Nam Ninh lại dùng sức đẩy- -

      " Mộng Mộng, cứu mạng!"

      Phanh?

      đôi bạn tốt, dưới tác dụng cường lực của liền bị chia rẽ.

      " Tiểu Tình!"

      Thấy thế, Hạ Mộng theo bản năng muốn cứu nàng, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại tay ôm lấy nàng kéo trở lại, hướng trước thân mình để người xuống: " Yên tâm, chết được!"

      Liền quay đầu ngựa lại, tiếp tục giục ngựa giơ roi!

      " Mộng Mộng!"

      " Tiểu Tình!"

      đôi hảo tỷ muội, trong lúc bị cứng rắn tách ra, hơn nữa càng chạy càng xa.

      Bất quá, cho dù là bị bắt được, Hạ Mộng cũng phải là người chịu an phận. Dùng lấy sức giãy giụa, nàng dùng cả tay chân, muốn tránh thoát trói buộc của . Nhưng bây giờ, tức giân của Hoàng Phủ Man Ninh như thế nào dễ trêu?

      tay bắt lấy dây cương, tay vững vàng ôm ở eo của nàng, mắt lạnh nhìn nàng: " Nàng nên ít phí công phí sức , nàng ở bên người bản vương chạy thoát đâu!"

      Chạy thoát, vậy cũng phải trốn ? Xem chút lão nhân gia tại khắp người bốc hơi tức giận, nàng thực sợ hãi giây sau đem nàng ăn tươi nuốt sống a?

      " Vương gia?"

      Qủa nhiên là ngựa quý chuyên dùng của Minh vương gia. Đường các nàng chạy trốn cũng quảng xa, mà dùng thời gian nữa sai biệt lắm liền trở về .Vừa tới liền gặp được Lý Như Phong từ mặt đất đứng lên đuổi tới, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ là gật đầu: " Còn có người ở phía sau." mà cũng dừng lại cái, tiểp tục ở đường chạy .

      Xong đời.

      Vừa thấy như thế, Hạ Mộng trong lòng chỉ có cái ý nghĩ như vậy.

      Xem ra, chính mình hôm nay là trốn thoát.

      = = = ta là tiểu bạch thỏ hoàn toàn trốn thoát khỏi đường ranh giới = = =
      barbie1810 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: Viên phòng
      Edit: Hương Nguyễn.
      Phải phải phải, phải phải phải

      " Vương gia?'

      " Cút ngay!"

      Tuyết trắng tuấn mã dạt ra chân, đường chạy qua cửa thành, lần nữa mang theo Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng trở lại dịch quán bọn họ từng cư trú. Cửa có người cản trở, Hoàng Phủ Nam Ninh roi vung qua, liền nắm chặt dây cương, trực tiếp đem ngựa chạy nhanh vào trong nhà.

      đường chạy băng băng, cho đến hậu viện, Hoàng Phủ Nam Ninh mới dừng lại ngựa, xoay người xuống.

      Hạ Mộng cũng vội vàng nhảy xuống, muốn ở chỗ thế hiểm yếu này chạy , nhưng lập tức, cánh tay mạnh mẽ liền ôm ở eo của nàng.

      " Tiểu bạch thỏ, nàng cho rằng, có kinh nghiệm của chuyện lần trước, bản vương còn có thể cho nàng lại có cơ hội thực được hay sao?"

      Tiếng cười lạnh lùng truyền lọt vào trong tai, làm cho thân thể của nàng lập tức kéo căng.

      Từ từ quay đầu lại, nhìn chống lại cặp mắt lạnh băng kia của Hoàng phủ Nam Ninh, tay chân của nàng trong lúc lạnh cả người, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.

      " Ngươi... A?"

      Muốn cái gì đó, nhưng lại ra lời, cũng cảm giác được thân thể chợt , hỗn đản này ràng lại đem nàng cho khiêng ở vai rồi?

      " Tất cả đều cút ngay, cần phải cản đường bản vương!" Sải bước về phía trước, Hoàng Phủ Nam Ninh lên tiếng quát to.

      Đằng trước bọn nha hoàn sai vặt liên tục ngừng đứng qua bên, trơ mắt nhìn xem vương gia của bọn họ khiêng vương phi, ngẩng đầu mà bước về hướng phòng ngủ. Mà Hạ Mộng ở vai của , nàng vẫn còn vùng vẫy giẫy chết lần cuối cùng. Mặc dù trong lòng mình cũng sớm hiểu, hết thẩy đều quá muộn.

      Loảng xoảng?

      cước đạp mở cửa phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh sải bước nhanh tới, sau đó dùng lực quăng ra!

      " Nha?"

      Khốn kiếp. lâu như vậy, còn chưa có biết bốn chữ thương hương tiếc ngọc phải biết viết như thế nào.Hoàn hảo giường chiếu đủ mềm cho nên nàng có bị tổn thương bao nhiêu.

      Nhưng là, Hạ Mộng thân thể cũng là bị đụng đau.

      Khi quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trầm sắc mặt, thân thể của nàng lại nhịn được phát run, vội vàng muốn đến bên trong trốn .

      Nhưng mà, nơi như vậy, có thể hướng ở đâu trốn?

      Đều còn chưa kịp động, Hoàng Phủ Nam Ninh cánh tay sắt lần nữa đưa tới, tay bắt lấy nàng kéo tới đây.

      " Cứu mạnh a ! Cứu mạng a !"

      Trong lòng vô cùng sợ hãi, Hạ Mộng vội vàng hắng giọng kêu to lên.

      Nghe được nàng kêu, Hoàng Phủ Nam Ninh thoáng sửng sốt, lập tức cười lạnh; " Kêu kêu , nhìn chút xem còn có ai tới cứu nàng?"

      Nàng đương nhiên biết có người đến cứu nàng , nàng chỉ là muốn phân tán chút chú ý của mà thôi! Nhưng là, xem ra, cái phương pháp này cũng mất hiệu lực.

      " Tiểu bạch thỏ." Lần nữa nâng lên cằm của nàng, cùng nàng mắt đồi mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lành lạnh, " Nàng chạy trốn kỷ thuật sai, học của ai vậy?"

      Còn cần học sao? Có chút bản lãnh này là do trời sinh được sao?

      " Hôm nay xem ra, nàng cũng biết cưỡi ngựa ? Hơn nữa thuật cưỡi ngựa cũng tệ lắm, nhưng vì sao khi ở kinh thành, nàng mỗi lần cùng bản vương cưỡi ngựa sau đó đều bị dọa thành như vậy?"

      nhảm,lúc đó phải là vì ở cạnh ngươi sắm vai là tiểu bạch thỏ nhu nhược sao? Ngươi nghĩ rằng ta dễ bảo sao?

      " Xem ra, nàng che giấu bản vương ít chuyện a?"

      Những lời cuối cùng này, lời lạnh quá, Hạ Mộng cảm giác được lời như ngàn mũi tên lạnh, đều ngoại lệ bắn tới người của mình, thân thể của nàng bắt đầu khẽ phát run, loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có xâm nhuộm toàn thân.

      " Vương gia..." Ngẩng đầu lên, kêu thấp tiếng.

      Nhưng là, chưa cho nàng cơ hội chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa giận tái mặt: " Ngươi nữ nhân này, nên đánh!"

      xong lời này, phát bắt được nàng , lật qua, đem nàng để ở đùi của , tay phải giơ lên cao cao, ba ba ba, thanh cái tát cùng thân thể kịch liệt va cham truyền đến.

      Đau?

      Sửng sờ lúc, trong đầu liền lên chữ như vậy. Hạ Mộng ngẩng ra, tại sao có thể như vậy? Người này, . . . ràng... Đánh cái mông của nàng?

      Liên tiếp đánh xuống hơn mười cái, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên buông tay, lần nữa kéo lên cằm của nàng: " Vì sao nàng khóc? Tại sao kêu?"

      Nàng có thể bởi vì nàng quá mức kinh ngạc, nên quên kêu sao? Hạ Mộng hai mắt vô thần nhìn xem .

      Mà vừa thấy như thế, cho rằng nàng tận lực coi thường , Hoàng Phủ Nam Ninh càng thêm giận.

      " Nàng... Tiểu bạch thỏ, nàng điên rồi? Bàn vương hận nàng chết được? Hôm nay, bản vương nhất định phải cho nàng chút dạy dỗ"

      xong, lại đem nàng đè xuống, dùng cả hai tay, tại mông đít của nàng đánh liên tiếp ngừng.

      Đau a!

      Khốn kiếp, ràng chút cũng thu lại lực đạo, liền điên cuồng như vậy ở người của nàng vỗ vỗ đánh đánh. Đánh bằng cả hai tay

      Hạ Mộng đau đến mặt đều nhanh biến hình.

      Vội vàng bắt lấy góc áo của , lại vẫn là cắn răng .

      Lại biết là đánh xuống bao nhiêu cái, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy tay của mình đều đánh đến tê rần, lại vẫn nghe được nàng kêu cứu, trong lòng là buồn bực chịu nổi. Vốn tưởng rằng đánh nàng trận, cơn giận của mình có thể thư giải chút, bây giờ nhìn lại, chỉ có cảm thấy tốt chút, ngược lại trong lòng càng buồn bực hơn.

      " Tiểu bạch thỏ, nàng khốn kiếp! Bản vương hận nàng!"

      Lại nâng đầu nàng lên, nhìn thấy nàng vẻ mặt nhẫn, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng kêu to, tay ôm lấy nàng kéo lên.

      Nếu là hận vậy cũng tốt. Chỉ sợ là, miệng hận, nhưng thực tế. ..

      Cắn chặt môi dưới, cố nén cảm giác đau đớn ở mông từng trận truyền đến, Hạ Mộng hút sâu mấy cái, mở to hai mắt nhìn .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhào tới, cái nhéo lên cổ của nàng: " Nàng vì cái gì khóc? Vì cái gì khóc?"

      " Khóc lên,vương gia thả ta tự do cho ta?" Hạ Mộng nhạt thanh hỏi.

      " thể nào!"

      Qủa quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời chém đinh chặt sắt.

      " Vậy ta tại sao phải kêu khóc?" Liền nhìn lại cái, Hạ Mộng lạnh nhạt dời mắt chỗ khác.

      Dù sao bị bắt được, nàng cũng trông cậy vào có thể chạy trốn được, liền lười phải làm bộ làm tịch nhu nhược trước mặt .

      " Nàng..." Hoàng Phủ Nam Ninh bị bộ dáng này của nàng làm tức giận đến sôi lên.

      " Tốt, rất tốt." Gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, " Nàng nghĩ phải hay ? Bản vương ngày cũng để nàng ! cho nàng biết, đời này, ngoại trừ ở bên cạnh bản vương, nàng ở đâu cũng đừng nghĩ !"

      " Ngươi muốn làm gì?"

      Nghe như thế, tim lại mạnh níu chặt, Hạ Mộng giương mắt nhìn .

      Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, tay ở mặt của nàng dao động đứng lên: " Bản vương cảm thấy, trước kia bản vương là quá phóng túng nàng. tại, cũng nên dạy dỗ cho nàng chút, cho nàng đàng hoàng nghe lời chút mới được."

      Trong nội tâm lo lắng, Hạ Mộng nhìn xem , " Dạy dỗ cái gì?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đem nàng hướng giường nhấn mọt cái, lập tức cúi người, dùng môi của ngăn chặn môi của nàng!

      Như vậy... Dạy dỗ sao?

      Trong nội tâm từng trận bất an, liền cảm giác được người của gắt gao đè nặng nàng, môi của cũng dùng sức ngăn chặn nàng, đầu lưỡi cũng chui vào trong miệng nàng, trước sau như dây dưa lưỡi của nàng.

      Nhưng là, lúc này đây hôn, hoàn toàn giống với trước kia.

      Bởi vì nàng chạy trốn, nghe lời, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm tích tụ lại vô cùng phẫn nộ. vất vã bắt được nàng, rồi lại bị nàng làm cho rất rất buồn bực. Lòng biểu đạt tràn đầy hậm hực chiếm được, tại, chỉ có thể bời vì hậm hực phẫn nộ, lại hóa phẫn nộ ra sức khí, đem khí lực cả người đều dùng ở người nàng, liều mạng mài nghiền môi của nàng, đầu lưỡi cũng gắt gao dây dưa lưỡi của nàng, phảng phất muốn đem đầu lưỡi của nàng bẻ gãy.

      Đau!

      Trong lòng tràn đầy chỉ có cảm giác như vậy, Hạ Mộng vội vươn tay khướt từ môi của , nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh cái liền bắt được cổ tay của nàng, đem hai tay của nàng ấn lại ở bên người. Môi lưỡi của lại tiếp tục, liên tục ngừng đem toàn bộ tức giận đều phát tiết ở người của nàng.

      Đau, đau quá...

      Miệng bị cắn rất đau! Đầu lưỡi của nàng đều bị mài đến chết lặng. Toàn thân đau đớn khắc cũng nghỉ, ý vị từ trong lòng tràn ra. Hạ Mộng đau đến nước mắt đều chảy ra.

      Đây chính là trừng phạt? Muốn làm đau chết nàng sao?

      Hai tay nắm chặt thành quyền, nàng mở to mắt nhìn xem người nam nhân này, trong lòng bắt đầu hối hận.

      Nếu như, chính mình có tìm cách chạy trốn, ngoan ngoãn mà ở bên cạnh , có thể hay cũng đối đãi với mình như vậy? Nếu như,mình có thể tìm được cơ hội thích đáng, thoát được xa hơn, có thể hay cũng có cơ hội ở người của mình phát tiết?

      " Nàng suy nghĩ cái gì? ?"

      Đột nhiên, lại cảm thấy bàn tay của nhéo lên cằm của nàng, đau đớn kịch liệt từ cái cằm truyền tới, Hạ Mộng giương mắt, lại nhìn thấy trong mắt phẫn nộ càng thêm mãnh liệt.

      " Làm sao vậy?" Nàng đột nhiên muốn hỏi.

      " Tiểu bạch thỏ, nàng đáng chết?"

      Trong mắt ngọn lửa tức giận rất nhanh xuyên thấu hết thảy hướng nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng quát khẽ, cũng nhịn được nữa, dùng sức ở bờ môi của nàng chính là cắn xuống!

      " A!"

      có bị trở ngại, Hạ Mộng cũng nhịn được nữa, trong miệng liền kêu ra.

      " Rốt cuộc biết đau?" Nghe được, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười, tay lại dùng sức nhéo ở cằm nàng, " Vậy nàng có biết hay , bản vương trong lòng rất là đau? Nửa năm trước, nàng từ giã, bản vương tìm nàng nữa năm. tại, vất vả tìm được nàng, nàng lại còn nhiều lần muốn chạy trốn? Bản vương bạc đãi nàng sao? Nàng vì cái gì mà chịu lưu lại ở bên cạnh bản vương?"

      Hạ Mộng lẳng lặng nhìn : " muốn ta sao?"

      " Nàng... cần!"

      Có thể khẳng định, chỉ cần nàng vừa mở miệng, tuyệt đối có lời hữu ích. Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận khẽ quát, lần nữa cúi người xuống đôi môi của nàng.

      " Ngô!"

      Đau! Hạ Mộng chau mày, hai tay lần nữa ở bên người nắm chặt.

      Lúc này lưỡi của môi của nàng dây dưa hồi lâu, đem tức giận phát tiết chút, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa ngẩng đầu, trong mắt lại mờ mịt tầng sương mù.

      " Xem ra, bản vương phải tạo cho nàng chút thương nhớ, cho nàng dám lại trốn mới được."

      có ý gì? Trong lòng nhịn được hung hăng nhảy dựng! Hạ Mộng ngước mắt nhìn .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại đối với nàng cười lành lạnh, bàn tay chậm rãi dời xuống, nhàng vỗ về chơi đùa bụng của nàng.

      Hạ Mộng lập tức hiểu.

      " cần phải như vậy!" Dùng sức lắc đầu, kinh hoảng kêu to.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại cười càng đắc ý hơn: " Nếu bản vương thể giữ được nàng, bản vương liền cho nàng hài tử, để cho giữ lại nàng. Bản vương cũng tin, nàng có thể dứt bỏ huyết mạch của mình!"

      " cần phải như vậy - - ngô?"

      Khốn kiếp a ?

      mội lần nữa lại bị chặn lại, Sau đó Hạ Mộng ở trong lòng kêu to. quá hèn hạ!

      Ngay từ đầu, mình tại sao lại cảm thấy đầu óc ngu si chứ? tại, ràng chính là bụng chủ ý nha, hơn nữa,tất cả đều là chủ ý hắc ám.

      Căn bản có cơ hội giãy giụa, Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay chuyển động.

      Tê lạp - -

      Đều lười cởi bỏ ra y phục của nàng, trực tiếp dùng sức xé, liền đem áo ngoài của nàng giải quyết hết. Sau đó, lại động thủ thêm, tê lạp tê lạp thanh bên tai dứt, Hạ Mộng y phục người từng món liền tiêu tùng như vậy, người chỉ còn lại mấy miếng vải rách.

      Này chỉ vẻn vẹn có mấy miếng vải rách, căn bản có tác dụng che được bất kỳ chỗ nào. Ngược lại,ở dưới tình huống xấu hổ này, nhìn thấy da thịt tỉ mỉ của nàng lõa lồ ở bên ngoài, Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang tối sầm lại, trong mắt lại toát ra hai ngọn lửa - - lần này, tự nhiên phải là tức giận.

      Phát giác được hô hấp của càng trầm thấp, Hạ Mộng toàn thân cơ hồ đều cứng ngắc lại.

      Chẳng lẽ , hôm nay, chính là nàng trốn thoát? Nàng đời này, thực hủy ở tay sao?

      " Nha? Ngươi.... chút!"

      Hai người đối mặt mấy giây, Hoàng Phủ Nam Ninh lần này cúi người, nhưng có chả đạp đối với đôi môi bị rách da sưng đỏ của nàng, mà là mực cắn lên bả vai của nàng!

      Đau đến chau mày, Hạ Mộng hai tay nắm chặt cánh tay của .

      " Đau ?" Lại giương mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lành lạnh, liêm môi ," Nhưng là, bản vương cảm thấy tư vị rất tốt."

      xong, lại cúi đầu, ở xương quai xanh của nàng lại cắn cái.

      " Ừ ~"

      Hàm răng khẽ cắn, trong môi bật ra tiếng kêu , Hạ Mộng nhìn thấy phảng phất giống như dã thú ở người của nàng gặm cắn, tựa hồ chừa ra chỗ nào. Toàng tâm đau đớn hồi liền truyền đến, làm cho nàng cơ hồn nhịn được.

      Chính mình nếu như nhận như vậy, mặc muốn làm gì làm!

      Trong lòng đột nhiên lại lên cái ý nghỉ như vậy.

      cần phải như vậy? Lại dùng lực lắc đầu. Thay vì cho làm như vậy, đến cùng chính là mình đầy thương tích, vậy bằng chủ động xuất kích? Dù sao, chết chết, nhưng là, cho dù chết, nàng cũng phải bị chết xinh đẹp?

      Cho nên!

      Cắn răng cái, đột nhiên ra tay, bắt lấy cổ tay của .

      " Nàng làm gì?"

      Hành động bị ngăn trở, Hoàng Phủ Nam Ninh giương mắt, vui nhìn nhìn nàng.

      Hạ Mộng khóe miệng lại nhếch lên, đối với tràn ra cái nhìn nhàng vui vẻ: " Vương gia, người hành động, chẳng lẽ người biết có điểm nhàm chán sao?

      Ừ! Hoàng Phủ Nam Ninh lông mày câu lại. " Nàng muốn làm gì?"

      " Nếu vương gia muôn cùng tiểu nữ nhân làm chuyện phu thê, việc này cũng nên là hai người cùng mới đúng. Chúng ta cùng nhau chủ động, đạt được niềm vui thú mới càng nhiều, người phải ?"

      Di!

      Nghe được nàng như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng cảm thấy kinh ngạc.

      " Nàng phản khán nữa sao?" Vừa rồi phải là muốn ngăn trở sao?

      " Phản khán hữu dụng ?" Hạ Mộng liền hỏi lại câu, "Tiểu nữ thế đơn lực bạc, tự nhiên đấu lại vương gia người. Như vậy, thay vì vất vả bị động, vậy còn bằng chủ động đón ý hùa theo, vương gia người đối với tiểu nữ nhân còn có điểm thương tiếc.."

      hay ?

      Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ gật đầu cái, nhìn xem trong mắt của nàng lại mang theo cái cười yếu ớt." Tiểu Bạch thỏ, bản vương phát , bản vương tựa hồ căn bản là thể hiểu hết nàng."

      nhảm! Ngươi biết ta, đều là ta ở trước mặt ngươi tận lực biểu ra tất cả. Ngươi căn bản có tâm tình, ta cũng có cho ngươi xâm nhập hiểu !

      Bất quá, bây giờ là thảo luận điểu này hay sao?

      Khóe miệng khẽ cong, thêm lời, hai tay của nàng để ở cổ của , nữa người thoáng giơ lên, liền chủ động đưa lên môi đỏ mọng, hôn lên môi của .

      Nếu là nàng chủ động như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng cũng trận vui sướng. Vội vàng ôm nàng, ôm chặt lấy nàng, làm cho thân thể hai người dán chặt, đôi tay càng thuần thục đem trói buộc người nàng đều lột sạch.

      Khốn kiếp, đúng là họ gắp.

      Khóe miệng kéo , Hạ Mộng hai tay buông lỏng, từ từ đưa đến trước ngực của , đối với dùng sức đẩy?

      " Nàng làm gì?" Ngã xuống giường, Hoàng Phủ nam Ninh nhìn sem nàng.

      Hạ Mộng lại tiếp tục cười, xoay người vào người của : " Nếu y phục của tiểu nữ đều bị thoát ra sai biệt lắm, vậy vương gia người cũng nên còn mặc nhiều như vậy, người phải ?"

      Ý của nàng là...

      Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm chợt hồi sung sướng, liền nhàng nằm xuống lại." Nếu , nàng như thế nào?"

      " Kia tự nhiên là - - cởi ra!" Hạ Mộng , trong mắt tràn ngập vui vẻ, hai tay từ từ đưa lên chỗ thắt lưng của , dùng sức xé ra!

      " Tiểu nữ, tới giúp người cởi."
      barbie1810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :