1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 91 : Chạy trốn thành
      Edit: Tiểu Phong

      Hạ Mộng thân hình lập tức cứng đờ. trận rét run từ trong cơ thể phát ra.

      Chính mình mệnh khổ như vậy ?

      Qua lúc."Tiểu bạch thỏ, bản vương rốt cuộc tìm được nàng, rốt cuộc tìm được nàng, rốt cục... Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ..."

      Tiện đà, lại liên tiếp nhưng lời ngọt ngào đó truyền vào trong tai nàng, tựa hồ là lẩm bẩm tự , Hạ Mộng thở dài hơi: hoàn hảo hoàn hảo, mớ.

      Nhưng là, ngay khi thở phào nhõm, nàng lại cảm thấy trong lòng có chút co rút đau đớn. Nhịn được quay đầu lại, xem tuấn nhan ngủ say, nàng cắn cắn môi, nhẫn tâm quay đầu .

      "Minh vương gia, đa tạ ưu ái. Nhưng là, chúng ta vốn cũng phải là người cùng thế giới. Cho nên, về sau chúng ta ai đường nấy, cần phải lại gặp nhau . Ngươi cũng cần tìm ta nữa. Sau này, ta tuyệt đối để ngươi tìm được ta."

      Dịu dàng bỏ lại câu , nàng xoay người, rón rén đẩy cửa phòng ra, lặng lẽ ra ngoài.

      "Tiểu thư, người ra?"

      được vài bước, bóng đen từ  sau cây đại thụ nhảy ra. Người này, đúng là chờ hồi lâu Xuân Linh.

      Hạ Mộng gật đầu."Chúng ta thôi?"

      "Vương gia đâu?" Quay đầu lại xem chút, Xuân Linh vẻ mặt khẩn trương hỏi.

      " ngủ thiếp , nếu như có động tĩnh gì lớn tỉnh lại ." Hạ Mộng giọng .

      Xuân Linh vội vàng thở ra."Vậy là tốt rồi." Liền chủ động kéo tay của nàng, "Tiểu thư, mau theo ta? Ta đìm thấy đường đến cửa phía sau ?"

      "Tốt." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng theo phía sau của nàng.

      Ban đêm yên tĩnh, bầu trời sáng lạn đầy ánh sao tinh. Mặc dù có đèn lồng, nhưng mặt đất cũng sang chói mảnh, rất dễ dàng nhìn hết thảy trước mắt. Chủ tớ hai người đoạn lại ngừng, tránh thoát tuần tra ban đêm nha hoàn bọn sai vặt, vất vả, rốt cục tới của sau.

      Nhìn thấy của gỗ đóng chặt, mặt Hạ Mộng  lên chút cười nhàng - -

      Tự do, ở trước mắt? Nàng sắp có được rồi?

      Nhưng là, khi nàng muốn đứng dậy qua mở cửa trong nháy mắt - -

      "Vương phi, trễ thế này, người muốn đâu?"

      Thanh nhàng nhu nhu, bên trong còn nụ cười. Ở nơi này đêm lạnh như nước buổi tối, tự dưng làm cho Hạ Mộng thân thể run lên, tay chân cứng ngắc.

      "Tướng gia?"

      Xuân Linh cũng run lên, vội vàng xoay người, lập tức thấp hô ra tiếng.

      " nghĩ là ta sao?" nhàng cười, Lý Như Phong lững thững tới, "Vương phi,  khuya, người cùng vương gia ngủ, lại chạy đến cửa sau, xin hỏi là vì chuyện gì ?"

      Phi?

      còn biết xấu hổ cái gì cùng tên hỗn đản kia ngủ?

      Hạ Mộng khẽ cắn hàm răng, từ từ quay đầu lại, mặt lên tia cười lạnh: " giám giấu Lý gia, tiểu nữ định chạy trốn."

      Nghe vậy, Lý Như Phong giật nảy mình. Nữ nhân này, nàng có thể hay quá thành thực rồi?

      "Vương phi, người tại sao phải chạy trốn?"

      "Tướng gia, ngài biết tiểu nữ cũng phải minh vương phi gì đó, ngài vì sao còn muốn nối giáo cho giặc? Nếu thuyền chạy thoát, ban ngày cũng chạy thoát, vậy ta cũng chỉ có thể buổi tối thừa dịp minh vương gia ngủ sau đó chạy? Bất quá..." nhàng cười tiếng, "Xem ra, vận khí của ta đúng là tốt, tại lại bị ngài bắt được."

      Khốn kiếp? Tên khốn kiếp? Trứng thối?

      Ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng, nàng dung những từ ngữ ác độc nhất ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ? Nam nhân khốn kiếp, đừng tưởng rằng nàng biết, ràng chính là sớm đoán được như thế, cố ý ở chỗ này trông chừng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới ? Nàng càng có quên, chính là cái nam nhân này, chính là ? Làm hại nàng lần đầu tiên chạy trốn thất bại? Nếu , nàng làm sao luân lạc mức này?

      Lý Như Phong nghe vậy, chỉ cười."Vương phi, hạ quan hiểu. ràng theo vương gia tốt , người vì cái gì ngoan ngoãn theo ngài ấy, lại nghĩ muốn chạy trốn?"

      Hạ Mộng mắt lạnh nhìn : "Ngài biết ràng, ta phải cái người gọi là minh vương phi."

      " vậy chăng?" Nháy mắt mấy cái, Lý Như Phong vẻ mặt hiếu kỳ, "Nhưng vì cái gì, người cùng nha hoàn của người đều cùng minh vương phi và nha hoàn bên người nàng bộ dạng giống nhau như đúc đây?"

      "Ta làm sao biết?" Bĩu môi cái, Hạ Mộng trả lời cách vân đạm phong kinh, "Có lẽ thế gian này thực trùng hợp như vây."

      "Nếu quả là trùng hợp như vậy, như vậy cũng khéo ?" Cười gật đầu, Lý Như Phong kiên nhẫn cùng nàng đánh Thái Cực.

      Hạ Mộng hừ lạnh tiếng, mắt lạnh nhìn .

      Lý Như Phong cười cười: "Như vậy, vương phi, tại chạy trốn thành, người định làm như thế nào đây?"

      Có thể làm gì đây? Cũng thể ở trước mắt ngươi xông ra? Trời mới biết ngươi có thể hay lại để cho người ta chặt đao cổ ta. nương ta tại chỗ gáy vẫn còn ở mơ hồ thấy đau đây?

      Bĩu môi, Hạ Mộng liếc cái: " như vậy, tiểu nữ tựa hồ chỉ có thể tìm đường chết ."

      Cái gì?

      Lý Như Phong lần nữa bị lời của nàng làm cho khiếp sợ.

      Bất quá, có khiếp sợ lâu, liền bắt đầu cảm thấy luống cuống. Bởi vì, Hạ Mộng lời giữ lời, liền cắn răng cái, hướng tường đất phía trước mặt đụng vào.

      "Tiểu thư?"

      Xuân Linh tựa hồ là người thứ nhất phát tỉnh lại, vội vàng kêu to chạy tới. Lý Như Phong cũng bị hù dọa kêu to: "Nhanh lên, ngăn cản nàng lại?"

      "Là?"

      Hai gã thị vệ từ góc tối bay ra, ngay tại khi trán nàng chuẩn bị chạm vào tường kịp thời ngăn cản.

      Nguy hiểm .

      Nhìn thấy màn này, Lý Như Phong cũng nhịn được vỗ ngực cái, nhàng thở ra .

      Nữ nhân này, quả thực so với tưởng tượng của còn khó hiểu nhiều lắm.

      "Minh vương phi." Gặp phải cảnh tượng trước mắt, ánh mắt nhìn nàng mang theo môt chút thận trọng, " người sao phải khổ vậy chứ?"

      Hạ Mộng cười lạnh: "Trong sạch của ta bị phá hủy. Từ nay về sau,  các công tử trong sạch còn ai muốn ta nữa, ta sống còn có ý gì? Ta còn bằng chết ?" Vừa lại muốn thoát trói buộc của thị vệ. Nhưng lực nàng yếu làm sao là đối thủ của hai gã thị vệ đây? Cho nên, nàng cũng chỉ có thể giãy giụa lung tung chút.

      Nghe như thế, Lý Như Phong đột nhiên buồn cười.

      "Vương phi người cớ gì ra lời ấy? tại, vương gia phải là muốn người sao? Chỉ cần ngoan ngoãn theo vương gia, người chính là Minh vương phi . Bản thân là vương phi vương triều Phượng Tường, địa vị chỉ dưới đương kim hoàng hậu , cái này chẳng lẽ thể so với thân phận của người bây giờ cao hơn nhiều sao? Người còn mãn sao?"

      "Bất mãn sao?" Hạ Mộng cười cười, " là bất mãn, chẳng lẽ ta cần phải cảm động đến rơi nước mắt, vui vẻ tiếp nhận sao? Thiên hạ ai biết, Minh vương gia coi nữ tử như cỏ rác. Làm vương phi của , ta còn bằng gả cho người phàm phu tục tử tự do sung sướng?"

      Lời này tốt?

      Lý Như Phong muốn vỗ tay tán dương. Nhưng là, bây giờ còn phải lúc.

      khẽ cười, nhìn xem nàng: "Kỳ , ta rất muốn tin tưởng là người mất trí nhớ."

      có ý gì?

      Tâm tư trầm xuống, Hạ Mộng ánh mắt thâm trầm nhìn xem .

      Lý Như Phong vẫn còn cười, xoát tiếng mở cây quạt trong tay: "Vương phi, thể thừa nhận, người rất thông minh. đời này, nữ nhân thông minh như người ra rất ít, ta ngay từ đầu đều thiếu chút nữa cũng bị người lừa gạt."

      ...

      Trong nội tâm bị kéo căng, Hạ Mộng quay đầu ra: "Ta biết ngài cái gì."

      "Người biết." Lý Như Phong lại , hai tay ôm quyền, lại đối với nàng hành cá lễ, "Vương phi, đêm khuya, bên ngoài hàn khí quá nặng, ngây ngốc lâu đối với thân thể tốt. Người bách bộ cũng lâu, nên trở về nghỉ ngơi . Nếu , nếu là vương gia nửa đêm bừng tỉnh có thấy người ở bên người, vương gia rất sốt ruột."

      Nghe vậy, Hạ Mộng khóe miệng hé ra.

      "Ngài để cho ta trở về?" Nàng vất vả mới thoát khỏi ác ma, nhưng bây giờ lại để cho nàng quay lại đường cũ?

      Lý Như Phong gật đầu, nụ cười mặt thâm trầm chút, còn nhàng lên câu: "Nếu như vương phi cảm thấy đường mệt mỏi người chuyện , hạ quan nguyện ý tiễn người đoạn."

      Khốn kiếp?

      ràng chính là biến tướng của uy hiếp?

      Hạ Mộng khẽ cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem .

      Lý Như Phong tiếp tục cười, đối với nàng làm thủ thế: "Vương phi, xin mời?"

      Xem ra, ngoại trừ thuận theo sắp xếp của , nàng cũng có biện pháp khác .

      Cứ việc trong lòng hận muốn chết, nhưng là trong lòng hiểu: tại địa bàn của người ta, nàng thể muốn làm gì làm. Cũng chỉ có thể cắn răng, quay đầu, nắm chặt tay Xuân Linh, từng bước từng bước, cực tình nguyện hướng về phía trước.

      Lúc này đây, cần lại lén lén lút lút, cũng cần tận lực tránh né tuần tra ban đêm mọi người, dù sao bị bắt được, (dứt khoát vò mẻ lại sứt), ngẩng đầu mà bước trở về, quản cùng người khác nhìn nàng bằng ánh mắt khỉ gió gì?

      Tặc tặc. theo phía sau nàng, Lý Như Phong lại nhịn được đối nàng giơ ngón tay cái lên.

      Đương đứng lại trước của phòng Hoàng Phủ Nam Ninh, Hạ Mộng trong nội tâm ngũ vị tạp trần.

      Nàng muốn trở về?

      Loảng xoảng?

      Nhưng là, sau khắc, cửa phòng đột nhiên bị người cước đá văng ra, thân ảnh thoáng ra.

      "Tiểu bạch thỏ?" Nam nhân cuống cuồng kêu to truyền đến, "Tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ - - "

      Vốn là vẻ mặt lo lắng, bước chân cũng theo nhịp. Nhưng là, khi nhìn thấy nàng đứng ở sau cửa đó, lo lắng biến mất, chút cũng cũng thấy .

      "Tiểu bạch thỏ?"

      Tuấn dật mặt dâng lên đóa hoa cười to, lớn tiếng kêu tên của nàng, bước nhanh lên trước, dùng sức ôm nàng: "Tiểu bạch thỏ, nàng ? tốt quá?"

      phải là nàng , nàng chỉ là thành mà thôi. Bị ôm vào trong ngực, Hạ Mộng trong lòng thầm .

      Ôm hồi lâu, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm lo sợ bất an trầm ổn xuống, mới rốt cục cam lòng buông nàng ra, nhưng lập tức lại mặt trầm xuống: "Tiểu bạch thỏ, nàng tại sao phải chạy ra bên ngoài? Nàng phải là cùng bản vương ngủ ở bên trong sao?"

      "A, là như vậy. Vương phi nàng bởi vì buổi tối ngủ được, cho nên ra chút. Mới vừa còn đụng phải ta, ta sợ vương phi lần đầu tiên tới nơi này biết đường, liền xung phong nhận việc dẫn nàng trở lại." Lập tức đứng dậy, Lý Như Phong vui tươi hớn hở đáp lại.

      "Di? Ngư Phong, làm sao ngươi cũng ở nơi này?"

      Nghe được thanh , Hoàng Phủ Nam Ninh mới phát bên cạnh Hạ Mộng còn có người .Nhìn dáng vẻ của , rất ngạc nhiên - - là ngạc nhiên.

      Lý Như Phong khóe miệng co lại mãnh liệt, gì đọng lại nghẹn.

      cảm thấy, phải coi như vô hình ? Có người đối với hảo huynh đệ của mình như vậy sao? Thấy sắc quên bạn ?

      "Vương gia, thần là cùng vương phi đến." Cắn chặt răng, từng chữ từng câu trả lời. Nếu , dám cam đoan chính mình có thể hay nhịn được hung hăng mắng trận - - kể từ khi vị Hạ gia tiểu thư xuất về sau, chú ý của ràng liền tất cả đều tập trung người của nàng. Chỉ cần ở nơi có nàng tại, căn bản là để ý bất kì người nào khác. Mà ngay cả bạn tốt nhiều nămcũng chỉ như vậy? đều bị hoàn toàn xem ?

      Lý Như Phong đột nhiên cảm thấy rất u oán.

      "Nha." Nhưng là, nghe giải thích của , Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ có câu đáp lại. Sau đó, liền kéo cổ tay Hạ Mộng, "Tiểu bạch thỏ, nàng vẫn là như vậy, hơn nửa đêm thích chạy loạn."

      lời này, là ám chỉ nàng rời đêm hôm trước, kiện nàng ở bên ngoài chạy loạn kia sao? Trong nội tâm lại tránh khỏi run lên, Hạ Mộng cúi đầu xuống, muốn làm cho nhìn hai gò má nhuốm hồng của nàng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng cằm của nàng lên: "Bất quá , khi nàng phiền lụy tới nàng  bản vương nên lôi kéo nàng cùng nhau ngủ... Nhưng là, nếu như nàng muốn ra ngoài chút, vì cái gì cho bản vương biết đây? Bản vương cùng nàng cũng được."

      có thể hay quá nhiệt tình? Hạ Mộng vô lực bĩu môi. Chẳng lẽ lão nhân gia có phát , nàng là cở nào cam tâm.

      Vội vàng lại rũ xuống rèm mắt: "Vương gia ngài mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Tiểu nữ dám làm phiền ngài."

      "Cái gì làm phiền   làm phiền ? Bản vương thích cùng nàng cùng chỗ, cũng thích cùng nàng cùng nhau ngắm trăng." Liền vội vàng lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở .

      "Vương gia, đêm nay có trăng sáng." Lập tức, thanh Lý Như Phong u oán vang lên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đễnh bĩu môi: " có trăng sáng,  ngắm sao cũng giống nhau ." xong, nắm chặt cổ tay Hạ Mộng, "Tiểu bạch thỏ, chúng ta ngay bây giờ ngắm sao?"

      đúng là đếm xỉa đến tâm tình của nàng. Hạ Mộng phát đỉnh đầu Lý Như Phong sớm bốc khói.

      "Vương gia, cần?" Vội vàng lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của .

      tại, mỗi lần chỉ cần nghĩ tới đêm kia nửa năm trước,  nàng nhị được tự trách - - Hạ Mộng, ngươi điên rồi, là điên rồi? màn điên cuồng như vậy, nàng trải qua lần đầy đủ. Nàng chắc là để cho mình hồ đồ trải qua lần thứ hai như vậy?

      "Ừ?" nghĩ tới nàng cự tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình thể nào tốt.

      "Tiểu nữ từng ngắm sao rồi." giọng , Hạ Mộng giải thích.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại thế nào hài lòng. Sắc mặt của xem ra vẫn chưa tốt.

      Lý Như Phong vội vàng qua: "Vương gia, vương phi hẳn ở bên ngoài đợi lâu. Ban đêm gió lạnh , để tránh vương phi cảm lạnh, các ngươi hay là sớm chút về nghỉ ngơi "

      Hừ hừ, dễ nghe. Kỳ , chính là muốn đem nàng trở về, sau đó để cho Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn nàng, để cho nàng lại có cơ hội chạy trốn.Nhàn nhạt lướt mắt nhìn , Hạ Mộng cúi đầu .

      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy, cúi đầu xem chút, gật đầu: "Đúng là, tiểu bạch thỏ, tay của nàng thực lạnh, tại sao có thể như vậy? Nàng ở bên ngoài chờ bao lâu?"

      Hạ Mộng cụp mắt .

      Lý Như Phong liền thúc giục: "Vương gia, nhanh lên về nghỉ ngơi .Nửa năm qua, người cũng đủ mệt ." Nhìn lại chút Hạ Mộng, "Vương phi, chiếu cố tốt vương gia."

      "Biết rồi." Cắn răng, Hạ Mộng gằn từng chữ .

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng ngáp cái, mang theo Hạ Mộng trở về: "Tiểu bạch thỏ, thôi.Bản vương mệt muốn chết."

      “Vâng." Thấp giọng đáp lời, Hạ Mộng vừa quay đầu lại, lạnh lùng cười tiếng: Lý Như Phong, ngươi chờ đó cho ta? Cái thù này, ta nhớ kỹ?
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92 :  Ôn nhu đối đãi
      Edit : Py Siêu Nhân
       Beta: yunafr

      đêm, cơ hồ chợp mắt.

      chỉ vì chạy trốn thành mà nội tâm khó chịu, cũng bởi vì – cái tư thế ngủ bá đạo của Hoàng Phủ Nam Ninh này.

      Ngay từ đầu vốn rất là hoàn hảo, kéo nàng trở về, hai người bò lên giường. Nhưng là, mới vừa bắt đầu ngủ, lão nhân gia liền tự động bày ra tư thế chữ đại dang tay dang chân, rất tùy tiện chiếm hết ba phần tư vị trí giường, chỉ để lại chút bên cạnh , Hạ Mộng phát nàng căn bản tìm được chỗ nằm.

      thể nhịn được nữa, nàng lấy chăn mềm, trải xuống nằm đất nghỉ ngơi. Oán hận nghĩ tới làm như vậy có chăn bị lạnh , tên khốn kiếp kia chết vì lạnh.

      Nhưng mà rất đáng tiếc Hoàng Phủ Nam Ninh thân thể tốt vượt qua thử thách, cho dù là cả đêm ngủ có đắp chăn, cũng chỉ bị phong hàn , phơi nắng mặt trời liền sao. Trái lại Hạ Mộng, nàng bởi vì cả đêm bị gió thổi, cộng thêm mặt đất ẩm ướt, nên ngã bệnh.

      "Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!".

      Nằm nghiêng ở giường, tay ấn lấy ngực, ho khan đến  tê tâm phế liệt, nước mắt của nàng tự chủ mà từ khóe mắt chảy ra, quá thống khổ nàng rất muốn chết.

      Ô ô, nàng xui chết mà ! Gần đây nàng mang số con rệp sao? vất vả mới tiếu dao được nửa năm, cũng hết sức vô tình xuất cùng đám người kia, nàng vận thế liền chuyển biến đột ngột, làm gì cũng thuận. Hai tên khốn kiếp này, bọn họ quả thực chính là khắc tinh của nàng mà. Nàng hận chết bọn họ!

      "Tại sao có thể như vậy? Vài ngày , nàng như thế nào còn chưa khỏe?"

      Mà bây giờ, trong hai khắc tinh là Hoàng Phủ Nam Ninh đứng ở đầu giường, vẻ mặt vui quát khẽ.

      Mà đối tượng quát – là đại phụ bị bắt tới vô cùng thê thảm vội cúi đâu : “ Hồi vương gia, vương phi thân thể quá yếu, lại bị nhiễm phong hàn quá nặng, tiểu nhân tận lực…”

      "Đồ vô dụng!"

      Lắp bắp giải thích, thể đổi lấy nửa khắc an tâm. Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng quét mắt cái, cơ hồ nghĩ đem tên đại phu này giết chết.

      Đại phu sững sờ, liền ngậm miệng, trong lòng cũng rơi lệ kêu to –   mấy đời ăn mốc sao ? Vốn là an bình trong tiểu y quán của chính mình xem bệnh cho người, vẫn vọng tưởng có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng đột nhiên có ngày, người của Minh vương gia xuất , xách mang . Từ ngay đó trở , được chữa bệnh cho Minh vương phi… thực tế hẳn là Hạ gia đại tiểu thư. Vốn xem bệnh cho bệnh nhân là thiên chức của đại phu, nhưng mà kính nhờ vị Minh vương gia này có cần dữ dội như vậy ? Chữa bệnh luôn luôn tiến hành theo quá trình nha ! Chẳng lẽ lão nhân gia ông ta còn trong cậy vào cho liều thuốc, vương phi bệnh liền lập tức tốt hơn? cũng có cái y dược thần thông kia. Những là, những ngay qua, ngày ít nhất phải bị Minh vương gia nổi cáu hơn mười lần vì cùng cái lý do, trong lòng của cũng khó chịu, thực hận thể đập đầu cái chết luôn .

      “ Vương gia, người nên như vậy mà.” Lý Như Phong vất vả khuyên , “ Đại phu tận lực, Hơn nữa vương phi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp ít, chắc hẳn mấy ngày nữa nàng sao. Nàng dù sao cũng cần vài ngày từ từ mới có thể khôi phục được.”

      "Chuyển biến tốt đẹp sao? Sao bản vương phát được ?" Bĩu môi cái, Hoàng Phủ Nam Ninh oán hận hỏi.

      " chuyển biến tốt đẹp ." Lý Như Phong liền vội vàng gật đầu, "Mấy hôm trước, vương phi nàng phải là còn nằm ở giường thể động đậy được sao? Hôm nay, nàng có thể đứng lên uống nước, đây chuyển biến lớn rồi."

      "Cái này cũng gọi là chuyển biến lớn sao ?" Đối với lần này, Hoàng Phủ Nam Ninh khịt mũi coi thường.

      Lý Như Phong bất đắc dĩ." có biện pháp , vương phi thân thể gầy yếu, chỉ có thể từ từ khỏe . nên bực mình chuyện này , gấp được ."

      Hoàng Phủ Nam Ninh dù sao chính là khó chịu. Liền lại mắt xéo xuống đại phu: "Còn mau sắc thuốc ?"

      "Dạ dạ dạ !" Rốt cục có thể thoát ly trong chốc lát. Đại phu vội vàng gật đầu, như làn khói lui xuống.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn được bĩu môi."Phiền chết thôi !"

      Lý Như Phong lắc đầu."Vương gia, tốt lắm, bình tĩnh lại ! Ít nhất, tại vương phi tại bên cạnh người phải sao?"

      "Ta chính l;à muốn nàng vui vẻ, muốn nàng có vẻ con tiểu bạch thỏ có bệnh !" vui mím môi, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng quát đạo.

      Lý Như Phong hoàn toàn vô lực .

      "Nhưng là, tại vương phi chính là ngã bệnh, chúng ta cũng có biện pháp nào."

      Cho nên mới buồn bực . Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm trầm , lòng tràn đầy tức giận chồng chất, nhưng biết hướng ai để phát tiết.

      Lý Như Phong cũng buồn bực.

      "Vương gia, nếu , chúng ta bên ngoài chút ? Những ngày qua ngươi phần lớn đợi ở chỗ này, nếu là bị vương phi lây bệnh, vậy cũng tốt."

      "Muốn chính ngươi . Ta ở chỗ này nhìn nàng."

      "Vương gia..."

      "Ta ."

      "Được rồi."

      Thấp giọng thở dài, Lý Như Phong xoay người. Cũng chân sau vượt qua ngưỡng cửa lúc, lại nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn, lẩm bẩm tự tiếng: "Xem ra, lần này là thực ngã bệnh sao ?"

      == ta là đường ranh giới nhu tình của Khủng Long Bạo Chúa ==

      "Vương gia."

      Lý Như Phong rời bao lâu, đại phu bị quát ra ngoài bưng chén thuốc nơm nớp lo sợ xuất ở cửa.

      “Vào ."

      “Vâng." Liền vội vàng gật đầu, đại phu bó tay bó chân tới trước mặt , "Vương gia, thuốc, vương phi dùng thuốc tốt hơn ."

      "Vậy mang tới đây.”

      "Vâng…Vâng."

      " tại, ngươi có thể ."

      "Vâng"

      Mỗi lần bị cút sau đó, đó chính là thời gian vui sướng nhất của đại phu rồi.

      "Ai!" ( tiếng bạn HPNN thở dài  :-< )

      Đám người vừa , quay đầu lại nhìn bé con giường kia ho đến thở ra hơi, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn được thở dài tiếng.

      “ Vương gia, xin cho nô tỳ được tới giúp vương phi uống thuốc.” Xuân Linh đứng bên liền vội vàng tiến đến, dè dặt thỉnh – đúng vậy, sau khi bị Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lý Như Phong đồng thời bức hạ, nàng bất dĩ lại xưng hô Hạ Mộng là vương phi trở lại. May mà quá khứ cũng từng ba tháng gọi nàng là vương phi, tại đổi trở lại cũng quá khó khăn. Tự biết có khả năng cự tuyệt, Hạ Mộng cũng chỉ biết chấp nhận thực tế. Dù sao, mỗi lần người khác gọi như vậy nàng làm bộ như nghe thấy là được rồi.

      Lại quay đầu nhìn nàng chút, Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi cái : “ Thôi, để bản vương giúp nàng !”

      "A?" Nghe vậy, Xuân Linh đều ngây ngẩn cả người.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng vung lên áo choàng ngồi ở đầu giường, tay bưng lên chén thuốc: "Tiểu bạch thỏ, uống thuốc."

      Mùi thuốc Đông Y chui vào mũi khiến nàng thấy gay mũi, Hạ Mộng nhướng mày, vội vàng quay đầu : “ uống, đắng lắm !”

      "Dù có đắng ngươi cũng phải uống!" Cầm chén thuốc đưa qua chút, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .

      Hạ Mộng lại ý vị lắc đầu: " cần uống, quá đắng, ta uống nổi."

      " Bản vương sai người bỏ thêm vào ít đường phèn rồi."

      "Nhưng vẫn là đắng" nàng vẫn do dự .

      "Tiểu bạch thỏ?" Kiên nhẫn cùng nàng lên vài câu, nàng lại như thế nào cũng chịu nghe lời, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận .

      Hạ Mộng lập tức cứng đờ, lặng lẽ quay đầu liếc cái.

      "Uống?"

      Cầm chén đưa tới bờ môi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ.

      Hít hơi, lại ngửi thấy được mùi thuốc cay đắng, Hạ Mộng vội vàng quay đầu ra, lắc đầu - - Nàng uống nổi ! Thuốc Đông y là quá đắng !

      " uống?" Hoàng Phủ Nam Ninh mặt lập tức trầm xuống, trầm giọng hỏi.

      Hạ Mộng gật đầu.

      "Vương gia, hay để cho nô tỳ tới đút ? Nô tỳ nhất định khuyên vương phi uống thuốc ." Xuân Linh vội vàng luống cuống, giọng khuyên nhủ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh tiếng: " cần." Liền thu hồi chén, "Tiểu bạch thỏ, hỏi lại nàng câu, nàng uống ?"

      Trong nội tâm run lên bần bật. Nhưng là... Ngẫm lại tư vị khổ sở kia , Hạ Mộng vẫn lắc đầu: " uống."

      "Tốt lắm, đây chính là nàng tự chuốc phiền."

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh.

      Hạ Mộng đáy lòng lại là chấn động.

      "Ngài..." muốn làm gì?

      Mới vừa quay đầu lại, lại phát , Hoàng Phủ Nam Ninh đem chén đưa đến trước mặt mình, dùng sức uống xong ngụm lớn.

      đây là làm gì? Trước mắt toát ra nghi vấn, Hạ Mộng ở trong lòng hỏi mình.

      Nhưng lập tức, nàng liền biết.

      Chỉ thấy Hoàng Phủ Nam Ninh, sau đó liền để chén thuốc xuống bên cạnh. Bàn tay nắm lên vai của nàng, dùng sức đem nàng nhấn cái nằm xuống giường. Người của lập tức cũng ngã lên người nàng, đè ép lên thân thể của nàng, môi của cũng nhanh chóng dán lên môi của nàng. Tiện đà, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ  dò xét ra, chui vào trong khe miệng của nàng, tách miệng nàng ra. Sau đó, đem thuốc trong miệng mớm cho nàng.

      Đắng !

      Lập tức hương vị khổ sở chính mình cự tuyệt đột kích, lấp đầy khoang miệng, làm cho nàng chịu nỗi phải nhăn mặt lại.

      Muốn cự tuyệt, nhưng là Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức đè nàng xuống, môi của cũng dính sát môi của nàng, đầu lưỡi cường ngạnh ở trong miệng của nàng, chiếm lấy hết cả, cho nàng cự tuyệt thuốc  được mớm.

      Cự tuyệt có kết quả, Hạ Mộng chỉ có thể nhắm mắt lại, vô lực đem thuốc trong miệng nuốt vào bụng.



      đắng mà ! Đắng chết nàng !

      Loại phương pháp uống thuốc này, quả thực so với chính nàng uống còn đắng hơn nhiều lắm. Hạ Mộng vừa khó chịu vừa muốn khóc. ( tội nghiệp bà chị =”= )

      Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh lại cao hứng.

      Sau khi uy hết thuốc, lúc sau, mới buông nàng ra, vỗ vỗ mặt của nàng : “ Bây giờ còn đắng nữa hay ?”

      Nàng có thể đắng sao? Nước mắt lưng tròng nhìn , Hạ Mộng cắn môi .

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cong lên. Lại bưng chén lên, lại uống vào ngum nữa.

      lại tiếp tục ?

      Hạ Mộng thân thể bắt đầu phát run, liền vội vàng lắc đầu: "Ta uống ! Chính mình uống được ? " cần đút.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh chần chờ chút nào, lần nữa ấn nàng xuống, dùng miệng của che miệng nàng lại, tiếp tục uy thuốc.

      "Ngô?"

      Hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Hạ Mộng rất hối hận – dây thần kinh nào của nàng bị chập, đột nhiên lại muốn khiêu chiến quyền uy của ? Người này từ trước đến nay đều theo lý lẽ mà ?
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92 :  Ôn nhu đối đãi
      Edit : Py Siêu Nhân
       Beta: yunafr


      lần nữa lại khổ sở nuốt vào miệng lượng thuốc. Nhân lúc Hoàng Phủ Nam Ninh tách môi khỏi môi nàng, lại về uống thuốc để đút, nàng vội vã nhảy dựng lên bắt lấy ống tay áo của : “ Vương gia, ta biết sai rồi. Ta có thể tự mình uống thuốc mà.” Hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt, tiểu nữ tử co được dãn được, trước né được tai nạn trước mắt rồi sau.

      Nhưng mà, nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại là khóe miệng cong lên: " tại nghĩ chính mình uống? muộn rồi ."

      Cái gì?

      Tâm trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh uống xong ngum lớn, lại quay đầu lại, đè nàng lại, trước sau như , miệng đối miệng đút cho nàng.

      Sau đó, lại miệng, lại mực...

      Hạ Mộng vô lực .

      Nàng biết , chính mình thể chống lại, dù sao chống lại cũng có hiệu quả. Khủng Long Bạo Chúa này, khi quyết định, nàng thay đổi được.

      Vì vậy, ngoan ngoãn nằm xuống lại giường, hề làm bất kì động tác giãy giụa nào , tùy tiện muốn làm gì làm.

      Tựa hồ đối với việc nàng thuận theo hết sức hài lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, sau khi uy xong ngụm thuốc cuối cùng, vỗ vỗ mặt của nàng : “ Có thế chứ.”

      "Hết rồi sao?"

      Sau khi thuận theo , ý thức cũng dần mất . Cho đến khi nghe được giọng của , Hạ Mộng mới dần dần tỉnh lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cười tiếng. “ Nếu như nàng muốn uống chén nữa, bản vương để cho nàng được toại nguyện.”

      " cần!"

      Trong nội tâm thoáng  bối rối, Hạ Mộng vội vàng lắc đầu kêu to.

      "Ha ha ha !" Vừa thấy phản ứng của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười ha hả."Tiểu bạch thỏ, nàng quả nhiên có sức sống vẫn chơi tốt hơn !”

      Cái gì vậy?

      Nghe như thế, Hạ Mộng biết - - người này cố ý đùa nàng đây?

      Vẻ mặt vội vàng cứng rắn, nho trừng mắt nhìn , cúi đầu xuống.

      "Vương gia, mứt hoa quả." Bên cạnh, Xuân Linh lặng lẽ tới, đem cái đĩa mứt hoa quả dâng lên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh tiện tay nhặt lên quả đưa đến bên miệng Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ, có ăn hay ?"

      Ăn chứ !

      Hạ Mộng vội vàng gật đầu.

      "Tốt lắm, cho nàng!" Hào phóng cười tiếng, liền đem mứt hoa quả đưa vào trong miệng của nàng.

      Ngô... tốt.. rất ngọt !

      Rốt cuộc, mứt hoa quả cũng vào miệng, trong nháy mắt hòa tan hương vị khổ sở trong miệng, nàng cảm thấy thoải mái hơn.

      "Rất ngọt sao?" Lặng lẽ cùng nàng lôi kéo khoảng cách gần lại chút, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng hỏi.

      Hạ Mộng gật đầu.

      Vốn là phải là rất ngọt . Nhưng là, tại thuốc Đông y quá đắng làm nổi bật hương vị của mức, vậy nên cảm thấy ngọt hơn rất nhiều .

      "Phải ? Rốt cuộc ngọt như thế nào? Bản vương cũng muốn nếm thử ."

      Nếu như là bình thường, nghe như thế, Hạ Mộng nhất bảo tự ăn lấy miếng. Nhưng mà, tại chuyện bằng giọng này….Kia ràng chính là khàn khàn rất kì cục, hơn nữa còn ghé sát vào cánh môi của nàng mà ? Trong miệng thở ra khí đều đều gò má nàng, nàng cũng ngốc nghĩ là chỉ muốn ăn mứt hoa quả mà thôi.

      Vội vàng mở to mắt, quả nhiên lại phát Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt mờ mịt.

      Khốn kiếp !

      Trong lòng ngẩn ra, vội vàng muốn lui về phía sau.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh sớm đoán được nàng có phản ứng như vậy, lập tức tay ôm lấy eo của nàng, tay kia nâng gáy nàng, đầu cúi xuống, môi mỏng hung ác như trừng phạt tù binh môi của nàng, đầu lưỡi cũng nhanh chóng chui vào, cuốn lấy lưỡi của nàng, liền tùy ý dâu dưa.

      "Ngô ngô?"

      Khốn kiếp ! Khốn kiếp!

      Trong lòng mắng chửi ngớt, Hạ Mộng dùng hai tay muốn khước từ . Nhưng là, sức con lại mang bệnh, nàng căn bản có bao nhiêu khí lực đối kháng cùng . chút lực khước từ nho này, thay vì tựa hồ cự tuyệt, thẳng còn bằng con mèo gãi gãi, đối với Hoàng Phủ Nam Ninh mà căn bản đủ trình độ uy hiếp.

      cách tự nhiên, lão nhân gia ta tiếp tục như vậy, cánh tay vòng ôm eo nàng càng chặt hơn, bàn tay sau gáy nàng cũng càng dùng sức, cơ hồ như muốn đem nàng giam cầm ở bên cạnh . Mà môi lưỡi của , lại càng bừa bãi hưởng thụ ngọt ngào của nàng, cơ hồ muốn đem cả người của nàng hòa tan cùng cơ thể của mình.

      Nàng được?



      Hạ Mộng cảm thấy khó thở, tim đập rộn lên, đầu óc đều nghe chính mình sai sử.

      Cũng biết tại sao? biết vì cái gì, nàng đột nhiên phát : hai tay của mình vốn là khước từ , giờ chuyển thành ôm lấy cổ , thân thể cũng tự động tiến đến gần người của .

      Hạ Mộng, ngươi điên rồi?

      Lại lần nữa , nàng ở trong lòng mắng chính mình. Nhưng là, mặc kệ trong lòng như thế nào , thân thể của nàng, lần nữa chịu khống chế của nàng.

      nụ hôn triền miên, kéo dài rất lâu sau đó.

      Bên cạnh Xuân Linh thấy  vậy trợn mắt há hốc mồm. Đợi đến lúc tỉnh ngộ, gương mặt của nàng liền nóng rực đỏ bừng,  vội vàng quay đầu ra, phi lễ chớ nhìn.

      Mà Hoàng Phủ Nam Minh, phát thấy nàng phối hợp như thế, tinh thần của càng thêm phấn chấn, vội vàng ôm nàng càng chặt. cũng càng thêm nhiệt tình chạy trong miệng nàng, quyến rũ lưỡi của nàng, dẫn dắt nàng cùng , hai người cùng nhau chạy về phía cung điện sung sướng. ( em thề đây là bản convert :))) )

      biết cứ như vậy bao lâu, Hạ Mộng cảm thấy nàng có khi đắc đạo thăng thiên cũng nên, Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cục cũng buông nàng ra.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Tuy buông ra nhưng cũng chỉ là tạm xa rời môi lưỡi của nàng mà thôi. Hai tay của vẫn như cũ sít sao ôm lấy cơ thể của nàng, cằm của đặt tại đầu vai của nàng, cúi đầu thở hổn hển, cúi đầu gọi tiếng.

      Lúc này đây, Hạ Mộng đần độn u mê đáp lại: "Ừ?"

      "Cuối cùng, bổn vương cũng có thể ôm lại nàng."

      Đúng vậy! Rốt cục, lại bị bắt được và ôm lại. Hạ Mộng híp mắt suy nghĩ, gật đầu cái, cũng để cằm tại đầu vai của , gì.

      Tiếng hít thở ràng làm rung động gian yên tĩnh, Trừ điều đó ra, còn gì khác.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Im lặng hồi lâu, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa kêu lên, rốt cục cũng cam lòng buông nàng ra.

      Hô ! được giải phóng?

      Nhân lúc này, Hạ Mộng hít lấy hít để khí mới mẻ, đem vùng eo bị cũng chế bổ túc thêm khí.

      "Tiểu bạch thỏ." Lại kêu tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh đem tay nàng đặt trong lòng bàn tay của .

      Hạ Mộng trong nội tâm run lên. Ngẩng đầu lên: "Vương gia! "

      "Ngài..." Từ từ nhích lại gần nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh tay nâng cằm của nàng lên, "Vừa khóc ?"

      Éc?

      cái gì? Hạ Mộng sững sờ, đầu óc hỗn độn vẫn chưa biết gì.

      Bất quá, cũng cần nàng suy nghĩ . Bởi vì hành động tiếp theo của Hoàng Phủ Nam Ninh hết thảy - -

      "Nha? cần phải như thế !"

      nhìn nàng cười tiếng khó hiểu, sau đó Hoàng Phủ Nam Ninh kéo mạnh mặt của cùng mặt của nàng bỏ khoảng cách ở giữa. giây sau, Hạ Mộng cũng cảm giác được, gương mặt có chút ướt, tựa hồ là cái gì đó nóng nóng ẩm ướt dán lên khóe mắt. Mà ngay lập tức nàng biết được đó là cái gì.

      Lập tức thân thể run lên, đè lại trán của .

      Khốn kiếp !

      Đồng thời, trong lòng liền mắng to : nửa năm, tật xấu này của ngươi như thế nào thay đổi? Ăn nước mắt người khác ngươi thấy rất vui vẻ sao?

      Đúng vậy, chơi rất vui vẻ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa dùng hành động của xác định đáp án cho nàng.

      Bắt được khoảnh khắc nàng vẫn suy tư, từ từ đưa tay ra phía sau, Hoàng Phủ Nam Ninh tay đẩy nàng và ngã theo xuống giường, thân thể lần nữa đè lên nàng, làm cho nàng thể động đây. Con ngươi mờ mịt mang theo vẻ đắc ý, cười yếu ớt, liếm từ từ xuống dưới. Liếm xong bên này rồi, đổi bên kia. Nhất cử nhất động, cùng nửa năm trước giống nhau như đúc.

      Hạ Mộng hết chỗ rồi. là hết chỗ rồi.

      Vô lực nằm ở giường, nàng lần nữa mặc muốn làm gì làm.

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh sau khi liếm xong nước mắt của nàng, bĩu mỗi, nâng cằm nàng lên lần nữa : “ Tiểu bạch thỏ, vì sao nàng mỗi lần đều khóc như vậy ?” ( hỏi câu này bó tay rồi *haha* )

      Cái gì?

      Lại còn muốn nàng phải gào khóc, dư thừa tài nguyên nước mắt cung cấp cho , làm cho lão nhân gia ta uống đủ?

      Hít sâu cái, đem tức giận trong lòng kìm nén, Hạ Mộng nhàn nhạt : "Tiểu nữ biết vương gia lời ấy là ý gì."

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhàng cười tiếng: " biết thôi. Về sau, nàng từ từ biết."

      Về sau sao?

      Nghe thấy vậy, Hạ Mộng khóe miệng hơi giật giật - - trời mới biết, và nàng có thể ở cùng nhau đến lúc nào, còn mong có về sau . Dù sao, nàng là hi vọng có.

      Bất quá, Hoàng Phủ Nam Ninh hẳn hy vọng sao?

      Hôn cũng hôn qua, liếm cũng liếm qua, còn tưởng rằng người này buông tha nàng. Nhưng là, hành động kế tiếp của Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa ra ngoài dự đoán của nàng.

      "Ngài làm cái gì vậy?"

      Mắt thấy cùng mình tách ra, cũng rời khỏi giường nàng. Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xa, mà bắt đầu cởi áo nới dây lưng là sao ?

      muốn làm gì? tại vẫn là ban ngày thanh thiên bạch nhật mà ? Huống chi, nàng vẫn còn bệnh ?

      Tim đột nhiên đập mạnh liên hồi, Hạ Mộng cảm thấy tay chân bủn rủn, liên tục ngừng kéo chăn mềm che kín mình, hai mắt phòng bị nhìn .

      Cho hôn, cho ôm, nàng nhịn. Nhưng là, nếu như người này còn dám tiến thêm bước, nàng tuyệt đối cùng liều mạng.

      Khi nhìn thấy bộ dáng đề phòng của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nở nụ cười.

      lại còn cười được? Hạ Mộng càng ngày càng cảm giác khẩn trương .

      Tùy tiện cởi áo ngoài, ngoại trừ giày, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi xuống mép giường, tay kéo chăn mềm ra. Liền tách nàng ra khỏi chăn mềm, “ Tiểu bạch thỏ, rất khẩn trương sao?”

      nhảm, thấy như vậy, nàng có thể khẩn trương được sao?

      Nàng càng biểu khẩn trương, khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh càng cong lên .

      “ Tiểu bạch thỏ, lại đây nào?” Ngay sau đó, cánh tay dài nhấc lên, lại bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức ôm nàng vào trong lòng mình.
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92 :  Ôn nhu đối đãi
      Edit : Py Siêu Nhân
       Beta: yunafr
      Hạ Mộng vội vàng muốn giãy giụa. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh đâu dễ trêu như thế. phát bắt được hai cánh tay nàng, kiềm chế ở sau người. chân để lên chân nàng khi nàng muốn đạp loạn hai chân, liền để cho nàng có thể lộn xộn được nữa. Sau đó, kéo chăn mền đắp kín cho người: “ Tốt lắm, ngủ !”

      A?

      làm như vậy...

      "Như thế nào, mới vừa uống xong thuốc, nàng thấy mệt sao?  Trước đây mỗi lần, nàng uống thuốc xong liền buồn ngủ phải sao?"

      Đúng vậy. Trước đây mỗi lần là như thế. Nhưng là hôm nay, phải là lão nhân gia ta liên tục quấn quít lấy nàng như vậy, thần kinh của nàng khẩn trương cao độ, quên chuyện phải ngủ sao?

      Bất quá, tại vừa như vậy, nàng vẫn cảm thấy đầu óc là hôn mê.

      Chưa phát giác ra ngáp cái. Nhưng là, lòng hay là cao cao treo lên: "Vương gia, vậy ngài..." Ta ngủ, ngài chạy đến giường  làm gì?

      "Bản vương cũng cảm thấy mệt nhọc, tới cùng nàng ngủ lúc." Giống như là biết nàng muốn hỏi cái gì, Hoàng Phủ Nam Ninh hào phóng trả lời.

      Hạ Mộng  gì.

      Đại ca, có phải ngươi quên tại sao ta lại bệnh thành như vậy phải ? Cũng bởi vì cùng ngươi ngủ đem đó ! tại, ngươi lại vẫn dám sao? Ngươi là muốn hành hạ ta sống dở chết dở đúng ?

      Bất quá, cũng chỉ dám ở trong lòng kêu lên vài tiếng.

      Nếu lão nhân gia ta nghĩ như vậy, nàng cũng có biện pháp.

      Lại ngáp to cái , đầu óc càng thêm hôn mê. Thôi, tâm tình quan tâm được nhiều như vậy, ngủ tính sau.

      Vì vậy, nàng nhắm mắt lại, tại trong lòng của ngủ say .
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93: Ngươi trốn ta đuổi theo.
      Edit: Hương Nguyễn.
      Rất đáng được ăn mừng, lúc này đây, Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng hề có hành động gì, Hạ Mộng an toàn tránh thoát kiếp, ở trong ngực của nghỉ trưa ngủ giấc an ổn .

      Hơn nữa, biết là do tác dụng của thuốc, hay là sức miễn dịch của thân thể bắt đầu phát động phản công, sau khi tỉnh dậy, Hạ Mộng thân thể ràng trở nên khá hơn ít, ho khang còn nghiêm trọng nữa, thân thể cũng suy yếu như trước, chuyện sức lực cũng đủ ít.

      Bất quá, khi nàng vẫn còn ở bốn phía tìm nguyên nhân, Hoàng Phủ Nam Ninh dương dương đắc ý tuyên cáo lên tiếng - - đây hết thảy, đều là công lao của . Là cống hiến thân thể của mình, sau đó Hạ Mộng thân thể mới có thể tốt lên nhanh như vậy.

      Sau đó, lại lớn tiếng tuyên cáo: như vậy, như vậy, từ nay về sau, buổi trưa buổi tối mỗi ngày, đều muốn cùng nàng ngủ, mục đích chính là muón cho thân thể của nàng nhanh tốt lên.

      Phi phi phi.

      Người này, ràng là cố ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng.

      Đối với lần này, Hạ Mộng đầy ngập oán hận, rồi lại cách nào cự tuyệt.

      Nhưng là, chẳng lẽ lão thiên gia mắt bị mù?

      Kể từ khi người này kiên trì cùng nàng sớm chiều chung đụng, dù là ban ngày hay buổi tối đều cùng giường chung gối, tình trạng thân thể của nàng đúng là ngày giống như là khỏe hơn. quá ba ngày, nàng ngừng ho khan, nước mũi chảy, hai chân cũng có khí lực đứng xuống đất lại.

      Kết quả là, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý hơn, cũng liền càng giống như là cây ngay sợ chết đứng thừa cơ hội ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sờ nàng cái, hôn nàng chút, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của nàng.

      Hạ Mộng buồn bực muốn chết, bụng uất ức tích lại ở trong lòng, muốn ói lại như thế nào cũng phun ra.

      " Vương gia."

      A a a? Vốn là bị người nam nhân này gắt gao dây dưa đủ buồn bực rồi. Nhưng là, còn có người, cũng động chút ở trước mặt nàng tâng bốc lên chút. Mỗi lần ào ào tâng bốc, Hạ Mộng tâm liền ác liệt chút.

      Mà bây giờ, laị xuất , mặt còn mang theo nụ cười muốn buồn nôn.

      " Như Phong, ngươi đến rồi?"

      Bất quá, nhìn thấy , Hoàng Phủ Nam Ninh cao hứng-- kể từ sau khi thân thể của nàng chuyển biến tốt đẹp, vị này cao hứng, tại cũng ngoại lệ.

      " Đúng vậy, Lý Như Phong gật đầu, ánh mắt nhìn ở người Hạ Mộng dừng lại ba giấy đồng hồ, lập tức khóe miệng bên phải nhếch cao hơn, " Xem ra, Vương phi thân thể tốt lên rất nhiều rồi."

      " Đúng vậy!" Hoàng Phủ Nam Ninh thay nàng gật đầu, vui sướng hài lòng nhìn bằng hữu tốt nhiều năm của mình," Nàng nơi nào? Sáng sớm liền thấy bóng dáng."

      " Những ngày qua, ta mực tìm kiếm Hạ gia kia. Nhưng là, ai biết, sau khi người của ta  được người khác chỉ tìm ra được tòa nhà của Hạ gia, vị nhị tiểu thư Hạ gia kia thấy bóng dáng. Tôi tớ nhà họ cũng bị phân phát." Thấp giọng , Lý Như Phong nhìn về phía Hạ Mộng, trong mắt cười yếu ớt ý tứ hàm xúc .

      Đó là đương nhiên!

      Nghe bọn họ tìm tới chỗ này, chẳng lẽ tiểu Tình còn   vội vàng cuốn gói rời . Dù sao nàng biết nàng nhất định có thể từ nơi này thoát thân ra ngoài.....Nhưng là, Hạ Mộng phát , tại tựa hồ có điểm khó khăn.

      " Tại sao có thể như vậy?"

      Lập tức, mặt của nàng tái , thân thể vô lực lui về phía sau vài bước, ý vị lắc đầu: " xảy ra chuyện gì? Muội muội của ta nàng nơi nào rồi? Vì cái gì....Vì cái gì nhà chúng ta thấy? Vì cái gì? Muội muội ta nàng tại ở nơi nào? Nàng ở nơi nào?"

      " Tiểu bạch thỏ?"

      Thấy nàng như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt lấy nàng.

      Hạ Mộng lại dùng sức đẩy ra, sau đó thẳng hướng cửa chạy : " được, ta phải về xem chút!"

      " Tiểu bạch thỏ, cho phép !" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt lấy nàng.

      Hạ Mộng quay đầu lại, hai dòng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: " Ta muốn tìm muội muội của ta!"

      " Nàng có muội muội! Nàng chỉ có ba người tỷ tỷ!"

      " Ta có! Ta cùng muội muội ta từ cùng nhau lớn lên, chúng ta từ trước tới nay như hình với bóng. Cha ta trước khi chết có dặn dò qua ta, để cho ta chiếu cố nàng tốt. Nhưng là bây giờ, muội muội của ta giờ nàng lại thấy?"

      , nhiều nước mắt chảy xuôi xuống, ở mặt hội tụ thành cái dòng suối dài, người xem trong lòng nhị được mà phát đau nhức.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa có nguyện ý để cho nàng trở về cái chỗ kia.

      " Vương gia." Lúc này, Lý Như Phong lại mở miệng, " Nếu như vương phi kiên trì muốn tìm muội muội này, chúng ta liền xem chút cũng tốt. chừng, có thể phát cái gì ngoài ý muốn đây?"

      " Cái gì ngoài ý muốn?" Hoàng Phủ Nam Ninh nhàn nhạt liếc cái.

      Lý Như Phong cười nhạt," xem chút lâu cũng biết thôi!"

      " Ngươi..."

      Hồ nghi liếc cái, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày: " Như Phong, vì cái gì ta phát , kể từ sau khi tới đây, ngươi liền cả ngày lẫn đêm thần thần bí bí, làm gì đó?"

      Mới phát sao?

      Lý Như Phong nhàng cười: " Vương gia, người phải tin tưởng ta, mặc kệ ta làm cái gì, cũng là vì tốt cho ngươi. Ta hại người , vậy là được rồi."

      Đúng vậy đúng vậy, làm cái gì cũng là vì tốt, cũng trông nom người khác được hay . Dù sao, trong lòng của vẫn luôn sâu đậm như vậy ? Hạ Mộng bĩu môi, trong lòng vui .

      Lại thấy được nàng ánh mắt khác thường, Lý Như Phong quay đầu hướng nàng cười cười, trong mắt tỏa ra vài phần đắc ý.

      Hạ Mộng khóe miệng vểnh lên.

      Cười cười ! Thừa dịp bây giờ còn có thể cười, lão nhân gia ngài liền tận tình cười !

      " Vương gia, chúng ta hãy theo vương phi trở về chuyến ! Nếu là có thể tìm được muội muội của nàng, vậy bằng liền đem nàng cùng nhau thu vào vương phủ . Dù sao chỉ có người mà thôi, vương phủ cũng nuôi nổi, người cảm thấy thế nào?" Lại quay đầu lại, Lý Như Phong lên khuyên can.

      Hoàng Phủ Nam Ninh suy nghĩ chút.

      '" Được rồi!"

      Liền bắt lấy cổ tay Hạ Mộng:  "Tiểu bạch thỏ, thôi! Tìm muội muội nàng ."

      "Đa tạ vương gia!!"

      Bất kể thế nào, đáp ứng, Hạ Mộng vẫn là rất cao hứng, liên tục đối với hành lễ  tạ ơn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt lập tức trầm xuống: " phải là với nàng, nên cùng bản vương khách khí như vậy !"

      " A?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng lại là vẻ mặt vô tội.

      A, thiếu chút nữa quên rồi, nàng quên chuyện qua.

      Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống, càng nắm chặt cổ tay của nàng: " thôi!"

      ==== ta là tiểu bạch thỏ vẫn quên nhớ chạy trốn đường ranh giới===
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :