1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 88 : Giang Nam gặp nhau
      Edit : Nấm Lùn

      Beta:yunafr
       

      Nghe như thế, Lý Như Phong khóe miệng vừa kéo."Vương gia, người đây phải là có chủ tâm khó xử người khác sao?"

      " ràng là các ngươi có chủ tâm khó xử ta mới đúng chứ?" Giận khí công tâm, Hoàng Phủ Nam Ninh khó chịu được thêm mấy câu, "Từ khi Nhu nhi rời , vẫn chưa tới tháng, các ngươi liền tìm đến đống bức họa, bảo là muốn cho ta chọn phi, có cái gì tốt ? Ta đối với nữ nhân có hứng thú?"

      "Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác liền đối với Minh vương phi - - "

      "Đúng vậy, ta liền đối với nàng có hứng thú. đời này, ngoại trừ nàng, ta ai cũng cần?"

      "Có thể vương gia - - "

      "Chớ nữa . thêm gì nữa, cũng đừng trách ta khônt khách khí"

      "Được rồi?" Khuyên lơn phen, như cũ có kết quả, Lý Như Phong  thở dài, vô lực lắc đầu -  Minh vương phi, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh, có thể làm cho người nam nhân vì nàng mê muội như thế? Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy đối với người cố chấp như thế.

      Rào rào?

      nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng chói tai tiếng vỡ vụn truyền đến.

      " có rượu, người đâu, mang bình?"

      ngoài sở liệu, việc này lại là Hoàng Phủ Nam Ninh làm. Vội vàng quay đầu lại, Lý Như Phong đè lại tay của : "Vương gia, người uống ít, cũng đừng có uống nữa "

      "Ngươi trông nom ta?" vui đẩy , Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp nhận bầu rượu, ngửa đầu uống.

      "Vương gia?"

      ưa, Lý Như Phong kéo cánh tay của : "Người trước hết nghỉ ngơi chút ? Cả ngày lẫn đêm uống rượu, thân thể sớm muộn bị hư mất?"

      "Xấu liền xấu , dù sao mỗi ngày đều như thế này, sớm chết sớm siêu sinh."

      "Vương gia"

      Còn muốn khuyên nữa, tinh mỹ bầu rượu đưa đến trước mặt : "Đến, theo giúp ta uống chung? Là huynh đệ , cùng với ta uống, chúng ta say về?"

      "Được rồi?"

      Quả thực ngay cả thở dài khí lực cũng có, Lý Như Phong tiếp nhận bầu rượu.

      Bộ Nhu Nhi a Bộ Nhu Nhi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại ở đâu có bản lãnh lớn như vậy? đối với nàng là hiếu kỳ

      Tranh - -

      Ngươi mực ta mực uống rượu, đột nhiên, ưu nhã từ xa có tiếng cầm vang lên, phiêu đãng tại sóng biếc kiều mặt hồ, cùng với thanh sơn lục thủy, bao nhiêu cảnh đẹp ý vui.

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống."Là ai đánh đàn? Tiếng đàn hay…."

      Lý Như Phong khóe mắt co lại mãnh liệt: "Chơi thuyền du hồ, nghe   khúc cầm, ngâm bài thơ, đúng là tài tử giai nhân tối tự tại tiêu khiển. Huống chi, chúng ta bây giờ ở Giang Nam, cái này hồ chính là nơi tài tử giai nhân thường xuyên tới. Hơn nữa, vị này gảy đàn , tài nghệ của nàng cũng kém. Thậm chí có thể là cực tốt."

      "Phải ?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nghiêng tai nghe chút, khóe miệng xé ra, " cũng tệ lắm. Bất quá,  khúc hát quá mềm yếu miên điểm, hợp khi vừa uống rựu thưởng cầm."

      Lý Như Phong quả thực gì.

      "Vương gia, người ta đánh đàn là vì nhã hứng, phải là đến cho người nhắm rượu ."

      "Vậy như thế nào? Có quan hệ tới ta sao?" Hừ tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh ́ chấp nâng bầu rượu,uống một ngụm lớn.

      Lý Như Phong mặt sinh ra mấy phần lo lắng.

      "Vương gia, tiếng đàn tốt như vậy, chẳng lẽ người hiếu kỳ, người đánh đàn trông thế nào sao?"

      " có hứng thú."

      Lý Như Phong khóe miệng co lại mãnh liệt."Nhưng  thần   là có vài phần hứng thú "

      "A?" Chợt , Hoàng Phủ Nam Ninh bị lời của chọc cho chút hứng thú, "Ta cũng biết, ngươi tại sao bắt đầu học bọn họ chơi những thứ này thích trêu hoa ghẹo nguyệt ."

      "Thần chưa bao giờ đối với phong hoa tuyết nguyệt cảm thấy hứng thú. Bất quá là cảm thấy nàng đàn tốt, thần liền sinh ra vài phần hứng thú, muốn làm quen chút, tỷ thí với nhau chút tài nghệ mà thôi." Cười nhạt tiếng, Lý Như Phong thong thả ung dung .

      "Có thể được ngươi khen, kia nhất định là kĩ cầm tốt ." Gật gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đãng .

      Lý Như Phong vội vàng nhìn xem : "Vương gia, nếu , chúng ta đem người đưa thiếp mời, làm cho nàng tới đây?"

      "Thôi ?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức quay đầu ra, "Ngươi cảm thấy hứng thú, chính ngươi tìm nàng, đừng tới phiền ta. Ta muốn uống rượu."

      Lý Như Phong mặt trầm xuống."Vương gia, coi như là bồi bồi thần được sao?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh quyết đoán lắc đầu."Ta muốn uống rượu."

      Rượu rượu rượu, nửa năm qua, rượu đều nhanh thành mạng của rồi .

      Lý Như Phong trong nội tâm rất vui."Vương gia, coi như là bồi bồi thần ? Chúng ta mũi thuyền, người tiếp tục uống rượu, thần cùng nàng hàn huyên chút, người cảm thấy như thế nào?"

      " cần thiết."  cự tuyệt, lời ít mà ý nhiều.

      Lý Như Phong khóe mắt cùng khóe miệng cùng nhau co lại mãnh liệt.

      "Vương gia, người hay là đứng lên ?"

      Lười phải nhiều lời, trực tiếp nắm lên cánh tay của , dùng sức cái kéo .

      "Ngươi làm gì?" Lảo đảo đứng dậy, Hoàng Phủ Nam Ninh vui quát khẽ.

      Lý Như Phong mặc kệ, thẳng đem nắm hướng tiền phương, ra mũi thuyền .

      "Như Phong?" Gương mặt tuấn tú trầm, Hoàng Phủ Nam Ninh trừng mắt khẽ gọi.

      Lý Như Phong lại quay đầu lại, mặt nhàng cười: "Vương gia, nhìn con thuyền hoa, hình thể khổng lồ, trang sức tầm thường, hẳn phải là tiểu thư khuê các xuất hành, chính là chỗ ở  của hoa khôi thanh lâu ?"

      "Vậy như thế nào? Ngươi có hứng thú cùng với nàng luận bàn , ta sớm với ngươi, ta đối với nữ nhân có hứng thú." Bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn như cũ chút hào hứng

      Lý Như Phong cười nhạt."Chỉ sợ, khó được đến phiên ta đây?"

      "Ừ? Ngươi có ý gì?"

      Lý Như Phong chỉ chỉ phía trước.

      Hoàng Phủ Nam Ninh gian nan đem tầm mắt từ bầu rượu dời , chuyển tới phía trước, mới phát , cách bọn họ xa, chiếc thuyền hoa lệ chung quanh đó là năm sáu con thuyền tinh xảo. Boong boong tiếng đàn từ thuyền hoa truyền ra

      Lập tức khóe miệng nhếch lên."Xem ra, là căn phòng hoa khôi thanh lâu ở."

      " nhất định " Lý Như Phong lại cười lắc đầu.

      "Vậy cũng   liên quan đến ta."

      Lơ đễnh , Hoàng Phủ Nam Ninh đặt mông  ở đầu thuyền ghế ngồi xuống, tiếp tục uống rượu.

      "Vương gia, người..."

      Thấy thế, Lý Như Phong còn lời nào để .

      Mà bên kia, chỉ thấy năm sáu con thuyền đến gần thuyền hoa, trong đó có chiếc thuyền có người đột nhiên lên tiếng: "Hạ tiểu thư, công tử nhà ta mời các ngươi lên thuyền, biết ngươi có thể hay nể mặt?"

      "Đa tạ Vương công tử ưu ái, bất quá, tiểu thư nhà ta hôm nay thân thể khó chịu, ra du ngoạn bất quá là để giải buồn mà thôi. Vương công tử nếu là có ý, bằng chờ mấy ngày, chờ tiểu thư thân thể khỏe hơn lại đến mời, công tử nghĩ như thế nào?"

      "Di?"

      Lập tức, nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên trừng mắt, đứng lên?

      "Vương gia, làm sao vậy?" Vội vàng quay đầu lại, Lý Như Phong giọng hỏi.

      "Thanh này - - "

      Thấp giọng , Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu lên, lại phát đó là một nha hoàn đầu đội mũ sa, rủ xuống che diện mạo của nàng, làm cho người ta chỉ có thể thấy đại khái chút hình dáng. Nhưng  chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy thanh người này rất quen tai. Nhưng là ai? lại nhớ . Bất quá, có thể khẳng định nhất định cùng người kia chung đụng qua ngắn. Nếu , sao hắn là lại  đem thanh của người nhớ ràng như thế ?

      "Thanh này làm sao vậy?" Mở to mắt, Lý Như Phong vẻ mặt hiếu kỳ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nhìn về phía : "Thanh này, tựa hồ rất quen tai. Nhưng là, cụ thể là ai, ta lại nhớ ."

      "A, ngoại trừ thái hậu nương nương, khó có ai được ngươi nhớ kĩ giọng nói nha?" Lập tức, Lý Như Phong nở nụ cười.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại nóng lòng đứng lên.

      " cần phải nở nụ cười, nhanh lên cho người tìm hiểu chút, xem người kia là ai vậy ?"

      "Tốt, vi thần tuân mệnh." Vội vàng hành lễ, Lý Như Phong xoay đầu , tiện tay đưa tới nhà đò, "Vừa rồi ở thuyền hoa kia xuất một nương , người đó là ai ?"

      "A, dạ tướng gia đó là nha hoàn bên cạnh Hạ gia đại tiểu thư tên là Xuân Linh?" Lập tức, quản gia trả lời.

      Xuân Linh?

      Chưa nghe qua. Hai nam nhân trao đổi chút ánh mắt.

      "Cái này Hạ gia có lai lịch gì?" Sau đó, Lý Như Phong lại quay đầu hỏi.

      "A,  Hạ gia này , lại tới đúng là có đoạn chuyện xưa đây. Các nàng ba tháng trước chuyển tới nơi này , nghe mẫu thân mất sớm, phụ thân ba tháng trước cũng nhiễm bệnh qua đời, chỉ để lại tỷ muội hai người sống nương tựa lẫn nhau. Bởi vì muốn lưu lại nơi thương tâm đó, hai người liền bán sạch gia tài, vào Giang Nam, tỷ muội gắn bó, cùng nhau qua cuộc đời này."

      "Phải ?" Nghe vậy, Lý Như Phong đuôi lông mày nâng lên, "Như vậy, hai vị  Hạ gia tiểu thư này tên gọi là gì, lại tướng mạo như thế nào?"

      "Ha ha, tướng gia, ngài phải làm khó tiểu nhân sao? Hạ gia tiểu thư, tên là gì tiểu nhân còn biết, chỉ sợ dõi mắt cả Giang Nam, cũng đến vài người biết . Bất quá, ta nghe người ta , này hai vị tiểu thư, dung mạo đều   tầm thường, mặc dù phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng đủ xinh đẹp đoan trang. Đến đây ba tháng, các nàng liên tục ru rú trong nhà, cũng  đối với người khác cho họ về xuất thân lai lịch. Bất quá từ các nàng ngôn hành cử chỉ xem ra, chắc hẳn nhất định là xuất thân từ đại thế gia danh môn, mỗi tiếng cử động, là lộ ra trang nhã quý khí, cao hơn quý vài phần. Chớ chi là các nàng kĩ cầm , thơ văn, là tài nữ. Nếu tại sao, mới đến ba tháng, trong thành các công tử thế gia đều vì các nàng tâm túy thần mê, ngày ngày đều chờ ngóng trông, hi vọng các nàng có thể ra ngoài gặp mặt chuyến. Nếu , trò chuyện cũng tốt lắm rồi? Hôm nay các ngươi cũng thực là vận khí tốt, các nàng vài ngày có xuất qua rồi. Bất quá, tự hồ chỉ có vị tiểu thư ra." từ đầu còn biểu dè dặt, nhưng vừa nhắc tới hai vị Hạ gia tiểu thư, nhà đò nhịn được liền mặt mày hớn hở, càng càng hưng phấn.

      "A, như vậy, là hai vị tài nữ ?" nhàng gõ đầu, Lý Như Phong thong thả ung dung đạo.

      "Cũng phải sao? Hai vị tiểu thư đều là tài mạo song toàn, tính tình cũng đều tốt vô cùng. tại, tất cả mọi người suy đoán xem ai có thể lấy được giai nhân”

      "Cắt, đám ăn no rỗi việc có chuyện làm cả trai lẫn ."

      Nghe đến mấy cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh tiếng, khinh bỉ quát khẽ.

      Đối với lần này, Lý Như Phong vô lực lắc đầu: "Vương gia, người cũng đừng quá sớm phán đoán suy luận như vậy . Người cũng còn chưa thấy qua hai vị  Hạ gia tiểu thư mà?"

      "Có cái gì tốt mà thấy? Bất quá là nuôi dạy tốt chút, cầm kỳ thư họa biết, thượng phải phòng khách hạ phải phòng bếp, loại nữ nhân này ta thấy cũng nhiều, đều cái khuôn mẫu in ra , có ý tứ gì."

      Phải ? Được nghe lời ấy, Lý Như Phong khóe miệng nhếch lên: "Có lẽ, hai người này tựu bất đồng đấy?"

      Nghe lời của , Hoàng Phủ Nam Ninh vừa quay đầu: "Ngươi biết sao? Ngươi biết các nàng sao?"

      " chừng liền biết đây? Vừa rồi ngươi cũng cảm thấy nha hoàn của các nàng thanh giống như từng quen biết sao?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức ngẩn ra, lập tức giật khóe miệng." đời này thanh tương tự cũng phải là có, chừng ta nghe lầm đây?"

      "Nghe có nghe sai, hồi biết." Thấp giọng , Lý Như Phong quay đầu, lại nhìn hướng thuyền hoa bên kia.

      lời này có ý gì?

      Nghe như vậy , Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng cũng căng thẳng, khỏi theo quay đầu nhìn lại phía thuyền hoa

      Lại nhịn được bật ra hừ lạnh tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nội tâm cười lạnh - - bất quá là đám học đòi văn vẻ công tử ca thôi, có gì ly kỳ.

      Chợt , chỉ thấy bên kia thuyền hoa  rèm vén lên, hai người đầu đội mũ sa dắt díu lấy người đầu đội mũ sa chậm rãi ra.

      Người này...

      Mặc dù mang theo mũ sa, thấy hình dạng của nàng, nhưng cái nhìn  quét đến thân hình của nàng khiến Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cảm giác được trong lòng tựa hồ bị cái gì va chạm, sững sờ tại nguyên chỗ.

      "Vương gia, ngươi làm sao vậy? Vương gia?" Bên cạnh, Lý Như Phong vội vàng đẩy đẩy .

      "Bộ Nhu Nhi."

      Chợt , tiếng khẽ gọi từ trong miệng tràn ra, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt dừng lại ở thân người kia, mặt đầy phiền muộn.
      Lady87, barbie1810minhminhle thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 89 : hùng cứu mỹ nhân
      Edit: Py siêu nhân
      Nghe được tiếng kêu, Lý Như Phong nhướng mày."Vương gia, người định làm  gì?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại quan tâm , lập tức bỏ bầu rượu lại liền lên phía trước.

      "Vương gia coi chừng?" Lý Như Phong vội kêu lên, vội vàng giữ chặt   "Người quên sao? tại chúng ta là ở thuyền, người chớ lộn xộn, coi chừng rơi xuống nước đấy ?"

      "Ngươi đừng ngăn cản  ta?" Lại lần nữa bỏ qua , Hoàng Phủ Nam Ninh cuống cuồng quát khẽ.

      "Vương gia?" Lý Như Phong vội vàng kéo lại , "Người muốn làm gì?"

      "Người kia, nàng là tiểu bạch thỏ"

      tay chỉ hướng được hai nha hoàn nâng đỡ từ từ ra ngoài, Hoàng Phủ Nam Ninh khẽ gọi.

      Lý Như Phong chau mày."Vương gia, người đùa sao? Vị này là Hạ gia tiểu thư, hơn nữa, người căn bản đều có thấy mặt của nàng, làm sao lại dám xác định nàng là Minh vương phi?"

      "Ta chính là biết ?" Cắn răng, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt lo lắng càng sâu. chuyện, lại muốn  xuống nhằm hướng bên kia chạy đến .

      "Vương gia, người  đừng như vậy được ?"Lý Như Phong dùng sức lắc đầu, sửng sốt gắt gao kéo lại, " chừng ngươi nhìn lầm sao ? chừng, kia chẳng qua là cùng thân hình Minh vương phi có chút tương tự nhau mà thôi, chúng ta để sau hãy được  ?"

      "Còn chờ cái gì ? Nàng chính là tiểu bạch thỏ, ta có nhìn lầm"

      " Vương gia ! Bất kể thế nào, người cứ vội vàng liền xông ra, là dọa nương người ta.Huống chi, bên cạnh còn có nhiều người coi chừng như vậy đúng ?"

      "Vậy như thế nào? Vài cái tay nam nhân trói gà chặt , ta tiện tay có thể quật ngã."

      "Vương gia?" chính là hạ quyết tâm phải hay ? Lý Như Phong dùng sức kéo  tay ," Người liền nghe ta câu, trước nhẫn nại chờ họ chút, quan sát tình huống chút. Nếu như nàng  là Minh vương phi, ta nhất định giúp người đem nàng trở về."

      "Chính là nàng !"

      Quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm , Hoàng Phủ Nam Ninh mực chắc chắn.

      Lý Như Phong đầu đều đau.

      "Mặc kệ nàng có phải hay , chúng ta cũng thể liền chạy qua nhận người như vậy ?"

      "Vậy nên như thế nào?"

      "Chờ, trước quan sát chút rồi sau ."

      "Đúng là, ta đợi được rồi?"

      "Nửa năm đều đợi  được , cần gì phải quan tâm nhất thời nửa khắc này?"

      "Ta..."

      Có thể giữ chân được là may ."Vương gia, ngồi xuống  !" Lý Như Phong hít sâu cái, lại đem trở về chỗ ngồi ghế " Mặc dù nàng chính là Minh vương phi, chẳng lẽ người liền nghi ngờ, vì sao nàng lại xuất ở nơi này, còn biến thành như vậy sao ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền sửng sốt lúc .

      Đúng là. Chính mình chỉ lo kích động, thế nhưng quên. Như vậy...

      "Tại sao lại như vậy?" Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi.

      Lý Như Phong gì ngước lên nhìn  ông trời."Ta làm sao có thể biết ? Bất quá, trong chuyện này có nàng ở đây nhất định có nguyên do, chúng ta liền chờ chút thử xem, xem tình huống kĩ được ? Dù sao, nàng ở chỗ này, cũng thể chạy thoát được."

      Hoàng Phủ Nam Ninh lúc này thể phản kháng đành cam nguyện gật đầu.

      Sau đó, bên kia có hai nam nhân lên thuyền.

      Lập tức, cũng biết là bọn họ đàm luận những thứ gì, đột nhiên người tức giận lên tiếng  .

      " Hạ tiểu thư, ngươi đừng thấy cho ngươi chút mặt mũi mà lên mặt ? Những ngày này hơn lần, bản công tử ăn khép nép đủ, thử hỏi cả Giang Nam, có mấy kẻ có thể được bản công tử hậu đãi như thế ? Nhân dịp này, bản công tử tâm tình tốt, ngươi cùng muội muội ngươi tốt nhất mau chóng theo ta , nếu , các ngươi có thể nếm mùi đau khổ ?"

      Khẩu khí lớn !

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng xé ra.

      "Đây là tiểu tử nhà nào mà phách lối vậy?" ràng dáng vẻ bày so với còn lớn hơn.

      "Ta nhớ được tựa hồ là con của Giang Nam Tuần phủ." Lý Như Phong trả lời.

      "Là như vậy ?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh khinh thường hừ lạnh, " Chỉ là con của Tuần phủ bé, cũng muốn tới nơi này diễu võ dương oai ? Có phải là muốn cho cha sớm bãi chức sao ?"

      Lý Như Phong lại lắc đầu." Người là vương gia, tự nhiên là xem thường vị trí này. Nhưng là , thử xem, này là đất của hoàng đế, mấy ai có thể to hơn Tuần phủ. Mượn uy danh của phụ thân, cáo mượn oai hùm, loại chuyện như vậy đầy rẫy, cũng có gì là lạ."

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại tiếp tục  hừ lạnh.

      Xem chút bên kia, vị tiểu thư kia lại có chút tức giận nào , chỉ là ôn nhu lên tiếng : " Đa tạ ưu ái của Trương công tử. Nhưng là, xin thứ cho tiểu nữ thể tòng mệnh. Tỷ muội hai người chúng ta, mặc dù chỉ có mình có người dựa vào, nhưng từ phụ mẫu dạy bảo nghiêm khắc, tại quả quyết cũng có chuyện thờ chung chồng. Huống chi, Trương công tử ngươi lấy vợ, vậy đem tỉ muội ta an bài chỗ nào ? Chúng ta lập gia đình để làm thiếp người ta !"

      " Hảo cương liệt !" Nghe như thế, Lý Như Phong lập tức gật đầu, nhưng tức khắc , lại khẽ nhíu mày, "Vương gia, nghe thanh này, tựa hồ cùng Minh vương phi giống đâu?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh liếc cái." giống sao? Ta cảm thấy được giống ."

      "Phải ?" Lý Như Phong nháy mắt mấy cái, lại tinh tế thưởng thức lần nữa , " chuyện trầm bổng du dương, còn có đoạn cuối khẩu tựa hồ có điểm tương tự. Nhưng là, lượng còn có điệu đúng là khác biệt rất lớn "

      Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ bĩu môi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên kia.

      Liền thấy cái vị gọi là Trương công tử kia sắc mặt mãnh liệt trầm xuống : " làm thiếp? Vậy các ngươi muốn làm cái gì? Thê sao? Nhà các ngươi gia đạo suy tan, tuy là có gia tài bạc triệu, nhưng cũng có thân phận cao quý. theo bản công tử, cẩm y ngọc thực ( ăn ngon mặc đẹp – giữ nguyên cho sang trọng :”> ), kẻ hầu người hạ, bên ngoài được người người kính ngưỡng, chẳng lẽ lại được ?"

      "Cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ , bên ngoài người người kính ngưỡng, chẳng lẽ tỷ muội chúng ta cuộc sống trôi qua phải như thế sao ?" Khẽ cười , vị tiểu thư kia kiêu nịnh trả lời.

      "Tốt ! "

      Lời vừa ra, Lý Như Phong vỗ tay tán thưởng: " Tốt vị tiểu thư sợ quyền thế ! Xem ra, nàng nhất định xuất thân tầm thường, coi trọng hư vinh. Vị Trương công tử này, đúng là đá trúng thiết bản rồi sao ? " rồi quay đầu trở lại, "Vương gia, vị tiểu thư này nàng cùng Minh vương phi chuyện khác xa nhau như vậy,   khả năng là nàng lớn đâu ?  "

      "Ngươi câm miệng."

      "Vương gia?"

      "Câm miệng?"

      “Vâng."

      Thấy vẻ mặt trầm, Lý Như Phong hơi mím môi, lại quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm bên kia xem.

      Vị Trương công tử kia tự nhiên là tức quá, mặt đều thoạt đỏ thoạt trắng.

      "Tốt…tốt nha đầu ngươi ! Rượu mời uống lại uống rượu phạt, nhất định phải để cho ta cho ngươi nếm chút cực khổ phải ? Người đâu, đến đây, nàng là do bản công tử bắt được đem về. Khuya hôm nay, bản công tử liền muốn cùng nàng động phòng hoa chúc !"

      "Dạ ! "

      Trong nháy mắt, boong thuyền xuất mười mấy tên gia đinh cường tráng. Xem ra tình huống này là sớm có chuẩn bị.

      " Ỷ đông hiếp yếu, đối với nam nhân mà , là làm cho người ta khinh thường," Lắc đầu, Lý Như Phong thấp giọng , lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, phát sắc mặt của được tốt lắm . Mà đôi tay,bên người sớm cũng nắm chặt.

      "Ngươi dám?" Mà nghe như thế, vị tiểu thư kia cũng thấp giọng quát , hai nha hoàn vội vàng đứng phía trước của nàng ngăn cản, ý đồ ngăn cản .

      Trương công tử cười lạnh: " Bản công tử cũng muốn biết nơi này có chuyện gì bản công tử dám làm ?"

      Liền vung tay ."Lên?"

      "Dạ !"

      Lập tức, nha hoàn thuyền sợ run tay chân .

      "Tiểu thư, chạy mau!" người vội vàng xoay người lại, luốn tay kia muốn đẩy vị tiểu thư kia trở vào trong khoang thuyền.   Vị tiểu thư kia lại tựa hồ như muốn , liền cùng nàng đẩy lại lên. Trong lúc kéo kéo đẩy đẩy lúc đó, cơn gió liền thổi tới, đêm mũ sa đầu các nàng tung bay, giây phút thoáng nhìn vào,Hoàng Phủ Nam Ninh lại lần nữa cảm giác được trong lòng bị cái gì đó hung hăng va chạm - -

      "Tiểu bạch thỏ!"

      Là nàng ! Chính là nàng !

      Mi kia, mắt kia, cái miệng nhắn đỏ thắm kia, còn có gương mặt nhắn trắng tinh kia, là hình ảnh nửa năm qua thường nhung nhớ mơ thấy, thủy chung chưa từng quên. Tuyệt đối sai !

      "Trời ơi ! Bộ dạng vị tiểu thư này cùng Minh vương phi là có vài phần rất giống nhau !" Bên cạnh, Lý Như Phong cũng kinh ngạc lên tiếng.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh có nghe được lời của . chỉ cảm thấy bên cạnh cái gì chợt chợt lóe, lúc quay đầu lại phát .

      "Di? Vương gia? Người đâu?"

      == Ta là đường ranh giới chuyển đổi cảnh==
      Tõm !

      giây đồng hồ sau, thanh vật nặng rơi xuống nước truyền đến, khiến cho từng đợt bọt nước xuất .

      "Công tử ! "

      Sau đó, tiếng rơi xuống nước liên tiếp truyền đến, vừa rồi là người hầu bên cạnh Trương công tử kêu lên. Mắt thấy chủ tử nhà mình rơi xuống nước, bọn họ vội vàng nhảy vào trong nước, tay chân luốn cuống đem cứu lên.

      Nhưng là, những người bên ngoài này lập tức bị thân ảnh kiện tráng hấp dẫn – người này biết từ nơi nào xuất , hùng cứu mỹ nhân, tuấn mĩ nam tử này cứu Hạ tiểu thư khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, vị tiểu thư  này chút nữa bị Trương công tử làm nhục.

      Quả thực , bầu trời dường như bình thường, ngay khi hai phe trong lúc lôi kéo, từ trời giáng xuống, cước đem Trương công tử đạp bay ra ngoài, sau đó tay kéo Hạ tiểu thư vào trong ngực.

      Hạ tiểu thư sớm có chút sợ ngây người, nhất thời bất động, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng của . cũng nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan bị mũ sa che của nàng, hồi lâu cũng lên tiếng.

      Mọi người bốn phía xung quang cũng bị màn này làm cho rung động, lại càng thể lên tiếng câu.

      Cho đến  khi  có người lên tiếng "Ngươi là ai? là to gan, lại dám động thủ với ta? Ngươi có biết ta là ai ?"

      Trương công tử được người cứu lên, toàn thân ướt sũng ( nguyên văn «  toàn thân ** » ta cũng ko hiểu sao lại phải ** =D ), vẫn còn run lẩu bẩy. Nhưng là còn chưa kịp về khoang thuyền thay quần áo, trừng mắt nhìn về phía Hoàn Phủ Nam Ninh gào to lên.

      Đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người của , Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng vén lên: "Người đâu."

      "Dạ ! "

      Lập tức, từ phía đối diện thuyền bay ra mấy tên thị vệ mặc thường phụ. Bọn họ trực tiếp tiến gần vị trí của Trương công tử thuyền, người cước, liền lại đem người này đạp xuống nước.

      Tõm? Tõm?

      thanh lại vang lên liên tiếp, so với màn trước càng thêm kinh tâm động phách. ( chấn động mạnh =D~ )

      Trời ơi ! ( Nguyên bản convert là ngày vì mình biết chút ít tiếng Trung nên đây là chữ «  Thiên » cũng là kiểu cảm thán gọi trời ơi ! ^^ !)

      Mọi người bốn phía xung quanh đều bị hù chết, vẫn chưa phát giác đối với vị nam nhân này càng phải lau mắt nhìn xem.

      là ai? Lại dám động thủ với con của Tuần phủ , đúng là chán sống sao?

      Bất quá, nhìn thân hoa phục cẩm y này, còn có người tự nhiên tỏa ra khí thế cao cao tại thượng , chắc hẳn cũng là vị thế gia công tử xuất thân tầm thường. Nhưng là...cho dù là thế gia công tử, vậy cũng có mấy người có lá gan này, ở đây ban ngày ban mặt liền động thủ đâu ?

      Ồn ào !

      mất nhiều thời gian, Trương công tử lại được tùy tùng cứu lên, vừa định bò lên, lại bị mấy thị vệ thủ thuyền lại đạp cước khiến bay ra ngoài xa.

      "Ngươi là ai? Ngươi có biết hay , công tử nhà ta là con của Tuần phủ Giang Nam , động đến , ngươi hẳn là muốn sống nữa sao ?"  Vội vàng lại cứu công tử nhà mình cứu lên, người trong đám đó liền lên tiếng  - - đây cũng là tùy tùng của Trương công tử nhìn hướng Hạ tiểu thư thay chủ nhân hung dữ kêu to.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được, đơn giản  khóe miệng vén lên.

      "Giang Nam Tuần phủ phải ? Bản vương nhớ kỹ. Trở về cho cha ngươi, nhiều nhất ba ngày, chờ bãi chức ?"

      Cái gì? ?

      Nghe vậy, tất cả mọi người đêu khiếp sợ.

      Lời này của ... Đúng là đem Tuần phủ đại nhân cho miễn chức rồi?

      Trong lúc này , nhất thời mọi người trong lòng đều xuất vô số nghi vấn : là ai ? Tại sao lại có khí phách như thế, còn có quyền thế như thế ? Đây chính là chức vụ Tuần phủ nha, ngoại từ Hoàng Thượng, càng có vài người có tư cách đối với những người này có quyền lên tiếng đuổi hay nhận.

      "Vương gia?" tự đánh. Lý Như Phong mang theo người đem thuyền từ từ tiến lại đây, ". Vương gia, chúng ta ở bên ngoài, ngài hãy là nên cẩn thận làm việc ! Nếu , để Hoàng Thương , Thái Hậu biết được, bọn họ trách tội ngài , quá phóng túng, cố ý hù dọa dân chúng ."

      Vương gia?

      Tiếng gọi vừa rồi lọt vào tai, mọi người thân thể đồng loạt khỏi run lên. Đúng rồi, vừa rồi, bọn họ nghe thấy người kia tự xưng là “ bản vương”. Nhưng cho dù là vương gia, nào có mấy người có thể cuồng vọng như thế…

      A, biết rồi !

      cái tên xuất trong đầu như sấm bên tai, mọi người đều khỏi kinh ngạc.

      "Tham kiến Minh vương gia!"

      Cũng biết là ai dẫn đầu, những người khác rối rít hô to theo, lập tức  quỳ gối ván thuyền.

      Thấy thế, Lý Như Phong khóe miệng vén lên, bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia. Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh tiếng, ánh mắt vẫn còn nhìn Trương công tử trong nước . Trương công tử sắc mặt cũng  trắng bệch : "Ngươi... Ngươi là Minh vương gia?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu ra, lười trả lời cũng phải hừ cho tiếng .

      Lý Như Phong vội vàng gật đầu: "Trương công tử, vị này chính là Minh Vương gia Phượng Tường vương triều ta, thể giả được."

      Tõm?

      Lần này, cần người đá, Trương công tử thân thể mềm nhũn, tự thoát khỏi tay người hầu, vô lực hướng chỗ sâu nhất hồ nhảy xuống .

      Chỉ khẽ liếc mắt đảo qua, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu ra, khóe miệng xé ra, bật ra tiếng hừ .

      "Ai?" Đối diện, Lý Như Phong lại nhịn được trường thở dài, "Vương gia, người cũng thiệt là . Người xem chút , người ta đường đường cũng là con của Tuần phủ Giang Nam lại bị ngươi dọa cho đến sợ như vậy. Vì nữ nhân, đáng sao ? Người nào lại biết người cho tới giờ đối với nữ nhân đều chẳng thèm ngó tới sao ?"

      "Nhưng là, nàng khác ." .

      Lạnh lùng cười tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh gằn từng chữ .

      Sao cơ ?

      Lời vừa ra, trong đám người liền lại xuất đợt sóng mới – Lời này của là có ý gì ? Chẳng lẽ , vị Minh vương gia này vừa ý Hạ tiểu thư? Nhưng là, bọn họ chẳng phải chưa từng gặp mặt nhau sao ? Hơn nưa, Minh vương gia phải là có vương phi, nửa năm qua, đều bôn tẩu khắp nơi, tìm kiếm tung tích vương phi nhà mình, như thế nào lại đột nhiên xuất tại nơi này, còn đối với nữ nhân khác thấy hứng thú ?

      Nhiều  vấn đề theo nhau mà đến, mọi người bắt đầu hoài nghi: người này, là Minh vương gia?

      đến đây, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên phát giác được trong lồng ngực tiểu nữ nhân lộn xộn .

      Vội vàng xoay người lại, liền  bắt được cổ tay của nàng, đem nàng muốn chạy trốn ôm lại trong lồng ngực .

      "Tiểu bạch thỏ, ngươi định đâu?"

      “ Tiểu nữ đa tạ an cứu mạng của Minh vương gia. Nhưng là, nam nữ thụ thụ bất thân, vương gia ngài lôi kéo tiểu nữ như , là tổn lại trong sạch của tiểu nữ, hi vọng vương gia có thận nhanh mau buông tiểu nữ ra, chúng ta cũng có thể chuyện với nhau.”  Hạ tiểu thư dịu dàng , vội vàng ủy khuất nhìn hành lễ.

      Ngữ điệu mặc dù có vài phần bối rối, nhưng là có trật tự, từng chữ đều có lý.

      Đương nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh chưa bao giờ cùng người phân phải trái. Lập tức  liền  nắm chặt cổ tay của nàng, hừ lạnh tiếng: "Tiểu bạch thỏ, ngươi cùng bản vương khi nào lại xa lạ như vậy ?"

      "Vương gia ngài cái gì? Tiểu nữ nghe hiểu, tiểu nữ cũng phải là cái gì tiểu bạch thỏ, tiểu nữ có danh tự , ta họ Hạ, tên chữ Cơ - - " ( đoạn này chịu ko hiểu tên nv =”=  )

      Xoát!

      đợi nàng lên tiếng, liền cảm giác được trước mặt đột nhiên sáng ngời, mũ sa của nàng bị vén lên.

      "A !" Vội vàng kêu tiếng, Hạ gia tiểu thư xoay đầu .

      Nhưng là, giây sau, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng tay nâng cằm của nàng lên, đem đầu của nàng xoay lại. Con ngươi đen lánh tham lam nhìn mặt của nàng đầy lưu luyến, mặt của dần dần bớt phiền muộn : “ Tiểu bạch thỏ, bản vương rốt cục lại nhìn thấy ngươi. Tiểu bạch thỏ…”

      xong, ý thức được đầu càng tiến gần lại nàng, dường như thấy đôi môi mỏng chạm đến môi nàng.

      "A - - "

      Lập tức, tiếng thét chói tai từ trong miệng Hạ tiểu thư cũng phun ra, đem hành động của ngăn cản thành công --

      "Cứu mạng !  Có ai ! Đăng đồ tử đây này , có ai ? Các người mau lại đây  "

      ồn ào !

      Thoáng sững sờ, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, tiện đà cúi đầu xuống, dùng môi của chiếm lấy môi nàng chặn luôn tiếng hét. ( đúng là …đúng là tiện thể ;)) )

      Rất tốt. Tiếng kêu bị nuốt vào miệng , toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.

      Đúng vậy, thế giới đều thanh tịnh. Bởi vì, bốn phía xung quanh nhìn cũng ngây người.

      Chưa từng có nghĩ đến, thân là Minh vương gia cao cao tại thượng, trước mặt bọn họ, đối với chưa xuất giá vừa kéo vừa ôm, bây giờ còn hôn ? Đây chính là cường gian giữa ban ngày ban mặt nha. Hơn nữa, vị tiểu thư này ràng chính là cam lòng. Nhìn , cho dù bị chặn miệng, thân thể của nàng vẫn còn giãy giụa, hai tay dùng sức muốn đẩy ra, nhưng thể lục nam nữ cách xa, tay của nàng rất nhanh bị tay của khống chế, vững vàng kìm ở sau người.

      đáng thương !

      hẹn mà gặp, mọi người đều quay đầu yên lạng. Đáng thương cho Hạ gia đại tiểu thư, hôm nay đầu tiên là bị Trương công tử khi dễ, về sau lại còn có vị Minh vương gia, còn tưởng rằng hùng cứu mỹ nhân, có trời mới biết, trong nháy mắt, hùng liền biến thành vị đăng đồ tử ? nay, khẳng định là trong sạch của nàng bị hủy rồi, về sau còn có công tử nhà ai nguyện ý muốn lấy nàng đây ?

      "Ai?"

      Thoáng nhìn bên cạnh, Lý Như Phong cũng nhịn được khẽ thở dài : " Vương gia, người là quá phóng đãng mà, nơi này còn có nhiều người nhìn ngó như vậy làm sao đây ?"

      Bất quá, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng  để ý điều này. Trong mắt , chỉ thấy được tiểu bạch thỏ của . Ở trong lòng của , ý nghĩ cũng chỉ có . Đó chính là - - rốt cục, rốt cục cũng tìm được nàng. tại, nhất định phải vững vàng bắt được nàng, đem nàng cả đời khóa ở bên người, làm cho nàng rời bỏ vị trí của mình , chỉ có thể lưu ở bên cạnh , cho đến vĩnh viễn !

      "Ngô ngô?"

      Nhưng là, càng kịch liệt suy nghĩ, tay hành động cũng kịch liệt theo. Cổ tay Hạ gia tiểu thư nhanh bị bóp nát, bị tâm ma làm đau. Muốn phản kháng, lại vô lực hạ thủ. Muốn thoát , lại càng có cửa.

      Cứ như vậy nhận mệnh sao?

      , đây cũng phải là tác phong của nàng.

      Cho nên, suy nghĩ lúc sau, nàng mạnh liền giơ chân lên, dùng sức lên và đá.

      "Vương gia coi chừng?"

      "Ngao?"

      "Trời ạ !" gì  liền quay đầu ra, Lý Như Phong ở trong lòng thở dài: vương gia đáng thương . Lần này hung mãnh đánh thẳng vào, nửa người dưới của phỏng đoán đều nhanh tê liệt ?

      Mọi người bốn phí xung quanh, lại nhìn thấy màn như vậy lần nữa trợn mắt há hốc mồm – ra là, vị Hạ gia tiểu thư này lại mãnh liệt dữ dội như vậy ? Chân của nàng, ràng… ràng… Trời ơi ! Chỉ là nhìn thấy chân nàng xuất cước như vậy, tất cả các nam nhân đều mơ hồ cảm thấy nửa người dưới bắt đầu đau.

      Bất quá, Hạ gia tiểu thư thể  quản được nhiều như vậy. vất vả tập kích được  , lại càng vất vả làm cho bị đau mà  buông tay, chính mình lấy được tự do ngắn ngủi , nàng liền vội vã lui thân ra sau, vội kéo theo người – là nha hoàn ngây ngốc tại chỗ đó kể từ khi Hoàng Phủ Nam Ninh xuất , dùng sức nhảy xuống, rơi vào trong nước.

      "Tiểu bạch thỏ ! "

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đại biến,  bất chấp nửa người dưới đau đớn, cũng theo nàng  nhảy xuống nước.

      "Nhanh lên, bắt hai nàng trở lại !"

      Lập tức, Lý Như Phong sắc mặt cũng  trầm xuống hạ lệnh với bọn thị vệ.

      "Vâng !"

      Vì vậy tiếng «  tõm tõm » liên tiếng vang lên, thuyền bọn thị vệ rối rít nhảy xuống nước, lục lọi bốn phía.

      Trời ơi !

      tại, thấy trận chiến như thế các lão bách tính cũng gần như muốn quyên suy tư – là chuyện gì xảy ra thế này ? Minh vương gia, Hạ gia tiểu thư, còn có nhiều người như vậy, nháo đến nháo , phát sinh cái gì ? Vì sao bọn họ càng xem càng hồ đồ ?

      Hay là nhiều người dễ xử lý chuyện.

      Tất cả thị vệ xuống nước bao lâu, liền có người ngoi lên báo cáo : "Bẩm báo tướng gia, thuộc hạ bắt được các nàng?"

      "Nhanh dẫn lên đây !" Lý Như Phong vội vàng nhân tiện , "Đúng rồi, tìm vương gia, cho cần phải tìm, lập tức trở lại !"

      “Vâng."

      Rất nhanh, Hạ gia tiểu thư chủ tớ hai người ướt sũng bị đưa lên thuyền, lần này tất yếu là thuyền của bọn họ.

      Ánh mắt quét qua bồ nhìn tiểu nha hoàn ngu si đần độn  - - người này, nhìn dung mạo kia, đích thị là nha hoàn Tú nhi bên cạnh Bộ Nhu nhi cùng người này giống nhau như đúc . Mà còn dư lại vị... Lý Như Phong khóe miệng cong lên, đối với nàng ôm quyền thi lễ: "Minh vương phi, nửa năm gặp, ngươi sống có  tốt ?"

      Toàn thân đều ướt sũng nước hồ, người còn tí tách tí tách chảy nước, Hạ gia tiểu thư cũng gặp bao nhiêu quẫn bách, chỉnh chu y phục đầu tóc, đứng dậy lạnh lùng nhìn  : "Vị công tử này, xin hỏi ngươi vì sao phải ngăn cản tiểu nữ đâm đầu xuống hồ tự sát."

      Cái gì? ?

      Nghe vậy, Lý Như Phong ngây ngốc.

      "Ngươi... Ngươi là muốn tự sát?" phải là nghĩ nhảy xuống nước chạy trốn sao?

      Hạ gia tiểu thư cúi đầu xuống: "Nếu thế làm sao ? Ta là tiểu thư khuê các, từ cha mẹ dạy bảo , nếu lấy chồng, được cùng nam nhân có quan hệ xác thịt. Nhưng bây giờ, người kia, thế nhưng... Thế nhưng... ..." Thanh nghẹn ngào, giơ tay lên tại khóe mắt lau lau nước mắt, "Trong sạch của ta dĩ nhiên bị  hủy hết, ta sống đời còn có ý nghĩa  gì? Còn bằng chết tính?"

      xong, vội vàng xoay người, lại nhìn hướng hồ muốn nhảy xuống .

      "Người đâu, ngăn cản nàng lại !"

      Lập tức, Lý Như Phong lớn tiếng kêu lên.

      Hai gã thị vệ vội vàng lập tức chặn người lại.

      "Vị công tử này, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ Minh vương gia nhục nhã tiểu nữ còn chưa đủ, các ngươi còn phải nhục nhã ta  như vậy sao?" Lập tức quay đầu lại , Hạ gia tiểu thư trừng mắt quát khẽ.

      Sao thế này ?

      Tiểu nữ nhân này , ánh mắt quả thực bén nhọn và hung ác ? Thoạt nhìn phải là cái người dễ trêu chọc vào.

      Trong nội tâm chấn động, Lý Như Phong nhàng cười tiếng: "Có phải nhục nhã hay , trong lòng ngươi tự nhiên ràng. Bất quá, tại, ta là thể nào cho ngươi cứ như vậy rời ."

      "Ngươi có ý gì?" Hạ gia tiểu thư trong mắt lên vài phần đề phòng.

      Lý Như Phong cười cười, nháy mắt với bên cạnh . Hai gã thị vệ dần dần hướng về phía các nàng .

      Hạ gia tiểu thư sắc mặt thay đổi khẩn trương kêu lên ."Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì ?  "

      Đột nhiên con dao từ phía sau bổ tới, ở giữa gáy nàng, trước mắt của nàng tối sầm, thân thể đột nhiên mềm nhũn, vô lực tế xuống.

      Trước khi ngất , nàng tựa hồ nghe thấy bên tai tiếng hô khẩn trương truyền đến :

      "Tiểu bạch thỏ?"















      Lady87, barbie1810minhminhle thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 90: Mực Chắc Chắn
      Edit : Nấm Lùn
      Đau quá.

      Đây là cảm giác duy nhất sau khi Hạ mộng tỉnh lại

      Nhức đầu, cổ cũng đau nhức, giống như bị người ta hành hung qua. Nhất là cổ, là có người cầm lấy cây gậy vung đánh nàng sao?

      Nháy mắt mấy cái, cảm thấy ánh sáng mặt trời tựa hồ chói mắt đến quá phận , nhịn được đóng chặt con mắt, nhướng mày: những việc kia phải nàng dặn mấy nha đầu kia rồi sao ? Nàng sớm với các nha đầu rằng, nàng thích buổi sáng bị ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt nàng khiến nàng tỉnh, cho phép làm cho giường của nàng nhắm ngay cửa phòng và cửa sổ cùng phương hướng à? tại các nàng như thế nào... đúng?

      Nhìn khắp bốn phía, loại dự cảm xấu ập vào lòng: Hoa Điêu bệ cửa sổ, hồng Mộc gia cụ, còn có giường lớn dưới thân cổ kính khắc hoa, cùng với trước giường theo gió màn lụa màu trắng vũ động...bài trí xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, nơi này phải là gian phòng của nàng?

      Đây là nơi nào?

      Trong nội tâm khỏi dâng lên từng đợt sợ hãi.

      Vội vàng ngồi dậy. Nhưng là - -

      "A?"

      Lập tức, gáy truyền đến cảm giác đau đớn xé rách hồi, làm cho nàng nhịn được hô tiếng, vô lực tê liệt ngã xuống giường. Hoàn hảo đệm giường dày đặc mềm mại, nàng chỉ là ở phía bật lên vài cái, có đụng đau chính mình.

      Lập tức, tiếng bước chân dồn dập đánh tới

      "Tiểu thư?"

      Xuất ở trước mắt, là khuon mặt nhắn của Xuân Linh.

      "Tiểu thư ngươi nên lộn xộn, ở cổ người bị tổn thương còn ứ đọng máu nhiều lắm? Mặc dù bôi thuốc, nhưng đại phu phân phó, ngài cần nghỉ ngơi nhiều, chớ lộn xộn?" ngừng, Xuân Linh tiến lên đón lấy, dè dặt, đem cái nệm êm dặt xuống phí dưới cổ nàng, sau đó đắp mền cho nàng.

      Nhìn thấy nàng, Hạ Mộng yên tâm nhiều hơn.

      "Xuân Linh." Vội vàng nắm chặt tay của nàng, nàng giọng hỏi, "Nơi này là nơi nào? Ta làm sao vậy?"

      "Cái này..." Xuân Linh cúi đầu, câu.

      "Tỉnh?" lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, câu hỏi của nam nhân truyền lọt vào trong tai.

      Cái thanh này...

      Trong nội tâm đột nhiên chấn động? Hạ Mộng ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo.

      ?

      Tim lại nhịn được hung hăng co rụt lại, thân thể của nàng cũng run lên bần bật.

      Nàng nhớ ra rồi?

      Nàng ở hồ chơi thuyền, gặp được , sau đó, liền dây dưa, còn sống chết lôi kéo nàng chịu buông tay. Cho dù nàng nắm chặt cơ hội cuối cùng nhảy xuống nước để tìm cách chạy trốn, nghĩ đến, bọn họ người đông thế mạnh, bị bọn họ bắt trở lại?

      Đúng rồi? Lập tức tâm lại chìm chìm, nàng có thể chưa từng quên, là cái tên hỗn đản nào đem nàng cho bắt trở lại, còn gọi người đem nàng cho đánh ngất .

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Trong nháy mắt, tên hỗn đản kia cũng xuất .

      "Vương phi, người tỉnh?" So với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, mang mặt tia cười yếu ớt, Lý Như Phong lững thững vượt qua ngưỡng cửa, đối với nàng gật đầu hành lễ.

      Được cái rắm . Đừng tưởng rằng tỷ biết, ngươi tại trong lòng nhìn có chút cười hả hê đấy.

      Trong nội tâm cắn răng khẽ gọi, Hạ Mộng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê man nhìn sang: " Các vị là..."

      "Nhu Nhi, nàng nhớ bản vương sao?" Lập tức, bàn tay ấm áp nắm giữ cánh tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cuống cuồng quát hỏi.

      Vội vàng quay lại nhìn, Hạ Mộng xem : "Ngươi là ai? A?" Nhưng lập tức, ánh mắt nàng sáng lên, liên tục ngừng từ giường nhảy dựng lên, "Minh vương gia? Tiểu nữ tham kiến minh vương "

      Nhưng mới đứng lên, cổ đau đớn lần nữa đánh tới, làm cho thân thể của nàng nghiêng cái, thiếu chút nữa té đến giường.

      Sở dĩ nàng có ngã xuống, đó là bởi vì Hoàng Phủ Nam Ninh cập thời ôm lấy nàng.

      Hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra, đương lại gặp khuôn mặt của Hoàng Phủ Nam Ninhgần trong gang tấc sát với mặt nàng, sắc mặt Hạ Mộng được tốt lắm."Minh vương gia, xin ngài buông tay tiểu nữ. Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu nữ trong sạch thể để bị điếm ô."

      "Cái gì trong sạch? Nàng là vương phi của bản vương, trong sạch của nàng đều là của bản vương , bản vương đụng nàng, đó là đạo lý hiển nhiên, tại sao làm bẩn được?"

      Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mãnh liệt trầm xuống, lập tức vui quát khẽ ra.

      Thân thể mảnh mai run lên bần bật. giọt lệ từ khóe mắt nặn ra, chậm rãi chảy xuống: "Minh vương gia, ngài cái gì? Tiểu nữ nghe hiểu, là nghe hiểu? Tiểu nữ cùng ngươi có bất cứ quan hệ nào"

      "Nàng cái gì? Nàng tự mình xưng cái gì?" Ngay lập tức mặt trầm xuống, thanh của Hoàng Phủ Nam Ninh thấp chìm xuống, "Nàng gọi bản vương là cái gì? Nàng lại gọi lần thử xem?"

      Đối mặt với như vậy, nhìn tư thế hùng hổ doạ người, ai dám gì nữa.

      Hạ Mộng thân thể lại hung hăng run lên, sít sao cắn chặt môi, cơ hồ ngay cả lời muốn đều nên lời

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt càng lúc càng trầm, hai tay cơ hồ nắm chặt  bả vai của nàng: "Nhu Nhi?"

      "Vương gia?" Lập tức, Lý Như Phong chạy tới, "Ngài nên buông tay ra trước, vương phi nàng bị người làm cho sợ hãi."

      "Ta còn bị nàng ấy làm cho sợ hãi hơn đây." cam tâm tình nguyện buông tay ra, Hoàng Phủ Nam Ninh thở phì phì tức giận.

      Hạ Mộng lại run lên, vội vàng hướng giữa giường thối lui, mở to đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn bọn họ.

      Lý Như Phong quan sát nàng chút, lại quay đầu lại."Vương gia, ta cảm thấy có khả năng vương phi xảy ra chuyện gì đó, mất trí nhớ chẳng hạn? Nếu , nàng như thế."

      "Ngươi cái gì?"

      Trong mắt lập tức gió lốc nổi lên, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu trở lại, sắc mặt cực đoan khó coi.

      Lý Như Phong cúi đầu: "Bất quá là suy đoán mà thôi. Bất quá, xem biểu của minh vương phi bây giờ, rất giống như thế."

      Kẽo kẹt kẽo kẹt...

      Lập tức, thanh các khớp xương chạm vào nhau truyền đến, là thanh Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức nắm chặt quả đấm. Hít sâu cái, lại quay đầu xem người ngồi giường chút, thân thể nàng run lên, vội vàng hướng bên trong lui vào.

      "Vương gia, ta nghĩ hay là thỉnh đại phu đến vì vương phi trị liệu chút, xem là chuyện gì xảy ra " Vỗ vỗ vai của , Lý Như Phong thấp giọng .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại hít sâu cái, nhìn chằm chằm Hạ Mộng nhìn hồi lâu, mới gật gật đầu: "Đại phu đâu? Gọi mau nhanh lên tới đây?"

      "Dạ?"

      Vì vậy, ngoài cửa đại phu chờ liền chạy vội tiến vào."Vương... Vương gia, tiểu nhân đến rồi "

      "Nhanh lên chút, xem nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      "Dạ" Vội vàng như con gà con mổ thóc giống gật đầu, đại phu dè dặt tới, đối với Hạ Mộng đưa tay ra, "Minh vương phi, thỉnh đem bàn tay tới đây, cho tiểu nhân bắt mạch."

      "Minh vương phi? ta sao?" Sửng sốt hồi lâu, Hạ Mộng mới quay đầu, giọng hỏi.

      "Đương nhiên là nàng? Trừ nàng ra, đời còn có ai dám tự xưng minh vương phi?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức quát khẽ, giọng rất bực mình.

      Hạ Mộng lại bị dọa đến run lên.

      "Vương gia, giọng chút, người hù đến vương phi ." Vội vàng đè lại , Lý Như Phong thầm khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, chính là người, minh vương phi."

      Hạ Mộng vội vàng lắc đầu: "Các ngươi nhận lầm người. Ta phải là minh vương phi"

      "Nàng… "

      "Bất kể là phải hay là phải, người trước tiên đưa tay ra cho đại phu xem chút " Vội vàng chặn lời Hoàng Phủ Nam Ninh lại mà , Lý Như Phong nhàng cười.

      Hạ Mộng ngẩn ra, thần sắc tựa hồ có chút do dự.

      Lý Như Phong tiếp tục cười: "Vương phi, nhanh lên , cần phải lãng phí thời gian . Nếu , thần  có đủ khả năng kiềm nén vương gia ,ngài ấy mà kềm nén được, trực tiếp xông tới đó."

      Khốn kiếp?

      chừng Hoàng Phủ Nam Ninh căn bản có ý nghĩ như vậy. Nhưng  vừa như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh khẳng định cũng bắt đầu có ý làm như vậy.

      Thân thể mảnh mai lại run lên, Hạ Mộng bất đắc dĩ, từ từ hướng bên giường

      Cánh tay tuyết trắng nhàng đặt tại mép giường, đại phu liền tranh thủ lấy khăn lụa đệm ở cổ tay nàng, sau đó đưa ngón tay bắt mạch, nghiêng tai lắng nghe hồi. Nhưng càng nghe, lông mày càng nhăn lại.

      "Như thế nào? Nàng rốt cuộc là thế nào?"

      Mắt thấy nghe hồi lâu lại có chút kết quả nào, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn được muốn hỏi.

      Đại phu vội vàng đứng dậy: "Hồi vương gia, tiểu nhân vô năng, có phát ra Hạ tiểu thư... à Minh vương phi thân thể có bất kỳ điều gì khác thường."

      "Lang băm."

      Lập tức, quát lạnh tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh phát bắt được ném ra ngoài."Người đâu ,tìm đại phu danh tiếng nhất tới đây, đại phu giỏi nhất Giang Nam."

      "Vương gia, vị này chính là đại phu giỏi nhất Giang Nam ." Bên cạnh, Lý Như Phong giọng nhắc nhở.

      Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, lập tức khóe miệng xé ra: "Hữu danh vô thực, nên đánh. Người đâu, đem đánh trăm hèo rồi ném ra ngoài. Rồi đem tất cả danh y Giang Nam tìm về đây , xem cho vương phi chút"

      "Dạ"

      Bên ngoài có người đáp lời, các loại tiếng bước chân xa.

      Đáng thương cho đại phu. Lập tức cúi đầu, Hạ Mộng ở trong lòng ai oán trong ba giây đồng hồ. Gặp được vị vương gia hỉ nộ vô thường, là bất hạnh mà.

      Lại ngẩng đầu, xem chút  tên nam nhân này lại bắt đầu hướng kề cận mình, ngay cả đau đớn cổ nàng đều chẳng quan tâm, vội vàng liền hướng bên trong thối lui.

      "Nhu Nhi, nàng chạy cái gì?"

      Nhưng lập tức,cánh tay dài của  Hoàng Phủ Nam Ninh nhấc lên, đem người của nàng ôm chặt lấy.

      Hạ Mộng dùng sức giãy giụa."Minh vương gia, thỉnh buông tay. Nam nữ thụ thụ bất thân"

      " Thụ thụ bất thân chết ? Chúng ta cũng hôn qua biết bao nhiêu lần rồi"

      "Ách... Vương gia " Nghe như thế, Lý Như Phong khóe miệng vừa kéo, vội vàng đè lại tay của , "Có mấy lời, chuyện riêng tư của các ngươi có thể tìm chỗ riêng chút hả . Trước mặt nhiều người như vậy, hay mà"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liếc cái: "Làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?"

      Chẳng lẽ , sớm nên sao?
      Lady87minhminhle thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 90: Mực Chắc Chắn
      Edit : Nấm Lùn


      Tên vương gia vô lương tâm, điển hình qua sông đoạn cầu mà ... Nhưng  đúng nha. Con sông này dường như còn có chảy qua đây?

      Vội vàng lại lôi kéo tay của : "Vương gia,người cần phải bức bách vương phi như vậy . Nàng mới từ trong hồ được cứu lên, cổ còn mang theo tổn thương, tại nhất định còn chưa tỉnh hồn, chúng ta trước hết để cho nàng nghỉ ngơi tốt chút, đợi ngày mai hỏi nàng ít chuyện cũng muộn."

      "Bản vương đợi được. vất vả mới tìm được nàng, bản vương có rất nhiều điều muốn với  nàng, bản vương tại   hỏi" khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh quan tâm kêu to.

      Lý Như Phong đầu ong ong dứt

      "Vương gia, người thể như vậy."

      Hoàng Phủ Nam Ninh lườm cái."Hành vi việc làm của ta, ngươi có tư cách gì nhúng tay sao"

      Lý Như Phong vô lực ."Vương thần muốn nhúng tay vào chuyện của người. Nhưng  chủ yếu là tại vương phi nàng... Tình huống của nàng, người cũng biết."

      "Ta biết ." Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn lại nàng chút, mặt cũng lên tia thống khổ.

      "Cho nên, chúng ta ra ngoài trước . Làm cho nàng tỉnh táo hồi. hồi nữa tìm c đại phu đến đây, chúng ta lại cho đại phu xem chút, xem nàng rốt cuộc là như thế nào." Kéo kéo , Lý Như Phong giọng khuyên nhủ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi tại nguyên chỗ, có nhúc nhích .

      Lý Như Phong vội vàng lại kéo kéo ."Vương gia, thôi? Vương phi tại bị ngươi  hù đến phát hoảng."

      "Được rồi"

      Rốt cục, thấp thở dài, đứng dậy.

      Lý Như Phong liền vội vàng gật đầu, kéo tay của : "Chúng ta thôi"

      Mới quay người lại, đột nhiên phát giác được ánh mắt trêu tức nhìn vào nơi hai tay tiếp xúc của hai người bọn họ. Lý Như Phong cước bộ dừng lại, vội vàng xoay người, nhìn thấy nhưng lại co lại ở góc, vùi đầu vào đầu gối giữa Hạ Mộng. Khóe miệng nhảy lên, trong mắt của quẹt tia tinh quang chớp lóe rồi biến mất.

      "Làm sao vậy?" dừng bước lại, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng hỏi.

      Lý Như Phong lắc đầu: " có gì. Chỉ là có chút yên lòng với vương phi thôi."

      cũng yên tâm . Nhưng mắt thấy vẻ mặt xa lạ cùng phòng bị của nàng, trong lòng của thập phần khó chịu. Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng kêu, thấp giọng thở dài. Hai người trước sau ly khai.

      Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, Hạ Mộng rốt cục thở dài hơi, vội vàng ngẩng đầu lên.

      "Xuân Linh?" Đối với nha đầu đứng trong góc vẫy vẫy tay.

      Xuân Linh vội vàng bước   chạy tới: "Tiểu thư?"

      "Vừa rồi... lúc ta hôn mê, bọn họ có hỏi ngươi cái gì ?"

      "Có." Xuân Linh liền vội vàng gật đầu.

      "Hỏi cái gì?"

      "Bọn họ hỏi tên nô tỳ, còn có tên tiểu thư  của ngươi, cùng với xuất thân, quê quán, còn có rất nhiều."

      Quả nhiên? Mâu quang trầm xuống, Hạ Mộng vội hỏi: "Kia ngươi trả lời như thế nào?"

      "Hết thảy dựa theo phân phó của tiểu thư. Nô tỳ nhiều."

      Rất tốt, Hạ Mộng gật đầu."Đúng là, bọn họ chắc cũng dễ dàng tin tưởng ?"

      "Bọn họ tin. Nhưng nô tỳ chỉ mực chắc chắn như thế. Bọn họ hỏi lại chút, nô tỳ liền biết. Cho nên, hỏi cuối cùng, bọn họ mặc dù sắc mặt tốt, nhưng vẫn cho nô tỳ ra ngoài, làm cho nô tỳ đến hầu hạ tiểu thư ngươi."

      sai. Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng xả giận, xoa xoa đầu của nàng: "Ngươi làm rất khá."

      Xuân Linh vội vàng cũng thở ra, trong mắt lại tràn đầy lo lắng: "Tiểu thư, bây giờ nên làm gì ? Vương gia bọn họ thế nào cũng tìm tới cửa. Còn có Nhị tiểu thư, nàng còn ở nhà . biết bọn họ có thể tìm ra ?"

      "Ta cũng biết." Tròng mắt, Hạ Mộng thở dài tiếng, "Cũng nửa năm , vì cái gì còn chưa hết hi vọng? Hơn nữa, lại còn chủ động tìm tới tận cửa? thế nào tìm được chúng ta?" Nàng cho rằng hành tung của các nàng đủ  bí mà.

      Xuân Linh lắc đầu: "Nô tỳ biết."

      Đúng vậy, chính là nửa năm trước các nàng thừa dịp ra cửa bái Quan rồi trốn mất. Bất quá, nay, các nàng sớm cải danh đổi họ, bên ngoài tiêu dao nửa năm rồi.

      Vốn cho rằng nửa đời sau cũng có thể tiếp tục tiêu dao như vậy . Nhưng bây giờ, đột nhiên lại nhìn thấy hai người này còn tưởng rằng đời này cũng gặp lại, Hạ Mộng trong lòng có vài phần kích động, nhưng buồn bã là chính.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Hôm nay bất quá nàng nảy lòng tham ra vui đùa chút . Như thế nào liền gặp được bọn họ?

      đau đầu.

      Hé ra nụ cười mỉm đập vào trong đầu nàng, kia gương mặt như hoa như ngọc, còn có mặt màn kia nhàng , tựa hồ  hết thảy đều ở trong dự liệu của , làm cho tâm nàng mãnh liệt trầm xuống dưới.

      "Lý, Như, Phong."

      Từng chữ từng câu, nàng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi đem tên của gọi ra.

      "Tiểu thư?" Xuân Linh sững sờ, vội vàng thấp hỏi.

      Hạ Mộng lắc đầu,  sờ đầu của nàng: " có gì. Kế tiếp, ngươi cái gì cũng đừng để ý , chỉ để ý ở bên cạnh ta hầu hạ là tốt rồi. tại, ta dặn dò cho ngươi ít chuyện, ngươi nhớ kỹ, chờ sau khi trời tối..."

      , môi của nàng dần dần hướng tới lỗ tai Xuân Linh, thanh cũng lúc càng , chỉ có hai người có thể nghe được.

      Xuân Linh vội vàng mở to mắt, ngưng thần nín thở nghe nàng lời . Vừa nghe, vừa ngừng gật đầu.

      Rất nhanh, Hoàng Phủ Nam Ninh sai người mời đại phu đến. Thậm chí có hai mươi tên.

      Khi biết những người này đều ở Giang Nam đều có chút danh tiếng, bĩu môi, lập tức để cho bọn họ căn cứ danh tiếng lớn xếp hàng, lần lượt cho Hạ Mộng trị liệu tới.

      ngang qua phen nghỉ ngơi và hồi phục sau, Hạ Mộng nhu thuận nhiều hơn, quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì gọi nàng làm cái gì, nàng đều lên tiếng, chỉ ôn thuận phối hợp.

      Nhưng là, thay nhau trị liệu xuống, hai mươi vị danh y đều chỉ có - - "Hạ tiểu thư thân thể rất tốt, có đáng ngại."

      "Phế vật. Lang băm. Đồ vô dụng"

      Người thứ nhất thứ hai, còn cảm thấy có gì . Nhưng người thứ chín, thứ mười còn như vậy sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh giận tím mặt, ngay tại chỗ tức miệng chửi ầm lên đứng lên. Mà khi người cuối cùng cũng câu thay đổi, phẫn nộ như muốn giết người rồi.

      "A? đáng sợ?"

      Lập tức, thân thể Hạ Mộng lại đột nhiên phát run, vội vàng kéo chăn mền núp ở góc tú sàng. đám đại phu vội vàng quỳ xuống đất, tiếng đều dám .

      Lý Như Phong liền vội vàng tiến lên đến, đem Hoàng Phủ Nam Ninh đè lại: "Vương gia xin bớt giận"

      "Tức cái gì giận? Này nguyên đám lang băm, cũng dám tự xưng là danh y Giang Nam ? Nguyên đám ngay cả người bệnh đều dò xét được, quả thực uổng làm danh y" Cắn răng, Hoàng Phủ Nam Ninh vui quát khẽ.

      đám đại phu bị hù dọa toàn thân tóc thẳng đứng khẽ run, cơ hồ đem mặt dán vào mặt đất .

      "Người đâu, đem bọn họ xuống, mỗi người đánh trăm hèo? Sau đó treo ở cửa thành thị chúng ba ngày, làm cho người ta nhận mặt mũi của bọn họ"

      Ba Ngày?

      chiêu này quá ác . Nếu thực là như thế, mặt của bọn họ đều muốn mất hết.

      "Vương, vương gia."

      Vừa dứt lời, trong đám người có người cả gan ngẩng đầu lên, dè dặt gọi tiếng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đem ánh mắt lạnh như băng nhảy vào bắn xuyên qua: "Làm gì?"

      "Thảo dân có câu này, biết có nên hay ."

      "?"

      "Tiểu nhân cho rằng, minh vương phi nàng... mắc phải chứng mất trí nhớ."

      "Cái gì?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày, "Bệnh chứng gì?"

      "Chứng mất trí nhớ" Đại phu giọng .

      Lý Như Phong cũng chợt nhíu mày."Chính là cái gọi là quên quá khứ, ngay cả tên của mình các loại cũng nhớ sao?"

      "Đúng vậy." Đại phu liền vội vàng gật đầu.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lông mày trong lúc nhăn càng chặt hơn."Ngươi , vương phi của bản vương, nàng phải chính là mắc cái bệnh này?"

      Đại phu vội vàng cúi đầu: "Tiểu nhân bất quá là lớn mật suy đoán. Bởi vì, vương phi phải nàng nhớ vương gia ngài sao?" Nhưng là, người ta ràng là có thân phận có tên . Bất quá, lời này tự nhiên là dám ra khỏi miệng . Dù sao, cũng muốn mạng sống .

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, nghe như thế sau, tạm chấp nhận.

      " như vậy, còn đích xác là như thế." Nhưng lập tức,  sắc mặt trầm xuống, "Vậy ngươi , nàng là thế nào mà biến thành như vậy?"

      "Cái này... Loại bệnh này, tiểu nhân trước kia cũng  chưa thấy qua, bất quá sách  y thuật có ghi lại. Tựa hồ, là bị thương hoặc tổn thương quá độ, hoặc là bị ngoại giới tổn thương, tỷ như đụng vào đầu các loại , làm bị thương đầu óc, có thể phải loại bệnh này."

      "Phế vật" Mở miệng một tiếng biết, mở miệng một tiếng khả năng, mà ngay cả khẳng định lời cũng chịu , Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận lần nữa dâng trào, " Tất cả đều cút ra ngoài?"

      "Dạ?"

      Lần này là cút? cần bị đánh, cũng cần treo ở cửa thành thị chúng, chính là đại xá ? Mọi người liên tục ngừng gật đầu, vội vàng chạy mất.

      "Vương gia." Mà Lý Như Phong, thong thả bước lên trước, như có điều suy nghĩ  "Ta cảm thấy được, vừa rồi vị kia đại phu tựa hồ rất có đạo lý."

      "Cái gì đạo lý?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền lạnh giọng

      "Ta cho rằng, vương phi hẳn là bị đụng vào đầu, làm cho mất trí nhớ. Sau đó, lại trải qua rất nhiều chuyện, mới có thể trở nên như thế." Thấp giọng , nhìn lại hướng Hạ Mộng, "Vương phi, dám hỏi câu, nửa năm trước, ngươi có phải hay bị qua lần tổn thương?"

      "Làm sao ngươi biết?" Lập tức trừng mắt, Hạ Mộng vẻ mặt kinh ngạc nhìn .

      Quả nhiên?

      Hai nam nhân trong lòng lập tức hồi kích động, Hoàng Phủ Nam Ninh gắt gao nhìn xem nàng: " Nhu Nhi, nửa năm trước xảy ra chuyện gì, nàng mau? Nhanh lên?"

      "Ta... Ta biết " Vừa thấy lại hướng kề cận mình, Hạ Mộng vội vàng ôm chặt chăn mền, "Ta chỉ biết  nửa năm trước, ta cùng muội muội ra cửa du ngoạn sau đó, tựa hồ con ngựa chấn kinh, đem chúng ta từ trong xe ngựa ngã. Chúng ta đều đụng vào ven đường tảng đá hôn mê bất tỉnh, chờ tỉnh lại sau đó, là nhất thời quên chuyện trước kia. Nhưng là, về sau cha ta tỉ mỉ chăm sóc, còn có đại phu cứu trị, chúng ta nhớ tới chuyện qua, có lại quên mất "

      Như vầy phải ?

      Lòng tràn đầy vui mừng bị nàng phen dập tắt, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt lại sa sút tinh thần xuống.

      Lý Như Phong vội vàng lại chuyển hướng bên cạnh Xuân Linh: "Vậy còn nàng? Đầu của nàng cũng đụng vào hòn đá?"

      " có " Xuân Linh liền vội vàng lắc đầu, "Ta là nửa năm trước mới bị lão gia mua về hầu hạ tiểu thư . Cái này trước đây ta phải là cũng rồi sao?"

      Đúng là như thế. Nàng là như vậy.

      Nhất thời lúc, hai nam nhân trong lòng đều có chút thất vọng.

      "Vương gia." Quay đầu, Lý Như Phong thấp giọng kêu. Hai mắt thẳng tắp nhìn , tựa hồ muốn gì.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại hừ lạnh tiếng, phát bắt được cổ tay nàng: "Bất kể nàng mất trí nhớ có mất trí nhớ, nàng là Nhu Nhi, vương phi của bản vương, tuyệt đối đúng như vậy"
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 91 : Chạy trốn thành
      Edit: Tiểu Phong
      Theo tiếng hô to như chém đinh chặt sắt, thân phận Hạ Mộng được xác định.

      Sau đó, nàng được xem như Minh vương phi mà hầu hạ.

      Đối với tình huống như vậy, Hạ Mộng đành vô lực,nàng thể làm gì khác.

      Dần dần, đến buổi tối, nến đỏ chiếu rọi,  là lúc ngủ. Nhưng là, Hạ Mộng dám ngủ. Bởi vì - - Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng lại mình vào gian phòng của nàng, chịu ?

      "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

      Vội vàng kéo lại chăn mền bao lấy thân thể, Hạ Mộng núp ở góc giường run giọng hỏi.

      "Ngủ." Hoàng Phủ Nam Ninh , bắt đầu cởi áo nới dây lưng.

      muốn gì đây?

      Trong lòng thầm mắng câu, Hạ Mộng gắt gao trừng mắt nhìn : "Minh vương gia, tiểu nữ phải là vương phi của ngài, phải”.

      "Ta phải là phải!!!." Nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn nàng cái, Hoàng Phủ Nam Ninh vừa , vung tay cái, áo khoác bay ra ngoài.

      Hạ Mộng cắn môi."Tiểu nữ phải.Kính xin vương gia ngài minh xét"

      "Bản vương minh xét qua." Hoàng Phủ Nam Ninh , từng bước từng bước về phía nàng.

      Hạ Mộng vội vàng ôm chăn mền hướng bên cạnh."Vương gia, người... Người muốn cùng tiểu nữ cùng giường chung gối ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lại là đặt mông ngồi tại mép giường, cởi giày.

      Trong nội tâm run lên, hai tay Hạ Mộng càng nắm chặt chăn mền.

      Sau đó, nàng trơ mắt  nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh cởi giày, bò lên giường.

      Mà nàng, ngay khi xoay người trong nháy mắt, tay lấy chăn mền hướng đầu của quăng ra, thẳng hướng dưới giường chạy ?

      "Tiểu bạch thỏ?"

      Lập tức kêu to, Hoàng Phủ Nam Ninh ném chăn mền nhảy xuống giường, ngay khi nàng tới trước của bàn tay ôm chặt eo nàng, đem nàng lôi trở về.

      "Cứu mạng. Cứu mạng "

      Vội vàng , Hạ Mộng giương nanh múa vuốt kêu to lên.

      Sao phải vậy chứ, nơi này là là địa bàn của Minh vương gia , nào ai dám có mắt mạo hiểm đắc tội Minh vương gia đến giải cứu nàng? Cho nên, cho dù là nghe được nàng kêu cứu, nha hoàn bọn sai vặt phía ngoài ngoại trừ ở trong lòng đối nàng thương tiếc, liền còn khách nào khác.

      Trong phòng, xách nàng giống như túm vật bé, ném trở về giường. Hạ Mộng xoay người cái, lại muốn bò xuống chạy trốn, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đè lại nàng: " cho phép chạy"

      "Cứu mạng "

      Nếu chạy nổi, vậy kêu cứu. Nhưng mới lên tiếng, tay Hoàng Phủ Nam Ninh che miệng nàng.

      " được kêu"

      "Ngô ngô" Trông thấy đáy mắt toát ra ánh lửa, biết lão nhân gia bộ phát, Hạ Mộng trong lòng căng thẳng, ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tay ra, lại tay lấy nàng đẩy tới bên trong : "Tốt lắm, ngủ "

      Hạ Mộng mím môi .

      Hoàng Phủ Nam Ninh trước nằm xuống. Vừa quay đầu lại, phát nàng còn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, lại nhướng mày: "Nàng làm gì?"

      "Vương gia, cầu xin van xin ngài, ngài cho tiểu nữ con đường sống .Nếu là cùng ngài cùng giường chung gối đêm, kia tiểu nữ danh dự chính là hủy định rồi. Ngài như vậy, làm cho tiểu nữ về sau còn thế nào lập gia đình "

      đôi sáng trong mắt to trong tràn đầy khẩn cầu, Hạ Mộng giọng .

      "Nàng còn muốn lập gia đình?" Được nghe lời ấy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt mãnh liệt chìm xuống, "Tiểu bạch thỏ, nàng là người bản vương, nàng còn muốn gả cho người khác? Nàng muốn gả cho ai? Sư huynh nàng sao?" bộ dáng dữ dội hung ác như vậy, giương như chỉ cần nàng dám tên người kia ra, lập tức giết chết người ta mất?

      còn nhớ người ?

      Hạ Mộng chút sững sờ. Nếu là đề cập tới, nàng đều nhanh quên còn có nhân vật kia .

      Liền vội vàng lắc đầu: "Tiểu nữ chưa có ai,vị hôn phu tiểu nữ còn chưa có"

      "Ai ? Bản vương là vị hôn phu của nàng" Khóe miệng xé ra, Hoàng Phủ Nam Ninh phát bắt được cổ tay của nàng, "Tới đây cái gì danh dự, ít trước mặt bổn vương

      "?"

      "Đúng là - - "

      " nữa, đừng trách bản vương lại đối với nàng làm chuyện khác. Hạ Mộng lập tức câm miệng, tiểu tâm can nhảy dựng lên.

      Cái khác? ...Đối với nàng làm bậy ?

      Nghĩ tới đây, thân thể khẽ run, gò má ửng hồng, vội vàng cúi đầu.

      Nàng ngoan, Hoàng Phủ Nam Ninh liền hài lòng. Lại tay đem nàng ôm vào lòng.

      Hạ Mộng lập tức lại rung động: "Vương gia?"

      " được lộn xộn." Chính là mâu quang lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng quát lên.

      Hạ Mộng lập tức bất động.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại hài lòng gật đầu, kéo chăn mền đắp kín cho hai người: "Tốt lắm, ngủ "

      Cứ như vậy, làm cho nàng như thế nào ngủ .

      Hạ Mộng cắn môi, nàng cảm giác mình nhanh khẩn trương muốn chết.

      Xú nam nhân, tại sao phải đối với nàng như vậy? Nàng nhớ , cho dù là lúc trước, cũng cùng nàng như vậy ngủ qua . Trừ lần này ra đêm trước khi , hai người bọn họ là ngủ ở cái giường bên ngoài. Nhưng lần đó, bọn họ cũng có bày ra loại tư thái này ?

      Nhưng là, cứ việc trong lòng trăm vui, nàng lại câu cũng dám . Dù sao, khi ra, kia làm lộ a? Chỉ có thể cắn răng nhẫn, đem hết thảy khó chịu đều nuốt vào trong bụng .

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, đem nàng ôm vào trong ngực, thở dài hơi, ra tiếng: "Tiểu bạch thỏ, bản vương rốt cuộc tìm được nàng."

      A a a? Ai bảo ngươi tìm ? Ai bảo ?

      Nửa năm qua này, ngươi phải là luôn cùng người khác thân ái như gió song túc song tê sao? Ta cho các ngươi điều kiện tốt như vậy, ngươi làm gì nắm chặt nhất cử nhất động của mà bắt lại, mà muốn cùng ta dây dưa? Ta vất vả mới từ cái chỗ kia trốn ra được . Hạ Mộng lệ rơi trong lòng.

      Bất quá sau đó cũng tốt, xong câu đó sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền ngậm miệng.

      Hai tay ôm eo của nàng, nhắm mắt lại, tựa hồ là trầm tĩnh lại .

      Rất nhanh, tiếng hít đều đều thở truyền lọt vào trong tai, ngủ thiếp .

      Nhưng là?

      Khốn kiế.Coi như là bồi ngủ , hai tay của còn gắt gao ôm eo của nàng, điều này làm cho nàng như thế nào chạy ?

      Hạ Mộng mau tức chết rồi.

      Nhưng lập tức, lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ tiếng, đột nhiên buông tay ra, sau đó xoay người cái, giang rộng tay chân, lên người nằm hình chữ đại gường. tay chân quét tới phía sau, thiếu chút nữa đem nàng đẩy xuống?

      Vội vàng đứng dậy, cho lão nhân gia có đử chỗ trống.

      Nhìn lại chút người nam nhân này - -

      O o, o o.

      nhắm mắt lại, ngủ thực sâu.

      Ha ha, là trời cũng giúp ta sao?

      Vừa thấy như thế, Hạ Mộng lập tức cười đắc ý. Vội vàng tay vịn chặt đầu giường, rón rén bò xuống giường. Sau đó, nhặt lên y phục lung tung của mình, rón ra rón rén ra cửa.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Nhưng là, còn chưa ra được vài bước, bỗng nhiên lại nghe được tiếng khẽ gọi từ phía sau truyền đến.
      barbie1810minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :