1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 86 :  Tim đập thình thịch
      Edit: Chivi devil
      Beta:icon


      Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu : "Tùy nàng."

      "Đa tạ Vương gia?".

      Nam Vân công chúa cũng kêu to: "Cám ơn tứ ca. Huynh tốt?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh: "Muội đừng đắc ý như vậy. Ta đáp ứng cho muội , là cho muội chiếu cố tứ tẩu của muội tốt, nàng thân thể vừa mới khỏi hẳn, nhớ chiếu cố nàng ấy từng ly từng tí được lơ là. khi nàng có sơ xuất gì, Ta lột da muội, có biết hay ?"

      " biết?" Vội vàng lớn tiếng ,  xong Nam Vân công chúa bĩu môi, "Còn tưởng muội biết huynh còn có tâm tư này hay sao?"

      Nghe như thế, Bộ Nhu Nhi cảm giác trong lòng bị cái gì hung hăng va chạm, nhưng lại rầu rĩ có chút khó chịu.

      "Vương phi, làm sao vậy?" Lập tức, phát nàng có khác lạ, Lí Như Phong giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi lập tức ngẩng đầu: " có gì. Có thể là ra lâu, đứng có chút mệt mỏi."

      "Vậy nàng còn mau trở về nghỉ ngơi?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh lên tiếng.

      "Dạ." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi cầm tay Tô Tiểu Tình, "Thiếp thân cáo lui."

      " nhanh  !"

      Khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng thúc giục .

      Nhìn cứ như muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ, Bộ Nhu Nhi trong lòng càng ngày cảm thấy khó chịu.

      Nhưng là bên người, Nam Vân công chúa lại hưng phấn thiếu chút nữa hoan hô !

      "Tứ tẩu, chúng ta nhanh ? Nữ tử cùng chỗ, cần để ý tới bọn nam nhân kia?"

      "Được !" nàng cười trừ, Bộ Nhu Nhi mang theo Tô Tiểu Tình, từng bước , ly khai khỏi người Hoàng Phủ Nam Ninh.

      "Vương gia." Lập tức, nhìn theo thân ảnh các nàng xa, Lí Như Phong lại nhịn được nhướng mày, "Ngài  yên tâm cho Vương phi cùng Tô mỹ nhân như vậy sao?"

      " phải còn có Vân Nhi sao?" Lơ đễnh nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng .

      "Nhưng là, các nàng tóm lại đều là nữ nhân. Ba nữ nhân ra cửa, phải có chút tiện sao?"

      "Có cái gì tiện ? Ta cho vài tên thị vệ theo các nàng rồi."

      "Nhưng mà ——" càng nghĩ, chính là cảm thấy bình thường nha?

      Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh muốn lười quản nhiều như vậy, liền kéo phen."Theo giúp ta chút ! Tiểu bạch thỏ bị bệnh gần tháng, ta tâm tình buồn lâu như vậy, vất vả mới vui vẻ chút "

      Ngươi có thể vui vẻ sao ?

      Trong lòng lên hỏi câu này, Lí Như Phong lắc đầu, lựa chọn nhiều.

      == ta là đường ranh giới của  hai người dưới ánh trăng  chuyện phiếm  lần cuối cùng==
      Ban đêm, trăng nhô lên cao, lan tỏa ra vô số ánh sáng bạc mờ ảo.

      Thiên địa vạn vật đều thấm vào màu trắng huyền ảo, thoạt nhìn thực có vài phần mông lung.

      "Ai?"

      Khoác áo choàng, rong chơi bên trong vương phủ, Bộ Nhu Nhi nhịn được than tiếng.

      "Đều trễ thế này, nàng sao còn chưa ngủ?"

      Lập tức, thanh quen thuộc cách đó xa truyền đến, Bộ Nhu Nhi trong lòng ngẩn ra: "Vương gia?"

      Lập tức, thân hình mạnh mẽ cây đại thụ trước mặt nhảy xuống, thân nguyệt sắc cẩm bào Hoàng Phủ Nam Ninh nhanh ra trước mặt nàng.

      "Tiểu bạch thỏ, khuya, nàng chạy ra đây làm gì ?"

      "Thiếp thân ngủ được, liền ra ngoài chút." giọng trả lời, Bộ Nhu Nhi lại hỏi câu, "Vương gia cũng còn chưa ngủ sao?"

      "Bổn vương cũng ngủ được."

      Lập tức khóe miệng nhếch lên, Bộ Nhu Nhi nhìn : "Như vậy, có muốn cùng nhau ngắm trăng ?"

      Tuyệt đối đây là lời xuất phát từ vô thức, Bộ Nhu Nhi bị chính lời của mình làm cho sợ hãi—— ngươi có biết hay ngươi cái gì, chuyện cùng ai sao?

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng sửng sốt, lập tức gật đầu: "Được? Dù sao cũng ngủ được."

      Ách...

      chấp nhận luôn sao?

      Bộ Nhu Nhi khóe miệng giật . Đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì ?

      "Như vậy, Vương gia muốn cùng thiếp thân cùng nhau , hay là tìm chỗ để ngồi?"

      "Vừa rồi nằm cây tệ. Im lặng, nằm cũng thoải mái, bằng là lên đó ?" Liền quay đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ chỉ cái cây đại thụ phía trước  mà mới ở đó.

      Bộ Nhu Nhi lập tức nhíu mày."Cao như vậy sao?"

      "Sợ cái gì, có bổn vương ở đây!"

      Lập tức khóe miệng cong vòng, Hoàng Phủ Nam Ninh bỗng nhiên ôm lấy eo nàng .

      "Nha?"

      Dưới chân trống , Bộ Nhu Nhi theo bản năng liền kêu tiếng.

      Nhưng ngay sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh nhún mũi chân ra sức nhảy, liền mang theo nàng bay lên, vững vàng đặt chân lên thân cây.

      "Thế nào, nơi này phong cảnh tệ chứ?"

      Trợn to mắt, phát mình được đặt nhánh cây .Giương mắt nhìn lên, vòng trăng tròn giữa trung, so với ở mặt đất  càng sáng tỏ sáng ngời. Làm cho tâm người ta lập tức đều trống trải.

      Nhưng là, Bộ Nhu Nhi tâm tình dần dần chùng xuống.

      "Làm sao vậy? Chẳng lẽ vị trí này tốt sao?"

      Lập tức nhướng mày, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi lắc đầu: " có, tốt lắm ạ"

      " rồi ! Nơi Bổn vương  lựa chọn, làm sao có thể tốt?" Lập tức cười, Hoàng Phủ Nam Ninh ngữ khí đắc ý dào dạt.

      Bộ Nhu Nhi quả thực gì. Vị Vương gia này, quả thực là tự phụ tự kỷ mà.

      "Ai? Cảnh đẹp trước mặt, nếu có bầu rượu tốt rồi. Dưới ánh trăng uống rượu, mới thích." Bỗng nhiên, bên người truyền đến tiếng thở dài.

      Bộ Nhu Nhi trong lòng run lên.

      Dừng giây, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng dậy: "Tiểu bạch thỏ, chờ chút, bổn vương chút trở lại ."

      xong, nhảy xuống chạy về nơi rất xa.

      lấy rượu ?

      Bộ Nhu Nhi trợn mắt há hốc mồm.

      tại, nàng ở này, nên làm cái gì bây giờ? ngây ngốc chờ trở về? Lăn lộn ngủ được, chạy đến đây là sai rồi; gặp gỡ , còn chủ động cùng ngắm trăng, đó là sai lại càng sai. tại, nhân lúc cái sai này chưa lớn, mình nhanh chân chạy trốn chính là tốt nhất.

      Trong lòng cân nhắc chút, Bộ Nhu Nhi cúi đầu nhìn phía dưới, quyết định chạy nhanh.

      Nhưng mà nàng phát ra, nàng quá xem tốc độ của Hoàng Phủ Nam Ninh—— chút trở lại, đúng là chính là chút trở lại mà.

      Mới chuẩn bị sẳn sàng hành động , tính ôm cây thân xuống, thân ảnh của  Hoàng Phủ Nam Ninh cũng vừa xuất .

      Bộ Nhu Nhi cả kinh, nhanh chóng bó tay bó chân ngồi tại chỗ khi nãy.

      "Tiểu bạch thỏ?" Theo sau, mũi chân chút, Hoàng Phủ Nam Ninh lại đến bên người, mặt tràn đầy ý cười, "Nâng cốc cùng Bổn vương nào !"

      Dưới ánh trăng, thân nguyệt sắc cẩm bào, tay cầm bầu rượu, mặt mang theo hơi cười, biểu tình vui sướng, như là đứa , Bộ Nhu Nhi đột nhiên nhận thấy được trong lòng hung hăng nhảy múa? Giống như cái gì đó nhưng thành lời.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh có nhận thấy được nhiều như vậy. Thẳng đến bên cạnh nàng ngồi xuống, ngửa đầu, uống xong ngụm rượu. Sau đó, đem bầu rượu đưa qua: "Vội vàng quá, quên lấy cái chén, uống như vậy được ?"

      Uống như vậy? Trong lòng lại bị đánh loạn trận.

      "Vương gia, như vậy... tốt đâu?"

      "Có cái gì tốt ? Có mấy lần, bổn vương cùng Như Phong uống rượu cũng như vậy mà."

      Giống như vậy?

      ra, cùng hảo bằng hữu của chơi đùa mấy lần như vậy? Đáy lòng dâng lên chút tình cảm tan thành mây khói, Bộ Nhu Nhi nhìn : "Vương gia, thiếp thân biết uống rượu."

      " biết sao, chậm rãi học." Hoàng Phủ Nam Ninh xong, đem bầu rượu nhét vào bên trong tay nàng.

      "Nhưng mà, Vương gia —— "

      "Uống  ! Nơi này chỉ có hai ta, nàng mặc dù uống rượu được, bổn vương đem nàng khiêng trở về là được."

      Cái chữ ‘khiêng’ này, đúng là sinh mạnh hữu lực. Bộ Nhu Nhi khóe miệng cong lên, cùng liều mạng ?

      "Được rồi?"

      Liền ngửa đầu, uống xong.

      "Khụ khụ khụ..."

      Lập tức, nàng mở đầu, tựa hồ bị rượu làm cho nghẹn thở.

      "Ha ha ha?"

      Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cười ha hả., lấy bầu rượu, lại hướng chính miệng mình đổ ngụm: "Mới ngụm sặc như vậy? Quả nhiên là nữ nhân."

      Đến này lúc, còn quên nàng là nữ nhân hèn mọn ư?

      Bộ Nhu Nhi cắn răng cái, lại phen đoạt lấy bầu rượu, ngửa đầu uống ngụm lớn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh sửng sốt, lập tức vỗ tay ——.

      "Hảo? hổ là tiểu bạch thỏ của bổn vương ?"

      Rượu vừa uống xong, Bộ Nhu Nhi chỉ cảm thấy trong bụng ấm áp, cả người cũng đều trở nên ấm dào dạt. Tựa hồ, ngay cả trái tim, cũng ấm lên.

      tự chủ được, nàng giơ lên chút cười, bâng quơ nhìn về phía Hoàng Phủ Nam Ninh.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nhìn nàng. Lại cầm lấy bầu rượu, chính mình uống xong ngụm. Sau đó, lại đem miệng đưa đến miệng của nàng: "Tiểu bạch thỏ, uống nha?"

      Bộ Nhu Nhi hé miệng, nhận quà tặng của .

      Rồi sau đó, nàng cười đến ngọt ngào.

      Nàng cười, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt cũng mang nụ cười yếu ớt có chút mê người. tay nâng cằm của nàng lên, đối với nàng cũng huân huân cười: "Tiểu bạch thỏ, bổn vương đúng là càng nhìn nàng càng thuận mắt."

      Bộ Nhu Nhi chỉ cười, tiếp nhận bầu rượu, chủ động đem miệng đưa đến môi của : "Vương gia, cho thiếp thân hầu hạ ngài ?"

      "Được?" Vội vàng đáp ứng, Hoàng Phủ Nam Ninh mở lớn miệng, làm cho nàng hướng bên trong đổ.

      "Ngô... Có thể, đủ chưa? Bổn vương uống được !"

      Dần dần, rượu tràn đầy miệng, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng khẽ gọi. Nhưng mà, Bộ Nhu Nhi lại bị   màn trước mắt làm cho cười ha ha ngừng, đỉnh đầu khắc cũng chưa ngừng lắc lư.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Rốt cục, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn nổi, cầm ở cổ tay nàng, nuốt vào trong lời hơn phân nửa rượu ngon.

      Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái: "Vương gia, uống nữa nha?"

      "Được" Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch câu, phen ôm vòng eo nàng.

      "A, Vương gia —— ngô?"

      Đây là mua dây buộc mình sao?

      Bộ Nhu Nhi trong đầu trong nháy mắt liền nghĩ ra chuyện này.

      Bởi vì, môi của nàng bị Hoàng Phủ Nam Ninh ngậm lấy. Nhưng là, lúc này đây, trong miệng còn có rượu, muốn uống cùng nàng?

      "Như thế nào? Hương vị tốt hơn nhiều ?"

      Chính là đến giây, Hoàng Phủ Nam Ninh liền buông nàng ra. Bộ Nhu Nhi cảm giác được chưa bao giờ  có rung động như vậy, thậm chí, từ mặt đến chân, thân thể của nàng tựa hồ đều thiêu cháy.

      Nguyên nhân là rượu sao? Nàng ở trong lòng hỏi chính mình.

      "Tiểu bạch thỏ !" Lập tức, bàn tay nhàng vỗ vỗ hai má của nàng.

      thoải mái?

      Cầm chặt cánh tay này, làm cho dính sát vào mặt mình.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?" Lập tức cả kinh, Hoàng Phủ Nam Ninh khẩn trương hỏi.

      Bộ Nhu Nhi lắc đầu, nâng mắt nhìn cười: "Thiếp... Hình như là say."

      "Ha? ra là thế?" Hoàng Phủ Nam Ninh hiểu biết, lập tức lại cười, " đúng là tiểu bạch thỏ uống được rượu ? Mới có mấy ngụm mà chịu nỗi?"

      Lại nghe được những lời nhen của , Bộ Nhu Nhi lại muốn cười. Giống như, cũng cảm thấy có bao nhiêu nhen.

      "Bỏ , bổn vương uống mình vậy?" Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh buông ra, ngửa đầu uống.

      Bộ Nhu Nhi ngồi ở bên người , lại nhìn lên trời, phát vòng trăng tròn biết khi nào tới đỉnh đầu.

      Đột nhiên, cái ý tưởng đột nhiên lên trong đầu này.

      "Vương gia, bằng, thiếp thân vì chàng mà nhảy múa điệu nha?"

      "Ô?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sửng sốt, "Nàng có học múa sao?"

      Bộ Nhu Nhi gật đầu: " từng học qua ít ạ."

      "Được"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, lần nữa ôm thắt lưng nàng, nhảy mà xuống, hai người đứng mặt đất vững vàng.

      Lại buông tay, Hoàng Phủ Nam Ninh thối lui đến bên."Nhảy múa Bổn vương xem."

      Bộ Nhu Nhi có chút giật mình.

      Nàng cũng biết, chính mình vì sao đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này, ra như vậy —— hơn nữa, hôm nay nàng lại làm vậy đến hai lần ?

      Nhưng là, nếu ra phải thực . Đành phải cắn răng cười trừ cái.

      Huy động vài cái tay áo, làm vài động tác nóng thân, lại cảm thấy đầu có vài thứ quá mức trói buộc, liền chút nghĩ ngợi đem trâm ngọc tháo xuống ném qua bên, đầu tóc dài đen bóng như thác nước đổ xuống.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang lập tức tối sầm lại. quên bầu rượu trong tay, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nàng .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 : Dưới Ánh Trăng Mê Tình
      Edit : Nấm Lùn
      beta:yunafr


      Bộ Nhu Nhi quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, chuẩn bị tư thế,thân thể tự nhiên tùy theo động tác đứng lên

      Tiếng cười của nàng trong trẻo như chuông bạc, nàng khẽ hát một khúc

      Động tác vũ đạo rất đơn giản, chỉ có mấy cái đá chân, xoay người, nghiêng người. có nhạc, có bối cảnh, chỉ có tiếng hát của nàng

      Dưới đêm trăng, tiếng hát như hòa vào trong gian, quang cảnh thanh lương mà  thoải mái, tay áo tung bay, tóc dài phiêu dật, dáng người mềm mại. Bất tri bất giác, ánh mắt hắn chỉ tập trung nhìn nàng, cảm xúc hòa theo tiếng hát

      khúc xong rồi, nàng dừng lại cước bộ, quay đầu cười: "Vương gia, thiếp thân nhảy  tốt chứ ?"

      "Tốt lắm?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, sực nhớ tới muốn uống tiếp "Lại thêm khúc ?"

      "Tốt?"

      Bộ Nhu Nhi đáp ứng, lại vũ động ống tay áo, tiếp tục vừa hát vừa múa——

      "Hoa gian nhất bầu rượu, độc chước vô tướng thân.

      Nâng chén Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người.

      Nguyệt vừa giải ẩm, ảnh đồ tùy ta thân.

      Tạm bầu bạn nguyệt đem ảnh, hành lạc tu kịp xuân.

      Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần.

      ...

      "Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn..."( Ta ko biết chỉnh làm sao nên để vậy luôn)

       

      Cũng biết như thế nào mà tại niệm câu này một lúc, nàng cảm giác được trong lòng khẽ run? Tựa hồ bị cái gì hung hăng đánh trúng.

      Ngẩng đầu, nhìn thiên ánh trăng, lòng của nàng, tựa hồ tỉnh táo.

      "Ngươi là ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn”

      Cảm nhận được cánh tay hắn đặt lên lưng nàng, giọng nói trầm thấp  gần bên tai. Còn có mùi rượu, thoang thoảng, hòa trong gian, làm cho nàng tựa hồ như say

      "Vương gia..."

      biết sao lại thế này,nàng nâng mắt đối với nhợt nhạt cười, ôn nhu gọi hắn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cười, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu to, sau đó cúi người,  đến gần gương mặt nàng.

      Lúc này đây, có đơn giản thuần túy như lần trước.Đầu lưỡi hắn cạy mở môi nàng, lưỡi lập tức chui vào, đem rượu ngon dẫn vào trong miệng nàng, còn dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, nhợt nhạt dây dưa, lâu muốn rời .

      Triền triền bên trong, Bộ Nhu Nhi chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, người lại càng nóng. Còn có đầu, hỗn loạn, trong lòng tựa hồ như chờ đợi cái gì.

      "Vương gia, Vương gia..." Hai tay bất tri bất giác ôm chặt cánh tay hắn, cơ hồ thân thể đều xụi lơ trong lòng hắn, nàng giọng kêu.

      " biết, biết."

      Vội vàng gật đầu, cùng nàng hôn đủ, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, uống một ngụm rượu, lại đến bên môi nàng, dịu dàng triền miên.

      Cứ như vậy, ngụm, ngụm, tiếp theo ngụm, cũng biết uy nàng uống lên bao nhiêu, Bộ Nhu Nhi ý thức đã còn ràng lắm. Nhưng mà, ngay tại ngay lúc này, trong đầu nàng đột nhiên toát ra ý tưởng!

      Ngay lúc Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đãng nháy mắt, nàng đoạt lấy bầu rượu: "Đến phiên thiếp?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày “Nhu Nhi?"

      "Chàng muốn uy thiếp nhiều như vậy lần, tại, đến phiên thiếp uy chàng?"

      Bầu rượu giơ lên cao cao, Bộ Nhu Nhi la lớn.

      chút sửng sốt, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười."Tốt?" Liền đứng ở nơi đó, "Theo ý nàng, đến đây ?"

      Bộ Nhu Nhi hơi uống ngụm rượu lớn, vốn định ngẩng đầu uy, lại phát hắn cao hơn nàng nhiều lắm, nàng phải kiễng chân, ngẩng cổ mới với tới . Kia là quá mệt mỏi ?

      Vì thế, cầm tay , dùng sức đẩy? Làm cho ngồi xuống mặt cỏ .

      Hoàng Phủ Nam Ninh khó hiểu." Nhu Nhi, nàng làm gì —— ngô?"

      Cái này, là bị nàng đánh úp.

      Ngay khi ngồi xuống liền bị nàng dùng sức công chiếm môi của hắn, Bộ Nhu Nhi hai tay chặt chẽ ôm lấy lưng hắn, cái lưỡi đinh hương như con rắn cũng chạy nhanh đẩy ra quấn lấy lưỡi hắn, đem rượu ngon dẫn độ qua, Hoàng Phủ Nam Ninh thoải mái tiếp nhận hảo ý của nàng, đem rượu nuốt xuống.

      Nhưng mà muốn chỉ có rượu ngon.

      Ngay lúc uy xong rồi, Bộ Nhu Nhi muốn thối lui lại, bỗng Hoàng Phủ Nam Ninh dùng lực, dùng sức đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng hướng đến bên hắn? Lại dùng lưỡi dây dưa với nàng.

      Lưỡi hắn cũng giống như con người hắn, khổng võ hữu lực, nàng mảnh mai căn bản phải đối thủ của . Bộ Nhu Nhi liền chỉ có thể ưm tiếng, dùng sức đánh vào ngực hắn vài cái, sau đó liền mặc kệ nó, tùy tiện muốn làm gì làm.

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, tất nhiên   bỏ qua cơ hội tốt này. Huống chi, cũng biết là rượu ngon quấy phá, hay là tại ánh trăng đẹp, khẩu vị đại khai, càng lúc càng thấy nàng thập phần mỹ vị, làm cho nhịn được ăn còn muốn ăn?

      Môi hắn vuốt ve môi nàng, dùng lưỡi dây dưa lưỡi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh tay nắm thắt lưng nàng, mà tay kia, cũng sớm chịu khống chế nhàng sờ soạng dần lên.

      "Ngô —— cần?"

      Nhận thấy được điểm này, Bộ Nhu Nhi cả kinh, vội vàng đẩy ra .

      Ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc tiêu thất, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống: " Nhu Nhi?"

      Bộ Nhu Nhi vội vàng giơ  khuôn mặt tươi cười: "Vương gia, ngài đừng nóng vội? Vừa rồi rượu, chàng cảm thấy uống được ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ nhếch: "Cũng tệ lắm."

      "Như vậy, kế tiếp, ngài cảm thấy tệ đúng ."

      Nhợt nhạt cười, Bộ Nhu Nhi lại uống ngụm, chủ động đến gần hắn

      Lúc này đây, nàng muốn có cơ hội đối nàng như khi nãy, nàng liền áp dụng thế chủ động——làm cho hảo hảo hưởng thụ, nàng muốn chiếm trước quyền chủ đạo, đưa áp chế xuống người?

      Có lẽ là say ? Nàng cũng biết chính mình vì sao lại sinh ra chủ ý đấy.Nhưng mà, lúc này điều đó trọng yếu. tại Bộ Nhu Nhi, nàng chỉ biết là, nàng nghĩ bị áp chế, nàng muốn phản kháng?

      Cho nên, hai tay nàng ôm chặt lấy , đầu lưỡi cũng chủ động quyến rũ , đem rượu uy cho hắn, đầu lưỡi lại ly khai, mà tại bên trong tìm kiếm, tìm được lưỡi hắn liền nhàng đụng chạm chút, sau đó lập tức rời . Qua hồi, lại đụng chạm chút, lại rời . Như thế lặp lại, quyến rũ Hoàng Phủ Nam Ninh cả người bốc hỏa, nhưng cách nào thư giải.

      "Khanh khách."

      Thấy bất mãn, ngũ quan thậm chí đều gắt gao nhăn lại, Bộ Nhu Nhi vui vẻ nở nụ cười.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang trầm: "Nàng còn cười được?" Liền phen giữ chặt gáy nàng, tựa hồ muốn làm cái gì.

      Nhưng Bộ Nhu Nhi tránh miệng hắn: "Thế này mới là bắt đầu đâu, chàng  gấp cái gì?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày nhếch cao, lẳng lặng nhìn nàng.

      Bộ Nhu Nhi lập tức cười nhu hòa, nhưng cũng hơi đắc ý.

      Chậm rãi buông ra tay, nàng lại dùng môi đỏ mọng của mình hôn lên môi hắn, cái lưỡi đinh hương tự nhiên thuận lợi chui vào.

      Nhưng mà, mới bắt đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh muốn đè lại đầu nàng, chủ động dùng lưỡi mình đến triền miên dây dưa với lưỡi của nàng.

      Nhưng nàng cho hắn thuận lợi.Vì thế, tiến, nàng liền lui. càng là sốt ruột truy đuổi, nàng lại càng vội chậm trốn tránh. Dù sao, mặc kệ áp dụng cái gì, nàng liền có biện pháp hóa giải. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy phản ứng của hắn, tâm tình của nàng liền tốt?

      Đáy lòng giống như có mãnh thú bắt đầu rít gào, mỹ vị gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn thể ăn, loại cảm giác này thật thống khổ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh muốn điên lên?

      Mà Bộ Nhu Nhi, nàng quan sát thấy phản ứng của hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng rốt cục buông tha trốn tránh, nhàng lưỡi mình đưa lên

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nắm chặt cơ hội, lại dùng sức dây dưa. cần phải ,  bị nàng chơi đùa nãy giờ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh đã nhịn đến cực điểm. tại, thầm nghĩ muốn phát tiết, cơ hồ đem nàng gắt gao giam cầm trong ngực,dường như muốn khắc thân thể nàng dung nhập vào hắn, sống chết dây dưa, Bộ Nhu Nhi toàn thân cao thấp đều cảm thấy đau quá.

      Nhưng là đau đớn ở ngoài còn có loại cảm giác khác trong đáy lòng nảy sinh. Nàng cũng biết là cái gì, nhưng mà nàng biết, loại cảm giác này làm cho nàng thích thú.

      Vì thế, cái gì cũng , hai tay ôm chặt lấy , đầu lưỡi cũng lặng lẽ quyến rũ , tuyệt đối cho như nguyện —— dù sao, Bộ Nhu Nhi nàng cũng phải chịu nhẫn nhịn người khác.

      Dưới ánh trăng, hai người gắt gao ôm nhau, liều chết dây dưa, thầm phân cao thấp. Cũng biết dây dưa bao lâu, Bộ Nhu Nhi cảm thấy hô hấp của nàng bị hút hết rồi——

      "Nha?"

      người biết bị ai đẩy, nàng vô lực ngã xuống đất.

      Phía sau lưng cảm nhận được sự lạnh lẽo của đất, còn có vô số cây cỏ cọ sau lưng, nàng cảm thấy có chút lạnh, có chút ngứa, càng có chút khó chịu, lại có cảm giác nên lời.

      Nhưng để nàng kịp suy nghĩ Hoàng Phủ Nam Ninh đã ôm lấy nàng dùng sức hôn nàng, tiếp tục cùng nàng liều chết triền miên.

      Bộ Nhu Nhi cũng lập tức dấn thân vào trong chiến đấu, hai tay ôm lưng hắn, đôi môi dùng sức tranh thủ quyền chủ động.

      Nhận thấy được ý đồ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhàng cười —— tiểu nữ nhân, cũng dám đến cùng ngoạn? Tốt lắm? Như vậy, cũng phụng bồi ?

      A, dám xem thường nàng. Phát trong mắt hắn có  ý cười cùng khinh miệt, nàng cũng lạnh lùng cười, dùng chút lực. Đem thân thể mình lên chiếm thượng phong .

      Này tiểu nữ nhân, nàng là có chút bản nha?

      Hoàng Phủ Nam Ninh thực sự bị dọa đến.

      Trong nháy mắt, tựa hồ càng lúc càng thích nàng nha.
      Lady87, barbie1810minhminhle thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 87 : Dưới Ánh Trăng Mê Tình

      Edit : Nấm Lùn

      beta:yunafr


      Nhưng muốn cho cam tâm bị nàng đè lên như vậy? Kia cũng là chuyện có khả năng ? là một nam nhân?

      Vì thế, thân thể cũng mạnh dùng chút lực, lại đem nàng đặt ở dưới thân, tiếp tục dùng lưỡi công chiếm của nàng.

      Bộ Nhu Nhi tự nhiên cũng cam yếu thế. Tiếp tục nắm chặt ống tay áo của hắn, dùng sức đẩy? Lại đưa đặt ở dưới thân.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cười khẽ, lại thôi?

      Bộ Nhu Nhi tiếp tục thôi?

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thôi?

      Thôi?

      Thôi?

      Thôi thôi thôi?

      ...

      Bất tri bất giác, hai người theo mặt cỏ lăn từ đầu kia đến đầu này. Thẳng đến khi đến bên cạnh thân cây, mới thể dừng lại. Đồng thời, thân thể bọn họ đều gắt gao dây dưa cùng chỗ, tựa hồ đem đối phương dung nhập vào thân thể của chính mình.

      Đợi một lúc hai người mới tách nhau ra.

      Mệt.

      Đây là cảm giác duy nhất mà Hoàng Phu Nam Ninh cảm nhận được.

      Vội vàng tựa đầu chuyển hướng bên, từng ngụm từng ngụm hô hấp   khí, trấn an trái tim đập loạn, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên chút nhợt nhạt cười.

      Cảm giác này lần đầu tiên nàng có. Đây là liều chết triền miên trong truyền thuyết ? Nàng sống đến bây giờ mới có cơ hội nhấm nháp, coi như là đáng giá?

      Nhưng

      Lập tức, nàng  cả kinh —— Bộ Nhu Nhi, ngươi phạm phải cái gì?

      Ngươi cư nhiên chủ động câu dẫn , sau đó, còn cùng ... Cùng ...

      Thiên?

      Ngươi làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn này? Ngươi muốn sống chăng sao?

      A a a?

      Nhìn xem nàng phạm phải chuyện tốt gì thế này? Nàng... Nàng điên rồi sao? Uống rượu say chịu khống chế chính bản thân mình? Nhưng vì sao tại thần trí nàng lại như vậy thanh tỉnh?

      " Nhu Nhi”

      Mà bên người nàng, sau khi điều chỉnh hô hấp xong, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người lại,  đem nàng ôm vào trong lòng.

      Bộ Nhu Nhi muốn kháng cự. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh quan tâm, tay chặt chẽ đè lên lưng của nàng

      "Ánh trăng tối hôm nay, tựa hồ hết sức xinh đẹp Bổn vương sống nhiều năm vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy  ánh trăng đẹp như vậy. Cũng tựa hồ, là lần đầu tiên uống đến rượu ngon như vậy." mắt nhìn ánh trăng, tựa hồ có ý muốn chưa hết .

      Van cầu ngươi, cần hơn nữa?

      Nghe đến mấy cái này, Bộ Nhu Nhi lại xấu hổ và giận dữ muốn chết.

      Muốn chạy trốn, cánh tay lại gắt gao ôm nàng, cho nàng nhúc nhích nửa phần. Vì tại cũng chỉ có nhắm mắt lại, dùng sức hướng vào trong lồng ngực của hắn. Dù sao, chỉ cần cho nàng nhìn đến mặt hắn là được rồi?

      "Làm sao vậy?" Lập tức, phát có chút thích hợp, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo kéo nàng.

      "Thiếp thân... Tựa hồ uống rượu say." Kiên trì đem mặt lộ ra ,Bộ Nhu Nhi buồn bã .

      "Phải ? Vậy tửu lượng của nàng thật quá yếu ?" nhàng cười, Hoàng Phủ Nam Ninh xoa xoa đỉnh đầu nàng.

      Bộ Nhu Nhi hừ tiếng

      "Đúng rồi, Nhu Nhi, vì sao, bổn vương phát nàng hôm nay so với bình thường giống nhau? Tựa hồ lá gan lớn hơn?"

      Thân thể đột nhiên cứng đờ?

      Bộ Nhu Nhi đột nhiên nhớ tới biểu vừa rồi, là quá mức lớn mật ? Bình thường giống nàng, chủ động cùng thân mật, còn uy rượu cho nhau... Thiên? Loại chuyện này làm như thế nào ra? rất giống phong cách của nàng —— đúng, là giống phong cách vai diễn nàng sắm?

      " Nhu Nhi?"

      Bên cạnh, Hoàng Phủ Nam Ninh lại gọi nàng.

      Bộ Nhu Nhi hấp hấp cái mũi..

      "Vương gia, thiếp thân muốn trở về” Rầu rĩ, thanh nàng cơ hồ đến chính nàng nghe được.

      Nàng tưởng muốn trở về phòng ,chính mình tiến vào chăn, hảo hảo suy nghĩ hồi? Vì sao hôm này nàng lại phát điên làm ra chuyện này.

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, tựa hồ có chút muốn buôn tha."Nhưng  bổn vương muốn cùng nàng  ngắm trăng. Dù sao, bổn vương lâu có nhàn hạ thoải mái."

      ...

      thích, nhưng nàng hối hận . hối hận muốn chết?

      "Vương gia, cần ngắm nữa được ? Thiếp thân mệt mỏi."

      "Được rồi?" Nghe thanh nàng, là hữu khí vô lực, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tha cho."Nhưng tâm tình ta hôm nay thoải mái, nàng tạm thời cần trở về, cùng ta ở trong này ngắm trăng lúc nữa ."

      Nàng có quyền cự tuyệt sao?

      Thực ràng, thể.

      Bộ Nhu Nhi suy sụp, thèm nhắc lại.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại ôm ấp nàng, khóe miệng khẽ cười mỉm, ánh mắt sâu xa nhìn ánh trăng.

      Nếu, mỗi ngày đều tốt đẹp như vậy, vậy thì tốt rồi? Trong lòng hắn đã nghĩ như thế.

      Đêm nay, giống như nằm mơ.

      Đem mặt chôn trong ngực Hoàng Phủ Nam Ninh, hai mắt nhắm nghiền, bên tai tiếng hít thở trầm thấp, bất tri bất giác, Bộ Nhu Nhi liền ngủ.

      Cũng biết ngủ bao lâu, lúc nàng mở mắt ra, lại phát chính mình nằm ở giường —— nàng trở về lúc nào nhỉ?

      Trong lòng nghĩ, nhớ lại có chút kinh ngạc. Nhưng chuyện càng làm cho nàng kinh ngạc còn ở phía sau:

      Bởi vì, mở mắt  nhìn  một lúc, nàng phát : trước mắt hết thảy, căn bản phải phòng nàng? Ngược lại... Ngược lại như là... phòng của Hoàng Phủ Nam Ninh?

      Chính là phòng Hoàng Phủ Nam Ninh . Này bàn nhất ỷ, nhất thảo nhất mộc, ngay cả màn thượng thêu hoa văn, cũng giống nhau như đúc? Chẳng lẽ , nàng, tại...

      Sao lại thế này?

      Trong lòng lập tức kinh hãi.

      Sau đó, nàng lại nghe được tiếng hít thở đều đều, gần bên tai.

      Là ai?

      Kỳ sớm biết đáp án, nhưng trong lòng lại khấn cầu lão thiên à đừng mang nàng ra đùa giỡn vậy chứ. Bên người nàng phải chứ?

      Nhưng nàng thất vọng rồi. Chậm rãi quay đầu, xuất tại trước mắt, ràng là Hoàng Phủ Nam Ninh ngủ say. Hắn cùng nàng đồng lang ̣ng chẩm.Tại sao có thể như vậy?

      Trong lòng dâng lên vô số dấu chấm hỏi, Bộ Nhu Nhi cơ hồ thể tin được hai mắt của mình —— ngày mai phải rời khỏi.Vậy vì sao, nàng lại xuất ở trong này?

      Lão thiên gia, ngươi muốn giết nàng sao?

      Cắn cắn môi, dùng sức trợn to mắt, đột nhiên phát , nam nhân này bộ dáng ngủ say là đẹp mắt?

      Ngũ quan thanh tú, đường cong mặt mềm mại, nhưng đôi lông mi tựa hồ rất hắc quá nồng điểm, cho nên cho tăng thêm vài phần ngoan lệ hơi thở. tại lúc ngủ say, thoạt nhìn tựa như tiểu hài tử vô hại, nghĩ lúc tỉnh hắn là tiểu bá vương trầm?

      Nhớ tới ba tháng nay hai người ở chung đủ loại, Bộ Nhu Nhi khóe miệng khẽ cười.

      " ràng lớn lên tính cách chỉ như đứa thôi? Theo ta đấu, ngươi thực tại kém đến quá xa."

      chuyện, còn nhịn được đưa tay lên gương mặt nhéo phen.

      Ân, mềm, có điểm thịt, nhéo còn rất thoải mái.

      Chỉ tiếc, đây là lần cuối cùng.

      Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác có vài phần mất mát.

      Bộ Nhu Nhi, ngươi như vậy là đúng ?

      Lập tức, lại thanh dưới đáy lòng vang lên, lớn tiếng khiển trách hành vi của nàng

      Vì thế, vội vàng hít sâu chút, Bộ Nhu Nhi buông tay ra, nhưng nhịn được lại liếc cái. Rồi sau đó, cắn răng cái,lặng lẽ đứng dậy. Nhưng cánh tay hắn đột nhiên vòng qua eo nàng.Thân thể cứng đờ, vội vàng quay đầu, lại phát Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt nhắm nghiền, hẳn là còn ngủ say.

      Kia đây là chuyện gì? Theo bản năng hành động?

      Trong lòng chạy loạn, lặng lẽ gở tay hắn ra.

      Tựa hồ là có điểm sốt ruột . Hơn nữa, càng  sốt ruột, nàng lại càng loạn, lại sợ làm tỉnh , chỉ có thể cẩn thận làm việc . Nhưng mặc kệ nàng cẩn thận thế nào, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn tỉnh.

      Lúc phát khoảng khắc mở mắt, Bộ Nhu Nhi tim đập cơ hồ đều đình chỉ?

      " Nhu Nhi”

      Nhưng mà, thấy nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức khóe miệng đối với nàng nở nụ cười.

      Bộ Nhu Nhi ngây người một lúc, giọng : "Vương gia, thỉnh buông tay."

      Lập tức mâu quang chuyển xuống , nhìn thấy cánh tay mình ôm eo nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nháy mắt mấy cái: "Vì sao?"

      "Bởi vì, thiếp thân —— a?"

      đợi nàng nói, hai tay của đột nhiên dùng lực, liền đem nàng ôm vào trong ngực.

      Trời ạ?

      Bộ Nhu Nhi ôm mặt kêu to.

      Vì sao? Nàng vất vả mới từ chỗ này đào thoát . Chính mình cố gắng hồi lâu, nghĩ tới động tác đơn giản của hắn liền đem nàng kéo trở về ? Nàng cố gắng nhiều như vậy, tất cả giờ đều công dả tràng sao?

      " Nhu Nhi." Hoàng Phủ Nam Ninh thuận theo tâm ý của mình đem nàng ôm chặt lấy, mặt vùi vào cổ nàng, hít sâu hương vị của nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại.

      lại làm gì đây? Bộ Nhu Nhi giọng hỏi: "Vương gia, người làm cái gì vậy?"

      " Nhu Nhi, bổn vương phát , có nàng ở bên người cảm giác tốt." Ngẩng đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh có trả lời, mà chỉ cười có chút vui vẻ

      Bộ Nhu Nhi trong lòng lại giống như bị cái gì hung hăng va chạm.

      " Phải ?" miễn cưỡng mới có thể bài trừ cảm giác ấy. Mỉm cười một chút

      "Đúng vậy?" Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ cười nói, "Đêm qua, nàng là làm cho bổn vương mở to mắt? Bổn vương lần đầu tiên ngắm trăng tận hứng như vậy?"

      Ngao?

      Thiên linh linh ̣a linh linh, mau đến đây đem nghiệt này thôi? Bộ Nhu Nhi muốn điên rồi. cần cùng nàng nói chuyện tối hôm qua? Nàng cái gì cũng biết? Nàng biết?

      "Tối hôm qua, làm sao vậy?" Nháy mắt mấy cái, nàng vẻ mặt vô tội hỏi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người."Nàng nhớ sao?"

      Nhớ cũng thể thừa nhận . Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Thiếp thân chỉ nhớ , bởi vì ngủ được, cho nên ra ngoài chút. Sau đó, ở trong sân gặp Vương gia, Vương gia mang theo thiếp thân ngồi ở cây ngắm trăng. Sau đó, Vương gia lấy bầu rượu lại đấy, cùng thiếp thân bên uống rượu bên ngắm trăng. Kế tiếp... Thiếp thân liền nhớ ."

      Lựa chọn quên . Hy vọng cũng giữ lại, mau chóng lau quên ?

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng ý cười tiêu thất.

      "Xem ra, nàng tửu lượng thật sự quá kém. Mới như vậy mà cái gì cũng biết."

      Đúng vậy đúng vậy, chính là tửu lượng kém? Hắn quên là được rồi?

      Bộ Nhu Nhi tiếp tục trong nháy mắt: "Vương gia, ngài cái gì?"

      "Nga, có gì. Bổn vương cho nàng, nàng tối hôm qua rất đẹp, tốt lắm, bổn vương thực thích."

      Ách... thích, nàng thích? Bộ Nhu Nhi thở sâu: " Nhưng là, thiếp thân cái gì đều nhớ ."

      "Nàng nhớ quan hệ, bổn vương nhớ là được." Tựa hồ là nhớ tới chuyện tối qua, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng lại cười

      A a a, van cầu ngươi, ngươi cũng cần nhớ , quên coi như hết? Ngươi chỉ cần nhớ ngươi cùng Như Phong  thân ái là được?

      Trong lòng kêu to, Bộ Nhu Nhi bài trừ vẻ mặt sầu khổ." Vương gia, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra cái gì?"

      "Nàng muốn biết sao?" Lập tức hai mắt nhíu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng hỏi.

      " nghĩ?" Bộ Nhu Nhi lắc đầu.

      "Ha ha?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nở nụ cười, "Vì sao nghĩ?"

      "Thiếp thân nhất định là uống say khướt, làm rất nhiều chuyện xấu hổ khiến người bắt gặp, thiếp thân muốn biết?" che mặt vào trong chăn, Bộ Nhu Nhi kêu to.

      Hoàng Phủ Nam Ninh liền cười to.

      "Yên tâm ? Nàng uống say, nhưng có nổi loạn cũng có làm chuyện gì xấu hổ . Ngược lại, bổn vương thực thích."

      " vậy chăng?" Lặng lẽ tìm hiểu gật đầu cái, Bộ Nhu Nhi giọng hỏi. cho rằng như vậy?

      Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu.

      Bàn tay thon dài chạm nhẹ mặt của nàng, hơi hơi nâng cằm nàng lên.

      " Nhu Nhi." nhàng kêu tên, Hoàng Phủ Nam Ninh chậm rãi tựa đầu nhích lại gần.

      Bộ Nhu Nhi cảm giác trong lòng khẽ run lên. Hô hấp bị kiềm hãm.
      ps: Tâm trạng người beta: thịt ơi sao lại có!!!!
      Lady87, barbie1810minhminhle thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 : Dưới Ánh Trăng Mê Tình
      Edit : Nấm Lùn
      beta:yunafr


      Đầu khỏi muốn ngửa ra sau, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức đem gáy nàng giữ chặt, mặt tiếp tục cùng nàng tiếp cận, nhợt nhạt cười, càng ngày càng gần

      Bộ Nhu Nhi hô hấp đình chỉ. Có lẽ , nàng muốn muốn quên hô hấp.

      Đôi môi của hắn khẽ chạm môi nàng. Sau đó, cánh môi nàng cảm giác được trận mềm mại, sau đó là ẩm ướt và nóng bỏng tê dại.

      Môi nàng lại bị hắn công chiếm một lần nữa

      Đầu lưỡi nhấm nháp tựa hồ có cảm giác say, hẳn là tối hôm qua lưu lại ? Trước sau như hương vị ngọt ngào. Trong đầu, hình ảnh triền miên đêm qua tái , lại làm ngực nàng căng thẳng, người tự chủ được hướng đến lồng ngực hắn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng hào phóng gian tay tiếp nhận nàng. Đè lại gáy của nàng , tay kia ôm lấy thắt lưng nàng, làm cho người nàng càng gần sát hắn hơn ,mà môi hắn cũng kề sát môi nàng

      phen nhu tình lưu luyến, Bộ Nhu Nhi cảm thấy nàng say.Hoặc là , rượu nàng uống tối hôm qua khiến cho nàng chưa có tỉnh lại. Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, hiện giờ hai tay nàng cũng biết khi nào đã đặt lên vai , cái lưỡi đinh hương vận động chút, khiêu gợi hắn, chủ động nghênh đón hắn cùng nàng triền miên.

      Nếu nàng biểu phối hợp như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cảm thấy hưng phấn. Vì thế, gia tăng lực đạo, cùng nàng gắt gao dây dưa, đôi tay cũng dùng sức đem nàng siết chặt khiến Bộ Nhu Nhi cơ hồ muốn kêu đau.

      Nhưng tựa hồ như vậy còn chưa đủ .Lại cái xoay người, đem nàng ấn ngã giường, đem toàn thân đè lên nàng. Môi tiếp cận môi nàng càng nhanh, cũng dây dưa hơn dùng sức hơn.

      Hiện giờ Bộ Nhu Nhi trong mắt chỉ thấy được mình hắn, trong đầu nàng cũng chỉ có thể cảm giác tồn tại mình hắn. Giữa đất trời, tựa hồ chỉ còn lại có hai người họ, làm cho lòng của nàng bên trong nảy sinh cỗ khát vọng —— nàng muốn cùng , cứ như vậy, thẳng đến thiên trường địa cửu?

      Loảng xoảng?

      Nhưng  tiếp theo giây, có động tĩnh đánh thức bọn họ.

      "Tứ ca, nên rời giường ? Tứ tẩu đâu rồi, muội tìm khắp tẩu ấy —— a, tứ tẩu, người ở trong này?"

      Lập tức thân thể cứng đờ,Bộ Nhu Nhi cả người vô lực, biết làm như thế nào cho phải.

      "Cút?"

      người, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên quay đầu, quát khẽ tiếng.

      "Tứ ca, muội... Muội biết... Muội... Tứ tẩu, muội biết tẩu ở trong này... đúng, muội biết, hai người các ngươi cư nhiên cùng chỗ, còn, còn tại... muội..."

      "Cút?"

      "Hảo hảo hảo, muội cút? Muội sai lầm rồi, tứ ca, tứ tẩu, muội... Muội, thực xin lỗi, muội..."

      "Nếu cút, ta đem ngươi cấm túc trong cung ba ngày?"

      "A a a? Muội cút? Muội ngay !!!"

      Lập tức, đặng đặng đặng tiếng bước chân xa, thế giới khôi phục bình tĩnh.

      Nhưng trong lòng như thế nào cũng bình tĩnh được. Hoàng Phủ Nam Ninh tựa hồ tại mới phát chính mình làm cái gì. Thở sâu, xoay người xuống dưới, thấp giọng kêu: " Nhu Nhi."

      Bộ Nhu Nhi xoay người úp mặt vào chăn .. trong lòng khẽ ca thán

      A a a? Nàng muốn điên rồi?

      Bộ Nhu Nhi, ngươi là ăn sai dược sao? Tối hôm qua nổi điên, hôm nay lại nổi điên tiếp?sáng hôm nay, ngươi còn cùng thân mật, đã thế lại để người khác phát hiện nữa chứ? Ngươi là rất vô địch ?

      " Nhu Nhi” Cúi đầu gọi tên nàng, đôi tay gia tăng lực đạo dùng sức kéo cái chăn.

      Bộ Nhu Nhi hai tay siết chặt chăn, cả người phát run —— nàng cần sống? Làm cho nàng chết coi như hết? Lần trước tại trong hoàng cung, tại là ở giường? bị người khác bắt gặp. Nàng làm thế nào tẩy hết oan tình đây ?

      Hốt, chăn mạnh bị hắn kéo ra , ánh sáng chói vào trong mi mắt

      " Nhu Nhi." Nâng cằm nàng lên, cho nàng có khả năng tránh né Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng kêu.

      Bộ Nhu Nhi cắn cắn môi: "Vương gia."

      " cần thẹn thùng, có việc gì. Chúng ta vốn là vợ chồng, vợ chồng thân thiết, thiên kinh địa nghĩa." Thấp giọng xong, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếng lại trầm xuống, "Nhưng ra Vân Nhi, nàng to gan? Mới buổi sáng đã xông tới, lớn , hồi xem ta thu thập nàng?"

      Ân, nha đầu kia xác thực rất lớn . Điểm này đúng, Bộ Nhu Nhi tuyệt đối trì duy trì thái độ.

      Cốc cốc cốc

      Có người đến ?

      Nhận thấy được điểm này, Bộ Nhu Nhi thân thể lại là cứng đờ, vội vàng lại lấy chăn che mặt

      Xem nàng bộ dáng giống như chim sợ cành cong, mặt cổ đều đỏ bừng mảnh, giống nhau tiểu con tôm bị hấp chín, đáng , Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn được bật cười.

      Nâng mắt lên: "Ai?"

      "Vương gia, vương phi muốn ngoại ô dâng hương ,xe ngựa đã chuẩn bị tốt. Tô mỹ nhân cùng Nam Vân công chúa chờ ở vương phi ở ngoài." Là thanh của quản gia

      Thiên?

      Nghe đến mấy cái này, Bộ Nhu Nhi mới nghĩ tới —— nàng cư nhiên thiếu chút nữa  quên chuyện này ?

      Nàng tính kế hoạch lâu như vậy mà suýt chút nữa…?

      Vội vàng chui ra khỏi chăn, giường nhảy xuống.

      Nhưng lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm lấy vòng eo nàng."Gấp cái gì? Lại bồi bổn vương ngủ."

      Ngủ ngươi cái đầu .

      Tối hôm qua mơ mơ màng màng cùng ngươi ngủ đêm, nương ta trong sạch thiếu chút nữa khó giữ được. Buổi sáng còn bị muội muội ngươi bắt gặp, nếu ra ngoài bây giờ, nàng ta sẽ đem tình truyền khắp thế giới biết, ta còn mặt mũi nào? Lần trước ta đã phải giải thích nửa buổi cho Tiểu Tình hiểu, lúc này đây, ta dù có trăm cái miệng cũng khó mà nói rõ?

      " Các nàng ấy đều chờ ở ngoài, thiếp thân cũng thể làm cho các nàng ấy chờ lâu." Lắc đầu, Bộ Nhu Nhi hai tay bắt lấy tay hắn

      Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay ."Có cái gì quan hệ? Làm cho các nàng ấy chờ là được. Vương phủ ta thiếu ghế dựa nước trà. Nếu chờ kịp, thì cho các nàng ấy trước ."

      Thôi ? Việc này do một tay nàng lên kế hoạch, như thế nào có thể thiếu nàng?

      Bộ Nhu Nhi lập tức lắc đầu: "Này sao được? Việc này là thiếp thân khởi xướng, các nàng ấy chỉ theo xướng nghị mà thôi. tại, các nàng ấy đều chờ ở ngoài, thiếp thân sao có thể để các nàng ấy chờ lâu được?”

      "Cùng lắm làm cho các nàng ấy trở về, lần khác lại cũng được." Khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt lơ đễnh

      "Vương gia?" ra trong lòng hắn vân đạm phong khinh, Bộ Nhu Nhi trong lòng lại nóng như lửa đốt.

      Hoàng Phủ Nam Ninh sửng sốt."Ân?"

      Lập tức phát chính mình quá mức lo lắng, Bộ Nhu Nhi trở lại vẻ mặt mềm mại: "Ngài biết đến, thiếp đối với bồ tát là thành tâm. Nếu thiếp thân quyết định muốn hôm nay , tự nhiên phải giữ lời. Bằng , sẽ khiến Bồ Tát thất vọng đối với thiếp?”

      Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi. Nhưng xemvẻ mặt nàng trịnh trọng, cũng khó mà cái gì, liền buông ra tay: "Quên . Nếu kiên trì, vậy nàng ."

      "Đa tạ Vương gia?"

      rốt cục đồng ý buông tay ?

      Bộ Nhu Nhi thở dài hơi, chạy nhanh đứng dậy.

      Nhưng nàng lập tức lại phát giác chính mình bị giam cầm.

      Vừa quay đầu lại,Hoàng Phủ Nam Ninh kéo tay nàng lại

      "Vương gia?" lại muốn làm gì?

      "Vì sao, bổn vương cảm thấy nàng đặc biệt phấn khởi?" Ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng hỏi

      Bộ Nhu Nhi trong lòng lộp bộp chút?

      "Có sao?" Nháy mắt mấy cái, cực lực giả bộ vẻ mặt hồn nhiên.

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhất xả: "Có thì cứ nói có ? Các nàng ấy mỗi lần xuất môn đều như vậy”

      Vô lực bĩu môi, Bộ Nhu Nhi trong lòng thở dài tiếng: lão đại à đến bao giờ ngày mới sửa tật xấu đối với nữ nhân đây?

      "Tốt lắm, thôi?"

      Khinh bỉ xong rồi, lão đại khoát tay cho .

      Cám ơn ngài lải nhải?

      Bộ Nhu Nhi trong lòng xong, chạy nhanh xuống giường

      "Đúng rồi, Nhu Nhi?"

      A a a? phải đều đáp ứng cho sao, làm sao còn gọi?

      Bất đắc dĩ xoay người, Bộ Nhu Nhi bình tĩnh hỏi: "Vương gia, còn có chuyện gì?"

      có trả lời, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng dậy, khóe miệng cười nhẹ

      Bộ Nhu Nhi trong lòng hốt hoảng.

      "Vương gia, làm sao vậy?"

      Ngay sau đó, câu. Hoàng Phủ Nam Ninh ôm lấy nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng, sau đó mới chịu buông tay, Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy nàng ra: "Có thể, được rồi?"

      Bộ Nhu Nhi ngây ra, kế tiếp nghĩ chửi ầm lên?

      Hỗn đản? Vương bát đản? Tình dục cuồng? rốt cuộc lại làm gì? Có biết hay nàng là nữ nhân nha? Tối hôm qua cho đến tận bây giờ, hở tý là hắn an đậu hũ của nàng, chẳng lẽ tại Lí Như Phong để hắn thiếu ăn sao ? Hay là, hắn đã ngấy nam nhân, đột nhiên thay đổi khẩu vị ăn nữ nhân ?

      Dù sao, mặc kệ như thế nào, đều là tên hỗn đản?

      " sao? Nếu là , kia trở lại bồi bổn vương tiếp theo ngủ ?"

      Nằm nghiêng giường, nhìn vẻ mặt nàng ngây ra, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên nói.

      cần?

      Thân thể lập tức run lên, Bộ Nhu Nhi cảm kích xoay người: "Ta đây?"

      Ở cạnh nam nhân này, dù là nửa giây nàng cũng muốn? Vận động dục tốc độ, chạy nhanh ra sợ hắn đổi ý ?

      "Ta?"

      Nhìn theo thân ảnh của nàng xa, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng lặp lại.

      Nàng cũng tự xưng 'Ta' sao? Nhớ trước kia nàng đều  lấy thiếp thân tự xưng a? Đúng rồi, đêm qua, nàng tựa hồ cũng như vậy tự xưng qua vài lần, nhưng mà chính mình chỉ lo vui vẻ, có truy cứu.

      Nhưng mà...

      "Ta." Thấp giọng lặp lại, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ cười, " Nhu Nhi, nàng đúng là càng lúc càng lớn mật "
      Lady87, barbie1810minhminhle thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 88 : Giang Nam gặp nhau
      Edit : Nấm Lùn
      Minh vương  phi mất tích?

      Đây là một trong những chuyện được truyền bá bát quái lớn nhất trong kinh thành.

      Nghe , ba ngày trước, Minh vương phi cùng Tô mỹ nhân cùng với Nam Vân công chúa ra ngoài vùng ngoại ô đến miếu Quan lễ tạ thần, lúc là ba người sống sờ sờ . Nhưng sau đó trở về, lại chỉ còn Nam Vân công chúa. Hơn nữa, nghe nói trăm công tìm kiếm mới tìm thấy công chúa.

      Nghe , ngày hôm đó, sau khi Minh vương phi sau rời khỏi, Minh vương gia cảm thấy trong lòng yên. Đợi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, còn thấy xe ngựa của các nàng quay lại, Minh vương gia bắt đầu nóng nảy, vội vàng phái người tìm. Nhưng khi mọi người lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm , sau hậu sơn bọn họ chỉ tìm được Nam Vân công chúa và các cung nữ hôn mê. Minh vương phi và Tô mỹ nhân, cùng với các nha đầu, tất cả đều biến mất một dấu vết?

      Sau khi biết chuyện, Minh vương gia giận dữ, sắc lệnh thủ hạ tìm. Vương thái hậu cùng Hoàng Thượng nghe , cũng liền gấp rút điều nhân thủ hỗ trợ. Nhưng tìm ngày đêm, cơ hồ mang cả thảm cỏ đều lật lên bọn họ vẫn thu hoạch được gì. Mà Nam Vân công chúa, nàng cũng liên tục nên lời. Bị buộc nóng nảy, chỉ có thể khóc lớn kêu to - -

      "Muội biết? Muội cái gì cũng biết . Đương lúc dân hương xong, Tứ tẩu lúc còn sớm, bằng chúng ta ra phía sau núi ngắm phong cảnh một chút, chúng ta cùng . Muội ở phía trước, đột nhiên chỉ nghe thấy Tứ tẩu kinh hô tiếng, muội vừa định quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra , có người dí dao vào cổ của muội sau đó bổ đao, trước mặt bỗng tối sầm, liền cái gì cũng biết? Ô ô ô, muội biết chỉ nhớ những thứ này, những thứ khác muội nhớ được!!! Ô ô ô..."

      Duy nhất nhân chứng hỏi gì cũng biết, tìm mấy lần bên chân núi, nhưng ngay cả cọng tóc đều tìm được. Mọi người khỏi hoài nghi, hai vị kia làm sao vậy? Chẳng lẽ , là có người ép buộc các nàng?

      Nhưng ai có lá gan lớn như vậy? Đây chính là Minh vương phi và phi tử của đương kim thánh thượng và là người thái hậu thích . Có thể đối với các nàng hạ thủ, kia phải là một đại nhân vật. Hơn nữa, nếu quả là đối với Hoàng gia có gì bất mãn, ở đây phải là còn có vị công chúa sao? Vì sao bắt những người kia bỏ lại công chúa, đổi lại lại bắt hai người gả vào hoàng gia?

      Như thế đủ loại, điểm đáng ngờ rất nhiều, đưa tới rất nhiều suy đoán.

      Cho nên, việc này thành đề tài được quan tâm nhất trong kinh thành, các loại thuyết pháp ngang trời xuất thế. Có người là Minh vương gia đắc tội nên người đến trả thù , có người là Minh vương gia vốn là thích vị vương phi này, cố ý tìm  cơ hội giết nàng bịt miệng, như thế đủ loại, phải trường hợp cá biệt. Nhưng  cũng vẻn vẹn dừng ở đề tài câu chuyện mà thôi. Bởi vì, kể từ khi phát minh vương phi cùng Tô mỹ nhân sau khi mất tích, liền lại cũng có người thấy thân ảnh của các nàng. Nếu là các nàng là bị người bắt , nhưng dài như vậy, lại chậm chạp có bất kỳ địa phương truyền đến tin tức, muốn tiền chuộc các loại , chuyện này cũng thực kỳ quặc hết sức.

      Vì thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nghĩ đến  tất cả suy đoán. Thậm chí, còn tìm sư huynh của Bộ Nhu Nhi, cùng suy tính hồi, nhưng đến cuối cùng, lại thất vọng phát chuyện này cùng chút quan hệ cũng có?

      Sau đó, lại dùng nửa năm, dẫn đầu thủ hạ tâm phúc, đem cường đạo quanh kinh thành quét sạch, cũng đem thủ lĩnh cường đạo bắt lại nghiêm hình tra khảo, cũng có nửa điểm tin tức. Lại sau đó, bắt đầu đưa mắt nhìn sang những kẻ trộm quanh kinh thành, mỗi lần tiêu hủy ổ điểm, bắt người hỏi thăm tung tích của nàng, có liền xử tử, sau đó tìm kiếm cái kế tiếp.

      Nhất thời lúc, cả nước đầu lĩnh thổ phỉ các nơi nghe tin sợ mất mật, mỗi ngày trôi qua nơm nớp lo sợ - - dù sao, ai biết, Minh vương gia tính tình quái đản, khi có chuyện cần làm, kia có làm được. Hơn nữa, trước mắt có rất nhiều cái ví dụ bày ở trước mắt bọn họ rồi. Nhưng  mỗi lần nhớ tới chuyện này, bọn họ cũng khóc ra nước mắt, việc này thực ra bọn họ chút quan hệ cũng có . Bọn họ cho dù toàn thân dài quá trăm đảm, cũng dám đối với người bên cạnh Minh vương gia động tâm tư, huống chi là Minh vương phi.

      Nhưng  mặc kệ như thế nào, sống thấy người, chết thấy xác, Hoàng Phủ Nam Ninh tin chắc Bộ Nhu Nhi còn sống, liền cũng quyết định: nhất định phải đem chuyện này tiến hành đến cuối, cho đến khi tìm ra Bộ Nhu Nhi mới dừng lại.

      Cũng chính bởi vì vậy, nửa năm qua, Phượng Tường vương triều tiến vào thời kỳ yên ổn. Các thổ phỉ cũng dám tùy tiện ra mặt, chỉ sợ bị Hoàng Phủ Nam Ninh bắt được, cả nước dân chúng đối với tất nhiên là đội ân đội nghĩa, mà ngay cả đương kim thánh thượng, cũng đối với vị đệ đệ này tốt vô cùng.

      Nhưng  Hoàng Phủ Nam Ninh rất cao hứng.

      Từ nửa năm trước, Bộ Nhu Nhi biến mất, mặt của liền còn có xuất qua vẻ tươi cười. Cho dù tại trước phong cảnh như vẽ ở Giang Nam, bên cạnh mỹ nữ như mây, cũng là nghiêm mặt, chút vẻ mặt cũng nhìn ra.

      "Vương gia, nửa năm , ngươi còn chưa nghĩ ra sao?"

      Đối diện, đương nhiên đó là bằng hữu nhiều năm Lý Như Phong. Mắt thấy nhúc nhích, phảng phất như tượng điêu khắc gỗ, trừ phi uống rượu, ngay cả tròng mắt cũng chuyển động chút, tiếc nuối, có thể nghĩ.

      Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh có bất kỳ phản ứng, tiếp tục uống rượu, rót rượu.

      Lý Như Phong hít sâu cái: "Vương gia, cũng nửa năm . Nếu như vương phi là bị kẻ xấu cướp , dài như vậy chỉ sợ - - "

      "Câm miệng?" Rốt cục, ánh mắt lạnh như băng bắn phá tới đây, tượng gỗ có phản ứng.

      Lý Như Phong bĩu môi."Vương gia, ta chỉ muốn hỏi ngươi câu, ngươi còn đanh tính chán chường đến bao giờ?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống rượu.

      Lý Như Phong trường thở dài."Người như vậy cũng phải là biện pháp . tại, Hoàng Thượng cùng thái hậu ngày ngày hỏi tình huống của người, người thần nên trả lời thế nào?"

      "Ta rất khỏe." mực ẩm hạ chén rượu, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh giọng trả lời.

      "Người cảm thấy bọn họ tin sao?" Lý Như Phong trợn tròng con mắt, "Nửa năm , người mỗi ngày phải là uống rượu chính là dẫn người ra ngoài trừ phiến loạn, này Phượng Tường vương triều thổ phỉ đều nhanh bị người diệt sạch ? Thần chỉ hỏi người, nếu là chờ đến ngày đó, người lại định làm như thế nào? Mỗi ngày cùng rượu làm bạn, đến hết đời?"

      "Có thể." Hoàng Phủ Nam Ninh chẳng đúng sai gật đầu.

      "Vương gia?"

      trả lời nhàng vô cùng, Lý Như Phong lại đồng ý thấp kêu lên.

      "Làm sao người có thể chán chường như thế? phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Mất mất, tái giá cái là xong. Huống chi, người đem nữ nhân để vào mắt".

      Thản nhiên ngẩng đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh nhàn nhạt liếc cái: "Nhu Nhi, nàng bất đồng."

      "Thần biết . Nhưng tại nàng biến mất . Hơn nữa, người  cũng nên tỉnh táo lại , nửa năm nay, còn chưa đủ để người bình tĩnh lại?"

      đủ, chút cũng đủ? Mặc kệ quá khứ dài hay , chỉ cần trong chớp mắt, trước mắt lại lên hình ảnh của nàng,  khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, còn có đôi mắt sáng tựa như thu thủy, cùng với thanh mềm mại thấp giọng hô - - "Vương gia ~ "

      Nhưng chỉ còn lại trong trí nhớ, hình ảnh giai nhân biến mất tại biển người mênh mông. Tương phản to lớn này làm cho thể tiếp nhận, chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, ngày qua ngày.

      Pằng?

      Chợt , thổi phồng trước mắt hắn là mấy bức họa.

      Hoàng Phủ Nam Ninh con mắt vừa nhấc."Vật gì đó?"

      "Mỹ nhân đó, thái hậu sai người thúc ngựa đưa tới. Lần này là từ nước láng giềng tất cả tướng mạo có vài phần giống Minh vương phi, rất giống quý tộc giai lệ, người xem chút, nếu như cảm thấy người nào được, liền đem nàng cưới vào phủ. Nếu như cảm thấy người đủ, người muốn vài người đều được, bọn họ bảo đảm giúp người làm được."

      Bực mình

      giây sau, tất cả bức họa đều bị quét ra cửa sổ, rơi vào  hồ nước.

      "Ta cần?"

      "Vương gia, cũng nửa năm - - "

      "Nửa năm như thế nào? Ta có vương phi, đời này chỉ có một mình nàng?"

      "Đúng vậy nhưng nàng thấy ?"

      " thấy, liền tìm người dáng dấp như của nàng đến giả mạo nàng? Tốt, có bản lĩnh các ngươi tìm ra người cùng nàng giống nhau như đúc, nói chuyện cũng giống nhau như đúc, ta liền chấp nhận "
      Lady87barbie1810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :