1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 84  : Hôn trộm bị bắt

      Edit: Tiểu Phong

       Beta:yunafr
      Bộ Nhu Nhi vội vàng lắc đầu.

      "Ai, quả nhiên là nữ nhân yếu đuối, đến đứng cũng vững?" Thuận tay đem nàng nhắc lên, đem người thả đến bàn, Hoàng Phủ Nam Ninh miệng lại thầm câu.

      Bộ Nhu Nhi thực phát hoả, rất muốn nghiêm chỉnh đối rống ra câu —— mời ngươi cần đem hết thảy nguyên nhân đều đỗ lỗi đến nữ nhân? Ta sở dĩ hội biến thành như vậy, ràng đều là ngươi làm hại?

      Nhưng là, dưới tình cảnh này, nàng dám như vậy sao? Huống chi, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng có cấp nàng cơ hội này.

      "Tiểu bạch thỏ." Thả ổn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay đặt tại mặt bàn ,lại cúi người xuống đến, chậm rãi tới gần nàng.

      Bộ Nhu Nhi theo bản năng lại muốn lui lại .

      Hoàng Phủ Nam Ninh cánh tay lập tức hướng của nàng lưng vòng."Đừng lui? Lại té xuống, bổn vương có thể mặc kệ nàng ?"

      Ta muốn ngươi đở ta sao? Bộ Nhu Nhi trong lòng kêu, nhưng thân thể lại nghe lùi.

      "Tiểu bạch thỏ, bổn vương đột nhiên phát , bổn vương nhìn nàng tựa hồ hết sức thuận mắt." Tại vòng eo nàng cánh tay hơi chút dùng sức, trái ngược suy nghĩ của nàng , Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp, tựa hồ còn mang theo vài phần nghi hoặc thanh tại bên tai vang lên.

      Bộ Nhu Nhi sửng sốt: "Vương gia?"

      cái gì? Vì sao nàng cảm thấy chính mình giống như gặp mộng ? Vừa rồi... Nàng hẳn là nghe lầm ?

      " ở vương phủ mấy ngày nay, bổn vương hảo hảo lo lắng chút. Tối hôm qua khi ngủ, bổn vương cũng tự hỏi qua . Cuối cùng, bổn vương phát ." Cúi đầu, đôi mắt mờ mịt cùng nàng thẳng tắp đối diện, Hoàng Phủ Nam Ninh gằn từng tiếng, ngữ điệu thâm trầm .

      Mỗi chữ , Bộ Nhu Nhi trong lòng đều nhịn được hung hăng chấn động chút. Thẳng đến cuối cùng, khi giả giả xong, Bộ Nhu Nhi cảm thấy trong đầu vô số dấu chấm hỏi nổi lên . Nhưng là, nàng dám ra khỏi miệng.

      biết vì sao, trong lòng tựa hồ có thanh nho cho nàng —— thể hỏi? khi hỏi, ngươi liền bước vào vạn kiếp bất phục?

      Nhưng là, nàng hỏi, lại có người khó chịu.

      "Tiểu bạch thỏ?" Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh tay nâng cằm của nàng lên, "Nàng hỏi bổn vương phát cái gì sao?"

      "Cái gì?" tự chủ được, Bộ Nhu Nhi hỏi.

      Vì thế, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười, thoải mái đem kết quả báo cho biết nàng."Bổn vương phát , bổn vương nàng ?"

      "A?" Nghe được như thế, Bộ Nhu Nhi kinh ngạc hô tiếng, "Làm sao có thể?"

      "Ân?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lại mâu quang tối sầm lại, "Nàng cái gì?"

      Lập tức ý thức được chính mình lỡ lời, Bộ Nhu Nhi chạy nhanh cúi mắt: " ý tứ thiếp thân là, Vương gia ngài phong thần tuấn lãng, nổi bật bất phàm, cộng thêm xuất thân cao quý, làm sao có thể thích thiếp thân đây? Ngài thích, hẳn là cùng ngài môn đăng hộ đối, giáo dưỡng lương hảo, tao nhã tiểu thư khuê các mới đúng chứ ?" Hơn nữa, cùng Lí Như Phong kia loại ?

      "Dựa theo đạo lý mà là như thế này đúng vậy. Nhưng là, bổn vương hàng ngày đối với các nàng đều có hứng thú. Xem ra nhìn lại, bổn vương liền thích nàng" Đem cằm của nàng nâng rất cao, Hoàng Phủ Nam Ninh thanh trầm thấp có lực, là ngữ khí khẳng định, hướng nàng tuyên cáo.

      có khả năng?

      Bộ Nhu Nhi trong lòng vẫn là kêu to."Vương gia, ngài nghĩ sai rồi ?"

      làm sao có thể thích được nàng đây? Nếu thích nàng, kia Lí Như Phong làm sao bây giờ?

      "Ân? Nàng dám nghi ngờ bổn vương?" Lập tức, lại mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm sâm hỏi .

      Bộ Nhu Nhi run lên, vội vàng cúi đầu: "Thiếp thân dám?"

      "Bổn vương cần nàng dám." Cũng là hờn giận xong, Hoàng Phủ Nam Ninh chạm cằm của nàng, "Tiểu bạch thỏ, ngẩng đầu, nhìn bổn vương."

      "Vương gia?" Bất đắc dĩ, Bộ Nhu Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đem hai mắt cùng mắt của chống lại.

      Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt lại lên tiếp tục cười yếu ớt.

      "Tiểu bạch thỏ." Lại tựa đầu hướng nàng bên này dựa vào lại đây, tựa vào trán nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng kêu, hai tay nâng mặt của nàng, nhàng vuốt ve. " Làm sao bây giờ đâu? Bổn vương càng nghĩ, phát thích nàng. Làm sao có thể đâu? Kỳ , bổn vương cũng . Nhưng là, bổn vương chính là thích nàng."

      Ách...

      Nghe thấp giọng lẩm bẩm, Bộ Nhu Nhi thân thể cứng ngắc, trong đầu bắt đầu loạn lên.

      Tại sao có thể như vậy? Lời vậy chăng? Hẳn là... phải ? Dựa theo đạo lý mà , đối nữ nhân cảm thấy hứng thú mới đúng.

      "Tiểu bạch thỏ."

      chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh đem mặt của nàng nâng cao lên, tuấn nhan của chậm rãi áp chế, đem khoảng cách cùng nàng đó dần dần kéo gần.

      Bộ Nhu Nhi tim bất giác đập mạnh.

      Thùng thùng, thùng thùng, nàng tựa hồ đều có thể ràng nghe được tiếng nhịp tim ngày càng đập nhanh?

      Tại sao có thể như vậy? Nhịn được ở trong lòng hỏi chính mình. Bộ Nhu Nhi, ngươi là bị lời cấp dọa đến sao?

      Phải vậy khồn?

      Vừa mới ở trong lòng hỏi ra những lời này, liền cảm giác được môi mềm nhũn, Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng muốn đem thân lại đây?

      Thân thể lập tức lại là cứng đờ, cơ hồ ngay cả hô hấp đều quên .

      khỏi trợn to mắt, nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh tại nàng trước mắt phóng tới, trong mắt của nàng tràn đầy khiếp sợ. Nhưng là, trừ chuyện này ra, nàng phát , chính mình tựa hồ lại cái gì đều làm được.

      Lăng lăng, nàng lại cảm giác được Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay dần dần buông mặt của nàng ra, chuyển qua cái ót chỗ của nàng, đem đầu nàng ấn hướng bên kia, tay khác kéo thắt lưng của nàng, kéo lại gần thắt lưng của . Đồng thời, môi của nhàng chạm môi của nàng, đầu lưỡi vừa mới khôi phục khỏe mạnh lại sợ chết chui vào môi của nàng, đẩy ra răng của nàng, tìm được chiếc lưỡi đinh hương giống con rắn của nàng, nhàng chạm cái , lập tức liên tục dây dưa.

      Lúc này đây, thực ôn nhu.

      Giật mình hồi lâu, Bộ Nhu Nhi trong lòng mới toát ra như vậy câu.

      Miệng đau, cũng có quá mức, tuy rằng hai tay của vẫn khiến nàng có chút đau, đầu lưỡi của cũng vẫn là có vài phần thô lỗ. Nhưng là, so với lần trước, hành động của ôn nhu làm cho nàng muốn chảy nước mắt.

      Nếu, tiếp tục như vậy, lần sau nhất định cũng làm nàng cảm thấy đau ?

      A a a?

      Lập tức, suy nghĩ quay lại, Bộ Nhu Nhi trong lòng run sợ?

      Bộ Nhu Nhi, ngươi suy nghĩ cái gì a? Ngươi bị cường hôn? Lại bị cường hôn? phản ứng của ngươi hẳn là tức giận, xấu hổ mới đúng a? Vì sao ngược lại còn bắt đầu so sánh chênh lệch với lần trước đây?

      Vội vàng thu thập nỗi lòng, nâng tay muốn đẩy.

      Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh giống nhau nhận ra động tác tiếp theo của nàng đột nhiên buông tay, đem nàng đẩy ra sau?

      "Ngô?"

      Lập tức, thân thể vô lực ngã vào mặt bàn, Bộ Nhu Nhi trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh cùng nàng ngã xuống, môi của kề sát môi của nàng, đầu lưỡi cũng dừng lại tại giữa lưỡi của nàng, mềm trêu chọc/.

      Nửa người của cũng đặt nửa người của nàng, đem sức nặng đều đặt ở   thân thể của nàng làm cho ngực của nàng khó chịu, tựa hồ sắp thở được. Hai tay cũng chậm chậm bắt lấy tay nàng, đem cánh tay của nàng giữ tại mặt bàn.

      Vô lực.

      Đây là cảm giác duy của nàng lúc này.

      Là vì thiếu dưỡng khí khi sao? Trong đầu của nàng tựa hồ càng hỗn loạn, toàn thân khí lực giống như mất nước, động cái gì cũng sợ rất khó . Nhưng là, nhất cử nhất động của , nàng lại phát ràng.

      Trong lòng cái sức mạnh nàng phải đem tên ăn đậu hũ của nàng đẩy ra , thể cho tiếp tục? Nhưng nàng cắn chặt răng, mất khí lực rất lớn mới đem tay mình trong tay bỏ ra.

      Nhưng mà, đợi tay nàng đụng tới , liền nghe được ——

      Loảng xoảng?

      Cửa phòng lại bị người đẩy ra, cái thất kinh thanh lập tức truyền đến ——

      "Các ngươi... Các ngươi  làm gì? Các ngươi đến lúc nào?"

      Hoàng Thượng?

      Thanh quen thuộc lọt vào tai, lập tức tinh thần Bộ Nhu Nhi rung lên?

      Hai mắt mở to, vội vàng mở mắt, thân thể của nàng  đột nhiên rét run ——

      Lí Như Phong, ở trong đoàn người?

      Bọn họ như thế nào đều đến đây?

      Halong-ngoc, Lady87barbie1810 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 85 :  Kế hoạch chạy trốn
      Edit: Chivi Devil
      Beta:icon


      "Ha ha ha? Ha ha ha?"

      Trong hậu cung của hoàng đế, tiếng cười phóng khoáng độc quyền có hai của Tô mỹ nhân bắt đầu từ khắc trước cho tới bây giờ vẫn ngừng nghỉ.

      "Cười chưa đủ sao?"

      Ngồi ở đối diện, trơ mắt nhìn Tô mĩ nhân ôm bụng lăn qua lăn lại giường, Bộ Nhu Nhi nhẫn hồi lâu, rốt cục nhịn được nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      "Chưa?"

      Lên tiếng kêu to, Tô Tiểu Tình cầm bên chăn, dùng sức cắn góc chăn, nhưng vẫn là thể ngăn chặn trong nội tâm muốn cười to

      Mà ở bên ngoài bọn cung nữ ,thái giám, mọi người cũng đều cúi gập đầu xuống, bả vai hơi run run. cần phải , tất cả đều là bị nghẹn vì cười.

      phải bọn họ cố ý cười nha, chỉ là nhịn được.

      tại, hoàng cung cao thấp, ai chẳng biết, ngày hôm qua, Minh vương gia tâm huyết dâng trào mang theo Minh vương phi hồi vương phủ, hai người nhân lúc bốn bề vắng lặng, quấn quýt triền miên, chính là đến lúc cao trào, lại bị hoàng thượng trông lúc nhàn nhã dạo bắt gặp. Hơn nữa, Lí tướng gia bởi vì có việc bẩm báo, cũng liền tháp tùng theo sau hoàng thượng, vì thế, cũng thấy rất ràng tình huống đó.

      Hơn nữa, nghe —— chính là nghe mà thôi —— sau khi bị phát , Minh vương gia bị dọa sửng sốt, Minh vương phi sợ hóa choáng váng, hai người đều kịp phản ứng gì. Mà hoàng thượng lại sợ tới mức nhảy bật lên kêu to. chỉ có như thế, khi Lí tướng gia muốn kéo , liền thối lui quay người vừa chạy vừa hô.

      Cho nên, mọi người đều biết chuyện này, đều là nhờ hoàng thượng truyền ra ngoài.

      khắc sau, Minh vương gia mới vất vả khôi phục bình thường, chạy nhanh đuổi theo. Nhưng hoàng thượng chạy xa còn thấy bóng dáng đâu nữa, cử chỉ lạ lùng của cũng làm cho vô số cung nữ thái giám tò mò . Tuy rằng Minh vương gia dùng mặt lạnh cảnh cáo mọi người câm miệng, về sau  được nhắc lại chữ. Nhưng là, bên ngoài mọi người tất nhiên cái gì, nhưng lại ngấm ngầm truyền tai nhau , làm sao mà họ có thể truyền miệng nhau nhanh đến thế? Cứ như vậy, truyền mười, mười truyền trăm, đến nửa ngày, tình truyền ra cả hoàng cung dưới đều biết? Lại qua thêm buổi tối, chỉ sợ toàn bộ hoàng thành này ai ai cũng biết?

      Mà Tô Tiểu Tình, sau khi nàng biết được tình, ràng giật mình sửng sốt cả đêm. Lại vất vả đợi cho Bộ Nhu Nhi tới, cười nhạo nàng phen.

      " Có phải ? Tốt lắm, cậu cười , cứ việc cười." Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi khóe miệng giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

      Tô Tiểu Tình liền chút khách khí tiếp tục lăn qua lăn lại, cất tiếng cười to.

      Nàng nhịn được muốn hỏi: " Cậu quý, cậu phải làm sao bây giờ ? phải, Minh vương gia chỉ cùng Lí tướng gia có quan hệ xác thịt sao? Sao kết quả là, hai người các cậu như thế nào lại... Còn, bị người bắt gặp? Ha ha ha?"

      "Tốt lắm cứ cười ?" Cười yếu ớt, Bộ Nhu Nhi gằn từng chữ , "Chậm rãi mà cười. Chờ cười xong, mình cũng có cái vấn đề muốn hỏi cậu."

      "Cái gì, cái gì?"

      "Cậu xem, Hoàng Thượng hơn hai mươi, như thế nào hoàng tử đều có? Hơn nữa, buổi sáng ngày hôm qua, vừa thấy ta cùng Vương gia ở cùng chỗ, nhảy lên cao ba thước, mặt mũi trắng bệch, sau đó điên cuồng chạy kêu to như người bị sốc nặng. Cậu , có phải được nữ nhân quá mến, mắc chứng sợ hãi khi thân thiết hay ? Hơn nữa, căn bệnh này hình như ."

      "Ách...".

      Tô Tiểu Tình lập tức cười nỗi.

      "Này... Tớ làm sao mà biết?"

      " biết ?" Đuôi lông mày nhướng lên, Bộ Nhu Nhi ngồi xuống mép giường, "cậu quý, đừng trách mình chưa cho cậu cơ hội. Lúc trước, mình nhìn thấy Hoàng Thượng cùng cậu khi ở cùng chỗ , biểu khác thường của ta phải có phát . Nhưng là, mình lời nào, chính là luôn chờ cậu chủ động thẳng thắng với mình thôi."

      " Bọn mình nào có chuyện gì? Cậu nhìn lầm rồi? Chắc chắn là nhìn lầm rồi?" Vội vàng lắc đầu, Tô Tiểu Tình lớn tiếng phủ nhận.

      Bộ Nhu Nhi cười lạnh." Nếu quả là mình nhìn lầm vậy tại sao cậu lại khẩn trương như vậy? Còn dám nhìn vào mắt mình?"

      "Mình có?"

      Lập tức lắc đầu, Tô Tiểu Tình quay đầu nhìn nàng.

      Bộ Nhu Nhi mặt lạnh  : " Tô mỹ nhân, mời cậu nhìn vào mắt mình này, trong vòng mười giây."

      "Mình..."

      "Có làm được hay ?"

      Được rồi, nàng thừa nhận, nàng làm được . Tô Tiểu Tình phẫn nộ cúi đầu: "Được rồi, mình thành với cậu được chưa?"

      "Vậy ?" Bộ Nhu Nhi kiên nhẫn .

      " phải mình đây sao?" Chạy nhanh qua, Tô Tiểu Tình thầm bên tai của nàng.

      "A? Cậu...  Mình tin nỗi ? ra là thế?"

      Theo lời thầm vào tai, sắc thái gương mặt  Bộ Nhu Nhi từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, cuối cùng là biến thành buồn cười.

      " Đàn ông trong nhà Hoàng Phủ này, có phải đều có vấn đề  hay nhỉ?" Nghe nàng đem chuyện xưa xong, Bộ Nhu Nhi nhịn được hỏi.

      Tô Tiểu Tình vội vàng gật đầu: "Mình cảm thấy đúng là có vấn đề?"

      Bộ Nhu Nhi bất giác nhíu chặt mày.

      "Cậu quý." Lập tức tiến lại gần, Tô Tiểu Tình giọng , "Cậu phải tính làm sao bây giờ? Minh vương gia tựa hồ nổi lên hứng thú với cậu rồi?"

      "Cậu đừng nhắc lại chuyện này nữa."  Nhếch miệng cười cái, Bộ Nhu Nhi trong lòng  đầy phiền muộn.

      "Ai, sao mình nhắc chứ? Mình suy nghĩ, đối với cậu tốt như vậy, hơn nữa cậu cậu cũng thích , nếu , cậu cũng chẳng phải nhớ ?" Nháy mắt mấy cái, Tô Tiểu Tình giọng nhắc nhở.

      Bộ Nhu Nhi liếc mắt cái."Sau đó, mình chia chia người đàn ông với người đàn ông khác sao? Hơn nữa, cậu cũng ở lại đây, cùng chia nam nhân với nhiều người phụ nữ khác, còn phải chấp nhận các tật xấu của ? Cứ như vậy, mỗi ngày của chúng ta vô cùng vui vẻ."

      " cần?" Vừa nghe lời này, Tô Tiểu Tình sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Bộ Nhu Nhi.

      Bộ Nhu Nhi khóe miệng giật , mâu quang trầm thấp xuống.

      "Nếu như vậy, xem ra, cần phải tiến hành kế hoạch trước bước mới được."

      "Cậu quý, cậu cái gì? Kế hoạch... cậu kế hoạch kia sao?" Lập tức mở to hai mắt, Tô Tiểu Tình giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi lập tức cười: "việc này cần cậu xen vào, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở trong này, đến ba tháng, mình nhất định đưa cậu thoát ra ngoài."

      " ?"

      Nghe vậy, Tô Tiểu Tình mở to hai mắt, thanh bởi vì kích động, vọng vào lỗ tai của Bộ Nhu Nhi, đau rát.

      "Tứ tẩu? Tứ tẩu?"

      Vừa mới dứt lời, liền nghe bên ngoài có tiếng kêu to truyền đến. Tiếng kêu này chẳng phải ai khác ngoài đứa trẻ nàng chết sống lại chính là Nam Vân công chúa.

      "Vân Nhi?"

      Vội vàng xuất khuôn mặt nhắn, Bộ Nhu Nhi ra ngoài đón nàng.

      "Tứ tẩu?" Lập tức, tiểu mỹ nhân vượt qua cửa đến trước mặt nàng. Cầm tay nàng, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng, Nam Vân công chúa vẻ mặt tò mò hỏi, "Muội nghe , sáng sớm ngày hôm qua tẩu cùng tứ ca bên trong Phượng Minh Điện thân thiết, lại bị Hoàng Thượng ca ca bắt gặp, có phải hay ? Tứ ca làm chuyện đó ư? Vì sao muội cảm thấy  chuyện này sao có thể chứ?"

      Ngao?

      Nghe loạt câu hỏi giống như liên châu pháo, thái dương của Bộ Nhu Nhi bắt đầu đau.

      "Vân Nhi, đó là chuyện của chúng ta, chúng ta tự giải quyết, muội   cần lo lắng?" Nhớ tới ngày đó hai má của nàng bắt đầu đỏ ửng lên.

      "Cái gì mà chuyện của chúng ta a? Tứ tẩu chỉ lớn hơn muội hai tuổi ? Sang năm muội cũng có thể xuất giá?" hờn giận cắn môi, Nam Vân công chúa thấp giọng lẩm bẩm.

      Việc này, Bộ Nhu Nhi cũng chỉ có thể cười khổ.

      "Này có đáng . Về sau, chờ muội gả cho người khác, muội liền biết chuyện gì xảy ra."

      "Nhưng mà Như Phong ca ca có nguyện ý thú muội ? Nhiều năm như vậy, huynh ấy chút thành ý cũng có, tức chết muội mà ?"

      Ách...

      "Vân Nhi, muội vì sao lại đem lòng mình đặt người Như Phong sâu nặng như vậy?"

      "Muội chỉ là thích ? Vài năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy muội liền thích . Muội từng thề, đời này kiếp này, nhất định phải lấy ?"

      "Muội tỉnh mộng  ! đời nàỳ có ý thú muội đâu!"

      Hừ, tiếng hờn giận quát khẽ theo ngoài cửa truyền đến, Nam Vân công chúa sửng sốt, chạy nhanh đến nắm chặt tay của Bộ Nhu Nhi.

      "Tứ ca, sao huynh lại tới đây?"

      "Hạ triều, ta tới đón Vương phi của ta trở về, được sao?" Sải bước tiêu sái tiến vào, Hoàng Phủ Nam Ninh cao giọng trả lời.

      "Hành hành hành." Vội vàng gật đầu, Nam Vân công chúa lui qua bên, trơ mắt nhìn tiến đến.

      Tùy tiện đến bên người Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh phen ôm lấy vai của nàng hỏi: "Tiểu bạch thỏ, hôm nay bọn họ có hay lấy kiện kia cười nàng?"

      ? rất nhiều ! Nàng sáng sớm bị mấy nụ cười làm cho tức chết.

      " có ! Muội chỉ hỏi tứ tẩu vài câu mà thôi, muội có cười tẩu ấy đâu?" Nhưng là, lập tức có con thỏ ngốc tự động hướng cây cọc đụng vào.

      "Ân?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang tối sầm lại, lập tức quay đầu.

      "A a a, muội  thực có nha? Muội chỉ là tò mò tới hỏi hỏi mà thôi... muội, muội đây ! Muội còn có việc, muội đây."

      Bị ánh mắt lạnh như băng của nhìn toàn thân mà lạnh cả người, Nam Vân công chúa lớn tiếng kêu, xoay người chạy .
      Lady87barbie1810 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 85 :  Kế hoạch chạy trốn
      Edit: Chivi Devil
      Beta:icon


      Tư thế này, là giống biểu của vị hoàng đế kia.

      Bộ Nhu Nhi trong lòng nghĩ, nhàng gật đầu: quả nhiên là người nhà ba huynh đệ bọn họ là quá giống.

      " Muội lo mà chạy trốn mau  !" Nhìn thấy muội tử nhà mình giống con thỏ sợ hãi chạy trốn, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch khinh khỉnh, hừ lạnh tiếng.

      "Minh vương gia." Rồi sau đó, Tô Tiểu Tình chạy nhanh lại hành lễ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhàng gật đầu đáp lễ, liền nhìn về phía Bộ Nhu Nhi: "Hôm nay học xong rồi sao?"

      Bộ Nhu Nhi bĩu môi."Học xong rồi."

      "Tốt lắm, thôi?" Liền tự động tự phát dắt tay nàng, lôi kéo nàng ra ngoài.

      giờ, chỉ cần cùng có đụng chạm tay chân, Bộ Nhu Nhi liền nhịn được hết hồn. Vội vàng run lên."Vương gia, chàng buông tay thiếp thân ra."

      Hoàng Phủ Nam Ninh hờn giận nhíu mày: "Làm sao vậy?"

      "Đường ra ngoài thiếp thân biết, chàng trước, thiếp thân đuổi kịp." Cúi đầu, Bộ Nhu Nhi thấp giọng xong, nhận thấy được trong lồng ngực tiểu tâm can đập thình thịnh.

      "Vì sao lại phiền toái như vậy? như thế nào cũng là mà?" lơ đễnh bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh lại cầm cổ tay của nàng, " thôi?"

      "Vương gia..."

      "Ít nhảm, ?"

      "Dạ."

      Ai?

      Nghe được đối thoại của bọn họ lúc đó, Tô Tiểu Tình bĩu môi, thở dài tiếng ——

      "Cậu thân mến, vì sao mình càng ngày càng cảm thấy, cậu ta rồi?"

      == ta là đường ranh giới a đường ranh giới ==

      Bên ngoài thân thiết như vậy, nhưng vừa đến Minh Vương Phủ, hai người liền thay đổi thành chung sống bất đồng.

      "Tiểu bạch thỏ, trà."

      Xem ? Mới vừa thoát khỏi bị gian? Lí Như Phong cũng có tìm tới cửa. Vì thế, Bộ Nhu Nhi đáng thương bị Hoàng Phủ Nam Ninh đem vào thư phòng, trắng ra nguyên nhân là ——

      "Bổn vương đầu lưỡi chưa bình phục, nàng cũng đáp ứng hầu hạ bổn vương đến khi bổn vương có việc gì. Cho nên, ngoan ngoãn ở bên người ta mà hầu hạ ?"

      Cho nên, nàng đường đường là Minh vương phi liền hóa thân thành tiểu tỳ nữ bên người Vương gia, đầu tiên là mài mực phô giấy cho , tại lại bưng trà đưa nước. đúng là các loại việc tất cả đều làm hết.

      "Là."

      Nhưng là, nay, kiếm ăn dưới hiên nhà người khác, nàng có năng lực làm gì? Trong lòng thở dài, Bộ Nhu Nhi vội vàng nâng trà lên đưa qua: "Vương gia, trà đến đây."

      "Ân." Đối thái độ phục vụ của nàng coi như vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, tiếp nhận cái chén uống ngụm.

      "Tiểu bạch thỏ." Sau đó, lại phen ôm lấy vai của nàng.

      Bộ Nhu Nhi gì. muốn đối đãi như huynh đệ tốt với nàng sao?

      "Vương gia?" Tiếp nhận cái chén, nhanh tay nhanh chân phóng tới bên.

      "Náng cảm thấy, bổn vương viết bức thư pháp này thế nào?" Chìa chìa trước mặt, vừa mới dùng bút lông viết vài cái chữ to rồng bay phượng múa.

      Cuồng? Loạn? Cùng ngươi cái đức hạnh?

      "Vương gia, thiếp thân biết chữ, biết như thế nào." Cúi đầu, Bộ Nhu Nhi lựa chọn như vậy.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nâng cằm của nàng lên: "Bổn vương chính là hỏi suy nghĩ của nàng, nàng cứ đừng ngại."

      Được rồi? Đối chấp nhất của tỏ vẻ gì, Bộ Nhu Nhi : " Rồng bay phượng múa, lực lại cứng cáp, có thể thấy được người viết nội lực thâm sâu."

      " rất hay" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười.

      Xem như mình vỗ mông ngựa là được rồi ! Bộ Nhu Nhi trong lòng nghĩ.

      "Tiểu bạch thỏ."

      Ngao?

      Bộ Nhu Nhi muốn điên rồi. có thể hay cần có việc gì kêu lên tiếng? tại, mỗi khi kêu như vậy, tiểu tâm can của nàng nhịn được kinh hoàng chút?

      Hơn nữa, mặc dù trong lòng loạn, ở mặt ngoài nàng còn phải bài trừ khuôn mặt tươi cười: "Vương gia, chuyện gì?"

      "Bổn vương phát , nàng càng xem càng thuận mắt." Bàn tay thành lại muốn tập trung ở cằm của nàng, còn đem đầu nàng đổi tới đổi lui, cặp mắt kia quan sát sót điểm nào."Nàng , sao lại thế này đây? Bộ dạng của nàng cũng xinh đẹp, người cũng dịu ngoan nhu thuận . nhưng vì sao, bổn vương chính là nhìn nàng hết sức thuận mắt a?"

      "Đa tạ Vương gia ưu ái, thiếp thân biết." Đều nghe bao nhiêu lần? Bộ Nhu Nhi cảm thấy nàng bắt đầu chết lặng.

      "Ai? Xem ra, lúc trước bổn vương thú nàng là đúng rồi? Đời này, bổn vương cũng có thể cùng nữ nhân như nàng ở chung biết phiền chán."

      Kỳ , nàng hy vọng cỡ nào đối nàng phiền chán nha? Bộ Nhu Nhi trong lòng kêu to.

      "Tiểu bạch thỏ a?"

      A a a? Đại gia a, van cầu ngài, đừng kêu ta như vậy được a? Bộ Nhu Nhi mau hỏng mất.

      "Tại sao có thể như vậy đây? Bản Vương chỉ nghĩ đến nàng thôi."

      cần?

      Vừa nghe lời này, theo bản năng liền nghĩ tới sáng sớm ngày hôm qua, Bộ Nhu Nhi phản xạ muốn đưa đá sang bên.

      Trơ mắt, nàng thấy Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay nâng mặt của nàng lên, mà mặt của cũng chậm rãi hướng nàng tới gần...

      "Vương gia?"

      Cố tình ngay tại lúc này? quản gia xuất .

      mặt của Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức tràn đầy tức giận.

      "Làm gì?" Quay đầu, tức giận hỏi.

      Quản gia bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu: "Nhị vương phi đưa tới phong thiệp mời cấp vương phi, mời vương phi từ nay trở cùng ngắm hoa."

      " ? Nàng ta tự thưởng thức cũng tốt mà?"

      "Còn có tam Vương phi, nàng nghe Vương phi tay nghề thêu giỏi, muốn tìm học hỏi, hướng Vương phi thỉnh giáo chút."

      " Bảo nàng cút?"

      "Còn có tứ Vương phi —— "

      "Tất cả đều cút hết cho ta? "

      người rồi lại người, sao xong để cho yên  nào ? Hoàng Phủ Nam Ninh kiên nhẫn đến mấy cũng phải hoa mắt, nhịn được cắn răng kêu to.

      Quản gia lại là sửng sốt: "Vương gia?"

      "Ngươi cũng cút?" lạnh lùng liếc mắt cái, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng quát.

      Quản gia run lên, lập tức sinh ra chút cảm giác lành lạnh.

      "Dạ?" gật đầu, xoay người bỏ chạy.

      Ách, vị này thoạt nhìn như nổi trận lôi đình, nàng có phải hay cũng bị dọa đến?

      Thoáng suy tư chút, Bộ Nhu Nhi quyết định duy trì hình tượng tiểu bạch thỏ, thân thể liền run lên, thấp giọng kêu: "Vương gia?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức quay đầu."Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?"

      "Ngài... Ngài cần hung dữ như vậy a? Thiếp thân sợ?" hàm răng trắng noãn cắn chặt môi dưới, đôi mắt mở to vô tội lại có tầng nước, ánh mặt trời chiếu xuống nhàng, thoạt nhìn tựa như tiểu bạch thỏ bị chịu mà hoảng sợ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng bắt đầu rít gào, đôi tay xoa xoa má của nàng.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng như thế nào mà lại có thể giống như tiểu bạch thỏ, như thế nào có thể? Nàng nghĩ là bổn vương khi dễ nàng ?"

      Thèm vào? Nàng làm như vậy là muốn thương tiếc nàng có được ?

      Trong lòng khó chịu, Bộ Nhu Nhi nắm lấy cánh tay : "Vương gia, cần ? Thiếp thân sợ?"

      Còn sợ?

      Hoàng Phủ Nam Ninh nghĩ ra."Nàng có cái gì phải sợ ?"

      "Thiếp thân, thiếp thân cũng biết. Chỉ là, sợ." giọng xong, Bộ Nhu Nhi cố ý hướng bên người dựa vào, thân thể nhu nhược hơi hơi rung động, "Hơn nữa, thiếp thân đột nhiên cảm thấy, rất lạnh."

      "Lạnh?" Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhướng mày, " tại là mùa hè, nàng ăn mặc cũng ít mà?"

      "Thiếp thân biết. Dù sao, chính là lạnh." Cắn môi, Bộ Nhu Nhi giọng xong, bên nhích lại gần.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhăn mặt càng nhanh.

      Lại phen ôm lấy vai nàng: ", ra ngoài?"

      "Vương gia, nơi nào?"

      "Sau hoa viên, phơi nắng?"

      Thiên tài?

      Đối với những lời này của , Bộ Nhu Nhi ngẩn ra sau, trong lòng đột nhiên lên danh xưng như vậy. hè, bây giờ là giữa trưa. Mặt trời lên đỉnh đầu, lại quyết định mang nàng phơi nắng. Phơi nắng?

      thực cảm thấy thân thể của nàng tố chất đủ tốt sao?

      "Vương gia, coi như hết?" Vì tránh cho chính mình bị ánh mặt trời nướng chết, lại càng đem làn da mình biến thành đen bóng, Bộ Nhu Nhi vội vàng lay lay cánh tay .

      Hoàng Phủ Nam Ninh cước bộ dừng lại."Nàng phải lạnh sao?"

      "Có lẽ, thiếp thân là vì đêm qua ngủ có đắp chăn, cảm lạnh. Trở về nghỉ chút, tốt rồi."

      "Phải ?" Trợn mắt nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh biểu tình tựa hồ tin tưởng.

      Bộ Nhu Nhi gật đầu. Đúng vậy đúng vậy, nhanh chút thả ta trở về ? Lão nương ta nghĩ ở bên cạnh ngươi làm trâu làm ngựa, bị ngươi kêu đến thét , còn phải trải qua ngôn ngữ khiêu khích ?

      "Được rồi?" Nếu nàng kiên định như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh quyết định tin nàng lần. Nhưng là, còn quên ra câu——

      "Nữ nhân a, chính là phiền toái? chút phong hàn cứ làm to lên."

      Nhịn xuống, nhịn xuống? Coi như thả tốt lắm. Lập tức, Bộ Nhu Nhi ở trong lòng với chính mình .

      " thôi?" Hoàn hảo, xong, Hoàng Phủ Nam Ninh lại cầm tay nàng, kéo nàng .

      " tại khá hơn chút nào ?"

      Trở về, đem nàng mang tới giường, gắt gao  lấy chăn bao bọc lại, Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi.

      Bộ Nhu Nhi gật đầu: "Tốt hơn nhiều."

      Có thể được ? Ban ngày ban mặt, nóng như vậy, cho nàng tầng chăn dày ——?

      "Muốn hay lại thêm tầng?"

      " cần?" Lại thêm, nàng bị nóng mà chết?

      "Bằng , vẫn là kêu Thái y đến xem ?"

      "Vương gia, thực cần?" Bộ Nhu Nhi bắt đầu hối hận, nàng vì sao muốn dùng cảm lạnh để làm cớ cơ chứ?

      "Ân?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lại nhìn nàng.

      "Thiếp thân cảm thấy rất mệt. Chờ ngủ giấc, nếu tình huống chuyển biến tốt, đến lúc đó thỉnh Thái y cũng muộn. Bằng , mới mắc chút bệnh liền thỉnh thái y, làm chuyện bé xé ra to." Vội vàng cùng bốn mắt nhìn nhau, Bộ Nhu Nhi giọng .

      "Được rồi?" Gật gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ mặt của nàng, "Nàng nghỉ ngơi trước. Chờ tỉnh ngủ, xem như thế nào ."

      "Dạ."

      Gật đầu, Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái, lại phát Hoàng Phủ Nam Ninh còn ngồi ở mép giường .

      "Vương gia, chàng... quay về thư phòng đọc sách sao?"

      " có tâm tình."

      "A?"

      "A cái gì a? có nàng bên cạnh, bổn vương cảm thấy, đọc sách còn hứng thú, còn bằng ở trong này, nhìn mặt hồng hồng của nàng, có thể so với đọc sách tốt hơn?" Tùy tiện xong, Hoàng Phủ Nam Ninh lại gương mặt của nàng chà xát phen.

      Ách...

      Nhắm mắt lại, Bộ Nhu Nhi gì.

      Ánh mắt thấy này nọ, nhưng là, bên tai, nàng cũng chậm chạp có nghe đến động tĩnh gì.

      Chẳng lẽ, bá vương long có rời , liền ở tại chỗ này nhìn nàng? Nàng có cái gì đẹp mặt ?

      Trong lòng lại nhịn được đột đột nhảy dựng lên. Bộ Nhu Nhi cắn cắn môi, ngay cả hô hấp đều cẩn thận.

      Xem ra, tình thế bắt buộc, nàng phải sớm chút áp dụng thi thố.

      Chỗ này, thể ở lại lâu.
      Halong-ngoc, Lady87minhminhle thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 86 :  Tim đập thình thịch
      Edit: Chivi devil
      Beta:icon
      Bộ Nhu Nhi bị bệnh.

      Tựa hồ giống như bị phong hàn, nhưng có vẻ giống .

      Từ ngày nàng lạnh, sau khi ngủ dậy, thân thể những có chuyển biến tốt mà còn trở nên xấu .

      Hoàng Phủ Nam Ninh gọi Thái y khám cho nàng, nhưng lại nhìn ra là bệnh gì, chỉ nghe Bộ Nhu Nhi cả người vô lực, choáng váng, ho khan, liền cho nàng ít phương thuốc bổ. Nhưng mà có hiệu quả.

      Thấy vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nổi giận, cơ hồ muốn đem thái y giết chết. Vẫn là Bộ Nhu Nhi nhanh chóng ngăn kịp, vì bọn họ ít lời hay, Hoàng Phủ Nam Ninh mới nghiêm mặt thả bọn họ ra. Rồi sau đó, thay đổi đám Thái y đến xem, được. Lại đổi đám, vẫn là được.

      Ngày qua ngày, bệnh của Bộ Nhu Nhi ngày càng nghiêm trọng,  ăn ngon, xuống giường càng khó.

      Nghe , Vương thái Hậu cũng sai người đưa tới ít trân quý dược liệu. Nhưng mà, vẫn là hai chữ —— vô dụng.

      Nhị Vương phi muốn tới thăm, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh chặn ở ngoài cửa. Những người khác nghe , cũng đều sai người đưa tới các loại dược liệu phương thuốc linh tinh, chất đầy phòng . Nhưng là, thân thể của Bộ Nhu Nhi chậm chạp thấy chuyển biến tốt.

      "Lang băm? Phế vật? đám bất tài ?"

      Đảo mắt nửa tháng qua, hôm nay buổi sáng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bắt đầu nổi bão.

      Đám  nha hoàn,sai vặt sớm quỳ mặt đất, cả người phát run, tiếng cũng dám phát ra. Hai gã đưa Thái y tới cũng cúi đầu, vất vả, trong đó có người : "Vi thần hết sức, là Minh vương phi, nàng..."

      "Nàng làm sao ? Các ngươi đám có năng lực, đem trách nhiệm trốn tránh đổ đầu người khác?"

      "Là."

      "Vẫn là? Đúng là có năng lực, ngay cả cái bệnh cũng xem tốt, các ngươi có đúng là thái y ?"

      "Vi thần sợ hãi?"

      "Sợ hãi cái rắm? Bổn vương muốn các ngươi sợ hãi sao?"

      "Vương gia."

      Bỗng nhiên, tiếng gọi truyền đến, nhu nhược mang theo vài phần khẽ run, làm cho người ta nhịn được mà đau lòng. Thanh này, ràng là do Bộ Nhu Nhi nằm ở giường phát ra.

      Tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức tiêu tan, xoay người, ngồi xuống bên giường: "Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?"

      "Vương gia, mấy vị đại nhân đều phải là có tâm, ngài nên làm khó bọn họ." nhàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi giọng . xong, lại tựa đầu hướng bên, nhàng ho khan hai tiếng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống: "Là bổn vương làm khó bọn họ sao? ràng là bọn họ tâm đủ? khi như vậy, đám còn tới nơi này làm gì? Nghe mắng sao?"

      Bị câu mà lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai gã Thái y vội vàng cúi đầu, tiếng cũng dám .

      Mọi người đáng thương. Chẳng phải bọn họ bị trút giận lên đầu sao?

      nhàng nâng khóe miệng, Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Vương gia, quên , cũng phải là bệnh nặng gì khó chữa, thiếp thân chỉ choáng váng đầu mà thôi, ngài cho bọn họ về trước ?"

      "Có nghe hay ? Còn cút nhanh?” Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh đem lời của nàng lại thành vô cùng hung dữ. Bồi thêm câu, "Về sau đừng để bổn vương thấy mặt các ngươi, ngày mai đưa hai người có bản lĩnh hơn đến đây!"

      "Vâng!"

      Nghe như thế, hai người như được đại xá, vội vàng hành lễ lui ra.

      Ai, nghe bằng gặp mặt, Minh vương gia tính tình là rất dọa người a? Còn may là nơi này có vị Minh vương phi sáng suốt kia, kịp thời vì bọn họ giải vây, bằng , bọn họ còn biết bị mắng thành cái dạng gì đâu?

      Chính là... Minh vương phi đáng thương a, thoạt nhìn ôn nhu như vậy, như thế nào lại theo Minh vương gia? Lại trị hết bệnh, đáng tiếc đáng tiếc a? Thở dài, Thái y xoay người rời .

      "Vương gia." Trong phòng, Bộ Nhu Nhi lại cúi đầu gọi tiếng.

      "Chuyện gì?" Quay đầu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt vẫn là  tốt.

      Bộ Nhu Nhi cử động nửa người . Giương mắt nhìn , nàng mím mím môi: "Bệnh của thiếp thân, có vẻ được tốt."

      "Nàng ít nhảm !" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt càng trầm hơn, " tại là mấy tên lang băm, bọn họ biết cái gì? Nàng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương tìm đến vài đại phu giỏi hơn đến xem bệnh cho nàng?"

      Nếu nặng, tại sao lại mất cả nữa tháng?

      Trong lòng cười lạnh, Bộ Nhu Nhi lại nhìn về phía : "Vương gia, thiếp thân có thỉnh cầu, muốn ngài đáp ứng."

      "Cái gì?"

      " Nửa tháng nay, bởi vì sinh bệnh, thiếp thân vẫn có tiến cung cùng Tô mỹ nhân học quy củ. thời gian quá dài, là có điểm tưởng nhớ nàng. Cho nên, thiếp thân nghĩ, Vương gia có thể hay cho thiếp thân lại tiến cung chuyến, cùng nàng gặp mặt lần, trò chuyện?"

      Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục trầm."Bây giờ nàng như vậy, làm sao có thể tiến cung?"

      "Nhưng mà, thiếp thân  rất là nhớ Tô mỹ nhân."

      "Vậy mang nàng ta đến đây gặp nàng được ?" Vung tay ngăn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lên đường.

      Bingo? Chỉ chờ những lời này của ?

      Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.

      Bình tĩnh, bình tĩnh. Vội vàng thở sâu, nàng tiếp tục giả bộ bị bệnh : "Như vậy được ? Tô mỹ nhân, nàng là phi tử của hoàng thượng, làm sao ra khỏi cung được?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh tiếng."Bổn vương có thể, là có thể?"

      "Như vậy, liền đa tạ Vương gia." nhàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi suy yếu .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức mặt lạnh xuống. “ nàng phải , sau này cần cảm tạ sao?"

      "Thiếp thân... Dạ, thiếp thân biết."

      Ai? Việc này, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chỉ có thể thở dài tiếng: "Tốt lắm, nang nằm nghỉ ngơi cho tốt? Bổn vương mang Tô mỹ nhân đến gặp nàng?"

      "Đa tạ Vương gia."

      "Nàng còn ?"

      "Thiếp thân... Về sau ."

      "Ai?" tiếng thở dài, mấy phần vô lực.

      == Ta là Tiểu Tình nhi vẽ ra đường ranh giới ==

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 86 :  Tim đập thình thịch
      Edit: Chivi devil
      Beta:icon


      Hoàng Phủ Nam Ninh là giữ lời.

      Buổi chiều hôm đó, chiếc xe ngựa từ hoàng cung chậm rãi ra, dừng trước cửa  Minh vương phủ.

      "Minh vương phi?" tiếng ôn nhu kêu lên, thân ảnh xinh đẹp xuất bên trong phòng ngủ của Bộ Nhu Nhi.

      "Tô mỹ nhân?"

      Lập tức, vốn còn nằm giường, Bộ Nhu Nhi lập tức ngồi dậy, hai ngày thấy, cầm tay hai mắt đẫm lệ. Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn là cảm thấy có chút chướng mắt. Liền xoay người: "Người cũng đến, các nàng tán gẫu ?"

      "Tạ ơn vương gia —— Ngài thong thả."

      "Ân."  Thanh của nàng... Tựa hồ nghe có lực hơn nhiều. Trong lòng thầm cân nhắc, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, cũng có so đo nhiều lắm, xoay người liền rời .

      "Bạn thân mến, cậu bệnh à ? Bệnh gì vậy? Tớ nghe người ta , cậu nằm liệt giường cả nữa tháng, ngay cả Thái y đều bó tay chịu thua, sao lại như vậy? Thái Hậu nương nương muốn tớ tìm hiểu về bệnh tình của cậu đó ?" Tô Tiểu Tình nắm chặt tay của nàng, luyên thuyên hỏi ngừng.

      "Stop?" Lập tức đưa tay che miệng nàng lại, Bộ Nhu Nhi ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, "Cậu cảm thấy, tớ giống bị bệnh sao?"

      " tại giống." Tô Tiểu Tình lắc đầu.

      Nhưng là, khi nàng mới bước vào, nàng nhìn thấy Bộ Nhu Nhi bộ dạng suy yếu giống như là ốm rất nặng?

      "A, tớ biết rồi?" Lập tức, bóng đèn của nàng hoạt động, Tô Tiểu Tình nghĩ ra.

      "Trong lòng biết ràng là tốt rồi, cần ra." Bộ Nhu Nhi

      Tô Tiểu Tình gật đầu.

      Bộ Nhu Nhi liền trở về nằm: "Cùng tớ trò chuyện ? Trong hoàng cung, hoặc là chuyện của cậu, gì cũng được."

      "Được thôi" Tô Tiểu Tình vội vàng gật đầu, há mồm .

      Vì thế, hai nữ nhân, người câu, mãi đến khi mặt trời xuống núi .

      Sau đó, kỳ tích xảy ra.

      Ngay ngày đầu tiên khi Tô Tiểu Tình đến, Bộ Nhu Nhi tinh thần lập tức tốt lên ít. Đến buổi tối, nàng chủ động đói bụng muốn ăn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mừng rỡ, vội vàng gọi người chuẩn bị.

      Ngày hôm sau, hai vị tân Thái y lại đến bắt mạch, lại các nguyên nhân. Trong đó người đoán: có lẽ là vì Vương phi cùng Tô mỹ nhân cảm tình rất tốt, Tô mỹ nhân có thể là quý nhân mang bệnh của Bộ Nhu Nhi rồi?

      Nếu là bình thường, những lời này Hoàng Phủ nam nhất định tin. Nhưng là, tại, các loại chén thuốc dùng, ôm ngựa chết làm ngựa sống, kế tiếp vài ngày, Hoàng Phủ Nam Ninh đều gọi người đem Tô Tiểu Tình trong hoàng cung ra cùng Bộ Nhu Nhi làm bạn.

      đến cũng kỳ quái. Từ khi có Tô Tiểu Tình , Bộ Nhu Nhi thân thể tốt lên, từng ngày thoạt nhìn càng có sức sống ?

      chỉ chịu ăn uống, sắc mặt hồng nhuận, chuyện cũng thanh thúy rất nhiều, Hoàng Phủ Nam Ninh kích động thôi. Vì thế, hướng đại ca xin cho nàng ở lại bên cạnh cùng Minh vương phi, cam đoan chờ Bộ Nhu Nhi thân thể tốt lên trả lại.

      Đối với ý của đệ đệ, hoàng đế cũng chẳng gì, cứ thế thuận theo . Vương thái Hậu vì thế mà thầm vài câu oán giận, nhưng trước mặt , cho nên Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp xem tất cả.

      Mà từ lúc Tô Tiểu Tình ở cùng Minh vương phi, Bộ Nhu Nhi quá trinh fhoiof phục vô cùng nhanh. đến vài ngày, nàng có thể dạo, còn có thể cùng Tô Tiểu Tình tay nắm tay ở phía sau hoa viên thảo luận chuyện phiếm ?

      "Vương gia, ngài cảm thấy, thân thể Vương phi bình phục là do Tô mỹ nhân mang điềm tốt đến sao?"

      ngày, Bộ Nhu Nhi lại cùng Tô Tiểu Tình ở phía sau hoa viên ngắm cảnh chuyện phiếm, Lí Như Phong cũng ở đây, cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đứng khoảng cách các nàng xa. Nhìn hai nữ nhân, Lí Như Phong ánh mắt híp lại, nhịn được giọng hỏi ra nghi hoặc ở đáy lòng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ động."Lời này ta chưa bao giờ tin. Nhưng mà, có nữ nhân này ở cùng, tiểu bạch thỏ thân thể ngày tốt hơn, vậy làm cho các nàng  ngây ngô ở cùng nhau cũng tốt lắm. Trong vương phủ của ta cũng phải nuôi nỗi nàng ấy."

      "Vương gia, ta phải có ý này? Ta là, chẳng lẽ ngài thấy có chút kỳ quái sao? Vì sao Vương phi đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa nhiều Thái y như vậy xem cũng được. Nhưng mà, chỉ cần có Tô mỹ nhân là nàng ấy có thể nhanh chóng bình phục ?"

      "Đúng vậy, rất kỳ quái." Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, ánh mắt hướng đảo qua, "Ngươi biết nguyên nhân sao?"

      Lí Như Phong lắc đầu.

      "Nếu biết, ngươi hỏi bổn vương làm gì? Bổn vương cũng biết." Nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh biểu tình thực vô tội.

      Lí Như Phong thực vô lực."Vương gia, ta nghĩ là, chuyện này, thập phần kỳ quái a?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu nhìn ."  sao? Dù sao, tiểu bạch thỏ thân thể tốt lắm, đến đó ?"

      "Vương gia..."

      "Tốt lắm. Ngươi nếu cảm thấy kỳ quái, bằng liền cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc kỳ quái ở nơi nào? Ngươi cùng ta , ngươi nghĩ rằng ta và ngươi biết sao?"

      "Vương gia?"

      Hai người chuyện, Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình muốn về phía bên này. Nhìn thấy bọn họ, Bộ Nhu Nhi ôn nhu cười, khuất thân hành lễ.

      Tô Tiểu Tình cũng theo hành lễ.

      Hai người đáp lễ, Lí Như Phong mỉm cười hỏi: "Vương phi, thân thể của người tốt lên nhiều rồi phải ?"

      "Đa tạ tướng gia quan tâm, tốt hơn nhiều." Cúi đầu, Bộ Nhu Nhi giọng .

      "Vậy là tốt rồi." Gật đầu, Lí Như Phong ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng.

      Người này, lại phát cái gì ?

      Bị nhìn cả người thực được tự nhiên, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu cũng cười: "Tướng gia hôm nay tìm Vương gia nghị sao?"

      ". Nhàn đến vô , liền lại đây bái phỏng Vương gia chút, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Vương phi."

      " ra là thế." Cười trừ cái, Bộ Nhu Nhi giọng , "Tướng gia đúng là quan tâm Vương gia a."

      Nữ nhân này?

      Lí Như Phong nhướng mày. Nàng vì sao khắc khắc đều đem quan hệ bọn họ suy nghĩ ở phương diện kia a?

      "Đúng rồi, Vương gia."

      đợi nữa, Bộ Nhu Nhi lại nâng tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Nam Ninh.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ tiếng khô khan: "Chuyện gì?"

      " tại, thân thể của thiếp thân tốt lên nhiều, Tô mỹ nhân quyết định hai ngày hồi cung. Nhưng mà, thiếp thân muốn cùng Tô mỹ nhân ngoại ô xem miếu quan , biết Vương gia có ân chuẩn ?"

      " đến đó làm gì?" Nhướng mày, Hoàng Phủ Nam Ninh biểu tình vui.

      Bộ Nhu Nhi cúi đầu."Lúc trước bị bệnh nặng, thiếp thân trong lòng có ước nguyện, chỉ cần có thể làm cho thiếp thân thân thể tốt lên, thiếp thân lễ tạ thần. Vừa vặn, Tô mỹ nhân cũng nhân cơ hội xin cho Hoàng Thượng cùng mẫu hậu bùa bình an, chúng ta liền nghĩ, nếu thuận tiện, liền cùng ."

      "Quả nhiên là nữ nhân, nháo loạn thôi, bày ra đủ trò để làm." Nghe nàng giải thích ràng, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng lại giật , đối nữ nhân khinh bỉ vốn có nguồn cơn mà.

      Bộ Nhu Nhi chết lặng.

      "Vương gia, ngài đáp ứng sao?"

      "Nếu muốn , !" Vẫy tay, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng lười nhiều.

      "Vương gia, cho Vương phi cùng Tô mỹ nhân , như vậy có được ?" Nhưng mà, Lí Như Phong đột nhiên đưa ra nghi vấn, " bằng, chúng ta cũng bồi các nàng ?"

      cần?

      Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình sắc mặt khẽ biến.

      Hoàn hảo, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức bĩu môi: "Cái nơi đó ta chưa từng đến. ?"

      "Nhưng  mà, Vương gia —— "

      "Ai nha! Muội cũng muốn chơi ! Muội cũng phải !"

      câu còn chưa dứt lời, lại bị thanh nhàng thanh cao chen vào, Nam Vân công chúa lại xuất .

      "Muội sao lại tới nữa?" Nhìn thấy muội muội của mình, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt có nửa phần  vui mừng, mà chính là tràn đầy hờn giận.

      " Muội đến thăm tứ tẩu nha?" Miệng vừa , Nam Vân công chúa chạy nhanh đến , cầm  lấy tay của Bộ Nhu Nhi , "Tứ tẩu, tẩu hôm nay khỏe ?"

      "Tốt hơn nhiều." Bộ Nhu Nhi đáp.

      "Vậy là tốt rồi." Vội vàng gật đầu, Nam Vân công chúa lại quay đầu , "Như Phong ca ca, vừa rồi các ngươi muốn đâu? Muội cũng muốn  !"

      Ách...

      Nhìn thấy vị ôn thần này, Lí Như Phong vội vàng lui ra phía sau hai bước: "Này... Công chúa, là Minh vương phi muốn  dâng hương ở miếu tại ngoại ô, liên quan đến vi thần ."

      Tốt lắm, câu phủi sạch quan hệ. Vân Nhi, muội tới đúng lúc lắm !

      "Như vậy sao?" Nam Vân công chúa mặt lên chút phiền muộn.

      Bộ Nhu Nhi lại vội vàng hỏi nàng: "Vân Nhi, muội muốn cùng sao? Cái miếu kia, nghe thập phần linh nghiệm, muội cũng có thể xin cho mình lá bùa, chừng có thể làm cho Quan Bồ Tát giúp muội thực nguyện vọng của mình đó?"

      Là nguyện vọng gì, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rất nha.

      Minh vương phi tốt lắm? Vừa rồi ta thoáng nghi ngờ ngươi chút, ngươi liền đối với ta  như vậy! Ngươi quá độc ác mà!

      Lời vừa ra, Lí Như Phong nhìn nàng bằng đôi mắt đầy oán giận .

      Nam Vân công chúa lại cao hứng nhảy dựng lên."Tốt tốt? Muội và các tẩu cùng ? Khi cùng với mẫu hậu,muội có cầu được gì? Bây giờ có cơ hội nhất định phải mới được ?"

      "Vương gia, có được ?" quyết định xong, Bộ Nhu Nhi mới chuyển hướng sang Hoàng Phủ Nam Ninh, hỏi câu.
      Tiểu ngây thơ, Halong-ngoc, Lady872 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :