1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Trong lòng hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về hướng Bộ Nhu Nhi càng thêm nhu hòa.

      Các nàng... Các nàng ấy lại... lại bị mua chuộc ?

      Phát ra màn này, Thất Vương phi lại thể kiềm chế được cơn giận.

      Vốn những lời này là muốn làm cho các nàng ấy tiếp tục chán ghét ả kia, cùng nàng ta chung chiến tuyến đối phó với Bộ Nhu Nhi. Vì sao lại hoàn toàn ngược lại ?

      Nữ nhân này đúng là giảo hoạt! Phượng nha đầu quá đúng !

      Lại chú ý tới ánh mắt dừng ở người nàng, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu, lại là nụ cười thèm để ý: "Thất muội, làm sao vậy? Vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

      Hay nên : Bị ngươi chọc giận ? Nàng phải hét lên sao ?

      Cắn răng cái, Thất Vương phi lạnh lùng : "Tứ tẩu, ta cũng nghe từ trong phủ của ngươi mà thôi, con người như ngươi, tuy rằng bề ngoài thuần lương, nhưng tâm tư lại thập phần giả dối, chỉ đám gia nhân bị ngươi qua mặt, ngay cả Vương gia cũng bị ngươi làm chẳng hay biết gì. tại xem ra, đúng là ?"

      "Thất muội?"

      nay, nghe như thế, Bộ Nhu Nhi vẫn còn chưa có phản ứng, những người khác thấy được vui.

      Nhị Vương phi là người đầu tiên đứng ra: "Sao ngươi lại có thể như vậy với tứ muội? Tuy nàng ấy dịu ngoan, tính tình rất tốt, nhưng ngươi cũng nên khi dễ nàng ấy như vậy? Nếu tứ hoàng huynh ngươi biết được rất tức giận đó"

      "Đúng vậy ! Ai chẳng biết tứ hoàng tẩu dịu ngoan thiện lương, lúc trước tứ hoàng huynh cũng vì nhìn trúng điểm này mới kết hôn với tẩu ấy. Ngay cả tứ hoàng huynh cũng chưa cái gì, vì sao ngươi phải tẩu ấy như vậy?" Lập tức, Lục Vương phi cũng ra tiếng, cực kỳ tức giận đứng lên công khai lên án.

      Theo sau, những người khác cũng đều mở miệng ——

      "Đúng đó, Thất muội, thân thể ngươi khoẻ, tâm tình có lẽ tốt, chúng ta hiểu. Nhưng ngươi cũng nên xả người tứ hoàng tẩu!!!! Có gì tìm nha đầu nhà mình, đây dù sao cũng là chị dâu của ngươi đó ! "

      "Đương nhiên ! Thất muội, tính tình ngươi cũng quá xấu rồi, sao ai gì cũng tin hết vậy ? Tin thôi , còn đến chỗ này với chúng ta ? Ngươi nghĩ xem, biết đâu nàng ấy cố tình phá hư tình cảm chị em chúng ta sao?"

      "Đúng vậy, đúng vậy ! Sao lại ngây thơ vậy chứ? Lời của người ngoài sao lại tin như thế nhỉ?"

      "Đúng đó, đúng đó"

      ...

      Ngươi lời ta lời, tại, mọi người lại đều đứng ở bên Bộ Nhu Nhi.

      Mắt thấy mặt Thất Vương phi cũng tái rồi, Bộ Nhu Nhi lại thả thêm cọng rơm lên lưng lạc đà quá sức: "Các người đứng nữa, ta nghĩ thất muội chắc chắn cũng nghĩ như thế đâu, dù gì chúng mình cũng là chị em mà."

      "Ngươi câm miệng cho ta? Ai là chị em với ngươi chứ? Loại người như ngươi, ta khinh thường từ lâu lắm rồi, ngồi cùng chỗ với ngươi ta liền chịu nổi rồi!" Hung hăng cắt ngang lời của nàng, Thất Vương phi kêu to.

      "Thất muội, sao ngươi lại như vậy?" Lập tức, mặt mọi người đều thay đổi.

      "Ta như thế đó, được sao?" Mắt đảo vòng, Thất Vương phi đứng lên, "Loại người này, ta hoàn toàn muốn gặp mặt!!!! Mọi người chào đón ta, ta đây nên rồi!" Liền xoay người, nghênh ngang mà .

      "Thất muội? Chuyện này... Tứ muội, chúng ta..." Đột nhiên, mọi người đều xấu hổ đứng lên, áy náy nhìn Bộ Nhu Nhi.

      Bộ Nhu Nhi lơ đễnh cười cười: " có việc gì, thất muội có lẽ được khỏe. Chúng ta vừa rồi nên kích thích nàng ấy như vậy. Lần khác, chờ nàngấy bình tĩnh lại, chúng ta đến thăm nàng ấy."

      "Được."

      Thấy nàng chỉ có tức giận, ngược lại trước sau như hiền hoà như vậy, luôn suy nghĩ cho người khác, mấy vị Vương phi cảm động đến độ muốn khóc. Vội vàng gật đầu, trong lòng thầm thề —— tiểu nương tốt như vậy, sau này các nàng nhất định phải bảo hộ tốt, tuyệt đối khi dễ nàng giống như trước nữa!
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Tiểu ngây thơ, Halong-ngoc, Lady872 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 73 : Kinh Sợ Vương Phi

      Ed: Nấm Lùn

      Beta: Tiểu Thiên – Thiên Bảo


      Trái lại bên trong Minh Vương phủ, tâm trạng của Hoàng Phủ Nam Ninh có chút yên.

      "Vương gia, người lo lắng cho Vương phi sao?"

      Theo dõi hồi lâu, Lí Như Phong thử hỏi hắn.

      Hoàng Phủ Nam Ninh cau mày gật đầu: "Đúng vậy! Cũng biết Bộ Nhu Nhi sẽ ra sao. Nàng chỉ có một mình, mà mấy nữ nhân kia... Lần trước bị các nàng ấy cùng nhau vây lại bắt nạt ức hiếp, thiếu chút nữa làm cho nàng khóc thét lên. Bây giờ, nàng chỉ có một mình, còn biết nàng ấy bị bọn họ khi dễ thành ra cái dáng gì nữa?"

      xong, trong đầu bất giác lên hình ảnh Bộ Nhu Nhi lê hoa đái vũ bộ dáng vô cùng thê thảm, khiến cho tâm của bỗng cảm thấy căng thẳng, ngực rầu rĩ có chút khó chịu.

      đúng là dám trả lời nha! Nếu đã như vậy, còn chịu  thừa nhận trong lòng   có nàng . Lí Như Phong  gì: "Nếu đã lo lắng cho Vương phi, người vì sao cùng nàng?"

      "Đều là nữ nhân với nhau, ta cùng làm gì? Ngươi cũng phải biết, ta ghét nhất là nữ nhân." Lập tức hiện rõ vẻ mặt chán ghét nói.

      Lí Như Phong khóe miệng nhếch lên: "Cho nên, người tình nguyện ở trong này vì nàng mà trong lòng bất an?"

      "Cái gì mà trong lòng bất an ? Ta chỉ là nghĩ muốn thấy nàng bị khi dễ, hai con mắt khóc đến  hồng hồng khi về?" Lập tức nghiêm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ.

      Thật hắn sẽ vì nàng mà trong lòng bất an chứ. Từ trước đến nay bây giờ mới thấy hắn như thế này, tựa hồ  hắn ngồi chưa yên, liền đứng bật dậy sau đó cứ tới lui trong phòng, vẻ mặt trầm, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm. Biểu hiện của hắn đã rõ ràng như vậy, ai mà nhìn ra là hắn lo lắng chứ ?!

      đành vô lực thở dài. Nhưng mà, vô luận khuyên can như thế nào tên này đến chết cũng có chịu thừa nhận. đã nghĩ rất nhiều cách để khuyên, nhưng mà người ta cảm kích, cũng đành chịu, đành để tự xử . Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, với hắn thì có quan hệ gì.

      Hai người chuyện, bỗng nhiên quản gia xuất “Vương gia, Vương phi đã về”

      "Phải ?"

      Lập tức tinh thần chấn động. Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới cửa. Lúc này Bộ Nhu Nhi được Tú nhi đỡ bên người, ý cười trong trẻo trở về.

      " Bộ Nhu Nhi!" Lập tức kêu to tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh tay túm lấy nàng kéo vào.

      "Vương gia!" Nhìn thấy , Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, "Ngài như thế nào lại ra đây?”

      "Nhanh một chút nói cho bổn vương biết, các nàng ấy có khi dễ nàng ? Khi dễ như thế nào, nàng có khóc nhiều sao mắt nàng như thế nào lại hồng hồng?” đem hết mọi nghi vấn ảo não trong lòng phát tiết ra, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng lên, nhìn thấy nàng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lúc nãy làm hắn ngây ngẩn cả người.

      Đưa tay lên khóe mắt của nàng sờ một chút : “ Gì? Nàng khóc?

      " có sao!" Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi giọng : "Thần thiếp  cùng nhị hoàng tẩu và các nàng ở chung vô cùng tốt, vì sao phải khóc?"

      "Vô cùng tốt?" Nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng liền cười lạnh : “ Các nàng ấy đối với nàng thực tốt sao?”

      Bộ Nhu Nhi gật đầu:"Vâng! Các nàng đều đối xử với thiếp chân thực chiếu cố, hôm nay còn vây quanh thần thiếp chuyện thật là nhiều.” Đương nhiên, đó là buổi chiều, còn buổi sáng thôi... cần thiết phải nói liền.

      " có khả năng." Nhưng mà, nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh phản ứng đầu tiên là thể tin được. Liền nâng cằm của nàng lên “ Tiểu bạch thỏ, nàng thành thật cho ta. Ta lấy lại công đạo cho nàng, được nói dối.”

      Đau ta! Nam nhân thối, lâu như vậy, còn  học được rằng đối với nữ nhân phải có điểm ôn nhu sao.

      Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ nhíu : “Thần thiếp dối mà. Nhị hoàng tẩu cùng các vương phi khác thật sự đối xử rất tốt với thiếp, còn có lục đệ muội, nàng hôm này còn giúp thiếp nói chuyện…À, đúng rồi! Chỉ có thất đệ muội, nàng giống như vẫn có chút thành kiến với thiếp , vừa xuất liền phụng phịu, còn dương quái khí châm chọc thiếp vài câu. Nhưng mà, Tam hoàng tẩu các nàng đều đứng ra giúp thiếp thần chuyện, sau đó, nàng liền thở phì phì ly khai"

      Hừ hừ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật uổng công , thất Vương phi, thật ngại quá nha , ai kêu ngươi hôm nay lại muốn làm chim đầu đàn. Ta liền thuận theo tự nhiên, hướng đến ngươi đánh đầu tiên cho ngươi biết.

      "Bổn vương đã hiểu rồi” Dường như nghe được đáp án mà mình muốn biết, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay nàng ra, ánh mắt lạnh lùng nói: "Thất Vương phi phải ? Nàng ta to gan!"

      "Vương gia, kỳ , nàng ấy cũng cái gì, chính là nghe được người khác thêm một ít mắm ít muối trong lời nói , tới hỏi hỏi thiếp thần thực hư, chờ thiếp giải thích rõ ràng , nàng ấy cũng gì nữa." Vội vàng nhu thuận đứng vững, Bộ Nhu Nhi giọng .

      Hoàng Phủ Nam Ninh lãnh hạ mặt: " cái gì?"

      "Chính là, chính là về Tuyết Y biểu muội, còn có Lam muội muội các nàng..."

      "Làm càn! Chuyện trong vương phủ của bổn vương, cùng nàng ta có gì liên quan ?" Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống , Hoàng Phủ Nam Ninh hờn giận quát khẽ.

      "Vương gia, kỳ ..."

      " Tiểu bạch thỏ, nàng sao lại cùng nàng ta chuyện ? Nữ nhân ấy, bổn vương sớm quen nhìn, ỷ vào là Lân quốc công chúa, dám đứng đó diễu võ dương oai . Chỉ là tiểu quốc phụ thuộc Phượng Tường vương triều ta mà cũng dám như thế. Nàng ta thật sự là ngại sống quá dài.” gãy lời nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng thích kêu to lên.

      ra là thế! Bộ Nhu Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Vì sao vị Thất Vương phi kia bệnh công chúa nặng như vậy . Đứng đến nửa ngày mới hiểu là vì đó là công chúa hàng thật giá thật mà.

      khi như vậy, nàng .

      Liền lại phen nắm lấy ̉ tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục ép hỏi: " Tiểu bạch thỏ, còn có chuyện gì ? Các nàng ai còn khi dễ nàng ?"

      " có sao?" Vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ ngẩng lên, “Các nàng ấy đối thiếp thần tốt lắm. Hơn nữa, trước khi Nhị hoàng tẩu còn cho người mang đến tặng thiếp mấy bộ đồ, nói là làm cho thiếp mấy bộ đồ mới để thường xuyên mặc”

      "Ha ha, như thế xem ra, Vương phi ôn hòa mềm mại, phẩm hạnh thiện lương, nên các vị Vương phi cũng tràn đầy cảm xúc, cũng khi dễ nổi nàng nữa” Bên cạnh, Lí Như Phong lập tức nở nụ cười.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lực chú ý lại bị chuyển dời đến một chỗ khác =___=

      " Tiểu bạch thỏ, nàng thiếu quần áo mặc ?"

      "Này... ra thì cũng thiếu. Chính là, hôm nay Nhị hoàng tẩu , nàng phát thiếp thần hôm nay qua, người mặc bộ đồ cùng ngày các nàng tới chơi hôm ấy giống nhau y đúc nên liền nghĩ là thiếp cũng có bao nhiêu xiêm y để thay. Các nàng ấy nhất thời đau lòng đã đem mấy mảnh vải đẹp cho thiếp. Nếu là ý tốt thiếp thần tự nhiên nhận. Đúng rồi, nàng còn muốn giới thiệu chỗ may tốt cho thiếp làm cho thiếp thêm mấy bộ đồ tốt xinh đẹp mặc”

      "Bẩm Vương gia, Vương phi quần áo tựa hồ là thiếu. Ta đến đây cũng vài lần, phát nàng cũng đổi qua mấy thân quần áo. Cái dạng này, với các Vương Phi khác xác thực  tốt lắm, thể bằng người ta." Lí Như Phong khẽ khàng gật đầu nhẹ giọng chen vào .

      Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đã hóa đen: "Nếu đủ quần áo mặc, nàng vì sao đến nói với bổn vương, chả lẽ bổn vương lại để nàng thiếu vài món quần áo sao. Lại còn dùng tơ lụa người khác cần để may quần áo.”

      "Vương gia, Nhị hoàng tẩu nàng cũng là có ý tốt..."

      "Ý tốt cái gì? Nàng ta cần những thứ đó, liền giao cho nàng xử lý." Lạnh lùng đánh gãy, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chuyển hướng bên ngoài, "Quản gia! Quản gia!"

      "Vương gia!" Lên tiếng trả lời, quản gia đã xuất hiện bên cửa.

      ", lập tức tìm mấy xấp vải, tìm vài nơi may tốt, cấp Vương phi làm  mười bộ xiêm y"

      "Dạ”

      "Vương gia, này... như thế nhiều lắm đó!" Trong lòng tức khắc hân hoan nhảy nhót đứng lên, Bộ Nhu Nhi mặt lại cẩn thận hỏi.

      "Ha ha, mới mười bộ mà thôi, làm sao mà nhiều? Các vị vương phi người nào cũng có ít nhất cũng mười hai bộ quần áo để mặc .” Cười nhẹ , Lí Như Phong mặn nhạt .

      Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được, lập tức sửa miệng: "Cấp nàng làm hai mươi bộ"

      Này con số này làm cho Bộ Nhu Nhi vạn phần kinh ngạc. Hai mươi bộ, hơn nữa nàng tại mấy bộ, nàng tháng đều có thể đổi mặc quần áo nhiều loại nha! Oa khà khà, tốt, nàng thích.

      "Vương gia, nếu , lại làm cho quản gia tìm vài cái người làm trang sức đến, vì Vương phi mà chế mấy bộ trang sức cho người. Ta phát , Vương phi người đầu gì đó cũng rất thiếu, lần trước Thái Hậu ban cho nàng lại bị nàng cầm lại đưa cho nhà mẹ đẻ." Lập tức, Lí Như Phong giọng đề nghị.

      "Được, cũng cấp nàng đến hai mươi bộ". Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh vung tay lên, lớn tiếng phân phó.

      Quang quác…!!! ( chim chiếc bay vòng vòng đầu luôn kìa)

      Bộ Nhu Nhi quả thực phấn khởi, chỉ muốn nhảy dựng lên….

      Quần áo mới, trang sức mới, hơn nữa hết thảy đều là hai mươi bộ, chỉ là ngẫm lại, ánh mắt bắt đầu suy nghĩ, nàng hôm nay đụng vào đại vận rồi sao ?!

      "Đa tạ Vương gia!" Vội vàng thi lễ, nàng bây giờ căn bản ngay cả từ chối cũng còn kịp rồi.

      "Vương phi làm gì lại khách khí như thế?! Vốn là người nên được những thứ ấy.” Thấy thế, Lí Như Phong bên cạnh lại .

      Hôm nay chính mình có thể được nhiều đến như vậy, công lao phân nửa đều ít nhiều là của đã đưa tay ra tương trợ. Nhưng mà đối với nam nhân luôn tự cho mình là thông minh này, Bộ Nhu Nhi vẫn thích, liền giật khóe miệng: "Vô luận như thế nào, cũng là ân điển của Vương gia, thiếp thần vô cùng cảm kích."

      " cần, bổn vương sớm qua, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Minh vương phi, nháo , ầm ĩ, mấy thứ này, đáng kể chút nào." Xua tay, Hoàng Phủ Nam Ninh thèm để ý .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 73.2
      Editor: Nấm Lùn


      Beta: Tiểu Thiên


      Quả nhiên là đương kim hoàng thượng cùng Vương gia cùng mẹ cùng cha, danh tiếng này , quả thực làm cho người ta vọng chi than thở. Khuôn mặt nhắn tối sầm lại, Bộ Nhu Nhi giọng : "Vương gia, thiếp thân có chuyện này, biết có nên hay

      Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu."Chuyện gì?"

      "Chính là, hôm nay, Thất vương phi tới chuyện trong vương phủ , thốt ra rằng một người tên Phượng nha đầu gì đó nói cho nàng nghe. Còn nói là nha hoàn thiếp thân­­­ của thiếp”.

      "Cái gì?" Lập tức sắc mặt đại biến, Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang trầm nhìn xuống.

      Bộ Nhu Nhi mềm mại cúi đầu."Cho nên, thiếp thân nghĩ chuyện của vương phủ , đóng cửa lại mọi người một nhà biết thì có việc gì . Nhưng mà, tiết lộ ra ngoài cho người khác biết, còn để cho người khác chê cười, tại trước mặt mọi người ra nên. Cho nên, thiếp thân nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải tìm đến nha đầu này, hảo hảo giáo huấn chút, làm cho nàng về sau cũng dám như vậy nữa."

      "Đó là đương nhiên" Lập tức gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt tối như mực, "Loại nha đầu này, còn muốn nàng làm gì? Ăn cây táo, rào cây sung, tốt nhất đánh chết ?" xong, lại ngẩng đầu, "Quản gia?"

      "Vương gia" Vội vàng bắt lấy ống tay áo của hắn, Bộ Nhu Nhi giọng , "Chuyện này    cần phiền toái tới quản gia. Cũng là người bên cạnh thiếp thân nên để thiếp thân quản giáo dạy dỗ. Người có thể giao cho thiếp thân xử lý sự việc để cho thiếp thân đến giáo huấn nàng ?"

      "Nàng?" khỏi cả kinh, Hoàng Phủ Nam Ninh đầy kinh ngạc nhìn nàng, "Tiểu bạch thỏ, nàng làm được ?"

      phải tin nàng, mà là... trước giờ nàng luôn hiền lành nhút nhát, điều này là làm cho thể tin nàng cũng có quyết đoán đến nghiêm trị điêu nô a?

      Bộ Nhu Nhi lại gật đầu: "Ân. Thân là nữ chủ nhân của vương phủ, trong vương phủ nha đầu đều do thiếp thân quản. Vô luận như thế nào, thiếp thân cũng phải học quản lý, thể lúc nào cũng dựa vào vương gia."

      Lời này cũng có vài phần đạo lý. Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Được rồi? Vậy nghe nàng lần. Nhưng mà, nếu nàng là quản được, vậy cho quản gia theo hỗ trợ nàng chút."

      "Dạ, đa tạ Vương gia" Được đáp ứng, Bộ Nhu Nhi rất hưng phấn.

      "Ha ha, Vương gia, phương diện này ngươi cần lo lắng. Ta tin tưởng, Vương phi nàng tuyệt đối có năng lực đem tình xử lý thỏa đáng." Lập tức, Lí Như Phong lại mở miệng, mang theo ý cười phảng phất, thanh làm cho người ta chỉ muốn hướng mặt hắn cho hắn một cước.

      Hoàng Phủ Nam Ninh từ chối cho ý kiến giật khóe miệng.

      " Tiểu bạch thỏ, nàng bình an vô trở lại, vậy nàng trở về phòng nghỉ ngơi ? Bổn vương còn có việc, muốn ra ngoài." Nếu thấy nàng bình an vô , an tâm, cũng nên làm việc chính sự của mình.

      Lại xuất môn? Vẫn là cùng nam nhân này cùng nhau?

      Bộ Nhu Nhi trong lòng trận cười trộm, khóe miệng khẽ cong vội vàng gợi lên chút quỷ dị: "Dạ, Vương gia thong thả."

      "Ừ."

      Lại vuốt cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người: "Như Phong, thôi?"

      "Dạ." Lại lạnh nhạt liếc nhìn nàng cái, Lí Như Phong cũng xoay người ra.

      Chờ rồi, Bộ Nhu Nhi hướng lại phía cửa lè lưỡi: " nhanh đừng về vội , các ngươi hảo hảo làm chuyện  của các ngươi ?"

      Lúc này đây, Bộ Nhu Nhi học khôn ra.

      Hoàng Phủ Nam Ninh sau khi rời khỏi, nàng phái riêng nha đầu phía trước viện theo dõi, khi nào thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trở về, liền chạy nhanh báo lại.

      Sau đó, nàng liền đem quản gia kêu lại."Này trong vương phủ, có bao nhiêu người tên Phượng nương?”

      "Này... Vương phi chờ một lát đợi lão nô tra” Vội vàng cầm trong tay quyển sách nhỏ, mở to hai mắt xem qua, quản gia trả lời, "Hồi Vương phi, trong vương phủ, tổng cộng có tám người mang tên Phượng , trong đó, Phượng Song, Phượng Nguyệt, Phượng Nhu, Phượng Kiều, Phượng Thúy năm người này là lúc trước cùng mua vào, liền lấy tên giống nhau, còn có kêu Ngọc Phượng, Sơn Phượng, Tiểu Phượng, ba người là vào sau.

      "Năm người tên Phượng vào trước, tại ở nơi nào làm việc?"

      "Phượng Song cùng Phượng Nguyệt đều ở trong phòng hầu hạ Vương phi, Phượng Nhu hầu hạ Lam phu nhân, Phượng Kiều hầu hạ Tử phu nhân, còn có Phượng Thúy, nàng bởi vì lớn tuổi nhất, muốn ra ngoài cửa hầu hạ, tại cả hai ở ngoài cửa hầu hạ."

      cách khác, chỉ có bốn người kia hiềm nghi lớn nhất.

      Bộ Nhu Nhi vuốt cằm."Hảo, đem Phượng Song, Phượng Nguyệt, Phượng Nhu, Phượng Kiều bốn người đưa vào trong phòng ta . Sau đó, lại triệu tập gã sai vặt trong vương phủ, gọi bọn ở phía sau hoa viên tập hợp, ta có chuyện muốn công đạo."

      "Dạ”

      Quản gia lui ra, Bộ Nhu Nhi cũng liền xoay người: "Tú nhi, ."

      lâu sau quản gia đã đưa các nương lại trong phòng

      "Tham kiến Vương phi." Nhất nhất quỳ gối trước mặt Bộ Nhu Nhi. Cả bốn nàng đều kêu to hành lễ.

      Ánh mắt đảo qua, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười —— sai, đám thoạt nhìn mười sáu bảy tuổi , bộ dáng ưa nhìn các nàng cũng có vô duyên vô cớ mà đã ở trong vương phủ nhiều năm liền nghĩ rằng lời nói của mình có trọng lượng hơn người khác. Nhưng mà? Lập tức mâu quang tối sầm lại, chính là các nàng nhìn có vẻ đều rất tốt nhưng lại ́ tình đưa chuyện , điêu nô bán đứng chủ nhân. nhàng cười, Bộ Nhu Nhi ôn nhu : "Các ngươi đứng dậy ngẩng đầu lên “

      Các nương đều ngẩng đầu, đám đều mở to hai mắt nhìn nàng. Kia trong mắt lóe ra, đều là vô tội quang mang.

      Tốt lắm, xem lần này ngươi che giấu thật là thâm nha.

      nhàng vuốt cằm, Bộ Nhu Nhi chậm rãi : "Hôm nay, ta cùng với các vị Vương phi gặp nhau, Thất vương phi khoan thai đến chậm, cầm lấy tay ta rất nhiều điều thật sự là tốt chút nào, vậy các ngươi có đoán được cái gì ?”

      Bốn người sửng sốt, đều lắc đầu.

      "Nàng , có tên là Phượng nha đầu gì đó , ăn cây táo, rào cây sung, vụng trộm đem chuyện tình bên trong vương phủ nói cho nàng nghe.  Còn thêm mắm thêm muối, đem ta nói ra làm cho người ta thập phần khinh thường. Thiếu chút nữa, ta đã bị các vị Vương phi cười nhạo đến chết”

      "Nô tỳ có?" "Này phải nô tỳ làm?" "Thỉnh Vương phi minh xét"

      Lập tức, mọi người sắc mặt đại biến, đều cúi đầu, mặt đất dập đầu xuống.

      Bộ Nhu Nhi cười lạnh."Nếu phải là các ngươi thì sẽ là ai. Ai liên quan ? chính miệng Thất vương phi ra cái tên Phượng tự, mà tại vương phủ này, chỉ có bốn người các ngươi tên đầu là Phượng, các ngươi còn dám thừa nhận?"

      Bốn người vội vàng cúi đầu ——

      "Nô tỳ có, thỉnh Vương phi minh xét"

      "Có hay , các ngươi trong lòng biết ràng." Hừ lạnh tiếng, Bộ Nhu Nhi ánh mắt nhìn các nàng người nhất nhất đảo qua, "Ta còn nhớ rành mạch, lúc ta bước chân vào vương phủ  làm vương phi các ngươi cũng như lúc này đều quỳ gối dưới chân ta biểu thị lòng trung thành. Nhưng mà bây giờ mới ngắn ngủn tháng qua mà lòng trung thành của các ngươi liền mất?”

      "Nô tỳ có a?" lại dập đầu xuống đất mấy cái, bốn người đều kêu to.

      Bộ Nhu Nhi khóe miệng khẽ cười khinh

      "Ta mặc kệ các ngươi như thế nào, nhưng mà trong số các ngươi ít nhất có người bán đứng ta. Ta khuyên ngươi tốt nhất chính mình đứng ra, bằng , nếu  ta phát , hậu quả của ngươi nhất ̣nh so với hiện tại thảm hại hơn”

      Vài người vẫn dập đầu, một tiếng kêu to cũng có

      "Vẫn cứng đầu ?" Cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi đứng lên."Cũng tốt, các ngươi đều đứng lên ?"

      "Vương phi?"

      Vài người sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu.

      "Ta gọi các ngươi đứng lên, các ngươi có nghe hay ?"

      "Dạ" Bốn người vội vàng đứng dậy.

      Bộ Nhu Nhi vuốt cằm, chuyển mở đầu." thôi?"

      A?"Vương phi, ... Làm sao?"

      "Theo ta ra đây" Ngoái đầu nhìn lại cười, Bộ Nhu Nhi giọng lời nói.

      Nhưng mà thấy nụ cười của nàng mọi người trong lòng lại như muốn run lên? loại dự cảm bất an ngập tràn trong tâm can.

      Theo bản năng ý tưởng chính là muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng mà, phía trước có Vương phi đứng chắn, mặt sau còn có quản gia đám người vây quanh, cơ hội chạy trốn của các nàng cơ hồ là có. Suy tư chút, các nàng liền chỉ có thể cắn răng, theo sau Bộ Nhu Nhi ,nơm nớp lo sợ hướng cảm thấy tương lai xa vời.

      Ai ngờ, Bộ Nhu Nhi lại đem các nàng ra sau hoa viên.

      Tại trong hoa viên hiện nay đã tụ tập toàn bộ gã sai vặt trong vương phủ. Nhìn thấy đám người Bộ Nhu Nhi lại đây, mọi người vội vàng hành lễ, nhìn rất là khí thế. ( J Êu có thể tưởng tượng chị ấy oai như cóc cụ) (Beta: tội nghiệp Nhi tỷ bị editor so sánh với cóc cụ >”<)

      Vẫy tay ý bảo bọn họ đều đứng lên, Bộ Nhu Nhi mang theo bốn nha hoàn về phía núi giả. cao nhìn xuống, quan sát phía dưới , thản nhiên mở miệng cao giọng hô: "Hôm nay, ta đem các ngươi triệu tập lại đây, đó là có việc, các ngươi phải cho ràng" Quay đầu, chỉ hướng bốn nha hoàn cúi đầu, nàng nói  "mấy ngày hôm trước, trong bốn người này, có ít nhất người hướng tới chỗ Thất vương phi đem chuyện trong vương phủ báo hết cho nàng ta biết. Hơn nữa, còn dám nói rằng ta thập phần chịu nổi. Nay ta muốn truy ra ai là điêu nô, ăn cây táo, rào cây sung, loại điêu nô này thể lưu lại. Ta cũng nghĩ rằng sẽ lén xử lý việc này, mà ta muốn nhân việc này , lấy đó làm ví dụ để tiện cho các ngươi biết,cho các ngươi có cái để giáo huấn sau sẽ có việc này?"

      Lại quay đầu: "Cuối cùng hỏi các ngươi lần, rốt cuộc là ai ra ?"

      Bốn nha hoàn đồng loạt lắc đầu.

      "Tốt lắm." Bộ Nhu Nhi lạnh lùng nở nụ cười, "Các ngươi đã muốn nói , như vậy, thà rằng giết sai một ngàn chứ thể thả sai người. Ta đã muốn xác ̣nh kẻ nào trong bốn người các ngươi nhưng các ngươi lại chịu nói, đành vậy___người đâu, đem các nàng dẫn , trước mặt mọi người, đánh mỗi người hai trăm đại bản?"

      Trời ơi???

      Trừng phạt thật nghiêm khắc nha!!

      Nghe những lời ấy mọi người người đều kinh hãi. Phải biết rằng, hai trăm đại bản, đại nam nhân còn chịu nổi, huống chi đây là bốn nương nhỏ nhắn yếu ớt? Nếu thực đánh xong, chỉ sợ cái mạng nhỏ của các nàng cũng thể bảo vệ được?

      Phía dưới mọi người đều sửng sốt, bốn nha hoàn cũng biến sắc, vội vàng quỳ xuống đất: "Vương phi tha mạng a? Vương phi tha mạng?"

      Bộ Nhu Nhi cười lạnh."Là các ngươi chịu khai ra là ai nói, các ngươi đã đoàn kết như thế, vậy có phúc cùng hưởng ?" Vung tay lên, "Người tới, đem các nàng xuống?"

      "Vương phi?" Lập tức, nha hoàn chạy tới kéo một góc áo của nàng quỳ xuống khóc lóc nói "Nô tỳ , Nô tỳ biết, Việc này là... Là Phượng Nguyệt ?"

      "Phải ?" Cười yếu ớt, Bộ Nhu Nhi sắc mặt nhu hòa chút.

      "Đúng vậy? Chính là Phượng Nguyệt? Nàng sớm bị Thất vương phi thu mua. Chính là nàng" Vội vàng tới, hai người khác cũng gật đầu kêu to.

      Bị khai ra tên tuổi, nha đầu kia sắc mặt trắng bệch, thẳng thốt kêu lên  “Song nhi, ngươi như thế nào có thể bán đứng ta? Ngươi phải ... ..."

      "Nguyệt nhi, thực xin lỗi, chúng ta nghĩ cùng ngươi chết chung." Cúi đầu, Phượng Song nhỏ giọng nói.

      Hai người khác cũng e ngại nhìn nàng gật đầu.

      "Các ngươi..." Ánh mắt Phượng Nguyệt hoảng loạn, bất an nhìn các nàng.

      Bộ Nhu Nhi lại nở nụ cười, ánh mắt thẳng tắp dừng ở thân thể của nàng : " ra là ngươi." Thất Vương phi quả nhiên sai, đúng là người bên trong vương phủ.

      Phượng Nguyệt thân hình nhoáng lên cái, vội vàng ôm lấy bên chân của nàng , khóc lóc van xin: "Vương phi, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ dám nữa. Xin người, người tha mạng cho nô tỳ , nô tỳ xin người mà"

      "Tha cho ngươi?" Nghe thế, Bộ Nhu Nhi cười lạnh, "Tha ngươi, hôm nay chỉ vì ngươi mà ta bị những người đó hung hăng cười nhạo sỉ nhục, chuyện này thì tính thế nào đây? Tha ngươi, sao ta biết được điêu nô như ngươi liệu có sửa sai hay là bản tính đổi hả? Tha ngươi, chỉ vì cái miệng của ngươi mà chuyện xấu của vương phủ cũng bị truyền ra ngoài, đến ta cũng biết nên giải quyết như thế nào bây giờ”

      "Nô tỳ ?" Vội vàng lắc đầu, Phượng Nguyệt ra sức ôm chặt chân của nàng.

      Bộ Nhu Nhi dùng sức bỏ nàng ra: “ Đánh”

      "Vương phi?" Phượng Nguyệt lại vội vàng lại bò lại đến bên chân nàng "Nô tỳ biết sai lầm rồi".

      "Đánh”

      Vẫn là chữ này, Bộ Nhu Nhi hung hăng một cước dẫm nát tay của nàng, chân dùng lực nghiền một cái.

      "A?"

      tiếng thảm thiết kêu lên, Phượng Nguyệt buông tay ra.

      Bộ Nhu Nhi vội vàng lui ra phía sau vài bước: "Người tới, đem nàng dẫn , hai trăm đại bản? chút cũng được nhẹ tay, rõ chưa?”

      "Dạ”.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 73.3

      Editor: Nấm Lùn

      Beta: Tiểu Thiên

       
      Hai gã sai vặt lập tức lên, đem nàng ta mang xuống, để ý nàng  ta giãy dụa gào khóc, mang nàng ta ra trước mặt tất cả nha hoàn và gã sai vặt. chút nhẹ tay hung hăng đánh hai trăm đại bản.

      Ở đây có mấy trăm người, tất cả mọi người cơ hồ ngay cả hô hấp đều quên, chỉ để ý mở to hai mắt, nhìn Phượng Nguyệt trước mặt bọn họ , bị Vương phi nghiêm trị cho người đánh chết ngất.

      Đánh xong hai trăm đại bản, Phượng Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự chỉ như một cái xác chỉ còn thoi thóp.

      Cho người đem nàng ta dẫn , Bộ Nhu Nhi lại quay đầu, nhìn ba người còn lại quỳ mặt đất: "Còn có các ngươi?" Các nàng nhìn thấy hảo tỷ muội của mình bị đánh đến cho thê thảm, bộ dáng cơ hồ như sắp chết khiến cho lòng các nàng đều kinh hãi, vội vàng dập đầu xuống đất liên tục "Đã biết nàng ta mật báo mà các ngươi lại còn cố ý bao che, ta hỏi nhiều như vậy mà các ngươi rên lên dù một tiếng. Nếu ta nặng tay, các ngươi nhất ̣nh sẽ chịu nói?"

      Nghe giọng nàng có vài phần trầm lạnh lùng, thân thể ba nha hoàn khẽ run rẩy, trong lòng hoảng sợ.

      Hừ lạnh tiếng, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt nở nụ cười.

      “Các ngươi vào làm trong Vương phủ cùng với nhau, tình cảm chắc rất tốt, đều là tỷ muội tốt cả, nhưng mà đến cuối cùng các ngươi vẫn là sợ chết nha. Bán đứng nàng ấy. Các ngươi đã là tỷ muội tốt thì nên có phúc cùng hưởng chứ nhỉ ?"

      Vài người nghe xong thân thể càng run hơn, muốn nói mà nên lời.

      Bộ Nhu Nhi dừng lại chút lại mở đầu."Các ngươi khiến ta thực thất vọng. Đều là tỷ muội tốt mà rốt cuộc vì bản thân , các ngươi lựa chọn bán đứng nàng để bảo toàn chính mình. Như vậy, về sau, nếu gặp một tình huống tương tự như thế này, các ngươi có thể hay cũng lựa chọn lôi ta xuống nước?"

      "Nô tỳ !" Trong lòng lo lắng sợ hãi, vài người vội vàng kêu to.

      " miệng chưa đủ, phải làm được mới đáng tin." Bộ Nhu Nhi cười , nhàn nhạt : "Hơn nữa". Ngừng chút, Bộ Nhu Nhi lại giọng : "Các ngươi biết chuyện mà báo, vốn phải chịu chung tội với nàng ta. Ta nghĩ, liệu có phải mỗi ngày các ngươi đều tới chỗ các vị Vương Phi khác, thông báo cho bọn họ hết tất thảy mọi chuyện về ta?"

      "Nô tỳ có!"

      "Nô tỳ đối với Vương phi luôn trung thành và tận tâm."

      "Thỉnh Vương phi minh xét!"

      Nghe như thế, trong lòng các nàng tràn ngập sợ hãi. Vội vàng đến bên chân nàng dập đầu liên tục.

      Bộ Nhu Nhi nhàn nhạt cười ."Sao chuyện trong vương phủ mà ta lại nắm bắt rõ nhỉ? Nếu hôm nay phải Thất vương phi lỡ miệng, ta làm sao biết được những chuyện này, cũng sẽ thể tìm được điêu nô ăn cây táo, rào cây sung?"

      Thân thể ba nha hoàn cứng đờ, đến dập đầu cũng làm nổi nữa.

      "Hơn nữa, dù các ngươi thực bán đứng ta, nhưng mà có trời mới biết được trong lòng các ngươi nghĩ gì, có muốn hay ? Trong số các ngươi đã xuất hiện một người như vậy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ta lại dám tin tưởng các ngươi. Còn nữa, ngay từ đầu ta cũng , các ngươi sớm đã biết điêu nô là ai, lại ́ ý bao che, đã là vi phạm gia pháp. Vương phủ này, chỉ sợ là giữ các ngươi được nữa."

      "Vương phi?"

      vậy là muốn đuổi các nàng sao.

      Các nàng cảm thấy như rơi vào hầm băng , toàn thân đều lạnh ngắt —— phải biết rằng, các nàng nhịn nhục lâu như vậy, vất vả lắm mới có chút ̣a vị trong vương phủ , cần lo ăn lo mặc người lại có ngân lượng, còn hơn so với những tiểu thư bình thường bên ngoài, lại còn có thể diện là người của vương phủ. tại muốn đuổi các nàng, các nàng biết sống như thế nào? Sao có thể sống khổ cực như trước chứ. Hơn nữa, là người làm trong Minh vương phủ, bởi vì phạm sai lầm mà bị đuổi về sau còn có nhà giàu nào muốn thuê các nàng? Mặc dù là muốn nữa,thì đến bao giờ mới có thể giống như ngày hôm nay? Đấy thật sự là chuyện thể?

      "Hơn nữa, ta cũng dám giữ các ngươi lại. Cứ nghĩ đến ta lại sợ." nhàng lắc đầu, nàng nói thêm.

      Các nàng toàn thân đều lạnh lẽo.

      Liền quay đầu, Bộ Nhu Nhi trầm giọng : "Người tới, đem mấy  người này kéo xuống, mỗi người đánh trăm bản. "

      Trời ơi !

      trăm bản này a. Nếu đánh, chỉ sợ các nàng mất cả nửa cái mạng nhỏ.

      Mọi người bên dưới nghe thấy đều bị dọa.

      Ba người kia giống như nhau đều đã chết tâm, ngay cả giãy dụa cũng  có, gã sai vặt đem các nàng xuống, ấn ở dưới mặt tất cả nha hoàn, gã sai vặt rồi đánh một trận hề nương tay.

      Bụp bụp, trăm đại bản được đánh xong, Bộ Nhu Nhi nhàng vuốt cằm: "Kiểm tra chút, nhìn xem các nàng còn thở . Nếu còn sống, liền kéo xuống, tìm trong vương phủ xem có gã sai vặt nào chưa hôn phối mà tuổi đã lớn thì gả cho hắn.”

      Trời ạ.

      Nghe lời ấy, mọi người càng thêm hoảng sợ. Nàng làm như vậy, quả thực so với việc đem các nàng đuổi khỏi vương phủ thì càng tàn nhẫn.

      Các nàng đều những nương đã quen cao cao tại thượng trong vương phủ, tại lại bị ném cho những gã sai vặt bên ngoài. Đã thế đều là những người tuổi đã lớn, địa vị thấp, có tiền diện mạo, cho nên mới có người đồng ý gả a? Các nương này theo bọn họ, vậy chẳng phải là nửa đời sau đều theo chịu khổ, vĩnh viễn đều ngày tốt lành?

      Nàng dùng một chiêu nhưng thật thâm độc nha.

      Tất cả mọi người chỉ dám kêu trong lòng. Mọi người đều   bị cảnh ấy làm cho sợ hãi, giờ thấy Bộ Nhu Nhi núi giả xuống, tất cả vội vàng cúi đầu, e sợ bị nàng gọi lên.

      Nhưng mà, Bộ Nhu Nhi lại dùng chiêu bài mỉm cười dịu dàng hỏi : “ Việc ngày hôm nay các ngươi đã nhìn thấy hết chưa?”

      Mọi người đều gật đầu.

      "Như vậy, Các ngươi cảm nhận được cái gì?"

      Có. Sợ. Nữ nhân này, bề ngoài của nàng vô tội bao nhiêu, thì nội tâm nàng ngoan độc bấy nhiêu.

      Thầm nghĩ trong lòng, mọi người vội vàng cúi đầu càng thấp.

      Bộ Nhu Nhi liền tùy tiện chỉ nha hoàn: "Ngươi, ."

      "Nô tỳ... Nô tỳ..." Dường như bị sợ hãi, thân thể nha hoàn run run như lá rụng trong gió thu, thanh cũng lắp bắp.

      "Hừ"

      Ánh mắt tối sầm lại, Bộ Nhu Nhi hừ tiếng. Nha hoàn lập tức cảm thấy ngực lạnh ngắt."Về sau nô tỳ đối với Vương phi  là trung thành và tận tâm, tất cả chuyện trong vương phủ, tuyệt đối nói cho người khác."

      " được." Lại lắc đầu, Bộ Nhu Nhi giọng , "Ngươi nói quả thực rất nông cạn."

      A? Còn chưa đủ sao?

      Nha hoàn lập tức sợ hãi, nước mắt ngưng tụ, thoạt nhìn như muốn khóc.

      Bộ Nhu Nhi nhún nhún vai: "Tốt lắm, ngươi lui ra ".

      Gì? Nàng bị gì sao?

      Vội vàng, như được đại xá, nàng chui tọt vào hàng ngũ các nha hoàn.

      Lại đứng trước mặt mọi người lại lại, Bộ Nhu Nhi thở sâu, nâng cao điệu: "Hôm nay, ta đem các ngươi triệu tập tại đây, muốn cho các ngươi tận mắt nhìn thấy kết cục của các nha hoàn này. Về sau, nếu các ngươi mà dám làm những chuyện giống các nàng thì kết cục của các ngươi sẽ giống vậy.”

      "Nô tỳ (nô tài ) dám"

      Bị bắt nhớ lại cảnh tượng máu chảy đầm đìa, mấy trăm nha hoàn gã sai vặt đều run run.

      "A, nhớ ngày đó, trong bốn nàng ấy cũng có ít nhất hai người trước mặt  ta vì ta mà cúc cung tận tụy đến chết . Vậy kết quả đâu? Mới một thời gian ngắn, các nàng đem chuyện của ta hết thảy bán đứng cho người khác? Cho nên, các ngươi cần suông, ta tin, cũng ngu ngốc tin. Ta muốn xem, hành động thực tế của các ngươi."

      "Dạ , nô tỳ ( nô tài ) biết rồi ạ"

      "Tốt lắm." Lại gật đầu, ánh mắt Bộ Nhu Nhi tục qua lại tuần tra, khóe miệng lại nâng lên nụ cười yếu ớt, " , các ngươi đông người như vậy, ta tự nhiên kịp điều tra. Nhưng mà, ta tin tưởng, nhiều người như vậy, bên trong ít nhất còn có mấy người là của vương phủ khác, hoặc là mật thám của người khác đưa vào, tại ta biết, nhưng các ngươi tốt nhất nên cẩn thận chút.  Các ngươi nên thận trọng từ lời đến việc làm. Nếu để cho ta bắt được, xem ta thu thập các ngươi như thế nào?"

      Rõ ràng vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn có vẻ rất vô tội yếu ớt, khiến người ta cảm thấy nàng rất dễ bị bắt nạt. Nhưng tại đây, nàng bây giờ lại giống nhau, dáng người tuy rằng vẫn nhỏ gầy như vậy, nhưng ánh mắt trầm thấp, đưa ra khuôn mặt nhắn nhưng lại có nét lạnh lùng, giọng cũng trầm thấp , ánh mắt của nàng nhìn xuyên qua, hơi thở lạnh nhạt, người nàng tỏa khí thế cường đại khiến mọi người nhịn được mà thần phục dưới chân nàng. Tình cảnh dưới, đám nha hoàn gã sai vặt, liền ngay cả quản gia ở bên trong, mọi người đều sợ kinh hồn, vội vàng cúi đầu.

      Lại cười cái, Bộ Nhu Nhi tiếp tục : "Đối với những người trong này, ta biết các ngươi trong lòng nghĩ như thế nào. Nhưng ta là Minh vương phi, các ngươi ở trong vương phủ này, ăn mặc chi phí, đều đầy đủ chưa từng thiếu? Ở vương phủ so với những nơi khác thì tiêu dao khoái hoạt nhiều lắm? Nếu cố tình tham lam một ít tiền tài người khác đưa cho mà tiếc phản bội chủ tử của mình, Thì các ngươi cũng sẽ có mặt mũi mà ở trong này?"

      Ngừng chút."Chuyện trước kia, mà động chạm tới lợi ích của ta, ta sẽ truy cứu. Nhưng từ hôm nay trở , nếu như lại để ta biết có ai ăn cây táo, rào cây sung, bán đứng chủ tử nhà mình, như vậy, kết cục của các ngươi , ta dám cam đoan, so với những người hôm nay, có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn."

      Những lời nói này của nàng càng ngày càng khủng bố thêm.

      Những gì hôm nay chứng kiến, cũng đủ làm cho bọn họ run sợ trong lòng, làm cho họ mấy ngày ăn ngon ngủ yên, giờ lại chính miệng nàng cho bọn họ —— nàng còn có biện pháp khủng khiếp hơn để đối phó bọn họ? biết vì sao, những lời nàng nói ra, tất cả mọi người có ngoại lệ đều tin nàng thật là làm thật.

      "Ưm."

      Buổi nói chuyện dài đã xong, miệng cũng khô. Liền nhàng vuốt cằm, làm cho cổ họng dễ chịu chút, lại khoát tay: "Tốt, ta đã nói hết lời, các ngươi có thể được rồi, nên làm gì thì làm thôi."

      "Dạ."

      Vội vàng gật đầu, đám nha hoàn gã sai vặt vội vàng giải tán, dường như chạy trốn khỏi mắt nàng.

      Nếu ban đầu bọn họ chỉ cho rằng nàng  đơn thuần dễ bắt nạt, sau lại thấy nàng đối phó Lam, Tử phu nhân, cũng có vài phần kính nể nàng; nhưng mà tại, bọn họ đối với Bộ Nhu Nhi trừ bỏ cảm giác e ngại ra, thì đó là hoàn toàn kính ngưỡng —— dù sao, cũng là một nữ nhân khủng bố, trong đời bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.Nếu so với vị Vương gia hỉ nộ ái ố bất thường mà nói thì bọn họ nhất trí cảm thấy, vị Vương phi nham hiểm này, nàng mới là người đáng sợ nhất. Về sau, vẫn là nên chọc giận nàng.  Bằng , kết quả ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết.

      Bộ Nhu Nhi quay đầu, liền gặp đám người Tú nhi ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt dại ra, biết suy nghĩ cái gì.

      Lập tức cười: "Như thế nào, bị biểu của ta dọa rồi?"

      Đương nhiên. Nàng cũng biết bộ dạng của nàng có khủng bố thế nào?

      "Đúng là bị dọa, nhưng mà Vương phi người làm rất giỏi. Thân là Vương phi, người thật có khí thế. Bọn nô tài cũng bị người quản giáo hết thảy." Vội vàng đứng ra, quản gia vương phủ gằn từng chữ .

      Bộ Nhu Nhi nghe vậy cười yếu ớt."Nếu quản gia cũng như vậy, ta liền yên tâm."

      Liền xoay người: "Các ngươi, thôi, trở về."

      "Dạ" Dường như lúc này mới phản ứng lại ,đám người Tú nhi vội vàng theo.

      "Đúng rồi, Vương phi?" một quãng, Tú nhi đột nhiên nghĩ tới.

      "Sao?" Bộ Nhu Nhi quay đầu cười với nàng.

      "Ngài hôm nay đánh nha hoàn của hai vị phu nhân , còn muốn đuổi các nàng . Hai vị phu nhân kia biết sẽ làm gì?”

      " phải chỉ là nha hoàn sao? Cùng lắm phái người khác qua hầu hạ bọn họ, lấy người đổi lại hai người, các nàng cũng nên vừa lòng?"

      "Nhưng mà chỉ sợ..."

      "Sợ các nàng mượn cơ hội làm lớn chuyện?" Bộ Nhu Nhi lơ đễnh cười cười, "Có bản lĩnh thì cứ làm? Nếu các nàng ấy ngại cuộc sống quá nhàm chán, ta lập tức cho các nàng ấy chút thi vị , cho các nàng ấy cùng nha hoàn làm bạn."

      Chậc chậc, là khủng khiếp. tại, mỗi khi nghe nàng câu nào, đều cảm thấy nữ nhân này thâm tâm thật đơn giản, rất đơn giản.

      Các nàng vừa kính lại vừa sợ a.

      Vội vàng cúi đầu, mọi người dám nhắc lại, ở chung quanh Minh Vương Phi tuy rằng nàng khủng bố khiến mọi người kinh sợ nhưng lại cho các nàng ấy điểm dựa vững chắc. Có chủ tử như vậy thật tốt hơn nhiều so với những người khác nha.




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 74: Phản đem nhất quân
      Edit: DeVi
      Beta: Tiểu Thiên (Lãnh Nguyệt)


      "Ai nha, bạn à, theo như lời ngươi , ngươi đắc tội ít người a?"

      Vài ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, Bộ Nhu Nhi tiếp tục tiến cung thụ huấn (nhận dạy dỗ). Mà vào, đôi tỷ muội tốt tự nhiên muốn liên hệ tin tức. Trong vương phủ lại dấy lên vài chuyện. Nghe xong, Tô Tiểu Tình nhịn được líu lưỡi khẽ .

      Bộ Nhu Nhi nhún vai." sao chứ? Dù sao tớ ở nơi nào cũng có kiện tạo uy tín, cũng vừa đủ để tớ dùng đến lúc rời ."

      "Vậy vì sao cậu còn muốn bọn họ thành lập quy tắc vương phủ, còn đem bọn họ chia làm rất nhiều tiểu tổ với nhiều cấp bậc, làm cho cấp quản tiểu tổ, nhất nhất nghe theo. Cậu định thực hành cơ chế phân tầng quản lý như công ty hay sao? " Tô Tiểu Tình khó hiểu hỏi.

      "Có gì thể? Tớ ít nhất còn phải ở đó mấy tháng, vì chính mình tạo ra môi trường thoải mái có gì đúng?" Bộ Nhu Nhi tiếp tục vân đạm phong khinh , "Hơn nữa, như vậy trong khoảng thời gian, bọn họ xuống tay với tớ được."

      "Đúng vậy đúng vậy, cậu thông minh nhất. Cái gì cũng đều an bài tốt, làm gì cũng thành thạo. như tớ, ở cái địa phương quỷ quái này, suốt ngày chỉ có thể ngẩn người ngây ngô cười, buồn muốn chết." Tô Tiểu Tình vừa hâm mộ vừa ghen tị .

      Bộ Nhu Nhi vỗ vỗ đầu nàng: "Ngoan!  Nhịn chút , qua vài ngày tốt rồi."

      "Aiz, cũng chỉ có thể như vậy." Bĩu môi, Tô Tiểu Tình tràn đầy vô lực .

      "Nương nương, Thái Hậu nương nương phái người tới đây truyền lời."

      nhàm chán lại có người tới giúp các nàng giải buồn.

      Hai người ngẩn ra, vội vàng đoan chính ngồi xuống.

      Sau đó, người quần áo tầm thường, thắt lưng màu hồng, mang theo cung nữ vào cửa."Thỉnh an Minh vương phi, Tô mỹ nhân."

      "Tỷ tỷ mau mau đứng lên, mời ngồi." Vội vàng đưa tay, Tô Tiểu Tình ôn nhu .

      Cung nữ lập tức cười lắc đầu: " Minh vương phi, Tô mỹ nhân, nô tỳ phụng mệnh Thái Hậu, tới đón các vị qua trò chuyện."

      Phải ?

      Hai người nhìn nhau sửng sốt, trao đổi ánh mắt chút —— lần đầu tiên, Thái Hậu lão nhân gia chủ động gọi. Nhưng lúc này đây, lại cầu các nàng cùng nhau qua, có chuyện gì sao? Bà ấy có kiện trọng đại gì  muốn dạy dỗ sao? Nhưng tại, có thể có cái gì là kiện trọng yếu đâu? Lại là đề cập đến các nàng ?

      Mặc kệ, xem rồi biết.

      Lập tức đứng dậy: "Làm phiền tỷ tỷ, thỉnh tỷ tỷ dẫn đường."

      "Vâng, Minh vương phi, Tô mỹ nhân, xin theo nô tỳ." Liền gật đầu, cung nữ xoay người dẫn đường.

      Tỷ muội trao đổi ánh mắt chút, liền trước sau đuổi kịp cung nữ.

      lâu sau, các nàng liền tới tẩm cung của Thái hậu. Người của bà ấy cũng sớm chờ ở nơi đó.

      "Tham kiến Thái hậu."

      "Tham kiến mẫu hậu."

      "Mau mau bình thân, lại đây ngồi "

      Thái hậu nhìn hai bên: "Các ngươi đều xuống ? Chúng ta muốn an tĩnh tâm ."

      "Dạ." Tất cả cung nữ thái giám thối lui hơn phân nửa, chỉ để lại vài  người tiếp tục hầu hạ.

      Thấy vậy, Bộ Nhu Nhi càng trầm hơn : Xem tình huống, tựa hồ đúng là có đại gì ?

      "Minh vương phi." Thái hậu đứng lên.

      Bộ Nhu Nhi nhanh chóng đứng dậy: "Mẫu hậu?"

      "Con đến bên cạnh Ai gia này."

      "Vâng ."

      Từ từ đến trước mặt cách nàng ba bước, Bộ Nhu Nhi dừng lại: " biết mẫu hậu có gì phân phó?"

      Thái hậu cầm  tay nàng, đem nàng đưa đến bên người, ngồi xuống.

      Bộ Nhu Nhi lập tức thu bả vai lại, cảm giác được tình quả nhiên đại biến?

      "Minh vương phi, mấy ngày nay, ai gia cùng Hoàng thượng đều chuyện mà phiền não." Rốt cục, Thái hậu bắt đầu lên tiếng.

      Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái: "Mẫu hậu, là chuyện gì vậy? biết nhi thần có thể thay ngài giải tỏa ưu phiền?"

      "Chuyện này, cũng chỉ có thể do con giải tỏa ưu phiền mà thôi." nhàng gật đầu, Thái hậu nâng cằm của nàng lên, ánh mắt đem nàng cao thấp đánh giá chút, lại lắc đầu, "Aiz, cũng đúng. nương xinh đẹp khả ái như vậy, ai mà muốn ôm vào trong ngực che chở a? Chỉ có đứa Ninh nhi kia biết quý trọng, chỉ biết khi dễ con thôi."

      A? Bộ Nhu Nhi giật mình. loại dự cảm tốt lên.

      Vỗ vỗ tay nàng, Thái hậu tiếp tục : "Kỳ , chuyện này sớm nên cho con biết. Nhưng là, e sợ Ninh nhi biết lại cãi nhau, ai gia cùng Hoàng thượng đều chịu nổi, liền chỉ có thể thừa dịp con tiến cung, mới tìm con để ."

      A a a, có hay ? Cần gì cứ , cần lan man, chỉ đông chỉ tây, vì sao còn tiến vào mục đích chính? Bộ Nhu Nhi rất nhanh liền bị mất kiên nhẫn.

      "Mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì?"

      "Nga, kỳ ..." Vương thái Hậu tựa hồ có chút muốn lại thôi Nhưng là, suy nghĩ chút, nàng vẫn là , "Chính là sư huynh của con, Tưởng Quân Bân Tưởng đại nhân."

      ? Bộ Nhu Nhi trong lòng cả kinh, Tưởng, nàng cũng biết.

      Phát trong mắt nàng chợt lóe lên tia sáng, Vương thái Hậu gật đầu: "Ngày đó, chúng ta gặp gỡ ở hậu hoa viên, con cùng Ninh nhi rồi, Tô mỹ nhân nàng cũng rời , liền quỳ gối trước mặt hoàng thượng, cầu (hoàng thượng)  đem con ban cho ."

      Cái gì?

      Quả nhiên!

      Vừa nghe lời này, Bộ Nhu Nhi gì. Nàng với lần còn chưa đủ ràng sao? Vì sao vị đại ca này lại nhất định chịu buông tha nàng?

      "Việc này Hoàng Thượng cùng ai gia đương nhiên là muốn đáp ứng. Nhưng mà, phiền nỗi từ lúc hồi kinh, Hoàng Thượng bởi vì chiến công lừng lẫy của mà tâm tình vô cùng tốt, liền cho nguyện vọng. Còn , chỉ cần là Hoàng Thượng có thể làm, liền nhất định giúp làm được. Vốn Hoàng Thượng là muốn có thể cầu quan chức hoặc là cái gì, ngờ đâu, lại đưa ra cái cầu như vậy?"

      Cho nên, tại bọn họ biết phải làm như thế nào ?

      "Nhưng mà, con là Vương phi của Minh vương gia? Đường đường chính phi, đâu có thể tùy tiện đem tặng người ? Nhưng, Tưởng đại nhân cũng đúng, Ninh nhi cưới con, chẳng qua là vì phụng theo ý ta và hoàng thượng, lại thích khi dễ con như vậy, theo , con nhất định thực khổ ?" Nắm tay nàng, Vương thái Hậu ôn nhu .

      có a! Bộ Nhu Nhi vội vàng lắc đầu: "Mẫu hậu, nhi thần cùng Vương gia ở chung rất vui vẻ"

      "Ai, con cần giúp cho nó." Lại lắc đầu, Vương thái Hậu , " đứa Ninh nhi kia ai gia rất hiểu, trong mắt nó, nữ nhân đều là đồ vô dụng, nó ngay cả xem đều lười liếc mắt cái. Trừ bỏ ai gia còn tôn trọng ít, nữ nhân khác nó hoàn toàn cũng để ý. Huống chi, nó đối với con làm ra đủ loại, ai gia cũng đều nghe . lần, ai gia còn tận mắt thấy nhéo lỗ tai con."

      Làm ơn, đó là lý giải của bà thôi, làm ơn đừng đem tình bà chứng kiến trước mắt làm ví dụ có  được ? Lại lắc đầu, Bộ Nhu Nhi thấp giọng kêu lên: "Mẫu hậu, Vương gia tại đối với nhi thần tốt hơn rất nhiều."

      "Nhưng mà chỉ cho con mấy kiện quần áo mà thôi, việc này từ lúc ban đầu nó phải nên làm." Vẫn là lắc đầu, Vương thái Hậu nắm chặt tay nàng, "Đứa này, là rất đáng thương, vì sao lại bị Ninh nhi lựa chọn ? Tưởng đại nhân , theo , đời này con chắc chắn rất sung sướng, có người thương con, nguyện ý đối xử tốt với con, ai gia cùng Hoàng thượng cũng thể trơ mắt nhìn con tiếp tục chịu khổ."

      Phải ?

      Nghe vậy, khóe miệng Bộ Nhu Nhi giật . Lần đầu tiên nghe bà ta được lời lẽ chính nghĩa, còn tưởng rằng bà là tâm suy nghĩ cho nàng? Nhưng nhìn bộ mặt của bà, Bộ Nhu Nhi lại càng cảm thấy thích hợp. Nàng thân là con dâu của bà ấy, sao người khác mới mấy câu, bà ấy bắt đầu dao động, còn muốn bảo nàng buông tha vị trí này? Giống như nàng có thể hiên ngang lẫm liệt mà ra ?

      "Minh vương phi." Tiếp tục, nắm tay nàng, Vương thái Hậu trầm giọng , "Cho nên, ai gia cùng Hoàng thượng thương nghị hồi lâu, biết làm thế nào cho phải. Nên mới đưa con tới hỏi chút, xem con nghĩ sao. Nếu con nguyện ý với sư huynh con, ai gia liền chuyển cáo Hoàng Thượng, liền cho phép thỉnh cầu của Tưởng đại nhân."

      như vậy, kỳ bọn họ sớm thương lượng xong rồi, chỉ chờ nàng gật đầu đúng ?

      Bộ Nhu Nhi cười lạnh trong lòng.

      Cắn cắn môi, nàng giọng hỏi: "Chuyện này, Vương gia có biết ?"

      Thái hậu lắc đầu: "Hoàng thượng vẫn chưa dám với nó. Nếu nó biết, còn biết náo loạn long trời lở đất gì nữa đây?"

      Cho nên, các người liền tới tìm ta, qua ta mà cho ? Các người đúng là thông minh nhỉ?

      Trong lòng bất giác cười lạnh hơn, Bộ Nhu Nhi tiếp tục hỏi: "Như vậy, nếu nhi thần đáp ứng, Vương gia phải làm sao đây?"

      "Chuyện này con cần lo lắng, ai gia cùng Hoàng Thượng lại cho tìm người môn đăng hộ đối làm Vương phi là được ."

      Nghe ngữ khí bà ta chắc chắn như vậy, hẳn là sớm dự định người tuyển rồi nhỉ? Ai? Tuyết Y biểu muội sao?

      Cúi đầu, khóe miệng cười lạnh, trong mắt Bộ Nhu Nhi thoáng chút lãnh ý —— Mặc kệ là ai, vị trí của nàng tại, ít nhất là nửa năm này tuyệt đối ai có cơ hội ngồi vào.

      "Mẫu hậu, vậy là xong rồi?" Lập tức lắc đầu, Bộ Nhu Nhi thấp giọng , "Nữ tử chỉ lấy chồng, đây là mẫu thân vẫn dạy nhi thần. Nhi thần tuy rằng đọc sách nhiều lắm, nhưng đạo lý này vẫn phải biết. Nếu gả cho Vương gia, nhi thần chính là người của Vương gia, lại há có thể cùng sư huynh. Nhi thần phải nữ tử họ Dương Hoa ."

      "Ai gia phải có ý này." Vừa nghe lời này, trong lòng hốt hoảng, Thái hậu , "Ai gia phải tội nghiệp cho con sao? Con là nương tốt như vậy, theo Ninh nhi là rất ủy khuất con. Sư huynh con thích con, muốn con, lại có Hoàng thượng che chở các con. Cơ hội tốt như vậy, con phải nắm chắc, cũng có ai dám cái gì."

      Ha ha, che chở bọn họ? Trời biết vị nào che chở cho vị nào đó? Trong thiên hạ, ai chẳng biết Minh vương gia điên cuồng, khi lên cơn điên, ngay cả triều đình đều có thể tan tác, hoàng đế như ta có năng lực ngăn cản người đó sao?

      Vẫn là lắc đầu, Bộ Nhu Nhi giọng : " cần. Nhi thần là người của Vương gia, đời này đều là của chàng. thay đổi."

      "Đứa này ... aiz" Nghe vậy, mặt Thái hậu lên tia lo lắng, "Sao con nghe hiểu ý trong lời của ai gia? Đối với con mà cơ hội vô cùng tốt?"

      Đối với các người mà cũng là cơ hội vô cùng tốt ? Thuận thế trừ bỏ ta, đem chất nữ của bà đưa cho con bà, còn có thể ổn định viên đại tướng, nhất cử lưỡng tiện, các người tất nhiên là cao hứng, nhưng ta làm sao bây giờ?

      "Thái hậu?"

      muốn cự tuyệt, nếu cố ý buông tha, Bộ Nhu Nhi kiên nhẫn được nữa, quyết định trực tiếp cùng bà ta mạnh bạo ?

      "A, con..."

      Mắt thấy nàng thoát ly khỏi tay mình, tiếng quỳ gối vang lên trước mặt mình, Vương thái Hậu lập tức giật mình.

      "Đứa này, làm cái gì vậy? Mau đứng lên, có chuyện gì từ từ ?"

      "Nhi thần đứng dậy." Hai đầu gối gắt gao dính xuống nền, thấp giọng, Bộ Nhu Nhi nâng khuôn mặt nhắn lên, mặt sớm đầy nước mắt.

      Thái hậu vừa thấy, trong lòng căng thẳng.

      "Mẫu hậu, van cầu ngài, nhi thần , nhi thần có được ?" Nắm chặt tay bà ta, Bộ Nhu Nhi kêu to, "Nhi thần sinh là người Vương gia, chết là quỷ Vương gia ,đời này đều là của Vương gia, vĩnh viễn rời chàng mà ?"

      "Nha, Minh vương phi, con..."

      Thấy thế, Tô Tiểu Tình cũng vội vàng quỳ xuống.

      Thái hậu xấu hổ đứng lên."Ai nha, con đừng như vậy, mau đứng lên. Đứng lên rồi , có được ?"

      ?

      Buông tay bà ta ra, Bộ Nhu Nhi cúi người, đập đầu xuống nền.

      "Mẫu hậu, van cầu ngài ? Ngài hãy cùng Hoàng thượng, nhi thần theo sư huynh, nhi thần chỉ theo Vương gia ? Ngài thỉnh cầu giùm nhi thần ?"

      "Ai gia... Ai gia..." Thấy nàng như thế, Thái hậu thấy vô lực.

      Tô Tiểu Tình lại ngầm giơ ngón tay cái lên —— Bạn , bạn lợi hại a? Đột nhiên xuống nước, lật ngược thế cờ, bảo bà ta trở tay sao kịp ?

      Vội vàng chạy đến, giả vờ giả vịt kéo kéo Bộ Nhu Nhi: "Minh vương phi, ngươi đừng như vậy mà? Mau đứng lên, có chuyện gì từ từ được sao?"

      "Ô ô ô..."

      Hai tay ôm mặt, Bộ Nhu Nhi trực tiếp khóc lớn lên.

      Mà vừa khóc, Tô Tiểu Tình cũng nhanh chóng buông tay.

      "Thái Hậu, này... Người xem nên làm sao bây giờ?"

      "Ai gia cũng biết a?" Thái dương bắt đầu đau, biểu tình Thái hậu cũng rất bất lực.

      Bên kia, Bộ Nhu Nhi ràng nằm úp sấp đến mặt đất khóc rống lên."Hu hu, mẫu hậu, nhi thần . Nhi thần có được ? Duyên phận của nhi thần cùng sư huynh hết, cũng cùng Vương gia kết làm liền cành (kết thành cây liền cành). khi như vậy, nhi thần làm sao có thể ruồng bỏ Vương gia cùng sư huynh chứ? Đem mặt nhi thần đặt chỗ nào a? Mặc dù là người khác , nhi thần cũng tự trách mà chết a?"

      Ách...

      Bà nhớ mình cũng cái gì mà? Chỉ nho khuyên nàng vài câu, vì sao nàng phản ứng mãnh liệt như vậy? Thấy thế, Thái hậu gì.

      Tô Tiểu Tình lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Thái Hậu, ngài có thể nghe nô tì câu ?"

      Vương thái Hậu gật đầu."."

      "Kỳ , mạo muội câu, chuyện này, ngài làm có vấn đề."

      "Hửm?" Lập tức ánh mắt lạnh lùng, Vương thái Hậu tức giận nhìn nàng.

      Tô Tiểu Tình cúi đầu: "Minh vương phi đúng. nữ nhân thể hai chồng, nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu phu tử tòng tử (ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con), chúng con từ được giáo huấn như thế. tại, Minh vương phi gả cho Minh vương gia, cách khác, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của nàng đều do Minh vương gia làm chủ. Nhưng nay, ngài lại để cho nàng rời xa Vương gia cùng người khác, đó phải đem giáo huấn trong đầu nàng mạnh mẽ lau , còn bức nàng đến tuyệt cảnh, làm cho nàng cùng đường sao? Nàng ấy phản ứng kịch liệt như vậy cũng là đương nhiên."

      như vậy... Tựa hồ cũng có chút đạo lý. Tâm trầm xuống, Thái hậu lại cam lòng bị  người chỉ trích: "Ai gia phải chỉ là đề nghị chút, có hay , là chính nàng ấy quyết định sao?"

      "Chính là vì ngài cho chính nàng lựa chọn, cho nên nàng mới có thể như thế? Sớm , xuất giá tòng phu, nàng sớm là người của Minh vương gia. Vương gia cái gì liền là cái đó, tại ngài lại cho nàng lựa chọn, đây chẳng phải là... Chẳng phải là bức nàng tìm cái chết sao?"

      "Oa?"

      Lời vừa ra, Bộ Nhu Nhi như là được dẫn dắt, thất thanh khóc kêu lớn hơn nữa: "Nếu muốn nhi thần rời bỏ Vương gia, bằng thần tại liền đâm đầu chết, cũng tốt hơn đến lúc đó bị nghìn người phỉ nhổ, chết lưng còn mang tiếng xấu?"

      xong, đâm đầu đụng về hướng cây cột trước mặt.

      "Minh vương phi, đừng như vậy!"

      Tô Tiểu Tình đương nhiên chạy qua ngăn đón, vào lúc đầu nàng đến gần sát cây cột liền ngăn nàng lại.

      Thái hậu sợ hãi đến ngẩn người. Tuy rằng mình rất muốn để cho nàng rời để cho chất nữ nhà mình ngồi vào vị trí của nàng, nhưng, dù sao bà cũng muốn nha đầu này trả giá bằng sinh mệnh a?

      "Oa?" Mà sau khi bị ngăn lại, nước mắt của Bộ Nhu Nhi càng chảy nhiều, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi Tô Tiểu Tình, "Đừng ngăn cản ta, ngươi tránh ra? Ta muốn chết, để quên hết tất cả !"

      "Minh vương phi, đừng mà! Được được, sao ngươi lại muốn tìm cái chết?" Vội vàng đem nàng kéo chặt, Tô Tiểu Tình kêu to.

      Bộ Nhu Nhi tất nhiên là nghe, tiếp tục kêu to muốn tìm chết. Tô Tiểu Tình bên giọng khuyên giải an ủi.

      Hai người đẩy cái kéo, người khác xem tựa hồ đều dùng hết toàn lực. Nhưng là, chỉ có các nàng biết, kỳ các nàng sớm luyện qua. Như vậy, tuy rằng thoạt nhìn quá , nhưng thực tế, căn bản tốn chút sức lực nào.

      Nhưng mà, nhìn thấy màn này, vẫn đánh sâu vào thần kinh của Thái hậu.  Ý tưởng của bà, lại bắt đầu dao động.

      "Minh vương phi, con..."

      Vừa định khuyên, lại nghe được tiếng hét to truyền đến ——.

      "Tiểu bạch thỏ, nàng làm gì?"

      "Oa?"

      Vừa nghe thanh của Hoàng Phủ Nam Ninh, trong lòng Bộ Nhu Nhi kích động trận, vội vàng rời khỏi Tô Tiểu Tình, hướng bên kia chạy qua, nhào vào trong lòng liền khóc lớn: "Vương gia, thần thiếp muốn rời khỏi ngài? Thần thiếp muốn mà? Cả đời này, thần thiếp ở tại Minh vương phủ, chết cũng muốn chết ở đó? Hu hu..."

      "Sao lại thế này?" Nghe đến mấy cái này, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên chấn động, lập tức ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng quát hỏi.

      Tô Tiểu Tình nhanh chóng hành lễ: "Thỉnh an Minh vương gia."

      Thái hậu cũng nhanh chóng thu thập chút quần áo, tay chân cứng ngắc ngồi trở về.

      Hai người đều trả lời câu hỏi của . Mà trong ngực , Bộ Nhu Nhi tiếp tục khóc than. Mà nội dung khóc than ——

      Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đem nàng lôi dậy: "Cái gì rời ? Ai cho phép nàng rời ?"

      Bộ Nhu Nhi rưng rưng hai tròng mắt."Vương gia, thần thiếp —— "

      " có gì? Ai gia chỉ đùa với nàng mà thôi." E sợ nàng đem tình ra, Thái hậu vội vàng đứng dậy kêu to.

      Hoàng Phủ Nam Ninh nhíu nhíu lông mày."Mẫu hậu, ngài cái gì?"

      "Ai gia , có gì. Ai gia đùa cùng nàng ấy mà thôi, nào biết nàng ấy lại coi như thực, sau đó liền đại náo khóc lớn, hù chết ai gia." mặt cố gượng nở nụ cười, Thái hậu ngượng ngùng .

      " vậy chăng?" , Hoàng Phủ Nam Ninh tin tưởng lời này.

      "Đương nhiên a? Ai gia chưa từng lừa gạt con?" Vội vàng gật đầu, Vương thái Hậu còn chuyển hướng Tô Tiểu Tình, "Tô mỹ nhân vừa rồi đều nghe được, ngươi với ."

      "Minh vương gia, ra Thái hậu cùng Vương phi giỡn. Nhưng, Vương phi tưởng thực, đem lời này nghe thành , nghĩ tới liền khóc náo lên, Thái hậu giải thích như thế nào cũng có tác dụng. May mà ngài tới, bằng , còn biết phải làm như thế nào?" Tô Tiểu Tình nhàng tinh tế . Vừa xong, liền nhận được ánh mắt cảm kích của Thái hậu.

      Nhưng mà, nghe như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn là tin. Liền nhìn Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, mẫu hậu cái gì với nàng?"

      "Mẫu hậu ..."

      "Ai gia chỉ là hỏi nàng ít chuyện nàng cùng Tưởng đại nhân, biết được lúc trước bọn họ sư huynh muội cảm tình vô cùng tốt, liền thuận miệng câu: tại, nếu Tưởng đại nhân trở về cưới nàng, nàng có nguyện ý cùng hay ? Sau đó, nàng cứ như vậy." Thái hậu lại giành .

      "Mẫu hậu, nhi thần hỏi tiểu bạch thỏ, hỏi ngài?" Sắc mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận quát khẽ.

      Vương thái Hậu cũng bị mặt lạnh của làm hoảng sợ, nhưng vẫn là khuôn mặt tươi cười: "Ai gia a! Bằng , con, con hỏi Minh vương phi thử xem?"

      "Nhi thần hỏi." Tức giận , Hoàng Phủ Nam Ninh quay lại đầu, "Tiểu bạch thỏ, nàng ."

      Bộ Nhu Nhi run chút, liền cảm giác được ánh mắt khẩn trương của Thái hậu dừng ở người nàng.

      Liền nháy mắt mấy cái, gật gật đầu: "Dạ, mẫu hậu chính là ."

      Hô?

      Lập tức, nàng nghe được tiếng thở dốc. Là Thái hậu nhàng thở ra.

      Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nhăn lại.

      "Mẫu hậu?" Vừa quay đầu lại, lớn tiếng hét to.

      hề phòng bị, Thái hậu lại sợ tới mức run lên.

      "Ninh nhi, con lại làm gì? phải Vương phi của con ai gia đều sao?"

      " tính sao? êm đẹp, ngài lại đùa với nàng ấy chi vậy, nhàm chán sao? Nếu thực nhàm chán, vậy giúp hoàng huynh sinh đứa , tìm Vương phi của nhi thần những lời này để làm gì? Nàng thích nghe!"

      "Ninh nhi?" Trước mặt những người này bị chính con mình quát lớn, mặt Thái hậu đầy vẻ xấu hổ, "Ai gia vui đùa với nàng ấy vài câu, nơi này lại có người ngoài, sao con lại tức giận như vậy?"

      "Ngừng." Trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt) trả lời, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình, "Từ hôm nay trở , loại chuyện này, đừng lặp lại lần nữa. Bằng , mặc dù ngài là mẫu hậu của nhi thần, nhi thần cũng khách khí."

      Vương thái Hậu nhịn được run lên."Ninh nhi, con..."

      Hoàng Phủ Nam Ninh cũng muốn nghe, liền nắm lấy cổ tay Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, thôi."

      "A? Còn... Mẫu hậu..."

      "Mặc kệ bà ấy!"

      "Nhưng mà..."

      "Im miệng!"

      "... Dạ."

      Thanh chuyện càng lúc càng xa, thân ảnh hai người cũng nhanh chóng biến mất trước mặt các nàng. Lập tức, Thái hậu giống như bóng cao su, lập tức ngồi xuống ghế.

      Tô Tiểu Tình vội vàng lại đỡ: "Thái Hậu, ngài cũng thấy đó. khi như vậy, ngài vẫn là bỏ qua ý nghĩ này ?"

      "Bỏ qua?" Thấp giọng xong, Vương thái Hậu mím chặt đôi môi, trong ánh mắt lên tia do dự.

      Halong-ngoc, Lady87minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :