1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 68 : Vương gia ghen

      Edit: Maria Liêu

      Beta: jenkun


      Thời điểm làm nóng người qua, hai kẻ ngoài kia càng đánh càng hăng. Quyền cước vung lên nhanh như chớp, chiêu thức cũng biến hóa liên tục, đòn tấn công bị phá giải ngay lập tức cú đánh khác thay thế. Bộ Nhu Nhi nhìn mà muốn hoa cả mắt, nhìn ra được nổi chiêu của hai kẻ ngoài kia.

      Xem trộm ở góc an toàn, Bộ Nhu Nhi cực kì thích thú, nàng còn lẩm bẩm mình. “Xem ra võ công hai tên này đều rất giỏi ha.”

      Áo bào bị vứt sang bên, cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh lộ dưới ánh sáng mặt trời, body siêu chuẩn. giống như những Vương tôn quý tộc khác, luôn thích sống cuộc sống sung sướng an nhàn. Cứ nhìn những cú ra đòn dứt khoát đầy uy lực của Hoàng Phủ Nam Ninh biết, từ luyện võ. Chỉ tiếc đối phương là Tưởng Quân Bân, nên tất nhiên so với chuyên nghiệp hơn nhiều. Hai người này giao đấu với nhau hơn mười chiêu, tại Hoàng Phủ Nam Ninh dang ở thế hạ phong.

      cam lòng chịu thua kém đối phương, Hoàng Phủ Nam Ninh dần mất bình tĩnh, những cú đánh ra càng dùng sức nhiều hơn.

      Đối phương như vậy cũng khiến Tưởng Quân Bân gặp ít khó khăn, khá vất vả trong việc phòng thủ và tìm kiếm sơ hở của đối phương.

      Sau hồi, Tưởng Quân Bân cũng phát ra điểm yếu của đối thủ.

      thích thú theo dõi trận đánh, cùng lúc, Bộ Nhu Nhi cũng phát ra điều mà Tưởng Quân Bân mới thấy, nàng vội vàng kêu lớn: “Vương gia, cẩn thận bên phải!”

      Hai đại nam nhân giao đấu nhất thời đều sửng sốt.

      Kinh ngạc qua , Hoàng Phủ Nam Ninh xoay thân mình, nhanh chóng che lại sơ hở của mình.

      Phía bên này, Tưởng Quân Bân vẫn còn tròn mắt nhìn về hướng Bộ Nhu Nhi, biểu tình như thể tin nổi.

      “Nhu Nhi, muội…” Sư muội bán đứng

      được nhìn! cho phép ngươi nhìn Vương phi của Bổn vương!” Tranh thủ cơ hội, Hoàng Phủ Nam Ninh tung cước đá vào chân đối thủ, rồi kế tiếp tung ngay đấm vào bụng .

      “A..”

      Tay ôm lấy vùng bụng bị đánh trúng, nhanh chóng thối lui về sau vài bước, Tưởng Quân Bân dựa lưng vào cây cột gần đó để trụ vững thân mình.

      “Vương gia!” Nhanh chân chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh, Bộ Nhu nhi kêu lên đầy lo lắng; “Người sao chứ?”

      “Bổn vương sao.” Dù là may mắn, nhưng thắng vẫn là thắng, tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh tốt lên ít. Tay kéo Bộ Nhu Nhi lại gần mình, dắt nàng tiến đến trước mắt Tưởng Quân Bân. Nhìn vẻ mặt cực kì đau khổ của Tưởng Quân Bân, đắc ý cười. “Còn muốn đánh nữa ?”

      Chau mày lại, đôi mắt buồn sâu thẳm của Tưởng Quân Bân nhìn Bộ Nhu Nhi, đâu lòng hỏi nàng. “ Sư muội, vì sao?” Vì sao sư muội lại giúp Hoàng Phủ Nam Ninh, làm thất thần, giúp tên đó thắng.

      Bộ Nhu Nhi nhìn , khẳng định. “Ta là người của Vương gia. Sinh là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng. Sư huynh, xin huynh hãy quên ta .”

      Ọe….

      ra mấy lời này xong, Bộ Nhu Nhi rất muốn nôn luôn tại chỗ. Nàng hiểu nổi, mấy bà diễn viên phim sao có thể ra mấy cái lời sến đến chết người này dễ dàng thế cơ chứ.

      Nghe sư muội nhà mình vậy, thân hình nhất thời run rẩy, thiếu chút nữa Tưởng Quân Bân té ngã luôn.

      khuôn mặt của Hoàng Phủ Nam Ninh dạt dào đắc ý. Kéo Bộ Nhu Nhi lại gần mình hơn, tay quàng qua vai nàng. “Thế  nào, nghe chưa? Nàng quyết định cả đời này theo Bổn vương, Ngươi có còn gì muốn nữa ?”

      “Ta…”Môi mím chặt, ánh mắt Tưởng Quân Bân trở nên ảm đạm.

      “Nhu Nhi…” Ánh mắt thương nhìn Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân dịu dàng hỏi nàng. “Muội còn nhớ lúc trước chúng ta thề hứa những gì ?”

      A… Bộ Nhu Nhi chớp chớp mắt. Nàng mới xuyên đến đây, mấy chuyện lúc trước của thân thể này nàng đều . Nàng cúi đầu, giọng : “Sư huynh, mọi chuyện đều trôi qua rồi, giờ nhắc lại cũng còn ý nghĩa gì nữa. Muội gả cho Vương gia rồi, giờ chàng đối xử với muội cũng rất tốt. Xin huynh hãy .”

      Bộ Nhu Nhi miệng đuổi, lòng cầu khấn. Nàng mang nhiệm vụ rất lớn nha, nên làm ơn mà đại ca. Mọi chuyện nàng mất công chuẩn bị chỉ vừa mới có chút chuyển biến tốt. dại ca đừng có mà tới gây chứ. Đại ca muốn chuyện đương với tiểu muội đây… thành vẫn đề. Nhưng chịu khó đợi tiểu muội đây giải quyết xong viêc , giờ thực muội đây có tâm trí để cùng đại ca chơi cái trò chơi ái tình này đâu.

      “Nhu Nhi à…” Thân thể Tưởng Quân Bân run rẩy, đứng còn vững vàng nữa. Đôi mắt vẫn nhìn nàng quyến luyến muốn ròi.

      Nghe hai người đối đáp, Hoàng Phủ Nam Ninh lại lần nữa muốn bốc hỏa.

      “Người đâu! Tới đây!” quát lớn.

      “Thưa Vương gia..” Bốn năm gã sai vặt theo lời hiệu triệu của Hoàng Phủ Nam Ninh vừa chạy vừa ngã nhanh chóng trình diện trước mặt .

      “Lôi tên này ra ném ra khỏi phủ cho ta! bao giờ được cho bước vào Vương phủ này nữa!”

      “Vâng, thưa Vương gia.”

      Mấy gã sai vặt tuân lệnh. Hai tay bọn họ mới chỉ chạm tới vạt áo Tưởng Quân Bân bị đá bật ra.

      “Chỉ bằng mấy kẻ này mà cũng muốn bắt ta sao?” Lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, Tưởng Quân Bân khẽ quát.

      Sắc mặt tối đen, Hoàng Phủ Nam Ninh quát: “Tưởng Quân Bân! Ngươi còn dám làm càn trước mặt Bổn vương sao! Mặc kệ ngươi là Đại tướng Biên quân gì gì đó, ngươi có tin Bổn vương đưa ngươi Tây thiên gặp Phật tổ hay ?”

      “Bản lĩnh của Vương gia thuộc hạ đương nhiên là biết.” Khóe miệng kéo ra mộ nụ cười khổ, đôi mắt Tưởng Quân Bân vẫn lưu luyến nhìn Bộ Nhu Nhi. “Nhưng, vì sư muội…”

      được nhìn nàng nữa!” Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận gầm lên, tay kéo Bộ Nhu Nhi giấu ra sau lưng mình.

      “Vương gia.” kéo kéo ống tay áo , Bộ Nhu Nhi giọng, cận thận đề nghị. “ Ngài cho thiếp mấy câu với sư huynh nhé?”

      được!” Hoàng Phủ Nam Ninh hung ác cự tuyệt. “Người đâu, gọi toàn bộ Hộ viện của Vương phủ tới đây. Dù có phải khiêng, cũng phải ném tên này ra ngoài Vương phủ cho ta!”

      cần phải làm vậy.” Giơ tay chặn lại mệnh lệnh ấy, Tưởng Quân Bân cao giọng : “ phiền Vương gia phải mất công, thuộc hạ tự mình rời .”

      “Thế cút!”

      Dịu dàng nhìn Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân với giọng quyết tâm. “Sư muội, huynh biết những lời muội vừa đều phải do muội tâm muốn ra. Muội yên tâm, sư huynh buông tay, huynh nhất định mang muội rời khỏi nơi này, cùng nhau cao chạy xa bay.”
      hanh dau, Halong-ngoc, Lady874 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      “Tất cả cút hết ra ngoài cho Bổn vương!”

      Vừa vào trong phòng, đôi mắt tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh quét lượt. cáu kỉnh đuổi tất cả hạ nhân ra khỏi phòng, rồi vung chân đá cho cánh cửa đóng sập lại, xong mới buông tay nàng ra.

      “Tiểu bạch thỏ.” thanh hơi khàn khàn gọi Bộ Nhu Nhi, làm tâm nàng sợ hãi muốn nhảy dựng lên. Trong đầu nàng ngừng tự hỏi, rốt cuộc là tên này bị làm sao vậy, bị người ta chọc cho điên luôn rồi à. Mà cho dù có như thế cũng đâu đến mức này chứ, phải tên này chỉ thích nam nhân thôi sao… Bây giờ tại sao lại…

      Mới thất thần có chút, bả vai Bộ Nhu Nhi bị hai tay Hoàng Phủ Nam Ninh chế trụ, dùng sức ép nàng dựa sắt vào cửa phòng.

      Đôi mày nhíu lại, Bộ Nhu Nhi lộ vẻ đau đớn, khẽ kêu lên. “Vương gia, vai thiếp… đau!”

      Hoàng phủ Nam Ninh coi như nghe thấy gì, lại tăng thêm lực, ép nàng sát hơn, giọng khàn khàn khẽ gọi. “ Tiểu bạch thỏ.”

      “Vương gia, thiếp đây.” Tròn mắt khó hiểu nhìn , thanh phát ra từ đôi môi Bộ Nhu Nhi xíu.

      “Ngươi… đúng là lợi hại!” Đột ngột bật cười, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên u.

      Nhìn biểu của , tâm Bộ Nhu Nhi sợ muốn nẩy tưng tưng. “Vương gia… thiếp thân cái gì cũng chưa làm nha.”

      “Chưa làm?” Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh. “Nếu cái gì cũng chưa làm, vậy vì sao tên họ Tưởng kia lại tìm đến tận cửa? Còn luôn miệng muốn dẫn ngươi ?”

      “Thiếp thân biết.” Nàng lắc đầu.

      Hoàng Phủ Nam Ninh tin. “Ngươi nghĩ Bổn vương là kẻ ngốc sao? Nếu ngươi và trước đây có ước định, sao lại dám liều lĩnh xông đến đây? Còn lớn gan cùng Bổn vương đánh nhau?” tới đây, nét mặt càng thêm u ám hơn. “ mau, ngươi hứa gì với ?”

      có mà!” biết thương hoa tiếc ngọc là gì, bóp bả vai Bộ Nhu Nhi tý muốn nát luôn.

      Bộ Nhu Nhi đau muốn phát khóc. Nàng cuống cuồng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình cảnh éo le này. “Thực ra… thực ra, lúc trước khi còn sống ở Bộ phủ, ngoại trừ cha thiếp, chỉ có sư huynh là đối xử tốt với thiếp. Vì cha thường bận việc phải ra ngoài, nên mỗi lần thiếp bị Đại nương cùng các tỷ muội bắt nạt sư huynh đều đến an ủi thiếp, còn ra ngoài mua rất nhiều dồ ăn ngon dỗ cho thiếp vui. Nếu có huynh ấy, chắc thiếp bị mấy vị tỷ tỷ hành hạ đến chết khiếp. Ngày đó, khi biết sư huynh phải đến Biên quan, thiếp rất thương tâm, khóc rất nhiều. Sư huynh thấy vậy cũng rất đau lòng. Sau đó, huynh ấy hứa với thiếp, bảo thiếp chờ huynh ấy vài năm, sau khi gây dựng được tốt nghiệp, huynh ấy quay trở về đón thiếp, rồi quan tâm chăm sóc thiếp tốt, để cho ai có thể bắt nạt thiếp được nữa.”

      Click quảng cáo nào ^^
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Halong-ngoc, Lady87, Fuu3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 68: Vương gia ghen

      Edit: Maria Liêu

      Beta: jenkun


      Thế này có khác gì hai người đó tự đính ước vào nhau đâu cơ chứ. Nghe nàng xong, như bị đổ thêm dầu vào lửa, cơn tức của Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng bạo phát mạnh.

      “Tiểu bạch thỏ.” Hoàng Phủ Nam Ninh dồn hết hơi mà rống to, đôi tay lại càng tăng thêm lực, ép chặt bờ vai nàng.

      “Ngươi… Ngươi là… Tại sao lúc trước Bổn vương lại có thể coi trọng ngươi chứ?”

      “Vương gia, đau.” Lần này là Bộ Nhu Nhi đau dến chảy cả nước mắt, nàng lí nhí với . “Nếu như… Nếu như Vương gia tức giận như thế, vậy người đưa thiếp thân về Bộ phủ . Cùng lắm, thiếp làm Vương phi nữa.”

      “Ngươi đừng có mơ.” Như phản xạ có diều kiện, Hoàng Phủ Nam Nịnh lập tức cự tuyệt lời đề nghị của nàng.

      Tốt, phép khích tướng có hiệu quả. Bộ Nhu Nhi thở sâu, duy trì khuôn mặt dàn dụa nước mắt. “Vậy, Vương gia muốn làm gì bây giờ?” Đôi mắt mông lung ngập tràn nước mắt nhìn , nàng thấp giọng nức nở . “Lúc trước ở Bộ phủ, sư huynh là người duy nhất còn lại thương thiếp. Lúc ấy, trừ sư huynh ra, thiếp còn ai khác để dựa vào. Khi huynh ấy đưa ra đề nghị muôn chăm sóc thiếp, thiếp đương nhiên rất vui sướng nên rất tự nhiên đáp ứng. Nhưng lời lúc dó chỉ là của tiểu nhi nữ thuận miệng ra đâu có ý nghĩa gì mấy. Hơn nữa, sư huynh Biên quan nhiều năm, thiếp cũng chỉ biết được chút ít tin từ cha, chỉ biết huynh ấy lập được nhiều chiến công, huynh ấy cũng chưa từng về thăm thiếp. Đại nương cùng các tỷ tỷ thường đem chuyện này ra cười nhạo thiếp, họ còn nhất định là cưới thê tử tại Biên quan rồi. Vậy nên, thiếp cũng sớm chặt đứt ý niệm với sư huynh từ lâu rồi. Với lại, hôn của thiếp và Vương gia cũng phải do hai bên tự nguyện. Người cũng là bất đắc dĩ mới cưới thiếp, còn thiếp lại cần chỗ dựa, nên mới cam tâm tình nguyện theo người. Nếu theo người  cả tâm hồn và thể xác của thiếp đều thuộc về người, đời này thay dổi. Sư huynh nay trở về nhưng thiếp cũng sớm cự tuyệt tâm ý của huynh ấy, cũng với huynh ấy như vậy rồi. Thiếp muốn trong lòng Vương gia có thể hiểu điều ấy. Nếu người vẫn thể chấp nhận được chuyện này, xin người hãy giải thoát cho thiếp thân để phải tự hành hạ chính bản thân mình nữa!”

      Nước mắt giống như là hai dòng suối , theo khóe mắt của Bộ Nhu Nhi uốn lượn rơi xuống, ánh mặt trời sáng lạn xuyên thấu qua khuôn cửa sổ chiếu đên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng . Đôi mắt nàng như sương mù đầy hơi nước, viền mắt hơi sưng đỏ vừa đáng thương lại cũng rất đáng . Cái mũi tinh xảo của nàng nhàng hấp háy cũng mơ hồ lộ ra chút ửng dỏ, làm tâm người ta bất giác muốn nhói đau. Nhưng mà tác động đến lòng người nhất vẫn là hai cánh môi hoa hồng, bởi vì nức nở, đôi cánh môi xinh đẹp của nàng hé mở, hướng đến gần . Trong cánh môi hơi hé ra đó, mờ hồ nộ ra những hàm răng trắng noãn, khiến càng nhìn càng cảm thấy đáng hơn.

      loại xúc động khó lên lời bỗng xuất trong tâm trí Hoàng Phủ Nam Ninh, muốn cắn mạnh xuống đôi cánh môi xinh đẹp đầy hấp dẫn kia.

      Nghĩ là làm.

      Giải thoát cho đôi vai Bộ Nhu Nhi, tay Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng, tay còn lại dùng sức ép cơ thể nàng sát vào cánh cửa.

      “Vương gia?” Sửng sốt, nàng khẽ hô.

      Dường như thể nghe thấy tiếng hô của nàng, Hoàng phủ Nam Ninh cúi người, đôi môi dùng sức ép sát vào đôi cánh môi của nàng.

      “Vương… Ưm… A…”

      Đau đớn bật kêu lên, khuôn mặt xinh của Bộ Nhu Nhi trở nên nhăn nhó.

      Tên đáng ghét này. Rốt cuộc muốn làm gì thế biết. Bỗng dưng hung hăng đụng vào răng nàng đau muốn chết, còn chưa kịp phản ứng, lại đột ngột dùng sức cắn mạnh môi nàng nữa.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hoàn toàn tiết chế lực đạo đôi môi mình, cắn môi nàng lâu mới chịu buông tha. Hành động này của làm nàng đau muốn chết.

      Cắn chặt đôi cánh môi Bộ Nhu Nhi hồi, phẫn nộ bao phủ trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên tan thành mây khói. Khóe miệng cong lên thỏa mãn, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nha đầu trước mặt, sắc mặt được ánh sáng mặt trời chiếu vào càng thêm tỏa sáng.

      “Tiểu bạch thỏ.” Nâng cằm nàng lên kéo sát hơn về phía mình, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng gọi nàng.

      Bộ Nhu Nhi run run. “Vương gia?”

      Van , đừng làm thế nữa. Lòng nàng thầm than, đôi môi nàng đau quá rồi, chắc chắn bị tên đó cắn nát.

      Liếm liếm môi nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh phát ra khóe miệng Bộ Nhu Nhi có vết máu.

      “Đột nhiên ta phát ra, ngươi có hương vị rất tuyệt.” Hơi cúi đầu xuống nhìn nàng cười cười, tay xoa xoa má nàng.

      Lại muốn làm gì nữa đậy. Bộ Nhu Nhi đau khổ nghĩ.

      Chống lại nụ cười của , trận sợ hãi nhanh chóng ập vào trong lòng Bộ Nhu Nhi.

      “Vương gia… ngài… ngài đưa thiếp về Bộ phủ sao?” Nàng cố gắng hướng sang chuyện khác.

      “Vì sao ta lại phải làm thế, ngươi là Vương phi của ta, đời này kíếp này đều là của ta.” Khuôn mặt trầm xuống, khẽ quát.

      A… nhàng thở ra, điều này tốt với Bộ Nhu Nhi, kế hoạch của nàng mới chỉ vừa bắt đầu, nàng muốn chưa gì bị người ta phá hư.

      “Ưm?”

      Cảm giác phía cằm của mình đột nhiên nóng lên, nhịn được mà kêu ra tiếng, Bộ Nhu nhi thu lại tâm trí, giật mình phát ra…  Hoàng Phủ Nam Ninh… liếm cằm của nàng!!!

      Mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn , Bộ Nhu Nhi hoàn toàn bị làm cho chấn kinh.

      Nhìn biểu của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh phì tiếng, cười rất vui vẻ.

      “Tiểu bạch thỏ, hương vị của ngươi thực rất tuyệt.” giọng khàn khàn , Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng lên, vươn đầu lưỡi liếm bờ môi nàng.

      Bộ Nhu Nhi sợ hãi co rúm người lại, đôi tay vô lực cố gắng đẩy ra xa. “Vương gia, cần.”

      Tên khốn này, dừng lại . Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ chứ, nàng là Bộ Nhu Nhi, phải là Lí Như Phong a a…

      Tóm lấy đôi tay yên phận của nàng, dùng sức ép chặt nó lên cánh cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt đầu dùng lưỡi, liếm lên khuôn mặt nàng cách say mê, lần, lại thêm lần nữa, lặp lặp lại nhiều lần nhưng vẫn chưa làm thỏa mãn…

      Trong cơn shock này, Bộ Nhu Nhi đột nhiên phát ra, Hoàng Phủ Nam Ninh… … là tên biến thái… liếm nước mắt của nàng. TT^TT

      Từ dưới cằm của Bộ Nhu Nhi chậm rãi hướng lên , liếm đến khóe mắt của nàng, liếm hết bên phải, Hoàng Phủ Nam Ninh trằn trọc chuyển sang bên trái, liếm nuốt sạch nước mắt vương mặt nàng.

      Bộ Nhu Nhi đờ người ra, là sợ đến đờ người ra, nếu nàng sớm biết có cái loại ham muốn này, nàng sớm lau sạch nước mắt, để chúng còn lưu lại trước mặt . Bây giờ nàng biết, nàng phạm sai lầm rồi, sai lầm rất lớn rồi.

      Liếm sạch nước mắt vương mặt Bộ Nhu Nhi xong, Hoàng Phủ Nam Ninh mới chịu rời miệng khỏi khuôn mặt nàng. nhìn nàng, chép chép miệng, cười nhàn nhạt. “Tiểu Bạch thở, hương vị của nàng rất tuyệt, tại sao đến hôm nay Bổn vương mới phát ra nhỉ? Nếu sớm biết thế này, Bổn vương bỏ phí nước mắt của nàng trước đây.”

      Trời ạ!

      Tên điên! Tên biến thái! Cách thưởng thức của tên này thực quá khác với người bình thường!

      Khóe miệng co giật điên cuồng, Bộ Nhu Nhi nhìn muốn á khẩu.

      Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác đến phát ngốc của Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh cười cười, vươn tay xoa xoa hai má nàng. vừa nhìn nàng vừa liếm liếm môi đầy vẻ chưa thỏa mãn. “Tiểu bạch thỏ, khóc thêm chút nữa xem nào?”

      Bộ Nhu Nhi ngây ngốc nhìn .

      Nôn nóng, Hoàng Phủ Nam Ninh hơi dùng sức nhéo mặt nàng. “Khóc nhanh chút ! Bổn vương dùng còn chưa có đủ!”

      Điên à! muốn biến thái nhưng tôi có muốn biến thái cùng đâu!

      Hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Bộ Nhu Nhi lí nhí . “Thiếp thân khóc được.”

      sao?” tin lời nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại tăng thêm lực nhéo mạnh vào má nàng.

      “Vương gia, đau!” Nhíu mày, nàng tóm lấy cổ tay Hoàng Phủ Nam Ninh ngăn lại động tác của .

      “Nếu đau, sao ngươi khóc?” Nhíu mày, Hoàng Phủ Nam Ninh rầu rĩ thấp giọng hỏi.

      Bộ Nhu Nhi khó chịu thầm trong lòng, khóc để cho liếm tiếp chắc, tôi đâu có ngu.

      nàng ngẩng cao đầu nhìn , trưng ra vẻ mặt rất đáng thương nhìn . “Thiếp biết. Thiếp khóc được nữa.”

      “Haizz, quên .” Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài hơi rồi buông hai má nàng ra. để ý thấy hai má trắng noãn mềm mại của nàng bị nhéo để lại hai dấu ấn màu hồng hồng, khiến tâm bỗng dưng nổi lên chút tức giận.

      Lại nhàng xoa xoa hai má nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh dịu dàng hỏi.” Còn đau ?”

      đau, đột nhiên lại bí dùng sức xoa xoa như vậy, lại làm cho Bộ Nhu Nhi thấy đau. Chằm chằm nhìn , đầu óc nàng muốn giãn nở to ra.

      đau.” Đành lắc đầu, trong lòng nành chỉ mong ôn thần này nhanh nhanh dừng ngay cái hành động chà đạp hai cái má đáng thương của nàng.

      đau là tốt rồi.” Cám ơn trời, rốt cuộc cũng lui ra sau hai bước, buông tha cho hai cái má của nàng.
      lhngan0401, Fuu, Maria Phạm3 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 68: Vương gia ghen

      Edit: Maria Liêu

      Beta: jenkun


      Bộ Nhu Nhi lòng đầy hy vọng nghĩ. Xùy xùy, mau , tránh xa bản nương nàng ra..

      Xui cái, Hoàng Phủ Nam Ninh lui ra sau hai bước xong đứng yên tại chỗ, đôi mắt liên tục dao động người Bộ Nhu Nhi.

      “Tiểu bạch thỏ.”

      A a a…Lại còn gọi nữa… trong lòng nàng thực muốn nổi bão.

      “Dạ, Vương gia?”  Trong lòng vậy nhưng mặt ngoài, Bộ Nhu Nhi vẫn duy trì rất tốt bộ dạng dịu dàng nhu nhược của nàng trước mặt Hoàng phủ Nam Ninh.

      “Làm sao bây giờ? Bỗng dưng Bổn vương phát bộ dạng đáng thương của ngươi làm Bổn vương rất muốn bắt nạt.” Cánh tay dài duỗi ra, nắm chặt lấy cằm của nàng nâng lên, Hoàng Phủ Nam Ninh hạ giọng thầm .

      Bộ Nhu Nhi rít gào trong lòng. Bắt nạt được cứ bắt nạt ! Đợi sau này, bổn nương lấy lại cả gốc lẫn lãi.

      Trong lòng oán hận nhưng dám thể ra, nàng đành chớp chớp đôi mắt đầy thắc mắc, hỏi . “Vương gia, vì sao?”

      vì sao cả, chỉ là muốn bắt nạt thôi.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, khóe môi câu lên nụ cười mỉm, nhịn được lại bắt đầu xoa xoa hai má nàng. “Ai bảo bộ dạng của ngươi khiến người ta rất muốn bắt nạt như thế cơ chứ.”

      được lời nào, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể trợn to mắt mà chằm chằm nhìn .

      Ánh mắt ai oán của nàng khiến vui vẻ cười to.

      “Tiểu bạch thỏ! Ngươi đúng là tiểu bạch thỏ!” vui vẻ cười, đột nhiên lại giận tái mặt. “Còn nhớ lúc nãy ngươi vừa ?”

      Bộ Nhu nhi chớp mắt. “Gì ạ?”

      “Ngưoi muốn là người của Bổn vương, từ nay về sau phải yên phận ơ trong này, được phép chạy ra ngoài, càng được phép gặp gỡ nam nhân khác, biết !” trầm giọng quắt, vẻ mặt đột ngột trở nên lạnh lùng.

      Hai vai run run, Bộ Nhu Nhi lí nhí đáp “Thiếp thân biết.”

      “Ngoan lắm.” Cười vừa lòng, vỗ vỗ má nàng. “Tiểu bạch thỏ, nhớ kỹ đó, nếu Bổn vương bỏ qua cho ngươi.”

      “Thiếp thân nhớ kỹ,” Vội cúi đầu, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn đáp lời.

      Nàng khẳng định mình nhớ kỹ, nàng nhớ kỹ những hành động với lời làm với nàng ngày hôm nay, từng câu từng chữ quyết bỏ sót.

      “Tốt.” Vừa lòng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nâng cằm nàng lên, khóe miệng cong cong nhìn Bộ Nhu Nhi, khiến trong lòng nàng đột ngột xuất trận run mãnh liệt.

      “Vương gia… A?”

      Còn chưa kịp biết nam nhân này muốn làm gì, thấy khuôn mặt của đột nhiên phóng to lên trước mắt nàng, sau đó, môi dưới của nàng bắt đầu truyền đến trận đau.

      “Tốt lắm. dưới đều có ấn ký của Bổn vương, ngươi là của Bổn vương, người nào được phép đụng đến.” Liếm liếm môi, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý dạt dào với nàng.

      Bộ Nhu Nhi bị chọc cho tức đến phát điên. Nam nhân chết tiệt này nghĩ làm như vậy là có thể trói buộc được nàng sao, thực cũng quá giỏi rồi.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      lúc này, cửa phòng dột nhiên truyền đến ba tiếng gõ cửa.

      “Ai?” Mặt trầm xuống đột ngột, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu quát hỏi.

      “Thưa Vương gia, là Lí tướng gia.”

      “Như Phong đến đây sao?” Khuôn mặt liền sáng ngời, Hoàng Phủ Nam Ninh chạy nhanh ra khỏi phòng. “Ở đâu? Mau dẫn Bổn Vương đến!”

      “Dạ, ở tại Đại sảnh.”

      “Dẫn đường .”

      Vội vàng bảo hạ nhân dẫn lối, nhanh chóng rời mất hút, bỏ lại Bộ Nhu Nhi vừa bị chà đạp mình ở lại trong phòng.

      “Xú nam nhân!”

      Trơ mắt nhìn thân ảnh của biến mất trước mắt, Bộ Nhu Nhi cắn chặt hàm răng, nghiến răng nghiến lợi .

      “Vương phi.” Cũng lúc này, Tú nhi nhanh chóng quay lại chỗ nàng, lo lắng hỏi. “Người sao chứ?”

      sao.” Bộ Nhu Nhi giọng đáp. “Nhanh lấy chậu nước đến đây, ta muốn rửa mặt” Tên nam nhân này ngang nhiên để lại mấy cái ấn kí rất ràng người nàng, cho nên nàng rất khẩn cấp muốn rửa sạch, xóa sạch nó.

      “Dạ.. dạ…” Bị sắc mặt tại của Bộ Nhi Nhi dọa cho sợ, Tú nhi vội vàng xoay người chạy .

      Aizzz. Vô lực lui về phía sau vài bước, Bộ Nhu Nhi đặt mông ngồi lên ghế, cắn răng uất hận rủa. “Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi chờ đó cho ta!”

      Dám kiêng nể bắt nạt nàng, nàng quyết bỏ qua cho
      Halong-ngoc, Thanh Nhã, Lady874 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun
       

      Vài ngày sau, bên trong Tẩm cung của Tô mỹ nhân.

      Bộ Nhu Nhi đem tình từ đầu đến cuối kể lại.

      “Ha ha ha! Ha ha ha!”

      Tô Tiểu Tình cất tiếng cười to, ôm bụng ngửa tới ngửa lui.

      Bộ Nhu Nhi lạnh lùng liếc mắt cái: “Vui lắm hay sao mà cười?!”

      Tô Tiểu Tình vội vàng ngậm miệng: “ vui.”

      “Aizzzz…” Bộ Nhu Nhi thở dài, chán nản nằm ngửa giường. “Bà nghĩ tên kia có phải là bị điên rồi ? Tự nhiên đối với tôi… với tôi lại làm ra cái loại hành động như thế.”

      có bị điên hay tôi biết. Nhưng tôi biết điều, bạn hiền à, biểu vừa rồi của bà, rất giống Tiểu oán phụ nha~” Nằm song song, Tô Tiểu Tình quay đầu sang nhìn nàng, cười hì hì.

      Bộ Nhu Nhi giận tái mặt. “Bà cái quái gì thế!!”

      “Tôi mà.” Tô Tiểu Tình trợn to mắt nhìn nàng với vẻ mặt thành . “Vừa rồi bộ dáng của bà cực giống dáng vẻ của vợ có điều rất bất mãn với ông chồng nhà mình nha~.”

      “Thử lặp lại lần nữa xem nào?” Ánh mắt lạnh lùng, Bộ Nhu Nhi .

      “Tôi thấy, bà ___ a”

      Vốn định tiếp tục trêu trọc Bộ Nhu Nhi, nhưng lời còn chưa xong, Bộ Nhu Nhi nhịn nổi, ra tay xử lý nàng, hai tay vươn tới thắt lưng nàng di chuyển loạn xạ.

      “A a a… Cứu với a~! Buồn quá, bạn hiền, tôi sai rồi… Ha ha, tôi biết tôi sai rồi! Buồn quá, ha ha, cứu với!!”

      Tô Tiểu Tình kêu to, lăn qua lăn lại giường, cố gắng tránh thoát bộ vuốt của bạn. Vẫn biết, mỗi lần nàng làm bạn mình khó chịu là y như rằng đó dùng vuốt xử đẹp mình, nhưng mà…

      Bộ Nhu Nhi ngừng vung vẩy đôi tay, di chuyển loạn cào cào người bạn, khiến nàng cười đến chảy nước mắt.

      “Nương nương! Nương nương!”

      Đúng lúc này, tiểu cung nữ bất ngờ chạy vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt mình, tiểu cung nữ hoảng sợ, quên luôn việc mở miệng bẩm báo.

      Nghe thấy tiếng động, Bộ Nhu Nhi lập tức thu tay lại, Tô Tiểu Tình cũng vội vàng điều chỉnh lại trang phục người, ngồi ngay ngắn lại rồi hỏi: “Chuyện gì?”

      “Bẩm nương nương, Thái hậu đến đây.”

      A!

      Hai nàng quay qua nhau trao đổi ánh mắt chút.

      “Mau mời.” Tô Tiểu Tình . Nàng bật dậy như lò so rồi rời khỏi giường, Bộ Nhu Nhi bên cạnh cũng nhanh chóng đứng dậy. “Bạn hiền, nhanh lên, chỉnh sửa tý chút rồi ra ngoài gặp khách.”

      “OK.” Tâm tình đỡ hơn chút, vội vàng đáp lời, Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng sửa soạn lại trang phục người mình.

      Vài phút sau, hai người thoạt nhìn tương đối gọn gàng, bắt đầu từ trong điện ra ngoài, đúng ngay lúc ấy gặp Vương Thái hậu bước vào cửa.

      “Tham kiến Thái hậu.”

      “Thỉnh an mẫu hậu.”

      Hai người vội cúi đầu hành lễ.

      “Đứng lên .” Vương Thái hậu được cung nữ đỡ đến ghế chủ vị.

      “Tạ ơn mẫu hậu.” Nhanh chóng đứng dậy, hai người cung kính đứng ở bên.

      “Đều ngồi xuống .”

      Hai người răm rắp làm theo.

      “Minh Vương phi”

      tiếng gọi trầm thấp đột ngột vang lên, Bộ Nhu Nhi vội ngẩng đầu. “Dạ, Thái hậu.”

      “Ha ha, trước mắt ai gia cần phải giữ lễ tiết như thế.”

      Bất ngờ lên trước mắt nàng là khuôn mặt tươi cười của Vương Thái hậu.

      Bộ Nhu Nhi lại vội vã cúi đầu.

      “Dạ, nhi thần biết.”

      “Aizz…” nàng cần phải giữ lễ tiết, nàng lại làm như vậy. thở dài, Vương Thái Hậu nhàng hỏi: “Dạo này sống ở Vương phủ thế nào? Con quen chưa?”

      Như thế nào mà… Sao lại bỗng nhiên chuyện gần gũi vậy?

      Ý nghĩ vừa mới xẹt qua, trong lòng Bộ Nhu Nhi lập tức mừng như điên, nàng gật đầu, cất giọng trả lời: “Tốt lắm ạ, đa tạ Thái Hậu quan tâm.”

      “Vậy là tốt rồi.” Vương Thái Hậu gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Quy củ học đến đâu rồi? Con ở chung với Tô mỹ nhân có tốt ?”

      Tốt! Tốt vô cùng nha! Các nàng kiếp trước thân với nhau như hai nhóc sinh đôi vậy, ngay cả ăn ngủ cũng có nhau nha!

      Trong lòng cảm thán xong, Tô Tiểu Tình ngẩng luôn đầu lên, : “Hồi Thái Hậu, Minh Vương phi dịu dàng lương thiện, đoan trang hiền thục, nô tì ở chung với nàng cảm giác rất tốt. Từ lúc bắt đầu học quy củ đến nay, nàng đều rất chịu khó, gần như những điều nô tì biết nàng đều học được”

      sao?” Nghe vậy, lông mày Vương Thái Hậu dựng lên, biểu tình mặt bà đầy vẻ kinh ngạc.

      Tô Tiểu Tình gật đầu xác nhận. “ ạ.”

      “Tô mỹ nhân khích lệ rồi, nhi thần thực mới học chưa được năm phần của nàng, nhi thần còn phải học nhiều ạ.” Vội ngẩng đầu, Bộ Nhu Nhi khiêm tốn .

      Hai người các nàng tuy lời khác nhau nhưng những lời đó đều mang ý khen ngợi đối phương, ngữ khí còn rất chân thành, có thể thấy được tình cảm rất tốt của cả hai trong mỗi lời . Ngoài ra, Vương Thái Hậu còn nhận thấy lời , hành động của Bộ Nhu Nhi đều rất quy củ, nên đương nhiên là bà càng thêm tin tưởng lời của Tô Tiểu Tình. Tâm trạng bà tại rất vui vẻ.

      “Nếu vậy, hôm nay cả hai hãy nghỉ ngơi ngày . Minh Vương phi, Tô mỹ nhân, hai ngươi cùng ai gia dạo Ngự hoa viên chút .”

      Oh~

      Nghe bà vậy, trong lòng Bộ Nhu Nhi thực rất vui. Nàng vẫn còn muốn ở riêng với Tô Tiểu Tình, hơn nữa, giờ nàng rất thiếu thời gian, còn rất nhiều việc nàng chưa kịp làm nữa.

      Nhưng, dù trong lòng nghĩ vậy, mặt ngoài nàng vẫn cố mà cười hưởng ứng. “Vâng.”

      Hai người các nàng cùng nhau đứng dậy, theo phía sau Vương Thái Hậu ra ngoài.

      Aizzz~~ Đúng là ngày tốt, tý về lại được ngâm chân nước nóng rồi…

      40 Facebook likes hoặc 400 clicks quảng cáo  ta post chap tiếp theo!!!! Ko xài ngôi sao nữa nhé; cái này dễ quá ^^

       Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      Halong-ngoc, Lady87, Fuu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :