1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 65 : Từng bước đẩy mạnh

      Edit: Hương Nguyễn.

      Beta: jenkun


      Nhìn tình huống trước mắt, Bộ Nhu Nhi biết mình nên chủ động tiến công. Nàng nhàng túm lấy ống tay áo của Hoàng Phủ Nam Ninh mà lắc lắc, rồi giọng gọi:

      “Vương gia”

      Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại nhìn nàng: “Sao?”

      “Vương gia à, trừng phạt như vậy, có vẻ quá nặng. Tuyết Y biểu muội thân là con , bị đánh như vậy, e là muội muội chịu nổi.” Ngẩng đầu lên đối diện với mặt lạnh của Hoàng Phủ Nam Ninh, Bộ Nhu Nhi giọng .

      Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống: “Nàng ta xứng đáng bị như vậy!”

      “Nhưng mà 50 đại bản…”

      “Tiểu bạch thỏ, câm miệng!” Lạnh lùng trừng mắt với Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh to tiếng quát: “Nàng quên hôm nay muội ấy đối xử với nàng như thế nào sao? Còn cả lần trước nữa, nàng xem muội ấy đối với nàng như thế nào.”

      “Cái này…” Bộ Nhu Nhi bối rối, cắn cắn môi, giọng : “Mấy chuyện đó đều qua rồi, thiếp thân cũng có làm sao, chẳng qua Tuyết Y biểu muội chỉ…” Cảm giác như chính mình chạm phải đều cấm kị của , Bộ Nhu Nhi gấp gáp, nàng nhìn hướng Vương Thái hậu phía : “Dù có như thế nào, muội muội cũng là người mà mẫu hậu rất thích, nếu đánh nàng trọng thương, mẫu hậu rất thương tâm, nếu vậy phải làm sao đây?”

      tới lui, Bộ Nhu Nhi khiến mọi người có mặt trong Tẩm cung của Vương Thái hậu có cảm giác, nàng nhiều như vậy ra là do lo lắng cho Thái hậu mà thôi.

      Trong lòng Vương Thái hậu bồi hồi rung động, cảm giác kì lạ dần dần khắc sâu vào trong lòng bà. Trong khi Vương Thái hậu lòng che chở cho Tuyết Y, bà nghĩ đến có luôn vì bà mà suy nghĩ. Hơn lần, đó giữ gìn thể diện cho bà. Mà lúc này đây, nàng ấy vẫn tự đặt mình vào tình huống rắc rối của Vương Thái hậu mà suy nghĩ. người con tốt như thế, vậy mà bà chưa từng có chút suy nghĩ làm chuyện gì tốt cho nàng. Mà lúc nãy, suýt chút nữa cảm giác kì quặc ập mạnh vào trong tâm của Vương Thái hậu, làm lòng bà có cảm giác quặn thắt đến tê liệt, sâu trong tim bắt đầu tràn đầy loại cảm giác mang tên hối hận. Cảm xúc vừa xuất trong nội tâm của Vương Thái hậu lập tức đánh bẹp mất hơn nửa cảm giác áy náy có với Tuyết Y.

      “Được rồi, các ngươi cần phải gì nữa. Những lời vừa rồi ai gia , ai gia thất tín. Tuyết Y bị trừng phạt như vậy là đúng với tội lỗi của nó rồi.” Thu hồi lại tâm trạng rung động vừa rồi, Vương Thái hậu trầm giọng .

      “Nghe này!” Dùng tay nâng cằm Bộ Nhu Nhi lên cao, hướng gần về phía khuôn mặt của mình, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức giữ chặt cho nàng có cơ hội giãy thoát. “Mẫu hậu cũng bị những việc làm quá đáng của muội ấy làm cho mất hết kiên nhẫn. Chỉ có nàng, nha đầu này, bị người ta bắt nạt đến mức độ này, vậy mà vẫn còn muốn làm người hiền lành nữa.”

      Cái cằm xinh xắn đáng thương của Bộ Nhu Nhi được giải thoát, nàng tiếp tục ngoan ngoãn cúi đầu dám gì thêm.

      Nhìn dáng vẻ tiểu bạch thỏ đáng ngoan hiền của Bộ Nhu Nhi, trong tâm trí của Hoàng Phủ Nam Ninh bỗng như giọng từ rất xa vọng lại, giọng cứ lặp lặp lại như điệp khúc với cụm từ ‘muốn bắt nạt nàng’. Đôi tay tự động nâng lên khuôn mặt xinh của Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt đầu bẹo mạnh hai má nàng.

      “Vương gia, đừng… Đau!” Khuôn mặt xinh nhăn nhó vì đau, Bộ Nhu Nhi yếu ớt phản kháng.

      Hành động phản kháng dễ thương này của nàng càng làm Hoàng Phủ Nam Ninh thêm thích thú. Khuôn mặt xuất nụ cười lạnh, động tác của đôi tay cùng dần mạnh hơn. “Phải để nàng đau, nàng mới nhớ kỹ được lần giáo huấn này, để xem từ này về sau nàng có còn dám làm người hiền lành nữa .”

      Hai cái đứa này…

      Trợn tròn mắt nhìn con trai mình vô cùng sung sướng bắt nạt Bộ Nhu Nhi, thành như vậy mà… Vương Thái hậu lâm vào cảm giác xấu hổ. Nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai như vậy, Vương Thái hậu bỗng có cảm giác bồi hồi, lâu rồi, bà mới lại được nhìn thấy dáng vẻ đó của con trai. Bà có cảm giác, khi ở chung chỗ với bé này, con trai bà rất thích thú.

      “Ninh nhi, nếu vừa lòng rồi, các con hãy lui xuống , ai gia mệt rồi.” Lên tiếng giải vây cho hai má xinh đáng thương của Bộ Nhu Nhi, Vương Thái hậu .

      “Vâng.” Lúc này Hoàng Phủ Nam Ninh mới chịu dừng tay, tay vẫn còn cố xoa xoa hai má bị bẹo cho đỏ hồng của Bộ Nhu Nhi. “ Tiểu bạch thỏ, , về thôi.”

      “Dạ” Xoa xoa hai má vẫn còn đau, Bộ Nhu Nhi đáp lời, rồi ngoan ngoãn theo sau .

      “Haizz.” Nhìn bóng dáng dần khuất xa của con, Vương Thái hậu đột ngột thở dài  tiếng. “Đứa nhu thuận như vậy, làm thế nào lại bị gả cho Ninh nhi vô liêm sỉ này chứ?” Trong lòng tràn ngập cảm giác thương cảm, tiếc nuối dành cho Bộ Nhu Nhi, Vương Thái hậu vẫy vẫy ta, ra lệnh: “Người đâu, chuẩn bị vài lễ vật đưa đến Minh Vương phủ, là ai gia ban thưởng cho Minh Vương phi…”
      Tiểu ngây thơ, Halong-ngoc, Lady875 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 66 : Sư huynh cũng đến

      Editor: Tiểu Vũ

      Beta: jenkun


      trăm tấm lụa Vân cẩm, hai viên Nam hải trân châu, mười hộp đồ trang sức, hai vòng ngọc, khối hồng ngọc, khối ngọc lục bảo…”

      “Ôi trời!” Mỗi món đồ được đưa đến đều là đồ thượng hạng, những thứ được gọi tên phía sau còn tốt hơn cả những thứ được nêu tên ban đầu. Lễ vật được mang tới, muốn xếp thành ngọn núi cao cao, Tú nhi mở to hai mắt như muốn lồi ra ngoài, nhìn chằm chằm. “Vương phi, Thái hậu nương nương thích người rồi, còn đưa đến nhiều lễ vật quý giá như thế này để tặng người nữa.”

      “Đây là việc mà bà ta sớm nên làm.” Ngồi ghế thái sư* Bộ Nhu Nhi hừ lạnh. nàng mắt còn thèm liếc đống quà tặng, vẫn tiếp tục nghiệp vĩ đại mỗi buổi sáng đó là dùng trà và chút điểm tâm để tu bổ cho cái dạ dày của nàng.

      Sáng sớm nay, lúc dùng điểm tâm, có người đến chỗ Bộ Nhu Nhi truyền chỉ ban thưởng của Vương Thái hậu.

      Ngày hôm qua sau khi về phủ, Hoàng Phủ Nam Ninh bỏ Bộ Nhu Nhi ở nhà mình, cùng Lí Như Phong đâu biết, đến tối mới thấy mò về. Sáng sớm nay, vào triều sớm, có lẽ giống như mọi khi, sau khi lâm triều xong, lại đến tìm Lí Như Phong, hai người ra ngoài riêng với nhau, tối có về hay cũng chưa chắc được.

      Bộ Nhu Nhi vẫn trong thời gian được Vương Thái hậu cho nghỉ phép nên vẫn ở nhà, chưa phải tiến cung. tại trong ngọn núi rộng lớn là Vương phủ này, con hổ đáng sợ cai quản nơi đây là Hoàng Phủ Nam Ninh vắng, tiểu bạch thỏ là Bộ Nhu Nhi quyết định tạm thời thay thế vị trí đại vương thống lĩnh núi rừng, cho nên nàng cũng giả bộ nhu mì nhiều như mọi khi, nàng thể bản thân cách cởi mở hơn.

      Từ nãy đến giờ chỉ nghe Bộ Nhu Nhi câu kiểu như nàng dự đoán được tất cả mọi việc ngay từ đầu, Tú nhi hấp tấp hỏi lại nàng như muốn níu lưỡi.

      “Vương phi, thực chất, chuyện ngày hôm nay người sớm đoán ra rồi phải ạ?” Quay mặt sang nhìn Bộ Nhu Nhi đầy chờ mong, khuôn mặt Tú nhi như phát sáng vì hy vọng.

      “Gần như là vậy.” Hờ hững đáp lời, dáng vẻ lười biếng, Bộ Nhu Nhi lấy miếng bánh chậm chạp đưa vào miệng. “Nhưng cũng phải cảm tạ Tuyết Y biểu muội phối hợp rất tốt.” Tiếp tục uống trà, nhấm nháp bánh, Bộ Nhu Nhi mơ màng nghĩ đến Tuyết Y. Tuyết Y nóng giận, hung dữ đại náo trận, nhờ vậy mà Bộ Nhu Nhi được lợi, nàng nhanh chóng đạt được mục đích. Tuyết Y mà làm vậy Bộ Nhu Nhi và Tô Tiểu Tình cũng dự định thực kế hoạch trường kì tác chiến.

      Chén trà bị Bộ Nhu Nhi uống cạn sạch. Tú nhi nhanh tay thêm nước trà, nàng vui vẻ : “Mặc kệ, Tú nhi thấy Vương phi vẫn là lợi hại nhất! Vương phi liệu như thần, mọi rắc rối đều được người giải quyết hết luôn!”

      “Ngươi quá đề cao ta rồi.” Nâng chén trà lên, Bộ Nhu Nhi mỉm cười nhìn Tú nhi, nàng lắc đầu.

      “Có chuyện đó sao?” Tú nhi chớp chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt mờ mịt.

      Phì…

      Nhìn Tú nhi trưng ra khuôn mặt ngơ ngác, chốc chốc lại chớp chớp mắt, ngước khuôn mặt nhìn rất ngố của mình lên nhìn Bộ Nhu Nhi cách đầy thắc mắc. Bộ Nhu Nhi nén được mà phì cười.

      Giơ tay xoa xoa đầu Tú nhi, Bộ Nhu Nhi rất dịu dàng. “Ngoan. Chỉ cần ngươi thành theo bên ta, sau này ta tuyệt đối bạc đãi ngươi.”

      “Tú nhi quan tâm người có bạc đãi Tú Nhi hay . Chỉ cần Vương phi cảm thấy tốt, là Tú nhi cảm thấy rất vui rồi.” Đôi mắt chăm chú nhìn vị Vương phi của mình, Tú nhi đầy chân thành.

      đứa bé ngoan.” Ánh mắt nhìn Tú nhi đầy ấm áp, Bộ Nhu Nhi bật cười , nàng vươn tay, dịu dàng xoa xoa đầu Tú nhi.

      “Thưa Vương phi”

      nha hoàn đột ngột xuất ngoài cửa, cắt ngang khí chuyện ấm áp diễn ra trong phòng.

      Thu tay lại, Bộ Nhu Nhi miễn cưỡng nhìn nha hoàn mới xuất kia. “Chuyện gì?’

      “Thưa Vương phi, ngoài cửa có vị tên là Tưởng công tử, vị công tử ấy tự xưng là sư huynh của người.”

      Hả?...

      Bộ Nhu Nhi hơi sửng sốt. Nàng lục lọi lại kí ức của thân thể này. Phụ thân của cơ thể này, nhiều năm về trước, ông ta nhặt đứa trẻ bị bỏ rơi ở ven đường, đứa bé là kỳ tài võ học, nên được ông nuôi dưỡng và thu nhận làm đồ đệ. Đứa bé này tên Tưởng Quân Bân, lớn hơn Bộ Nhu Nhi 5 tuổi. Khi mới 15 tuổi, Tưởng Quân Bân vào quân ngũ, mặc dù còn rất trẻ nhưng lên chức Đốc quân. Nửa năm trước, Tưởng Quân Bân bị phái Biên quan, rồi thấy trở về.

      Bộ Nhu Nhi của tại từ khi xuyên qua cũng chưa từng thấy mặt Tưởng Quân Bân bao giờ. Khi Tưởng Quân Bân vẫn còn sống ở Bộ phủ, nàng nghe ngóng được, Tưởng Quân Bân rất tốt với Bộ Nhu Nhi ngày đó, luôn quan tâm chăm sóc cho nàng.

      “Mau mời!” Dù sao cũng là người quen của thân xác này, Bộ Nhu Nhi rất muốn được biết, nàng chỉ cần ít chút là được.

      “Vâng, thưa Vương phi.”

      Nhanh chóng rời . Vài phút sau, nha hoàn vừa đến bẩm báo dẫn theo người tiến về phía cửa phòng mà Bộ Nhu Nhi ở.

      A!

      Vừa mới xoay người lại, Bộ Nhu Nhi suýt tý nữa nhảy dựng lên vì giật mình.

      Trước mặt nàng giờ là nam nhân rất cao lớn, đầy uy mãnh. Nam nhân này thân cao ít cũng phải đến 1m85, dáng người cân đối, tóc đen như mực tùy ý buộc phía sau đầu. Khuôn mặt thể là tuấn mỹ bởi đường cong của ngũ quan khá cứng, giống như dao gọt rìu đục thông thường, tuy nhiên vừa nhìn khuôn mặt đó cũng làm người ta thể nào quên bởi vẻ cương nghị của nó. thân áo bào đen huyền ôm lấy cơ thể, xung quanh Tưởng Quân Bân toát ra khí thế mạnh mẽ cùng thần thái lãnh ngạo.

      Khi trông thấy Bộ Nhu Nhi, khuôn mặt Tưởng Quân Bân lên ngạc nhiên, bước những bước dài lại gần nàng. Dùng sức nắm chặt đôi bàn tay của nàng, Tưởng Quân Bân dịu dàng : “Nhu Nhi, ta trở về.”


      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ bọn mình nha!!!
      Halong-ngoc, tart_trung, Fuu4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 67 :  Đột nhiên thổ lộ

      Editor: Tiểu Vũ

      Beta: jenkun


      “Sư huynh!”

      Giật mình, Bộ Nhu Nhi rút tay về.

      Hành động của nàng khiến sửng sốt, mặt lên xấu hổ. “Nhu Nhi, thực xin lỗi, vừa rồi do ta quá mức kích động, thực xin lỗi, sư huynh phải cố ý.”

      Tưởng Quân Bân tay chân luống cuống, cố gắng xin lỗi.

      Nhìn bộ dạng luống cuống của , Bộ Nhu Nhi tin cố ý. Lui về sau chút, nàng : “ sao. Sư huynh ngồi .”

      “Được.” Tưởng Quân Bân ngồi xuống ghế. Nha hoàn tiến lên dâng trà.

      Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Tưởng Quân Bân động đến chén trà được mang tới. Ánh mắt của từ lúc đó đến giờ vẫn luôn hướng về phía Bộ Nhu Nhi. Ánh mắt ấy tuy quá nóng bỏng nhưng trong đó lại dạt dào tình ý.

      Định để ý đến khác thường trong ánh mắt của vị sư huynh này, nhưng Bộ Nhu Nhi vẫn bị cảm giác được tự nhiên quấn lấy. Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười tươi với Tưởng Quân Bân ngồi kế bên, chủ động . “Sư huynh, huynh từ Biên quan trở về khi nào vậy?”

      “Hôm nay.” Tưởng Quân Bân trả lời.

      “Hôm nay.” Trong lòng giật thót cái, vẫn giữ nguyên nét cười mặt, Bộ Nhu Nhi tiếp tục hỏi: “Lúc nào vậy?”

      “Vừa xong.”

      Hắc!

      Cảm giác khiếp sợ bắt đầu dâng lên, Bộ Nhu Nhi mơ hồ cảm thấy ở Tưởng Quân Bân có điểm nào đó thích hợp.

      “Nếu vừa mới về, sao sư huynh trở về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức trước , đến thăm muội sau cũng được mà?”

      “Ta muốn gặp muội.” Vẫn rời mắt khỏi Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân trầm giọng .

      A a a…

      Khóe miệng giật giật, trong lòng Bộ Nhu Nhi thầm than cái quá trực tiếp của vị sư huynh này.

      Chưa dừng lại ở đậy, trực tiếp kế sau của Tưởng Quân Bân chính thức làm Bộ Nhu Nhi choáng váng.

      “Nhu Nhi, ta mới rời có nửa năm, sao muội vội lập gia đình? Hơn nữa, sao muội còn gả… gả cho Minh Vương gia chứ?”

      Khóe miệng Bộ Nhu Nhi tự chủ được co giật liên tục. nàng ngao ngán than thở trong lòng. Đại ca, huynh có biết là huynh cái gì . nương nhà người ta có chồng. hơn nữa tiếng tăm chồng người ta còn lừng lẫy vang xa, cả cái Vương triều Phượng Tường này ai mà biết.

      “Minh Vương gia tốt sao?” Chớp chớp mắt khó hiểu, Bộ Nhu Nhi nhàng hỏi lại .

      tốt! Đương nhiên tốt! Ai cũng biết Minh Vương gia … Gả cho , muội làm sao có thể có được cuộc sống tốt!”

      Khuôn mặt Tưởng Quân Bân trở lên nhăn nhó. Rồi như nghĩ đến điều gì đó rất thương tâm, sắc mặt bắt đầu trở lên u ám.

      Nhìn biến đổi khuôn mặt , Bộ Nhu Nhi có thể dễ dàng đoán được. Vị sư huynh của nàng thực coi những lời đồn đại nghe được bên ngoài là . Lúc nhớ đến tội ác tày trời của Hoàng Phủ Nam Ninh, lại nhìn Bộ Nhu Nhi như nhìn thỏ con yếu đuối cần được bảo vệ.

      Bộ Nhu Nhi mỉm cười, nhàng với : “Vương gia rất tốt với muội. Ở đây muội rất hạnh phúc.”

      “Làm sao có thể!” Sa sầm mặt mày, Tưởng Quân Bân như gào: “Ta vừa mới về nghe người ta , đêm tân hôn động phòng cùng muội, sau này cũng coi muội như người vô hình. Ngay ngày hôm qua, cháu của Thái hậu còn mang người đến tận cửa để bắt nạt muội. Sao muội lại nhẫn nhịn chịu khổ như vậy, lại còn để cho cái loại người đó đến bắt nạt nữa?”

      Đầu lắc còn lòng thầm phản đối, mấy chuyện xảy ra đó đều là do Bộ Nhu Nhi nàng sắp đặt, nàng còn ước nó đó xảy ra nữa là.

      Đối diện với vị sư huynh của mình, Bộ Nhu Nhi kiên nhẫn giải thích: “ huynh, sư huynh đừng kích động như vậy. Kỳ , mọi chuyện tệ như huynh nghĩ đâu…”

      “Nhu Nhi!” quan tâm đến những lời giải thích của Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân lại lần nữa nắm chặt đôi tay nàng, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng rời.

      “Sư huynh…” Bộ Nhu Nhi ngạc nhiên. Nàng hiểu ta bị làm sao nữa.

      “Hãy theo ta.” Nhìn sâu vào mắt nàng, Tưởng Quân Bân với vẻ mặt chân thành. “ theo ta tới Biên quan, ta chăm sóc muội tôt. Ta cam đoan, chỉ cần có ta ở đây, ta để cho bất kì kẻ nào bắt nạt muội. Tuy ta thể cho muội sơn hào hải, vị lụa là gấm vóc, nhưng ít nhất ta có thể đảm bảo cho muội cơm no áo ấm.”

      A a a…

      Nghe thao thao hồi, Bộ Nhu Nhi đứng hình luôn.

      Mất lúc sau, nàng mới phản ứng lại nổi… Vị sư huynh này thổ lộ với nàng. Những lời ngắn gọn, hoa mỹ nhưng lại rất chân , cộng thêm ánh mắt chân thành tha thiết, thực khiến nàng rung động sâu. Nếu có thể, nàng cũng muốn đáp lại tình cảm chân đó, nhưng… giờ thể được.

      “Sư huynh, chuyện này…” Ngẩng đầu nhìn Tưởng Quân Bân, Bộ Nhu Nhi giọng muốn với . Nhưng lời còn chưa hết, tiếng quát chói tai truyền đến chỗ hai người ngồi.

      “Các ngươi làm cái gì thế hả?”


      40 com nha các nàng!

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      Halong-ngoc, Thanh Nhã, Lady876 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 68 :vương gia ghen

      Edit: Maria Liêu

      Beta: jenkun


      “Vương gia?”



      Rùng mình, Bộ Nhu Nhi quay đầu lại nhìn.



      đứng ngay cửa là Hoàng Phủ Nam Ninh, khuôn mặt tuấn tú, hai mắt tóe lửa, hỏa diệm từ cơ thể ngừng thoát ra như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh.



      Nhìn bộ dạng như sắp cháy đến nơi của Hoàng Phủ Nam Ninh, thân thể Bộ Nhu Nhi tự chủ run lên, trong lòng nổi lên nỗi e sợ mơ hồ.



      “Thuộc hạ tham kiếm Minh Vương gia.” Hơi giật mình tí chút, Tưởng Quân Bân buông tay Bộ Nhu Nhi, chắp tay hành lễ với Hoàng Phủ Nam Ninh.



      Khuôn mặt tuấn tú u ám, ánh mắt lạnh lẽo liếc Tưởng Quân Bân, rồi nhìn sang Bộ Nhu Nhi đứng gần tên Quân Bân đó. lớn bé, to lớn xinh, nam nữ, hai người đứng chung chỗ, nghiễm nhiên tạo thành hình ảnh đại nam nhân bảo hộ tiểu nữ tử. Càng nhìn, Hoàng Phủ Nam Ninh càng cảm thấy rất chi là chướng mắt.



      Tâm trạng bắt đầu xuống, cao giọng quát: "Tiểu bạch thỏ! Lại đây!"



      "Dạ." Gật đầu ngay lập tức, Bộ Nhu Nhi trong tư thế chuẩn bị chạy tới.



      Còn chưa kịp nhấc chân, nàng có cảm giác cổ tay bị giữ chặt, quay đầu nhìn lại, phát nguyên nhân to lớn đanglù lù đứng phía sau.



      "Tưởng Quân Bân!"



      Trong gian yên ắng, tiếng quát to mang theo tức giận đột ngột vang lên.



      Hai mắt Hoàng Phủ Nam Ninh trừng liếc, đôi mắt bắt đầu bắn ra loạt tia lửa cực nóng. "Ngươi buông Vương phi của bổn vương ra ngay!"



      "Vương gia, nàng cũng là sư muội của thuộc hạ " Từ chối buông tay, Tưởng Quân Bân bình thản trả lời.



      Vẫn giận dữ trợn trừng mắt với Quân Bân, Hoàng Phủ Nam Ninh vặc lại: " tại, nàng là Vương phi của bổn vương!" rồi liếc mắt nhìn sang Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, còn mau đến đây!"



      "Dạ" Vội gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhìn Quân Bân : "Sư huynh, buông ra ."



      Kiên quyết lắc đầu, Tưởng Quân Bân thà nhìn nàng. "Nhu Nhi, hôm nay sư huynh đến chính là muốn đưa muội . Đời này, ta buông tay muội nữa."



      Nhìn chằm chắm Quân Bân, Bộ Nhu Nhi bị đông cứng tại chỗ.



      thầm than vãn trong lòng, Bộ Nhu Nhi đâu có nghĩ cái vị sư huynh này lại trực tiếp đến đáng sợ như thế. Nhưng mà, cũng phải lại, lúc ra những lời chân thành thâm tình như thế, ít nhất cái lão nhân gia này cũng nên hỏi ý kiến đương là nàng trước cái chứ. thế, lão này còn những lời rất sến trước mặt Vương gia nữa chứ, nếu muốn chết đến vậy, nên tự mình , còn kéo theo nàng làm gì cơ chứ.



      Khóe miệng run điên cuồng, Bộ Nhu Nhi giờ phút này rất muốn khóc. Cuối cùng, nàng đành chỉ có thể liếc Tưởng Quân Bân phát. “Sư huynh, huynh buông tay ra sao?”



      Tưởng Quân Bân lắc đầu. “.”



      “Nếu vậy, xin lỗi.” Cúi đầu, Bộ Nhu Nhi cắn mạnh vào cổ tay Quân Bân phát.



      “A…”



      Thảm thiết kêu lên, nội tâm đau đớn, nỗi đau theo vết cắn nơi cổ tay bắt đầu lan khắp toàn thân, Tưởng Quân Bân buông lỏng tay. Tranh thủ cơ hội, Bộ Nhu Nhi rút tay về, chạy ngay về phía Hoàng Phủ Nam Ninh.



      “Vương gia”



      Bộ Nhu Nhi dừng lại trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh. Đối với biểu rất thông minh của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cực kì vừa lòng. Tay kéo Bộ Nhu Nhi về phía mình, mắt tiếp tục nhiệm vụ phun lửa cao cả, trừng trừng liếc Tưởng Quân Bân, khóe miệng đắc ý lộ ra nụ cười khó thấy.



      Tưởng Quân Bân thèm để ý, chăm chú nhìn Bộ Nhu Nhi, trong đôi mắt là đau khổ khó tin.



      “Nhu Nhi…” đau lòng khẽ gọi tên nàng, muốn tin nhìn lại hai dấu răng hằn rất sâu cổ tay mình, rồi lại ngước đôi mắt buồn bã nhìn nàng.



      Bộ Nhu Nhi đầu lắc như giã tỏi, nàng muốn nhìn nàng như vậy, nàng với có quen biết nha.



      Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh sầm sì, vươn tay kéo Bộ Nhu Nhi ra sau lưng mình: "Tưởng thiếu tướng, ngươi tới vương phủ của bổn vương để làm gì?"



      "Thuộc hạ đến để mang nàng ." Ngang bướng ngẩng cao đầu, Tưởng Quân Bân cao giọng .



      "To gan!" Hoàng Phủ Nam Ninh mắt trừng càng lớn, quát to.



      Bùm Bùm…



      Nha hoàn, sai vặt xớ rớ đứng xung quanh hai chân run rẩy, lập tức rầm rập quỳ xuống. Quan sát tình hình xung quanh, Bộ Nhu Nhi mang vẻ mặt suy tư. Nàng kéo kéo góc áo của Hoàng Phủ Nam Ninh: "Vương gia, ngài cần tức giận như vậy."



      đẩy nàng ra: "Tiểu bạch thỏ, nàng trở về phòng .."



      Đôi mắt của Bộ Nhu Nhi tròn xoe, mở to đầy ngạc nhiên nhìn . Hoàng Phủ Nam Ninh đuổi nàng chỗ khác, nàng cam lòng. Nàng mong được ở lại xem kịch vui mà, chuyện xảy ra tốt xấu gì cũng bởi nàng mà ra mà..



      "Nhu Nhi, cần ." Tưởng Quân Bân lớn tiếng với sang.



      Đây chính xác là từ mà Bộ Nhu Nhi muốn nghe nhất trong lúc này. nàng chớp chớp mắt khó xử nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh.



      "Vương gia..."



      "Mơ tưởng." Nắm lấy cổ tay của Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh to tiếng vặc lại: "Nàng trở thành Vương phi của bổn vương, kiếp này nàng là của bổn vương. Sinh là người của bổn vương, chết cũng là quỷ của bổn vương."



      Tưởng Quân Bân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại."Vương gia, ngài chỉ là muốn Vương phi ăn mặc trang điểm xinh đẹp để trang trí mà thôi. Nữ tử như vậy, ngài tùy tiện tìm đều có thể tìm được, vì sao ngài lại chịu buông tha cho nàng?"



      "Lúc tuyển phi, bổn vương nhìn thấy nàng liền coi trọng nàng." Hất cằm đầy khiêu khích, Hoàng Phủ Nam Ninh cất cao giọng đáp trả.



      Tưởng Quân Bân cũng chịu lép vế: "Vương gia, bên người thuộc hạ có nương, gia thế trong sạch, tính tình mềm mại, xuất thân so với sư muội còn tốt hơn nhiều. bằng, thuộc hạ mang nàng đến để trao đổi với Vương phi, ngài cảm thấy thế nào?"



      "Tưởng thiếu tướng, ngươi cho là Vương phi của bổn vương là người ngươi muốn trao đổi lúc nào trao đổi ngay được sao?" Cười lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nam Ninh quát lại.



      Tưởng Quân Bân cúi đầu: "Thuộc hạ dám? Nhưng mà, sư muội nàng…………"



      "Tưởng thiếu tướng." Tưởng Quân Bân câu trước sư muội, câu sau sư muội, cái từ ‘sư muội’ cứ đập bôm bốp vào tai Hoàng Phủ Nam Ninh, sắc mặt muốn đen như đít nồi, rất khó chịu: "Nếu phải coi trọng ngươi võ nghệ cao cường, tại Biên quan lập nhiều công lớn, ngươi cho rằng bằng những lời này của ngươi, ngươi còn có thể đứng ở đây cùng bổn vương chuyện sao?"



      Tưởng Quân Bân ngang bướng ngẩng đầu: "Thuộc hạ biết trong lòng Vương gia tức giận. Nhưng là thuộc hạ thương sư muội lòng. Thuộc hạ đành lòng để sư muội thân mình tại vương phủ chịu khổ. Xin Vương gia hãy buông tha cho sư muội, để cho thuộc hạ mang sư muội rời . Nếu được thuộc hạ xin dâng hai hay ba..... Hay mười nương cho Vương gia để đổi lấy sư muội"



      "Hỗn láo! Theo ý của ngươi, bổn vương là người háo sắc hay sao?" Nghe Tưởng Quân Bân đàm đạo kiểu đó, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh phải là đít nồi còn đen hơn, tay nhấc chum trà quăng mạnh vào Tưởng Quân Bân.



      "Vương gia, ngài cần phải giải thích. Đối với bất kì nào ngài đều có hảo cảm." Nghiêng đầu né, Tưởng Quân Bân lại chắp tay cung kính : "Chính là vì như thế, cho nên thuộc hạ mới dám cả gan đến tận cửa để đưa sư muội . Đối với Vương gia mà , mọi đều giống như nhau, như vậy đối với việc bất kì nào đó tới làm Minh Vương phi cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng đối với thuộc hạ mà , sư muội là độc nhất vô nhị, thuộc hạ sớm lập lời thề, muốn chăm sóc cho sư muội cả đời cả kiếp."



      "Câm miệng"

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!! 
      Halong-ngoc, Thanh Nhã, Lady877 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 68 : Vương gia ghen

      Edit: Maria Liêu

      Beta: jenkun


      Hoàng Phủ Nam Ninh muốn điên tiết lắm rồi, cái tên Tưởng Quân Bân này vẫn còn dám kêu sư muội trước mặt , lại còn về tình cảm thắm thiết, thề non hẹn biển của bọn họ nữa chứ. Hoàng Phủ Nam Ninh thể nào áp chế được lửa giận trong lòng nữa, gầm lên: "Tưởng thiếu tướng! Xem ra bổn vương đối với ngươi quá khách khí! Ngươi chẳng những phân biệt được tôn ti trật tự mà còn dám bất kính đối với bổn vương!"

      "Thuộc hạ vẫn rất kính ngưỡng Vương gia. Nhưng mà sư muội ………… " >_<

      "Ngươi câm miệng cho bổn vương!"

      Cái tên Tưởng Quân Bân này vẫn còn dám tiếp nữa. Lửa giận hừng hực bốc cao, nó mạnh bạo bao phủ trọn vẹn cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh bên trong. thể nào mà nhịn nổi nữa, tay vớ đại chiếc ghế gần mình, Hoàng Phủ Nam Ninh ném mạnh vào mặt Tưởng Quân Bân cho bõ tức. " Vương phi của bổn vương, đời này nàng là của bổn vương! ngươi đừng có mơ ngươi có thể cướp nàng khỏi bổn vương!"

      Chiếc ghế vù vù lao tới, Tưởng Quân Bân lắc người né tránh, sắc mặt cũng đen chẳng kém Hoàng Phủ Nam Ninh là mấy: "Vương gia, ngài thực buông tay sao?"

      " bao giờ!" Giận dữ đáp trả, Hoàng Phủ Nam Ninh vung nắm đấm, nhắm thẳng mặt Tưởng Quân Bân đánh tới..

      Tưởng Quân Bân vừa tránh né vừa giải thích: "Vương gia, thuộc hạ hôm nay đến đây vì muốn ôn lại chuyện xưa cùng với sư muội, thuận tiện muốn xin phép ngài mang sư muội , thuộc hạ có ý tranh chấp với ngài."

      "Ngươi muốn Vương phi của bổn vương, còn phải cố ý tranh chấp là cái khỉ gì?"  Hoàng Phủ Nam Ninh cười gằn, thừa dịp Tưởng Quân Bân chưa chuẩn bị kịp, chân quét mạnh về phía .

      Khó lòng mà tránh được cú quét chân này của Hoàng Phủ Nam Ninh, cũng may Tưởng Quân Bân thân võ nghệ cao cường, xoay thân di động rất nhanh về phía sau, tạm thời tránh được đòn đánh.

      Mới giữ vững được thân hình sau cú đòn vừa rồi, mắt Tưởng Quân Bân thấy quyền nữa nhắm thẳng mặt mà lao tới. Vươn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ tay Hoàng Phủ Nam Ninh, khuyên giải: “Vương gia, mong ngài dừng tay lại, thuộc hạ muốn cùng ngài giao phong!”

      sao?” Hừ lạnh, cánh tay vẫn tự do còn lại của Hoàng Phủ Nam Ninh rất nhanh nắm thành quyền, hướng phía cằm Tưởng Quân Bân xông tới.

      “Á!”

      Đau. Tưởng Quân Bân vội buông tay Hoàng Phủ Nam Ninh, chân rất nhanh lui về phía sau vài bước: “ Vương gia, ngài nên như thế!”

      Hoàng Phủ Nam Ninh khó chịu cười lạnh: "Bổn vương là bị ngươi ép tới mức này." Di chuyển tới phía trước, quyền hướng hạ phúc của Tưởng Quân Bân mà lao đến.

      Tưởng Quân Bân né thoát."Vương gia, xin ngài dừng tay lại. Nếu , thuộc hạ khách khí nữa?"

      "Bổn vương cần ngươi phải khách khí!" Hoàng Phủ Nam Ninh ‘hây’ tiếng, chân như gió lốc quét mạnh vào phía dưới thân Tưởng Quân Bân. J)

      Bị tấn công dồn dập, bực mình, sắc mặt Tưởng Quân Bân biến đen xì: " khi như vậy, ngài đừng trách thuộc hạ khách khí!"

      "Tiếp chiêu!" thèm nhiều lời, cơ thể linh hoạt di động, Hoàng Phủ Nam Ninh liên tiếp tung ra những cú đòn như vũ bão.

      Tưởng Quân Bân lui về phía sau, phá giải mọi đòn thế.

      Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đen kịt, tăng lực tấn công, quyền cước liên hoàn tung ra.

      Phá giải mọi cú đòn đánh tới, Tưởng Quân Bân công mà chỉ thủ.

      “Wow………”

      Đứng gần đó, tròn mắt nhìn hai tên con trai đánh nhau tung chiếu lật phản là nàng Bộ Nhu Nhi của chúng ta. Nét mặt hơi méo mó vặn vẹo vì bận suy tư, nàng tự hỏi chính mình. Rốt cuộc nàng nên làm cái gì đây? Khóc lớn sao? cần. Hay Là kêu toáng lên? Bỏ qua. Nhưng dù sao nàng cũng nên làm cái gì đó, cái vụ đánh nhau này mất hết cả ý nghĩa mất.

      Nghiêng đầu ra dáng ta đây suy nghĩ dữ dội, Bộ Nhu Nhi bật ngón tay đánh tách. Con mắt đảo quanh quan sát xung quanh, rồi lén lút đưa tay nhéo phát vào thắt lưng, nàng cảm thấy rất là đau rồi. Viền mắt bắt đầu ửng đỏ, hai tầng sương rất nhanh xuất trong mắt. nàng hít hít cái mũi, nghẹn ngào gọi: “Vương gia, sư huynh, hai người đừng đánh nhau, đừng đánh nhau nữa mà.”

      "Tiểu bạch thỏ, tránh qua bên !"

      "Sư muội, tránh qua bên !"

      Hai tên con trai trăm miệng lời, cùng quay đầu lại phía Bộ Nhu Nhi mà quát.

      Kinh ngạc nhìn đối thủ của mình, Hoàng Phủ Nam Ninh giận muốn tái cả mặt, gầm gừ: " Vương phi của bổn vương, cho phép ngươi gọi!"  tức tung ngay cước vào chân đối phương.

      Tưởng Quân Bân kiên trì phản đối "Nàng là sư muội của thuộc hạ!"

      " tại, nàng là Vương phi của bổn vương!" Quát trả, đôi mắt Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh như muốn đóng băng kẻ hỗn láo trước mặt: "Từ nay về sau, các ngươi còn có cái quan hệ như thế nữa! Nàng trở thành người của bổn vương!”.

      "Vương gia!" Sắc mặt của Tưởng Quân Bân sau câu của trở lên tối đến kinh dị: "Ngài có ý tứ gì?"

      "Là ý tứ này?"  Nghiến răng quát, Hoàng Phủ Nam Ninh tung tiếp cước.

      Đột nhiên, Tưởng Quân Bân nở nụ cười."Nếu vậy, Vương gia, thuộc hạ khách khí nữa!"

      vung tay, dễ dàng tóm được mắt cá chân của Hoàng Phủ Nam Ninh, Tưởng Quân Bân hơi dùng lực hất cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh ra sau.

      Hoàng Phủ Nam Ninh trụ đứng vững, thiếu chút nữa bị Tưởng Quân Bân làm cho ngã nhào.

      Bộ Nhu Nhi nhanh chân lẹ mát chạy tới, vươn tay ôm lấy vừa kịp lúc. “ Vương gia, ngài sao chứ?”

      "Buông ra!"

      Bị người ta suýt tý nữa đánh ngã, thế còn phải nhờ đứa con giúp mình đứng vững, đối với đại nam nhân đội trời đạp đất như Hoàng Phủ Nam Ninh mà đây là chuyện cực kì cực kì mất mặt. hất tay đẩy nàng ra: “Đây là việc của đàn ông, phụ nữ đừng có tham gia vào!”

      "Vương gia!”. kịp phòng bị, Bộ Nhu Nhi bị cú đẩy của làm té ngã.

      Kiêu ngạo nhìn Tưởng Quân Bân, khóe miệng của Hoàng Phủ Nam Ninh cong lên đầy khiêu khích: "Bắt đầu cũng tệ. Bổn Vương đợi ngày này lâu rồi, bắt đầu nào." Cởi ngoại bào ném sang bên, ống tay kéo cao hơn, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, nhưng lại khiến cho đối phương tìm ra khe hở để công kích.

      Tưởng Quân Bổn cũng kéo cao vạt áo, hai tay nắm chặt, mắt mở to chớp, theo dõi nhất cử nhất động của đối thủ.

      cái bóng nhoáng qua, đôi tay của Tưởng Quân Bân bị Hoàng Phủ Nam Ninh khống chế. dùng lực xoay mạnh định bẻ quặt tay Tưởng Quân Bân ra sau lưng, Như đoán trước được tình huống xảy đến, Tưởng Quân Bân xoay ngược cổ tay, giật ra khỏi đối thủ, rồi xoay người lại, tóm lấy cổ tay địch thủ bẻ quặt ra sau.

      Bị bất ngờ, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay chân đá về phía sau.

      Chân phải di chuyển, né khỏi cú đá tới. Lúc này, tất cả chú ý của Tưởng Quân Bân đều tập trung phía dưới chân, lực tay nắm giữ đối thủ dần buông lỏng.

      Cơ hội đến, Hoàng Phủ Nam Ninh thu hồi đôi tay, rồi rất nhanh tung quyền hướng đến mặt đối thủ.

      Mắt thấy nguy hiểm khó tránh, Tưởng Quân Bân khụy hai gối, gập người xuống thấp, tránh thoát cú đánh bất ngờ.

      Khúc dạo đầu qua . Hai người lại lần nữa đối mặt với nhau, đôi mắt đều như bắn ra sấm sét. Trong bầu khí xung quanh hai người đó lúc này như nhiễm đầy lôi điện, bắn tung tóe về phía đối phương như muốn thiêu rụi kẻ đó.

      "1, 2, 3."

      kẻ an toàn ngồi trong phòng tiếp khách khi nãy, còn rất ung dung nhàn nhã nhìn qua cửa sổ xem kịch vui là nàng Bộ Nhu Nhi. giờ, nàng giọng đếm. Con số 3 vừa dứt khỏi miệng, nàng thấy hai kẻ ngoài kia lại tiếp tục lao vào choảng nhau.


      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :