1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Thuần long ký - Phong Lưu Thư Ngốc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Lỡ rồi làm chiêu thiên địa đồng thọ xử luôn thích khách chớ.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. MongGa

      MongGa New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Hay quá huhu
      OrchidsPham thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 27. Phiên ngoại về Càn Long 1
      Edit: Ishtar


      Trẫm đến nay vẫn còn nhớ tất cả chi tiết lần đầu tiên nhìn thấy Lan Hinh.


      Mấy ngày mưa dầm liên tiếp, làm cho tâm tình của mọi người cũng trầm xuống. Thế mà ngày Lan Hinh tiến cung lại là ngày đẹp trời hiếm thấy.


      Sau khi bãi triều trẫm trở lại Dưỡng Tâm điện, đột nhiên nghe thấy Ngô Sách đến bẩm báo: "Lan Cách Cách dâng bài tử tiến cung rồi."


      A? Là huyết mạch duy nhất vợ chồng Tề vương lưu lại, Thư Mục Lộc. Lan Hinh? Bệnh của nàng rốt cuộcđã khỏi chưa?


      Trẫm vẫn còn ấn tượng với Lan Hinh. Vợ chồng Tề vương ba năm trước lúc tiến cung diện thánh có dẫn nàng theo bên người.


      Khi đó Lan Hinh vẫn còn là tiểu nương mập mạp tròn trịa. Người người đều biết Tề vương thê như mạng, cho nên cả Tề vương phủ chỉ có Tề vương phúc tấn sinh ra con nối dõi là Lan Hinh. Khi đó trẫm nhìn tiểu nương ràng bị sủng ái quá mức, mang ít ngây thơ, ít kiêu căng, rành thế cảm thấy rất hài lòng. Trẫm nghĩ: như vậy cũng tốt, Tề vương nếu như cả đời con, chỉ có nữ nhi là Lan Hinh như vậy, Trẫm cũng chủ động ra tay đối phó .


      Vương gia khác họ vẫn là cái gai trong lòng trẫm. Vì giang sơn xã tắc Đại Thanh, Hoàng a mã của trẫm, Ung Chính hoàng đế Đại Thanh, vất vả lâu ngày thành bệnh, băng hà khi còn trung niên. Trước lúc lâm chung chỉ có nguyện vọng, đó chính là thanh trừ hết các thế lực của vương gia khác họ. Vì Đại Thanh, vì di nguyện của Hoàng a mã, trẫm quyết định lúc còn tại vị phải diệt trừ hết tận gốc thế lực vương gia khác họ.


      Trải qua mấy năm tỉ mỉ mưu tính, vương gia khác họ cũng chỉ còn lại có ba người Tề vương, Đoan Vương và Hòa Thạc Vương. Trẫm vốn muốn ra tay với Tề vương sớm như vậy. Tề vương hoàn toàn khác hẳn với những vương gia khác họ khác. có dã tâm, an phận vì trẫm đóng quân ở Đông Bắc, rất có phong độ của đại tướng lại trung thành và tận tâm, trẫm đối với vô cùng thưởng thức, nghĩ rằng đến mức vạn bất đắc dĩ, trẫm xuống tay với . Chỉ là ngay cả ông trời cũng giúp trẫm, Đông Bắc xảy ra dân biến, trẫm phái Tề vương đến trấn áp, trẫm lúc ấy nghĩ, đối phó với trận dân biến như vậy, đối với Tề vương chính là như cưỡi ngựa dạo chơi vòng mà thôi. Nhưng mà Tề vương lại trấn áp thành, phái người từ ngoài tám trăm dặm chạy về xin tiếp viện. Trẫm nhìn bản tấu chương đặt bàn cân nhắc nên làm như thế nào. Lại nghĩ rằng chờ trẫm động thủ trước, vợ chồng Tề vương bị thuộc hạ bán đứng, chết trận sa trường.


      Nghe được tin tức, trẫm có chút tiếc nuối, nhưng hơn hẳn là cảm thấy may mắn, cần trẫm tự mình động thủ, đương nhiên là tốt rồi. Nghe thám tử báo về Tề vương để lại nữ nhi. Trẫm nghĩ thầm, cũng được, lần này mặc dù trẫm chưa động thủ, nhưng xem phương diện Tề vương ngươi đến chết cũng trung thành và tận tâm, trẫm đón con ngươi vào cung, cho nuôi dưỡng dưới tên của quý nhân nào đó, an trí cho nàng thỏa đáng. Nhân tiện cũng thể cho tướng sĩ Đại Thanh thấy trẫm ưu đãi công thần như thế nào. Đây là loại đền bù tổn thất, cũng là loại biểu diễn chính trị.


      Ngay khi trẫm và hoàng hậu dắt tay vào Từ Ninh cung trẫm vẫn còn suy nghĩ: đợi lát nữa nhìn thấy tiểu nương khóc sướt mướt trẫm nên làm cái gì bây giờ? Làm như thế nào để trấn an? Trẫm chưa bao giờ thích hài tử, trông thấy các đại thần cùng con của bọn họ thân mật, trẫm trở lại hậu cung có đôi khi tâm huyết dâng trào cũng muốn thử xem, chỉ là hài tử nhìn thấy trẫm phải là nơm nớp lo sợ mặt chút thay đổi, là giả trang ngây thơ nịnh nọt, kì thực vì mưu lợi cho bản thân hoặc tranh thủ cưng chiều cho mẫu phi mà thôi. Lúc đó trẫm cảm thấy rất chán ngán, rất thất vọng. Trẫm nghĩ, tại trong cung này, còn hài tử đơn thuần hồn nhiên nào nữa rồi. Cho nên từ nay về sau trẫm còn thích thân cận con của mình. Chỉ là trước giờ luôn thích hài tử trẫm hôm nay phải tới sắm vai A Mã từ ái, trẫm cảm thấy đầu rất đau. Để cho hoàng hậu toàn quyền xử lý . Trẫm tới, việc chính trị trấn an con mồ côi của công thần cũng coi như làm tốt, trẫm lúc ấy nghĩ như thế.


      Chỉ là khắc Lan Hinh hành lễ ra mắt kia, đáy lòng trẫm truyền đến đau đớn chân , trong lòng tự nhủ, đây còn là diễn trò cho người xem nữa rồi.


      Đó là như thế nào nhỉ!?! Nàng nhút nhát e lệ tới hành lễ với mình và hoàng hậu. Khẽ nâng lên khuôn mặt còn nhìn thấy nét mượt mà của mấy năm trước, khuôn mặt nàng trở nên thon nhọn hơn. Màu da tái nhợt tinh nhuận, đôi mắt bởi vì gầy gò mà có vẻ to giờ phút này ngân ngấn nước mắt như sắp trực trào rơi xuống, viên nước to tròn vươn hàng lông mi thon dài nồng đậm của nàng, nàng lại sít sao cắn cánh môi, cố nén khóc thút thít quật cường nhìn mình. Trải qua tai nạn như vậy, đứa bé như vậy thế nhưng học xong kiên cường cùng nhẫn nại, lòng trẫm cảm nhận được nỗi đau đớn khẽ khàn.


      Nhìn xem đứa bé dưới ánh mặt trời dần dần có vẻ trong suốt, trẫm đột nhiên cảm thấy bối rối. Nghĩ thầm: nên là như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần pha chút kiêu căng chọc người chiều mến thương nên được sủng ái che chở ba năm trước đây, nay lại bị che kín bởi vẻ bi thương đau khổ nên xuất mặt nàng.


      Trẫm muốn đưa tay ra nhàng ôm nàng vào trong ngực an ủi. nghĩ tới lại bị hoàng hậu đoạt trước. Trước khi đến trẫm vốn dặn dò nàng kỹ lưỡng, do hoàng hậu sắm vai nhân vật từ mẫu, trẫm chỉ cần có mặt cổ vũ, cuối cùng ban bố thánh chỉ nhận nuôi là được rồi. Chỉ là nhìn hoàng hậu vượt lên trước mình, làm tròn hết chức trách ôm Lan Hinh an ủi, trong lòng trẫm dâng lên bất mãn mãnh liệt, trẫm nghĩ: ôm nàng an ủi nên là trẫm mới đúng.


      Lan Hinh có lẽ cảm nhận được thương hời hợt của hoàng hậu. mặt nàng mặc dù cảm động, nhưng trong mắt tia dao động, thái độ lạnh nhạt, như người ngoài đứng xem. tiểu nương nhạy cảm! Trẫm nghĩ.


      Thời điểm hoàng hậu bắt đầu vỗ lưng của nàng, trẫm phát thân thể nho của Lan Hinh khẽ run rẩy chút, trong ánh mắt xuất tia sợ hãi thoáng qua rồi biến mất. Nhưng tia sợ hãi này lại vừa lúc bị trẫm bắt gặp.


      Nàng sợ? Vì cái gì? Đúng vậy! tiểu nương vừa mất song thân, đột nhiên tới địa phương xa lạ, đối mặt với những khuôn mặt xa lạ, có thể nào sợ hãi?


      Gặp hoàng hậu còn vô tri vô giác vỗ lưng của nàng, trong miệng những lời an ủi trống rỗng, lại cũng có thể an ủi bi thương cùng sợ hãi của Lan Hinh. Trẫm đột nhiên cảm giác được hoàng hậu như vậy rất dối trá, ngươi phải tâm quan thương nàng, như vậy liền giao nàng cho trẫm! Trẫm rốt cục nhịn được đưa tay ra kéo thân thể nho kia vào trong ngực của mình.


      Ôm thân thể nho , mềm mại, còn mang theo mùi sữa thơm thoang thoảng, trẫm cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa có, trong lòng dâng lên thương vô tận. Trẫm cũng ôm qua con của mình, chỉ là chưa từng có cảm giác đặc biệt như vậy. Cũng có lẽ vì trẫm áy náy? Có lẽ là do Lan Hinh yên lặng nhu thuận? Trẫm nghĩ.


      Trẫm khẽ vuốt ve Lan Hinh bởi vì rơi vào vòng ôm ấp xa lạ mà người cứng ngắc, giọng an ủi: " cần phải sợ!"


      Thân thể nho trong ngực buông lỏng, nhu thuận dựa sát vào trong ngực mình, còn có thể đáng dùng gò má mè nheo cọ cọ y phục trước ngực trẫm. Trẫm nở nụ cười, cảm thấy bé con như vậy thực giống con mèo đáng . Nàng hiểu an ủi của trẫm, cảm nhận được chân tâm của trẫm, cuối cùng lựa chọn tin tưởng trẫm! Quen được người dựa vào trẫm chưa bao giờ biết ra làm cho người có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, tin tưởng mình, là cảm giác tốt đẹp mềm mại như thế.


      Trẫm muốn đem những thứ tốt nhất đẹp nhất đưa đến trước mặt bé con để nàng chọn lựa, làm cho mặt nàng lại xuất vẻ bi thương như hôm nay. Trẫm thề.


      Chỉ là rất nhanh trẫm liền phát mình cách nào thực được lời thề này. Vật bắt đầu mỗi ngày bị cơn ác mộng dây dưa, thường thường cả đêm cách nào chìm vào giấc ngủ. Đến ban ngày cũng nghỉ ngơi, ăn uống, chỉ chui vào Phật đường ngừng thay cha mẹ qua đời của mình tụng kinh cầu phúc.


      Nhìn xem bé con ngày càng gầy gò, trẫm vừa cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy tức giận. Trẫm bỏ lại nhiều chính vụ như vậy, ngày ngày tới thăm ngươi, cùng ngươi dùng bữa, coi chừng ngươi nghỉ ngơi, chẳng lẽ vai a mã này trẫm làm còn chưa đủ tốt? Đối với con ruột thịt của trẫm, trẫm cũng chưa từng có dụng tâm như vậy, vì sao ngươi nhìn trẫm, toàn tâm toàn ý chỉ muốn xuất cung giữ đạo hiếu? Trẫm tuyệt đồng ý!


      Rất nhanh trẫm liền biết , bản thân cả đời này đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của Lan Hinh, vĩnh viễn có biện pháp nhẫn tâm cự tuyệt bất kỳ cầu nào của nàng. Tại tình huống Lan Hinh tiếng động kháng nghị trẫm rất nhanh liền thỏa hiệp.


      Trẫm nghĩ: được rồi, được rồi, nếu trẫm thề cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, làm đế vương, trẫm nhất định tuân thủ lời thề của mình. Chỉ cần ngươi cảm thấy an tâm, cảm thấy vui vẻ, như vậy trẫm để ngươi rời !


      Ngày mà Lan Hinh rời , trẫm cưỡng bách chính mình cần phải tiễn nàng. Trẫm muốn nhìn thấy bóng lưng nàng rời . Nghĩ như vậy, trong lòng lại khó chịu như bị mèo cào. Chỉ là bộ dáng đáng của Lan Hinh rất nhanh liền vuốt ve làm dịu tâm tình khó chịu của trẫm: hừ! Thiên hạ này, dám mắng trẫm bại hoại chỉ có mình ngươi! Mặc dù mặt cố làm ra vẻ tức giận, nhưng ai biết , lòng trẫm tê tê ngứa ngứa, vì bé con dùng giọng đáng thân mật nhắc tới mình.


      Đem mỗi phong thơ mà bé con trong bốn năm gửi tới đều cẩn thận cất kỹ. Đây là thứ chân mà ấm áp duy nhất mà trẫm có thể cảm nhận được trong hoàng cung lạnh như băng này. Chỉ có những lúc nhìn xem những bức thư Lan Hinh gởi trẫm mới có thể cảm giác mình chỉ là cỗ máy thống trị quốc gia, mà còn là con người sinh động, có hỉ nộ ái ố. Mỗi khi tâm tình trẫm tối tăm, trẫm đem thư của nàng ra cẩn thận đọc lại, sau đó những thứ vui rất nhanh đều bị từng câu từng chữ non nớt mà hồn nhiên của nàng làm tan biến. Trẫm nghĩ, Lan Hinh là lễ vật trân quý nhất mà trời cao đưa cho trẫm.


      Đảo mắt bốn năm trôi qua, Lan Hinh sớm trừ phục (xả tang), chính là nàng vẫn chịu trở lại, chẳng lẽ ngươi nhớ tới A Mã ngươi sao? Từ đó, trẫm bắt đầu ngày ngày suy nghĩ làm như thế nào để mang trân bảo của mình về bên cạnh. Trẫm cho tới bây giờ chưa lúc nào cảm thấy biết ơn Hoàng ngạch nương của mình như lúc này. Hoàng ngạch nương hướng trẫm cầu xin Ngũ Đài Sơn, vì Đại Thanh cầu phúc. Trẫm trong lòng xuất ý nghĩ đầu tiên chính là: tốt, hoàng ngạch nương , vừa vặn thời điểm cuối năm giúp trẫm mang Lan Hinh về. Mặc dù cảm thấy ý nghĩ của mình bất hiếu cực kỳ, nhưng trẫm nghĩ, hoàng ngạch nương nhất định thông cảm cho tâm tình từ phụ của trẫm.


      Vì vậy trẫm bắt đầu trôi qua cuộc sống mỗi ngày tràn trề hi vọng bằng việc khẩn cầu hoàng ngạch nương sớm chút mang Lan Hinh trở về. Chỉ là trẫm cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy cuộc sống sao lại dài như vậy, khó qua như vậy! Có lẽ trẫm nên tìm chút việc chính để làm qua thời gian? Vì vậy trẫm quyết định: chuyến săn mùa thu tại Mộc Lan cử hành trước thời hạn, trẫm muốn tại chuyến thu săn này săn được tất cả ngân hồ cho Lan Hinh, cho nàng làm chiếc áo choàng tinh xảo xinh đẹp làm lễ ra mắt của A Mã.


      Nếu như thời gian có thể lùi lại, trẫm thực hi vọng mình cho tới bây giờ ra quyết định kia. Lần thu săn này mang đến cho trẫm tai nạn trước nay chưa từng có, chỉ là khi đó trẫm còn vô tri vô giác dự đoán được.


      Vĩnh Kỳ tại bãi săn thế nhưng bắn trúng nương thân phận . Trẫm trực giác đó là mưu, tay trói gà chặt làm sao có thể xuyên thủng vòng phòng ngự vào bãi săn Mộc Lan, còn vừa lúc bị Vĩnh Kỳ bắn trúng? Trẫm cảm thấy trong đó có mưu, nhưng tình phát triển tiếp sau đó khiến trẫm bất ngờ trở tay kịp. Vị nương này thế nhưng lấy ra tín vật của trẫm. Trông thấy vị nương này cố nén đau đớn, trẫm phảng phất lại nhìn thấy đôi mắt to quật cường mà bi thương bốn năm trước của Lan Hinh.


      Được rồi, nể mặt đôi mắt dường như từng quen biết, trẫm tạm thời để cho ngươi chết minh bạch. Nếu như ngươi là nữ nhi của trẫm, trẫm nếu để ngươi cứ như vậy mà chết trước mặt mình, Lan Hinh trở lại biết được, cho rằng trẫm là A Mã máu lạnh chịu trách nhiệm.


      Trải qua thị vệ điều tra, xác nhận vị nương này xuất chỉ là trùng hợp. đời nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Trẫm tin, phái đội thám tử về Tế Nam điều tra. Trẫm vốn nghĩ tạm thời giữ lại nữ tử này, đợi sau khi chuyện điều tra ràng lại xử lý, nghĩ rằng cuộc sống yên tĩnh của trẫm cứ như vậy bị hủy tay đứa con trai mà mình sủng ái từ . Trẫm rất tức giận, đối với Vĩnh Kỳ vô cùng thất vọng, nhưng lại thể bị buộc vào khuôn khổ, nhận thức Tiểu Yến Tử thân phận chưa xác định. Đúng vậy, nữ nhi của trẫm gọi là Tiểu Yến Tử, nhưng mà đây mà là tên ư? bằng nửa dễ nghe của Lan Hinh! Trẫm nghĩ.


      Nghe lời nàng , khả năng rất lớn nàng chính là con ruột của trẫm. Chỉ là trẫm ngay cả mặt của mẫu thân nàng cũng nhớ , đây chẳng qua là thời niên thiếu lần xúc động, trẫm chưa bao giờ để ở trong lòng. Nếu như nàng , trẫm thậm chí quên mất mẹ của nàng ra gọi là Hạ Vũ Hà. Làm đế vương, trẫm chắc chắn cho phép huyết mạch Hoàng gia lưu lạc bên ngoài, nàng tìm tới, như vậy chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, trẫm an trí cho nàng thích đáng, trẫm nghĩ.


      Chỉ là chuyện xảy ra sau này làm cho trẫm vô cùng hối hận! Trẫm khi đó nên lưu lại dã chủng lai lịch này mới đúng!
      Dang Tap Te, Mi mũm mĩm, OrchidsPham8 others thích bài này.

    5. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      bạn ơi khi nào có chương mới vậy
      :th_18: :th_18::th_18::th_18:
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :