1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Thuần long ký - Phong Lưu Thư Ngốc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      E thik chuyện của PLTN lắm lun:yoyo14:c ́ lên nha
      OrchidsPham thích bài này.

    2. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      bạn ơi minh thích tác giả này lắm , bạn hết bận ra chương mới nha
      OrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Chương 19: Tử Vi tiến cung 1
      Editor: OrchidsPham


      Tiểu Yến Tử hổ là ma thú số trong thế giới Hoàn Châu, khả năng khôi phục sức khỏe cực kỳ kinh người! Chẳng qua chỉ mất năm ba ngày có thể chạy nhảy lại rồi, mà Lan Hinh đáng thương mới chỉ mở băng gạc khỏi miệng vết thương mà thôi.


      Càn Long nghe ngự y rằng tốt nhất là để vết thương đầu Lan Hinh gặp gió, vì thế liên tục giữ nàng lại công chúa sở, Lan Hinh vất vả lắm mới chờ đến khi miệng vết thương được mở băng gạc, thể đợi được mà muốn Ngự hoa viên thông khí.


      Bên này, Vĩnh Kỳ cảm thấy Tiểu Yến Tử khôi phục khá tốt, bảo nàng ta đến chỗ Hoàng Hậu lấy lệnh bài xuất cung, bản thân chờ nàng ta ở Ngự hoa viên. Bởi vì khẩu dụ của Càn Long, Hoàng Hậu đối với Tiểu Yến Tử “được sủng ái” này là cầu gì được nấy, hai lời liền cho nàng ta lệnh bài xuất cung, cũng sắp xếp đội thị vệ theo.


      Nghĩ tới việc có thể xuất cung, Tiểu Yến Tử vô cùng hào hứng, trong Ngự hoa viên liền khoan khoái nhảy quanh Vĩnh Kỳ.


      Vừa mới tiến đến hoa viên nhìn thấy bóng dáng đỏ rực như lửa của Tiểu Yến Tử vây quanh Lĩnh Kỳ, Lan Hinh lập tức nghĩ muốn xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc trời cao ban cho nàng dung mạo xuất chúng chính là để làm cho người ta phát ra. Tiểu Yến Tử liếc mắt liền nhìn thấy Lan Hinh đứng trong bụi hoa, dưới ánh mặt trời, đầu như phát ra tia sáng khiến nàng ta ghen ghét đến đỏ cả mắt.


      Lôi kéo Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử hướng thẳng đến chỗ Lan Hinh mà . Lan Hinh nhìn vẻ mặt bới lông tìm vết ràng của nàng ta, bất đắc dĩ vẫy vẫy khăn hành lễ với Vĩnh Kỳ: “Lan Hinh gặp qua Ngũ A ca!” Sau đó tự đứng lên nhìn xung quang, làm bộ như thưởng thức phong cảnh.


      Tiểu Yến Tử thấy nàng thế mà thèm đếm xỉa đến mình, cảm thấy tức giận xông lên tận óc, dùng tay chỉ thẳng vào Lan Hinh chất vấn: “Sao ngươi hành lễ với ta?”


      Lan Hinh nhướn đôi mi thanh thú, đếm xỉa đến mà dùng ngón tay vuốt ve cánh hoa thược dược màu đen bên cạnh : “Hoàn Châu cách cách? Tại sao ta phải hành lễ với ngươi? Lan Hinh là Hòa Thạc công chúa do Hoàng A mã khâm định, đợi đến khi xuất giá được gia phong, thân phận địa vị ngang hàng với Ngũ A ca. Lan Hinh có thể hành lễ vạn phúc với Ngũ A ca, cũng có thể chỉ hơi điểm đầu vuốt cằm là được, vừa rồi Lan Hinh hành lễ vạn phúc vì Ngũ A ca là huynh trưởng của Lan Hinh, là bày tỏ tôn trọng rồi. Mà ngươi, Hoàn Châu cách cách, chỉ là cái phong hào, phẩm cũng chẳng có cấp. Hành lễ với ngươi, Lan Hinh cảm thấy bôi nhọ chính mình, hành lễ, ngươi lại thấy Lan Hinh xỉ nhục ngươi. Lan Hinh biết làm thế nào mới tốt, cho nên đành phải làm bộ nhìn thấy.”


      xong, nhún nhún vai tiếp tục đả kích người khác: “Cho nên Hoàng A mã bảo ngươi học thêm chút quy củ chính là vì tốt cho ngươi. Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời hôm nay cũng ba ba chạy tới tự làm mình xấu mặt, cũng làm khó cho Lan Hinh!”


      Tiểu Yến Tử cùng Vĩnh Kỳ bị Lan Hinh trước sau trào phúng tức đến nổ khóe mắt, nhưng bất đắc dĩ là mỗi câu Lan Hinh đều có lý, cho dù Vĩnh Kỳ có muốn giúp cũng tìm được lý do thích hợp. Tiểu Yến Tử dã mãn hơn nhiều, lập tức la hét: “Xem ta có xé nát miệng ngươi .” Liền nhào đến xé rách Lan Hinh.


      Lan Hinh thường xuyên rèn luyện đoán ý người khác lập tức chếch thân, ưu nhã tránh thoát được Tiểu Yến Tử bổ nhào về phía trước, rẽ chạy vào bụi hoa trước mặt, trong miệng còn la hét đầy hoảng sợ: “A mã! Mau tới cứu cứu Hinh Nhi!”


      Càn Long vốn đanh cùng Lệnh phi đến Ngự hoa viên tản bộ, phát Lan Hinh đấu võ mồm với Tiểu Yến Tử, cảm thấy vẻ mặt nàng lúc này đặc biệt phong phú, đặc biệt thú vị, ngay cả khiêu khích Tiểu Yến Tử cũng đáng đến cực độ, thay trút được cơn giận. vui vẻ xem diễn, ngờ Lan Hinh cơ trí sớm phát ra mình, còn nghịch ngợm toạc ra hành tung của mình, lôi mình ra làm lá chắn. Càn Long cảm thấy dở khóc dở cười. Mặc dù biết có ám vệ bảo vệ, Tiểu Yến Tử thể động đến dù chỉ đầu ngón tay của Lan Hinh nhưng vẫn lo lắng vội vàng ra, ôm lấy Lan Hinh chạy về phía mình vào trong ngực bảo vệ. Lệnh phi hoàn toàn bị xem sau lưng Càn Long, chứng kiến màn hai người ôm nhau này, ánh mắt lóe lóe.


      Tiểu Tến Tử cùng Vĩnh Kỳ thấy Càn Long đến đây, cũng hổn hển chạy tới cáo trạng.


      “Hoàng A mã! Lan Hinh chịu hành lễ với ta, còn hành lễ với ta là cái gì có nhũ, mặc dù Tiểu Yến Tử nghe hiểu nhưng chắc chắn nàng ta đanh bậy bạ về Tiểu Yến Tử, bắt nạt Tiểu Yến Tử!” Tiểu Yến Tử tức giận, ngón tay chỉ thẳng vào Lan Hinh. Càn Long nhìn ngón tay nàng ta vô lễ chỉ vào Lan Hinh, bất mãn nhíu mày, hận thể bẻ gãy nó.


      Vĩnh Kỳ thấy Càn Long biến sắc, còn tưởng Càn Long vì lời của Tiểu Yến Tử mà bất mãn với Lan Hinh, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy Hoàng A mã! Lan Hinh thế mà lại hành lễ với Tiểu Yến Tử là bôi nhọ thân phận của mình! Lời đả thương người như thế, chút nghĩ đến thân tình!”


      “A! Các người chỉ vì điều này mà tức giận? Luật lệ trong cung trình bày rất ràng lễ nghi của Hoàng tử Hoàng nữ trong cung, Lan Hinh sai. Hơn nữa Tiểu Yến Tử, chẳng phải ngươi rất chán ghét việc hành lễ với người khác sao? Vì sao lại so đo người khác hành lễ với ngươi như thế? Chẳng lẽ ngươi biết trong lòng muốn hách thi tại người sao?”


      “Hoàng A mã, cái gì cá trích cá trích? Tiểu Yến Tử chưa bao giờ ăn cá trích! Vừa lại lắm xương!” Tiểu Yến Tử vô cùng hoang mang phản bác.


      Nghe được câu trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia của Tiểu Yến Tử, Càn Long buồn đến tiều tụy! Ni mã! Trẫm muốn bắt cái gì phản tặc, muốn tra xét cái gì mưu soán vị nữa! Trẫm muốn lập tức chém chết con chim hoang này! Được chưa?


      Lúc này Lệnh Phi thông minh tiến lên giải vây, tay giữ chặt Tiểu Yến Tử kích động, tay ôm lấy cái bụng bầu lộ của mình, Lệnh Phi dịu dàng khuyên giải: “Hoàng Thượng đừng tức giận, chỉ là cãi vã của mấy đứa trẻ thôi, cần gì chú trọng như vậy! Ngài cũng phải biết Tiểu yến Tử mới mất mẹ, lại vừa tiến cung nhận thân. Ở trong cung lâu, lễ lạt còn chưa hiểu đầy đủ, nào biết những quy củ này? Hoàng Thượng liền tha thứ cho nàng !”


      Tiểu Yến Tử lại thèm Lệnh phi đỡ lời, hất tay bà ta ra tiếp tục gào to: “Dựa vào cái gì mà tha thứ ta chứ? Đây đây phải lỗi của ta! Ta là người bị bắt nạt đấy!”


      Thấy Tiểu Yến Tử cứ dây dư dứt, Lan Hinh ngẩng đầu bắn cho Càn Long ánh mắt ai oán, sau đó cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “A? Mẫu thân của Hoàn Châu cách cách mới mất? Lan Hinh hoàn toàn biết chuyện này, nếu cũng cố ý đùa Hoàn Châu cách cách. Đúng là con thấy nàng mặc sườn xám đỏ thẫm, đầu lại cài đầy châu ngọc, cho nên hoàn toàn nhìn ra! Nếu , Lan Hinh cũng hề biết nặng giỡn với Hoàn Châu cách cách.”


      xong còn vểnh cái mieenhj nhắn, dùng ánh mắt bi thương muốn khóc bao hàm đồng tình nhìn Tiểu Yến Tử. Càn Long cùng Lệnh Phi nghe được lời nàng , quay đầu nhìn Tiểu Yến Tử, quả nhiên là mặc đồ đỏ hắc, có chút bộ dáng giữ đạo hiếu nào ! Càn Long lại càng tức đến đen mặt! Sơ hở lớn như thế mà trẫm cũng nhận ra! minh thần võ bình thường của trẫm đâu rồi? Chẳng lẽ Tiểu Yến Tử này có pháp mê hoặc người? Ngay cả đôi con trai con cảu cũng đều bị nàng ta xoay quanh! Cũng may Hinh Nhi của trẫm thông minh!


      Thấy ánh mắt Càn Long biến thành nghi ngờ và nghiền ngẫm, Tiểu Yến Tử chưa lên tiếng, Vĩnh Kỳ vội vàng phụ họa: “Hoàng A mã, đây phải vì từ mẫu thân của Tiểu Yến Tử để nàng tiếp xúc với những tục vụ này hay sao! Cho nên Tiểu Yến Tử mới biết có chuyện giữ đạo hiếu này. Người trong nội cung cũng có sai, Tiểu Yến Tử nhận tổ quy tông, tất cả mọi người đều quá vui vẻ, nên sơ sót, cũng có ai nhắc nhở nàng!”


      Ngũ A ca lập tức đem sai lầm chuyển hết lên đầu người khác, Càn Long nhướn mày: Lần này ngươi lại thông minh ra?! Cũng được, trẫm cũng muốn dây dưa với các ngươi, mà xem các ngươi còn muốn ầm ĩ như thế nào.


      Vì vậy gật đầu bày tỏ lượng thứ: “Nếu tại biết rồi từ này về sau Tiểu Yến Tử thể mặc đỏ hắc như thế này được. Trong nội cung thể mặc đồ tang, Tiểu Yến Tử trở về đổi tất cả y phục thành sườn xám nhạt màu ! Những thứ chu thoa, hoa cài đầu cũng bảo Hoàng Hậu thu lại, chỉ chừa chút trang sức bằng bạc là được.”


      Chỉ trong nháy mắt bị tước đoạt gần hết tài sản, Tiểu Yến Tử ỉu xìu, mặt mày ủ dột đồng ý. Ngũ A ca sợ bị Càn Long nhớ đến chuyện gì khác, vô cùng chột dạ. Sau khi quỳ an, lập tức lôi kéo Tiểu Yến Tử trốn .


      Càn Long cũng đuổi Lệnh Phi chướng mắt , dắt bàn tay bé của Lan Hinh chuẩn bị cùng nàng thưởng hoa, bồi dưỡng tình cảm.


      Từ trước đến giờ Lan Hinh chỉ nhìn người khác bị đùa giỡn, hôm nay lại bị Càn Long xem trò hay, ngạo kiều. Nàng quyết định kích thích chút: “A mã? Hoàn Châu cách cách này là con của người sao? Sao mà ngay cả giữ đạo hiếu cũng biết? Giữ đạo hiếu sao có thể gọi là tục vụ? Còn có, sao mà nàng còn thể hiểu lời bình thường thế, còn hở ra là đánh người, cứ như ta đây phải tiểu thư khuê các mà là lưu manh đầu đường vậy? Còn có, Ngũ A ca sao lại ủng hộ nàng, hiểu nàng vậy? Ngay cả cuộc sống của nàng và maaix thân ở ngoài cung như thế nào cũng biết?”


      Bị câu hỏi liên tiếp của Lan Hinh làm cho choáng váng, Càn Long bày tỏ hổ thẹn cùng: Ngay cả bé như Hinh Nhi cũng có thể nhìn ra vô số điều ổn như thế, sao trẫm lại bị che mắt chứ?


      Vì vậy, Càn Long ý thức được vô năng của mình mà u buồn, nhìn vẻ mặt u buồn của Càn Long, Lan Hinh vô cùng vui mừng, hài lòng: Cho ngươi xem cuộc vui! Cho ngươi dung túng NC! Cho ngươi làm hại ta bị Tiểu Yến Tử nhớ thương! Xem ta có chỉnh được ngươi !


      - Trong Diên Hi cung-


      Lệnh Phi cảm thấy thái độ của Càn Long hôm nay vô cùng quái dị. Mặc dù tất cả mọi người đều Tiểu Yến Tử được Vạn tuế gia sủng ái như thế nào, là người được sủng ái nhất nội cung. Nhưng hôm nay theo bà ta chứng kiến Lan công chúa mới là bảo bối vướng mắc trong lòng Vạn tuế gia! thấy hoàng tử hoàng nữ khác đều gọi Vạn tuế gia là Hoàng A mã sao, chỉ có Lan Hinh tự nhiên gọi A mã, còn tiến sát vào trong ngực Vạn tuế gia làm nũng như con giá nhà dân thường nữa. Hơn nữa, ràng Lệnh Phi nhìn thấy trong ánh mắt Vạn tuế gia nhìn Tiểu Yến Tử có tia ghét cay ghét đắng. Hoàn toàn khác với ánh mắt dịu dàng chảy ra nước của ngài khi nhìn Lan công chúa. Hoàng Thượng cố tình bày ra nghi trận, có phải là phát manh mối gì hay ? Xem ra bản cung phải chuẩn bị tốt cả hai khả năng. Nếu như ổn, cũng cần biết cái thai này là nam hay nữ, cũng phải đẩy Ngũ A ca và Tiểu Yến Tử ra.


      - Phúc phủ ngoài cung -


      Cho đến khi vào Phúc phủ, Tiểu Yến Tử vẫn còn nhắc tới: “Vĩnh Kỳ, huynh nhìn! ngày nào đó Tiểu Yến Tử ta làm Lan Hinh kia đẹp mặt!”


      “Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận nữa. Yên tâm, ta giúp muội!”


      “Thế còn tạm được!” Có đảm bảo của Thái tử hình, Tiểu Yến Tử mới cam lòng dừng lại, hai người cũng vừa lúc vào viện của Tử Vi.


      Nhìn hai người mang vẻ mặt phẫn uất, Tử Vi mau chóng nghênh đón: “Mau vào, ta chờ các ngươi rất lâu rồi. Đây là làm sao, sao sắc mặt kém thế? Ai chọc tới Tiểu Yến Tử của chúng ta rồi?”


      Tử Vi trải qua thế cũng học xong ngụy trang. ràng là hận Tiểu Yến Tử muốn chết nhưng vì khôi phục thân phận mà thể đè nén chính mình, chơi trò lá mặt lá trái với Tiểu Yến Tử.


      “Hừ! Còn phải là Lan Hinh! Chính là cách cách ngang ngược mà chúng ta gặp đường lần trước đấy! Nàng ta thế mà hành lễ với ta! Còn cáo trạng với Hoàng A mã, làm hại Hoàng A mã muốn ta giữ đạo hiếu gì đó, cho ta mặc quần áo xinh đẹp, mang trang sức xinh đẹp nữa!”


      “Khụ khụ!” Vĩnh Kì nghe ra lời của Tiểu Yến Tử có chút ổn, cố ý ho khan nhắc nhở Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử nhận ra được, chỉ kỳ quái nhìn , lấy tay sờ sờ trán : “Vĩnh Kỳ, huynh làm sao thế? Ngã bệnh sao?” Vĩnh Kỳ im lặng, kinh ngạc cầm lấy tay nàng lộ vẻ háo sắc.


      Tử Vi thấy cử động thân mật mập mờ của họ, ánh mắt ngừng biến đổi, cuối cùng cũng hiểu ra rằng ngay cả Ngũ ca này của mình cũng thể dựa vào được nữa, cảm thấy vô cùng bi thương! may là ta còn có Nhĩ Khanh! Tử Vi làm như có phát ra lời ổn của Tiểu Yến Tử, trao đổi ánh mắt với Nhĩ Khanh lát, Nhĩ Khanh chủ động mở miệng hỏi: “Vĩnh Kỳ, lần này các người tới có phải là nên bàn bạc chút về vấn đề thân phận của Tử Vi hay ?”


      “Đúng vậy! Ta và Tiểu Yến Tử bàn bạc tốt lắm, quyết định mau chóng cho các người đều có vị trí và cương vị riêng.” Vĩnh Kỳ bắt đầu lại kế hoạch vĩ đại “lâu ngày sinh tình” của mình với Tử Vi và Nhĩ Khanh.


      Đợi xong, Tử Vi quyết định: Tiểu Yến Tử, mặc dù ngươi để cho ta tiến cung phải vì giúp ta, mà là vì thành toàn cho tư tình của các ngươi. Nhưng là các ngươi nghĩ giấu diếm thân phận của ta, còn đưa ta vào cung, Tử Vi ta liền nhớ chuyện hôm nay. Chỉ là sau này có biến cố gì, các người muốn Tử Vi ta hy sinh cái gì, Tử Vi chỉ có thể câu xin lỗi!
      Last edited: 16/11/20

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      [​IMG]
      Chương 20: Tử Vi tiến cung II
      Editor: OrchidsPham


      Sau khi bàn bạc xong lí do đón Tử Vi tiến cung xong mọi người lại tách ra.


      Tiểu Yến Tử nghĩ đến đón Tử Vi tiến cung, cuối cùng mình cũng có bạn. Trong cung, như người khác : có tâm phúc, sau này làm việc càng nắm chắc hơn. tại Tử Vi ở ngay dưới mí mắt mình, cuối cùng cũng cần lo lắng nàng ta ở ngoài cung gặp được kỳ ngộ gì, như đụng phải quý nhân nào đó mình tiêu luôn. Hơn nữa Vĩnh Kỳ đối xử với mình càng lúc càng tốt, ái mộ và nóng bỏng trong mắt càng ngày càng thể giấu được. Chắc chắn khi hai người đổi lại thân phận, Vĩnh Kỳ cầu Hoàng A mã cho lấy mình, đến lúc đó dù mình phải Cách cách, nhưng vẫn là Phúc tấn của Hoàng tử, cũng chẳng kém, chừng cuối cùng còn có thể thành Hoàng Hậu nương nương!


      Vốn dĩ Tiểu Yến Tử cũng có chút tình nguyện khi phải đổi lại thân phận nhanh như thế, nhưng thông qua YY (tưởng tượng), Tiểu Yến Tử nhộn nhạo, cảm thấy đổi về cũng tệ, vì thế Tiểu Yến Tử quay về cung liền bắt đầu bận rộn tích cực vì Tử Vi.


      - Khôn Ninh cung -


      Hoàng Hậu chuyện phiếm với Vĩnh Cơ vừa tan học về: “Vĩnh Cơ, nghe ma ma gần đây con luôn tới thăm Tiểu Yến Tử?”


      “Đúng vậy Hoàng ngạch nương? Có vấn đề gì sao? Có phải Vĩnh Cơ thể làm như vậy ?” Vĩnh Cơ nghe Hoàng Hậu hỏi thăm vẻ mặt hoảng sợ, sợ mình làm sai chỗ nào.


      , Vĩnh Cơ làm đúng lắm, thân cận Tiểu Yến Tử là đúng. Nay nàng ta ở trong Khôn Ninh cung, đầu toàn cơ bắp, lại được Hoàng A mã của con sủng ái. Con thân cận với nàng ta mới có lợi cho con. Con xem nàng ta đó, to gan như vậy! Hoàng A mã của con lại thích đến thế, con đấy, nên cố gắng học học.” Hoàng Hậu thương vuốt ve đầu Vĩnh Cơ.


      Thấy Hoàng ngạch nương chẳng những ngăn cản bản thân qua lại với người bạn mới kết giao mà còn khích lệ bản thân, Vĩnh Cơ cảm thấy rất vui vẻ.


      khí trong điện ấm áp, bên ngoài điện lại truyền đến tiếng kêu ầm ầm ĩ ĩ của Tiểu Yến Tử: “Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Tiểu Yến Tử có việc tìm ngài!”


      Cũng đợi thông truyền, Tiểu Yến Tử tự nhiên xông tới. Mặc dù bất mãn với thô lỗ chút quy củ của Tiểu Yến Tử, nhưng Hoàng Hậu cũng chỉ có thể làm bộ điềm nhiên như , gương mặt tươi cười vẫy vẫy tay với Tiểu Yến Tử : “Tiểu Yến Tử, mau tới đây, làm sao thế? Nhìn ngươi đầu đầu mồ hôi này, mau lau lau. Ngươi đứa này, lại gọi sai rồi, với ngươi bao nhiêu lần rồi? Phải gọi là Hoàng ngạch nương!”


      “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ!” Vĩnh Cơ cũng vui mừng chào hỏi Tiểu Yến Tử.


      Tiểu Yến Tử cười cười với Vĩnh Cơ, sau đó vội vàng lôi kéo bào phục của Hoàng Hậu : “Ai nha Hoàng ngạch nương, đừng quản nhiều như vậy, Tiểu Yến Tử có việc gấp!” chờ Hoàng Hậu phản ứng, nàng ta liền đem chuyện kết bái tỷ muội với Tử Vi, bản thân muốn đón nàng vào cung chăm sóc hết ra cho Hoàng Hậu nghe.


      Hoàng Hậu khó xử nhíu mày: “Theo ngươi nàng cùng quê quán với ngươi, là người Hán? Việc này phiền toái đấy! Theo lý người Hán thể tùy tiện vào cung! Việc này bản cung đồng ý cũng vô dụng, còn phải được Hoàng A mã của ngươi gật đầu nữa.”


      Mặc dù Càn Long có khẩu dụ bảo Hoàng Hậu thỏa mãn mọi cầu của Tiểu Yến Tử, nhưng chuyện lớn như việc đưa hai người Hán vào cung Hoàng Hậu biết có thuộc phạm vi “mọi cầu” kia hay nên cảm thấy có chút do dự.


      Tiểu Yến Tử thấy Hoàng Hậu làm chủ được bất mãn bĩu môi lầm bầm: “Chút chuyện như thế mà Hoàng ngạch nương cũng đồng ý, vậy Tiểu Yến Tử tự mình tìm Hoàng A mã vậy.” đợi Hoàng Hậu phản ứng lại hấp tấp chạy về phía Càn Thanh cung.


      - Dưỡng Tâm điện, Càn Thanh cung -


      “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàn Châu cách cách cầu kiến.”


      “A? Tuyên nàng tiến vào.”


      Tiểu Yến Tử nhanh chóng chạy vào, tùy tiện phất khăn lụa coi như hành lễ xong liền đợi được mà lại lần lời vừa với Hoàng Hậu cho Càn Long nghe.


      Càn Long càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: Tiểu Yến Tử này giấu kỹ con của mình mà ngược lại còn muốn dẫn vào cung? Chẳng lẽ là để đặt Tử Vi dưới mí mắt cho dễ dàng khống chế, thời khắc mấu chốt còn có thể dùng nó để uy hiếp trẫm? Hừ! Như vậy cũng tốt, Tử Vi vào cung, trẫm cũng cần hao tổn tâm trí cho người ra cung cứu nó.


      Quyết định tương kế tựu kế, Càn Long vung tay lên: “Được! Giao cho phủ Nội Vụ toàn quyền xử lý!”


      Tiểu Yến Tử hoan hô tiếng: “Hoàng A mã tốt!” Sau đó liền hấp tấp chạy tới A ca sở báo tin tốt này cho Vĩnh Kỳ.


      - Trong A ca sở -


      “Tiểu Yến Tử, muội lợi hại! Có thể làm Hoàng A mã thích muội như vậy! Chuyện hợp quy củ như thế mà cần hỏi đồng ý. Nhất định là do Hoàng A mã thấy muội trong cung độc, muốn tìm bạn cho muội.”


      Tiểu Yến Tử bị Vĩnh Kỳ tâng bốc đến mức đuôi cũng sắp vểnh lên trời.


      - Trong Diên Hi cung -


      Nghe người của mình trong Dưỡng Tâm điện hồi bẩm, Lệnh Phi cau mày. Vạn tuế gia vô cùng quan tâm đến an nguy của mình. Tất cả người hầu trước khi tiến cung đều phải điều tra ràng tổ tông tám đời, tại sao có thể để hai người Hán tiến cung cách đơn giản như vậy? Nhất định là Vạn tuế gia phát ra, câu Tiểu Yến Tử đây! được! Phải mau chóng thông báo cho Nhĩ Khang, thể dính vào nữa, phải hoàn toàn phân giới hạn với Tiểu Yến Tử!


      Đáng tiếc đợi Lệnh phi truyền tin, Tiểu Yến Tử nhanh chân nhanh tay thúc giục cung nhân đón Tử Vi rồi.


      Xế chiều hôm đó, Tử Vi bị Tiểu Yến Tử đón vào Khôn Ninh cung. Tiểu Yến Tử kích động đưa Tử Vi thăm khuê phòng của mình.


      “Tử Vi, ngươi xem xem, tấm gương này rất thần kỳ đúng ? Ngay cả cọng tóc cũng đều thấy ! Nghe Hoàng A mã đây là kính thủy tinh của người nước ngoài, trong nội cung chỉ có quý nhân được sủng ái mới được ban thưởng đấy! Còn có, ngươi xem phấn son này , có phải rất thơm hay ? Bôi ở mặt cũng rất trơn! Còn có còn có, ngươi xem tủ treo quần áo của ta rất lớn, rất nhiều quần áo xinh đẹp đấy! Nhưng mà vốn dĩ trước kia còn nhiều hơn, đều do Lan Hinh kia, bây giờ hoàn toàn biến thành mớ màu sắc ảm đạm, ta thích, ta thích xanh xanh đỏ đỏ! Đó mới là đẹp mắt! Còn có, Tử Vi mau đến xem xem rương bách bảo của ta! Tất cả đây đều là Hoàng A mã thưởng cho, rất nhiều rất nhiều! Ta chia cho ngươi ít, ngươi mau tới chọn !”


      Tử Vi nghe Tiểu Yến Tử vô cùng đắc ý giới thiệu, nét mặt kiêu ngạo lại khoe khoang trong lòng cực kỳ tức giận: Tiểu Yến Tử, ngươi dựa vào cái gì mà đứng trước mặt ta khoe khoang những thứ vốn thuộc về ta? Ngươi dựa vào cái gì mà tỏ vẻ mặt bố thí với ta? Ngươi lại dựa vào cái gì mà thân thiết gọi Hoàng A mã vốn thuộc về ta? Ngươi dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của ta lại thay ta tận hiếu, còn oán hận như đó là việc đương nhiên? Tiểu Yến Tử, là do ngươi thay đổi hay là do lúc trước ta nhìn lầm đây?


      Cố nén chán ghét, Tử Vi tỏ vẻ như cực kỳ hứng thú nghe Tiểu Yến Tử giới thiệu.


      Mà Càn Long vẽ tranh cùng Lan Hinh cũng nghe được thái giám báo tin Tử Vi tiến cung. Càn Long đặt bút vẽ xuống, nhìn về phía Lan Hinh. Thấy nàng còn vô cùng chăm chú vẽ loạn gốc hoa cúc tứ quý, bất đắc dĩ tiến lên phía trước rút bút vẽ của nàng ra, cầm lấy khăn ướt cung nữ đưa lên cẩn thận lau bàn tay bé của nàng: “Tiểu nha đầu, khi vẽ tranh cái gì cũng nghe thấy nhìn đến! Tỷ muội kết bái của Tiểu Yến Tử đến đây, cùng A mã xem chút!”


      Lan Hinh nghe thấy lại có trò hay để xem nâng đầu lên, con mắt vụt sáng! Càn Long thấy vẻ mặt trêu tức như thúc giục: “Nhanh nhanh ! Ta muốn xem trò vui!” của nàng bất đắc dĩ điểm điểm chóp mũi nàng, dắt bàn tay bé mang nàng xem trò vui…


      - Thiên điện Khôn Ninh cung -


      Theo thông báo “Hoàng Thượng giá lâm!”, toàn bộ thái giám cung nữ trong Khôn Ninh cung đều đồng loạt quỳ xuống nghênh giá.


      Tử Vi giật mình, ngờ là vừa tiến cung có thể nhìn thấy Hoàng A mã của mình, cảm thấy vô cùng kích động. Cũng quỳ xuống theo cung nhân, rướn cổ nhìn về phía cửa điện.


      Tiểu Yến Tử thấy Tử Vi quỳ xuống liên tục kéo tay nàng đứng lên: “Tử Vi, sao mà ngươi cũng quỳ? Mau đứng lên, Hoàng A mã cần hành lễ.”


      Tử Vi kiên nhẫn thoát khỏi bàn tay làm đau bả vai mình của Tiểu Yến Tử, Tử Vi nhắc nhở nàng ta: “Tiểu Yến Tử, Hoàng Thượng là hôn nữ của ngài, Hoàn Châu cách cách cần hành lễ, bao gồm dân nữ Tử Vi.”


      Thấy vẻ mặt và giọng kiên nhẫn của Tử Vi bao hàm cả oán khí, lại nghĩ dù sao cũng là bản thân đoạt mất thân phận của nàng, Tiểu Yến Tử đành ngượng ngùng buông tay, tùy ý nàng.


      Quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa điện, Tử Vi chỉ nhìn thấy thân ảnh cao ngất ung dung sải bước tới giữa ánh sáng chói lòa. Ngũ quan hàm chứa uy nghi, thân thể cường tráng mơ hồ lộ ra sức dãn to lớn, khi bước toàn thân toát ra cỗ áp lực khiếp người.


      Đây chính là Hoàng A mã của ta! Là Hoàng đế minh thần võ của Đại Thanh! Tử Vi cảm thấy rất tự hào.


      Đợi đến gần, Tử Vi mới phát ra Lan Hinh theo sau lưng Càn Long. Chỉ thấy nàng mặc bộ sườn xám thanh lịch, song não kế đơn giản, mặt sạch chút phấn son. Cho dù là trang phục đơn giản như vậy cũng thể che dấu xinh đẹp phi phàm cùng ánh sáng vinh quang tự nhiên phát ra quanh thân nàng.


      Chỉ thấy hai người thẳng đến chủ tọa, Càn Long tự nhiên kéo bả vai Lan Hinh, đặt nàng ngồi xuống bên cạnh mình rồi mới hạ lệnh bình thân. Sau khi ngồi xuống Lan Hinh còn nghịch ngợm nháy mắt mỉm cười với Tử Vi.


      Tử Vi đứng lên theo mọi người, nhận được nụ cười nghịch ngợm đầy thiện ý của Lan Hinh tâm trạng dễ chịu hơn, cũng mỉm cười đáp lại.


      Chứng kiến hành động của hai người, Càn Long sủng ái sờ sờ cái đầu của Lan Hinh thầm nghĩ: Hinh Nhi của trẫm thông minh, nhìn hành động của nàng, chắc cũng phát ra kỳ lạ trong thân phận của Tử Vi này?


      Tiểu Yến Tử đứng ở đầu tiên, phát ra hành động của Lan Hinh và Tử Vi. Coi thường Lan Hinh, nàng ta vui vẻ chạy đến bên cạnh Càn Long, nắm lấy tay áo Càn Long làm nũng: “Hoàng A mã! Tỷ muội kết bái của con, Tử Vi đến đây, người đến xem nàng đúng ? Tử Vi! Mau tới đây! Đây chính là Hoàng A mã của ta!”


      Tiểu Yến Tử ngoắc ngoắc bảo Tử Vi tới ra mắt Càn Long. Nàng ta vốn định lôi kéo để hai cha con gặp mặt, lại ngờ rằng câu đương nhiên “Hoàng A mã của ta” kia dày xéo trái tim mỏng manh của Tử Vi.


      Càn Long cũng cực kỳ thoải mái, cái hàng giả, đứng ngay trước mặt hàng dẫn dắt cha con chúng ta gặp nhau, châm chọc! Càn Long thấy Tử Vi cũng là sắc mặt xám trắng, vẻ mặt khuất nhục, trong lòng thương tiếc. Thấy nàng tiến lên đáp lời, lại muốn quỳ lạy hành lễ vung tay lên : “Ngươi là tỷ muội kết bái của Tiểu Yến Tử, cần đa lễ! Ngồi xuống đáp lời !” Sắc mặt Tử Vi kích động, hai hốc mắt đỏ ửng ngồi xuống.


      Càn Long thấy Tử Vi gặp được mình, vẻ mặt chỉ kích động mừng rỡ mà có sợ hãi khi bị giam cầm khống chế, sắc mặt của Tiểu Yến Tử cũng thản nhiên, đề phòng Tử Vi đến gần mình cảm thấy kỳ quái. Muốn dò xét thử tình cảnh của Tử Vi.


      “Ngươi chính là Tử Vi? Nghe Tiểu Yến Tử ngươi kết bái tỷ muội với nàng, cùng từ Tế Nam tới kinh thành nhận thân. Ngươi cũng thất lạc phụ thân từ sao?” Càn Long tỏ vẻ như hứng thú hỏi.


      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy. Từ dân nữ chỉ có mẫu thân, có phụ thân. Cho đến khi mẫu thân qua đời, Tử Vi mới biết được ra Tử Vi cũng có cha!” đến đây, Tử Vi dùng ánh mắt tràn ngập nhụ mộ nhìn về phía Càn Long. Lan Hinh ở bên cạnh yên lặng vứt cho Càn Long ánh mắt chế nhạo. Càn Long lúng túng ho khan, tiếp tục đặt câu hỏi.


      “Mẹ ngươi cho ngươi biết tên họ cha ngươi là gì? Ở nơi nào sao? Vào kinh lâu như thế, ngươi có tìm tới chưa?”


      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, mẹ của ta cho ta biết, cha ta là người cha vĩ đại nhất đời, thân phận của mẹ ta thấp kém, dám trèo cao, chỉ có thể yên lặng coi chừng ta. Mẹ ta kể nàng đợi cả đời, chờ cả đời, cho dù chết cũng hối hận!” Tử Vi càng về thâm tình thay đổi của mẹ nàng cách cảm động, Càn Long lại càng thích nghe.


      Nếu như là bình thường, biết có nữ nhân mình sâu đậm đến thế, nhất định Càn Long cảm thấy kiêu ngạo, đắc ý vì mị lực của mình. Nhưng hôm nay Lan Hinh ở ngay bên cạnh, chẳng biết vì cái gì mà Càn Long hi vọng nàng nghe được chuyện tình của mình, coi bản thân thành kẻ hoa tâm phụ bạc lòng người.


      Thấy Lan Hinh nghe đến vui vẻ, lông mày càng nhước cao, ánh mắt càng ngày càng trêu tức. Càn Long quyết đoán cắt đứt lời của Tử Vi: “Đủ rồi, mẹ ngươi thế nào cũng quan hệ gì đến trẫm, ngươi chỉ cần cho trẫm biết cha ngươi là ai, trẫm cho người tìm kiếm cho ngươi.”


      Hồi ức bị Càn Long cắt đứt, mặt mũi Tử Vi tràn đầy bi thương: Đúng vậy! tại trong mắt ngài ta chỉ là người ngoài, ngài biết mẹ ta là ai, cũng biết ta là hai, mẹ con ta dĩ nhiên là có quan hệ gì với ngài! Ta muốn ngay cho ngài biết ta mới là nữ nhi của ngài! Nhưng mà có tín vật, vô duyên vô cớ, ngài tin tưởng ta sao? cho ngài biết rằng con trai ngài sủng ái nhất cùng cách cách giả mạo lừa đảo, giấu muội muội của chỉ vì bảo vệ mạng của kẻ lừa đảo kia? ra, Hoàng Thượng tin cũng thôi, nếu tin, cũng là hoàn toàn xé rách mặt với Tiểu Yến Tử, ta ở trong cung này có đường sống sao? Chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, từ từ mà tính thôi.


      Nhanh chóng phục hồi tâm trạng, Tử Vi cung kính trả lời: “Tử Vi tạ ơn Hoàng Thượng, chỉ là cần Hoàng Thượng phí tâm, Tử Vi vào kinh thành rồi mới phát , ra cha ta có gia đình lớn của mình, có nhiều thê tử hơn, nhiều con hơn, Tử Vi biết nhà của ông còn có chỗ cho Tử Vi nữa hay , cho nên Tử Vi rút lui. Tiểu Yến Tử muốn chăm sóc ta, nên ta cùng theo nàng.”


      Càn Long bị ám hiệu của nàng làm cho lúng túng, lại thấy nàng liên tục che chở giúp Tiểu Yến Tử giấu giếm, hiển nhiên bị Tiểu Yến Tử đầu độc, nhất thời cũng muốn tiếp tục hỏi thăm, tránh đả thảo kinh xà, đành phải thôi.


      Chỉ là Lan Hinh cảm thấy vở tuồng này đủ đặc sắc, quyết định thêm chút chi tiết, vì thế ở bên thong thả ung dung mở miệng :


      “Tử Vi nương, ngươi có chỗ nương tựa, tiến cung với Tiểu Yến Tử, tuy là có nơi dựa vào nhưng mà trong cung nhiều quy củ, nữ nhân có thể ở lâu trong cung chỉ có ba loại: là phi tần của A mã, loại là cung nữ hầu hạ người khác, loại cuối cùng là Cách cách của Hoàng gia. Nếu Tử Vi nương muốn ở lại trong cung lâu dài thân phận cũng thể ràng, như thế làm cho người ta chỉ trích, làm A mã khó xử, cũng kéo họa vào thân nương.”


      Tử Vi ngờ còn có chuyện này, nhất thời giật mình lặng . Càn Long tặng cho Lan Hinh ánh mắt tán thưởng, Lan Hinh kiêu ngạo dương cằm nhọn tự đắc.


      Tiểu Yến Tử thấy mỗi lần Lan Hinh đều muốn quấy rối mình, nổi giận đùng đùng : “Tử Vi là khách của ta, ta muốn ở nàng cứ ở, chẳng lẽ được sao?”


      “Đương nhiên là được! Nếu như Tử Vi nương chỉ là khách của ngươi, vậy trẫm để nàng trong cung vài ngày, ít ngày nữa liền đưa nàng đến chỗ cha nàng. Trẫm cũng tin, trẫm đường đường là vua nước lên tiếng, cha Tử Vi còn có thể cho nàng chỗ đặt chân!” Càn Long cắt đứt khiêu khích của Tiểu Yến Tử đến Lan Hinh.


      Thấy Càn Long lại muốn giúp Tử Vi tìm cha, Tiểu Yến Tử sợ hãi, liên tục ngừng: “Được rồi, được rồi, Tử Vi liền làm cung nữ của ta, còn có Kim Tỏa cũng vậy.”


      Thấy thân phận của mình có thể bị chọc thủng, ảnh hưởng đến an nguy của bản thân, Tiểu Yến Tử liền chút lựa chọn để mình là cung nữ chút hi vọng vừa dâng lên của Tử Vi lại bị đánh rớt.


      Càn Long thấy hôm nay moi thêm được tin tức gì, cũng nhịn được Tiểu Yến Tử giả ngây giả dại cùng Tử Vi trợ Trụ vi nghiệt, liền dắt bàn tay bé của Lan Hinh, để mọi người quỳ an rồi dứt khoát dời .


      - Trong Ngự hoa viên -


      Cạo cạo chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên của Lan Hinh, Càn Long cố làm ra vẻ uy hiếp : “Hinh Nhi! Nha đầu xấu! , có phải con nhìn ra cái gì rồi hay ? Hử?”


      Lan Hinh túm lấy bàn tay tác quái của Càn Long, hung ác gặm cái, thở phì phì : “ phải là A mã biết sao? Hỏi Hinh Nhi làm cái gì? Dù sao A mã tự có xắp xếp, cần Hinh Nhi nhiều chuyện!”


      Thấy tay mình bị đôi môi mềm mại của Lan Hinh ngậm lấy, ngón tay bị hàm răng trắng mịn của Lan Hinh nhành xay nghiền, Càn Long rung động, toàn thân tê dại, lập tức nổi lên phản ứng sinh lý.


      Cảm giác biến hóa thân thể, Càn Long hoảng hốt, rút vội ngón tay về như bị phỏng, giả bộ như trấn định điểm điểm cái trán của Lan Hinh: “Con, đứa này, quan tâm A mã mà cũng tự nhiên như vậy! Được rồi, tại A mã có chuyện phải làm, cho người đưa con về trước.”


      Lan Hinh ngoan ngoãn gật đầu, chỉ thấy Càn Long vốn nhàn nhã thoải mái, vừa xoay người liền chạy như có lửa đốt mông. Lan Hinh nhún nhún vai bày tỏ: Đại thúc thời mãn kinh chính là khó hiểu như vậy!


      Ngô Thư Lai vội vàng đuổi theo Càn Long, thấy Công chúa vô tình khiêu khích khiến Vạn tuế gia chạy trối chết xong còn tỏ vẻ vô tội như thế, Ngô Thư Lai vô cùng khâm phục: Công chúa a, ngài còn có thể trì độn (chậm hiểu, ngốc nghếch) hơn được nữa ?
      Last edited: 16/11/20

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      [​IMG] [​IMG]
      Chương 21: Càn Long đặt bẫy
      Editor: OrchidsPham


      Càn Long chạy trối chết đến chiếc đình nghỉ mát bí trong hoa viên mới dừng lại. Kinh ngạc nhìn hàng dấu răng khéo léo ngón tay do bị hàm răng của Lan Hinh cắn, cảm giác tê dại lại nổi lên khắp toàn thân. Càn Long kinh hãi đến chấn động, chật vật lau mặt.


      “Ngô Thư Lai, bao lâu trẫm sủng hạnh hậu cung rồi?”


      “Hồi Vạn tuế gia, kể từ sau khi Lan công chúa hồi cung, ngài chỉ sủng ái Dĩnh quý nhân lần.” Ngô Thư Lai làm bộ như phát ra chật vật của Càn Long, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà hồi đáp.


      lâu thế rồi sao? trách được!” Ý thức được bản thân suýt nữa ra chật vật vừa rồi, Càn Long lúng túng ho khan. Ngô công công bình tĩnh tỏ vẻ vừa rồi tai có vấn đề, cho nên cái gì cũng nghe thấy.


      “Ngô Thư Lai, cùng trẫm dạo Ngự hoa viên, hôm hay trẫm muốn thưởng hoa!” Cảm thấy nhất định là do bản thân chưa thỏa mãn dục vọng chứ phải nhân phẩm có vấn đề, Càn Long yên lòng, chuẩn bị quanh Ngự hoa viên tìm hoa giải khát.


      “Vâng!” Ngô Thư Lai lập tức phía trước mở đường, cùng Càn Long tới chỗ ngắm hoa mà phi tần hậu cung ưa thích nhất để tầm hoa liệp diễm! Chỉ là Vạn tuế gia à, mỗi ngày ngài đều đối diện với đóa hoa đẹp nhất Đại Thanh rồi, ngài xác định tới ngự hoa viên có thể tìm thấy được đóa hoa nào khác lọt được vào mắt ngài nữa sao?


      - Dưỡng Tâm điện -


      Càn Long mang theo tâm trạng và vẻ mặt uể oải trở lại Dưỡng Tâm điện, theo sau chính là Ngô công công với vẻ mặt thần côn “Ta cũng biết là như vậy mà.”


      “Ngô Thư Lai, ngươi xem làm sao mà phi tử trong hậu cung càng ngày càng xấu thế? Trẫm nhớ trước kia trong cung có mấy mỹ nhân hương vị rất đặc biệt mà!” Càn Long cảm thấy vô cùng hoang mang với việc mỹ nhân trong cung đồng loạt biến mất.


      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, cuối thu mát mẻ, mỹ nhân sợ lạnh, chừng đều ngủ ở trong tẩm cung rồi!” Ngô công công à, lấy cái cớ như vậy, ngươi cũng biết diễn quá rồi!


      “A! như vậy, lần sau trẫm đổi thời gian lại .” Càn Long bừng tỉnh đại ngộ.


      “Hoàng Thượng, hôm nay lật bài tử của ai?” Ngô Thư Lai vì giải quyết phiền não của Càn Long, tận tâm với chức trách mà dâng bài tử của những phi tử đứng đầu hậu cung lên.


      Càn Long chọn chọn lựa lựa, lật bài tử của Lệnh Phi. Mặc dù Lệnh Phi có thai, nhưng khí chất của nàng ta nhàng khoan khoái, trang dung trắng trong thuần khiết, tính tình dịu dàng, cử chỉ ưu nhã ung dung, hợp với tâm ý của nhất. Mặc dù gần đây mật báo cho thấy nàng ta có thể dính dấp với Tiểu Yến Tử, nhưng bây giờ tìm ra được lựa chọn tốt hơn, Càn Long chỉ có thể chấp nhận. Cho dù làm được gì, nhìn xem cũng thoải mái mà.


      Chính vụ rất nhiều, Càn Long nhanh chóng ném hết mấy thứ lung tung đó ra sau đầu.



      Tử Vi cùng Kim Tỏa được sắp xếp làm cung nữ của Tiểu Yến Tử, sống trong viện tử dành cho cung nữ ở hậu điện Khôn Ninh Cung.


      Vào viện tử, chúng cung nữ nghe hai người là Đại cung nữ Tiểu Yến Tử mời tới, đều cảm thấy đồng tình.


      “Các ngươi cũng là xui, sao mà vừa mới tiến cung bị sắp xếp làm Đại cung nữ cho Hoàn Châu cách cách chứ? Chẳng lẽ là do lúc tiến vào các ngươi chuẩn bị hiếu kính, đắc tội Nội Vụ phủ sao?” cung nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú, ánh mắt tràn ngập đồng tình hỏi Tử Vi.


      có, là Tiểu… à, là Hoàn Châu cách cách chỉ điểm muốn chúng ta làm Đại cung nữ của nàng.” Dù rất tò mò, nhưng Tử Vi cũng biết trong cung cấm ít làm nhiều mới là đạo lý, cố nén ham muốn hỏi thêm của mình lại, nhàn nhạt .


      Nhưng tiểu cũng nữ thấy ngoại hình Tử Vi mềm mại hiền hòa, đối xử với người khác vô cùng lễ phép, Kim Tỏa bên cạnh lại u mê đơn thuần, cho nên đối xử khá tốt với hai người, nhịn được mà nhắc nhở: “Ta cho các ngươi biết, nhưng các ngươi được lung tung nha. Cũng chẳng có gì, đây chính là bí mật công khai trong đám cung nữ thái giám chúng ta, thấy các ngươi mới tới, ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi. Các ngươi nên cẩn thận! Hoàn Châu cách cách ở trong nội cung được lén lút đặt cho danh hiệu Quỷ Kiến Sầu! Thái giám cung nữ hầu hạ nàng ta đến bây giờ chưa từng có người có kết quẳ tốt! phải bị đánh roi cũng bị điều đến Tân giả khố, nghiêm trọng hơn còn bị đánh chết! Ngươi thấy hôm trước Hoàng Hậu muốn sai Tiểu Kim hầu hạ Hoàn Châu cách cách, hai chân liền sợ nhũn ra, bước cũng bước nổi. may là Mã Phó tổng quản chính là cậu ruột , Tiểu Kim khóc lóc cầu xin đêm mới được cứu đấy. Hazz ~ ở trong cung này, có thân thích làm tổng quản đúng là quá tốt mà!”


      Nghe nàng kia khoa trương, kinh khủng như vậy, Kim Tỏa nhịn được, tò mò hỏi: “ hầu hạ Hoàn Châu cách cách kinh khủng thế sao? Sao mà mọi người khóc lóc cầu xin đều chịu ?”


      Tiểu cung nữ tỏ vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Đâu chỉ là kinh khủng, quả thực phải là việc cho người làm ấy! Hoàn Châu cách cách ở ngoài cung tới, đâu có biết quy củ gì chứ, nàng ta hiểu quy củ, người chịu phạt cũng phải nàng ta mà là thái giám cung nữ chúng ta đấy! Các ngươi biết đúng , Hoàn Châu cách cách biết lừa dối người ta lắm. Ngày đầu tiên tiến cung nàng ta muốn làm bạn với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử còn cả Minh Nguyệt, Thái Hà nữa, để họ tự xưng là nô tài, cũng để họ quỳ xuống, cái gì mà người người đều ngang hàng, khiến họ cảm động đến mức đào tim móc phổi với Hoàn Châu cách cách, kết quả là đảo mắt cái nàng ta liền sửa lại họ tộc của họ. Cung nữ cũng đành, sửa lại họ, đến tuổi xuất cung đổi về cũng thế, nhưng mà Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đúng là thảm, vốn bị tuyệt đường con cháu, chỉ có thể giữ lại cái họ mà tưởng niệm, tại đến cái họ cũng giữ được, khi chết ngay cả chỗ về cũng tìm được, là thảm mà! Còn có, ngày hôm sau Hoàn Châu cách cách muốn ra cung, họ liền khuyên vài câu, Hoàn Châu cách cách đổi trắng thay đen muốn họ vả miệng! Sau đó lại bảo họ mau mau ngừng tay, đây chẳng phải là đùa giỡn với người ta sao? Còn có, Thải Tâm ở Diên Hi cung bị Hoàn Châu cách cách đấm cho quyền, cái cằm cũng phải rớt ra, tới giờ ăn cơm còn phải đưa tay đẩy đấy! Dung ma ma của Hoàng Hậu bị nàng ta đá cái vào eo, suýt nữa đứt rời. Càng kinh khủng hơn chính là, ngay cả Lan công chúa nàng ta cũng dám đánh, khiến đầu Lan công chúa chảy máu ròng ròng. Lan công chúa hiểu lý lẽ lại lương thiện như thế, có trêu chọc đụng chạm gì đến nàng ta, thế mà nàng ta còn luôn bới móc Lan Công chúa, Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, chẳng có cách nào, chỉ có thể trút giận vào đám người hầu chúng ta. Tóm lại, Hoàn Châu cách cách cũng chẳng coi cung nữ thái giám chúng ta là người, biết người gặp xui xẻo cuối cùng chẳng phải nàng ta, cho nên nàng ta hoàn toàn yên tâm gây họa, khổ cũng chỉ khổ nô tài chúng ta mà thôi! Thái giám cung nữ chúng ta đều bí mật lưu truyền câu : Hoàn Châu cách cách vừa nhúc nhích, thái giám cung nữ phải chịu đau đớn!”


      Nghe xong lời khuyên bảo của cung nữ, Tử Vi và Kim Tỏa rất hốt hoảng trở về phòng. Kim Tỏa quệt miệng : “Tiểu thư, ngờ Tiểu Yến Tử dựa vào thân phận của người mà hoành hành ngang ngược trong cung như vậy. Lúc trước nàng ta còn với người là nàng ta ở trong cung vô cùng sợ hãi, sống rất khổ sở nữa. Tiểu thư, nàng ta kiêu ngạo như thế, nào có dáng vẻ sợ hãi gì chứ?”


      Tử Vi phục hồi tinh thần sau cơn chấn kinh, thể thừa nhận là lúc trước mình nhìn lầm người: “Lúc trước vừa gặp mặt, nàng ta giả mạo tân nương tử của người ta, trộm đồ của người ta, ta nên nghĩ đến thiện lương hồn nhiên sao có thể làm những chuyện đó được? Chắc hẳn lúc trước khi giúp chúng ta, nàng ta cũng mang theo tâm lý vơ vét trận! Đáng thương cho ta rành thế , dễ tin tưởng tiểu nhân, lại đem tín vật của mẫu thân giao lại cho nàng ta. Nay chúng ta chẳng có bằng chứng, ra có người nào tin chứ? tại, Hoàn Châu cách cách lộng hành hống hách, tự tư tự lợi mới đúng là bản chất của Tiểu Yến Tử! Kim Tỏa, bây giờ chúng ta đều nằm trong tay nàng ta, sau lưng nàng ta còn có Ngũ A ca làm chỗ dựa nên càng sợ chúng ta, nếu xé rách mặt xui xẻo cũng là chúng ta thôi, cho nên Kim Tỏa, em nhất định phải nhẫn nại!”


      Kim Tỏa nghe Tử Vi mà vành mắt đỏ lên, nước mắt liên tục rơi xuống, ôm Tử Vi nức nở : “Tiểu Tư, sao mà mệnh của người lại khổ thế chứ! ràng ngài mới là cách cách tôn quý, nhưng bây giờ lại phải làm cung nữ cho kẻ lừa đảo! Tiểu thư, ủy khuất cho ngài!”


      Từ khi vào kinh, Tử Vi liên tiếp bị đả kích, trái tim càng ngày càng cứng rắn rồi, nàng nhàng lau nước mắt khuôn mặt Kim Tỏa, giọng hơi run rẩy an ủi: “Kim Tỏa, tiểu thư ủy khuất. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, tất cả chỉ là tạm thời, đợi tiểu thư tìm được cơ hội, chắc chắn đoạt lại thân phận của mình, để Tiểu Yến Tử cũng nếm trải cảm giác bất lực của chúng ta ngày hôm nay!”


      Sau khi Tử Vi tiến cung, Càn Long nghĩ chắc chắn Tiểu Yến Tử có động tác nào mới, ngờ nàng ta vẫn giống như ngày thường, hoặc là lượn lờ trong Ngự hoa viên dạo quanh gây bất bình, hoặc là ở trong Khôn Ninh cung vẫy vẫy roi, gieo họa cho hoa cỏ. Tử Vi cũng vô cùng quy củ, có động tác gì đặc biệt. Ngay khi Càn Long bực mình chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày thám tử báo lại: Giữa ban ngày, Hoàn Châu cách cách đem đám thái giám cung nữ gọi vào gian phòng, cửa sổ đóng chặt, biết bí mật mưu đồ điều gì!


      Càn Long vỗ tay, dẫn theo lớp lớp người ngựa tới Khôn Ninh cung, chuẩn bị vây bắt Tiểu Yến Tử tại trận.


      đến Thiên điện Khôn Ninh cung, thấy nơi ở của Tiểu Yến Tử quả nhiên đóng chặt cửa sổ, cung nhân trông coi cũng chẳng thấy đâu, chỉ có Tử Vi và Kim Tỏa mang vẻ mặt căng thẳng lo lắng canh giữ ở cửa phòng Tiểu Yến Tử, hết nhìn đông đến nhìn tây, hiển nhiên là canh phòng. Hai người chứng kiến Càn Long hung hăng tới vô cùng hoảng hốt, mới quỳ xuống chuẩn bị hành lễ Càn Long nghiêm khắc khiển trách: “Im miệng!” Sau đó lặng lẽ tiến đến cửa phòng lắng tai nghe. ra cần cố gắng đứng gần sát tiếng động bên trong cũng càng lúc càng lớn rồi, Càn Long cau mày nghe hồi lâu, chỉ nghe cái gì mà: “Mở! Đại! Tiểu! Báo tử! Thông sát!”


      Nghe ra manh mối, Càn Long giơ chân đạp mạnh cước khiến cửa phòng mở tung ra, mặt đất trong phòng rải rác cặn thức ăn cùng vỏ trái cây, cánh cửa vừa mở tung ra liền tràn ngập mùi khó ngửi. Chỉ thấy Tiểu Yến Tử xắn tay áo cao quá khuỷu tay, hăng say lắc cái bát úp, miệng lớn tiếng kêu la: “Mở a! Mở a! Mua đại hay tiểu?!” Chỉ là có người mua đại mua tiểu gì, bởi tất cả mọi người đều quỳ xuống. Tiểu Yến Tử nhìn theo ánh mắt mọi người, hướng ra cửa điện, vừa thấy cũng sợ ngây người.


      Lúc này Càn Long vô cùng buồn bực. Vốn cho là có mưu kinh thiên gì đó nổi lên khiến kích động chạy tới, lại phát ra chỉ là tụ tập đánh bạc?! Càn Long oán hận! Ni mã! Là kẻ phản tặc, Tiểu Yến Tử ngươi chuyên nghiệp chút có được ?! Có mục tiêu chút có được ?! có gì làm cả ngày sống phóng túng làm gì, tạo ra chút mưu quỷ kế có được hay ?!


      Càn Long nổi giận, cung nhân xui xẻo, trước cửa cung điện Khôn Ninh cung liên tiếp truyền đến tiếng roi đánh cùng tiếng cầu xin khoan dung, vì Tử Vi cùng Kim Tỏa tham gia đánh bạc, hơn nữa Càn Long biết đây là nữ nhi của chính mình cho nên chỉ bảo hai nàng quỳ bên tượng trưng mà thôi.


      Tiểu Yến Tử lôi kéo vạt áo Càn Long đau khổ cầu khẩn: “Hoàng A mã, đừng đánh, liên quan đến họ, đều là do Tiểu Yến Tử cưỡng ép bọn họ! Hoàng A mã để con tùy tiện xuất cung, con ở trong cung rất buồn bực! Cho nên muốn tìm chút chuyện để làm! Hoàng A mã, van người, đừng đánh!”


      có chuyện để làm có thể đánh bạc? đánh họ cũng được! Nếu là do ngươi cưỡng ép họ chính ngươi lĩnh phạt, trẫm bỏ qua cho họ!” Càn Long oán hận .


      từng trải qua thống khổ khi chịu roi đánh nên khi nghe Càn Long thế, Tiểu Yến Tử lập tức hề lên tiếng nữa. Tử Vi quỳ ở bên thấy Tiểu Yến Tử như thế thầm trào phúng mỉa mai trong lòng.


      Nghĩ đến Tiểu Yến Tử chậm chạp hành động, có phải vì cảm thấy trong hoàng cung đại nội khó động thủ hay ? Càn Long quyết định thay Tiểu Yến Tử tìm cơ hội. Vì vậy thuận tay cầm tập thơ bàn, với Tiểu Yến Tử: “Ngươi cảm thấy ở trong nội cung buồn bực? Tốt lắm, nếu như trong vòng ba ngày ngươi có thể thuộc được bài thơ trong tập thơ này, trẫm liền dẫn ngươi xuất cung vi hành, sao hả?” xong tùy ý mở tập thơ ra, chỉ bài thơ ra.


      Tiểu Yến Tử vừa nghe đến xuất cung vi hành cũng quỳ nữa mà đứng lên đoạt lấy tập thơ trong tay Càn Long, bắt đầu tung tăng hoan hô, chạy loạn khắp phòng như chim sẻ: Hoàng A mã vạn tuế! Hoàng A mã quá vĩ đại, quá nhân từ!”
      Last edited: 16/11/20
      Dang Tap Te, Tuyết Nhu, Anhdva17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :