1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Xuân cung đồ [1]

      Editor: demcodon



      Cho rằng mình hiểu được Đàm Chương Nguyệt thở dài nhìn An Vụ: “Ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng nghĩ tới khả năng này.”

      nghĩ tới đời này ràng còn có loại nữ nhân này.”

      “Có thể nàng còn cố tình thừa nhận, bướng bỉnh mà tìm lấy cớ muội phu tuổi còn . Bất quá ngược lại, có nữ nhân nào thừa nhận mình biết đâu?” Đàm Chương Nguyệt mặt đồng tình, nữ nhân mười tám tuổi còn chưa có ăn mặn, còn biết việc nam nữ bắt đầu làm từ đâu, quả mất mặt nha, khó trách Tiêu Dực chết tiệt thừa nhận. Nhưng loại chuyện này nàng lại có cách nào khác cho ràng, cũng vô pháp biểu thị cho nàng ta làm. Đàm Chương Nguyệt thở dài: “Ta nàng mua quyển Xuân cung đồ về xem, nàng còn đồng ý.”

      An Vụ nghĩ nghĩ, đề nghị : “ bằng, mua quyển cho Diệp ca nhi cầm về cho nàng?”

      Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt thay đổi mấy loại: “Tiểu Vụ, cái loại sách này, ta như thế nào biết xấu hổ đưa cho muội phu chứ?”

      An Vụ cho nàng cái liếc mắt xem thường: “Ngươi ngốc , ai kêu ngươi đưa cho ? Ngươi mua về, ta đưa cho .”

      Đàm Chương Nguyệt lập tức đồng ý, là biện pháp tốt!

      Tiêu Dực biết phu thê Đàm Chương Nguyệt lo lắng cho tính phúc* của mình. suy nghĩ muốn khai thông Tiểu Khê Nhi như thế nào, cho biết “việc riêng” của các trong lúc đó là thể tùy tiện với người khác. thể trực tiếp với Diệp Khê: ‘ thể với người khác ta chạm qua ngươi’. Tiểu Khê Nhi ngay cả cái gì là chạm vào cũng biết đâu, đau đầu! cũng thể đến hỏi : ‘Ngươi sang nhà Đàm Chương Nguyệt đều cái gì nên với An Vụ và An đại thúc?’ Phỏng đoán Tiểu Khê Nhi hỏi lại : ‘Cái gì là nên ?’

      (*tính phúc: hạnh phúc trong ân ái.)

      Lúc Tiêu Dực vào phòng suy nghĩ ra đống lý do thoái thác tốt, Diệp Khê chính là ghé vào giường chơi đùa với hai con thỏ , chạm chút lên cái mũi này, chạm chút cái đầu kia.

      Tiêu Dực lúc này cắn răng : “Khê Nhi, như thế nào lại bắt bọn nó chuyển lên giường vậy?”

      Diệp Khê ngồi dậy, giống như hiến vật quý giơ lên con thỏ : “Thê chủ, ta tắm qua cho chúng, ngài xem, chúng nó sạch .”

      “Chúng nó ị ở giường.”

      , chúng nó ngoan, hơn nữa trước khi ta ôm chúng nó vào chúng nó ị rồi.”

      Tiêu Dực đen mặt: “Nhanh đưa chúng nó xuống dưới, bằng ta liền bắt bọn nó ra bên ngoài.”

      Diệp Khê nhìn nhìn nàng, phát giác sắc mặt thê chủ tốt, nhanh chóng ôm con thỏ linh động của mình xuống giường ngồi vào thảm vải bông. Sau đó ngẩng mặt nhìn nàng, hai mắt tràn đầy lên án, cũng chuyện.

      “Khê Nhi.” Tiêu Dực xoa cái trán ngồi vào đối diện , hai con thỏ kia đại khái bị ôm thoải mái, ở trong lòng tránh qua tránh lại. Tiêu Dực chỉ chỉ chúng nó: “Khê Nhi rất thích?”

      Diệp Khê gật đầu, lại ôm con thỏ chặt chút: “Ngài đừng cần chúng nó được ?”

      “Ta cần chúng nó.”

      “Vậy sao ngài muốn bắt bọn nó ra bên ngoài.”

      “Ta là quăng ra khỏi phòng ngủ, được rồi, bỏ.” Tiêu Dực nhún nhường: “Vậy lần sau khi ngươi mang chúng nó vào liền bắt bọn nó đặt ở trong cái lồng, đừng cho chúng nó chạy khắp nơi.”

      Diệp Khê nghe thế này mới nở nụ cười: “Ta lại tìm Lí đại thúc giúp ta đan cái lồng.”

      “Ừ.”

      “Thê chủ, ngài xem, chúng nó đáng .” Diệp Khê đặt con thỏ đùi mình, con khác thả tới đùi Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài sờ sờ nó, lông nó mềm đấy, ngài sờ sờ nó, ngài thích nó.”

      Tiêu Dực nắm lấy lỗ tai con thỏ nhấc đứng nó lên xem, sau đó trong thấy Diệp Khê hoang mang rối loạn khẩn trương tới đón nó liềm đem nó quăng về đùi , đối với động vật này, chán ghét, nhưng là chưa tới thích.

      “Thê chủ, ngài thể nắm nó như vậy đề, nó đau!” Diệp Khê bỉu môi lên án nàng, đau lòng thổi lỗ tai con thỏ . Tiêu Dực cảm giác địa vị ở nhà của mình giống như gà về sau lại giảm xuống bậc, rất là có chút buồn bực.

      “Lỗ tai con thỏ chính là làm cho người ta nắm, bằng tại sao sinh ra dài như vậy?”

      “Mới phải đâu, lỗ tai này dài ngắn quan hệ, ngài nắm lỗ tai nó, nó đau. Ta trước kia bị Đại phụ thân nhéo lỗ tai cũng rất đau.” Giọng của Diệp Khê mang theo chút nghẹn ngào: “Ngài thích con thỏ của ta.”

      phải là thích con thỏ , nhưng mà, bộ dáng làm sao thích con thỏ chính là thích bộ dáng chứ? Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, sau đó cố gắng cười: “Ta rất thích con thỏ , .” Vì tỏ vẻ mình đúng, Tiêu Dực vươn hai tay, rất cẩn thận ôm lấy con trong đó. Mắt Diệp Khê hơi ẩm ướt nhìn , đành phải đặt con thỏ ở giữa mặt cọ cọ, ừ, có mùi vị hôi tanh như trong tưởng tượng, con thỏ thơm ngào ngạt, lông mềm mại cọ ở mặt cũng rất thoải mái.

      Diệp Khê thấy thế này mới cười: “Thê chủ, lông con thỏ mềm mại đúng ? Thê chủ, ngài xem ánh mắt chúng nó, toàn bộ hồng, giống như bộ dáng khóc. Thê chủ, hôm nay ta lấy lá rau cho con thỏ ăn, lúc ta tắm rửa cho chúng nó, chúng nó đem nước bắn tung tóe khắp nơi, bắn tung tóe thân ta....”

      Vì thế Tiêu Dực chuẩn bị lời tốt chữ cũng chưa mở miệng, bởi vì Diệp Khê luôn luôn lôi kéo chuyện thú vị của con thỏ .

      * * *
      “Tiêu Dực, đây cho ngươi, cầm về xem cho tốt.”

      “Cái gì vậy?” Tiêu Dực nhận vật bị bao vải bọc kỹ lưỡng: “Ngươi trộm được?”

      Đàm Chương Nguyệt trừng mắt: “Cái gì trộm? Ta mua!”

      “Mình mua gì đó cũng phải bao bọc thành bộ dáng muốn ai nhìn thấy này sao?” Tiêu Dực đưa tay muốn mở bọc vải, bị Đàm Chương Nguyệt đè cái: “Cầm về rồi xem.”

      “Thần bí như vậy? Rốt cuộc là cái gì?”

      “Là thứ tốt, ngươi cầm về chậm rãi xem, nhìn ngươi có thể học được rất nhiều, ngươi bây giờ còn biết gì, sau khi học xong lại có phiền não rồi.”

      “Thần kì như vậy? Còn ngay cả phiền não cũng có?” Tiêu Dực thể trả lại, tay tùy ý đem bao vải quăng vào trong cái giỏ sau lưng.

      * * *
      Về nhà, Diệp Khê tưới nước cho bồn hoa , xới đất bón phân cho hoa hoa cỏ cỏ, hai con thỏ chạy tới chạy lui ở bên chân . Tay Diệp Khê xới đất, miệng còn dỗ chúng nó: “Tiểu Bạch, Tiểu Viên, các ngươi tự mình chơi , chờ ta hết bận lại đút cho các ngươi ăn. Các ngươi cũng chưa đói phải ? Vừa mới ăn......”

      Tiêu Dực nhìn còn có chút đau lòng, mỗi ngày bận ở bên ngoài, toàn bộ thời gian đều là ở nhà mình, khẳng định là rất đơn, khó trách thích hai con thỏ như vậy, ra là biến bọn nó trở thành đồng bọn. Sắn thú cả đời là thực tế, có lẽ, nên suy nghĩ lại tìm cái nghề khác, cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh .

      Tiêu Dực gõ gõ cửa: “Khê Nhi, ta trở về.”

      “Thê chủ, ngài trở lại.” Vừa nhìn thấy nàng, Diệp Khê liền giống như vui vẻ cái gì: “Ngài mau đến xem, cây hoa lan này mọc nhiều nụ hoa.”

      Tiêu Dực đến qua nhìn, quả nhiên mọc nhiều nụ hoa. Tiêu Dực vuốt vuốt mái tóc của : “Khê Nhi ở nhà như thế nào đóng cửa lại?”

      “Ta nghĩ thê chủ nhanh trở lại, liền đem cửa mở ra. Đúng rồi thê chủ, ao của chúng ta từ lúc đào tới giờ còn chưa có nuôi cá nữa.”

      “Ngày khác mang ngươi câu cá.” Tiêu Dực đóng cửa lại, đem cái giỏ lưng tùy ý thả xuống múc nước đến rửa mặt rửa tay, bên : “Khê Nhi mệt mỏi ? Ta mua điểm tâm ngươi thích về, ở trong giỏ đó.”

      “Là bánh đậu đỏ sao?” Diệp Khê cũng rửa tay lục giỏ tìm điểm tâm của , điểm tâm tìm được, còn tìm được cái bao biết là cái gì. Diệp Khê đem bao vải lấy ra: “Thê chủ, đây là cái gì?”

      biết, là Đàm Chương Nguyệt cho ta.”

      “Ta mở ra nha?”

      “Mở ra .”

      Diệp Khê mở vải lớp lại lớp ra, Tiêu Dực vào phòng bếp lại ra: “Khê Nhi, còn nước sôi để nguội ?”

      “Có, ta rót cho.” Diệp Khê đem bao vải mở ra nửa đưa cho Tiêu Dực, còn mình vào trong phòng khách rót nước cho Tiêu Dực. Tiêu Dực đến mở tiếp bao vải, bên lầm bầm : “Cái gì vậy? Bao nhiều lớp như vậy.... Xuân... cung đồ?”

      Thái Dương Tiêu Dực trực tiếp co giật, Đàm Chương Nguyệt chết tiệt, ràng cho loại sách này, khó trách bao nhiều lớp như vậy còn kêu về nhà mới xem, tốt bị Tiểu Khê Nhi nhà thấy! Xuân cung đồ Xuân cung đồ, nhưng là ngẫm lại lúc nàng ta đưa cho gì nhỉ? “Nhìn ngươi có thể học được rất nhiều, ngươi bây giờ còn biết, sau khi học xong lại có phiền não rồi”. Ta khinh! Nàng ta ràng cho rằng biết? là tức chết mà!

      “Thê chủ.” Diệp Khê bưng ly nước sôi để nguội lạnh ra: “Đây là cái gì?”

      “À, có gì.” Tiêu Dực nhanh chóng đem quyển Xuân cung đồ kia bao lại: “Nàng ta lấy sai đồ rồi, ngày mai trả lại cho nàng ta.”

      Đàm gia.

      An Vụ: “Kêu ngươi mua Xuân cung đồ đâu? Có mua ?”

      “Mua rồi, ta trực tiếp đưa cho Tiêu Dực.” Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trực tiếp đưa cho Tiêu Dực tốt, lặng lẽ đưa, thu hút chú ý của người khác.

      “Trực tiếp đưa cho nàng? Nàng xem ?”

      “Ta dùng vải bọc lại, nàng về nhà mở ra xem.” Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Xem ra tối nay có người muốn trải qua đêm động phòng hoa chúc.”

      * * *
      Ngày hôm sau, lúc Đàm Chương Nguyệt thấy Tiêu Dực liền cười đến mặt mờ ám: “Tiêu Dực, ngươi biết rồi chứ?”

      Tiêu Dực nghiến răng nghiến lợi: “Biết cái đầu ngươi! Ngươi ràng cho ta quyển sách kia là ý tứ gì?”

      Đúng vậy, lúc người tức giận thường thường từ ngữ diễn đạt được ý tứ, hoặc là nên là người cố hết sức lý giải những thứ bất đồng. Ý của Tiêu Dực là ‘ngươi lấy quyển sách kia cho ta, loại hành động này là có ý tứ gì’, nhưng nghe vào trong tai Đàm Chương Nguyệt, gom thành ‘ta xem quyển sách kia vẫn là cái gì cũng đều hiểu, trong quyển sách kia vẽ đều là có chút ý tứ gì?’

      Vì thế, Đàm Chương Nguyệt thất bại, ‘Tiêu Dực, ngươi như thế nào có thể ngốc như vậy chứ, Xuân cung đồ đều vẽ kỹ càng tỉ mỉ như vậy ngươi còn có thể xem hiểu hả?



      Chương 43: Xuân cung đồ [2]

      Editor: demcodon


      Phương án thứ nhất thất bại, chỉ có thể khởi động phương án thứ hai, xuống tay từ Diệp Khê bên này. Xuống tay từ Diệp Khê bên này, tự nhiên là An Vụ ra quân tiện chút.

      An Vụ gõ cửa hồi, gõ đến có chút nổi giận mới nghe được giọng của Diệp Khê bên trong: “Đến đây đến đây.” Sau đó lại đợi lúc lâu cửa mới được mở ra, Diệp Khê ôm tiểu bạch thỏ cười hì hì gọi : “An ca ca, ngươi mau đến xem con thỏ của ta.”

      “Ngươi làm cái gì thế?”

      “Chơi đùa với con thỏ .”

      “Chơi đùa?” Cảm xúc của dựng phu* dễ dàng kích động, hơn nữa tính tình An Vụ vốn là nóng nảy, vừa nghe đùa liền cơn giận đánh mà đến: “Ngươi còn có thể ở đây mà chơi đùa sao? Ngươi muốn sinh đứa hả?”

      (*Dựng phu: người chồng mang thai.)

      Đứa à, Diệp Khê gật đầu: “Muốn.”

      “Vậy ngươi như thế nào suy nghĩ ra biện pháp? Thủ cung sa kia của ngươi còn ở cánh tay đấy, ngươi quên sao?”

      Diệp Khê ôm con thỏ có chút biết làm sao: “Đó, là ngươi làm cho Đàm tiểu thư xem xem thả gió với thê chủ rồi sau.”

      ......! An Vụ bị nghẹn lại. Rất ít ai có thể làm cho nghẹn lại, An Vụ lần đầu phát ra Diệp Khê cũng biết giận dỗi.

      Diệp Khê đối với chuyện mình chọc tức người khác hề tự giác, con thỏ trong lòng giật giật. Lực chú ý của Diệp Khê lại bị kéo qua: “An ca ca, ngươi mau đến xem con thỏ của ta, đáng đấy, ngươi có muốn ôm nó ?”

      chơi con thỏ quỷ của ! Phu thê bọn họ ở đây giúp cho bọn , như thế nào hai nhân vật chính này cũng lo nghĩ chút? người là lại ngốc nghếch Xuân cung đồ cũng xem hiểu, người khác là như lọt vào trong sương mù cũng biết sốt ruột, là làm người tức chết! An Vụ tức giận nhịn được mắng : “Chơi đùa, đều là lúc nào rồi mà còn ở chơi đùa!”

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Bây giờ nấu cơm còn sớm mà.” Thê chủ về sớm như vậy.

      ......! An Vụ lại bị nghẹn.

      An Vụ sờ sờ bụng của mình, dựng phu thể tức giận, có nên tức hay . An Vụ đem quyển sách trong tay nhét vào trong lòng Diệp Khê cái: “Ngươi muốn sinh đứa , trước đó phải làm mất cung sa . Muốn làm mất thủ cung sa, làm chuyện như sách này, sinh đứa cũng phải làm chuyện như sách này.”

      Sách thiếu chút nữa rơi xuống, Diệp Khê vội vàng vươn tay chồm lên lấy: “Là chuyện gì?”

      “Tự ngươi xem .” An Vụ dứt lời xoay người bước , vài bước lại quay đầu, lời thấm thía: “Diệp ca nhi, phu thê bình thường, đều phải làm những chuyện như trong sách này, biết ?”

      “A?” Người nào đó .

      An Vụ thở dài: “Dù sao ngươi và thê chủ ngươi dựa theo sách làm là được, làm loại chuyện này, mới xem như là phu thê chân chính, cũng mới có đứa .”

      Diệp Khê nghiêng đầu nhìn y xa, ra luôn luôn có mang cục cưng, là vì và thê chủ có số việc có làm sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế? Diệp Khê còn nhớ phải đóng cửa lại, sau đó vừa vừa cầm lấy sách: “Xuân.... cái gì đồ, đây là chữ gì?”

      Con thỏ giật giật, Diệp Khê cười hì hì cười: “Tiểu Viên, ngươi cũng muốn học chữ sao? Nhưng ngươi là con thỏ , ngươi học chữ được. Chờ lúc thê chủ trở về, phải hỏi nàng đây là chữ gì.”

      Diệp Khê vào tiền sảnh, trước buông con thỏ xuống để cho chúng nó tự mình chơi, lại tìm đến giấy bút dựa vào chữ “cung” kia viết xuống đặt ở bên, sau đó mới chậm rì rì mở sách ra.

      Đây... là.... cái gì? Đều là nữ nhân và nam nhân có mặc quần áo... ưm... biết xấu hổ... làm sao có thể mặc quần áo như thế... ưm... còn có... bọn họ... làm... là chuyện gì thế? Thế nào... làm sao có thể như vậy..... Diệp Khê lật tờ lại tờ xuống, nhìn xem mặt đỏ tim đập, ưm, An ca ca tới cái gì? đây là chuyện giữa phu thê phải làm? Làm như vậy mới xem như phu thê chân chính? Làm như vậy mới có cục cưng? Cho nên, chăm sóc thân mình tốt nhưng vẫn chưa có cục cưng, phải bởi vì liên quan đến việc có thắp hương, mà là bởi vì và thê chủ có làm loại chuyện này? Như vậy, thê chủ vì sao muốn gạt là bởi vì thân mình còn chưa đủ tốt mới có thể vẫn chưa có cục cưng đây? Diệp Khê nghiêng đầu suy nghĩ hồi, cuối cùng ra kết luận là: Thê chủ cũng biết phải làm loại chuyện này.

      Cũng đúng thôi, chuyện tu nhân* như vậy, cũng chưa nghe người ta qua, làm sao mà ai cũng biết đến phải làm đâu?

      (*Tu nhân: chế tạo người.)

      Như vậy, phải là hẳn với thê chủ, bọn họ phải làm loại chuyện này mới có cục cưng?

      Diệp Khê lật Xuân cung đồ xem vài lần, chờ lúc Tiêu Dực trở về liền thấy mặt bé đỏ hồng.

      “Khê Nhi, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dực sờ sờ mặt , có chút nóng: “Có phải sinh bệnh hay ? Chỗ nào thoải mái?”

      “Ưm......” Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê lại đỏ vài phần, nhiệt độ cơ thể lại bay lên mấy độ. Diệp Khê liền lùi lại vài bước: “Ta chơi đùa với con thỏ , chạy mệt.”

      Tiêu Dực vo vê đầu của , bất đắc dĩ lắc đầu: “ là, chơi với con thỏ cũng có thể thành như vậy.”

      “Thê chủ, ta nấu cơm.” Diệp Khê nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp, ngồi ở trước cửa bếp ôm ngực mình ngực thở dốc. là làm sao vậy, vừa nhìn thấy thê chủ nghĩ đến tranh vẽ kia trong quyển sách, vừa nghĩ đến và thê chủ cũng muốn làm loại chuyện này, toàn thân liền xấu hổ.

      Nhưng mà, An ca ca phải làm loại chuyện này mới tính là phu thê chân chính, mới có thể sinh cục cưng, như vậy, phải là hẳn với thê chủ, bọn họ cũng đến làm sao? Nhưng mà, chuyện tu nhân như vậy như thế nào biết xấu hổ với thê chủ chứ? Diệp Khê rối rắm, ra: cũng biết phải mở miệng như thế nào; ra: lại rất muốn cùng thê chủ làm phu thê chân chính, sau đó sinh cục cưng của hai người.

      Cho đến giờ ngủ, Diệp Khê còn rối rắm việc này.

      Lúc Tiêu Dực tắm sạch vào phòng, rất hiếm khi nhìn thấy Tiểu Khê Nhi nhà lại có đến chơi đùa với con thỏ, mà là mình ngồi ở giường ngẩn người.

      “Khê Nhi, làm sao vậy?”

      Mặt Diệp Khê lại hồng lên, chạy nhanh lắc đầu.

      Tiêu Dực nhấc mảnh khăn vải lau nước tóc, người cũng đến giường ngồi bên cạnh , ôn hòa : “Khê Nhi hôm nay làm sao vậy? Có chút giống với bình thường nha, xảy ra chuyện gì? thể với thê chủ sao?”

      có... phải....” Diệp Khê lắc đầu, nhấp hé miệng, rốt cuộc nâng cái đầu cúi lên: “Thê chủ, chúng ta làm phu thê chân chính có được ?”

      Tiêu Dực cười: “Khê Nhi, chúng ta là phu thê chân chính rồi, ta cưới ngươi làm phu lang, ngươi cũng gả cho ta.”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê lại đỏ thêm tí, giọng nho : “Thê chủ, chúng ta còn phải làm chuyện mới xem như phu thê.”

      Tiêu Dực cũng học giọng hỏi: “Chuyện gì?”

      “Ưm... là chuyện... chuyện tu nhân.” Diệp Khê càng càng xấu hổ, đầu đều chôn xuống đến tận ngực. Tiêu Dực thấy bộ dạng này của chỉ cảm thấy buồn cười thôi, nhíu mày cười xấu xa : “Khê Nhi biết?”

      “Ưm, đúng vậy.... là......”

      Tiêu Dực tựa đầu sát vào chút, khiêm tốn thỉnh giáo: “Là cái gì?”

      “Là.... là...... dù sao, là tu nhân......”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê hồng hồng, ấp a ấp úng giống phạm nhân bị bức cung dùng sức bịa đặt lấy cớ. Tiêu Dực rốt cuộc nhịn được cười ha ha, xoa lên đỉnh đầu vài cái: “Tiểu Khê Nhi, ngươi chỗ nào nghe được mấy lời đồn đãi này? cũng , ta xem ngươi nha, cái gì cũng biết. Tốt lắm tốt lắm, chuẩn bị ngủ .” Tiêu Dực di chuyển đến đầu giường, đặt khăn vải lau ở tủ đầu giường, cầm lấy cốc nước lớn bên uống ngụm to.

      Diệp Khê sau lưng Tiêu Dực bĩu môi, ngực thở phập phồng, thê chủ thế nhưng cái gì cũng biết? Rất khinh thường ! Tức giận, là rất tức giận! Diệp Khê tức giận đến bất chấp thẹn thùng, há miệng liền lớn tiếng : “Ai ta biết? Ta biết được, phải cởi sạch hết đem chỗ đó dán chung chỗ!”

      “Phốc --!”

      tủ đầu giường của người nào đó, dính đầy nước.
      Last edited: 29/8/16
      nhimxulinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Phu thê chân chính

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, sau lúc lâu mới ngừng lại: “Khê Nhi, ai với ngươi chuyện này?”

      Diệp Khê nghiêng nghiêng đầu: “Thê chủ là chuyện tu nhân?”

      “Đúng.” Bọn vốn chính là đến chuyện này phải sao?

      Diệp Khê lắc đầu: “ có ai cho ta biết.” Chính là bởi vì có người với , cho nên luôn luôn biết.

      “Vậy, Khê Nhi làm sao có thể biết?”

      “Ta xem sách.”

      “Sách?” Chết tiệt, sách tranh minh họa mua về thế nhưng có loại nội dung thiếu nhi nên xem này? “Là quyển sách nào? Khê Nhi lấy tới cho ta xem.” Ngày mai phải mang quyển sách kia tìm lão bản hiệu sách lý luận, sau đó giết nàng!

      Diệp Khê nghe lời chạy tới lấy sách, bao lâu cầm trở về: “Thê chủ, chính là quyển này, Xuân cái gì đồ.”

      Xuân cung đồ! Tiêu Dực hoảng sợ, Tiểu Khê Nhi nhà xem ràng là Xuân cung đồ!!! Sách này là từ đâu đến? Tiểu Khê Nhi đơn thuần làm sao có thể xem loại sách thô tục này? Loại này ảnh hưởng tâm tính thiếu nhi thế nào có thể để cho người vị thành niên xem? Tiêu Dực tức giận đến mặt đều có chút biến sắc, cố nhịn xuống dịu dàng hỏi : “Khê Nhi, sách này là ai đưa cho ngươi?” muốn đem người nọ giết chết!

      “An ca ca cho ta.”

      Tiêu Dực nghiến răng vang lộp cộp, quả nhiên là Đàm Chương Nguyệt giở trò quỷ!

      “Thê chủ?”

      “Khê Nhi, sách này....” Tiêu Dực dừng lại, biết nên cái gì. Tiêu Dực biết muốn gì, Diệp Khê lại là biết mọi chuyện: “Thê chủ, An ca ca phải làm chuyện trong sách mới xem như phu thê chân chính, mới có thể sinh cục cưng.”

      Tiêu Dực lại nghiến răng, Đàm Chương Nguyệt chết tiệt, An Vụ chết tiệt, dạy Tiểu Khê Nhi cái gì lung tung! Tiêu Dực thở dài, kéo Diệp Khê ngồi xuống, nghiêm túc mà khai thông : “Khê Nhi, ưm, loại chuyện sách này, là người lớn mới có thể làm.... Ưm, Khê Nhi bây giờ còn , cần suy nghĩ đến chuyện này, về sau cũng cần xem loại sách này.”

      “Vì sao?”

      “Ưm.... Bởi vì, đó phải sách tốt, người tốt cũng xem, chỉ có trứng thối mới xem.”

      Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tranh trong sách là phải ? An ca ca phu thê bình thường đều phải làm chuyện như vậy, có phải hay ?”

      Tiêu Dực căng đến há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Phải.”

      Diệp Khê mím mím môi, vậy bọn họ cũng có làm qua. Còn có chuyện muốn hỏi ràng: “Thê chủ biết phu thê là phải làm loại chuyện này sao?”

      Tiêu Dực xoa xoa đầu của : “Khê Nhi còn , chờ ngươi lại lớn lên chút, Khê Nhi ăn nhiều chút, mau mau lớn lên được ?”

      “Thê chủ biết ?”

      “...... Biết.” Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ: “Khê Nhi, chúng ta ngủ được ?”

      Diệp Khê cúi đầu trả lời, Tiêu Dực lại xoa xoa đầu của , khom người bế nằm xuống: “Tốt lắm, ngủ.”

      Diệp Khê nghiêng người ôm lấy cánh tay của nàng rồi tựa đầu lên vai nàng, nhắm hai mắt lại.

      Tiêu Dực mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền ngủ. Diệp Khê từ từ nhắm hai mắt lại nhưng ngủ, bên tai nghe tiếng hít thở của thê chủ hồi lâu, lại chút buồn ngủ cũng có. Hình vẽ mỗi trang quyển sách kia xuất ở trong đầu , muốn quên đều thể quên được. Diệp Khê liền cảm thấy thân mình có chút nóng lên. Diệp Khê trở người, mím mím cái miệng nhắn, thê chủ còn , nhưng chút cũng đâu, trong thôn có rất nhiều nam tử hơn đều làm phụ thân. Diệp Khê lại trở người, thê chủ vì sao còn làm phu thê chân chính với chứ, ràng cũng , thê chủ cần làm phu thê chân chính, chẳng lẽ là -- thê chủ thích ?

      Diệp Khê bị ý nghĩ của mình hoảng sợ, , thê chủ phải thích của . Thê chủ đối tốt như vậy, làm sao có thể thích chứ? Nhưng mà, nhưng mà, thê chủ nếu thích , vì sao cùng làm chuyện phu thê phải làm, đem xóa thủ cung sa của , làm cho sinh cục cưng chứ?

      Hay là, thê chủ nghĩ chờ lại lớn lên chút, sau đó dựa vào chuyện có cục cưng, danh chính ngôn thuận cần ? Khẳng định đúng vậy, khẳng định đúng vậy, thê chủ cưới vốn chính là cưới sai người rồi, hơn nữa lại xinh đẹp, cái gì cũng đều hiểu, còn cả ngày chỉ ăn, việc gì cũng làm, thê chủ khẳng định là muốn ...... nên nên, cưới đều cưới, thể làm cho thê chủ cần , thể làm cho thê chủ đuổi , muốn làm phu thê chân chính với thê chủ, muốn sinh cục cưng cho thê chủ!

      Diệp Khê ở trong lòng từ chối phen, tay bé rốt cục lén lút mò lên bụng của thê chủ, ừ, bụng thê chủ ấm áp. Mặt Diệp Khê đỏ hồng, tay ở bụng nàng sờ soạng vài cái. Tiêu Dực trong lúc ngủ say có phản ứng, lá gan Diệp Khê càng phát lớn lên, toàn bộ thân thể nhích lại gần Tiêu Dực, hơi hơi tới hôn mặt nàng – trong sách có tranh phải hôn mặt, à, đúng rồi, còn phải hôn môi, còn có cổ......

      “Khê Nhi......” Tiêu Dực trở mình đối mặt với , mơ mơ màng màng kéo chăn cho : “Mau ngủ .”

      Diệp Khê giống như tiểu hài tử làm việc gì sai bị bắt tại trận, nháy mắt cũng dám lộn xộn, lẳng lặng mà đợi lát, phát thê chủ kỳ có tỉnh. Diệp Khê thở ra nằm về vị trí của mình, ưm, thể như vậy, đánh thức thê chủ. Đánh thức thê chủ sao, nhưng nàng tỉnh lại khẳng định làm chuyện tu nhân kia với , vậy vẫn là thể làm phu thê với nàng. phải nghĩ ra biện pháp làm cho thê chủ tỉnh cũng có cách nào khác ngăn cản .

      Diệp Khê lặng lẽ sờ xuống giường thắp ngọn nến, vài vòng ở trong phòng. Cuối cùng mở tủ quần áo ra cầm vài sợi dây lưng ra, hắc hắc, như vậy cho dù thê chủ tỉnh lại cũng sợ, nhất định phải biến thành phu lang chân chính của nàng!

      Diệp Khê xốc lên chăn, dùng dây lưng đầu nhàng buộc lại ở cổ tay của Tiêu Dực, đầu khác buộc ở đầu giường, chờ hai tay đều buộc xong, lại như cách cũng buộc hai chân của nàng như vậy. Cột xong rồi, Diệp Khê ngồi ở bên cạnh Tiêu Dực nhìn nàng, nàng còn ngủ khò khò. Kế tiếp, phải làm cái gì đây? À, đúng rồi, phải cởi hết sạch. Diệp Khê trước tiên tự thoát y, đỏ mặt dùng chăn quấn chặt chẽ mình, quấn lát, lại nghĩ đến trong sách đều có dùng chăn bọc lại, lại đem chăn kéo ra để ở bên, hở, có cái gì phải thẹn thùng, thê chủ cũng tỉnh.

      Diệp Khê quỳ gối bên cạnh người Tiêu Dực nhìn nàng, thê chủ rất đẹp mắt đây, khó trách trong thôn nhiều nam tử thích nàng như vậy. Diệp Khê nhấp hé miệng, cần phải mau mau làm phu lang chân chính của nàng, mới cho nam tử khác đến hưởng thê chủ của . Diệp Khê cúi người hôn lên môi của nàng cái, ngẩng đầu lên liền vuốt môi của mình cười ha ha hai tiếng. Tầm mắt Diệp Khê hơi hơi xuống, dừng ở ngực Tiêu Dực, ưm… ngực nữ nhân… vì sao lại to như vậy thế? Tay Diệp Khê đặt lên , nhàng đè xuống, mềm. Diệp Khê đỏ mặt, lại cười ha ha vài tiếng.

      Ngẩng đầu nhìn xem thê chủ vẫn là chưa tỉnh, Diệp Khê học theo tranh vẽ ngồi lên bụng nàng. Sau đó cúi người hôn môi, gương mặt, khóe mặt của nàng, môi, mũi, lỗ tai, cổ, hai tay bé còn sờ qua nắn lại ở ngực nàng.

      “Ưm......” Trong lúc ngủ mơ Tiêu Dực rốt cuộc bị quấy rầy đến tỉnh, mở mắt ra bị hoảng sợ: “Khê.... Khê Nhi?”

      Đầu chôn ở cần cổ được nâng lên: “Thê chủ, ngài tỉnh?” Diệp Khê chậm rãi ngồi thẳng người: “Đúng, xin lỗi, ta phải cố ý muốn đánh thức ngài......” Diệp Khê khẩn trương nắm góc áo của mình, tay ai lại vuốt vuốt bụng của mình. Diệp Khê cúi đầu vừa thấy: “A --!” cái gì cũng chưa mặc, quên cái gì cũng chưa mặc. Diệp Khê vội vàng nắm lên bên chăn bao chính mình lại, khuôn mặt nhắn căng hồng hồng: “Thê… thê chủ… ngài ngủ cần… cần để ý ta......”

      cũng rất muốn để ý tới , nhưng mà...... Tiêu Dực xoa trán thở dài: “Tiểu Khê Nhi ngươi làm cái gì?” Tức giận hít vào hơi, trán lại xoa được, Tiêu Dực mới phát tay động được. chỉ tay động được, chân của cũng động được. Tiêu Dực hoảng sợ: “Khê Nhi, ngươi cột ta lại làm gì?”

      Diệp Khê cúi đầu: “Ta… ta phải cố ý.”

      “Vậy mau cởi bỏ cho ta.”

      Diệp Khê rụt lui về phía sau, liên tục lắc đầu: “ hiểu.....”

      “Khê Nhi!”

      Diệp Khê mím mím môi, Tiêu Dực bắt đầu dùng sức giãy giụa, Diệp Khê lại rụt lui ra phía sau, nhìn nàng giãy lát làm nên chuyện gì. Diệp Khê xê dịch về phía trước: “Thê chủ… ngài đừng sợ… ta rất mau.” Diệp Khê run rẩy kéo mở chăn bọc chính mình ra. Tiêu Dực khó thở hít hơi, thân thể Tiểu Khê Nhi trong tưởng tượng của còn muốn đẹp hơn, màu da trắng hồng như trẻ thơ, chỉ dùng ánh mắt nhìn chỉ biết nhất định là vô cùng mềm nhẵn. Trước ngực hai hạt đào phấn hồng làm người ta thèm dãi, vòng eo trong suốt nắm chặt, lõm vào bụng tinh tế, phía dưới bụng tinh tế hơi hơi có chút tròn, xem ra hôm nay ăn cũng ít. Còn có khu rừng rậm phía dưới bụng và bảo bối quyến rũ người phạm tội trong rừng rậm...... Ta khinh! Cứ như vậy liền phạm trọng tội – ra tay với người vị thành niên, đó phải là phạm tội sao!

      Tiêu Dực nhắm chặt mắt, cắn lên đầu lưỡi của mình cái làm cho bản thân tỉnh táo chút: “Khê Nhi, ngươi muốn làm gì? Chạy nhanh buông ta ra.”

      “Ta… ta muốn làm… làm phu lang chân chính của ngài.”

      Tiêu Dực muốn hôn mê, Tiểu Khê Nhi rốt cuộc có biết cái gì hay ? “Khê Nhi, ngươi mau thả ta ra.... ngươi... ngươi làm gì thế?”

      “Thê chủ… ngài đừng sợ… ngài thân mình của ngài cũng có thể cho Khê Nhi xem.” Diệp Khê cũng ngẩng đầu lên, hai tay run run tập trung cởi vạt áo của nàng ra.

      Tiêu Dực khó có được khẩu khí bắt đầu nghiêm khắc: “Khê Nhi, dừng tay!”

      Diệp Khê nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng cái, kéo mở vạt áo về hai bên, ngực tròn của Tiêu Dực rất nhanh lộ ra trong khí. Diệp Khê tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng.

      Tiêu Dực vừa thẹn vừa vội, từ dục hỏa nho dần dần tăng lên, lý trí còn lại với thể như vậy, Tiêu Dực ngay cả chuyện cũng vất vả: “Khê Nhi… cho… như vậy.”

      Diệp Khê để ý tới nàng, tay bé từ bụng của nàng bắt đầu lên . Hơi thở Tiêu Dực cũng bắt đầu bất ổn: “Khê Nhi… ngươi… ngươi lại… lại tiếp tục… ta liền… cần ngươi......”

      Tay lên dừng chút, hít cái mũi vang lên tiếng, nước mắt cũng cùng lúc xuống từng giọt. Diệp Khê khóc lên nức nở: “Ngài muốn ta… ô ô… ngài chính là muốn ta......”

      Đầu Tiêu Dực bắt đầu lớn: “Khê Nhi......”

      “Ngài muốn ta, ngài muốn với người khác ta có cục cưng, hưu ta......”

      “Ta khi nào qua loại chuyện này?”

      “Ngài muốn ta làm phu lang chân chính, chính là dự tính như vậy. Ngài ràng biết phu thê phải làm loại chuyện này, ngài cùng làm với ta, còn cho ta biết.” Diệp Khê nức nở kéo quần của nàng xuống, Tiêu Dực hoảng sợ: “ thể… Khê Nhi… thể!”

      Diệp Khê dừng chút, lại phải bởi vì Tiêu Dực hô to, mà là bởi vì nhìn thấy thân thể của nàng. demcodon-ddlqd Mặc dù xem qua thân mình nữ nhân trong tranh vẽ, nhưng thấy được thân mình thê chủ, mặt vẫn là kiềm chế được mà hồng lên, ưm, nhìn nhìn. Diệp Khê kéo quần Tiêu Dực xuống, chân bị buộc nên cởi hết được, liền cởi đến chỗ mắt cá chân. Tiêu Dực đau đớn thấp giọng kêu gào tiếng, nhắm chặt mắt, ngồi khóa vào bụng , vật trắng trắng hồng hồng dán ở bụng , bụng Tiêu Dực lại nổi lên cơn lửa nóng.

      “Khê Nhi......” Tiêu Dực khó chịu xoay eo, Diệp Khê nức nở lại xuống thân thể của nàng từ từ bò xuống giường. Tiêu Dực thở hắt ra, chỉ thấy Diệp Khê cầm quyển Xuân cung đồ kia trở về, đem sách đặt ở bên lại sải bước ngồi lên eo của .

      “Khê Nhi......”

      Diệp Khê hít hít mũi vươn lưỡi liếm liếm cổ của nàng, Tiêu Dực giật mình cái: “Khê Nhi, đừng......”

      Diệp Khê dừng chút, quyết định vẫn là để ý tới nàng, tiếp tục liếm xuống.

      “Khê Nhi......” Tiêu Dực cắn chặt răng, khiêu khích mặc dù trúc trắc, nhưng là tình huống như vậy nếu là vẫn còn chịu đựng, ngay cả cũng phải hoài nghi mình bình thường! Tiêu Dực khàn khàn cổ họng: “Khê Nhi, buông ta ra......”

      Diệp Khê ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, sau đó cầm lấy sách bên lại lật lật. Tiêu Dực muốn hôn mê, nào có người vừa làm chuyện này vừa đọc sách chứ? Cố tình sợ mình làm sai chỗ nào Diệp Khê lại nhìn xem cẩn thận, kế tiếp hẳn là liếm eo, liếm bụng, đường xuống..... Sách đặt ở bên, Diệp Khê cúi người tiếp tục.

      “Khê… Khê Nhi… ngươi… ngươi mau… thả ta!” Thả , cho ! Tiêu Dực rất đau đớn, cọ xát như vậy, lại cái gì cũng đều hiểu, bị nghẹn chết!

      Diệp Khê lại ngẩng đầu nhìn nàng, lại khóc nức nở lên, Tiêu Dực nhìn người vừa lau nước mắt vừa bước xuống giường kêu lên: “Khê Nhi, mau cởi bỏ cho ta, Khê Nhi, ngươi muốn đâu?” Diệp Khê cũng để ý tới của nàng, ở trong phòng lật tìm kiếm hồi, cầm cái khăn vải mới còn chưa dùng qua lại đây.

      “Khê Nhi ngươi...... ưm ưm, ưm ưm ưm.....” Tiêu Dực thể tin được trừng lớn mắt, Tiểu Khê Nhi ràng đem khăn vải nhét vào miệng của ? Tốt lắm, tốt lắm! ràng dùng khăn vải bịt miệng của lại!

      Diệp Khê lau lau nước mắt, cái này tốt, thê chủ ngay cả ngăn cản cũng đều xong. Diệp Khê lại trèo lên giường, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong, tỉ mỉ liếm thân mình thê chủ lần. Thân mình Diệp Khê cũng có chút nóng, tiểu bảo bối sớm đứng nghiêm đợi lệnh. Diệp Khê cúi lên người Tiêu Dực, cẩn thận mà nghiên cứu chút mới đưa tiểu bảo bối của mình chọt vào giữa hai chân của nàng.

      “Ưm......” Diệp Khê đau đớn kêu hừ hừ, vì sao làm phu thê phải làm loại chuyện này? chút cũng chơi vui, vừa thoải mái vừa khó chịu cũng biết mình là có cảm giác gì.

      Diệp Khê cúi lát, đứng dậy từ người Tiêu Dực lui xuống dưới, ưm, tiểu bảo bối vẫn là thẳng tắp, vẫn là rất khó chịu. Ngẩng đầu nhìn thê chủ, nàng trừng mắt nhìn , hai mắt hồng sắp phun ra lửa. Diệp Khê lại rụt lui vai: “Thê chủ, chúng ta tại là phu thê chân chính.”

      Tiêu Dực vẫn là trừng mắt nhìn , ưm ưm hừ vài tiếng cũng biết là cái gì. Diệp Khê nhấp hé miệng, nằm ngã vào bên cạnh Tiêu Dực kéo qua chăn phủ lên hai người, còn hôn lên mặt Tiêu Dực cái: “Thê chủ, ngài đừng tức giận, ta biết ngài muốn mắng ta, cho nên ngài vẫn là bị bịt miệng , chờ ngày mai ngài tức giận nữa ta lại lấy khăn vải ra và cởi bỏ tay chân cho ngài. Ngày mai ngài thể mắng ta, cũng thể đánh ta, được ?” Người bị bịt miệng có cách nào khác trả lời . Diệp Khê cũng để ý, dựa vào nàng liền nhắm mắt ngủ.

      Như vậy là xong? Hai mắt Tiêu Dực muốn phun lửa, toàn thân khô nóng lại biết làm thế nào. Tiểu Khê Nhi, ngươi cột tay chân của ta ta trách ngươi, ngươi bịt miệng ta ta cũng trách ngươi, nhưng mà, ngươi muốn tới cường, có thể làm hoàn toàn chút hay ? Nhưng làm đến đó là chuyện gì? Cứ như vậy đẩy cái ở giữa hai chân , cửa chính cũng chưa đụng tới, liền với bọn họ là phu thê chân chính. Tiêu Dực khóc ra nước mắt, Khê Nhi, ngươi đừng ngủ, nhanh chút đứng lên dập tắc lửa cho ta , ta chịu nổi!
      nhimxu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: cần nhịn nữa

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực cảm thấy toàn thân mình là lửa, những bị Diệp Khê khiêu khích, còn có bị chọc tức. Tiêu Dực dùng hết sức cong bắp tay vào dùng cổ tay cởi dây trói nhưng lại vô ích, cũng biết Tiểu Khê Nhi cột như thế nào, lại cột chặt chết như thế. Tiêu Dực ép buộc hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ buông tha.

      Thê chủ ở bên cạnh giãy qua giãy lại, còn ưm ưm ưm mắng , Diệp Khê sợ hãi, đành phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng kỳ cũng có ngủ. người nong nóng, còn có chỗ khó chịu hiểu. Diệp Khê chịu đựng sợ hãi, chịu đựng khó chịu, rốt cuộc chịu đựng đến khi người bên cạnh có động tĩnh.

      “Thê chủ?” Diệp Khê gọi tiếng, Tiêu Dực trả lời.

      “Thê chủ?” Diệp Khê lại kêu nàng, còn nhàng đẩy đẩy nàng, Tiêu Dực vẫn có phản ứng. “ ngủ à.” Diệp Khê lầm bầm lầu bầu, xốc chăn lên trở mình ngồi dậy cởi dây trói tay nàng.

      “Thê chủ... xin lỗi... Khê Nhi phải cố ý muốn trói ngài.” Chóp mũi có chút ngứa, Diệp Khê xoa xoa cái mũi, tiếp tục cởi dây trói: “Ưm, như thế nào mở được vậy?” Diệp Khê nhức đầu, bò xuống giường lấy kéo đến, do dự lát, vẫn là răng rắc răng rắc vài tiếng cắt mở. Diệp Khê bò qua bên kia thân thể của nàng, cũng cởi bỏ bàn tay kia, lại đến cuối giường cỏi trói cho chân nàng, như vậy thê chủ có thể ngủ thoải mái.

      Diệp Khê muốn bò lại về ngủ, thân mình đột nhiên bị chặn ngang ôm lấy: “A --!” Diệp Khê kinh ngạc la lên, quay đầu về phía trước thấy cặp mắt như phun lửa.

      “Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, hử?”

      “Thê... thê chủ... ngài... ngài phải ngủ sao?”

      Tiêu Dực cắn răng: “Ta ngủ được ta chính là thần thánh!” Tay Tiêu Dực ý thức di chuyển bụng của , ... ... rất trơn đấy! Tiêu Dực nuốt ngụm nước miếng.

      Diệp Khê cũng rụt cái, thê chủ... thê chủ có phải muốn trừng phạt hay ? ... mới sợ nàng, Diệp Khê giơ kéo lên: “Ngài... ngài thể đánh ta... ta... ta sợ ngài...... A!” Diệp Khê nhìn kéo xem bị quăng xuống đất, lần này thảm rồi!

      “Ngươi hôm nay là ăn tim gấu mật hổ!” Tiêu Dực đưa bay đến đùi mình, nâng tay liền chụp mông , lực đạo tầng tầng đụng tới mông lại thu về trong nháy mắt, vẫn là đành lòng đánh . Thu lực đạo, tay cũng tịch thu về, Tiêu Dực theo bản năng vuốt ve mông .

      “Ưm......” Diệp Khê nhàng hừ tiếng, cảm giác rất kỳ quái. Bất quá tại rảnh suy nghĩ cảm giác kỳ quái là cái gì, lắc mông đạp chân cố gắng mà cuốn thân mình nhìn sắc mặt Tiêu Dực: “Thê... thê chủ... ngài thể đánh ta... trong bụng ta có cục cưng của chúng ta.”

      “Cục cưng cái rắm!” Tiêu Dực thuận thế đặt ở dưới thân, cúi đầu liền hôn cái miệng của , tay cũng nhanh chóng sờ soạng trước ngực .

      “Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, biết mình nên có loại gì phản ứng mới chính xác, trong nháy mặt cứ như vậy, lưỡi Tiêu Dực cùng dây dưa với . Tiêu Dực thể suy xét, mút vào, liếm hôn, đảo quanh, dây dưa, miệng Tiểu Khê Nhi như là mang mật ngọt làm cho luyến tiếc rời .

      “Ưm...... thê chủ, chúng ta có phải..... ư..... còn muốn làm chuyện tu nhân..... lần nữa hay ?”

      Tiêu Dực trả lời, miệng lưỡi lướt qua cằm, cổ của , đường liếm hôn đến trước ngực , ngậm lấy hạt đào đỏ tươi, dùng đầu lưỡi nhàng khiêu khích.

      “Ưm......” Thân mình Diệp Khê chấn động, mơ hồ lên án nàng: “Lại...... da......” vừa mới chính là liếm liếm nàng, nơi nào giống nàng nhiều kiểu đa dạng như vậy? Làm cho là khó chịu, ưm...... Kỳ , cũng vẫn là có chút thoải mái, Diệp Khê phân tâm suy nghĩ.

      Tiêu Dực vẫn là vùi đầu ở trước ngực , tay ôm ở bên hông của , tay dao động ở người , từ bụng xuống đùi, sau đó lại quay trở về nắm giữ tiểu bảo bối của .

      “A......” Diệp Khê sợ hãi kêu lên: “...... thể......” Thê chủ làm sao có thể... làm sao có thể sờ nơi đó của ? sách cũng chưa thấy vẽ như vậy...

      “Ưm.... ư......” Diệp Khê giang mở hai chân ra, thở hồng hộc đưa tay nắm tay nàng lại, nhưng bị Tiêu Dực bắt đặt vuốt phẳng ở rừng rậm của phen.

      “A......” Diệp Khê xấu hổ biết làm sao vội vàng đem tay mình lùi về, còn cố gắng với nàng: “...... thể......”

      “Khê Nhi ngoan ngoãn.” Tiêu Dực đứng thẳng dậy, tách ra hai chân của muốn khép lại, ưm, tiểu bảo bối của Tiểu Khê Nhi xem ra là bảo bối trưởng thành. Tiêu Dực rốt cuộc nhịn được nữa, đến quỳ giữa hai chân của , đưa chân thả tới bên hông của mình, giọng khàn khàn: “Khê Nhi, chuẩn bị tốt chưa?”

      “Ư......” Diệp Khê khó chịu xoay xoay thân mình, chân cọ cọ lên eo của nàng, thân mình của so với lúc chủ động vừa rồi còn khó chịu hơn nhiều, biết vì nguyên nhân gì?

      “A, Tiểu Khê Nhi ngươi là......” nhịn được, lại còn cọ vào . Tiêu Dực đưa hai chân giơ cao khoát lên vai của mình, thân thể nghiêng về phía trước đưa bảo bối của chạm vào hang động của mình.

      “A, thê chủ......” Diệp Khê tựa đầu nâng lên lại vô lực ngã xuống, ‘trời ạ, như thế nào... như thế nào có thể sử dụng loại tư thế này? Quá tu nhân!’ Diệp Khê lấy tay che mặt mình, từ trong khe hở ngón tay nhìn thấy thê chủ dùng đỉnh cửa động của mình nhàng cọ cọ, từng đợt cảm giác xa lạ liền theo cử động truyền đến, làm cho nhịn được run rẩy hồi.

      Tiêu Dực để vuốt ve lát, cảm giác tiểu bảo bối của cũng có chút ươn ướt mới chậm rãi di chuyển về phía trước.

      Tất cả giống như đều thay thế bởi cảm giác đau bị xé rách, hai tay Diệp Khê theo phản xạ tính nắm lấy eo của nàng: “Ô, đau......”

      “Khê Nhi ngoan, lập tức đau.” Tiêu Dực thử lại đẩy về phía trước, Diệp Khê nhi ngoan,lập tức đau." Tiêu dực thử lại đẩy về phía trước, Diệp khê càng dùng sức nắm cản eo của nàng:"Ô ô, thê chủ ...đau..."


      "Được, Khê nhi ngoan, đau, đau."Tiêu dực khom người hôn lên khóe mắt của , toàn thân chìm đắm mạnh mẽ nhét vào toàn bộ tiểu bảo bối của ,Diệp khê, ô ô khóc lớn:" ngài gạt ta,ô....."


      Tiêu dực lấy tay vỗ về vòng eo của , khẽ vuốt từ xuống dưới:"Ngoan mà, lập tức đau."


      "Ô ô kẻ lừa đảo......" vừa mới lừa đau,kết quả càng đau.


      Tiêu dực thử giật giật, Diệp khê ưm tiếng, Tiêu dực cũng hít vào hơi, là bị cấm dục lâu hay là hương vị của Tiểu khê nhi có vẻ tươi mới? Mỹ vị ở miệng, rốt cuộc nhịn được.Tiêu dực bắt đầu cao thấp đong đưa: "Khê nhi....ngươi nếu đau..... ngươi liền....bảo ta ngừng....ôi....Khê nhi...ngươi như thế nào....thơm ngọt như vậy ?"


      Diệp khê vô lực đánh nàng:"Ngài là trứng thối....ô....ư...a....." Bàn tay đánh người chỉ có thể nắm lấy cánh tay của nàng,mắng chửi người cũng ra được, Diệp khê chỉ còn lại có tiếng rên rỉ ừ ừ a a.


      Hai tay Tiêu dực vuốt ve cánh mông trơn mềm của ,cười xấu xa hỏi :"Khê nhi thích thê chủ trứng thối ?"


      Diệp khê nơi nào còn có thể suy xét, chỉ có thể dựa vào tâm ý trả lời:" Ư ..... thích......Khê nhi thích thê chủ..."


      "Khê nhi tại thoải mái ?"


      "Ư.......a......thoải....mái....."


      "Khê nhi thích ?"


      "A......a.....thích....a...."


      "Khê nhi ngoan, thê chủ cũng thích ngươi." Tiêu dực nắm giữ eo của , bắt đầu tăng tốc,sức lực lớn phun ra nuốt vào.

      Tay Diệp khê bé gắt gao cầm lấy cánh tay nàng, từ nơi nào đó thoải mái lan tràn đến toàn thân làm cho vô ý thức kêu hừ: "Thê chủ......a.......thê chủ.....a.....a....a...a!"


      Ôi Tiêu dực thở ra hơi,bỏ hai cái đùi của Diệp Khê từ cổ xuống,Diệp Khê xụi lơ ở giường thể nhúc nhích. "Tiêu dực nghiêng người in lại vài nụ hôn ở trán,mũi, mặt, má của :"Khê nhi, bảo bối"


      "Ưm ....." Diệp khê hừ hừ , mặt tràn đầy ửng hồng,trong mắt còn mang mê tình.Tiêu dực xoa xoa đầu của , lại thương tiếc hôn vài cái mới rút thân thể từ bên trong ra.Tiêu dực nằm ngã vào giường,chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái,thoải mái đến mức cũng muốn động.


      Tiêu dực xoay người rời giường, kéo góc chăn qua phủ lên người Diệp Khê:"Khê nhi ngoan ngoãn, ta mang nước tới cho ngươi tắm rửa, mệt mỏi ngủ trước nha?"


      Mắt Diệp khê còn mang theo mê tình nhìn nàng, nhàng thở phì phò cũng chuyện, như là còn chưa khôi phục lại.Hình dáng mơ mơ màng màng đáng iu chịu được,Tiêu dực nhịn được lại nghiêng người liếm hôn thân thiết ở mặt hồi, cho đến khi Diệp khê vừa nghẹn thở hổn hển mới đứng dậy ra ngoài.


      Tiêu dực vốn là muốn mang nước lạnh đến, nhưng sau mình rửa qua liền thay đổi chủ ý.Mặc dù là mùa thu nước lạnh nhưng cũng như băng, lại mang theo cảm giác mát.Tiêu dực ở trong phòng bếp cọ xát hồi mới ra lửa, chờ bưng nước nóng vào trong phòng Diệp khê sớm ngủ biết gì.Tiêu dực xốc chăn lên,nhìn tiểu mỹ nhân nằm giường vẻ mặt lười biếng mặc gì, bụng lại bắt đầu nóng hồi.


      Ưm, là cấm dục lâu như thế nào vậy? phải vừa mới làm xong sao như thế nào lại có phản ứng.Tiêu dực cắn cắn đầu lưỡi, thể cầm thú như vậy,Tiểu khê nhi mới làm lần đầu tiên đấy,hơn nữa cũng ngủ.


      Tiêu dực lau sạch thân mình Diệp Khê, giường còn lây dính bãi hồng hồng trắng trắng.Tiêu dực ràng cũng thay đổi khăn trải giường mới nằm xuống ngủ, ép buộc như vậy, cũng biết là canh giờ nào.


      Lúc Tiêu dực tỉnh lại lần nữa, là bị lực lớn tiếng đập cửa và tiếng Đàm chương nguyệt rách tâm can hô to đánh thức ngoài cửa.Tiêu dực xoa đầu ngồi dậy, nhận ra người mình ngay cả mảnh nội khố cũng có liền nhìn về bên cạnh:"Khê nhi?"


      Toàn thân Diệp khê ngay cả đầu đều chôn ở trong chăn,chỉ còn cái mũi và đôi mắt mở to lộ ở bên ngoài.


      "Khê nhi, ngươi làm sao thế?"


      Diệp khê kéo chăn lên phía ,cũng phủ lên cái mũi, vẫn là lời nào.Đàm chương nguyệt ngoài cửa còn kêu như quỷ,Tiêu dực bất đắc dĩ đành phải mặc quần áo trước ra ngoài mở cửa.


      Diệp khê nhìn nàng ra ngoài mới thở ra hơi, ... .....được tu nhân nha! cũng là bị tiếng đập cửa và tiếng gào bừng tỉnh,nhớ tới chuyện tối hôm qua làm với thê chủ.Diệp khê chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn trốn,lại nhìn thấy thê chủ cũng tỉnh,phản ứng đầu tiên của chính là kéo chăn lên quấn chặt mình.Về phần thê chủ....ưm....nàng là nữ nhân, sợ bị người nhìn thấy.Còn có .... ra... ra....loại chuyện này đơn giản như sách vẽ như vậy; hơn nữa, làm phu lang của thê chủ, thế nhưng đau như vậy, hơ, đương nhiên lúc sau cũng rất thoải mái.Diệp khê giật thay đổi dáng ngồi, người lập tức bủn rủn, xương cốt giống như đều rã rời.Diệp khê kéo chăn ra vừa nhìn thấy tất cả chỗ người đều là dấu vết hồng hồng tím tím, ưm, đều là nàng cắn.Diệp khê mím mím môi vừa cười đứng lên, kỳ lúc thê chủ cắn , đau mà còn thoải mái nữa.


      A, đúng rồi, biết thủ cung sa của còn hay ?Diệp khê vội vàng nhìn lên cánh tay, quả nhiên, thủ cung sa vốn đỏ au thấy.Diệp khê ngây ngốc mà nhếch miệng cười, như vậy, tại chính là phu lang chân chính của thê chủ.


      "Tiểu khê nhi, ngươi cười cái gì vậy?"


      "Thê chủ." Diệp khê vui vẻ quên mình mặc gì, thấy nàng cúi người ngồi xuống liền tự nhiên đưa tay vòng ôm cổ của nàng."Ta là phu lang chân chính của ngài đúng ?"


      "Đúng." Tiêu dực sờ sờ đầu của ,thuật thế đưa tay bế nằm xuống:"Ngủ thêm lát?"


      "Ngài theo ngủ chung với ta ." ôm lấy cổ của nàng buông tay.


      "Được, ta ngủ với ngươi."


      Tiêu dực cũng nằm lên, Diệp khê lại đẩy đẩy nàng:"Ta đùa. ngài phải còn lên núi sao? Ta nấu bữa sáng cho ngài."


      "Khê nhi." Tiêu dực ôm kéo vào trong lòng:"Tối hôm qua ta bị ngươi tra tấn thảm như vậy, hôm nay nơi nào còn có khí lực lên núi chứ."


      "Ai .... ai tra tấn ngài?" Mặt Diệp khê đỏ bừng:" ràng là ngài...." Biến thành toàn thân vô lực, nơi đó cũng còn đau.


      "Là ta sao? tốt, chúng ta đến tính sổ, là ai cột tay chân của ta lên?Là ai bịt miệng của ta?Hử?"


      Diệp khê từ từ nhắm hai mắt "Khê nhi ngủ."


      " ngủ còn có thể sao?" Tiêu dực xấu xa gãi gãi dưới nách của , Diệp khê lắc lắc thân mình cười khanh khách lên.

      Tiêu dực cũng cười: " ngủ?"


      "Vậy.....vậy....ngài cũng khi dễ ta nữa, người ta đều là vết thương, toàn thân đều đau, ưm,....cũng đau."


      Tiêu dực kéo vào trong lòng, hôn lên trán của :"Đều là ta tốt, làm đau Khê nhi, về sau ta thương Khê nhi gấp bội, bù lại cho ngươi, được ?"


      Diệp khê cười cong chân mày, cọ cọ vào trong lòng Tiêu dực:"Ta thích nhất thê chủ. Là ngài thương ta, vậy về sau ngài đều phải nghe lời ta ."


      Tiêu dực nhíu mày, đây là bàn điều kiện sao?Tay Tiêu dực đặt ở mông tròn tròn của ăn đậu hủ:"Được, ta đều nghe ngươi."
      Last edited: 7/11/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Bắt cá

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực được ăn thịt nên người rất là thoải mái. Trong lòng vẫn là có chút tội lỗi, loại tội lỗi này là bởi vì bản thân hề tự chủ được mà ăn Tiểu Khê Nhi mới mười sáu tuổi; là bởi vì cả nhà trứng thối Đàm Chương Nguyệt kia cố tình hiểu lầm dụ hoặc Tiểu Khê Nhi -- bằng Tiểu Khê Nhi nhà làm sao có thể làm ra chuyện khác người như vậy? Về phần Tiểu Khê Nhi nhà đơn thuần đáng mọng nước ngon miệng, đó là chút sai cũng có, người có lỗi đều là kẻ giữ cửa kia làm ra. Còn nữa, mặc dù trải qua nghiệm chứng của , Tiểu Khê Nhi quả có thể ăn, nhưng là loại việc riêng tư ăn thịt cắn xương này hẳn là chuyện chính đến lo lắng chứ? Cả nhà “thần giữ cửa” kia tham gia vào làm gì? lúc cho rằng được, lúc cho rằng biết, là làm cho người ta buồn bực.

      Buồn bực buồn bực, nhưng cũng thể làm gì, bởi vì nếu như chạy tới với Đàm Chương Nguyệt là nàng bắt chó cày, hoặc là giải thích mình phải được cũng có vấn đề gì. Đàm Chương Nguyệt hơn phân nửa cảm thấy là giấu đầu hở đuôi, chừng còn có thể tiếp tục bày vẽ ra chuyện gì đến tra tấn . Tiêu Dực tự an ủi chính mình, tính toán, may nhờ vào Đàm Chương Nguyệt, mình mới có thể sớm ngày ăn thịt ăn canh. Bởi vậy, lúc Đàm Chương Nguyệt sỗ sàng nháy mắt ra hiệu với , Tiêu Dực chính là dùng bả vai vật ngã nàng ném xuống đất đánh cái. Sau đó An Vụ vì đau lòng cho thê chủ gõ đỉnh đầu chụp mũ chó cắn Lã Động Tân*.

      (*Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.

      đường Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

      Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân cái rồi chạy mất. Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.

      Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện như ý, tai nạn giữa đường lại mang vô cổ, làm ơn mắc oán.)

      Diệp Khê từ đầu tới đuôi đều biết bởi vì mình với phụ tử An gia vấn đề thủ cung sa mới rước lấy việc này, cũng biết thê chủ bởi vậy nhận lấy bao nhiêu “quan tâm” của Đàm Chương Nguyệt, càng biết phu thê Đàm Chương Nguyệt đối với “đại ” của bọn họ làm ra quá nhiều “cố gắng” như vậy. chỉ biết là, tâm nguyện của đạt được, tại chính là phu lang chân chính của thê chủ.

      Nằm ở giường ngày, ngày thứ hai tiểu bảo bối của Diệp Khê vẫn còn có chút đau. Bất quá chuyện này ngại làm vui vẻ trong lòng. Lúc An ca ca đến nhìn , hỏi qua, An ca ca lần đầu tiên của nam tử đều đau, qua hai ba ngày có chuyện gì, về sau cũng lại đau nữa. Đương nhiên điều này quan trọng, quan trọng là sau khi thành phu lang chân chính của thê chủ, thê chủ đối với càng ngày càng tốt.

      Tỷ như tại, thê chủ chính là ôm chải tóc cho . là chải tóc, chính là chải sơ tóc mà thôi, người nghiêng ngửa ở giường cần ra cửa, tự nhiên là cần phải chải tóc gọn gàng. Tiêu Dực cũng chỉ là chải xuôi theo từng sợi từng sợi cho , bởi vì tóc rối loạn của Tiểu Khê Nhi bộ dáng miễn cưỡng gộp lại làm cho nhớ tới ân ái qua vẻ mặt ửng hồng bộ dáng mê người ngồi phịch ở giường của . Chẳng qua chải xuôi tóc cho Tiểu Khê Nhi vẫn là mê người giống vậy, mỹ nhân trong ngực, làm sao có thể chút tâm tư đen tối đều có chứ? Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, kiếp trước thêm kiếp này, lần đầu tiên nhận ra mình là quỷ háo sắc. Cảm thán tức giận, vẫn là nhịn được tính cầm thú cắn cắn lên cổ non mịn của Diệp Khê: “Khê Nhi, có muốn chơi ?”

      chỗ nào?”

      chỗ nào cũng được.” Chỉ cần chiếc giường này, nếu dám cam đoan mình khi nào hóa thân thành sói.

      làm cái gì?” Diệp Khê ôm con thỏ hơi muốn động, thân mình của vẫn còn ê ẩm.

      “Ra ngoài dạo, ừ, phải hái chút rau dại ven đường về cho con thỏ của ngươi.” Tiêu Dực dùng đầu ngón tay chọc chọc vào bụng tròn của con thỏ , thầm nghĩ lại cho ăn có thể làm cho bọn nó no chết hay ? Hở, kỳ no chết cũng rất tốt, đỡ phải chúng nó luôn chiếm lấy Tiểu Khê Nhi của .

      Diệp Khê giật giật, thay đổi tư thế dựa vào nàng: “Nhưng mà, con thỏ ăn no rồi.”

      “Nếu , chúng ta ra ruộng hái dưa chuột?”

      Diệp Khê chỉ chỉ mâm dưa chuột bên trong: “Ngày hôm qua ngài hái về đều còn chưa có ăn hết đấy.”

      “Hở, nếu ...... a, đúng rồi, ta còn có chuyện mang Khê Nhi làm đấy.” Tiêu Dực đột nhiên cười rộ lên: “Ta nghĩ, Khê Nhi nhất định thích.”

      Diệp Khê quả nhiên bị nhắc tới lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: “Thê chủ, là chuyện gì?”

      “Chính là, mang ngươi bắt cá , sau đó mang về nuôi.”

      Mắt Diệp Khê quả nhiên sáng lên: “Là nuôi ở trong ao gần cửa sao? Hay là nuôi ở trong ao cá sân sau?”

      “Nếu là cá lớn, liền nuôi ở trong ao phía trước cho ngươi chơi đùa. Nếu là lớn lên, liền nuôi ở phía sau , lúc muốn ăn liền quăng vào trong nồi nấu canh.”

      Diệp Khê ngồi thẳng thân mình, tích cực cung cấp tin tức mình biết: “Cá trong sông lớn lên, cá ở rãnh nước trong ruộng liền lớn.”

      Tiêu Dực lấy quần áo đến mặc vào thay , bên cười hỏi: “Như vậy Khê Nhi muốn bắt trong sông hay là muốn bắt rãnh nước trong ruộng?”

      “Trong sông rất khó bắt được nha, chúng ta trước bắt rãnh nước trong ruộng.” Diệp Khê nhàng xả ống tay áo cho Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài có được ?”

      Tiêu Dực cười: “Ta về sau đều muốn nghe Khê Nhi nhiều, tự nhiên Khê Nhi cái gì chính là cái đó.”

      * * *
      Tuy rằng là cá rãnh nước trong ruộng dễ bắt hơn trong sông, nhưng là ở nơi này vài năm thấy giọt nước sôi, cá hơi lớn chút đều sớm bị bắt làm thức ăn, còn lại cũng bất quá là gần bằng ngón tay, còn chỉ có thể sống riêng lẻ, bằng cũng sớm bị người bắt nấu thành nồi rượu xuống.

      Tiêu Dực khiêng túi lưới tự chế cẩn thận mà ở mép rãnh tìm kiếm bóng dáng cá , rãnh nước ô nhiễm nước trong xanh, hai bên rãnh nước cỏ dài gập xuống trong nước, phía dưới bụi cỏ thỉnh thoảng có bọt nước toát ra, hoặc là tạo nên vòng sóng gợn. Tiêu Dực dùng sào trúc san bằng bụi cỏ, bên trong bay ra mấy con muỗi, ngẫu nhiên cũng con cá , nhưng đều bơi đặc biệt nhanh, làm cho người ta kịp bắt giữ.

      Diệp Khê theo ở phía sau có chút nhụt chí: “Thê chủ, chúng ta có phải bắt được cá hay ?”

      Tiêu Dực cười: “Làm sao có thể chứ? Khê Nhi yên tâm , có thể bắt được.”

      “Nhưng mà, con cũng nhìn thấy, bắt thế nào?”

      “Khê Nhi ngươi xem.” Tiêu Dực chỉ chỉ phía sau bụi cỏ: “Có ít bọt nước, lên dưới nước mặt có thể có con cá . Còn có dưới bụi cỏ này, nơi chúng ta nhìn thấy, có thể cũng có ít cá trốn, chừng liền bắt được con đấy.”

      Diệp Khê vẫn là hoài nghi: “Ngài vừa rồi mò vài thứ, cái gì cũng có.”

      Tiêu Dực há miệng thở dốc, Tiểu Khê Nhi cũng phản bác . Tiêu Dực đem túi lưới đưa cho : “Khê Nhi đến thử xem? chừng đàn cá biết Khê Nhi muốn mang chúng nó về nuôi, liền đều tranh nhau chạy đến.”

      vậy chăng?” Diệp Khê có chút háo hức muốn thử.

      “Thực mà.”

      Tiêu Dực lấy thùng của Diệp Khê mang theo xoay người lấy gần nửa thùng nước, Diệp Khê vào rãnh nước thào nhắc nhắc lại: “Cá , ta mang các ngươi về nhà nuôi, tuyệt đối ăn các ngươi, các ngươi mau ra đây .” Sau đó cầm túi lưới lặn bắt loạn vào rãnh nước ruộng hồi. Tiêu Dực cười thầm, bắt như vậy mà được mới có quỷ, cá đều bị dọa chạy. Nhưng cũng , chỉ cần cao hứng là tốt rồi, bắt có hay cũng quan trọng, nhiều lắm qua hai ngày dẫn vào trong thành mua mấy con về nuôi, về chút tiền này đối với tại mà cũng tính là sử dụng lãng phí lớn gì.

      “Thê chủ, có cá.” Diệp Khê mò hồi, trừ bỏ bắt được chút bùn nhão ngoài ra cái gì cũng có. Tiêu Dực cười an ủi : “ cần nản lòng, cá ở rãnh ruộng này này vốn ở lại ít, từ từ đến, đừng nóng vội.” Lại chỉ điểm với : “Khê Nhi phải nhàng thả túi lưới, nhàng mà kéo túi lưới, như vậy cá hoảng sợ.”

      Diệp Khê đồng ý, lại chuyên tâm vớt lên, cái chuyên tâm này, đúng là bị bắt được vài thứ đến.

      “Thê chủ thê chủ, ngài xem ngài xem, ta bắt được cá!” Diệp Khê hưng phấn mà kêu to, bên trong túi lưới hai con vật màu đen cũng bật qua bật lại, cùng bộ dáng hưng phấn của Diệp Khê có tám phần giống nhau.

      Tiêu Dực nhìn thoáng qua trong túi lưới, bên đem vật bên trong thả vào trong thùng, bên khen: “Khê Nhi quả nhiên rất lợi hại nha, đến xem ngươi bắt được gì nè.”

      Diệp Khê vui vẻ mà cười nhìn thấy răng thấy mắt: “Hai con cá đen .”

      Tiêu Dực cười: “Khê Nhi, đây phải cá, là nòng nọc .”

      “Nòng nọc ?” Diệp Khê biết: “Thê chủ, nòng nọc là con gì?”

      “Nòng nọc là ếch cục cưng.”

      “A?” Diệp Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt hoài nghi: “Chúng nó cũng có giống nhau, hơn nữa......” Diệp Khê nhếch miệng, vẫn là quyết định ăn ngay : “Ta thấy ếch , ếch mới là ếch cục cưng.”

      “Ha ha, Khê Nhi thông minh. Bất quá nha, ếch cục cưng vừa sinh ra chính là hình dạng này, từ từ chân nó dài ra, sau đó cái đuôi cũng biến mất, biến thành ếch .”

      vậy chăng?” Diệp Khê vẫn là cảm thấy thể tin, bởi vì mặc kệ là từ nhan sắc hay là hình thái, hai loại đều khác nhau quá lớn.

      “Cầm về nuôi, Khê Nhi chậm rãi quan sát.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Trước quan tòa

      Editor: demcodon



      Ao cá gần cửa lớn rốt cuộc cũng có đối tượng vào ở, Diệp Khê tạm thời lại nhớ cá , mà là mỗi ngày đều phải chạy đến gần ao coi trọng vài lần. Thê chủ nòng nọc càng lớn chân mọc ra, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có khả năng. Trong lúc Diệp Khê mang theo hoài nghi thân thiện kì lạ cùng đợi nòng nọc biến thành ếch, trong thôn bắt đầu tuyển cử thôn trưởng.

      Tiêu Dực vừa ăn xong cơm tối, ôm Tiểu Khê Nhi nhà mình thơm ngào ngạt ở gần ao quan sát nòng nọc . bên ngươi biết ta biết lời ngon tiếng ngọt, tài năng dừng lâu Đàm Chương Nguyệt ở ngay ngoài cửa kêu quỷ: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, mở cửa nhanh.”

      Người kia tới làm gì? Tiêu Dực hôn lên mặt Diệp Khê cái mới chậm rì rì mở cửa. Đàm Chương Nguyệt đứng ở ngoài cửa mặt hưng phấn: “Tiêu Dực, ngươi mau cảm ơn ta .”

      “Cảm ơn ngươi cái gì? Cảm ơn ngươi tới quấy rầy ta và Tiểu Khê Nhi nhà ta chuyện đương?”

      Diệp Khê đỏ mặt, ở phía sau kéo kéo góc áo của nàng: “Thê chủ, đừng bậy.”

      “Vốn chính là như vậy.” Tiêu Dực cảm xúc rất lớn: “Ta suốt ngày bận rộn chỉ có lúc này mới có thể chuyện đương với Khê Nhi, qua chút còn phải bắt đầu làm cung tiễn.”

      Đàm Chương Nguyệt chút để ý vẫy vẫy tay: “Đều là phu thê già chuyện tình gì! Ai, Tiêu Dực, ta chính với ngươi đây, lần này ngươi cần phải mời khách ăn cơm.”

      “Chính gì?” Tiêu Dực miễn cưỡng tựa vào cạnh cửa, ánh mắt nhìn Diệp Khê bên lấy lá rau cho con thỏ , khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

      “Được rồi được rồi, đừng cười ngây ngô, mỗi ngày đều nhìn cũng thấy chán.” Đàm Chương Nguyệt chịu nổi kéo mặt nàng đến gần mình: “Ta treo tên của ngươi ở bảng tuyển cử trước cửa thôn, phía dưới nhiều người tới đặt thẻ tre đấy.” Đàm Chương Nguyệt rất đắc ý.

      Tiêu Dực trong nháy mắt hỏi: “Có ý gì?”

      “Chính là chọn thôn trưởng đấy!” Vẻ mặt Đàm Chương Nguyệt hoài nghi : “Ngươi biết muốn chọn thôn trưởng?”

      “Ta biết muốn chọn thôn trưởng, ta là , ngươi ghi tên của ta là có ý gì? nhiều người theo đặt thẻ tre lại là có ý gì?”

      “Ý chính là ta chọn ngươi làm thôn trưởng, rất nhiều người cũng theo chọn ngươi làm thôn trưởng.”

      Tiêu Dực cúi mắt xuống ở trong lòng đem những lời Đàm Chương Nguyệt lập lại lần, giương mắt cho nàng câu: “Ngươi muốn ăn ngon.”

      “Hắc hắc, đúng vậy Tiêu Dực, lúc ngươi mời khách ta nhất định phải ăn nhiều.”

      Đàm Chương Nguyệt ôm lên vai nàng: “Nếu lên làm thôn trưởng, ngươi mời ta vào trong thành ăn lần, được ? Ta cho tới bây giờ còn chưa vào tửu lâu trong thành ăn cơm đâu, biết hương vị gì đây?”

      “Mời cái đầu ngươi!” Tiêu Dực lấy tay vò đầu đầu: “Ta cũng muốn làm thôn trưởng gì, ngươi ăn nhiều dư mỡ, chạy nhanh đem tên của ta lấy xuống.”

      “Làm sao có thể, treo lên thể lấy xuống, vì đề phòng làm bộ lừa đảo nên là có quan binh triều đình bảo vệ rất nghiêm, ngươi cho là vui đùa à!”

      “Ta đánh chết ngươi!” Tiêu Dực trừng nàng, nhận ra mình càng ngày càng bạo lực.

      Đàm Chương Nguyệt cũng cao hứng: “ cảm ơn ta thôi, còn muốn đánh ta, là lòng tốt được báo đáp! Ngươi đừng đắc ý, có thể làm hay còn phải kiểm tra lại nữa, cũng có rất nhiều người bình chọn cho người khác.”

      “Chọn người khác là tốt rồi.”

      “Bất quá ngươi nếu có thể lên làm thôn trưởng tốt, trong thôn rất nhiều người cần sợ thế lực nhà thôn trưởng; hơn nữa, thôn trưởng kia chưa bao giờ làm chút chuyện gì cho người dân trong thôn, nhà ai có khó khăn gì bà ta giúp, hai nhà cãi nhau bà ta cũng hòa giải, chỉ biết khi dễ người.”

      Tiêu Dực nhíu mày: “Thôn trưởng còn phải quản chuyện người ta cãi nhau?”

      “Đương nhiên rồi, thôn hòa hòa khí khí mới tốt, phải sao? Nhưng bà ta nha, hừ, ỷ vào nữ nhi của mình ăn cơm quan ở trong thành,vì vậy căn bản khinh thường những người chúng ta.

      Người trong thôn hồ đồ dám ,nhưng nhiều người ngầm có ý kiến.Bất quá dám hồ đồ đới nghịch với bà ta,ngươi vẫn là người đầu tiên. Năm rồi chọn thôn trưởng, cũng chưa có người treo tên người khác, chỉ sợ rước lấyphiền toái.Năm nay ta phải treo tên của ngươi, dù sao ngươi sợ bà ta."


      Tiêu dực bất đắc dĩ thở dài:"Ta sợ bà ta ngươi cứ như vậy hại ta? Ta rất sợ bà ta, ngươi nhanh đem tên của ta lấyxuống thôi,nhà người ta cãi nhau ta cũng có hứng thú hòa giải."


      "Tiêu dực, ngươi đừng như vậy chứ, ta đường gặp được người, các nàng đều ngươi là người có năng lực, theongười làm đều kiếm được tiền, ngươi đối với mọi người lại tốt, chưa bao giờ mang bộ mặt tự cao tự đại, mọi người đềuthích ngươi đấy. Hơn nữa, ngươi trước kia phải ồn ào muốn làm quan sao? thể gánh vác chức quan huyện,làm chức thôn trưởng cũng là ăn lương công nha, cũng có bổng lộc của triều đình phát đấy."


      "Thôn trưởng còn có thể nhận bổng lộc?"


      "Đương nhiên có thể nhận nha, đó cũng là thuộc loại biên chế của triều đình."


      Tiêu dực thở dài:"Mà ta hiếm lạ nha!"


      ***


      Tiêu dực hiếm lạ , còn đợi nàng lấy tên xuống phiền toái liền tìm tới cửa.Ngày này, Tiêu dực cũng như ngày thường lui tới giống nhau, ăn qua bữa sáng mang theo chút cơm khô dưa muối liềnmang cung tiễn ra cửa, vừa mới mở cửa bị đám quan binh bao quanh.Tiêu dực đứng tại chỗ, Diệp khê phía sauđưa nàng ra cửa cũng thấy được quan binh. Diệp khê hoảng hốt cầm lấy tay nàng:"Thê chủ, các nàng muốn làm gì?"


      Tiêu dực trở lại sờ đầu của , cười :"Khê nhi cần lo lắng" Xoay người :"Các vị đứng ở cửa nhà ta, chắc làtới tìm ta?"


      "Ngươi chính là Tiêu dực?"


      "Là ta"


      "Có người báo án ngươi chế tạo vũ khí giết người, còn làm người bị thương , phiền ngươi theo chúng ta về nha mônmột chuyến."


      "Thê chủ!" Diệp khê hoảng sợ, nắm chặt cánh tay của Tiêu dực. Tiêu dực cười:"Khê nhi có việc gì." Lại hỏi mấy vịquan sai :"Ta chưa bao giờ thương người, đây có thể là hiểu lầm gì hay ? Có thể cho xin hỏi chút là ngườinào báo án hay ? Còn ta dùng loại vũ khí nào làm bị thương ai?"


      "Chuyện này đến nha môn rồi sau, Tiêu tiểu thư, mời!"


      Xem ra là , Tiêu dực có chút bất đắc dĩ, muốn bước lại bị Diệp Khê bắt lấy:"Thê chủ, ngài muốn đicùng với các nàng sao?"


      Tiêu dực gật đầu:"Khê nhi yên tâm, có việc gì. Khê nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, đợi lát nữa ta mang kẹo hồ lôvề cho ngươi."


      Diệp khê lắc đầu, tay bé nắm chặt góc áo của nàng:"Ta muốn cùng ngài."


      Tiêu dực có chút bất đắc dĩ:"Có thể mang theo phu lang của ta ?"


      "Xin cứ tự nhiên"


      Chuyện Tiêu dực bị quan sai mang rất nhanh liền truyền khắp thôn Thanh dương, rất nhiều thôn dân đều bỏ công ăn việc làm theo vào trong thành, vây quanh ở ngoài nha môn xem.Đàm chương nguyệt cũng chen lên phía trước, cách lan can to lớn của nha môn kêu nàng:"Tiêu dực, Tiêu dực, ngươi đừng sợ, ta ở chỗ này đây"


      Khóe miệng Tiêu dực run rẩy, tỷ tỷ, ngươi ở chỗ này làm được gì đây? Nơi này cũng phải ngươi là tính.


      Diệp khê bên cạnh Tiêu dực có gặp qua loại trận thế này, quá khẩn trương chặt chẽ bên cạnh nàng.Tiêu dực ôm lấy : "Khê nhi đừng sợ, có việc gì." Diệp khê gật đầu, lo sợ đánh giá nha sai đứng thẳng chỉnh tề hai bên, bộ dáng từng người đều hung dữ, đáng sợ. Cây gậy các nàng cầm tay đều thô, đó là dùng để đánh người, xem tranh vẽ trong sách.Diệp khê rụt lui vai, lại đến gần Tiêu dực thêm chút.


      "Khê nhi, cần sợ." Tiêu dực xoa xoa đầu của , muốn thêm vài câu an ủi liền nghe được có người kêu đại nhân đến, lập tức thấy nữ nhân béo thân mang quan phục vào. Nữ nhân béo kia lên ngồi xuống, Tiêu dực liền lôi kéo Diệp khê hành lễ với nàng:"Thảo dân Tiêu dực và phu lang Diệp khê tham kiến đại nhân."


      Đại nhân béo lướt nhìn nàng vài lần, mặt mập mạp là nghiêm túc:"Như thế nào lại mang theo phu lang đến đây?"


      Diệp khê run rẩy cái, Tiêu dực :"Phu lang của thảo dân lo lắng cho thảo dân, thảo dân liền dẫn cùng."


      Đại nhân béo ừ tiếng, bắt đầu tiến vào vấn đề chính:"Tiêu dực, có người báo án ngươi chết tạo vũ khí giết người lại còn làm người bị thương, ngươi có lời gì muốn ?"


      "Dạ. Thảo dân muốn hỏi, người báo án có khai ta dùng loại vũ khí nào giết người ?"


      "Người báo án , ngươi chế tạo loại vũ khí tên là cung tiễn, nhiều mũi tên vô cùng bén nhọn."


      "Cung tiễn?" Lấy đến đả thương người?"


      "Là ai báo án?" Căn bản chính là vu oan hãm hại!"


      "Có phải Tiêu dực lúc lơ đãng kết thù với ai hay ? Cung tiễn tốt như vậy, như thế nào có thể làm vũ khí để giết người!"


      Đại nhân béo vừa xong, người vây xem ngoài cửa liền to hồi, tiếng lớn đến mức ngay cả đại nhân béo đều

      nghe ràng, làm cho bà đối với lí do người báo án thoái thác sinh ra tia hoài nghi.


      Những lời bên ngoài , Tiêu dực cũng tự nhiên nghe được, Tiêu dực cởi cung tiễn lưng xuống:"Đại nhân mời xem, đây là cung tiễn, bất quá nó phải dùng để giết người, là dùng để săn thú."


      "Săn thú?"


      "Đúng vậy. ra xấu hổ, thảo dân tham thịt, lại mua nổi nhiều thịt ăn, liền tự mình suy nghĩ cân nhắc làm ra cung tiễn săn thú này, may mà coi như sử dụng tốt , có thể săn được ít chim trĩ thỏ hoang, người trong thôn đều biết đến, cũng có rất nhiều bằng hữu cùng săn thú. Đại nhân mời nhìn ra ngoài cửa, rất nhiều người đều mang theo cung tiễn đấy, chính là chuẩn bị sáng sớm vào ngọn núi săn thú. Trong thành rất nhiều tiệm cơm cũng biết chúng ta." Tiêu dực dừng chút:"Chúng ta cũng đưa qua ít món ăn thôn quê vào trong phòng bếp nhà đại nhân."


      Đại nhân béo lại nhìn nhìn Tiêu dực , nàng gần nhất quả ăn vài lần món ăn thôn quê, ta chính là nàng săn? Đại nhân béo ý bảo nha dịch trình cung tiễn lên nhìn nhìn:"Thứ này săn thú như thế nào?"


      "Cài tên lên kéo cung bắn ra liền được, nơi này nhiều người, chờ đại nhân rảnh tìm cái sân trống trải, thảo dân làm mẫu cho đại nhân xem."


      Đại nhân béo gật đầu, lại :" có thể săn thú, liền cũng có thể thương người, ta cũng thể tin lời của bên, nhưng có người báo án, ta định là muốn điều tra ai đúng ai sai."


      "Đại nhân đúng, có nhiều thứ đều có thể đả thương người như: đao lớn, côn gỗ, cái cuốc, mảnh cốc sứ, chính là kim châm dùng để khâu quần áo cũng có thể biến thành hung khí, quan trọng xem dùng như thế nào, là loại người nào dùng.Mà thảo dân có thể khẳng định, thảo dân quả

      có thương tổn người nào, biết người báo án có thảo dân làm ai bị thương ?"


      "Triệu minh hoa ở thôn Thanh hà, ngươi có biết người này ?"


      " biết"


      "Người bị thương chính là nàng"


      "Ta làm ai bị thương, đại nhân, có thể mời người báo án này ra đối chất với ta hay ?"


      Đại nhân béo gật đầu:"Dẫn tới."
      Last edited: 7/11/16
      nhimxuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :