1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Nơi ăn ở của gà

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực ở trong phòng tìm mảnh vải đem cột vào chân gà rừng, đầu khác cột vào chân bàn, lại đến ôm chút cỏ tranh dùng để đốt lửa xếp thành cái ổ, đem trứng gà rừng an toàn đến đặt ở bên trong, gà rừng kia lập tức ngồi xổm trứng. Tiêu Dực đóng cửa lại về phía đầu thôn đông, được nửa đường thấy Diệp Khê trở về.

      “Thê chủ, Lí đại thúc phải đến chiều mới có thể đan xong, y đan tốt rồi mang lại cho ta, ta nghĩ về trước nấu cơm cho ngài.”

      “Buổi chiều qua giờ ngọ rồi , chúng ta sang nhà Đàm Chương Nguyệt ăn.” Tiêu Dực liền kéo sang nhà Đàm Chương Nguyệt.

      “Vậy gà đâu?” muốn xem gà.

      “Ta cột nó ở phía dưới cái bàn, nó ngoan ngoãn ấp trứng đấy, lúc nó ấp trứng thể luôn nhìn nó, nó cho rằng ngươi muốn cướp trứng của nó.”

      “Vậy à!” Diệp Khê có chút thất vọng, nghĩ lại đến chuyện rồi cười: “Ta đây liền thừa dịp lúc cho nó ăn xem, đúng rồi thê chủ, hay là ta nên cắt cỏ đến cho nó ăn?”

      “Hở.... Hẳn là nên .” Tiêu Dực cũng nuôi qua gà: “Nó hẳn là còn có thể ăn chút rau cỏ linh tinh.”

      “Vậy à.” Diệp Khê hiểu , ra thê chủ cũng biết gà muốn ăn cái gì.

      * * *
      Ăn cơm ở nhà Đàm Chương Nguyệt xong, Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt vào trong thành bán con mồi. Diệp Khê vui vẻ mà về nhà nhìn gà bảo bối của . Gà yên ổn nằm trong ổ ở hai lớp cỏ tranh, Diệp Khê ghi nhớ lời Tiêu Dực : " thể nhìn chằm chằm nó". Nhưng mà lại nhịn được tò mò gà con ấp nở là thế nào, vì thế liền trốn trong góc tường nhà mình nhìn lén, nhìn hồi cũng thấy ra động tĩnh gì. Diệp Khê lại nghĩ đến chuyện cắt cỏ cho gà, đây là chuyện lớn, ngàn vạn ngàn vạn lần thể làm cho gà bảo bối của đói được. Diệp Khê ra ngoài cắt ít cỏ trở về thả tới trước mặt gà, gà kia nhìn cũng liếc mắt nhìn cái, tập trung mà ấp trứng. Diệp Khê đứng cách đó mười bước có chút rối rắm níu chặt góc áo của mình, gà phải ăn cỏ sao?

      Diệp Khê lại rối rắm lát, gà rốt cục có động tĩnh, chậm rãi đứng lên còn run cái cánh lẩy bẩy. Diệp Khê mở to mắt thấy phía dưới, trứng vẫn là chưa nở. Gà rời khỏi ổ, tới lui vài bước, mông run lên vọt ra đống phân. Diệp Khê nhíu mày lại đồng thời cúi đầu hừ tiếng, ‘thê chủ thích nhất là sạch , nếu như nàng nhìn thấy hai đống phân còn đánh chết con gà này?’

      Gà mổ vài cọng cỏ Diệp Khê mang về, lại bắt đầu tới lui, đáng tiếc bị vải cột lại nên thể xa. Diệp Khê biết nó có phải còn muốn đại tiện nữa hay , vội vàng mở vải cột ở chân bàn lôi kéo nó ra ngoài, đương nhiên có khả năng lôi kéo nó vào nhà xí, nhưng ít ra thể để cho nó lại đại tiện ở trong nhà.

      Diệp Khê lôi kéo gà đến trong sân, gà kia trái vài bước – phải vài bước, quả nhiên lại vọt ra hai đống phân, làm cho Diệp Khê cảm thấy may mắn vì kéo nó ra. Gà bên nhàn nhã tới, thỉnh thoảng mổ đất. Diệp Khê mở to mắt cũng trông thấy ràng nó rốt cuộc ăn cái gì. Lôi kéo đầu vải để gà theo, gà tới lui ra cửa lớn, mổ hồi trong bụi cỏ ở ven đường. Cỏ, lá cây, rễ cây gì đó, ngay cả sâu cỏ cũng đều bị nó ăn. Diệp Khê có chút lo lắng nó ăn sâu có thể bị tiêu chảy hay , lại hoài nghi nó có phải vốn chính là ăn sâu hay , vì thế lại rối rắm cầm lấy góc áo của mình nhìn nó mổ.

      Diệp Khê còn chưa có rối rắm xong, gà kia ước chừng là ăn no, lại từ từ nhàn nhã lôi kéo , gà kia lại nhớ đường, lôi kéo Diệp Khê trở về nhà, tự mình lại đến cái ổ ở đống rơm nằm lên. Diệp Khê cong cong đầu, đem vải lại cột vào chân bàn, sau đó đứng ở bên nhìn nó. Gà kia tập trung ấp trứng, đối với Diệp Khê đứng ở bên quan sát nó cũng thèm quan tâm đến. Diệp Khê nhìn ra ngoài hồi cảm thấy mất mặt, đành phải cầm quyển sách ngồi vào dưới mái hiên bên ngoài xem, thỉnh thoảng lại nhịn được quay đầu nhìn lén gà vài lần, rốt cuộc gà con phải đến lúc nào mới sinh ra đây?

      “Nhà Tiêu tú tài.”

      Có người ở bên ngoài kêu , Diệp Khê ngẩng đầu: “Lí đại thúc.” Diệp Khê vui vẻ buông sách chạy tới mở cửa. Lí đại thúc cầm lồng trúc đan xong tiến vào, lồng kia đan cũng lớn nhưng còn có thể mở cửa ra. Diệp Khê cao hứng, gà của rốt cuộc có ổ.

      “Cám ơn Lí đại thúc, đan tốt.”

      Lí đại thúc ngại ngùng cười cười, tò mò nhìn nhìn vào bên trong: “Diệp ca nhi, gà của nhà ngươi, có thể cho ta nhìn chút hay ?”

      “Gà ấp trứng đấy.” Diệp Khê dẫn y vào bên cạnh cửa: “Chúng ta phải chút, thê chủ cho rằng chúng ta muốn cướp trứng của nó, nó mổ người.”

      Hai người ghé vào cạnh cửa nhìn hồi, gà kia trừ bỏ ngay từ đầu giật giật cánh kêu cục cục vài tiếng liền lại có động tĩnh gì. Mặt mũi Lí đại thúc tràn đầy hâm mộ, ‘Tiêu gia có gà này, rất nhanh liền trở nên giàu có lên. Tiêu tú tài là người có bản lĩnh, ràng có thể săn được gà ấp trứng mang về.’

      “Diệp ca nhi, Tiêu tú tài nhà ngươi và Đàm Chương Nguyệt lên núi săn thú, có gặp qua sói ?”

      có nha, thê chủ làm cung tiễn dùng để săn thú, là gặp được sói cũng sợ.”

      Như vậy à, giống như có nghe Tiêu tú tài và Đàm Chương Nguyệt xảy ra chuyện gì, có lẽ, phải hẳn là phản đối người mới.

      Lí đại thúc nghĩ đến có chút xuất thần, Diệp Khê thấy y như thế đầu tiên là nghi hoặc, tiện thể hoàn toàn bừng tỉnh, có chút ngượng ngùng mà níu chặt góc áo của mình, Diệp Khê hỏi: “Lí đại thúc, lồng gà này, mất bao nhiêu tiền?”

      “A?” Lí đại thúc phục hồi lại tinh thần, cười có chút chua chát: “ cần tiền, cần tiền, Diệp ca nhi, ta cần ngươi giúp việc."
      Last edited: 13/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Vũ khí tốt nhất

      Editor: demcodon



      Thời điểm Tiêu Dực từ trong thành trở về, Diệp Khê đem chuồng gà làm cho vô cùng thư thái – trải lớp cỏ tranh dày, mềm vô cùng.

      Diệp Khê lần đầu tiên có chạy ra mừng khi lúc Tiêu Dực về nhà, bởi vì kiểm tra chuồng gà của mình làm có đủ mềm mại thoải mái hay , căn bản là phát trở về.

      “Khê Nhi.”

      “Thê chủ, ngài trở lại.” Diệp Khê ngẩng đầu, người còn đứng cạnh chuồng gà bên kia. Vì con gà lạnh nhạt với , Tiêu Dực ăn có chút vị chua.

      trở lại, chuồng gà đưa tới rồi hả?” Núi để ý đến người người đành phải tự mình qua.

      “Đúng vậy, thê chủ ngài xem, ta trải nhiều cỏ tranh, ngài nó có thể thích hay ?”

      “Nó thích, chuồng gà này hết bao nhiêu tiền?”

      đòi tiền.” Diệp Khê có chút khẩn trương lại níu góc áo của mình, cúi đầu : “Lí đại thúc ... ... ......”

      Tiêu Dực xoa xoa tóc của , cười hỏi: “ cái gì?”

      muốn cho Lí Tân nhà y cùng chung với ngài săn thú, hỏi ngài có thể hay ?” Diệp Khê liếc trộm nhìn Tiêu Dực, thấy nàng vẫn mỉm cười, Diệp Khê thoáng ngẩng đầu: “Có thể chứ? Thê chủ.”

      “Khê Nhi cảm thấy thế nào?”

      “Ta... ta biết.... nhiều người chút, gặp được sói cũng cần sợ......”

      Tiêu Dực cười lại vo vê đầu của : “Khê Nhi như vậy, vậy kêu nàng ta đến đây .”

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng, có chút thể tin được nàng thực đồng ý rồi: “Thê chủ... thê chủ ? Có thể mang nàng ta cùng?”

      “Khê Nhi nhà ta mang, ta liền mang.” Tiêu Dực làm bộ dáng ngươi là tính, Diệp Khê cao hứng : “Ngay bây giờ ta cho Lí đại thúc biết.”

      Tiêu Dực giữ chặt : “Khê Nhi, thê chủ của ngươi đói bụng, tối nay chúng ta ăn cái gì?”

      “A! Ta còn chưa có nấu cơm!” Diệp Khê vừa vội vàng bận việc, Tiêu Dực cười cười, đem chuồng gà tiến trong nhà sắp xếp chỗ ở cho nó. Đống phân ở đất được Diệp Khê sớm liền xử lý xong, phát , cho nên có ý kiến gì với gà.

      * * *

      Mỗi ngày sau cơm tối Tiêu Dực cùng Diệp Khê tản bộ, hai người tự lẫn nhau về việc hôm nay làm gì, kỳ đến cũng ngoài là mấy chuyện kia, nhưng hai người đều trăm nề hà, đường cho tới ruộng, thuận tiện tưới chút nước cho ruộng dưa cải, vòng rồi trở về, Đàm Chương Nguyệt cũng tới.

      Đàm Chương Nguyệt mỗi tối đều phải đến nhà Tiêu Dực, đến cùng Tiêu Dực làm cung tiễn. Đàm Chương Nguyệt bộ cung tiễn của riêng mình, nhưng Tiêu Dực muốn làm nhiều chút. Đàm Chương Nguyệt hai lời đồng ý.

      Cung tiễn khó làm nhất chính là bộ phận cánh cung, dựa theo Tiêu Dực tự mình thí nghiệm ra phương pháp chính là dùng lửa hơ, sau đó chút chút uốn cong. Tiêu Dực ngồi ở đống lửa vừa hơ thân cây, Đàm Chương Nguyệt ở bên đứng tấn tước tên gỗ.

      Từ lúc Đàm Chương Nguyệt bắt đầu cùng Tiêu Dực lên núi săn thú, Tiêu Dực liền mỗi ngày đều dạy Đàm Chương Nguyệt mấy chiêu thức phòng thân đơn giản, gần đây làm cho tay chân của nàng càng linh hoạt, thêm cái nữa vạn nhất gặp được động vật hung mãnh cũng phải có cách mà bó tay chịu trói.

      Đàm Chương Nguyệt học được tính cố sức, có lẽ nàng từ đối với những động tác này mẫn cảm, động tác Tiêu Dực làm mẫu lần, nàng cơ bản có thể nhớ kỹ chỉ là muốn hoàn toàn nắm giữ nội dung chính còn phải luyện tập nhiều. Chính là đối với thư sinh yếu đuối đột nhiên ngày nào đó nàng lại biết công phu. Đàm Chương Nguyệt vẫn còn hoài nghi: “Tiêu Dực, ngươi trước đây là ngươi xem sách học được, nhưng mà tay chân ngươi lưu loát nha, giống như là luyện nhiều ngày.”

      Tiêu Dực dối mà tim đập nhanh mặt đỏ: “Ta là luyện nhiều ngày, đoạn thời gian kia ta mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, còn ở trong sân đánh quyền, ngươi cũng phải biết.”

      “Mà ta lại cảm giác ngươi giống như luyện nhiều năm.” Đàm Chương Nguyệt thổi thổi vụn gỗ mũi tên, tiếp tục tước: “Nếu phải từ sống chung nơi cho đến lớn, ta còn lo lắng ngươi là bị đổi thành người khác, phải Tiêu Dực trước kia.”

      xong lời vô tâm, Tiêu Dực nghe trong lòng cũng là lộp bộp chút. Tiêu Dực cười gượng hai tiếng, nghiêm túc giải thích với nàng: “Ta trước kia chỉ nghĩ đến đọc sách tốt, ngày kia thi được Cử nhân là có thể làm quan. Về sau ta mới biết thi được Cử nhân cũng chỉ có thể treo cái danh ở Lại bộ*, phải chờ tới khi thiếu quan mới có cơ hội, mà Cử nhân danh nghĩa chờ quan rất nhiều, cũng biết khi nào mới có thể đến phiên ta.” Đối với chế độ quan lại ở nơi này, Tiêu Dực tìm hiểu qua, dù sao tiền thân là người lòng dạ khảo Cử nhân muốn làm quan Tú tài. Nếu cái gì cũng đều biết, chỉ sợ làm người hoài nghi.

      (*Bộ trong chính phủ xưa trông coi việc bổ dụng, thuyên chuyển hoặc cách chức các quan lại.)

      Tiêu Dực tiếp tục: “Về sau cưới Khê Nhi, lại bị đánh hồi, quên rất nhiều chuyện, ta lại muốn rất nhiều, cảm thấy nếu lại xuống như vậy, đời này chỉ sợ cũng có gì phát triển. Cứ chờ đợi kéo dài bằng sớm tìm đường ra khác, chừng có thể sống tốt chút.” đến chỗ này, Tiêu Dực cười cười: “Ta xem nhiều sách, tự mình học luyện chút chiêu thức đơn giản, quá khó khăn ta cũng học được. Dù sao ta học được cái gì, ta dạy ngươi cái đó. Đàm Chương Nguyệt.”

      Tiêu Dực đứng dậy qua ôm lấy nàng: “Ngươi biết , có ngươi làm bằng hữu, ta thực , cao hứng.” Giọng của Tiêu Dực có chút nghẹn ngào, cũng biết chính mình làm sao nữa, sau khi xong, thế nhưng có chút cảm động. Bằng hữu đối xử tình như vậy, ở trong thế giới kiếp trước, căn bản là có cảm nhận được loại tình cảm này.

      Đàm Chương Nguyệt có chút bị cảm xúc đột nhiên của Tiêu Dực dọa đến, Tiêu Dực như vậy nàng chưa thấy qua, giống… giống như, giống… giống như độc cả đời bỗng nhiên tìm được người bằng hữu tâm giao. Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, ra vẻ thoải mái mà vỗ vỗ lên lưng của nàng, cố ý trêu đùa: “Tiêu Dực, ngươi ra những lời này phải là uống nước tiểu của mèo chứ?”

      !!! Đầu Tiêu Dực đầy vạch đen, nghiến răng nghiến lợi gầm : “Đàm Chương Nguyệt, ngươi như thế nào lại có tư tưởng như vậy?”

      Đàm Chương Nguyệt mặt vô tội: “Ngươi cũng phải là Tiểu Vụ nhà ta, với ngươi, muốn tư tưởng làm gì?”

      “......” Tiêu Dực bị nghẹn hơi ở trong cổ họng.

      “Thê chủ, các ngài làm cái gì thế?” Diệp Khê xem xong gà bảo bối của ra thấy Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt dường như ôm nhau, có chút kinh ngạc.

      “Ừm, có gì, chúng ta so ai cao hơn.” Tiêu Dực cười lùi lại vài bước, vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi xem gà đủ rồi hả?”

      “Ta tìm cái chén để dành cho nó uống nước, ta còn mang cỏ mà nó thích ăn đều băm nát để ở trong cái bồn cũ kia đút cho nó ăn.” Diệp Khê đến bên cạnh Tiêu Dực lôi kéo cánh tay của nàng mình ở trong phòng làm gì, còn bị vây trong hưng phấn với con gà trong nhà, còn sắp có mấy con gà con.

      “Vậy à, Khê Nhi làm nhiều việc nha.” Tiêu Dực cười kéo cùng ngồi xuống, chính mình cầm lấy thân cây hơi lạnh bắt đầu gia công, bên rãnh rỗi chuyện với Diệp Khê: “Như vậy nó uống nước ? Ăn cỏ của ngươi băm ?”

      “Uống chút, ăn chút, nhưng mà...” Diệp Khê có chút phát sầu: “Thê chủ, nó đại tiện ở trong nhà.”

      “Vậy buổi tối liền đem cái lồng đặt ở bên ngoài.” Nếu cảnh giác chút, hẳn là bị trộm .

      đến cái lồng, Diệp Khê lại nghĩ tới Lí đại thúc: “Thê chủ, ngài muốn lúc nào mang tiểu thư Lí gia săn thú?”

      “Tiểu thư Lí gia?” Đàm Chương Nguyệt chen vào : “Muốn cùng chúng ta săn thú?”

      Tiêu Dực gật đầu: “Là Lí Tân nhà Lí đại thúc, muốn cùng chúng ta săn thú, ngươi thế nào?”

      “Hở?” Đàm Chương Nguyệt có chút kinh ngạc: “Ngươi làm sao có thể tới hỏi ta? Đây phải do ngươi quyết định sao? Vừa vặn, trong thôn có vài người đến với ta muốn cùng chúng ta săn thú đấy.”

      Tiêu Dực nhìn nàng: “Thế nào liền do ta quyết định? Chúng ta cùng săn thú, đương nhiên muốn thương lượng với ngươi trước, vậy các nàng kia hỏi ngươi, ngươi trả lời các nàng thế nào?”

      Đàm Chương Nguyệt cười ha ha vài tiếng: “Ta với các nàng phải tới hỏi ngươi, ngươi đồng ý mới được. Vậy Tiêu Dực, ngươi có đồng ý mang theo các nàng hay ?”

      Tiêu Dực hỏi lại nàng: “Còn ngươi đâu?”

      “Kỳ , ta cảm thấy nhiều người chút cũng tốt, như vậy chúng ta là có thể lại sâu vào ngọn núi chút, chừng có thể gặp được heo rừng hay gì đó.”

      Tiêu Dực cười: “Đúng nha, đến lúc đó ngươi có thể động tay.”

      Đàm Chương Nguyệt lại cười ha ha vài tiếng: “Ta mỗi ngày học võ phòng thân, chủ yếu thử xem tay, thể luyện , đứng tấn này ngồi mệt, hơn nữa, tên gỗ này chúng ta tước có thể dùng, nhưng cung này, làm nhiều như vậy cũng thể làm công, trời nóng bức ngươi còn ngồi bên lửa, lời bao nhiêu tiền nhưng là rất mệt.”

      Tiêu Dực nhíu mày: “Ngươi lại biết ta muốn kiếm tiền?”

      “Biết, ngươi mỗi ngày làm cung tiễn là muốn bán cho những người săn thú cùng chúng ta.”

      “Vậy ngươi còn theo ta thương lượng? Đồng ý với các nàng tốt rồi.”

      “Vậy được, xem xem các nàng có phải thích hợp hay , kéo cung chỉ cần sức lực, cũng cần chính xác, săn thú cũng phải chung là có thể . Nếu như gặp nguy hiểm cũng phải là chuyện đùa.”

      Đàm Chương Nguyệt cũng ngu ngốc, Tiêu Dực cười: “ giống như ta nghĩ, vậy ngày mai chạng vạng gọi các nàng lại đây nhìn xem , người trong thôn như thế nào ngươi đều quen thuộc hơn ta, đến lúc đó ngươi quyết định.”

      “Được.” Đàm Chương Nguyệt đồng ý tiếng xuống, lại hỏi: “Vậy là cũng phải muốn dạy các nàng võ phòng thân chứ?”

      “Dĩ nhiên là muốn dạy, đến lúc đó để cho các nàng tự về nhà mình luyện , ta cũng có nhiều thời gian nhìn chằm chằm các nàng luyện.”

      Diệp Khê ở bên thở dài: “Thê chủ, nếu ta có thể giúp ngài tốt rồi.” có rất nhiều thời gian rãnh, nhưng có việc gì để làm.

      Tiêu Dực cười đến ôn hòa: “Khê Nhi chỉ cần ở cùng với ta là được. Khê Nhi tối nay có phải còn chưa ăn trái cây hay ? ăn trái lê .”

      “Dạ.” Diệp Khê nghe lời vào nhà, qua lát cắn trái lê ra, còn cầm hai trái ra cho hai nữ nhân, bất quá các nàng cũng chưa có thời gian ăn.

      Diệp Khê chậm rãi cắn lê, chờ sau khi ăn lê xong lại bắt đầu nhàm chán: “Thê chủ, ngày mai ngài mua chút sợi tơ về được ?”

      “Muốn đan dây xích tay?”

      “Ta có chuyện gì làm, có thể đan dây xích tay bán.” Thê chủ bá đạo nhất, vừa đến tối cho phép đọc sách, cũng cho phép khâu quần áo, cái gì đối ánh mắt tốt, về sau sinh cục cưng ra cũng là người mù. Nhưng đọc trong câu chuyện tài nữ cũng khổ cực đọc sách đêm khuya được, cũng chưa người ta sinh ra thành người mù. Diệp Khê từng dùng lời này phản bác thê chủ, nhưng thê chủ sinh đứa là nam tử, liên quan với nữ nhân. Diệp Khê suy nghĩ mấy ngày vẫn là cảm thấy thê chủ đúng, nếu liên quan với nữ nhân, đứa vì sao phải kêu nữ nhân là mẫu thân?

      tại ta có thể kiếm rất nhiều tiền, cần Khê Nhi lại đan dây xích tay.”

      Tiêu Dực muốn vất vả, bất quá Diệp Khê dường như hiểu lầm ý của rồi, mắt to rưng rưng nhìn Tiêu Dực: “Thê chủ muốn ta nữa sao?”

      có nha!” Đây là đến đâu vậy? tốt sao lại miên man suy nghĩ cái gì thế?

      “Vậy ngài trước kia muốn cùng nhau cố gắng, tại ngài có thể kiếm được rất nhiều tiền, muốn Khê Nhi......” Bắt đầu hít cái mũi.

      có, Khê Nhi đừng nghĩ linh tinh.”

      “Ngài có, ngài cần ta cùng nhau cố gắng, chính là muốn ta, ngài cảm thấy ta vô dụng, thân mình tốt thể sinh cục cưng, ngài muốn đuổi ta ....” Nước mắt liền rơi xuống.

      Đàm Chương Nguyệt dám tin nhìn nàng: “Hở? Tiêu Dực, ngươi thực muốn đuổi ?”

      Tiêu Dực trừng nàng: “Đừng thêm phiền.” Đàm Chương Nguyệt lui lui vai lên tiếng, Diệp Khê còn khóc kể: “Ngài muốn đuổi ta , ngài cần ta, ngài muốn cưới người khác......”

      Đây là tới chuyện gì thế? Tiêu Dực thở dài, cầm thân cây ở trong tay để qua bên, xoay người đem Diệp Khê ôm vào trong ngực an ủi: “Ta làm sao có thể cần Khê Nhi chứ? Ta có muốn thành hôn người khác, ta rồi muốn Khê Nhi theo giúp ta cả đời, ta phải sợ ngươi vất vả sao? Phu lang nhà người khác đều là dựa vào thê chủ nuôi, nào có người còn tự mình kiếm tiền?”

      “Có, An đại thúc và An Vụ ca ca phải còn đan dây xích tay, còn có đường bán bánh bao cũng là nam tử, còn có bán nước trà cũng là, còn có......”

      “Được được được.” Tiêu Dực đầu hàng, vỗ cái mũi của Khê Nhi hít vào mà dỗ dành: “Ngày mai ta mua sợi tơ về cho ngươi, ngươi thích đan liền đan , cùng nhau cố gắng, cùng nhau cố gắng.”

      Diệp Khê vùi đầu vào trong lòng Tiêu Dực, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên hai bên, hì hì, ‘trong sách nha, nam nhân vừa khóc, có cầu gì nữ nhân đều đáp ứng.’
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Thành viên mới

      Editor: demcodon



      Diệp Khê mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng quên đem thu lại nụ cười, Tiêu Dực nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”

      Diệp Khê phản ứng rất nhanh: “Thê chủ cần ta, ta cao hứng.”

      Tiêu Dực nghi ngờ có , xoa đầu của dịu dàng cười : “Đồ ngốc.”

      Diệp Khê lại khịt khịt mũi, cọ cọ ở hõm vai của nàng mới ngồi thẳng xuống. Đàm Chương Nguyệt nhìn thấy nước mắt thu vào thả ra tự nhiên của Diệp Khê, có chút hoài nghi vừa rồi có phải khóc hay ? Thấy bộ dáng của Tiêu Dực giống đứa ngốc nghếch hề sức phán đoán. Đàm Chương Nguyệt lắc lắc đầu tặc lưỡi: “Tiêu Dực, nam nhân thể cưng chiều như thế được, cưng chiều cái hất mũi lên mặt. Nếu là nhà ta, rống hai câu nhìn xem còn dám dong dài?”

      “Phải ? Ngươi muốn rống ai?” An Vụ lạnh nhạt cười từ bên ngoài vào, Đàm Chương Nguyệt sửng sốt, lập tức làm bộ mặt chân chó: “Tiểu Vụ, sao ngươi lại đến đây?”

      “Nếu như ta đến, làm sao có thể nghe được có người muốn rống ta?”

      Tiêu Dực và Diệp Khê đều vụng trộm cười, Tiêu Dực quăng cho Đàm Chương Nguyệt ánh mắt “Ngươi chết chắc rồi”. Diệp Khê còn lại là bận lấy ghế cho An Vụ lấy ngồi. Đàm Chương Nguyệt còn đứng tấn, mặt là chân chó tươi cười đến cực điểm: “Tiểu Vụ, ngươi ngồi , ngươi nghe lầm, ta làm sao có thể rống ngươi chứ, ta phải thương ngươi nhất sao Tiểu Vụ......”

      “Hừ!” An Vụ trừng nàng, quay đầu chào hỏi với Tiêu Dực, lại đem cái sọt tay đưa cho Diệp Khê: “Diệp ca nhi, hôm nay thu khoai lang, ta mang ít sang cho ngươi.”

      “A, lớn đấy, ngày mai ta có thể làm cơm khoai lang cho thê chủ ăn.” Diệp Khê kéo y cùng ngồi xuống, lại thả vài củ vào trong đống lửa: “Nướng ra nhất định rất ngọt, ta muốn ăn.”

      An Vụ cười : “Miệng của Diệp ca nhi tốt, mọi người ai cũng thích ngươi.”

      Diệp Khê có chút ngượng ngùng: “Ta mỗi ngày đều phải ăn nhiều.” Lại có chút buồn rầu: “Như vậy mà thê chủ ta còn là gầy, ta ràng mập lên rất nhiều.”

      An Vụ đánh giá , so sánh với trước kia, là mập lên chút, bất quá dáng người của Diệp Khê vốn là bé bỏng, lần này tẩm bổ vào cũng ra hình dáng eo thon thả. An Vụ cười : “Chỗ nào mập? Bất quá vừa được dáng người bình thường mà thôi, ngươi gặp qua phu lang của lão bản nhà trọ cuối phố trong thành chưa? Đó mới gọi là mập.”

      An Vụ phu lang của lão bản kia Diệp Khê tất nhiên là gặp qua, nghĩ đến nam tử thân mình tròn vo kia, Diệp Khê liền lạnh run cái nho : “Ta mới cần mập thành như vậy.”

      chuyện mập ốm, khoai lang bốc mùi lên, Tiêu Dực hít hít mũi: “Tiểu Khê Nhi, khoai lang của ngươi có phải nướng chín rồi hay ?”

      “Xác nhận chín.” Diệp Khê rút ra củ đến bóp bóp, mềm mềm.

      chín.” An Vụ giúp Diệp Khê dùng cây côn đem đào khoai lang ra, kêu hai nữ nhân kia: “Các ngươi nghỉ ngơi chút, cùng nhau lại đây ăn .”

      Mấy người ăn khoai lang đùa giỡn, có người đứng cách đoạn tường quay mặt vào trong gọi: “Tiêu tú tài.”

      Tiêu Dực ra xem, là hai nữ tử đứng ở bên ngoài, người trẻ tuổi còn đeo cái rổ lớn ở sau lưng, người lớn tuổi còn mang theo ấm và ly trà, Tiêu Dực hiểu: “Có chuyện gì ?”

      Hai nữ tử đều có chút thiếu tự nhiên, người trẻ tuổi : “Chúng ta là tới hỏi chút, ta... ta, có thể cùng các ngươi săn thú được hay ?” Có lẽ là lo lắng các nàng mang nàng theo, nàng có chút khẩn trương xoa xoa tay: “Chúng ta ở dưới ruộng trở về nghe phụ thân ta , ban ngày ông ấy có đề cập chuyện này với phu lang nhà ngươi, cho nên ta và mẫu thân ta liền tới hỏi... hỏi....”

      ra là mẫu nữ* Lí Tân à, Tiêu Dực còn chưa có kịp xác nhận lại có phải Lí Tân hay . Đàm Chương Nguyệt kêu lên: “Lí Tân, đứng ở ngoài cửa làm gì? Tiến vào .”

      (*mẫu nữ: mẹ và con , phụ tử: cha và con trai.)

      Mẫu nữ Lí Tân đẩy cửa lớn xiêu vẹo ra vào, Lí Tân đem cái giỏ lưng buông xuống, Lí đại nương đem đồ bên trong hai túi lấy ra: “Trong nhà cái gì cũng đều có, mượn ít gạo và rau củ lại đây, Tân nhi nhà chúng ta muốn theo các ngươi cùng săn thú. Tiêu tú tài, xem như nể tình chúng ta là người ở cùng thôn, các ngươi liền mang theo Tân nhi .”

      Tiêu Dực sửng sốt chút, nghĩ tới các nàng lại đến tặng lễ cho mình. Tiêu Dực cầm hai túi kia thả lại trong cái giỏ của các nàng: “Gạo và rau củ ta cần, bất quá lên núi săn thú rất nguy hiểm, Lí Tân, ngươi xác định muốn cùng chúng ta? Lí Tân, đại nương*, các ngươi phải hiểu được, nếu xảy ra chuyện gì, ta phụ trách.”

      (*Tiếng gọi người đàn bà có chồng.)

      “Ta biết núi nguy hiểm, ta sợ, ta cũng muốn làm cho trong nhà khá giả lên.” Người trong thôn đều biết đến hai người các nàng bán con mồi kiếm được nhiều tiền, nàng cũng muốn cải thiện cuộc sống trong nhà, làm cho phụ mẫu và phu lang sống tốt hơn. Lí đại nương than tiếng, giống như hạ quyết tâm : “Tiêu tú tài, cho Tân nhi với ngươi lên núi .”

      Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt hiểu ý: “Muốn cùng chúng ta cũng phải thể, nhưng mà, trước đó nhìn xem có thích hợp hay . Dù sao lên núi phải chơi, đó là cược nửa cái mạng, chúng ta cũng dám tùy tiện quyết định sai lầm liền mang theo các ngươi .”

      Mẫu nữ Lí Tân có chút gấp gáp: “Vậy muốn như thế nào mới thích hợp?”

      “Trừ ngươi ra, trong thôn còn có vài người cũng muốn .” Đàm Chương Nguyệt đem tên mấy người kia với nàng: “Như vậy , ngươi với nhóm nàng, buổi chiều ngày mai cùng nhau sang nhà ta, trước tiên ta dạy các ngươi săn thú thế nào, học tốt mới có thể .”

      Mẫu nữ Lí Tân lại lộ ra sắc mặt vui mừng, tuy là còn phải học cái gì đó, nhưng cuối cùng là đồng ý rồi, chỉ cần học giỏi liền có thể theo. Lí đại nương rót ly trà, Lí Tân nhận biết nên kính người nào, dù sao săn thú là Tiêu Dực mang theo, người đồng ý muốn dạy nàng lại là Đàm Chương Nguyệt. Cũng may Lí đại nương phản ứng mau, lập tức lại rót thêm chén. Lí Tân bưng trái chén - phải chén, đùng tiếng quỳ gối trước mặt hai người: “Mời hai vị sư phụ dùng trà.”

      Tiêu Dực há to miệng, dụi vào mắt vài cái cũng chưa phản ứng lại chuyện trước mắt là như thế nào, nhưng Đàm Chương Nguyệt lại cười hơ hớ đưa tay muốn nhận, trong lúc còn chưa có đụng tới chén lại đưa tay lùi về nhìn Tiêu Dực.

      Tiêu Dực hoàn hồn, kéo Lí Tân đứng lên: “ cần như vậy, cần như vậy, chúng ta cùng thôn, nên như thế, ngươi mau đứng lên.”

      Lí Tân cứng rắn, cứng rắn muốn quỳ xuống: “Sư phụ......”

      Tiêu Dực lau mồ hôi: “Chuyện đó, Lí Tân, đừng gọi ta là sư phụ, mọi người đều là tỷ muội, chúng ta cứ giống như trước đây là được.”

      “Sao có thể như vậy, ta là đến học......”

      Lí Tân còn muốn giải thích, Đàm Chương Nguyệt : “Lí Tân này, nghe Tiêu Dực, giống như trước đây là được, ngươi nếu cảm thấy băn khoăn, tối nay ngươi liền giúp nhà Tiêu Dực gánh đầy thùng nước là được.”

      Vốn chuyện nấu nước nấu cơm trong nhà như vậy phần lớn là nam nhân làm, nhưng Tiêu Dực muốn Diệp Khê vất vả, mỗi ngày đều là buổi tối gánh đầy thùng nước mới ngủ, đây là chuyện toàn thôn đều biết đến. Lí đại nương đồng ý: “ , Tân nhi, còn mau gánh?”

      “À, ta phải .”

      “A? cần, cần....” Tiêu Dực vội vàng xua tay chối từ, biết xấu hổ hay sao mà cho người ta giúp đỡ loại chuyện này? Nhưng Lí Tân tự cầm thùng nước đặt ở dưới mái hiên ra ngoài.

      * * *
      Đàm Chương Nguyệt chọn người như thế nào Tiêu Dực cũng quản, chính là buổi tối ngày hôm sau Đàm Chương Nguyệt dẫn theo năm nữ tử gồm Lí Tân qua nhà Tiêu Dực lấy cung tiễn. Tiêu Dực giúp Diệp Khê cắt rau cho gà ăn -- trước đó vài ngày rau củ đến mùa nên đều trưởng thành, nhất thời ăn hết, lá cây đều nhanh già , đành phải lấy đến cho gà ăn.

      Tiêu Dực cắt rau, chợt nghe Đàm Chương Nguyệt phát biểu bàn bạc cùng mấy nữ tử kia: “Cung tiễn này là bán lấy tiền, hai lượng bạc bộ, phối hợp với mười cây tên gỗ. Bất quá Tiêu Dực , chúng ta là người cùng thôn, ta kiếm tiền kiếm người bên ngoài là được rồi, kiếm người cùng thôn, cho nên tên này các ngươi đưa tiền vốn và vất vả phí cho là được rồi. Ta cân nhắc, tên này tiền vốn tính ra cũng nhiều, nhưng làm thành rất vất vả dễ dàng, phí vất vả này tính được nha, bằng chờ các ngươi săn được con mồi, mỗi người cho chúng ta năm con gà, dùng để đổi cung tiễn này, như thế nào?”

      Năm nữ tử kia tự nhiên là gật đầu đồng ý, Tiêu Dực cũng phản đối, tuy rằng vẫn chưa qua như vậy. Đàm Chương Nguyệt lại : “Tiêu Dực, ta với các nàng, các nàng mỗi người gánh nước cho nhà ngươi năm ngày, xem như học phí bái sư.”

      “A....” Tiêu Dực thở , Đàm Chương Nguyệt lại mở miệng cản trở nàng muốn gì đó: “Có phải chính thức bái sư hay chuyện, nhưng tiền sư phụ đều phải thu, ngươi xem như nể tình người ở cùng thôn thu, các nàng cũng băn khoăn, liền chọn gánh nước để biểu đạt tâm ý.”

      Mấy nữ tử kia cũng : “Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu tú tài, ngươi đừng tiếp tục từ chối nữa.”

      Tiêu Dực gật đầu đồng ý, thầm nghĩ: 'Đàm Chương Nguyệt này, ràng thêm nhiều người cùng lên núi đối chúng ta cũng phải có ưu việt, ngươi lại cố tình làm giống như là cho người ta nhiều ân huệ. Tại sao trước kia ta phát ngươi cũng rất gian trá như vậy chứ?'
      Last edited: 13/8/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Bảy người săn heo rừng

      Editor: demcodon



      Đội ngũ săn thú từ hai người biến thành bảy người, Diệp Khê và phụ tử An gia cũng càng thêm yên tâm chút khi các nàng lên núi. Ngay cả Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt cũng càng thêm dám sâu vào bên trong. Núi rừng tươi tốt, càng vào sâu chim bay thú chạy cũng nhiều, nhưng là càng dễ dàng gặp được mãnh thú. Tiểu đội bảy người ngày đầu tiên bắt đầu liền gặp được hai con heo rừng lớn. Tiêu Dực nhất thời cảnh giác, đưa tay ra làm cái thế để cho mọi người đều đừng lên tiếng.

      Đàm Chương Nguyệt nóng lòng muốn thử: “Tiêu Dực, hôm nay chúng ta nhiều người, cần lại trốn cây được ?” Trước kia chỉ có hai người các nàng lúc gặp được heo rừng đều phải trèo lên cây trốn. Tiêu Dực heo rừng này săn phải dễ dàng, tên gỗ của các nàng dễ dàng bắn thủng da dày của nó, vẫn là đâm thủng được.

      “Có hai con, ta sợ khó đối phó.” Tiêu Dực vẫn lo lắng, tuy rằng qua ra ngoài có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra phụ trách, nhưng chung quy là theo lên núi, nhiệm vụ lớn nhất của là phải bảo đảm an toàn cho mọi người.

      Bốn người khác mới gia nhập cùng Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực có tuổi cách bao nhiêu là Đại Chính và Vương Cùng, còn có Lí Cát ước chừng hai mươi lăm - hai mươi sáu tuổi, cùng với Triệu A Lực tầm ba mươi. Triệu A Lực xem như thợ săn có vẻ có kinh nghiệm trong thôn, hàng năm trong thôn tổ chức săn thú nàng đều là nhân vật nồng cốt. Lúc này mắt thấy heo rừng đều có chút đỏ, nàng lặng lẽ chuyển qua sau lưng Tiêu Dực thấp giọng : “Hai con heo rừng này có thể có giá ít tiền, chúng ta nghĩa biện pháp bắt bọn nó .”

      “Các ngươi trước kia đều săn như thế nào?”

      “Thấy được con xông vào dùng gậy gộc đánh.”

      “Xác xuất thành công như thế nào?”

      “Heo rừng bắt đầu phát cuồng sức lực rất lớn, xông thẳng về phía trước, tránh kịp bị đụng tổn thương là chuyện thường. Bất quá chúng ta tại có cung tiễn, cùng nhau dùng tên bắn nó, cách nó xa chút sợ nó lại đụng vào người.”

      .” Tiêu Dực lắc đầu: “Heo rừng da dày, tên gỗ của chúng ta tạo nhiều thương tổn với nó, hơn nữa kinh động nó, làm tốt bỏ chạy, núi rừng này chúng ta quen, rắn độc thú dữ lại nhiều, chỉ sợ đuổi kịp nó.”

      “Vậy Tiêu muội tử, ngươi có biện pháp nào ?” Tiêu Dực cho các nàng kêu sư phụ, cũng cho các nàng kêu nàng là Tiêu tú tài, mọi người đành phải lấy tỷ muội tương xứng gọi nàng.

      Tiêu Dực nhìn chằm chằm heo rừng, những người khác đều nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng Đàm Chương Nguyệt : “Chúng ta cùng nhau bắn vào chân nó, ta cũng tin, chân nó bị thương còn có thể chạy xa!”

      chân heo đều là xương, bắn nhiều lắm vài cái bị thương ngoài da.” Tiêu Dực quay đầu lại, thấy Đàm Chương Nguyệt trừng mắt đằng đằng sát khí liền cảm thấy có chút buồn cười, lại an ủi nàng: “Đừng nóng vội, ta cũng nghĩ đến biện pháp, cũng biết có thể thực được hay .”

      Mắt của mấy người kia đều sáng lên: “ mau nha!”

      “Trước tiên bắn vào mắt heo rừng, nó nhìn thể nhìn thấy, tuy rằng cũng xông thẳng về phía trước, nhưng phân biệt được phương hướng. Chúng ta trước đó phân tán ra, nó chạy về hướng nào người đứng ở hướng đó dùng tên bắn nó, nó khẳng định đổi hướng, chúng ta cố gắng hết sức vây nó lại ở trong vòng hẹp.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó thẳng đến khi nó mệt mỏi, chạy nổi, cơ hội của chúng ta tới rồi.” Tiêu Dực thở dài: “Đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến.”

      Biện pháp của Tiêu Dực nhất trí thông qua, chính là còn có vấn đề nho , ý của Tiêu Dực vốn là tấn công giết con heo rừng trong đó, nhưng sáu người các nàng đều muốn phải tấn công giết hai con. Số ít phục tùng đa số, Tiêu Dực đành phải đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở các nàng: “Mọi người tùy cơ ứng biến, nhất định phải chú ý an toàn, heo rừng có thể cần, người nhất định phải tốt.”

      biết.” Mọi người đồng ý, Tiêu Dực lại an bài vị trí cho mọi người, bởi vì hai con heo rừng đều phải bắt, vốn dự tính bảy người làm thành vòng tròn, tại lại thành bốn người bắn ánh mắt về hướng, ba người các nàng khác ở hướng, bởi vì có ai có thể bắn tên trúng hai con.

      Mọi người lén lút đem hai con heo rừng vây quanh ở trong vòng luẩn quẩn, sau khi đều tự chuẩn bị tốt, Tiêu Dực đưa tay làm cái thế, bốn người phụ trách bắn vòng quanh mắt cùng nhau phát tiễn, tiếng heo rừng thảm thiết kêu lên, trong nháy mắt đại loạn xảy ra, heo rừng chạy tán loạn chung quanh, người kêu to: “Mọi người cẩn thận, ta có bắn trúng!”

      thanh có bắn trúng lại vang lên, mọi người nhanh chóng phân tán bắt đầu chạy đến vị trí tốt định trước cùng nhau làm thành vòng triển khai bắn tên vào bên trong. Chính là hai con heo rừng phân công nhau chạy tán loạn, vài bước liền làm hỏng kế hoạch phía trước đó của các nàng. Heo rừng hoảng loạn hiểm ác chạy tiến tới về phía người. Vương Cùng bị hất ngã, Lí Đại cũng bị húc ngã ở đất. Tiêu Dực quýnh lên cũng vọt qua vứt cung tiễn rút đao lớn ra liền chém lên thân heo rừng, heo rừng ăn đau lại chạy vọt tới trước. Tiêu Dực còn chưa có đuổi theo, phía sau lại bị công kích cái nặng. Tiêu Dực bị đẩy cái bổ nhào về phía trước, ống tay áo bị cành cây khô đất kéo rách, tay cũng bị cọ sát mất miếng da. Sau lưng heo rừng còn húc , cũng biết miệng con heo kia thế nào lại sắt bén đâm lưng , còn có đùi bị chân heo đạp đau nhức. Tiêu Dực xoay nửa người, chỉ thấy mũi tên cắm vào trong lỗ mũi heo, cũng biết là tác phẩm của ai. Con mắt có bắn trúng, lại đem cung tiễn bắn vào trong lỗ mũi heo! Tiêu Dực cũng kịp suy nghĩ nhiều, vung tay ra bắt vài lần mới bắt được chân trước của heo rừng dẫm nát lưng mình, vung cánh tay ra cái mạnh, con heo to nặng gần hai trăm cân lại bị đánh ngã lăn ra đất, đúng lúc Lí Tân đuổi theo đến, thấy con heo rừng bị đá mặt đất liền giơ đao to lên chém vào cổ con heo. Triệu A Lực cũng đuổi theo, tay nàng giơ tảng đá lớn dùng sức đập lên đùi heo. Tiêu Dực cũng cố gắng bỏ qua chỗ đau người mà đứng lên chém đao vào bụng heo, heo rừng kêu thảm vài tiếng, rốt cục còn động đậy.

      Ba người thấy heo chết cũng có cao hứng gì mấy, vội vàng chạy đến bên kia hỗ trợ. con heo còn lại trái phải chạy tán loạn, bảy người bao vây giết hết làm cho heo rừng càng thêm hoảng có đường ra, liền vọt thẳng qua về hướng Lí Cát. Lí Cát theo bản năng muốn né tránh, nhưng nàng cũng trốn tránh, nảy sinh ý định muốn chụp lấy lỗ tai phía trước của heo, nhưng lỗ tai của con heo kia phải dễ dàng nắm như vậy, lập tức bị đụng ngã. Mọi người lần lượt ngã mặt đất, Lí Cát cũng dừng tay, ngớ ngẩn hung hăng ôm lấy đùi heo, chịu đựng heo rừng kia húc đầu mình, đạp ngực mình cũng buông tay. Lúc này các nàng cũng chạy đến, đều tự lấy vũ khí cầm tay – cây côn, hòn đá, đao to, búa lớn suy nghĩ mà đánh đập lung tung lên con heo rừng kia. Heo rừng ăn đau, đạp đá càng nhiều hơn. Tiêu Dực vẫn dùng hết biện pháp -- đao cắm ở bụng heo, heo rừng kia bị sáu người ép buộc chết khiếp, đao này xuống liền hừ vài tiếng liền tắt thở.

      Mấy người thấy thế này mới xem như thong thả, Đàm Chương Nguyệt đẩy con heo rừng sắp chết ra nâng Lí Cát dậy. Tiêu Dực vội hỏi: “Lí tỷ, tỷ thấy thế nào?” Tuy rằng ngoài miệng chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn là cảm thấy đối với các nàng có trách nhiệm rất lớn, hy vọng ai gặp chuyện may.

      Lí Cát cười đến vui vẻ, ôm ngực còn cười ha ha ngừng: “Khụ… khụ, ta sao đâu.”

      Đàm Chương Nguyệt vỗ vai Lí Cát vài cái: “May nhờ vào Lí tỷ, nếu có tỷ ôm lấy đùi nó làm cho heo rừng này thể giãy thoát, chỉ sợ là bắt nó khó khăn đây!”

      “Chính là cũng bị heo đạp, Lí tỷ, tỷ sao chứ?”

      “Đừng lo đừng lo, khụ… khụ, chỉ cần có thể săn được nó, chính là bị đạp chết cũng đều có lời!”

      “Có lời cái gì?” Gương mặt của Tiêu Dực trầm xuống: “Về sau thể làm liều như vậy.”

      “Ai, Tiêu Dực....” Đàm Chương Nguyệt muốn gì lại bị Tiêu Dực cắt đứt: “Ta biết mọi người đều muốn săn được con mồi to kiếm càng nhiều tiền, mọi người đều là hy vọng trong nhà có thể sống tốt hơn, nhưng mà các ngươi có suy nghĩ tới hay , nếu chúng ta ở trong núi đánh mất tính mạng, như vậy người trong nhà phải đau lòng như thế nào? Phụ mẫu lớn tuổi và đứa trong nhà sau này phải làm sao bây giờ? Phu lang trong nhà sau này phải vất vả như thế nào? Cho dù có vứt bỏ tính mạng, bị thương, thiếu cánh tay, chặt đứt chân sinh ra bệnh, về sau làm được việc nặng, trong nhà cần nhờ ai chống đỡ? Cho dù thả heo rừng chạy, về sau cũng còn có cơ hội, làm gì liều mạng như vậy! Săn được hai con heo rừng này, đủ ăn cả đời sao?”

      Nghe Tiêu Dực rất có chút nghiêm khắc, mọi người đều hơi hơi thấp đầu, tươi cười cũng thấy. Giống như lời Tiêu Dực , các nàng quả chỉ nghĩ đến kiếm nhiều tiền, nhưng có nghĩ tới nếu mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gây cho người nhà nhiều thương tổn, làm trong nhà lâm vào cảnh khốn khổ như thế nào.

      Yên lặng chút, vẫn là Triệu A Lực trước: “Tiêu muội tử đúng, ngày sau chúng ta thể lại liều mạng như vậy, mọi người ra ngoài muốn làm chuyện gì đều phải suy nghĩ cho người trong nhà.” Triệu A Lực càng , mấy người các nàng cũng đều ào ào tỏ vẻ sau này lại ôm chân heo, đuôi heo, chém loạn heo để bị heo đạp trúng người bị thương nữa.

      Tiêu Dực thấy các nàng như thế, thầm nghĩ mình có phải rất hung dữ hay , lại dịu giọng : “Các tỷ đừng trách ta, mọi người đều biết đến ngọn núi này nguy hiểm, ta chỉ là hy vọng chúng ta bảy người ra, lúc trở về đủ bảy. Ta nhìn thấy mọi người muốn sống săn heo rừng, làm cho người người đều bị thương, cho nên nóng nảy.”

      Lí Cát vỗ vỗ vai nàng, cười : “Tiêu muội tử, chúng ta đều biết, trách chúng ta suy nghĩ chu toàn, chỉ nghĩ đến hết sức liều mạng, lại vì già trẻ trong nhà suy nghĩ. Được, chuyện này nữa. Hôm nay bị thương liền bị thương, ngày sau lại phạm phải tật xấu này nữa. Hôm nay được hai con heo này, vẫn là đáng giá vui mừng.”

      Mọi người thế này mới cười lên, Tiêu Dực đem gói đồ lưng cởi xuống: “Nơi này có ít kim sang dược, mọi người đều lại đây thoa ít thuốc lên .”

      Tiêu Dực mang thuốc nhiều lắm, nhưng là đủ mấy người tạm thời dùng. Mọi người ngồi chiếu, quần áo vừa bị cành cây móc rách vừa bị dính máu heo đều cởi ra, vừa nghỉ ngơi vừa giúp đỡ bôi thuốc lẫn nhau. Mọi người đều bị đạp trúng ít, lúc này trở lại bình thường mới cảm thấy vết thương người rất là đau. Bất quá săn được heo rừng bị thương cũng đáng, liền đều bên cạnh thoa thuốc vừa cao hứng đùa. Lúc này tự nhiên là chuyện săn heo rừng vừa mới trải qua, đều mình ngại ngùng như thế nào cùng với người khác dũng như thế nào, đến đoạn Lí Cát ôm chân heo, Vương Cùng còn chỉ vào quần áo nàng vừa cởi cười : “Vừa rồi khi con heo rừng kia bị giết nước tiểu đều chảy ra, ta nhìn thấy đều tiểu người ngươi.”

      Vương Cùng vừa , mọi người cười đến càng vui vẻ, đều trêu ghẹo : “Khó trách nha, ta cảm thấy mùi hôi thối kinh khủng.”

      “Ta cũng nghe thấy được, ha ha, có tiểu trúng miệng ngươi hả?”

      Lí Cát cũng cười: “ đâu, ngươi nếu muốn nếm thử mùi vị nước tiểu heo, có thể liếm liếm quần áo của ta, mặt còn dính có đây.”

      “Lí Cát là người có chí, dám ôm lấy đùi heo rừng này.” Triệu A Lực cười khen ngợi, lại : “Còn có Tiêu muội tử, ta nghĩ tới ngươi thư sinh yếu đuối lại có sức lực mạnh như vậy, ràng có thể quật ngã con heo rừng kia.”

      “Quật ngã? Đá thế nào?” Những người nhìn thấy tỏ vẻ tò mò.

      Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Lí Tân bắt đầu vừa vừa khoa tay múa chân, kể màn Tiêu Dực làm thế nào quật ngã con heo rừng ở lưng từ đầu tới đuôi lần, kể tới mọi người đều ra tiếng chậc chậc, giơ ngón tay cái lên : “Tiêu tỷ, người có chí!”

      Tiêu Dực cười khổ: “Ta khi đó phải rơi vào tình thế bị ép buộc sao? tại kêu ta làm lại lần nữa, ta khẳng định là đá cũng được.” Lời này giả, tay phải của tại đều chết lặng đến độ nâng dậy nổi. Đàm Chương Nguyệt thấy nàng xoa cánh tay của mình cũng lại giúp: “Tiêu Dực, có phải tay đau hay ? có việc gì chứ?”

      có việc gì.” Tiêu Dực cho nàng nụ cười an tâm: “Chính là sử dụng nhiều sức lực, rồi ngừng lại, tại cảm thấy còn sức lực.”

      có việc gì là tốt rồi.” Đàm Chương Nguyệt lại xoa cho nàng lát mới với mọi người: “Hôm nay chúng ta có thể thu hoạch , thêm mọi người đa số đều bị thương, hơn nữa heo rừng cũng chảy rất nhiều máu. Nếu dụ bầy sói tới tốt lắm, mọi người nhanh nhẹn kiểm tra thu dọn, trở về thôi.”

      Mùi máu tanh quả dễ dàng dụ bầy sói tới, động tác của mọi người đều nhanh chóng, đem cột bốn chân heo rừng lại dùng gậy gộc gánh, tổ chọn ra hai người gánh . Tiêu Dực đếm đếm chiến lợi phẩm hôm nay, tuy rằng trừ bỏ và Đàm Chương Nguyệt này mọi người đều là ngày đầu tiên dùng cung tiễn, nhưng ít nhiều đều bắn tới hai ba con gà rừng, thỏ hoang; hơn nữa còn hai con heo rừng to này, là thu hoạch . Chính là heo rừng kia bị các loại công cụ đấm đá qua, còn bị đao to búa lớn chém qua. Tiêu Dực lại chém đao sâu lên bụng hai con heo, cho nên kết quả là, hai con heo đều máu me nhầy nhụa, vô cùng thê thảm.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Đối xử thẳng thắn thành khẩn

      Editor: demcodon



      Diệp Khê ra ruộng hái được rổ thức ăn to về, trước đem dưa leo và rau trộn rửa sạch, lại đem rau xanh cải trắng lấy đến ngắt bỏ lá già. Phần non dùng để nấu ăn, lá già để băm cho gà ăn, thê chủ thích ăn lá già. Diệp Khê lấy tấm ván gỗ dùng để băm thức ăn cho gà bắt đầu băm, băm hỗn hợp cỏ rau dại ven đường trước kia hái cho gà ăn cùng lá già.

      Thức ăn của gà còn chưa băm xong, phu lang nhà cách vách ghé vào bên tường kêu : “Diệp ca nhi, ngươi còn mau xem, nghe người lên núi săn thú trở lại, chỉ sợ là gặp sói nên tất cả đều bị thương!”

      Gặp được sói! Diệp Khê nghe trong lòng lộp bộp chút, hai lời liền bỏ lại dao to trong tay chạy ra cửa. Diệp Khê nắm làn váy lên chạy đến đầu thôn, rất xa liền nghe thấy tiếng rất nhiều người chuyện, lại nghe cái gì.

      Chuyển qua ngôi nhà, Diệp Khê đụng phải An Vũ cũng chạy đến: “An ca ca.”

      “Các nàng làm sao vậy?”

      “Ta cũng biết.”

      Hai người cùng nhau chạy đến đầu thôn, An Vụ cao hơn Diệp Khê cái đầu, thân mình cũng tốt hơn , chạy vài bước bỏ lên phía trước. Diệp Khê theo sát ở phía sau, lại chuyển qua khúc rẽ liền thấy đầu thôn bên kia có đám người vây quanh, chỉ trỏ xong cái gì.

      Diệp Khê tiến lên tách mọi người ra chen vào bên trong, phía sau có người kéo lại: “Tiểu Khê Nhi.”

      Diệp Khê quay đầu thấy người kéo, đầu bổ nhào vào trong lòng nàng, giọng nghẹn ngào: “Thê chủ.”

      “Khê Nhi đừng lo lắng, ta sao.”

      bàn tay của Tiêu Dực ôm lấy Diệp Khê bước lui sang bên, Diệp Khê thấy nàng mặt xám mày tro, mặt có mấy vết trầy, tóc cũng xõa ra, quần áo cũng rách, máu đầy người. Diệp Khê khóc lên ô.. ô…, run rẩy đưa tay muốn chạm vào miệng vết thương của nàng nhưng lại sợ làm nàng đau: “Thê chủ, bọn họ các ngài gặp được sói....”

      có, có, gặp được sói, Khê Nhi yên tâm, vết thương này là do lúc săn heo rừng bị nhánh cây quẹt trúng, máu là của heo rừng chứ phải của ta, ta sao.”

      Diệp Khê hít hít mũi lại vòng quanh nàng hai vòng, Tiêu Dực chỉ vào mặt mình: “Ngươi xem, sắc mặt của ta tốt, có đổ máu nhiều, đúng ?”

      Diệp Khê nhìn chằm chằm nàng cẩn thận, thấy nàng giống như lừa mình mới an tâm chút. Mấy người bên kia bắt đầu kể lại chuyện tấn công giết heo rừng, chung quanh nghe được vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Vài nhân vật chính trong lòng đắc ý, mặt còn bộ biểu cảm: ‘Đây có gì’. Tiêu Dực cười ha ha vài tiếng, lại lần nữa thấy được người có cái đuôi vểnh lên trời.

      “Khê Nhi, chúng ta về nhà .” Để cho các nàng ở chỗ này khoe khoang, trước hết về nhà tốt hơn. Diệp Khê gật gật đầu, thuận theo giúp đỡ nàng về nhà.

      Vừa đến nhà, Diệp Khê liền vội vàng cởi quần áo của Tiêu Dực. Tiêu Dực trêu : “Tiểu Khê Nhi, ngươi có biết quần áo của thê chủ là thể tùy tiện cởi hay ?”

      Diệp Khê lại bắt đầu hít mũi: “Thê chủ còn gạt ta bị thương.”

      “À.” Tiêu Dực nhìn nhìn miệng vết thương cánh tay: “Là nhánh cây quẹt trúng, sao.” coi như là có vẻ linh hoạt, té ngã chút, trừ bỏ bị heo rừng đạp trúng còn lại chỉ là trầy xước .

      “Đều đổ máu, còn sao.” Người hít hít mũi lấy thuốc mỡ lại cẩn thận thay nàng thoa thuốc lên lần. Tiêu Dực thấy như thế chỉ cảm thấy trong lòng lại bắt đầu mềm mại, bởi vì chút vết thương liền khóc. Tiểu Khê Nhi của là chân chính trong lòng thương đây.

      Tiêu Dực ôm vào trong ngực, hôn hôn khóe mắt của , giọng : “Khê Nhi đừng khóc, có gì, ngươi biết ta có công phu, ta cái gì cũng sợ, hử?”

      Diệp Khê hơi hơi quay đầu, hiển nhiên quá tin tưởng lời nàng , nhưng vẫn phản bác, chỉ giọng : “Vậy ngài cho ta, còn có chỗ nào bị thương nữa ?” Tiêu Dực vừa định có bị thương chỗ khác, Diệp Khê lại : “Thê chủ, hẳn là đối với ta......” Diệp Khê suy nghĩ chút, nhớ tới cái từ mình muốn : “Đối xử thẳng thắn thành khẩn.”

      Hơi hơi thở dài, Tiểu Khê Nhi nhà thế nào đột nhiên thông minh lên như vậy? Được rồi, thông minh là chuyện tốt, Tiêu Dực an ủi chính mình, thẳng thắn thành khẩn liền thẳng thắn thành khẩn vậy, dứt khoát cởi quần áo nằm ở giường: “ lưng bị đụng đến, Khê Nhi nấu ít nước nóng dùng khăn vải chườm cho ta chút.”

      Diệp Khê vừa nhìn thấy lưng của nàng đốm xanh, đốm tím, nước mắt lại rơi lột độp: “Còn là bị đụng đến, ràng chính là vết thương do heo đạp.”

      Hở.... “Ngươi làm sao mà biết vậy?”

      “Đều có dấu móng chân.”

      “Ngươi có biết móng chân lớn trông thế nào sao?”

      “Lần trước Đàm tiểu thư thành thân, thê chủ săn heo rừng trở về, ta thấy móng chân.”

      “Ưm.... Khê Nhi đừng lo lắng, dùng nước nóng chườm chườm tốt rồi.”

      Diệp Khê hít hít mũi ra ngoài, chỉ chốc lát sau bưng chậu nước nóng tiến vào, vẫn là hít hít mũi. Diệp Khê đem khăn vải thả vào trong bồn vắt vắt, Tiêu Dực : “Khê Nhi, cẩn thận nóng phỏng tay.”

      .” Nước chỉ ấm ấm, cũng có nóng tới phỏng tay, nấu nước sôi, cũng sợ làm thê phỏng. Làm như thế vài lần, tiếng Diệp Khê hít mũi càng ngày càng vang.

      “Khê Nhi.” Tiêu Dực nghiêng đầu kêu .

      “Thê chủ, có phải rất đau hay ?”

      đau, Khê Nhi đừng khóc mà.”

      Tiêu Dực khuyên tốt, vừa khuyên câu nước mắt của Diệp Khê càng rơi nhanh hơn, tuôn trào khóc thút thít nghẹn ngào : “Thê chủ, về sau săn thú được ?”

      có việc gì, ngươi xem chúng ta phải đều trở lại tốt sao? Khê Nhi đừng lo lắng, ta cam đoan cùng ngươi sống đến già.”

      “Khê Nhi sợ......” Diệp Khê khóc thút thít.

      Tiêu Dực xoay người ngồi dậy dùng bàn tay bị thương lau nước mắt cho , thấy sắc mặt của Diệp Khê bỗng đỏ lên, Tiêu Dực hiểu: “Khê Nhi....” Lời còn chưa dứt Diệp Khê liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa. Tiêu Dực càng thêm hiểu, đây là làm sao vậy? Tiếp theo trong nháy mắt chính cũng từ nét mặt già nua trở thành đỏ, trời ạ, có mặc quần áo, thế này mới là “Đối xử thẳng thắn thành khẩn” nha! -- mảnh nội khố* cũng giữ lại!

      (*nội khố = quần lót.)

      Diệp Khê chạy ra bếp ngoài trời, đỏ mặt, thở phì phò.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy thân mình nữ nhân. Trước đó thấy phía sau lưng của thê chủ cũng làm cho mặt đỏ tim đập, chính là lại đau lòng nàng bị thương liền cố nhịn thẹn thùng, nghĩ nàng thế nhưng lại đột nhiên ngồi dậy, thấy được phía trước của thê chủ.... Ưm, nghĩ cái gì vậy. Diệp Khê chạy nhanh rửa mặt, mặt càng trở nên khô nóng.

      Diệp Khê xấu hổ đến ngượng ngùng lại vào nhà, lấy chút nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Lửa vừa mới nhóm lên, gạo còn chưa bỏ vào nồi, kẻ đầu sỏ làm cho mặt đỏ tim đập chạy trối chết lại lắc lư ra. Diệp Khê xoay lưng về phía nàng làm bộ như phát , nàng lại mỉm cười đến bên cạnh : “Khê Nhi.” Tiêu Dực giơ tay áo của mình lên: “Ngươi xem, quần áo của ta đều rách.”

      “...Ừ.” Diệp Khê cúi đầu lên tiếng, cảm giác nàng lại nhích đến gần chút nữa, được thoải mái liền di chuyển bước sang bên cạnh.

      Tiêu Dực cười thầm, vốn là thẹn thùng, nhưng mà thấy còn thẹn thùng hơn . ngược lại thẹn thùng, da mặt người, quả nhiên phải qua rèn luyện mới có được độ dày này. Tiêu Dực nhìn thấy lỗ tai hồng hồng - mặt hồng hồng, trong thân thể thể kiềm chế liền sản sinh ra loại xúc động. mặt của Tiểu Khê Nhi vốn làn da có chút thô ráp khi nào trở nên tinh tế như vậy? Còn có khuôn mặt nhắn kia vốn vàng như nến, khi nào trở nên trắng hồng như vậy? Đặc biệt lúc này đỏ mặt, lại giống như quả táo chín đỏ làm cho người ta nhìn liền nhịn được muốn cắn miếng. Tiêu Dực nghĩ trong lòng, cổ liền vươn đến mặt Diệp Khê, ừ ừ, Tiểu Khê Nhi thoa cái gì, thế nào lại thơm ngào ngạt....

      Diệp Khê còn thầm thẹn thùng, thê chủ đột nhiên đến gần như vậy chiêu quả dọa . Diệp Khê khẽ kêu nhảy dựng liền đạp lên chân Tiêu Dực ở sau lưng. Diệp Khê lại bật cái, nháy mắt liền di chuyển cách xa Tiêu Dực cánh tay.

      “Thê… thê chủ… ta...” Diệp Khê muốn phải cố ý cho thê chủ hôn , chính là… chính là bị nàng đột nhiên hôn mặt nên mới bị dọa, nhưng chuyện này làm cho như thế nào? câu trước ngượng ngùng ra, sau câu, chỉ sợ tiếp thê chủ tức giận.

      Tiêu Dực bị đạp cái cũng thanh tỉnh lại, trời ạ, vừa rồi muốn làm gì? Tiểu Khê Nhi mới mười sáu tuổi à, còn chưa đến mười bảy tuổi, như thế nào có thể xuống tay hạ độc người bạn này chứ? tốt, tốt, có gây ra sai lầm lớn gì. Tiêu Dực có chút xấu hổ, lại biết như thế nào xin lỗi mới tốt, đành phải dựa vào chân mà chuyện: “Tiểu Khê Nhi, ngươi là cố ý đạp chân của ta phải ?”

      phải....” Thê chủ tức giận sao? Diệp Khê cuống quít xin lỗi, khẩn trương ngẩng đầu lại phát mặt mũi nàng tràn đầy vui vẻ. Diệp Khê nghiêng đầu, giọng giận dữ với nàng: “Ai bảo ngài khi dễ ta.” Vừa dứt lời cầm lấy rau xanh bên cạnh đến thùng nước bên kia rửa, còn đưa lưng về phía nàng.

      Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, khóe môi nhếch lên , khi dễ à...... từ tốt đẹp cỡ nào, ừ ừ, biết làn da người Tiểu Khê Nhi có phải cũng giống như mặt hay ? Hơn hai tháng này, mông lại tròn ra, cũng biết xúc cảm như thế nào nha, a a bóp, tinh thần dập dờn.... Hở, được, lại nghĩ cái gì. Tiêu Dực gõ lên đầu của mình cái, mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, mười sáu tuổi...... Vẫn là người vị thành niên nha! Ta khinh, Tiểu Khê Nhi, ngươi có thể nhanh lớn lên được ? Tốt nhất ngày mai liền hai mươi tuổi, hở, đây cũng thực tế, làm gì có người lớn nhanh như vậy. Nhưng Tiểu Khê Nhi được hai mươi tuổi còn phải chờ thêm hơn ba năm nữa, nữ nhân nơi này ham muốn mạnh như vậy, hơn ba năm thế nào cũng làm cho mình nghẹn chết. Nếu chờ đến mười chín? Nếu đợi đến mười tám tuổi cũng được, mười tám tuổi chính là người trưởng thành rồi.

      Kỳ , nam tử nơi này mười bốn tuổi liền cập kê, xem như người trưởng thành. Nhưng Tiêu Dực vẫn cảm thấy đủ mười tám tuổi đều là tiểu hài tử, qua được cửa ải này trong lòng .

      Mở nồi nước ra, Tiêu Dực đem gạo vo sạch bên bỏ vào trong nồi. Diệp Khê rửa sạch rau lại nhận cái muỗng trong tay Tiêu Dực nhàng khuấy gạo trong nồi, vẫn còn đỏ mặt cúi đầu. Tiêu Dực từ phía sau ôm lấy , cằm đặt ở vai : “Khê Nhi, ngươi thoa cái gì? Thơm quá.” Tiêu Dực hung hăng mà ngửi, ăn được thịt, có thể ngửi ngửi mùi thịt chứ.

      Diệp Khê bị nàng phun ra hơi nóng làm ngứa cổ, rụt lui, giọng trả lời: “ thoa cái gì.”

      Tiêu Dực tất nhiên là biết mình trong lúc vô tình làm chuyện tốt gì, thấy lui cổ liền cười : “Khê Nhi sợ nhột?” Vừa bên tay còn chạm vào dưới nách của .

      “Thê… thê chủ!” Diệp Khê nhéo vài cái, bất đắc dĩ bị nàng ôm chặt, đành phải nghiêng đầu trừng nàng: “Thê chủ đừng nháo, chờ tí hạt gạo lại dính vào nồi.”

      Tiêu Dực cười xấu xa gãi nhột: “Ngươi đều phải đợi hạ nước mới dính, ngược lại bây giờ còn chưa có dính.”

      “Đừng… ha ha…đừng nháo… ha ha.......” Diệp Khê bị gãi cười ha ha ngừng, bất đắc dĩ bị Tiêu Dực ôm lấy tránh thế nào cũng thoát ra, chỉ đành phải ở trong lòng nàng xoay thành con tôm. Nháo cái như vậy, Diệp Khê liền tạm thời quên chuyện lúc trước vì sao lại mặt đỏ, chính là đáy nồi hạt gạo đúng là dính lại. Diệp Khê nhanh chóng đem gạo nửa chín mang ra dùng cái xửng hấp lên, trong cơm vẫn còn có mùi khét nhàn nhạt.
      Last edited: 13/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :