1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Hôn trộm

      Editor: demcodon



      Diệp Khê tìm Tiêu Dực, thình lình nghe sau lưng có giọng quen thuộc gọi : “Khê Nhi.”

      Hở? Diệp Khê quay đầu lại: “Thê chủ, ngài làm sao có thể ở phía sau ta vậy? Làm cho ta đều có nhìn thấy ngài.”

      “Hôm nay Khê Nhi có mệt mỏi ?”

      mệt mỏi.” Diệp Khê lắc đầu, hôm nay có nhiều người chuyện với , phát bọn họ cũng đều hung dữ, vui vẻ.

      “Ta ngồi ở đây với Khê Nhi được ?”

      Diệp Khê còn chưa An đại thúc vừa ngồi xuống nhân tiện : “Tiêu tiểu thư, ngươi là nữ nhân nhà, sao có thể ngồi nơi này chứ, ngươi đến bàn Tiểu Nguyệt .”

      Diệp Khê nhìn nhìn về phía bên kia, cũng lắc đầu : “Thê chủ vẫn là qua bàn Đàm tiểu thư .”

      Tiêu Dực nhíu nhíu mày, ở nơi nông thôn mặc dù nam khách và nữ khách có tránh mặt tách ra hai cái sân, nhưng là vẫn phân cái bàn. lo lắng Diệp Khê sợ người lạ, ở bên cạnh cảm giác an toàn, tại xem ra là lo lắng quá nhiều.

      “Tiêu tú tài, ngươi phải là luyến tiếc Diệp ca nhi nhà ngươi, lúc nào cũng khắc khắc đều phải dán vào chứ?” Nam nhân ngồi cùng bàn trêu ghẹo, lập tức có người khác tiếp lời: “Cũng phải chỉ như thế thôi, vừa rồi ở trong phòng bếp, Tiêu tú tài qua lại nhìn vài lần, hì hì!”

      Diệp Khê bị trêu ghẹo đỏ mặt, đưa tay đẩy đẩy Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài mau thôi.”

      Đây là, bị ghét bỏ sao? Tiêu Dực có chút buồn cười, đồng thời cao hứng khi Diệp Khê dần dần hòa hợp với mọi người: “Vậy Khê Nhi ăn nhiều chút, ta qua bàn của Đàm Chương Nguyệt.”

      Diệp Khê ngoan ngoãn trả lời, An đại thúc vừa cười : “Tiêu tiểu thư, ngươi ăn , Diệp ca nhi ở cùng chúng ta, ta chiếu cố cho .”

      Tiêu Dực sờ sờ đầu của Diệp Khê, lại dặn vài câu mới rời , bàn nam tử kia lại bắt đầu trêu ghẹo : “Diệp ca nhi, Tiêu tú tài nhà ngươi đối với ngươi dịu dàng nha.”

      Diệp Khê giọng : “Thê chủ là người tốt.”

      “Trước kia nhìn ra Tiêu tú tài là kẻ biết thương người như thế.”

      “Đúng vậy nha, Tiêu tú tài từ lúc cưới Diệp ca nhi đến giờ giống như thay đổi thành người khác, so với trước kia ai có thể nhìn ra được nàng có bộ dáng như bây giờ chứ?”

      “Tiêu tú tài trước kia là lười biếng, tại đều làm mọi thứ như là giặt quần áo, nấu nước, biết kiếm tiền, đối với phu lang tốt, nhóm nam nhi chưa xuất giá trong thôn này, trong lòng đều nghĩ đến nàng cũng ít đâu!”

      Diệp Khê ăn cơm cái miệng nhắn ngừng chút, chớp chớp mắt.

      “Đó là.” nam tử chỉ vào nam tử trẻ tuổi khác ngồi cùng bàn : “Nha, Tiểu Tĩnh Nhi chính là người.”

      Người gọi là Tiểu Tĩnh Nhi trong nháy mắt khuôn mặt ửng đỏ, gắt giọng: “Ngươi đừng bậy.”

      Bọn nam tử liền cười khanh khách lên: “Tiểu Tĩnh Nhi, chủ phu Tiêu tú tài ở đây, ngươi còn mau vài câu dễ nghe, ngày sau gả qua mới có thể sống tốt.”
      -Tiểu Tĩnh Nhi thẹn thùng nhìn nhìn Diệp Khê, sẵn giọng: “Diệp ca ca mới khi dễ người đâu, đúng Diệp ca ca?”

      Diệp Khê chớp mắt, ngơ ngác mà gật gật đầu, Tiểu Tĩnh Nhi liền cúi đầu thẹn thùng. Bọn nam tử lại trêu ghẹo Tiểu Tĩnh Nhi vài câu, lại trò chuyện những chuyện khác. Tâm tư Diệp Khê cũng ở nghe bọn chuyện phiếm, luôn nhịn được mà nhìn Tiểu Tĩnh Nhi, đồ ăn nhai ở miệng cũng có chút biết vị gì.

      Nam tử này, muốn gả cho thê chủ của .

      Các nam nhân vừa ăn vừa chuyện, lại tới những chuyện khác, chỉ có An đại thúc chú ý tới Diệp Khê có chút phiền lòng.

      “Diệp ca nhi?”

      “À, đại thúc.”

      An đại thúc giọng với : “Con đừng nghĩ nhiều, ta nhìn Tiêu tiểu thư phải nữ nhân ham mê nam sắc, phải ai muốn gả cho nàng đều có thể gả, dựa vào cách nhìn của ta, trong lòng nàng có thể chỉ có con.”

      Diệp Khê chớp chớp mắt, nhìn An đại thúc.

      An đại thúc gắp chút thịt cho : “Nghe đại thúc, đừng suy nghĩ lung tung, con nếu muốn biết gì, liền trực tiếp hỏi nàng chút. Còn bây giờ, tập trung ăn cơm tốt, thịt này ăn ngon rất.”

      Trực tiếp hỏi nàng? Diệp Khê chớp mắt vài cái, lập tức liền quyết định làm theo lời An đại thúc , tại nghĩ nhiều. Diệp Khê gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai vài cái, rồi cười với An đại thúc: “Thực ăn rất ngon!”

      “Ăn nhiều chút.” An đại thúc lại gắp chút cho .

      “Con muốn ăn canh xương hầm.”

      “Được được, ta múc giúp con.” An đại thúc thuận tiện múc vài miếng sườn cho , đứa trẻ Diệp Khê này, coi như là nhìn lớn lên, trước kia chịu khổ cũng phải chỉ là điểm hay nửa điểm, bọn họ nhìn ở trong mắt cho dù đau lòng cũng giúp được gì, cũng may biết vì sao lại theo Tiêu tiểu thư; mà Tiêu tiểu thư cũng thương , xem như đứa này có phúc phận, bọn họ nhìn cũng cao hứng. An đại thúc cẩn thận nhìn gương mặt của Diệp Khê vài lần, gương mặt này là thêm chút thịt, sắc mặt cũng tốt, khuôn mặt đỏ bừng, thân mình nuôi tốt lắm nên cũng là tiểu mỹ nhân thanh thanh tú tú.

      “Đại thúc?” Diệp Khê sờ sờ mặt mình: “ mặt con dính cái gì sao?”

      có gì.” An đại thúc cười: “Ta là thấy Diệp ca nhi càng ngày càng dễ nhìn.”

      “Nào có chứ......” Diệp Khê còn chưa dứt lời bị giọng cao ngoài cửa cắt đứt, bảy tám nữ nhân vừa vào bên trong vừa lớn tiếng : “Đàm Chương Nguyệt, chúc mừng chúc mừng, hôm nay hai nhà chúng ta cùng làm việc vui, thế nào đều là cùng thôn, theo lý nên đến chúc mừng chút, đồ ăn của nhà ngươi bên này đủ ? Chúng ta bên kia còn ăn thừa chút, muốn ta đem lại đây hay ?”

      Mấy người phụ nhân vào đều là thôn trưởng gia và Diệp gia, ràng chính là khinh thường người, thôn dân đều có chút căm giận, nhưng bởi vì kiêng kị thế lực của các nàng nên đều im lặng tiếng động. Đàm Chương Nguyệt những tức giận mà còn cười đón tiếp : “Cùng vui cùng vui, là làm phiền quan tâm, đồ ăn của chúng ta bên này phỏng đoán hôm nay cũng ăn hết, nhưng mà dự tính tặng người, là ngượng ngùng.”

      “Ha ha ha, ngươi đừng lại giữ thể diện, ngươi dùng món gì đãi khách? Chúng ta bên kia là mua ba cân thịt về......” Câu kế tiếp bị nuốt ở trong cổ họng, bởi vì thấy được bàn đầy thịt. Nữ nhân kia chớp mắt, lại chớp mắt, nàng nhìn lầm chứ, tiệc mừng nghèo kiết hủ lậu này có thịt? Còn chỉ mâm? Còn từng bàn từng bàn đều nhiều như vậy?

      Đàm Chương Nguyệt cười như chất chứa trong lòng lâu: “Ba cân hả? Chuyện này, ngượng ngùng, ta cũng biết nhà ta có mấy cân, nơi này là trực tiếp kéo con heo lại, à, còn chưa có nấu hết đâu, bên trong phòng bếp vẫn còn, cũng biết còn bao nhiêu, hôm nay ta cũng phòng bếp......” Đàm Chương Nguyệt gãi gãi đầu, giống như có có nhiều vấn đề rối rắm.

      Mấy người phụ nhân đến nghe đều tái mặt, bàn thịt kia phải giả, còn nghe được mùi thịt nữa. Có người nhịn được nuốt nước miếng, thôn dân ở giữa còn cúi đầu cười ra tiếng, cũng biết là theo bàn kia truyền đến, hoặc là nhiều người cười . Nữ nhân đầu lĩnh ra vẻ gầm : “Chúng ta !” Mấy người phụ nhân xám xịt liền dẫn nhau . Đàm Chương Nguyệt thấy mấy người đó bị mất mặt mà còn kiêu ngạo liền huơ bắt tay cười : “ thong thả tiễn nha! thong thả nha!”

      Trong sân lại náo nhiệt lên, bọn nam tử ăn xong đều tập trung chỗ chuyện phiếm, bọn nữ tử đều mở miệng to uống rượu. Tiêu Dực sớm uống hoa mắt, lại thể giúp Đàm Chương Nguyệt chắn rượu, chống chén tiếp chén xuống, chén nha, từ đời trước đến đời này cũng chưa uống qua như vậy, may là còn chưa có gục ngay tại chỗ.

      Các nữ nhân uống ngừng, rất nhanh có người có tửu lượng kém say ngã được nâng trở về, cũng có người mơ mơ màng màng bị người trong nhà dìu trở về, đến lúc trăng lên giữa bầu trời có mấy người uống quá mức hưng phấn còn muốn tiếp tục nhưng ý thức đều , bị nam nhân nhà mình đưa trở về. Trong sân bàn chén bữa bãi, ít nam tử chủ động ở lại giúp An đại thúc thu dọn. Diệp Khê cũng cố gắng giúp hơn những người khác, cũng bận giúp Tiêu Dực say chín phần đỡ về nhà.

      Tiêu Dực dựa hơn phân nửa thân mình vào thân mình của Diệp Khê, trong miệng thào: “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi…”

      “Thê chủ.”

      “Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi...” Tiêu Dực vừa kêu tên vừa cười, cũng biết có chuyện gì vui vẻ, lảo đảo đến mức đá vào tảng đá liền lảo đảo về ngã phía trước chút.

      “A! Thê chủ… ngài… ngài cẩn thận chút.” Diệp Khê có chút cố hết sức đỡ lấy nàng, thân lực yếu bất đắc dĩ mà theo nàng lủi trái lủi phải bước chân xiêu xiêu đổ đổ về nhà.

      “Ha ha… Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi....” Tiêu Dực vừa cười vừa gọi , bên còn đưa tay vo vê đầu của , đem tóc của Diệp Khê vo vê rối loạn, tên đầu sỏ gây nên lại cao hứng cười: “Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi......”

      “Thê chủ.” Diệp Khê trả lời nàng, nhanh chóng vuốt chút tóc bị Tiêu Dực vo vê xõa xuống dưới che khuất ánh mắt, tay mới trở về đỡ lấy Tiêu Dực tóc lại trượt xuống. Diệp Khê thổi hơi, tóc nhàng bay nhưng vẫn che mắt. Diệp Khê mặc kệ dùng con mắt nhìn đường -- dùng tay dìu được thê chủ, đâu có thể nào luôn đưa tay ra vuốt tóc? Huống chi còn có vị thê chủ luôn quấy rối ở đầu .

      vất vả xiêu vẹo về nhà, Diệp Khê vươn chân trước đẩy cửa ra mới giúp đỡ nàng về phía trước: “Thê chủ, cẩn thận dưới chân, phải vào cửa, thê chủ, nhấc chân, nhấc chân.”

      “Ưm......” Tiêu Dực nghe lời nhấc chân qua cửa, lại tiếp tục cười ha ha: “Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi......”

      Rốt cục đem Tiêu Dực dìu đến bên giường bày mặt đất, Diệp Khê thở ra hơi: “Thê chủ, ngài nằm xuống, ngồi xuống trước , cẩn thận nha, a, phải, phải, thể ngã chỗ này, thể....” Diệp Khê bất đắc dĩ mà nhìn người nửa nằm giường, nửa thân mình mặt đất, nàng hơi híp mắt, còn cười hì hì gọi tên .

      Diệp Khê cởi giày lên giường kéo nàng nằm thẳng ra, kéo vài cái phát làm nên chuyện gì, lại nâng chân của nàng, phát ra chân của nàng mập mà cũng nặng muốn chết, đợi đến khi đem toàn bộ người nàng đều nằm giường, Diệp Khê cũng ngồi ở giường muốn động. Diệp Khê nghỉ ngơi vài phút, lại vội vàng bưng nước đến giúp nàng rửa mặt lau chân cho nàng ngủ thoải mái, nào biết Tiêu Dực lại giống như muốn ngủ, bắt đầu nỉ non lẩm bẩm gọi : “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha....”

      “Thê chủ, ngươi muốn uống chút nước ?”

      “Nước? Muốn uống nước.” Tiêu Dực nửa híp mắt nhìn phía dưới, Diệp Khê bận bưng nước sôi để nguội đến đút cho nàng uống xong, thấy nàng uống xong lại bắt đầu ngừng cười gọi tên , đành phải tạm thời mặc kệ nàng mà rửa mặt. Chờ rửa mặt trở về, Tiêu Dực còn kêu ‘Tiểu Khê Nhi, Tiểu Khê Nhi’. Diệp Khê cởi áo khoác đến ngủ bên cạnh nàng bên, thấy nàng ngơ ngác luôn luôn kêu mình còn cười ngốc. Xoay người nửa nằm sấp nhìn mặt nàng, tay cũng đưa đến mặt nàng, thê chủ là đẹp mắt, ngón tay tìm đến môi của nàng. Ngày ấy, thê chủ dùng miệng chạm vào cái miệng của , nghĩ đến thế, mặt Diệp Khê treo lên hai đám mây đỏ, ánh mắt liền nhịn được nhìn về phía miệng của nàng, rốt cuộc chịu nổi dụ hoặc xích lại gần hôn nàng cái nhanh.

      Diệp Khê liếm liếm môi, môi của thê chủ còn dính vị rượu, mặc dù thích hương vị này lắm, nhưng vẫn là nhịn được lại xích lại gần hôn cái nữa.

      Tiêu Dực híp mắt: “Tiểu Khê Nhi, ngươi hôn trộm ta.”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê đỏ hồng cười: “Chờ ngài rượu tỉnh liền nhớ được.”

      “Ta có say… ta nhớ… nhớ......”

      Diệp Khê nghiêng đầu nhìn nàng, nhớ tới An đại thúc bảo nên trực tiếp hỏi nàng, Diệp Khê xích lại gần nàng: “Thê chủ, ngài cưới người khác phải ?”

      “Cưới Khê Nhi… Khê Nhi......”

      “Vậy người khác đâu?”

      “Người khác? cần… cần… chỉ cần Khê Nhi. Ha ha… Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha......”

      Cái miệng nhắn của Diệp Khê khống chế được nở ra, buồn bực trong lòng trở thành hư , trong sách đều sau khi uống rượu đều phun ra lời lòng, thê chủ cũng say như vậy, khẳng định lừa . Diệp Khê vui vẻ tựa đầu tựa vào bả vai của nàng, đưa tay ôm lấy eo của nàng, nghe nàng ngừng nỉ non tên của mình, nhắm mắt lại, thanh thản cũng biết khi nào ngủ say mất.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Cung tiễn

      Editor: demcodon



      “Thê chủ, thê chủ, thê chủ.”

      “Ưm.... Khê Nhi.” Tiêu Dực mơ mơ màng màng nửa mở mắt, đưa tay xoa xoa đầu, đầu đau quá.

      “Thê chủ, trong tủ chén nhà chúng ta có bồn lớn thịt, được chiên qua.”

      “Thịt? À, ta chiên.” Thời tiết quá nóng, lại có tủ lạnh, chỉ có chiên qua mới có thể để lâu. Tiêu Dực chống thân mình ngồi dậy, cảm giác miệng đắng đắng: “Khê Nhi, ta muốn uống nước.”

      “À.” Diệp Khê chạy đến bên cạnh bàn bưng nước đến, lại hỏi: “Thê chủ, giống thịt heo.”

      “Là gà rừng và thỏ hoang, trễ chút chia nửa cho nhà Đàm Chương Nguyệt.”

      “Được. Thê chủ ngài muốn rời giường sao? Ta nấu canh giã rượu, ta bưng tới cho ngài uống.”

      “Ngươi còn có thể nấu canh giã rượu?”

      “Biết chứ.” Trước kia ở nhà cũng nấu qua ít. Tiêu Dực vừa uống xong canh giã rượu, người còn ngồi phịch ở giường, ngoài cửa truyền đến giọng của Đàm Chương Nguyệt: “Tiêu Dực, Tiêu Dực.”

      “Cho nàng ta vào .” Tiêu Dực xong Diệp Khê mở cửa ra, mặt mũi Đàm Chương Nguyệt tràn đầy vui vẻ tiến vào, nhìn thấy Tiêu Dực tươi cười : “Thế nào còn ở giường? đến buổi trưa rồi mà ngươi còn chưa rời giường nữa?”

      “Còn phải vì tối hôm qua giúp ngươi chắn rượu sao, ngươi tốt, mặt mày hồng hào.”

      “Hắc hắc hắc, ai kêu ngươi là tỷ muội tốt của ta chứ.”

      là được tiện nghi còn khoe mã, Tiêu Dực xoa đầu rời giường, vừa mặc quần áo rửa mặt vừa hỏi nàng: “Tỷ muội ngươi ở nhà ôm tân phu lang, đến nơi này của ta làm gì?”

      “Đến gọi các ngươi qua ăn cơm trưa.” Bởi vì con heo rừng lớn kia, An đại thúc cố ý bảo Đàm Chương Nguyệt tự mình chạy tới gọi người: “Tiêu Dực, hôm qua con heo kia cũng lớn nha, ha ha. Tiêu Dực, ngươi biết, hôm nay người trong thôn đều tiệc mừng của nhà làm tốt lắm, thịt kia ăn từ hôm qua còn ăn hết đấy, còn nhà thôn trưởng đều có thịt đâu. Tối hôm qua ăn nhà thôn trưởng, hôm nay đều chạy tới , hắc hắc, Tiêu Dực, là nhờ vào ngươi.”

      có gì, mọi người cao hứng là tốt rồi.”

      “Bất quá Tiêu Dực, ngươi đúng là càng lúc càng lớn mật, cũng dám mình vào ngọn núi săn thú, ngươi biết sợ sao?”

      “Sợ cái gì, nếu ngươi sợ, ta còn có thể mang ngươi theo.”

      “Thực ? Vậy, vậy, ta muốn bắt được con mồi, ta liền mang vào trong thành bán.”

      .”

      “Vậy, nếu gặp được sói làm sao bây giờ?”

      “Vậy đem ngươi cho sói ăn, ta trở về mình.”

      Đàm Chương Nguyệt cắn răng, nâng tay lên đánh lên đầu Tiêu Dực: “Tiêu Dực chết tiệt!”

      Tiêu Dực cười ngăn tay nàng: “Đầu ta đủ hôn mê, lại đánh biến thành choáng váng.”

      “Hừ!”

      “Hừ cái gì, phải muốn ăn cơm sao? Còn ? Khê Nhi nhà ta khẳng định đói bụng.”

      “Ta còn chưa đói bụng đâu, thê chủ, thịt ta chuẩn bị tốt lắm.” Diệp Khê bưng gần nửa bồn gì đó thả lên bàn. Đàm Chương Nguyệt chỉ chỉ vào cái bồn kia: “Cái gì vậy?”

      “Ngày hôm qua ta phải cho ngươi biết còn săn được hai con chim trĩ và con thỏ hoang sao, chính là nó, chia nửa cho nhà ngươi.”

      “A, cần, cần, Tiêu Dực, hôm qua con heo kia ta nhận cũng là ý tứ tốt, thế nào hôm nay còn có thể......”

      “Khê Nhi cất vào.” Đàm Chương Nguyệt chưa xong Tiêu Dực mở miệng như thế. Diệp Khê a tiếng, Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, nhìn bồn thịt kia ủy khuất mím mím môi, sớm biết thế từ chối. Tiêu Dực nhìn mà buồn cười, giải thích với Diệp Khê: “ tại nhà nàng người nhiều, lấy qua bên kia biết xấu hổ cất giấu ở đâu, bị người khác ăn hết Đàm Chương Nguyệt đau lòng, vẫn là chờ buổi tối mới cho nữa.”

      “Được.”

      Diệp Khê lại đem bồn thả vào trong tủ chén, Đàm Chương Nguyệt cười ha ha hai tiếng: “Tiêu Dực, ngươi là xấu, hắc hắc. Tiêu Dực, ta như thế nào lại cảm thấy giống như nằm mơ.”

      “Ngươi từ từ nằm mơ , thôi Khê Nhi, chúng ta nhanh, chậm chân hết thịt!” Tiêu Dực dứt lời tươi cười lôi kéo Diệp Khê chạy chậm ra ngoài, Diệp Khê hi hi ha ha chạy theo nàng, lén liếc trộm nàng cái, ‘thê chủ nàng thực tỉnh rượu liền quên chuyện tối hôm qua, tốt, nếu nàng còn nhớ , là mắc cỡ chết người đây, hì hì.’

      Tiêu Dực thực nhớ chuyện sau khi say rượu, chỉ nhớ về sau ngàn vạn lần thể lại uống rượu như vậy, đầu đau ghê gớm, cảm giác thực vô cùng vô cùng thoải mái, cho dù uống canh giã rượu vào cũng vẫn là mê mê trầm trầm.

      Tuy là mê mê trầm trầm, rốt cuộc là vẫn muốn làm việc, mặt trời vừa lặn ra phía sau núi Tiêu Dực liền mang theo Diệp Khê ra ruộng tưới nước cho dưa cải của . Bí đỏ cũng thành dây dài, còn có dây dưa leo cũng đặt lên sào trúc, đặc biệt đồ ăn này còn chưa lớn, bộ dáng lá non xanh xanh thoạt nhìn ăn cũng rất ngon, tưới nước làm dính vài giọt nước ở càng thêm hấp dẫn con sâu tham ăn đến.

      Tiêu Dực cùng Diệp Khê thương lượng: “Khê Nhi, chúng ta hái chút đồ ăn trở về ăn ?”

      Diệp Khê trợn tròn mắt: “Thê chủ, đồ ăn này còn , còn chưa có thể ăn.”

      “Có thể ăn, non non ăn mới tốt, già nhai đau răng.”

      Diệp Khê nhấp hé miệng: “Đồ ăn nơi nào đau răng? Cũng phải nhai xương.”

      Tiêu Dực dùng đầu lưỡi để kiểm tra răng mình, răng nanh chắc chắn, ra vẻ thể mình già răng nanh yếu ớt ăn khó khăn. Tiêu Dực buông tay lần cuối cùng cố gắng : “Khê Nhi, kỳ thực, ta cảm thấy đồ ăn non non ăn càng ngon.”

      “Thê chủ thích ăn non?”

      “Đúng vậy, giống điểm tâm gì đó, vừa non vừa ngọt, ăn ngon nhất.”

      Diệp Khê nhìn dưa cải, kỳ thực, thê chủ muốn ăn, cũng có gì là thể.

      “Vậy ngày mai ta hái nấu cho thê chủ ăn.”

      Diệp Khê là muốn nấu cho Tiêu Dực ăn, nhưng Tiêu Dực vẫn là chưa được ăn được. Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, cũng chính là sáng sớm ngày tân hôn thứ ba của Đàm Chương Nguyệt. Tiêu Dực và Diệp Khê ăn sáng, Đàm Chương Nguyệt liền mang cây côn thô đến: “Tiêu Dực, hôm nay ta và ngươi săn thú.”

      Tiêu Dực nhai bị nghẹn chút: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi mới thành thân ngày thứ ba, hẳn là nên ở nhà cùng với phu lang.”

      “Người nghèo nơi nào có ngày nghỉ ngơi chứ, kiếm thêm chút tiền làm cho ăn no mặc ấm mới là chuyện chính.”

      “Chậc chậc, thực nhìn ra đến ngươi vẫn là thê chủ tốt, bán đồ ăn hả?”

      , ta cùng ngươi săn thú, mỗi ngày bắt cái gà rừng có thể bán được nhiều tiền!” Đàm Chương Nguyệt cầm cây côn thô mình mang đến quơ vài cái, Tiêu Dực xác định chỉ vào cây côn kia: “Dùng cái này săn thú?”

      dùng cái này dùng cái gì?”

      Tiêu Dực vuốt trán, bỗng nhiên hiểu được cây côn thô là loại công cụ quan trọng được nhiều người mua, khó trách đánh người mang đến, săn thú cũng mang .

      “Trước đến ăn sáng , Khê Nhi làm cho Đàm Chương Nguyệt chén mỳ.”

      cần cần, ta ăn rồi, sáng sớm Tiểu Vụ liền thức dậy làm cho ta ăn.” Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc ngây ngô, đem bao cơm mình đeo phía sau lưng ra cho Tiêu Dực xem: “Lại còn chuẩn bị bữa trưa cho ta nữa.”

      “Cơm trưa tình nha.” Tiêu Dực cười, đứng dậy đem cung tiễn đặt ở góc phòng ra, Diệp Khê theo sau nàng giọng hỏi: “Thê chủ, ngài muốn lên núi sao?”

      “Đúng vậy, Đàm Chương Nguyệt có hưng trí như vậy, đương nhiên muốn .”

      “Nhưng thê chủ còn chưa có ăn xong bữa sáng nữa.”

      “Ta ăn xong mới , Khê Nhi ăn trước .”

      “Dạ.” Diệp Khê trả lời, di chuyển vòng qua nơi bếp bên kia. Đàm Chương Nguyệt nhìn chằm chằm cung tiễn hồi: “Tiêu Dực, đây là cái gì?”

      “Cung tiễn, dùng để săn thú.” Tiêu Dực kéo cung bắn tên, mũi tên bắn tới đống cỏ khô : “Bắn như vậy, ngươi tới thử xem.”

      Đàm Chương Nguyệt nghi hoặc mà buông cây côn thô cầm trong tay, nhận cung tiễn học bộ dáng lôi kéo của Tiêu Dực, dây cung bật có chút chặt, Đàm Chương Nguyệt : “Thứ này của ngươi còn cần chút khí lực nha!”

      “Đúng vậy, nếu như ngươi có khí lực kéo được.”

      “Cắt, thư sinh yếu đuối như ngươi đều kéo được, tỷ tỷ ta còn có thể kéo ra được sao?” Đàm Chương Nguyệt cài tên kéo cung, nhắm về đống cỏ khô. Tiêu Dực vui mừng gật gật đầu, cung kéo rất tốt, tư thế cũng chính xác, lão đại thô này xem bắn lần học bộ dáng giống mười phần, xem ra nàng đối với chuyện này hăng hái. Nếu giống như dạy nàng đan dây xích tay thế nào cũng đều dạy được, Tiêu Dực ngược lại dám mang nàng lên núi. Tiêu Dực khen: “ sai.”

      Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc ngừng, kéo cung vẫn nhúc nhích. Tiêu Dực nhìn hồi nhịn được: “Bắn tên .”

      tiếng ‘hưu’ vang lên, tên vững vàng thẳng tắp cắm vào đống cỏ khô, xuống luôn phần cuối tên. Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Tiêu Dực, ta biết, dùng vật này săn bắn, xa xa là có thể bắn! Cái này so với cây gậy tốt , dùng gậy gộc rất khó đánh tới, hơn nữa vừa tới gần kinh động con mồi. Có cung tiễn này, cho dù gặp được sói cũng sợ! Oa, Tiêu Dực, ngươi từ nơi nào làm ra cái cung tiễn như vậy? Là ai thông minh như vậy nha!”

      Diệp Khê ở bên bếp ngoài trời bận việc, nghe thấy Đàm Chương Nguyệt hỏi như vậy trả lời : “Là thê chủ tự mình làm được.” Giọng điệu tự hào.

      “Ngươi?” Đàm Chương Nguyệt trợn tròn mắt: “Tiêu Dực, là tự mình ngươi làm? Ngươi trước kia cho tới bây giờ cùng chúng ta săn bắn qua, ngươi làm như thế nào tạo ra thứ có ích như vậy?”

      Tiêu Dực cười cười, bậy bạ: “Đúng là bởi vì ta có săn bắn qua, cho nên mới biết các ngươi săn thú là dùng cây côn, cho nên tự mình mới nghĩ làm ra công cụ săn thú.”

      Đàm Chương Nguyệt nhấc tay cầm cung tiễn lên: “Cho nên ngươi liền làm ra cái vậy kỳ quái này?”

      Diệp Khê ở bên mím môi phản bác: “Mới phải kỳ quái đâu.”

      Đàm Chương Nguyệt nhìn Diệp Khê: “Tiêu Dực, lá gan muội phu giống như càng lớn.”

      Tiêu Dực cười: “Ngươi cũng phải người xấu, Khê Nhi đương nhiên cần sợ ngươi, đúng Khê Nhi?”

      “Dạ.” Diệp Khê cũng cười cười, lại tự bận việc. Tiêu Dực chỉ chỉ cung tiễn: “Bộ dáng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng hiệu quả tốt, ngươi tiếp tục luyện tập, ta ăn xong bữa sáng rồi chúng ta .”
      Last edited: 8/7/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Hưng phấn

      Editor: demcodon



      Diệp Khê thấy Tiêu Dực lại nhớ tới còn chưa ăn, chính mình cũng theo vào phòng để ăn tiếp bữa sáng. Tiêu Dực cười : “Khê Nhi vừa rồi lại nấu cái gì thế?”

      “Ta nấu cơm, cho thê chủ mang lên núi ăn.”

      Trong lòng ấm áp: “Khê Nhi đối ta tốt.”

      “Thê chủ đối ta cũng rất tốt nha.” Diệp Khê vui vẻ cười, lại có chút lo lắng hỏi: “Thê chủ, mang theo cung tiễn, thực gặp được sói cũng sợ sao?”

      Tiêu Dực mỉm cười sờ sờ đầu của : “Thực gặp được sói cũng sợ, Khê Nhi cần lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, còn có chuyện, Khê Nhi nhất định phải nhớ.”

      “Được.” Diệp Khê gật đầu, cũng hỏi chuyện gì.

      “Nếu có người lại đến, Khê Nhi liền đóng cửa cần để ý. Nếu có người muốn đánh Khê Nhi, Khê Nhi liền dùng sức đánh trả, biết ?”

      Diệp Khê mở to mắt, đánh người làm, nhưng mà, ánh mắt của thê chủ thực kiên định. Diệp Khê có chút ngơ ngác mà gật đầu, tỏ vẻ chính mình nhớ lời của nàng. Tiêu Dực cười cười, hôn lên mặt cái: “Khê Nhi từ từ ăn, ta đây.”

      Diệp Khê ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần thấy Tiêu Dực tới trong sân. Diệp Khê vội vàng đuổi theo ra: “Thê chủ, còn có cơm.” bên người nhanh nhẹn mau chân dùng vải bông sạch bao lại tốt cơm cho Tiêu Dực đeo lưng, nhìn hai người nàng ra khỏi cửa mới quay lại trong phòng thu dọn bữa sáng, bên khuôn mặt nhắn đỏ bừng mảnh, ‘thê chủ lại hôn , trong sách tranh vẽ đều , tài tử thích giai nhân hôn .’

      Thu dọn xong cái bàn, Diệp Khê quét dọn trong phòng chút, sau đó đọc sách tranh minh họa lát, luyện chữ lát, lại đọc sách tranh minh họa lát, luyện chữ lần nữa, nhìn mặt trời lên cao, giữa trưa. Diệp Khê đem sách cất , làm chút cơm trưa ăn, sau đó, nên làm gì đây? Sách đọc vài lần, mặt chữ đều nhận thức, chữ cũng luyện vài lần, muốn luyện nữa, trong nhà sợi tơ cũng có, bằng còn có thể đan đan dây xích tay.

      Diệp Khê chạy đến ngoài tường vây nghiêng đầu nhìn lát, ngọn núi bên kia cũng thấy bóng dáng thê chủ trở về. Diệp Khê lại di chuyển hồi trong phòng, bằng giặt quần áo? Nhưng mà, đều có quần áo bẩn có thể giặt.

      Đúng rồi, quần áo!

      Diệp Khê mang ra vải trước kia Tiêu Dực mua về, lúc trước còn muốn học làm quần áo đâu, gần đây mỗi ngày học chữ, thế nhưng quên việc này.

      Diệp Khê ôm vải qua nhà Đàm Chương Nguyệt, biết làm quần áo tìm người dạy vậy. An đại thúc và An Vụ ngồi ở dưới bóng cây đan dây xích tay, Diệp Khê đứng ở cửa nhìn, biết nên mở miệng như thế nào, chưa từng đến nhà người khác.

      An đại thúc và An Vụ vừa bắt tay vào làm liền cười , lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy đứng ở ngoài cửa, An đại thúc cười : “Diệp ca nhi? Ngươi đứng ở ngoài cửa làm gì thế? Mau vào nhà!”

      “Đại thúc.” Diệp Khê giọng gọi người, vào bên trong.

      An Vụ nhìn cẩn thận bước từng bước kia, bỏ dây xích trong tay chạy ra kéo vào nhà: “Tiến vào tiến vào, ngươi ôm cái gì đó?”

      “Vải… ta muốn… học làm quần áo.” Diệp Khê có chút khiếp sợ nhìn phụ tử An gia, biết bọn họ có đồng ý dạy hay ?

      An đại thúc cầm cái ghế đẩu ra: “Diệp ca nhi, ngồi chỗ này, đến, ta nhìn xem vải của ngươi, ngươi muốn làm quần áo cho ai mặc? Của ngươi hay là thê chủ ngươi?”

      Diệp Khê đem vải đưa cho y: “Làm cho thê chủ.”

      * * *
      Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực săn thú, mặc dù thời điểm ở trong thôn ý chí chiến đấu sục sôi, chờ vào rừng cây bao lâu mà vẫn là có chút sợ.

      Vừa vào rừng cây, Đàm Chương Nguyệt đem cung tiễn lưng lấy xuống nắm ở trong tay, cung tiễn này là Tiêu Dực làm lúc trước, mặc dù có rất nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng vẫn là có thể dùng tạm thời. Đàm Chương Nguyệt nắm cung tay, tên lắp tốt vào vị trí, trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến tranh: “Tiêu Dực, có phải hay , có phải hay , thực gặp được sói cũng sợ?”

      Tiêu Dực cố ý cười gian: “Ngươi choáng váng hả? Làm sao có thể gặp được sói cũng sợ?”

      “A?” Đàm Chương Nguyệt hoảng sợ: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi lừa ta?”

      “Ai lừa ngươi? Ta cho tới bây giờ chưa qua gặp được sói cũng sợ.”

      “Ngươi!” Đàm Chương Nguyệt buồn bực trừng nàng, Tiêu Dực vui vẻ nhếch khóe môi, kéo cung cài tên, nhắm ngay con gà rừng nhàn nhã tản bộ phía trước. mũi tên bắn ra, gà rừng hét lên rồi ngã gục, Đàm Chương Nguyệt hoan hô tiếng chạy qua nhặt lên: “Tiêu Dực, là lợi hại!”

      Tiêu Dực mỉm cười chỉ chỉ cái túi sau lưng, Đàm Chương Nguyệt đem gà rừng quăng vào, cười có chút lấy lòng: “Tiêu Dực, đợi tí để cho ta bắn phát có được phải hay ?”

      “Ngươi phải tự cầm cung tiễn sao?”

      “Đúng nha, Tiêu Dực......”

      “Suỵt!” Tiêu Dực chỉ chỉ vật nhảy nhảy phía trước: “Con thỏ.”

      Trước mắt Đàm Chương Nguyệt đầy sao, triển khai tư thế bắn tên ra, con thỏ nhảy vài cái chân liền bất động. Tiêu Dực dụi mắt vài cái, đây là sản phẩm thất bại của sao. Đàm Chương Nguyệt sử dụng tựa hồ rất thuận tay. Đàm Chương Nguyệt nhìn con thỏ xa xa hồi, vẫn nhúc nhích. Tiêu Dực lấy khuỷu tay đụng vào nàng: “Làm sao vậy?”

      “Tiêu Dực! Tiêu Dực!” Đàm Chương Nguyệt dường như hoàn hồn đột nhiên ôm Tiêu Dực vừa cười lại nhảy lên: “Ta bắt được con mồi! Ta bắt được con mồi! Ngươi nhìn thấy ? Ngươi nhìn thấy ? Cái kia…” Đàm Chương Nguyệt chỉ chỉ con thỏ cách đó xa: “Cái kia, là ta bắt được, ta bắt!”

      Tiêu Dực ngậm miệng dùng sức đẩy lay mạnh người ở thân mình: “Ngươi làm gì vậy......”

      “Tiêu Dực, ngươi nhìn thấy ? mũi tên ta liền bắn chết con thỏ kia, xa như vậy, ta bắn mũi tên liền bắn chết nó, Tiêu Dực,......”

      Hức… Tiêu Dực chịu nổi tránh nàng ra, bước thẳng tiến lên nhấc con thỏ rút mũi tên ra, đem con thỏ thả xuống cái nhưng thả vào cái giỏ sau lưng. Đàm Chương Nguyệt nhận được lại nhấc đến trước mặt nàng: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, đây là ta săn được, con thỏ lớn như vậy, ngươi xem ngươi xem......”

      Trời ạ! Kích động như vậy sao? Tiêu Dực xoa xoa thái dương bị làm cho phát đau, sai lầm rồi, nên mang Đàm Chương Nguyệt đến, bắt được con thỏ liền giống như Phạm Tiến trúng cử*.

      (*Phạm Tiến trúng cử: tiểu thuyết phê phán hàng đầu của Ngô Kính Tử trong đời nhà Thanh. Câu chuyện về Phạm Tiến tham gia thi Hương, trúng Cử nhân vui quá hóa điên. “Phạm Tiến trúng cử” phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với bộ mặt của Giới Tri Thức cuối thời kỳ Xã Hội Phong Kiến lúc bấy giờ.)

      “Tiêu Dực, ngươi biết ? Lúc ta ngắm nó......”

      “Đàm Chương Nguyệt, giọng của ngươi lớn như vậy, động vật trong phạm vi tám trăm dặm đều bị ngươi dọa chạy.” Tiêu Dực bất đắc dĩ.

      “Hở......” Đàm Chương Nguyệt ngậm miệng, lại vẫn kích động, quá hai phút lại tìm Tiêu Dực chuyện, chẳng qua lần này giọng đè thấp chút: “Tiêu Dực, ngươi dự tính đem con mồi làm gì bây giờ? Ăn sao?”

      Tiêu Dực cũng quay đầu lại mà về phía trước, giọng mang theo vui vẻ: “Ngươi ăn được sao?”

      “Hở, là có chút luyến tiếc, mà ta hẳn là cũng cho Tiểu Vụ bổ thân mình, ngày hôm qua ngươi cho ta thịt đều còn chưa có thể ăn hết đâu, nhưng cái này là ta tự tay bắt được, ý nghĩa tầm thường nha, trong nhà có thể nghèo như vậy, ta hẳn là cầm bán, có thể......”

      “Được rồi, được rồi, đừng ‘có thể’.” Đầu đều bị ‘có thể’ của nàng làm cho hôn mê: “Nếu ngươi có thể lời nào đem động vật dọa chạy, chúng ta hẳn là có thể bắt được ít, vậy là ngươi có thể lưu ít để cho mình ăn, lấy ít bán.” Tiêu Dực cài tên, lại bắn được con chim trĩ. Miệng Đàm Chương Nguyệt cười đến sai lệch, có thể để cho mình ăn, còn có thể cầm bán, hắc hắc hắc......

      Khóe miệng Tiêu Dực run rẩy: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi có thể cần cười đến ngốc như vậy hay ?”

      Đàm Chương Nguyệt vui vẻ ôm lấy nàng: “Tiêu Dực, ta muốn bắt nhiều con mồi mang về, ngươi được ? Tiêu Dực, chúng ta về sau mỗi ngày đều săn thú bán, chúng ta phát tài, ngươi được ? Tiêu Dực......”

      “Được được được, đều được đều được, ngươi muốn thế nào đều được, ta đều đồng ý.” Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cao hứng, bởi vì bạn tốt là chân vui vẻ.

      Từ buổi sáng bắt đầu săn được con thỏ đầu tiên, Đàm Chương Nguyệt liền luôn luôn trong trạng thái hết sức hưng phấn, thời kì đầu làm kinh sợ vô số gà rừng, thỏ hoang, mèo hoang, chó dại, bị chạy nhanh sẩy n lần, đạp trúng rêu xanh trượt chân n lần, thậm chí bắn dưới n lần trúng mục tiêu cũng tiêu giảm chút mức độ hưng phấn của nàng, khoảng ba giờ chiều Tiêu Dực đề nghị về nhà, muốn chạy nữa.

      “Ngươi phải còn muốn vào trong thành bán con mồi sao? Chẳng lẽ ngươi dự tính tối rời mới lại bán?”

      Đàm Chương Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Bây giờ còn sớm mà!”

      “Sớm cái đầu ngươi, về nhà còn phải ăn chút gì, tới trong thành vừa đúng lúc chính là giờ ngọ mua đồ ăn.”

      “Ngươi đói bụng? Ta chút cũng đói đâu!”

      “Ta đói muốn hôn mê!” Tiêu Dực muốn đánh nàng, nàng quá mức hưng phấn biết đói là gì, nhưng thời điểm ăn cơm trưa cũng cho ăn, hại chịu đói , còn lãng phí phen tâm ý của Tiểu Khê Nhi.

      “Ngươi là thư sinh yếu đuối, ăn chút cũng được, ai, Tiêu Dực, ngươi như thế nào ăn vậy? Ngươi phải mang theo cơm trưa sao?”

      “Ta khinh, ta muốn đánh ngươi!”

      “Vì sao đánh ta?”

      Tiêu Dực cắn răng, nàng hưng phấn chạy khắp núi, nơi nào có thể an an ổn ổn nghỉ ngơi ăn cơm trưa? tại ràng còn hỏi vấn đề này!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: bằng làm

      Editor: demcodon



      Thời điểm Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực đường mang theo con mồi về nhà, làm cho thôn dân làm việc đồng ruộng hai bên đường sợ ngây người.

      “Đàm Chương Nguyệt, Tiêu tú tài, các ngươi đây là…?”

      Tiêu Dực lạnh nhạt, Đàm Chương Nguyệt cũng rất lạnh nhạt: “Chúng ta săn thú, xem, bắt nhiều đấy! Có hơn hai mươi con, đợi mang bắt vào trong thành bán!”

      “Săn thú? Bắt được nhiều như vậy?” Càng nhiều người xông tới: “Các ngươi làm thế nào bắt được? Chỉ có hai người cũng dám lên núi? Các ngươi sợ sao? Còn có thể bắt được nhiều như vậy, là lợi hại!”

      “Ha! Ha ha! có rất lợi hại nha, ha ha, ha ha!”

      “Mọi người, nhường bước, nhường bước, chúng ta còn phải vào thành đây, ngượng ngùng, ngượng ngùng.” Tiêu Dực bên cùng mọi người cười làm lành, bên đem đẩy nữ nhân trước mặt đắc ý tới mức sắp mọc đuôi ra vẫy vẫy, đáng tiếc dọc theo đường ngừng có người vây lại, tốc độ đẩy thế nào cũng mau đứng dậy, nhưng ra làm cho Đàm Chương Nguyệt vừa đủ đắc ý.

      vất vả về đến nhà, Tiêu Dực còn chưa tiến vào cửa nhà liền cao giọng : “Khê Nhi, ta trở về.” có người trả lời, Tiêu Dực lại gọi hai tiếng, vẫn là có người trả lời. Tiêu Dực bỏ con mồi lưng xuống đứng ở trong sân nhìn chung quanh nhưng tìm được : “Tiểu Khê Nhi nhà ta đâu?”

      giặt quần áo.”

      có, bồn đều ở trong nhà.”

      ra ruộng.”

      có, giữa trưa ra ruộng làm gì?”

      “Có thể qua nhà ta hay ?”

      “Tiểu Khê Nhi chưa bao giờ sang nhà người khác.”

      Đàm Chương Nguyệt trừng nàng: “Trước kia , cũng tại ? trước qua nhà ta rồi sau!”

      Tiêu Dực theo phía sau Đàm Chương Nguyệt ra cửa nhà của mình, bắt đầu lo lắng miên man suy nghĩ: “Ngươi , có thể là ta ở nhà, lại có người đến khi dễ hay ? Đánh , còn đem bắt ?”

      “Ngươi là Diệp gia? Thôn trưởng gia? thể nào, ta đoán các nàng dám.”

      “Ngươi làm sao mà biết các nàng dám? Vạn nhất......”

      , ngươi đừng nghĩ linh tinh, trước qua nhà ta rồi sau. Nếu ở nhà ta, ta cùng tìm với ngươi.”

      Khoảng cách dài hơn bao nhiêu mà Tiêu Dực cảm thấy như thế kỷ, rảo bước tiến vào cửa lớn nhà Đàm Chương Nguyệt thấy Diệp Khê khi trong sân. Tiêu Dực thở hơi nhõm: “Khê Nhi, ngươi thực ở bên này!”

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Dực, thả quần áo trong tay chạy nhanh qua: “Thê chủ, ngài trở lại. Oa! Thê chủ, các ngài săn được nhiều con như vậy!”

      Bên kia An Vụ cũng kêu lên: “Thê chủ, ngươi có bị thương ?”

      Đàm Chương Nguyệt xua tay lắc đầu: “ đâu đâu, ta rất tốt.”

      “Vậy ngươi thế nào… thế nào làm thành bộ dáng như thế này?” An Vụ đau lòng phủi bụi bẩn và cỏ vụn người nàng, quần áo tốt đều bị phá rách vài lỗ, đây là chịu bao nhiêu khổ chứ!

      “Chính là đường núi dễ , bị ngã mấy lần. Tiểu Vụ ngươi xem, ta bắt được nhiều con mồi như vậy, đợi lát nữa mang vào trong thành bán, có thể kiếm được rất nhiều tiền đó, hắc hắc hắc!”

      Đàm Chương Nguyệt như vậy, An Vụ và An đại thúc đều cao hứng lên, giúp đỡ đem những thứ đeo lưng vai các nàng đều buông xuống. Diệp Khê hỏi: “Thê chủ, những thứ này đều dùng cung tiễn của ngài làm ra săn được sao?”

      Tiêu Dực cười trả lời: “Đúng vậy.”

      An đại thúc sợ hãi than: “Có hơn hai mươi con đấy, chúng ta mới vừa rồi ở đây còn có thể săn được bốn năm con tốt rồi, nghĩ tới lại có nhiều như vậy!”

      đến chuyện này Đàm Chương Nguyệt liền kích động: “Bốn năm con đó là việc , các ngươi biết, đây đều là bởi vì Tiêu Dực làm ra cái cung tiễn kia, dùng rất tốt! Chúng ta vừa vào ngọn núi......”

      “Khụ khụ khụ!”

      “Thê chủ, ngài làm sao vậy?” Tiêu Dực khụ cái, Diệp Khê liền khẩn trương.

      thế nào, An đại thúc… ưm… cái kia… ta da mặt dày.” Tiêu Dực cười hắc hắc: “Ta là đói, cơm trưa cũng chưa ăn nữa, có gì ăn hay ?”

      “Có có có, ta tại nấu, lập tức là có liền!” An đại thúc cười liền xoay người vào phòng bếp, Diệp Khê ngẩng đầu hỏi Tiêu Dực: “Thê chủ, ta phải làm cho ngài bao cơm sao?”

      “Đàm Chương Nguyệt chưa cho ta cơ hội ăn, nàng rất kích động, giống như con khỉ chạy khắp núi.”

      Đàm Chương Nguyệt trừng mắt: “Đừng lại đổ lỗi cho ta, ta lúc nào cho ngươi ăn? Ngươi ăn của ngươi là được.”

      Tiêu Dực cũng trừng nàng: “Ta là muốn ăn của mình, mà ta lo lắng ta ăn xong bữa, ngươi cũng bị sói ăn xong rồi!”

      Đàm Chương Nguyệt nghẹn xuống, lại ưỡn ngực : “Ta cũng nhìn ra ngươi chỗ nào là đói bụng, giọng nó lớn như vậy, bên trong hẳn là no mười phần!”

      “Ta khinh! Ta lười với ngươi, ngươi cứ việc mà giận ta!” Tiêu Dực kéo Diệp Khê qua: “Khê Nhi, chúng ta giúp An đại thúc.”

      “Được.” Diệp Khê theo Tiêu Dực về phía phòng bếp, An Vụ ở phía sau thẳng trừng Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi là, cùng Tiêu tiểu thư gì vậy? Nàng đối với chúng ta tốt, mọi thứ đều chiếu cố, dạy ta và phụ thân đan dây xích tay, lại mang ngươi săn thú, ngươi còn nàng như vậy!”

      Tiêu Dực quay đầu lại đắc ý cười to: “Tỷ phu đúng, thu thập Đàm Chương Nguyệt tốt.” Diệp Khê cười khanh khách, cùng Tiêu Dực vào phòng bếp.

      Đàm Chương Nguyệt oa oa kêu to: “Tiêu Dực ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mã! Tiểu Vụ ngươi đừng lo lắng, tỷ muội chúng ta chính là như vậy, có ngăn cách, Tiêu Dực, ngươi có phải hay ?”

      “Phải phải phải.” Tiêu Dực ở trong phòng bếp lớn tiếng trả lời, sau đó cười với An đại thúc: “Đại thúc, đợi lát nữa chọn con chim trĩ mập mạp to lớn chút, chờ ta và Đàm Chương Nguyệt bán mấy con này trở về đến nhà ngài cọ cơm được ?” (dem: cọ cơm = ăn ké.)

      cái gì mà cọ cơm chứ, còn sợ mời ngươi ngươi đến nữa đấy, vừa rồi còn với Diệp ca nhi cần trở về nấu cơm tối, đều ăn ở chỗ này đây! Ta nấu qua lát liền xong, chờ các ngươi trở lại cùng ăn!”

      “Vậy cám ơn An đại thúc.”

      cám ơn làm gì, từ trước tới nay đều nhờ Tiêu tiểu thư giúp đỡ, bắt đầu từ đan dây xích tay bán, những ngày này có thể so với trước kia tốt hơn nhiều. Tiểu Vụ cũng cần giúp đại phú trong thành giặt quần áo, mệt ơi là mệt, còn kiếm được bao nhiêu tiền. Trời nóng tốt, trời lạnh nước kia đóng băng, ta sợ nhiễm bệnh gì......”

      “Phụ thân, chuyện này làm gì, tại phải giặt quần áo nữa sao, có bệnh gì chứ!” An Vụ ôm quả bí đỏ già tiến vào, Đàm Chương Nguyệt theo ở phía sau ôm bó củi, cười : “Phụ thân cần lo lắng, sau này ta mỗi ngày cùng Tiêu Dực săn thú, lại cần Tiểu Vụ làm việc này.” Dừng chút, lại : “Tiểu Vụ liền giống như muội phu, ở nhà dưỡng, mỗi ngày ăn thịt và đồ ăn chiếu cố bản thân tốt, chăm sóc thân mình tốt sinh cho ta sinh nữ nhi béo tròn.”

      “Thối! Ngươi lời này cũng đỏ mặt!” An Vụ mắng nàng, cũng nhìn xem còn có người khác ở đâu, liền lời bậy bạ như vậy.

      “Đỏ mặt cái gì? Nơi này lại có người ngoài, hơn nữa, ngươi sinh nữ nhi cho ta là chuyện bình thường thôi! Nữ nhi của ta sinh ra liền mỗi ngày đều có thịt ăn, làm cho bao nhiêu người hâm mộ đây!” Đàm Chương Nguyệt nghĩ mình có thể cho cung cấp cho nữ nhi, người khác cũng có thể đối xử như vậy liền mừng rỡ cười ha ha ngừng. An Vụ đỏ mặt trừng nàng vài lần liền vùi đầu giúp phụ thân nấu cơm. An đại thúc cũng cười cười vội vàng thêm lửa, Diệp Khê cười khanh khách vài tiếng, lôi kéo Tiêu Dực vào trong sân: “Thê chủ, hôm nay An đại thúc dạy ta làm quần áo nè, ngài tới xem .”

      “Thực ? Làm cho ai mặc? Ta đoán đoán, khẳng định là làm cho ta.”

      Diệp Khê chớp chớp mắt, nghiêng đầu : “Mới phải đâu, ta là làm cho ta mặc.”

      “À, đoán sai?” Tiêu Dực cười, Diệp Khê cầm quần áo chưa làm xong đưa tới cho nàng xem: “Thê chủ, nhìn được ?”

      “Đẹp mắt.” Tiêu Dực gật đầu, kỳ thực chính là mấy miếng vải vừa mới được cắt ra, là cái gì cũng đều nhìn ra được. Tiêu Dực làm mặt buồn khổ: “Đau lòng quá, quần áo nhìn tốt như vậy thế nhưng phải cho ta mặc, được, lần sau Khê Nhi phải làm cho ta.”

      “Lần sau rồi .” Diệp Khê hừ hừ vài tiếng đem vải gấp gọn lại, ‘thê chủ là, ràng biết là làm cho nàng rồi, nàng còn cố ý như vậy, xem là tiểu hài tử sao?’

      Diệp Khê phản ứng thèm để ý đến nàng, Tiêu Dực nhíu mày, ôm lấy từ phía sau: “Khê Nhi hừ hừ cái gì?”

      “Ưm......” Diệp Khê thẹn thùng đến đỏ mặt, giữa ban ngày, thê chủ thế nhưng ôm . Bất quá Diệp Khê cũng giãy giụa, xoay người đối mặt với Tiêu Dực. Diệp Khê hơi hơi ngẩng mặt: “Thê chủ, ngài ta sao?”

      Tiêu Dực lại sửng sốt hồi, dường như hôm nay Tiểu Khê Nhi có chút khác thường? Chẳng lẽ trong lúc săn thú có xảy ra chuyện gì? Bất quá Tiêu Dực suy nghĩ nhiều, lập tức : “Ta đương nhiên Khê Nhi nha, Khê Nhi làm sao có thể hỏi như vậy?”

      Diệp Khê trước tiên ở trong lòng Tiêu Dực cười cong mày, lại có chút đau thương thở dài: “Trong câu chuyện nam tử gả cho tiểu thư, nhưng mà tiểu thư , lại cưới thêm nam nhân khác. Nhạc trượng* của cũng thích , còn hành hạ đến chết.” (dem: nhạc trượng = ba vợ.)

      Tiêu Dực nhíu mày: “Là câu truyện trong sách ta mua cho ngươi?”

      “Đúng vậy.”

      Ta khinh! Tiêu Dực thầm mắng, khi nào mua câu chuyện ngược đãi như thế về chứ? Về sau phải chọn lựa cẩn thận, cũng thể lại dọa Tiểu Khê Nhi của .

      “Thê chủ, ta cũng ngài, Khê Nhi cũng ngài.” Diệp Khê ôm eo Tiêu Dực eo thổ lộ, gả cho thê chủ thương , tốt, cũng thê chủ.

      Tiêu Dực lại sửng sốt hồi, cười : “Khê Nhi biết thế nào là ?”

      “Biết.” đọc nhiều sách về tài tử giai nhân như vậy cũng phải là vô ích, cho dù trước kia hiểu, tại cũng hiểu.

      Tiêu Dực lại nhíu mày: “Vậy ngươi cho ta biết cái gì gọi là ?”

      Diệp Khê hơi hơi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ chút vẫn là biết muốn chữ này là như thế nào. nên lời, ràng nhất là dùng hành động. Diệp Khê vươn hai tay lên ôm lấy cổ của nàng, kiễng mũi chân liền hôn lên môi nàng. Đầu Tiêu Dực oanh tạc tiếng, là bị đánh bất ngờ sao? Tiểu Khê Nhi đơn thuần nhà khi nào học được làm loại chuyện này?
      Last edited: 13/8/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Giấc mộng trở thành

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt ăn cơm xong liền vào trong thành, lúc này là khoảng năm giờ chiều. Đàm Chương Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước, Tiêu Dực giữ chặt kẻ đắc ý tới mức muốn vểnh đuôi lên trời: “Ngươi tính toán đến chỗ nào bán rồi?”

      “Chỗ lúc trước ta bán đồ ăn, chỗ đó là chợ bán thức ăn, nhiều người.”

      “Ngươi mỗi ngày ở đằng kia bán đồ ăn, ngươi có biết chỗ đó ngày có thể bán mấy con gà hay ?”

      “Có thể bán được con là tốt lắm rồi, đa số thời điểm con cũng đều có bán được, gà quý như vậy, so với thịt heo còn quý hơn, cũng phải là ai đều có thể mua được.” Đàm Chương Nguyệt xong vừa cười đứng lên: “Ai, Tiêu Dực, lần trước ngươi cho ta thịt gà kia ăn cũng rất ngon nha, ta lớn như vậy lần đầu tiên ăn đó!”

      Tiêu Dực cười: “Về sau ngươi mỗi ngày đều có thể ăn. Dựa vào ngươi như vậy, chúng ta chợ bán thức ăn bán gà cũng được, phỏng đoán có người mua.”

      Đàm Chương Nguyệt trong nháy mắt yên lặng xuống: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”

      “Những người bán gà này kiếm tiền thế nào? có khả năng mỗi tháng liền chỉ bán được hai con chứ?”

      “Các nàng cứ vài ngày đều đưa gà cho nhà đại phú, còn có ít tiệm cơm nhà trọ, tháng đưa lên vài thứ đấy, kẻ có tiền đều bỏ được ăn.”

      Chuyện này Tiêu Dực lo lắng: “Làm tốt lắm, chúng ta cũng trực tiếp đem gà đưa lên cửa.”

      Mắt Đàm Chương Nguyệt sáng lên: “Biện pháp tốt!” Sau đó lại lo lắng lên: “Nhưng mà, nhà bán gà kia đều là buôn bán rất nhiều năm, chúng ta là người mới, người ta chọn của chúng ta sao?”

      .”

      “Ngươi làm sao mà biết?”

      “Bởi vì gà trong núi ăn ngon hơn nuôi trong nhà.”

      Đàm Chương Nguyệt chọn hai cái sọt lớn, Tiêu Dực cõng cái giỏ lưng, tay nhấc gà - tay nhấc con thỏ, thấy được nhà trọ tửu quán liền vào đẩy mạnh tiêu thụ. Trước hết chưởng quầy đều cần, Tiêu Dực liền phát huy đẩy mạnh tiêu thụ mới có thể bán được như:

      _Đối với nhà trọ : “Vì sao nhà trọ của ngươi ít người đến ăn cơm như vậy? Ngươi muốn lấy lòng này nọ, người có mấy văn tiền liền muốn tới chỗ này của ngươi ăn, ngươi phải thay đổi nha!”

      “Ngươi lo lắng bán được? Sai lầm rồi, đồ ăn đắt tiền như thế nào đều có thể bán ra ngoài, đầu tiên để ta nhìn xem ngươi bán thế nào. Bán suốt được, ngươi có thể làm ra món mới, thịt gà xào cải trắng, khoai tây hầm xương gà, thả nhiều đồ ăn, thả chút ít thịt, giá cả ở trong phạm vi mọi người đều có thể trả, còn sợ có người ăn sao?”

      _Đối với tiệm cơm cỡ trung: “Muốn nhiều người tụ tập đến tiệm cơm lớn, phí tổn đầu tư là mấu chốt, tiểu thư nhà giàu đến dùng cơm chỗ ngươi, ngươi lấy ra món ăn có thể làm cho tiểu thư cảm thấy vừa lòng, lần sau nàng còn có thể tới sao?”

      “Vì sao Chân Vị Lâu có thể kiêu ngạo? Bởi vì người chỉ cần Chân Vị Lâu, muốn ăn món gì cũng đều ăn được, lo trước khỏi họa nha!”

      _Đối với tiệm cơm lớn: “Hôm nay vừa săn được, nhà trọ đủ mười mét vuông đều có bán thịt rừng, nơi này của ngươi thực cần?” câu thu phục.

      _Đối với nhà trọ lớn: “Thương nhân từ nam chí bắc nhiều như vậy, ngươi cũng muốn người ta ở nơi này của ngươi mà lại chạy đến nơi khác ăn cơm chứ?”

      Đương nhiên còn có câu là quan trọng nhất, có thể giải trừ mọi người lo trước lo sau: “Nếu ngày bán hết, ngươi đem chiên hay dung xì dầu hấp, bảo đảm ngươi để vài ngày đều thay đổi mùi vị, thời điểm lại lấy ra ăn hương vị càng đậm đà nữa đấy!”

      Vì thế, dường như tiến vào nhà liền mua con cũng đủ, hết nửa thành bán hết toàn bộ. Đàm Chương Nguyệt nhìn xem mà trợn mắt há hốc miệng: “Tiêu Dực, chúng ta đều bán hết rồi. Tiêu Dực, ngươi mở miệng cho ta nhìn xem đầu lưỡi của ngươi được ?”

      “Làm gì?”

      “Ta muốn xem miệng lưỡi ba tấc xương có bộ dáng gì.”

      ra chỗ khác!” Tiêu Dực vươn tay muốn đánh người, Đàm Chương Nguyệt cười ha ha chạy , vui vẻ lớn tiếng : “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta muốn mua cây trâm cho Tiểu Vụ, còn muốn mua bảy xấp vải bông đẹp mắt cho Tiểu Vụ làm quần áo.”

      Tiêu Dực cũng lớn tiếng trả lời nàng: “Mua , mua , ngươi muốn mua cái gì đều có thể.”

      * * *
      Lúc hai người trở lại trong thôn mặt trời còn chưa có rơi xuống sau lưng núi, An đại thúc làm thịt thỏ hoang xong có thể ăn, chính là cơm còn chưa có nấu. An đại thúc : “ biết các ngươi về đến sớm như vậy.”

      Thừa dịp ba nam nhân ở trong phòng bếp bận làm cơm, Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực đem tiền ra chia, mỗi người nửa. Đàm Chương Nguyệt cười đến thấy răng thấy mắt: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta ngày liền kiếm quá hai ba lượng. Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta trước kia ba tháng cũng nhất định có thể kiếm được nhiều như vậy. Tiêu Dực. Tiêu Dực......”

      Tiêu Dực đau khổ xoa huyệt thái dương, nữ nhân này lại bắt đầu, trời ạ!

      Ngày kế tiếp, mỗi ngày ăn qua bữa sáng Đàm Chương Nguyệt đến kêu Tiêu Dực cùng săn thú hồi. Diệp Khê ở nhà mình, đọc sách tranh minh hoạ, luyện luyện chữ. Sau đó mũi kim khâu ra đường làm quần áo, thấy được chỗ hiểu phải qua nhà An Vụ hỏi An đại thúc, hoặc là trực tiếp lấy quần áo qua nhà An đại thúc khâu, còn có thể cùng bọn họ trò chuyện. Sau đó canh thời gian vừa đúng lúc trở về nhà nấu cơm chờ thê chủ trở về cùng nhau ăn. Diệp Khê luôn chờ Tiêu Dực trở về cùng ăn cơm, bất quá nếu đói bụng ăn trước ít thức ăn . Bởi vì thê chủ , muốn dưỡng thân thể tốt, thể nhịn đói.

      Hôm nay trời nóng bức hầm cháo đậu xanh đường phèn, nhịn buổi sáng, Diệp Khê dùng muỗng gỗ khuấy chút rồi dùng đôi đũa gắp đậu, đậu xanh nấu mềm nhừ. Diệp Khê đem củi trong bếp ngoài trời rút ra dụi vào phía dưới trong bụi tro để mai dùng tiếp, chỉ chừa than lửa còn lại tiếp tục hầm, xoay người trở lại trong phòng cầm vạt quần áo khâu đoạn cuối cùng, khâu xong vạt áo, cắt đứt chỉ dư, bộ quần áo rốt cục hoàn thành!

      Diệp Khê cầm quần áo nhấc lên nhìn nhìn, thời gian vài ngày làm ra được bộ quần áo đầu tiên như vậy vẫn là có vẻ vừa lòng, đều là mũi kim khâu ra đường, đường may tuy rằng tính là tốt, nhưng là rất khít. An đại thúc lần đầu tiên có thể làm được tốt như vậy thực giỏi lắm rồi, biết thê chủ mặc vào có bộ dáng gì? Nghĩ đến thê chủ mặc lên bộ quần áo tự tay mình làm, Diệp Khê vui vẻ cười ngừng, cuối cùng cũng giống phu lang nhà người khác có thể làm quần áo cho thê chủ của mình, về sau còn có thể làm cả đời.

      Cả đời đấy, tốt!

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn trời, đại khái thêm canh giờ nữa thê chủ trở lại, lửa dư trong bếp cũng tắt. Diệp Khê đem cháu đậu xanh đường phèn nấu nóng hừng hực này bưng xuống dưới, chờ thê chủ trở về vừa vặn lạnh, ăn hàng giải nhiệt.

      Diệp Khê tự mình ăn chén cháo đậu xanh trước, sau đó qua lại vòng ở trong phòng, lại di chuyển vòng vo ở trong sân, giống như hôm nay có chuyện gì để làm. Diệp Khê lại đem bộ quần áo vừa làm tốt lấy ra xem, vẫn là thực vừa lòng, hay là lại làm thêm bộ? Nhưng mà làm thành kiểu dáng gì nữa đây? Khoảng thời gian trước cùng với thê chủ đường, nhìn thấy có tiểu thư mặc bộ quần áo rất đẹp mắt, cũng muốn làm cho thê chủ bộ đẹp mắt, nhưng mà biết có thể làm ra được hay ?

      Diệp Khê rối rắm suy nghĩ, từ dưới chân bếp lấy ra đoạn than đen, lại vào nhà cầm mảnh giấy để lên bàn vẽ ra. Vẽ chưa được vài nét bút chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi của Tiêu tú tài. Diệp Khê chạy , xuyên thấu qua nửa tường cao ngoài sân thấy Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt về nhà bên này. Tiêu Dực cũng thấy Diệp Khê, cao giọng gọi: “Khê Nhi mau tới đây!”

      “Thê chủ.” Diệp Khê chạy chậm qua, vừa vặn mở cửa lớn ra cho các nàng vào. Tiêu Dực vừa vào cửa vừa : “Khê Nhi xem xem, ta mang cái gì về cho ngươi đây?”

      “Mang cái gì?”

      Tiêu Dực đem áo khoát bao cái đưa cho Diệp Khê: “Cầm cẩn thận lấy, hư.”

      Bộ dáng Tiêu Dực khẩn trương hề hề làm cho Diệp Khê cũng khẩn trương theo, cẩn thận mà nhận, học nàng tay giữ ở mặt - tay nâng ở mặt dưới, bên trong gì đó tựa hồ trượt qua lại. Diệp Khê ‘nha’ tiếng nho , đem cái đó mang vào trong góc phòng nhàng đặt ở đất mới mở ra xem.

      Trong quần áo có đệm lớp cỏ tranh, bên trong cỏ tranh có năm viên tròn tròn gì đó. Diệp Khê nhìn chằm chằm hồi, ngẩng đầu xác nhận với Tiêu Dực: “Thê chủ, là trứng gà?” Giọng của Diệp Khê rất , như là sợ lớn tiếng đem trứng dọa chạy.

      “Là trứng gà, trứng gà rừng.” Tiêu Dực ngồi xổm xuống ở bên cạnh , trong tay mang theo con gà rừng còn sống, gà rừng kia nhìn thấy trứng liền kêu cục cục lên. Tiêu Dực cười hỏi: “Khê Nhi còn muốn nuôi gà ? Gà rừng này cho ngươi nuôi được ? Nó là gà ấp trứng, chờ gà rừng con ấp nở, Khê Nhi còn có thêm nhiều gà.”

      Diệp Khê còn chưa có kịp trả lời, Đàm Chương Nguyệt chạy tới: “Ngươi nếu muốn nuôi, có thể lấy đem qua nhà ta nuôi.”

      qua bên!” Tiêu Dực trừng mắt nhìn, hai tay Diệp Khê che chở trứng: “Ta muốn nuôi!”

      Đàm Chương Nguyệt sờ sờ cái mũi sợ liền qua bên, : “Hừ, ngày mai ta cũng gặp được con gà ấp trứng.” Hai tay chắp lại thở dài: “Cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ, làm cho ta cũng gặp được con.”

      Tiêu Dực và Diệp Khê cùng nhìn nhìn nàng, lại cùng vừa quay đầu lại. Diệp Khê cười híp mắt: “Thê chủ, nó là gà ấp năm quả trứng này sao? Chờ nó ấp ra gà con, ta con gà lớn và năm con gà con.” Diệp Khê vừa vừa đưa tay muốn ôm gà, Tiêu Dực mở thân mình ra che lại: “Nó mổ người.”

      “À.” Diệp Khê có vẻ sợ rụt tay về.

      “Nó phải ấp năm quả trứng này, vậy Khê Nhi nghĩ bắt nó an bài ở chỗ nào tốt?”

      Diệp Khê nghĩ nghĩ: “Có phải nên làm cho nó cái lồng hay ?” Nhà bán gà ở chợ bán thức ăn kia trong thành đều là đặt ở trong lồng.

      Tiêu Dực gật đầu: “Ta cũng nghĩ là phải thả ở trong lồng, thôn đông đầu bên kia có Lí đại thúc phải là đan cái sọt bán sao? Ngươi mời giúp đan cái lồng trúc, về sau gà lớn và gà con của ngươi ở trong lồng trúc.”

      “Được, ta ngay bây giờ.”

      Diệp Khê đứng lên chạy nhanh ra ngoài, Tiêu Dực kêu lên: “Mang tiền đồng ?”

      cần.” Diệp Khê lại chạy vào trong phòng, qua hồi lại chạy ra ngoài. Tiêu Dực lại bảo: “ chậm chút!”

      “Được.” Diệp Khê trả lời, tốc độ dưới chân giảm, chuyển qua cái góc tường rồi còn thấy bóng dáng. Tiêu Dực bất đắc dĩ lắc đầu, lại vui mừng cười rộ lên. Tiểu Khê Nhi thân mình càng ngày càng tốt, đều có khí lực ngược xuôi.

      Đàm Chương Nguyệt nhìn bóng lưng của Diệp Khê, lại hâm mộ nhìn gà và trứng. Tiêu Dực bật cười: “Về sau còn có thể bắt được nữa, lần sau thấy được liền bắt đem về nhà ngươi nuôi. Nếu gặp được, gà con trưởng thành liền chia hai con cho nhà ngươi.”

      “Thực ?” Ánh mắt Đàm Chương Nguyệt đều sáng lên: “Đâu có, cho ngươi đổi ý.” Thấy Tiêu Dực trừng mắt, Đàm Chương Nguyệt lại vội vàng xua tay: “Đừng trừng, đừng trừng, ta biết ngươi đổi ý, hắc hắc, hắc hắc. Tiêu Dực, ta về trước, tiểu phu lang nhà ngươi chỉ sợ là rảnh làm cơm trưa, các ngươi đợi lát nữa tới nhà ta cùng nhau ăn cơm trưa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :