1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Người quan trọng nhất
      Editor: demcodon



      Tuy rằng tất cả người trong thôn, thậm chí là Bành Thục Yến đều cảm thấy Tiêu Dực đối với căn phòng tồi tàn của thèm để ý, nhưng trong lòng Tiêu Dực cũng lo lắng, nhưng đối với người quan trọng hơn phòng ở nhiều, làm cho Diệp Khê ăn ngon, bổ sung nhiều dinh dưỡng hết khả năng là chuyện đặt ở vị trí thứ nhất. Nhưng cam đoan có nhiều dinh dưỡng thịt là phải có, mỗi ngày mua miếng thịt ít nhất cũng phải mất hai mươi ba đồng tiền, đây vẫn là chi tiêu rất lớn, cho nên tại Tiêu Dực là mỗi ngày buồn rầu thay đổi cái cung tiễn kia, chuẩn bị tốt sớm ngày có thể săn thú sớm ngày, có thể tiết kiệm nhiều tiền.

      Tiêu Dực lại kéo lại lôi lại gõ lại phơi trong nửa tháng, làm hỏng bảy sợi gân bò sau đó rốt cuộc đem sợi gân bò thứ tám mới biến thành cung khác như trong tưởng tượng lắm. Tiêu Dực đem gân bò đính lên cái cung lúc trước làm xong, kéo vài cái, độ mềm dẻo giống như cũng tệ. Cầm lấy tên gỗ sớm tước xong hong khô bắn phát về phía đống cỏ khô, độ mạnh yếu đủ, đại khái là cung có vấn đề, còn phải lại thay đổi.

      Tiêu Dực cầm cung xem hẳn là nên sửa chỗ nào, Diệp Khê vừa bưng thức ăn vào trong phòng vừa kêu : “Thê chủ, ăn cơm.”

      “Được, đến đây.” Tiêu Dực buông cung tiễn, vừa rửa tay vừa cười : “Có Tiểu Khê Nhi tốt nha, mỗi ngày đều có người nấu cơm cho ta ăn, Khê Nhi là phu lang tốt nhất đời này.”

      Diệp Khê bày biện bát đũa, nghe xong lời này mặt có chút đỏ: “Ta phải tốt nhất, làm phu lang, vốn phải nấu cơm cho thê chủ ăn, nhà nhà đều như vậy.”

      “Ta đây biết, ta chỉ biết phu lang nhà ta tốt nhất, nhà ai cũng đều kém hơn.”

      câu dỗ người làm cho hai mắt của Diệp Khê mờ mịt: “Thê chủ thực cảm thấy ta tốt nhất sao?”

      “Đương nhiên!” Tiêu Dực khẳng định gật đầu, ăn miếng đồ ăn, khen: “Ăn ngon, tay nghề của Khê Nhi càng ngày càng tốt, nghĩ lại nếu có thể ăn cả đời như thế này đến khi chết liền vui vẻ nha!”

      Thấy nàng thích ăn, Diệp Khê càng cao hứng: “Ta nguyện ý nấu cơm cho thê chủ cả đời.”

      “Được, cho Khê Nhi nấu cả đời, có sợ ?”

      Diệp Khê mím môi lắc đầu: “ sợ.” cao hứng còn còn kịp làm sao có thể sợ.

      “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi có ở nhà ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của Đàm Chương Nguyệt.

      “Ở.” Tiêu Dực trả lời, vội vàng đứng dậy ra ngoài, vừa mở cửa lớn vừa đứng cách nửa mặt tường vây chuyện với Đàm Chương Nguyệt: “Hôm nay thế nào lại trở về sớm như vậy? Bán hết đồ ăn?”

      “Cái cửa lớn này của ngươi có hay khác nhau chỗ nào? Phá cho rồi.” Đàm Chương Nguyệt ở tường đất nhảy cái liền bay vào, Tiêu Dực nhìn xem cửa lớn cong vẹo nhà mình, thở dài lại đem nó đóng lại.

      “Ngươi tới vừa vặn, đến ăn cơm.”

      Đàm Chương Nguyệt khoát tay: “ ăn, ta ăn rồi.”

      tay Tiêu Dực khoát lên vai Đàm Chương Nguyệt, nhíu mày cười : “ ăn? Có thịt nè!”

      Có thịt à...... Đàm Chương Nguyệt liếm liếm môi: “Vậy… vậy… ta thế nào biết xấu hổ......”

      thôi!” Tiêu Dực kéo nàng vào nhà, Diệp Khê cầm chén xới cơm xong. Đàm Chương Nguyệt nhìn thịt, cầm đôi đũa gắp xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực cười ngây ngô: “Vậy… ta ăn đây?”

      Tiêu Dực đưa tay gắp hai đũa cho nàng: “Ăn ăn , là, phải là chút thịt hay sao, chờ ta chuẩn bị cung tiễn tốt, mang ngươi lên núi săn thú, đến lúc đó bảo đảm ngươi mỗi ngày có thịt ăn.”

      “Cung tiễn?” Miệng Đàm Chương Nguyệt đầy là thịt, chuyện có chút ràng.

      “Là dùng để săn thú, mau chuẩn bị cho tốt.”

      Đàm Chương Nguyệt nháy vài cái mắt, miệng rộng nuốt vào miếng thịt còn bị nghẹn lại chút: “Tiêu Dực… ngươi… ngươi là ? Ngươi thực muốn lên núi săn thú?”

      “Đương nhiên là , ta còn muốn mang ngươi đấy, ngươi dám cùng ta ? Có sợ gặp được sói hay ?” Tiêu Dực ngẩng cổ cười, còn trừng mắt nhìn.

      ! Ta và ngươi chuyện đàng hoàng, ngươi cười gian cái gì chứ!” Đàm Chương Nguyệt trợn trắng liếc mắt Tiêu Dực cái, lại thả miếng thịt lớn vào miệng, miệng tiếp tục : “Tiêu Dực, ngươi là thư sinh yếu đuối, ngươi có thể săn thú sao? Đừng lấy chuyện này ra mà vui đùa!” Ngay cả bọn nữ tử khỏe mạnh trong thôn lên núi săn thú đều là ba, bốn, mười người cùng nhau , còn dám đến chỗ sâu trong núi lớn, cũng nhất định săn được. Tiêu Dực lại đùa bảo đảm mình mỗi ngày có thịt ăn! Đàm Chương Nguyệt tự nhiên đem lời Tiêu Dực đều trở thành vui đùa.

      Tiêu Dực thấy nàng tin cũng thêm nữa, chỉ nhìn nhìn cánh tay của mình, cũng rèn luyện lâu cũng cảm giác rất có lực, thế nào còn rất giống thư sinh yếu đuối sao? Quên , chờ thực săn được con mồi rồi sau, ngọn núi nguy hiểm, cũng dám tùy tiện mang theo Đàm Chương Nguyệt vào, tên kia cũng khỏe mạnh hơn bao nhiêu, mấu chốt là còn có chút công phu mèo ba chân phòng thân đều sao.

      Nghĩ như vậy, Tiêu Dực lại hỏi nàng: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi có muốn học chút võ phòng thân hay ?”

      “Võ phòng thân? Ngươi là võ công?”

      tính là võ công, chính là chiêu thức đơn giản có thể phòng thân.”

      đâu học?”

      “Ta dạy cho ngươi.”

      “Ngươi?” Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Người khác ta biết, gốc gác của ngươi như thế nào ta đều biết rành mạch, ngươi đừng lừa ta.”

      Tiêu Dực thở dài, gắp thức ăn nhét đầy miệng mình, Diệp Khê giọng biện hộ cho nàng: “Thê chủ biết, sáng sớm mỗi ngày thê chủ đều ở trong sân luyện.”

      Đàm Chương Nguyệt cười nhạt: “Thê chủ của ngươi chính là luyện, nhưng làm sao khẳng định chút chiêu thức đó để phòng thân? Ha ha, Tiêu Dực, ta còn biết ngươi nặng mấy cân mấy lạng hay sao? Được rồi, đừng ép buộc, nghe tỷ, ngươi tốt nhất đan chút dây xích tay bán là được, chuyện kia vất vả thích hợp cho ngươi làm. Mặc dù bây giờ người đan dây xích tay bán đường cũng nhiều, dây xích tay cũng rớt giá chút, nhưng ta cam đoan phu thê các ngươi có cơm canh ăn vẫn là thành vấn đề. Nếu lại gặp được loại buôn bán lớn như mấy ngày hôm trước, còn có thể kiếm khoản lớn đấy.”

      Diệp Khê nhìn Tiêu Dực, thấy nàng lời nào lại thêm: “Thê chủ biết......”

      Tiêu Dực cười, bé ngốc này, còn vì mà giải thích nữa. Tiêu Dực gắp cho chút thịt: “Tiểu Khê Nhi, đừng để ý nàng, chúng ta ăn của chúng ta.” Diệp Khê nhấp mím môi, mang theo cảm xúc bất mãn nho trừng mắt liếc Đàm Chương Nguyệt cái sau đó liền nghe lời mà vùi đầu ăn cơm.

      Đàm Chương Nguyệt bị người trừng mắt mà cứ hồn nhiên như chưa thấy, vẫn như trước miệng ăn đầy hương thịt cùng Tiêu Dực trò chuyện: “Tiêu Dực, những ngày này ngươi cũng sống quá tốt rồi, tại tất cả mọi người trong thôn đều biết nhà ngươi mỗi ngày có thịt ăn, phải ta ngươi, ngươi xem nhà của ngươi này......”

      “Ngôi nhà tồi tàn này của ta chóng gió nổi, phá đến thể nhìn, ta vất vả kiếm được chút tiền cũng biết tu sửa, tất cả đều lấy ra mua thịt ăn đến miệng bị nghiện, loại tham lam hưởng thụ thú vui này thể được, cần phải sửa!” Tiêu Dực tiếp theo câu chuyện hơi.

      Đàm Chương Nguyệt trừng mắt nhìn: “Ngươi cũng biết hả?”

      Tiêu Dực bất đắc dĩ than thở lớn: “Trời ạ, lời này ta nghe được nhiều lần. Đàm Chương Nguyệt, ngươi với ta những lời này mới đến chuyến chứ?”

      “Đương nhiên phải.” Đàm Chương Nguyệt nhún nhún vai, bộ dáng ta đối với ngươi rất có tin tưởng: “Ta biết ngươi tại thay đổi giống với trước kia, chính ngươi biết tính toán, ta mới lười ngươi.”

      Dựa vào! Tiêu Dực trừng mắt to nhìn nàng, lười , vậy vừa rồi là cái gì? Chẳng lẽ là bị lảng tai?

      “Tiêu Dực, cơm nước xong ngươi theo ta vào trong thành chuyến.”

      “Làm gì?”

      Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ: “Ta phải sắp cưới An Vụ sao, những thứ cần thiết còn chưa mua đầy đủ đâu, ngươi theo ta mua.”

      “Muốn thành hôn?” Tiêu Dực híp mắt cười sờ sờ đầu của Đàm Chương Nguyệt: “Trưởng thành, có thể cưới phu rồi.”

      “Buông! Ta chuyện đứng đắn với ngươi.” Đàm Chương Nguyệt chưởng cái vung tay của nàng ra: “Ta nè Tiêu Dực, ngươi trước kia khô khan, tại thế nào lại giống như lưu manh vậy.”

      “Khụ khụ!” Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, ‘lưu manh’..... đời trước thêm đời này đều bị dùng qua hai chữ này!

      “Thê chủ.” Tay Diệp Khê nhàng vỗ lên lưng của , Tiêu Dực xua tay : “Ta sao.” Vẻ mặt Đàm Chương Nguyệt thân thiết : “Ngươi xem lại ngươi, người lớn như vậy, ăn cái này còn có thể bị sặc nữa.”

      Tiêu Dực còn sức lực cùng nàng đôi co, quay đầu hỏi Diệp Khê: “Tiểu Khê Nhi, ngươi cảm thấy ta là người lưu manh sao?”

      Diệp Khê lắc lắc đầu: “Thê chủ phải lưu manh, thê chủ là người tốt nhất đời.”

      Tiêu Dực nháy mắt thỏa mãn: “Vẫn là Tiểu Khê Nhi nhà ta tốt nhất.”

      Bất quá đến buổi tối lúc ngủ, Diệp Khê vẫn giọng cùng Tiêu Dực thương lượng: “Thê chủ, chúng ta về sau ăn thịt nữa được ?”

      “Vì sao vậy? Khê Nhi ăn ngán rồi hả?”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, thịt à, làm sao có thể ngán... nhưng là: “Các nàng đều phải tiết kiệm tiền sửa phòng ở.” Người trong thôn Tiêu Dực bao nhiêu Diệp Khê nghe cũng ít.

      “Phòng ở đương nhiên muốn, bất quá thân thể Khê Nhi là quan trọng nhất, tại quan trọng nhất chính là dưỡng cho thân thể của Khê Nhi tốt.”

      “Thân thể của ta dưỡng tốt rồi.”

      “Ai ?”

      tự mình cảm thấy, Diệp Khê cọ cọ đầu lên cánh tay Tiêu Dực, giọng : “Ta còn choáng váng đầu, chân cũng bị chuột rút rồi, còn nhiều thêm chút thịt nữa.”

      “Vậy tốt lắm, bất quá còn chưa đủ, Khê Nhi còn gầy, còn phải ăn nhiều rau dưa, thịt, hoa quả đều phải ăn.”

      “Nhưng là… mọi người trong thôn thê chủ.” Diệp Khê nhớ tới người trong thôn thê chủ làm cho cái mũi liền ê ẩm, mặc dù những người vô dụng đó dùng từ tốt, mang theo những lời dối trá làm cho Diệp Khê cảm giác nghe hiểu ra được: ‘Tiêu Dực là người làm việc biết suy nghĩ ’, ràng thê chủ tốt như vậy, các nàng vì sao lại muốn thê chủ như thế.

      Tiêu Dực nghiêng bên sườn đứng dậy thuận tay kéo lên góc chăn lau nước mắt cho , lại lần thả ra tiếng dịu dàng dỗ : “Khê Nhi đừng khóc, Khê Nhi phải biết rằng, dưỡng thân thể cho ngươi là vì về sau sinh ra cục cưng khỏe mạnh, Khê Nhi cũng muốn cục cưng của mình khỏe mạnh đúng ?”

      đương nhiên muốn cục cưng khỏe mạnh, vừa đến cục cưng, Diệp Khê cái gì cũng phản đối, vội vàng gật đầu : “Ta muốn dưỡng thân thể tốt, sinh cục cưng khỏe mạnh cho thê chủ.”

      “Cho nên Khê Nhi muốn ăn cái gì ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chúng ta tại cũng có ít tiền, tiền này cũng đủ cho Khê Nhi ăn no. Về phần phòng ở, tiền của chúng ta tại căn bản đủ xây cái phòng mới, bất quá Khê Nhi cần lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể xây căn phòng mới.”

      Diệp Khê kề kề mặt vào người Tiêu Dực, mang theo giọng mũi : “Ta và thê chủ cùng nhau cố gắng.”

      “Cùng nhau cố gắng càng ngày càng tốt.” Tiêu Dực nghiêng người đưa tay ôm lấy , cười hỏi: “Khê Nhi cho ta biết, muốn ngôi nhà như thế nào?”
      Last edited: 13/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Muốn nhà


      Editor: demcodon




      “Muốn nhà?” Diệp Khê giật mình, nhà còn phân chia muốn và muốn sao?


      “Đúng vậy, Khê Nhi nghĩ xem muốn ngôi nhà như thế nào? Tỷ như: Khê Nhi hy vọng trong nhà có những gì, có mấy gian phòng, phòng ở thế nào, hy vọng trong nhà có cái gì, hoa nè, cây nè, hoặc là có mấy cái bàn xinh đẹp giống Chân Vị Lâu nè, đều có thể nha.”


      Diệp Khê chớp mắt, Tiêu Dực mở đường xuống bắt đầu ảo tưởng: “Ừm, ta nghĩ muốn trong nhà có.... Ta nghĩ muốn có cây nho, còn muốn bắc cái giàn cho dây nho leo lên, giàn cao cao, đợi đến khi dây nho đầy là có thể ở mặt dưới hóng mát, còn có thể vừa hóng mát vừa đan dây xích tay. Lúc nho ra quả treo ngược ở giàn, từng chùm từng chùm, sâu kín màu xanh, đợi đến khi nho chín, ta liền hái xuống rửa sạch đặt ở trong mâm cho thê chủ ăn.”


      Tiêu Dực mỉm cười nhìn : “Vậy là phải đặt cái bàn ở dưới cái giàn nho, còn lại cho Khê Nhi trang trí mâm nho.”


      “Còn muốn để ly trà xinh đẹp, giống ly trà xinh đẹp ở Chân Vị Lâu.”


      “Được, còn có gì nữa?”


      “Còn có... Còn có.. Thê chủ, chúng ta mua con gà con về nuôi được ?”


      “Được, nhưng vì sao chỉ mua con?”


      “Bởi vì gà con quý, chúng ta có nhiều tiền mua như vậy, trước hết mua con về nuôi, đợi đến khi gà con lớn thành gà lớn, đẻ trứng, trứng lại biến thành gà con, chúng ta có hai gà, đợi đến gà con kia lại lớn lên, lại đẻ trứng lần nữa, chúng ta lại có con gà, từ từ, chúng ta có rất nhiều gà.”


      Tiêu Dực cười, Tiểu Khê Nhi thà của căn bản cũng biết con gà chưa thụ tinh thể ấp ra gà con, cũng nghĩ tới vấn đề nếu ấp ra gà con là con gà đẻ được. Bất quá có thể nghĩ đến gà sinh trứng rồi trứng sinh gà, loại phát tài này cũng sai. Tiêu Dực sủng nịch : “Được, vậy mua con gà con cho ngươi, còn muốn cái khác ?”


      “Cái khác... Thê chủ.” Diệp Khê giật tay áo của nàng: “Ta… ta muốn trồng ít rau để ăn.”


      “Được.”


      Diệp Khê nhìn nàng: “Ta nghĩ ngày mai phải cuốc đất, đến mùa, về sau là có thể cần mua rau củ, thê chủ cũng cần phải luôn luôn hái rau dại về ăn.”


      Tiêu Dực nghĩ nghĩ, đồng ý : “Quả nhiên là Tiểu Khê Nhi nghĩ đến càng chu đáo, được, ngày mai ta và Tiểu Khê Nhi cuốc miếng đất trồng rau, chúng ta ăn rau chính mình trồng! Bất quá, Khê Nhi nè.” Tiêu Dực ngẩng đầu thơm thơm lên mặt Diệp Khê vài cái, Diệp Khê “Hửm?” tiếng. Tiêu Dực dùng miệng thương lượng : “Rau dại núi này ăn rất ngon, ta thích ăn, chúng ta về sau vẫn hái, được ?”


      Thê chủ thích ăn rau dại? Diệp Khê ngẩn người, vội vàng gật đầu: “Được.”


      Vấn đề tự mình trồng rau, lúc trước Tiêu Dực cũng nghĩ qua, nhưng luôn luôn có thời gian làm. tại Tiểu Khê Nhi nhắc tới, Tiêu Dực tự nhiên là có sức lực lớn duy trì.


      * * *

      Ngày hôm sau liền dẫn Diệp Khê khiêng cái cuốc xới đất. Dọc theo đường , ngừng có thôn dân cùng các chào hỏi: “Tiêu tú tài, đây là muốn làm gì vậy?”


      xới đất.”


      “Xới đất? Hả, Tiêu tú tài cũng chuẩn bị trồng trọt sao?”


      “Đúng vậy, chuẩn bị trồng trọt.”


      “A, Tiêu tú tài ngươi trước kia là chưa bao giờ làm việc nhà nông, sau này phải ngươi kiếm rất nhiều tiền hả? Sao còn trồng trọt?”


      Đối với tất cả mọi người trong thôn đều quan tâm vấn đề tiền bạc của , Tiêu Dực đúng là thực bất đắc dĩ, đành phải cười cười câu cho qua: “Nào có, sớm xài hết.”


      Người trong liền cười hì hì : “Ăn thịt hết tiền rồi?”


      Tiêu Dực cũng cười: “Cũng gần như vậy.”


      Trải qua đường ân cần thăm hỏi, hai người Tiêu Dực rốt cục đến được ruộng nhà mình. Nhà người trong thôn đều là mảnh nối tiếp mảnh, ruộng mỗi nhà của người ta đều là cây cối rậm rạp, mọc rất tốt. Ruộng nhà Tiêu Dực cũng ngoại lệ, chẳng qua nhà khác đều là cây nông nghiệp, nhà Tiêu Dực là cỏ dại.


      Kiếp trước Tiêu Dực chưa từng làm qua việc nhà nông, ngay cả nhìn thấy đều rất ít, lấy gì làm cỏ đều là sau khi xuyên qua mới thấy qua người khác làm. Tuy rằng chưa từng làm những chuyện này, Tiêu Dực vẫn là biết phải đem cỏ dại cắt bỏ trước.


      Buổi sáng mặt trời chiếu lên người cũng có chút nóng, Tiêu Dực : “Khê Nhi, ngươi đến dưới tàng cây nghỉ ngơi .” Chính mình cầm cái cuốc bắt đầu cắt cỏ.


      “Thê chủ!” Diệp Khê sợ tới mức kêu lên làm cho thiếu chút nữa cuốc cái vào chân mình.


      “Làm sao vậy Tiểu Khê Nhi?” Tiêu Dực hỏi Diệp Khê, còn cầm lấy cái cuốc nhìn nhìn, cảm thấy chân mình có gì nguy hiểm, chỉ cảm thấy bắt đầu cầm cái cuốc này có chút khó khăn.


      “Thê chủ… vẫn là… vẫn là… ta đến làm .”


      Tiêu Dực cũng biết động tác mình ổn, có chút buồn bực : “Tiểu Khê Nhi, ngươi biết cắt cỏ sao?”


      “Biết.” mấy việc này, từ trước cũng làm ít.


      “Oa, Tiểu Khê Nhi là lợi hại, vậy ngươi dạy ta .” Dạy cho có thể đứng bên mát mẻ.


      Diệp Khê lấy cái cuốc qua làm mẫu cho : “Phải như vậy… như vậy… đem cỏ đào lên lên, đợi đến lúc hong khô xếp thành đống đốt thành tro rơm rạ, có thể làm phân.”


      “Còn có thể làm phân?”


      “Có thể.”


      Tiêu Dực nắm lên mấy nhúm cỏ đến xem, nghi hoặc : “Có thể cầm máu, có thể làm phân, cỏ này là lớn thế nào, đốt thành tro rơm rạ có tác dụng nhiều như vậy, thấy nó chính là cỏ bình thường mà.”


      “Có thể cầm máu phải loại cỏ này, là loại khác.”


      “Tiểu Khê Nhi ngươi cũng biết thảo dược?”


      Diệp Khê lắc đầu: “Ta hiểu, nhưng mọi người đều biết đến cỏ tro rơm rạ kia có thể cầm máu.” Diệp Khê ngẩng đầu nhìn trời, nhắc nhở nàng: “Thê chủ, chúng ta mau cắt cỏ , đợi lát nữa trời liền nắng gắt.”


      “Tiểu Khê Nhi phải.” Tiêu Dực cầm lấy cái cuốc trong tay Diệp Khê lên, Diệp Khê nhìn đào vài cái vẫn là có hình có dáng, liền xoay người đem cỏ này xếp đến chỗ.


      “Tiểu Khê Nhi, ngươi qua bên nghỉ ngơi .”


      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Ta muốn cùng cố gắng với thê chủ, làm mệt chính mình, ta dưỡng thân mình tốt sinh cục cưng.” xong liền đứng ở bên nhìn nàng. phải bất động, mà là cỏ vừa cắt xếp lại gọn gàng, đợi cắt cỏ khác. Tiêu Dực nhắm mắt lại thở dài liền nở nụ cười: “ có biện pháp với ngươi.”


      Hai người lao động lát, mặt trời dần dần lên cao, cỏ cắt được bao nhiêu. Tiêu Dực lau mồ hôi trán, trời nóng như vậy rất dễ bị cảm nắng, bằng chờ lúc trời mát chút lại đến: “Khê Nhi, nắng lên, chúng ta trở về .”


      Diệp Khê cũng có chút mệt mỏi, nghe phải về nhà cũng có phản đối gì, nghĩ nghĩ còn đề nghị : “Thê chủ, buổi sáng và lúc xế chiều nóng chúng ta có thể đến ruộng, ban ngày nóng ở nhà đan dây xích tay, như vậy chúng ta là có thể vừa làm ruộng, vừa đan dây xích tay đấy!”


      Tiểu tử này cũng muốn đến nơi này, Tiêu Dực cười : “Khê Nhi thông minh, liền làm theo lời Khê Nhi , vừa trồng rau vừa kiếm tiền làm hai chuyện này tốt.”


      Diệp Khê được khen ngợi liền vui vẻ, cái miệng nhắn cười: “Thê chủ, ruộng của chúng ta muốn trồng loại rau củ gì?”


      “Khê Nhi nghĩ trồng loại gì? Khê Nhi thích ăn cái gì liền loại đó.”


      Diệp Khê chớp mắt mấy cái, trồng, còn có thể trồng loại mình thích ăn? Lúc này liền ngây người, giọng của Tiêu Dực lại vang lên ở bên tai: “Khê Nhi thích ăn dưa hấu ? Trồng ít dưa hấu .”


      Dưa hấu? có nghĩ tới là trồng những loại đỡ cho thê chủ phải chạy mỗi ngày vào trong thành mua đồ ăn, ràng nhà mình có đất, trồng lên mấy loại rau, còn có thể bớt chút chi phí, hơn nữa tại đến mùa... Diệp Khê nhếch miệng: “Thê chủ, tại qua mùa dưa hấu, phải đến lúc đầu xuân năm sau mới có thể trồng.”


      “Như vậy à, vậy tại có thể trồng loại gì?”


      “Có thể loại ít rau ăn.”


      “Vậy cho Khê Nhi quyết định , Khê Nhi trồng loại gì, chúng ta liền trồng loại đó.”


      “Hả? Ta… ta quyết định?”


      “Đương nhiên, Khê Nhi là chủ phu của nhà ta, đương nhiên là Khê Nhi quyết định.”


      “Vậy… vậy… ta nghĩ trồng bí đỏ, còn có đậu, còn có rau xanh, còn có......” Diệp Khê càng càng hưng phấn, giống như nhìn thấy rau củ xanh nhạt to tròn. Tiêu Dực ngậm cười, ngừng gật đầu: “Ừm, được, ừm, được....”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Phong ba

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực từ từ dọn dẹp mảnh đất của nhà mình, qua hai ba ngày dọn dẹp xong cỏ dại, mảnh đất kia mặc dù lớn, nhưng dùng để trồng thức ăn cho và Diệp Khê ăn cũng đủ. Chẳng qua, trong nhà có hạt giống.

      Ăn xong cơm tối, nghĩ Đàm Chương Nguyệt cũng trở về, Tiêu Dực với Diệp Khê: “Khê Nhi, ta mượn Đàm Chương Nguyệt ít hạt giống, ngươi muốn cùng ta ?”

      “Ta .” Diệp Khê mang mấy quyển sách ngồi dưới mái hiên, đều là truyện có tranh minh họa Tiêu Dực mua từ trong thành cho , nhiều bức tranh chỉ có chút ít chữ viết, đơn giản dễ hiểu, Diệp Khê rất thích, nhìn câu chuyện, thuận tiện học chữ.

      “Tốt lắm, ta lập tức trở lại.”

      Tiêu Dực xong liền ra cửa. Diệp Khê lên tiếng ‘dạ’ rồi mở quyển trong đó ra, là câu chuyện về Thất tiên tử và Đổng Vĩnh. Diệp Khê nhìn xem hình đẹp, thuận tiện đem những chữ biết ghi nhớ chờ Tiêu Dực trở về hỏi nàng.

      “Diệp Khê!”

      giọng tốt vang lên, cơn ác mộng lâu trước kia, giọng đều sắp quên. Diệp Khê ngẩng đầu lên chỉ thấy Diệp Lan khẽ hất cằm, còn có ánh mắt nhìn khinh thường trước sau như kia. Diệp Khê theo tính phản xạ cố gắng thụt lui, Diệp Lan thấm cổ họng : “Nghe ngươi gả cho thê chủ tốt, mỗi ngày có thịt ăn?”

      Diệp Khê như trước bình thường luôn cúi đầu, hé răng. Bởi vì chỉ cần chuyện, mặc kệ cái gì cũng đều chỉ biết bị trách mắng càng nhiều, thậm chí bị đánh.

      hỏi ngươi đó! Ngươi là người chết hả? Tại sao trả lời?”

      Diệp Khê như cũ cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt sách vở đặt đầu gối của mình. Diệp Lan chen chân vào đá cái: “ đánh ngươi ngươi liền giả chết với ta!”

      Diệp Khê theo tính phản xạ thổi hơi phù phù tiếng, quỳ xuống đất bắt đầu liên tục dập đầu: “ cần đánh ta… cần đánh ta...” Ô… ô… thê chủ....

      “Hừ!” Diệp Lan vừa lòng mà hừ đứng lên: “Vẫn là bộ dáng đáng chết, mỗi ngày ăn thịt? Nhà thôn trưởng cũng có thể mỗi ngày ăn thịt mà ngươi còn muốn ăn thịt mỗi ngày? Ta cho ngươi ăn! Ta cho ngươi ăn!” Diệp Lan lại duỗi chân ra hung hăng đá , Diệp Khê gắt gao cắn môi dám phản kháng, thân mình gầy bị Diệp Lan đá ngã lăn, chỉ biết lên tiếng cầu xin tha thứ liên tục: “ cần đánh ta… cần đánh ta....”

      “Đây là cái gì?” Diệp Lan đoạt lấy sách vở Diệp Khê ôm trong lòng lật lật: “Sách tranh vẽ? Ta muốn!”

      ! Là của ta!” Diệp Khê đưa tay muốn cầm sách vở lại, Diệp Lan lại đá cái: “Lá gan lớn? Cũng dám với ta, ta cướp, thế nào?”

      “Là của ta… ngươi trả lại cho ta...” Diệp Khê qua lấy sách, Diệp Lan đẩy ngã đất liền bắt đầu tay đấm chân đá.

      Hàng xóm có người nghe thấy tiếng ồn ào ra xem, thấy Diệp Lan đánh Diệp Khê liền kéo y: “Này đánh được, Diệp ca nhi gả cho Tiêu tú tài......”

      “Sao được đánh?” Diệp Lan hung hăng trừng người đó: “Tiêu Dực tính là gì? Các ngươi đều đừng đụng vào ta, ta qua vài ngày gả cho tam tiểu thư nhà thôn trưởng, ai dám đụng vào ta các ngươi đều chịu nổi!”

      Vài nam tử nhà bên liền lui ra sau, các nữ nhân đứng ở ngoài tường vây nhìn xem vài lần liền xoay người tìm Tiêu Dực khắp nơi.

      “Hừ, bất quá là gả cho nữ nhân ta cần, thần khí của ngươi là cái gì! Ta cho ngươi thần khí, ta cho ngươi thần khí!” Diệp Lan hung hăng nhéo lên người Diệp Khê, làm cho vài nam tử chung quanh nhìn xem cảm thấy mình cũng đau.

      * * *
      Tiêu Dực còn ở nhà Đàm Chương Nguyệt lấy hạt giống, có nữ tử nhà bên cửa cũng chưa gõ mà chạy vào: “Tiêu tú tài, ngươi mau trở về, Diệp Lan đánh Diệp ca nhi nhà ngươi đấy, gia tài của là đại khí thô*, chúng ta dám ngăn chặn!”

      (*Tài đại khí thô: giàu sang quyền quý nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.)

      “Cái gì?!” Tiêu Dực vứt hạt giống xuống liền chạy về nhà, Đàm Chương Nguyệt ngẩn người cũng chạy theo.

      Rất xa Tiêu Dực liền nhìn thấy Diệp Khê bị ngã ở đất: “Dừng tay!” Tiêu Dực rống to, chạy nhanh hơn về nhà. Nghe thấy giọng Tiêu Dực, Diệp Khê té về phía Tiêu Dực chạy tới: “Ô… ô… thê chủ.....”

      “Khê Nhi!” Tiêu Dực chạy bước lớn đến bên cạnh Diệp Khê ôm lấy , Diệp Lan phía sau còn đá thêm chân lên người .

      Tiêu Dực đứng lên tát cái vào mặt Diệp Lan: “Ngươi là người điên, tới nhà của ta đánh cái gì!”

      Diệp Lan bị quăng cái tát, nhất thời có chút phản ứng, sững sờ mà sờ sờ mặt của mình, chỉ tay vào Tiêu Dực: “Ngươi… ngươi....”

      “Khê Nhi, Khê Nhi ngươi thế nào? Đau chỗ nào? cho ta biết đau chỗ nào?” Tiêu Dực vừa hỏi vừa nóng vội kiểm tra người Diệp Khê, cũng may có chỗ xước da đổ máu, Diệp Khê lui thân mình núp vào trong lòng Tiêu Dực, ô ô khóc kêu: “Sách… sách của ta….”

      Lúc này Diệp Lan cũng phục hồi lại tinh thần, chỉ vào Tiêu Dực mắng: “Tiêu Dực, ngươi dám đánh ta? Ngươi muốn sống hả!”

      “Ta muốn đến nhìn chút thế nào là kẻ muốn sống!” Tiêu Dực đem Diệp Khê đặt bên, xoay người cướp sách từ trong tay Diệp Lan về, tiếp theo liền đá Diệp Lan cái. Diệp Lan thổi hơi phù phù tiếng quỳ xuống đất. Tiêu Dực giơ tay tát mấy cái lên mặt , thanh đồm độp trong trẻo, chút chùn tay, Diệp Lan òa tiếng khóc lớn lên: “Ngươi đánh ta......”

      “Đánh ngươi làm sao? Ngươi đánh Diệp Khê nhà ta, ta còn thể đánh ngươi?” Tiêu Dực nhấc tay lên muốn tiếp tục, Đàm Chương Nguyệt theo sau tới vội vàng giữ chặt nàng: “Tiêu Dực, đừng xúc động.”

      Mấy người phụ nhân nhà bên lúc này cũng phục hồi lại tinh thần chạy đến kéo nàng: “Tiêu tú tài, ngươi đừng xúc động, Diệp gia tài đại khí thô, lại có nhà thôn trưởng làm chỗ dựa, cũng phải là chúng ta chọc được nha!”

      Diệp Lan cũng ngẩng đầu lên : “Tiêu Dực, ngươi được chết tử tế, ta cho mẫu thân của ta!” mặt vài dấu tay đỏ thẫm, người khác nhìn thấy đều ghê người.

      cho mẫu thân của ngươi? cho phụ thân của ngươi ta cũng sợ!” Tiêu Dực nắm cổ áo sau gáy của Diệp Lan kéo lên, kéo tới trước mặt Diệp Khê ấn quỳ đất: “Ngươi dập đầu vài cái với Diệp Khê nhà ta. Ngươi phải dập tốt cho ta, bằng ta vặn xoắn đứt cổ của ngươi!”

      Diệp Lan kêu to: “Ngươi nghĩ đến tốt!”

      Tiêu Dực cười lạnh, đè lại đầu của áp xuống đất, đùng tiếng Diệp Khê kinh ngạc lui về sau vài bước, may mắn An Vụ nghe tin tới giúp đỡ phen mới ngã sấp xuống. Người chung quanh đều thở dốc vì kinh ngạc, nhìn ánh mắt của Tiêu Dực đều trở nên có chút sợ hãi, các nàng ràng quen thuộc Tiêu tú tài, khi nào biến thành hung ác như vậy? Mọi người đều theo bản năng mà lui về sau, chỉ có Đàm Chương Nguyệt dám kéo nàng: “Tiêu Dực, ngươi đừng như vậy......”

      Tiêu Dực đẩy tay Đàm Chương Nguyệt, lạnh giọng hỏi Diệp Lan: “Như thế nào? Chính mình dập hay là ta giúp ngươi dập? Nếu ta cẩn thận cái đem ngươi đầu áp móp, ngươi cũng đừng trách ta!”

      “Ô… ô… ta… ta tự mình dập....” Diệp Lan tình nguyện dập đầu, bên mơ hồ khóc : “Khê Nhi, ta là ca ca của ngươi......”

      “Thê… thê chủ......” Diệp Khê có chút biết làm thế nào muốn bỏ qua, Tiêu Dực để tay lên vai : “Khê Nhi đừng sợ, để cho dập đầu xin lỗi ngươi, Tiêu Dực ta là người khi dễ liền khi dễ? Ai dám động sợi tóc đầu ngươi, ta muốn làm cho hoàn trả cả vốn lẫn lời.”

      “Tiêu Dực, to gan, dám đánh con ta!” Lại giọng tiến vào, mọi người vây xem bỗng nhiên tách ra hai bên. Tiêu Dực nhìn qua, phụ nhân kia là người tối hôm đó khi mới xuyên việt gặp, ra bà chính là gia chủ Diệp gia. Diệp Lan cũng thấy được chủ Diệp gia kia đứng chung với những người phía sau nàng, khóc hét lớn: “Mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, mau cứu ta!”

      “Tiêu Dực, ngươi còn mau buông con ta ra!”

      “Tiêu Dực, ngươi ăn gan hùm mật gấu!”

      “Tiêu Dực, mau buông Lan nhi ra!”

      Liên tiếp là tiếng chửi bậy, theo chủ Diệp gia đến hơn mười nữ tử trẻ tuổi đem Tiêu Dực, Đàm Chương Nguyệt, Diệp Khê và Diệp Lan bốn người bao vây quanh. Diệp Khê kinh hãi, hoảng sợ nép vào bên cạnh Tiêu Dực, Đàm Chương Nguyệt cũng kinh ngạc : “Các ngươi muốn như thế nào?”

      “Tiêu Dực, ngươi ngứa da? Hôm nay dạy dỗ ngươi, ngươi còn muốn dữ dội? Còn mau thả Lan nhi!”

      Tiêu Dực cười lạnh: “Thả? Đầu còn dập xong, thả thế nào?” Tay Tiêu Dực nhấn cái đầu Diệp Lan, vang lên tiếng đông.

      “Ngươi muốn chết!” Trong đó nữ nhân vung cây côn thô trong tay lên đánh về phía Tiêu Dực, Diệp Khê và Đàm Chương Nguyệt cũng kinh hô, Tiêu Dực phen nắm cây côn trong tay: “Thế nào? Muốn đánh?”

      Nữ nhân kia kéo cây côn, cây côn bị Tiêu Dực nắm cách bất động, nữ nhân kia sau khi kinh ngạc liền quay đầu nhìn mấy người sau nàng, mấy người kia hiểu ý liền nâng cây côn tay đánh về phía Tiêu Dực. Tiêu Dực kéo cái, đem cây côn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lấy đến bắt đầu xoay vòng đem chặn tất cả những cây côn đánh tới, cây côn của nữ tử này cũng chưa có thể rơi xuống người các nàng, có người phản ứng nhanh lại vung cây côn đánh tới, Tiêu Dực nhíu mày: “Muốn đánh ? Ta kính tiếp!” chân đá , đem chiến trường mang Diệp Khê cách xa mấy người này, đám nữ tử kia cũng đều vây qua. Tiêu Dực bắt tay vào múa cây côn ở giữa, hạ hai ba lần đem đám nữ tử chỉ biết sức mạnh tất cả đều đánh nghiêng bên kêu đau ô ô.

      “Còn đánh ?”

      “Tiêu Dực… ngươi… nương ngươi....” (dem: giống như câu ‘con m* mày’.)

      Tiếng người mắng chửi bậy, tiếng cây côn và bùn va chạm thiếu chút nữa phá vỡ màng tai của , lại qua phía trái chút, tất là muốn cắm đầu của . Tiêu Dực lạnh lùng nhìn chung quanh bốn phía, chậm rãi đem cây côn nhắc tới: “Còn đánh ?”

      có người trả lời, chủ Diệp gia nuốt mấy ngụm nước miếng: “Tiêu… Tiêu Dực… ngươi… ngươi đừng kiêu ngạo....” Ấp a ấp úng gian xảo nhìn có người lại đến, nhất thời khí thế rung lên: “Lan nhi là gả cho Tam tiểu thư nhà thôn trưởng, ngươi quả đem thôn trưởng để vào mắt!”

      Giọng chủ Diệp gia có chút vui vẻ, giọng nữ trung niên khác liền vang lên: “Là ai đem ta để vào mắt? Tiêu Dực, ngươi khóc lóc om sòm cũng nhìn xem đối tượng, lá gan ngươi to? Ngươi tin hay ta đem ngươi đến trong nha môn?”

      Tiêu Dực hừ lạnh: “Chức vị thôn trưởng lớn, cũng hỏi chút ai đúng - ai sai mà đưa đến nha môn!”

      Thôn trưởng sửng sốt, nha đầu kia mỗi lần thấy nàng đều như chuột gặp phải mèo, thế nào hôm nay còn lớn lối như vậy! Bên cạnh thôn trưởng là nữ tử còn trẻ tuổi – Tam tiểu thư nhà thôn trưởng giương giọng : “Tiêu Dực, thôn Thanh Dương này cũng phải là cái đầu đường cuối ngõ khác, phải do ngươi khóc lóc om sòm. Công tử Diệp gia này là phu lang chưa vào cửa của ta, ngươi đem ta để vào mắt sao?”

      “Ngươi?” Tiêu Dực lại cười lạnh: “Ngươi là cái gì? Ta để trong mắt!”

      “Tốt lắm Tiêu Dực, hôm nay dạy dỗ ngươi chút, lá gan của ngươi đúng là lớn mà!” Tam tiểu thư tức giận nhặt lên cây côn liền đánh về phía Tiêu Dực, Tiêu Dực hừ lạnh: “Cũng chỉ biết chiêu này?” Dễ dàng nghiêng người ra, thuận tay đem Tam tiểu thư khiên lên ném xuống đất. tay Tiêu Dực để lên trái tim nàng, tay bóp cổ của nàng: “Chẳng lẽ có nam nhân điên chạy đến nhà ta đánh phu lang ta, còn bảo ta nén giận? Cho cái nam nhân điên kia chỗ dựa phải ? là phu lang chưa qua cửa của ngươi phải ? Tốt lắm, ta buông tha , ngươi tới thay dập đầu xin lỗi Diệp Khê nhà ta!”

      Người chung quanh lại thở dốc vì kinh ngạc, muốn nữ nhân tới xin lỗi nam nhân, Tiêu Dực là điên rồi!

      Tay Tiêu Dực bóp cổ nàng hơi hơi dùng sức, sắc trời tối nên người chung quanh đều nhìn lắm nàng ta bị đau đến mức khuôn mặt đỏ bừng, chỉ có chính nàng biết hô hấp khó khăn. Tiêu Dực cười lạnh nhìn nàng, vẫn duy trì làm cho nàng nửa sống nửa chết, Tam tiểu thư thể động đậy, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi hồi, hai mắt trợn lên, cổ họng bị chận mất mấy từ: “Cứu mạng… mẫu thân… cứu ta......”

      Tiêu Dực cười lạnh nhấc nàng lên, lạnh lùng nhìn bốn phía liếc mắt cái: “Hôm nay ta bỏ qua cho các ngươi lần, bất quá những người ra những câu ác kia, về sau ai dám lại khi dễ Diệp Khê nhà ta, ta nhất định lấy chín còn !”
      Last edited: 13/8/16
      TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Cái gọi là quyền thế

      Editor: demcodon



      Mắt lạnh lại đảo qua vòng, ai dám , ngay cả thôn trưởng và chủ Diệp gia đều ngậm miệng lại. Tiêu Dực nới tay đem tam tiểu thư đẩy ra, giọng lạnh lùng : “Cút!”

      Các nữ nhân trước đó bị Tiêu Dực đánh quỳ rạp mặt đất đều cong vẹo đứng lên, xem ra mặc dù chân có gãy, nhưng cũng vẫn là ăn đau rất lớn. bộ dạng của chủ Diệp gia sáu phần là giống nữ tử ác lên giọng : “Tiêu Dực, ngươi đừng đắc ý, ngươi nghĩ rằng ta và Diệp gia là dễ dàng bị khi dễ? Hôm nay ngươi cho ý kiến, sớm muộn gì cũng cho ngươi xem tốt!”

      cần!” Diệp Khê sợ hãi lại bắt đầu rơi nước mắt: “Thê chủ phải cố ý, van cầu các ngài......”

      “Khê Nhi đừng sợ!” Tiêu Dực an ủi làm cắt đứt van cầu của Diệp Khê, dùng nụ cười trấn an chút. Tiêu Dực đến chuyện với nữ tử phía trước, đem nàng lôi ra: “Muốn luật pháp là như vậy? Tốt lắm, ta cũng nghĩ đòi lời giải thích!” Tiêu Dực quay đầu, vẻ mặt lại biến thành ôn hòa: “Khê Nhi, cho thê chủ, vì sao muốn đánh ngươi?”

      Bị nhiều người nhìn, Diệp Khê có chút kinh hoảng lắc đầu: “Ta… ta biết......” thực tế, phần lớn lúc bị đánh đều hề có lý do.

      Tiêu Dực dịu dàng dẫn đường: “Trước khi đánh Khê Nhi, ?”

      ta mỗi ngày đều ăn thịt… còn … muốn sách thê chủ mua cho ta.”

      ra là như vậy.” Tiêu Dực nhìn trái nhìn phải, về phía chủ phu Diệp gia.

      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Chủ phu Diệp gia bảo vệ Diệp Lan phía sau lui lại mấy bước, thôn trưởng và chủ Diệp gia cùng hai ba nữ tử trẻ tuổi lên cản: “Tiêu Dực, ngươi muốn làm gì?”

      “Làm gì?” Tiêu Dực đẩy những kẻ ngáng đường ra rồi kéo Diệp Lan thét chói tai lại: “ ta khi dễ Diệp gia các ngươi? Ta muốn hỏi chút, nhà ta ăn thịt là chuyện của nhà ta, liên quan gì tới các người? Tới nhà ta khóc lóc om sòm còn muốn cướp sách, ở trong sân nhà ta mà đánh Diệp Khê nhà ta, đây rốt cuộc là ai khi dễ ai?”

      “Ngươi… ngươi......” Chủ Diệp gia chỉ vào nàng, ‘ngươi’ hồi ra được gì khác, thôn trưởng tiếp lời : “Tiêu Dực, ngươi đừng quá phận! Ta tốt xấu gì còn là thôn trưởng, ngươi đem ta để vào mắt sao?”

      Tiêu Dực bỏ qua Diệp Lan, chỉ chỉ ngón tay vào thôn trưởng: “Ngươi còn biết ngươi là thôn trưởng? Quản thôn lớn, vốn nên trân trọng thôn dân, giải quyết mâu thuẫn, nhưng ngươi cùng Diệp gia cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng phân biệt được thị phi trắng đen, ỷ vào chính mình có chút quyền thế liền ức hiếp thôn dân, thôn trưởng như ngươi vậy, xứng đáng để cho người ta để vào mắt sao?”

      “Ngươi......!” Thôn trưởng tức đến độ ôm kín ngực, ước chừng là từ trước đến nay có người với nàng như thế, tức đến độ bệnh tim đều chạy nhanh đến giúp vui. Tiêu Dực im miệng, nếu như bị tức đến chết là có chút phiền toái, chuyển biến tốt nên thu lại.

      Tiêu Dực nhìn trái nhìn phải, giọng lạnh lùng : “Ta là cho các ngươi biết, nghĩ khi dễ Tiêu gia ta cũng phải suy nghĩ kỹ, Tiêu Dực ta là chết qua lần rồi, Diêm Vương muốn thu ta, về phần các ngươi, có thể nhất định thu!”

      Lời vừa mới ra, tiếng chung quanh vang lên mảnh hút khí, nông dân tối kị đến quỷ thần, cũng đều biết tối hôm Tiêu Dực thành thân đụng đầu quên chút chuyện, cũng đều thấy Tiêu Dực so với trước kia thay đổi nhiều, ra, ra là nhìn thấy Diêm Vương, vậy, vậy, bao nhiêu điểm đều bị Diêm Vương lấy , nếu như thế nào lại thay đổi nhiều như vậy?

      Tiêu Dực thấy sắc mặt mọi người đều thay đổi, liền biết lời mình có hiệu quả, giọng lại lạnh lùng : “Còn chưa cút?”

      Lần này có người lại kiêu ngạo, kẻ gây chuyện chỉ dám đứng dò xét sắc mặt, cuối cùng dây dưa kéo dài đều , toàn bộ người vây xem cũng . Tiêu Dực thấy thế mới dịu dàng đến ôm Diệp Khê vừa được phụ tử An Vụ giúp đỡ: “Khê Nhi, đau chỗ nào?”

      đau… thê chủ....” Diệp Khê dựa đầu vào trong lòng Tiêu Dực, vừa rồi, rất sợ, sợ người Diệp gia, sợ thê chủ bị đánh.

      Tiêu Dực muốn mang Diệp Khê vào trong phòng kiểm tra, Đàm Chương Nguyệt chết giẫm chạy đến: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi vừa rồi, ngươi vừa mới, ngươi vừa rồi, ngươi thế nào......”

      “Ngươi muốn gì?” Tiêu Dực phiền chán nhíu nhíu mày, còn muốn vào xem xét vết thương của Tiểu Khê Nhi, Đàm Chương Nguyệt này ấp a ấp úng là muốn làm gì?

      “Ngươi, ngươi, ngươi làm sao có thể đánh nhau? Nhiều người như vậy đều đánh lại ngươi, ngươi, ngươi......” Đàm Chương Nguyệt hồi ràng mà còn chồng lên nhau, ở giữ càng thêm .

      “Tiêu tú tài, mới vừa rồi ngươi là lợi hại, đem bọn người hung ác này đánh cho nằm sấp, đáng đánh lắm!”

      “Đúng vậy! Hơn nữa vừa rồi những lời ngươi thực quá đúng, quả nhiên là chỉ có người đọc sách mới có thể được!”

      “Tiêu tú tài giúp chúng ta ra chút nha!”

      “Đúng vậy nha......”

      Tiêu Dực căn bản muốn chuyện, nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy cũng được, đành phải : “Hôm nay đa tạ vài vị tỷ muội kịp thời cho ta biết, Tiêu Dực khắc sâu trong tim, ngày sau có chuyện cần Tiêu Dực cứ việc . tại khuya, mọi người đều về trước , ta cũng mang Khê Nhi vào nhà nhìn xem có bị thương hay .”

      “Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi mau vào nhà thôi, bọn tỷ muội, mọi người đều trở về .” Có người thét to tiếng, thôn dân đều rời khỏi Tiêu gia. Đàm Chương Nguyệt và phụ tử An Vụ cũng về, Tiêu Dực mang Diệp Khê vào nhà, thắp ngọn nến lên bắt đầu xem xét thương thế cho .

      “Khê Nhi, đem quần áo cởi ra.”

      “Thê chủ.” Diệp Khê ngoan ngoãn đem áo khoác cởi ta, bên còn hít cái mũi: “Còn chưa có rửa mặt, rửa chân.”

      “Ta xem vết thương của ngươi trước.” Tiêu Dực giải thích, đưa tay cởi áo sơ mi dây lưng cho . Diệp Khê thấy nàng cởi quần áo của mình ra liền hoảng quên luôn khóc, hai tay vội vàng cùng nhau gắt gao níu lại: “Thê… thê chủ.....” mặc dù có học quá nam đức, nhưng là biết thân thể mình thể tùy tiện cho người khác xem, đặc biệt nữ nhân.

      Tất cả tâm tư của Diệp Khê đều viết ở mặt, Tiêu Dực chỉ liếc mắt cái liền biết nghĩ cái gì, thấy đề phòng mình giống như phòng sói khỏi có chút tức giận, nhưng cũng đành phải dịu dàng dỗ : “Khê Nhi cần sợ, ta là thê chủ, thân thể của Khê Nhi là có thể cho ta xem.”

      Hả? Cho thê chủ nhìn thân thể của .... Trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Diệp Khê đỏ ửng, đó, đó làm sao có thể, là nam, nàng là nữ mà......

      Thấy gương mặt rối rắm của , Tiêu Dực ngược lại nhịn được nở nụ cười: “Thân thể của ta cũng có thể cho Khê Nhi xem.”

      Hở...... Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê càng hồng, thê chủ cái gì chứ, chưa từng nghĩ tới muốn xem thân thể của nàng......

      “Khê Nhi đau ? Đều là ta tốt, có bảo vệ Khê Nhi tốt.” Đầu ngón tay chạm vết nhéo người Diệp Khê, vết thương tuy rằng nặng, nhưng là đủ làm Tiểu Khê Nhi đau.

      “A?” Diệp Khê thấy rồi mới phục hồi lại tinh thần, mới phát quần áo bị thê chủ cởi: “A!” Diệp Khê cúi đầu mà kêu lên tiếng sợ hãi, tay chân luống cuống vội vàng cầm quần áo mặc vào. Tiêu Dực nhìn vừa buồn cười, vừa ôm bé đưa tay chân loạn vào trong lòng.

      “Khê Nhi.”

      “Thê… thê chủ… ta đau… thực ......”

      “Khê Nhi dưỡng thân thể cho tốt nhanh chút, ta nghĩ muốn Khê Nhi.”

      “A? Thê chủ......” Diệp Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: “Thê chủ trước kia cũng muốn Khê Nhi sao? Đừng cần ta… ta ngoan......”

      “Hư!” Tiêu Dực làm động tác im lặng, sau đó nhanh chóng hôn hôn lên cái miệng của hồi. Diệp Khê ngẩn người, Tiêu Dực liếm liếm môi, ngăn chận xúc động muốn hôn cười : “Ta là , ta nghĩ đến chuyện làm cho Khê Nhi sinh cục cưng.”

      “A, vậy sao?” Diệp Khê thoáng chốc hưng phấn, ngay cả chuyện thê chủ vì sao muốn chạm vào miệng của và bởi vì vậy mà làm cho cảm thấy ngượng ngùng đều quên: “Sinh cục cưng là muốn làm chuyện gì? Thê chủ, thân thể của ta tốt lên rất nhiều, tại là được rồi.”

      Tiêu Dực nhàng kéo tay Diệp Khê ôm lưng ra làm cho hai người ngăn cách chút khoảng cách, mặt vẫn là cười đến ôn hòa: “Bây giờ còn thể.”

      “Còn muốn chờ bao lâu nữa?”

      “Ừm, Khê Nhi lại ăn nhiều chút, nhiều thêm chút thịt là được rồi.”

      Diệp Khê hơi hơi bĩu môi kiểm tra chính mình: “Ta nhiều thịt.”

      Tiêu Dực mỉm cười xoa xoa đầu của , muốn cái gì liền nghe thấy Đàm Chương Nguyệt ở bên ngoài kêu mình: “Tiêu Dực.”

      “Đến đây.” Tiêu Dực trả lời rồi ra ngoài, Đàm Chương Nguyệt ở ngoài tường vây đưa đồ đến: “Hạt giống, đưa cho ngươi.”

      Tiêu Dực đưa tay nhận lấy: “Đàm Chương Nguyệt, nhà thôn trưởng này rất có quyền thế sao?”

      “Nhà thôn trưởng là người có quyền thế nhất trong thôn chúng ta, Đại nữ nhi nhà bà ở trong nha môn, là ăn cơm nhà quan đấy.”

      “Ở trong nha môn? Chức vị gì?” Tiêu Dực nhíu mày, từ xưa đến nay, dân đấu với quan, huống chi còn quyền thế, có phải rất xúc động hay ?

      “Là cai quản cổng nha môn.”

      “Khụ khụ!” Tiêu Dực bị sặc nước miếng của mình, có chút cảm giác bị sét đánh: “Gác cổng mà được xem là có quyền thế?”

      “Vậy mà tính?” Đàm Chương Nguyệt trừng lớn mắt: “Là ăn cơm nhà quan nha!”

      “Vậy nếu trực tiếp làm quan, làm sao?!”

      “Đó là , trong thôn chúng ta cho tới bây giờ chưa có ai làm quan. Tiêu Dực, ngươi trước kia còn phải làm vị quan đầu tiên của thôn chúng ta đó!”

      “Mẹ.... Mẹ ơi, ta còn muốn làm quan?”

      phát Tiêu Dực có chút thiếu sót, Đàm Chương Nguyệt thực khẳng định chút ít: “Cũng phải thế sao! Đáng tiếc ngươi luôn luôn thi được cử nhân, bây giờ còn ràng đọc sách.” Đàm Chương Nguyệt xong còn có chút tiếc hận, nếu Tiêu Dực làm quan, vậy ai dám khi dễ các nàng.

      Tiêu Dực cười : “Làm quan tốt như vậy?”

      “Làm quan tốt? Ngươi ngẫm lại xem, ngươi trước kia nghèo như vậy, người trong thôn này còn phải dám đắc tội ngươi. Ngươi vay tiền thành thân, các nàng còn phải đều cho ngươi mượn, hương thân quê nhà đương nhiên có tình nể mặt, còn có tầng chính là vạn nhất có ngày ngươi làm quan, các nàng nếu cho ngươi mượn tiền, chỉ sợ ngươi mang thù đây.”

      Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, ra là như vậy, lúc ấy còn kỳ quái thôn dân này thế nào sợ lấy bánh bao thịt đánh chó đây. ra là vì suy nghĩ đường lui cho mình nha. Sau khi được giải thích quyền thế của nhà thôn trưởng này từ đâu ra, Tiêu Dực đối với quyền thế của Diệp gia có bao lớn cũng đều mất hưng trí – tưởng có gì ghê gớm mà tác quai tác quái, lười để ý tới.

      * * *
      Hai ngày sau, đường Tiêu Dực bị nữ nhân xấu xí nữ ngăn lại: “Tiêu Dực, ta nghe ngươi hôm kia ở trong thôn gây chuyện thị phi, ngươi tin hay ta bắt ngươi ăn cơm lao ngục?”

      Tiêu Dực hoàn toàn muốn để ý người này: “Nếu ngươi có năng lực kia, ngươi làm kẻ gác cổng.” Tiêu Dực để sát vào nàng: “ cho ngươi biết, ta sợ nháo đến công đường, người người đều biết đến Huyện đại nhân là quan tốt, nàng cũng phân biệt được thị phi trắng đen, ngươi ở nha môn hẳn là biết được ràng hơn ta. Ta chuẩn bị tốt chờ nháo lên, ta có biện pháp cho ngươi đánh mất chén cơm này, ngươi cứ việc thử xem xem!”

      “Ngươi......”

      Tiêu Dực vẫy vẫy tóc mất.

      Đại nữ nhi của thôn trưởng uy hiếp có tác dụng, việc này cuối cùng giải quyết được gì.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Tiệc cưới

      Editor: demcodon



      Diệp gia và thôn trưởng gia bị Tiêu Dực dọa cho nghẹn tức bụng, nhưng bởi vì phát Tiêu Dực này tuy là thư sinh nhưng tuyệt đối yếu, bị thiệt cũng dám chọc nàng -- hơn mười nữ nhân đều đánh lại được mình nàng, nhân vật đáng sợ như vậy ai dám chọc? Chỉ có thể tuyên bố sớm muộn gì cũng cho Tiêu Dực đẹp mắt, thề từ nay cùng nàng đội trời chung, vv…, đối với Tiêu Dực mà đau khổ cũng quan hệ. Vì ra ngụm ác ý, thôn trưởng gia và Diệp gia cố ý đem hôn của Diệp Lan và Tam tiểu thư đẩy đến cùng ngày với Đàm Chương Nguyệt và An Vụ. Dù sao Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực là tỷ muội, hôn nghèo kiết hủ lậu tuyệt đối có khả năng làm được tốt bằng các nàng, đến hôn áp đầu các nàng cho hết giận.

      Đến ngày hôm nay, nhà thôn trưởng diễn tấu sáo và trống rất náo nhiệt, tiếng cổ nhạc vang khắp nơi hoàn toàn đè bẹp ba bốn người thổi kèn nhạc vui bên nhà Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt nghe còn có chút buồn bực. Tiêu Dực an ủi nàng : “Đừng tức giận, hôm nay là ngày lành, ngươi rốt cuộc cưới được phu lang trong lòng, rất đáng giá để cao hứng, đừng vì loại trường hợp lớn mà chấp nhất việc cùng các nàng? Ngươi xem chữ hỷ to còn hoành tráng này, đón gió phất phới cùng nhau vui sướng. Nhà các nàng tiếng vang là nhạc, nhưng nhà các nàng có thể tự tay đan chữ hỷ lớn như vậy ?”

      Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu: “Ngươi đúng, ta càng nóng nảy, các nàng biết càng cao hứng, ta hôm nay cao hứng, cùng các nàng hao phí tinh thần này!”

      Tuy như vậy, nhưng trong đầu vẫn có chút ngột ngạt, Tiêu Dực cũng cảm thấy nghẹn chút, nghĩ nghĩ cười : “Ngươi đó, thông suốt phóng khoáng, đón tiếp khách cho tốt, ta tìm xem có thể lấy thêm chút đồ ăn cho ngươi hay !”

      “Thêm đồ ăn gì?”

      “Vậy phải xem có đồ ăn gì!”

      Tiêu Dực có lệ, lại đến phòng bếp nơi Diệp Khê giúp đỡ tiếng, về nhà lấy cung tiễn, lưng đeo tên gỗ tước tốt, lại mang theo đao lớn mua lúc trước về phía ngọn núi. Mới vào rừng núi chỉ thấy con gà rừng chạy qua đứng cành cây khô gần mép sườn chỗ Tiêu Dực.

      Bởi vì có người săn bắn, cho nên có ý thức nguy hiểm sao? Tiêu Dực nhếch khóe môi, rút ra tên gỗ khoát lên cung, mũi tên bắn ra, gà rừng liền ngã mặt đất. Tiêu Dực qua nhấc nó lên, mũi tên gỗ cắm sâu thân gà rừng. Tiêu Dực nhếch miệng, lực của cũng có vẻ ổn.

      Đem gà rừng xâu qua tốt đeo lưng, Tiêu Dực tiếp tục phía trước, động vật trong rừng cây cùng nghĩ giống nhau. Ánh mắt Tiêu Dực nhìn xem đều cười xấu xa, đều là thịt nha!

      Tiệc mừng thành thân mở có chút sớm, chưa đến thời gian mà đồ ăn đều làm xong chuẩn bị mang lên bàn. Đàm Chương Nguyệt tuy rằng nghèo, rốt cuộc nhân duyên cũng tệ, người trong thôn đến hơn phân nửa, trong nhà ngoài nhà xiêm áo hơn mười bàn. Đàm Chương Nguyệt ở gian phòng khách tìm kiếm bóng dáng Tiêu Dực, 'Tiêu Dực chết tiệt này lại chạy đâu vậy? Nàng còn trông cậy vào nàng ta đến hỗ trợ chắn rượu đây.' Đàm Chương Nguyệt thầm mắng Tiêu Dực ở trong lòng, bỗng nhiên nghe cửa bên kia làm ồn lên, nghe ra là tiếng hưng phấn.

      Đàm Chương Nguyệt vội vàng ra đón xem: “Làm sao vậy?”

      “A, Đàm Chương Nguyệt, ngươi đúng là có thể diện!”

      Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, có thể diện gì? muốn hỏi lại, chỉ thấy vài nữ tử nâng cái gì đó tiến vào, Đàm Chương Nguyệt bước đến gần vừa thấy, dĩ nhiên là con heo rừng lớn! Đây… đây… đây… từ đâu đến?

      “Đàm Chương Nguyệt, ngươi cũng bỏ được, con heo rừng lớn như vậy, tối nay mọi người đều có lộc ăn!”

      Đàm Chương Nguyệt: “Hả....?”

      “Đàm Chương Nguyệt, tốt, ngươi coi trọng mọi người chúng ta như thế, ngày sau có chuyện gì, kêu lên câu là đến ngay!”

      Đàm Chương Nguyệt: “À.....”

      Chờ Đàm Chương Nguyệt phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy mặt tất cả mọi người đều cười vui vẻ, bọn nam tử đem nước sôi đến, bọn nữ tử dùng nước sôi cạo lông. Đàm Chương Nguyệt chớp chớp mắt, muốn chạy qua hỏi con heo rừng này ở đâu ra, cánh tay liền khoác lên vai nàng, giọng Tiêu Dực đắc ý dào dạt vang lên ở bên tai: “Thế nào, món ăn này sai chứ?”

      “Tiêu Dực… ngươi… là ngươi làm?”

      Tiêu Dực mỉm cười gật đầu. Đàm Chương Nguyệt trừng lớn mắt, tay nắm chặt cổ tay nàng ta đem người kéo đến mặt sau phòng ở, nghiến răng gầm : “Lãng phí tiền! Ngươi phá sản!”

      Tiêu Dực cười ha ha: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi là, là dong dài, ngươi có thể dạy dỗ ta được ?”

      “Ngươi còn cười! Ngươi còn mau cho ta nghe chút con heo lớn như vậy mua bao nhiêu tiền?” Trong lòng Đàm Chương Nguyệt tính toán, biết tiền của mình có đủ hay , coi như là Tiêu Dực kiếm được tiền, cũng thể để cho nàng bỏ bạc ra thay mình.

      Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng: “Yên tâm, cần tiền, ngươi liền mở miệng to ăn .”

      “Cái gì? cần tiền? Chẳng lẽ là ngươi nhặt?”

      “Đúng vậy, chính là ta nhặt được.” Tiêu Dực lại chụp vai nàng: “ thôi, ngày đại hôn, ngươi trốn nơi này tính chuyện gì.”

      Đàm Chương Nguyệt giữ chặt nàng: “Ngươi trước tiên ràng cho ta mới được .”

      Tiêu Dực mím môi, bất đắc dĩ nhíu mày: “Ta , ngươi còn trẻ tuổi thế nào lại dong dài như vậy? , ta cho ngươi còn được sao? Chính là ta lên núi săn thú, vừa khéo nhìn thấy con heo rừng này bị gốc cây lớn ngã xuống ngăn lại, vì thế ta liền xông lên dùng đao lớn chém chết nó, sau đó liền kéo về.” Còn biến người đầy là máu, phải về nhà thay đổi quần áo mới lại đây.

      “Ngươi núi săn thú? Ngươi......” Đàm Chương Nguyệt còn chưa dứt lời bị Tiêu Dực che miệng lại, Tiêu Dực cười : “Yên tâm, ta rất lợi hại, sói gì cũng gặp, còn có, Đàm Chương Nguyệt ngươi rất dong dài, giống như lão thái bà, cẩn thận bị An Vụ ghét bỏ.”

      “Ngươi!”

      Tiêu Dực để sát vào bên tai nàng thấp giọng : “Ngươi , tiệc mừng của nhà thôn trưởng, có con heo to như vậy ?”

      Đàm Chương Nguyệt ưỡn ưỡn ngực: “Khẳng định có.” Có chút thịt vụn cũng là tốt lắm rồi, con heo lớn như vậy? Làm sao có thể!

      phải rồi, mặt của ngươi lớn hơn nha, làm cho các nàng thổi nhạc thôi!” Tiêu Dực vui cười phụ giúp nàng : “Được rồi được rồi, ngày đại hỷ tân nương phải ra ngoài đón tiếp khách, hôm nay Đàm Chương Nguyệt thành thân, mọi người đều có thịt ăn!” Tiêu Dực cao giọng hô đẩy Đàm Chương Nguyệt ra, lập tức có người vây lại dò xét tin tức mới nhất.

      “Tiêu tú tài, nghe con heo kia là ngươi nhặt được? Là sao? Ngươi làm sao có thể nhặt được con heo như vậy? Ngươi nhặt được ở nơi nào? Ngươi......”

      chuỗi vấn đề, giọng Tiêu Dực trong trẻo, lớn tiếng : “Là ta nhặt được, đây là chuyện hoàn toàn có , về phần làm thế nào nhặt được lần sau cho mọi người nghe. Hôm nay là ngày vui của Đàm Chương Nguyệt, ta đem con heo này đưa cho Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt : nhà Đàm Chương Nguyệt và An Cư như thế này nhiều năm qua đều là dựa vào giúp đỡ của mọi người. Hôm nay được con heo này, mọi người liền dùng sức ăn, ai cũng đừng khách khí, hôm nay chúng ta liền đem con heo này cho mọi người ăn hết, mọi người có được ?”

      “Được!” Mọi người ở giữa reo hò, Đàm Chương Nguyệt cũng cười vui vẻ, khuỷu tay lại chút nào lưu tình mà thúc cái, Tiêu Dực tay ngăn cản khuỷu tay của nàng, giương giọng bỏ thêm câu: “Hôm nay nếu ăn hết, ngày mai ăn tiếp, ăn hết mới thôi!”

      “Được!” Lại trận hoan hô, Đàm Chương Nguyệt cười đến có chút nghiến răng nghiến lợi, lui về phía sau bước dùng sức đạp Tiêu Dực chân, nàng ta căn bản chính là cố ý chọc giận nàng mà!

      “Đau quá!” Tiêu Dực cười khổ cúi đầu kêu đau, dùng lượng chỉ có hai người có thể nghe được : “Tại sao đạp ta?”

      Giọng của Đàm Chương Nguyệt cũng thấp giống vậy: “Nữ phá sản, con heo lớn như vậy, ngươi lại cho mọi người ăn hết! Còn hôm nay ăn hết ngày mai ăn tiếp! Ngươi cũng để lại chút ít cho mình ăn? Ngươi cho dù giữ lại cho mình, ngươi cũng phải để lại chút ít cho ta chứ!”

      “Trời nóng như vậy, ngươi sợ để thối hả?”

      “Vậy cũng có thể cầm vào trong thành bán, đổi chút tiền bạc cũng tốt.”

      “Ngươi là thần giữ của.” Tiêu Dực gõ đầu nàng: “Ngươi quên ta là bảo đảm ngươi mỗi ngày có thịt ăn hả? Để cho các nàng ăn , trong nhà ta còn mấy con gà rừng và thỏ hoang, ngày mai ngươi lấy về mà ăn.”

      “Còn có?” Đàm Chương Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nàng, kích động đến độ lắp bắp: “Ngươi… ngươi thế nào… thế nào săn được… nhiều như vậy?”

      Tiêu Dực cười mà trả lời, Đàm Chương Nguyệt gấp đến độ lại muốn treo nàng lên, cửa lại náo nhiệt lên. Tiêu Dực nhân cơ hội lôi kéo Đàm Chương Nguyệt ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa có chiếc xe bò chất đầy bình rượu xe, các nữ nhân đem vò rượu chuyển xuống dưới, thấy các nàng đến đại thẩm cười sang sảng: “Đàm Chương Nguyệt, Tiêu tú tài cho ngươi con heo này ngươi đều đem tất cả ra chiêu đãi chúng ta, chúng ta có gì tốt, mọi người thương lượng chút, hiển nhiên kéo vài hũ rượu lại đây, tối nay đủ cho mọi người uống!”

      Bên cạnh nhiều người cười : “Nếu làm cho Đàm Chương Nguyệt quá chén, chẳng phải là lãng phí đêm động phòng hoa chúc sao?”

      “Đàm Chương Nguyệt uống bao nhiêu liên quan, chỉ sợ làm cho chú rể nằm vò võ mình, nếu là người có cá tính mềm yếu chút tốt lắm, cố tình lại chọn con trai mạnh mẽ của An Cư, nay mai chuẩn bị nghe chửi bới chút, toàn thôn đều làm cho ghi hận.”

      Mọi người cười vang, Đàm Chương Nguyệt thẹn thùng mặt đỏ bừng, có nữ tử tuổi lớn chút cười mắng: “Các người này da mặt dày, phu thê người ta hôm nay mới thành thân, các ngươi liền khi dễ lên người ta? Tất cả đều đứng múa mép khua môi, còn nhanh chút đem rượu chuyển vào trong?”

      Mọi người lại hi hi ha ha đem rượu đều chuyển vào sân, trong phòng bếp nấu nước xong. An đại thúc cười đến thấy răng thấy mắt, Đàm Chương Nguyệt đối con nhà mình vốn là tốt, tại lại đưa ra con heo to như vậy đến làm việc vui, lại càng chứng minh nàng xem trọng An Vụ. An đại thúc biết đây là Tiêu Dực giúp đỡ Đàm Chương Nguyệt, nhưng mặc kệ như thế nào, đây đều là phúc khí của con mình, bởi vậy người vốn có tinh thần, liền vì cái này tinh thần có vẻ tinh ranh hơn.

      Diệp Khê lúc này cũng thành người tâm phúc, bọn nam tử tìm chuyện, thê chủ của là người tốt, được con heo to như vậy cũng giữ riêng, đều lấy ra. Nếu nhà mình đều để từ từ ăn, như vậy ăn được trong bao lâu nha! Người tìm chuyện, Diệp Khê vốn có chút sợ người lạ cũng chậm chậm buông ra, nghe được người khác khen ngợi thê chủ của mình, Diệp Khê cao hứng khóe miệng cũng cong lên, chính là vẫn có trả lời, chỉ ừ ừ vài tiếng.

      mặt mọi người đều cười vui vẻ, các nữ nhân nhiệt tình vô cùng, lưu loát cạo lông mổ bụng, đem nội tạng moi ra rồi rửa, cắt thịt ra từng miếng, băm gừng tỏi lại đem thớt gỗ băm vang lên thùng thùng, bọn nam tử đều bận việc giúp đỡ ở trong phòng bếp. Trước hết chặt sườn nấu tỏa ra hương thịt thơm, mọi người ngửi thấy nhịn được nuốt nước miếng, động tác dưới tay lại càng làm nhanh. Ớt xanh xào thịt lát, rau cần xào thịt băm, lá tỏi xào thịt vụn, rất nhanh liền mâm mâm bưng lên bàn, chờ cuối cùng chén củ cải bí đao nấu sườn cũng ra nồi, tất cả đều hét to vui vui mừng mừng tìm vị trí ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Diệp Khê cũng bị bọn nam tử lôi kéo ngồi vào bàn, nhưng lại còn xoay xoay con mắt tìm Tiêu Dực ở trong đám người.
      Last edited: 13/8/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :