1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Khéo hiến kế
      Editor: demcodon



      Sáu mươi sáu chữ hỷ lớn, trước đó phải đem sợi tơ đan thành dây thô, lại dùng dây thô đến đan chữ, tốn thời gian lại tốn nhiều dây, bất quá kiếm được cũng nhiều. Diệp Khê và Tiêu Dực cũng lại đan dây xích tay vật trang sức , cả ngày liền làm việc lớn này, mỗi ngày cũng chỉ có thể đan ra ba cái.

      Thoáng cái hai mươi ngày trôi qua, sáu mươi sáu chữ hỷ lớn rốt cục hoàn thành. Tiêu Dực mượn chiếc xe kéo đem chữ chuyển đến xe, ôm lấy Diệp Khê đưa cũng thả xe. Diệp Khê giúp đỡ Tiêu Dực sắp xếp xong: “Thê chủ, ta ngồi xe, ta cùng thê chủ đường.”

      “Khê Nhi ngoan, ngồi mới tốt.”

      “Nặng, thê chủ đẩy xe mệt.”

      Tiêu Dực cười, trải qua tháng mỗi ngày ăn thịt tốt đồ ăn dưỡng tốt. Tiểu Khê Nhi tuy rằng gầy giống như mới bắt đầu vậy, nhưng là thêm bao nhiêu thịt ra, thân mình kia có năng lực nặng ở chỗ nào? Nhìn thấy còn kiên trì bước xuống đường, Tiêu Dực vội hỏi: “Khê Nhi ngồi ở xe là có nhiệm vụ, đường núi gập gềnh, chữ đặt ở xe bị rơi xuống, rồi bị gió thổi , rồi cong vẹo làm hỏng, chúng ta liền mất công vất vả lấy được tiền. Cho nên, muốn Khê Nhi ngồi ở xe để ý chữ, phải chú ý đừng cho chúng nó đến rơi xuống hoặc là bị gió thổi .”

      “Ta… ta canh chừng chữ tốt.” Diệp Khê chuẩn bị xuống sau đó tay chân lại sử dụng lên xe, căn bản nghĩ tới gió bảy tháng sao có thể lớn đến nỗi đem chữ to như vậy mà thổi . Tiêu Dực ngậm cười ôm lấy eo của nhấc lên cái làm cho chút nào cố sức trèo lên xe, lại giúp đỡ ngồi ổn định mới phụ giúp xe kéo vào trong thành.

      Bành Thục Yến đứng ở lầu ba Chân Vị Lâu, xa liền thấy nữ nhân kia phụ giúp xe kéo về phía bên này, còn có nam tử kia ngồi xe, nữ nhân kia, thế mà thương phu lang của nàng.

      Bành Thục Yến nhàng bước sen, chậm rãi xuống lầu, khi tới cửa Tiêu Dực cũng kéo xe dừng lại tốt.

      “Công tử.” Tiêu Dực trước cùng chào hỏi, sau đó xoay người đem Diệp Khê ôm xuống xe: “An toàn tới, nhiệm vụ của Khê Nhi thuận lợi hoàn thành, mông có đau ?”

      Diệp Khê lắc đầu, giọng trả lời: “ có.” Sau đó liền ngoan ngoãn mà đứng kế bên Tiêu Dực.

      Bành Thục Yến nhìn Diệp Khê, trong lòng có chút kinh ngạc, phía trước vẫn là nam tử khô gầy, da vàng như nến, bất quá qua hai mươi ngày, vẻ mặt ràng tốt rất nhiều. Tuy rằng vẫn là gầy, nhưng cảm giác giống như tất cả đều là da bọc xương như trước nữa.

      “Công tử, tổng cộng sáu mươi sáu cái, mời đếm xem xét.”

      Giọng của Tiêu Dực đem Bành Thục Yến kéo trở về, Bành Thục Yến quay đầu cho Phương Nhi đếm, bản thân mình đón phu thê Tiêu Dực vào cửa: “Tiêu tiểu thư, Tiêu phu quân, mời vào bên trong.”

      Đoàn người tiến trong lâu ngồi xuống, tiểu nhị bưng nước trà lên. Tiêu Dực nở nụ cười chút, lần này có nước trà, lần trước ngay cả cái khay trà đều có. Diệp Khê nghiêng đầu nhìn nàng, Tiêu Dực nhìn nháy mắt cái, bên khuôn mặt nhắn của Diệp Khê liền xuất hai đám mây đỏ, nhanh chóng quay đầu .

      “Tiêu tiểu thư......”

      Bành Thục Yến vừa mở miệng bị tiếng hét lớn dưới lầu cắt ngang.

      Dưới lầu tiếng nữ tử hô to: “Chân Vị Lâu các ngươi chính là đãi khách như vậy? Còn là tửu lâu nổi danh gì, nhìn xem nhìn xem, mọi người đều đến xem, nhìn xem bầu rượu này đổ ra là cái gì vậy? Rượu như vậy ai dám uống? Căn bản là chút sạch cũng có! Chưởng quầy, ngươi cũng đến xem đây là cái gì?”

      Kế tiếp chính là những tiếng khe khẽ và các biểu cảm kinh ngạc nghi hoặc, cùng với chưởng quầy ấp a ấp úng giải thích: “Đây.. đây.. đây....”

      “Đây là cái gì? Đây là cái gì? Ngươi đến cho chúng ta biết, rượu này có sạch hay , có thể uống hay ?”

      “Rượu của chúng ta tuyệt đối là sạch ......”

      “Sạch ? Vậy thứ này từ trong rượu ra ngươi giải thích thế nào?”

      “Cái này, này ...... Mời khách quan trước bớt giận......”

      lúc này, Phương Nhi xuống lầu xem xét lên đến đây, chẳng qua nhìn hai người ngoài là Tiêu Dực ở đây mà gì, Bành Thục Yến lại cố nghe mà hiểu chuyện gì, lập tức hỏi : “Phương Nhi, sao lại thế này?”

      “Người khách này cầm bầu rượu đổ ra thấy sợi tơ hồng.”

      “Tơ hồng?” Bành Thục Yến nhíu mày: “Bầu rượu thế sao lại có tơ hồng, người phía dưới là dạy dỗ sơ xuất!”

      “Công tử, nhất định phải tra ra là ai đem tơ hồng bỏ vào bầu rượu , nhiều người xem như vậy, là ảnh hưởng lợi nhuận.”

      “Việc cấp bách, làm thế nào giải quyết chuyện này.” Giọng dưới lầu càng lúc càng lớn, chưởng quầy liên tục chịu tội, đưa ra miễn phí tiền cơm cho người khách mà người khách vẫn nhất quyết tha như cũ, những người khách khác đều đến xem xét phụ họa nghi ngờ rượu và thức ăn đưa ra có vệ sinh, hoặc là nghi hoặc mà kiểm tra bầu rượu và thức ăn của mình. Triệu chưởng quầy đối phó xong, Bành Thục Yến sau lúc chăm chú nhìn mi, cũng hề có phương pháp giải quyết.

      Dưới lầu tiếng la hét ầm ĩ rất lớn, Diệp Khê sớm sợ tới mức trốn vào trong lòng Tiêu Dực. Tiêu Dực chút lại chút vỗ về lưng của Diệp Khê, thấy bọn họ Bành Thục Yến tựa như đều có cách gì, Tiêu Dực chậm rì ra: “Công tử, ta có biện pháp có thể làm cho người khách tức giận yên ổn, chỉ như thế, còn có thể làm cho lòng nàng tràn đầy cao hứng, thậm chí làm cho người chung quanh hâm mộ thôi, làm cho chuyện này từ ảnh hưởng xấu biến thành ảnh hưởng tốt.”

      “Thực ? Tiêu tiểu thư mời mau ra.”

      “Mười hai bạc, vò rượu.”

      “Mười hai bạc, vò rượu?” Bành Thục Yến giật mình: “Ngươi là nàng ấy còn mười hai bạc, lại cho nàng ấy vò rượu?”

      “Rượu quả là muốn cho khách.” Khóe môi Tiêu Dực gợn lên nụ cười: “Mười hai bạc, là mua ý tưởng này của ta.”

      “Cái gì?” Phương Nhi kêu to: “Tiêu tiểu thư, công tử chúng ta vội, ngươi đừng bừa.”

      phải bừa, nếu ý tưởng này có tác dụng, ngày sau càng có nhiều khách đến Chân Vị Lâu, chính là mười hai bạc, bất quá là lợi nhận mỗi ngày của Chân Vị Lâu chỉ bằng phần trăm chi linh tinh chút mà thôi.”

      Bành Thục Yến nhìn nàng: “Nếu có hiệu quả sao?”

      “Nếu có hiệu quả, đối với ngươi có gì tổn thất, bất quá là chậm trễ chút thời gian thử lần.”

      “Mà ta chưa từng gặp qua ai đưa ra ý tưởng giá trị mười hai bạc.”

      “Đó là bởi vì người khác biết bán ý tưởng, các nàng cho rằng ý tưởng của mình đáng giá tiền.”

      Bành Thục Yến nhíu mi lại nhìn nàng, Tiêu Dực cũng lẳng lặng nhìn lại, tiếng ồn ào dưới lầu càng phát lớn lên, có nhiều người khách bỏ , lại có nhiều người vây xem chen chúc ở cửa. Bành Thục Yến thở dài: “Ngươi .”

      “Mười hai bạc.” Tiêu Dực nhắc lại.

      “Ta cho ngươi.” đánh cuộc chỉ muốn nhìn ý tưởng của nàng là cái gì có thể giá trị mười hai bạc.

      Cảm giác có chút tốn hơi thừa lời, Tiêu Dực cười cười, vỗ vỗ vai Diệp Khê làm cho ngồi ổn định: “Khê Nhi ngoan ngoãn, ngồi ở chỗ này chờ ta, cần chạy loạn, phải sợ, nha?”

      Diệp Khê cắn cắn môi, nhàng gật gật đầu.

      Tiêu Dực vài bước chỉ chỉ chỗ hành lang: “Ta là ở chỗ này, ngươi có thể nhìn thấy ta, cần sợ, thê chủ kiếm tiền cho ngươi ăn.”

      Diệp Khê nhìn thoáng qua chỗ hành lang, lại gật đầu, lần này cắn môi, chỉ cần thê chủ ở nơi có thể nhìn thấy, có thể an tâm nhiều.

      Bành Thục Yến nhìn nhóm hai người nàng có chút tức giận, 'nữ nhân tham tiền này, ràng ra ý tưởng tốt, là muốn đưa chút bạc liền kéo dài lại kéo dài, bây giờ còn cùng phu lang nàng tình chàng ý thiếp, hoàn toàn đem lòng nóng như lửa đốt của để ở bên!' Bành Thục Yến liếc mắt nhìn Phương Nhi cái, Phương Nhi lập tức đứng lên: “Tiêu tiểu thư, ngươi nên nhanh chút nha, cách có hai bước mà còn nhiều như vậy.”

      Diệp Khê vừa nghe lời này mặt mũi tràn đầy hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Dực, hai tay của Tiêu Dực nâng nâng khuôn mặt nhắn của : “Khê Nhi đừng sợ, chờ ta.”

      Phương Nhi hừ tiếng, Bành Thục Yến quay đầu chỗ khác, Tiêu Dực nhàn nhã đến mép hành lang, từ cao nhìn xuống phía dưới, cất cao giọng : “Triệu chưởng quầy, công tử , vị tiểu thư này uống thấy tơ hồng, ngươi cho nàng đổi tặng phẩm .”

      “Cái gì?” Triệu chưởng quầy ngẩng đầu lên.

      “Đổi tặng phẩm?”

      Khách trong lâu, ngoài lâu xem náo nhiệt tất cả đều nghi hoặc: “Được thưởng cái gì?”

      “Vị tiểu thư này, còn có các vị, xin nghe ta .” Ánh mắt Tiêu Dực nhất nhất đảo qua những người khách, xem như cùng đón tiếp mỗi người: “Đúng như vậy, Chân Vị Lâu lên kế hoạch đẩy mạnh hoạt động tặng quà cho khách hàng, chính là thả sợi tơ hồng vào trong bầu rượu, uống thấy tơ hồng khách hàng có thể đổi vò nam nhi hồng.”

      hay giả?”

      “Ngươi là dối phải ? Cho tới bây giờ có nghe qua loại chuyện này.”

      “......”

      Đủ loại giọng nghi hoặc, giọng của nữ nhân ngồi bàn kia đặc biệt lớn: “Ngươi là tơ hồng này là cố ý đặt ở trong bầu rượu?”

      sai.” Tiêu Dực trả lời khẳng định.

      là cố ý đặt ở trong bầu rượu, vì sao nàng biết?” Mấy người kia đều chỉ về phía chưởng quầy, lớn tiếng quát Tiêu Dực: “Ngươi là gạt chúng ta!”

      phải!” Giọng có lực của Tiêu Dực kêu ‘leng keng’: “Ta đều là !” Giọng có lực, thái độ khẳng định, khuôn mặt nghiêm túc đem mọi người đều cứng đơ, ngay cả Bành Thục Yến sau lưng đều phải tin tưởng nàng.

      Giọng Tiêu Dực lại biến hiền lành lại: “Hoạt động tặng quà cho khách này tuyệt đối chân , Chân Vị Lâu khai trương đến nay, được nhiều hương thân bằng hữu lão khách hàng duy trì, chúng ta nghĩ tặng quà chỉ là muốn cảm tạ mọi người, cho nên cố ý ở thả sợi tơ hồng vào vài bầu rượu , nếu uống thấy tơ hồng liền đổi vò nam nhi hồng. Chưởng quầy biết chuyện này, chẳng qua hoạt động này còn chưa có chính thức bắt đầu, chưởng quầy có được chỉ thị cho nên dám đổi cho tiểu thư, như vậy mới khiến cho hiểu lầm. Về phần còn có chính thức bắt đầu mà bầu rượu của tiểu thư xuất tơ hồng, còn là bởi vì bọn tiểu nhị sơ sẩy đem bầu rượu có tơ hồng cùng bầu rượu khác xen lẫn chỗ.

      Chuyện này tiểu thị phụ trách chuẩn bị bầu rượu có sai, làm Triệu chưởng quầy đứng đầu tiệm giám sát công tác bất lực, đãi khách trả lời ràng cũng có sai, công tử phạt nặng các ngươi. Nhưng những người khách uống thấy tơ hồng là có sai, tuy rằng hoạt động còn chưa có bắt đầu, nhưng là cũng muốn đổi thưởng cho các tiểu thư.”

      Chung quanh khe khẽ lại bắt đầu, phần lớn biến thành tiếng hâm mộ, những người khách còn chưa lại đều ngồi trở về, đều vội vàng xem xét bầu rượu của mình có tơ hồng hay , sau đó là từng đợt tiếng thất vọng ra.

      Nữ tử ngồi bàn kia nhìn xem lẫn nhau, vừa nghi hoặc : “Thực ?”

      Tiêu Dực mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là , Triệu chưởng quầy, còn mau đem phần thưởng các tiểu thư đổi cho nhóm nàng.”

      Triệu chưởng quầy nhìn xem bàn nữ nhân kia, ngẩng đầu : “Tiêu tiểu thư, ngươi ?”

      Tiêu Dực cười cười, cũng đáp nàng, xoay người trở về trong gian phòng ngồi xuống: “Công tử, ta giúp ngươi giải vây, nhưng chưởng quầy của ngươi thể nhiều, cũng phải là ý tưởng của ta có hiệu quả.”

      Bành Thục Yến nhấp mím môi: “Phương Nhi, gọi Triệu chưởng quầy đem rượu lên nhanh chút.”

      Phương Nhi lên tiếng trả lời ra ngoài, Bành Thục Yến nhìn về phía Tiêu Dực: “Đa tạ Tiêu tiểu thư.”

      nên khách khí, công tử nguyện ý trả tiền, ta tự nhiên hết sức. Đúng rồi, biết mấy chữ hỷ đó có tốt ?”

      Nàng nhất định phải ra những câu liên quan đến tiền với sao? Bành Thục Yến nhịn nhẫn, : “Ta tính tiền cho ngươi.”

      “Công tử là người sảng khoái, tổng cộng mười bốn lượng bạc linh hai xâu tiền, lần trước ngươi thanh toán hai xâu, lần này đưa mười bốn lượng bạc là đủ rồi.”

      Bành Thục Yến chán nản, nàng tính sổ nhưng là nhanh! Nghẹn hơi lấy bạc cho nàng, Tiêu Dực cười cười tiếp nhận lần mười bốn lượng bạc, đủ bốn miệng ăn của nhà dùng trong nửa năm, đối với tại của nàng xem như lần nhận được đồng tiền lớn, đương nhiên là điểm yếu ràng.

      Tiền hóa thanh toán xong, Tiêu Dực thu bạc xong cười : “Vậy quấy rầy công tử, nếu công tử về sau còn muốn chữ hỷ hoặc là vật trang sức khác, cứ việc tới tìm chúng ta.”

      “Đợi chút.” Bành Thục Yến gọi lại khi hai người chuẩn bị rời khỏi cửa: “Ngươi có đưa quà tặng.”

      “Đúng vậy, quà tặng và chữ đặt chung chỗ, hy vọng công tử thích, tạm biệt.”

      “Quà tặng là cái gì?”

      “Quà tặng là bí mật, công tử nhìn biết, tạm biệt.”

      “Đợi chút.” Bành Thục Yến lại gọi lại nàng, hít hơi, nhìn nàng : “Ta gọi là Bành Thục Yến.”

      Tiêu Dực gật gật đầu: “Đa tạ Bành công tử giúp đỡ, tạm biệt.”
      Last edited: 13/8/16
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Khuyên tai hoa
      Editor: demcodon


      đường, trong mắt Diệp Khê nhìn Tiêu Dực tất cả đều là kính trọng: “Thê chủ, ngài thông minh nha, những người đó hung dữ như vậy, về sau lại cười hơ hớ.”

      “Thê chủ của Khê Nhi, dĩ nhiên là thông minh nhất.”

      Tự đề cao bản thân như thế, nếu là người khác khẳng định là muốn phỉ nhổ nàng phen, đáng tiếc trong óc của Diệp Khê vốn là chưa bao giờ từng có hai chữ ‘phỉ nhổ’ này. Huống chi người này lại là thê chủ thích nhất. Đầu của Diệp Khê gật mạnh tỏ vẻ đồng ý, vừa lo lo : “Thê chủ đọc rất nhiều sách, là người thông minh. Khê Nhi ngốc, cái gì cũng đều hiểu, lại còn có thể gả cho thê chủ, thê chủ, ngài có thể ghét bỏ ta hay ?”

      Tiêu Dực bận kéo xe nâng lên bàn tay xoa xoa đầu của , nhàng : “Trong suy nghĩ của ta, Khê Nhi chút cũng ngốc, ở trong lòng ta, Khê Nhi so với ai cũng đều tốt nhất.”

      Diệp Khê ngẩng mặt cười, lại mất mát : “Khê Nhi ngốc, làm nam hồng, khâu y phục thêu khăn, học qua nam đức, chăm lo việc nhà tính sổ......”

      Đây là tự phê bình mình sao? Tiêu Dực nhịn được cười rộ lên: “ liền , Khê Nhi nhà chúng ta cần biết những thứ đó.”

      “Nhưng là… nhưng là… ta muốn học......” Diệp Khê có chút sốt ruột níu góc áo của Tiêu Dực, muốn ngốc, cũng muốn học nhiều chuyện chút, giống như phu lang nhà người khác tự tay làm quần áo cho thê chủ, lo liệu trong nhà làm cho thê chủ thoải mái chút, mà phải mọi thứ đều để cho thê chủ làm, lại ngay cả khi thê chủ mua vải về nhà đều tài nào làm ra được bộ quần áo.

      Thấy sốt ruột, Tiêu Dực nhàng trấn an : “Khê Nhi muốn học, ta dạy cho ngươi.” Nghĩ nghĩ: “Dạy cho ngươi biết chữ được ?”

      “Biết chữ?” Diệp Khê khiếp sợ, biểu cảm có chút ngơ ngác: “Thê chủ là… muốn dạy cho ta biết chữ sao? Ta… ta cũng có thể học chữ?”

      “Dĩ nhiên có thể nha, có học hay ?”

      “Học! Học!” Diệp Khê vội vàng gật đầu, hai người vừa vặn ngang qua hiệu sách lúc trước Tiêu Dực hay đến chép sách. Tiêu Dực lúc này dừng xe lại mang theo Diệp Khê vào mua giấy bút.

      “A, Tiêu tú tài, ngươi lâu rồi đến nha!” Mới vào cửa, tiểu nhị của tiệm liền ra tiếp đón: “Hôm nay là tới chép sách sao? Vị này là?”

      Tiêu Dực cười cười: “Phu lang của ta. Hôm nay là tới mua chút sách văn chương trang giấy, có loại sách đơn giản dành cho người mới học nhận biết hay ?”

      “[ Tam Tự Kinh ],[ Bách gia tính ].”*

      (*Tam Tự Kinh: là cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ câu có vần. nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao.

      Bách gia tính = họ của trăm nhà: là văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…). nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.)

      [ Tam Tự Kinh ]? [ Bách gia tính ]? Có vẻ phải loại đơn giản nhất: “Có loại đơn giản chút hay , ví dụ như các loại truyện dân giang truyền tay?”

      Tiểu nhị tỷ hiểu: “Ngươi đó là cái gì?”

      Tiêu Dực hít vào hơi: “Vậy [ Bách gia tính ] .”

      Từ trong hiệu sách ra, Diệp Khê ôm [ Bách gia tính ] muốn buông tay, biết chữ, phải biến thành giống như Bành công tử vậy, thoạt nhìn cũng là nam tử rất thông minh đúng ?

      Nghĩ đến Bành công tử, Diệp Khê lại nghĩ tới chuyện: “Thê chủ, ngài đưa cái gì làm quà tặng cho Bành công tử vậy?”

      “Chính là mấy ngày trước ngươi đan trang sức treo đó, ta tùy ý lấy hai cái quăng vào trong gói to.”

      Diệp Khê chớp ánh mắt nhìn nàng: “Vậy ngài là bí mật.”

      Tiêu Dực cười ha ha hai tiếng: “Là bí mật nha.”

      bí mật sao? Đầu Diệp Khê ngẩng lên nhìn trời suy nghĩ chút, vẫn là cảm giác ra có hàm xúc bí mật gì ở trong dây đan.

      “Tiểu Khê Nhi.” Tiêu Dực có chút buồn cười lại mang chút biết làm thế nào đem 'suy nghĩ sâu xa' gọi bé trở về.

      “A? Thê chủ.”

      “Chúng ta kiếm được tiền, Khê Nhi nghĩ muốn cái gì? Chúng ta mua.”

      Diệp Khê lắc lắc đầu, cái gì cũng đều cần, chỉ cần thê chủ đối tốt với .

      Tiêu Dực xoa xoa đỉnh đầu của , mang theo thương nuông chiều cười: “ cần là được nha, nhất định phải muốn, bởi vì ta muốn tặng cho Khê Nhi, là lễ vật.”

      “Thê chủ mua sách cho ta.”

      “Đó tính, hôm nay kiếm được tiền, Khê Nhi có công lao rất lớn, cho nên mua cái mà Khê Nhi rất thích để làm kỷ niệm.”

      “Vậy, ta biết còn muốn cái gì.”

      “Son bột nước? Khuyên tai vòng cổ? Cây trâm châu hoa?” Nam nhân nơi này hẳn là thích mấy thứ đó ?

      Mắt Diệp Khê quả nhiên sáng lên: “Ta nghĩ muốn đôi khuyên tai.” Nhớ trước kia phụ thân từng có qua đôi khuyên tai, là bạc, hình bông hoa nho . Mỗi lần phụ thân mang khuyên tai kia, Diệp Khê liền cảm thấy phụ thân đặc biệt xinh đẹp. Đáng tiếc về sau khuyên tai bị đại phụ thân đoạt rồi, lại về sau phụ thân cũng qua đời, Diệp Khê lại nhìn thấy qua khuyên tai đó nữa. Diệp Khê có chút yên quan sát vẻ mặt của Tiêu Dực, thê chủ có thể cảm thấy cầu quá nhiều hay ? Kỳ thực phải muốn bạc, thầm nghĩ muốn đôi bằng gỗ đào.

      Tiêu Dực biết nguyên nhân trong đó, nghe Diệp Khê muốn gì đó nhân tiện : “Được, chúng ta mua khuyên tai cho Tiểu Khê Nhi.”

      Diệp Khê thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, mở ra cái miệng nhắn bổ sung: “Muốn hoa , gỗ đào.” Diệp Khê khuyên tai gỗ đào này, đào này chính là gỗ dùng để điêu khắc, khắc nhiều kiểu đa dạng. Gỗ đào đẽo thành châm tai, dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ buộc đầu kiểu đa dạng ở , đầu ở châm tai, thành khuyên tai. Nam tử nhà nghèo khó mua nổi bạc đồng, nhiều người là mang các loại cây cối điêu khắc thành khuyên tai.

      ràng mới buôn bán lời nhận được món tiền, thế mà Tiểu Khê Nhi của chút cũng đều có lòng tham, Tiêu Dực cười : “Được, chỉ cần Khê Nhi thích, cái gì cũng được.” Vừa vặn phía trước có cửa hàng bán trang sức bạc, Tiêu Dực đem xe kéo đặt ở cửa, lấy văn vương trang giấy đặt ở xe mang Diệp Khê vào. demcodon-lequydon

      Vào cửa còn có tiểu nhị tỷ đón tiếp, Tiêu Dực ra cầu, tiểu nhị tỷ liền đem khuyên tai hình bông hoa đều lấy ra, kiểu dáng có nhiều như đại, nhưng thủ công chế tác giỏi hơn, hơn nữa là bạc đủ tuổi. Tiêu Dực nhìn người bên cạnh, hai mắt Tiểu Khê Nhi xem những khuyên tai này đều di chuyển.

      “Khê Nhi, thích đôi nào?”

      Diệp Khê ngẩng đầu: “Thê chủ, Khê Nhi muốn gỗ đào là được rồi.”

      Tiêu Dực cười vo vê đầu của : “Gỗ đào cũng mua, bạc cũng mua, Khê Nhi xem bạc trước .”

      “Nhưng là... bạc tốn rất nhiều tiền.”

      “A, tiểu tướng công đừng lo lắng, khuyên tai nơi này của chúng ta có giá rẻ, tuyệt quý, đến, nhìn xem, ngươi thích đôi này ? Còn đôi này như thế nào? Còn đôi này? Còn có......”

      Diệp Khê lui lại mấy bước trốn ra phía sau Tiêu Dực, tiểu nhị tỷ cấp tốc mà nhanh nhẹn nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ liếc mắt cái, tiểu nhị tỷ bị động tác của sợ tới mức sửng sốt. Tiêu Dực cười cười thấy có lỗi với tiểu nhị tỷ, lôi ra đến : “Thực quý, Khê Nhi chọn , chọn đôi mình thích nhất.”

      Diệp Khê chần chần chừ chừ ra, tiểu nhị tỷ thông minh, câu ở trong cổ họng cũng ra để cho xem, Diệp Khê nhìn lát, giọng với Tiêu Dực: “ có.”

      có?”

      “Là hoa , lúc trước phụ thân có đôi.”

      Tuy rằng Diệp Khê được ràng, nhưng Tiêu Dực lập tức biết ý tứ của : “Khê Nhi đừng nóng vội, chúng ta lại đến nhà khác xem xem, chừng có khuyên tai xinh đẹp trong trí nhớ của Khê Nhi.”

      lúc lâu sau, xem hết những quán có bán cùng trang sức bày ở ngoài, vẫn có tìm được khuyên tai trong trí nhớ của Diệp Khê.

      “Thê chủ.” Lúc hai người vào chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi, Diệp Khê có chút mất mát dựa vào Tiêu Dực.

      “Khê Nhi biết vẽ tranh ? Sau khi trở về đem khuyên tai kia vẽ ra cho ta xem, ta nhất định giúp ngươi tìm đôi như vậy.”

      Diệp Khê lắc đầu: “Ta biết vẽ, vẽ cũng giống.”

      sao, ngươi đem hình dáng ra, ta vẽ, vẽ đến khi Khê Nhi cảm thấy giống mới thôi, sau đó ta cho ngươi tìm.”

      Diệp Khê rũ mí mắt xuống: “Có thể tìm thấy hay ?”

      Tiêu Dực vuốt lại mấy sợi tóc của Diệp Khê bị gió thổi rối loạn, dịu dàng cười : “Thê chủ của Khê Nhi là người lợi hại nhất, là người thông minh nhất, có chuyện gì có thể làm khó ta.”

      Diệp Khê nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện như vậy, chúm chím cái miệng nhắn gật đầu, tựa vào người Tiêu Dực cọ cọ mới ngửa đầu : “Thê chủ, chúng ta trở về , lại trở về trời liền tối.”

      “Được” Tiêu Dực kéo Diệp Khê đứng lên: “Mua xong mấy thứ rồi về.”

      “Còn muốn mua cái gì?”

      “Mua thịt, đồ ăn, hoa quả, mua kẹo hồ lô trả lại cho ngươi, ừm, ta còn muốn mua cái gân bò.”

      “Mua gân bò làm gì?”

      “Mua về nhà để ta làm cái cung kia.” Cung làm ra đến đây, lúc trước dùng mảnh vải thử qua, kéo đứng được, suy nghĩ lại muốn thử, dự tính mua chút gân bò để thử, vừa vặn có tiền, có thể mua.
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Tham luyến nam sắc
      Editor: demcodon


      Lúc Tiêu Dực và Diệp Khê thắng lợi trở về nhà, trước cửa có nữ tử chờ. Nữ tử kia vừa thấy trở về liền ba bước thành hai bước chạy tới: “Tiêu tú tài, ngươi trở lại!”

      Hở... Các rất quen thuộc sao? Có lẽ Tiêu Dực trước cùng nàng rất quen thuộc , Tiêu Dực tuy rằng cùng người quen, nhưng vẫn là gặp qua ở trong thôn, biết là người cùng thôn. Tiêu Dực vội vàng : “Đại tỷ, tìm ta có việc gì sao?”

      “Là có chuyện như vầy ngươi......” Nữ tử kia chà xát chà xát tay, ấp a ấp úng có chút đỏ mặt.

      “Đại tỷ, có việc ngươi cứ , ngươi , ta cũng biết là chuyện gì.”

      “Ai, ta đây cứ việc thẳng vậy.” Nữ tử kia lấy tay vỗ lên đùi, bộ dáng đánh trắng da mặt: “Tiêu tú tài, nương của ta trước đó vài ngày bị bệnh, trả tiền mấy ngày thuốc, tại trong nhà cũng còn tiền bạc, ta nghe nhà các ngươi mỗi ngày ăn thịt, ngươi xem, lúc ngươi thành thân ta cho ngươi mượn hai xâu tiền kia ngươi là phải....?”

      “A, ra ngươi muốn là chuyện này, thành vấn đề, đại tỷ trước theo ta vào nhà, ta lập tức đếm trả ngươi.”

      Tiêu Dực vừa vừa đẩy cửa ra cho người ta vào nhà, nữ tử kia có chút đỏ mặt: “Nếu phải trong nhà có tiền, ta cũng đến đòi......”

      “Việc này nên trách ta, ta nên chủ động trả, còn mời đại tỷ đừng trách ta mới tốt, đại tỷ ngồi chút, ta lấy tiền cho ngươi.” Tiêu Dực vào rèm phía sau, lát lấy ra sổ sách và bao tiền đồng ra: “Đại tỷ cho chút ngươi tên gì để ta tìm, ta đếm tiền trả cho ngươi.”

      “Ai...” Nàng kia nhìn vào sổ sách, chỉ vào họ Trương : “Nơi này.”

      Tiêu Dực nhìn qua, thiếu hai xâu tiền, lúc này đếm trả cho nàng, lại : “Đại tỷ tiền bạc đủ ? Nếu ta lại đếm hai xâu tiền cho ngươi mượn, chờ đại nương hết bệnh rồi ngươi trả lại ta?”

      Đại tỷ mở mắt lớn dự đoán được nàng như vậy, sửng sốt chút mới : “Đủ đủ, bệnh của nương ta có chuyển biến tốt, đại phu lại uống hai lần thuốc là khỏe lên.”

      Tiêu Dực gật gật đầu, đưa nàng ra cửa, đại tỷ vài bước lại dừng lại, quay đầu : “Tiêu tú tài, ngươi đan cái dây xích tay này nếu có thể kiếm tiền, ngươi liền tỉnh táo chút, sớm chút đem phòng ở sửa lại lần nữa, đừng mỗi ngày mua thịt ăn, miệng ăn có thể thoải mái lúc, nhưng ở tốt chút mới thoải mái đời nha!” demcodon-lequydon

      Hở... Tiêu Dực vội vàng gật đầu: “Đại tỷ đúng, Tiêu Dực nhớ kỹ.”

      Tiễn bước chân đại tỷ kia xong, Tiêu Dực lại lấy sổ sách ra nhìn, tại có chút tiền vẫn là nên đem nợ đều trả hết thôi, xem chuỗi danh sách chủ nợ dài như vậy Tiêu Dực khẽ cười cười. Thôn dân ở đây là chất phác lương thiện mà, Tiêu Dực trước nghèo như vậy, chủ yếu là nàng căn bản quan tâm chuyện đời, các nàng vậy mà cũng nguyện ý cho nàng vay tiền, sợ lấy bánh bao thịt đánh chó có có về sao? Tiêu Dực đem sổ sách thả bên, ăn cơm tối xong phải qua nhà người ta trả nợ thôi, cuộc sống của người chất phác lương thiện ở cùng thôn, ngẫm lại đều thư thái nha!

      Đến lúc tối, Tiêu Dực mới chính thức cảm nhận được thôn dân lương thiện có lòng này, Tiêu Dực đến mỗi nhà trả tiền, các nàng đều lời làm thấm thía:

      “Tiêu tú tài, kiếm tiền liền tỉnh ra chút, đừng có mua hết đồ ăn, sớm chút đem phòng ở của nhà ngươi sửa sang lại rồi mới tính đến chuyện khác.”

      “Tiêu tú tài, ngươi cưới phu cũng nên trưởng thành, ngươi ăn ít chút thịt, tiết kiệm ra bao nhiêu tiền nha! phải ta ngươi, ăn thịt nhiều tiền như vậy đến miệng ngươi đau lòng sao? Xem phòng ở nhà ngươi kìa, ngươi có trái tim băng giá chứ?”

      Thậm chí cũng có người dối trá :

      “Tiêu tú tài, ngươi đúng là kiếm được nhiều tiền hả? Ta nghe nhà ngươi mỗi ngày đều ăn thịt, ăn chơi đàng điếm cũng tốt, tật xấu này cần phải sửa !”

      Ăn chơi đàng điếm? Nghe xong mặt Tiêu Dực có chút run rẩy, ra ăn thịt là cũng gọi là ăn chơi đàng điếm....

      Còn có người càng khoa trương hơn:

      “Tiêu tú tài, ta nghe phu lang kia của ngươi cũng làm cái việc nặng gì, cả ngày còn có hoa quả đường ăn cung cấp nuôi dưỡng, lại còn mỗi ngày đút ăn thịt, đều là tiêu tiền! Khó mà làm được, ngươi tự dự tính chuyện phòng ở thế nào, tham luyến nam sắc như thế cũng tốt.”

      Nam sắc.... Tiêu Dực bị nước miếng của mình làm cho nghẹn lại, thể phản bác.

      cả buổi tối, cuối cùng trả hết nợ cho người ta, Tiêu Dực ngoại trừ nhận ra danh tiếng của mình tăng nhiều -- bởi vì toàn thôn biết nhà mỗi ngày đều ăn thịt -- còn nhận ra mình là tên khốn ăn no chờ chết, ăn chơi đàng điếm, còn tham luyến nam sắc. Bởi vì có để ý đến căn nhà rách nát của mình, đều đem tiền mua hoa quả, thịt cùng người nam sủng này ăn.

      Khi Tiêu Dực về đến nhà, nam sắc của ngồi ở trước bàn ăn chơi đàng điếm -- ngồi uống canh xương, bên cạnh còn để nguội chén cho .

      “Thê chủ mau tới ăn canh.” Diệp Khê kêu nàng.

      “Được.” Tiêu Dực cười qua, nâng khuôn mặt nhắn của lên nhìn: “Khê Nhi.”

      “Thê… thê chủ...” Diệp Khê đột nhiên phát giác mình hình như là sinh bệnh, cảm thấy tim đập nhanh còn có chút hít thở tốt, ngay cả cũng lưu loát.

      Tiêu Dực sờ sờ vào khuôn mặt nhắn của , cười : “Còn phải ăn nhiều thịt chút.” Thân thể của dần dần có thêm chút thịt, sắc mặt dần dần hồng hào lên, làn da mặt cũng có thô ráp giống như lúc đầu nữa, xem khỏe mạnh lên chút, cao hứng. Nhưng vẫn còn gầy, còn phải nhiều bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn nữa mới được.

      Diệp Khê ngây ngốc mà gật đầu: “Được.”

      Tiêu Dực thấy khuôn mặt nhắn của đỏ bừng liền nhịn được cười, Tiểu Khê Nhi nhà thế mà còn thẹn thùng, ngây thơ như vậy. đành lòng lại trêu , Tiêu Dực buông khuôn mặt nhắn của ra: “Uống hết nước canh, ăn trái cây, sau đó vẽ khuyên tai cho Khê Nhi được ? Ta nhất định cho Khê Nhi đôi khuyên tai như mong muốn.”

      “Được.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, đối với Tiêu Dực hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần thê chủ có thể làm được, là nhất định có thể làm được.

      ***
      Giữa trưa mặt trời vừa vặn lên cao, dưới mái hiên Tiêu Dực dạy cho Diệp Khê học chữ, trước đó vừa dạy đếm đến mười, tiếp theo dạy ‘Bảo vệ dân cư ‘.

      “Nhân có hai cái đùi, cho nên chữ ‘Nhân’ là nét phẩy trái, nét phẩy phải. Khẩu là cái khoanh tròn, Khê Nhi nhìn miệng của ta, mở ra chính là chữ ‘Khẩu’, cái khoanh tròn, giống hay ?”

      (dem: nhân = 人, khẩu =口.)

      Diệp Khê nhìn Tiêu Dực giương miệng: “A, là giống. Vậy ‘Đầu’ đâu?”

      “Đầu à?” đối với chữ ‘Đầu’ có hứng thú, Tiêu Dực cũng để ý trước dạy chữ này. Tiêu Dực viết xuống giấy chữ ‘cái đầu’, Diệp Khê lập tức chỉ vào : “Ta biết, này là khoảng cách bảo bệ, thêm hai cái này giống lỗ tai.”

      (dem: cái đầu = 头)

      “Đúng vậy, Khê Nhi là thông minh.” Tiêu Dực đem bút đưa cho Diệp Khê: “Khê Nhi viết .”

      “Trước viết chữ ‘Nhất’?”

      “Trước viết chữ ‘Nhất’.” (dem: nhất/ = 一)

      Diệp Khê hạ xuống nét ngang giấy, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, Tiêu Dực khen: “Viết tốt, nhưng mà phải thẳng lại chút.”

      “Thẳng lại chút.” Diệp Khê lặp lại, đồng thời lại hạ xuống bút, thực so với lần đầu tiên hạ bút thẳng hơn, Tiêu Dực lại khen ngợi: “ sai, luyện tập nhiều lần là có thể viết rất tốt.”

      Diệp Khê lại hạ xuống nét ngang, Tiêu Dực gật đầu muốn khen ngợi lần thứ ba, Diệp Khê cầm lấy chữ Tiêu Dực viết làm hàng mẫu trước đó vui vẻ : “Viết giống như thê chủ rồi.”

      Tiêu Dực vừa thấy, nét mặt già nua trở nên hồng, cũng phải là thôi, chữ bút lông của , thế nhưng cùng Khê Nhi vừa học viết chữ viết ra khác nhau là mấy, ôi.. ôi.. ôi.., cái mất mặt rất là cao!

      ***
      Sáng sớm vài ngày sau, Diệp Khê làm bữa sáng hồi lâu mà Tiêu Dực chạy bộ còn chưa trở về. Diệp Khê chạy đến mép tường vây thăm dò ngóng trông, thê chủ thế nào còn chưa trở về vậy?

      Mới nghĩ liền thấy bóng dáng của Tiêu Dực, Diệp Khê vội vàng ra mở cửa lớn cong vẹo, Tiêu Dực chạy đến cửa.

      “Thê chủ.”

      “Tiểu Khê Nhi, đói bụng chưa? Có tự mình ăn trước hay ?” Tiêu Dực buông xuống cái giỏ cõng lưng, Diệp Khê vội vàng đem thịt và đồ ăn bên trong thả tới chỗ râm mát, bên trả lời nàng: “Ta đói bụng, ta chờ thê chủ.”

      Tiêu Dực đưa qua cái khăn vuông: “Khê Nhi đến xem, đây là cho ngươi.”

      Diệp Khê đến nhận vừa mở ra nhìn thấy, vui vẻ ngạc nhiên phải gọi lên: “Thê chủ, thê chủ!”

      “Có giống cái Khê Nhi muốn ?”

      “Giống, giống như đúc!” Diệp Khê cẩn thận cầm lấy cái khăn vuông bọc khuyên tai, vui vẻ : “Ta biết thê chủ nhất định có thể tìm được.”

      Tiêu Dực thấy vui vẻ cũng cao hứng, khuyên tai này là dựa theo miêu tả của Diệp Khê mà vẽ xuống đến cửa hàng trang sức mời người thợ thủ công chuyên môn làm ra.

      Diệp Khê cuộn đầu mình vào trong lòng Tiêu Dực: “Thê chủ, ta rất thích ngài, rất thích.” demcodon-lequydon

      Tiêu Dực đổi thành ôm bế : “Ta cũng thích Tiểu Khê Nhi, rất thích.”

      “Trước kia phụ thân có đôi, mỗi lần phụ thân mang lên đều rất xinh đẹp.”

      ra là thế’. Tiêu Dực cười : “Khê Nhi đeo lên cũng nhất định rất xinh đẹp, đeo lên cho ta nhìn ?”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, có chút thẹn thùng đem khuyên tai đeo lên, Tiêu Dực lui ra phía sau hai bước nhìn nhìn, cười : “Quả thực rất xinh đẹp, Khê Nhi nhà ta càng ngày càng đẹp!”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê càng hồng, đưa tay muốn đem khuyên tai lấy xuống, Tiêu Dực bắt lấy tay bé của : “Khê Nhi đừng tháo, để đeo .”

      “Nhưng là… là bạc.” Bạc nha, quý, phải lấy cất mới ổn thỏa.

      sao, Khê Nhi đeo đẹp là được rồi, ta muốn Khê Nhi nhà ta xinh xắn đẹp đẽ. Để ta nhìn lại xem, ừm, thực rất xinh đẹp!”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê lại ửng hồng trốn vào trong lòng Tiêu Dực, vùi đầu vào trong ngực cười khanh khách. Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, nâng đầu của lên: “Khê Nhi ăn sáng trước , ta luyện công.”

      “Ta giúp thê chủ chuẩn bị tốt.” Diệp Khê vui vẻ chạy chậm chuẩn bị bữa sáng. Tiêu Dực vững vàng tinh thần, áp chế rục rịch trong lòng, đưa ra tư thế bắt đầu luyện võ phòng thân.

      Ăn xong bữa sáng, Diệp Khê mang giấy bút ra để ở bàn viết theo. Tiêu Dực đem sách lúc trước mua lấy lại: “Hôm nay bắt đầu dạy Khê Nhi theo [ Bách gia tính ].” Tiêu Dực mở sách ra, tìm được chữ ‘Diệp’: “Đây chính là chữ Diệp, họ của Khê Nhi.”

      Diệp Khê chớp mắt nhìn chữ kia: “Họ của ta!”

      “Đúng vậy, họ của Khê Nhi, Diệp. Khê Nhi xem, chữ này là từ hai chữ nào tạo thành?”

      “Chữ khẩu và chữ thập.” (dem: Diệp 葉, khẩu口, thập 十.)

      “Đúng nha.” Tiêu Dực cười cười sờ đầu của ý chỉ khen ngợi.

      “Thê chủ, trong quyển sách này có họ của thê chủ ?”

      “Có.” Tiêu Dực tìm được chữ ‘Tiêu’, chỉ cho xem: “Nơi này.”

      “Chữ này vẽ nhiều nét, có đầu của chữ thảo.” Diệp Khê hơi hơi chau mày lại, phía dưới có nhiều từ mới còn chưa có học qua nên biết. Diệp Khê kéo kéo ống tay áo của Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài đem tên của ngài viết ra cho Khê Nhi xem, được ?” (dem: Tiêu = 椒, đầu của chữ thảo = 艹- 愺)

      Tiêu Dực cầm bút hạ xuống viết bốn chữ giấy ‘Tiêu Dực, Diệp Khê.’

      Diệp Khê nghiêng đầu vui rạo rực nhìn hồi, nhấc bút lên : “Thê chủ, ta muốn học viết tên của ngài trước.”

      “Viết .” Tiêu Dực sờ sờ đầu của , Diệp Khê im lặng nghiêm túc mà soi viết theo.

      Có hai người ngang qua ở ngoài, người : “Tiêu tú tài này mặc kệ chuyện chính, dạy nam tử viết chữ làm cái gì nhỉ!”

      người khác tiếp lời: “Thành thân lâu, tham luyến nam sắc!”


      (dem: ta tìm mấy chữ hoa để minh họa cho các nàng dễ hiểu chút, nếu phải cho ta biết nha, ta chỉ tìm theo miêu tả của tác giả thôi, chứ ta biết gì hết.)
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Chức vị chưởng quầy
      Editor: demcodon



      Lại là ngày ánh nắng tươi đẹp, Tiêu Dực đem cái bàn chuyển đến dưới mái hiên để cho Diệp Khê luyện chữ, tự mình ở trong sân đem gân bò cột đầu vào tảng đá lớn, kéo đầu khác ra xa. Tiêu Dực còn chưa có sử dụng nhiều sức mà nó vỡ ra, tảng đá lớn kia làm cho cố hết sức chín trâu hai hổ chuyển về bị bánh xe kéo mất. Tiêu Dực nhụt chí đem gân bò quăng cái xuống đất, Diệp Khê luyện chữ dưới mái hiên lập tức giọng mà kêu nàng: “Thê chủ?”

      “Tiểu Khê Nhi, ngươi xem tại sao trước kia ta chịu xem nhiều sách cách tạo ra cung tiễn chút, tại sao lại nghiên cứu kỹ chút cách tạo ra cung tiễn vậy?”

      Diệp Khê nghiêng đầu lệch bên, đề nghị nàng: “Vậy bây giờ thê chủ xem, ta lấy sách cho thê chủ.”

      Tiêu Dực sửng sốt, lại khôi phục tâm tình tốt: “ cần, bằng tài trí thông minh của thê chủ ngươi là ta đây, cần đọc sách cũng có thể làm ra nó.”

      “Thê chủ có thể làm ra được.” Diệp Khê khẳng định gật gật đầu, sau đó vô tâm tiếp tục luyện chữ. Tiêu Dực cũng nhặt gân bò lên kéo kéo lần nữa, phải làm như thế nào nó mới có tính dẻo đây?

      “Tiêu Dực.”

      Tiêu Dực ngẩng đầu: “Đàm Chương Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?”

      “Hôm nay đường cùng An đại thúc và Tiểu Vụ bán dây xích tay, có người tới nhờ ta với ngươi cái này.” Đàm Chương Nguyệt vừa vào nhà vừa chuyện, vừa đến bên cạnh bàn nhìn thấy: “Tiểu muội phu, ngươi là học chữ hả? Muốn làm tài tử sao?”

      phải, chỉ là học.” Diệp Khê giọng trả lời, sau đó rót chén nước cho Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt cũng khách khí, bưng chén lên liền uống mấy miệng to, uống xong thấy Tiêu Dực ở trong nhà có chút do dự.

      “Tiêu Dực, ngươi làm gì vậy?”

      “Kéo gân bò.”

      “Gân bò?” Đàm Chương Nguyệt kinh ngạc hô lên: “Thịt bò nha! Đắc tiền như vậy ngươi cũng mua?” vài bước đến bên cạnh Tiêu Dực, chỉ vào gân bò kia bị biến thành ra hình dạng gì vô cùng đau đớn: “Ngươi… ngươi phải mua về ăn sao? Ngươi làm gì thế?”

      “Ta kéo nó.” Tiêu Dực dao động liếc mắt nàng cái, qua rồi mà.

      “Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi kéo nó ra làm cái gì?” Đàm Chương Nguyệt muốn tan vào khí, ‘thịt bò nha, so với thịt heo còn đắt tiền hơn, nàng thế lại mua! Mua mua , nàng thế lại còn ăn, mà lại ở đây lãng phí?'

      “Ta muốn làm cho nó có tính dẻo chút, ngươi có biết cách nào ?” Tiêu Dực khiêm tốn thỉnh giáo.

      biết! Ta chỉ biết có thể đặt ở trong nồi nấu ăn!” Đàm Chương Nguyệt khách khí trả lời.

      “Như vậy à!” Tiêu Dực cười cười, đem gân bò để bên: “Đúng rồi, ngươi phải mới vừa muốn cho ta biết cái gì? Người nào nhờ ngươi đến ?” Hình như, có kết giao với bằng hữu mới nha.

      tiểu công tử, ngươi Chân Vị Lâu chuyến.” Đàm Chương Nguyệt thúc thúc Tiêu Dực, thấp giọng : “Ngươi khi nào biết tiểu công tử xinh đẹp như vậy hả? Làm gì ở Chân Vị Lâu?”

      Tiêu Dực dao động nhìn mặt nhiều chuyện của nàng, bất đắc dĩ : “Ta căn bản là biết tiểu công tử ngươi là ai.”

      “Như vậy ai gọi ngươi Chân Vị Lâu?”

      Tiêu Dực nghĩ nghĩ: “Ông chủ Chân Vị Lâu, là khách quen lần trước mua chữ hỷ.”

      “Ta nhớ ngươi là nam.”

      “Là nam.”

      Đàm Chương Nguyệt sờ sờ cằm, tặc lưỡi cười : “ lại bảo ngươi , có phải coi trọng ngươi hay ?”

      Tiêu Dực tức giận mở to hai mắt nhìn nàng: “ trọng điểm, gọi ta làm cái gì?”

      “Ta làm sao biết.” Đàm Chương Nguyệt buông tay: “Ta chỉ là truyền lời mà thôi.”

      “Ta biết, ngày mai .”

      “Thê chủ, ngài muốn đâu?” Tai Diệp Khê thính nghe được Tiêu Dực ngày mai .

      “Khê Nhi đừng lo lắng, Chân Vị Lâu tiện thể nhắn ta đến đó.”

      “Thê chủ, Bành công tử có phải muốn mua chữ hỷ hay ?” Diệp Khê tay nắm bút lông, ánh mắt sáng chói nghĩ: ‘ là Chân Vị Lâu, khẳng định là Bành công tử tìm thê chủ rồi.’

      “Có thể là vậy, ngày mai ta xem thử.”

      * * *
      Ngày hôm sau, lúc Tiêu Dực chạy sớm liền thuận tiện qua Chân Vị Lâu, quả nhiên là Bành Thục Yến tìm .

      Bành Thục Yến cười yếu ớt ra: “Tiêu tiểu thư, lâu rồi gặp, có tốt ?”

      “Đều tốt, đa tạ công tử quan tâm, xin hỏi công tử tìm ta đến có chuyện gì?”

      có gì, chỉ là muốn hỏi Tiêu tiểu thư chút, cảm thấy Chân Vị Lâu như thế nào?”

      Tiêu Dực mỉm cười: “Công tử tìm ta đến, cũng chỉ là muốn hỏi ta những lời này chứ?”

      “Đương nhiên phải, ta là muốn mời ngươi làm chưởng quầy Chân Vị Lâu.”

      Tiêu Dực nhíu mày: “Làm chưởng quầy? Vậy chưởng quầy trước kia đâu?”

      “Ta nghĩ, nàng ấy thể đảm nhiệm chức vị chưởng quầy Chân Vị Lâu này nữa.”

      “Bành công tử làm sao liền cảm thấy ta có thể đảm nhiệm chức vị này?”

      “Chỉ dựa vào kiện tơ hồng lần trước liền đủ để ra tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên có thể đảm nhiệm.”

      Tiêu Dực cười lắc đầu: “Cám ơn công tử nâng đỡ, Tiêu Dực chỉ là người bình thường, kiến thức nông cạn, có năng lực kia.”

      Bành Thục Yến sửng sốt, nghĩ tới bị cự tuyệt, cho rằng nàng cùng thảo luận tiền tiêu vặt hàng tháng.

      “Tiêu tiểu thư vì sao phải cự tuyệt? Tiền tiêu vặt hàng tháng của chưởng quầy Chân Vị Lâu thấp, thể so với đan dây xích tay kiếm tiền, vậy Tiêu tiểu thư cũng phải hàng tháng đều có thể gặp được khách quen như ta vậy chứ? Hơn nữa làm chưởng quầy xuất sắc, về sau còn có thể lên .”

      Tiêu Dực vẫn mỉm cười lắc đầu: “Đa tạ Bành công tử chiếu cố, nhưng Tiêu mỗ tạm thời có quyết định này.” Buôn bán, cạnh tranh, khuôn mặt tươi cười đón người, lục đục với nhau, tính kế, muốn lại dính vào, thầm nghĩ mua bán đơn giản, đơn giản sống qua ngày.

      “Ngươi còn có hỏi tiền tiêu vặt hàng tháng là bao nhiêu, có phải hẳn là lo lắng chút hay ?”

      “Bành công tử, ta biết ta cái gì, làm chuyện gì, ý tốt của ngươi, Tiêu mỗ xin nhận, nhưng là chức vị chưởng quầy, Tiêu Dực làm được, có lỗi.”

      Cự tuyệt Bành Thục Yến xong, Tiêu Dực ra phòng liền cảm giác được tầm mắt dưới lầu bắn lên. Tiêu Dực xuống đến lầu , Triệu chưởng quầy đứng ở mép cầu thang, giọng điệu có chút tức giận: “Ngươi đồng ý tới nơi này làm chưởng quầy?”

      Tiêu Dực lạnh lùng nhìn nàng: “Yên tâm, ta tranh với ngươi.”

      “Ngươi… ngươi có ý tứ gì?”

      “Chức vị chưởng quầy Chân Vị Lâu tuy rằng tốt, nhưng phải ai cũng muốn ngồi.”

      Triệu chưởng quầy nhìn nàng ra ngoài, có chút ngơ ngác, tựa như thể tin được ràng có người từ bỏ cơ hội tốt như thế.

      Ra khỏi cửa lớn Chân Vị Lâu, chưa được mấy bước thấy Đàm Chương Nguyệt tới. Đàm Chương Nguyệt cũng thấy được Tiêu Dực, vài bước liền vội chạy tới trước mặt nàng: “Tiêu Dực, Bành công tử tìm ngươi làm gì? Là lại tìm ngươi đan chữ hỷ hả? Hay là lần trước đan xảy ra vấn đề gì? làm khó dễ ngươi chứ?”

      có việc gì, chỉ là muốn tìm ta làm chưởng quầy.”

      ? Vậy là quá tốt!” Đàm Chương Nguyệt kích động lắc Tiêu Dực: “Tiêu Dực, ngươi có ngày xuất đầu!”

      “Ngừng ngừng ngừng!” Tiêu Dực bị lắc choáng váng: “Ngươi lại lắc, đầu ta bị ngươi lắc văng ra ngoài, như vậy mới là xuất đầu!”

      (dem: ‘xuất đầu’ mà ĐCN ý là thò đầu ló mặt trước công chúng, có ngày gặp may mắn ăn nên làm ra; còn ý Tiêu tỷ là ‘rơi đầu’)

      bậy bạ gì đó!” Đàm Chương Nguyệt bịt lên miệng Tiêu Dực: “Trẻ con chuyện biết kiêng kỵ, trẻ con chuyện biết kiêng kỵ!”

      Tiêu Dực hất tay của nàng ra: “Ngươi muốn bịt cho ta chết hả.”

      Đàm Chương Nguyệt có chút buồn bực vỗ lên đầu nàng cái: “Ngươi có thể đừng mở miệng xuất đầu, ngậm miệng là chết hay ?”

      “Xuất đầu phải ngươi sao?”

      “Ta là ngươi có ngày xuất đầu, tiền đồ gấm vóc!” Giọng điệu Đàm Chương Nguyệt trùng trùng cho thấy ý tứ của mình, lại cao hứng lên ôm bả vai Tiêu Dực: “Ai, Tiêu Dực, ngươi chừng nào bắt đầu làm việc? Ngày mai? Ngày kia?”

      Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt ràng hưng phấn, lòng tràn đầy hiểu: “Ngươi kích động cái gì? Chân Vị Lâu có cái gì tốt?”

      “Dĩ nhiên tốt! Phủ lớn nhất thiên hạ nha! Tiêu Dực, là phủ lớn nhất thiên hạ, phải chỗ của đất nước, là thiên hạ, thiên hạ!”

      “Được rồi, ta biết là thiên hạ.” Hai tay Tiêu Dực ấn vai làm cho nàng bình tĩnh lại chút, nhẫn nhịn vẫn là với nàng: “Ta đáp ứng.”

      “Ừh, tốt!” Đàm Chương Nguyệt nặng nề mà gật đầu, sau đó sửng sốt chút, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi cái gì? Ngươi cái gì? Ngươi.. ngươi.. ngươi.. ngươi.. ngươi đáp ứng? Ngươi đáp ứng? Ngươi đáp ứng???”

      Tiêu Dực xoa xoa cái trán, lại ấn lên hai vai của nàng, cười : “Lỗ tai của ta có chuyện gì, ngươi lần là ta có thể nghe hiểu.”

      “Ngươi còn cười? Ngươi có biết ngươi làm chuyện gì hay ? Ngươi thế nào lại đáp ứng! Ngươi có biết hay , làm chưởng quầy Chân Vị Lâu là chuyện biết bao nhiêu người mơ ước, ngươi lại đáp ứng, ngươi khờ mà, ngươi......” Tiêu Dực kéo nàng về phía trước, cũng trả lời. Đàm Chương Nguyệt vừa còn vừa lắc lắc đầu hỏi nàng: “Ngươi , ngươi , ngươi vì sao đáp ứng? Bây giờ ngươi trở lại cho người ta biết là ngươi đồng ý rồi, ngươi quay lại ......”

      Tiêu Dực mở miệng: “Cho ta sợi gân bò dài.”

      “Hở?” Đàm Chương Nguyệt quay đầu lại, phía trước là sạp thịt bò.

      “Tiêu Dực, ngươi lại mua gân bò làm cái gì? Cái này đắc tiền như vậy......”

      Tiêu Dực thanh toán tiền, ôm lấy vai nàng mang nàng cùng: “Được rồi, về nhà.”

      “Về nhà? Nè, ta , lời ta với ngươi có nghe hay ? Ta là ngươi Chân Vị Lâu!”

      .”

      “Vì sao?” Đàm Chương Nguyệt đứng chỗ : “Ngươi ràng cho ta, ngươi phải muốn làm việc tốt nuôi gia đình hay sao? Có cơ hội tốt như vậy, tại sao lại ? Ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì?”

      Tiêu Dực xoa trán, Đàm Chương Nguyệt này, là rất quấn người, cố tình mà cũng thể để ý nàng. Tiêu Dực thở dài trong lòng, ra vẻ thần bí thấp giọng với nàng: “Bởi vì ta có biện pháp kiếm tiền tốt hơn.”

      “Biện pháp gì?”

      “Cái này tạm thời thể , yên tâm, ta dẫn ngươi cùng nhau kiếm nhiều tiền. Được rồi, về nhà trước.”

      Đàm Chương Nguyệt vẫn lo lắng: “Ngươi có chủ ý? Ngươi đừng lừa ta.”

      “Ta khi nào lừa ngươi? thôi thôi.”

      Tiêu Dực kéo nàng , Đàm Chương Nguyệt vội hỏi: “Ta quay về, ta còn phải bán đồ ăn.”

      “Đúng nha, ngươi phải bán đồ ăn. Vậy ngươi tới tìm ta, đồ ăn của ngươi để chỗ nào?”

      “Tiểu Vụ trông giúp ta, ta đây.” Đàm Chương Nguyệt vài bước lại quay đầu lại: “Tiêu Dực, ngươi được lừa ta.”

      Tiêu Dực giơ lên hai tay: “Ta giơ hai tay cam đoan tuyệt đối lừa ngươi.”

      “Được, ta đây.” Đàm Chương Nguyệt bước nhanh về phía chợ bán thức ăn. Tiêu Dực thở hắt ra, nhìn nhìn bóng lưng của nàng lại tươi cười, có người bằng hữu như vậy tốt.
      Last edited: 13/8/16
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Lại từ chối
      Editor: demcodon



      Đối với chuyện chức vị chưởng quầy, Tiêu Dực nhiều cho Diệp Khê biết, chỉ Bành công tử muốn cho mình Chân Vị Lâu làm việc cực nhọc, bản thân muốn nên đồng ý.

      Diệp Khê có chút căm giận: “Bành công tử này là, tại sao có thể cho thê chủ làm việc cực nhọc như thế chứ? Ta vốn còn nghĩ rằng là người tốt, nghĩ tới cũng hư như vậy!”

      “Hức, có thể là nhìn thấy chúng ta rất nghèo, cho nên muốn giúp chúng ta, hẳn là có ý tốt.” nghĩ tới mình trong lúc vô tình lại chuyển kẻ khác thành người xấu, Tiêu Dực vội vàng giải thích.

      Diệp Khê bĩu môi: “Thê chủ, là gọi ngài làm việc cực nhọc mà, ngài còn tốt giúp .” Dừng chút, lại thêm câu: “Chính là làm tiểu nhị tỷ còn cực nhọc như việc này!”

      Tiêu Dực gật đầu đồng ý, làm thiếp Nhị tỷ quả có vất vả bằng làm chưởng quầy. Nhìn Diệp Khê thở phì phì, Tiêu Dực sờ sờ đầu của trấn an: “Khê Nhi đừng tức giận, làm việc cực nhọc tiền nhiều thôi, nhà chúng ta rất nghèo, ngươi xem, phòng ở đều sớm đổ ngã.”

      “Ta nguyện ý sống nghèo chút, cũng muốn thê chủ làm việc cực nhọc.” Đầu Diệp Khê chui vào trong lòng Tiêu Dực, rầu rĩ : “Trước đây thôn đông đầu bên kia cũng có nữ nhân làm việc cực nhọc, cũng có rất nhiều tiền, nhưng là các nàng đều trở lại, về sau nghe là làm việc cực nhọc đến chết.”

      Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, biết làm việc cực nhọc gì mà hiển nhiên làm cho mọi người đến chết. Tiêu Dực đem Diệp Khê ôm vào trong ngực an ủi: “Khê Nhi đừng sợ, ta làm việc cực nhọc, ta muốn cùng Khê Nhi sống lâu trăm tuổi.” Thấy Diệp Khê còn buồn ở trong lòng , Tiêu Dực nâng đầu của lên cười : “Ta muốn cùng Khê Nhi sống cả đời đây, phải xem Khê Nhi chậm rãi già , ừm, ta muốn xem xem thử bộ dáng biến thành ông già của Khê Nhi ra sao đây? mặt đều là nếp nhăn, răng cửa rụng trống trơn, tóc cũng rụng trống trơn, biến thành cái đầu ông già xấu xấu, cái miệng còn theo ta : Thê chủ, ta thích nhất ngài......”

      ‘Khanh khách!’ Cái cổ bị Diệp Khê cười lệch vào trong lòng , Tiêu Dực vỗ về lưng của , ừm, lưng Tiểu Khê Nhi giống như có chút thịt, phải chỉ toàn là xương.

      * * *
      Vài ngày sau, Tiêu Dực nghiên cứu gân bò, Diệp Khê bên luyện chữ đột nhiên chạy đến ôm thân thể : “Thê chủ.”

      “Hả? Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?”

      Diệp Khê nhìn bên ngoài, Tiêu Dực theo ánh mắt xa vời của ra, chỉ thấy chiếc xe ngựa xa hoa to dừng ở cửa nhà mình. Người từ xe ngựa leo xuống kia phải là Bành công tử - Bành Thục Yến vừa mới làm cho buôn bán lớn lời món tiền hay sao?

      “Tiêu tiểu thư.” Bành Thục Yến mỉm cười, mở miệng cùng nàng chào hỏi.

      Tiêu Dực cũng nhấc hai chân đến khuôn mặt tươi cười : “ ra là Bành công tử à, biết Bành công tử ở nơi nào? Lại có thể ngang qua trước cửa nhà ta, khéo.”

      “Ta là đặc biệt đến tìm Tiêu tiểu thư.”

      “Vậy à?”

      Bành Thục Yến nhìn xem nửa mặt tường đất chặn ở giữa hai: “Tiêu tiểu thư, mời ta vào sao?”

      Tiêu Dực lại khôi phục nụ cười, mở cửa đưa nghênh đón vào nhà: “Bành công tử, mời vào, trong nhà đơn sơ, còn mời cần ghét bỏ.”

      Tầm mắt Bành Thục Yến quét vòng trong phòng, có chút thể tin tưởng người như Tiêu Dực vậy mà vẫn ở trong phòng như vậy, người nghèo như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.

      “Bành công tử, mời ngồi.” Bành Thục Yến phục hồi lại tinh thần, theo Tiêu Dực đến chỗ bàn bốn góc ngồi xuống. Diệp Khê bưng lên chén nước sôi để nguội thả trước mặt liền ngồi vào bên cạnh Tiêu Dực, cũng chuyện.

      xin lỗi, trong nhà trà, chỉ có thể dùng nước trắng chiêu đãi công tử.”

      có gì.” Bành Thục Yến quay đầu nhìn về bốn phía: “Tiêu tiểu thư, ta muốn hỏi chút được tốt lắm ngoài đề tài chính, ngươi tại sao lại ở trong phòng như vậy, thấy rất khó chịu sao?”

      mặt Tiêu Dực vẫn mỉm cười: “Cũng phải rất khó chịu.”

      Bành Thục Yến cảm thấy thể giải thích: “Làm sao có thể?”

      “Bởi vì…” Tiêu Dực sờ sờ đầu của Diệp Khê, cười đến ôn hòa: “… có phu lang cùng ta.” Diệp Khê có chút cảm động nhìn nàng, ngơ ngác kêu tiếng ‘thê chủ’, Tiêu Dực liền cười vỗ vỗ đầu của . muốn lại chuyện này, Tiêu Dực lập tức chuyển tới đề tài chính: “ biết Bành công tử tìm Tiêu mỗ có chuyện gì?”

      “Ngươi biết còn cố hỏi.”

      Tiêu Dực cười khổ: “Chẳng lẽ là chuyện Chân Vị Lâu?”

      Bành Thục Yến gật đầu: “Ngươi lo lắng thế nào?”

      Giọng của Bành Thục Yến có chút vui vẻ, Tiêu Dực còn chưa trả lời Diệp Khê liền lập tức : “Thê chủ ta .”

      Bỗng nhiên nghe được Diệp Khê chuyện, Bành Thục Yến tại kinh ngạc chút: “Tiêu tiểu thư?”

      Tiêu Dực cười: “Như Khê Nhi nhà ta , ta .”

      Bành Thục Yến còn chưa hết hy vọng: “Tiêu tiểu thư, tình huống trong nhà ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn có cái thu vào ổn định, cải thiện tình huống trong nhà hay sao? Ta chỉ có lòng tốt, ngươi cần gì phải từ chối?”

      “Chuyện này......” Tiêu Dực dừng chút, muốn , nhưng đối phương cũng quả là có lòng tốt, thể từ chối trực tiếp vậy là rất nể mặt, phải thế nào mới từ chối uyển chuyển đây?

      Tiêu Dực im lặng chút, Diệp Khê bắt đầu khẩn trương. Diệp Khê đột nhiên nghiêng người ôm lấy Tiêu Dực, phòng bị mà nhìn Bành Thục Yến cố gắng lấy hết dũng khí lớn tiếng : “Ta… ta cho… cho thê chủ ta !” xong lại quay đầu nhìn Tiêu Dực, cầu xin : “Thê chủ, cần .” mới cần thê chủ làm việc cực nhọc, lấy cái loại tiền hại chết người này.

      Bành Thục Yến bị phản ứng của biến thành sửng sốt, Tiêu Dực lại ôn hòa nở nụ cười, đưa tay đem Diệp Khê ôm vào trong lòng: “Khê Nhi yên tâm, ta .” Lại với Bành Thục Yến: “Bành công tử, có lỗi, thể đồng ý với ngươi được.”

      Sắc mặt Bành Thục Yến khẽ thay đổi, nhưng vẫn để lại cho Tiêu Dực đường lui: “Được rồi, nếu ngươi thay đổi chủ ý, ngươi cứ đến tìm ta.”

      “Đa tạ công tử.”

      “Ngươi có biết chỗ nào tìm ta ?”

      “Ta tin tưởng người dưới tay công tử phần đông đều tài hoa, kém người như ta.”

      Sắc mặt Bành Thục Yến tái xanh, 'nàng như vậy là căn bản tìm , cho nên cũng cần biết ở nơi nào sao? nghĩ mình là công tử được nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào lại hạ mình cầu người như vậy? Mà nàng lại biết phân biệt như thế.'

      “Ngươi hối hận là tốt rồi!” Bành Thục Yến vung tay áo, tức giận ra cửa lớn rách nát nhà Tiêu Dực.

      Nhìn theo Bành Thục Yến rời đường, cằm Tiêu Dực để lên đỉnh đầu của Diệp Khê: “Khê Nhi, theo ta ở phòng rách nát như vậy, ủy khuất ngươi. Cho dù Chân Vị Lâu, ngày sau ta cũng kiếm nhiều tiền cho Khê Nhi cái phòng mới.”

      “Ta ủy khuất, ta nguyện ý cùng thê chủ ở phòng rách nát. Thê chủ đối với ta tốt nhất, ta cùng thê chủ cố gắng kiếm tiền, thê chủ cần phải làm việc cực nhọc.”

      “Ta , Khê Nhi hôm nay dũng cảm, lại dám từ chối người khác.”

      Diệp Khê nghĩ mà có chút sợ chui vào trong lòng nàng, rầu rĩ : “Thê chủ thể bỏ lại Khê Nhi.” nghe qua ít chuyện phiếm, người làm việc cực nhọc cuối cùng đều chết. Diệp Khê ngàn vạn lần nghĩ tới, thê chủ làm việc cực nhọc, ràng người người đều cho rằng chức vị chưởng quầy là công việc béo bở, bởi vậy còn ghi hận nghĩ Bành Thục Yến là kẻ “hại” thê chủ trong mấy ngày rất dài.

      Tiêu Dực đem Diệp Khê ôm chặt chút, dỗ dành: “ bỏ lại Khê Nhi, đợi ta lấy gân bò bên kia làm xong, đem Khê Nhi buộc lên lưng quần của ta thường xuyên mang theo, đâu cũng đều mang theo ngươi được ?”

      Về sau chuyện này cho Đàm Chương Nguyệt biết, còn chạy tới hỏi Tiêu Dực: “Ngươi phải Bành công tử gọi ngươi làm chưởng quầy sao? Thế nào lại thành làm việc cực nhọc?”

      Tiêu Dực trong nháy mắt: “Chưởng quầy là người quản hết tất cả Chân Vị Lâu, phải vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền, dưới phải hao tâm tổn sức quản mọi chuyện, dầu muối củi gạo, đầu bếp tiểu nhị đều lo lắng, khuôn mặt còn phải tươi cười nghênh đón đưa , đó phải là làm việc cực nhọc sao?”

      Đàm Chương Nguyệt: “......”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :