1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Thùng tiền thứ nhất
      Editor: demcodon


      Hừng đông, tất nhiên là gánh củi bán. Bốn bó củi, bán hai lần, bán lấy tiền để mua gì đó trong nhà; cái xửng, bồn , ngọn nến linh tinh, lại mua cho Diệp Khê hai bộ quần áo giày để tắm rửa thay, còn mua cái thùng nước lớn cho Diệp Khê đỡ phải luôn bưng gì đó chạy đến bờ sông rửa - nghe lời mà dám lại gánh nước, thời điểm muốn dùng nước liền chạy xa đến bờ sông, phiền người. Nghĩ nghĩ, Tiêu Dực lại mua màn, chịu nổi muỗi tra tấn, sau đó lại mua chút đường cho Diệp Khê ăn, rất xa thấy Đàm Chương Nguyệt bày đồ ăn ra bán, liền lại mua hai cái bánh bao chay qua.

      Đàm Chương Nguyệt ăn bánh bao lạnh trong nhà mang đến, kết hợp với nước lạnh và dưa muối.

      “Nè.” Tiêu Dực đưa bánh bao qua: “Ăn lạnh tốt.”

      “A, củi của ngươi bán được giá cao?” Đàm Chương Nguyệt cũng khách khí, nhận đến liền cắn mấy miếng to, đem má làm phình lên.

      “Củi bán chỉ có giá, làm sao có thể bán tốt?” Tiêu Dực ngồi vào bên cạnh nàng, đấm người vài cái. người liền đau nhức, cũng biết là hai ngày nay lao động tay chân, hay là vết thương cũ tối hôm đó bị đánh mà đau.

      “Vậy thế nào liền bỏ tiền mua bánh bao?” Đàm Chương Nguyệt nhìn nhìn nàng: “Ngươi ăn?”

      “Ta về nhà ăn cơm. Ta ngươi, buổi trưa ăn chút gì nóng, ngươi bán nhiều đồ ăn như vậy, phải ngay cả bánh bao nóng đều tiếc tiền mua chứ?”

      “Đúng là tiếc tiền.” Đàm Chương Nguyệt : “Ta muốn để dành tiền.”

      Tiêu Dực gật đầu: “Dành tiền là tốt, nhưng là ăn lạnh nhiều, bị bệnh phải càng tốn thêm tiền?”

      Đàm Chương Nguyệt liền trừng mắt nhìn nàng cái, muốn đồng ý lời kia của nàng: “Mỗi ngày ăn, vậy bị bệnh? Ta muốn dành tiền cưới phu, thể làm cho người ta gả lại đây chịu khổ.”

      nhìn ra đến ngươi là cái đau vì người khác.” Tiêu Dực trêu ghẹo, lấy khuỷu tay chọc chọc vào người nàng: “Có thân mật ?”

      Đàm Chương Nguyệt cho nàng ánh mắt: “Ngươi biết?”, lập tức nhớ tới nàng ấy quên những chuyện trước kia, đem bánh bao trong miệng nuốt xuống : “Là An Vụ.”

      Tiêu Dực đối với cái tên này có ấn tượng, chỉ cười chụp vai nàng : “Cố gắng tốt, sớm ngày đem người ta cưới về.”

      “Ưm ưm.” Đàm Chương Nguyệt ăn bánh bao gật đầu, Tiêu Dực lại : “Nuôi người dễ dàng, đường này bán thịt quý giá đắt tiền, muốn mua ít thịt cho Tiểu Khê Nhi nhà ta bồi bổ thân mình cũng đều mua nổi, ai, Đàm Chương Nguyệt, thịt thế nào lại quý giá như vậy? Còn có bán gà, ai, quả thực chính là cướp người!” mới vừa mua bánh bao, đồng tiền hai bao đồ ăn, bánh bao năm đồng tiền cái.

      Đàm Chương Nguyệt trợn trắng nhìn nàng: “Đương nhiên quý, thịt cũng phải rau cải trắng, tùy ý có thể thấy được.”

      Tiêu Dực nghi hoặc: “Chẳng lẽ, người ta nuôi heo nuôi gà rất ít?”

      “Đương nhiên, phải nhà nhà đều nuôi dưỡng tốt được. Mua heo con, gà con đều mua nổi! Ít người nuôi, thịt tự nhiên liền quý.” Đàm Chương Nguyệt xong lại an ủi nàng: “Tiêu Dực, đừng nghĩ, người nghèo giống chúng ta như vậy, vài năm cũng thể ăn được chút thịt.”

      Khóe miệng Tiêu Dực có chút run rẩy, biết ở cổ đại việc nuôi dưỡng động vật phát đạt, nhưng là có khoa trương như vậy chứ? “Liền coi như là mua nổi thịt, nhưng núi nhiều gà rừng thỏ hoang như vậy, vì sao săn thú?”

      “Săn thú?” Đàm Chương Nguyệt dùng sức lắc đầu: “Gà rừng thỏ hoang này chạy nhanh như bay, phải dễ dàng đến bắt như vậy, hơn nữa chúng nó đều ở núi, ai dám đuổi theo? Gặp được sài lang hổ báo linh tinh liền dữ nhiều lành ít.”

      Tiêu Dực nghi hoặc: “Nơi này…. có cung tiễn sao?”

      “Cung tiễn? Đó là cái gì vậy?”

      Tiêu Dực hiểu, thế giới này việc gieo trồng còn có thể, nhưng là việc nuôi dưỡng động vật lại được, sản phẩm làm bằng sắt cũng nhiều, giống như loại cung tiễn này đều còn chưa tạo ra, khó trách người bình thường cũng dám lên núi, gần người vật lộn, người quả phải đối thủ của loài vật mạnh dữ.

      Tiêu Dực đứng dậy lấy đồ đạc của mình: “Ta đây, về nhà ăn cơm trưa.”

      “Đừng lên núi.” Đàm Chương Nguyệt lại .

      là dong dài mà!” Tiêu Dực cười rồi , để lại Đàm Chương Nguyệt trừng mắt nhìn bóng lưng nàng mà thổi ria.

      Tiêu Dực lại tiện đường mua chút sợi tơ, khi về nhà vừa vặn cơm vừa nấu chín.

      Diệp Khê thấy nàng lại mua nhiều này nọ trở về, chạy lại hỗ trợ lấy mấy thứ tốt, lại vội vàng lấy chén chuẩn bị cơm. Tiêu Dực rửa tay chợt nghe thấy trong phòng phát ra tiếng khóc mang theo nức nở sợ hãi kêu: “A----“

      “Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực vội vàng chạy vọt vào trong phòng, suýt nữa đem chậu nước rửa tay đá ngả lăn.

      “Thê chủ….” mặt Diệp Khê lộ ra hai dòng nước mắt, vẻ mặt ủy khuất chen chúc ở cùng nhau, cứ thút tha thút thít tuôn ra cầm chén trong tay bưng cho xem. Trong chén là kẹo hồ lô ngày hôm qua Tiêu Dực mua về, mặt đầy con kiến.

      “Đây….” còn tưởng rằng ăn hết rồi chứ.

      “Ô… ô….” Diệp Khê khóc rất đau lòng, lần đầu tiên có được đồ ăn vặt, còn là thê chủ mua cho , chỉ ăn miếng liền luyến tiếc, đặt ở tủ chén bị con kiến đến ăn, chúng nó cũng khi dễ . (dem: bé Khê dễ thương chịu nổi ^-^)

      Tiêu Dực lấy chén qua: “Mang vứt .”

      ... quăng…” Diệp Khê lắc lắc đầu giành lại chén, nhìn con kiến lại khóc.

      có việc gì, thích ăn liền vứt , ta chửi.” Tiêu Dực sờ sờ đầu ăn ủi, cho rằng là sợ bị mắng mới đặt ở trong ngăn tủ dám vứt bỏ.

      phải... Khê Nhi thích ăn.” Diệp Khê vội vàng giải thích: “Khê Nhi chính là luyến tiếc ăn….”

      Tiêu Dực thở dài, sao lại có chuyện thế này! nhàng lau nước mắt cho : “Nín , ngày mai ta lại mua về cho ngươi, đây thể ăn, vứt bỏ .”

      “Ô… ô….” Diệp Khê lắc lắc đầu, ôm chén ngồi xổm gần thành thùng múc nước đến rửa kiến kẹo hồ lô, đem đường mặt ngoài đều rửa rớt xuống, lộ ra quả sơn trà bên trong, sau đó cẩn thận mà để phía dưới gần mặt trời mà phơi nắng, trong miệng còn mang theo tiếng khóc nức nở, bộ dáng đau lòng.

      “Khê Nhi.”

      “Thê chủ... ô… ô….”

      “Khê Nhi đừng đau lòng, hôm nay ta mua rất nhiều đường ăn, đều là loại ăn ngon lắm. Khê Nhi đến ăn xem thích loại nào.” Tiêu Dực xoa thái dương, chịu đựng đói khô quắt bụng đem đường ăn mua hôm nay lấy ra đút cho , lại ôm dỗ hồi lâu mới đưa tiểu quỷ khóc nhè đỡ nghỉ ngơi.

      Ăn cơm xong như cũ lên núi, đến muộn mới gánh bốn bó củi về. Thời điểm Tiêu Dực lần nữa sửa sang lại củi, cố ý tìm chút cây thẳng lấy ra, sửa sang lại củi xong, đem nước gánh đầy thùng. Tiêu Dực ngồi yên dưới ánh nến chậm rãi tước cây.

      “Thê chủ tước cái này làm gì?” Miệng Diệp Khê ràng hỏi nàng, trong miệng chứa đường Tiêu Dực mua về, trải qua chuyện kẹo hồ lô, lại đem đường cất giữ để cho kiến đến ăn. Thê chủ cũng dạy lúc muốn ăn bỏ vào trong túi giấy buộc chặt miệng lại, như vậy mới đưa con kiến tới.

      Tiêu Dực cười : “Tước để bắn chim trĩ, nếu có thể thành công, Khê Nhi còn có thịt ăn.”

      Đối với lời mà nàng , Diệp Khê chút cũng hoài nghi, chỉ cong mày tiếp tục đan dây xích tay. Diệp Khê thích đan dây xích tay, phiền lụy, còn có thể kiếm tiền – tuy rằng bây giờ văn cũng chưa kiếm được, nhưng thê chủ có thể kiếm được, liền nhất định có thể kiếm.

      Như thế qua vài ngày, Tiêu Dực còn lại hai trăm đồng tiền. Diệp Khê cũng đan được cái sọt dây xích tay. Thời điểm Tiêu Dực lại bán củi liền mang theo Diệp Khê, bán dây xích tay của . Diệp Khê lo sợ theo ở bên cạnh nàng, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều là tò mò và hưng phấn, nhìn ven đường đều là cỏ dại cảm thấy mới lạ.

      “Khê Nhi là lần đầu tiên vào trong thành sao?” Hỏi xong mới nhớ tới lúc trước qua vào trong thành.

      “Dạ.” Diệp Khê giọng trả lời.

      “Vào trong thành dạo chơi rất tốt, nhưng có số người là người xấu, Khê Nhi phải luôn luôn theo bên người ta. Nếu lạc đứng ngay tại chỗ đó chờ ta, cần biết người ta cái gì cũng cần tin tưởng, thể cùng với người biết, nhớ kỹ chưa?” Tiêu Dực thừa dịp giáo dục. Diệp Khê siết chặt cái sọt mang theo, giọng : “Ta theo thê chủ.”

      Vào thành Diệp Khê liền nắm chặt góc quần áo của Tiêu Dực, sợ rời khỏi nàng gặp được người xấu. Tiêu Dực tìm nơi đem củi buông xuống, Diệp Khê kề chặt bên nàng, có chút giận ánh mắt chung quanh nhìn ngừng, phía trước có người bán bánh ngọt gánh qua. Tiêu Dực gọi lại mua cho Diệp Khê cái, xoa xoa cái đầu : “Thừa dịp nóng ăn , chờ bán xong rồi mang ngươi dạo phố tốt.”

      Diệp Khê nhu thuận cắn miếng bánh ngọt, vị ngọt làm cho vui vẻ mắt híp thành đường. Diệp Khê đem bánh ngọt giơ lên: “Thê chủ cũng ăn.”

      “Ta thích ăn cái này, Khê Nhi tự mình ăn là được rồi.”

      “À.” Diệp Khê lại cắn miếng, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn, lần đầu tiên đến trong thành, ngay cả tiếng rao hàng nghe đều thấy ngạc nhiên.

      Tiêu Dực rất nhanh bán xong củi, mang theo Diệp Khê dạo hồi ở đường mới tìm chỗ râm mát bắt đầu bán dây xích tay. Tiêu Dực đem mảnh vải lúc trước chuẩn bị bày mặt đất, đem dây xích tay này đặt lên mảnh vải tốt nhất làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay, quả nhiên bao lâu liền hấp dẫn phần đông nam nhân lại đây xem.

      “Đây là cái gì?” Các nam nhân hỏi.

      “Dây xích tay, có thể mang cổ tay.” Tiêu Dực kéo tay Diệp Khê lại đây cho bọn họ xem, lại lấy cái dây xích tay khác làm mẫu: “Các ngươi xem, kéo ra như vậy là có thể mang cổ tay, lại kéo hai sợi dây rũ xuống hai bên này, kéo xong lại , rơi xuống. Mặc dù cái này kém vàng bạc ngọc quý, nhưng nhìn đẹp mắt lại quý, hơn nữa sợ va chạm.”

      Nơi này làm ra dây xích tay phần lớn là vàng bạc ngọc quý, nam nhân nhà bình thường mua nổi, ai có thể muốn có chút phụ tùng đâu? Vừa nhìn dây xích tay này quả đẹp mắt, lập tức có người hỏi bao nhiêu tiền cái.

      Tiêu Dực chỉ những loại khác nhau : “Loại này ba văn, loại này năm văn, loại này tám văn….” Nhà đan độc quyền, Tiêu Dực đem giá thoánh định cao chút, trước nhìn xem tình huống, nếu được còn có thể điều chỉnh. giá này cao, kỳ cũng cao, trừ bỏ thịt động vật loại có thể xem như giá ở trời, kinh tế nơi này phát triển coi như tốt, mấy văn tiền gì đó nhà người bình thường có thể chấp nhận được rất tốt.

      “Ba văn? Ba văn đều có thể mua được cân gạo, ngươi bán cái này so với gạo còn quý hơn, giảm chút giảm chút” Các nam nhân bắt đầu mặc cả.

      mặt Tiêu Dực cười rạng rỡ hơn: “Đây đều là sợi tơ tốt nhất, màu sắc sáng , mang lên rất đẹp, ta dám đảm bảo, cái vàng bạc này cũng chưa dễ thấy, giá này là tiện nghi lớn rồi đấy!”

      Nam tử này cũng chỉ ý tứ há miệng mặc cả, thấy nàng ít liền bỏ tiền mua, đến buổi chiều thế nhưng còn để bán, còn có người hỏi khi nào lại đến bán. Hơn trăm dây xích tay, thế nhưng bán được tám trăm đồng tiền. đứa bị mê hoặc chồng chất, Diệp Khê nhìn mà có chút trợn mắt há hốc miệng, nghĩ tới đan dây xích tay này có thể bán được nhiều tiền như vậy. Diệp Khê đối với tiền cũng có nhiều khái niệm, nhưng đại phụ thân trong nhà cùng các ca ca cũng có thêu khăn bán. Khi Diệp Khê còn chưa xuất giá có mấy lần nghe được bọn họ lên, bọn họ thêu mười ngày nửa tháng, lần bán bất quá cũng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền. Mấy chục và mấy trăm, Diệp Khê vẫn biết người nào nhiều hơn.

      “Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực sờ sờ cái đầu thoạt nhìn ngơ ngác, đem người thất thần trở về.

      “Thê... thê chủ... ta.. ta phải là… kiếm được rất nhiều tiền?” Nghĩ đến chính mình phải vô dụng như vậy, Diệp Khê có chút hưng phấn lại có chút khuẩn trương, chuyện cũng nối liền.

      “Đúng vậy, kiếm rất nhiều tiền đấy.” Tiêu Dực cười đáp: “Khê Nhi là lợi hại, có thể kiếm tiền nhiều hơn ta, ta bán củi vài ngày cũng kiếm được nửa này.”

      “Thê thủ mới lợi hại, là thê chủ dạy ta đan.” Ánh mắt Diệp Khê trở nên sáng long lanh, phải vô dụng, có thể giúp thê chủ kiếm tiền.

      Tiêu Dực xoa xoa mặt : “Đều là Khê Nhi đan, Khê Nhi rất giỏi, tại ta liền mang Khê Nhi ăn lấy lòng, ừm, lại mua cho Khê Nhi chút quần áo xinh đẹp, khao Khê Nhi, trước tiên là về muốn ăn cái gì?”

      Diệp Khê cười vui vẻ, lại lắc đầu.

      Tiêu Dực lôi kéo cánh tay bé của về phía trước: “Chúng ta dạo trước, nhìn thấy món gì ngon liền mua.”

      “Mua thứ thê chủ thích ăn.” Diệp Khê bổ sung.

      Tiêu Dực vừa cười, vừa xoa xoa đầu , tiểu gia hỏa này là làm cho người ta ấm lòng mà.
      Last edited by a moderator: 28/10/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Cùng nhau ăn thịt
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực mang theo Diệp Khê dạo vòng ở trong thành, mua nhiều sợi tơ, lại mua nhiều vải làm quần áo và giày. Lại mua cho Diệp Khê hai bộ quần áo xinh đẹp và túi đồ ăn vặt, lại vòng đến cửa hàng bày đạo cụ mua cây đao dài. Sau đó chợ bán thức ăn mua chút đồ ăn, cắt cân thịt, thuận tiện tìm Đàm Chương Nguyệt.

      Đàm Chương Nguyệt bày đồ ra, nhìn thấy nàng lại mua đống này nọ, đặc biệt còn có đống đồ ăn, khỏi tức giận: “Ngươi là đứa phá sản, kiếm được chút tiền liền mua vài thứ lung tung, ngươi muốn mua đồ ăn thế nào đến chỗ ta mua? Ngươi xem.” Đàm Chương Nguyệt chỉ vào đồ ăn bán được của mình: “Còn nhiều như vậy, ta lại phải gánh về, ngươi là ăn đồ ăn trắng nghĩ đổi khẩu vị là thế nào sao? Chướng mắt rau cải trắng của ta?”

      có, chính là đến mua rau cải trắng của ngươi.” Tiêu Dực cười, đem đống đồ đều đặt ở trong rổ nàng: “Ta mua thịt, tối nay qua nhà của ta ăn cơm.”

      “Thịt?” Đàm Chương Nguyệt nhìn thịt liền nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nuốt xong rồi mắng to: “Ngươi là đứa phá sản! Đồ đắt tiền như vậy ngươi cũng mua?”

      Tiêu Dực lôi kéo Diệp Khê bỏ chạy, bên cười to : “Tiểu Khê Nhi, ngươi có nhận ra Đàm Chương Nguyệt giống như phụ thân ta hay ? dài dòng mà.”

      Đàm Chương Nguyệt tức giận đến sắc mặt tái xanh: 'Tiêu Dực đáng chết, cũng xem nàng phá cái nhà kia, vất vả có thể kiếm tiền, nàng cũng thể tỉnh táo lại chút hay sao? Còn chê ta dong dài!'

      Ba người đường cãi nhau ầm ĩ về nhà, kỳ đùa giỡn chính là Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực, Diệp Khê bất quá là bị Tiêu Dực lôi kéo chạy tới chạy lui mà thôi, nhưng là cũng đủ làm cho vui vẻ.

      Về nhà, Diệp Khê nấu cơm. Tiêu Dực đem sổ sách lấy ra, đếm năm trăm đồng tiền đưa cho Đàm Chương Nguyệt. Sau đó dùng củi gỗ đốt thành than củi viết lên mặt sau tên Đàm Chương Nguyệt: hoàn tiếng.

      Đàm Chương Nguyệt nhìn cặp dây tiền đồng có chút tặc lưỡi: “Tiêu Dực, ngươi từ đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy?”

      “Hôm nay bán dây xích tay của Khê Nhi nhà ta đan mấy ngày trước.” Tiêu Dực cười đáp, dây xích tay này phí tổn thất bất quá là hơn mười đồng tiền, thế nhưng có thể bán được nhiều hơn tám trăm đồng tiền về, cũng rất đáng sợ.

      “Nhà ngươi… muội phu mấy ngày trước đây đan mấy cái vô dụng đó cũng có thể bán được nhiều tiền như vậy?” Đàm Chương Nguyệt cũng kinh ngạc, nàng luôn luôn ôm cải trắng đến đổi nấm ăn, cũng nhìn thấy Diệp Khê đan đồ vật trong nhà của nam nhi, đẹp mắt là đẹp mắt, tác dụng thực tế chút đều có, nghĩ tới có thể bán nhiều tiền như vậy.

      “Đúng vậy, ta dự tính bán củi nữa, ta cùng Tiểu Khê Nhi đan như vậy kiếm tiền nhanh hơn.” Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt, thử thăm dò mời: “Nếu , ngươi cùng đến đan? Kiếm chút tiền cưới phu tốt hơn.”

      “Ta?” Đàm Chương Nguyệt có chút động lòng, nhưng là nhìn xem tay của mình: “Loại chuyện nhà của nam nhi này, ta sợ ta đan được.”

      “Cơm nước xong ta dạy cho ngươi, được sau.” Tiêu Dực kéo Đàm Chương Nguyệt đứng dậy: “Đừng ở chỗ này, giúp Tiểu Khê Nhi nhà ta rửa rau.”

      Cũng biết là Đàm Chương Nguyệt trời sinh chịu khó, hay là bởi vì thịt mê hoặc. Đàm Chương Nguyệt câu oán hận đều có, vén tay áo liền bắt đầu làm, chẳng qua rửa được nửa cẩn thận mà hỏi Tiêu Dực: “Cái kia, ngươi có thể dạy An Vụ đan được ? Nhà An Vụ cũng rất khó khăn, và cha hai người, trong nhà có nữ nhân, sống trôi nổi qua ngày, hơn nữa… hơn nữa chúng ta thành thân, cũng xem như người ngoài….” Nghĩ là cảm thấy Tiêu Dực dễ dàng đem kỹ thuật kiếm tiền này dạy cho người khác, Đàm Chương Nguyệt đặc biệt giải thích chuyện An Vụ sắp phải gả cho nàng, gả cho nàng tính là người ngoài.

      Tiêu Dực là nghĩ nhiều như vậy, thứ này tuy rằng mới lạ, nhưng người có ý mua về mở ra xem, muốn học cũng khó. Bởi vậy là nghĩ tới muốn giấu cho riêng mình, hơn nữa đem Đàm Chương Nguyệt trở thành tỷ muội thân, nghe nàng hai người lâu thành thân, càng đem người kêu An Vụ kia xem thành người ngoài, lập tức : “Đương nhiên có thể, bằng ngươi gọi bọn lại đây ăn cơm, ăn cơm xong ta cùng dạy các ngươi.”

      Đàm Chương Nguyệt ngàn vạn lần nghĩ tới Tiêu Dực thế nào lại hào phóng nguyện ý gọi bọn họ tới ăn cơm, thịt kia rất đáng quý… Nghĩ như vậy liền sững sờ như cột, Tiêu Dực nhíu mày chọt chọt nàng: “Thế nào? Gọi tới nhìn xem cũng luyến tiếc? Chẳng lẽ là cái gì tiên trời xuống cõi trần gian, cho nên ngươi thầm nghĩ muốn giấu ở trong nhà?”

      ... phải.” Đàm Chương Nguyệt lắc đầu, lại xác nhận : “Ngươi là gọi bọn , An Vụ và cha cùng nhau đến ăn thịt?”

      Ăn thịt? Hở, Tiêu Dực nhớ tới chuyện Đàm Chương Nguyệt qua gia đình nghèo vài năm cũng ăn được chút thịt, liền gật đầu cười : “Đúng vậy, ăn thịt, cùng nhau. Ngươi gọi phu lang, gọi nhạc phụ, cùng nhau đến.”

      Đàm Chương Nguyệt phía trước bật ôm cổ Tiêu Dực, tiếng nhảy nhót giống như là nhặt được vàng: “Tiêu Dực, ngươi là người tốt!”

      Tiêu Dực bị nàng ôm sửng sốt, Đàm Chương Nguyệt buông ra mà chạy . Tiêu Dực phục hồi lại tinh thần lại cười hai tiếng ha ha, nghĩ tới tính Đàm Chương Nguyệt cũng có thời điểm giống như trẻ con thế này. Quay đầu lại thấy Diệp Khê cũng cười cười, Tiêu Dực đột nhiên kinh ngạc đứng lên: “Khê Nhi, ngươi biết cái người An Vụ kia sao?”

      “Gặp qua.”

      “Là dạng người gì?”

      Dạng người gì? Diệp Khê đúng là hình dung được, suy nghĩ hồi : “Thê chủ, ngài cũng gặp qua , thời điểm ngày hôm đó ở bờ sông giặt quần áo.” Thấy Tiêu Dực nghĩ ra, Diệp Khê lại bổ sung câu: “Vì ta mà cùng phu lang nhà Trương nhị cãi nhau.”


      À!Là à. Tiêu dực giật mình ra là cái nam tử mạnh mẽ kia, tính tình như vậy, thích.


      sợ Đàm chương nguyệt coi trọng là loại người giống Diệp lan này, nôn chết.


      mời thêm hai người, Tiêu Dực lại cầm thêm chút đồ ăn rửa. bao lâu Đàm chương nguyệt mang theo

      An Vụ và An đại thúc đến đây, hai nam tử vội vàng chào Tiêu dực:"Tiêu tú tài"


      Tiêu dực nghẹn chút, vội hỏi:"An đại thúc và An công tử cần khách khí. Ta và Đàm chương nguyệt là tỷ muội,

      đều là người nhà,cái kia , các người kêu ta là Tiêu Dực , cần kêu Tiêu tú tài."


      An đại thúc có chút cố chấp, An Vụ cũng có chút mất tự nhiên. Nếu là trong ngày thường nhìn thấy có gì đặc biệt

      lên tiếng kêu gọi cũng có gì, nhưng hôm nay cảm thấy là tới ăn thịt nhà người ta, bỗng chút được thoải mái.


      Tiêu Dực biết bọn họ là vì miếng thịt kia được thoải mái, chỉ cho rằng bọn họ cố kỵ là cái nữ nhân cho

      nên có chút buông ra, liền qua nhận chảo trong tay Diệp Khê :"Đồ ăn lập tức xong rồi, Khê nhi mời An

      đại thúc và An công tử vào trong nhà ngồi, Đàm chương nguyệt đến thêm lửa, ta thể đến làm cái bếp này."


      "Chúng ta đến làm , có nhiều nam nhân như vậy chuyện xào rau nấu cơm cần nữ tử các ngươi." An Vụ xong

      đến cửa bếp bên kia ngồi xổm xuống,An đại thúc cũng tự giác mà đến giúp đỡ bưng nồi đồ ăn vào trong nhà.


      Tiêu dực nháy mắt trêu ghẹo :"An công tử đây là trong lòng đau Đàm chương nguyệt ?Ta bất quá là kêu nàng thêm lửa mà thôi."


      An Vụ đỏ mặt, cũng biết là bị Tiêu dực làm cho xấu hổ hay là bị lửa hồng. Đàm chương nguyệt đụng đến bên người An Vụ,

      chạm vào mặt da cười hỏi:"Tiểu Vụ, ngươi đau lòng ta hả?"


      " qua bên" , An Vụ phụng phịu, nhìn cũng nhìn nàng.


      Tiêu dực buồn cười, lau nồi bắt đầu xào thịt, Diệp Khê đứng ở bên, Tiêu dực :"Khê nhi ngươi xem, xào thịt phải đợi

      dầu nóng, trước thả gừng vào trong dầu..."Tiêu dực vừa xào vừa giảng giải, Diệp khê cố gắng xem tốt. An đại thúc

      cũng sớm đứng ở bên, ngay cả Đàm chương nguyệt và An Vụ đều đứng trước cửa bếp xem.


      chút nào khoa trương : phụ tử An gia và Đàm chương nguyệt đều nhiều năm chứ có ăn qua thịt. đời này

      có nhiều người cả đời còn chưa có ăn qua thịt, ăn được thịt nhiều cũng đều là người có tiền.Nữ nhân hai nhà khi còn sống

      hai năm mua chút thịt về, nữ nhân qua đời trước, hai cái nam tử An Cư ngay cả đường sinh sống đều thành

      vấn đề. Nếu có Đàm chương nguyệt giúp đỡ, chỉ sợ lúc này sớm đầu thai sống lại.Đàm chương nguyệt cũng khổ,

      nương nàng qua đời bao lâu, phụ thân nàng cũng theo.Tiểu nương mười hai mười ba tuổi tự mình người

      dựa vào bán đồ ăn mà sống, vốn là giàu có, mấy năm nay lại giúp đỡ An Cư, cũng lưu lại bao nhiêu tiền.

      Về phẩn Diệp khê , trước hôm nay, thịt kia tự nhiên cách quá xa, nghĩ đến cũng cần nghĩ.


      Mùi thịt bay trong khí, mấy người đều nhịn được nuốt nước miếng, quả là thịt nha,ngửi thấy hương vị

      đều giống với đồ ăn khác.


      Nhà bên có người theo đoạn tường vây ló đầu nhìn:"Tiêu tú tài, nhà ngươi làm đồ ăn gì đó?Thơm như vậy nha!"


      "Hở....Mua chút thịt đến xào." Tiêu dực có chút cảm giác bị kinh hãi, chẳng qua là mua miếng thịt , cần thiết

      để người nhìn chăm chú chứ?


      Tiêu dực nhận được kinh hãi, nhà bên kia càng nhận thêm kinh hãi, giọng cao chỉ ở quãng tám:"THỊT? THỊT??

      Tiêu tú tài, người từ đâu có tiền mua thịt?


      Càng nhiều hàng xóm nhô đầu ra,đầu Tiêu dực đầy vạch đen, có cần thiết làm ra tiếng động như vậy ?.Hơn nữa

      vấn đề về tiền này rất riêng tư mà.Bất quá trước đây có chút nghèo, chẳng lẽ còn cho phép người trở thành giàu

      có? được rồi, kỳ còn giàu có,nhưng giàu có mua thịt ăn?


      Tiêu dực cấp tốc mà đem thịt trong nồi lấy ra, có lệ với nhà bên:"Chuyện kia có gì, quấy rầy ngươi nha".

      Sau đó cấp tố mà bưng thịt trốn vào trong phòng.


      Khi ăn cơm,mọi người đều nhìn đĩa thịt kia mà dám nhúc nhích.Tiêu dực gắp cho mỗi người đũa thức ăn cho bọn

      họ:"Ăn , nếm thử tay nghề của ta." sau đó tự mình cũng gắp thịt bỏ vào trong miệng,ôi, kì cũng lâu chưa ăn

      đến thịt, ừm, hương vị ngon, quả nhiên thịt heo đặt trước mặt giống với thức ăn gia súc, lại càng ngon miệng.


      Tiêu dực chuyển động cái,mọi người cũng chuyển động theo. Tiêu dực thấy bọn họ cũng làm sao dám động đến

      đĩa thịt kia, ràng chính mình dùng cái thìa múc cho bọn họ, bên cười :"Thế nào lại ăn? phải là ta

      xào thể ăn chứ?Khó mà làm được, thể ăn cũng phải chịu đựng ăn."


      "Ăn ngon, ăn rất ngon." Diệp khê rất nể tình,nghe được giọng Tiêu dực mới vui mừng liền gật đầu,đây là lần đầu

      trong đời ăn qua bữa cơm ngon như thế, thịt nha.Diệp khê tinh tế ăn,đều luyến tiếc nuốt xuống.Đàm chương nguyệt

      và phụ tử An gia cũng cười, nhai kỹ nuốt chậm khác Diệp khê là mấy, chỉ sợ bỗng chốc ăn xong rồi giống như

      ăn.


      "Đàm chương nguyệt , ngươi chiếu cố bọn họ nha."Tiêu dực tiếp đón, bên chiếu cố Diệp Khê, nhìn thấy bọn họ đều

      chỉ ăn chút, trong mắt còn mang theo thỏa mãn,khóe môi đều mỉm cười.Tiêu dực nhìn mà trong lòng vẫn có chút

      khổ sở, bất quá là ăn được chút thịt, bọn họ giống như ăn sơn hào hải vị, nghèo khó như vậy, biết là thế nào

      sống qua được.


      Sau khi ăn xong,Tiêu dực và Diệp Khê bắt đầu dạy mọi người đan dây xích tay.Diệp khê dạy An Vụ và An đại thúc, Tiêu

      dực dạy Đàm chương nguyệt.Đàm chương nguyệt quả nhiên là đứa ngốc, An vụ và An đại thúc bọn họ đều học xong

      vài loại,Đàm chương nguyệt ngay cả loại đơn giản nhất đều xong.Đàm chương nguyệt nổi giận :"Ta quả nhiên

      học xong loại chuyện nhà của nam nhi,vẫn là an phận bán đồ ăn của ta , hôm nay còn chưa tưới nước nữa."


      "Vậy tưới nước ",Tiêu dực cười , biết có số người quả đối với loại thủ công này thành thạo.


      "Đàm chương nguyệt đứng lên:"An đại thúc, Tiểu Vụ, các ngươi ở lại đây, chờ ta tưới nước trở về tiếp các ngươi."


      "Ngươi tự bận chuyện của ngươi , ai muốn ngươi tiếp." An Vụ quăng câu khó nghe từ trong miệng ra, cũng

      nhìn nàng.


      An đại thúc cười :"Tiểu nguyệt cẩn thận,chúng ta chờ ngươi."


      Đàm chương nguyệt gật gật đầu rồi ,Tiêu dực tiếp tục dạy ba nam tử đan dây xích tay, ngoại trừ dây xích tay,còn dạy

      bọn họ đan chút kết linh tinh của trung quốc.Chờ Đàm chương nguyệt tưới nước trở về , phụ tử An gia học xong vài

      kiểu hoa trồng.Đàm chương nguyệt thấy nàng giấu riêng cho mình như vậy, cảm động sắp rơi nước mắt:"Tiêu dực

      cảm ơn ngươi,cám ơn ngươi!"


      Tiêu dực vỗ lên vai nàng,"Chúng ta phải tỷ muội sao?Ngươi như vậy, chính là khách khí với ta." Lại

      với phụ tử An gia:"Cách đan dây xích tay khó, ta nghĩ, qua thời gian khẳng định có người nhìn theo mà đan,

      đến lúc đó liền bán được giá như tại, cho nên, liền cố gắng kiếm tiền ở khoảng thời gian này."


      Đàm chương nguyệt gật gật đầu:"Ta hiểu được sáng ngay mai ta chạy ra chợ liền mua sợ tơ về."


      ***


      Tiêu dực trước là cái thư sinh yếu đuối, cho tới bây giờ cũng chưa làm cái việc nặng gì, nhiều ngày mỗi ngày lên

      núi đốn củi tuy rằng tay chân có chút rã rời,nhưng Tiêu dực đều muốn đem tay chân rèn luyện thân thê. tại muốn cùng

      Diệp Khê đan dây xích tay, cần lên núi đốn củi,thân thể là muốn rèn luyện, bởi vậy Tiêu dực cũng giống vậy là

      sớm liền tỉnh.


      Diệp khê bên cạnh giống như ngày xưa mặt hướng sườn nằm, trong lòng ôm nửa cái chăn, thân thể hơi hơi cuộn tròn,

      cái trán dựa vào cánh tay , ỷ lại dựa vào như vậy,giống như con chó .Tiêu dực nghiêng người nhìn vẻ mặt ngủ

      của , ràng là yên tĩnh ôn hòa.


      Tiêu dực cúi người in xuống cái hôn ở cái trán ,sau đó nhàng đứng dậy,mở cửa khách khí nhìn mặt trời còn

      tờ mờ sáng,nhìn khí mà nên lời tốt.Tiêu dực hít sâu mấy miệng to.Nhấc cái giỏ để hái rau xanh lên

      bắt đầu chạy bộ, từ trong nhà chạy bộ đến chân núi, hái cái giỏ đầy rau dại và nấm lại chạy về.Về đến nhà,Diệp khê

      còn chưa dậy khỏi giường, Tiêu dực ở trong sân bắt đầu ôn tập võ phòng thân trước kia học qua.


      Thời điểm Diệp Khê mở cửa chỉ thấy thê chủ mình ở trong sân luyện công, ngày mới bắt đầu ánh mặt trời chiếu vào

      người nàng,chung quanh như vầng hòa quang bao phủ lấy thân thể nàng,giống như trong câu chuyện thần tiên hồi

      Diệp Khê nghe qua,Diệp khê nhìn nàng như đui mù.


      "Tiểu khê nhi, ngươi làm sao vậy?"


      Diệp khê nháy mắt mấy cái,mới phát mình nhìn thê chủ đến ngây người, thoáng chốc khuôn mặt nhắn đỏ ửng,

      cuốn quít rũ mặt xuống lắc lắc đầu, vội vàng :"Thê chủ, ta nấu bữa sáng."


      Tiêu dực mặc dù biết vừa rồi ngẩn người nhìn cái gì, nhưng thấy mặt đỏ cũng biết là thẹn thùng,cũng

      lại quấy rầy ,chính mình lại xoay người luyện tập.Chờ Tiêu Dực luyện xong,Diệp khê cũng làm bữa sáng xong,

      ăn qua liền cùng nhau đan dây xích tay.Tiêu dực cố ý cùng Diệp Khê tán gẫu, tuy rằng Diệp khê nhiều lắm ,

      nhưng trong lòng là cao hứng. là vì cần lo lắng thê chủ lên núi đốn củi gặp sói, hai là thê chủ đối với mình

      tốt, đương nhiên là tốt nhất.
      Last edited by a moderator: 7/11/16
      Trâu thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Dũng khí của cả nhà
      Editor: demcodon


      Như thế qua hai ba ngày, Tiêu Dực lại mang theo Diệp Khê cùng phụ tử An gia vào trong thành chào bán dây xích tay và vật tranh sức kết kiểu Trung Quốc. Tiêu Dực vẫn đem sạp đặt ở vị trí lần trước, phụ tử An gia và Đàm Chương Nguyệt liền đem sạp đặt ở con đường khác. Tiêu Dực và Diệp Khê mới trải sạp ra, đồ đạc còn chưa bày xong đám nam tử liền đến vây quanh, vô cùng náo nhiệt bắt đầu buôn bán.

      Diệp Khê ngồi xổm bên người Tiêu Dực, trong tay nắm chặt rổ đựng tiền. Tiêu Dực bán dây xích tay thu tiền liền quăng vào trong rổ. Buôn bán tốt thần kỳ, hơn canh giờ ngắn ngủi, vật trang sức của Tiêu Dực và Diệp Khê liền bị tranh mua còn, người mua được tiếc hận tản ra. Diệp Khê nhàng thở ra hơi, nắm chặt rổ đẩy đẩy qua bên Tiêu Dực: “Thê chủ.”

      Trong rổ gần được nửa rổ tiền đồng, Tiêu Dực nhấc rổ đem tiền đồng bên trong cho vào bao vải, cười : “Hôm nay lại bán được giá tốt, ta nghĩ muốn mua cái gì đó cho Khê Nhi, Khê Nhi muốn cái gì hay ?”

      Diệp Khê lắc đầu, giọng : “ có, cần mua.”

      “Thế nào? thích đồ thê chủ mua cho ngươi?” Tiêu Dực cười hỏi.

      phải... phải.” Diệp Khê vội vàng lắc đầu, vội vàng giải thích: “Trong nhà... trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền…” Giọng càng ngày càng , khúc sau Tiêu Dực nghe thấy. Bất quá ý tứ của Tiêu Dực hiểu được, trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền, phải nhiều căn bản chính là nhiều lắm, xem xét thấy ngóc ngách nào là thể cần tiền, nhưng cũng ngại mua chút ‘đồ vật xa xỉ’ cho Tiểu Khê Nhi nhà .

      Tiêu Dực vừa định phản bác, lời đến bên miệng sửa lại : “Tiểu Khê Nhi rất đúng, Đàm Chương Nguyệt ta cuối cùng cũng tiêu tiền loạn, vẫn là Tiểu Khê Nhi hiểu chuyện, khó trách từ ngày cưới Khê Nhi về đến nay so với trước kia sống tốt lắm. Khê Nhi là ngôi sao may mắn của ta, về sau Khê Nhi cần phải quan tâm ta nhiều hơn, nên mua gì cũng thể để yên cho ta mua loạn.”

      “A?” Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng, có ngại lắm miệng sao? Còn… còn kêu quân tâm đến nàng…

      Tiêu Dực cười xoa xoa đầu , tâm tư của đều viết ở mặt, tưởng tượng biết đều khó khăn như thế nào, đây là nguyên nhân trong lúc nhất thời sửa miệng, nhát gan như vậy khó có được dám ‘phản đối’ lần, vẫn dùng lý do là ‘ lúc’ như vậy, nếu là tỏ vẻ đồng ý mà ra, chỉ sợ vừa muốn đem vất vả sinh ra chút dũng khí kia lại chèn ép là xong rồi.

      Tiêu Dực thu gom xong tiền, lôi kéo Diệp Khê đứng dậy: “Chúng ta xem bọn họ Đàm Chương Nguyệt bán thế nào.”

      “Ưm….” Diệp Khê lảo đảo chút, cong chân đứng thẳng ổn, vì ngồi lâu nên chân đều tê rần.

      “Khê Nhi.” Tiêu Dực nhanh tay đỡ lấy : “Tê chân thế nào cũng động đậy, tại làm cho đầu gối đau?”

      ... đau, nhiều người, ta sợ có kẻ trộm…”

      Tiêu Dực thầm than tiếng, cúi gập người vo vê đầu gối cho , thế nào liền bày ra cái bộ dạng ngốc như vậy, còn ngay cả lời nặng cũng thể với . demcodon.lequydon

      màn như vậy bị Bành Thục Yến ở tửu lầu đối diện xem ở trong mắt. Sau lúc lâu, tầm mắt Bành Thục Yến trở xuống dây xích tay trong tay: “Đây là dây xích tay, là cái nam nhân kia đan?” Cái nam tử khô gầy như vậy, có thể làm ra đồ thủ công mỹ nghệ tốt như vậy?

      “Các nàng là chính mình đan.” Gã sai vặt của Bành Thục Yến là Phương Nhi trả lời.

      “Bọn họ là phu thê?”

      “Hẳn là như vậy, công tử ngài hỏi cái này làm gì?”

      có việc gì.” Bành Thục Yến lắc đầu, đưa tay cầm chung trà bàn uống hớp: 'nàng kia, là người biết quan tâm người khác, chỉ là xem nàng có thể ở bên đường mà vo vê đầu gối cho nam tử kia liền biết. Nam tử kia, là được gả cho thê chủ tốt.'

      ***
      Tiêu Dực mang theo Diệp Khê chưa được mấy bước chợt nghe tiếng Đàm Chương Nguyệt hưng phấn hô to: “Tiêu Dực, Tiêu Dực!”

      Theo tiếng nhìn lại, phụ tử An gia và Đàm Chương Nguyệt về phía bên này, mặt đều giấu được tươi cười, nghĩ đến đồ bọn họ cũng bán xong rồi. Tiêu Dực cũng lôi kéo Diệp Khê chạy vài bước đến chỗ bọn họ, Đàm Chương Nguyệt hưng phấn : “Của chúng ta bán xong rồi, các ngươi cũng bán xong rồi?” đợi Tiêu Dực chuyện, Đàm Chương Nguyệt lại : “Tiêu Dực, làm may nhờ vào ngươi, An đại thúc muốn mua miếng thịt về, buổi tối mời các ngươi ăn cơm.”

      Tiêu Dực vội vàng từ chối: “ cần, An đại thúc cần khách khí như vậy.” Gia cảnh của An Cư cũng biết, thế nào biết xấu hổ vì chút chuyện ăn thịt nhà người ta, ừ, vẫn là ăn thịt giá trời.

      An Vụ theo câu chuyện: “May nhờ vào Tiêu tú tài đồng ý dạy chúng ta, trong lòng phụ tử chúng ta đều cảm kích ngươi đấy, chính là trong nhà nghèo khó, cũng có đồ ăn gì, sợ Tiêu tú tài ghét bỏ.”

      đến thế này, Tiêu Dực cũng thể cái gì nữa, đành phải nở nụ cười đáp ứng xuống: “Vậy làm phiền An đại thúc và An công tử, chính là ta còn có cái cầu biết có thể ra hay ?”

      “Mời Tiêu tú tài .”

      “Chính là đừng kêu ta là Tiêu tú tài nữa.” Tiêu Dực có chút thỉnh cầu xin tha.

      An đại thúc và An Vụ che miệng mà cười: “Vâng, vậy kêu Tiêu tiểu thư .”

      .” Tiêu Dực vội vàng đáp ứng xuống.

      Diệp Khê nghiêng đầu hỏi nàng: “Thê chủ, ngài là tú tài mà, vì sao thể gọi ngài tú tài?”

      “Bởi vì từ giờ trở ta muốn làm tú tài, cho nên cần những người khác gọi ta tú tài.”

      “Vậy ngài muốn làm cái gì?”

      “Ta muốn làm thê chủ của Khê Nhi.”

      “Nhưng mà, người khác thể gọi ngài là thê chủ.”

      Tiêu Dực cười: “Đương nhiên, chỉ có Tiểu Khê Nhi mới có thể gọi ta là thê chủ, những người khác chỉ có thể kêu tên của ta hoặc là Tiêu tiểu thư.”

      Diệp Khê nhíu mày nghiêng đầu, thê chủ làm thê chủ của , cùng làm tú tài có va chạm mà, vì sao thể kêu nàng là tú tài nhỉ?

      Đoàn người vòng mua sợi tơ, mua đồ ăn. đường thấy được có bán hoa quả, Tiêu Dực sờ sờ trong túi tiền, dùng miệng thương lượng hỏi Diệp Khê: “Tiểu Khê Nhi, ngươi xem quả táo kia lớn nha. Chúng ta hai người liền mua hai quả, có thể chứ?”

      Diệp Khê có chút sợ hãi: “Thê... thê chủ muốn mua... liền... liền mua …” Thê chủ là chủ nhà, muốn mua cái gì mua cái đó, cần phải hỏi … Diệp Khê nghĩ nghĩ bị Tiêu Dực lôi kéo chạy tới. Tiêu Dực mua xong quả táo lại muốn mua lê: “Tiểu Khê Nhi, lê này thoạt nhìn bên ngoài ăn chắc ngon lắm đây, bằng cũng mua hai quả nha?”

      “Vậy à….”

      Mua lê xong, Tiêu Dực lại nhặt trái dưa hấu xem: “Dưa hấu này nhìn cũng ngon, chỉ mua trái là đủ rồi.”

      Diệp Khê giật góc áo của nàng: “Thê chủ….”

      Tiêu Dực nghiêng người ghé vào lỗ tai của : “Dưa hấu cầm đến nhà An đại thúc ăn, chúng ta đến nhà người ta ăn thịt, thể tay được. Khê Nhi cảm thấy thế nào?”

      Diệp Khê gật gật đầu, Đàm Chương Nguyệt và phụ tử An gia vừa vặn từ sau đến, thấy Tiêu Dực lại mua nhiều thứ như vậy, Đàm Chương Nguyệt kêu lên: “Tiêu Dực, ngươi thế nào chút khắc khổ? vất vả buốn bán lời được mấy văn tiền, ngươi vẫn bắt người ta ăn xong sao?”

      “Thấy được sao?” Tiêu Dực nhìn về Diệp Khê nháy mắt, Diệp Khê dao động liếc mắt Đàm Chương Nguyệt cái, khóe miệng nhếch lên cái.

      “Nhìn thấy cái gì?” Đàm Chương Nguyệt hiểu gì cả.

      Tiêu Dực nhấc dưa hấu lên nhét vào trong lòng nàng, cười ha ha : “ cho ngươi.”

      ***
      -Trở lại thôn, Tiêu Dực và Diệp Khê cất đồ rồi đến nhà An Cư, nhà An Cư và nhà Đàm Chương Nguyệt là hàng xóm, ở giữa hai nhà chỉ cách bức tường đổ đất. Tiêu Dực đứng ở bên cạnh tường đất nhìn hồi, thấp giọng chuyện phiếm với Diệp Khê: “Ngươi đoán Đàm Chương Nguyệt có thể nửa đêm trèo tường tìm An công tử hay ?”

      Diệp Khê hơi căng mắt mà liếc nhanh nàng cái, muốn lại thôi. Tiêu Dực ôn hòa : “Khê Nhi, ngươi muốn cái gì? Đừng sợ, với thê chủ muốn cái gì đều có thể .”

      Diệp Khê lại nhìn nàng, giống như cố lấy dũng khí mở miệng: “Thê chủ, như vậy với An công tử tốt.”

      Hở, Tiêu Dực lau mồ hôi, quên xã hội phong kiến là thể đùa loạn, lại còn để Khê Nhi đến nhắc nhở , là mất mặt mà. Tiêu Dực mất mặt còn muốn trấn an tán dương Diệp Khê còn lo lắng sợ hãi bị quở trách: “Tiểu Khê Nhi rất đúng, xem ta này, thiếu chút nữa lung tung đắc tội người ta, tốt có Khê Nhi kịp thời nhắc nhở. Khê Nhi quả nhiên là ngôi sao may mắn của ta, về sau ta lại lung tung, Khê Nhi nhất định phải cho ta nha.”

      Diệp Khê thấy nàng trách tội mình, còn rất đúng, lo lắng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, cũng theo vài câu: “Đàm tiểu thư vì sao muốn nửa đêm tìm An công tử? Có việc gì mà thể ban ngày sao? Hơn nữa có thể cửa chính, vì sao muốn trèo tường?” (dem: biết bé Khê nhà tỷ ngây thơ hay khờ nữa.)

      Tiêu Dực vỗ cái trán há miệng thở dốc, làm sao có thể cùng thỏ trắng - Tiểu Khê Nhi nhà giảng loại chuyện phiếm chê cười này? tại làm thế nào trả lời đây?

      Vừa vặn Đàm Chương Nguyệt ồn ào lại đây: “Ăn cơm, hai phu thê các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?”

      Tuy rằng chuyện vì sao muốn trèo tường, nhưng Diệp Khê biết vừa rồi cùng thê chủ mình thể lung tung, bởi vậy ngậm miệng . Tiêu Dực lại quản được thói hư tật xấu của mình, vẫn nhịn được cười xấu xa đến gần Đàm Chương Nguyệt thấp giọng : “Ta suy nghĩ, ngươi có thể nửa đêm trèo tường đến ăn trộm gà hay ?”

      “Tử Tiêu Dực, ngươi hưu vượn cái gì?” Đàm Chương Nguyệt đánh tới quyền về phía Tiêu Dực. Tiêu Dực cười hắc hắc né tránh, lôi kéo Diệp Khê chạy vào phòng . Ăn xong bữa cơm, Diệp Khê vẫn là suy nghĩ cẩn thận, có nhìn thấy nhà An Cư nuôi gà nha, thê chủ làm sao có thể Đàm tiểu thư có thể trèo tường ăn trộm gà hay ?
      TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Miệng đầy dư hương
      Editor: demcodon


      Lúc Diệp Khê thức dậy Tiêu Dực còn chưa có trở về, Diệp Khê ở trong sân rửa mặt, nam tử nhà bên cùng chuyện: “Nhà Tiêu tú tài, ngươi mới thức dậy à?”

      Diệp Khê nhìn về phía , sợ hãi mà đáp: “Dạ.”

      Nam tử nhà bên cạnh hiếu kỳ : “Ngươi thức dậy trễ như vậy, Tiêu tú tài nhà ngươi cũng trách ngươi sao?”

      Diệp Khê mím môi lắc đầu, nhút nhát : “Là… là thê chủ cho ta ngủ.”

      “Thê chủ nhà ngươi cho ngươi ngủ đến giờ phút này?”

      Diệp Khê nhàng gật đầu, nam tử nhà bên vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ. mỗi ngày phải rời giường làm việc từ sáng sớm, thức dậy chậm chút là muốn chọc thê chủ vui.

      “Ai, nhà Tiêu tú tài.” nam tử khác cũng cách nửa tường vây bị sụp kêu , Diệp Khê chớp mặt nhìn qua, nam tử kia : “Ta nghĩ đến nhà ngươi xem xem ngươi đan dây xích tay mấy ngày hôm trước này.”

      “Dây xích tay là cái gì?” Nam tử lúc trước chen vào hỏi câu.

      Hai tay Diệp Khê gắt gao níu chặt góc áo của mình: “, có…”

      có? Thế nào có? Hai ngày trước còn thấy các ngươi đan, ngày đó ta hỏi ngươi ngươi phải là muốn bán sao?”

      có…… Thê chủ!” Thoáng thấy bóng dáng Tiêu Dực, Diệp Khê bỏ qua hai nam tử chờ trả lời mà bước nhanh chạy tới chỗ Tiêu Dực.

      “Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực tay ôm lấy người nhào tới, nhìn xem hai nam tử nhà bên kia: “Có người khi dễ ngươi?”

      Diệp Khê ở trong lòng Tiêu Dực lắc đầu, bên kia tiếp: “A, Tiêu tú tài, ta cũng có khi dễ Diệp ca nhi nhà ngươi, ta chỉ là muốn vào nhà các ngươi xem dây xích tay.”

      người khác cũng : “Ta cũng có khi dễ nha, ta chỉ hỏi chút là dây xích tay là cái gì.”

      Tiêu Dực trấn an vỗ vỗ vai Diệp Khê trong lòng, ôm lấy vào nhà, bên cười : “Hai vị tỷ phu* đừng nghĩ nhiều, hàng xóm nhiều năm như vậy, tính nết các ngươi ta còn có biết sao? Ta nghĩ nếu có người khi dễ Tiểu Khê Nhi nhà ta, các ngươi tự làm núi dựa cho đây.”

      Hai nam tử nghe thế này mới nở nụ cười: “ cần lo lắng, có người khi dễ . Nếu có người khi dễ , chúng ta nhất định làm núi dựa cho .”

      Tiêu Dực vừa cười : “Hai vị tỷ phu muốn xem dây xích tay sao? khéo, hôm qua vừa bán hết rồi. Nếu hai vị tỷ phu ăn cơm trưa xong lại đây xem? Chúng ta đan thêm nhiều loại xinh đẹp, để cho các ngươi cẩn thận mà chọn, nếu là mua hai sợi tặng cái.”

      ?” Hai nam tử vừa nghe mua hai tặng liền nở nụ cười: “, chúng ta giữa trưa lại đây xem.” xong liền tự quay lại trong nhà mình, Tiêu Dực cũng ôm lấy Diệp Khê trở về nhà mình, bên dịu dàng : “Khê Nhi, cần sợ, bọn họ chính là muốn nhìn dây xích tay.”

      “Dạ.” Diệp Khê cúi đầu mà phát ra chữ.

      Tiêu Dực sờ sờ đầu của , đứa này, vẫn là còn sợ hãi cùng người tiếp xúc mà.

      * * *
      Giờ cơm trưa qua, hai nam tử nhà bên kia quả nhiên đến đây, còn mang theo hai ba người chung. Tiêu Dực nhiệt tình đưa bọn họ đón tiếp vào trong nhà, đem vật trang sức dây xích tay buổi sáng đan xong lấy ra, mấy nam nhân đều căng mắt lên nhìn xem: “ xinh đẹp, Diệp ca nhi à, thể tưởng tượng được ngươi còn có tay nghề này, trước kia thế nào sao nghe .”

      Hai tay Diệp Khê gắt gao níu chặt góc áo của mình, nhút nhát đáp: “Là, là thê chủ….” bên dùng ánh mắt giống như cầu Tiêu Dực cứu.

      Tiêu Dực vốn là muốn làm cho Diệp Khê thử cùng người khác tiếp xúc, nhưng chống lại ánh mắt đáng thương tuyệt đối thể làm ngơ kia liền đầu hàng, huống chi nếu bỏ qua còn có thể mất tín nhiệm của Tiểu Khê Nhi. Tiêu Dực đáp ứng cầu khẩn mà ra: “Là ta cùng Khê Nhi đan, thế nào? Có thích hay ? Các ngươi mà mua hai sợi có thể tặng cái đó.”

      Vài nam tử đều động lòng thôi: “ mua hai sợi đều được tặng cái, chúng ta thế nào biết xấu hổ?”

      “Đều là người cùng thôn, đương nhiên phải có ưu đãi, các loại có thể đưa giá ngang nhau, thế nào?”

      “Ta đều mua hai sợi, ngươi đưa cái này cho ta?”

      “Có thể.”

      “Ta cũng mua hai sợi….”

      “Ta cũng mua….”

      Nhờ mấy người nam tử này tuyên truyền, ngày này ngừng có người đến mua dây xích tay. Tiêu Dực và Diệp Khê đều đan kịp, Tiêu Dực đành phải chạy qua nhà An Cư chuyến, cho bọn họ bán cho người cùng thôn là mua hai sợi tặng . Phụ tử An gia cũng đồng ý với giá các loại này, sau đó liền giới thiệu nhóm người đến nhà bọn họ mua. Nam nhân thôn Thanh Dương này nhiều nhiều, ít cũng ít, bán xuống giá như vậy cũng lời được chút tiền. Phụ tử An gia càng thêm cảm kích Tiêu Dực, đều cùng nhau thưởng khách. Tiêu Dực lại còn đem khách giới thiệu đến nhà bọn họ, mà Đàm Chương Nguyệt cũng chỉ lại câu với Tiêu Dực là người tốt.

      Bận ngày, đến khi màn đêm buông xuống có thể nghỉ ngơi chút. Tiêu Dực đem tiền ngày này mua quả táo lấy ra dao gọt hết vỏ, tự mình cắn phần tư, còn lại đưa cho Diệp Khê. Diệp Khê nhìn xem ràng hơn phân nửa quả táo trong tay, lại nhìn nhìn Tiêu Dực rồi nhai hai ba lần liền giải quyết xong miếng , lại đem quả táo đưa trở về: “Thê chủ ăn.”

      “Ngươi ăn .” Tiêu Dực sờ sờ đầu : “Ăn quả táo đối với thân thể có lợi, ngoan.”

      “Nhưng là…..” Nhưng ràng là thê chủ nàng muốn ăn mới mua, thế nào có thể đem chia hơn phân nửa cho chứ.

      “Khê Nhi quên muốn chăm sóc tốt thân thể để có cục cưng sao? Muốn chăm sóc tốt thân thể chỉ phải ăn nhiều cơm, còn phải ăn nhiều hoa quả, cơ thể của ta có vẻ tốt, có thể ăn ít ít, nhưng là Khê Nhi phải ăn nhiều chút, sớm chút chăm sóc thân thể cho tốt là có thể có cục cưng, biết ?”

      (dem: tỷ ngày nào cũng dụ người ta ăn uống cho tốt để có cục cưng, vậy chắc là thèm ‘ăn thịt’ bé Khê lắm rồi đây.^_^)

      Cục cưng… Diệp Khê vội vàng gật đầu, ôm quả táo nho cắn miếng, ngẩng mặt lên chính là híp mắt cười: “Thê chủ, ăn ngon lắm.”

      “Lê cũng ngon lắm, ăn xong rồi lại ăn trái lê.” Tiêu Dực cười sờ sờ đầu , tự mình ôm củi nhóm lửa bắt đầu xếp dựng đứng chồng lên. nhớ là nhìn qua ở trong quyển sách kia thế nào, tựa như cách dùng lửa có thể đem cây thẳng tạo thành các loại hình dạng, buổi tối mỗi ngày đều làm thí nghiệm, muốn làm ra cung tên trong trí nhớ. Tuy rằng hiệu quả trước mắt rất , nhưng tốt xấu gì cũng có hiệu quả. Tiêu dực rất có tin tưởng, nhất định sớm muộn gì cũng làm ra cung tiễn.


      đến cung tiễn, Tiêu dực lại muốn thở dài,thịt là giá trời, cũng phải mua chút về ăn, có thể giả trang mình là ni ăn mặn, nhung thân thể gầy ốm kia của Tiểu khê nhi, thiếu dinh dưỡng trầm trọng.Đêm hôm qua ngủ chân còn bị chuột rút, tẩm bổ là được, nhìn xem mà hoảng hốt.Ngày mai ,ngày mai bắt đầu, đổi mới lộ trình chạy bộ vào trong thành mua thịt rồi trở về, cũng tốn bao nhiêu thời gian.


      ***


      Thời gian Diệp khê rời giường cũng như thường lệ, bữa sáng đều nấu xong mà còn chưa thấy thân ảnh của thê chủ,Diệp khê nhìn về phía núi, thê chủ thế nào còn trở về?Lại đợi lát,Diệp khê rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh,nhưng là từ phía khác chạy tới.


      "Thê chủ." Diệp khê ra mở cửa đón tiếp,thời điểm Tiêu dực vào cửa tiếp nhận rổ trong tay nàng, nhìn chắm chằm cái gì trong rổ "hở" tiếng, phải rau dại, là thịt và xương?


      "Khê nhi nấu cơm sáng chưa?"


      "Nấu xong rồi." Diệp Khê mang rổ buông xuống, xoay người lấy chén múc cháo cho Tiêu dực.


      "Khê nhi ăn trước, ăn xong đem sườn rửa chút rồi nấu lên." Tiêu dực ở trong sân bắt đầu luyện võ phòng thân,Diệp khê nghe lời tự mình múc chén cháo ăn trước,sau đó rửa sườn.Khi chờ Tiêu dực ăn sáng, Diệp khê rửa xong.


      "Thê chủ, muốn đem thịt dính xương cắt bỏ sao?"


      " cần, tất cả đều thả vào trong nồi nấu canh. tại có thể bỏ vào nấu,sau khi chính để lửa để ninh."


      "Dạ." Diệp khê trả lời, đem nồi đặt ở bếp, rất nhanh đem lửa thổi lớn lên, sau đó bưng cái sọt ngồi trước cửa bếp bắt đầu đan dây xích.


      bao lâu, canh trong nồi sôi, trong khí cũng pha ít mùi thịt, lúc này ánh nắng có chút nóng,Tiêu dực liền kéo Diệp khê ngồi vào dưới mái hiên đan. Sau đó cách lát đến bếp trong nhà lấy ra ít củi,vẫn duy trì lửa để ninh sườn trong nồi.


      Diệp khê bắt tay vào đan sợi tơ nhưng có chút yên lòng,ánh mắt tự chủ nhìn về phía nồi bên kia, thêm củi lửa là việc .chủ yếu là mùi thịt kia càng ngày càng nồng, hại ngửi được đều nhịn được lặng lẽ nuốt nước miếng,mấy nhà gần đều chạy đến cách tường vây hỏi:"Nhà Tiêu tú tài, nhà ngươi nấu cái gì thế?Thơm như vậy nha!"


      Diệp khê trước nhìn sang Tiêu dực, thấy Tiêu dực cười nhìn bộ dáng chuẩn bị trả lời,mới nhút nhát đáp:"Là thịt..."


      "Thịt? thịt?? Ôi,nhà ngươi lại mua thịt? phải mấy ngày trước đây mới ăn qua sao? Sao lại mua?Nhà ngươi từ đâu mà có nhiều tiền thế kia?..."


      Từng người nghe được nhà nấu thịt mọi người muốn hỏi lên lần như vậy, từ câu thứ nhất đến cuối cùng, câu Diệp khê đều biết nên trả lời như thế nào,chỉ biết nhìn Tiêu dực xin giúp đỡ.Tiêu dực cũng luôn trượng nghĩa giúp giải vây:"Khê nhi nhà ta thân thể yếu đuối, mua chút xương về nấu canh cho uống."


      Vì thế người tới lại nhìn chằm chằm Diệp khê nhà chuyển qua hỏi Tiêu dực:"Tiêu tú tài tìm được việc làm gì tốt sao?Sao lại tự nhiên phát đạt lên nhanh như thế?"


      Tiêu dực liền cười có chút bất đắc dĩ:"Ta phải mỗi ngày cùng Tiểu khê nhi nhà ta đan dây xích tay sao,có thể tìm được việc gì tốt chứ.

      Tuy rằng trong nhà nghèo chút, nhưng cho Tiểu khê nhi tẩm bổ thân mình quan trọng hơn,cũng thể ốm yếu như vậy."


      Nghe xong lời này,các nữ nhân liền đều lắc đầu:" người nam nhân nơi nào liền quan trọng như vậy?Tường phá phòng ở đều có, còn mua thịt cái gì!Nếu là nam nhân, liền biết mở miệng: nhìn xem Tiêu tú tài người ta, nghèo là nghèo , nhưng là người ta biết thương người nha, giống

      như người trong nhà mình,có tiền liền ra ngoài uống rượu, cũng tiếc cắt miếng thịt đem về!


      Vì thế Diệp khê trở thành người mà mấy nam nhân gần nhà thêm hâm mộ,mắt thèm: hâm mộ có thể ăn thịt, mắt thèm nhà có thịt.


      Hâm mộ cũng tốt,mắt thèm cũng được,Tiêu dực có khả năng quản nhiều như vậy.Tiêu dực thầm nghĩ:cũng chỉ nguyện ý làm bất kể chuyện gì cho Tiểu khê nhi nhà .Nhìn xem thịt nấu xong,Tiêu dực mở nắp nồi cầm đũa chọc, quả nhiên đúng là cứng mềm đều chín, vị lúc này ngọt .

      Tiêu dực gắp lên miếng có xương thổi thổi, bước nhanh đến trước mặt Diệp Khê:"Khê nhi, há miệng."


      Diệp khê vốn là luôn luôn nhìn nàng, thấy nàng lại đây còn nghe nàng kêu há miệng, theo phản xạ liền mở miệng ra. Tiêu dực đem thịt bỏ vào trong miệng ,vừa mỉm cười vừa nhắc nhở :"Cẩn thận nha, nóng."


      Diệp khê kêu lên tiếng "ưm" nho , dè dặt cẩn thận mà cắn miếng thịt, mùi thịt trong nháy mắt liền che kín cái miệng nhắn. Diệp khê vội vàng ngậm miệng lại đem nước thịt cắn ra nuốt xuống,răng tự chủ được mà bắt đầu nhai thịt trong miệng. Bên cạnh cũng có tiếng "ưm ưm" thấy trong miệng Tiêu dực cũng có miếng thịt,đại khái là rất nóng,vì nóng nên nàng nhe răng nhếch miệng. Diệp khê nhịn được liền cười rộ lên.


      "Tiểu....tiểu khê nhi....ngươi .....ngươi thế nào có thể.....có thể cười ta như vậy...ôi....nóng quá...."Tiêu dực giương miệng lấy tay ra quạt gió.Diệp khê vội vàng rót cho nàng ly nước sôi để nguội.Tiêu dực cũng lấy, thổi phù phù nuốt miếng thịt kia vào mới :" uống, đem vị thịt hòa tan.Tiểu khê nhi, ăn ngon ?


      "Ăn ngon." Diệp khê còn nhai miếng thịt trong miệng, ra có chút .


      "Ta cũng cảm thấy ăn ngon." Tiêu dực xong, cầm ba cái chén ra: chén múc đầy thịt , hai chén khác múc canh,lại đưa đôi đũa cho Diệp Khê cầm: "Đến, ăn thịt"


      Nhưng là, còn chưa đến thời gian ăn cơm nha. Diệp khê có chút do dự, lại thấy nàng gắp thịt đưa đến bên miệng mình,điểm do dự này lập tức quang lên chín tầng mây.Thê chủ ăn, chỉ cần ngoan ngoãn ăn là được.


      Hai người ăn hơn nửa chén thịt,Tiêu dực buông chén xuống:"Khê nhi, dùng canh thịt nấu món ăn, kết hợp buổi sáng chưa ăn hết làm cơm trưa, được ?


      Diệp khê tự nhiên là gật đầu đồng ý,Tiêu dực lập tức rửa sạch đồ ăn thả vào trong nồi nóng chín, làm cho Diệp Khê ăn kết hợp với thịt, chỉ ăn thịt thôi cũng là được, phối hợp ăn mặn và chay mới là tốt nhất.Ăn no, trước đó múc canh ra bây giờ cũng nóng.Diệp khê bưng chén canh lên uống,chỉ cảm thấy canh

      cũng thơm vô cùng, uống hớp đủ liền uống hết chén, liếm liếm môi, còn nghĩ muốn uống thêm,nhưng là...thê chủ có thể cảm thấy rất tham ăn hay ?


      Tất cả tâm tư của Diệp khê đều viết ở mặt, Tiêu dực cười :"Khê nhi còn muốn uống cứ uống,ta mua xương về chính là nấu canh cho ngươi uống, biết vì sao cần uống nhiều canh ?"


      ".......Có thể ăn thịt." Diệp khê giọng trả lời.


      "Ha ha ha....Khê nhi ngươi là bảo bối." Tiêu dực nhịn được sờ đầu .Khuôn mặt nhắn của Diệp khê đỏ ửng: phải như vậy sao?

      Thịt rất đắt tiền nha, ăn hết liền có, " ăn có thể luôn luôn nấu canh nha,còn có xương, hẳn là có quý như thịt vậy, cho nên thê chủ mới mua xương về."


      "Tiểu khê nhi, chân của ngươi có phải thường xuyên bị chuột rút hay ?


      "Dạ" Diệp khê gật đầu, vừa di chuyển bắp thịt liền đau,nơi co rút thường xuyên phải đau mấy ngày.


      "Uống nhiều canh xương liền bị chuột rút nữa."


      " vậy ?" Diệp khê mở to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dực:"nhưng là...mỗi người đều bị co rút mà."


      " phải mỗi người đều bị,người thường xuyên uống canh xương liền đau.Bởi vì canh xương có rất nhiều dinh dưỡng,cho nên Khê nhi phải uống nhiều canh, chỉ cần nghĩ muốn uống liền tới múc uống, hết canh lại thêm nước vào nấu."


      "Ta biết." Diệp khê lại múc chén canh đặt ở bên để nguội, lại bỏ thêm 1 ít nước vào trong nồi tiếp tụcnấu.Tiêu dực thấy cũng cao hứng, nghĩ chỉ cần kiếm được bạc,nuôi xuống như vậy, muốn nuôi thân mình Tiểu khê nhi tốt lên cũng phải việc khó.


      Bởi vì có thịt, thả thịt vào lại có chút thơm.Diệp khê ăn nhiều hơn so với mọi khi, lại uống hai chén canh,bụng còn cóchút phình.Vuốt bụng tròn trịa,Diệp khê còn chưa hết thèm nên liếm liếm miệng, ăn rất ngon nha, ăn no no,miệng còn có mùi.Thời điểm chưa xuất giá, cho tới bây giờ đều có nghĩ tới có thể ăn no như vậy, tốt như vậyđâu, thê chủ đối với là quá tốt.


      Nghĩ như vậy, Diệp khê liền nhàng đưa tay lên nắm vạt áo của Tiêu dực :"Thê chủ , ta rất thích ngài."


      Khóe miệng Tiêu dực nhếch lên, hai cánh tay mở ra ôm vào trong lòng:"Ta cũng rất thích Khê nhi."


      "Ta cố gắng đan dây xích tay tốt, để cho thê chủ kiếm nhiều tiền." Đây là chuyện duy nhất trước mắt nghĩ có thể làm cho thê chủ tin tưởng.


      Tiêu dực cười ra:"Ta cũng cố gắng tốt, kiếm nhiều tiền, mua thịt cho Khê nhi ăn,còn mua những món ngon khác nữa,mua quần áo xinh đẹp, cho Khê nhi cái phòng mới, làm cho Khê nhi sống càng ngày càng tốt."


      Diệp khê dụi dụi mặt trong lòng nàng, vui vẻ cười hắc hắc.Rung động trong ngực làm cho Tiêu dực trận tê dại.

      Tiêu dực nâng tay tự vỗ đầu mình, đây là làm sao, đối với người bạn này thế nhưng có thể đói khát như vậy.

      Tiêu dực vội vàng đem Diệp khê dìu đứng lên:"Khê nhi và ta cùng nhau cố gắng, chúng ta nhất định sống càng ngày càng tốt, chúng ta tại bắt đầu nổ lực lên."


      "Ta và thê chủ cùng nhau cố gắng." Diệp khê lưu loát rút ra mấy sợi tơ, chuyên tâm bắt đầu đan dây xích tay.

      Tiêu dực nhàng thở dài cái.
      Last edited by a moderator: 7/11/16
      TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Gặp lại người quen
      Editor: demcodon


      Chân Vị Lâu, Bành Thục Yến xem sổ sách, gã sai vặt Phương Nhi đột nhiên : “Công tử, người xem, đôi phu thê lần trước bán dây xích tay kia lại tới nữa, nhiều người đến mua đấy.”

      Bành Thục Yến theo cửa sổ nhìn xuống, quả nhìn thấy đám người vây quanh ở đó, nàng kia cười mỉm mỉm cái gì đó, nam tử còn lại cầm cái rổ, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng dè dặt cẩn thận.

      “Công tử, người xem sổ sách lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi. Nếu , chúng ta ra ngoài dạo?”

      Bành Thục Yến cười gom sổ sách lại : “Ngươi muốn xem cứ việc thẳng, cần lấy ta làm cớ.”

      Phương Nhi vội vàng lôi kéo Bành Thục Yến xuống lầu: “Công tử nhanh chút, dây xích tay của các nàng bán đều đẹp mắt đấy, đợi lát nữa bị người ta mua hết rồi, lần trước ta liền thích cái quạt treo nhưng cướp được, bị người khác mua.”

      Bành Thục Yến tùy ý để Phương Nhi kéo đến chỗ quán kia, ngay cả cái bàn đều có, quán trực tiếp bày đầy đủ loại dây xích tay cùng vật trang sức mặt đất, nhìn ra được đều tinh xảo xinh đẹp. Bảy tám nam tử kia ngồi xổm chọn lựa, Phương Nhi cũng sớm qua chen vào chọn.

      “Công tử, ngươi xem này, đẹp!” Phương Nhi cầm lấy vật trang sức hình song ngư cho Bành Thục Yến, quả rất đặc biệt.

      “Còn có cái này, công tử, ngươi xem, cái này cũng xinh đẹp, là chữ hỷ đấy!” Phương Nhi cầm lên vật trang sức đan thành chữ hỷ, thích buông tay. Bành Thục Yến nhận đến xem, hỏi Diệp Khê: “Cái này có thể lại làm lớn chút hay ?” demcodon-lequydon

      Diệp Khê cấp tốc mà nhìn Bành Thục Yến liếc mắt cái, rụt lui về phía Tiêu Dực, trả lời, biến thành Bành Thục Yến sửng sốt: 'ra vẻ, thái độ của ác liệt chứ?' vội vàng tiếp đón những người khác Tiêu Dực lập tức trở lại đây: “Khê Nhi, làm sao vậy?”

      Diệp Khê giọng trả lời: “Vị công tử này hỏi có thể đan lớn chút hay ?”

      “Có thể đan, có thể đan.” Tiêu Dực lập tức cười hỏi: “Công tử muốn bao nhiêu?”

      Bành Thục Yến đem cây quạt tròn của mình ra hỏi: “Có thể lớn bằng cây quạt như vậy hay ?”

      Tiêu Dực gật đầu: “Có thể, khoảng tay lớn đều có thể đan ra.”

      “Thực ? Vậy giúp ta đan bằng tay lớn, khi nào có thể đan xong?”

      “Công tử nếu muốn chúng ta nhanh chóng đan ra, chẳng qua đan lớn phải dùng nhiều sợi tơ, hơn nữa càng thử thách tay nghề, cho nên giá cao chút.”

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Hai xâu tiền cái.”

      “Hai xâu tiền?” Phương Nhi kêu to: “Ngươi muốn lừa tiền công tử nhà ta hả?”

      Tiêu Dực lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Bành Thục Yến. Bành Thục Yến nhíu mày: “Hai xâu tiền là hai trăm đồng tiền, sợi tơ phí tổn cũng mất bao nhiêu đó chứ? Ngươi đưa ra giá cắt cổ rồi đó.”

      Trong lòng Tiêu Dực cười thầm, mặt lại vẫn là mặt nho nhã vô hại: “Trước sợi tơ phí tổn, vậy phí tổn tay nghề đâu? Thứ này phải làm to ra vừa phải tinh xảo cũng phải là chuyện dễ dàng. Công tử nếu là cảm thấy cao, trước làm cái đến cho công tử nhìn xem. Công tử nếu là cảm thấy đáng mua, như thế nào?”

      Giống như với có gì tổn thất, Bành Thục Yến đồng ý: “Sau khi làm xong đưa đến Chân Vị Lâu, là đưa chữ hỷ đến trong thành.”

      Tiêu Dực đồng ý, chủ tớ Bành Thục Yến ở lại chọn mua chút dây xích tay, trang sức treo mới .

      Thời điểm thu dọn vào, ai vây quanh sạp Diệp Khê mới hỏi: “Thê chủ, có thể đan lớn như vậy sao?”

      “Có thể chứ, bất quá Khê Nhi phải giúp ta cùng nhau đan.”

      Diệp Khê chút do dự gật đầu: “Ta giúp thê chủ.”

      Tiêu Dực lôi kéo , bên truyền bá tin tưởng cho cùng nhau cố gắng: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, sống càng ngày càng tốt.”

      Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Ta muốn cùng cố gắng với thê chủ. Thê chủ, bây giờ chúng ta mua sợi tơ hả?”

      “Bây giờ , mua thịt trước.” Vừa vặn đến trước hàng thịt, Tiêu Dực lôi kéo Diệp Khê đứng chỗ, chủ quán kia ra tiếp đón: “Muội tử, đến đây nè, hôm nay để lại thịt xương cho ngươi đấy, ngươi xem.” Chủ quán kia nhấc lên miếng sườn cho Tiêu Dực xem, cảm thấy người mua rất là thích miếng này, tuy rằng nàng mỗi ngày mua cũng nhiều. Xương rất khó bán, hình như toàn bộ mọi người đến mua thịt đều lấy xương -- đắt tiền như vậy, xương lại có thể ăn -- cho nên gặp Tiêu Dực đồng ý mua xương, chủ quán thậm chí đồng ý giảm cho nàng vài đồng tiền, còn giảm xương phải lóc thịt phiền toái.

      Tiêu Dực gật gật đầu: “Giúp ta chặt chút.”

      Diệp Khê giật góc áo của Tiêu Dực: “Thê chủ......” Muốn lại thôi.

      “Tiểu Khê Nhi muốn cái gì?”

      Diệp Khê lại nhìn nhìn nàng, thấy nàng mặt hiền lành mới giọng : “Chúng ta ăn thịt mấy ngày....” Mặt sau còn là: 'ăn nhiều nghiện, cần lại tiêu tiền vào việc này.'

      Tâm tư này của Diệp Khê, Tiêu Dực như thế nào lại , thịt tuy rằng quý, nhưng thân thể Tiểu Khê Nhi quan trọng hơn nha. Tiêu Dực cúi đầu tới gần lỗ tai của thấp giọng : “Ta muốn dưỡng thân mình của Khê Nhi tốt, dưỡng tốt mới có cục cưng đấy.”

      Diệp Khê vừa nghe là vì muốn có cục cưng mới ăn thịt liền có ý kiến, thủ cung sa cánh tay vẫn còn, có thể thấy được thân mình của chưa đủ tốt, cho nên phải nghe thê chủ , mỗi ngày đều ăn no, cũng làm cho chính mình mệt mỏi, muốn dưỡng thân thể tốt chờ cục cưng đến.

      khuôn mặt nhắn của Diệp Khê thêm mảnh kiên định, Tiêu Dực nhìn vừa buồn cười lại đau lòng, tiểu phu lang này của , thế nào lại đơn giản dễ lừa như vậy.

      Tiêu Dực và Diệp Khê hai người ngồi đan cả buổi trưa mới đem chữ hỷ to kia đan xong.

      * * *
      Ngày hôm sau ăn qua bữa sáng, Tiêu Dực liền mang theo Diệp Khê tiến đến nơi hẹn. Diệp Khê vốn là muốn ở nhà biên dây xích tay, bởi vì phải bán nên cần có người giữ tiền, nhưng là Tiêu Dực cực kỳ tội nghiệp : “Ta người có bạn.” Tình huống như vậy, Diệp Khê vẫn là ngoan ngoãn theo thê chủ tốt của , kỳ thực Tiêu Dực cũng chỉ là muốn cho nhiều tiếp xúc với người mà thôi.

      Chân Vị Lâu là tửu lâu nổi danh trong thành Đông Sơn, Tiêu Dực ở đối diện nó bày ra bán vài lần. Bởi vậy Chân Vị Lâu là ngựa quen đường cũ. Đến Chân Vị Lâu vừa lý do đến, chưởng quầy liền đưa các nàng vào phòng chờ.

      Diệp Khê ngồi kề bên Tiêu Dực, đôi mắt càng ngừng xem bài trí bàn ghế hoa cỏ trong phòng. Tiêu Dực sờ sờ gáy của , Diệp Khê nhích lại gần Tiêu Dực, giọng : “Thê chủ, nơi này đẹp.”

      Tiêu Dực cười : “Chờ chúng ta có tiền, làm cho Khê Nhi gian phòng lớn, đến lúc đó Khê Nhi cũng đem trong nhà bố trí xinh xắn đẹp đẽ, được ?” Đầu của Diệp Khê liền đến tay Tiêu Dực cọ xát, cùng với tiếng cười ha ha. Tiêu Dực cũng cười, Tiểu Khê Nhi của bắt đầu biết làm nũng, tự giác mà thân mật với .

      Thời điểm Bành Thục Yến đến, xuyên qua khe cửa đóng chặt vừa khéo thấy màn như vậy. Trong nháy mắt, trong lòng thể là cảm giác gì, nữ tử kia tính là lời ngon tiếng ngọt biết vì sao liền cho loại cảm giác trầm ổn, làm cho trong lòng ràng có chút hâm mộ cái nam tử gầy gầy nho kia.

      “Công tử, người làm sao vậy?”

      Câu hỏi của chưởng quầy đem Bành Thục Yến hồi phục lại tinh thần, Bành Thục Yến lắc đầu: 'chính mình làm sao vậy, quen biết nữ tử có tài cao học rộng, có bản lĩnh, gia thế lại tốt cũng ít, với gia thế của , ngày sau thê chủ của định cũng là người giữa cao quý, thế nào liền nhìn hâm mộ cái tiểu phu lang nhà dân thường này.'

      Bành Thục Yến đẩy cửa vào nhà, Tiêu Dực trong phòng thấy người tới vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Công tử.”

      “Nghe chưởng quầy các ngươi đan xong chữ hỷ rồi mang lại đây?”

      “Đúng vậy.” Tiêu Dực lấy chữ hỷ trong bao vải ra: “Công tử mời xem.”

      “A!” Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý mới nhìn chữ hỷ kia, Bành Thục Yến vẫn là tự giác mà kinhh ngạc ra tiếng, khung chữ hỷ đỏ thẫm, sợi tơ hồng giống nhau đan thành hình thoi khung . Bành Thục Yến sờ sờ khung đan, bên trong dùng vật cứng chống. Khung đan đan kết hoa văn Trung Quốc, khung phía dưới còn treo bông, rất là xinh đẹp.

      “Cái này, chữ hỷ này cũng là xinh đẹp, xinh đẹp!” Chưởng quầy khen ngợi liên tục, lại : “Hai tháng sau là hôn lễ của tiểu thư, nếu là có chữ hỷ này, đúng là thêm khí vui mừng, công tử là muốn đem cái này đưa cho tiểu thư?”

      Bành Thục Yến gật đầu: “Vốn là nghĩ như vậy.”

      Phương Nhi cũng vui vẻ : “Công tử, tiểu thư nếu nhìn thấy chữ hỷ lớn như vậy, biết cao hứng bao nhiêu đây!”

      Chưởng quầy lại : “Cửa lớn treo hai cái, trong nhà các nơi phải treo ít, vừa xinh đẹp lại có mặt mũi, quan trọng nhất là có thể thêm khí vui mừng, người nhà xem tâm tình đều vui vẻ.”

      Bành Thục Yến : “Đúng là vậy, nghĩ tới đến cửa hiệu ở Đông Sơn lần này còn có thể thu hoạch cái này, là thình lình bất ngờ.”

      “Công tử, vẫn là ta phát trước đấy!” Phương Nhi vội vàng tranh công.

      Bành Thục Yến cười : “Đúng đúng đúng, là công lao của ngươi, lát nữa thưởng tiền cho ngươi.”

      Thốt ra lời này, khóe miệng Phương Nhi lập tức kéo dãn đến lỗ tai, chưởng quầy còn lại than thở: “Vốn nên là ta phát nên đưa lên, lại bị công tử đoạt trước, chờ thời điểm đại hôn của tiểu thư, biết còn cái gì tốt để ta đưa lên nữa!” Bành Thục Yến và Phương Nhi nghe xong lời này đều cười rộ lên.

      Cười xong, Bành Thục Yến mới với Tiêu Dực: “ biết tiểu thư họ gì?”

      Tiêu Dực hồi yên lặng lên tiếng lúc này mới trả lời: “Đừng gọi họ Tiêu gì đó, gọi Tiêu Dực .”

      Bành Thục Yến nhìn Diệp Khê: “Đây là phu lang của Tiêu tiểu thư đan sao?”

      Tiêu Dực sờ sờ gáy của Diệp Khê, ánh mắt nhìn mềm mại thương: “Là phu thê chúng ta cùng nhau đan.” Diệp Khê nhìn Tiêu Dực nhấp hé miệng.

      Bành Thục Yến lại : “ nghĩ tới các ngươi có thể đan ra cái lớn như vậy, ta còn muốn thêm vài cái nữa.”

      Tiêu Dực mỉm cười trả lời: “ như vậy công tử cảm thấy chữ này vẫn là giá hai trăm đồng tiền cái? Công tử muốn mấy cái?”

      “Hai trăm đồng tiền? Giá cao thế?” Chưởng quầy biểu cảm mặt ủng hộ, cao thấp đánh giá Tiêu Dực phen, : “Tiêu tiểu thư, ngươi phải là cho rằng chỉ có ngươi mới biết đan?”

      Tiêu Dực vẫn cười : “Ta ép mua ép bán, ngươi cũng có thể tìm người khác đan.”

      Chưởng quầy bị nghẹn lại, bắt đầu lần nữa đánh giá Tiêu Dực. Bành Thục Yến nâng tay vẫy vẫy, cũng cười : “Theo lý thuyết, mua nhiều có ưu đãi.”

      “Đây là tất nhiên, công tử mua nhiều chúng ta đưa quà tặng.”

      “Quà tặng gì?”

      “Quà tặng là bí mật, đến lúc đó công tử biết.”

      Bành Thục Yến cười cười: “Tốt lắm, ngươi đan cho ta sáu mươi sáu cái, mất bao nhiêu ngày?” demcodon-lequydon

      Phương Nhi ở bên kêu lên: “Công tử, thế nào lại muốn nhiều như vậy?”

      “Lục lục đại thuận, là chữ số may mắn. biết phu thê Tiêu tiểu thư muốn bao nhiêu ngày mới có thể đan xong?”

      “Khoảng chừng hai mươi ngày, chúng ta làm nhanh chóng.”

      “Được, các ngươi đan xong liền đến nơi này lấy tiền. Triệu chưởng quầy, nếu ta ở đây, ngươi liền nhận rồi thay ta trả tiền cho Tiêu tiểu thư.”

      “Dạ, công tử yên tâm, ta nhất định thay ngài nhận.”

      “Như vậy còn cái này.” Tiêu Dực chỉ chỉ hàng mẫu kia bàn: “Công tử là tại trả tiền hay là ta mang về trước đến lúc đó cùng đưa lại đây?”

      Chưởng quầy lại đen mặt: “Tiêu tiểu thư là sợ công tử nhà ta lại quỵt nợ ngươi?”

      Tiêu Dực cười lắc đầu: “Công tử tất nhiên là quỵt nợ, ta bất quá là hỏi chút ý tứ của công tử.”

      Bành Thục Yến nhìn chưởng quỹ liếc mắt cái, chưởng quầy lập tức lên tiếng đứng bên, Bành Thục Yến : “Tiêu tiểu thư đúng, như vậy , tiền này ta giao trước, cái này ta lấy cũng làm được gì, mời Tiêu tiểu thư mang về trước, đến lúc đó cùng đưa tới.”

      “Được.” Tiêu Dực đứng dậy đem chữ thu dọn xong, đợi Bành Thục Yến đưa hai xâu tiền, lập tức lôi kéo Diệp Khê đứng dậy cáo từ.
      TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :