1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Phu ta ta sủng

      Editor: demcodon


      Lúc này còn chưa đến giữa trưa, các nam nhân đều còn ở trong nhà nấu cơm, bờ sông còn chưa có người đến giặt quần áo, có bóng người. Tiêu Dực tìm nơi râm mát buông bồn xuống. Diệp Khê liền vội vàng bắt đầu cuốn tay áo lên đem quần áo trong bồn đều thấm vào nước, lại nhặt vài tảng đá nặng đem đè lên quần áo cho nước cuốn trôi .

      “Ta suy nghĩ chỉ có bồn nên làm cái gì bây giờ, Tiểu Khê Nhi là thông minh mà!” Tiêu Dực khen .

      “Ta… ta thông minh.” Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê hồng hồng, mọi người đều làm như vậy mà.

      Diệp Khê nhấc tới góc khăn trải giường, bộ dáng có chút cố sức. Tiêu Dực vội vàng đem khăn trải giường trong tay lấy lại, sau đó phân ít áo sơ mi cho : “Tiểu Khê Nhi giặt cái này.” demcodon.ddlqd

      Diệp Khê tiếp nhận đem đặt trong bồn, cầm bồn muốn múc nước. Tiêu Dực vội vàng bưng bồn tới múc cho bồn lớn, sau đó chuyển đến bên cho ngồi tảng đá giặt, chính mình cởi giày cuốn ống quần lên đến trong nước bắt đầu giặt khăn trải giường lớn. Diệp Khê vội vàng kêu nàng: “Thê chủ, ta giặt là được rồi, giặt quần áo là chuyện của nam nhân.” làm sao có thể để cho thê chủ giặt, bị người chê cười.

      Tiêu Dực dở khóc dở cười, kỳ trong lòng biết là tiểu gia hỏa này có cảm giác an toàn. Tiêu Dực ra vẻ kinh ngạc : “Hả, làm việc còn muốn phân nam nữ sao? Tiểu Khê Nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta cùng nhau giặt, giặt xong sớm chút chừng buổi tối liền hong khô.”

      “Nhưng là ngài có thương tích….”

      “Lại bị thương ở chân tay, Khê Nhi ngoan ngoãn nghe lời, ta cùng nhau giặt là cùng nhau giặt.”

      Diệp Khê vội vàng gật đầu, muốn nghe lời thê chủ , muốn ngoan ngoãn.

      Tiêu Dực vừa lòng mà nhếch môi, tìm đề tài cùng chuyện phiếm: “Khê Nhi mấy tuổi?”

      “Qua năm là được mười bảy.”

      Mười bảy? Xem qua bộ dáng là chỉ mười ba, mười bốn tuổi. “Vậy Khê Nhi biết ta mấy tuổi ?”

      Diệp Khê lắc đầu: “ biết.”

      “Ai…,ta cũng biết.” Tiêu Dực thở dài.

      Diệp Khê mở to mắt, con mắt đột nhiên lồi lên mặt gầy: “Thê chủ cũng biết?”

      Tiêu Dực chỉ chỉ huyệt thái dương của mình bị thương, cười khổ. Diệp Khê thế này mới nhớ tới nàng quên chuyện trước kia, an ủi : “Thê chủ đừng thương tâm, về sau nhớ đến.”

      Tiêu Dực gật gật đầu, có lẽ Đàm Chương Nguyệt biết, lần khác thấy hỏi nàng chút.

      ***
      Sau khi qua thời gian cơm trưa, tốp năm tốp ba nam nhân đến bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy hai người khỏi xem nhiều hai mắt, có nam tử trêu ghẹo : “A, này phải là Tiêu tú tài cùng lão ngũ của Diệp gia sao? Tiêu tú tài cưới phu đến lại chịu khó thế?”

      Tiêu Dực ngẩng đầu cười : “Đúng vậy, thể luôn luôn đần độn được.”

      “A, Tiêu tú tài tỉnh ngộ, đến nơi này khó còn giúp phu lang giặt quần áo, khả năng ngày sau Diệp Khê hưởng phúc!”

      Các nam nhân khác cười khanh khách, Diệp Khê đỏ mặt lên, sợ hãi mà nhìn Tiêu Dực. Tiêu Dực tự nhiên hào phóng, bên dùng sức rửa tay dưới quần áo, bên cười : “Ta nghèo như vậy, theo ta là chịu khổ đây, bất quá việc nặng nhọc mệt mỏi là cần làm.”

      Diệp Khê có chút biết làm sao nắm chặt quần áo trong tay, nàng cần làm việc nặng nhọc mệt mỏi? , thương như vậy sao? Từ đến lớn, biết làm bao nhiêu việc, rất nặng nề, mệt muốn sống, tại đều cần làm sao?

      nam tử trêu đùa: “A, Tiêu tú tài ra vẫn là kẻ thương người.” Lại giống như hiểu hỏi: “Ngươi muốn kết hôn phải là lão nhị của Diệp gia sao? Sao cưới thành lão ngũ Diệp gia? Chứ phải là cưới lầm rồi hả?”

      Lời này vừa nghe chính là cố ý làm cho người ta khó lòng chịu đựng nổi. Diệp Khê run rẩy chút, lại sợ hãi mà giương mắt trông ngóng Tiêu Dực. Tiêu Dực là thèm để ý, chẳng qua còn chưa lại có người khác : “Trương nhị gia, ngươi thế nào nhiều chuyện như vậy hả? Cưới đúng cưới sai, Tiêu tú tài người ta cũng chuyện, ngươi tám cái gì chứ? Chứ phải là nhìn được Diệp Khê sống tốt chứ? Ngươi làm sao an tâm cái gì nha!”

      Nam tử chuyện nâng bồn vừa vừa tìm bị trí bắt đầu giặt quần áo, hẳn là vừa tới.

      Trương nhị gia tức tái mặt, lớn tiếng : “Ta có thể an tâm cái gì? Ta phải tùy tiện hỏi thăm đến sao? Cho dù ngươi chịu được nổi như vậy, ta làm sao nhìn được Diệp Khê sống tốt chứ? sống được hay , lại quan hệ với ta!”

      quan hệ với ngươi.” Nam tử kia liếc mắt cái, miệng lưu tình chút nào: “Mà ta nhìn ngươi chính là ước gì toàn bộ mọi người đều sống bằng ngươi.”

      Trương nhị gia đứng lên xoa chân: “Ta khi nào qua ước gì người khác cũng như ta? Huống chi Diệp Khê vốn là sống bằng ta, trong thôn Thanh Dương này ai chẳng biết bản tính Tiêu tú tài như củ cải? Gả cho nàng, phải giống như rơi trong hố lửa sao?”

      Hức, Tiêu Dực cúi rũ mắt, ra gả cho là rơi trong hố lửa đây….

      An Vụ bên kia còn theo Trương nhị gia cãi lại: “Có phải rơi vào hố lửa kia hay cũng phải do ngươi tới , ngươi có nghe Tiêu tú tài cho Diệp Khê làm việc nặng mệt chết sao? Chứ phải là ngươi cảm thấy chính mình gả được tốt, liền mong chờ người người đều gả hố lửa như ngươi?”

      Trương nhị gia tức giận đến mắng to: “An Vụ, người hắc phu này, ngươi mới gả xong!”

      An Vụ cười lạnh: “Ngươi đều có thể gả vào, ta gả xong sao?”

      “Ngươi…”

      Tiêu Dực nháy mắt mấy cái, ra đây là hắc phu cãi nhau sao? mưu quỷ kế gặp nhiều, loại xoa eo mắng to này ở cái gọi là xã hội thượng lưu đúng là có.

      Nhìn thấy Trương nhị gia còn muốn mắng trở lại, Tiêu Dực vội vàng : “Hai vị công tử đừng ầm ỹ, là Tiêu mỗ tốt. Hai vị công tử đừng vì hôn của Tiêu mỗ mà làm mất hòa khí.” Tuy rằng còn muốn xem tiếp, nhưng Tiểu Khê Nhi bên cạnh khẩn trương sắp rơi nước mắt. Tiêu Dực đành phải đứng ra chuyện. Vài nam tử bên cạnh cũng theo khuyên vài câu, Trương nhị gia hừ tiếng vừa hận vừa ngồi trở lại giặt quần áo.

      Tiêu Dực : “Đều trách ta chưa ràng, kỳ ta muốn cưới chính là Diệp Khê, phải người khác.”

      “Hả?” Mọi người đều kinh ngạc, thôn Thanh Dương lớn, chuyện tối hôm qua Tiêu Dực cưới sai phu lang nhà họ Diệp lí lẽ còn bị đánh sớm truyền ra, lúc này nàng thế nhưng còn cưới sai người? Ngay cả Diệp Khê đều kinh ngạc mà nhìn nàng, ngay từ đầu nàng muốn cưới ?

      Tuy là láo là đúng, nhưng Tiêu Dực vẫn là mặt đỏ tim đập mạnh sờ sờ đỉnh đầu Diệp Khê, nhàng : “Ngay từ đầu là muốn cưới ngươi.” demcodon.ddlqd

      Diệp Khê chớp mắt, ngay từ đầu muốn cưới ? Nhưng là… nhưng là…thời điểm tối hôm qua nàng xốc khăn voan của lên, nàng ràng cưới sai rồi…

      “Vậy ngươi phải nhà họ Diệp lí lẽ sao? cưới sai phu lang rồi.” Có người tò mò hỏi nàng.

      “Hi hi!” Tiêu Dực cười cười, bộ dáng có chút ngượng ngùng : “Đó phải uống nhiều rượu, mắt hoa nhận ra chú rể chính là Tiểu Khê Nhi sao?”

      “A, vậy phải chịu đánh oan uổng hay sao?” Nam nhân này đều khanh khách cười rộ lên, hơn loại người chuyện hoang đường, đối với giả là thèm để ý.

      An Vụ cũng cười : “Diệp Khê có thể xem như khổ tẫn cam lai*, Tiêu tú tài cũng thể giống trước kia, ngày sau phải chăm sóc người nhà nhiều chút mới là thê.”

      (*đau khổ qua, hạnh phúc đến.)

      “Đúng vậy, ngày sau định là hết sức nuôi dưỡng Diệp Khê.” Tiêu Dực cũng biết nguồn gốc của An Vụ là gì, thấy có lý vội vàng đáp ứng trước, rồi lại giả như giống cùng bọn đàn ông: “Diệp Khê nhà ta ngày sau là bảo bối của ta, cho các ngươi khi dễ đó!”

      Tiêu Dực như vậy, nam nhân tốt này lại đến chế giễu Diệp Khê, đều cười ha ha : “Xem Tiêu tú tài này, chúng ta khi nào khi nào khi dễ qua .” Tiêu Dực cũng theo cười ha ha vài tiếng, mặc kệ bọn họ trước kia có khinh thường khi dễ qua hay , dù sao về sau là tuyệt đối thể khi dễ.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Vấn đề sinh tồn [1]
      Editor: demcodon


      Thời điểm Tiêu Dực và Diệp Khê đến giặt quần áo ước chừng là buổi sáng khoảng mười giờ, lúc giặt xong quần áo và giày của mình qua giữa trưa. Tiêu Dực nhìn trời, đoán ước chừng hơn hai giờ chiều, ánh mặt trời vừa vặn lên cao. Đem quần áo giặt sạch chuyển về nhà, có sào trúc, Tiêu Dực tìm vài thanh gậy gỗ thô dựng thành vài cái giá ba chân đặt ở trong phòng, lại treo gậy gỗ sạch lên biến thành sào phơi khô quần áo giản dị, đem quần áo của mình đều treo lên, đoán có thể đến tối mới khô.

      Tiêu Dực lên ván giường nằm nghĩ ngơi, giặt quần áo chuyện mệt mỏi người. Tiêu Dực trước thân mình đủ khỏe mạnh, ngày hôm qua lại bị chúng đánh chút, hôm nay lại xoay người cúi đầu giặt sạch quần áo vài giờ, hai cánh tay cùng bả vai của càng thêm đau nhức. Tiêu Dực đấm đấm bả vai, Diệp Khê lập tức ngồi xổm đến bên cạnh nàng nắm tay lại thành nắm đấm thay nàng đấm.

      Tiêu Dực mở tay ra bao lấy nắm đấm của , kéo ngồi ở bên cạnh mình: “Mệt mỏi ? Nghỉ ngơi chút .”

      Diệp Khê lắc đầu: “Ta phiền lụy, ta giúp thê chủ mát xa cánh tay.”

      “Làm sao có thể phiền lụy, ngay cả ta đều mệt mỏi.” Tiêu Dực lôi kéo cánh tay nhàng xoa, mát xa xong lại đổi mặt khác. Diệp Khê có chút hoảng loạn, ràng là giúp nàng mát xa, thế nào biến thành nàng giúp xoa

      “Đói bụng ?” Giọng của Tiêu Dực đem Diệp Khê kéo trở về. “Lại nghỉ ngơi chút, chúng ta nấu mì sợi ăn, có còn mì sợi ?”

      “Còn.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, đứng lên nhóm lửa. Sau khi Diệp Khê , Tiêu Dực cũng đứng lên bắt đầu lục tung. Tiêu Dực vốn định lật ngược lên xem Tiêu Dực trước có lưu lại chút tiền nào , kết quả ngược lại thấy tờ giấy nợ. Tiêu Dực nhìn chút, đếm mấy chục tiền đồng đến mấy trăm tiền đồng, thiếu tổng cộng ba mươi tám người, tất cả là ba ngàn trăm năm mươi bảy đồng tiền. demcodon.dien.dan.le.quy.don

      Dựa vào cái gì mà thiếu nhiều tiền như vậy, đồng tiền rốt cuộc tương đương bao nhiêu tiền? Nhưng đừng nợ cái liền mấy ngàn chứ, lấy cái gì sống đây!

      “Thê chủ, mì nấu xong rồi.” Diệp Khê cẩn thận mà bưng mì tiến vào, đem chén mì thả lên bàn liền đứng ở bên chờ nàng.

      Tiêu Dực đem tờ giấy nợ kia nhét vào trong cuốn sách ở bàn, quay đầu nhìn bàn chỉ có cái chén. Tiêu Dực đến bên cạnh bàn, vừa thấy trong chén kia chỉ có hơn phân nửa mì. Tiêu Dực hiểu được, đây là đồ ăn cuối cùng.

      “Khê Nhi, ngồi nơi này.” Tiêu Dực vỗ vỗ bên cạnh, Diệp Khê ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiêu Dực cầm đôi đũa gắp ít mì tới bên miệng : “Há miệng.”

      Diệp Khê ngẩng đầu lên : “Ta… ta... ta đói bụng, thê chủ ăn .”

      Tiêu Dực tay ôm eo : “Ngoan, há miệng, chúng ta cùng nhau ăn.”

      Diệp Khê lắc lắc đầu: “Ta… ta đói bụng, ta chờ chút uống nước nóng rửa mặt là được rồi.”

      Tiêu Dực hơi hơi xụ mặt: “Khê Nhi nghe lời, ta mất hứng.”

      phải, ta… ta nghe lời, ta ăn, ta ăn…” Diệp Khê gấp đến độ nghẹn ngào đứng lên, vội vàng đoạt đôi đũa ăn miếng, lại đem đôi đũa trả lại vào tay nàng, rưng rưng nước mắt sợ hãi nhìn nàng.

      Tiêu Dực ở trong lòng thở dài, phải là muốn dọa . Tiêu Dực sờ sờ đầu Diệp Khê, nét mặt biểu tươi cười: “Khê Nhi ngoan, chúng ta cùng nhau ăn.” Tiêu Dực tự mình ăn miếng, lại đút Diệp Khê miếng. Diệp Khê ngoan ngoãn ăn, luôn luôn sợ hãi mà nhìn nàng, nước mắt trong hốc mắt chuyển qua chuyển lại nhưng là rơi xuống.

      Tiêu Dực nhìn thấy đành lòng, lại dịu dàng dỗ : “Đừng khóc, ta phải cố ý muốn dọa ngươi, ngươi nghĩ, ngươi là phu lang của ta, ta thế nào có thể cho ngươi bị đói đây? Đúng hay ? Cho dù ăn nhiều lắm, chúng ta cũng có thể mỗi người ăn chút, phải ăn mới có khí lực mà sống, mới có khí lực mà kiếm tiền, có tiền về sau có gì ăn, đúng hay ? Nhà này rất nghèo, muốn đứng lên tốt, ngươi cũng phải giúp ta nha, ăn gì hết làm sao có khí lực giúp ta? Đúng hay ?”

      Diệp Khê cúi đầu nuốt miếng mì, Tiêu Dực lại đút miếng. Diệp Khê cự tuyệt, há miệng ăn, Tiêu Dực đút , chính mình cũng theo ăn miếng.

      Mỗi người ăn miếng, Tiêu Dực ở trong lòng nghĩ bữa tối làm sao bây giờ, được chỉ có thể qua nhà Đàm Chương Nguyệt mượn, chính là nhà Đàm Chương Nguyệt thoạt nhìn cũng mượn được mấy bữa của nàng. nghĩ ít biện pháp làm chút lương thực mới được, nhưng là có thể chỗ nào làm đây? Tiêu Dực bên lo lắng, bên cố gắng làm cho gương mặt mình vẫn duy trì nụ cười, đây đúng là chuyện làm người sống mệt mỏi, mặt đều cứng đờ.

      Tuy rằng Tiêu Dực lo lắng biểu mặt, nhưng Diệp Khê vẫn nhìn ra trong mắt nàng, Diệp Khê kéo kéo góc áo của nàng, giọng : “Thê chủ, chờ chút ta ra ngoài hái ít rau dại trở về, buổi tối còn có cái ăn.”

      Rau dại? Tiêu Dực chân chính nở nụ cười: “Tiểu Khê Nhi, ta và ngươi cùng hái.” Thoáng thở ra nhàng, cơm tối tạm thời có thể giải quyết rồi.

      “Đúng rồi, Tiêu Khê Nhi, cái tiền đồng có thể mua được cái bánh bao hay ?” muốn tính thử xem rốt cuộc thiếu nợ bao nhiêu.

      Diệp Khê lắc đầu: “Ta biết, ta qua trong thành.”

      Tiêu Dực lại đút vào miệng cho miếng: “Vậy ngươi biết nhà của người tháng phải dùng bao nhiêu bạc ?”

      Diệp Khê vẫn là lắc đầu, đại phụ thân cho biết loại chuyện này, y chỉ biết gọi làm việc. Tiêu Dực đem miếng mì cuối cùng đến đút vào trong miệng , cười : “Hết mì rồi, chúng ta uống nước nóng rửa mặt .”

      ***
      Buổi chiều, thu dọn trong nhà xong, Diệp Khê dự tính hái rau dại. Trong nhà ngay cả cái giỏ đeo lưng đựng đồ đều có, Tiêu Dực chỉ có thể mang thùng theo Diệp Khê. Diệp Khê mang đến chân núi sau lưng thôn, ở trong bụi cỏ tìm kiếm rau dại. Rau dại ít, nhưng nhiều loại vừa đắng lại chát dễ ăn. Diệp Khê cong eo, cẩn thận mà tìm loại có vị chua xót.

      Tiêu Dực nhìn hái được ít, cũng tìm hái giúp được hai ba loại kia. Đây là rau dại sinh trưởng ở núi đều là có người hái, chỉ trong chốc lát hai người liền hái được hơn phân nửa thùng.

      Trong bụi cỏ có tiếng ‘tấc tác’, Tiêu Dực ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy con thỏ xám nhảy qua. Tiêu Dực nhảy dựng lên liền đuổi theo, con thỏ kia chạy nhanh như bay. Tiêu Dực đuổi theo đoạn liền thở hổn hển thể tiếp, thân thể này trước kia đại khái được rèn luyện, nền tảng tốt. Tiêu Dực nhìn con thỏ biến mất sau bụi cây cối, sau lưng là tiếng Diệp Khê vội vàng khóc: “Thê chủ… thê chủ….”

      Tiêu Dực quay thân lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Khê té đất, Tiêu Dực gấp đến độ hô to: “Diệp Khê---”

      Diệp Khê ngẩng đầu thấy nàng chạy về, bận chống tay chân ốm yếu muốn đứng lên. Tiêu Dực chạy đến bên cạnh đưa tay ôm lấy đặt ngồi mặt đất, vội hỏi: “Té đau tới chỗ nào rồi?”

      Diệp Khê gắt gao nắm ống tay áo của nàng, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy: “Thê chủ….”

      “Ta đây, ta đây, đau nơi nào? cho ta, đau nơi nào?” Tiêu Dực vừa hỏi vừa vén ống quần của xem có phải đụng đến đầu gối hay , kéo ống quần lên, đùi Diệp Khê tràn đầy vết thương, vết thương cũ mới chồng lên nhau, lại phải vừa vặn tạo nên . Tiêu Dực càng vén lên cao, cơn tức trong lòng càng lớn, dám tưởng tượng Diệp Khê trước kia sống qua mấy ngày thế nào.

      Nhà họ Diệp kia, tốt nhất về sau nên rơi vào tay !

      Diêp Khê chú ý nàng nhìn đùi , chỉ run rẩy lớn mật nhích tới gần nàng, khóc cầu xin: “Thê chủ nên vào trong núi, nên bỏ lại Khê Nhi….”

      Tiêu Dực buông ống quần của đưa tay ôm vào trong lòng, vuốt lưng trấn an, dịu dàng : “Ta bỏ lại Khê Nhi, Khê Nhi yên tâm.”

      “Ô---“ Diệp Khê tựa như được cổ vũ ôm lấy nàng khóc, khóc có chút kịp thở, trong miệng ngừng hô: “Thê chủ… thê chủ… thê chủ…..” Thê chủ là người duy nhất đối xử tốt với , nếu thê chủ xảy ra chuyện gì, làm sao sống bây giờ?

      “Khê Nhi khóc, ta chỉ muốn đuổi theo con thỏ, có muốn bỏ lại ngươi.” Tiêu Dực sợ khóc bị thương thân mình, nâng đầu lên lấy tay áo của mình lau nước mắt cho . Diệp Khê chậm rãi ngừng khóc, thỉnh thoảng khóc thút thít chút, tay bé còn gắt gao níu chặt góc áo của Tiêu Dực. Tiêu Dực đưa tay cầm ở trong tay, nhìn nhìn về phía trong rừng.

      “Thê chủ, thể .” Diệp Khê kinh hoảng giọng khẩn cầu.

      “Làm sao vậy? Núi rừng này là của nhà người nào sao?”

      phải.”

      “Vậy vì sao thể ?”

      Trong mắt Diệp Khê lộ ra sợ hãi: “Trong núi có sói.”

      Sói? Tiêu Dực cười cười, thấy sợ hãi cũng miễn cưỡng. Tuy rằng biết là sói chạy tới gần chân núi đến thôn này. “Vậy vào, rau dại cũng hái đủ rồi, chúng ta trở về .”

      ***
      Tiêu Dực và Diệp Khê còn cách nhà xa thấy Đàm Chương Nguyệt ở trước nhà mà phá cửa, trong tay còn cầm hai bó rau cải trắng. Đàm Chương Nguyệt ở rất xa thấy Tiêu Dực liền hô to: “Tiêu Dực, ngươi chạy đâu? phải ta ngươi lên trấn tìm ta lấy tiền xem đại phu hay sao? Ta nghe An Vụ ngươi còn giặt quần áo, ngươi sợ làm ảnh hưởng tới miệng vết thương hả? Nếu nhiễm trùng có thể chết đó!”

      Giọng Đàm Chương Nguyệt đủ lớn, hai ba nhà liền nhau đều mở cửa ra bên ngoài xem xét, có nhà nam nhân thấy mang theo rau dại còn trêu ghẹo : “Tiêu tú tài đây là lấy rau dại?”

      Tiêu Dực rộng rãi cười trả lời: “Đúng vậy.” Lại quay qua với Đàm Chương Nguyệt: “Ta sao, miệng vết thương kết vảy, cần xem đại phu.” Đàm Chương Nguyệt lấy tro rơm rạ kia hiệu quả là tốt, dường như còn tốt hơn Vân Nam bạch dược*.

      (*là thuốc có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng và giảm đau, giải độc.)

      Đàm Chương Nguyệt đến bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng lúc lâu, nhìn thấy quả kết vẩy mới yên tâm, còn nhịn được lao vào lải nhải lẩm bẩm: “Vậy ngươi cũng cần vội vã giặt quần áo chứ? Dính nước vào tốt lắm.”

      Tiêu Dực có chút cảm động quan tâm của nàng, Tiêu Dực trước lưu lại gì đó cũng chỉ có người bạn này là tốt, hơ, đương nhiên tiểu phu lang cũng là tốt. Kiếp trước Tiêu Dực sinh sống ở trong gia đình to như vậy, chị em rất nhiều nhưng toàn bộ mọi người đều chỉ vì lợi ích của chính mình mà tính kế. có ai chân chính quan tâm người khác, ngay cả bạn bè và tình nhân của mình đều tồn tại vì lợi ích. Tiêu Dực áp chế cảm động trong lòng, bên đón tiếp nàng vào trong nhà, bên trêu ghẹo : “Lo lắng cái gì, giặt quần áo lại phải cần cắm đầu ở trong nước.”

      ngươi hai câu ngươi còn thích nghe!” Đàm Chương Nguyệt hai mắt trợn trắng, cầm rau cải trắng trong tay đưa cho Diệp Khê: “Muội phu lấy cái này cất , ta cũng có cái thứ gì tốt, chỉ có rau cải trắng này.”

      “Ngươi thế nào lại gọi là muội phu?”

      Đàm Chương Nguyệt lại trợn trắng nhìn nàng: “Ta lớn hơn ngươi ba tháng, đương nhiên gọi là muội phu!” Đàm Chương Nguyệt gọi Diệp Khê là muội phu cũng có ý tứ gì, nữ nhân nơi này đều gọi tỷ muội tương xứng, nàng lớn hơn Tiêu Dực, tự nhiên là xưng hô với Diệp Khê là muội phu.

      Diệp Khê nhìn Tiêu Dực, thấy Tiêu Dực cười gật đầu mới giọng cảm ơn, nhận cải trắng cùng rau dại vừa mới hái để chung chỗ.

      Tiêu Dực dẫn Đàm Chương Nguyệt vào nhà, bên hỏi nàng: “Ngươi bao nhiêu tuổi?” demcodon.dien.dan.le.quy.don

      “Gần mười chín. Ngươi cũng gần mười chín, ta là sinh tháng tám, ngươi là sinh rằm mười .” Đàm Chương Nguyệt biết nàng muốn hỏi cái gì, ràng toàn bộ.

      Tiêu Dực cười cười, hai người cùng ngồi xuống bên cạnh bàn. Đàm Chương Nguyệt vung tay áo quạt ra gió, đôi mắt ngừng đảo quanh người Tiêu Dực. Tiêu Dực bị nàng nhìn có chút chịu nổi, cười : “Làm gì cười hề hề như trộm vậy?”

      Đàm Chương Nguyệt : “Ta nhìn ngươi đây, Tiêu Dực, ngươi thế nào dường như thay đổi thành người khác?”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Vấn đề sinh tồn [2]
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực ngẩng ra, cười : “Thay đổi nơi nào? nghe chút .”

      “Xác ta cũng lên được, chính là cảm giác ngươi trước kia bị cái nghèo lạc hậu lẻ loi vây quanh. người luôn mang theo bi thương, so với trước kia lúc bi thương tinh thần cũng có nhiều lắm, ai, ngươi đừng chê ta chuyện khó nghe, ngươi trước kia bộ dáng nghèo lạc hậu lẻ loi, giúp ngươi làm chút việc tốt mà ngươi còn nghe, trong nhà cũng biến thành lộn xộn, cả ngày cải trang thành hình dáng nhã nhặn, mắt ta nhìn đều thấy đau xót. Ngươi xem, tại quần áo đệm chăn đều mang giặt, phơi nắng đầy sân, nhìn càng nhàng khoan khoái!”

      Tiêu Dực có chút buồn cười, vừa mới trách vội vàng giặt quần áo, lúc này lại khích lệ tốt. Bất quá nghĩ tới tối hôm qua là ở chung lát, hôm nay cũng vừa mới gặp mặt, Đàm Chương Nguyệt thế nhưng có thể nhìn ra cùng trước kia giống nhau. Tiêu Dực trước kia có đạo đức hay tài năng gì, thế nhưng có thể quen được cái bằng hữu đối với nàng tình như vậy.

      Bất quá Tiêu Dực dự định với nàng là Tiêu Dực trước mắt nàng thay thổi thành người khác, chỉ cười : “Đại khái ông trời đều nhìn nổi bộ dạng hư hỏng trước kia của ta, cố ý làm cho ta đụng vào đầu quên chuyện trước kia, thuận tiện sửa lại tính tình thôi.”

      Đàm Chương Nguyệt gật đầu mạnh: “Tính tình này sửa tốt, ta sớm qua, đọc sách biết chút chữ là được rồi, mỗi người cần phải đều có thể khảo thủ công danh dựa vào sách mà ăn cơm, ngươi cố tình nghe, vẫn cùng người đọc sách cùng nhau ép buộc khảo cử nhân. tại ngươi nghĩ khác tốt rồi, về sau đừng giống như trước vậy nữa, ngươi tại có phu lang, làm việc tốt nuôi gia đình mới là chuyện chính.”

      biết, ta nghe ngươi.” Tiêu Dực ngoan ngoãn gật đầu, chút cũng chê Đàm Chương Nguyệt dong dài. Cứ như vậy tình đối đãi chính mình, vì bằng hữu lo lắng cho mình, là có cầu cũng được.

      Đàm Chương Nguyệt khẳng định nàng rốt cuộc nghe mình khuyên trong lòng cũng cao hứng, cười ha ha vài tiếng, đột nhiên lại hỏi: “Tiêu Dực, ngươi còn từ hôn ?” demcodon.dien.dan.le.quy.don

      Diệp Khê bưng hai chén nước tiến vào, nghe được câu mà Đàm Chương Nguyệt run lên chút, nước trong chén rơi xuống đất ít.

      từ.” Tiêu Dực xong, sau đó vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi làm cái gì đó?”

      Diệp Khê sợ hãi mà qua, đem hai chén nước đều đặt ở trước mặt các nàng, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau Tiêu Dực. Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ mà đưa tay kéo đến ngồi xuống, cười : “Ta vừa vặn khát đây, Tiểu Khê Nhi là tri kỷ, phu lang tri kỷ như vậy mà trả trở về ta luyến tiếc.” Dứt lời nâng chén lên uống miếng. Nước còn có chút nóng, hiển nhiên là nấu rất lâu. Tiểu Khê Nhi của biết lễ phép, nhìn thấy khách đến nhà liền vội vàng nấu nước, đáng tiếc trong nhà có trà, chỉ có thể lấy nước trắng ra đãi khách.

      Đàm Chương Nguyệt nghe nàng như vậy cũng cười: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, những lời hôm nay ngươi ở bờ sông An Vụ đều cho ta nghe, sau này cùng muội phu sống tốt qua ngày.”

      Tiêu Dực cười gật đầu, hưởng thụ có người quan tâm mình như vậy. “Đúng rồi Đàm Chương Nguyệt, hỏi ngươi chuyện này, đồng tiền có thể mua được cái bánh bao ?”

      “Có thể mua hai cái bánh bao chay, ngươi hỏi cái này làm gì?”

      làm cái gì. Đúng rồi, ngươi ở trong thành làm thợ kéo xe sao?” Tiêu Dực nhớ tới nàng kêu mình vào trong thành tìm nàng.

      phải, ta mỗi ngày đều vào trong thành bán đồ ăn, ngươi phải là muốn ăn bánh bao chứ? Ngày mai ta mang về cho ngươi hai cái.”

      cần, cần.” Tiêu Dực vội vàng xua tay cự tuyệt: “Ta chính là hỏi chút, đối với đồng tiền có cái phổ biến thế nào. Đúng rồi, ngươi bán đồ ăn đều chính là ngươi trồng sao?”

      “Là chính ta trồng. Tiêu Dực, ngươi về sau có tính toán gì ? Bằng ngươi đem vài mẫu của nhà ngươi cũng cải tạo lại, năm nay thể trồng loại lương thực, nhưng là có thể trồng chút đồ ăn theo ta rao bán. Tuy rằng kiếm được vài đồng tiền, nhưng ít ra có thể giải quyết vấn đề ăn cơm.”

      Tiêu Dực có chút kinh ngạc: “Ta cũng có?”

      Đàm Chương Nguyệt trợn trắng nhìn nàng: “Đương nhiên là có, bất quá đều bỏ thành núi hoang!”

      Tiêu Dực cười gật đầu: “Qua mấy ngày nữa ta cũng phải đem cải tạo, bất quá ta biết nơi nào, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi dẫn ta xem.”

      Đàm Chương Nguyệt thấy nàng tựa như có dự định cho tương lai, cao hứng kéo nàng: “, tại ta liền mang ngươi xem.”

      Tiêu Dực xem xong trở về là hoàng hôn, đến nửa đường thấy Diệp Khê gánh hai thùng nước cố sức về nhà. Tiêu Dực chạy về phía , bên thả ra tiếng êm dịu kêu : “ Tiểu Khê Nhi.”

      Diệp Khê nghe được giọng ngẩng đầu lên, Tiêu Dực chạy bên cạnh . Diệp Khê nhìn Tiêu Dực mở ra cái miệng nhắn gọi: “Thê chủ.”

      “Trong nhà còn nước sao? phải cần ngươi gánh nước sao? Về sau trong nhà còn nước phải cho ta biết mà gánh về.” Tiêu Dực đem đòn gánh lấy lại tự mình gánh, đúng là có thói quen dùng đòn gánh gánh này nọ, cảm giác nó cứ lắc lư.

      Diệp Khê có chút biết làm sao, thào giải thích: “Ta… ta đem nước rửa rau, nước còn lại nước đổ trong nồi, ta nghĩ, đem nước gánh về, buổi tối thê chủ có thể rửa chân.”

      ra còn nhớ chuyện muốn rửa chân, Tiêu Dực vốn cũng trách , tại lại càng nhẫm tâm cái gì nữa, chỉ có thể lại với : “Ta biết Tiểu Khê Nhi ngoan, bất quá về sau cũng thể lại nấu nước, bằng ta tức giận đó.”

      Diệp Khê khẩn trương mà níu chặt góc áo của mình mà cúi đầu, mang theo giọng mũi cùng giọng khẩn cầu bảo đảm: “Ta , lần sau ta , thê chủ… thê chủ cần tức giận….”

      Tiêu Dực lấy ra bàn tay sờ đầu của : “Khê Nhi đừng sợ, ta tức giận, ta chỉ là sợ ngươi mệt thôi.”

      Diệp Khê ngẩng đầu, dùng hết sức đem nước mắt trong hốc mắt nghẹn trở về, cái đầu lắc vài cái: “ phiền lụy, phiền lụy…”

      Tiêu Dực cười cười, lại nhiều lời, có cảm giác an toàn, phải ngày hai ngày có thể mất , từ từ đến .

      ***
      Diệp Khê nấu cơm tối xong, Tiêu Dực đem nước trong thùng gỗ để giải nhiệt. Trong nhà chỉ có cái nồi , cũng chỉ chứa được nửa thùng nước. Ăn cơm xong, Tiêu Dực đem khối rèm làm ngăn cách kia treo lại, đem nồi nước ấm kia cùng nửa thùng nước lạnh đổ chung đem đến mặt sau rèm cho Diệp Khê lau mình, chính mình cũng bắt đầu gom quần áo phơi trong nhà ngày.

      Tiêu Dực bày quần áo khô giường gấp lại lần nữa, mặt sau rèm hề cách nên nghe được tiếng nước chảy, rèm cách mặt đất khoảng gang tay, Tiêu Dực có thể nhìn thấy lộ ra mắt cá chân giống như cây gậy khô gầy. Tiêu Dực nghĩ, phải mau chóng làm ra tiền, phải bổ sung dinh dưỡng cho tốt.

      Diệp Khê lau mình xong, Tiêu Dực cầm quần áo gấp xong hết. Diệp Khê gả lại đây, trừ bỏ quần áo mặc người, nhà họ Diệp ngay cả bộ quần áo cũng cho mang theo, đành phải thay đồ của Tiêu Dực trước. Tiêu Dực tự mình cũng lấy bộ sạch ra bờ sông tìm nơi kín đáo tắm rửa chút, xong xuôi cảm thấy chính mình nhàng khoan khoái đôi chút.

      Khi Tiêu Dực về nhà nhìn thấy Diệp Khê nhìn chăn đến ngẩn người, thấy trở về vội vàng với : “Thê chủ, trong nhà có kim chỉ, đính chăn được.”

      “Vậy cần đính trước, ngày mai ta vào trong thành nhìn xem, nếu có thể kiếm được ít tiền đồng, ta liền mua chút kim chỉ về.” Tiêu Dực lấy khối khăn trải giường khô, đem sợi bông khô thả lên, đậy lên mặt khác của khăn trải giường, lại đem hai khối khăn trải giường làm thành bốn góc kết lại, cái chăn giản dị được thông qua. Diệp Khe híp khóe mắt, thê chủ thông minh.

      Trải qua ngày ở chung, Diệp Khê đối với Tiêu Dực có rất nhiều tín nhiệm. Bây giờ ngủ chung hiển nhiên có gần sát nàng, nhưng là giống tối hôm trước cách xa nàng nửa cánh tay như vậy. Diệp Khê nằm là mặt nghiêng về sườn nàng nằm, hơi hơi cuộn tròn thân mình, giọng hỏi nàng: “Thê chủ ngày mai muốn vào trong thành sao?”

      “Đúng vậy, ngày mai ta vào trong thành nhìn xem có cái gì có thể làm nuôi sống , Khê Nhi có dám ở nhà mình hay ?”

      “Dám, ta ở nhà, chờ thê chủ trở về.”

      Tiêu Dực cười cười, kéo kéo chăn cho : “Ngủ .” Thấy nghe lời mà nhắm mắt lại, Tiêu Dực đứng dậy ra thổi tắt ngọn nến, ngày mai nhất định phải tìm được việc làm.

      Ngày hôm sau, Diệp Khê nấu cho Tiêu Dực chút thức ăn chay ăn, Tiêu Dực lại gánh hai thùng nước trở về, Diệp Khê cái gì cũng cần làm, giữa trưa nhớ tự mình nấu đồ ăn ăn…vân vân, mới chịu di chuyển người vào trong thành.

      Thành cách thôn Thanh Dương gần nhất gọi là Đông Sơn, trong thành đều là cảnh náo nhiệt, đá lát bày ra hai bên cửa hàng tụ lại đông đảo giữa ngã tư đường, bên đường còn có đủ loại quán lớn . Tiêu Dực chậm rãi tới, bên lưu ý có thương gia viết thiệp thông báo nhận người hay , bên nhìn xem cửa hàng quán đều bán cái gì.

      Tiêu Dực vòng, cũng hỏi mấy cửa hàng nhận người, có là có nhưng nhận loại thân thư sinh đơn bạc như , có nhận cũng làm được, còn có người nhìn đến vết thương đầu liền nhận. Tiêu Dực có chút buồn bực, chẳng lẽ lại tìm được việc làm?

      “Đây phải là Tiêu tỷ sao? Yến tiệc tân hôn của ngươi, như thế nào bỏ ra vậy?” nữ tử cùng chào hỏi, Tiêu Dực sửng sốt chút lập tức phản ứng lại đại khái đây là bằng hữu của Tiêu Dực trước, liền cười hai tiếng ha ha. Nàng kia cùng cũng chênh lệch tuổi bao nhiêu, xem như cũng là thư sinh, quần áo khó coi lại còn thêm bộ dáng phóng khoáng. Tiêu Dực nhìn nàng liền liên tưởng đến Tiêu Dực trước, Tiêu Dực trước hẳn là chính cái bộ dạng như vậy.

      “Tiêu tỷ ngươi đây là muốn chạy đâu vậy? A, Tiêu tỷ, đầu ngươi thế nào lại bị thương?” Thư sinh nhìn chằm chằm huyệt thái dương của , ngạc nhiên kêu lên.

      Tiêu Dực thò tay nhàng chạm vào chỗ bị thương, vẫn là có chút đau. Tiêu Dực : “Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, cẩn thận đụng vào.”

      Thư sinh tỏ ra bộ dạng khẩn trương: “Có gây trở ngại gì ?”

      “Tốt lắm.” Tiêu Dực cười cười: “Ngươi muốn đâu?”

      “Ta hiệu sách chép sách, Tiêu tỷ cũng muốn tới hiệu sách sao?”

      Chép sách? Nghe Đàm Chương Nguyệt qua Tiêu Dực trước chính là dựa vào công việc này ăn cơm. Tiêu Dực gật gật đầu: “Cùng .”

      Hai người đến hiệu sách, chủ quầy hiệu sách cười tiếp đón các nàng: “Vương tú tài, Tiêu tú tài đến nha, hôm nay cũng là chép sách sao?”

      ra nàng họ Vương. Tiêu Dực nhớ kỹ, cũng chuyện. Vương tú tài trả lời muốn chép sách liền có tiểu thị đến đem các cách gian, bên trong còn có bốn người thư sinh chép sách, thấy hai người vào tất cả liền chào hỏi. Tiêu Dực theo các nàng chuyện ở giữa biết bốn người này phân biệt theo họ Trương, Lâm, Chu, Phùng, cũng mỉm cười theo Vương tú tài gọi các nàng là tỷ. Nữ nhân nơi này trước mặt xưng tỷ cùng thế gian của nam nhân xưng huynh cũng là ý, phải kêu người này tỷ tỷ, chính là chỉ loại cách gọi người ngoài. demcodon.dien.dan.le.quy.don

      Những người này hiển nhiên đều quen biết Tiêu Dực, Tiêu tỷ đến Tiêu tỷ cùng tâm vài câu mới đều tự ngồi xuống chép sách. Tiểu nhị kia cũng chuẩn bị văn chương trang giấy đưa cho Tiêu Dực, Tiêu Dực để bút thấm đẫm mực, mới hạ chút xuống giấy, nhìn nhìn buông bút xuống.

      Kiếp trước, có luyện viết chữ bằng bút lông. Kiếp này, dường như Tiêu Dực trước cũng đem kỹ năng này lưu lại cho , nhắc tới bút lông, tìm thấy chút cảm giác. Tiêu Dực quấy rầy người khác tự mình đứng lên ra cách gian, khi ngang qua quầy cùng chưởng quầy thú tội, mời vào đem trang giấy và văn chương thu lại.

      “Tiêu tú tài thế nào viết? Là hiệu có cái gì chiếu cố chu toàn sao?” Khuôn mặt chưởng quầy kia tươi cười hỏi, Tiêu Dực là có chút kính nể nàng, đối với bọn tú tài nghèo các nàng cũng có thể lấy lễ tướng đối đãi, chớ trách lợi nhuận hiệu sách này thoạt nhìn rất tốt.

      Tiêu Dực chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: “ phải, là ta ngày hôm trước làm bị thương, tay có chút run.”

      Chưởng quầy lúc này mới thấy vết sẹo kia, lập tức khách sáo : “Đây phải quan trọng hơn sao? Vậy Tiêu tú tài chăm sóc tốt rồi lại đến.” Tiêu Dực cảm ơn rồi từ giã rời .

      Đối diện hiệu sách có nhà giàu nhận người ở, là loại muốn ký khế bán mình, Tiêu Dực nhìn nhìn rồi xoay người tránh ra. Trước mặt kệ là làm công việc gì, riêng là chuyện bán mình làm nô tài này thể làm được.

      Mặt trời đỉnh đầu nắng nóng bừng bừng cháy, trong lòng Tiêu Dực khỏi sinh ra cảm giác bất lực. Kiếp trước ở giữa thương trường hay thay đổi thế nào cũng thành thạo, tại lại bó tay có kế sách, văn tiền có thể bức tử hùng hảo hán. Khát nước có nước uống, đói bụng có tiền mua thức ăn, Tiêu Dực đứng ở chỗ góc đường râm mát nghỉ, bên cạnh có người bán củi, Tiêu Dực hỏi: “Vị tỷ muội này, củi này bán thế nào vậy?”

      “Hai mươi văn bó.”

      Tiêu Dực tính tính, hai mươi văn, nhiều lắm, nhưng là đủ mua mấy cân gạo, hơn nữa đó là lợi nhuận nhiều lắm, tạm thời tìm được việc, bằng sớm trở về nhặt củi bán lấy chút tiền lời, ít nhất có thể mua điểm tâm ăn, đến mức làm cho tiểu phu lang trong nhà lại đói bụng.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Rau nấm dại
      Editor: demcodon


      Tiêu Dực trở lại trong nhà ở thôn Thanh Dương, hai người trong nhà phơi nắng thay cho quần áo tối hôm qua, trong nhà trống trơn có người ở. Tiêu Dực hai vòng phòng trước phòng sau vòng vo cũng gặp bóng người, Tiểu Khê Nhi nhà đâu?

      Tiêu Dực đứng ở trước cửa, đối diện là nhà ông lão ngồi ở cửa dưới cái cây lớn nhặt hạt đậu, Tiêu Dực hỏi y: “Đại bá, ngài có nhìn thấy Diệp Khê nhà ta ?” demcodon.dien.dan.le.quy.don

      Ông lão ngẩng đầu: “Là Tiêu tú tài à, Diệp Khê nhà ngươi lấy thùng về phía bên kia sông đó.”

      Lại gánh nước? Tiêu Dực chau chau mày, nghe lời. Tiêu Dực tìm được bờ sông, trong đám nam nhân giặt quần áo trông thấy được Diệp Khê nhà ngồi xổm bên bờ sông rửa gì đó. Tiêu Dực đến phía sau mới phát ở đây rửa chai lọ bụi bẩn đen như mực, bên có cái đít nồi sáng long lanh, Tiêu Dực nhìn vài lần mới nhận ra cái đó của nhà mình trước kia là đít nồi đen như mực.

      Tiêu Dực cởi giày bỏ ra đến trong nước ngồi lên tảng đá to chống má nhìn , Diệp Khê mới phát đến đây. Diệp Khê nhìn ra mặt của nàng là vui vẻ hay là nổi giận, đành phải sợ hãi mà kêu nàng: “Thê chủ.”

      Vẻ mặt Tiêu Dực ôn hòa : “Tiểu Khê Nhi có mệt mỏi ? Nghỉ ngơi chút .”

      Diệp Khê nghe thế này khuôn mặt nhắn mới mở miệng cười: “ phiền lụy.” trước kia làm việc mệt hơn với tại nhiều lần, giống như tại thê chủ cũng ép làm việc đến mệt, mắng nhàn hạ, còn làm cho đồ ăn nóng hầm hập còn cùng ngủ ở giường. Diệp Khê nghĩ, muốn làm nhiều việc để báo đáp thê chủ.

      “Khê Nhi ăn qua cơm trưa chưa?”

      Cơm trưa… qua giữa trưa, Diệp Khê vội vàng thu dọn đồ đạc lại: “Thê chủ nhất định còn chưa có ăn, tại ta trở về nấu.”

      “Được, chúng ta trở về.” Tiêu Dực hỗ trợ đem thu dọn ít để trong nồi cho bưng, tự mình đem ít đặt vào trong cái thùng, cái thùng khác đổ nước gánh về nhà, thế này mới phát ngăn tủ tối như mực trong nhà kia được lau dọn sạch .

      hồi về nhà, Diệp Khê tiện tay chân nhanh nhẹn rửa rau nhóm lửa nấu đồ ăn, chút cũng cho nhúng tay vào, đứa này là chịu khó. buổi sáng, lại giặt quần áo rồi đem trong nhà thu dọn sạch , còn đem cái gì ô uế đều giặt sạch , trở về cũng nghĩ chút lại bắt đầu bận việc, là rất chịu khó.

      Chịu khó là chuyện tốt, có thể đặt ở người Diệp Khê khiến cho Tiêu Dực phải khoái trá như vậy. Tiêu Dực lo lắng trước giờ đều mệt nhọc quá độ, lại dinh dưỡng đủ khiến thân mình vất vả lâu ngày thành tật. Bất quá cho chút gì nhất định nghe, Tiêu Dực biết Diệp Khê còn chưa đủ tin tưởng , tuy rằng bằng lúc đầu nơm nớp lo sợ hỡ động tí là quỳ xuống dập đầu, nhưng đáy lòng vẫn có cảm giác an toàn, lo lắng cho mình làm việc bị vứt bỏ.

      Tiêu Dực khổ sở suy nghĩ hồi rốt cuộc nghĩ tới đột phá : “Khê Nhi, ngươi có thích tiểu hài tử hay ?”

      “Tiểu hài tử?” Diệp Khê có chút mờ mịt.

      “Đúng vậy, chính là loại tiểu hài tử mềm mại, trắng trẻo, kêu Khê Nhi là phụ thân.”

      Diệp Khê lại sửng sốt chút, nhìn nhìn bụng mình, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Thê chủ là , trong bụng Khê Nhi có cục cưng sao?”

      ……. Tiêu Dực giương miệng nhưng phát ra tiếng. (dem: tỷ là bị sịt keo đó.)

      “Ta… ta có cục cưng….” Hai tay Diệp Khê đặt lên bụng mình, vừa kinh ngạc sợ hãi, vừa vui trong lòng, thậm chí còn mang theo chút hưng phấn hiểu.

      Nhìn Diệp Khê a cái miệng nhắn cẩn thận mà vuốt bụng mình hồi. Tiêu Dực rốt cuộc nhịn được hỏi: “Khê Nhi biết cục cưng làm sao đến hay ?”

      “Biết.” Diệp Khê gật đầu, khẳng định với nàng: “Thành thân theo thê chủ ngủ chung giường có cục cưng.” (dem: bé Khê nhà tỷ thơ ngây quá .)

      ……. Tiêu Dực lại phát ta tiếng.

      biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt Diệp Khê lại ảm đạm xuống, mắt đầy lo lắng mà giọng hỏi Tiêu Dực: “Bọn họ đều sau khi thành thân thủ cung sa thấy nữa, nhưng là thủ cung sa của ta vẫn còn, có thể đối với cục cưng tốt hay ?”

      Tiêu Dực thở dài, đây căn bản chính là tiểu bằng hữu cái gì cũng đều hiểu, thế nào có thể lập gia đình đây?

      Tiêu Dực cảm thán tiết khí xong còn phải an ủi : “Khê Nhi đừng lo lắng, Khê Nhi trước kia làm nhiều việc nặng nên thân mình quá yếu, tốt để sinh dưỡng cục cưng. Khê Nhi phải đem thân mình chăm sóc tốt lắm mới có cục cưng.”

      Diệp Khê nháy mắt mấy cái, lại sờ sờ bụng mình, thất vọng : “Ta còn có cục cưng sao?”

      Tiêu Dực bật cười, mình vẫn còn là đứa thế nào lại ngóng trông đứa như vậy? “Khê Nhi biết vì sao ta ngươi làm việc nặng ? Bởi vì tại thân mình Khê Nhi tốt, nuôi dưỡng cục cưng được. Cho nên tại Khê Nhi thể quá mệt mỏi, thể làm việc nặng, muốn chăm sóc tốt mỗi bữa đều phải ăn no, đem thân mình chăm sóc tốt về sau mới có thể nuôi dưỡng cục cưng. Nếu Khê Nhi vẫn để ý bản thân mình, luôn làm việc nặng, mệt mỏi cũng biết nghỉ ngơi, cục cưng tìm đến Khê Nhi.”

      Diệp Khê gấp đến độ đỏ mắt: “Ta… ta muốn cục cưng…..”

      “Vậy về sau thể lại làm việc nặng, có việc nặng liền để lại cho thê chủ đến làm, bình thường làm chút việc , có việc gì làm nghỉ ngơi cho tốt, nhớ kỹ?”

      “Nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, hai dòng nước chảy dài xuôi xuống khuôn mặt nhắn. chỉ nghĩ đến giúp thê chủ làm ít việc, nghĩ tới như vậy có cục cưng. về sau nhất định làm việc nặng, cũng nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc thân thể tốt.

      “Khê Nhi ngoan, đừng khóc, chăm sóc thân thể tốt, về sau có cục cưng.” Tiêu Dực bất đắc dĩ mà lau nước mắt cho , bên sang chuyện khác với : “Khê Nhi, ta tìm được việc làm, ta muốn lên núi đốn chút củi ngày mai vào trong thành bán.”

      Diệp Khê vừa nghe nàng muốn vào núi lập tức quên mất đau lòng ngược lại lo lắng lên, tay gắt gao níu góc áo Tiêu Dực cầu xin: “Thê chủ cần , ngọn núi có sói.”

      Đứa này thế nào lại chắc chắn gặp gỡ sói dữ đây? Chẳng lẽ người có mùi vị của thịt? Tiêu Dực cười : “ có việc gì, ngươi xem nhóm lửa đều phải dùng củi, những gia đình khác cũng phải vào núi đốn của nha.”

      “Các nàng đều là kết bạn cùng.” Diệp Khê tiếp: “Thê chủ mình, nguy hiểm.”

      Có người quan tâm cảm giác tốt, trong lòng còn sung sướng nhiều hơn khi bàn bạc những lợi nhuận lớn của dòng họ. Tiêu Dực cười an ủi : “ có việc gì, ta ở ngay ven rừng chứ vào trong ngọn núi, ven rừng có sói, hơn nữa ta mang đao theo.”

      Diệp Khê còn muốn cái gì, Tiêu Dực lại : “Ven rừng còn có nhiều người ở nhà làm việc đấy. Nếu gặp được sói, ta nhất định kêu gọi mọi người đến hỗ trợ.”

      Diệp Khê ngẫm lại cũng đúng, mới phản đối nàng đốn củi nữa, chẳng qua vẫn là lại dặn dò: “Vậy thê chủ ngàn vạn lần nên vào trong núi nha.”

      Tiêu Dực gật đầu, cùng Diệp Khê hai người ăn cơm trưa với rau cải trắng hôm qua còn lại, nghỉ ngơi tí Diệp Khê muốn thu dọn lại trong nhà. Tiêu Dực cũng ngăn cản, chỉ buổi tối tự mình hái rau dại trở về liền lên núi. Dù sao chuyện vặt trong nhà cũng nhiều lắm, hơn nữa trải qua cuộc chuyện vừa rồi, tin tưởng tự chú ý thân mình.

      Thời điểm Tiêu Dực trở về là chạng vạng, mang theo hai bó củi, có chút là nhặt có chút là chặt, đao đốn củi vẫn là mượn cách vách. Tiêu Dực đem củi bó thành hai bó lớn, dùng cây gỗ thô cắm vào hai bó củi lớn, giống như gánh nước về để nấu.

      Có người cùng thôn vừa làm nông về cùng chào hỏi: “Tiêu tú tài, nhặt được nhiều củi như vậy sao?”

      Tiêu Dực cười đáp: “Đúng vậy.”

      “Cái trong quần áo của ngươi là gì thế?” Người cùng thôn chỉ chỉ áo khoác làm thành cái túi đựng để cành cây, Tiêu Dực cười : “Hái được chút rau dại và nấm.”

      “Nấm?” Người cùng thôn bước lên nhìn xem, đều : “Đây phải là tiểu ô khuẩn sao? Ngươi hái về làm gì?”

      “Tiểu ô khuẩn?”Người này nghe rất tốt nhỉ, Tiêu Dực : “Hái về ăn.”

      Mọi người cùng thôn đều kinh hãi, bảy miệng tám lời đều khuyên : “Tiêu tú tài, ngươi đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, ngươi phải mới cưới phu lang sao? Ngày sau tính toán tốt hơn, đem ngày chậm rãi sống tốt là được rồi…”

      Tiêu Dực nghe xong hồi mới biết được các nàng cho rằng muốn tự sát, còn muốn giết Tiểu Khê Nhi nhà . Tiêu Dực bật cười: “Nấm dại, chính là tiểu ô khuẩn này có loại quả có độc, nhưng có loại là có độc, ta hái loại này có độc.” Khi học đại học, lúc nghỉ hè về nhà của bạn học ở nông thôn chơi, bạn học kia mang lên núi hái nấm, có nhắc cho biết loại nào có độc, loại nào có độc. Hôm nay hái đều là tự mình nhận thức vài loại có độc kia.

      Người trong thôn này nghe nàng là tiểu ô khuẩn này có độc, bộ dạng đều lộ ra dám gật bừa: “Tiêu tú tài, đời đời đều thứ này có độc, thế nào ngươi cố tình có? Các ngươi là người đọc sách, chính là cảm thấy chúng ta làm nông dân xuôi tai…”

      Tiêu Dực cười với các nàng: “Tiểu ô khuẩn tuy rằng có độc, nhưng lúc nấu lên phải thả nhiều tỏi vào, hơn nửa phải nấu chín mới có thể ăn, như vậy trúng độc. Còn có chính là thể nấu nhiều loại chung với nhau, tiểu ô khuẩn khác loại ăn cùng nhau cũng dễ dàng trúng độc.”

      Thôn dân này vẫn là tin, thấy khuyên thay đổi cũng thêm nữa, chỉ có người lớn giọng hô: “Ngươi muốn chết, trước đó cũng phải đem tiền mượn của ta trả đây, ngươi là mượn ta trăm năm mươi đồng tiền đấy.”

      Hở-- Huyệt thái dương của Tiêu Dực đột nhiên đau chút, vị đại nương này cũng quá trực tiếp. Tiêu Dực mặt ôn hòa lương thiện: “Đại nương….”

      “Đại nương cái gì, kêu nương cũng vô dụng! Ngươi tốt nhất tìm chút chuyện làm, mau kiếm chút tiền trả cho ta, ta cũng nghĩ lấy bánh bao thịt đánh chó, có có về!”

      Tiêu Dực cúi đầu khom lưng: “Dạ dạ dạ, đại nương yên tâm, trước khi còn chưa có trả hết tiền kia cho ngài, ta tuyệt đối chết.”

      Đại nương kia dùng ánh mắt cực đoan tín nhiệm xem xét rồi liếc mắt cái, hừ tiếng về nhà. Tiêu Dực giơ tay lau cái trán, đại nương này là nóng nảy. demcodon.dien.dan.le.quy.don

      Tới gần cửa nhà, rất xa thấy Diệp Khê ở cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy liền chạy chậm lại: “Thê chủ.”

      “Tiểu Khê Nhi, ngươi lấy bao nấm trong quần áo .”

      Diệp Khê cầm lấy bao gì đó mở ra nhìn nhìn: “Tiểu ô khuẩn?”

      “Trước kia ta ăn qua, cái này hẳn là có độc.” Tiêu Dực đem lời lúc trước cùng thôn dân với lần nữa. Diệp Khê là có nghi ngờ nàng, thê chủ có độc là có độc.

      Tiêu Dực hái vào loại nấm giống nhau, Diệp Khê nhặt ra loại trong đó ra nấu, cái khác đều cất lại. Diệp Khê nấu hai nồi: nồi rau dại, nồi nấm. Tiêu Dực ăn nấm, Diệp Khê ăn rau dại. Trong nhà có tỏi, Tiêu Dực vẫn là quá yên tâm, dám cho Diệp Khê ăn, mình cũng dám ăn nhiều, ăn trước ít thử xem có thể phản ứng trúng độc nào hay .

      Tối đó, Tiêu Dực lấy lại ít củi đến sửa chữa thành mũi tên phen, đem thứ có quy tắc sửa thành đồ dùng trong nhà của mình, lần nữa bó hai bó củi lại, chỉ còn chờ ngày mai gánh đến trong thành bán. Làm xong mọi việc đến nằm giường, Tiêu Dực đều có cái gì khỏe. Diệp Khê mới thả tâm chịu trách nhiệm xuống. Tiêu Dực vỗ vỗ đầu của cười : “Sáng mai Khê Nhi có thể ăn nấm, ăn ngon lắm đấy.”

      Diệp Khê nhích lại gần Tiêu Dực: “Thê chủ về sau đừng ăn mình, Khê Nhi với ngài cùng nhau ăn.” sợ thê chủ bỏ lại mình.

      Tiêu Dực kéo góc chăn cho : “Được.”

      Chương 9: Ngọn núi có sói [1]

      Editor: demcodon


      Tiêu Dực thừa dịp Diệp Khê nấu bữa sáng tranh thủ thời gian gánh nước đủ dùng trong nhà, ăn xong điểm tâm liền gánh củi vào thành. Bán củi quả nhiên là hành động sáng suốt, tuy rằng kiếm chút tiền nhưng đối với Tiêu Dực mà có thể kiếm được chút tiền cũng tốt lắm rồi, đến trong thành bao lâu hai bó củi của Tiêu Dực cũng rời tay, xem trong lòng bàn tay là ba mươi tám đồng tiền, Tiêu Dực hít sâu thở hắt ra. Vốn mua củi chỉ cần bó, Tiêu Dực cho nếu mua luôn hai bó có thể ưu đãi giảm hai đồng tiền, vì thế bỗng chốc liền bán xong rồi. demcodon.le.quy.don

      Tiêu Dực tới chợ bán thức ăn mua túi gạo , đại khái đủ ăn hai ngày, lại tìm mua thịt. Sạp bán thịt cũng nhiều lắm, chỉ hai ba nhà, bán thịt đều giá trời, rẻ nhất cũng là tám mươi đồng tiền cân, có thịt mỡ và xương đều bán được năm mươi đồng tiền, mà Tiêu Dực mua ba cân gạo chỉ còn chín đồng tiền, tiền đồng tay ngay cả mua nửa cân cũng đủ.

      Tiêu Dực nhìn thịt thở dài, đây là thịt gì, ăn vào có thể thành tiên? Đỉnh đầu thắt chặt, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ ý định, ngược lại mua chút dầu hạt cải, mua ít để xào; cái chảo, lại mua chút đồ ăn đắt tiền. Tiêu Dực vài vòng liền thấy Đàm Chương Nguyệt bán đồ ăn.

      Tiêu Dực đem đồ đạc thả xuống bên người Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt bị kinh ngạc: “Tiêu Dực, là ngươi mua? Hôm qua ngươi chép bao nhiêu sách?”

      “Ngày hôm qua ta nhặt hai bó củi, sáng nay gánh đến trong thành bán kiếm tiền.”

      “Bán củi?” Đàm Chương Nguyệt vừa nghi vừa sợ, ở trong ấn tượng của nàng, biện pháp Tiêu Dực kiếm tiền chỉ có , chính là chép sách.

      “Đúng vậy.” Tiêu Dực thấy được bộ dáng thể tin được của nàng tự nhiên buồn cười: “Thế nào lại có loại vẻ mặt này, ta thể bán củi sao?”

      phải.” Đàm Chương Nguyệt lắc đầu, lại : “Ngươi cùng với ai vào núi?”

      “Ta mình, còn muốn cùng ai sao?”

      mình ngươi?” Đàm Chương Nguyệt kêu to, giọng cao quãng tám khiến người chung quanh đều nhìn qua, Tiêu Dực vuốt vuốt cái trán: “Ngươi hưng phấn như vậy làm gì?”

      “Ta phải hưng phấn, ta là lo lắng cho ngươi!” Đàm Chương Nguyệt trợn trắng mắt liếc nàng cái: “Ngươi biết ngọn núi đó có bao nhiêu nguy hiểm hay sao? Thế nhưng lại mình lên núi. À, ta quên, ngươi quên những chuyện trước kia. Tiêu Dực, ngươi nhớ cho kỹ, về sau thể mình lên núi, rất nguy hiểm!” Đàm Chương Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc.

      Nàng cũng ngọn núi nguy hiểm? Xem ra ngọn núi có gì đó nguy hiểm, Tiêu Dực cũng nghiêm túc theo: “Vì sao? Ngọn núi có cái gì?”

      “Ngọn núi có sói.”

      “Lại là sói?” Tiêu Dực biết sói hung dữ, nhưng là cần sợ như vậy chứ?

      Đàm Chương Nguyệt trừng nàng: “Cái gì kêu lại là sói? Ngọn núi này có nhiều loài vật mạnh dữ như: hổ rừng nè, heo rừng nè, sói nè, gặp liền trốn thoát.”

      “Là mấy con đó?” Tiêu Dực nhíu chặt mày, còn tưởng rằng có cái gì đó đáng sợ chứ.
      -“Cái gì kêu là mấy con đó?” Đàm Chương Nguyệt tức giận đến gõ trán nàng cái: “Ngươi là chưa thấy qua biết sợ hãi! Người trong thôn lên núi đốn củi đều là kết bạn , còn dám vào sâu, gặp được loài vật mạnh dữ mười người đến cũng nhất định đối phó được!” Đàm Chương Nguyệt xong, thấy nàng nhíu mày mà xem lại chính mình, lại nghiêm túc bổ sung thêm: “Ta là cho ngươi biết, ngàn vạn lần thể lại mình lên núi! Ngươi đừng làm ra bộ dáng thích nghe, ngày hôm qua ngươi gặp được loài vật mạnh dữ là ngươi may mắn, về sau ngàn vạn lần thể lại nữa!”

      Tiêu Dực giãn mày, nén cười : “Ta thích nghe, ta nghe chăm chú đây.”

      Đàm Chương Nguyệt lại trợn trắng liếc nàng cái, cảm giác dường như Tiêu Dực với mình cho có lệ. Có người đến mua đồ ăn, Tiêu Dực ôm lấy đồ của mình : “Đàm Chương Nguyệt, ta đây.”

      Đàm Chương Nguyệt bên lấy tiền, bên dặn nàng: “Nhớ kỹ, đừng mình lên núi.”

      biết.” Tiêu Dực vài bước, tiếng lớn đánh mất ba chữ trở về.

      Theo chợ bán thức ăn đến cửa thành còn khoảng cách lớn, đường có cửa hiệu thêu. Tiêu Dực nghĩ nghĩ bước đến tiến vào, tiểu nhị vội vàng đến đón tiếp: “Khách quan, muốn mua cái gì?”

      “Mua sợi tơ.”

      “A, vậy ngươi đến đúng chỗ rồi, sợi tơ nơi này của chúng đều là cao cấp nhất, tốt nhất, màu sắc lại tươi đẹp, thêu ra hoa đẹp mắt vô cùng….” Tiểu thị bên lấy ra hộp sợi tơ cao cấp cho Tiêu Dực xem, bên ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

      Màu sắc quả rất đẹp, bất quá rất mắc, Tiêu Dực hỏi: “Có loại thô chút hay ?”

      “Thô? Khách quan là muốn loại dùng làm dây buộc tóc sao?”

      Dây buộc tóc? Tiêu Dực gật gật đầu, trước nhìn thử. Tiểu thị lập tức lấy hộp sợi tơ khác, so với loại trước thô hơn, hợp cầu của Tiêu Dực.

      Tiêu Dực mua sợi tơ, lại mua chút dây và tú hoa châm, ở đường nhìn thấy có bán kẹo hồ lô liền đến mua cho Diệp Khê sâu, mua xong mọi thứ, tiền Tiêu Dực hôm nay kiếm được cũng chỉ còn lại đồng tiền cuối cùng, là nhiều hơn cái cũng có.

      Trong thành đến thôn tính xa, nửa canh giờ là có thể đến. Thời điểm Tiêu Dực trở lại thôn đúng vào giữa trưa, tường vây nhà Tiêu Dực sớm sập cùng khác nhau mấy. Diệp Khê ngồi ở dưới mái hiên ngẩn người, xa xa thấy liền chạy vội qua.

      “Thê chủ.” Diệp Khê vui vẻ mà giơ tay hỗ trợ xách gì đó trong tay nàng, mua nhiều thứ như vậy, củi của thê chủ nhất định bán được giá tốt.

      Tiêu Dực đem bao kim chỉ cùng kẹo hồ lô đưa cho , lại cho cầm hai ba món đồ ăn nặng, cười : “Tiểu Khê Nhi ăn cơm trưa chưa?”

      “Ta chờ thê chủ, rau dại và nấm đều nấu xong rồi.”

      “Về sau đừng chờ ta, nấu xong liền tự mình ăn trước. Đúng rồi, ta mua gạo và dầu, chúng ta có thể ăn cơm và rau xào.”

      Diệp Khê sớm thấy được nàng cầm cái chảo, tròn mắt : “Trở về ta liền nấu cho thê chủ ăn.”

      Tiêu Dực đột nhiên cảm thấy đáng, ra ngoài trở về có người ở trong nhà chờ, cho dù có gian khổ ít cũng là thỏa mãn. Kiếp trước cái gì cũng thiếu, chỉ thiếu người tình đối đãi. Khi đó có tiền tài vô số, nhưng có chỗ về ấm áp. tại tuy rằng có tiền, nhưng người đàn ông bé Tiêu Dực trước cưới về lại làm cho cảm thấy ấm áp— giống tình ấm áp. Tiêu Dực nghĩ, có lẽ, bắt đầu thương .

      Về nhà hồi, Diệp Khê chạy tới chạy lui tìm hồi, cuối cùng với Tiêu Dực: “Thê chủ, có nồi để nấu gạo.”

      Tiêu Dực vỗ đầu: “ quên mua.”

      “Cũng có cái xửng dùng để chưng cơm.”

      Tiêu Dực lại chụp đầu: “Nữ phá sản, ngay cả cái xửng cũng đem bán!”

      Diệp Khê thấy nàng mắng chửi người, tự giác mà rụt lui thân mình. Tiêu Dực thấy thế liền dời lực chú ý của : “Tiểu Khê Nhi, ngươi xem xem ta mua cái gì trở về sao?”

      “Còn chưa có nấu cơm….”

      vội, xem trước.” Tiêu Dực đưa chạy vào trong phòng, tự mình cầm lấy cái chảo mới mua về, lại đem đồ ăn để trong nồi bỏ vào trong chén, dùng nồi đó đến nấu cháo. biết dùng cái xửng của cổ đại, nhưng là dùng cái nồi để nấu cháo vẫn là biết.

      Tiêu Dực đem cái nồi đến bếp, dưới bếp còn có chút lửa. Tiêu Dực thả chút củi vào, học bộ dáng khi Diệp Khê nhóm lửa dùng ống trúc thổi lửa để gần bên trong thổi hơi, trận bồ hóng bay ra khiến Tiêu Dực bị nghẹn ho khan, ánh mắt cũng bị xông thẳng vào đến chảy nước mắt, mặt còn dính ít bụi.

      cái tay bé chụp lưng , giọng Diệp Khê mang theo sợ hãi vang lên ở bên tai: “ xin lỗi, xin lỗi, ta sai rồi, xin lỗi, ta hẳn là nên nhóm lửa trước….”

      có việc gì, có việc gì…. Khụ khụ, có việc gì, ta chửi.” Tiêu Dực híp nửa mắt đứng lên: “Tiểu Khê Nhi ngươi tới nhóm lửa , việc này ta thể làm được, ta gội rửa.”

      Nàng mắng sao? Diệp Khê giật mình, hồi phục lại tinh thần lại muốn lấy nước cho nàng, lại muốn phải nhóm lửa nhanh chút nấu cơm cho nàng ăn, nhất thời gấp đến độ biết thế nào nên cố nhìn qua bên kia, dính chút như vậy nàng tự mình múc nước giặt sạch, Diệp Khê đành phải ngồi xuống nhóm lửa.

      Tiêu Dực giặt xong êm đẹp lại qua, cháo trong nồi nấu chín. Diệp Khê ngồi ở trước cửa bếp yên lặng nhìn kẹo hồ lô trong tay, ánh mắt có chút hồng hồng. Tiêu Dực làm ra vẻ mặt dịu dàng: “Làm sao vậy? Ta lại chửi, khóc cái gì?”

      Diệp Khê ngẩng đầu, giơ kẹo hồ lô trong tay lên, có chút xác định hỏi nàng: “Thê chủ, đây là… cho ai?”

      Tiêu Dực xoa xoa đầu của : “Mua cho ngươi.” Có chút đau lòng vì tiểu gia hỏa này, chuyện ràng như vậy cũng dám xác nhận.

      là cho nha, hốc mắt Diệp Khê càng đỏ, từ đến lớn, lần đầu tiên nhận được lễ vật này, hẳn là xem như lễ vật được ?

      “Ai, ngươi đứa bé ngốc này, khóc cái gì hả.” Tiêu Dực bất đắc dĩ mà ngồi xổm bên người bắt đầu dỗ: “Đây, ăn thử miếng xem.”

      Diệp Khê hít hít mũi vươn đầu lưỡi liếm liếm, nước mắt còn vương mắt liền tròn như trăng non, Tiêu Dực lau lau khuôn mặt nhắn của , cười xấu xa: “Ngọt chính là bên ngoài, bên trong là vị chua, cắn miếng thử xem.”

      Diệp Khê cắn miếng, khuôn mặt nhắn nhăn thành bánh bao, Tiêu Dực nhìn liền cười đến vui vẻ.

      Tiêu Dực để cho Diệp Khê tự mình thưởng thức kẹo hồ lô, chính mình lại rửa sạch ít đồ ăn đến xào chín, còn lột tỏi đem nấm nấu qua lại xào lần. chén canh rau dại, chén rau xào, chén nấm, tuy rằng có thịt, tốt xấu gì thấy dầu là có chút hương vị, hơn nữa gạo nấu cháo thơm ngào ngạt, đúng là ăn ngon.

      Diệp Khê chưa từng ăn qua nấm xào, chỉ cảm thấy xào như vậy với nấu ăn ngon hơn, khỏi ăn nhiều mấy lần. Tiêu Dực bận ngăn chận đôi đũa của , còn chưa bị đoạt trước: “Thê chủ, ta thử qua loại nấm này, có độc.” demcodon.le.quy.don

      Tim Tiêu Dực đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi thử lúc nào?”

      “Buổi sáng, sau khi ngài ra cửa….” Dưới ánh mắt Tiêu Dực, giọng Diệp Khê càng ngày càng .

      “Ngươi có cảm thấy nơi nào thoải mái hay ? Đầu có choáng váng hoa mắt, muốn ói hoặc là nhìn thấy cái gì đó kỳ quái hay ?” Tiêu Dực khuẩn trương hỏi, trước kia nghe bạn học người ăn nấm dại nếu trúng độc phải nhất định xuất tình huống ngộ độc thức ăn, có số người phản ứng là sinh ra ảo giác.

      có.”

      Tiêu Dực nghe thế mới yên tâm, nghĩ lại mà vẫn sợ: “Về sau cho ăn thử, nếu trúng độc mang cục cưng được.”

      Diệp Khê kinh hoảng trận, nhìn phía dưới chút.

      Tiêu Dực thở dài: “Khê Nhi yên tâm, nấm ta hái trở về đều là có độc, về sau đều dùng tỏi đến xào, xào chín mới có thể ăn.”

      Diệp Khê lại ghi nhớ trong đầu, hai người mới tiếp tục ăn cơm. Diệp Khê uống cháo, ăn đồ ăn xào dầu hạt cải, trong lòng ngọt ngào, thê chủ làm cho sống càng ngày càng tốt, tin tưởng, nhìn xem, tại bọn họ phải ăn cháo sao, còn có đồ ăn xào dầu hạt cải, trước kia chưa từng có ăn qua đồ ăn ngon như vậy đâu.
      Trâu thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10: Ngọn núi có sói [2]
      Editor: demcodon


      Ăn cơm xong, Tiêu Dực đem sợi tơ đủ màu sắc mua ở trong thành lấy ra: “Khê Nhi, ngươi có biết cái này dùng làm gì ?”

      Diệp Khê lắc đầu, lúc trước có thấy qua sợi tơ, nhưng thêu hoa, trước kia làm việc cả ngày, ai dạy thêu hoa, chỉ biết chút may vá thô. Hơn nữa, sợi tơ này cũng phải loại sợi thêu hoa.

      “Đây là đan dây xích tay, đến, ngồi nơi này.”

      Đan dây xích tay? Diệp Khê biết dây xích tay, nhưng đều là làm từ vàng bạc, dùng sợi tơ cũng có thể đan sao? Diệp Khê nghe lời mà ngồi vào bên cạnh Tiêu Dực, Tiêu Dực rút mấy sợi tơ có màu sắc khác nhau ra cho Diệp Khê hỗ trợ nắm đầu, cấp tốc mà đan xuống, chỉ chốc lát sợi dây xích có màu sắc rực rỡ xinh đẹp liền hoàn thành.

      Tiêu Dực đưa tay đeo vào cổ tay Diệp Khê, cười hỏi : “Thích ?”

      Diệp Khê nâng cổ tay tinh tế dè dặt cẩn trọng mà chạm vào dây xích kia, dường như sợ chạm vào có: “Thê chủ, là, là muốn cho ta sao?”

      Tiêu Dực sờ sờ đầu của : “Đúng vậy, đưa cho ngươi, ngươi còn chưa có thích hay nha?”

      “Thích, thích, cám ơn thê chủ.” Giọng Diệp Khê lại nghẹn ngào lên, thê chủ đối với tốt, chỉ đánh mắng , ngược lại còn mua kẹo hồ lô cho ăn vặt, bây giờ còn đan dây xích cho .

      “Bé ngốc, với thê chủ cần phải cám ơn. Đến, ta dạy cho ngươi đan.” Tiêu Dực lại rút ra ba sợi tơ bắt đầu dạy Diệp Khê đan kiểu đơn giản nhất.

      Kiếp trước thời điểm Tiêu Dực phiền muộn hoặc là buồn chán đan dây xích tay, dùng hình thức này để giải tỏa, bởi vậy các kiểu đan dây xích tay đều biết. Tiêu Dực dạy trước cho Diệp Khê hai kiểu đơn giản nhất: “Khê Nhi chậm rãi luyện tập đan, chờ ngươi đan thuận tay, đan tốt hơn ta lấy bán đường.”

      Diệp Khê nghe là đan bán, càng thêm ra sức luyện tập, Tiêu Dực lại : “Đừng làm đến mệt, luôn luôn cúi đầu cổ đau, thỉnh thoảng đứng lên chút, dưỡng tốt thân mình mới có thể mang cục cưng.”

      Diệp Khê liên tục gật đầu: “Ta mệt.” Diệp Khê đối với Tiêu Dực mà rất tin tưởng nghi ngờ điều gì, vì cục cưng, tuyệt đối làm cho chính mình quá mệt mỏi.

      Nghỉ ngơi xong, Tiêu Dực lại qua nhà bên mượn đao lên núi đốn củi, bất quá ghi nhớ lời Đàm Chương Nguyệt : Ngọn núi có thú dữ. Tuy rằng kiếp trước học qua vài ngày võ thuật phòng thân, nhưng nếu gặp động vật hung mãnh như con hổ, bầy sói vẫn là rất khó thoát thân, càng đến tại trong tay chỉ có cây đao đốn củi, đối phó thú mạnh dữ cũng được. Cho nên Tiêu Dực vẫn chính là ở ven rừng đốn củi, cũng tiến vào trong ngọn núi.

      Thời điểm Tiêu Dực gánh hai bó củi trở về đại khái nhìn quang cảnh ước chừng là hơn sáu giờ chiều, mùa hè ban ngày dài, hơn sáu giờ mà mặt trời còn ở trời chịu hạ xuống. Diệp Khê hầm cháo xong, đồ ăn cũng rửa sạch, chính lúc này đặt tay chân xử lý nhà bếp mà xem nữ tử trước mặt trợn tròn mắt lên, trong mắt lên sợ hãi ràng.


      "Tiêu Dực , là người muốn sống nữa! Ta đều qua ngọn núi nguy hiểm..."


      Diệp Khê lui về sau nửa cuối đầu thỉnh thoảng sợ hãi mà liếc mắt nhìn nữ tử trước mắt, khóe mắt ngừng nhìn về phía núi bên kia , lướt qua nửa tường vây sụp đường, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thân ảnh Tiêu Dực trở về phía nàng.


      "Thê chủ..." Diệp Khê mang theo tiếng khóc nức nở lao thẳng trong lòng Tiêu Dực , thân thể trong lòng có chút run.

      "Khê Nhi, làm sao vậy?" Tiêu Dực mang củi lưng buông xuống, lôi kéo cẩn thận đánh giá.


      Diệp Khê lắc lắc đầu. hít hít mũi đem nước mắt trong hốc mắt nghẹn trở về , Đàm chương nguyệt cũng lao tới, vừa tới lại rống giận:"Tiêu Dực ngươi lại lên núi!"


      Tiêu Dực có chút hiểu được người này dọa đến Tiểu Khê Nhi của .Tiêu Dực trừng mắt liếc nàng cái:"Đàm chương nguyệt , ngươi tiếng chút."


      Giọng Đàm chương nguyệt chút cũng hiểu, nhưng càng lúc càng lớn:"Tiêu Dực , ngươi vẫn là muốn sống phải ? Ngươi sợ gặp sài lang hổ báo hay sao? Ngươi phải nghe lời ta mình lên núi sao? ngươi chuyện mà giữ lời!"


      Diệp Khê càng thêm run , Tiêu Dực rảnh để ý Đàm chương nguyệt , bận dịu dàng trấn an :"Khê nhi sợ,nàng phải mắng ngươi, chớ sợ chớ sợ"


      Đàm chương nguyệt nghe thế mới nhận ra chính giống như làm phu lang người ta sợ hãi, nhìn Diệp khê vài lần rốt cuộc tạm thời ngậm miệng lại, đầy ngập lửa giận ngược lại gom lại trong ánh mắt, mắt hóa thành đao bắn thẳng đến Tiêu Dực.


      Tiêu Dực trấn an Diệp Khê xong lai quay qua trấn an Đàm chương nguyệt:"Đừng tức giận, vào nhà trước."


      "Hừ!" Đàm chương nguyệt túm túm lỗ mũi hừ tiếng, ôm hai tay mình để tránh nhịn được bóp chết nàng.


      Vào nhà, Diệp Khê vội vàng bưng chén nước sôi để nguội cho Tiêu Dực, Tiêu Dực uống hết hơi, thấy Diệp Khê chuẩn bị xào rau,cười :"Khê nhi núi còn có 2 bó củi, ta muốn quay lại gánh về, Khê nhi đói bụng ăn trước , cần chờ ta."


      Diệp Khê sợ hãi nhìn Đàm chương nguyệt lại sợ hãi mà nhìn nàng.Đàm chương nguyệt lên:"Tiêu Dực , ngươi còn muốn ?"


      Tiêu Dực nhìn Diệp Khê gật gật đầu ý đừng sợ, lôi kéo Đàm chương nguyệt ra cửa:"Ta còn có 2 bó củi ở núi."


      "Ngươi ----" Răng nanh Đàm chương nguyệt cắn lộp cộp rung động, muốn mấy quyền đánh nàng choáng váng quên .


      Tiêu dực cười :" Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng là yên tâm , ta chỉ ở bên ven rừng đốn củi, vào ngọn núi, có cái gì nguy hiểm."


      Đàm chương nguyệt tức giận mắng :" có nguy hiểm? ngươi cho là sói đến ven rừng? ngươi cho là sói sợ ngươi?"


      Tiêu Dực vuốt trán thở dài:"Ta biết ngươi lo lắng, nhưng là trời gần tối, càng về tối càng nguy hiểm. Nếu ngươi chờ

      ta trở về rồi lại mắng?"


      "Ngươi!" Đàm chương nguyệt tức giận đến 2 mắt muống bốc lửa, Tiêu Dực kéo giữ cánh tay của nàng phen:"Như vậy

      ngươi theo ta, vừa vừa mắng, ta ngậm miệng lại, cho ngươi mắng đến đủ có được ?"Lại quay đầu vào trong nhà hô:"Khê nhi làm nhiều đồ ăn 1 chút, tối nay Đàm chương nguyệt ở lại nhà ta ăn cơm."


      Đàm chương nguyệt thiếu chút nữa bị nàng làm cho tức chết, thấy nàng vẫn lên núi cũng chỉ theo nàng.Mặc kệ

      như thế nào, nàng là lo lắng cho Tiêu Dực mình lên núi:"Tiêu dực ngươi chép sách tốt phải có thể kiếm tiền sao? Vì sao nhất định phải mạo hiểm lên núi đốn củi?"


      Tiêu dực có chút sầu, chép sách so với đốn củi thoải mái chỉ điểm, đương nhiên nguyện ý làm, nhưng là nên thế nào cho Đàm chương nguyệt là biết viết chữ bằng bút lông?Tiêu dực thở dài:"Ngày sau muốn lại đọc sách cổ này, ta cũng thể dựa vào chép sách sống cả đời.


      "Chẳng lẽ ngươi muốn nhờ bán củi sống cả đời? Ngươi lại sợ ngày nào đó làm mồi cho sói?"


      "Đương nhiên , bất quá tại cũng chỉ có đốn củi cần tiền vốn."


      "Vậy ngươi dự định ngày sau làm cái gì?"


      " tới đâu hay tới đó." Tiêu Dực thở dài, ra Đàm chương nguyệt quấn người như vậy, nhưng tại quả có cách nào khác cho nàng câu trả lời vừa lòng thuyết phục.

      Củi Tiêu dực lúc trước chặt và bó lại tốt, khi hai người gánh củi trở về trời tối.

      Diệp khê nấu đồ ăn xong,múc cháo cho các nàng xong liền bưng chén muốn tới góc bếp ăn, Tiêu dực thấy vậy kéo cùng ngồi xuống :"Diệp khê cần ra ngoài ăn, cùng nhau ăn."


      Diệp khê dao động nhìn Đàm chương nguyệt, nghe lời mà ngồi vào bên người Tiêu dực.


      Đàm chương nguyệt cũng để ý, chính là rút chén nấm xào bàn xem, nghi hoặc :"Tiểu ô khuẩn?"


      Tiêu dực cười :"Xào thành như vậy ngươi còn nhìn ra được? là có hỏa nhãn kim tinh* nha! Yên tâm ăn , có độc." xong cũng tự mình gắp ăn, thấy Diệp khê chỉ múc cháo ăn, lại gắp đũa thức ăn cho .


      Mắt Đàm chương nguyệt thấy hai người đều ăn vẫn lo lắng :"Tiêu dực,cái này có thể ăn? đây chính là tiểu ô khuẩn, có độc."


      (*hỏa nhãn kim tinh: ý tiêu tỷ về mắt thần của tôn ngộ , có thể nhìn thấu mọi vật)


      "Ngươi nếu dám ăn, liền ăn cái khác." Tiêu dực cũng bắt buộc nàng,còn đem chén nấm dại bàn đổi đến trước mặt mình và Diệp khê.


      Đàm chương nguyệt nhìn nàng ăn hơn phân nửa chén, rốt cuộc nhịn được gắp miếng bỏ vào trong miệng.


      "Biểu cảm này của ngươi ý là gì hả?" Tiêu dực buồn cười mà nhìn biểu cảm mặt thấy chết sờn của nàng.


      Đàm chương nguyệt nhai lộn xộn trong miệng, lại lấy đũa gắp miếng giơ lên cao:" đúng là ăn rất ngon, nhung là có thể ăn?"


      Tiêu dực nhịn được khinh bỉ nàng:"Sợ chết ngươi còn gắp, ăn cái khác."


      Đàm chương nguyệt lại nhẫn nhịn, vẫn là nhẫn nhịn được cái loại dụ hoặc của món ăn ngon này, hào khí bốc lên tận mây xanh lấy đôi đũa gắp nấm bỏ vào trong miệng:"chết chết , các người đều ăn, ta cũng sợ."


      Tiêu dực khinh bỉ nhìn nàng lát , vẫn là nhịn được nở nụ cười.


      Sau khi ăn xong, Đàm chương nguyệt vội vàng tưới nước cho đồ ăn của mình, ở lại lâu mà bước . Diệp khê thu dọn chén đũa, Tiêu dực lại đem củi buộc chặt lần, toàn bộ chuẩn bị tốt để vào phòng .Diệp khê ở dưới ánh nến đan dây xích tay, bên trong bao vải có rất nhiều dây đan thành phẩm tốt.Tiêu dực cầm lấy mấy cái nhìn nhìn, khen:"Tiểu khê nhi đan rất tốt."


      Diệp khê liền híp khóe mắt, nhìn nhìn cổ tay mình chúm cái miệng nhắn :" có thê chủ dạy làm sao đan tốt được.

      "Tiểu khê nhi, ta dạy ngươi đan kiểu khác."Tiêu dực rút ra mấy sợ tơ, bắt đầu dạy cho Diệp khê mấy kiểu có hoa nở phức tạp.Diệp khê học mau, Tiêu dực liền dạy nhiều chút , làm cho ngày hôm sau có thể đan nhiều kiểu khác nhau, vốn dạy nhiều như vậy đến khi thấy ngọn nến cháy hết, hai ngươi mới rửa mặt lên giường ngủ.
      Last edited by a moderator: 29/10/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :