1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: Tiệc đầy tháng

      Editor: demcodon



      Diệp Khê là bị tiếng ồn ào trong sân làm cho thức giấc. Hôm nay là ngày làm tiệc đầy tháng cho Tiêu Lục, hàng xóm gần nhà đều đến hỗ trợ. Người bên giường trống trơn, trong nôi bên giường cũng có ai, cục cưng đại khái là được thê chủ ôm ra ngoài.

      Diệp Khê ngáp dài ngồi dậy, nhấc tay lên xoa xoa đôi mắt trong lòng rối rắm tốt. Thê chủ cũng là, rời giường cũng kêu . Khách đến đây mà còn ngủ, bây giờ làm sao biết xấu hổ mà ra ngoài chứ? Còn có trong phòng bọn họ có nước, rửa mặt đều ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhiều người như vậy, làm sao rửa mặt đây?

      Diệp Khê rối rắm hồi, chần chần chừ chừ xuống giường, thời tiết có chút lạnh nên Diệp Khê run run chút, tốc độ đành phải nhanh hơn lấy quần áo dày từ trong tủ ra mặc vào, đến gian ngoài phòng ngủ mới phát lò lửa nồi nước nóng. Bên cạnh còn có hơn nửa bồn nước lạnh, cái ghế bên cạnh còn có để cái khăn vải để lau mặt, cần nghĩ cũng biết là thê chủ chuẩn bị cho . Diệp Khê nhếch miệng cười, đổ chút nước nóng vào trong bồn nước lạnh, tự mình rửa mặt rồi chải đầu gọn gàng xong mới ra ngoài.

      Trong sân quả nhiên có rất nhiều người, bên cạnh giếng là An đại thúc thân thiện cùng mấy nam nhân rửa rau, rửa xong tràn đầy bồn lớn. Bên cạnh ngọn núi giả còn có hai bồn lớn, cho dù tất cả mọi người đều tới vẫn có thể ăn được nhiều. Con heo giết xong cũng kéo về, Tiêu Dực và Mặc còn có vài phụ nhân trong thôn cạo lông mổ bụng heo. Trong sân có rất nhiều tiểu hài tử chạy tới chạy lui đuổi theo đùa giỡn, đất quăng đầy giấy gói kẹo.

      Trong nhà chính có tiếng trẻ con khóc, Diệp Khê vội vàng kéo theo làn váy chạy vào, quả nhiên khóc chính là Tiêu Lục nhà . Đàm Hân nhà An Vụ được phu lang nhà cách vách ôm nên An Vụ ôm Tiêu Lục dỗ dành: “Lục nhi ngoan, khóc, khóc.”

      “Cục cưng.” Diệp Khê chạy tới ôm Tiêu Lục qua từ tay An Vụ: “Làm sao vậy? Đói bụng hay là đái dầm?”

      có, mới đút cho nó ăn xong, tã cũng là vừa đổi.” Nhìn thấy Diệp Khê, Phượng Nhược Liễu như thoát khỏi gánh nặng: “ biết làm sao nữa, khóc suốt ngừng, đều đổi ba người dỗ nhưng cũng thể dỗ ngừng, đệ tới tốt rồi, nhất định nín khóc.”

      “Cục cưng, khóc khóc nha, phụ thân ở chỗ này đây, khóc khóc.” Diệp Khê vỗ đến hai cái Tiêu Lục quả nhếch miệng nín khóc, chớp đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Khê, ô ô hừ vài tiếng như là trách cứ sao phụ thân bây giờ mới đến.

      “A, đúng là kén người đấy, hay là người này phải phụ thân con được?” An Vụ gõ lên trán của Tiêu Lục, cầm khăn nhàng lau nước mắt ở viền mắt của nó. Diệp Khê lúc này mới rỗi rảnh chào người: “An ca ca, Tiên tử ca ca.”

      khóc tốt rồi, tiểu hài tử vừa khóc ta lại đau đầu.” Phượng Nhược Liễu cười oán giận, chỉ cái ghế bên cạnh : “Mọi người đều ngồi .” Lại mang mâm điểm tâm để lên trước mặt Diệp Khê: “Cơm khoảng nửa khắc nữa mới chín, ăn chút điểm tâm .”

      Mới vừa ngồi xuống Diệp Khê lập tức lại đứng lên: “A, ta muốn làm cơm......”

      “Hôm nay cơm cần đệ làm.” An Vụ kéo ngồi xuống: “Thê chủ đệ đệ mới đầy tháng được vài ngày, lo lắng đệ đụng vào nước lạnh. Chuyện phòng bếp đều mời nam nhân khác trong thôn đến làm.”

      “A, như vậy sao được......” Tốt xấu gì cũng là chủ nhà, có người đến hỗ trợ cảm kích, nào có đạo lý để cho khách động tay còn chủ nhà lại rãnh rỗi chờ ăn chứ?

      Bọn nam tử trong phòng đều cười lên: “Diệp ca nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt là được, thê chủ ngươi đau lòng ngươi đấy.” xong giống như lại nghĩ tới cái gì nhìn nhìn Phượng Nhược Liễu, cảm thấy mình dường như sai rồi. Hoàng tử mới gả lại đây đấy, sao có thể ở trước mặt thê chủ đau lòng người khác chứ? Tuy rằng người nọ cũng là phu lang của thê chủ .

      Bất quá Hoàng tử này hiển nhiên còn rộng lượng hơn bọn nghĩ, chỉ nghe y cười tiếp lời: “Đệ đó, cứ chăm sóc cho tiểu Lục nhi tốt là được, miễn cho nó khóc lên có người dỗ ngoan. Về phần chuyện nấu cơm trong phòng bếp đệ cũng đừng lo lắng, chăm sóc cho bản thân mình tốt mới có thể mang thai khỏe mạnh. Hơn nữa sau khi sinh sản phải dưỡng cho thân mình tốt mới có thể mang thai lần nữa.”

      Nghe được phải dưỡng thân mình tốt mới có thể mang thai lần nữa, Diệp Khê lập tức gật đầu: “Ta biết, ta chăm sóc tốt thân mình để mang thai khỏe mạnh, ta còn muốn sinh nữ nhi cho thê chủ.”

      Phượng Nhược Liễu cười khen ngợi: “Thế này mới ngoan, ăn cái gì .”

      chuyện ngoài cửa vọt vào nữ nhân, hô to gọi : “Tiểu Vụ, ta trở về! Hân nhi, mẫu thân trở lại!” Đúng là Đàm
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Đại trong lòng

      Editor: demcodon



      Thời gian luôn vô tình trôi qua nhanh, thoáng qua trong chớp mắt Tiêu Lục nửa tuổi. Tiêu Lục nửa tuổi có thể tự mình ngồi thẳng, luôn y y nha nha theo chuyện với người khác. Diệp Khê nhìn cục cưng lớn lên chút vui vẻ, đồng thời cũng áy náy.

      “Tiên tử ca ca.” Diệp Khê ôm Tiêu Lục đứng ở cửa phòng bếp nhìn Phượng Nhược Liễu nấu cơm. Phượng Nhược Liễu từ mười ngón dính nước trở thành biết nhóm lửa xào rau nấu cơm.

      “Chuyện gì? Đệ đứng đây hồi rồi phải , cẩn thận ám vào người Lục nhi đó.” Phượng Nhược Liễu lắc xoong chảo, lát đĩa gà chặt ra nồi, nhìn vẻ bên ngoài rất ngon.

      “Hử.” Diệp Khê lui về sau hai bước lại : “Tiên tử ca ca, ca có thích Lục nhi ?”

      “Thích chứ, sao lại hỏi như vậy?” Phượng Nhược Liễu đầu cũng nâng, đảo đảo khoai tây sợi trong nồi.

      “Vậy… ca có muốn cục cưng của mình ?”

      Cục cưng của mình? Phượng Nhược Liễu dừng tay lại chút: “Tự nhiên là muốn, bất quá ta vừa nghĩ đến sinh đứa đau cảm thấy hoảng sợ.”

      Diệp Khê nghiêng đầu suy nghĩ: “ rất đau nhưng mà nhìn thấy cục cưng cảm thấy đau cũng đáng.”

      “Nhìn ra được, đặc biệt là thê chủ đệ lại Lục nhi như vậy.” Phượng Nhược Liễu thuận miệng trả lời, tiếp tục đảo đảo xào, đến vài cái đĩa khoai tây sợi thơm nức mũi ra nồi: “Ăn cơm.” Phượng Nhược Liễu bưng thức ăn lên bàn, lại ra bên ngoài gọi tiếng: “Mặc, ăn cơm.”

      Mặc chẻ củi bên ngoài mang đống củi được chẻ xong chuyển đến trước cửa bếp, sau khi rửa tay xong lại ngồi ổn định. Diệp Khê cũng ôm Tiêu Lục ngồi ổn định, Phượng Nhược Liễu xới cơm cho mọi người xong, ngay cả nấu cháo cho tiểu Lục nhi cũng bưng tới.

      “Hôm nay nấu cháo rất mềm nha, tiểu Lục nhi phải ăn nhiều chút đó.” Phượng Nhược Liễu khom người sờ sờ lên khuôn mặt nhắn của Tiêu Lục, lại cười ha ha đến phòng bếp: “Hôm nay đại phụ thân còn nấu thêm canh trứng gà cho con nữa, rất thơm nha!” Xoay tròn người, canh trứng gà bưng tới, quả vàng vàng sáng bóng, thơm nức mũi. Tiêu Lục ăn được chút ít nhìn thấy thức ăn đầy bàn y y nha nha hừ hừ, vươn tay bé muốn.

      Diệp Khê trước múc cháo đút cho nó, bên : “Gà cha lại đẻ trứng hả? Hay là Tiểu Hoa đẻ?” Gà cha chính là con gà trống hoang lúc trước Tiêu Dực mang về, Tiểu Hoa là con nó.

      biết là con nào đẻ.” Phượng Nhược Liễu vĩnh viễn thể làm con gà này của Diệp Khê là con nào với con nào, cũng như phân biệt được con thỏ nào tên gọi là gì.

      Diệp Khê múc muỗng trứng gà đút cho Tiêu Lục ăn, vui vẻ : “Đều là ta với thê chủ muốn nuôi gà, bây giờ mới có trứng gà ăn.”

      “Vậy à?” Phượng Nhược Liễu cười: “ như vậy, nếu như có đệ có trứng gà ăn hả?”

      “Đúng vậy, ta với thê chủ muốn mua con gà về nuôi, chờ gà đẻ trứng, trứng gà lại đẻ ra gà con, gà con lại đẻ trứng, trứng lại đẻ ra gà con, như vậy chúng ta có rất nhiều gà con.” Diệp Khê rất đắc ý : “Chúng ta bây giờ có rất nhiều gà, lúc gà đẻ trứng Lục nhi còn có trứng ăn.”

      Phượng Nhược Liễu cười gắp lên miếng thịt gà : “May nhờ vào đệ minh, bây giờ ta mới có thịt ăn.”

      * * *
      Ăn xong cơm tối, Diệp Khê vẫn như cũ ôm Tiêu Lục dạo lát ở trong sân, nhìn thấy Tiêu Lục có chút mệt mỏi trở về phòng. Thê chủ ở nhà cho nên thời gian nghỉ ngơi đều giống như Lục nhi. Lục nhi tỉnh ôm Lục nhi chơi, Lục nhi ngủ ngủ theo, ngủ đủ khí lực chăm sóc tiểu hài tử. Về phần chuyện khác, sân có Mặc quét, củi có Mặc chẻ, rau dại của gà và con thỏ ăn cũng có Mặc hái mang về. Về phần cơm có khi Diệp Khê nấu, phần lớn ngày là Phượng Nhược Liễu nấu. Phượng Nhược Liễu vì học được ít kỹ năng cơ bản nhất trong cuộc sống mà hoàn toàn từ bỏ thân phận Hoàng tử của mình tích cực theo Diệp Khê học tập làm sao để quản lý gia đình bình thường. Tự nhiên nấu cơm là cơ bản nhất, cũng nguyện ý nấu cho Mặc ăn.

      Nhưng từ Diệp Khê nhìn ra là Tiên tử ca ca đối xử với mình tốt nhất, ngay cả cơm cũng rất ít để cho đến nấu. Diệp Khê mặc dù đơn thuần nhưng ngu ngốc. cũng biết Hoàng tử xuống bếp nấu cơm cho người bình dân bé này ăn, đời này chỉ sợ cũng chỉ có nhà bọn họ. Tiên tử ca ca đối với tốt như vậy, làm sao có thể đối xử tốt với y chứ?

      Vì thế Diệp Khê ngủ chút tỉnh lại nhớ tới mấy vấn đề này, suy nghĩ xong lập tức quyết định ra ngoài tìm Phượng Nhược Liễu.

      Lúc này trời tối rồi, Phượng Nhược Liễu và Mặc ôm nhau ở trong sân ngắm sao. Mặc đột nhiên ngẩn người rồi buông Phượng Nhược Liễu ra.

      “Mặc?”

      ra.” Giọng hạ xuống cùng lúc người cũng biến mất, cùng lúc Diệp Khê vừa vặn mở cửa về phía phòng của Phượng Nhược Liễu.

      “Diệp Khê.” Phượng Nhược Liễu kêu .

      “A? Tiên tử ca ca, ca làm gì ở trong sân thế?”

      Phượng Nhược Liễu chỉ chỉ lên trời: “Ngắm sao. Diệp Khê trễ thế này còn chưa ngủ à?”

      “Ta ngủ được lát.” Diệp Khê đến bên cạnh Phượng Nhược Liễu, thân mật khoác lên tay y, mềm mại : “Tiên tử ca ca.”

      Phượng Nhược Liễu cười: “Muốn làm nũng với ta hả? Sao vậy?”

      Diệp Khê rủ xuống đầu: “ xin lỗi.”

      Phượng Nhược Liễu hiểu gì : “ xin lỗi cái gì? tốt sao đột nhiên lời này vậy?”

      “Ta......” Diệp Khê nhìn trộm y cắn cắn môi, rốt cục giống như hạ quyết tâm : “Chờ thê chủ trở về, ta thê chủ qua phòng ca ngủ, động phòng với ca.”

      “Hả?” Phượng Nhược Liễu ngây người hai giây, xét thấy tư duy của Tiểu Khê Nhi và con người bình thường đồng nhất, cho nên lại lạnh nhạt : “Vì sao đột nhiên với ta chuyện này?”

      “Bởi vì, Tiên tử ca ca nhất định rất thích thê chủ, cho nên mới rất cố gắng học làm việc nhà học nấu cơm, còn đối xử tốt với ta như vậy.” Diệp Khê nhếch miệng, lòng tràn đầy áy náy: “Nhưng ta lại có mắt, cho thê chủ và Tiên tử ca ca động phòng, muốn cho thê chủ Tiên tử ca ca, ta chỉ muốn thê chủ thích mình ta.” Diệp Khê xong nước mắt liền rơi xuống: “Tiên tử ca ca, ta có phải là rất xấu đúng ?”

      Phượng Nhược Liễu bị nước mắt của biến thành luống cuống tay chân, vội rút khăn lụa lau nước mắt cho , bên còn trấn an : “ , người bình thường đều hy vọng thê chủ chỉ thích mình mình. Diệp Khê cần suy nghĩ nhiều, ta rồi ta thích thê chủ đệ.”

      “Nhưng mà cho dù Tiên tử ca ca thích thê chủ, ca cũng nên phải có cục cưng của mình. Nếu động phòng với thê chủ có cục cưng. Ta cũng hy vọng Tiên tử ca ca có cục cưng.” Diệp Khê lau nước mắt, ngẩng đầu : “Chờ thê chủ trở lại ca và thê chủ động phòng , sau đó có cục cưng.”

      Phượng Nhược Liễu tiếp tục lau nước mắt cho : “Đệ cũng làm phụ thân, thể cứ thích khóc như vậy. Về phần ta và Tiêu Dực, ừm, chúng ta đều là người lớn, đệ cần lo lắng được ?”

      “Nhưng mà......”

      “Hơn nữa, ta cảm thấy như vậy rất tốt, ta rất thích như bây giờ. Diệp Khê đừng suy nghĩ nhiều, cũng cần gọi thê chủ đệ đến phòng ta ngủ, ta thích ngủ mình, vẫn là để cho nàng đến phòng của đệ và ngủ với đệ .” Phượng Nhược Liễu vừa vừa kéo Diệp Khê về cửa phòng bọn họ.

      “Tiên tử ca ca......”

      “Tốt lắm, Diệp Khê cần suy nghĩ nhiều, mau vào thôi, vạn nhất Lục nhi tỉnh lại có người bên cạnh khóc lên.”

      Ngẫm lại Tiêu Lục cũng có thể sắp tỉnh lại Diệp Khê cũng kiên trì nữa: “Vậy được rồi, ta vào, Tiên tử ca ca ngủ sớm chút .”

      “Ừ, ta biết, thôi.” Phượng Nhược Liễu nhìn Diệp Khê đóng cửa lại mới thở dài, ràng là lo lắng chuyện của mới đến đây, xem ra Diệp Khê trong khoảng thời gian này có chút rãnh rỗi. Khi xoay người chỉ thấy Mặc đứng ở phía trước, bộ dáng cười như cười, cần đoán cũng biết nàng cũng nghe được những lời Diệp Khê . Phượng Nhược Liễu bĩu môi, kéo tay nàng trở về phòng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Nam nhân hư

      Editor: demcodon



      Diệp Khê trở lại phòng Tiêu Lục còn ngủ. Diệp Khê rốt cuộc nhìn thấy giường lớn của hai người, nghĩ đến thê chủ phải ngủ giường của người khác trong lòng rầu rĩ. Diệp Khê cúi đầu, dựa lưng vào giường ngồi bên nôi thảm. Tiên tử ca ca đối xử tốt với như vậy, thể ích kỷ như vậy, lần lần, chờ Tiên tử ca ca có cục cưng, cho thê chủ lại đến phòng của y nữa.

      “Y nha y nha.”

      Tiêu Lục hừ hừ vài tiếng, Diệp Khê vội vàng nằm sấp nôi. Tiêu Lục dụi đôi mắt vài cái, từ từ mở ra.

      “Lục nhi.” Diệp Khê ôm lấy nó, tay sờ sờ mông của nó, quả nhiên bãi ẩm ướt. Diệp Khê ôm Tiêu Lục đặt ở giường lớn rồi cởi tả lót của nó ra, lại dùng chăn bao nó lại : “Lục nhi ngoan nha, phụ thân lấy tả lót đến thay cho con được ?” Tiêu Lục mở ra cái miệng nhắn cười, Diệp Khê lại đùa với nó lát mới đứng dậy lấy tả lót.

      Định lấy quần áo tả lót của Tiêu Lục trong ngăn tủ để ở thảm bên cạnh. Diệp Khê vừa mở ngăn tủ ra bên trong rỗng tuếch. Diệp Khê vỗ vỗ trán : “A, ta quên lấy quần áo vào rồi.” Ban ngày có làm việc gì nên đều mang quần áo tả lót của Tiêu Lục ra giặt sạch. Lúc chuẩn bị lấy vào vừa khéo Tiên tử ca ca hỏi gà chặt phải làm như thế nào nên đặt quần áo tả lót đều ở trong phòng khách bên cạnh phòng bếp, quên mang vào.

      Diệp Khê lại vòng về bên giường: “Lục nhi, phụ thân ra ngoài lấy quần lót cho con, con ngoan ngoãn đừng khóc, chờ phụ thân trở về có được ?”

      Cũng biết Tiêu Lục nghe hiểu được bao nhiêu, chính là miệng a a cười. Diệp Khê kéo chăn gói nó kỹ lưỡng, thấy nó ngoan ngoãn mới mở cửa ra ngoài. Mặc dù là buổi tối nhưng ánh trăng rất sáng, chiếu sáng chói trong sân, cần phải đốt đèn cũng thấy đường. Trong phòng khách mặc dù tối chút nhưng có thể thấy được chậu quần áo ban ngày đặt ở nơi đó.

      Diệp Khê bưng chậu vừa định ra cửa phòng của Phượng Nhược Liễu vang lên tiếng kẽo kẹt, ra trước là Mặc, tiếp theo là Phượng Nhược Liễu. Diệp Khê há hốc miệng mở to mắt, trễ thế này sao Mặc lại có thể ra từ trong phòng Tiên tử ca ca chứ? Diệp Khê còn chưa có kinh ngạc xong chỉ thấy Phượng Nhược Liễu ôm lấy cánh tay của Mặc, nửa thân mình đều dựa vào trong lòng nàng : “Nàng bắt cho ta trăm con đom đóm , ta muốn mang bọn nó đặt ở trong màn.”

      “Được.”

      “Ta muốn bắt với nàng.”

      “Lạnh.”

      được sao?” Phượng Nhược Liễu đặt hai tay lên cổ Mặc, kiễng mũi chân hôn lên môi nàng : “Được ?”

      Mặc hé răng, Phượng Nhược Liễu lại hôn lên môi của nàng thêm chút: “Được ?”

      Mặc vẫn là hé răng, Phượng Nhược Liễu chơi xấu ôm lấy nàng: “Ta mặc kệ, ta là Hoàng tử, ta muốn .”

      Cằm của Mặc cọ cọ ở đỉnh đầu của , ôm chắc eo của xong bay người lên. Trong sân trong chớp mắt thấy bóng dáng của hai người, cũng có ai chú ý tới trong phòng Diệp Khê đứng ngây người.

      Sao, làm sao có thể như vậy? Tiên tử ca ca ràng là phu lang của thê chủ, sao có thể hôn nữ nhân khác?

      “Oa --” Trong phòng truyền ra tiếng con khóc nỉ non, Diệp Khê lúc này mới phục hồi lại tinh thần, Lục nhi còn mình ở trong phòng đấy! kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bưng chậu trở về phòng. Tiêu Lục thấy Diệp Khê khóc càng lớn tiếng, vừa khóc vừa hít mũi, giống như lên án phụ thân bỏ mình mình ở trong phòng lâu như vậy.

      Diệp Khê vội vàng ôm lấy nó: “Lục nhi khóc, khóc, phụ thân mặc tả lót cho con nha.” Mặc đồ xong lại ôm dỗ hồi, lại lấy cháo để bếp lửa hâm nóng bên ngoài vào đút cho nó, lại chơi hơn nửa đêm Tiêu Lục rốt cục chơi mệt mỏi. Đứa ở trong khuỷu tay của Diệp Khê lại ngủ Diệp Khê mới thở ra hơi. rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi, thê chủ ở nhà mình chăm sóc tiểu Lục nhi mệt quá! Đặc biệt bây giờ tiểu Lục nhi lớn thêm chút, cả ngày xoay qua xoay lại rồi nhích tới nhích lui, giống như lúc vừa mới sinh ra ngoan ngoãn như vậy, rất mệt mỏi. Đệm trong nôi trước đó bị Tiêu Lục tiểu ẩm ướt Diệp Khê cũng khí lực lại
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Kế hoạch hoá gia đình

      Editor: demcodon



      bàn ăn bốn người ngồi, còn có đứa được Tiêu Dực ôm.

      Diệp Khê từ Tiêu Dực kể biết được chuyện Phượng Nhược Liễu và Tiêu Dực là giả vờ thành thân, cũng như biết được quan hệ của Phượng Nhược Liễu và Mặc. Vì thế Phượng Nhược Liễu và Mặc lại cần cố kỵ, lại làm chút chuyện như là ta gắp thứ ăn cho ngươi, ngươi múc cho ta chén canh hoàn toàn hạn chế hành vi thân mật trước mặt Diệp Khê.

      Việc này Tiêu Dực và Diệp Khê cũng thường xuyên làm nên Diệp Khê tự nhiên cảm thấy có cái gì ổn. Chẳng qua là từ khi biết được người Phượng Nhược Liễu thích là Mặc Diệp Khê vẫn nhịn được cứ nhìn nàng. Tựa như lúc này, Diệp Khê cần đút cháo cho Lục nhi -- việc này tự nhiên có thê chủ làm. Cũng cần tự mình gắp thức ăn -- việc này cũng có thê chủ làm, rãnh rỗi đến có chuyện làm nên Diệp Khê vừa lùa cơm lùa thức ăn vào trong miệng đồng thời nhịn được vụng trộm quan sát Mặc. Tự cho là vụng trộm quan sát kỳ thực ba người khác đều nhìn được ràng. Mặc đặc biệt bị nhìn được thoải mái, biết sao mình đột nhiên lại có lực hấp dẫn lớn như vậy.

      “Khê Nhi.” Nhận được ánh mắt cầu cứu của Mặc, Tiêu Dực tạm thời lấy ra bàn tay kéo cổ Diệp Khê qua: “Ta mới là thê chủ của chàng, chàng cứ nhìn người khác ta ghen.”

      phải đâu thê chủ......”

      Diệp Khê miệng đầy cơm cuống quít giải thích lại bị Tiêu Dực cắt đứt: “Khê Nhi chẳng lẽ cảm thấy nàng ấy nhìn đẹp hơn ta hả?”

      có.” Diệp Khê trả lời có chút do dự cũng thèm để ý đến cảm nhận của người khác, ở trong lòng có ai xinh đẹp hơn thê chủ. Phượng Nhược Liễu cũng nhịn được phụt cười ra tiếng: “Chỉ có thê chủ đệ tốt nhất, bộ dáng tốt tính cách tốt, cái gì cũng tốt.”

      Diệp Khê chút cũng cảm thấy Phượng Nhược Liễu trêu ghẹo , còn nghiêng đầu : “Tiên tử ca ca cũng cảm thấy như vậy hả? Ta cũng cảm thấy thê chủ là người tốt nhất.”

      Phượng Nhược Liễu cười cười lại trêu ghẹo . Tiêu Dực có tiếng cũng có miếng : “Vậy được lại nhìn người khác, bằng ta cho rằng Khê Nhi thích ta, cần ta.”

      “A, , ta thích thê chủ nhất, cần thê chủ.” Diệp Khê trấn an gắp miếng thịt cho Tiêu Dực. Tiêu Dực lúc này mới cười: “Nhanh ăn cơm .”

      “Thê chủ cũng ăn.” Diệp Khê cúi đầu lùa hai ngụm cơm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dực. Quả nhìn tới Mặc, chẳng qua nghi ngờ lúc trước vẫn cò ở trong lòng: ‘Tiên tử ca ca sao lại có thể thích Mặc chứ? Mặc này chút cũng tốt, lại cười, lại lời nào, chút cũng dịu dàng, nàng chỉ có tốt chút hảo chính là chẻ củi rất nhanh.’ Diệp Khê lại nhìn nhìn Tiêu Dực, ừm ừm, mặc dù thê chủ chẻ củi có nhanh như Mặc nhưng vẫn cảm thấy thê chủ tốt nhất.

      “Cốc cốc cốc!” cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa, có người ở bên ngoài kêu: “Tiêu đương gia có ở nhà ?”

      “Có.” Tiêu Dực trả lời đứng dậy ra mở cửa, chỉ trong chốc lát sau quay trở về cầm phong thư trong tay.

      Diệp Khê hơi hơi chu miệng lên: “Thê chủ, có phải xưởng cung tiễn gọi ngài trở về phải ? Sáng nay ngài mới trở về mà.”

      phải, là trong cung gởi thư, nghe là thư nhà.” Tiêu Dực đưa phong thư cho Phượng Nhược Liễu: “Ngươi mở ra xem .”

      Phượng Nhược Liễu nhìn phong thư liếc mắt cái, vẫn chưa nhận : “Viết cho Tiêu Dực mà, ngươi mở .”

      Tiêu Dực cũng lại từ chối mở ra nhanh đọc rồi : “Mẫu hoàng của ngươi , tháng sau đích thân tới tham quan xưởng cung tiễn, thuận tiện kêu chúng ta chuyển đến phủ Phò mã, còn hỏi ngươi có mang thai hay chưa.” Tiêu Dực cười cười mờ ám nhìn về phía Mặc: “Phải cố gắng nha.”

      “Bây giờ nên có thai.” Phượng Nhược Liễu chút biểu cảm ngượng ngùng cũng : “Nếu là đến lúc đó Mẫu hoàng hỏi ta bởi vì sợ đau nên muốn sinh. Về phần phủ Phò mã, còn chưa được nửa năm sao lại xây xong nhanh như vậy?”

      “Sợ Hoàng tử ngươi ở đây quen cho nên đẩy nhanh tốc độ xây dựng, khoảng tháng sau là hoàn thành. Trong thư còn đám cung thị trước kia trong cung của ngươi đường đến.”

      đến hả?” Phượng Nhược Liễu có chút đau đầu nhíu mày. Lúc ấy chẳng qua là kế tạm thời, nghĩ tới Mẫu hoàng phái những người đó tới.

      “Ngươi tính toán phải làm gì bây giờ?” Tiêu Dực hỏi.

      Phượng Nhược Liễu cắn đầu chiếc đũa : “Tạm thời có tính toán, ta muốn suy nghĩ lại.”

      Tiêu Dực ăn hai ngụm thức ăn đột nhiên nghĩ đến cái khả năng: “Này, các ngươi thể bỏ trốn đó, ta giao ra người cho Hoàng thượng bị mất đầu.”

      “Sợ chết như vậy à!” Phượng Nhược Liễu liếc nàng: “Yên tâm , chúng ta lấy oán báo ơn.”

      Vậy là tốt rồi, Tiêu Dực yên tâm, tất cả mọi chuyện phiền phức giao cho Phượng Nhược Liễu giải quyết.

      * * *
      Phượng Nhược Liễu và Mặc bắt đầu bận rộn, thường xuyên nửa đêm ra cửa nửa đêm trở về. Lựa chọn nửa đêm tự nhiên là vì muốn cho thôn dân phát . Mặc luôn mang theo tới lui nhưng từ cửa chính, hơn nữa Phượng Nhược Liễu ngày thường cũng ra cửa, ngẫu nhiên có nam nhân trong thôn đến tìm Diệp Khê chuyện phiếm cũng là tránh ở trong phòng rất ít khi ra. Bởi vậy cho dù Phượng Nhược Liễu vài ngày ở trong nhà cũng có người ngoài phát .

      Chính là Diệp Khê rất nghi ngờ: “Bọn họ làm cái gì thế?”

      ra ngoài du sơn ngoạn thủy*.”

      (*Du sơn ngoạn thuỷ là: chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc.)

      “Vậy vì sao chúng ta cùng?” Diệp Khê hơi hơi bĩu môi, cũng muốn chơi mà.

      Tiêu Dực ôm lấy Tiêu Lục xoay mấy vòng: “Có phiền toái này ở đây đâu cũng tiện, chờ Lục nhi lớn chút rồi ta lại mang chàng .”

      Tiêu Lục hiểu mẫu thân cái gì chỉ biết ‘a’ cái miệng nhắn cười khanh khách, nhưng ra Diệp Khê mất hứng: “Lục nhi là cục cưng, mới phải phiền toái đâu.”

      “Đúng đúng đúng, Lục nhi là cục cưng, Khê Nhi cũng là bảo bối, hai người đều là bảo bối của ta.” Tiêu Dực lại ôm Tiêu Lục xoay quanh giơ nó lên cao cao. Tiêu Lục vui vẻ cười khanh khách ngừng. Diệp Khê nhìn mẫu tử hai người chơi vui vẻ cũng nhịn được hơi hơi ngửa đầu nhìn cục cưng bị giơ cao cao. tốt, có thê chủ thương , có cục cưng , nhớ lại những ngày trước khi gả cho thê chủ giống như là chuyện đời trước.

      “Khê Nhi suy nghĩ cái gì đó?”

      Diệp Khê phục hồi lại tinh thần, Tiêu Dực cầm lấy tay bé của Tiêu Lục lắc lư trái phải ở trước mắt , còn vui cười với Tiêu Lục: “Lục nhi hỏi phụ thân câu : Phụ thân ngẩn người làm gì đó?” Tiêu Lục liền nghe theo y y nha nha hừ vài tiếng.

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê bỗng ửng đỏ: “Ta suy nghĩ, muốn sinh nữ nhi cho thê chủ.”

      “Còn muốn sinh?” Tuy là câu hỏi, nhưng Tiêu Dực cũng hiểu được, nếu như sinh được nữ nhi Tiểu Khê Nhi khẳng định suy nghĩ miên man, hơn nữa thôn dân cũng huyên thuyên – là được. Diệp Khê khẳng định chịu nổi, chừng còn có mối công vì vậy mà đến khuyên nạp tiểu thị nữa. Ai ai, là phiền toái, nhi tử tốt, trắng trẻo mũm mĩm, nhất định phải sinh nữ nhi cao lớn thô kệch ra làm gì.

      Diệp Khê cũng cảm thấy nữ nhi thể sinh: “Ta muốn sinh nữ nhi cho thê chủ sinh, muốn sinh nhiều, ta nấu cơm cho bọn nó, làm quần áo cho bọn nó mặc, xem bọn nó chạy chơi khắp sân......” Diệp Khê chớp mắt mấy cái có phát vẻ mặt của Tiêu Dực tràn đầy đau khổ, chỉ tập trung nhìn dây nho: “Thê chủ, giống như nho kết trái phải ?” Diệp Khê đến dây nho ngẩng đầu lên nhìn hưng phấn : “Là , thê chủ thê chủ, ngài mau đến xem, kết trái!”

      Dây nho giàn lộ ra vài chùm nho , trái nho chỉ có lớn như hạt gạo. Từ sáng sớm Tiêu Dực thấy. Tiêu Dực liếc liếc nhìn mấy con thỏ lớn chạy tới chạy lui ở trong sân, thở dài thầm: “Ta nguyện ý cả sân đều là con thỏ cũng cần cả sân đều là tiểu hài tử đâu.”

      “Thê chủ ngài cái gì thế?” Diệp Khê đứng xa nghe .

      “Ta đúng là kết trái, năm nay chúng ta có nho ăn rồi.”

      “Ngài mời vừa phải câu này.” Diệp Khê chạy tới: “Ngài cái gì tiểu hài tử, ta nghe .”

      Được rồi, Tiểu Khê Nhi nhà phải dễ lừa như vậy. Tiêu Dực đành phải : “Ta , chúng ta phải kế hoạch hoá gia đình.”

      “Kế hoạch hoá gia đình là cái gì?”

      “Kế hoạch hoá gia đình chính là lập ra kế hoạch sinh tiểu hài tử, đơn giản nhất chính là có thể nuôi tốt được bao nhiêu sinh bấy nhiêu.”

      “Làm sao có thể nuôi nổi chứ?” Diệp Khê đồng ý: “Tiểu hài tử ăn rất ít, ngài nhìn Lục nhi biết. Mặc dù ngày phải ăn vài thứ nhưng cũng được bao nhiêu.”

      “Khê Nhi à, chàng xem, rất nhiều gia đình sinh đứa ra nuôi nổi mang đứa bán. Những kẻ buôn người đó còn đến thôn chúng ta mua nam hài tử nữa đấy. Nếu là đứa của chàng, chàng bỏ được mang bán ? Cho nên nuôi nổi sinh ít thôi.” Tiêu Dực kiên nhẫn nêu ví dụ, cũng hy vọng Diệp Khê sinh nhiều, sợ đau nhưng sợ nuôi. Tiêu Dực bắt đầu xuống nước: “Ta cảm thấy chúng ta chỉ nuôi mình Lục nhi là tốt nhất.”

      Diệp Khê nhíu mày suy nghĩ lát, đại khái quên chút: “Mới phải đâu, bây giờ chúng ta có tiền, có thể nuôi mười đứa, cho dù nuôi hai mươi đứa cũng nuôi rất tốt.”

      Khụ khụ! Tiêu Dực thiếu chút bị nước miếng của mình làm cho sặc, sao lại giống như bị phản tác dụng vậy nhỉ?: “ phải tính như vậy đâu Khê Nhi.”

      “Vậy phải tính như thế?”

      “Nuôi tiểu hài tử cũng giống như nuôi gà con, con thỏ đâu, chỉ phải cho nó ăn no mặc ấm, còn phải trân trọng nó, ừm, giống như chúng ta bây giờ trân trọng Lục nhi vậy. Nếu có rất nhiều đứa chúng ta trân trọng được hết, giống như......” Tiêu Dực dừng chút lại tiếp: “Giống như mẫu thân của Khê Nhi, có rất nhiều đứa nên Khê Nhi bị lạnh nhạt.”

      Diệp Khê chớp mắt mấy cái cúi đầu : “Ta biết.” Trong lòng Diệp Khê đau đau, ‘ ra phải tốt, là vì mẫu thân có rất nhiều đứa , cho nên mới thể thương .’

      “Còn nữa, chúng ta phải quản giáo đứa tốt, bằng bọn nó giống như những người xấu ở đường.”

      “Ta muốn dạy cục cưng làm người tốt.” mới muốn cục cưng của biến thành trứng thối đâu.

      “Cho nên, kỳ chúng ta có Lục nhi là đủ rồi, chúng ta thương Lục nhi, dạy dỗ nó thành người tốt.” Tiêu Dực vừa vừa gật đầu, có nhi tử là tốt rồi. Tiêu Dực càng nghĩ càng cảm thấy ngay cả nữ nhi cũng cần sinh.

      được, ta muốn sinh nữ nhi cho thê chủ.” Diệp Khê kiên trì, tên ngốc này có khi cũng rất thông minh bị Tiêu Dực lừa.

      Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ: “Chàng muốn sinh mấy đứa?”

      biết nữa, xem về sau thê chủ kiếm được bao nhiêu tiền rồi sau.” Về kế hoạch hoá gia đình này cảm thấy thê chủ rất đúng, phải xem trong nhà có bao nhiêu tiền, có thể nuôi bao nhiêu cục cưng thôi.

      “Nhưng mà Khê Nhi......”

      Tiếng gõ cửa cốc cốc cắt đứt lời của Tiêu Dực, Diệp Khê vui vẻ chạy về phía cửa: “Ta mở cửa, khẳng định là An ca ca mang váng sữa đến đây.”

      Tiêu Dực bất đắc dĩ mà nhéo khuôn mặt nhắn của Tiêu Lục: “Phụ thân con chính là mẻo tham ăn, vừa nghe đến ăn vui vẻ.” Tiêu Lục y nha vài tiếng, Tiêu Dực ôm nó ngồi xuống giàn nho, xoay người thấy Diệp Khê dẫn theo mấy người phụ nhân trong thôn tiến vào, mỗi người mang bộ mặt nghiêm nghị.

      “Thôn trưởng, tốt rồi!”

      “Sao vậy?” Tiêu Dực đứng lên đưa Tiêu Lục cho Diệp Khê ý bảo ôm vào trong nhà, mấy người phụ nhân kia lại chờ được Diệp Khê rời khỏi mà bảy miệng tám lời to lên: “Thôn trưởng, tốt, trong thôn có chuyện ma quái!”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :