1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Động phòng

      Editor: demcodon



      Tiếng trống, tiếng kèn sona vang vọng khắp nơi. Trong Ngự hoa viên đều chật kín, các đại thần đều mang theo người nhà đến đây, an an ổn ổn ngồi ở vị trí mình được an bài, mọi người ngồi cách xa nhau bàn luận xôn xao, nâng chén cùng uống.

      Tiêu Dực thân đỏ thẫm ngồi ở vị trí gần Hoàng thượng, thân mình tựa vào người cung nữ, trưng ra gương mặt tươi cười vui vẻ.

      “Tiêu Phò mã và Tam Hoàng tử giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, là xứng đôi từ nghìn xưa! Chúc mừng Hoàng thượng có được giai tức*, chúc mừng Tiêu Phò mã cưới mỹ nhân về! Chúc Tiêu Phò mã và Tam Hoàng tử bạch đầu giai lão, suốt đời ân ái!” Lại thêm đại thần đứng dậy nâng chén lời cát tường, dẫn tới cả sảnh đường phụ họa.

      (*Giai tức: con dâu tốt.)

      Tiêu Dực thông suốt cười, ra hôn lễ của Hoàng gia chính là như vậy. đám người cung kính ngồi, cách nhau xa những câu nịnh hót, cũng biết trong đó có bao nhiêu thành phần tình. Vẫn là hôn lễ của nhà nông náo nhiệt hơn, nhớ lại lúc Đàm Chương Nguyệt thành thân, khi đó người ngồi gần người, chén đụng vào chén, hi hi ha ha thoải mái mà uống rượu ăn thịt, thoải mái.

      Hoàng thượng giơ ly rượu lên, các đại thần cũng làm theo giơ ly rượu lên. Tiêu Dực cũng run tay cầm ly giơ lên, ngọng : “Vâng, đúng vậy, Hoàng tử, Hoàng tử, rất đẹp, thích…..”

      Các đại thần cười ha ha: “Tiêu Phò mã say rồi!”

      Tiêu Dực phất tay: “ có say, có say!”

      Hoàng thượng cũng cười ha ha, nhìn bộ dáng của nàng say đến bảy tám phần, nhân tiện : “Tốt lắm tốt lắm, dìu Phò mã xuống .”

      “Dạ.” Hai cung nữ trái phải nâng Tiêu Dực dậy, Tiêu Dực lẩm bẩm : “Đừng, đừng kéo ta, ta còn muốn, còn muốn uống, muốn uống...... ưm, Hoàng tử, ha ha, thích…”

      Hai cung nữ dìu Tiêu Dực đưa vào phòng hỷ trong tẩm cung của Phượng Nhược Liễu. Phượng Nhược Liễu ngay thẳng ngồi ở mép giường, hỷ công nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Dực say đến tám phần cười : “Phò mã, ngài còn tỉnh táo ?”

      Tiêu Dực phất tay : “Tỉnh! Tỉnh!”

      Hỷ công che miệng cười, đưa qua cây gậy : “Phò mã trước nhấc khăn voan .”

      “Khăn voan, hì hì, khăn voan!” Tiêu Dực dùng cây gậy nhấc khăn cưới đỏ tay hỷ công lên, bên hì hì : “Khăn voan, động động.”

      “Ôi ..! Phò mã của ta, đây là khăn của ta mà!” Hỷ công và cung thị khác giúp đỡ nàng lên phía trước: “Hoàng tử ở bên cạnh, khăn voan cũng ở bên cạnh.”

      “Ưm, khăn voan, khăn voan.” Tiêu Dực nỉ non, nhờ hỷ công giúp đỡ mới lấy được khăn voan của Phượng Nhược Liễu xuống. Phượng Nhược Liễu xinh đẹp gì sánh nổi ra ở trước mắt mọi người, ngay cả cung thị trong phòng cũng nhìn đến ngây người.

      “Ưm, ha ha, mỹ nhân, mỹ Hoàng tử.” Tiêu Dực cười hơ hớ ngã xuống giường, hỷ công và đám cung thị sợ tới mức đều phục hồi lại tinh thần, vội ba chân bốn cẳng đến dìu nàng ngồi ổn định ở giường. Phong Nhược Liễu nhàng ổn định thân thể của nàng xong : “Được rồi, các ngươi đều lui ra .”

      “Dạ.” Đám cung thị trả lời đều ra ngoài, Phượng Nhược Liễu lại kêu công công quản : “Công công, các ngươi đều lui ra ngoài sân , nơi này cần hầu hạ.”

      “Dạ.” Công công kia trả lời lại, cười hì hì ra ngoài cửa hành lang đều mang tất cả cung thị ra ngoài, nghĩ rằng đêm tân hôn của Hoàng tử, vậy là sợ ban đêm người khác nghe lén hết ở vách góc tường.

      Tiếng bước chân dần dần xa, lát sau Tiêu Dực vẫn còn nỉ non lẩm bẩm: “Ưm, khăn voan, khăn voan đâu? Khăn voan......”

      cái bóng đen trống rỗng tiến đến, Phượng Nhược Liễu thấp giọng : “Bên ngoài có người hả?”

      “Ừ, kiểm tra rồi.”

      Phượng Nhược Liễu nhìn về phía Tiêu Dực: “Nàng ta say rồi, làm sao bây giờ? Bằng nàng điểm huyệt ngủ của nàng ta .”

      “Điểm huyệt ngủ rồi sau đó sao? phải muốn đưa ta ra bên ngoài hóng mát chứ?” Tiêu Dực đỡ cái trán đứng lên, uống nhiều nên đầu có chút choáng váng.

      “Hử?” Phượng Nhược Liễu cao thấp nhìn nhìn nàng: “Ngươi có say?”

      “Say, toàn bộ mọi người đại điện đều nhìn thấy ta say.” Tiêu Dực vỗ vỗ cái trán, lấy cái áo ấm ở bàn tự giác ra ngoài.

      Sân của Phượng Nhược Liễu rất lớn, từ cửa chính tẩm điện đến sân cửa lớn có sân hoa , vào tẩm điện còn phải qua điện phủ, sườn điện, khuê phòng, mới đến phòng ngủ chính. Tiêu Dực mang theo áo ấm đến sườn điện, tìm góc tối tăm tránh gió ngồi xuống. ‘Khê Nhi, việc này rốt cục cũng gần xong, rất nhanh là chúng ta có thể về nhà rồi.’

      Tiêu Dực thở dài, biết Khê Nhi tối nay có khóc hay ? và Phượng Nhược Liễu giả thành thân, ngay cả cái gì cũng cho biết, biết bây giờ có bao nhiêu đau khổ đây.

      Tiêu Dực lại thở dài, xoay người về phía tân phòng.

      * * *
      Diệp Khê quả đau khổ, ôm cục cưng ngồi ở giường phờ phạc ỉu xìu.

      “Diệp trắc phu, ngài muốn ăn gì ?”

      “Diệp trắc phu?”

      “A?” Diệp Khê ngẩng đầu, hai cung thị trái phải nhìn : “Sao, làm sao vậy?”

      Cung thị dám vô lễ, kiên nhẫn lập lại lần: “Diệp trắc phu có muốn ăn gì ?”

      “À, ăn.” Diệp Khê nhích lên giường: “Ta muốn ngủ, các ngươi cũng ngủ .”

      Hai cung thị cung kính hành lễ với Diệp Khê : “Bọn nô tì ở ngay gian phòng bên cạnh, buổi tối Diệp trắc phu có việc hãy kêu bọn nô tì.”

      “À.” Diệp Khê gật gật đầu, hai cung thị buông màn xuống rồi ra ngoài. Diệp Khê thả cục cưng xuống, mình còn chưa nằm xuống thấy cục cưng oa oa khóc lên. Diệp Khê vội vàng ôm cục cưng lên nhàng lắc lắc, cục cưng mím mím môi ngừng tiếng khóc.

      Xem ra cục cưng còn chưa muốn ngủ, vậy cũng thể ngủ. Mấy ngày hôm trước buổi tối thê chủ đều ngủ chung với phụ tử bọn họ, nhưng tối nay thê chủ ngủ ở đây cho nên cục cưng mới ngủ ư?

      Cái mũi của Diệp Khê ê ẩm, ánh mắt rưng rưng. Diệp Khê xoa xoa đôi mắt, canh giờ này phải chăng thê chủ động phòng với Tiên tử ca ca? Động phòng, chuyện thân mật như vậy thê chủ lại muốn làm với người khác. Tạch tạch! giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhắn của cục cưng, cục cưng kháng nghị hộc hộc hai tiếng sau đó lại chơi phun nước miếng.

      Diệp Khê lấy khăn tay vải bông lau mặt sạch cho cục cưng, tiếp theo khóc nức nở : “Cục cưng, phụ thân phải làm sao bây giờ? Phụ thân rất đau khổ.”

      Cục cưng chớp mắt, phụt phụt phun nước miếng.

      “Phụ thân muốn thê chủ ngủ với nam nhân khác, ngực phụ thân đau đau.”

      “Phụ thân biết Tiên tử ca ca rất tốt, còn để cho thê chủ mỗi ngày đến ngủ với phụ thân. Thê chủ là Tiên tử ca ca phải cầu xin Hoàng thượng Hoàng thượng mới đồng ý cho thê chủ đến.”

      “Phụ thân biết Tiên tử ca ca gả cho thê chủ, thê chủ cũng nên ngủ chung với Tiên tử ca ca, nhưng mà… ô ô… phụ thân muốn thê chủ ngủ chung với người khác.”

      “Thê chủ có phải phụ thân nữa hay ? Ô ô… phụ thân làm sao bây giờ? Thê chủ có thể cần phụ thân nữa hay ?”

      “Aizz!” Tiếng thở dài vang lên, Diệp Khê kinh ngạc chút, phải nghe lầm chứ? Giống như tiếng của thê chủ.

      Màn bị xốc lên sau đó nữ nhân tiến vào, sau giây Diệp Khê liền rơi vào vòng tay ấm áp: “Ta rồi vĩnh viễn cũng cần Khê Nhi, cái đầu của chàng sao cứ suy nghĩ miên man vậy hả?”

      “Thê… thê chủ?”

      “Đúng vậy, ngay cả thê chủ cũng nhận ra à?” Tiêu Dực nhận đứa trong lòng nhàng lắc lắc, cục cưng còn tự chơi phun nước miếng thành bong bóng vui vẻ.

      Diệp Khê có chút thể tin được vào lúc này có thể nhìn thấy thê chủ thương của , xoa xoa đôi mắt thấy nàng còn ở trước mắt, kinh ngạc : “Thê…. thê chủ… ngài… ngài phải… phải động phòng sao?”

      “Hư!” Tiêu Dực thở dài tiếng, thấp giọng : “Khê Nhi thể để cho người khác biết ta ở chỗ này.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì ta động phòng, bị người khác biết được cho Hoàng thượng biết. Hoàng thượng mà biết chém đầu ta.”

      “A!” Diệp Khê cúi đầu kinh ngạc kêu lên tiếng: “Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Khê Nhi phải nhớ, mặc kệ là ai hỏi chàng, chàng đều phải tối nay chỉ có mình chàng ở chung với cục cưng, ta có tới qua.”

      Đó phải là dối sao? Diệp Khê chần chờ chút, nghĩ đến nếu dối thê chủ bị chém đầu, lập tức : “Được.” Nghĩ nghĩ lại thấp giọng : “Thê chủ cần phải chuyện, trong phòng bên cạnh có người.”

      Tiêu Dực nghe lời gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười, Tiểu Khê Nhi nhà hiểu chuyện mà. Về phần hai người cung thị bên ngoài lo lắng, dù sao nữ nhân Mặc kia thổi khói mê vào trong phòng bọn họ, chừng đến hừng đông ngày mai vẫn chưa tỉnh lại.

      Tiêu Dực tay ôm đứa , tay kéo Diệp Khê nằm xuống đắp chăn giúp xong giọng : “Khê Nhi chăm sóc cục cưng cũng mệt mỏi rồi, bây giờ ngủ trước .”

      “Vậy còn thê chủ?”

      “Chờ cục cưng ngủ rồi ta cũng ngủ. Đúng rồi Khê Nhi, trước khi hừng đông phía ta phải trở lại tân phòng, Khê Nhi tỉnh lại thấy ta cũng cần sợ, được ?”

      Diệp Khê cố gắng làm cho mình đau khổ, nhưng vẫn nhịn được hơi hơi chu miệng lên: “Thê chủ còn muốn trở về động phòng sao?”

      Tiêu Dực cười, cúi người cũng cái trán của : “ động phòng, Khê Nhi yên tâm, ta động phòng với người khác, ừ, đời này chỉ có thể động phòng với Khê Nhi thôi, được ?”

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê đỏ bừng, vẫn là nhịn được nhếch khóe miệng lên: “Thê chủ được động phòng với người khác, chờ Khê Nhi hết tháng là có thể động phòng, đến lúc đó Khê Nhi cùng thê chủ động phòng.”

      Ta khinh! Có cần phải trắng ra như vậy ? Nếu như phải biết Tiểu Khê Nhi nhà đơn thuần, ngược lại cho rằng quyến rũ đấy! Tiêu Dực nâng tay che miệng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. Bởi vì vật trong lòng này nên cấm dục rất lâu, chờ mong ngày Khê Nhi hết tháng. Lại nhìn Tiểu Khê Nhi, hoàn toàn biết mình vừa mới ra câu có lực sát thương đến cỡ nào cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Sau hôn lễ

      Editor: demcodon



      Giống như trước kia bình thường cục cưng ban đêm tỉnh lại có thê chủ chăm sóc, khóc la có thê chủ dỗ dành, đói bụng thay tã đều có thê chủ làm. Diệp Khê luôn luôn an an ổn ổn ngủ nhưng tối nay lại ngoại lệ. Diệp Khê yên tâm ngủ mơ mơ màng màng cảm giác thê chủ leo lên giường hai ba lần cũng để ý, đợi đến lúc bị tiếng khóc làm cho mở to mắt hai cung thị chăm sóc đứng cách muốn ôm cực cưng qua bên.

      “Diệp trắc phu.” Cung thị thấy tỉnh vội hành lễ vấn an.

      “Ưm, trời sáng?”

      “Dạ. Tiểu công tử khóc cho nên chúng ta muốn xem xem nó có phải đái dầm hay , hay là đói bụng.”

      “À.” Diệp Khê dụi dụi đôi mắt ngồi dậy nhìn nhìn, nhớ tối hôm qua thê chủ phải dậy sớm về tân phòng bên kia, bây giờ trong phòng quả nhiên có bóng dáng của thê chủ.

      “Ô oa… ô oa….” Cục cưng còn ra sức khóc, Diệp Khê hơi hơi gãi đầu: “Cục cưng sao vậy? Là đói bụng hay là đái dầm? Phụ thân nhìn xem nha, nín khóc, cục cưng ngoan…”

      Giống như là nghe hiểu được tiếng khóc dừng lại, Diệp Khê cởi bỏ tả lót, quả là ẩm ướt nước tiểu. Diệp Khê giọng : “Phụ thân thay tả cho con, cục cưng ngoan nha.” bên nhận tã mới cung thị đưa qua thay cho cục cưng.

      bên cung thị : “Tiểu công tử giống như là nghe hiểu được lời Diệp trắc phu chuyện vậy, mỗi lần Diệp trắc phu vừa tiểu công tử ngoan vô cùng, khóc la.”

      “Đúng vậy, người khác dỗ làm sao cũng được, Diệp trắc phu vừa ôm vừa dỗ, tiểu công tử dù khóc lớn tiếng cũng dừng lại, là phụ tử liền tâm.” cung thị khác cũng hùa theo, thấy Diệp Khê thay tã lót mới cho đứa xong lại : “Diệp trắc phu, mời xuống giường rửa mặt , đợi lát nữa Hoàng tử và Phò mã đến, Diệp trắc phu phải trang điểm chút.”

      “Trang điểm? Vì sao?” Diệp Khê hiểu : “Trước kia Tiên tử ca ca đến thăm ta, ta cũng phải trang điểm.”

      “Hoàng tử và Phò mã mới thành hôn, theo lý là Diệp trắc phu phải kính trà quỳ lạy, nhưng Hoàng tử thông cảm cho Diệp trắc phu trong tháng, nên cho Diệp trắc phu đến mà Phò mã và Hoàng tử lại đây là được.”

      “Vậy vì sao phải trang điểm?”

      Cung thị thở dài ở trong lòng: “Tô điểm người lại, còn là trắc phu gặp chính phu, tự nhiên là muốn trang điểm chút.”

      “À.” Diệp Khê ôm cục cưng vào trong ngực, vui mím mím môi, bây giờ biến thành trắc phu rồi. Diệp Khê lại nhếch miệng cười cười, thê chủ mặc dù cưới Tiên tử ca ca nhưng tối hôm qua còn ngủ chung với và cục cưng nữa đấy, nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy nhớ thê chủ, vì vậy ôm cục cưng : “Cục cưng, cục cưng, mẫu thân con lát muốn tới thăm chúng ta nè, còn có Tiên tử ca ca cũng muốn đến, con thấy vui ?”

      Cục cưng phụt phụt phun nước miếng, Diệp Khê nhìn cục cưng giống như vui vẻ: “Cục cưng nhà ta xinh đẹp, mẫu thân con khi con lớn lên thành đại mỹ nhân đó, còn muốn con nhìn Tiên tử ca ca nhiều, đúng, con phải gọi là đại phụ thân nha, phải nhìn nhiều xinh đẹp giống như đại phụ thân. Về sau con xinh đẹp giống như , giống tiên tử.” Diệp Khê càng nhìn cục cưng của mình càng cảm thấy cục cưng xinh đẹp, nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhắn của nó: “Cục cưng nhà ta là xinh đẹp nhất.”

      bên cung thị nhìn thấy lại tự chơi với cục cưng đành phải lại mở miệng: “Mời Diệp trắc phu xuống giường rửa mặt.”

      “Ưm, đúng vậy, ta còn chưa rửa mặt.” Diệp Khê lấy ra bàn tay đến lau khóe mắt, lại nghĩ tới chuyện còn quan trọng hơn: “Đúng rồi, cục cưng còn chưa có ăn cái gì đâu, ta muốn trước đút cục cưng uống nước cơm. Cục cưng, con đói bụng chưa? Phụ thân lập tức đút nước cơm cho con nha.”

      “Diệp trắc phu......” Cung thị còn muốn cái gì bị người khác ngăn cản: “Diệp trắc phu chờ tí, bọn nô tì lấy nước cơm đến.”

      Hai cung thị kia ra ngoài, người đầu tiên sầu lo : “Diệp trắc phu hôm nay thức trễ lại còn kéo dài thời gian, chút nếu là Hoàng tử và Phò mã đến đây còn chưa rửa mặt chải đầu Hoàng tử trách tội xuống dưới phải làm sao bây giờ?”

      “Ngươi khi nào thấy qua Hoàng tử trách tội Diệp trắc phu vô lễ chưa? Ngươi đừng mê sảng, chúng ta chỉ cần hầu hạ Diệp trắc phu tốt, làm cho y vô cùng vui vẻ là được, về phần chuyện khác phải là chuyện đại cứ nghe theo y thôi.”

      biết Hoàng tử vì sao lại dễ dàng tha thứ cho Diệp trắc phu như vậy, chẳng lẽ đây là thủ đoạn tranh giành tình cảm?”

      “Ngươi nếu như muốn bị trượng tễ cũng đừng suy diễn lung tung tâm tư chủ tử, làm tốt bổn phận là tốt rồi.”

      Đám cung thị nghĩ như thế nào Diệp Khê biết, nhưng Diệp Khê chỉ biết Tiên tử ca ca đối xử tốt với . Về phần có phải dùng thủ đoạn tranh giành tình cảm với hay lại cho mười cái đầu cũng nghĩ đến loại chuyện này. Bởi vậy an an ổn ổn ôm đứa chơi đùa chờ đám cung thị lấy nước cơm.

      * * *
      Bên Diệp Khê tương đối an ổn nhưng còn bên Tiêu Dực có chút đáng thương. Ngày tân hôn đầu tiên phải thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, lại thỉnh an Phụ quân của Phượng Nhược Liễu. Sau khi thỉnh an xong Phượng Nhược Liễu trở về trước, còn Tiêu Dực và Hoàng thượng phải đối mặt đám đại nhân đến chúc mừng.

      “Khuôn mặt của Phò mã có chút tiều tụy, hay là đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt?” đại nhân cười trêu ghẹo.

      “Ha ha ha, Trương đại nhân là người từng trải, chẳng phải khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’ sao? Phò mã mệt nhọc chút tình có thể lý giải nha!” đại nhân khác cũng theo trêu ghẹo.

      Tiêu Dực cười khổ, tùy các nàng chê cười cũng ảnh hưởng toàn cục. rất mệt mỏi, đầu hôm đứng lên đút cho con uống nước cơm rồi thay tã ba lần, nhóc con kia buổi tối chịu ngủ, vẫn là phải ôm nó tới lui lắc lư bằng nó liền khóc. đau lòng Khê Nhi ban ngày ôm con mệt mỏi sợ tiếng khóc ầm ỹ làm thức giấc, đành phải ngừng ôm con qua lại, vất vả con mới rốt cục ngủ. nằm lên giường còn chưa được bao lâu bị Mặc lôi ra từ trong chăn.

      Lúc ấy còn ngáp dài oán giận: “Ta vừa mới ngủ được bao lâu, sao ngươi tới rồi?”

      qua sớm chút để ngừa vạn nhất.”

      Tiêu Dực nhìn sang ngoài cửa sổ, mảnh tối đen: “Ta , bây giờ là canh mấy? Ngươi phải là cố ý báo thù tối hôm qua ta quay trở lại tân phòng quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?” Nhớ lại tối hôm qua, từ sườn điện trở lại tân phòng, sau khi dùng ám hiệu bàn giao trước chỉ trong chốc lát Phượng Nhược Liễu khoác hỷ phục tới mở cửa. Vừa thấy xiêm y kia ngay ngắn, son môi cũng phai biết hai người đại khái bắt đầu hành trình động phòng. Tiêu Dực cũng dong dài, chỉ câu: “Kêu nàng đưa ta đến phòng Khê Nhi.”

      được.”

      “Trước khi hừng đông kêu nàng mang ta trở về là được.”

      Cuối cùng Phượng Nhược Liễu thỏa hiệp, Mặc mặc vào cái áo sơ mi dùng khinh công mang
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Đầy tháng

      Editor: demcodon



      Đối Tiêu Dực mà những ngày sau khi thành thân và trước khi thành thân có nhiều khác nhau, đều là dày vò. Nếu nhất định phải có gì khác nhau vậy là càng thêm dày vò.

      Trước khi thành thân, còn có thể mỗi buổi tối ngủ chung với Diệp Khê. Sau khi thành thân, mỗi buổi tối phải độc ngủ ở phòng ngoài tân phòng. có biện pháp, đêm nhiều có ngày gặp được ma. cũng thể mỗi ngày đều kêu Mặc đưa đến chỗ của Khê Nhi, cẩn thận mới là Vương đạo*.

      (*Vương đạo là con đường chân chính ngay thẳng của bậc Thánh Vương thời xưa, dùng đức và nghĩa mà hóa dân trị nước.)

      Vất vả nhất phải kể tới Diệp Khê, buổi tối đành phải mình chăm sóc cục cưng, cũng may Phượng Nhược Liễu an bài cung thị coi như đắc lực, trong lòng Tiêu Dực mới tốt chút. Bất quá Diệp Khê cũng cảm thấy quá vất vả, cục cưng là sinh, chăm sóc cục cưng mình sinh làm sao có thể cảm thấy vất vả chứ? Hơn nữa, thức ăn đồ dùng đều có cung thị chuẩn bị tốt. Ngay cả thay tã cũng có người ở bên đưa cho , chút cũng thấy mệt, huống chi thê chủ còn mỗi ngày đều đến thăm . Thê chủ ở bên nên rãnh chỉ có thể nằm giường ngủ dưỡng sức, cái gì cũng cần làm.

      Cho nên buổi tối chăm sóc cục cưng đó là việc , ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối cũng cảm thấy mệt. Chỉ là mấy ngày nay thê chủ mỗi ngày đều ở trong cung của Tiên tử ca ca, Diệp Khê cũng khỏi suy nghĩ miên man: ‘Thê chủ và Tiên tử ca ca động phòng sao? Nếu động phòng vậy Tiên tử ca ca gả cho thê chủ mình phải đáng thương ư?' Nhưng mà đừng đến động phòng, chỉ là nghĩ đến lúc thê chủ ôm Tiên tử ca ca ngủ cảm thấy khó chịu rồi. Nhưng lại nghĩ đến Tiên tử ca ca đối xử tốt với như vậy lại gả cho người nhưng chiếm được sủng ái của thê chủ, lại khổ sở cho Tiên tử ca ca.

      Mặc dù lúc trước Tiên tử ca ca từng với y chút cũng thích thê chủ nhưng đó là trước khi y gả cho thê chủ. Bây giờ y gả cho thê chủ, sao còn có thể thích chứ? Trong ý thức của Diệp Khê có phu lang nào thích thê chủ, cho dù vốn là thích người kia nhưng sau khi thành phu lang của nàng cũng phải thích thê chủ của mình.

      “Khê Nhi, nghĩ cái gì thế?”

      Giọng dịu dàng quen thuộc vang lên ở bên tai, Diệp Khê ngẩng đầu thấy thê chủ ngồi yên ở mép giường. Diệp Khê nhích lại dựa vào trong lòng Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài thích Tiên tử ca ca ?”

      thích, nam tử thế gian này ta chỉ thích mình Khê Nhi mà thôi.” Tiêu Dực ghé vào lỗ tai , xong lại giọng dặn: “Bất quá lời này thể để cho người khác nghe qua, Khê Nhi biết là được rồi.”

      Diệp Khê gật đầu, khóe môi tự giác mà nhếch lên, lại khổ sở lên: “Vậy Tiên tử ca ca phải đáng thương à?”

      “Đáng thương? Đáng thương cái gì?” Đáng thương phải là chứ? nghĩ ra được Hoàng tử hồ ly kia có cái gì đáng thương, hàng đêm lăn khăn trải giường, được thương dễ chịu cười đùa vui vẻ, cũng tiều tụy giống như vậy.

      Diệp Khê giải thích: “Đương nhiên đáng thương, bởi vì thê chủ thích .” Diệp Khê rối rắm, cao hứng khi thê chủ chỉ thích nhưng lại khổ sở vì Tiên tử ca ca chiếm được sủng ái của thê chủ.

      Tiêu Dực biết cái đầu của Diệp Khê rối rắm cái gì, chỉ nở nụ cười : “Được rồi, Khê Nhi đừng nghĩ chuyện có, Khê Nhi chỉ cần biết rằng, Khê Nhi là bảo bối duy nhất của ta, nam nhân khác ta cũng thích.”

      Diệp Khê chớp chớp mắt: “Vậy ngài cũng thích cục cưng hả?”

      “Làm sao có thể? Ta đương nhiên thích cục cưng, nó là nhi tử bảo bối của ta đấy.” Tiêu Dực hiểu vì sao chuyện gì có quan hệ gì với cục cưng chứ?

      “Cục cưng cũng là nam mà.” Diệp Khê nhắc nhở nàng.

      Tiêu Dực dở khóc dở cười, cúi đầu hôn cái lên mặt : “Chàng cố ý phải ? Cục cưng là nhi tử của ta, ta đương nhiên thích, đúng cục cưng? Mẫu thân ôm ôm.” Tiêu Dực ôm lấy cục cưng bên cạnh Diệp Khê. Diệp Khê cười nhìn qua: “A, cục cưng tỉnh rồi.”

      “Vừa tỉnh lại thấy mẫu thân, có vui nè? ngoan, tỉnh cũng khóc la.” Tiêu Dực đùa với cục cưng, cục cưng chớp mắt nhìn Tiêu Dực cười cái, lập tức làm cho lòng Tiêu Dực hạnh phúc tràn đầy, ôm phu lang và nhi tử vào trong lòng cười ngây ngô.

      “Thê chủ, tên cục cưng của chúng ta gọi là gì vậy?”

      Chuyện đặt tên này Tiêu Dực cũng nghĩ qua: “Kỳ thực ta có thể cùng Khê Nhi làm phu thê là duyên phận. Vốn muốn gọi là Tiêu Duyên nhưng lại cảm thấy tên này gọi lên xuôi tai. Ta nghĩ dù sao ta cũng rất thích thôn Thanh Dương kia, bằng gọi Tiêu Thanh, nhưng lại cảm thấy tên này bình thường, rất nhiều người tên Thanh.”

      bằng gọi Tiêu Thúy.” Diệp Khê đề nghị.

      “Thúy --?” Tên này là thô tục thể nghe, Tiêu Dực cũng dám đả kích tính tích cực của Diệp Khê: “Sao Khê Nhi lại có thể nghĩ tới cái chữ này?”

      “Thê chủ ngài gọi Thanh bình thường, vậy Thúy cũng có ý là màu xanh biếc nha, buổi sáng ta mới nhìn thấy ở trong quyển sách kia.” Diệp Khê chỉ chỉ trong tủ đầu giường, trong đó có để quyển [Từ Điển Bánh Khoa].

      “Sách này từ đâu đến?”

      “Ta có chuyện gì làm nên kêu cung thị tìm sách cho ta xem, bọn họ lấy đến. Thê chủ, có phải gọi Tiêu Thúy được hay ?”

      “Khụ, đây, tên Thúy cũng có rất nhiều người dùng, ý của ta là gọi Tiêu Lục, gần đây ta là thích thôn Thanh Dương non xanh nước biếc kia. Ta hy vọng nhi tử sau khi lớn lên giống như tinh thần non xanh nước biếc. Thứ hai màu xanh là màu sắc sinh mệnh.....”

      “Màu sắc sinh mệnh?” Diệp Khê hiểu.

      “Khê Nhi chàng có gặp qua cây cối chết héo sau cơn mưa lại lộ ra mầm non hay ?”

      “Gặp qua, ta còn gặp qua cây củi bị chặt đứt ẩm phía còn có cỏ mọc ra nữa.”

      “Đúng vậy, mầm non là màu xanh, cỏ cũng là màu xanh, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn cỡ nào cũng cố gắng sống sót, sinh trưởng nẩy mầm, cho nên màu xanh là màu sắc của sinh mệnh, tượng trưng cho sức sống và cuộc sống. Ta hy vọng nhi tử của chúng ta lớn thành người kiên cường, mặc kệ là thuận buồm xuôi gió, hay là ngược dòng nước đều có thể trải qua cuộc sống kiên cường của nó.”

      Lời Tiêu Dực làm cho Diệp Khê còn hiểu lắm, chỉ biết là chữ Lục là tốt, lập tức vỗ tay : “Thê chủ, vậy lấy tên Tiêu Lục cho cục cưng ."

      * * *
      Tên Tiêu Lục định tới vài ngày Diệp Khê rốt cuộc đầy tháng, cửa sổ trong phòng mở lớn, cung thị quét dọn phòng lần, khăn trải giường chăn đệm đều thay đổi cái sạch . Diệp Khê thoải thoải mái mái tắm rửa cái, lúc nhàng khoan khoái ra Tiêu Dực ôm Tiêu Lục chơi ở trong sân, miệng lẩm bẩm cục cưng đây là cây nè, đây là tường nè, đây là cây cột gì.

      “Thê chủ, cục cưng có thể bị lạnh hay ?” Đều là mùa đông, Diệp Khê lo lắng gió lớn đứa trẻ chịu nổi.

      , ta bao khăn rất dày. Bất quá vẫn là nên ở bên ngoài lâu, trở về .” Tiêu Dực tay ôm Tiêu Lục, tay ôm vai Diệp Khê vào trong phòng, khen : “Khê Nhi hôm nay xinh đẹp nha.”

      vậy chăng?” Diệp Khê vui vẻ mà cúi đầu nhìn bản thân: “Là quần áo Tiên tử ca ca đưa tới, mặc ở người ấm áp.”

      Tiêu Dực cười tiếp: “Còn rất xinh đẹp.” Tiểu Khê Nhi còn rất thơm, mềm mại, thơm ngào ngạt. Tiêu Dực liếm liếm môi.

      Trở lại trong phòng Tiêu Dực cho người đóng cửa cửa sổ lại, chỉ chừa khe cửa sổ mở ra bằng bàn tay lớn để thông gió, để tránh lạnh đến lớn trong phòng. Tiêu Dực ôm Tiêu Lục dỗ dành: “Con ngoan, mau ngủ , con ngoan, mau ngủ.”

      Diệp Khê dựa vào giường nhìn nhìn, hiểu : “Thê chủ, sao ngài lại muốn cục cưng ngủ? Nó giống như còn chưa muốn ngủ đâu.”

      Tiêu Dực ôm con nhàng lắc: “Chơi hồi lâu nó mệt mỏi, đung đưa chút ngủ.”

      “Nhưng nó vẫn còn trợn tròn mắt nhìn kia.” Diệp Khê sờ sờ khuôn mặt nhắn của Tiêu Lục. Tiêu Lục chớp mắt nhìn , ra nụ cười tươi, Diệp Khê liền cười ha ha.

      “Khê Nhi đừng đùa với nó.” Tiêu Dực ôm Tiêu Lục đến bên cạnh bàn đút ít nước cơm. Tiêu Lục ăn xong vẫn là bộ dáng có tinh thần, Tiêu Dực giọng dỗ nó: “Tiểu tổ tông, con ngủ chút có được ? phải ăn cơm no buồn ngủ hay sao? Con buồn ngủ cũng phải ngủ.”

      Tiêu Lục trợn tròn mắt nhìn mẫu thân nó, phụt phụt phun phun nước miếng. Tiêu Dực thả nó vào trong nôi bên giường, vừa buông cái nó liền khóc oa oa.

      “Thê chủ, ngài làm sao vậy?” Diệp Khê hiểu chuyện gì đau lòng ôm cục cưng, lại bị Tiêu Dực ôm lấy trước bước: “Ta thương con như vậy, con lại còn cố gắng hết sức của con làm cho lão nương ngột ngạt.”

      “Cái gì ngột ngạt?” Giọng đến trước người theo sau, ngoài cửa bộ dáng tiên tử bay phấp phới bước vào đúng là Phượng Nhược Liễu.

      Mắt của Tiêu Dực lập tức sáng lên: “Nhược Liễu, ngươi tới vừa vặn, đến, ôm con ngươi .” ***************.com

      “Con ta?” Phượng Nhược Liễu luống cuống tay chân nghênh đón cái gì đó.

      “Ngươi là đại phụ thân của nó, nó đương nhiên cũng là con ngươi.” Tiêu Dực nhét Tiêu Lục vào trong lòng , tâm địa tốt giúp điều chỉnh tốt tư thế ôm đứa . Phượng Nhược Liễu vừa cẩn thận ôm xong bị phụ giúp ra ngoài: “Ôm nó ra phía trước vào trong sảnh ngồi chút bồi dưỡng tình cảm.”

      “Ai? Thế nào...... gì cơ?” Cửa phòng phía sau đóng, Phượng Nhược Liễu nghe được Diệp Khê sốt ruột hỏi: “Thê chủ, ngài vì sao muốn đuổi cục cưng và Tiên tử ca ca ra ngoài? A! Thê chủ, ngài muốn làm gì?”

      Hử...... Có cần gấp như vậy ? Phượng Nhược Liễu lắc đầu ôm Tiêu Lục về viện của mình, qua cung thị bên cạnh dặn dò : “Đợi lát nữa cho Phò mã biết, ta mang cục cưng qua bên đây để cho nàng yên tâm.”

      * * *
      Trong phòng:

      “Ta muốn làm gì? Khê Nhi phải chờ hết tháng muốn động phòng với ta phải sao?”

      “A!” Khuôn mặt nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, rốt cục biết thê chủ muốn làm gì, nhưng mà: “Thê chủ, bây giờ còn là ban ngày mà.”

      “Ban ngày cũng tốt, có thể xem tất cả cơ thể của Khê Nhi .” Người nào đó hóa thân thành sói; lại , trong bụng đói khát mà thức ăn ngon lại ở trước mặt, thế còn có thể quan tâm ban ngày hay ban đêm hả? Tất nhiên là trải qua kịch chiến.

      * * *
      Bên này Phượng Nhược Liễu ôm đứa về viện của ôm mình càng xem càng cảm thấy đứa này đáng . Vì vậy ôm vào tẩm cung, cho bọn tùy tùng đều lui xuống, kêu khẽ: “Mặc.”

      trần nhà bay xuống người, đúng là Mặc thân hắc y. Phượng Nhược Liễu cười : “Mau đến xem nhi tử của Tiêu Dực, nàng còn chưa có gặp qua đâu.”

      Mặc lên phía trước nhìn thấy nó chút, biết là có cái gì tốt mà phải gặp.

      đáng có phải hay ? Lúc vừa sinh ra đen như con trâu lại có thể lớn lên đáng như vậy.” Phượng Nhược Liễu đưa mặt của Tiêu Lục chuyển về phía Mặc: “Đến, cục cưng, nhìn xem Mặc , với nàng ‘Ta là....’, ai, mẫu thân con có đặt tên con là chữ gì hay ? A, con cười?” Phượng Nhược Liễu cũng cười ha ha lên: “Mặc, nàng xem, nó cười kìa. Mặc, nàng xem về sau đứa của chúng ta có thể cũng đáng như vậy hay ?”

      Mặc gì nhưng khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên cười, đó phải là nàng nhìn nhóc con kia cười mà là nàng nhìn thấy Phượng Nhược Liễu cười; nhớ ngày đó Tiêu phu lang sinh bị hù dọa đến về sau muốn sinh tiểu hài tử, lúc này lại đến với nàng về đứa sau này.

      Mặc nhìn nhóc con kia, về sau nàng cũng có đứa như thế này? Nhóc con đột nhiên nhìn về phía nàng cười, Mặc sửng sốt chút, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, rất đáng đó.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Tên ngốc

      Editor: demcodon



      Ngày hôm sau đầy tháng của cục cưng Tiêu Lục, Tiêu Dực và Hoàng tử đưa ra trình từ đến Hoàng thượng. Hoàng thượng xem xong đứng lên nâng tay nữ tử cung kính: “Tiêu Dực này, ngươi muốn ở lại? Trong lục bộ* ngươi muốn nơi nào chỉ cần tiếng, trẫm nhất định an bài cho ngươi.”

      (*Lục bộ bao gồm 6 Bộ: bộ Lễ, bộ Lại, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Công.

      Bộ Lễ: coi việc văn hóa, giáo dục. Bộ Lại: coi việc tuyển chọn quan lại. Bộ Công: trông coi việc xây dựng và thủ công. Bộ Hình: trông coi luật pháp và xét xử. Bộ Binh: trông coi việc quân . Bộ Hộ: lo việc kinh tế như tài chính, thuế khóa, hộ tịch, tiền tệ,…)

      “Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái, Tiêu Dực tự biết năng lực của mình có bao nhiêu, dám ở trong triều làm cho Hoàng thượng mất thể diện, vẫn là trở về làm cái mình sở trường thay Hoàng thượng làm tốt cung tiễn, cũng như chia sẻ thay Hoàng thượng.”

      Hoàng thượng gật đầu: “Trẫm sớm biết rằng ngươi ở lại, sớm sai người xây phủ Phò mã ở thành Đông Sơn rồi, ngay tại cách vách phủ Ngự sử. Bất quá công trình chưa hoàn thành, còn phải ít thời gian nữa mới có thể chuyển vào.”

      Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu lập tức quỳ xuống : “Đa tạ Hoàng thượng / Mẫu hoàng.”

      Hoàng thượng nâng tay: “Hãy bình thân, đúng rồi, ngươi dự tính khi nào ?”

      “Ngày mai.”

      “Ngày mai?” Hoàng thượng sửng sốt chút: “Quá nhanh đấy.”

      “Xin Hoàng thượng tha tội, Tiêu Dực lâu rồi, xưởng cung tiễn tụ lại ít chuyện, cho nên phải nhanh chóng trở về xử lý.”

      “Ngươi cũng có lý, bất quá trẫm chưa nghe trong cung Hoàng tử chuẩn bị xuất hành vậy.”

      Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu dùng khóe mắt ra hiệu. Phượng Nhược Liễu tiến lên bước : “Mẫu hoàng, là nhi thần cho chuẩn bị.”

      “Vậy à? Vì sao?”

      Phượng Nhược Liễu : “Người nhi thần coi trọng là thê chủ, thê chủ cũng là coi trọng nhi thần mà phải thân phận này của nhi thần. khi như vậy, tất nhiên là cần tham luyến tài vụ trong cung, Phò mã cảm thấy thế nào?”

      Tiêu Dực vội vàng gật đầu: “Hoàng tử đúng, Hoàng tử thiên nhân chi tư* lại ghét bỏ Tiêu Dực có phu lang. Tiêu Dực có thể cùng Hoàng tử sống bên nhau cả đời là phúc khí tám đời tu luyện được, trong lòng thỏa mãn thôi, dám lại có thêm nhiều cầu.”

      (*Thiên nhân chi tư: có tư thế của nhà trời.)

      Phượng Nhược Liễu vừa lòng cười lại : “Phò mã, bằng ngài về trước cùng Diệp đệ đệ thu dọn chút để ngày mai rời , ta muốn chuyện với Mẫu hoàng thêm lát.”

      Tiêu Dực vội vàng khom lưng cáo từ: “Hoàng thượng, Hoàng tử, vậy Tiêu Dực trước hết cáo lui.” Lại : “Hoàng tử khi nào về? Đợi lát nữa ta tới đón chàng.”

      Mặt của Phượng Nhược Liễu bỗng ửng đỏ, sẵn giọng : “Ta chuyện với Mẫu hoàng ai muốn ngài tới đón chứ? Còn mau lui ra.”

      “Được.”

      Tiêu Dực khom lưng lui xuống, ra cửa còn ngừng quay đầu nhìn nhìn Phượng Nhược Liễu, chọc cho công công dẫn đường cho cười hì hì. Lần này diễn thâm tình ở trước mặt Hoàng thượng cuối cùng cũng diễn xong rồi, phần còn lại phải xem Phượng Nhược Liễu thế nào.

      * * *
      Ngày hôm sau, chiếc xe ngựa từ cửa chính của Hoàng cung ra ngoài vào trong dịch quán lớn, chỉ trong chốc lát chiếc xe ngựa khác từ trong dịch quán ra. Lái xe là nữ tử áo xanh, trừ bỏ sắc mặt lạnh lùng ở bên ngoài toàn thân có gì khác biệt, cho nên có người chú ý chiếc xe ngựa có vẻ ngoài bình thường này.

      Bất quá chiếc xe ngựa này mặc dù bề ngoài bình thường nhưng bên trong lại thư thái. Bên trong xe giống xe ngựa khác chỉ có ghế ngồi, mà lót vải đệm dày toàn bộ cái giường, còn có ba chiếc gối dựa to và mấy cái chăn. Trong xe còn có thêm cái rương , có đựng giày và đựng thức ăn, trong cái rương khác còn đựng nhiều sách. Phượng Nhược Liễu rút quyển ra, là sách tranh vẽ về tài nữ giai nhân.

      “Đây là sách của ta, để ta xem đường.” Diệp Khê giải thích, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện bị lãng quên lâu: “Thê chủ, Đàm tiểu thư đâu?” Đàm Chương Nguyệt đáng thương rốt cục được Diệp Khê nhớ tới.

      Tiêu Dực cười cười: “Nàng hả ấy? Sao Khê Nhi lại đột nhiên hỏi đến nàng ấy?”

      Diệp Khê cúi đầu níu chặt góc áo của mình: “Nàng ấy đưa ta đến tìm thê chủ nhưng ta lại quên nàng ấy.” Từ khi theo Tiên tử ca ca vào Hoàng cung, nhớ tới Đàm Chương Nguyệt. Khi đó làm cái gì chứ? Đầu tiên là đau lòng, về sau thấy thê chủ
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Về nhà

      Editor: demcodon



      Đều ổ vàng ổ bạc cũng bằng ổ chó nhà mình. Mặc dù trong nhà mình có tráng lệ như Hoàng cung, cũng đám cung thị chờ hầu hạ mình. Nhưng Diệp Khê vẫn là rất muốn về nhà -- nơi đó là ngôi nhà và thê chủ cùng nhau cố gắng kiếm tiền xây lên, là nơi bắt đầu hạnh phúc của , đương nhiên nhớ.

      Bởi vậy xe ngựa càng đến gần thôn Thanh Dương Diệp Khê lại càng hưng phấn, thường xuyên xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài: “Tiên tử ca ca, chúng ta sắp đến nhà rồi.”

      “Tốt lắm tốt lắm.” Phượng Nhược Liễu kéo rèm cửa sổ xuống kéo trở về: “Bên ngoài lạnh lẽo, coi chừng Lục nhi bị cảm lạnh.”

      , nó được bao kín rồi.” Diệp Khê kéo kéo cái khăn lót cho Tiêu Lục làm cho nó càng kín. Kéo xong rồi cười : “Trước kia thân mình ta tốt, thê chủ phải chăm sóc tốt thân mình sinh cục cưng ra mới khỏe mạnh. Ta nghe lời mà chăm sóc tốt cho thân mình nên bây giờ Lục nhi rất khỏe mạnh đó.”

      “Bây giờ đệ cũng phải chú ý thân mình mới có thể chăm sóc tốt cho Lục nhi.” Phượng Nhược Liễu cười nhắc nhở , trong lòng cũng tuyệt đối lo lắng, nhìn Diệp Khê mặc quần áo người còn dày hơn Hoàng tử này là đây muốn lạnh cũng khó. Hai người chuyện chỉ nghe bên ngoài có người vui vẻ : “Thôn trưởng? Ngài trở lại rồi hả?”

      “A! Đến thôn Thanh Dương rồi!” Diệp Khê hưng phấn mà xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là đến rồi, các nàng đến cửa thôn.

      Bên ngoài Tiêu Dực vui tươi hớn hở chuyện với những người tới đón: “Đúng, chúng ta trở lại, đại tỷ muốn ra ruộng hả?”

      “Đúng vậy, ai, thôn trưởng trở lại, mọi người mau tới đây!” Đại tỷ mở to cổ họng gọi to, chỉ trong chốc lát có rất nhiều người tới, đều bắt đầu chào hỏi Tiêu Dực. Đầu Diệp Khê duỗi thẳng ra ngoài của sổ xe nhìn, Phượng Nhược Liễu nhíu mày : “Diệp Khê, Tiêu Dực là thôn trưởng?”

      “Đúng vậy.” Diệp Khê trả lời, cũng bắt đầu nghe được mấy nam nhân chuyện với nhau. Bên ngoài Tiêu Dực giới thiệu Mặc cho mọi người biết: “Đây là đường muội bà con xa của ta, gọi là Tiêu Mặc, đến đây tìm ta muốn học săn thú.”

      Thôn dân Giáp: “A, là biểu muội của thôn trưởng hả? Biểu tỷ của ngươi săn thú rất lợi hại, ngươi phải cố gắng học cho tốt nha.”

      Thôn dân Ất: “Đúng vậy đúng vậy, săn thú có thể kiếm tiền, ngươi phải cố gắng học cho tốt đó. Ai, thôn trưởng, ngài phải lên kinh làm Phò mã sao? Sao lại trở lại thế?”

      Thôn dân Bính: “Thôn trưởng, dáng vẻ của Hoàng tử kia có đẹp ? Sao ngài lại tự trở về thế? Chắc phải là Hàng tử kia xấu dọa ngài trở về chứ?”

      Thôn dân Đại: “Làm sao có thể chứ, Hoàng tử đó là người trong cung, làm sao có thể xấu chứ? chuyện lung tung bị chặt đầu đó, đúng thôn trưởng?”

      Thôn dân N: “Hoàng tử đó là gả cho thôn trưởng, các ngươi kích động cái gì chứ? Nhưng ra thôn trưởng nè, đường muội của ngài cũng tuấn tú! Mặc muội tử, ngươi cưới phu chưa? Tiểu đệ nhà ta diện mạo xuất chúng, làm việc nhà cũng tốt, còn chưa có hôn phối đâu, ngày khác đến nhà ta ngồi chơi ?”

      Thôn dân N1: “Vẫn là nhà của ta , nhà ta có ba tiểu đệ, người người đều như nước trong veo......”

      Mọi người tâm đùa, xong lại chuyển đề tài lên người Mặc. Mặc đáng thương thân là ảnh vệ từ sinh hoạt trong chỗ tối được mấy câu với người khác, nhất thời lại có chút chống đỡ được những thôn dân nhiệt tình này, thào vài lần đều bị tiếng của những thôn dân chèn ép, đành phải dùng ánh mắt cầu Tiêu Dực cứu.

      Tiêu Dực nhận được tín hiệu từ Mặc, cười cười rốt cục lại mở miệng: “Đường muội của ta cái gì cũng tốt, có thể chịu khổ, thương người, chính là từ thích chuyện cười. ***************.com Nam nhi người khác vừa thấy nàng sợ, làm sao cưới được phu chứ! Cảm tạ mọi người quan tâm, đường của ta rất lo lắng cho hôn của nàng. Nếu là trong thôn chúng ta có nam nhi nào nguyện ý gả cho nàng đường của ta còn biết vui mừng bao nhiêu đây. Ngày mai để cho bọn họ đến nhà ta chơi, chừng chuyện này thành......”

      'Nữ nhân này chuyện gì thế? giúp nàng thôi lại còn bỏ đá xuống giếng nữa?' Nghe nàng ta càng càng có yên lòng, gương mặt của Mặc đều nhăn thành chữ ngang. 'Nữ nhân này cũng có thể bậy như vậy ư, cái gì đường muội rồi đường , bịa chuyện như vậy, chắc phải là đầu bị hư rồi chứ?'

      Trong xe, Phượng Nhược Liễu cũng ngồi yên, 'Tiêu Dực chết tiệt lại dám làm mai cho nữ nhân của hả?' Phượng Nhược Liễu lấy mạng che lên mặt rồi xốc rèm cửa lên ra: “Thê chủ.”

      tiếng ‘thê chủ’ ra dịu dàng, tất cả tiếng chung quanh đều im lặng, mỹ nhân chính là mỹ nhân, lời đến khí chất kia, tay chân kia nhấc lên đều xinh đẹp, cho dù che mặt cũng làm cho những nông dân này kinh ngạc trước nhan sắc đến im lặng -- đời này còn chưa có gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như vậy đâu, Diệp Lan - Diệp gia kia tính cái gì? So với người này quả là khác nhau trời vực, người ta là mây, Diệp Lan là bùn, còn là bùn nhão đen thui.

      “Thê chủ, về đến nhà rồi hả?” Mắt phượng nhìn về phía Tiêu Dực, giọng vẫn là dịu dàng, chỉ có Tiêu Dực cảm nhận được từ trong mắt của bắn ra đống đao.

      “Đúng vậy.” Tiêu Dực dùng sức khống chế để cho mình cười lớn, cố gắng cười đến ôn hòa thâm tình: “Những người này chính là thôn dân của thôn Thanh Dương chúng ta, các vị tỷ muội, vị này chính là phu lang mới cưới của ta, Tam Hoàng tử.”

      “Hả? Hoàng tử?” Thôn dân thoáng như tan mộng, vội vàng quỳ xuống hành lễ : “Bọn thảo dân bái kiến Tam Hoàng tử.”

      “Các vị hương thân hãy bình thân, ta gả cho Tiêu Dực, lại theo nàng đến về thôn. Sau này ta cũng là Hoàng tử trong cung nữa, chỉ là phu lang nhà bình thường ở trong thôn Thanh Dương này thôi. Về sau mọi người gọi ta tiếng Tam công tử là được, gặp mặt cũng cũng cần hành lễ nữa.”

      Hoàng tử thân thiết như vậy thôn dân là lần đầu tiên gặp được, lập tức đều Tam công tử là bình dị gần gũi, thôn trưởng cưới được phu lang tốt… vv…. Phượng Nhược Liễu quay đầu thấy Diệp Khê tay ôm Tiêu Lục tay vén rèm nhìn cười : “Thê chủ, Diệp đệ đệ và tiểu Lục nhi cũng thể ngốc ở bên ngoài lâu, bằng về nhà trước , dàn xếp xong ngài cùng các hương thân ôn chuyện sau có được ?”

      “Được, Hoàng tử lên xe ngựa trước , còn đoạn đường ngắn nữa là đến nhà rồi, chút nữa là đến.” Tiêu Dực giúp đỡ Phượng Nhược Liễu lên xe ngựa, lại với mọi người: “Diệp Khê nhà ta sinh nhi tử. Mặc dù đầy tháng nhưng tiệc đầy tháng này vẫn còn chưa có làm. Hôm nay cho ta chút thời gian dàn xếp, ngày mai mọi người đều tới nhà ta ăn tiệc đầy tháng con ta có được ?”

      Làm tiệc đầy tháng cho nữ nhi là chuyện bình thường, nhưng làm tiệc đầy tháng cho nhi tử nhiều. Thôn dân nghe nàng muốn làm tiệc rượu cho nhi tử đều biết đứa này ở trong lòng Tiêu Dực địa vị thấp, cũng vì Diệp Khê nhàng thở ra. Khó có được thôn trưởng có tình nư vậy, cưới Hoàng tử nhưng vẫn còn coi trọng phu lang nguyên phối này như thế, còn làm tiệc rượu cho nhi tử sinh. Bất quá là nữ nhi hay là nhi tử quan trọng, quan trọng là thôn trưởng hào khí. Các nàng lại thêm náo nhiệt hồi, lúc này còn có nhiệt tâm : “Thôn trưởng, bọn ta mua thức ăn và chuẩn bị rượu cho ngài, gần đây trời lạnh có chuyện gì làm. Trước đó vài ngày trong nhà ta mua xe kéo, vừa vặn lấy ra kéo rượu.”

      “Được, vậy làm phiền mấy tỷ vậy.” Tiêu Dực lúc này móc ra bao bạc cho các nàng: “Thuận tiện mua thêm con heo về, cái khác mọi người xem xem muốn ăn cái gì cùng nhau mua về, tiền đủ tỷ tỷ cứ ứng trước, trở về ta trả lại.”

      sao sao, bất quá, thôn trưởng, muốn mua con heo hả?” Chỉ là làm tiệc đầy tháng cho nhi tử có cần thiết mua con heo ?

      “Đúng, con heo, tiệc đầy tháng của nhi tử ta cũng thể qua loa.” Nếu phải nơi này súc vật thiếu thốn, còn muốn mua gà vịt cá đều phải đầy đủ hết đấy.

      “Được, con, ta trước tiên tiếng với Lí đồ phụ.” Thôn phụ kia lấy tiền cất vào rồi với những người khác: “Hi, mọi người nên làm gì làm , ngày mai kêu nam nhân nhà mình đều đến nhà thôn trưởng hỗ trợ, rửa rau nấu cơm đều cần ít người đâu.”

      “A, ta nên bảo con ta trang điểm xinh đẹp chút.”

      “Ta cũng phải cho tiểu đệ ta thoa nhiều son chút.”

      Mọi người lại vô cùng náo nhiệt tản ra, Mặc cau mày còn Tiêu Dực cười lớn vội vàng lên xe ngựa về nhà. Trong xe ngựa, Phượng Nhược Liễu nghiến răng nghiến lợi. Ngày mai nếu như Mặc dám liếc mắt nhìn những nam tử kia cái móc mắt của nàng ra! Chỉ có Diệp Khê chân tướng : “Tiên tử ca ca? Mặt của ca làm sao vậy? Là đau răng hả?”

      có.” Phượng Nhược Liễu khôi phục vẻ mặt, loại chuyện này đương nhiên có khả năng với Diệp Khê, phải thể cho Diệp Khê biết chuyện của và Mặc. demcodon-ddlqd Chẳng qua mình là mĩ nam, thừa nhận lo lắng mê hoặc được người mình . Thấy vẻ mặt của Diệp Khê còn nghi ngờ nhìn , Phượng Nhược Liễu dường như có việc gì nên sang chuyện khác: “Diệp Khê, trong nhà có mấy cái sân vậy?”

      “Hai cái.”

      Hai cái? Hơi ít, bất quá cũng đủ rồi, Diệp Khê và Tiêu Dực ở cái sân, và Mặc ở cái sân vừa đủ. Trong lòng Phượng Nhược Liễu tính toán, vừa khéo xe ngựa dừng lại Diệp Khê cao hứng : “Tiên tử ca ca, chúng ta về đến nhà rồi.”

      “Khê Nhi, về đến nhà rồi.” Màn xe bị nhấc lên, Tiêu Dực lấy giày trong rương ra mang vào cho rồi cùng ôm hai phụ tử xuống xe. Chân Diệp Khê vừa chạm xuống đất khẩn trương chạy vào nhà, Tiêu Dực bất đắc dĩ mà kêu : “Khê Nhi, chàng chậm chút, chàng còn ôm cục cưng đó.”

      biết.” Diệp Khê lấy ra chìa khóa ở cổ mở cửa lớn, đẩy cửa ra vội vàng sải bước vào, còn bên quay đầu kêu Phượng Nhược Liễu: “Tiên tử ca ca, ca nhanh chút, ca nhanh chút.”

      “Đến đây đến đây.” Phượng Nhược Liễu theo vào cửa, tuy là cái sân vô cùng đơn giản nhưng nhìn thấy đều là làm cho người ta thích. Phượng Nhược Liễu cũng nhịn được khóe miệng nhếch lên, xem ra ở nơi này hẳn là rất thoải mái.

      “Tiên tử ca ca, đến đây, ta dẫn ca xem nhà của chúng ta.” Diệp Khê giống như hiến vật quý mà dẫn dắt Phượng Nhược Liễu xem khắp nhà, nhìn xem nơi này rồi nhìn xem cái kia, chờ sau khi xem xong vòng trở về Tiêu Dực và Mặc mang hành lý nhiều lắm đều chuyển vào trong.

      Chuyển đồ là loại việc nặng tất nhiên là cần Diệp Khê động tay. Diệp Khê vẫn vui vẻ mà lôi kéo Phượng Nhược Liễu chuyện: “Tiên tử ca ca, nhà của ta có đẹp ? Ca cảm thấy có tính nơi đây là ngôi nhà đẹp hay ?”

      “Rất xinh đẹp, ta rất thích nơi này.” Phượng Nhược Liễu tình , chính là còn có chuyện làm cho có chút khó : “Đệ phải có hai cái sân sao?”

      “Đúng là hai cái sân, sân trước và sân sau, sân sau chính là nơi vừa rồi ta mang ca xem có hồ cá và chuồng gà đó.”

      “......” Phượng Nhược Liễu hoàn toàn biết gì -- Diệp Khê, đệ ác, ta đường đường là Tam Hoàng tử lần đầu tiên bị người làm cho nghẹn thành lời đó!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :