1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Lên kinh

      Editor: demcodon



      Diệp Khê mang thai hơn tám tháng mang theo cái sọt ngồi dưới giàn nho trong sân, theo sau còn có hai con thỏ to. Ánh nắng tháng mười cũng phải quá gay gắt, từ giàn nho hắt xuống độ ấm vừa vặn, lấm tấm nhiều chùm cũng rất xinh đẹp.

      Thê chủ hơn tháng, Diệp Khê nhận được hai bức thư từ nàng -- đương nhiên là tranh nhiều hơn chữ, đều là mọi chuyện tốt bảo cần phải lo lắng. Nàng rất nhanh trở về ở bên và cục cưng, còn muốn trở về chờ sinh nữa. Diệp Khê vuốt bụng cười, cục cưng à, là cục cưng của và nàng. thường xuyên có thể cảm giác được động tác của cục cưng ở trong bụng, duỗi duỗi cánh tay bé nè, đạp đạp cẳng chân nè, có khi động tác còn rất lớn giống như là xoay người, lúc lần đầu tiên thấy được còn dọa nhảy dựng.

      Diệp Khê mang cái sọt đặt ở đất, hai con thỏ lớn liền nhích lại duỗi đầu như muốn chui vào bên trong. Bên trong là con thỏ , là cục cưng của Tiểu Viên và Tiểu Bạch. Diệp Khê vẫn biết chúng nó là đực và cái, trước đó vài ngày Tiểu Tiên càng ngày càng tròn, Diệp Khê còn cười hơ hớ với An đại thúc và An Vụ oán giận, nó mỗi ngày ăn rất nhiều, đều mập mạp tròn trịa rất nhiều. Kết quả chờ lúc Diệp Khê biết đến sinh ra con thỏ . Lúc ấy Diệp Khê còn tự vỗ ngực mình, tốt tốt, bởi vì bụng lớn tiện cho nên có thường xuyên ôm chúng nó giống như trước kia. Nếu làm tốt còn có thể bị thương đến con thỏ nữa.

      Con thỏ sinh ra hơn mười ngày, lông tơ tinh tế đều mọc dài ra, có trắng, có xám. Diệp Khê luôn luôn nghĩ thông, hai con thỏ trắng tại sạo lại sinh con thỏ màu xám như vậy chứ?

      Cốc cốc cốc! cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa, có nam tử ở bên ngoài cao giọng gọi: “Diệp Khê nhà thôn trưởng, đệ có ở nhà ?”

      “Ở đây.” Diệp Khê cũng lớn tiếng trả lời, đỡ thắt lưng chậm rãi qua mở cửa: “Ca ca Trương gia.”

      Phu lang Trương gia bưng hơn phân nửa chén thịt gà rừng được nấu chín tiến vào: “Thê chủ ta hôm nay vừa săn được, ta bưng chén qua cho đệ ăn.” Từ khi thôn này được thôn trưởng Tiêu Dực dẫn dắt, người dân thôn Thanh Dương đều dần dần khá giả. núi bắt được con mồi mặc dù tiếc mỗi ngày dám ăn, nhưng mỗi tháng cũng có thể ăn được hai ba lần; thấy Tiêu Dực ở nhà, vì vậy đều rất quan tâm đến Diệp Khê. Phần lớn mọi người nấu thịt đều nghĩ đưa cho chút, ngược lại làm cho Diệp Khê áy náy trong lòng.

      “Ca ca Trương gia, cần, buổi sáng ca ca Lí gia cũng có cho ta chén......”

      “Vậy sao? Đệ có thai nên ăn nhiều chút.” Phu lang Trương gia bưng chén vào phòng bếp, tự động lấy cái chén sạch trong tủ đổ thịt gà vào, xoay người thấy Diệp Khê vịn khung cửa đứng ở mép cửa, nhíu mày : “Đệ mình ở nhà nên cẩn thận chút, thôn trưởng cũng là, sao lại mua cho đệ gã sai vặt về chứ? Cứ để cho đệ mình ở trong nhà, vạn nhất có chuyện gì cũng có ai biết!”

      Diệp Khê nhíu mày: “ có việc gì, là tự ta muốn gã sai vặt, trong nhà lại có chuyện gì. An đại thúc mỗi ngày đều đến xem ta, lại đưa cơm đến cho ta, thúc cũng để cho ta tự mình nấu ăn.” Diệp Khê chỉ chỉ bàn: “Các ca cũng đưa thịt cho ta.”

      Nam tử kia nghe Diệp Khê là mình muốn gã sai vặt cũng cảm thấy có cái gì lạ, dân quê mà, phu lang nhà nhà đều là bụng lớn còn phải làm việc nhà. Nếu nhà ai mời gã sai vặt tới chăm sóc cho dựng phu, ngược lại có vẻ kiêu ngạo. Vì vậy chỉ : “Thê chủ nhà đệ tốt, ở nhà cho đệ làm việc, bây giờ lại càng cho đệ chạm vào, người ở nhà còn nhờ An đại thúc chăm sóc, Diệp ca nhi cũng là có phúc. A, đúng rồi Diệp ca nhi, vừa rồi khi ta lại đây có nhìn thấy Đàm tiểu thư trở lại.”

      “Đàm tiểu thư trở lại?” Diệp Khê cực kì vui vẻ, biết thê chủ có gửi thư cho hay đây?

      Phu lang Trương gia cũng : “ biết có tin tức gì của thê chủ nhà đệ hay , đệ muốn xem ?”

      “Muốn .” Diệp Khê đỡ bụng cùng Trương gia phu lang cùng nhau xuất môn, Trương gia phu lang cùng chậm rãi đoạn liền rẽ sang đường khác về nhà , Diệp Khê mình chậm rãi hướng Đàm gia .

      Trong viện Đàm gia ai, trong phòng có tiếng chuyện, là Đàm Chương Nguyệt vừa trở về liền về phòng xem đứa . Diệp Khê đỡ thắt lưng chậm rãi thong thả qua, nghe được thanh kinh ngạc của An Vụ:“Tại sao có thể như vậy? Như vậy phải muốn cho Diệp ca nhi đau lòng mà chết?”

      Thanh Đàm Chương Nguyệt:“Ai, đau lòng vẫn là việc , ta tại, liền lo lắng Tiêu Dực bị Hoàng Đế chém.”

      Trong lòng Diệp Khê run lên, vội vàng mà đẩy cửa mà vào,“Thê chủ làm sao vậy? Hoàng thượng vì sao muốn chém thê chủ?”

      Diệp Khê đột nhiên xuất dọa người trong phòng nhảy dựng, vẫn là An đại thúc hoàn thần trước đến kéo ,“Diệp ca nhi, sao ngươi lại tới đây? Trước ngồi.”

      “Đại thúc, thê chủ ta làm sao vậy?” Diệp Khê nóng vội nắm chặt tay An đại thúc, thấy mặt lộ vẻ khó xử lại chuyển hướng Đàm Chương Nguyệt :“Đàm tiểu thư, ta thê chủ làm sao vậy? Ngài mau cho ta biết a, Hoàng Thượng vì sao muốn chém nàng?”

      Đàm Chương Nguyệt đầu diêu đắc tượng trống bỏi,“Ngươi đừng vội, nàng có chuyện gì, Hoàng Thượng muốn chém nàng.”

      Nghe nàng như vậy, Diệp Khê càng gấp, nước mắt đều rớt ra,“Vì sao cho ta biết? Ta đều nghe được ngài , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngài mau cho ta biết, ta cầu ngài.”

      Đứa trong bụng hứa là cảm ứng được cảm xúc của phụ thân bất ổn, Diệp Khê theo bản năng đưa tay đặt lên , Đàm Chương Nguyệt lắc đầu, An Vụ vừa thấy được, bận kéo Diệp Khê :“Nàng thực có việc gì, hoàng thượng cũng muốn chém nàng, chính là có chút phiền toái , ta cho ngươi, ngươi cũng thể gấp, cũng thể bị thương đứa trong bụng.”

      Diệp Khê vội vàng gật đầu,“Ta vội, vội.” Lại thâm sâu hút mấy hơi thở làm cho An Vụ giúp đỡ ngồi xuống, đó là thê chủ đứa đâu, thể thương đến đứa .

      An Vụ nhìn bình tĩnh chút, biết nóng vội cũng lai để chờ, liền cho nghe:“Trong kinh truyền đến tin tức, Tiêu tiểu thư cùng Tam hoàng tử hôn kỳ định ra rồi, hoàng thượng muốn vời Tiêu tiểu thư trở thành phò mã.”

      Hôn kỳ? Phò mã? Diệp Khê khẽ nhếch cái miệng nhắn, trong lòng đau lên, thê chủ muốn kết hôn hoàng tử? Kia vì sao Đàm tiểu thư hoàng thượng muốn chém thê chủ?

      An Vụ thấy như thế vội hỏi:“Ngươi đừng vội a, Tiêu tiểu thư đối với ngươi tình thâm ý trọng, nàng nhất định là muốn.”

      Đàm Chương Nguyệt cũng bận an ủi :“Đúng vậy đúng vậy, ngươi đừng vội, Tiêu Dực nhưng là ngươi đâu, lúc nàng còn cùng ta nếu muốn hết thảy biện pháp cưới hoàng tử, cưới người khác ngươi cần nàng đâu.”

      Đàm Chương Nguyệt vốn là an ủi Diệp Khê tới, nhưng này vừa lại làm cho Diệp Khê nhớ tới bản thân từng : Nếu thê chủ dám cưới phu thị, kia cần thê chủ, lúc ấy còn cục cưng cũng cần nàng. Diệp Khê sờ sờ bụng, lại ngẩng đầu hỏi:”Kia hoàng thượng vì sao còn muốn chém thê chủ ta?”

      có muốn khảm ngươi thê chủ.” An Vụ thấy tin, lại giải thích :“Ta thê chủ là lo lắng, Tiêu tiểu thư đối với ngươi tình thâm ý trọng, sợ nàng kháng chỉ cưới hoàng tử.”

      Diệp Khê dùng quá linh quang tiểu đầu suy nghĩ chút, hỏi:”Ngươi là , nếu thê chủ ta cưới hoàng tử, Hoàng Thượng chém nàng?”

      An Vụ gian nan địa điểm phía dưới,“Thực khả năng hội, bởi vì kháng chỉ là tội chết.”

      Diệp Khê cắn môi,“Ta muốn thê chủ chết.”

      Đàm Chương Nguyệt mặt biểu cảm gian nan,“Ai muốn nàng chết? Ta chính là lo lắng nàng chuyển bất quá cong cong, sợ nàng liều chống cưới hoàng tử, cố ý cùng hoàng thượng đối nghịch.”

      Diệp Khê mở to mắt nhìn ba người nhà Đàm Chương Nguyệt, đột nhiên nước mắt lại xoạch xoạch rơi xuống, đều do tốt, thê chủ cưới người khác cùng cục cưng cần nàng, thê chủ khẳng định là sợ bọn họ cần nàng mới cưới hoàng tử ; Thê chủ cưới hoàng tử, kia Hoàng Thượng chém thê chủ. Diệp Khê nâng lên tay áo hướng mặt lung tung lau vài cái, câu đủ để dọa chết ba người mà :“Ta muốn tìm thê chủ.”

      “Cái gì, cái gì, cái gì?” Đàm Chương Nguyệt cho rằng chính mình nghe lầm.

      “Ta muốn tìm thê chủ, ta muốn với nàng, nàng cưới hoàng tử, nàng cưới hoàng tử ta cùng cục cưng cũng cần nàng, ô ~~”

      Môt câu dọa tới ba người,“Ngươi bậy bạ gì đó nha? Diệp ca nhi, ngươi đều mang thai hơn tám tháng, cũng thể hồ nháo.”

      “Đúng vậy, Diệp ca nhi, nghe ngươi An ca ca mà , an tâm ở nhà ngốc, mọi có Tiểu Nguyệt ở đâu, nàng hội giúp đỡ ngươi thê chủ, a?”

      Đàm Chương Nguyệt cân nhắc chút, bất đắc dĩ :“Ngươi nếu lo lắng, ta lên kinh khuyên nhủ nàng là được, ngươi liền ngoan ngoãn mà ở nhà ngốc, nhưng đừng chạy lung tung a.” Đàm Chương Nguyệt lau mồ hôi, nếu dựng phu này xảy ra chuyện gì, Tiêu Dực giết nàng mới là lạ.

      Diệp Khê lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi nàng:“Ngài muốn lên kinh?”

      Đàm Chương Nguyệt gật đầu như đảo tỏi,“Ừ ừ, ta .”

      “Ngài chừng nào ?”

      “Ngày mai, , ta tối nay , , ta lập tức .”

      Diệp Khê đỡ bụng đứng lên,“Ta trở về thu gói đồ, ta với ngươi cùng .”

      “Cái gì?!”

      “Diệp ca nhi, ngươi này nên xa nhà a, nghe đại thúc, ngươi ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, a?”

      Diệp Khê hé miệng,“Ta muốn .”

      An Vụ trừng mắt,“Nháo cái gì? Ngoan ngoãn cho ta! Kia kinh thành khả rất xa, ngươi cho là là thị trấn a? hơn nửa canh giờ liền đến. Kia nhưng là hơn tháng đâu, vẫn là ngồi xe ngựa , ngươi liền coi như vì chính mình ngẫm lại, cũng phải vì đứa trong bụng ngẫm lại, thân mình ngươi, có thể kinh được ven đường xóc nảy sao?”

      Diệp Khê bị An Vụ trừng mắt mắng câu, cổ rụt lui, thanh tuy chút lại vẫn là kiên định:“Ta muốn .”

      Ba người là bị làm tức chết rồi, lại là vừa khuyên thông suốt, cuối cùng Diệp Khê vẫn là ba chữ kia:“Ta muốn .” Còn nhìn Đàm Chương Nguyệt bỏ thêm câu:“Ngươi mang theo ta , ta liền chính mình vụng trộm mà .”

      Đây là uy hiếp trắng trợn. Đàm Chương Nguyệt bất đắc dĩ chỉ phải tùng khẩu,“Thu gói đồ thôi.”

      An đại thúc cùng An Vụ cũng chỉ mang mấy cái đệm bông, lót lót xe ngựa mềm chút, lại chuẩn bị đống thức ăn lớn để cho ăn ở đường, lại đối Đàm Chương Nguyệt dặn dò nhớ chiếu cố dựng phu, cuối cùng yên bất an mà tiễn bước các nàng. Đàm Chương Nguyệt ngay cả nhà xưởng đều kịp hồi chuyến, cái gì đều kịp , chỉ kêu xa phu trở về cấp quản báo chút tin, chính mình vội vàng lên xe ngựa lôi kéo Diệp Khê liền liên đường về kinh, ai, nàng tại lo lắng hoàng thượng thế nào đối Tiêu Dực, nàng chỉ lo lắng Tiêu Dực hội thế nào đối nàng, dù sao trong xe ngựa nhưng là môt nam tử mang thai hơn tám tháng đâu, là muốn mạng già của nàng!
      Last edited: 7/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Hai vị tiên tử

      Editor: demcodon



      Chở Diệp Khê mang thai hơn tám tháng nên Đàm Chương Nguyệt cũng dám để cho xe ngựa chạy quá nhanh, mỗi ngày đều lấy vững vàng tốc độ nhanh chậm vội vàng lên đường. Diệp Khê mặc dù nóng vội nhưng cũng biết thân mình của thể ép buộc, thê chủ rất quan trọng nhưng cục cưng cũng quan trọng như vậy, thể bên trọng bên khinh.

      Những ngày đường này Diệp Khê hơn phân nửa là nằm, nhớ thê chủ qua xe ngựa lắc lư phải nằm thân mình tương đối vững vàng chút, tốt hơn cho cục cưng. Nhớ ra cái gì đó, Diệp Khê vuốt bụng giọng chuyện với đứa trong bụng: “Cục cưng, chúng ta cứu mẫu thân con, đường có chút vất vả, con phải ngoan ngoãn nha.”

      Giống như là đáp lại , đứa trong bụng nhàng giật giật, sau đó yên lặng. Sau đó lộ trình gần tháng đứa rất ngoan, dường như có làm cho Diệp Khê chịu chút khổ. Nhưng Diệp Khê vẫn lo lắng, đường này đứa được chín tháng, sợ biết ngày nào đó đột nhiên sinh.

      Diệp Khê lo lắng, Đàm Chương Nguyệt càng lo lắng hơn, vạn nhất đường tiểu muội phu đột nhiên muốn sinh, nàng phải chỗ nào tìm người đây? Cũng may cách kinh thành còn xa, mỗi ngày lo lắng đề phòng vội vàng lên đường, rốt cuộc ở buổi chiều trời trong nắng ấm thấy được cửa lớn kinh thành.

      Đàm Chương Nguyệt rốt cuộc an tâm chút, vui vẻ mà lớn tiếng : “Tiểu muội phu, đến kinh thành rồi.”

      đến?” Diệp Khê duỗi tay kéo màn cửa sổ, nằm được cho nên bây giờ là dựa vào cái chăn ở giường lớn, vừa vặn cần đứng dậy là xem được cảnh bên ngoài. Quả nhiên bên ngoài xe cũng có những người đường tới nơi này, có từ trong thành ra, cũng có vào trong thành. Cách đó xa tường kinh thành cao cao lộ ra luồng uy nghiêm, tường thành còn có vài binh lính đứng gác tay cầm trường mâu.

      Xe ngựa vào thành, trong thành náo nhiệt hơn thành Đông Sơn nhiều. Quán bên đường cũng nhiều hơn thành Đông Sơn rất nhiều, sạp đồ chơi cũng nhiều hơn thành Đông Sơn, những sạp này có nhiều thứ mới lạ Diệp Khê cũng chưa thấy qua.

      Đàm Chương Nguyệt trực tiếp mang xe ngựa đến dịch quán, chủ quán dịch quán biết nàng nên sớm có người báo cho chủ quán. Đàm Chương Nguyệt vừa mới dìu Diệp Khê xuống xe ngựa quán chủ cười ra: “Ha ha ha, ra là Đàm đại nhân, sáng sớm còn có chim khách kêu, ta đoán có quý nhân đến, quả nhiên là đại quý nhân nha!”

      Đàm Chương Nguyệt cũng cười cùng chào hỏi với nàng: “Triệu chủ quán, nhiều ngày gặp, thần thái vẫn như trước nha.”

      “Chỗ nào so được với Đàm đại nhân chứ? Đàm đại nhân mới là uy phong tài tuấn, ha ha!” Triệu chủ quán cười vài tiếng, lại nhìn về phía Diệp Khê : “Vị này có phải chính là phu lang của Đàm đại nhân hay ?”

      đúng, đúng.” Đàm Chương Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Là phu lang của Tiêu Dực.”

      “A?” Triệu chủ quán giật mình : “Là… Tiêu phò mã......”

      Đàm Chương Nguyệt gật đầu: “Đúng rồi Triệu chủ quán, Tiêu Dực có ở trong dịch quán này hay ?”

      Triệu chủ quán nhìn nhìn Diệp Khê mới trả lời lại: “Lúc trước đúng là ở nơi này, nhưng về sau vào ở trong cung, nghe tiến cung để học lễ nghi của hoàng gia.”

      Tiến cung? Đây đúng là dễ gặp mà! Đàm Chương Nguyệt kéo Triệu chủ quán xa vài bước, đưa cho nàng ít bạc : “Triệu chủ quán ngươi cần phải giúp ta, ngươi xem nam tử này mang thai, dù sao thê chủ muốn thành thân lại là Hoàng tử, nam nhi nhà nghèo người ta này đúng là bị hù dọa, mang thai mà tâm tình còn run sợ như vậy, năn nỉ chạy đến, ngươi xem, ngươi an bài thông báo giúp chút, chỉ cần làm cho chúng ta trông thấy Tiêu Dực, có được hay ?”

      Triệu chủ quán nhận bạc cũng từ chối: “Chuyện này dễ làm, các ngươi cứ an tâm ở đây, ta thông báo giúp các ngươi.”

      * * *
      Triệu chủ quán là giúp thông báo, nhưng là trái cũng đợi được người, phải cũng đợi được triệu kiến; mà trong thành lời đồn đãi đầy trời, nhiều nhất là chuyện Tiêu phò mã và Tam hoàng tử nhất kiến chung tình*. Hôm nay cùng với Tam hoàng tử chùa Trăm Nghiệp cầu phúc, ngày mai với Tam hoàng tử Hoa Bác cốc ngắm cảnh linh tinh, mỗi khi nghe được làm cho Diệp Khê gấp đến độ buồn khóc.

      (*Nhất kiến chung tình: chỉ những người chung thủy, bao giờ thay đổi chủ kiến.)

      Đợi hai ngày có tin tức, Đàm Chương Nguyệt thấy Diệp Khê càng ngày càng đau lòng, với : “Tiểu muội phu ngươi đừng vội, ta phủ Thừa tướng nhìn xem, mời Thừa tướng đại nhân giúp đỡ chút, thử xem có thể gặp được Tiêu Dực hay .”

      Sắp xếp Diệp Khê xong, Đàm Chương Nguyệt vội vàng ra dịch quán, cùng đối mặt với cỗ kiệu thấy thoáng qua.

      Đàm Chương Nguyệt cầm quan bài tên Ngự sử đại phu của mình phủ Thừa tướng, rất xa lão Thừa tướng đứng ở cửa đại sảnh nghênh đón: “Ha ha ha, Đàm đại nhân, ngươi đến kinh lúc nào thế?”

      “Hạ quan gặp qua Thừa tướng đại nhân.” Đàm Chương Nguyệt trước quy củ hành lễ sau đó mới trả lời: “Ngày hôm trước mới đến. Thừa tướng đại nhân, hạ quan có chuyện muốn mời Thừa tướng đại nhân giúp đỡ.”

      Người quan trường đều là tới lui, Đàm Chương Nguyệt gần đây có việc muốn nhờ, đến để cho Thừa tướng xem nàng thêm vài lần; phải biết rằng, các nàng quan chức cũng ngang nhau, chức quan này ai lại muốn mời nàng giúp đỡ chứ, đúng là người thẳng tính.

      Lão Thừa tướng cũng biểu ra vui gì, mời nàng vào nhà : “Đàm đại nhân có chuyện gì?”

      “Thừa tướng đại nhân, ta muốn gặp Tiêu Dực lần.”

      Thừa tướng bất đắc dĩ mà cười cười, hơi trách cứ liếc mắt nhìn Đàm Chương Nguyệt cái: “Đàm đại nhân, đại danh của Phò mã thể cứ ra ngoài miệng như thế.”

      Đàm Chương Nguyệt kêu tên Tiêu Dực nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị cho là thể kêu nàng như vậy. Trong lòng còn có việc khác xoay quanh, bất quá ngoài miệng vẫn là trả lời: “Thừa tướng đại nhân đúng, Đàm Chương Nguyệt hiểu.”

      Thừa tướng gật đầu, chuyện khác với nàng: “Các ngươi tuy là tỷ muội tốt, mà lúc này Tiêu tiểu thư cũng coi như nửa người trong hoàng tộc, cũng thể tùy ý giống như trước kia nữa, làm cho người khác nắm được nhược điểm đối với ngươi tốt.”

      Đàm Chương Nguyệt gật đầu : “Đa tạ Thừa tướng nhắc nhở, Đàm Chương Nguyệt nhớ kỹ.” Dừng chút lại : “Xin hỏi Tiêu...... Phò mã nàng, là nhất kiến chung tình với Hoàng tử? Nàng… là tự nguyện cưới Hoàng tử?”

      Thừa tướng chỉ cảm thấy nàng hỏi kỳ quái: “Ngươi gì vậy? Hoàng tử gả cho, chẳng lẽ còn có người muốn cưới?”

      Đàm Chương Nguyệt vội hỏi: “Thừa tướng đại nhân đúng, ta chính là...... vui mừng hôn thay nàng. Đại nhân, ta có thể gặp được nàng hay ?”

      “Tất nhiên là có thể gặp, có điều, Tiêu Phò mã mấy ngày trước đây vì Tam hoàng tử Xuyên Châu, nghe nơi đó có Nguyệt lão vang danh từ lâu, nàng vào trong đó cầu phúc, hy vọng có thể cùng Tam hoàng tử bạch đầu giai lão.”

      * * *
      Đàm Chương Nguyệt phủ Thừa tướng về Diệp Khê mình ở trong dịch quán chờ, ánh mắt hồng hồng. Thê chủ qua chỉ thích , nhưng mà, ngày hôm qua Đàm tiểu thư sợ buồn cùng với ra ngoài dạo, nghe được lời đồn đãi đều thê chủ thích Tam hoàng tử. Trong lòng cảm thấy đau đau, biết phải làm sao bây giờ. Đàm tiểu thư mời Triệu chủ quán kia giúp đỡ cho thê chủ biết bọn họ đến đây, nhưng vẫn chưa thấy được thê chủ . Trong lòng Diệp Khê hoang mang rối loạn, thê chủ có phải cần nữa hay ?

      Đứa trong bụng giật giật, Diệp Khê cúi đầu xoa bụng: “Cục cưng, con xem mẫu thân con có thể cần chúng ta nữa hay ? Bọn họ đều Hoàng tử rất xinh đẹp, bộ dạng giống như tiên tử trời, đều thê chủ rất thích Hoàng tử.”

      “Cốc cốc cốc!” cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nam thị dịch quán ở bên ngoài kêu: “Tiêu phu lang, có người muốn gặp ngươi.”

      Thê chủ? Diệp Khê vui vẻ mà đỡ eo qua mở cửa: “Có phải thê chủ ta đến đây hay ?”

      Tiểu thị kia cúi đầu, hành lễ : “Tiêu phu lang, có vị đại nhân muốn gặp ngươi, xin theo ta.”

      Đại nhân? phải thê chủ sao? Diệp Khê ngơ ngác mà nhìn y, ở trong này cũng quen ai, sao lại có người muốn gặp chứ?

      Tiểu thị kia thấy ngơ ngác đỡ chậm rãi, dẫn tới sảnh đãi khách trong sân khác. Trong sảnh nam tử cực kỳ xinh đẹp ngồi, Diệp Khê vào nhìn y đến ngây người, con mắt đều chuyển động.

      “Lớn mật, nhìn thấy......”

      “Ừm hừm!” Phượng Nhược Liễu nhàng hừ cái ngăn cản gã sai vặt bên cạnh hung dữ la hét. Diệp Khê nhìn gã sai vặt kia thấy y hung dữ nhìn mình khỏi rụt vai lại. Phượng Nhược Liễu phất phất tay: “Tiểu Phúc, tất cả các ngươi đều lui xuống .”

      “Dạ.” Gã sai vặt gọi Tiểu Phúc trả lời mang theo những người khác đều lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người Diệp Khê và Phượng Nhược Liễu.

      Phượng Nhược Liễu mỉm cười: “Ngươi chính là phu lang của Tiêu Dực - Diệp Khê?”

      “Ừ.” Diệp Khê ngơ ngác mà gật đầu, vẫn nhìn chuyển tầm mắt nhìn y: “Ngươi là tiên tử trời ư?”

      “Phụt!” Phượng Nhược Liễu che miệng cười, có chút thích nam tử ngơ ngác ngốc nghếch này. Bước đến kéo ngồi xuống ghế, có chút tò mò đưa tay ra sờ sờ bụng của : “Mấy tháng?”

      “Chín tháng.” Diệp Khê vẫn nhìn y chuyển tầm mắt: “Ngươi là tiên tử đẹp nhất mà ta từng thấy.”

      Phượng Nhược Liễu vừa cười vừa hỏi: “Ngươi gặp qua rất nhiều tiên tử à?”

      có, chỉ gặp qua ngươi.”

      “Vậy sao ngươi lại biết ta là tiên tử đẹp nhất chứ? Đừng vội, còn có vài tiên tử khác còn đẹp hơn ta.”

      Diệp Khê nghiêng đầu: “Còn có người đẹp hơn ngươi?” Nghĩ nghĩ vừa cười vừa : “Ta đây cũng thấy được bọn họ, ta chỉ nhìn thấy ngươi, ngươi chính là đẹp nhất.”

      Phượng Nhược Liễu có chút biết vì sao Tiêu Dực lại phu lang của nàng như vậy. Bởi vì ánh mắt của thanh thuần, nụ cười của chân , đơn giản. Phượng Nhược Liễu cười sờ sờ đầu của : “Ngươi cũng là người đẹp nhất mà ta từng thấy.” Dừng chút: “Tiên tử đẹp nhất.”

      “A? Ta phải tiên tử.” Diệp Khê cuống quít lắc đầu xua tay: “Ta là người phàm.”

      Phượng Nhược Liễu cười cười: “Ngươi là tới tìm thê chủ ngươi?”

      “Đúng vậy.”

      “Bụng lớn như thế mà còn ? Ta nên với ngươi như thế nào đâu? Tùy hứng như vậy, sợ làm tổn thương đến cục cưng hả?”

      Diệp Khê đỏ hốc mắt: “Tiên tử ca ca, ngươi giúp ta có được ? Hoàng thượng muốn mang Hoàng tử gả cho thê chủ nhà ta, nếu thê chủ ta cưới Hoàng tử Hoàng thượng chém đầu thê chủ ta.” Diệp Khê gấp đến độ nắm lấy tay của Phượng Nhược Liễu: “Ta muốn thê chủ ta chết.”

      Phượng Nhược Liễu trấn an vỗ vỗ tay : “Ngươi làm sao mà biết thê chủ ngươi muốn cưới Hoàng tử?”

      “Thê chủ nàng cưới người khác, nàng nàng chỉ cần Khê Nhi. Ta tốt, ta còn qua nàng cưới phu thị ta cần nàng, cục cưng cũng cần nàng. Đàm tiểu thư nàng kháng chỉ Hoàng thượng giết nàng.” Diệp Khê xong rơi nước mắt: “Tiên tử ca ca, ngươi làm phép thuật mang ta gặp thê chủ được ? Ta muốn với thê chủ bảo nàng cứ cưới Hoàng tử, ta muốn nàng chết. Ta… ta còn muốn với nàng, ta và cục cưng cần nàng.”

      Phượng Nhược Liễu đột nhiên cảm thấy mình là lẻ ác ôn, chia rẽ đôi uyên ương. Nhưng mà mình làm kẻ ác ôn, cũng có người khác làm, kẻ ác ôn kia là mình thấy tốt hơn người khác.

      Phượng Nhược Liễu lấy ra khăn tay lau sạch nước mắt khuôn mặt nhắn của Diệp Khê, thở dài cho biết: “ xin lỗi, ta phải là tiên tử gì, ta chính là Hoàng tử kia phải gả cho thê chủ ngươi.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Diệp trắc phu

      Editor: demcodon



      Diệp Khê bị tiếp vào cung ở trong vườn Ngự Uyển của Phượng Nhược Liễu, được nuôi dưỡng đều là thịt ngon món ăn ngon, có cung thị gã sai vặt hầu hạ. Phượng Nhược Liễu còn mời thái y mỗi ngày đến bắt mạch cho Diệp Khê, lại mời ổn công* chuyên dụng trong cung đến chăm sóc, mọi thứ đều an bài thỏa đáng.

      (*Ổn công: ông đỡ đẻ.)

      Cứ như thế nhưng Diệp Khê vẫn khóc, khóc đau lòng. , ràng là Tiên tử ca ca rất xinh đẹp sao lại đột nhiên liền biến thành Hoàng tử, còn là muốn cướp lấy thê chủ của . Đây cũng phải là vấn đề quan trọng nhất, vấn đề quan trọng nhất chính là Hoàng tử này lại xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt như thế, ngay cả đối với phu lang của thê chủ là cũng tốt như vậy, bản thân cũng nhịn được muốn thích y, thê chủ có lý do thích y.

      Diệp Khê ô ô khóc đột nhiên dừng tiếng lại, cung thị hầu hạ bên vội vàng đưa khăn lụa lau nước mắt cho : “Diệp trắc phu......”

      Diệp Khê trả lời, lại bắt đầu khóc oa oa, nhớ tới những người bên ngoài đều thê chủ nhất kiến chung tình với Hoàng tử. Bởi vậy có thể thấy được, thê chủ nhất định là thích y.

      mặc dù biết nhiều chữ lắm, nhưng bốn chữ nhất kiến chung tình này biết. đọc sách tranh minh hoạ bên trong có vẽ rất nhiều tài nữ đều nhất kiến chung tình với nam tử xinh đẹp.

      Thê chủ nhất kiến chung tình với Hoàng tử vậy phải làm sao bây giờ? Diệp Khê đau lòng ô ô oa oa khóc, đám cung thị bị phái lại đây chăm sóc cho cũng theo tim gan run sợ: “Diệp trắc phu, ngài đừng khóc, ảnh hưởng đến thân thể cũng tốt.”

      “Diệp trắc phu, ngài cứ khóc như vậy, ảnh hưởng đến đứa trong bụng cũng tốt đâu.”

      “Diệp trắc phu......”

      Nhìn xem, nhìn xem, ràng là chính phu, bây giờ lại bị người ta kêu là trắc phu. ràng muốn thê chủ cưới phu thị, bây giờ lại thành phu thị của thê chủ. Ô ô…. Diệp Khê khóc đỡ bụng đứng lên, bộ dáng cố sức làm cho đám cung thị kia công thêm ổn công đều bị dọa ra thân mồ hôi lạnh. Phải biết rằng Hoàng tử , nếu Diệp trắc phu có chút sơ xuất gì bọn họ dùng đầu bồi thường. hiểu Hoàng tử nghĩ cái gì, phu lang trước kia của Phò mã bất quá là tiểu nam nhân ở nông thôn, có cần thiết phải đối xử tốt với như vậy ? Nhưng Hoàng tử hạ lệnh như vậy bọn họ cũng dám nghe theo, chuyện rơi đầu ở trong cung ít, bọn họ cũng nghĩ đầu phải chuyển nhà.

      Nhưng Diệp trắc phu này từ cỗ kiệu xuống đến bây giờ chính là khóc, khóc mãi ngừng. Nếu khóc bị tổn thương đến thân thể, bọn họ bị giáng tội chẳng phải là bị chết oan uổng ư?

      “Ô ô….” Diệp Khê tay ôm bụng tay lau nước mắt ở trong cung to như vậy từng phòng từng phòng như tìm cái gì. đám cung thị theo phía sau hỏi: “Diệp trắc phu, ngài muốn tìm cái gì?”

      “Diệp trắc phu, ngài nghĩ muốn cái gì? Ngài cho bọn nô tì được rồi, bọn nô tì lấy cho ngài.”

      “Diệp trắc phu, ngài phải là đói bụng chứ, hay là mệt mỏi?”

      Diệp Khê vòng vo vài phòng cũng chưa tìm ra nơi muốn, đành phải lau nước mắt nhả ra chữ: “Giường.”

      Cuối cùng cũng ra câu, mặc dù những lời này chỉ có chữ. Đám cung thị mừng rỡ: “Diệp trắc phu mệt mỏi à? Bọn nô tì mang ngài nghỉ ngơi.” xong liền dè dặt cẩn trọng đưa vào gian phòng ở, có cung thị chuẩn bị xong nước ấm rửa mặt. Đám cung thị cùng tiến lên lập trận, người giúp cho Diệp Khê rửa mặt, người giúp rửa tay, người giúp rửa chân. Sau đó thay quần áo, chải tóc...... Hoàng cung luôn luôn nhiều quy củ, Diệp Khê là dựng phu lại càng phải cẩn thận để tránh va chạm đến , chờ bị đám cung thị dè dặt cẩn trọng hầu hạ xong dời đến giường, là chuyện hơn nửa canh giờ sau. Diệp Khê bị ép buộc đến độ còn sức lực để khóc.

      Diệp Khê xoa xoa đôi mắt sưng đỏ bởi vì khóc quá nhiều, hỏi cung thị gần mình nhất: “Vị ca ca này, ta đói bụng, có cái gì ăn hay ?”

      Cung thị kia ngẩn người, vội quỳ xuống gật đầu : “Có, Diệp trắc phu muốn ăn cái gì cứ việc dặn dò bọn nô tì, nhưng mời cần kêu nô tỳ là ca ca.”

      Diệp Khê chớp mắt mấy cái, trả lời “À”, giọng : “Ta muốn ăn cháo gạo kê, còn có canh gà, còn có rau xanh.”

      “Diệp trắc phu muốn ăn cháo gạo kê, canh gà và rau xanh?”

      “Ừ.” Diệp Khê sờ sờ bụng: “Thê chủ phối hợp ngũ cốc và rau xanh thịt cá mới có dinh dưỡng, cục cưng mới có thân thể tốt.”

      Cung thị nhìn nhìn Diệp Khê rồi lui xuống, Diệp Khê ngồi ở giường, nhìn vào trong giường có cái đệm dựa to nghĩ qua lấy, mới quỳ đứng lên cong eo dọa đám cung thị đổ mồ hôi lạnh: “Diệp trắc phu!”

      “Hả?” Diệp Khê bị bọn họ dọa sợ tới mức rụt lui, thể lấy cái đệm dựa kia sao? Vậy cần là được.

      “Diệp trắc phu muốn làm cái gì?”

      có gì.” Diệp Khê lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi ổn định. Cung thị kia nhìn im lặng, cũng đều im lặng đứng ở bên, bất quá ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm . đùa, nhìn kỹ, vạn nhất Diệp phu thị thiếu sợi tóc bọn họ cũng phải mất đầu đó.

      * * *
      Phượng Nhược Liễu tắm rửa xong ra, chỉ thấy cung thị phái hầu hạ Diệp Khê đứng ở bên ngoài hầu.

      “Làm sao vậy?” Phượng Nhược Liễu hỏi.

      “Hồi hoàng tử , Diệp trắc phu khóc, đầu tiên là muốn nghỉ ngơi, rửa mặt tốt còn muốn ăn này nọ.”

      Phượng Nhược Liễu ngồi vào trước bàn trang điểm làm cho bên người cung thị giúp mình chải đầu, bên :“Cho đưa qua là được, có muốn ăn cái gì hay ?”

      muốn cháo, còn có canh gà cùng rau xanh.”

      “Liền chỉ vậy thôi?”

      “vâng.”

      Ai chẳng biết trong cung cái gì cũng có, khả tâm can bảo bối của Tiêu Dực thế nhưng chỉ cần những thứ ngày thường mình hay ăn — biết đây là Diệp Khê ngày thường ăn, bởi vì Tiêu Dực cùng chuyện phiếm đều đề cập qua. Phượng Nhược Liễu cười cười,“Cho đưa qua, lại nhiều nhặt mấy thứ ăn ngon béo ngậy cũng đưa qua.”

      “vâng.”

      Cung thị kia lui xuống, cung thị bên người Phượng Nhược Liễu :“Hoàng tử chính là hảo tâm, ta xem Diệp trắc phu kia cũng có tướng mạo tốt đẹp gì, bằng hoàng tử phần vạn đâu, ngày sau hoàng tử cùng phò mã thành thân, chỉ sợ phò mã đều trong phòng , hoàng tử cần gì phải đối tốt như vậy?”

      Phượng Nhược Liễu nhàn nhạt mà cười,“Về sau chính là người nhà, đối tốt, sau, xem nhân thể nhìn tướng mạo, hơn nữa bộ dạng cũng kém, thanh thanh tú tú đáng , xem thoải mái.”

      “Hoàng tử cũng thể nghĩ như vậy, bằng tương lai dễ dàng bị người khi dễ , huống chi bây giờ còn có mang thai, vạn nhất sinh nữ nhi, tuy rằng uy hiếp đến địa vị của hoàng tử, nhưng luôn ổn.” Cung thị kia cúi đầu, giọng :“Hoàng tử đối đứa kia, cần phải sớm làm dự tính mới được.”

      Phượng Nhược Liễu lấy quá tiểu phúc trong tay lược đặt lên bàn trang điểm,“Tiểu Phúc.”

      “Vâng.”

      “Ngươi từ hôm nay cần hầu hạ ta.”

      “Hoàng tử?” Cung thị tên Tiểu Phúc ngây người, lập tức quỳ xuống đất dập đầu,“Mời hoàng tử tha mạng.”

      “Ta cần mạng của ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, ta muốn làm chuyện gì, đối ai hảo, cần phải ngươi lắm miệng, ngươi theo ta cùng suy nghĩ, ta cũng nghĩ lưu ngươi tại bên người, chính mình phòng cung thị .”

      cần a hoàng tử, mời hoàng tử tha mạng, phòng cung thị , nô tỳ ngày sau cũng chỉ có thể làm việc nặng, nô tỳ dám, cầu hoàng tử tha nô tỳ, hoàng tử……”

      Phượng Nhược Liễu kiên nhẫn đứng dậy,“Người tới, đem Tiểu Phúc đưa phòng cung thị.”

      Tiểu Phúc rất nhanh bị kéo dài xuống, trong viện quản phụ thân xin chỉ thị :“Hoàng tử, nô tỳ lại cho hoàng tử phái tiểu thị bên người đến.”

      cần.” Lại đến hai cái ba bốn người, cũng đều là có chút tâm tư, dù sao ra cung sau cũng dự tính dẫn người, sớm thích ứng cuộc sống có tiểu thị cũng tốt.

      Trước kia cảm thấy cuộc sống trong cung tốt lắm, mà lúc này, đột nhiên cảm thấy nơi nơi đều là dơ bẩn, lòng người đều là đen. Phượng Nhược Liễu cười cười, kỳ thực, tại đây trong cung lớn lên, ai tâm đen đâu? Tâm đen đều chết, thời điểm giúp phụ quân tranh thủ tình cảm cũng hại chết quá người vô tội đâu.

      Toàn bộ trong cung, ước chừng chỉ có Diệp Khê vừa bị đưa đếnlà cái hề tâm cơ đơn thuần có chút ngốc .

      gặp .

      *******

      Lúc Phượng Nhược Liễu đến, Diệp Khê ngồi ở trước bàn ăn. Phượng Nhược Liễu làm cho người ta thông báo, chính mình vào.

      “Diệp Khê.”

      “Tiên tử ca ca, a , Tam hoàng tử.”

      Phượng Nhược Liễu thấy nhìn đến bản thân đầu tiên là đẩy ra khuôn mặt tươi cười, nghĩ đến là Tam hoàng tử lại biến thành khuôn mặt mướp đắng sợ hãi bất giác có chút buồn cười, gặp tiểu thị đứng ở bên cạnh hầu hạ nhắc nhở cấp cho chính mình hành lễ vội hỏi:“Diệp Khê cần hành lễ, về sau nhìn thấy ta cũng cần hành lễ, ân, nếu ngươi nguyện ý, cũng có thể gọi ta là Tiên tử ca ca.”

      “Nhưng là ngài là Tam hoàng tử.” lại còn là vị hoàng tử muốn cướp thê chủ của , bất quá lời này Diệp Khê dám , chỉ có thể ủy khuất hấp cái mũi.

      Phượng Nhược Liễu vừa thấy có muốn khóc, bận cầm cái xíu mại tôm thủy tinh đưa qua,“Sủi cảo này ăn ngon nhất, ta xem mâm đều còn chưa có động quá, ngươi vui sao? Trước ăn thử cái xem?”

      bàn thức ăn nhiều lắm, xíu mại tôm thủy tinh để cách Diệp Khê xa nhất nên lúc trước có để ý, lúc này thấy sủi cảo sáng lấp lánh bộ dáng ăn ngon, chút suy nghĩ liền tiếp nhận đến bỏ vào trong miệng.

      “A, thực hảo hảo ăn, ta còn muốn.”

      bên cung thị mang mâm đến trước mặt , Phượng Nhược Liễu nhìn ăn vui vẻ chỉ tại trong lòng thở dài, bố trí phòng vệ như vậy, vạn nhất muốn hạ độc hại Diệp Khê, đều biết đắc thủ mấy trăm lần. Bất quá nhìn quên khóc cũng coi như công đức viên mãn, uổng công chính mình cố hơn cầm đũa trực tiếp dùng ngón tay đút.

      Diệp Khê ở cung thị đề cử lại ăn chút đồ ăn khác, cuối cùng thở gấp :“Tiên tử ca ca, ta ăn vô.”

      “Vậy ăn nữa.”

      “Nhưng là thê chủ muốn ăn hết thức ăn trong bát, bằng là lãng phí.” Diệp Khê nâng lên chiếc đũa đem trong bát cháo đều bạt tiến miệng nuốt xuống , sau đó ợ lên no nê,“Hảo chống đỡ.” ( Phong : no căng bụng đó mà . )

      Phượng Nhược Liễu đứng dậy qua nâng dậy,“ dạo trong viện chút, lập tức chống đỡ.”

      “Ân, chút liền thực hội chống đỡ. Lúc ta vừa gả cho thê chủ, thê chủ mua thịt trở về nấu, hảo hảo ăn, ta liền mỗi ngày đều ăn được nhiều, sau đó liền chống đỡ, lâu bụng đều còn thoải mái, về sau ta cũng dám ăn chống đỡ. Về sau hoài cục cưng, vốn ăn no căng chống đỡ, khả lập tức đói bụng, rất kỳ quái có phải hay ? Ta hỏi thê chủ vì sao như vậy, thê chủ là cục cưng ăn.”

      “Vậy ngươi lát đói bụng liền cho bọn họ, bọn họ lấy thức ăn đến cho ngươi.”

      “Tiên tử ca ca ngài tốt, vài thứ kia đều hảo hảo ăn a, nhiều ta cũng chưa ăn qua đâu, ta muốn ăn nhiều, làm cho cục cưng cũng ăn được nhiều. A, đúng rồi Tiên tử ca ca, ngài thích nam cục cưng vẫn là thích nữ cục cưng? Thê chủ nàng thích nam cục cưng đâu, lúc thê chủ bận cũng có ai chơi với ta, chỉ có Tiểu Viên cùng Tiểu Bạch……”

      Phượng Nhược Liễu cười nghe Diệp Khê líu ríu , biết Tiêu Dực vì sao lại xem phu lang như bảo bối, ở cạnh , cần nghi kỵ, cần đề phòng, thực thực nhàng đâu.

      Diệp Khê có Tiên tử ca ca xinh đẹp cùng còn kiên nhẫn nghe chính mình rất nhiều, cũng thực vui vẻ. Chính là chờ tản bộ kết thúc Phượng Nhược Liễu rồi, Diệp Khê nằm giường lại bắt đầu khóc: Ô ô, hảo ngốc, cư nhiên quên đó là hoàng tử muốn cướp thê chủ của , còn với nhiều như vậy, có thể hay cảm thấy chính mình dễ khi dễ, về sau giống trong sách chính phu khi dễ phu thị khi dễ ?
      Last edited: 7/11/16
      minmapmap2505 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Gặp nhau

      Editor: demcodon



      chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại ở trước cửa lớn cung viện của Tam Hoàng tử, cung phó vén màn xe lên cung kính : “Tiêu Phò mã, mời xuống xe ngựa.”

      “Ừ.” Tiêu Dực lên tiếng, vịn tay cung phó leo xuống xe ngựa, sau khi đứng vững đưa tay chỉnh vạt áo của mình lại.

      Trong viện có công công ra nghênh đón: “Phò mã trở lại? Xin hỏi Phò mã là trước gặp Tam Hoàng tử hay là gặp Diệp trắc phu trước?”

      Trắc phu? Tiêu Dực cúi đầu trong nháy mắt xẹt qua tia bất mãn, tiện đà ngẩng đầu ôn hòa cười trả lời: “Tự nhiên là gặp muốn Hoàng tử trước, làm phiền công công hỗ trợ thông báo.”

      phiền phiền, Phò mã mời theo lão nô.” Công công mặt mày hớn hở, Phò mã này là tốt, tính tình ôn hòa, hành xử lễ phép. Hoàng tử bọn họ theo người kiên cường này ngày sau có thể hưởng phúc.

      “Công công, ta ở đây mấy ngày nay, Tam Hoàng tử trải qua thế nào? Thân mình khỏe ? Tâm tình tốt ?” Tiêu Dực làm ra bộ dáng thâm tình.

      Công công che miệng cười: “Tốt tốt tốt, tất cả đều rất tốt, chính là thường xuyên mình nhốt ở trong phòng, nhìn những đồ vật túi thơm của Phò mã đưa mà nhớ người đấy!”

      Tiêu Dực kiêu ngạo vẻ mặt vui vẻ: “Hoàng tử nhớ đến ta như vậy?”

      Công công cười : “Lão thân sao lại dám lừa Phò mã chứ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, công công tất nhiên là gạt ta, ta chỉ là, chính là rất kinh hỷ.” Tiêu Dực cũng cười theo, Phượng Nhược Liễu là người nhìn vật nhớ người ư? Căn bản chính là tìm cái lấy cớ đuổi hạ nhân ra ngoài để cùng ảnh vệ của tình chàng ý thiếp. Tiêu Dực lại thở dài: “Ta cũng rất nhớ , lâu như vậy cũng chưa gặp, rốt cục giờ có thể gặp được rồi.” Tiểu Khê Nhi của , cuối cùng có thể nhìn thấy rồi.

      Vừa vặn đến tiểu viện của Phượng Nhược Liễu ở, Phượng Nhược Liễu nhận được tin tức đứng chờ ở cạnh cửa. Tiêu Dực bước nhanh qua: “Tam Hoàng tử.”

      “Phò mã, ngài trở lại rồi à.” Phượng Nhược Liễu liếc mắt đưa tình, lấy ra khăn tay tiến lên bước lau tro bụi mặt nàng: “ đường xe ngựa mệt nhọc, ngài gầy.”

      Nước mắt của Tiêu Dực ào ào tuôn xuống, giọng tràn ngập đè nén: “Ta biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào.”

      Công công theo Tiêu Dực vào và cung thị bên cạnh Phượng Nhược Liễu lúc trước đều che miệng cười. Lúc này đều cảm động thôi, chỉ cảm thấy người có tình được ở bên nhau. Công công quản phất phất tay bảo mọi người đều lén lút lui xuống. Phượng Nhược Liễu dẫn Tiêu Dực vào trong phòng cười : “Ngươi biết diễn trò, tình dào dạt như vậy.”

      phải giả vờ.” Ánh mắt Tiêu Dực xem xét chung quanh vội hỏi: “Khê Nhi nhà ta đâu? đều tốt chứ?” Vừa hận hận : “Khăn của ngươi bôi vào cái gì thế? Ám vào mắt ta là khó chịu.”

      “Hử?” Phượng Nhược Liễu nhấc cái khăn lên đặt ở chóp mũi ngửi ngửi: “ biết.” Thấy Tiêu Dực trừng mắt , lại vội hỏi: “Ta biết, đại khái là nàng đưa cho.”

      “Ghen cũng cần chỉnh ta như vậy chứ?” Tiêu Dực hung hăng mà liếc liếc trần nhà nhưng nhìn thấy bóng người, quả nhiên là ảnh vệ, trốn ở đâu cũng ai biết. rảnh tìm tên kia tính sổ, Tiêu Dực lại hỏi: “Khê Nhi nhà ta thế nào?”

      “Tốt lắm, có thể ăn có thể ngủ, thái y mạch tượng bình thường, ổn công trong mấy ngày sắp tới sinh. Nhưng là vẫn nhìn thấy ngươi cho nên có chút bất an, mỗi ngày đều phải khóc hai ba lần.”

      “Ta tìm .” Tiêu Dực đứng dậy, Phượng Nhược Liễu vội giữa nàng lại: “ được, lát lại .”

      “Ta đến xem ngươi trước, rất nhiều người nhìn thấy ta ngươi, được chưa. Hơn nữa, Khê Nhi biết ta trở về cũng nhìn , còn biết phải khóc đến thế nào.”

      “Ta để cho người khác cho biết ngươi trở lại. Chúng ta lâu gặp, loại tình cảm tương tư này phải nhanh như vậy có thể xong. Nghe ta, ngồi xuống lát.”

      Tiêu Dực bất đắc dĩ mà ngồi xuống, Phượng Nhược Liễu biết nàng rất nhớ thương Diệp Khê, cố ý với nàng về cuộc sống của Diệp Khê những ngày qua: thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày làm gì, thích ăn cái gì nhất, cuối cùng : “Ta có khi hiểu tiểu phu lang nhà ngươi, thích ta lúc nhìn thấy ta lại cao hứng; lòng có bất an khóc xong còn có thể ăn rất nhiều thứ, ngủ cũng rất tốt.” Phượng Nhược Liễu buông tay: “Ta biết vì sao lại khóc, ta đoán là vì sắp sinh nên có chút sợ hãi. Nhưng lại chờ mong sinh đứa ra.” Phượng Nhược Liễu nhún nhún vai: “ đấy.”

      “Bởi vì muốn ngươi gả cho ta, lại thể ra cho nên mới khóc.” Tiêu Dực đứng lên: “Có thể được rồi.”

      “Ta cùng ngươi.” Phượng Nhược Liễu theo đứng dậy: “Nhưng lúc ở bên ta vui vẻ đó, với ta rất nhiều chuyện, giống như bộ dáng chán ghét ta.”

      * * *
      Hai người bước ra cửa về phía chỗ Diệp Khê ở. Diệp Khê ngồi ở trong sân đưa lưng về phía hai người, tay phải cầm cây bút lông hạ xuống cái lại cái, nhưng cũng giống như là viết chữ. Phượng Nhược Liễu vẫy vẫy tay cho cung thị tùy thị đều lui xuống, hai người đến phía sau Diệp Khê, chỉ thấy giấy trước mặt vẽ cái giống như đầu người, nhìn ra được là ai. mặt đầu người có rất nhiều chấm đen, Diệp Khê còn vừa chấm mắng: “Thê chủ thối, cho ngài thêm mặt rỗ, cho ngài thêm mặt rỗ, cho ngài trở nên xấu xấu, đến lúc đó ai cũng thích ngài, chỉ có Khê Nhi thích ngài.”

      “Ha ha ha!” Phượng Nhược Liễu ức chế được cười lên, Diệp Khê này lại ngay cả mắng chửi người cũng đáng à!

      Diệp Khê quay đầu: “Tiên tử ca ca? Ca đến rồi?”

      Lúc Diệp Khê quay đầu Tiêu Dực vừa khéo ngồi xổm bên cạnh , cho nên Diệp Khê có nhìn thấy nàng. Tiêu Dực cười khổ: “Khê Nhi, chàng muốn biến ta thành mặt rỗ sao?”

      “Thê chủ?” Diệp Khê quay đầu, sững sờ mà nhìn Tiêu Dực.

      Tiêu Dực đau lòng sờ sờ mặt : “Khê Nhi nhớ ta à?”

      “Oa..... thê chủ.... ô ô..... ngài phải là cần Khê Nhi sao? Khê Nhi rất nhớ ngài...... Ô ô....”

      Phượng Nhược Liễu lén lút lui ra ngoài, ngoài sân thần sắc cung thị ngừng trộm nhìn . Phượng Nhược Liễu vẫn tươi cười như cũ: “ chuẩn bị chút gì thức ăn đến, Phò mã xe ngựa mệt nhọc còn chưa có dùng bữa. Diệp trắc phu khóc xong cũng đại khái cũng đói......”

      Phượng Nhược Liễu còn chưa dứt lời bị Tiêu Dực lao tới giọng vội vàng đánh gãy: “Thái y! Thái y! Mau, mau, Khê Nhi đau bụng, Khê Nhi đau bụng......”

      Phượng Nhược Liễu lập tức dặn dò hạ nhân: “Ổn công, vào xem. Mau mời thái y.”

      Tiêu Dực trở lại bên cạnh Diệp Khê, Diệp Khê hai tay ôm bụng, khuôn mặt nhắn còn mang theo nước mắt nhăn nhó như lão nhân: “Thê chủ…. đau…. Khê Nhi đau......”

      “Đừng sợ, Khê Nhi sợ, có thể là cục cưng muốn sinh ra, chớ sợ chớ sợ.”

      Tiêu Dực trấn an Diệp Khê, bên ổn công lại : “Nô tỳ muốn kiểm tra cho Diệp trắc phu xem có phải sắp sinh hay , mời Phò mã tránh ra.”

      “Vì sao phải tránh ra? Ngươi kiểm tra là được, ta quấy rầy ngươi.”

      Ổn công khó xử: “Nhưng… phải cởi bỏ quần áo, nam nữ khác biệt, Phò mã vẫn là......”

      “Khác biệt cái rắm!” Tiêu Dực sốt ruột đến độ tức giận: “ là phu lang của ta, ta chỗ nào nhìn qua? Động tác của ngươi nhanh chút cho ta!”

      “Dạ, dạ.” Ổn công vội vàng cởi bỏ quần áo của Diệp Khê kiểm tra rồi : “Rốn hồng, là muốn sinh, mau đỡ lên giường .”

      “Khê Nhi sợ, ta ở đâu, Khê Nhi dũng cảm nhất có phải hay ?” Tiêu Dực dịu dàng lời dỗ dành Diệp Khê, cẩn thận ôm lấy vào trong phòng. Diệp Khê đau đến mặt nhăn nhó, đứt quãng : “Ta… ta muốn… sinh cục cưng…. cho thê chủ.”

      “Được, ta nhất là Khê Nhi, Khê Nhi ngoan, thê chủ ở bên chàng.” Tiêu Dực ôm Diệp Khê đặt ở giường, ổn công kia lại : “Phò mã, Diệp trắc phu sắp sinh, mời Phò mã ra ngoài.”

      Tiêu Dực nhảy lên qua mộ kéo vạt áo của cái: “Ta muốn làm cái gì cần ngươi phải tới ! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi cần phải làm là làm cho bình an sinh ra đứa , cái khác cần ngươi quản!” Kiếp trước xem qua ít phim cung đấu chiếu tivi, đặc biệt tập “Ly miêu hoán chúa’ kia lại làm cho ấn tượng sâu sắc, cho nên phải ở chỗ này trông chừng mới an tâm.

      “Dạ, dạ......” Ổn công bị bộ dáng hung thần ác sát của Tiêu Dực bộ hù dọa, đám cung thị cũng đều dám lên tiếng. Tiêu Dực lại rống lên câu: “Còn nhanh nên làm gì làm !” Mọi người mới đều bắt đầu chuyển động.

      Diệp Khê chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, còn có cảm giác ẩm ướt, sờ soạng chút nhấc tay lên chỉ thấy màu đỏ đầy tay. Diệp Khê bị dọa kêu to: “Thê chủ… thê chủ!”

      Tiêu Dực buông tay thả ổn công ra liền chạy đến bên giường, chính mình cũng ngồi cạnh nắm giữ tay của Diệp Khê: “Khê Nhi, chớ sợ chớ sợ, ta ở chỗ này, ta ở đây.”

      Diệp Khê ô ô khóc: “Thê chủ… ta đổ máu… có thể làm cục cưng bị thương hay ?”

      , Khê Nhi đừng lo lắng, sinh cục cưng chảy ra ít máu là bình thường.” Tiêu Dực đau lòng lau nước mắt cho , đều do sơ sót, từng cho biết chuyện sinh đứa , làm cho chưa hiểu hết đến khi nhìn thấy máu bị hù dọa.

      vậy ư? Nhưng mà ta đau quá.” Diệp Khê khẩn trương hai tay đều ôm bụng, đau đến đầu đều bắt đầu đổ mồ hôi.

      Tiêu Dực kéo hai tay của qua lại cúi đầu hôn lên trán của . Bây giờ mới bắt đầu bổ sinh tri thức sinh sản cho , thuận tiện phân tán lực chú ý đau đớn của : “Khê Nhi đừng sợ, sinh cục cưng đều đau, chàng còn nhớ khi An ca ca của chàng sinh tiểu chất nữ ? Khi đó cũng đau đến mức phải kêu la, cũng có đổ máu nữa đúng hay ? Cho nên chuyện này đều là bình thường, Khê Nhi phải thoải mái, đợi lát nữa lúc cục cưng muốn ra còn phải nhờ chàng dùng sức, phải lưu trữ sức lực đợi lát nữa dùng.”

      Diệp Khê vẫn là khẩn trương: “Thê chủ… ta sợ… bụng đau quá… có thể nứt ra hay ?”

      Tiêu Dực đau lòng sờ đầu của , cười gượng: “ , chính là bụng của Khê Nhi căng to ra, phải căng to ra mới có thể cho cục cưng từ bên trong ra, cho nên bụng đau. Vì cục cưng, Khê Nhi có thể nhịn đau xuống, có phải hay ?” Tiêu Dực vừa vừa lau mồ hôi cho , dỗ dành : “Khê Nhi đừng chuyện, phải lưu trữ sức lực đợi lát nữa dùng. Ta ở trong này với chàng, ta biết Khê Nhi dũng cảm nhất.”

      “Dạ.” Diệp Khê nửa híp mắt lại lên tiếng : “Ngài trở lại…. cho nên cục cưng muốn ra… ta… dũng cảm.”

      Lời tuy như vậy, nhưng đau đến xé rách bụng cũng thể xem . Diệp Khê tiếng tắc nghẽn lại tiếng kêu đau chỉ làm cho Tiêu Dực đau lòng yên, còn làm cho Phượng Nhược Liễu ngồi ở trong viện tay cầm ly trà có chút run, ‘sinh đứa , có phải đau như vậy ? Người kêu la giống như bị đánh, rất khủng bố.’ Phượng Nhược Liễu đứng lên, dặn dò cung thị bên cạnh : “ cho công công quản chăm non nơi này tốt, ta trở về chọn lễ vật cho đứa đầu tiên của Phò mã rồi quay lại.

      Cung thị kia đồng ý, sắc mặt Phượng Nhược Liễu bình thường trở lại viện của mình, cho đám cung thị đều lưu ở bên ngoài mình vào phòng, vừa đóng cửa vào chân mềm nhũn ngồi xuống đất.

      Trước mắt tối sầm lại, Phượng Nhược Liễu ngẩng đầu: “Mặc.”

      “Hử?” Mặc ngồi xổm xuống, Phượng Nhược Liễu dựa vào trong lòng nàng: “Sinh đứa có phải rất đau hay ?”

      “...... biết.” Nàng sinh qua nên biết.

      “Diệp Khê kêu la thảm.”

      “Ừ.”

      “Chúng ta về sau sinh đứa có được ?”

      “Được.”

      Hai người cũng nữa, Phượng Nhược Liễu lẳng lặng mà dựa vào trong lòng Mặc, cũng biết qua bao lâu trong viện có tiếng bước chân vang lên, lập tức có cung thị ở bên ngoài : “Hoàng tử.”

      Người trước mắt trong nháy mắt biết mất, Phượng Nhược Liễu đứng lên, hít vào hơi rồi mở cửa, sắc trời có chút tối.

      Phượng Nhược Liễu hít hơi: “Chuyện gì?”

      “Bẩm Hoàng tử, Diệp trắc phu sinh, là nhi tử.”

      Phượng Nhược Liễu mỉm cười: “ biết, ta lập tức qua.”

      Phượng Nhược Liễu xoay người trở về phòng lấy ra hộp nữ trang của mình, nhớ Diệp Khê từng qua Tiêu Dực thích nhi tử, lần này đúng là thuận theo tâm ý của nàng. Phượng Nhược Liễu xem hết rương bảo vật, nên chọn món gì đưa có vẻ thích hợp đây?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Bí mật

      Editor: demcodon


      Diệp Khê sinh đứa xong mệt ngủ, chờ lúc tỉnh lại là lúc hoàng hôn. Tiêu Dực ôm đứa khóc oa oa ở trong phòng tới lui, bên vỗ tã lót dỗ: “Con ngoan, khóc nha, khóc, khóc.”

      “Thê chủ.” Diệp Khê xê dịch muốn ngồi dậy nhưng bụng vẫn còn có chút đau.

      “Khê Nhi, chàng tỉnh rồi à.” Tiêu Dực ôm đứa ngồi vào mép giường rồi chỉnh góc chăn cho Diệp Khê: “Thân mình còn đau ? Vất vả cho Khê Nhi rồi.”

      vất vả. Thê chủ, sao cục cưng lại khóc? Ta muốn nhìn nó.”

      “Được.” Tiêu Dực ôm đứa bé đặt ở bên cạnh Diệp Khê, cười : “Đây là con của chúng ta, rất xinh đẹp nhỉ.” Lại vỗ đứa bé khóc : “Con ngoan, nín khóc, mở mắt ra xem xem phụ thân của con nè, ai nha, khóc làm cho đầu ta đều đau.”

      Diệp Khê cũng vươn bàn tay vỗ đứa bé, giọng dịu dàng: “Cục cưng.”

      thần kỳ, đứa nhấp mím cái miệng nhắn, dừng tiếng khóc.

      “Cục cưng của ta, thê chủ, là cục cưng của chúng ta nè.”

      “Đúng vậy, cục cưng của chúng ta.” Tiêu Dực nhìn gương mặt đứa ngủ, có chút ăn dấm chua : “Ta dỗ nó hồi nó cũng để ý đến ta. Khê Nhi vừa gọi tiếng ‘cục cưng’ nó liền ngoan, còn ngủ nhanh như vậy, xem ra nó thích phụ thân nó hơn.”

      Diệp Khê thấy bộ dáng đau lòng của nàng vội : “ , cục cưng cũng thích mẫu thân, thê chủ cần thích cục cưng.”

      Tiêu Dực sờ sờ đầu Diệp Khê: “Sao ta lại có thể thích cục cưng chứ? Ta vẫn luôn muốn Khê Nhi sinh nhi tử, Khê Nhi sinh nhi tử, ta vui mừng muốn chết, sao lại có thể thích.” Thấy Diệp Khê cười, Tiêu Dực lại : “Khê Nhi đói bụng ? Ta gọi người mang thức ăn đến.”

      “Muốn ăn xíu mại nhân tôm thủy tinh.” Diệp Khê yếu ớt cầu.

      “Được, những món chàng thích đều mang đến.”

      * * *
      Diệp Khê sinh đứa được Tiêu Dực tự thân tự lực chăm sóc. Ngày hôm sau Phượng Nhược Liễu đến thăm thấy Tiêu Dực dè dặt cẩn trọng thay tã lót khác cho đứa .

      “Sao gọi cung thị làm?” Phượng Nhược Liễu nhìn trong phòng người cũng có, bất mãn : “ có người đến hầu hạ hả?”

      “Thói quen tự mình động tay thôi, ta cho tất cả bọn họ đều ra ngoài.” Tiêu Dực cười cười, ôm đứa bao tã xong hiến như vật quý : “Tam Hoàng tử, mau đến xem xem, nhi tử của ta xinh đẹp đó!”

      Phượng Nhược Liễu ra phía trước nhìn nhìn tiểu hài tử, cười : “Trắng trắng hồng hồng, đáng , ơ, nó mỉm cười với ta kìa!”

      “Tiểu tử kia, thấy nam nhân xinh đẹp cười, mẫu thân con là ta ôm con cả buổi sáng cũng thấy con cười cái.”

      Phượng Nhược Liễu múc ra con cá màu đen chưng mộc nhĩ, cá chỉ có lớn bằng móng tay cái: “Đây là cây gỗ đen khắc ra, nghe có thể trừ tà tránh độc, chúc mừng ngươi được nhi tử.”

      Tiêu Dực nhận lấy, đưa lên ở trước mắt cục cưng để cho nó xem, cười : “Con ngoan, vừa sinh ra nhận được lễ vật, ‘cám ơn thúc thúc’ .”

      “Ai, bậy bạ gì đó?” Phượng Nhược Liễu trừng nàng: “Phải gọi là đại phụ thân.”

      Tiêu Dực cũng phản ứng lại, vừa vặn đám cung thị bưng lễ vật tiến vào, Tiêu Dực : “Đứa có thể gọi ngươi là đại phụ thân là phúc khí tám đời của hai phụ tử bọn họ tu luyện được, chỉ là chúng ta còn chưa có thành thân, sợ là tổn hại đến danh dự của ngươi.”

      Phượng Nhược Liễu làm ra bộ dáng thẹn thùng: “Làm sao có thể, dù sao tại người khác đều gọi ngươi là Phò mã rồi.”

      Đám cung thị kia mang lễ vật vào rồi lui xuống, Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu đều thở dài nhõm hơi. Lúc này mới thấy Diệp Khê đứng ở trong cửa thông buồng giữ mặt kỳ quái nhìn hai người.

      “Khê Nhi làm sao vậy?”

      “Hai người rất kỳ quái.”

      Tiêu Dực ôm đứa , Phượng Nhược Liễu kéo Diệp Khê qua, ba người cùng nhau ngồi xuống. Diệp Khê còn chau mày lại nhìn hai người. Phượng Nhược Liễu gắp cho cái xíu mại tôm, cười :“Nơi nào kỳ quái? Nhanh ăn .”

      “Đúng vậy, Khê Nhi mau ăn, ngươi phải thích ăn xíu mại tôm thủy tinh này sao?” Tiêu Dực cũng gắp cái cho .

      Diệp Khê nuốt vào hai cái sủi cảo, miệng rốt cục được rảnh rỗi chuyện:“ bộ dáng hai người vừa rồi, giống kẻ trộm trộm được ví tiền lại có người phát .”

      “Khụ khụ khụ!” Tiêu Dực ngụm đồ ăn nồng ở trong cổ họng, năng lực quan sát của Tiểu Khê Nhi cũng quá cường thôi? Phượng Nhược Liễu liếc Tiêu Dực cái, làm nữ nhân, nàng rất lạnh nhạt.

      “Còn có Tiên tử ca ca, bộ dáng ngài vừa rồi chuyện, cũng giống ngài thực .”

      Phượng Nhược Liễu cũng nghẹn chút, giống thực , chính là giả. vừa rồi quả là giả trang mặt đỏ thẹn thùng, khả cảm thấy chính mình làm được thực tự nhiên, tuyệt giả tạo a, như vậy còn có thể bị nhìn ra? Trừng liếc mắt nữ nhân bên cạnh, nàng che miệng cười trộm, còn đối với nhìn Diệp Khê chân tướng :“Khê Nhi mặc kệ , liền thích giả vờ giả vịt.”

      “Nga.” Diệp Khê gật gật đầu, bắt đầu đại chiến bàn ăn. Tiêu Dực cũng nhanh chậm ăn, còn bên đùa với con. Chỉ có Phượng Nhược Liễu xử cằm ngẩn người, chẳng lẽ biểu diễn thực thực giống? Cư nhiên liếc mắt cái bị Diệp Khê ngốc hồ hồ nhìn thấu, như vậy ở trong mắt những kẻ khôn ngoan kia phải càng dễ dàng bị lộ?

      ******

      Vô luận như thế nào, Phượng Nhược Liễu cùng Tiêu Dực cho dù là muốn trang xuống, tại cách hôn cũng bất quá chỉ còn mười ngày, việc vặt đều có hạ nhân làm, tại ngay cả hai người đều bắt đầu bận hơn, thử giá y, bái tổ tông, trang thâm tình, các loại.

      Lúc Tiêu Dực vội, Diệp Khê người ở trong phòng mang đứa , vài cái cung thị ở trong phòng hầu hạ . Lúc chưa sinh đứa , Diệp Khê liền coi là cùng Phượng Nhược Liễu trò chuyện với nhau vui cũng từng đề cập qua cầu gì. tại cũng giống nhau, sinh đứa , cũng thể lại chú ý.

      “Ta có thể cần dùng vải này sao?” Diệp Khê hỏi cung thị bên hầu hạ.

      “Vải gì?” Cung thị hiểu được.

      “Vải này.” Diệp Khê giật khăn trải giường dưới thân. biết này vải khẳng định thực quý, trước kia chưa nhìn thấy loại vải này, chỉ tại trước kia cùng thê chủ tiệm vải trong thành mua vải thấy loại khác tương tự, lão bản qua đấy là loại vải tốt tốn rất nhiều tiền, đủ bọn họ chỉ lấy mấy khúc vải bông tốt nhất.

      Cung thị kia nhìn thoáng qua,“Diệp trắc phu, ngươi tại dùng là trang phục và đạo cụ cùng hoàng tử giống nhau.”

      Diệp Khê cung thị gì, ngơ ngác mà nhìn ,“Ta có thể cùng giống nhau sao? Ta tại sinh đứa .”

      “Cho dù Diệp trắc phu sinh đứa cũng muốn hiểu được tôn ti, hoàng tử để ý cùng Diệp trắc phu xưng huynh, Diệp trắc phu cũng muốn biết thân biết phận, sau ngươi sinh bất quá là cái nhi tử, dựa vào cái gì thị sủng mà kiêu? Đừng tưởng rằng chính mình thực rất giỏi!”

      Diệp Khê mím môi,“Ngươi cái gì a?”

      “Ta ngươi đừng tưởng rằng sinh đứa là có thể muốn làm gì làm.”

      “Làm sao vậy?”

      Thanh lạnh lùng truyền đến, cung thị hai đầu gối liền quỳ,“Tam hoàng tử, Diệp trắc phu ỷ vào chính mình sinh đứa , tưởng đem vải đều thay đổi.”

      “Tiên tử ca ca.” Diệp Khê nhìn đến Phượng Nhược Liễu giống nhìn đến thân nhân, tiểu thị kia hung dữ.

      Phượng Nhược Liễu để ý cung thị, đến bên người Diệp Khê :“Làm sao vậy Diệp Khê?”

      vì sao ta muốn biết thân biết phận? Còn ta bất quá là sinh con đừng tưởng rằng thực rất giỏi? Ta dậy nổi a, thê chủ cũng rất thích cục cưng, cục cưng cũng thực ngoan, vì sao thích cục cưng?”

      “Tam hoàng tử minh giám, Diệp trắc phu ỷ vào sinh đứa trước, lại được phò mã sủng, liền vọng tưởng leo lên đầu hoàng tử, vải dùng đều muốn tốt hơn hoàng tử.”

      Phượng Nhược Liễu đảo mắt, lại hỏi:“Diệp Khê muốn đổi vải?”

      “Là.” Diệp Khê sợ hãi mà gật đầu,“ thể sao?”

      “Vì sao muốn đổi đâu? Này tốt sao?”

      “Này lạnh, lại trơn, ta lo lắng cục cưng lăn rớt xuống dưới giường .” Diệp Khê đem tã lót ôm chặt chút,“Cục cưng còn như vậy, thể ném tới .”

      “Này trơn.”

      “Hội.” Diệp Khê lấy tay sờ sờ,“Ngươi xem, hảo trơn.”

      “Vậy ngươi nghĩ muốn vải gì?”

      “Ta nghĩ muốn vải bông.”

      Phượng Nhược Liễu sửng sốt,“Ngươi tưởng đổi thành vải bông?”

      “Đúng vậy.” Diệp Khê gật đầu,“Chúng ta ở nhà cũng là dùng vải bông, thực ấm áp, cũng trơn.”

      Phượng Nhược Liễu chuyển hỏi quỳ cung thị,“Ngươi như thế nào?”

      Kia cung thị sợ tới mức dập đầu,“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ hỏi ràng……”

      “Tốt lắm. Người tới.” Phượng Nhược Liễu truyền tiến đám cung thị,“ cấp Diệp trắc phu chuẩn bị bộ tốt nhất vải bông cotton thuần chất thay cho này bộ trải giường này.” Phiêu liếc mắt kẻ quỳ,“Dẫn .”

      Quản công công thấu lên,“Hoàng tử, cung thị này……”

      Phượng Nhược Liễu mang theo cười,“Ta trước kia qua cái gì? chiếu cố hảo Diệp trắc phu muốn làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ, liền làm sao bây giờ. Còn có, đều lui ra .”

      Tổng quản công công cả kinh,“Nô hiểu được, nô lui xuống.” Rời khỏi ngoài cửa, ngang nhau chỉ thị hạ nhân hai chữ:“Trượng tễ.”

      Diệp Khê đương nhiên biết điều này, chỉ biết là có thể đổi rắc,“Tiên tử ca ca, cũng là ngài rất tốt với ta.”

      “Ta đối với ngươi hảo, ngươi chớ có trách ta gả ngươi thê chủ là được.”

      Mắt Diệp Khê ảm đạm xuống, Phượng Nhược Liễu lại :“Ngươi cần khổ sở, ngươi phải biết rằng, thê chủ ngươi thực thực ngươi, nàng cưới ta là bị bất đắc dĩ. Ân, ta cùng nàng thành thân về sau đâu, còn có thể giống trước khi thành thân, nàng vẫn là rất ngươi, ta cũng giống mấy ngày nay giống nhau chiếu cố ngươi, ngươi chỉ cần thông suốt phóng khoáng là được rồi.”

      “Người khác đều các ngươi nhất kiến chung tình.”

      Phượng Nhược Liễu thở dài tiếng, giọng :“Ta có bí mật, ta cho ngươi biết, ngươi thể cho người khác, được ?”

      Diệp Khê gật gật đầu, Phượng Nhược Liễu tiến đến Diệp Khê bên tai, :“Kỳ thực, ta tuyệt thích thê chủ ngươi.”

      “A?”

      Diệp Khê mở to mắt, thê chủ tốt như vậy, cư nhiên còn có người thích?

      Phượng Nhược Liễu thấy đầy mắt nghi vấn, thực khẳng định lặp lại :“Thực , lừa ngươi.”

      Diệp Khê nhìn chung quanh, giống như kẻ trộm giọng hỏi :“Vậy ngươi vì sao còn muốn gả cho thê chủ?”

      Phượng Nhược Liễu cũng giọng trả lời :“Ta gả mà , hoàng thượng hội chém đầu ta, còn có thể chém đầu thê chủ ngươi.”

      “A?” Diệp Khê lui lui bả vai,“Kia vẫn là gả .” cũng nên thê chủ bị chặt đầu.

      “Đây là bí mật của chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ cần cùng bất luận kẻ nào , biết ?”

      “Cùng thê chủ cũng thể sao?”

      Phượng Nhược Liễu thở dài,“Thê chủ ngươi biết việc này, ngươi biết tốt rồi, cần cùng nàng , miễn cho bị người khác nghe được, vạn nhất cho hoàng thượng, chúng ta bị chém đầu.”

      Diệp Khê vội vàng gật đầu,“Ta biết.”
      Last edited: 7/11/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :